1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 6]- Hợp tác tiến hành, nữ tổng Hawaii chơi biệt tích- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Dự án mới được khởi công, Triệu Mạn Di lại tự thưởng cho mình chuyến Hawaii đầy nắng, bỏ lại tất cả công việc cho Dương Nhậm Vũ đáng thương, làm mua đến cả lô nhang về đốt liệt tổ liệt tông phù hộ.

      muốn đổi gió, bởi căn bản ở Đài Bắc cho nổi cái cảm giác mới mẻ thêm nữa, nhàm chán dâng đến tận cổ rồi. Và lại cũng muốn ngày ngày thấy Cố Thiên Tự tới tìm , càng ngày hành động của ta làm ra càng lớn, nghĩ biết sao? ta tưởng ngu. Chuyện nữ thư kí kia nhiên bị đuổi việc làm nhiều người tò mò, nhưng biết, bằng tài lực của , điều tra chuyện cỏn con là quá dễ dàng.

      Hơn nữa, cuộc hẹn với người thân quen bên đó, tiện thể nhờ người đó xác minh luôn lí do bốn năm trước Cố Thiên Tự sang Mĩ, và điều tra thêm những chuyện làm với Tân Cố thị.

      Chuyến bay làm khá mệt mỏi, nhưng cũng đành cố chịu đựng, thể sử dụng phi cơ riêng vì nó khiến người khác tò mò, việc lại bằng máy bay công cộng dễ gây phiền phức, muốn tiếp xúc quá nhiều với mọi người.

      Xuống máy bay, bắt taxi ra thẳng khách sạn, lên căn phòng được đặt sẵn, thay quần áo chuẩn bị xuống bãi biển.

      Ai… mệt mỏi, giờ là thời điểm cần nghỉ ngơi, hai tuần chưa gặp lại Cố Hạo Thần sau chuyện tiệc ở nhà , có gọi lại cho , hai người cũng có qua loa vài chuyện rồi chủ động dập máy.

      Nghĩ đến cũng biết phải làm sao, vốn muốn việc lằng nhằng rắc rối như vậy, nhưng phũ phàng khiến nhận ra tình của là vô nghĩa khi đặt người Cố Thiên Tự.

      Cách đây sáu năm, và Cố Thiên Tự chỉ là đơn giản gặp nhau bãi biển, khi cố tìm chiếc vòng tay mẹ tặng bị rơi. giúp tìm nó, khi tìm được cũng là khi trời sẩm tối, về với gia đình để về nhà, mà cũng vậy. Hai người khi ấy nghĩ tới việc xin liên lạc, nên khi lên máy bay, đều nhớ ra chưa biết gì về đối phương.

      Cố Thiên Tự ngày ấy trở về, luôn nghĩ về bãi biển, nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, khi tìm được chiếc vòng cho , nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy là nỗi ám ảnh trong , lúc nào thôi nghĩ về - người con xinh đẹp mà thuần khiết.

      Với Triệu Mạn Di, việc gặp gỡ Cố Thiên Tự cũng là thay đổi trong cuộc sống của , muốn gặp lại , nhưng biết nên tìm ra sao. Bởi chẳng biết gì về cả.

      hiền, đó là ấn tượng duy nhất của về - người con trai mới biết có vài tiếng đồng hồ.

      Hơn nữa, khi cười, hai mắt híp lại, khiến cũng cảm thấy muốn cười bật ra.

      Thở dài, biết giờ này ở đâu và làm gì chứ?

      Vài hôm sau, nhập học trường, học trường cao trung có tiếng nhất Đài Bắc, khi lớp học, nhóm sinh viên của trường đại học X tới hướng dẫn chương trình khi tham gia hội thảo “Hòa bình dân tộc”, vốn mấy hứng thú với mấy loại hội thảo như vậy, nhưng ngờ Cố Thiên Tự lại là trong số các sinh viên ở đó.

      Buổi hội thảo được diễn ra vào cuối tuần, có được liên lạc của để tiện trao đổi, bởi là học sinh ưu tú được đề cử dự hội thảo.

      liên lạc thường xuyên, khi chỉ bàn về hội thảo, khi về những chuyện lặt vặt linh tinh. thường là người chủ động, còn , vốn ít giao tiếp, lại lạnh lùng giảo hoạt, tự thấy mình đối với chỉ là nhất thời cảm động.

      Nhưng phải vậy, sau hội thảo, hẹn chơi, rồi vài lần vô tình gặp, cũng khiến có cảm giác ấm áp lạ. dịu dàng, quan tâm, chăm sóc, khác hẳn , chỉ nhận quan tâm của , nhưng thầm ghi nó trong lòng.

      Vài tháng sau, hai người kết giao, càng ngày càng hợp, cũng chẳng có lấy lần cãi nhau nào. ít , lại quan tâm như vậy, hai người cũng chỗ nhất định hòa hòa hợp hợp.

      Tình cảm dành cho ngày càng nhiều. Mãi đến hai năm sau, phải sang Mĩ vì gia đình có việc. vẫn quyết định chờ , mà , cũng muốn chờ thêm thời gian nữa.

      Bốn năm, chờ đợi bốn năm, vẫn đợi, thẳng đến khi trợ lí vì muốn bị Cố Thiên Tự lừa dối mà mang chứng cứ về, cười nổi.

      luôn điều , hai điều , nhưng sau lưng lại thầm phản bội. Bốn năm, biết con số này lâu cũng chóng, nhưng , vậy sao còn qua lại với “những” người phụ nữ khác?

      Khi mười tám tuổi phải tiếp nhận chỉ đạo tập đoàn gia đình, công việc quá khó khăn, cũng thể cứ nghĩ về mãi, ban ngày học, chiều về lại tới tập đoàn học quản trị. Nhưng tối đến, khi màn đêm buông cũng là lúc trái tim hướng đến , đến nước Mĩ xa xôi.

      liệu còn nhớ tới ? biết là có, bởi thỉnh thoảng, vẫn hay gọi cho quản gia nhà hỏi thăm sức khỏe của , nhưng muốn biết.

      muốn ngăn , chỉ là, muốn mình trở thành bức rào cản của .

      Nhưng khi biết chuyện bên Mĩ của , hoàn toàn thất vọng. Cái gì khiến thay đổi? Tiền tài? Hay áp lực? Hay vì xa ?

      biết nữa, nhưng chỉ biết, sau khi thấy “chuyện tốt” mà làm, mất niềm tin vào rồi.

      Vén mái tóc ra sau, nhìn về phía có tiếng gọi tên , giơ tay lên vẫy vẫy.

      “Ai nha, băng sơn mĩ nhân, vẫn vậy a…”- Diêu Giai Mẫn thân hình nóng bỏng chạy đến, nửa đường

      “Haiz…”- Triệu Mạn Di thở dài, cũng chẳng buồn đứng dậy ra đỡ, chỉ là thuận tay gạt chiếc túi sang cạnh ghế cho Diêu Giai Mẫn tới ngồi.

      “Chị là… chẳng giúp em được gì cả…”- Diêu Giai Mẫn phủi lớp cát tay, lại xoa xoa đầu gối, oán thán với Triệu Mạn Di.

      “Tôi sao phải tới giúp ? Tự làm tự chịu, mắt để sau gáy à?”- giọng lạnh lẽo mà giễu cợt khiến Diêu Giai Mẫn khóc thầm, phải là tới Hawaii, nơi này chính là Nam cực a…

      “Chị Di, đừng lạnh lẽo với em như vậy chứ?”- Diêu Giai Mẫn rất tức thời mà cười nịnh nọt với Triệu Mạn Di, len lén cái tay với tới quả dừa, hút ngụm… ừm… tồi, theo chị Triệu nhất định thiếu cái ăn.

      Triệu Mạn Di muốn tát vào cái mặt nhe nhởn này nhưng nghĩ sao cũng thấy nỡ, ta cũng rất biết cười a. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ phải là so đo ta có cười đẹp hay , mà là chuyện cần Diêu Giai Mẫn làm.

      “Tài liệu đây, điều tra cho tôi tất cả, nhớ được phép phạm sai lầm.”

      Nghe được giọng giải quyết công việc chung của Triệu Mạn Di, Diêu Giai Mẫn khỏi nhăn mày phụng phịu.

      “Em biết rồi, chị nghĩ sao mà đáng sợ như vậy…”- ngẫm nghĩ lúc, chợt ngạc nhiên.

      “Chị Di, em là luật sư, đâu có phải là thám tử a…”

      Triệu Mạn Di đeo kính râm vào, môi khẽ mím, quay sang Diêu Giai Mẫn.

      “Luật sư hay thám tử đều cùng là phải điều tra, phải sao? Dù gì đó là chuyện tôi cần làm, làm tốt, …”

      “Em biết rồi, em biết rồi…”- Diêu Giai Mẫn cười hề hề, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt, biết điều đó mà.

      Hài lòng với kết quả, Triệu Mạn Di nằm xuống phơi nắng, quyết định tới đây vào lúc này là tệ, trong đầu bỗng lên hình ảnh Cố Hạo Thần, cắt đứt liên lạc với mọi người, chắc chắn giận.

      Nhưng… giận vì cái gì?

      Hai người con xinh đẹp sớm bỏ qua đống tài liệu, nằm “hứng” nắng Hawaii. Người hi vọng bình yên, người hi vọng có làn da rám nắng mang trở về. -_-

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 7]- Trở về- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Sau buổi sáng phơi nắng ngoài biển Hawaii, nhìn mọi người nhảy Hula rộn ràng, buổi trưa lại tốn tiền mời Diêu Giai Mẫn ăn, bây giờ Triệu Mạn Di được thả mình thư giãn trong bồn tắm.

      mệt, nghĩ nghỉ được thoải mái, nhưng ngờ lại suy nghĩ biết bao chuyện.

      chỉ giữ liên lạc với duy nhất Dương Nhậm Vũ, thỉnh thoảng lại gọi tới xem có cần gì ? Rồi hỏi ý kiến vài chuyện của công ty.

      Cố Thiên Tự liên tục liên lạc cho Dương Nhậm Vũ hỏi về , nhưng rất trung thành mà báo cáo biết, chỉ biết rằng nghỉ.

      Cố Hạo Thần có thông tin gì, chỉ biết, cũng thấy mặt sau cái ngày dự án khởi công.

      Mặc kệ , cái cần bây giờ là suy nghĩ đến chuyện công việc hay tình cảm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi.

      Cứ ngỡ rằng việc điều tra này phải kéo dài hàng hai, ba tuần, nhưng chỉ gần tuần sau, Diêu Giai Mẫn mặt mày hớn hở trực trước cửa phòng khách sạn của Triệu Mạn Di.

      “Vào .”- giọng điệu mệt mỏi của Triệu Mạn Di làm Diêu Giai Mẫn sững sờ.

      “Chị Di, chị ốm sao?”- ném tài liệu lên bàn, chạy vội tới đỡ Triệu Mạn Di- “Chị muốn gọi bác sĩ ? Em gọi tới.”

      rồi sờ lên trán Triệu Mạn Di, tay trái hí hoáy lấy điện thoại bấm dãy số.

      Triệu Mạn Di được Diêu Giai Mẫn đỡ lên giường, đầu váng mắt hoa, hai hôm nay bị ốm, mệt mỏi rã rời cả người, hai ngón tay cũng chẳng buồn động.

      Chưa bao giờ bị ốm thế này, cảm giác cả người như bị xe lu cán, hai mắt nhắm nghiền. Quá mệt mỏi, sớm chết mất.

      ấy bị sốt, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi, có gì nghiêm trọng.”- bác sĩ người nước ngoài xách hộp thuốc đứng dậy, đưa cho Diêu Giai Mẫn vài vỉ thuốc rồi rời khỏi.

      “Chị này, bị sốt cao mà gọi cho em gì cả.”- Diêu Giai Mẫn gọt quả táo, miệng trách móc- “Tài liệu em tìm cho chị xong hết rồi. Nhưng quan trọng bây giờ chị phải khỏe mạnh lại , nếu em đưa cho chị đâu.”

      Triệu Mạn Di thầm cười khổ, có kết quả rồi sao? Nhất định là theo đúng như dự đoán của và Dương Nhậm Vũ.

      “Đúng như tôi ban đầu chứ?”- Triệu Mạn Di thều thào, giọng như muỗi kêu.

      “Phải thưa bà cố.”- Diêu Giai Mẫn nhăn mày- “Phiền chị nằm im dùm cho, ốm đau còn lo được cái gì mà cũng hỏi, em tìm hiểu hết rồi, thậm chí còn hơn cả chị nghĩ.”- là luật sư, Diêu Giai Mẫn cũng ngờ Triệu Mạn Di lại là người có suy luận sắc bén như vậy, từ ban đầu đoán ra được tất cả, việc nhờ điều tra chỉ là tìm thêm chứng cớ xác thực. Còn mọi , Triệu Mạn Di đọc được ra hết ngay từ đầu.

      Triệu Mạn Di cười khẩy, quả đúng như vậy, xem từng hành động của Cố Thiên Tự, nếu như ta có bất cứ hành động nào quá trớn, tha.

      Qua chăm sóc của Diêu Giai Mẫn, suốt tuần sau, Triệu Mạn Di có thể coi như khỏe mạnh, thu xếp đồ đạc chuẩn bị trở về.

      Vậy là cũng hơn hai tuần, về khéo nhận ra Dương Nhậm Vũ mất, thường xuyên phải tăng ca để gánh cả công việc của , nên sau đợt này, nhất định phải tăng lương cho . Dự án thu mua Kim An cũng được hoàn thành xuất sắc, vậy là còn gì đáng lo nữa.

      Lại theo trình tự ban đầu, gọi điện đặt vé, ra sân bay, lên máy bay khoang hạng VIP, rồi hạ cánh, lấy đồ, ra khỏi phi trường, lên taxi trở về nhà. Cả quá trình cũng tốn hơn ngày.

      “Liệt tổ liệt tông phù hộ cho con mau gặp được Triệu tổng, cầu mong sớm nhìn thấy ấy, con xin khấn bái khắp bốn phương…”- Dương Nhậm Vũ lầm rầm trong miệng, sắp kiệt sức đến nơi rồi, cứ mãi thế này sớm thăng để gặp ông bà quá.

      “Chuyện gì?”- thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên.

      Dương Nhậm Vũ nhìn ra cửa, á khẩu tiếng rồi im bặt.

      có hay nên thầy cúng xem mồm mình thiêng như thế nào?

      “Triệu tổng…”- Dương Nhậm Vũ đứng dậy, nhìn mà cười trong vô thức- “Tôi mong hơn cả nắng hạn mong mưa nữa đấy.”

      tình nếu Triệu tổng tính khí lạnh như vậy, cao hứng mà nhảy cẫng lên… nhưng mà… nếu làm vậy, khả năng sống sót trước mặt cao a.

      “Đủ rồi, phải tôi về rồi sao.”- Triệu Mạn Di đến đặt tài liệu xuống.

      “Quả đúng như chúng ta dự đoán, có cả bàn tay của Lệ Kim nhúng vào.”

      Dương Nhậm Vũ thu hồi ngay lại vẻ mệt mỏi, lập tức nghiêm túc cầm tài liệu xem qua lượt.

      Cố Thiên Tự a… quả thực là kẻ ngu ngốc nhất trần đời, nghĩ chỉ cần hợp tác với tập đoàn Lệ Kim bé từ nhà giàu mới nổi mà làm được những chuyện kia sao? Dương Nhậm Vũ lắc đầu.

      “Quả là có đầu óc.”

      Triệu Mạn Di rót ly rượu.

      “Người có đầu óc hơn, kì lại là Lệ Đổng Nhân.”- nghĩ Cố Thiên Tự có thể có tài lực đánh đổ Cố thị to lớn chỉ với giúp sức bé của ông ta sao? Quá ngây thơ rồi.

      Hai người lâm vào trầm tư. Triệu Mạn Di hoàn toàn biết được tối nay ai là khách tới thăm nhà mình.
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 8]- Vị khách mời- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Triệu Mạn Di thấy mình hồ đồ, từng này tuổi vẫn biết tự chăm sóc mình.

      Thấy cơ thể thoáng khỏe hơn, lại ngâm mình trong bồn tắm, kết quả là đồng nghiệp tên Ốm lại viếng thăm.

      Thực mệt mỏi.

      nằm sofa, còn hơi sức nấu nướng cái gì cả, vốn định gọi thức ăn sẵn, nhưng chưa kịp gọi bên ngoài có tiếng chuông.

      Cố ngồi dậy, ra cửa, cánh tay thon thả vặn khóa. Cửa mở, bóng người bên ngoài chặn đường .

      “Em đâu?”- thanh lạnh lùng vang lên, như nén cực điểm nóng giận của mình.

      Triệu Mạn Di khỏi nhìn cũng biết đó là ai, cứ ngỏ cửa như vậy, quay vào, cũng còn sức nữa.

      Vừa quay được vài giây, Cố Hạo Thần nhanh tới kéo vào lòng. thể chịu được nữa, cứ phải vô tình như vậy mới được sao?

      “Tôi tìm em, nhưng… kì biết em ở nơi nào.”- giọng nghẹn ngào, thể tin nổi mình lại dễ dàng mất bình tĩnh như thế. Gọi điện thoại cho được, gọi cho Dương Nhậm Vũ ta biết đâu. thậm chí suýt nữa xông thẳng tới Triệu gia hỏi cho ra lẽ, nhưng nghĩ bí mật thanh danh của chưa ai biết nên lại thôi.

      biết là người khó nắm bắt, nhưng cũng ngờ lại vô tình như vậy. Nghĩ tới tờ giấy lần trước để lại ở nhà , lại có cảm giác vui vẻ. Chỉ chữ “” phía cuối cũng làm cao hứng tới ngày nào cũng cười.

      Tuy vậy, những lần sau gọi điện cho , lại có vẻ gì là cao hứng, thậm chí còn chủ động kết thúc cuộc gọi. cứ nghĩ do ngượng ngùng, hoặc công việc bề bộn. ngờ, lại đâu tận hơn hai tuần.

      Hôm nay, lại tới đây với hi vọng gặp , nhưng ngờ chẳng câu nào mà quay , để đứng ngoài cửa, vào hay ra tùy . chịu được mới ôm lại.

      Cảm giác ấm áp bao bọc quanh mình, Triệu Mạn Di trái lại cảm thấy khó chịu, khỏe, có hay ảnh hưởng tới . khẽ đẩy ra.

      tới có chuyện gì ?”- giọng lạc , người khẽ run khiến Cố Hạo Thần cảm thấy ngay ổn.

      tiến đến đứng trước mặt .

      “Di, em sao vậy? khỏe sao?”- sắc mặt cùng giọng tràn đầy lo lắng. Hai tuần gặp, lại thấy như gầy .

      Ôm lấy người lần nữa, lần này, Cố Hạo Thần sững sờ.

      “Người em lạnh… còn nữa, sao trán em nóng thế này?”

      Triệu Mạn Di đảo mắt khinh thường. là bị ốm được ? Mà bị ốm chứ ta bị ốm đâu mà cuống cái quái gì?

      Cố Hạo Thần chẳng cần hỏi ý kiến của Triệu Mạn Di, trực tiếp bế lên phòng, đặt xuống giường, thấy sẵn bàn có vài vỉ thuốc, bóc lấy vài viên theo tờ đơn bên cạnh, lại hối hả chạy lấy nước cho .

      Sau khi ép Triệu Mạn Di uống thuốc xong, Cố Hạo Thần cũng kịp hỏi điều gì, để cho nghỉ ngơi, lấy ghế ngồi xuống bên cạnh.

      Ngắm nhìn nữ nhân khiến mình tâm tư đảo lộn, Cố Hạo Thần rất giận , giận vì giữ liên lạc, nhưng cũng giận mình, là tùy thời giận mà biết bị ốm.

      Vuốt lên mái tóc, lại đặt xuống trán nụ hôn. Người con này, khó nắm bắt đến vậy sao?

      Nhìn đồng hồ, giờ cũng hơn tám giờ tối, hẳn là chưa có ăn gì, liền xuống bếp nấu nồi cháo.

      Cố Hạo Thần vừa khỏi lúc Triệu Mạn Di tỉnh. biết mình có phải . Nếu sao trán lại có cảm giác ấm áp chân thực đến vậy?

      đến nên an tâm ngủ sao?

      Cố Hạo Thần, đừng tốt với em như vậy, em là người thủ đoạn, biết ?

      Triệu Mạn Di nhắm mắt lại khổ sở. Sau chuyến vừa rồi, những chuyện xác nhận được như đặt dấu chấm hết cho quan hệ của bọn họ.

      thể hủy hoại Tân Cố thị và sau đó đến với Cố Hạo Thần được. Nó như thể chặt ngọn mà giữ lại gốc. Cố Hạo Thần nghĩ là người thế nào?

      Quan hệ của bọn họ, nhất định là có kết quả.

      Triệu Mạn Di nhắm nghiền mắt, … phải chấm dứt chuyện này.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 9- Cảnh báo có H]- Tức giận- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Rate 20+ dành cho đàn ông có thai và cho con bú

      thể khống chế cảm giác đói ở bụng, Triệu Mạn Di chậm rãi ngồi dậy, lông mày nhíu lại vì khó chịu. Người đau đớn ê ẩm, động ngón tay còn khó.

      Cố Hạo Thần vừa bê bát cháo tới cửa thấy Triệu Mạn Di thân khổ sở ngồi dậy.

      “Di, em tỉnh…”- chạy vội đến, đặt bát cháo lên bàn rồi đỡ dậy.

      “Ngoan, nấu cháo xong rồi, giờ cho em ăn. Ăn xong ngủ giấc là tốt rồi.”

      Triệu Mạn Di cũng muốn cãi lại, từ từ cho . Chính vì vậy mà bát cháo rất ngon nhanh chậm được hấp thụ hết.

      Mùi vị rất tệ.

      Nhìn Triệu Mạn Di ăn ngon lành, Cố Hạo Thần cũng cảm thấy vui vẻ, phiến môi vì sốt cao mà đỏ rực, ánh mắt mơ hồ phủ nước mắt vì mệt mỏi, cả thân hình như khối lửa nóng, da thịt hồng hào, khẽ chạm lên má , nhiệt độ tuy giảm nhưng vẫn đỏ như vậy.

      Cố Hạo Thần chợt thấy cơ thể nóng bừng. Này là sao? ốm, thể có cái suy nghĩ đó.

      nhàng đến cạnh Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần hôn lên phiến môi đỏ rực. Ừm… ấm áp.

      Triệu Mạn Di khổ sở thở dài, khẽ đẩy ra xa mình chút. giọng.

      “Hạo Thần… mình… kết thúc những chuyện này .”

      gian yên lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai người, có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của .

      xong điều này, Triệu Mạn Di cũng vô cùng khổ sở, thể cứ dây dưa với mãi, điều này rất công bằng với .

      Cố Hạo Thần thấy mình như điên rồi. quay sang ôm lấy , bàn tay thô lỗ nằm xuống. Hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào . gầm lên.

      “Tôi cho phép.”

      muốn ra những lời đó, hề muốn chút nào. tuy biết tình cảm của mình với đến mức độ nào, nhưng từ miệng , cho phép kết thúc.

      Triệu Mạn Di khổ sở, chỉ biết nhắm mắt lại, với hi vọng đây là giấc mơ đáng sợ nhất của trong hơn hai mươi hai năm qua. Và cũng hi vọng đây là lần cuối của hai người.

      Cố Hạo Thần dang tay xé rách chiếc váy ngủ mỏng manh của , thân hình tuyệt mĩ lên dưới ánh đèn, cũng tự tay cởi kiện quần áo người.

      “Tôi cho phép em.”

      Đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nghĩ được điều, lúc này chỉ có điên cuồng chiếm giữ bên người mới là tốt nhất.

      Bàn tay xoa bóp bầu ngực căng tròn, Cố Hạo Thần cúi xuống hôn mạnh mẽ lên môi , đến khi thấy vị sắt nhàn nhạt mới buông ra, môi bị cắn đến chảy máu, nước mắt vẫn chảy. Cố Hạo Thần lại hôn lên mắt . Tay kia yên phận mò xuống phía dưới. Chạm lên nơi tư mật đầy bí .

      Ngón tay mạnh mẽ vào, Triệu Mạn Di cảm thấy trướng đến phát đau, kiều mị rên rỉ.

      “Thần, xin … đừng như vậy.”

      Cố Hạo Thần để ý bất cứ điều gì, ngón tay liên tục kích thích nơi đó của . Xuân tình chậm rãi tiết ra, thâm nhập xâu hơn. Cúi người xuống, hôn lên bụng Triệu Mạn Di rồi thấp dần xuống dưới, Triệu Mạn Di khó chịu cựa mình. lại hôn nơi đó của .

      “Em xin … A…”- Triệu Mạn Di cao giọng rên rỉ.

      vừa dùng tay vừa dùng miệng kích thích tiết ra xuân tình nóng bỏng, lại dùng tay cởi ra chướng ngại cuối cùng dưới hạ thân.

      muốn , rất muốn . Hơn hai tuần qua nhớ đến điên rồi.

      Khi thấy chuẩn bị tốt, rút tay ra, kéo hai chân sang hai bên, ôm eo kéo về phía mình, lần sâu hết vào trong .

      “A… Thần… dừng lại, em muốn… Đừng mà…”- đau đớn kêu lên, cơ thể khỏe, lại còn như vậy, sao có thể chịu được?

      Bên trong nóng rực, càng làm Cố Hạo Thần thêm kích thích, mạnh mẽ ra vào trong , cảm giác khi nghĩ tới ở bên trai mình khó chịu, càng xâm chiếm mạnh hơn, bất chấp khóc lóc kêu van.

      Hai bàn tay ngừng xoa bóp bầu ngực, dùng tay ngăn lại bị dùng tay trái nắm lấy cả hai tay đưa lên đỉnh đầu, ngực vì thế mà càng kiêu ngạo ưỡn lên, ra vào càng nhanh, ngực lại càng lên xuống theo nhịp, vào mắt Cố Hạo Thần như đổ thêm dầu vào lửa, cúi xuống tha hồ gặm cắn. đau đớn muốn đẩy ra nhưng tay bị giữ lại, chân cũng thể làm gì hơn là quấn lấy .

      Chợt Cố Hạo Thần thấy bên dưới có chút kì lạ, nhìn xuống.

      Là máu, làm bị thương sao?

      Cố Hạo Thần lập tức dừng động tác, thương xót mà hôn lên hàng nước mắt chảy dài của . Nhưng cứ nghĩ đến lời của thêm đau lòng. Trái tim như bị ai bóp nghẹn lại.

      Ánh mắt thêm lạnh lùng tàn nhẫn. lại tiếp tục ra vào trong cơ thể , quá nóng, cảm giác này khiến muốn rời ra.

      Triệu Mạn Di đau đớn nhưng cũng dần mất , thay vào đó là cảm giác tê dại, vô thức quấn chặt lấy thắt lưng , đôi tay vùng khỏi tay đưa lên ôm lấy cổ mà kéo xuống.

      Cố Hạo Thần thấy như thỏa hiệp nhàng chút. Nhưng kẹp quá chặt, giờ muốn động cũng khó nữa.

      “Di, thả lỏng ra chút.”- giọng Cố Hạo Thần khàn vì dục vọng, hai bàn tay ngừng rong ruổi cơ thể , làm người nóng lại càng đỏ lên, da thịt hồng lên từng mảng.

      gian ngập đậm hương vị tình dục, tiếng gầm , tiếng rên rỉ kiều mị. Cố Hạo Thần thấy Triệu Mạn Di quyến rũ gấp vạn những luôn tự cho mình là mĩ nữ. chỉ cần cái liếc mắt, nụ hôn hay chỉ cần chữ cũng khơi gợi lên toàn bộ dục vọng nguyên thủy nơi .

      “Di… tôi sớm bị em bức điên mất.”- vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn cuồng dã xâm phạm . Cúi xuống hôn lên hình xăm ngực .

      Triệu Mạn Di bị kích tình dồn ép quá lớn, tử cung trận co rút lên đỉnh, bức Cố Hạo Thần phóng ra bên trong .

      Triệu Mạn Di mệt mỏi rã rời, còn Cố Hạo Thần . Mới đây mà bắt nghỉ ngơi bên cạnh sao? Nằm mơ, cho dù bị ốm cũng có đãi ngộ đặc biệt.

      Nâng người Triệu Mạn Di dậy, mệt mỏi chỉ biết làm theo , chống hai tay xuống, bờ lưng trần thon thả đập vào mắt Cố Hạo Thần. vào từ phía sau, xuân tình ngừng chảy ra từ nơi tư mật, Cố Hạo Thần có thể dễ dàng vào.

      “A…”- Triệu Mạn Di ê ẩm, đầu óc thanh tỉnh, lại khó chịu như vậy, chữ nên lời, đành để mặc Cố Hạo Thần.

      Cố Hạo Thần tiếp tục chiếm giữ , gặm cắn người biết bao nhiêu lần, tạo ra những nốt đỏ tím.

      cứ tiếp tục làm, lần này đến lần khác thẳng đến khi mất ý thức, mới nằm xuống cạnh .

      “Di, phải làm thế nào em mới thôi ý định ở bên Cố Thiên Tự?”- Cố Hạo Thần khổ sở nhắm mắt, cứ như vậy, phải làm sao đây?
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 10]- Em coi tôi là gì?- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Triệu Mạn Di kéo lên cánh tay mệt mỏi, đặt lên cái đầu ê ẩm.

      Sao thế này? Sao lại có cảm giác như mình vừa trải qua số kiếp đầy đau đớn như vậy? chân tay như nhũn ra, nơi khó kia lại như bị xé rách.

      Cựa mình, đây đúng là cực hình mà. Nhìn xung quanh, xác định mọi thứ đều sạch , cũng có bị đảo lộn, nhưng ga đệm được thay mới.

      Nhớ tới buổi tối hôm qua, rồi đến tận nửa đêm, Triệu Mạn Di thể tin nổi là , nhưng cảm giác đau đớn nhắc cho biết, và Cố Hạo Thần có chuyện xảy ra.

      cố đưa thân thể mệt mỏi đến gần tủ sát đầu giường, kéo ngăn kéo ra, lấy vỉ thuốc, bấm viên, cho vào miệng rồi nuốt.

      “Này là thói quen của em sao? Di?”- thanh lạnh lùng vang lên, toàn bộ quá trình của vào mắt của Cố Hạo Thần, từ từ tiến đến rồi ngồi xuống ghế cạnh giường.

      Triệu Mạn Di nhìn trong chớp nhoáng rồi cụp mắt xuống, còn biết làm sao? phải nhìn thấy rồi à? đâu cần giải thích gì nữa?

      “Tôi vẫn mong em thoải mái với tôi chút.”- Cố Hạo Thần cười khổ- “Ý tôi là trái tim em ấy.”

      “Em sao phải vô tình như vậy? Di? Trái tim em hình thành từ băng sao?”- khổ sở nhìn .

      Lúc này, Triệu Mạn Di ngẩng đầu nhìn . Gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc mệt mỏi, râu cằm buồn cạo, hai tay khoanh trước ngực, nhìn với ánh mắt bị tổn thương. chờ ở câu trả lời.

      “Xin lỗi.”- mặt biểu lộ cảm xúc mà , rồi cúi đầu xuống.

      thể chia tay Cố Thiên Tự bây giờ, phải vì còn , mà vì lí do khác, nhưng cũng thể đến với Cố Hạo Thần. với chính là có kết quả.

      Việc làm đòi hỏi vững chãi lí trí cực kì lớn. vừa hại Cố gia, lại vừa giúp Cố gia, đây chính là đắc tội với người, thể đối diện Cố Hạo Thần như vậy được.

      “Em coi tôi là gì?”- xong câu đó, Cố Hạo Thần đứng dậy, cầm áo vest ghế rồi quay .

      gian trở lại yên tĩnh, Triệu Mạn Di biết, đây là lần thứ hai rời khỏi đây trong tức giận, cũng là lần cuối cùng.

      Hai hôm sau, dưới chăm sóc của Lâm Như Lan- vợ của Dương Nhậm Vũ, Triệu Mạn Di khỏe hơn và quyết định làm trở lại, tránh cho Dương Nhậm Vũ khóc lóc oán thán đến long trời lở đất.

      “Dự án với Lăng Triền sắp tới giao hết cho phòng thiết kế.”- Triệu Mạn Di ho vài tiếng, uống chút nước rồi ngả ra sau ghế, có trời mới biết mệt mỏi như thế nào.

      Dương Nhậm Vũ thấy mình như thoát kiếp nạn. Mà cũng thấy cái tập đoàn kia may mắn.

      Khi Triệu Mạn Di Hawaii cũng là lúc họ chuyển hợp đồng tới, cân nhắc, xem xét kĩ càng thấy rất ổn, Triệu Mạn Di lại giao toàn quyền cho nên quyết định đồng ý hợp tác luôn, giúp họ tránh được số kiếp “Trò chuyện phiếm với tổng giám đốc Triệu Thế Vương”. Chủ tịch Lăng Triền cũng vì vậy mà cảm kích Dương Nhậm Vũ mãi thôi.

      “Tổng giám đốc, tháng về Triệu gia, lão gia và lão phu nhân…”- Dương Nhậm Vũ , mặt biểu cảm quẫn bách. Lão phu nhân là, muốn về trực tiếp gọi cho là được rồi, còn chưa muốn chết mà dây vào Triệu Mạn Di lúc này.

      Triệu Mạn Di mở mắt, ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Dương Nhậm Vũ.

      “Này là .”- rồi nén mệt mỏi đứng dậy, cầm túi xách quang minh chính đại vào thang máy riêng trong phòng xuống thẳng gara.

      Im lặng…

      Dương Nhậm Vũ khóc ra máu… Này là sao? Ai có thể dùm ? Tổng giám đốc “lại” trốn việc sau bao ngày vui vẻ khoái hoạt bên ngoài… mà … lại tăng ca… mà việc tổng giám đốc trốn việc “lại” do giật dây.

      “Như Lan… xin lỗi.”- Dương Nhậm Vũ bê đống tài liệu nặng bằng đứa con đầu lòng khi mới sinh rời khỏi phòng tổng giám đốc, xem ra vĩnh viễn mong có ngày nghỉ. Thầm oán thán tại sao nghĩ kĩ mà lại làm theo lời Triệu phu nhân a…

      Chiếc Porsche phóng vun vút về Triệu gia. Bỏ lại cả tập đoàn vất vả tân tân khổ khổ làm việc vì tổng giám đốc bận về thăm gia đình.

      “Cho hỏi là ai vậy?”- mẹ Triệu băn khoăn nhìn nữ nhân xinh đẹp mười phần chín phần giống mình trước mắt.

      Triệu Mạn Di chẳng buồn nhìn mà thẳng vào nhà.

      “Cha, con về.”- cha già ngồi yên sofa, như mẹ già coi là người xa lạ.

      “Tiểu Mạn, về sao?”- ông nhấn mạnh hai chữ “ về” làm Triệu Mạn Di cứng họng.

      Mẹ Triệu cũng ngồi xuống cạnh chồng, nhìn nhìn Triệu Mạn Di mang theo ý.

      Triệu Mạn Di đương nhiên biết cha mẹ nghĩ gì và muốn hỏi gì, mới là để tâm, nhận ly nước cam từ người giúp việc, uống ngụm. Ừm, quả là ngon hơn so với bên ngoài.

      “Di… con biết cha mẹ muốn hỏi gì mà.”- mẹ Triệu nhíu mày. Con bà là hiểu phong tình hay quá khôn khéo đây?

      Lúc này Triệu Mạn Di mới nhìn lên, soi xét cha mẹ kĩ càng lần nữa, đặt ly nước cam xuống mặt bàn tạo nên tiếng thủy tinh va chạm nho .

      gian im lặng chút, chậm rãi .

      “Con Hawaii chơi thôi mà.”

      Hawaii?”- ông nội Triệu Mạn Di từ trong thư phòng ra, vẻ mặt đầy tức giận- “Cháu Hawaii chơi? Vậy sao đưa ông bà cùng?”

      Triệu Mạn Di ôm đầu, nhà vĩnh viễn ai là lòng quan tâm đến , và vĩnh viễn ai bình thường.

      Cha mẹ nghe xong chăm chú nhìn ngắm lát. Mẹ Triệu thầm vào tai chồng cái gì đó, rồi hai người nhìn nhau nhún vai, lại quay sang .

      “Tiểu Mạn.”- thanh nhàng phát ra từ phía cầu thang, Triệu Mạn Di quay lại.

      “Bà nội.”- mỉm cười, đứng dậy qua chỗ bà.

      Bà nội Triệu Mạn Di ôm lấy cháu, rồi mắt sắc lẻm liếc ông lão chồng mình.

      “Ông chỉ biết nghĩ cho mình thôi sao? Ông có biết phải có lí do gì Tiểu Mạn của chúng ta mới những gần tháng ?”

      khi bà nội lên tiếng cả nhà chỉ biết im lặng, bà chính là cưng chiều Triệu Mạn Di nhất, đến chồng mình cùng con trai còn để vào mắt như Triệu Mạn Di. Bà vuốt tóc , vén qua tai, khẽ ngập ngừng lát. Bà tiếp.

      tình cháu của ta nha… Hawaii về phải có làn da rám nắng chứ a… Thôi mau lên phòng nghỉ ngơi, ta thấy cháu cũng mệt rồi.”

      Triệu Mạn Di nghe xong cười khổ, gia đình này ngay cả bà nội cũng đâu có hiểu , gật đầu với mọi người rồi lặng lẽ lên phòng.

      Ở phòng khách, tất cả mọi người lâm vào trầm tư, phải họ biết, mà là muốn Triệu Mạn Di thấy chỉ có ở nhà mới cho vui vẻ cùng thoải mái. mảng thở dài, ai ai cũng muốn sớm có tâm trạng yên bình trở lại. sóng gió.

      Ngồi trong phòng làm việc, các con số thế nào nhìn cũng vừa mắt, Cố Hạo Thần ánh mắt thâm trầm nhìn vào màn hình máy tính, hôm nay phải khảo sát tiến độ công trình với Triệu Thế Vương, chút cũng muốn . Bởi có cũng gặp được , chỉ làm cho tâm trí ngày càng rối loạn mà thôi.

      “Tại sao doanh thu vào tháng này lại ít vậy? Lệnh cho tất cả bọn họ chỉ tiêu tháng sao tăng 15%”- giọng chứa đầy tức giận, nhìn đâu cũng thấy vừa mắt.

      Bạch Phi Hằng khóc thầm, quả này xong rồi, chỉ trong tháng ngắn ngủi Cố Hạo Thần tâm tình phóng khoáng biến thành Chu lột da (Kẻ áp bức bóc lột người khác) rồi, thế này quả chính cũng phải là người ở lại tăng ca đến nửa đêm mất thôi.

      “Tổng giám đốc, tháng này doanh thu hơn tháng trước 5% rồi, tháng sau mà tăng lên 15% có đến thánh sống lại cũng thể được đâu.”

      “Tôi chính là muốn như vậy.”- câu khẳng định lạnh như băng làm cho Bạch Phi Hằng biến thành cái cành hoa héo rũ, cầm công văn có số 15% to tướng ra khỏi phòng tổng giám đốc, oán thán mãi thôi.

      Công văn được dán lên khiến toàn bộ Cố thị như bị gắn bom hẹn giờ, ai nấy mặt mày ủ rũ, kẻ oán thán thôi, người nhìn nhau kêu ổn, hàng vạn lí do được đưa ra lí giải cho việc tổng giám đốc biến thành Chu lột da.

      “Tổng giám đốc mới có trai từ Mĩ về, nhất định lo lắng mặt tài sản a…”

      “Chứ phải muốn kiếm thêm tiền cưới vợ sao?

      “Chỉ cần cái móng của Cố thị cũng đủ cho tổng giám đốc làm đến hơn ba cộng cái đám cưới, cần gì chúng ta phải khổ?”

      “Hay ai đó chọc giận tổng giám đốc a…”

      “Dục cầu bất mãn…”

      Quả lí do nào là được đưa ra, Bạch Phi Hằng nén nỗi đau vào thang máy, quả là kiếp tai vạ, tháng này đúng là tháng hạn a…

      “Xin lỗi, cho tôi vào cùng được ?”- nam nhân bên ngoài thang máy .

      Bạch Phi Hằng vội ấn giữ thang máy, nhìn người kia. A… dường như là Cố thị còn khổ dài dài…

      “Hạo Thần, vẫn làm việc sao?”- Cố Thiên Tự bước vào phòng tổng giám đốc, cười cười với Cố Hạo Thần.

      “Cả tháng nay em về, định ở ngoài luôn sao?”- thanh như đùa, thực tế bên trong mang đầy hàm ý giễu cợt.

      Cố Hạo Thần làm sao biết, chỉ nhàn nhạt trả lời.

      “Dạo này bề bộn công việc, về nhà muộn tiện, nên em ở ngoài luôn.”

      Vì lịch , Cố Hạo Thần cũng đứng dậy, ra tủ lạnh.

      uống gì?”

      “Tùy tiện .”- Cố Thiên Tự nhìn quanh, tòa cao ốc này cũng sang trọng, chẳng mấy nữa nó thuộc về , Cố thị chính là của chứ phải của ai khác.

      Tân Cố thị? Nực cười. mới là cần của bố thí đó.

      “Còn tưởng rằng em bất mãn chuyện tình cảm nên muốn về nhà, sao vậy?”- Cố Thiên Tự nghiêng đầu- “Là tiểu ai oán nào khiến em buồn sao? Hay là tiểu lẳng lơ? Tiểu ti tiện lăng nhăng sau lưng em à?”

      Sắc mặt Cố Hạo Thần vì mỗi câu Cố Thiên Tự mà đen tới cực điểm, nắm đấm vung ra.

      thanh khô khốc vang lên. Cố Thiên Tự bất ngờ bị đấm khỏi sửng sốt, loạng choạng suýt ngã, chống vào sofa, lấy tay sờ vào miệng.

      Là máu, máu tươi a…

      “Cố Hạo Thần, em sao vậy?”- có chết Cố Thiên Tự cũng ngờ đến trường hợp Cố Hạo Thần ra tay với mình.

      Cố Hạo Thần gì, lặng lẽ lau tay còn dính vết máu của Cố Thiên Tự. đấm này xem ra , mong rằng ta quản tốt cái miệng của mình hơn.

      Cố Thiên Tự thấy Cố Hạo Thần tức giận, nghĩ bụng chắc gãi đúng chỗ ngứa, đành qua loa chào câu rồi ra.

      Bạch Phi Hằng thấy Cố Thiên Tự thân chật vật ra sớm đoán được, xem ra, nguyên nhân tổng giám đốc nổi giận là do kẻ làm này a.

      Thông tin Cố Thiên Tự bị tổng giám đốc đánh lan khắp cả công ty, mọi người to thầm, nghĩ biết nguyên nhân là gì lại khiến Cố Hạo Thần hành động như vậy.

      Cố thị chỉ trong buổi chiều từ tập đoàn đa lĩnh vực trở thành động bát quái. Khắp nơi nhốn nháo thôi. Riêng Cố tổng cao cao tại thương vẫn ngồi yên lặng bên bàn làm việc, gió thôi lung lay. Tâm trí rối loạn mà bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường.
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :