1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 25]- Thất vọng- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      “Con cần biết những chuyện đó do ai làm, cũng quan tâm. Cho dù ngày mai phải lên mặt báo, đối với con cũng có vấn đề gì.”- Triệu Mạn Di châm điếu thuốc, trước mặt cha mẹ ông bà cũng Dương Nhậm Vũ hút chút.

      Cha Triệu nhìn những tấm ảnh được gửi đến, xoa xoa thái dương.

      “Cha biết con lo, nhưng chính là ta muốn ai gây ra sức ép kiểu này.”- lẽ ra ngay từ đầu để ra mặt luôn tốt hơn, bây giờ thế nào cũng khó.

      Ông bà nội của chỉ nhìn vào tấm ảnh dựa vào ngực nam nhân kia, hai người suy nghĩ lúc rồi hỏi.

      “Cái cậu kia chính là tổng giám đốc Cố thị sao?”

      “Nghe cậu ta chính là rất tài giỏi, lại hoàn hảo như vậy, xem ra…”

      Triệu Mạn Di nhìn ông bà mình, này là sao? Lẽ ra hai người phải quan tâm làm sao giải quyết vụ này chứ? Quan tâm đến người còn lại làm gì?

      Triệu Mạn Di thở dài hơi, điếu thuốc cháy dở cũng bị vùi vào gạt tàn. Đứng dậy lên phòng, những lúc này ở lại, bị hành chết.

      “Này, Tiểu Mạn, vậy con với cái cậu Cố Hạo Thần đó là thế nào?”

      “Hai đứa có tình cảm lâu chưa?”

      “…”

      Dương Nhậm Vũ thấy bội phục người con kém tận bốn tuổi kia, giữa làn sóng của gia đình dồn dập kéo đến vẫn mặt lạnh bình tĩnh bước .

      Thôi, nếu , cũng nên về luôn, đề phòng cái làn sóng đáng sợ kia lan sang cả .

      “À phải rồi, Dương Nhậm Vũ, cậu có biết gì về người kia vậy?”- mẹ Triệu hướng Dương Nhậm Vũ lẩn về phía sau mà ra đòn, làm khóc ra nước mắt.

      “À… chuyện này…”- biểu cảm quẫn bách, cứng ngắc ngồi xuống sofa. Định chuồn êm đẹp rồi sao lại khổ thế này chứ?

      Và thế là dưới tra hỏi của đại gia đình Triệu gia, Dương Nhậm Vũ đành ngồi kể lể hết tình. Vừa kể vừa nhìn lên cầu thang xem Triệu tổng cao cao tại thượng có đó , áp lực vô cùng lớn.

      Ngồi phòng, Triệu Mạn Di nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      Ai làm ra thứ chuyện này, đương nhiên biết rất . phải kẻ hồ đồ mà biết. Nhưng nhất định phải như vậy hay sao? Hay do trước kia quá tin tưởng ? quá dành tình cảm cho ?

      , biết, nhưng đó là chuyện trước kia. Còn bây giờ sao? tin là chẳng còn gì cả.

      Nếu công khai những chứng cớ đó, chỉ còn đường chết. công khai nếu như biết điều chút, lợi dụng người này người khác để đạt được thứ mình muốn. Nếu lừa dối , dùng cái thứ mưu trò con nít này, đến nỗi tuyệt tình với như vậy.

      “Tất cả là lỗi của .”- Triệu Mạn Di nhìn tấm ảnh tủ khẽ .

      “Triệu Mạn Di em phải con ngu, càng phải đứa chỉ biết nghe lời người khác mà có chính kiến. Em cũng có thủ đoạn của riêng em, Cố Thiên Tự ạ.”

      Nếu nghĩ sao mà có thể ngồi lên cái vị trí này trong thời buổi kinh tế biến động như vậy?

      Có tin nhắn gửi đến.

      Nhìn màn hình muốn chướng mắt, Triệu Mạn Di nhận lời rồi tắt .

      Xem chừng mai ngày dài đây.

      tắt điện thoại, nặng nề thiếp .

      Sáng hôm sau, giao hết việc cho Dương Nhậm Vũ và Cung Dương Á Miên lái xe tới quán coffee như mọi lần.

      Người kia ngồi ở đó, hướng ánh mắt ra bên ngoài, khi thấy khẽ mỉm cười.

      Tại sao nụ cười của vẫn duy trì được như năm đó, có chút gì cảm thấy ân hận hay sao? nhìn tiến tới, lại tự gọi cho thứ nước thích uống nhất.

      cứ nghĩ em đồng ý.”

      Triệu Mạn Di hơi khựng lại, rồi lại mỉm cười nhìn .

      “Em đến rồi phải sao? Chúng ta vẫn là bạn mà.”

      Cố Thiên Tự thay vào vẻ buồn bã, thở dài.

      mong em câu đó, chúng ta chấm dứt quá nhanh vì em muốn, mà lại nhận được bất cứ lí do nào.”

      Cố Thiên Tự thể nghĩ Triệu Mạn Di có thể dễ dàng buông chuyện của hai người như vậy. Thời gian qua ở Mĩ, suy nghĩ về chuyện của hai người, cũng thấy có biểu gì, nhưng cuối cùng vẫn là tìm ra được.

      “Di, em có muốn chúng ta làm lại từ đầu ?”

      Triệu Mạn Di cụp mi mắt.

      “Làm lại? Để được cái gì hả ? Em cảm thấy là tốt.”

      Cố Thiên Tự cười khổ, nhìn .

      “Em vẫn như ngày trước Di ạ, ai có thể bắt em làm điều mà em muốn.”

      Triệu Mạn Di mỉm cười. chính là như vậy được ? Nhưng nếu như có bất cứ ai đụng chạm hay làm điều gì bất lợi cho . Nhất định bao giờ bỏ qua.

      “Em vẫn vậy. hồi đó luôn là người hiểu em nhất mà phải ?”- chỉ tiếc giờ còn như trước nữa.

      Uống thêm chút nước, nhận thấy Cung Dương Á Miên nhắn tin cho , xem chừng nàng chịu hết nổi cái cảnh làm công với hàng đống công việc rồi.

      “Có lẽ em phải về đây, có cuộc họp gấp.”

      “Dự án Âu Dương thị có kết quả rồi.”

      Cố Thiên Tự câu đầu đuôi.

      “Thiên Kỳ giành được hợp tác đó rồi. Bên thua.”- Cố Thiên Tự ngờ tới Thiên Kì lại ra đòn hiểm ác như vậy, cái vung tay là giá tiền của cả mấy tập đoàn hợp lại.

      Đương nhiên Thiên Kỳ giành chiến thắng.

      Triệu Mạn Di chỉ cười , đứng dậy.

      “Em về đây, có gì gặp sau.”- muốn trách sao? , muốn trách hãy tự mà trách chính mình, cần nghe than thở.

      Có lẽ bọn họ chính là như vậy, chia tay, người kia cố níu kéo, nhưng kết quả… lại chẳng được gì.

      từng , nhưng giờ khác. phản bội , bất quá chỉ là làm những việc giống như từng làm với mà thôi.

      Nhưng ngờ, lại ngày càng thích.

      “Triệu Mạn Di, cậu mau trở lại làm việc a…”- Cung Dương Á Miên nằm bẹp sofa- “Tôi nghĩ lại rồi, kẻ kia dù tôi chạy đâu cũng thoát khỏi ma chưởng của mà.”- độc ác.

      Triệu Mạn Di xem xét tài liệu Cung Dương Á Miên vừa xử lí hôm qua- “Tốt lắm, cậu có thể bãi công được rồi.”- Cung Dương Á Miên giúp xử lí bao nhiêu công việc, giờ cho ta nghỉ cũng là cách tốt.

      “Mà cậu định cho tôi về người kia à?”- Triệu Mạn Di hỏi Cung Dương Á Miên, thấy im lặng, Triệu Mạn Di lại tiếp- “Quên , dù sao tôi cũng có thể tra ra được. Cậu cứ trốn ở đâu trốn.”

      “Nhưng là vẫn bị phát nha…”- Cung Dương Á Miên ngờ kẻ kia lại dễ dàng biết trốn ở đâu như vậy, chẳng lẽ có tai mắt khắp nơi?

      Vũ Bảo Lĩnh đứng bên nhìn Cung Dương Á Miên vật vã đau khổ, đành ra chính là tay trong, nếu , khẳng định cái đầu còn nguyên vẹn.

      Dương Nhậm Vũ hiểu ngay ra mọi vấn đề, hừ, ra kẻ làm công ăn lương Vũ Bảo Lĩnh kia cũng như , mong sao tổng giám đốc của mình sớm rơi vào tay người nào đó, để tránh khỏi số kiếp bị tổng giám đốc bắt nạt.

      Thế giới này… à , chỉ cần trong mét vuông cũng có đủ trăm loại người rồi.

      Biệt thự của Cố Hạo Thần, nhìn màn hình điện thoại, cha mẹ gọi về có chuyện gì chứ? Hôm nay đâu phải chủ nhật.

      Nhớ tới lần trước về nhà, cha mẹ có hỏi qua chuyện tình của , rồi dẫn bạn về ra mắt. vẫn chưa biết nên làm thế nào. Lần này trở về, liệu có nên cho cha mẹ xem qua ảnh của trước ?

      Thế nhưng, còn chưa có đồng ý làm bạn , tuy rằng thích . biết phải làm sao.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 26]- Nghi vấn- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Gợi ý trước khi đọc: Chap trước H bao giờ cũng yên bình như này :)))

      Cố Hạo Thần lái xe vào bên trong gara rồi bước vào nhà, bên trong cả ông bà cha mẹ và Cố Thiên Tự ngồi đợi, khí xem chừng rất căng thẳng.

      “Ông bà, cha, mẹ, trai. Con về.”- đưa áo vest cho người giúp việc, ngồi xuống ghế.

      “Cố Hạo Thần, hôm nay cha gọi con về là có chuyện muốn .”- cha lấy ra tập tài liệu đưa cho .

      “Chuyện gì vậy ạ?”- Cố Hạo Thần cầm lấy tập tài liệu, để ý thấy bên kia Cố Thiên Tự mỉm cười gian ác.

      “Chuyện ở chi nhánh bên Mĩ.”- ông nội thở dài- “Bên đó cần người lãnh đạo, tuy ngay lập tức chưa nhưng nếu có bất cứ chuyện gì chúng ta phải có mặt để giải quyết ngay.”

      Cố Hạo Thần có phần cảm thấy kì lạ, trước giờ chuyện chi nhánh bên Mĩ phải giao cho Cố Thiên Tự hay sao? Giờ lại phụ trách?

      con giờ tập trung phát triển Tân Cố thị, tiện lại nhiều, nếu con thấy mình có thể qua Mĩ giúp đỡ con.”- Cố phu nhân hiền từ nhìn Cố Hạo Thần rồi lại nhìn Cố Thiên Tự. Cố Thiên Tự tuy phải con bà sinh ra, nhưng lại ngoan ngoãn, nghe lời, mọi việc xử lí rất tốt, tuy dự án với Âu Dương thị thành công, nhưng vẫn là có quyết tâm cao xây dựng Tân Cố thị.

      “Con suy nghĩ. Nếu chuyện chỉ có vậy con biết rồi. Con xin phép luôn, công việc còn rất nhiều.”- Cố Hạo Thần đứng dậy, cơn chóng mặt lại kéo đến. vẫn mệt rất nhiều.

      “Cố Hạo Thần, đây là nhà em mà.”- Cố Thiên Tự đứng dậy- “Cũng nên ở lại ăn cơm chứ.”

      “Con xin phép về luôn, con hẹn bạn cùng ăn rồi.”- Cố Hạo Thần để ý Cố Thiên Tự, hướng mọi người chào rồi ra. Kì ngay từ đầu mới nhìn thấy Cố Thiên Tự, muốn tiến vào căn nhà này rồi.

      Lái xe về biệt thự riêng, Cố Hạo Thần vào ngồi đợi Triệu Mạn Di tới, hôm nay đến và giữ lời hứa của mình. Nhưng vấn đề là sức khỏe cũng đỡ dần, nếu chỉ ngày mai khỏi quả ổn lắm.

      Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng nghĩ ra cách nào để sức khỏe tồi tệ hơn, cũng mệt, nằm ngủ luôn sofa.

      Dự án hợp tác với Âu Dương thị, Cung Dương Á Miên nắm chắc phần thắng, Triệu Mạn Di cũng hài lòng vì Cố Hạo Thần nghe theo lời , nếu bây giờ nhất định thua rất đậm.

      Tra xét qua chút, xác định sắp tới Cố thị hợp tác với Lệ Kim nữa, Triệu Mạn Di mới yên tâm thở ra. Bây giờ chỉ cần Cố Thiên Tự có động tĩnh sai trái, nhất định số tài liệu kia được giao cho nhà chức trách. Lúc đó, có trời cũng cứu nổi ta.

      “Nghe cậu với Nhật Đằng có vụ hợp tác?”- Triệu Mạn Di lật lật công văn, sắp xếp qua rồi đưa Dương Nhậm Vũ chuyển xuống các phòng ban.

      Cung Dương Á Miên giật mình, mặt tái mét quay lại nhìn Triệu Mạn Di kí công văn, giọng điệu của Triệu Mạn Di xem chừng rất thản nhiên, nhưng sao Cung Dương Á Miên nhận thấy dường như bị phát giác điều gì đó. đáng sợ.

      Có phải ấy biết gì rồi ?

      “À… chỉ là hợp tác thôi.”

      Cung Dương Á Miên cười gượng, cho miếng táo vào miệng, cắn xuống, ai ngờ cắn nhầm phải lưỡi.

      TM đau, cả miếng táo cũng phản lại sao?

      Triệu Mạn Di cười thầm. quả là có tật giật mình, chưa gì cuống lên rồi.

      “Cậu liệu mà thu xếp khỏi đây , đây cũng phải khách sạn của cậu.”- Triệu Mạn Di cầm túi xách đứng dậy.- “Nêu muốn đến khách sạn của Nhật Đằng mà ở, có vẻ dịch vụ vô cùng tốt.”

      rồi rời khỏi, bỏ lại Cung Dương Á Miên ngồi phục xuống sofa.

      chính là muốn tránh hai chữ Nhật Đằng có được ? muốn đối diện cái kẻ biến thái thích đàn ông như .

      biết phải làm sao đây a? Công việc của gia tộc Cung Dương cũng vẫy gọi trở về nha… thế nhưng… làm sao trở về khi có kẻ biến thái như ?

      Ở nơi của Triệu Mạn Di phải rất tốt sao? vốn muốn ra ngoài nhiều, ở đây lại vô cùng kín đáo. Tuy kẻ kia tìm được ra , nhưng vẫn là chưa tìm được mà.

      Ở đây, phải lo mấy khoản nịt ngực nịt mông, cũng cần đội tóc giả, cần đứng như đàn ông con trai…

      Ôi quả là thiên đường. Nhưng mà… Triệu Mạn Di ra lệnh đuổi khách rồi.

      Cung Dương Á Miên ngồi thở dài rồi lại thở dài, nghĩ thế nào cũng ra cách trốn khỏi kẻ đáng chết kia.

      Xe hai người thành công qua bảo về tiểu khu mà vấp phải cản trở nào. Triệu Mạn Di nhìn Dương Nhậm Vũ.

      “Lần trước gì để họ cho chúng ta vào?”

      Dương Nhậm Vũ khựng lại, mồ hôi từng giọt chảy từ trán xuống hai bên mặt. cố giữ bình tĩnh giải thích.

      “Lần đó tôi chúng ta là người nhà đến thăm Cố tổng.”

      “Họ gọi ta để xác minh sao?”- Triệu Mạn Di chống tay lên thái dương. Nghi hoặc nhìn Dương Nhậm Vũ.

      thậm chí còn biết Cố Hạo Thần ở biệt thự nào nữa.”

      Dương Nhậm Vũ thầm kêu ổn, nhưng vẫn cố chống chế.

      “Tôi có hỏi qua bảo vệ.”

      Triệu Mạn Di thở ra, dù thế nào Cố Hạo Thần cũng có thắc mắc, còn lo cái gì.

      Xe dừng trước cửa biệt thự, Dương Nhậm Vũ xuống mở cửa xe, Triệu Mạn Di cầm đồ ăn xuống. Dặn dò qua số hợp tác rồi vào bên trong.

      Dương Nhậm Vũ đưa Triệu Mạn Di đến biệt thự của Cố Hạo Thần rồi lại trở lại công ty, giờ mới có hơn bốn giờ chiều, cách giờ tan tầm những tiếng rưỡi đồng hồ.

      định bấm chuông Triệu Mạn Di phát cửa chỉ đóng chứ khóa. nhàng mở ra thấy Cố Hạo Thần ngủ rất say ghế.

      vội tới, xác định là ngủ quá say chứ phải là mệt quá mà ngất , mới yên tâm mang các thứ vào trong bếp.

      Nhớ tới lời hứa với Cố Hạo Thần, cởi bỏ quần áo bên ngoài, chỉ mặc đúng đồ lót và đeo tạp dề.

      Lời hứa có vẻ hơi kích thích thú tính của đàn ông, nhưng xác định chỉ cần khỏe hơn chút liền trở về, nên cứ chiều chút cũng được.

      Sắp xếp các thứ ra bếp, Triệu Mạn Di cũng phải thừa nhận trong lòng là giống các tiểu thư của các nhà món nấu ra cũng biết, làm ăn trong bếp đổ vỡ lung tung cả. Nên cũng thoải mái chút mà nấu thêm vài ba món bổ dưỡng nữa cho Cố Hạo Thần.

      Thế nhưng, về kiến thức ăn cái gì để bổ cái gì lại nắm chắc lắm, vì vậy nên cứ nấu loạt mà để ý nữa.

      hi vọng lát nữa Cố Hạo Thần ăn ngon miệng chút.

      có lẽ vì tiếng động ở bếp mà tỉnh dậy. Nhìn xung quanh vắng lặng, chỉ còn mỗi trong bếp, ngồi dậy, miệng khẽ nở nụ cười. Triệu Mạn Di đến rồi, còn giữ đúng lời hứa và đeo tạp dề nấu ăn cho .

      Cố Hạo Thần đứng dậy vào bếp. Từ đằng sau ôm chặt lấy .

      “Di… em tới.”- thấy tóc vướng vào bên trong dây tạp dề, lấy tay gỡ ra, còn hôn vào gáy .

      “Để yên, em nấu ăn mà.”- tay vẫn thái sâm, rồi bỏ vào nồi nước sôi.

      Cố Hạo Thần nhìn ra làm cái gì, mặt bỗng vặn vẹo.

      “Em… em làm gì vậy?”

      nhìn thấy sao? Em nấu súp cho thôi mà.”- hơi nhích người ra, lấy ít hà thủ ô rửa sạch cho vào nồi.

      Mặt Cố Hạo Thần càng lúc càng đen, rời eo , cúi mặt ra ngoài sofa, bật TV lên xem.

      Triệu Mạn Di để ý đến , vẫn tiếp tục làm các món ăn mà cho là bổ dưỡng. biết rằng đây chính là ác mộng lớn nhất đời .
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 27- có H a~ :3]- Em ngốc- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Tặng kèm giấy ăn a... http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Sau đủ nỗ lực của Triệu Mạn Di tận sáu món ăn được dọn ra bàn, thêm món súp riêng của Cố Hạo Thần và món tráng miệng. phải rất vất vả mới làm ra được.

      gọi vào ăn, bữa ăn diễn ra trong im lặng, cũng chẳng ai với ai câu gì. Cố Hạo Thần chỉ tập trung hướng ánh mắt hận thù về bát súp, còn Triệu Mạn Di thản nhiên gắp các thứ, rồi múc bát súp cho .

      “Em muốn tôi ăn cái món này.”- Cố Hạo Thần chỉ chỉ, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.

      “Uống súp này có gì tốt? Rất bổ mà.”- Triệu Mạn Di kiên quyết đẩy bát súp tới.

      “Vậy được.”- Cố Hạo Thần cười gian tà. cho biết hậu quả của chuyện này.

      Cố Hạo Thần chỉ nhấp môi chút, số còn lại thừa lúc Triệu Mạn Di quay đổ lại vào trong nồi.

      cũng chuẩn bị tốt, còn , cho ngày mai nhấc nổi ngón tay.

      Ăn xong, Triệu Mạn Di dọn dẹp các thứ cho vào máy rửa bát, quay lại, Cố Hạo Thần ở ngay đằng sau.

      lên phòng luôn sao?”- Triệu Mạn Di có điểm hơi giật mình, nhìn mặt Cố Hạo Thần lúc này có vẻ… hơi đáng sợ.

      Cố Hạo Thần từ từ tiến đến ôm lấy eo , cúi xuống hôn lên cổ trắng nõn rồi xuống dưới ngực.

      “Này… làm gì vậy?”

      “Em nhìn mà biết sao?”- rời ra, khoanh tay trước ngực nhìn .

      “Di, cho tôi hỏi, cớ gì em bắt tôi uống thứ thuốc kia?”- nghiêm túc hỏi, trước giờ luôn nghĩ thỏa mãn dưới thân là vì được về phương diện đó, giờ lại hất thẳng gáo nước lạnh vào bằng cách nấu súp giúp cho tốt hơn về khoản đấy. hết muốn sống sao?

      Uống thứ kia có gì tốt? Triệu Mạn Di đảo mắt xem thường.

      “Cố Hạo Thần, em chính là lo cho sức khỏe của có được ?”

      “Chẳng lẽ em chê tôi được…?”- Cố Hạo Thần quẫn bách đến phát điên- “Em chính là chê tôi khoản đó tốt nên mới làm cái món kia phải ?”

      trừng mắt nhìn , bế bổng lên đặt lên bàn ăn.

      “Được lắm, tôi cho em thấy hậu quả.”

      Triệu Mạn Di giãy dụa, này là sao? chỉ là dựa theo lời của Dương Nhậm Vũ nấu vài món bổ dưỡng cho Cố Hạo Thần mà thôi, sao bây giờ lại thành ra như vậy.

      “Cố Hạo Thần, nếu thích có thể bảo em, em làm món khác cơ mà.”

      “Em đúng là ngốc.”

      Cố Hạo Thần mắt thâm trầm, cúi xuống cắn lên vai .

      “Vậy tôi muốn ăn em được ?”- suốt từ ngày mặc đồ lót khi chăm sóc , muốn hành hạ đến chết rồi. Nhưng sợ giận nên dám, nhưng hôm nay, lại chọc giận . có lí gì lại bỏ qua cho .

      “Dừng lại…”- Triệu Mạn Di thở dốc, cái vung tay cởi hết quần áo mỏng manh người rồi. Bàn ăn lại lạnh.

      Cố Hạo Thần để tâm lời Triệu Mạn Di , cúi xuống ngậm lấy bên ngực .

      Đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa xinh đẹp, hết gặm lại cắn, làm Triệu Mạn Di thở dốc thôi, vô tình ưỡn ngực lên, làm cho Cố Hạo Thần càng hưng phấn. tay kia xoa lên bầu ngực , véo cái mạnh.

      “A… đau…”- Triệu Mạn Di nhíu mày, xen vào tiếng rên rỉ ngọt ngào.

      “Chết tiệt, em là đồ tinh.”- Cố Hạo Thần cởi quần áo người kéo lại gần phía mình, đặt hai tay lên , dùng tay giữ lại.

      Tay kia lần xuống nơi tư mật của , dùng ngón tay đâm sâu vào.

      “Thần… em xin … đừng.”

      Cố Hạo Thần để ý đến , tay đâm vào càng sâu, hướng ngón tay lên phía bụng mà chạm vào điểm .

      “A…”- Triệu Mạn Di cong người. Khi chạm vào đó, như có luồng điện xuyên qua cơ thể , hé miệng thở dốc, thuận lợi cho đưa lưỡi vào trong miệng mà khuấy đảo.

      “Ưm…”- đáp lại , vì vẫn ốm mà trong miệng nóng rực, như ngọn lửa cuốn lấy cái lưỡi của . Bên dưới, Cố Hạo Thần vẫn dùng tay đâm sâu vào điểm mẫn cảm đó, làm Triệu Mạn Di chảy ra biết bao nhiêu mật dịch.

      “Em xem, bé con của em làm ướt hết tay tôi rồi.”- rút tay ra đưa lên môi - “Em phải chịu trách nhiệm làm sạch nó.”

      Triệu Mạn Di cả người vì kích tình mà làn da trở nên đỏ rực, thiêu đốt ánh mắt Cố Hạo Thần, giờ cũng thanh tỉnh, đưa lưỡi liếm lên ngón tay của , chầm chậm mà kích thích ánh mắt .

      Cố Hạo Thần thấy như vậy, khỏi nghĩ đến cảnh liếm nơi đó của mình, đưa tay vào trong miệng khuấy động, hai ngón tay đùa giỡn với cái lưỡi thơm tho của .

      “Em muốn sống rồi.”

      Triệu Mạn Di nơi đó như muốn được lấp đầy, cả người nóng rực, đầu óc trống rỗng. giọng.

      “Thần, cho em được ?”

      đôi mắt vương chút sương nhìn , đôi môi đỏ rực diễm lệ hơi cong lên, chân lướt qua chân Cố Hạo Thần.

      tiếp tục tranh cãi, lấy bao cao su chuẩn bị sẵn đeo vào, trực tiếp vào bên trong .

      sớm lấp đầy phía bên trong Triệu Mạn Di, đâm chọc đúng vào điểm mẫn cảm, mỗi khi chạm đến nơi đó, cả người Triệu Mạn Di run lên, cong người đón lấy chiếm giữ của , hai chân quấn lấy chặt hơn.

      rút hai tay ra khỏi tay Cố Hạo Thần, vòng lên ôm cổ , ghé miệng vào vành tai hôn .

      Cố Hạo Thần càng lúc dao động càng nhanh, xuân tình từ nơi kết hợp chảy ra ướt đẫm, từ bàn ăn xuống đất, vẫn ngừng muốn Triệu Mạn Di, mà càng ngày kêu rên càng lớn, cứ bức như vậy, chịu được mất.

      Nơi đó của hút chặt lấy , phải kiềm chế mãi mới phát tiết ra, nếu , còn nghĩ như thế nào nữa?

      Dao động ngày nhanh, Triệu Mạn Di lại ngừng rên rỉ, Cố Hạo Thần gầm tiếng rồi xuất ra.

      “Di… em tuyệt.”

      Triệu Mạn Di hơi động, lúc này là lúc nhận ra hai người làm cái chuyện đó bàn ăn.



      “Cố Hạo Thần, tránh ra.”- muốn thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của , nhưng làm cách nào cũng thoát được- “… cư nhiên dám làm chuyện đó bàn ăn?”

      mặt tối sầm nhìn xuống hậu quả của hai người.

      “Làm cũng làm rồi. Em cũng đừng nghĩ tất cả xong.”- Cố Hạo Thần cắn lên người - “Đêm nay còn dài lắm.”

      Triệu Mạn Di còn chưa hiểu, bế thốc mang ra ngoài ghế sofa.

      “Cố Hạo Thần, buông em ra.”- giọng lạnh lùng đe dọa, điên rồi mới mang trần truồng ra ghế sofa.

      Trái lại, Cố Hạo Thần hề sợ hãi, nhếch mép, ôm càng chặt hơn, rồi lại đặt xuống ghế.

      Triệu Mạn Di ra sức dãy dụa, dùng tay ra. mới cần bị coi là nữ nhân nhu nhược mà đè.

      Cố Hạo Thần với carvat bàn trói tay lại để lên .

      “Em nghĩ sao mà làm cái thứ thuốc kích dục cho tôi cho tôi uống hả? Em chê tôi đủ thỏa mãn em hay sao?”

      Triệu Mạn Di trợn tròn mắt. Kích dục? Là thuốc kích dục?

      “Thần… dừng lại.”- khi định thần lại cũng là lúc phát cả chân cũng bị trói chặt.

      “Em hề biết cái đó…”- lớn- “Em chỉ muốn mau khỏe thôi mà.”

      dối. Em nghĩ tôi tin à?”- Cố Hạo Thần cười khẩy- “Chẳng mấy khi em muốn khảo nghiệm tôi, tôi cho em thấy đủ.”

      Triệu Mạn Di hoang mang, đến giờ vẫn chưa vỡ lẽ, chợt nhớ đến lúc chiều Dương Nhậm Vũ khi đưa danh sách những thứ cần mua cho có cười tủm tỉm, rồi lại xen vào câu.

      “Thỉnh thoảng vợ tôi- Như Lan cũng hay làm những thứ này để chúng tôi thêm thân mật, nên có thể thử xem sao.”

      Triệu Mạn Di mặt đen lại, lúc đó, còn cảm ơn ta…

      chưa kịp giải thích ràng, Cố Hạo Thần lấy từ bàn ra chai rượu.

      “Em thích Trivas hay Rémy Martin? Hay là…”- Cố Hạo Thần lấy thêm chai nữa- “Bordeaux?”

      định làm gì?”- Triệu Mạn Di khó hiểu, tự nhiên lôi rượu vang ra để làm gì chứ?

      “Quên , vẫn là tôi giúp em chọn.”

      mở nắp chai Bordeaux, nghiêng chai, dòng rượu đỏ thẫm như máu tưới lên người Triệu Mạn Di.

      “A… làm gì vậy? Bỏ ra.”- rượu lạnh, ra sức nghiêng người, nhưng Cố Hạo Thần chỉ nhìn mà nở nụ cười.

      “Đừng cố nữa, em có làm thế nào kết quả vẫn là sáng mai đứng dậy nổi.”- ghé vào tai , thở - “Vậy nên đừng cố.”

      Nắp lại nút chai, để chai rượu lên bàn, Cố Hạo Thần cúi xuống nhìn vẻ đẹp mê người của Triệu Mạn Di. làn da trắng nõn là dòng rượu đỏ thẫm như máu phủ lên, tạo nên tương phản kích thích đến kì lạ.

      Mắt thâm trầm, giọng khàn khàn gọi tên .

      “Di, em có biết bây giờ em rất đẹp ?”

      Triệu Mạn Di nhắm nghiền mắt, điên rồi mới đáp lại vào lúc này. Dương Nhậm Vũ, tôi nhớ kĩ mối hận này, chờ xem.

      Cố Hạo Thần cúi xuống, liếm lên những nơi rượu phủ lên, ngực, eo, bụng, nơi nào cũng có từng dòng Bordeaux đỏ thẫm, người đỏ ửng, mỗi nơi hết gặm lại cắn, khiến nhìn ra là rượu hay hôn ngân.

      Triệu Mạn Di cảm thấy từng cơn ngứa ngáy lan khắp cơ thể. Bầu ngực căng tròn lên xuống theo nhịp thở.

      “Em đáng .”- Cố Hạo Thần lại đổ thêm rượu lên người .

      tháo dây trói chân ra, dang chân qua lưng mình, mạnh mẽ xâm nhập bên trong .

      “A…”- Triệu Mạn Di hé miệng thở dốc, lần vào sâu trong , chạm đến điểm kia, cả người run lên, thoáng chốc khiến rượu người ấm lại.

      Cố Hạo Thần vừa di động mạnh mẽ, vừa cúi xuống liếm rượu người . Lưỡi đến đâu, Triệu Mạn Di thấy thân người tê dại đến đấy, uốn cong người, đón nhận từng trận tiến vào của .

      Cố Hạo Thần ngày nhanh, lại gặm cắn thân thể Triệu Mạn Di, chẳng mấy đạt cao trào, bên mà mê man thiếp .

      Cố Hạo Thần nở nụ cười càng sâu. còn chưa có thỏa mãn, nhanh như vậy sao.

      “Di, xem chừng em mới là người cần bồi bổ phương diện đó.” (Khả Du: là… tuyệt :)) )

      đánh mạnh vào mông Triệu Mạn Di, khiến mở mắt.

      “A… đau.”- Triệu Mạn Di rên rỉ, rất mệt, sao có thể làm vậy với .

      ra em cũng biết đau.”- Cố Hạo Thần lật người lại, để hai khuỷu tay chống xuống sofa, hai đầu gối quỳ xuống.

      Từ đằng sau, Cố Hạo Thần quan sát được mọi tuyệt tác người . tay lấy chai rượu đổ lên, tay xoa đều ra khắp lưng Triệu Mạn Di.

      Triệu Mạn Di như muốn điên lên rồi, rượu ràng được lấy trong tủ lạnh ra, đổ trực tiếp như vậy hóa thành giết sao?

      “Ưm…”- khó chịu vặn vẹo người, kết quả làm đằng sau chạm đến phân thân cương lên của Cố Hạo Thần.

      ngờ em cơ khát tôi đến vậy, xem ra em cũng cần uống thứ thuốc kia rồi.”

      từ sau đâm thẳng vào bên trong, chúi người về phía trước, lại hai tay túm eo kéo ngược lại. Vòng eo thon sao có thể chống lại . vào sâu, lại đưa người về phía trước, tay nắn bóp ngực , tay chạm đến nơi hai người kết hợp, kích thích nơi tư mật nóng bỏng, hôn lên dọc lưng , ngậm lấy hết số rượu đó.

      Phía dưới vào ngày nhanh, càng chịu nổi, lại càng đắc ý, mỗi lần vào, lại thúc mạnh vào nơi đó, làm kêu lên những tiếng kiều mị.

      “Em kêu như vậy là rất thích sao? Rất muốn tôi sao?”- ôm lấy vai từ đằng sau, cho ngồi dậy, từ sau hôn lên vành tai - “Có phải tôi làm em rất thích đúng ? Em có thấy tôi rất được ?”

      Triệu Mạn Di biết gì, hoàn toàn trống rỗng, làm gì cũng biết nữa, chỉ rên rỉ những tiếng khe khẽ, đôi môi đỏ rực hé ra, nên lời gì.

      “Em phải nhớ, tôi chân chính là của em, mà em cũng vậy, chỉ có tôi mới thấy được bộ dạng này của em, chỉ có tôi mới em như vậy, chỉ có tôi mới làm em thét lên vì thỏa mãn.”

      Mỗi lần như vậy, càng sâu vào , càng dao động nhanh hơn, lúc lâu sau, Triệu Mạn Di thét lên vì cao trào, nơi đó lại trào ra mật dịch. Cố Hạo Thần vẫn ở sâu bên trong , quay mặt lại hôn lên đôi môi nhắn kia.

      Bế Triệu Mạn Di lên phòng, Cố Hạo Thần thề, hôm nay tiêu tốn nửa hộp bao cao su, ngày mai nhìn Mặt Trời.

      Còn về Triệu Mạn Di, sớm biết gì mà tiếp tục ngủ, ác mộng có lẽ vẫn còn dài.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 28]- Thù oán nợ nần- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Các nàng cũng a... nửa hộp cũng 50 cái đó :)))

      Lên phòng, Cố Hạo Thần đặt Triệu Mạn Di xuống giường, tiếp tục công cuộc khám phá cơ thể của .

      Về phần Triệu Mạn Di, chỉ biết toàn thân lúc nào được nghỉ ngơi. Mắt nhắm nghiền, quá mệt để suy nghĩ.

      “Ưm…”- Triệu Mạn Di khẽ cựa, nhưng tuyệt nhiên, sức lực của bây giờ là con số .

      “A… dừng lại…”- giọng khàn khàn của khiến chính cũng phải giật mình.

      Cố Hạo Thần phía vẫn tiếp tục ra vào trong cơ thể , thấy tỉnh hôn lên môi . nở nụ cười.

      “Di… em tỉnh sao?”- cả đêm xác định được là chính mình chỉ ngủ lúc, rồi lại dậy cùng khoái hoạt, đêm qua biểu tốt, rên rỉ cũng dễ nghe. Thân thể của đêm qua đến giờ bị làm quá độ, chắc bây giờ cũng rã rời.

      Triệu Mạn Di mơ màng nghe thấy giọng Cố Hạo Thần, nhưng sao đáp lại được.

      rất mệt mỏi, bây giờ cựa ngón tay cũng là cả cực hình, nơi đó lại tê dại, vẫn tiếp tục tung hoành trong cơ thể . Mắt trừng lên nhìn Cố Hạo Thần. Giờ chỉ muốn bóp cổ chết cái kẻ người tung hoành ngang dọc này thôi.

      Cố Hạo Thần cười thầm, cho biết cái giá phải trả cho việc coi thường .

      “Tôi từng với em, tha cho em rồi Di ạ.”- đẩy người lên vài cái, rồi thỏa mãn nằm xuống cạnh .

      Triệu Mạn Di nhăn mặt đau đớn. Cả đêm qua chẳng lẽ ta chịu ngủ.

      Cố Hạo Thần quay sang hôn lên mặt Triệu Mạn Di.

      “Đây coi như để cho em nhớ đừng bao giờ tôi được.”

      “Tôi chưa từng được.”- Triệu Mạn Di khó khăn lên tiếng. Giọng thực nghe rất… khốn khổ.

      Cố Hạo Thần mặt lạnh.

      “Nhưng hành động của em lên điều đấy.”- ngờ lại làm ra những thứ như vậy. Chẳng lẽ đủ để cho thỏa mãn hay sao.

      Mặt Cố Hạo Thần lạnh, Triệu Mạn Di còn muốn lạnh hơn vài phần, gắng lấy chút sức ít ỏi gượng dậy, ai ngờ toàn thân mềm nhũn. Mỏi mệt lan đến từng tế bào.

      quay sang Cố Hạo Thần. Đêm qua rốt cục làm mấy lần?

      … muốn làm đến tinh tẫn nhân vong hay sao?”

      gì, chỉ cười cười đem kéo xuống.

      “Em còn chưa dậy, muốn làm em thêm vài lần nữa.”- giờ dậy rồi, chỉ còn cách ôm ôm hôn hôn thôi.

      Triệu Mạn Di mặt tái mét, vài lần nữa? Giờ đủ thảm rồi, nếu còn vài lần nữa… ta có thể xác định còn sống?

      Nhắm mắt lại cam chịu. Cố Hạo Thần- được lắm, thù này trả, tôi mang tên tôi đảo ngược lại.

      Mãi tận gần trưa, Triệu Mạn Di mới có chút sức ngóc đầu dậy. Lúc này, phát Cố Hạo Thần đứng chuyện điện thoại ở ngoài ban công.

      Nghe qua nội dung, có thể hiểu được phần nào. Ánh mắt lóe lên nguy hiểm, Triệu Mạn Di biết, nước cờ này của Cố Thiên Tự tuy tính rất xa, nhưng khả năng chiến thắng vẫn là chẳng có bao nhiêu phải sao?

      Cố Hạo Thần chuyện xong, quay lại thấy Triệu Mạn Di ngồi dậy giường.

      “Bảo bối, sao ngủ tiếp ?”- tiến đến ôm lấy , bàn tay xoa lên lưng .

      Triệu Mạn Di tránh khỏi vòng tay Cố Hạo Thần. khó khăn đứng dậy, cầm chiếc khăn lớn quấn quanh người.

      “Em phải về, còn phải tới công ty nữa.”- giờ gần trưa, Dương Nhậm Vũ lại có gọi điện cho . Dù sao sống chết phải tính khoản nợ này với Dương Nhậm Vũ.

      “Em nghĩ được sao?”- Cố Hạo Thần cười cười- “Để tôi đưa em về.”

      cần."- những lúc này ở cạnh Cố Hạo Thần có vẻ tốt. sắp điên lên rồi.

      Cố Hạo Thần nhún vai.

      “Vậy tùy em, nếu em có làm sao, tôi chịu trách nhiệm đâu.”

      Triệu Mạn Di cười khẩy, mà phải chịu sao? Cầm điện thoại tủ, bấm đến dãy số.

      Đầu dây bên kia vừa nghe, đến địa chỉ tiểu khu này. Cố Hạo Thần mắt tròn mắt dẹt quan sát Triệu Mạn Di. cố dò hỏi gọi ai, nhưng chỉ thủy chung hai chữ: “Gọi bạn.”

      “Di, nếu em là ai tôi cho em .”- Cố Hạo Thần tím tái mặt mày, khi chuyện với người kia thậm chí còn nở nụ cười nhàng nữa. Vậy là sao?

      Triệu Mạn Di thầm nghĩ, cho làm gì? bằng cứ úp mở, cho tức chơi. hành suốt đêm, chẳng lẽ hành được mấy phút.

      Triệu Mạn Di cố gắng đứng bình thường nhất có thể, trong lòng vẫn nuôi mối hận với Dương Nhậm Vũ, lần này về, nếu xử lí ta cho xứng đáng, nguyện đổi sang họ Dương.

      Và thế là trước thanh thiên bạch nhật, trong lòng máu nóng sục sôi, Cố Hạo Thần phải đứng trơ mắt nhìn Triệu Mạn Di được nam nhân tuấn đón . Và kẻ đó ai khác là Cung Dương Á Miên.

      “Cậu đùa cũng quá ác .”- Cung Dương Á Miên lấy từ trong túi ra lon nước, đưa cho Triệu Mạn Di- “Tôi nhận ra cậu là người nữa rồi.”

      Triệu Mạn Di nhìn trong gương cầm tay. từ khi nào thảm thiết như vậy, môi sưng đỏ, còn có cả chút máu, cổ là những hôn ngân tím đỏ cùng vết gặm cắn, hai mắt uể oải có chút sức sống, da nhợt nhạt.

      “Ai bảo là phụ nữ khi có thêm tình dục đẹp hơn?”- Triệu Mạn Di thẫn thờ , nhắm mắt dựa đầu lên cửa sổ.

      “Phụt.”- Cung Dương Á Miên vừa uống vào chút nước rốt cục vì câu của Triệu Mạn Di mà giật mình.

      Sao Triệu Mạn Di có thể ra điều đó cách bình tĩnh đến vậy.

      Ở bên , Vũ Bảo Lĩnh lái xe nhìn qua kính chiếu hậu. Xem ra kẻ cùng nghề với tên Dương Nhậm Vũ kia vĩnh viễn có ngày yên ổn.

      Xe lái mạch về biệt thự riêng của Triệu Mạn Di, Cung Dương Á Miên đưa vào thay quần áo rồi hai người lại lên xe đến Triệu Thế Vương. Mặc cho Cung Dương Á Miên ngăn cản, Triệu Mạn Di vẫn cố gắng lết thân xác mệt mỏi .

      Uống liều giảm đau. Dù biết có giảm được gì hay nhưng Triệu Mạn Di vẫn uống. xin khẳng định khiến Dương Nhậm Vũ chết rất khó coi.

      Xe tiến vào gara, Vũ Bảo Lĩnh đưa hai người vào thang máy, rồi chính mình lại ra, là có chút chuyện, thực lại là gọi điện cho Dương Nhậm Vũ thông báo hung tin.

      Lên tới phòng làm việc, Triệu Mạn Di dùng phong thái bình tĩnh nhất lên tiếng.

      “Trợ lí Dương.”

      Dương Nhậm Vũ vừa cúp máy, quay lại thấy Triệu tổng nhìn mình mà cười.

      “Tổng giám đốc.”- Dương Nhậm Vũ cười gượng- “ làm sớm a…”

      Cung Dương Á Miên ở đằng sau mím môi cười trộm, Dương Nhậm Vũ quả này biết trốn đâu mới thoát đây.

      “Còn nhớ lần trước tôi có qua với về hợp tác xây dựng khu sinh thái quanh hồ Ounianga giữa sa mạc Sahara ?”

      Dương Nhậm Vũ nghe xong, tâm cũng thả lỏng, gật gù ra vẻ nhớ . Lần đó muốn vất vả tận nơi xa như thế, đối với gia đình cũng tốt lắm. Chưa kịp hỏi thêm, Triệu Mạn Di luôn.

      “Dự án đó tôi đồng ý, phụ trách.”- rồi quay , Cung Dương Á Miên miệng há hốc vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Triệu Mạn Di chính là tàn ác như vậy a…

      làn gió thoảng qua, Dương Nhậm Vũ hóa đá, tan ra thành nhiều mảnh vụn.

      Đời này, chính là con cá mắc cạn khi đứng trước Triệu Mạn Di.

      Sa mạc…

      Nghĩ thôi cũng thấy hãi. chừng còn có thể bắt tay với lạc đà, đêm trở gió còn có thể ôm xương rồng mà ngủ.

      Cố Hạo Thần… xem ra tôi trông cậy nhầm người rồi.

      Dương Nhậm Vũ nhấc điện thoại, mấy lời thương với Lâm Như Lan và con trai. đời này nợ họ rất nhiều.
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 29]- Nữ vương trừng phạt 1- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Đây là trừng phạt thứ nhất của chị Di với Thần... :3

      Phải mất vài chút công sức Triệu Mạn Di mới liên lạc được với Nam Cung Tư Nghị, thậm chí còn đòi hỏi đủ thứ điều kiện mới cho “mượn” trợ lí thay thế Dương Nhậm Vũ trong thời gian “lưu lạc” nơi đất khách.

      Thế nhưng, đương nhiên Triệu Mạn Di điên đến nỗi để mất hai dự án lớn ở Mĩ và Thụy Điển. Trái lại, lại đòi hỏi có thêm dự án chung cư sáu mươi tầng ở Đài Nam, làm Nam Cung Tư Nghị luôn tự hỏi có phải năm xưa sai khi kết bạn với hay ?

      “Triệu Mạn Di, tôi giúp cậu đủ thứ, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”- trong điện thoại truyền ra tiếng thét thê lương của Cung Dương Á Miên. Rốt cục làm bạn với loại người thế nào cơ chứ? Gian xảo, giảo hoạt, độc địa, độc ác a…

      Triệu Mạn Di mi mắt động, nhàn nhạt vào điện thoại, giọng điệu thản nhiên như .

      có lúc cậu phải cảm ơn tôi vì chuyện này.”

      “Cảm ơn cái TM. hiểu được, cậu muốn giết tôi có thể thẳng mà. Nhảy từ lầu ba sáu của Triệu Thế Vương xuống quả là ý quá tốt, sao cậu lại muốn tôi chết theo kiểu mà tôi chán ghét vậy hả?”- Cung Dương Á Miên giọng ngày càng , thay vào đó là tiếng gầm gừ của chính và tiếng nam nhân vào trong điện thoại.

      “Toàn bộ ba dự án là của cậu.”

      “Nhận.”- Triệu Mạn Di thêm chữ, lập tức cúp máy, cần phá hoại giây phút tình cảm của họ.

      Nhắc đến phút giây tình cảm, Triệu Mạn Di mới phát mấy vỉ thuốc giảm đau sớm hết.

      Cả tuần nay đâu hết, chỉ ở trong Triệu Thế Vương, Cố Hạo Thần gọi cũng nghe, chỉ người giúp việc của nhà ngày ngày mang đồ ăn tới. Ở đây chẳng khác gì phòng tổng thống của khách sạn nhà , chẳng tội gì ở lại.

      Cha mẹ cũng hỏi qua, nhưng chỉ là buồn giải thích.

      Giờ cả người rã rời, chân tay tê rần, người chả buồn nhúc nhích.

      kiếp trước làm cái gì để giờ phải chịu như vậy chứ?

      Bấm điện thoại nội bộ, trợ lí Lam Vũ Bằng của Nam Cung Tư Nghị đến.

      “Được, để xem các người trả nợ cho tôi ra sao.”- Triệu Mạn Di bấm khóa mở cửa tự động. Trợ lí Lam của Nam Cung Tư Nghị bước vào.

      “Triệu tổng.”- Lam Vũ Bằng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật đáng sợ trong truyền thuyết, trong lòng khỏi trận cảm khái, người đáng sợ đến vậy sao?

      may mắn có phúc phận được nhìn thấy , được làm việc cùng , nhưng có điều hiểu, nếu giữ nổi bí mật của , chắc chắn sống có ngày lành.

      Đến cả tổng giám đốc của - người mà khi ngắm trúng dự án nào là cái nào thoát còn phải nhượng bộ, chịu mất mát những ba dự án lớn.

      trợ lí cỏn con sao dám chứ?

      Triệu Mạn Di quả là nữ vương rồi.

      “Công việc tôi bảo trợ lí sắp xếp hết cho rồi, nên cứ vậy mà làm theo thôi.”- giọng lạnh lùng của Triệu Mạn Di cất lên.

      Lam Vũ Bằng cúi đầu, cũng chỉ dám mấy câu cứng ngắc rồi qua phòng trợ lí.

      Người ta sai, đối diện Triệu Mạn Di tựa như tảng băng, đáng sợ.

      Triệu Mạn Di mệt mỏi vào phòng, được gần tuần rồi, chính xác là sáu ngày tám tiếng ba mươi tám phút a… vậy mà cả người vẫn đau nhức.

      Cố Hạo Thần, chính là muốn chỉnh , mà là chỉnh theo kiểu coi như người vô hình, coi chính mình như tồn tại, vậy mới là trừng phạt đáng sợ nhất.

      tắt máy, liên lạc với nữa, cho thấy phải người dễ chọc.

      “Con của ta…”

      Triệu Mạn Di nằm trong phòng bỗng nghe thấy hai thanh quái dị, nhưng lại vạn phần quen thuộc.

      ra mở cửa.



      “Cha, mẹ.”- vui buồn nhàn nhạt chào.

      Mẹ Triệu tới ôm lấy . Rồi rất nhanh đẩy ra.

      “Di… con lại uống rượu?”

      Triệu Mạn Di cười khổ, cả người đau đớn ê ẩm đến mức trầm trọng, nếu uống rượu để bớt đau, sớm chết.

      Cha thở dài ngồi xuống sofa.

      “Di, ta thấy con nên làm cuốn sổ có tên là “Sổ thù vặt và trả đũa” . Ta thấy con hành mọi người hơi nhiều rồi đó.”

      Nghe tin trợ lí của con bị điều ra tận sa mạc, ông khỏi cảm khái gen của 100% thừa hưởng là từ bà nội. Cũng thấy thương cho Dương Nhậm Vũ đêm đến phải ngủ cùng lạc đà và vắt nước từ xương rồng để uống.

      Mà có khi Dương Nhậm Vũ còn có thể uống gió sa mạc, tắm tiên ở hồ nước ngọt mà sợ ai nhìn thấy

      đáng sợ.

      “Di à… con…”- mẹ Triệu , Triệu Mạn Di cắt ngang.

      “Cha, mẹ. Con biết phải làm những gì. bao giờ con làm việc tùy hứng.”

      muốn chuyện của bị quá nhiều ảnh hưởng từ bên ngoài, đủ mệt mỏi rồi.

      “Giờ con xin phép, cha mẹ cứ ngồi đây chơi. Rượu trong tủ kính, thuốc lá trong ngăn kéo.”

      rồi vào phòng ngủ, để hai người gọi là cha mẹ kia đứng thẫn thờ ở sofa.

      Triệu Mạn Di mệt mỏi nằm giường. Lúc này, chỉ muốn ngủ.

      Trong biệt thự, Cố Hạo Thần rối loạn lại lại trong sảnh, gọi cho , nghe, gọi cho Dương Nhậm Vũ, ta uống gió cát ngoài sa mạc, gọi cho Nam Cung Tư Nghị, cậu ta có gặp . đánh bạo lấy xe phóng tới Triệu Thế Vương cũng đành quay về vì qua được vòng lễ tân.

      Đương nhiên phải có lịch hẹn trước mới tới được. Mà Dương Nhậm Vũ ở đây, thể xin lịch được.

      Suốt cả tuần trời gặp . Đến biệt thự của cũng thấy bóng dáng ai nữa. như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.

      là vì sao lại rời , là vì sao lại giận nữa?

      Cố Hạo Thần đau đầu suy nghĩ, chẳng lẽ là vì hôm đó? Nhưng lỗi là ở , sao có thể trách ?

      hết cách, chẳng lẽ thứ tình này chỉ có tình nguyện theo đuổi hay sao?
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :