1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 20- có H a~]- Khiêu khích sao?- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      H này nặng, cơ mà là chị Di cầm quyền a~ http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif

      Cố Hạo Thần xoa xoa thái dương, nhìn Triệu Mạn Di mặt đỏ tim đập trước mắt.

      “Em biết mình Di?”

      Triệu Mạn Di mặt lạnh tanh.

      “Em lại.”- rồi quay mặt bỏ , kì thực nắm lấy hạnh phúc kia dễ dàng đâu, cứ cho ví dụ như hai người cùng khiêng chiếc tủ nặng lên cầu thang, là người bên , chỉ chạm tay vào tủ lấy lệ, còn là người ở bên dưới, phải dùng hết sức để đẩy chiếc tủ nặng nề lên.

      Cố Hạo Thần mặt dần dần từ bình thường trở thành… hưng phấn.

      “Di, chờ tôi.”- vội đuổi theo, vòng tay qua eo Triệu Mạn Di, dựa vào , hai người vui vẻ bước tiếp.

      Hai người chơi hết trò này đến trò khác, tới khi nhìn đồng hồ cũng quá mười hai giờ trưa.

      “Giờ mình ăn, nhé.”- Cố Hạo Thần nắm tay về phía bãi đỗ xe.

      Triệu Mạn Di nghĩ Cố Hạo Thần đưa hai người tới nhà hàng, nhưng ngờ, lại đưa xe ra biển.

      “Tại sao lại ra đây?”- nhìn quanh cũng có nhà hàng, đích xác là có vài quán ăn ven biển với nhiều món nướng.

      “Cùng tôi ra đây lát.”- Cố Hạo Thần nắm tay Triệu Mạn Di kéo , tầm vài phút tới bãi cát bóng người, dẫn vào cái động .

      Triệu Mạn Di quan sát bên trong, nhìn cũng tới nỗi lắm, chạm tay lên vách đá.

      lạnh, gió lại thường xuyên thổi tới.

      đưa em vào đây làm gì?”- quay lại, mắt trợn tròn.

      “Cố Hạo Thần, chính là điên rồi sao?”

      Cố Hạo Thần quần áo cởi hết từ bao giờ, nằm phiến đá lớn.

      “Mau tới.”- nhìn nham hiểm- “ khắc xuân đáng giá ngàn vàng.”

      Triệu Mạn Di thầm nghĩ đêm qua bị hành hạ đến mệt lử, hôm nay còn muốn ngay tại nơi này mà làm thứ chuyện kia.

      điên rồi.”- đảo mắt khinh thường quay .- “ Giữa thanh thiên bạch nhật muốn chúng ta lăn lộn ở cái nơi này, muốn tôi nhìn người sao?”

      “Chỉ cần em tự mình hoạt động thôi, tôi bắt em phải lăn lộn.”

      bỏ , mới được vài bước Cố Hạo Thần lên tiếng.

      “Em sợ?”

      Thấy Triệu Mạn Di khựng lại, biết mình chọt đúng chỗ ngứa của Triệu Mạn Di, vốn hiếu thắng, làm sao có thể chịu được khiêu khích.

      Quả đúng như vậy, Triệu Mạn Di từ từ quay lại, nhìn , tay từ từ cởi quần áo người mình.

      Sợ? trước giờ chưa biết sợ là gì cả.

      Cố Hạo Thần nhìn ngắm màn đẹp đẽ trước mắt, khỏi trầm trồ. quả là tuyệt sắc, quyến rũ chết người. Vòng ngực, vòng eo cùng mông tạo nên tòa thiên nhiên tuyệt đẹp, từ từ đến bên .

      “Cố Hạo Thần, hôm nay, để em ở .”

      “Rất sẵn lòng.”- hai người cũng vài lần làm qua tư thế đó, chỉ có điều lúc ấy nửa tỉnh nửa mê, còn giờ, hoàn toàn thanh tỉnh, xem phục vụ mình ra sao.

      Thấy Cố Hạo Thần đồng ý, nở nụ cười thâm hiểm, ngồi lên bụng , cúi xuống hôn lên môi , hai người hôn nhau bao lâu liền dứt ra, Cố Hạo Thần hơi tiếc nuối vị ngọt của . lâu sau, lại cúi xuống, hôn lên cổ, lướt qua yết hầu, hôn lên dọc từ cổ xuống bụng .

      Chân chạm xuống phiến đá bên dưới. lạnh, vậy mà có thể nằm lên đó như vậy sao?

      Cố Hạo Thần nhắm mắt lại tận hưởng những môi hôn của . Bên dưới như tảng băng, nhưng phía chính là ngọn lửa, tình nguyện bị thiêu cháy cả về thể xác lẫn linh hồn. Bàn tay hướng lên xoa lên ngực .

      “Ưm… … để em.”- giọng, những lúc thế này, hoàn toàn còn vẻ lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là vẻ đẹp mị hoặc, say đắm đối phương.

      áp ngực lên người , vừa hôn vừa trườn người xuống dưới, cọ sát bầu ngực căng tròn lên thân hình rắn chắc của Cố Hạo Thần.

      “Di… em tuyệt.”

      Được Cố Hạo Thần khen, sớm vui vẻ, cảm thấy mình chuẩn bị tốt, lấy tay cầm lấy phân thân của , nhàng ngồi xuống.

      Dù có tự chuẩn bị tốt rồi, vẫn thấy khó chịu. Khi hoàn toàn ở trong , hai người đều thấy họ thuộc về nhau. nhàng dao động mình, nhún lên chùng xuống, nơi đó chảy biết bao mật dịch ướt đẫm, chảy xuống cả phiến đá lạnh lẽo.

      “Di…”- Cố Hạo Thần gọi , quá mê người, ở bên tự dao động mà rên lên những tiếng kiều mị, bàn tay chống lên bụng làm điểm tựa. Ánh mắt vô thần nhìn .

      “Em quá tuyệt.”- dao động ngày nhanh, khiến biết sắp tới cao trào, muốn cùng , nên ôm áp xuống thân mình, ở bên dưới hạ thân đẩy lên.

      Cố Hạo Thần đẩy lên lực còn mạnh hơn Triệu Mạn Di tự dao động, mỗi lần đều chạm tới nơi sâu nhất. Cả hai cùng đạt cao trào. trước khi nhắm mắt lại, còn hôn lên môi .

      “Di, em đáng .”

      Triệu Mạn Di lại ghét cái từ này, nhắm nghiền mắt lại. mệt mỏi. Về phần có ai lỡ qua bên ngoài, quan tâm, vì biết nơi này chính là địa phận riêng của Cố Hạo Thần.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 21]- Điều tra- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      “Nào, mau ăn .”- bóc xong mấy con tôm cùng cua đại áp*, Cố Hạo Thần để sang bát Triệu Mạn Di, ép ăn hết.

      Nhìn tòa núi nho trước mắt, mặt Triệu Mạn Di khỏi lạnh . Ép ăn hết chừng này thứ, là ép chết sao?

      “Em thể ăn hết từng này thứ.”- giọng mang chút biểu cảm, múc bớt ít bỏ sang bát của .

      Cố Hạo Thần mỉm cười.

      “Được rồi, nhưng em vẫn phải ăn đến no mới được thôi đấy.”

      Triệu Mạn Di cười nhàng, quan tâm , biết chứ. Hai người cùng ngồi ở quán hải sản ven biển, vừa ăn vừa ngắm những con sóng dạt dào. chuyện với nhau, lúc này, cả hai đều thấy chính là khoảnh khắc bình thường, giản dị mà họ hằng mong muốn.

      Chơi ở biển đến tận tối mịt, trời đổ mưa to. Cố Hạo Thần đưa về nhà rồi cũng vội vã về biệt thự riêng để làm công việc ngày mai, Bạch Phi Hằng công việc có rất nhiều, dự án cũng dồn dập kéo đến.

      Cố Hạo Thần oán hận ngập trời, chẳng mấy khi cùng Triệu Mạn Di có ngày hoàn hảo như vậy, lại vì cái công việc mà xa nhau.

      Triệu Mạn Di cảm thấy gì ngoài hạnh phúc. dày vò như vậy là quá đủ, giữa trời mưa ào ào, lại còn ở trong xe mà vẫn bắt ép đến hai lần.

      Thực mệt mỏi. chẳng mấy mà thiếp chiếc giường rộng rãi.

      Nhìn đống tài liệu trước mắt mà Bạch Phi Hằng vừa mang đến, Cố Hạo Thần có điểm đau đầu.

      ngờ cậu giải quyết cũng được kha khá đấy chứ.”- nhưng vẫn phải làm thêm rất nhiều nha.

      “Cậu thử xem, tổng giám đốc chuồn chơi, lại cầu doanh thu tháng sau tăng 15%, tôi ngày phải giải quyết tới năm cái dự án, chạy sô khắp nơi.”- uống chút nước lọc mà Bạch Phi Hằng cảm thấy đắng ngắt- “Từ đầu tháng tới giờ tôi giảm được ba cân là phúc của cậu.”

      Cố Hạo Thần vẻ mặt để tâm nhưng tròng lòng vẫn cuộn trào áy náy. Lần đó cảm thấy tức giận chuyện trai và Triệu Mạn Di nên mới vậy. Nhưng kì thực Bạch Phi Hằng giảm được những ba cân, trông thân hình đẹp hơn trước.

      Bạch Phi Hằng đêm đó vì mưa to mà ngủ lại nhờ biệt thự của Cố Hạo Thần. Hai người cùng giải quyết thêm ba dự án nữa mới ngủ.

      Sáng sớm, Triệu Mạn Di bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ có tiếng chuông kinh dị đến đáng sợ, nhớ tối qua chỉ cài chuông báo thức ở điện thoại thôi mà. lâu lắm rồi có dùng chiếc đồng hồ này để báo thức vì nó là quà tặng của Diêu Giai Mẫn, mà tiếng chuông lại hiểu vì sao em của Diêu Giai Mẫn lại đổi thành kinh dị được.

      Hai chị em nhà đó, muốn hù chết .

      Chuông cửa phía dưới kêu, vội ngồi dậy chỉnh lại quần áo cả thân hình như mềm nhũn.

      “Cố Hạo Thần, lại làm chuyện tốt.”- Triệu Mạn Di mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu là Cố Hạo Thần, tuyệt đối mở cửa.

      Nhưng đó hình như là người đưa điện thư.

      chợt nhớ cả ngày hôm qua ở nhà, chắc hôm nay họ mới mang tới.

      Cố đưa thân xác mệt mỏi xuống nhà, mở cửa, người đưa điện thư hai hôm qua thấy ở nhà, đành qua quýt có việc phải , kí xong cầm tập phong bì lớn vào nhà.

      Mở ra phong bì cũng là lúc có điện thoại.

      “Chuyện gì mau .”- nhìn số của Cung Dương Á Miên, Triệu Mạn Di trực tiếp hỏi.

      “Di, có người điều tra chuyện của cậu bên Mĩ.”- thông tin kết nối vô cùng chính xác, mà giác quan của Cung Dương Á Miên cũng vô cùng nhạy bén, sau khi biết lập tức gọi cho Triệu Mạn Di.

      Bằng trực giác, Triệu Mạn Di có thể biết ngay ai giở trò quỷ.

      là muốn chơi đủ với sao? Vậy người đó chỉ có thua. phải là loại bỗng dưng tài cán gì mà ngồi lên ghế lãnh đạo Triệu Thế Vương từ khi mười tám tuổi.

      Muốn chơi? Ok. chính là chẳng sợ bất kì ai.

      “Tôi sang đó, cậu tốt nhất nên trở lại đây, thuận tiện kế hoạch với Âu Dương thị và khỏi để kẻ đó nghi ngờ.”- Triệu Mạn Di , mắt vẫn dõi theo tờ giấy được gửi đến.

      “Ok, nhưng cậu phải chuẩn bị chỗ ở cho tôi, tốt nhất là chỗ nào mà ai tìm thấy được tôi, ai muốn tới và cũng ai nghĩ đến tôi ở đó.”- Cung Dương Á Miên loạt, rất cần nơi như vậy, rất cần.

      “Tôi có nơi cho cậu.”- mặt Triệu Mạn Di lạnh thêm mấy phần, ánh mắt cũng ghim chặt vào mảnh giấy tay.

      ăn, Cung Dương Á Miên cũng để ý đến sắc thái của Triệu Mạn Di trong lời , ú ớ.

      “Tốt quá, nơi nào vậy?”

      “Nghĩa trang.”- xong hai chữ này, Triệu Mạn Di cúp máy, thèm dây dưa với Cung Dương Á Miên.

      Cung Dương Á Miên nhìn điện thoại tay, trong miệng vốn có bao nhiêu bánh liền muốn móc hết ra.

      Ai bảo chỉ cần tốt với Triệu Mạn Di được ta đáp lại? ta chính là nghiệt sinh ra để hại người .

      Thế nhưng mà… nếu có Triệu Mạn Di, dự án phi trường A kia cũng thuộc về Thiên Kì.

      Nhai thêm hai lần bánh trong miệng, Cung Dương Á Miên cẩn thận suy nghĩ, nghĩa trang kì thực là nơi hội tụ đủ mọi yếu tố cần.

      Nặng nề đứng dậy, nặng nề lết thân thể lên phòng, chuẩn bị quần áo bay đến Đài Bắc thân .

      Triệu Mạn Di trầm ngâm nhìn những giấy tờ được gửi đến. Tất cả thông tin đều thực ràng, duy chỉ có chuyện bây giờ cần phải biết mới là đỉnh điểm của giọt nước tràn ly.

      Nếu Cố Thiên Tự mà … mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng quan trọng, phải tìm được kẻ kia.

      Dương Nhậm Vũ mang xe tới đón , đợi gần hai mươi phút mới xuất .

      “Tổng giám đốc, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm.”- Dương Nhậm Vũ mắt thâm quầng nhìn qua kính chiếu hậu. vắt kiệt sức của mình vào ngày hôm qua, nếu hôm nay tổng giám đốc còn về sớm hay bỏ việc chính là hướng vực thẳm mà lao tới.

      “Tôi biết.”- Triệu Mạn Di đành cho Dương Nhậm Vũ rằng muốn Mĩ, nhìn vẻ mặt khốn khổ của , nỡ.

      “Tôi định sang Mĩ thời gian.”

      “Két…”- Dương Nhậm Vũ phanh gấp. uất ức nhìn Triệu Mạn Di.- “Triệu tổng, công việc rất nhiều, tôi có ba đầu sáu tay cũng khó có thể làm nổi.”

      “Đừng lo, tôi cử người tới giúp .”- Triệu Mạn Di cũng phải người chỉ biết lột da người khác.

      “Ai vậy?”- Dương Nhậm Vũ như thấy mình có chút hồi sinh, chậm chậm lái xe tiếp. Tổng giám đốc phanh gấp mà ngả về đằng trước, khâm phục nha.

      “Cung Dương Á Miên.”

      “Có được vậy?”- Dương Nhậm Vũ dè chừng, người kia tuy là cũng tài giỏi, nhưng có hay khi dễ - “Hơn nữa… còn công việc của Thiên Kì… phải Cung Dương tổng giám đốc phải lo sao?”

      “Việc của Thiên Kì ta giờ phải lo nhiều nữa, tại Thiên Kì chỉ lo hợp tác lớn bên Las Vegas và tiến hành rồi, giờ ta rảnh rỗi. Hành ta thời gian cũng sao.”

      Dương Nhậm Vũ vòng xe vào gara.

      định bao lâu?”

      Triệu Mạn Di thở dài.

      “Chuyện này là tôi tự tìm hiểu nên nhờ ai, vì vậy thời gian cũng thể xác định, bao giờ cần, tôi gọi về. Tuyệt đối giữ bí mật chuyện tôi .”

      Bàn giao xong hết công việc, tranh thủ xử lí vài dự án lớn, bao gồm kí kết nhập nguyên vật liệu cho dự án với Cố thị.

      Thấy cái tên Cố thị, Triệu Mạn Di lại bất giác mỉm cười. thấy nhớ , nhớ.

      “Em sớm trở về nhanh thôi.”- ngón tay lướt qua chữ kí của bản hợp đồng, lẩm bẩm.

      Đôi khi, chỉ là những cảm giác đơn giản như vậy. Triệu tổng lạnh lùng, băng giá cũng biết cười. Dương Nhậm Vũ qua khe hở cánh cửa nhìn vào, rồi rất nhanh thu hồi cánh tay, những lúc thế này, để Triệu tổng mình tốt hơn.

      Chú thích: Cua đại áp*: loài cua quý, rất to và có giá trị kinh tế cao.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 22]- nhớ em- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Dựa vào xe, ánh mắt Cố Hạo Thần buồn bã nhìn vào căn biệt thự lộng lẫy của Triệu Mạn Di.

      Mới tuần trước, còn vui vẻ, hôm sau làm xong việc lập tức tới biệt thự của . thấy , gọi điện cũng nghe, gọi cho Dương Nhậm Vũ ta ra nước ngoài.

      Lại rồi. cười khổ, phải thế nào mới nắm chắc được đây? Lần trước hơn nửa tháng, lần này cũng đến hơn tuần rồi. Ngày nào cũng gọi cho , ngày nào cũng đến đây đợi với hi vọng sớm về.

      từng nghĩ tới chuyện ra nước ngoài tìm , nhưng biết đâu đây?

      Nhìn lên bầu trời xanh đầu, như cơn gió, đến rồi lại nhanh phiêu tán vào khí, ở nơi nào thể biết, cũng có cơ hội được biết.

      “Rốt cục tôi là gì trong trái tim em đây?”- Cố Hạo Thần hét lên, nhưng đáp lại chỉ có căn biệt thự lạnh lẽo sừng sững trước mặt.

      Gió ngày lạnh, gần hết thu, đông sắp sang rồi. Mùa lạnh lẽo trong năm sắp tới.

      Mùa đông lạnh lẽo là thế, nhưng có lạnh như trái tim của ?

      Cố Hạo Thần thất vọng vòng lên cửa xe, mở cửa rồi sập mạnh vào trong.

      ngả người ra ghế, nhìn sang ghế bên cạnh. Chiếc xe này mới mua và cũng chỉ dành để chở . Hôm ấy hai người cùng nhau mua sắm, rồi hôm sau lại cùng nhau chơi.

      Ngày đó sao ấy ấm áp mà hôm nay lại thấy lạnh lẽo vậy?

      Khởi động xe, đạp ga hết cỡ. muốn ở lại nơi này nữa, nó chỉ làm nhớ và thất vọng với chính mình. đường đường Cố thị tổng giám đốc, vậy mà người con lại thể nắm lấy bên mình.

      Ở Mĩ suốt tuần, rốt cục Triệu Mạn Di tra ra tất cả. Tìm được người kia, và thuyết phục được người đó lúc nào cần ra mặt ra mặt.

      chuẩn bị mọi thứ để trở về Đài Bắc, và cũng nghĩ nên gọi cuộc điện thoại cho tiểu ai oán kia ( :)) )

      Hơn tuần nay cứ nhìn thấy điện thoại là thấy nó phát sáng, chỉ là người gọi, cũng làm nở nụ cười đến cả ngày, thế nhưng, thủy chung nhấc máy.

      Nếu có tình cảm với , tuần chẳng lẽ đợi được?

      Bật điện thoại, bấm đến dãy số kia, nghe thanh mệt mỏi.

      “Di…”- thấy gọi cho mình, thực rất vui, nhưng vì lí do khiến cười nổi.

      … thế nhưng bị ốm.

      Triệu Mạn Di thấy giọng kì lạ, nhíu đôi mày thanh tú, trầm giọng.

      sao vậy?”

      Cố Hạo Thần mắt nhắm nghiền, giọng khàn khàn.

      “Tôi ốm.”

      uống thuốc chưa?”

      Cố Hạo Thần cười khổ sở.

      “Chưa. Cho dù có uống cũng chắc có tác dụng.”

      Triệu Mạn Di im lặng, là làm sao vậy? chú ý tới sức khỏe của chính mình sao?

      “Tôi nhớ em.”- xong câu này, Cố Hạo Thần thấy tâm tình thoải mái, rất nhớ , suốt hơn tuần nay lúc nào thôi nghĩ tới . Cho dù bao nhiêu dự án, cũng chỉ hoàn thành nhanh cho đủ, còn tâm trạng làm bất cứ chuyện gì.

      Triệu Mạn Di vì câu này của mà tim như thắt lại, ốm, mà … cũng có gọi điện thường xuyên. Là tính toán sai? Hay vì nghĩ ai cũng có thể dửng dưng với người mình có tình cảm?

      “Chờ em.”- Triệu Mạn Di nhanh chóng cúp máy, gọi tới số máy khác.

      Và thế là chẳng cần biết ở bên kia Trái Đất là nửa đêm, Triệu Mạn Di hùng hồn tuyên bố cho Dương Nhậm Vũ ôm vợ điều phi cơ cá nhân tới đón, rồi chính cũng phải ra sân bay đón . Khiến muốn lao từ ban công phòng ngủ của hai vợ chồng xuống.

      , cũng lo thanh danh của mình bị báo chí làm lộ.

      sớm chuẩn bị tinh thần rồi.

      Ngồi phi cơ, Triệu Mạn Di ngừng gọi điện cho Lâm Kính, bác sĩ của bệnh viện gia đình .

      “Giờ tôi lập tức tới đó.”

      Nhận được đáp án mong muốn, Triệu Mạn Di tắt máy, Dương Nhậm Vũ đợi ở phi trường.

      Chẳng biết mất bao lâu, lúc xuống máy bay cũng là năm rưỡi sáng, nhìn Dương Nhậm Vũ khoác chiếc áo khoác dày cộp mà muốn phát ngốt, lòng dạ như lửa đốt, cũng chẳng để ý đến mình có bị phóng viên chụp lén hay , mạch lên xe rồi phóng thẳng tới biệt thự của Cố Hạo Thần.

      Dương Nhậm Vũ cũng tức thời hỏi nữa, biết ở Mĩ làm gì, giờ trực tiếp tới gặp Cố Hạo Thần, chắc chắn là việc quan trọng.

      Nếu biết đến chỗ Cố Hạo Thần vì chuyện lo lắng ta bị ốm, nhất định Dương Nhậm Vũ ngần ngại mà lao thẳng xe xuống vực.

      Đến biệt thự riêng của Cố Hạo Thần, tuy Triệu Mạn Di chưa đến bao giờ, nhưng có quên mất điều ở đây an ninh cực kì tốt.

      Nhưng có điều Triệu Mạn Di hiểu là chỉ cần vài câu của Dương Nhậm Vũ là họ có thể thành công vào tiểu khu đó.

      Thực kì lạ.

      Lâm Kính đợi hai người ở dưới, Dương Nhậm Vũ lại chỉ cần vài thao tác có thể mở được cửa của nhà Cố Hạo Thần.

      “Dương Nhậm Vũ, trước kia từng là kẻ trộm sao?”- Triệu Mạn Di nghi hoặc nhìn .

      Dương Nhậm Vũ chỉ nhún vai.

      quan trọng, quan trọng là giờ đây cần gặp ta phải sao?”

      Triệu Mạn Di cùng Lâm Kính lên tầng, Dương Nhậm Vũ về ngay sau đó. biết hành động của mình giờ chính là xâm nhập trái pháp luật, cũng suy nghĩ nếu Cố Hạo Thần hỏi phải giải thích thế nào.

      Vào căn phòng đoán là của Cố Hạo Thần, nhàng mở cửa.

      nằm đó, da nhợt nhạt, lông mày nhíu chặt, mồ hôi chảy ra đầm đìa.

      “Thần…”- Triệu Mạn Di xót xa sờ lên khuôn mặt . gầy thấy mặc dù mới chỉ có tuần, gọi Lâm Kính vào khám cho .

      Sau hồi khám xét mặc dù Cố Hạo Thần vẫn ngủ, Lâm Kính vừa viết đơn vừa .

      ấy bị cảm lạnh, suy nhược cơ thể, lại chịu ăn uống nên thiếu chất. Tôi mang sẵn theo vài loại thuốc, cho ấy uống đúng bữa là được.”

      rồi Lâm Kính quay trở về, Triệu Mạn Di tiễn xuống dưới rồi lại nhanh chóng lên với Cố Hạo Thần.

      lấy khăn dấp nước rồi đắp cho , thỉnh thoảng lại vò lại khăn. Nhìn nhợt nhạt nằm giường, thấy căm ghét bản thân mình.

      Sao có thể vô tâm đến như vậy? định tỏ ra vô tâm với đến mức nào nữa? Chẳng lẽ thể làm nữ nhân bình thường khi ở bên sao?

      Hay là , phải người phụ nữ thích hợp với ?

      Cố Hạo Thần tưởng mình mơ, thấy Triệu Mạn Di ngồi lau những giọt mồ hôi trán , nhìn mà buồn bã.

      “Di… là em?”

      cất tiếng thều thào ra hơi, nhưng Triệu Mạn Di vẫn có thể nghe thấy, gật đầu, hơi mỉm cười với .

      Về chuyện làm sao Triệu Mạn Di ở đây, Cố Hạo Thần muốn quan tâm, chỉ cần ở bên là được rồi.

      Triệu Mạn Di tiến đến hôn lên môi , chủ động dùng lưỡi tách đôi môi nóng rực của .

      nhớ , cũng nhiệt tình đáp lại, nhưng chẳng lâu sau, vội quay .

      “Di, bệnh.”- quay lại nhìn chăm chú nhìn - “Em bị lây mất.”

      “Em bị lây, khỏe lại.”

      nhìn , cười nữa, mà thay vào đó là vẻ buồn bã, thương vô hạn.

      Có lẽ, chỉ cần có những lời như vậy, cả hai con tim tự động tan chảy.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 23]- Chăm sóc- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Triệu Mạn Di phải thúc ép mãi Cố Hạo Thần mới chịu uống thuốc. Ép uống xong, mệt mỏi xuống nhà bếp.

      Nhìn nhà bếp sạch , tủ còn chưa bóc tem niêm phong cho thấy chủ nhân của nó rất ít khi lui tới. Cũng may trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, Triệu Mạn Di rất ngại phải ra ngoài vào lúc này.

      Tài nghệ nấu ăn của Triệu Mạn Di trước giờ tự cho là quá xuất sắc, nhưng vẫn là có thể nuốt trôi. lại chưa làm cho ai ăn bao giờ nên có điểm chờ mong.

      Nấu xong nồi cháo thịt bò, thêm nồi súp , chuẩn bị sẵn thêm cốc sữa rồi đổ vào bình giữ nhiệt, nếu ăn xong cháo và súp bị nguội mất.

      Nhìn đồng hồ mới gần tám giờ, điện thoại Cố Hạo Thần có người gọi tới, muốn tỉnh ngủ nên ấn nghe luôn.

      “Tổng giám đốc, cậu làm gì sao bây giờ chưa tới? Bên Lệ Kim tới rồi.”- Bạch Phi Hằng vội vàng .

      Triệu Mạn Di giật mình, Lệ Kim? Muốn hợp tác với Cố thị?

      “Trợ lí Bạch, Cố Hạo Thần ốm, ấy thể tới công ty được.”- Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần nhắm mắt ngủ say, vào điện thoại.

      Bạch Phi Hằng thấy người phụ nữ , trái lại thấy khó hiểu, chẳng lẽ đêm qua Cố Hạo Thần lao lực quá độ?

      là ai?”- Bạch Phi Hằng dừng lại tìm tài liệu, ngạc nhiên hỏi.

      “Tôi là bạn của ấy.”- chừng vài giây, tiếp- “Trợ lí Bạch, nghe này, có thể thấy kì lạ, nhưng tôi mong đừng kí kết với Lệ Kim bất cứ hợp đồng nào cả.”

      “Tại sao?”- Bạch Phi Hằng nhìn xung quanh, đích xác có ai mới tò mò hỏi- “ là ai?”

      Triệu Mạn Di thở dài.

      “Tôi chuyện này quan trọng, nếu muốn xác minh, có thể gặp Cung Dương tổng của Thiên Kì, ấy cho biết tại sao, còn bây giờ mong hãy nghe những gì tôi , hoàn toàn thiệt.”- ngờ Lệ Đổng Nhân lại nghĩ ra kế đánh trực diện như vậy.

      cho ông ta biết, dễ mà đánh đổ được thứ mà coi trọng.

      Bạch Phi Hằng chần chừ, dự án này dù sao cũng chỉ là hợp tác giết thời gian, có cũng ảnh hưởng nhiều lắm.

      “Vậy được, tôi nghe , nhưng…”

      “Chuyện này thể để Cố tổng biết.”- Triệu Mạn Di khẳng định, chuyện này, có thể giải quyết giúp được.

      Sau khi nghe Bạch Phi Hằng đồng ý và cam đoan tiết lộ, cúp máy.

      Tiến tới bên giường, cúi xuống gọi .

      “Mau dậy thôi.”

      Cố Hạo Thần dần dần mở mắt, thấy Triệu Mạn Di ngồi trước mặt mình, cười vui vẻ, như giấc mơ vậy, tình nguyện cứ ốm như vậy suốt, ở bên .

      “Em nấu cháo và súp bổ cho , ăn chút đỡ hơn.”

      Cố Hạo Thần chưa bao giờ thấy hạnh phúc như tại, chăm sóc , vì mà nấu ăn, giờ lại xúc từng thìa cháo cho .

      ngon.”- nhìn âu yếm- “Ngày nào cũng thế này, muốn ốm mãi bao giờ khỏe.”

      muốn em cả đời cứ chăm sóc mãi sao?”- Triệu Mạn Di mặt lạnh, bắt chăm sóc suốt, chẳng thà cũng ốm luôn cho xong.

      Cố Hạo Thần ngây người lúc, “cả đời”, là “cả đời” sao? Bất quá cái liếc mắt của khiến cười trêu được nữa.

      Dù sao tính Triệu Mạn Di chính là hiếu thắng, lại kiêu ngạo, bao giờ thừa nhận điều đó. Có lẽ cứ để để ý gì mà tốt hơn.

      uống sữa .”- Triệu Mạn Di lấy bình giữ nhiệt đổ ra cốc.

      Cố Hạo Thần nhìn cốc sữa, sữa này là mẹ mua cho để bồi bổ, cất tận góc tủ rồi mà sao lại thấy được. Mùi vị của nó đáng sợ.

      lắc đầu quầy quậy.

      “Mau uống.”- Triệu Mạn Di hơi trừng mắt- “ là trẻ con ba tuổi sao? Có cốc sữa cũng uống?”

      Cố Hạo Thần vẫn duy trì lắc đầu.

      Triệu Mạn Di ngẫm nghĩ chừng vài phút, nhìn , rồi tiến gần lại bên tai chút.

      Cố Hạo Thần nghe xong, ngụm đem cốc sữa đáng sợ kia uống hết, sót lại giọt nào.

      mặt còn lại vẻ… hưng phấn.

      Triệu Mạn Di hài lòng bê hai chiếc bát và cốc thủy tinh trống rỗng xuống nhà, cho vào máy rửa bát, sắp xếp toàn bộ rồi lại lên.

      “Em phải có việc, tầm ba rưỡi chiều về luôn. Và… thực lời hứa. Ok?”

      Cố Hạo Thần vẫn có điểm thất vọng, nhưng cũng đành phải để . Sau khi Triệu Mạn Di khỏi, mệt mỏi nằm xuống giường.

      Quả này, biết nên trả ơn Dương Nhậm Vũ thế nào đây?

      Triệu Mạn Di gọi Dương Nhậm Vũ mang xe tới đón, hai người đến Triệu Thế Vương.

      Tới nơi, Triệu Mạn Di lên phòng, theo như Dương Nhậm Vũ Cung Dương Á Miên ở lì trong phòng tổng giám đốc của hơn tuần nay, cũng chẳng đâu, thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, bao giờ thích thêm cái gì nhờ Vũ Bảo Lĩnh mua thêm.

      “Cung Dương Á Miên, cậu định cắm rễ mãi ở đây sao?”- Triệu Mạn Di dựa vào tường, nhìn Cung Dương Á Miên chăm chú nhìn màn hình laptop, tay bóc ra cái kẹo dâu hình con chuột.

      Cung Dương Á Miên ngẩng đầu, như nhìn thấy ánh sáng thiên đường.

      “Di, cuối cùng cậu cũng trở lại, ngờ cậu bé như vậy mà phải làm những công việc quá nặng nề như thế a…”- Cung Dương Á Miên đứng dậy, chân trần chạy tới chỗ Triệu Mạn Di.

      ngờ tập đoàn gia đình tưởng chừng thường là những công việc đơn giản như Triệu Thế Vương lại có khối lượng công việc đồ sộ như thế này. Quả đúng là nó cầu Triệu Mạn Di luôn luôn phải tỉnh táo, phải tính toán kĩ càng. Đó cũng làm nên tính cách và con người của Triệu Mạn Di.

      Triệu Mạn Di ừ hứ chẳng gì, hiểu Cung Dương Á Miên làm thế nào mà có thể sống sót trong hơn tuần mà chẳng bất cứ đâu.

      “Cậu thấy nhàm chán sao?”- Triệu Mạn Di xem xét đống giấy tờ bàn. Ừm… quả là Cung Dương Á Miên làm việc tốt lắm, làm hơn tuần là khối lượng của cả tháng sau.

      Xem chừng Dương Nhậm Vũ cũng biết lợi dụng nhân tài đấy chứ.

      Nhìn sang Dương Nhậm Vũ cười tủm tỉm, lại thấy Cung Dương Á Miên nhìn với ánh mắt đồng cảm, thế nào cũng dám với Cung Dương Á Miên là ấy bị Dương Nhậm Vũ lừa cách đau đớn.

      Nhưng giúp Cung Dương Á Miên hợp đồng phi trường A, cũng phải được phúc đáp chứ.

      Xem ra tháng sau chỉ cần thư thả mà làm, nghỉ vài ngày cũng làm Dương Nhậm Vũ hận chết được.

      Mọi người cùng nhau chuyện chút, Triệu Mạn Di kể cho Cung Dương Á Miên chuyện hợp tác giữa Cố thị và Lệ Kim, nghe xong, nét mặt biểu lộ cảm xúc, trực tiếp cầm điện thoại gọi tới cho Bạch Phi Hằng.

      Cung Dương Á Miên qua về vấn đề hợp tác, Lệ Kim giờ vướng bận vốn với hai công ty tại Las Vegas, đây là thông tin mật, nhưng vẫn muốn cho Cố tổng để đề phòng, nên chỉ vì muốn giết thời gian mà hợp tác có hại cho chính mình.

      Triệu Mạn Di nâng ly rượu lên, uống chút, mắt nhìn qua phía cửa sổ.

      “Tôi hoàn toàn điều tra được mọi thứ, bây giờ chỉ cần chúng có bất cứ động tĩnh nào, chính là giọt nước tràn ly. Hoàn toàn chúng phải chịu mọi trách nhiệm.”

      “Kể cả nếu họ tiết lộ thân phận của cậu?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, quả chính cũng cảm thấy khó chịu như Triệu Mạn Di. cũng là cùng hoàn cảnh với Triệu Mạn Di, hiểu chứ.

      “Đương nhiên, thế nào tôi cũng ứng phó được. Cậu yên tâm.”

      Nhìn Triệu Mạn Di khẳng định, Cung Dương Á Miên cũng thêm gì, chỉ là trong bụng có chút chột dạ, biết Triệu Mạn Di hút thuốc lá, tuy dạo gần đây gặp lại thấy hút nữa, nhưng vẫn là “lỡ tay” quẳng đống thuốc lá trong tủ kéo.

      Lạy Chúa, Triệu Mạn Di nhìn về phía tủ kéo, ấy vì căng thẳng bực tức mà hút điếu chứ?

      Nhưng rất nhanh Triệu Mạn Di nhìn chỗ khác.

      mệt, chuyện giúp Cố Hạo Thần tuy khiến thấy đau đầu, nhưng cũng phải giúp , coi như giúp chính mình.

      Coi như, nhìn thấu được bộ mặt của Cố Thiên Tự.

      Hoàn thành mọi thứ xong trước bốn giờ, Dương Nhậm Vũ đưa về biệt thự của Cố Hạo Thần. Còn Cung Dương Á Miên, vẫn thủy chung ở lại phòng tổng giám đốc của như khách sạn năm sao.

      Bước vào biệt thự của Cố Hạo Thần lần nữa, Triệu Mạn Di có cảm giác, nơi này chắc chắn rất gắn bó với về sau.
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 24]- Lời hứa của em. Trăng trong nước, hoa trong gương.- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Nhớ tới cuộn băng Dương Nhậm Vũ cho xem, đôi môi khẽ mỉm cười.

      Vừa lên phòng, Triệu Mạn Di bị vây kín bởi vòng tay ấm áp.

      “Di… đến lúc rồi.”- giọng trầm trầm phả xuống đỉnh đầu .

      Triệu Mạn Di ân hận lẽ ra nên ở lại tán ngẫu cùng Cung Dương Á Miên. Có như vậy giờ đây mới phải thực thứ lời hứa kì cục này.

      “Được.”- Triệu Mạn Di thở dài- “Nhưng phải nằm nghỉ cho khỏe , em xuống nhà làm cái gì đó ăn. Tắm xong em …”

      Cố Hạo Thần mỉm cười gian manh cúi xuống gặm cổ . Tuy rất mệt nhưng đồng ý kệ nha.

      muốn ngay bây giờ, rồi em muốn làm gì làm.”

      “Vậy em tắm .”- Triệu Mạn Di thoát khỏi vòng tay của Cố Hạo Thần, về phía nhà tắm.

      Cố Hạo Thần lên giường, cái đầu đau, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo trong nhà tắm. Liệu quyến rũ đến thế nào chứ….

      Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mở.

      “Thiên a…”- Cố Hạo Thần sửng sốt, chính là muốn giết người dao sao? Nếu chỉ được nhìn thôi

      nhìn chằm chằm mỹ nữ kia, người chỉ mặc bộ đồ lót ren quyến rũ. bước gần lại phía Cố Hạo Thần, cúi thấp xuống.

      “Xem như em thực lời hứa, nhưng nhớ phải tuân thủ quy tắc của em, chưa?”

      Cố Hạo Thần gật đầu lia lịa. Nhưng chỉ được nhìn quả

      ra điều kiện, nếu nghe lời trong chuyện ăn uống bồi bổ thân thể đến khi khỏe hẳn, ở đây chăm sóc mà chỉ mặc đồ lót. Và điều kiện hấp dẫn như vậy đương nhiên đồng ý.

      Trời trở lạnh nhưng cũng phải ích kỉ nghĩ đến , nên nhà mở sẵn máy sưởi 24/24, cho dù có khỏa thân lại trong nhà cũng có vấn đề gì. Khoan … Cố Hạo Thần lắc đầu, thể nghĩ đến như vậy. chính là ốm được ?

      Triệu Mạn Di trước khi xuống bếp còn hôn lên môi Cố Hạo Thần.

      Cũng may khi nãy nhờ Dương Nhậm Vũ mua hộ ít thức ăn, giờ chỉ việc chế biến.

      Đeo chiếc tạp dề lên người, bắt đầu công việc nấu nướng.

      hiểu tại sao chính mình lại phải ra thứ điều kiện kì cục đó cho Cố Hạo Thần. Trực tiếp ép uống phải được rồi sao? Từ khi nào bắt đầu coi trọng đến vậy?

      Nghĩ tới chuyện Cố Hạo Thần chưa hề hỏi qua chuyện làm việc ở đâu và chức vụ gì, có thể để ý, hay chính quan tâm? Tuy muốn chuyện của mình bị lộ, nhưng hỏi, lại càng thấy hụt hẫng.

      Đổ ra bát những lát thịt trong chảo được rán chín vừa, lại bắc lên nồi canh, lại biết Cố Hạo Thần đứng sau từ rất lâu.

      Nhìn Triệu Mạn Di chỉ mặc đồ lót, phía trước đeo tạp dề, những đường cong làm Cố Hạo Thần rạo rực, nhàng bước đến ôm lấy từ đằng sau.

      “Di… em đẹp.”

      ngày nào đó em cũng già nua và xấu xí thôi.”- Triệu Mạn Di thản nhiên, gắp lấy miếng thịt đưa lên miệng Cố Hạo Thần- “ xuống đây làm gì? phải nên ở đó nghỉ ngơi sao?”

      Miệng nhai miếng thịt Triệu Mạn Di vừa gắp, Cố Hạo Thần có chút xuýt xoa vì hơi nóng.

      “Ở đó chán.”- ôm lấy eo sát hơn- “Xuống cùng em có vẻ tốt.”- ngừng lại chút, nhíu mày- “Di, em chuyện với tôi có thể biểu khuôn mặt đừng lạnh như vậy được ?”

      , rất bình tĩnh khi chuyện với , dù có giận , hay kể cả lúc thích , mặt vẫn chỉ là vẻ bình tĩnh mi động cái.

      “Cười chút chết người sao?”

      Triệu Mạn Di cho là đúng, đặt đũa xuống, nắm lấy hai tay .

      thế nào lại để bị ốm như vậy?”

      “Còn phải tại em?”- chợt thấy Triệu Mạn Di đổi đề tài, Cố Hạo Thần cũng lại chuyện kia, cúi sát vào cổ . Bàn tay dần luồn vào trong tạp dề, xoa lên vùng bụng bằng phẳng của Triệu Mạn Di.

      “Tôi nhớ em, suốt thời gian em , tôi chỉ đến nhà em đợi, chỉ biết đợi em ở đó, hoàn toàn biết em đâu.”- giọng ngày càng , dường như có thể nghe thấy ủy khuất trong đó, rồi bỗng cao giọng- “Em đó, Mĩ mà gì với tôi.”

      Triệu Mạn Di khẽ giật mình, từ từ quay lại. Mắt lộ vẻ khó hiểu. nhớ mình chưa từng với Mĩ, làm sao biết?

      “Sao biết em Mĩ?”

      Ý thức được lời mình vừa ra chính là tự mình hại chết mình, Cố Hạo Thần vội giải thích.

      “Hôm qua khi mê man nghe em a… cũng nhớ , nhưng mà em hả?”- làm bộ ngạc nhiên. Nếu biết, đồng phạm của thực chết rất khó coi.

      Triệu Mạn Di cảm thấy có gì đó ổn, nhưng lại quay lại xào nấu tiếp.

      “Ra kia chờ em lát. Sắp xong rồi.”- Triệu Mạn Di thấy bàn tay của Cố Hạo Thần có xu hướng quậy phá lung tung, đành ra lệnh đuổi khách, làm mặt xịu xuống, nặng nề bước ra bàn.

      Vài phút sau, Triệu Mạn Di dọn các món ăn lên, vẫn chỉ nấu những món cho . Hai người cùng ăn, chẳng cần chuyện nhưng vẫn rất ăn ý, ăn những món nấu ngon miệng, cũng dám gắp cho vì sợ bị lây, nhưng múc súp cho , lần nào cũng ăn hết.

      Điều thú vị đối với Cố Hạo Thần lúc này, đó là chỉ mặc như vậy ngồi đối diện . Ngực căng tròn, nhìn đáng . muốn cứ thế này mãi thôi.

      “Di, tôi no rồi, ba bát súp, hai bát cơm, lại canh nữa.”- Cố Hạo Thần dựa ra sau ghế, tay sờ lên bụng- “Tôi có lẽ sắp giống người chửa ba tháng rồi.”

      Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần, tuy nhiên ánh mắt lại nhìn xuống nơi mà than trời, mà lại nhìn vào ngực .

      “Cố Hạo Thần, em ra sao?”- khoanh tay trước ngực, khiêu mi nhìn .

      Cố Hạo Thần tiếc nuối cúi đầu xuống.

      Bắt chỉ nhìn mà được hành động gì, chẳng hóa ra là trăng trong nước, hoa trong gương?

      Triệu Mạn Di cười thầm trong lòng, việc ầm ĩ ở trước biệt thự của , còn biết sao? Người đâu kì lạ vậy chứ, hét to như vậy, còn sợ người ta nghe thấy.

      Công nhận camera của nhà rất tốt, nhưng Dương Nhậm Vũ có nhất thiết phải tháo tung nó ra đến hỏng để lấy thẻ bên trong rồi cho xem ? Giờ lại phải mất công thuê người lắp cái mới.

      “Ăn xong rồi mau lên ngủ , em dọn chút lên.”- Triệu Mạn Di đứng dậy thu dọn các thứ. Để mặc Cố Hạo Thần lết thân thể mệt mỏi lên cầu thang.

      ra cũng đỡ nhiều, nhưng vì muốn để ý mà muốn ra vẻ chút. Nhưng xem ra, đó có tác dụng với .

      Về chuyện dự án với Lệ Kim, Cố Hạo Thần vẫn hiểu sao Triệu Mạn Di lại muốn hợp tác cùng họ. Chẳng lẽ… biết tất cả?

      Nghĩ cũng muốn nghĩ, giờ Cố Hạo Thần chỉ mong làm sao thành công kéo lên ngủ cùng. chính là mong chờ lắm rồi.

      “Nếu như là ngày mai được sao?”- Triệu Mạn Di vào máy điện thoại, lâu lắm rồi chưa có trở về nhà sau lần Hawaii về. Giờ cha mẹ muốn về luôn là có chuyện gì?

      “Tiểu Mạn, chuyện quan trọng, con mau trở về .”- mẹ Triệu thầm như muốn ai nghe được.

      Triệu Mạn Di thở dài, chuyện gì nữa đây? lo nhiều chuyện đến phát ốm rồi.

      Đồng ý với mẹ, cúp máy, lên phòng Cố Hạo Thần.

      “Di, mau lên đây, ngủ thôi.”

      “Cố Hạo Thần, mẹ em gọi điện, giờ em phải về nhà có chuyện gấp, mai em quay lại.”

      tiện tay lấy chiếc sơ mi mặc vào, rồi quần dài, vừa với Cố Hạo Thần.

      hụt hẫng, cứ nghĩ hôm nay hai người có thể trọn vẹn bên nhau, ai ngờ lại phải về nhà.

      “Thôi được rồi, em cứ về , mai nhớ qua đây, tôi gọi người đến đưa em .”

      cần đâu, em gọi người nhà tới rồi.”- nhắn tin cho tài xế riêng, giờ như vậy là ổn nhất.

      Chợt nhớ ra muốn lộ thân phận, Cố Hạo Thần tiến đến ôm chút rồi rời ra.

      đường cẩn thận.”

      “Em biết rồi.”- Triệu Mạn Di hơi mỉm cười, hôn lên môi - “Sáng mai em làm, trưa mai tới.”

      chào tạm biệt rồi về.

      Sau khi Triệu Mạn Di rời khỏi, Cố Hạo Thần chán nản nằm xuống giường, cứ nghĩ mãi về . Rốt cục những năm trước đó phải thế nào mới có thể lãnh đạo được Triệu Thế Vương? Đến lãnh đạo Cố thị từ khi hai mươi tuổi, vẫn còn thấy khó khăn, nữ nhân như sao có thể? thấy khó khăn vất vả sao?

      Nhớ tới Triệu Mạn Di làm tài nào ngủ được. Mở điện thoại, là những tấm ảnh của lúc ngủ.

      an bình.

      Ngày mai có lẽ nên làm cách nào cho rời khỏi được, vậy mới tốt.
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :