1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 11]- Hợp tác cùng giải quyết- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Sau ngày vừa rồi về nhà, Triệu Mạn Di quyết định làm khổ Dương Nhậm Vũ nữa, tới thăm Kiki qua loa chút rồi hôm sau làm tiếp.

      Công việc được Dương Nhậm Vũ giải quyết gần hết nên cũng còn nhiều, Triệu Mạn Di kí văn kiện, xem xét vài thông tin của các tập đoàn mấy tháng gần đây.

      “Tổng giám đốc, có luật sư Diêu Giai Mẫn muốn gặp.”- Dương Nhậm Vũ qua tai nghe bluetooh, thanh còn mang theo tức giận.

      “Được.”- về phần tức giận kia, Triệu Mạn Di hỏi Diêu Giai Mẫn sau.

      Chưa đầy hai phút, ngoài cửa có tiếng .

      “Chị Di, là em a…”

      “Vào .”- thấy Diêu Giai Mẫn bước vào mà thấy trợ lí đáng thương cùng, nhíu mày- “Trợ lí của tôi đâu?”

      Diêu Giai Mẫn đông cứng mặt chút rồi cười hề hề.

      “Chị Di…, trợ lí của chị dễ thương nha.”- mới tùy tiện trêu vài câu, mặt đỏ ửng rồi quay , còn ” Xin tự trọng”, làm cười muốn rơi nguyên hàm răng dưới đại sảnh.

      ta có vợ có con rồi, hớn hở cái gì?”- Triệu Mạn Di mặt lạnh lùng nhìn Diêu Giai Mẫn. Khiến toàn thân rét lạnh.

      Nặng nề nuốt nước miếng, như thể nuốt nguyên thìa mật cá, Diêu Giai Mẫn rón rén đến sofa.

      “Uống gì lấy trong tủ lạnh, rượu tủ kia.”- Triệu Mạn Di tiếp tục xem xét văn kiện- “Chờ tôi lát.”

      “Ai nha…”- Diêu Giai Mẫn biểu cảm quẫn bách. Chị ấy lúc nào cũng phải lạnh như băng mới chịu được sao? tuy thân quen nhưng vẫn thể thích ứng nổi với người đáng sợ như thế.

      quen uống rượu lại nhìn trong tủ kính toàn rượu mạnh, Triệu Mạn Di chuộng Hennessy nên trong tủ kính phân nửa là Hennessy, Diêu Giai Mẫn tức thời hướng tủ lạnh mở ra.

      A… quả là theo chị Triệu nhất định thiếu cái ăn. Thế nhưng… nhìn kĩ… sao toàn đồ uống vậy?

      Tâm nặng nề mà lôi ra lon nước quả, bật nắp, ngồi xuống sofa, ngắm quang cảnh bên ngoài cửa kính của tòa cao ốc, Diêu Giai Mẫn giấu nổi niềm khâm phục với Triệu Mạn Di. Điều hành tập đoàn từ khi 18 tuổi, tới nay cũng bốn năm, tập đoàn ngày càng phát triển, chưa bao giờ thấy tình trạng gặp rắc rối, nghĩ tới mỗi tháng số tiền lãi kinh doanh của Triệu Thế Vương làm Diêu Giai Mẫn lau vội nước dãi bên khóe miệng. nhìn Triệu Mạn Di cười ngây ngô.

      “Chị Di… nếu chị là nam nhân… em cao hứng mà làm tình nhân nha…”

      cái liếc mắt sắc lẻm phóng đến làm Diêu Giai Mẫn im bặt, chị Di của là người biết đùa, nên chuyện vô nghĩa, đề phòng chết toàn thây.

      gian im lặng tận hai mươi phút sau, Triệu Mạn Di mới xong, đứng dậy ra rót cho mình ly rượu, nhưng nghĩ thế nào, lại hướng tủ lạnh lấy cốc nước cam.

      “Chuyện gì mà mò tới đây?”- Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa, nương theo ánh mắt Diêu Giai Mẫn mà cũng nhìn ra bên ngoài. Ừm, là cũng nhìn thấy tòa Cố thị. Vội rời ánh mắt- “Nếu tới đây chỉ để ngắm cảnh …”

      “Ấy… chị Di…”- Diêu Giai Mẫn xua tay, vội vàng lôi từ trong túi ra mấy tập giấy chuẩn bị trước cùng cuộn băng.

      Thấy tài liệu, Triệu Mạn Di vẫn tỏ thái độ gì, nhưng khi thấy cuốn băng kia, chỗ giữa hai lông mày ép lại.

      “Đây là cái gì?”- cầm cuộn băng lên, lại nhìn Diêu Giai Mẫn.

      “Chị Di… đừng nhìn em như vậy, đó là cuộn băng ghi , em ghi lại được cuộc chuyện giữa Cố Thiên Tự và Lệ Đổng Nhân.”

      Trời biết chật vật thế nào mới có được thứ này, nhớ đến kẻ kia, Diêu Giai Mẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Triệu Mạn Di khôi phục lại bình thường, như vậy, tức là càng ngày càng có thêm nhiều bằng chứng. Cố Thiên Tự, dù có chạy đâu cũng thoát.

      “Chị đúng, ta quả hành động từ rất lâu, hơn nữa, giờ hành động lại ngày càng lớn, ta cũng nhờ cậy đến tập đoàn Lôi Nhân, nhưng Lôi tổng đồng ý.”

      Diêu Giai Mẫn vừa vừa lấy ra phong thư lớn, bên trong có tài liệu của Tân Cố thị gửi tới cho Lôi Nhân.

      “Dự án phi trường A sao?”

      Triệu Mạn Di cảm thấy kì lạ, Lôi Nhân phải là tập đoàn dầu mỏ sao? Với phi trường có liên quan gì? Hay là , dầu mỏ làm nhiên liệu cho máy bay?

      Nhưng đây là về lĩnh vực xây dựng, Lôi Nhân sao có thể vừa đầu tư vốn xây dựng, vừa đầu tư nhiên liệu?

      Cố Thiên Tự là có đầu óc , hay còn có gian kế gì nữa?

      “Chị Di, theo như em tìm hiểu, nó còn liên quan tới cả Triệu Thế Vương nữa đấy.”- Diêu Giai Mẫn bật cuộn băng lên.

      Giọng bên trong, của ai và của ai rất dễ phân biệt. Áng chừng gần mười lăm phút Diêu Giai Mẫn tắt cuộn băng .

      “Ý chính chỉ có vậy, chị nghĩ sao?”

      Nghĩ? đáng hổ thẹn cho Cố lão gia, khi dẫn sói về nhà, ngờ hai ngờ nhưng chẳng nghĩ tới ba ngờ là con trai của tình nhân trước lại muốn cướp trắng cơ nghiệp do cha ông tạo dựng, lại muốn hại cả con trai của chính thất.

      ta là muốn tôi cướp dự án kia của Cố thị sao? hèn, muốn sao tự mình giành lấy?”- biết Cố Thiên Tự thể làm nổi cái việc đó, dự án này do Âu Dương thị mở ra, quy mô đương nhiên rất lớn, đối tác chính là Bạch Tư thị, giờ cần tập đoàn nữa góp vốn vào.

      Thông tin của Cố thị bị Cố Thiên Tự tra được, nhất định tham gia vào dự án này trắng tay. Mà lại muốn giúp Cố Thiên Tự, mặc dù hợp tác này với chỉ có lợi chứ có hại.

      Nhấc điện thoại, bấm dãy số, đầu dây bên kia mãi mới có người nghe.

      “Cướp của, giết người sao gọi giữa đêm vậy hả?”- nữ nhân ngái ngủ giọng ú ớ trả lời.

      “Á Miên, là tôi.”- Triệu Mạn Di khinh thường hừ lạnh, tuốt luốt bên Las Vegas mà cũng bày đặt ngủ sao?

      Đầu dây bên kia trận ho khan ập đến.

      “Mạn… Triệu Mạn Di… là cậu sao? “- cái thanh lạnh lùng kia vĩnh viễn thể nhầm lẫn với ai được.

      “Vô nghĩa. Tôi có việc muốn nhờ cậu…”- Triệu Mạn Di kể qua loa chút.

      “A… phải là hơi dọa người sao? Cậu muốn tôi lấy danh nghĩa giành lấy hợp tác kia?”

      “Chính xác, nhưng tôi cần vốn của cậu, tiền tôi chuyển khoản cho cậu, cậu chỉ cần giành lấy hợp tác đó là được.”- Triệu Mạn Di mân mê ly thủy tinh. Diêu Giai Mẫn nhủ thầm, quả thực là Triệu tổng luôn đáng sợ, lắm mưu kế đến khó tin.

      “Ai… cậu quả độc mà, được rồi, cứ chuyển cho tôi, tôi nhất định lo giúp cậu.”

      Dập máy, hồi yên lặng, Triệu Mạn Di nhìn Diêu Giai Mẫn ngơ ngác.

      “Xong.”

      Diêu Giai Mẫn ai oán, xong, là xong rồi sao? Giải quyết tất cả chỉ bằng cuộc gọi.

      “Chị Di, chị còn tài giỏi đến đâu cho em biết a…”- Diêu Giai Mẫn giương đôi mắt đáng về phía Triệu Mạn Di.

      Triệu Mạn Di khó chịu quay .

      “Tiền tôi chuyển khoản cho rồi, cứ tiếp tục, có thông tin gì lại báo tôi.”

      Diêu Giai Mẫn cứng họng, giọng điệu này chính là đuổi khách nha, cũng cần ở đây tìm mất mặt nữa.

      “Chị Di, em về nha, có gì cứ gọi cho em.”- Diêu Giai Mẫn cầm túi xách rời khỏi, thầm nghĩ phải qua phòng trợ lí Dương chào câu mới được. Hắc hắc, chính là thích trêu chọc mọi người nha.

      Diêu Giai Mẫn rời khỏi, căn phòng lại im lặng như trước.

      Đến giờ Triệu Mạn Di vẫn cảm thấy khó tin, những lời của Cố Thiên Tự lại văng vẳng trong đầu .

      “Tôi nhờ người giúp, ấy nhất định giúp tôi giành lấy hợp tác này… ấy nhất định giúp tôi… tôi chỉ cần ấy góp vốn, thêm vào vốn của mình, và giành lấy hợp tác đó…”

      Cũng may cho Cố Thiên Tự là trong cuộc chuyện đó đả động tới thân phận của , nếu có, cho ta sống tốt.

      Cố Hạo Thần chuyển hẳn ra bên ngoài. muốn ngày ngày về lại nhìn thấy kẻ kia, ta quả thực khiến vừa mắt. Sau cái ngày từ nhà Triệu Mạn Di về, vẫn nguôi được ý định với Triệu Mạn Di.

      muốn biết lí do vì sao lại như vậy. Lí do từ chối . sai điều gì sao? Nhớ tới Cố Thiên Tự, ta lại thay tình nhân, có nên cho ? Nhưng nếu vậy, cùng cháy nhà mà hôi của khác biệt lắm, hơn nữa, cũng muốn Triệu Mạn Di phải buồn.

      Rốt cục Triệu Mạn Di là người như thế nào?
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 12]- Trái Đất thực - bà xã lạnh lùng-Thiên Mỹ Khả

      “Cha mẹ biết, công việc ở Cố thị bề bộn, nhưng cũng nhất thiết con phải chuyển ra bên ngoài.”- Cố lão gia nhìn đứa con trai trước mắt, mọi việc nó làm ra khiến ông vô cùng hài lòng, chỉ đạo Cố thị ngày càng lớn mạnh, nhưng về phần dọn ra bên ngoài, gia đình ông vốn rất truyền thống.

      “Cha, việc nhiều, mà con cứ sau mỗi ngày phải về nhà, rất mệt mỏi, hơn nữa lại thường xuyên về muộn, khiến cha mẹ lo.”- ra nếu về muộn cũng là có người hầu ra mở cửa, nhưng muốn ở chung nhà với kẻ đó.

      vốn có sẵn biệt thự bên ngoài, giờ thông báo với cha mẹ để chính thức ra đó thôi, cho dù cha mẹ đồng ý, cũng lặng lẽ mà tới đó.

      Cố lão gia thở dài.

      “Thôi, cho dù thế nào con cũng nghe lời chúng ta, vậy cứ theo con quyết định .”

      Cố phu nhân im lặng hồi lâu, cũng .

      “Vậy chuyển qua đó, cuối tuần về đây thăm chúng ta.”- nhìn lên cầu thang hồi, bà tiếp- “ con…”

      Cố Hạo Thần ngắt lời.

      “Mẹ, con biết rồi, giờ con chuyển ra đó luôn, có gì cuối tuần con về.”

      xong Cố Hạo Thần chào hai người rồi rời khỏi. xác định là mình thừa thời gian để ngồi nghe về Cố Thiên Tự cũng như Tân Cố thị.

      Bạch Phi Hằng đợi sẵn bên ngoài, lên xe, chiếc xe phóng tới tập đoàn Âu Dương thị.

      “Chuyện gì?”- Triệu Mạn Di mất kiên nhẫn, vô cùng bận với đống tài liệu phân tích mà Diêu Giai Mẫn vừa gửi, Cung Dương Á Miên còn gọi điện cho là có chuyện gì chứ?- “ phải tôi chuyển tiền cho cậu rồi sao?”

      “Di, sao cậu nóng vậy, phải vấn đề tiền bạc.”- thanh có chút nhiễu loạn- “Tôi chuẩn bị đáp phi cơ, cậu ra phi trường đón tôi .”

      Triệu Mạn Di khó hiểu. thanh càng thêm lạnh lùng như muốn giết người.

      “Cậu muốn gì đây hả? Cậu muốn tới đâu tới, tôi đâu phải người hầu nhà cậu?”

      Cung Dương Á Miên khẽ gạt đống da gà tay, giọng điệu của Triệu Mạn Di quả khiến nổi hết da gà.

      “Này này, tôi chính là làm ơn mắc oán được ? Giúp đỡ cậu mà giờ chỉ muốn cậu tới đón tôi, chúng ta cùng bàn về Âu Dương thị, mà cậu nỡ ác với tôi như vậy sao?”

      Triệu Mạn Di thở dài.

      “Chờ mười phút.”- rồi cúp máy.

      Oán hận bấm số nội bộ gọi Dương Nhậm Vũ đầu tắt mặt tối ở phòng bên cạnh sang, hai người thang máy xuống gara, lấy xe rồi thẳng đến phi trường.

      Nam nhân trẻ tuổi đứng giữa phi trường xa hoa phóng điện với bất cứ nữ nhân nào qua, tạo nên mảng ồn ào. Nhiều người còn tưởng đó là minh tinh điện ảnh nào đó, nhưng khi nhìn kĩ, mới biết đây chính là Cung Dương tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kì- tập đoàn hàng đặt tại Las Vegas.

      “Cậu rốt cục muốn gì đây hả? Cứ bắt tôi cùng cậu xuất , sớm muộn tôi cũng bị bại lộ danh tính.”- Triệu Mạn Di liếc xéo Cung Dương Á Miên rồi quay , thẳng tới Maybach đỗ bên ngoài.

      Cung Dương Á Miên vội vã bước nhanh theo Triệu Mạn Di, ai biết còn tưởng Triệu Mạn Di là tình nhân hờn dỗi vì người phóng điện khắp nơi nữa.

      Vũ Bảo Lĩnh- trợ lí của Cung Dương Á Miên khóc thầm, ra bạn của Cung Dương tổng cũng là núi băng nha, sao dạo này băng nhiều quá vậy? phải báo chí có Trái Đất nóng lên sao?

      “Tại sao lại tới Âu Dương thị?”- Triệu Mạn Di nhìn Cung Dương Á Miên dò xét.

      “À… phải tôi chúng ta qua đó kí hợp đồng hay sao?”- Cung Dương Á Miên lôi ra tập tài liệu.

      “Chúng tôi bàn bạc cách đây hai hôm, bên Âu Dương thị cũng đồng ý mời chúng tôi tới để bàn bạc rồi.”

      đồng ý sao? Triệu Mạn Di cảm thấy kì lạ, Cố Thiên Tự cũng gọi điện cho để hỏi vay vốn, vậy là sao?

      “Hợp tác bao giờ tiến hành?”- Triệu Mạn Di quay sang Cung Dương Á Miên.

      “Tháng sau cơ, giờ chúng tôi chỉ tới đây để bàn kế hoạch, họ vẫn chưa quyết định, thấy bảo rằng còn chờ tập đoàn chuẩn bị vốn.”

      “Là Tân Cố thị sao?”- Triệu Mạn Di có thể đoán ra ngay.

      “Sao cậu biết?”- Cung Dương Á Miên ngạc nhiên.

      “Tôi chính là muốn cậu giành lấy ba mươi phần trăm dự án đó, ba mươi phần trăm của Bạch Tư thị, bốn mươi phần trăm là của Âu Dương thị ngay từ đầu. để bất cứ phần trăm nào cho Tân Cố thị.”

      Cung Dương Á Miên im lặng, rốt cục là Tân Cố thị làm cái gì khiến Triệu Mạn Di phải đuổi cùng giết tận vậy chứ? Ai… quả là vận khí của người kia tốt rồi.

      Khi tới, Dương Nhậm Vũ ở bên ngoài xe, nếu như vào, việc gặp phải phóng viên là tốt với Triệu Mạn Di, đành để cùng Cung Dương Á Miên và Vũ Bảo Lĩnh vào.

      Cố Hạo Thần mặt lạnh lùng, ánh mắt phát ra hàn băng như muốn giết người, hai bàn tay nắm chặt. Nhìn về phía đại sảnh của Âu Dương thị.

      Người mà ngày đêm nhớ tới giờ lại cùng nam nhân tuấn, mà nam nhân kia… lại chính là đàn em của hồi du học bên Mĩ.

      Nhìn tuy cười, nhưng vẫn là tâm tình thoải mái, kẻ nam nhân kia còn dí mặt vào tóc rồi cười cười đùa đùa.

      Mới chưa gặp nhau gần hai tuần, có thể ở bên người đàn ông khác sao?

      Cố Hạo Thần giữ vẻ mặt bình thường hướng hai người tới.

      “Triệu Mạn Di, cậu vẫn lạnh như vậy a… tóc đẹp quá… còn thơm nữa…”

      Triệu Mạn Di đảo mắt khinh thường, loại tóc dài muốn thích tóc ngắn còn khen cái gì chứ?

      “Trái Đất , ngờ lại gặp cậu ở đây.”- thanh trong đó là tức giận vang lên.

      Hai người nhìn sang bên trái, Cố Hạo Thần tới. hướng bàn tay tới Cung Dương Á Miên.

      Cung Dương Á Miên bắt tay Cố Hạo Thần, cảm thấy ánh mắt người này nhìn mang theo lãnh ý. Mà Triệu Mạn Di bên cạnh, có chút gì thích hợp. Xem ra…

      “Cố tổng, cũng tới đây sao?”

      “Phải, tôi đương nhiên tới, dự án lần này mong Cung Dương tổng chiếu cố rồi.”

      Có nghĩ cũng đừng nghĩ, Triệu Mạn Di chính là muốn giành lấy được ? Nếu giúp, hậu quả của chính là ai gánh được.

      “Chỉ sợ làm Cố tổng thất vọng.”- Cung Dương Á Miên cười vui vẻ, cánh tay vòng qua eo Triệu Mạn Di kéo về phía mình- “Còn gần ba mươi phút nữa mới bắt đầu, Cố tổng có muốn cùng tôi uống chút coffee ?”

      Nhìn hành động Cung Dương Á Miên với Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần muốn xông lên giết người.

      Mà vẻ mặt của , giống như chẳng quan tâm tới .

      “Di, em có điều gì muốn với tôi ?”- Cố Hạo Thần cười như cười nhìn Triệu Mạn Di- “Có phải là do tôi quá… để ý tới em ?”

      Triệu Mạn Di mắt động. biết Cố Hạo Thần khó chịu, nhưng nghĩ sao? thể để kế hoạch đổ bể, nếu , thiệt hại của Cố thị là vô cùng lớn, mà Cố Thiên Tự cũng phá hủy Cố gia.

      “Cố tổng, và Tiểu Di quen nhau sao?”- Cung Dương Á Miên nhìn Cố Hạo Thần khiêu khích, thực tế chính là muốn phá bọn họ cho vui, nhìn mặt Triệu Mạn Di có vẻ bình thường, nhưng bên trong, hàng vạn con sóng sớm làm chao đảo rồi.

      Cố Hạo Thần gì, quay người thẳng về phía thang máy. Lúc này, nên nán lại, sợ mình những điều khiến Triệu Mạn Di tổn thương.

      “Này, cậu có nên giải thích với ta chuyện tôi là phụ nữ thế?”- buông eo Triệu Mạn Di ra, Cung Dương Á Miên nhìn dò xét.

      “Kệ , ta muốn nghĩ sao nghĩ.”- nhìn ra bên ngoài, Cố Thiên Tự cùng Lệ Đổng Nhân tới. Triệu Mạn Di quay mặt - “Đừng để họ thấy tôi.”

      Vũ Bảo Lĩnh thấy vậy, cùng Cung Dương Á Miên đem ra đứng phía sau họ, rồi giả bộ như đứng chờ ai đó.

      Cố Thiên Tự cùng Lệ Đổng Nhân và thư kí của hai người vào thang máy, vì mải chuyện nên thấy Triệu Mạn Di.

      “Có lẽ tôi về.”- ngừng lại chút, với Cung Dương Á Miên- “Lát qua chỗ tôi làm việc, chúng ta bàn chuyện tiếp.”

      Rồi ra ngoài, xe Dương Nhậm Vũ đợi sẵn, trở về Triệu Thế Vương.
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 13]- Vốn của em dành hết cho Cố thị rồi- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Cố Thiên Tự hẹn ra ngoài.

      Triệu Mạn Di biết chắc chắn có lúc này, Cố Thiên Tự tìm đến , xem ra, hợp tác kia sớm được kí kết cùng Thiên Kì.

      Cung Dương Á Miên nhìn ngó ngang dọc căn phòng của Triệu Mạn Di, khỏi uất hận ngút trời.

      “Tập đoàn của cậu là tập đoàn gia đình, vậy mà đãi ngộ tốt, Thiên Kì là tập đoàn gia tộc, mà họ đùn đẩy nhau, bắt tôi- nữ nhân làm tổng giám đốc. ủy khuất cho tôi.”

      “Phòng làm việc của tôi phải chỗ khóc tang của nhà cậu, giờ ở yên đây, làm gì làm. Ba mươi phút nữa tôi trở về.”- Triệu Mạn Di trước khi còn để lại câu- “Nếu Diêu Giai Mẫn có tới, cậu được trêu chọc con bé.”

      “Được rồi được rồi, tôi có phải sắc lang đâu mà suốt ngày cậu tôi trêu hoa ghẹo nguyệt.”- xong, nhìn lên thấy Triệu Mạn Di đâu.

      “Quả là đáng sợ.”- Vũ Bảo Lĩnh khóc thầm.

      tìm em có chuyện gì ?”- Triệu Mạn Di ngồi xuống ghế, gọi ly nước cam.

      “À, chỉ là muốn cùng em chuyện chút, lâu rồi chúng ta cũng chưa có gặp nhau.”- lâu nay Triệu Mạn Di cùng Cố Thiên Tự gặp nhau, Cố Thiên Tự thường có cảm giác còn như trước, luôn tìm cách gọi điện chuyện với , nhưng bận, là phải về nhà, chỉ có hôm nay đồng ý, phải chuyện cần giúp.

      “Chuyện là như vậy, dự án đó rất quan trọng, vốn tuy lo được, nhưng đủ nếu như tính đến tháng thứ tư, cần có được dự án này.”- Cố Thiên Tự kể hết mọi chuyện, giờ chỉ có Triệu Mạn Di mới giúp được .

      Cố Thiên Tự thể nhờ cha, bởi Cố Hạo Thần cũng chỉ dùng vốn của công ty, nếu nhờ cha, rất mất mặt. (Vậy mượn tiền của chị Di mất mặt a~ :p)

      “Tự…”- giọng Triệu Mạn Di nhàng- “Em nghĩ thời gian trở về đây chưa lâu, tốt nhất là nên lựa những dự án nào vừa tầm trước , còn vốn… kì em đổ gần như hết vào dự án với Cố thị trước đó rồi.”

      là như vậy, thực chất đó cũng chỉ là số tiền rất , còn thừa làm đến mấy cái phi trường, nhưng vì muốn giúp Cố Thiên Tự, đành vậy.

      Cố Thiên Tự cụp mắt, lại là Cố thị, tại sao tới đâu cũng nghe tới cái tên Cố thị?

      cũng muốn, nhưng dự án này lớn, lợi nhuận thu về lại cao, muốn mất nó.”

      “Thiên Tự, nghe em này, dự án nào nữa cũng là đồng tiền đổ vào, nếu đủ sức đừng cố, nếu , nguy cơ thua thiệt cao.”- ngả ra sau ghế- “Hơn nữa Cung Dương tổng giám đốc tham gia, rất khó có thể cạnh tranh được.”

      Cố Thiên Tự thầm nghĩ, nghĩ có khả năng sao? Vậy chứng minh cho thấy làm được.

      nhất định làm được, việc huy động vốn tận dụng triệt để, để mất dự án đó đâu.”

      Ngồi chuyện lát, chung quy là về vài hợp tác của Tân Cố thị và vài tập đoàn khác.

      Chỗ hai người ngồi cạnh cửa kính, chiếc xe có rèm che lướt chậm qua rồi lập tức phóng vút .

      Triệu Mạn Di cảm thấy cũng tới lúc phải về, từ chối lời mời cơm của Cố Thiên Tự rồi quay lại Triệu Thế Vương.

      khuyên Cố Thiên Tự dừng lại, nhưng ta nghe, vậy cũng đừng trách đuổi cùng giết tận. Hợp tác này với dễ như trở bàn tay, chỉ cần lấy danh nghĩa Thiên Kì, có thể dễ dàng có được.

      “Triệu Mạn Di, tôi ngờ cậu lại có nhiều rượu quý như vậy a…”- Cung Dương Á Miên cầm chai Rémy Martin khua khua- “Quả là hảo hạng a… cậu vẫn như vậy, vẫn thích Hennessy như trước a.”

      “Bớt nhiều lời, kiểu rào trước đón sau của cậu tôi còn lạ gì. Mau xem.”- Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa, rót cốc nước lọc.

      Cung Dương Á Miên thấy trêu đùa thích hợp lấy ra vài giấy tờ từ buổi gặp lúc nãy.

      Triệu Mạn Di đọc những thứ đó, càng đọc sắc mặt càng tối.

      “Dự tiệc?”

      “Phải, là dự tiệc.”- Bên Âu Dương thị mở tiệc vào tối mai, Cung Dương Á Miên muốn Triệu Mạn Di cùng, vì trót hứa với “ai đó”.

      Triệu Mạn Di đặt thiệp mời lên bàn, ra tủ kính rót ly rượu.

      “Dự tiệc sao? Cậu cứ , với tôi làm gì?”

      Cung Dương Á Miên mím môi, cầm thiệp mời bị ruồng bỏ phe phẩy vài cái.

      “Chính là muốn cậu cùng nha.”- lí do kia kia đành, mà đưa Triệu Mạn Di cùng cũng rất mát mặt đó, trông thân hình xinh đẹp, khuôn mặt, ánh mắt quyến rũ chết người nữa chứ.

      “Tôi .”- nếu là tiệc Âu Dương thị mời, chẳng phải Cố Hạo Thần cũng hay sao? mới muốn gặp . việc giờ rắc rối lắm rồi.

      cùng tôi có gì tốt?”- Cung Dương Á Miên nghiêng đầu- “Cậu nghĩ cậu trốn tránh được mãi sao Di? Cậu tránh được chỉ vài lần thôi. Cậu nghĩ cậu tài giỏi đến nỗi làm cho ta tưởng cậu bốc hơi à?”

      Cung Dương Á Miên có phần giận, muốn Triệu Mạn Di cứ tiếp tục như vậy, có gì mà dám thừa nhận chứ?

      “Di, nghe tôi, cùng tôi. Coi đó chỉ như bữa tiệc bình thường thôi.”

      Triệu Mạn Di uống chút rượu, vị đắng đầu lưỡi như mọi ngày, thấy đau xót tận trong tim mình vậy.

      Sáng nay nhìn vẻ mặt Cố Hạo Thần, biết giận lắm chứ, nếu như gặp lại… biết đối diện như thế nào nữa.

      Trầm mặc lúc, bấm điện cho Dương Nhậm Vũ.

      “Chuẩn bị đồ tối mai dự tiệc với tôi.”- mặt lạnh quay sang Cung Dương Á Miên- “Còn cậu, nếu phải bạn của tôi chỉ cần nửa đoạn văn vừa rồi của cậu cũng đủ để tôi cho cậu tập nhảy dù từ tầng ba mươi sáu này rồi.”

      xong, để ý đến Cung Dương Á Miên mà ngồi làm việc tiếp.

      Vũ Bảo Lĩnh cùng Cung Dương Á Miên nhìn nhau, quả Triệu Mạn Di vẫn là tảng băng vạn năm tan.

      Bữa tiệc Âu Dương thị mở ra, là để mời các chủ tịch các tập đoàn đến vì mục đích gặp gỡ, cùng hợp tác, coi như là vì kinh doanh, nhưng vài bộ phận lại đến vì muốn xem náo nhiệt, phần vì Âu Dương tổng và Bạch tổng trước đó kết giao, phần vì nghe hai an hem Cố gia cũng tới dự.

      Chuyện Cố Hạo Thần chuyển ra ngoài sống nhanh chậm bay ra bên ngoài, người người bàn tán. Nên cũng trở thành cái tít nóng trong ngày.

      Triệu Mạn Di chuẩn bị đồ xong xuôi, cùng Cung Dương Á Miên dự tiệc, Dương Nhậm Vũ riêng vì cũng là khách mời.

      Bước vào Âu Dương gia, Triệu Mạn Di thấy ngay Cố Hạo Thần. đứng cùng Âu Dương Đại An, hai người chuyện với nhau, tựa hồ rất vui vẻ.

      Cung Dương Á Miên kéo cầm tay hướng bọn họ tới.

      “Âu Dương tổng, Cố tổng, xin chào.”

      “Cung Dương tổng, chào cậu.”- Nhìn người “đàn ông” trước mắt, Âu Dương Đại An mỉm cười, lại thấy màn Cố Hạo Thần nhìn nữ nhân xinh đẹp bên cạnh mà thâm trầm, cũng hiểu sơ qua là có chuyện gì, đành vài câu rồi cáo lui.

      Cố Hạo Thần nhìn Triệu Mạn Di, xinh đẹp, rất xinh đẹp, màu đỏ rượu vang của váy rất hợp với làn da của . Mái tóc có vài sợi thoáng rơi hai bên, khiến càng xinh đẹp và lộng lẫy.

      Triệu Mạn Di trước sau thủy chung nhìn ly rượu, cũng là nhìn xung quanh. phạm quá nhiều sai lầm rồi sao?

      “Cố tổng hôm nay là tới đây mình, mang theo bạn sao?”

      Cố Hạo Thần mỉm cười nhàng, nhìn Triệu Mạn Di đầy ý.

      “Đó là còn phải xem Cung Dương tổng có chịu buông ra thứ mình thích ?”

      Cung Dương Á Miên cười lớn.

      “Cố tổng, nếu là dự án phi trường kia, chỉ sợ là thể a…”

      “Vậy còn thứ khác sao?”- cười, xem chừng là Cung Dương tổng muốn buông rồi.

      “Đó còn là xem thứ nào chứ.”- nâng ly rượu lên- “Có những thứ cần cũng có, mà lại có những thứ có nhưng lại cần.”

      Cố Hạo Thần cười khổ, nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt lóe lên tia bi thương.

      “Vậy tôi gọi là gì? Tôi có người đó, nhưng chỉ là đoạn thời gian, bất chợt, người đó lại biến mất mà biết lí do vì sao. Tôi cần người đó trở lại, bất quá, người đó lại cần tôi.”

      Cung Dương Á Miên á khẩu, ngờ Cố Hạo Thần lại trực tiếp ra như vậy, có lẽ giờ là thời điểm tốt để rút quân an toàn rồi.

      “Di à… xem ra em và Cố tổng là có quen biết, ít nhiều chuyện chút, tôi ra đây lát rồi quay lại.”

      chờ Triệu Mạn Di trả lời, Cung Dương Á Miên lẩn thấy tăm hơi.

      “Em muốn chuyện cùng tôi sao?”- Sau khi thấy Triệu Mạn Di nhìn ly rượu là nhìn người xung quanh, Cố Hạo Thần mở lời trước.

      có thể bỏ qua dự án này ?”- Triệu Mạn Di thẳng, giờ chỉ còn biết khuyên Cố Hạo Thần như vậy, Cố Thiên Tự biết đường nước bước của Cố Hạo Thần, nhất định nếu tham gia dự án thua thiệt.

      “Vì sao?”- hỏi lại rất nhanh, tiến bước đứng gần hơn.

      Triệu Mạn Di thở dài, nhìn lên.

      “Đó là lời khuyên của em, nếu cảm thấy muốn cũng sao. Em chỉ biết, dự án này, dù ra giá cỡ nào, cũng thể thắng.

      “Là vì Cung Dương Á Miên sao?”- nghĩ vì Cung Dương Á Miên mà muốn rút lui.

      Triệu Mạn Di nhìn ra phía sau, thấp giọng.

      “Vì Cố Thiên Tự.”- ý muốn , Cố Thiên Tự biết mọi thứ về nguồn vốn của , dù có đưa ra giá nào, ta cũng trả giá cao hơn.

      Nhưng khi Cố Hạo Thần nghe xong, thành tầng ý nghĩa khác.

      mắt sắc lẻm, trực tiếp cầm tay Triệu Mạn Di kéo .

      “Thần, làm gì đó?”- Triệu Mạn Di giằng tay ra, nhưng sức của sao có thể bằng của Cố Hạo Thần, lôi kéo tới góc trong hoa viên sau biệt thự.

      “Em hỏi tôi muốn làm gì? Thực chất người nên hỏi câu đó là tôi mới đúng.”

      Trong bóng tối, khi chỉ có ánh đèn bên ngoài chiếu vào, mắt Cố Hạo Thần như ác quỷ, kéo tay Triệu Mạn Di.

      “Em vì ta mà muốn tôi buông hợp tác này sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi cho ta thấy ta chẳng là cái thá gì cả”

      Triệu Mạn Di cười lạnh.

      có bản lĩnh đó? Được, vậy nghe đây này, Cố Thiên Tự biết từng đường nước bước của , cho dù đưa ra cái giá như thế nào nữa cũng chính là thể thắng được. nghĩ sao khi như vậy? Tôi muốn giúp , còn …”- lắc đầu cười tự giễu- “Luôn chỉ nghĩ mình là đúng.”

      giằng tay Cố Hạo Thần rồi rời khỏi. Để lại đứng mình nơi góc khuất.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 14]- Em và làn sóng hồ- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Nhìn tài liệu xong, Cố Hạo Thần tức giận đập lên mặt bàn, ly cà phê vì rung động mà sóng ra mặt bàn chút ít.

      Cố Thiên Tự lại dám làm những chuyện như vậy, là do từ đầu quá chủ quan, hay tại Triệu Mạn Di luôn để ý tới đây?

      biết mình trách lầm , chính là muốn giúp , vậy mà tự nghĩ vì Cố Thiên Tự mà muốn bỏ hợp tác này. Hai tay ôm lấy đầu, Triệu Mạn Di đối với là sao? ? Hay chỉ vì muốn thỏa sức vui đùa trước khi chính thức đến với Cố Thiên Tự?

      Nhưng ngày đó, nghe ràng, Cố Thiên Tự là kẻ dối trá.

      Vậy là biết chuyện Cố Thiên Tự làm sau lưng sao? Nhưng vì lí do gì mà lại lựa chọn im lặng? Hay vì quá ta?

      Từ trước tới nay, chưa bao giờ gặp phải chuyện khó khăn thế này. gặp người coi trọng , lúc bên nhau tùy xử trí, để làm chủ mọi thứ, nhưng khi có người thứ ba xuất , lập tức thành bộ dáng quen biết . Vậy là sao?

      Trăm mối thắc mắc ngừng bủa vây Cố Hạo Thần, biết mình thích Triệu Mạn Di, muốn ngày ngày thấy cười hạnh phúc với , muốn ngày ngày nghe điện thoại của , rồi hai người gặp gỡ, chơi như những người bình thường.

      Chưa bao giờ mong ước có cuộc sống bình thường như thế. Nếu bình thường, thậm chí là yếu đuối tốt rồi, cột chặt bên mình mà sủng. Nhưng lại là người khó nắm bắt, mạnh mẽ, kiên cường. mưu mô, giảo hoạt, sắc sảo đến dọa người.

      phải là nhu nhược, cũng bao giờ tình nguyện làm nhu nhược ở bên cạnh .

      phải làm gì mới có được trái tim đây?

      “Ngồi .”- Triệu Mạn Di giơ tay về phía đối diện, nhìn Cố Thiên Tự mỉm cười, nhưng nụ cười này mang lấy sắc thái vui vẻ.

      Cố Thiên Tự thấy Triệu Mạn Di hẹn mình ra ngoài vô cùng mừng, bởi chừng nhớ , suy nghĩ và quyết định giúp dự án với Âu Dương thị. Và cũng muốn đây là cơ hội để bồi đắp tình cảm giữa hai người.

      Vốn nghĩ là như vậy, nhưng khi tới đây, vẻ mặt của Triệu Mạn Di lạnh khiến cười nổi.

      “Di…”- Cố Thiên Tự ngập ngừng- “ rất nhớ em.”

      Triệu Mạn Di mi động gọi thêm tách cà phê cho .

      Hai người ngồi lúc, Cố Thiên Tự muốn mở lời cũng khó, từ lúc tới chỉ đúng câu, sau đó vừa uống cà phê, vừa nhìn ra bên ngoài.

      định gọi, Triệu Mạn Di bất chợt mở lời.

      còn nhớ nơi này ?”

      Cố Thiên Tự nhìn , ánh mắt hiểu sao chợt lóe lên tia buồn bã, .

      “Tất nhiên nhớ, nơi đây, chính cái bàn này là chỗ hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”

      Nhớ tới ngày đó, hai người khỏi hoài niệm, cỗ thời gian vui vẻ, ồn ào như bây giờ, còn là học sinh và còn là sinh viên đại học. Suy nghĩ chỉ là ngày mai học bài gì, tham gia hoạt động nào của trường, nhưng bây giờ, cứ mỗi sáng thức dậy, họ lại nghĩ về tập đoàn, về kinh doanh, nghĩ đến những hợp tác chỉ cần chữ kí có thể định đoạt được số phận bao nhiêu nhân viên.

      “Có phải chúng ta quá già ?”- Triệu Mạn Di dựa ra sau ghế, khẽ thở dài.

      Cố Thiên Tự bật cười.

      “Di, em vẫn biết đùa như trước, em mới có hai mươi hai tuổi thôi được ?”

      “Vậy mà em thấy khoảng cách từ đó đến nay như mấy thế kỉ.”- nhìn lên phía , quán cà phê này vẫn thay đổi so với bốn năm trước, chỉ có điều, chậu hoa cẩm tú cầu trước kia ở gần bàn bọn họ được chuyển về phía bên trái.

      “Em biết câu ngày thấy như cách tam thu sao? Chúng ta chính là xa nhau quá lâu mà thôi.”- Cố Thiên Tự thấy ý trong lời của Triệu Mạn Di, cười với , tay nắm lấy tay .

      Triệu Mạn Di rút tay lại, nhìn thẳng Cố Thiên Tự.

      “Cố Thiên Tự, chúng ta chia tay .”

      Cố Thiên Tự tin vào tai mình, tuy thái độ của Triệu Mạn Di cũng khiến ý thức được, nhưng ngờ lại ra lời chia tay dễ dàng như vậy.

      Cố Thiên Tự bật cười, hơi ghé về phía .

      “Di, em chính là đùa phải ?”

      Đến nước này Triệu Mạn Di cũng muốn dây dưa lằng nhằng nữa.

      “Em thấy chuyện của chúng ta đến giờ là quá đủ rồi. Cũng có thêm chút cảm giác nào khiến em thay đổi quyết định nữa.”

      Nhìn mặt thất thần, Triệu Mạn Di trái lại có điểm cảm thấy buồn cười, thất vọng sao?

      đứng dậy, cầm túi xách qua . Trước khi qua, còn .

      “Cố Thiên Tự, em đưa ra lí do hợp lí, chắc hẳn hài lòng, nhưng lúc nào đó, nhất định biết.”

      Xong thẳng, ra bên ngoài, xe đợi sẵn, trở về nhà.

      Triệu Mạn Di mệt mỏi nằm giường, nhớ đến Cố Hạo Thần. Từ hôm dự tiệc ở Âu Dương thị đến nay cũng tuần, hai tuần nữa Âu Dương thị công bố tập đoàn trúng gói thầu làm dự án phi trường.

      mong rằng nghe , chỉ cần vậy, thấy công sức mình bỏ ra là đáng.

      Cung Dương Á Miên từng trách sao nắm lấy? chưa từng thừa nhận Cố Hạo Thần. Chỉ là sau khi ra điều đó, trái tim như bị ai bóp lại, khó thở.

      xót xa, nhưng là vì điều gì chứ? làm tất cả phải cũng phần vì hay sao? chấm dứt với Cố Thiên Tự, cũng là để cho tâm tĩnh lại, cũng để suy nghĩ nghiêm túc chuyện với Cố Hạo Thần.

      đối với là gì? cảm thấy thoải mái khi bên , là người đàn ông đầu tiên của , nếu cái đêm đầu đó, người đàn ông kia tới, mà cũng nhầm phòng, phải họ chỉ mãi mãi là hai đường thẳng song song vĩnh viễn chạm nhau hay sao?

      Quan hệ của họ, chính xác là được gói gọn trong hai chữ “trùng hợp”

      Vậy sao lại có cảm giác với ? Giống như thường nhớ tới nụ cười của , nhớ tới ôn nhu chăm sóc của khi ốm?

      Triệu Mạn Di ngồi dậy, đau đầu, chút cũng muốn nhớ tới nữa. có hay nên dạo chút?

      Mặt hồ gợn những làn sóng xanh, Triệu Mạn Di bước những bước chậm về phía trước.

      Nơi đây vào lúc này đối với phải nơi tuyệt vời như thiên đường, cũng phải nơi ồn ào đến chịu được, nó chỉ đơn giản là vỉa đường quanh cái hồ nước khá rộng.

      gian yên tĩnh, đứng tựa vào thành quây ven hồ, nhìn xuống dưới, gió thu về thoảng qua khiến có chút lạnh. Trời sẩm tối, lại bước tiếp chầm chậm về phía trước.

      Váy trắng nhàng, vai điểm vài bông hoa đỏ rực, tóc xoăn dài xõa ngang lưng, mỗi lần gió thoảng qua là lần tóc khẽ lay động theo gió.

      Ánh mắt nhìn về phía xa mà buồn bã. chính thức chấm dứt với Cố Thiên Tự. Giờ đây có thể đường đường chính chính đến với Cố Hạo Thần, nhưng sao vẫn thấy đành? Phải chăng vẫn là do kế hoạch đó?

      Lặng lẽ nhớ đến , có phải thói quen ?

      theo từ rất lâu, nhìn bóng dáng lẻ loi, đơn của , cũng dám tiến tới kéo lại.

      đủ dũng cảm sao? Hay vì biết tình cảm dành cho ở mức độ nào, nên dám tiến đến?

      Nhìn buồn bã như vậy, giống như cái ngày từ Âu Dương gia bỏ về, thấy ánh mắt chất chứa bi thương đến kì lạ.

      buồn, nhưng về điều gì? buồn về chuyện bị Cố Thiên Tự phản bội? Hay buồn vì hiểu lầm ?

      Cố Hạo Thần nhìn về phía hồ nước. Nhìn mặt hồ tĩnh lặng, ai biết phía bên dưới là những con sóng ngầm ngừng xô vào nhau. Phải chăng đó như phản ánh tâm trạng của ?
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 15]- Ăn cơm chung- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Về biệt thự, Triệu Mạn Di đột nhiên có cảm giác buồn chán. Đây là nơi mà hơn bốn năm qua sống sao?

      buồn tẻ, ngày ngày làm về, những sinh hoạt bình thường cũng chỉ có mình . Ngay cả dọn dẹp cũng chẳng có mấy, thời gian phần lớn làm việc tại Triệu Thế Vương. Nơi này suy ra chỉ để ngủ.

      Khi đó, thấy bình thường, như thể đó là hiển nhiên là “Mặt trời mọc đằng Đông, lặn đằng Tây” vậy.

      Thế nhưng, sau cái ngày Cố Hạo Thần tới đó, khiến cảm thấy có mong ước vô hình là có ai tới với , cùng làm những công việc bình thường của ngày khi cả hai làm về.

      Cách mà săn sóc , chẳng để ý hình tượng mà đeo lên chiếc tạp dề nữ tính ngoài đồ ngủ, cách nấu cháo và cho uống thuốc. giận vì với rằng bị bệnh.

      chăm sóc, quan tâm như vậy, nhưng lại hết lần này đến lần khác tổn thương , chẳng lẽ nghĩ ai cũng như Cố Thiên Tự sao?

      ta hết lần này tới lần khác , trăm ngàn lần thế nào. Nhưng sau lưng lại thầm phản bội.

      Bốn năm, đợi ta bốn năm, vậy mà ngờ ta phản bội từ những ngày đầu tiên sang Mĩ. Và ngay cả khi trở về, ta vẫn tiếp tục qua lại với “những” người phụ nữ khác.

      Khi biết điều đó, trái tim thực nguội lạnh.

      Chẳng lẽ, ba chữ “Em ” thực quan trọng sao? Nó thực chất chỉ là tấm lá chắn giúp chủ nhân của nó phản bội đối phương thôi mà.

      thế nào, ra sao chỉ cần hành động mà thôi. Đâu cần phải dùng ba chữ đó để diễn tả?

      vì biết Cố Thiên Tự như vậy mà buông thả bản thân, ngờ lại gặp đúng phải em trai cùng cha khác mẹ của ta. Vậy chính là nghiệt duyên sao?

      Cố Thiên Tự phản bội , ta mất , nhưng trái tim của ta chắc gì tổn thương, bởi ta sớm phản bội rồi.

      Nhưng khi buông thả bản thân, chia tay Cố Thiên Tự, thực chất sớm mất ta từ lâu. Giờ lại tự làm khổ bản thân, trái tim đau vì nghĩ tới Cố Hạo Thần. Vậy người thua thiệt hơn lại chính là .

      Vậy là Cố Thiên Tự thua, mà , cũng chiến thắng.

      Mở ra cánh cửa thế giới đơn, bước từng bước nặng nề, lẽ ra có thể quay ra và tìm đến người khiến cảm thấy hạnh phúc, nhưng thực làm được.

      “Di…”- giọng trầm thấp vang lên phía sau.

      Triệu Mạn Di quay lại, người đàn ông kia, hai tay trong túi quần, đầu hơi nghiêng nhìn , môi khẽ cười.

      Sao thế này, sao bỗng có cảm giác chờ mong, sau khi thấy , cảm thấy thế giới bên trong ngôi biệt thự này còn đáng sợ nữa?

      Cố Hạo Thần dần tắt nụ cười, vì cảm thấy ngạc nhiên, Triệu Mạn Di cười, cho dù ý cười rất , nhưng cũng cho thấy nở nụ cười. cười với

      Bước từng bước đến trước mặt Triệu Mạn Di. cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt , đây là lần đầu tiên chính thức nở nụ cười với , nụ cười mang niềm hạnh phúc, chứ phải nụ cười mang nghĩa thờ ơ hay là cười với người khác.

      “Di…”- vuốt lên mái tóc , ngón tay cái chạm lên má , xúc cảm mềm mại.

      Triệu Mạn Di nhìn , vô thức nở nụ cười, thấy mình như được đến với nơi hạnh phúc lạ thường, cảm giác này, là do Cố Hạo Thần mang đến sao?

      “Tôi có thể cùng em vào ?”

      cúi đầu, rồi nở nụ cười, ngẩng lên nhìn .

      “Có thể.”

      Hai người cùng nhau vào, Triệu Mạn Di lấy hai lon nước rồi ngồi xuống sofa, vậy mà, địa điểm đầu tiên của Cố Hạo Thần lại là nhà bếp.

      chăm chú nhìn theo bóng dáng Cố Hạo Thần, chuẩn xác tiến đến tủ lạnh, lấy từ trong đó thịt, rau củ, rồi cũng rất chuyên nghiệp lấy tạp dề, bật bếp, nấu nướng.

      Triệu Mạn Di cầm lon nước theo vào trong bếp, dựa vào tường, nhìn làm những công việc chẳng liên quan tới bộ vest mà mặc.

      “Em hoài nghi biết đây có phải nhà em hay ?”

      “Khách tới nhà đương nhiên em phải chiều khách, khách tới đúng bữa cơm chẳng lẽ em muốn đuổi?”- Cố Hạo Thần tay vẫn thái từng lát cà chua đều đến khó tin, với tay qua cho lửa, với .

      Triệu Mạn Di gì nữa. đây chính là điều khi nãy nghĩ tới, có người cùng làm những công việc bình thường này.

      “Em chấm dứt với Cố Thiên Tự rồi.”

      gian yên tĩnh, Cố Hạo Thần quay lại nhìn . tay là con dao dùng sức thái xuống miếng thịt bò.

      “Vậy chuyện của chúng ta…”- ngờ chấm dứt với Cố Thiên Tự, đây đối với tin tốt, nhưng nhìn ánh mắt của , tại sao vẫn như là có điều gì đó khó khăn?

      Triệu Mạn Di suy nghĩ, chuyện của và Cố Hạo Thần ư? Liệu có khả quan ?

      cho em thời gian chứ?”- nhìn , dù rằng rất muốn cùng câu “Em đồng ý”, nhưng vẫn thấy như vậy là phải, bởi mới chia tay Cố Thiên Tự lâu, giờ lại như vậy…

      “Bao lâu cũng có thể.”- Cố Hạo Thần cười dịu dàng- “Thôi em ra kia chờ tôi lát, bao giờ xong tôi gọi.”

      Triệu Mạn Di quay lưng lên phòng cất đồ, thay quần áo rồi xuống. Điện thoại đổ chuông.

      Là Dương Nhậm Vũ. qua về lịch trình ngày mai, có chút bất đắc dĩ vì ngày mai phải gặp Cố Hạo Thần với danh nghĩa tổng giám đốc Triệu Thế Vương về dự án.

      đúng là tìm người giữa chốn xa xăm chẳng thấy, quay đầu lại, người đứng ở nơi đèn đuốc tàn.

      Triệu Mạn Di nghĩ Cố Hạo Thần sao có thể hình dung người nữ tổng kia chính là chứ.

      “Được rồi đó, chúng ta ăn thôi.”

      nhìn lên bàn, nấu khoảng sáu món đơn giản, nhưng mùi hương quả tồi.

      Ngồi xuống ghế, Cố Hạo Thần ra ngồi cạnh .

      Triệu Mạn Di cảm thấy choáng váng đầu óc, cái bàn này rất rộng, có cần thiết phải ngồi sát như vậy ?

      Cố Hạo Thần ngắm nhìn Triệu Mạn Di, thi thoảng gắp vài thứ cho .

      “Thấy có ngon ?”

      tệ.”- Triệu Mạn Di nhún vai, ra muốn rất ngon, nhưng Cố Hạo Thần cứ nhìn mãi mà chẳng ăn, vậy cho lạ chơi.

      Thấy Triệu Mạn Di tệ, Cố Hạo Thần lại nhớ đến cái ngày kí hợp tác cùng . Triệu Thế Vương chọn Cố thị, cho thấy đối với , tất cả chỉ thuộc mức bình thường, chấp nhận Cố thị chỉ coi như là có thể mà thôi.

      Nhớ lại lúc đó, Cố Hạo Thần nở nụ cười.

      ăn ăn ngồi cười cái gì?”- Triệu Mạn Di chống đũa- “Hay cho cái gì vào thức ăn, đợi em ăn xong rồi…”- ngừng lại, điều này có thể lắm chứ, từ chối mà…

      Cố Hạo Thần định giải thích, bỗng nhìn ra vẻ gian manh.

      “Nếu đúng như vậy…”- nở nụ cười tà, ánh mắt dời xuống áo ngủ của .

      Triệu Mạn Di hạ đũa, nhìn , tiếp tục gắp thêm miếng thịt vào miệng.

      Cố Hạo Thần cười nữa, vội vàng .

      “Di, em biết vậy mà vẫn tiếp tục ăn sao?”

      dám?”- Triệu Mạn Di giọng rất nhưng mang thanh lạnh lẽo kinh người, quay sang nhìn Cố Hạo Thần- “ có cái gan đó?”

      Cố Hạo Thần hoang mang giải thích.

      “Di, có chuyện đó, chỉ là đùa thôi.”- xong thấy quay vào tiếp tục ăn, biết mình bị gài, ấn ấn vào tay , giọng điệu pha chút cợt nhả.

      ngờ em cũng có khiếu hài hước.”

      xong, Triệu Mạn Di thân hình cứng ngắc, Cố Hạo Thần đột nhiên nhớ lại cái ngày khen “thú vị” ở trong phiên họp.

      Triệu Mạn Di nén đến cực điểm, sao vẫn thể thích ứng với những từ mang ý nghĩa sôi nổi như vậy. muốn ai đến trạng thái của , ngày đó, còn , ba tuổi bị phát mắc chứng tự kỉ, mãi thời gian sau mới chữa được. Giờ nghe đến những từ kiểu đó, muốn nghĩ.

      Nhưng là… Cố Hạo Thần biết điều đó, phải sao?

      Vì vậy vị nữ tổng liền rất bao dung mà bỏ qua, thay vào đó, đem toàn thức ăn bàn “góp vui” vào bát của Cố Hạo Thần.

      tự chuốc lấy.”

      Rồi bỏ ra ngoài.

      “Ăn xong nhớ rửa bát.”

      “…”

      “Còn có… dọn dẹp sạch nhà bếp.”

      “…”

      “Mang hoa quả ra ngoài.”

      “…”

      “Pha trà nữa.”

      Cố Hạo Thần thừa biết tay nghề nấu ăn của mình thế nào, nhưng tại sao… lại thấy mảng đắng ngắt trong miệng?

      Xem ra đây chính là hình phạt nhất, hất đổ cả bàn ăn là may mắn lắm rồi.
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :