1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 2.3]- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Sáng hôm sau, thân âu phục hôm trước bị loại bỏ, Cố Hạo Thần mặc áo sơ mi trắng cởi hai cúc cùng, để lộ vòm ngực rắn chắc. Quần jeans đen. cùng Bạch Phi Hằng lên xe đến thẳng câu lạc bộ Triệu Thế.

      Ngoài cửa là hai người áo đen, thấy Cố Thiên Tự, họ giơ tay mời vào.

      Phòng đấu bi- a được chuẩn bị sẵn tầng năm. Cố Hạo Thần và Bạch Phi Hằng vào phòng, lập tức thấy cỗ u ám xuất bên trong.

      “Chào Cố tổng.”- giọng nữ nhàng vang lên nhưng lạnh lùng, như tảng băng lớn đè xuống.

      Triệu Mạn Di ngồi chiếc ghế da, ngăn với bên Cố Hạo Thần tấm cửa kính chiều từ trần nhà xuống lưng chừng, nếu nhìn từ bên Cố Hạo Thần chỉ thấy bàn bi- a chút trở xuống chân và cũng chỉ nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu chính trong gương. Còn nhìn từ bên Triệu Mạn Di có thể quan sát mọi thứ bên kia. tay cầm điếu thuốc, tay kia là ly rượu đỏ thẫm đung đưa. Nhìn người đàn ông trước mặt kia từng lên giường với mình.

      “Chào Triệu tổng, hôm nay tôi tới đây theo cầu của ."- Cố Hạo Thần tay vẫn trong túi quần, vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá xung quanh. này còn hút thuốc lá sao? Nhưng mùi thuốc rất quen, rất giống… thể nào, tuyệt đối thể, kia chỉ là người Bạch Phi Hằng cử tới làm vui vẻ, còn đây là vị nữ tổng giám đốc bí , uy quyền, hẳn là có chuyện đó đâu.

      “Vậy chúng ta bắt đầu luôn.”- Triệu Mạn Di đứng dậy, gót giày va chạm với nền nhà lộp cộp.

      gian yên tĩnh. Cố Hạo Thần nhìn vào đôi giày dưới chân Triệu Mạn Di cùng bước uyển chuyển đôi cao gót 15 phân mà khỏi bất ngờ, định đôi guốc cao gót đó bắn bi- a chứ? phải rất khó chịu sao?

      “Thưa Cố tổng…”- quản lí Triệu Thế lên tiếng- “Luật chơi chỉ là ứng định số lần bắn và thời gian vì ngài và Triệu tổng thi đấu trong bàn.”

      “Được, tôi hiểu.”- Cố Hạo Thần cầm lấy gậy bi- a chuẩn bị.
      Luật chơi đơn giản, bởi hai người nhìn nhau nên dựa vào thời gian và số lần bắn. Có màn hình chỉ chiếu bàn bi- a của Triệu Mạn Di và nhìn từ phía Cố Hạo Thần cũng có thể thấy rất ràng.

      Cuộc chơi nhanh chóng bắt đầu. Những tiếng đông đông liên tục vang lên, Cố Hạo Thần thể thừa nhận Triệu Mạn Di chơi rất giỏi, từng động tác của vô cùng thanh thoát, tuy chỉ nhìn thấy đôi tay của nhưng cũng ý thức được là người rất may mắn.

      Bạch Phi Hằng trợn mắt nhìn lên màn hình, từng quả bóng được Triệu Mạn Di xử lý nhanh gọn. Vào giờ khắc cuối cùng, Triệu Mạn Di giành phần thắng. Cố Hạo Thần chỉ đứng nhìn lên màn hình, nụ cười môi càng sâu hơn.

      “Triệu tổng quả chơi rất giỏi.”- Cố Hạo Thần tựa chút lên bàn bi- a. Nữ nhân bí này thực khiến tò mò. Quả là giỏi trong nhiều lĩnh vực, ngoại giao, đàm phán, chỉ đạo tập đoàn, chơi bi- a. Đến là người chơi thắng cả kiện tướng còn thua .

      Hợp đồng này, có lẽ phải hợp tác với tập đoàn khác thôi.
      Bạch Phi Hằng thở dài.
      “Triệu tổng, có lẽ mong chờ hợp tác sau vậy.”

      Triệu Mạn Di giật mình, lúc này mới nhận ra mình thắng kẻ kia. Rồi ok, giường ta chiếm thượng phong, nhưng thương trường, ta thua thôi. biết tiếp theo phải làm gì.

      “Chờ .”- Triệu Mạn Di lên tiếng, lại ngồi vào ghế, nâng ly rượu đỏ thẫm lên, đắc ý cười tiếng.

      “Sao?”- Bạch Phi Hằng giật mình, phải chứ, Cố Hạo Thần thua mà- “Triệu tổng, chúng tôi thua?”

      “Tôi thắng sao mà thua sao à?”- Triệu Mạn Di thỏa mãn với kết quả vừa đạt, người đàn ông này lạ, ràng ta có thể thắng , thoáng thấy ta khẽ gẩy gậy giả trượt, hành động này sao có thể qua mắt .

      Cố Hạo Thần khẽ cười, Triệu tổng dễ đối phó chút nào, hứng thú với lại tăng lên.

      Vệ sĩ áo đen cầm bản hợp đồng đến trước mặt Cố Hạo Thần và Bạch Phi Hằng, đó cơ bản có chữ kí của Triệu Mạn Di khiến Cố Hạo Thần có chút thích ứng, trợ lý Dương Nhậm Vũ của đâu mà để phải theo kiểu hắc đạo thế này?

      “Triệu tổng, hi vọng chúng ta hợp tác thành công.”- Cố Hạo Thần hướng phía trước tới. ngờ cuộc chơi này lại chỉ là trò chơi có mục đích.

      “Được.”- Triệu Mạn Di cười nhưng giọng vẫn lạnh băng. chợt tắt ngấm nụ cười, nghĩ ra cái gì đó, rồi lại nhìn Cố Hạo Thần. “ ta rất giống…”

      Tổng giám đốc Trần Khải sau khi biết Triệu Thế Vương kí hợp đồng với Cố thị cũng khỏi vui mừng. Trước giờ, để có thể thành công đàm phán với Triệu tổng luôn là những điều thần kì ít khi xảy ra, nhưng khi đạt được, phải dốc sức mà làm cho tốt, nếu , nguy cơ thua thiệt cao, lại phải đền bù nhiều vô kể. Hơn nữa, các tập đoàn khác cũng mất niềm tin vào mà muốn hợp tác cùng. Bởi vậy, tập đoàn hợp tác vơi Triệu Thế Vương lúc nào cũng phải trong trạng thái lao động hết sức cật lực và năng suất.

      Giám đốc Trần Khải mở bữa tiệc chiêu đãi để mừng hợp tác vừa kí kết theo lời Triệu Mạn Di. Cố Hạo Thần cũng đồng ý, chỉ là giữa chừng có chuyện đột xuất nên phải quay về.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 3.1]- trai cùng cha khác mẹ- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Đại sảnh khách sạn Long Nhiên.

      Xuất bóng dáng nam nhân cao lớn, đường nét khuôn mặt cương nghị nhưng nụ cười dịu dàng lại tỏa sáng, khiến ai ngước nhìn, kéo vali, hướng tới phía trước, nơi có người con đợi .

      “Di.”- cất tiếng gọi đứng gần đài phun nước, sắc đẹp khuynh hoa khuynh quốc.

      Triệu Mạn Di mặc chiếc váy quây tím, ngực gắn đóa hoa trắng, ngắn tới gối, mái tóc dài xoăn gợn sóng nâu đỏ. Đôi chân dài thon thả đôi giày cao gót khiến người ta phải xuýt xoa.

      đứng đó, chỉ nhìn nụ cười của , rồi từ từ bước tới bên .

      Cố Thiên Tự giơ tay chạm lên khuôn mặt nhắn của Triệu Mạn Di. Bốn năm, khoảng thời gian dài ngắn, vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, thậm chí sắc sảo hơn trước, vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt dành cho vẫn thay đổi.

      “Thiên Tự.”- Triệu Mạn Di khẽ gọi tên , đôi tay khẽ ôm cổ .- “Welcome home.” (Chào mừng về nhà)

      đương nhiên về. rất nhớ em.”- Cố Thiên Tự cười dịu dàng, với , Triệu Mạn Di là tất cả, bốn năm với như bốn thế kỉ, giờ phút trùng phùng, biết dùng lời nào diễn tả, chỉ hận thể nhào tới ôm chặt lấy Triệu Mạn Di mãi buông ra.

      Khuôn mặt Triệu Mạn Di bình thường chợt nở nụ cười.
      Nụ cười khiến Cố Thiên Tự mê mẩn. Suốt thời gian bốn năm, chỉ nhớ tới nụ cười này. chưa từng cười hạnh phúc với bất cứ người ngoài nào trừ . Chỉ bên , mới có thể bộc lộ con người , cảm xúc .

      “Di…”- nhất thời xúc động, Cố Thiên Tự mắt phiếm hồng, bao phủ tầng sương.

      “Thế nào lại khóc?”- nhìn Cố Thiên Tự khóc, Triệu Mạn Di vẫn tránh khỏi xót xa. chỉ khóc vì . Triệu Mạn Di có thể tưởng tượng ra khi ở Mĩ, nhớ thế nào.

      “Chỉ là vì quá nhớ em.”- Cố Thiên Tự vuốt mái tóc của như ngày trước, khẽ hôn vào trán, đôi môi ấm áp khiến Triệu Mạn Di cảm thấy khó lòng thương nổi.

      Mọi người xung quanh khỏi ngắm nhìn cặp đôi hoàn hảo đến từng chi tiết này. Cả nam lẫn nữ đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

      được, phát điên lên rồi, sao xung quanh lại nhiều người thế chứ, hận thể ôm lấy chặt, cưng chiều như ngày trước.

      Khi , kìm nén cảm xúc, muốn biết rất nhiều. Triệu Mạn Di sợ ở Mĩ vì nhớ nhung chuyên tâm vào nghiệp. Hơn nữa, Triệu Mạn Di muốn Cố Thiên Tự lo lắng cho , muốn lộ ra tình của mình với phần cũng vì thế.

      Tràn đầy ngọt ngào, Triệu Mạn Di cùng Cố Thiên Tự lên xe tới nhà hàng Triệu Thế.

      Vào nhà hàng, hai người thu hút ít chú ý của mọi người, nam tuấn,nữ xinh đẹp quyến rũ, mang theo chút lạnh lùng mê hoặc.

      Gọi món xong, Cố Thiên Tự chỉ nhìn chằm chằm Triệu Mạn Di, suốt bốn năm liên lạc, chuyện, dường như xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, vẻ lạnh lùng băng giá cũng tăng lên, duy chỉ có nụ cười dành cho thay đổi.

      hạnh phúc thực , bốn năm bên Mĩ, lao đầu vào công việc chỉ để cố gắng nghĩ tới , lúc nào trong đầu cũng có ý niệm muốn gọi điện để nghe giọng người . Triệu Mạn Di là người con đầu tiên sâu sắc.

      “Sao nhìn em ghê vậy?”- Triệu Mạn Di nghiêng đầu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy.

      “Em xinh đẹp, Di.”- khẽ vươn tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của . mỉm cười ôn nhu. Đời này, hoàn toàn chịu trói buộc ngọt ngào bên .

      Phục vụ đưa món ăn lên, hai người dùng bữa rất vui vẻ. Triệu Mạn Di thầm nghĩ liệu chuyện là Mandy Triệu có nên cho Cố Thiên Tự ? Dù sao cũng chỉ biết là Triệu Mạn Di bình thường thôi, và cũng tin tưởng . Mà cũng , và đợi xem có thể với chuyện của .

      “Thiên Tự…”- Triệu Mạn Di khẽ gọi.

      “Ừm, sao thế?”

      do dự mà thẳng.
      “Em là Triệu Mạn Di, cũng chính là Mandy Triệu- tổng giám đốc Triệu Thế Vương.”

      Im lặng.

      Cố Thiên Tự hai tay vẫn cầm dao dĩa, chăm chú nhìn Triệu Mạn Di. , phải là ngạc nhiên đến độ thốt nên lời.

      Triệu Mạn Di thở ra hơi, sớm biết có phản ứng này.
      “Tự, em biết điều này hơi bất ngờ với nhưng nó là , em phải giấu thân phận của mình, bởi nữ nhân 16 tuổi phải tập tành điều hành tập đoàn, 18 tuổi chính thức làm tổng giám đốc, sức ép là , nên đành làm tổng giám đốc giấu mặt. Giờ em mới cho , đừng giận em.”

      bình thản như thể kể chuyện vậy, biết quyết định này là chính xác, tin .

      Mãi vài phút sau, Cố Thiên Tự mới tiêu hóa được những lời Triệu Mạn Di , hơi giật mình, rồi bỗng ngồi thẳng dậy, chậm rãi.

      sao, Di, quan tâm em là ai. Dù em là ai, tình cảm của dành cho em là thay đổi.”

      mỉm cười với , cũng lòng mà đáp lại. Chỉ có điều, biết với , vẫn giấu diếm.

      Cửa nhà hàng mở, bóng dáng cao lớn bước vào, lần nữa thu hút ánh mắt nhiều người. Phục vụ vội cúi chào.
      “Cố tổng.”

      Triệu Mạn Di quay ra, giật mình, kia phải Cố Hạo Thần, người mà cách đây vài giờ giao đấu bi-a với sao? Sao ta lại xuất ở đây? Vạn nhất ta nhớ ra từng có với ta đêm tình sao?

      lo lắng, Cố Hạo Thần hiểu sao lại tiến tới bàn bọn họ.

      “Thiên Tự, về sao?”- Cố Hạo Thần , liếc qua người con ngồi đối diện trai cùng cha khác mẹ của mình, phải thấy vào đây.

      Triệu Mạn Di khỏi giật mình, sao ta lại biết Cố Thiên Tự?

      Cố Thiên Tự thấy Cố Hạo Thần cũng ngạc nhiên, mỉm cười đáp lại.

      “Ừm, về.”- rồi chỉ sang Triệu Mạn Di- “ ấy là Triệu Mạn Di, người của .”

      Triệu Mạn Di, xin chào.”

      “Vâng.”- Triệu Mạn Di cũng đáp lại, cũng hờ hững - “Nếu rảnh cùng dùng bữa với chúng tôi.”

      Cố Hạo Thần mỉm cười, ngờ này còn là người của mình. cố tình ra chuyện hôm trước.

      “Tôi thấy Triệu khá quen, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải.”

      Triệu Mạn Di giật mình, lại nhìn Cố Thiên Tự, cũng có vẻ hiếu kì.
      “Hai người gặp nhau rồi sao?”

      Triệu Mạn Di ngước lên nhìn Cố Hạo Thần, thản nhiên .
      “Tôi rất ít khi ra ngoài, Cố tiên sinh có thể nhầm với ai đó. Giả dụ chúng ta có gặp nhau rồi nữa, đó cũng chỉ là cái duyên thôi.”

      Triệu Mạn Di trả lời nước đôi, nhất thời làm Cố Hạo Thần và Cố Thiên Tự biết gì.

      Cuối cùng, Cố Thiên Tự phá vỡ im lặng.
      “À, coi như cả ba chúng ta đều có duyên, Cố Hạo Thần, ngồi xuống cùng ăn thôi.”

      Cố Hạo Thần cười cười, liếc nhìn Triệu Mạn Di, rất xinh đẹp.
      “Thôi, em cũng dùng bữa rồi, qua đây thuận lợi thấy vào chào câu thôi.” Kì , nhìn thấy Triệu Mạn Di nên mới vào xem phản ứng của sau khi hai người xảy ra tình đêm thế nào.

      Chợt Cố Thiên Tự có điện thoại, nhìn màn hình, khẽ nhíu mày.
      “Xin lỗi, có lẽ phải có chút việc rồi. Sợ là đưa được em về Di ạ.”

      Triệu Mạn Di đáy mắt xẹt qua chút sớm biết, nhưng nhanh chóng phục hồi, nở nụ cười với . Đúng như dự liệu mọi chuyện.
      sao, em có thể tự về.”

      “Tôi đưa về.”- Cố Hạo Thần vừa dứt lời, nhận ra mình có chút vô duyên, đằng hắng vài tiếng rồi gật gật đầu với Cố Thiên Tự.
      “Yên tâm, em đưa ấy về nhà an toàn.”

      Triệu Mạn Di chưa kịp từ chối, Cố Thiên Tự vội vàng cầm cặp xách, chào hai người rồi .

      Cố Hạo Thần chìa tay ra điệu bộ xin mời, Triệu Mạn Di cùng Cố Hạo Thần ra xe.

      “Giờ có gì thắc mắc cứ .”- Triệu Mạn Di chủ động mở lời, muốn ta cản chuyện của và Cố Thiên Tự.

      Cố Hạo Thần khởi động xe. vốn muốn và Cố Thiên Tự có quan hệ gì, vì từ ngày đó, ngày nào nghĩ đến , luôn nhớ đến nụ cười lúc sáng sớm đó. để ý chỉ cười với trai mình, còn ngoài ra thấy nở nụ cười với dù là mờ nhạt.

      “Em và trai tôi là thế nào?”- kì Cố Hạo Thần thấy mình hỏi câu này là hơi thừa, biết hai người họ nhau mà còn hỏi như vậy.

      Tuy nhiên, Triệu Mạn Di cũng giữ thái độ bình thường trả lời Cố Hạo Thần.
      “Chúng tôi nhau.”

      hiểu vì sao nghe xong, Cố Hạo Thần lại có xúc động muốn độc chiếm Triệu Mạn Di. muốn ở bên người khác, dù là trai . Nhưng làm gì có tư cách ấy?

      “Nhưng sao em còn quan hệ với tôi?”- vội chất vấn, vốn nghĩ là vì tiền, nhưng Triệu Mạn Di sáng đó còn có lấy của tiền, nên thể kết luận như vậy.

      “Đó phải điều cần quan tâm.”- nhắc tới chuyện này Triệu Mạn Di lại đau đầu.

      Hôm đó bộ dạng thỏa mãn thần phục dưới thân Cố Hạo Thần, khỏi đỏ mặt. quay mặt ra ngoài cửa kính.

      Thoáng thấy hai má Triệu Mạn Di đỏ lên. Cố Hạo Thần nhịn được mà trêu vài câu.
      “Tôi rất nhớ tối đó, biểu của em rất tốt.”

      Triệu Mạn Di im lặng.
      “Mỗi lần nhớ đến tiếng rên rỉ của em, tôi lại ngủ được.”

      thấy xấu hổ à?”- Triệu Mạn Di lạnh lùng quay lại nhìn Cố Hạo Thần.- “Loại đàn ông giữa ban ngày ban mặt ra những lời đó. thấy ngại sao?”

      Cố Hạo Thần nhất thời á khẩu, ngờ có thể phản bác dễ dàng như vậy, mà … cũng biết đáp lại thế nào. đành im lặng chịu trận, mà Triệu Mạn Di cũng thêm gì. Chỉ Cố Hạo Thần tới địa chỉ nhà .

      P/S: Chap sau có H a.... *cười vô sỉ*
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 3.2 có H a... 20+ ]- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Tới nhà riêng của Triệu Mạn Di, định xuống xe Cố Hạo Thần kéo tay lại.

      làm gì?”- Triệu Mạn Di khỏi bất ngờ vì hành động của Cố Hạo Thần.

      “Em định mời tôi vào nhà sao?”- nghiêng đầu hỏi, cũng muốn thăm nhà chút, thuận tiện có thêm chút thời gian với .

      Suy nghĩ chút, theo phép lịch cũng nên mời vào chút, dù sao Cố Hạo Thần cũng là em trai của Cố Thiên Tự.
      “Được, mời.”

      ngờ nhà riêng của em cũng đẹp. Ở mình buồn sao?”- nhìn quanh căn biệt thự cùng đồ trang trí, Cố Hạo Thần cũng đoán được giá trị của căn nhà. Cũng nghĩ tới trường hợp Cố Thiên Tự mua cho , nhưng cũng biết Cố Thiên Tự phải người đàn ông chiều phụ nữ đến vậy, hay chí ít là có khả năng mua.

      Triệu Mạn Di gì, vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai lon nước đưa cho Cố Hạo Thần.
      “Tôi chưa chuẩn bị gì. uống tạm vậy.”

      sao.”- Cố Hạo Thần đáp, tới đây chỉ là muốn cùng chuyện ở khách sạn mà thôi.

      Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa đối diện, vắt chân lên, chăm chú nhìn Cố Hạo Thần.

      Đây là người đàn ông đầu tiên của . Nhưng tại sao lại chính là em trai của Cố Thiên Tự? Nếu vậy quá phiền, nên Cố Thiên Tự biết chuyện của và Cố Hạo Thần mọi chuyện trong kế hoạch của đổ bể.

      “Em… và trai tôi nhau lâu chưa?”

      được bốn năm, trừ khoảng thời gian ấy ở Mĩ.”- Triệu Mạn Di nhấp chút nước, mắt vẫn rời khỏi .

      Bị Triệu Mạn Di nhìn đến mất tự nhiên, Cố Hạo Thần ho khan tiếng rồi hỏi tiếp.
      “Vậy chuyện ở khách sạn hôm đó? Em định giải thích thế nào? Trong khi em và tôi nhau được bốn năm, em lại làm ra chuyện đó?”- biết được khoảng thời gian Triệu Mạn Di và trai nhau lâu như vậy, Cố Hạo Thần khỏi thất vọng.

      “Tôi tư tưởng thoáng, quan trọng chuyện này. Người tôi lấy là người tôi thực chứ phải vì lần đầu tiên ấy.”- Triệu Mạn Di nhàn nhạt, ánh mắt rốt cục rời khỏi Cố Hạo Thần. Cố Thiên Tự từng với rằng thực , cũng muốn khảo nghiệm xem được bao nhiêu.

      Cố Hạo Thần giờ trong lòng chỉ mong cùng trai sớm chia tay, đòi hỏi gì hơn thế.

      đứng dậy, về phía , cúi thấp người định hôn môi Triệu Mạn Di đẩy ra.

      làm gì vậy?”- Triệu Mạn Di nhíu mày, người này là sao vậy chứ?

      “Em quan trọng chuyện kia, vậy có thể cùng tôi hôn môi ?”- để xem có dám , tin rằng dám làm ra chuyện này, Cố Thiên Tự về, dám cùng .

      Triệu Mạn Di cười khẩy, người này là khiêu khích sao?

      Bất ngờ đứng dậy, kéo cà vạt Cố Hạo Thần xuống, đặt lên môi nụ hôn. quá bất ngờ về chủ động của . vốn thích phụ nữ chủ động quyến rũ, nhưng với Triệu Mạn Di, chút cũng chán ghét được.

      Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa, tay vẫn kéo theo cà vạt làm Cố Hạo Thần cũng phải gập người theo.

      Chiếc sofa vốn khá rộng, Triệu Mạn Di nằm xuống, kéo theo cả Cố Hạo Thần nằm người mình.

      “Em…”- Cố Hạo Thần kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Triệu Mạn Di, mới tỉnh lại- “Đúng là tinh.”

      “Vậy để xem có bị tinh đánh bại .”- Triệu Mạn Di khiêu khích, kể cả có lên giường cùng Cố Hạo Thần, cũng chẳng có gì sợ hãi, gì đến để Cố Thiên Tự biết.

      Dù gì chuyện này so với chuyện Cố Thiên Tự giấu còn chưa có kinh khủng bằng.

      Cố Hạo Thần say đắm triền miên với đôi môi ngọt ngào của Triệu Mạn Di. gác chân qua eo , chậm rãi xát bên người, ma sát khiến càng hưng phấn.

      Đôi tay Cố Hạo Thần nhàn rỗi lùng sục khắp người Triệu Mạn Di, làm rên lên những tiếng kiều mị.

      “Thần… em muốn .”- luôn lên suy nghĩ, phải, muốn . thừa nhận điều này.

      Cố Hạo Thần gần như phát điên lên vậy, từ hôm đó vẫn luôn nghĩ đến , nhớ tới nụ cười ban sáng của .

      Giờ quản được là người của trai nữa, chỉ muốn tiến vào , chỉ vậy thôi.

      Triệu Mạn Di xoay người nằm Cố Hạo Thần. Váy bó sát dài qua mông giờ vuốt lên, tuột khóa kéo xuống, cởi bỏ váy.

      Thân hình tuyệt mĩ lộ ra khí, áo lót ren đen bao quanh bộ ngực cao ngất cùng làn da trắng nõn nà, phía là hình xăm đầy mê hoặc. Chiếc quần lót ren đen bó sát nơi tư mật đầy bí .

      Triệu Mạn Di bò lên người Cố Hạo Thần, cúi thấp người xuống, chạm bộ ngực lên thân thể , từ từ cởi khuy áo sơ mi của .

      Tiếng thở của Cố Hạo Thần ngày càng , biết muốn.

      Cố Hạo Thần dường như chịu nổi nữa, định giành lại thế chủ động, nhưng Triệu Mạn Di .
      “Để em… em khiến mê đắm em. Thần…”

      tiếng gọi tên cũng đủ làm cho Cố Hạo Thần hưng phấn đến điên rồi, cố kìm nén nằm im tận hưởng .

      Cởi đến chiếc thắt lưng, rồi quần âu, Triệu Mạn Di khuôn mặt đỏ bừng, nhưng tự cho phép mình quyền phóng túng, vốn là nữ cường, chịu luôn ở dưới thân nam nhân.

      Thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ lại đỏ bừng, Cố Hạo Thần tưởng chừng có thể điên lên được, có thể đừng quyến rũ như vậy ?

      Tất cả mọi chướng ngại người Cố Hạo Thần được gỡ bỏ, kể cả nơi kia cũng sớm lộ ra, người Triệu Mạn Di còn bộ đồ lót. giơ tay lên định cởi nhưng Triệu Mạn Di lại cầm lấy bàn tay , đưa lên miệng. Chiếc lưỡi hồng phấn liếm đường ngón tay trỏ rồi đưa ngón tay xuống chạm lên khe ngực mình.

      Cố Hạo Thần thấy da đầu tê dại, nữ nhân này… quá ma mị.

      “Ưm…”- Triệu Mạn Di rên lên, thân thể trườn lên bụng Cố Hạo Thần. cúi xuống, hôn lên môi .

      Hai người lại hôn nhau dồn dập, Cố Hạo Thần cũng tranh thủ sờ soạng Triệu Mạn Di hồi. dùng ngón tay kích thích nơi tư mật của , miệng lại rời môi xuống, ở cổ tạo nên những môi hôn xanh tím.

      “Thân thể này, là của .”- Cố Hạo Thần tuyên bố, lao vào , nhất định chết rất khó coi, nhưng giờ quản được nhiều như vậy nữa rồi.

      Triệu Mạn Di khựng lại chút, nhưng khóe môi nở nụ cười khó thấy, bàn tay nhắn hướng xuống phía dưới, chạm lên nơi kia của .

      rời , cúi người, mặt chỉ còn cách bụng dưới của khoảng mười xăng ti mét, lại ngẩng đầu lên, nhìn , nở nụ cười mê hoặc.

      Cố Hạo Thần hận thể ngay lúc này mà hành hạ , cho vĩnh viễn thể rời khỏi nữa.

      Khi còn thất thần, cái miệng nhắn kia ngậm chặt nơi đó của .

      “Di… a…”- Cố Hạo Thần rên lên thỏa mãn, miệng ấm áp.

      Dao động phun ra lại nuốt vào. Triệu Mạn Di cũng thể ngờ có thể làm ra loại động tác dâm đãng như vậy.

      Sức chống cự của Cố Hạo Thần cũng quá kinh người, Triệu Mạn Di cảm tưởng miệng sắp phá ra mà Cố Hạo Thần vẫn chưa bắn, hay làm vẫn chưa đúng?

      Ngừng lại rồi rút ra, Triệu Mạn Di dùng cái lưỡi liếm xung quanh, rồi lại liếm dọc nó, lại dùng đầu lưỡi đâm vào lỗ đỉnh.

      “Dâm đãng… sao em biết làm cái này?”- Cố Hạo Thần kinh ngạc, làm sắp điên lên rồi, dùng tay giữ đầu , tiến vào từ từ nhưng mỗi lần tiến vào lại rất sâu, làm có cảm giác hơi buồn nôn.

      Ra vào mấy chục lần, rốt cục Cố Hạo Thần cũng bắn ra.

      Tinh dịch bên miệng Triệu Mạn Di tạo nên hình ảnh dâm mĩ điên đảo, phần còn bắn ngực . Chảy từ từ xuống áo lót.

      Qua cơn cao trào đầu tiên, Cố Hạo Thần lại nhìn thấy nguyên cảnh Triệu Mạn Di ngây ngốc trước mắt, đôi mắt đầy sương mù bao phủ, kéo lại, hôn lên đôi môi đỏ rực kia.

      Triệu Mạn Di cũng cuồng nhiệt đáp lại, bàn tay lân la cơ thể rắn chắc của đối phương, trườn người lên .

      Cố Hạo Thần sao chịu để chiếm thế thượng phong, nhanh chóng lật xuống dưới. Bàn tay len lỏi tháo tung áo lót cùng chiếc quần xíu bên dưới.

      Cúi đầu xuống ngậm lấy bên ngực Triệu Mạn Di, ưỡn cong người lên vì khoái cảm kịch liệt.

      “Thần… đừng mà…”- đẩy ra như cự tuyệt, nhưng hành động của chỉ như kích thích thêm bá đạo của Cố Hạo Thần.

      “Em… đồ tinh.”- gầm , hoàn toàn có màn dạo đầu cho như lần đầu tiên, trực tiếp vào trong cơ thể .

      đột ngột của Cố Hạo Thần khiến Triệu Mạn Di bất ngờ, dịch chuyển người lên , nhưng rất nhanh bị kéo giật lại, làm nơi kia của hai người tiến càng sâu vào nhau.

      “Di… em chặt, muốn giết chết sao…”- Cố Hạo Thần cúi xuống hôn lên ngực Triệu Mạn Di, mút chặt tạo nên dấu hôn đỏ rực chói mắt làn da trắng nõn.

      “Đừng mà… em chịu được.”- Triệu Mạn Di chuyển động mông, động khiến thực khó chịu, dục hỏa đốt người mất.

      Đáy mắt thoáng cười, lóe lên tia giảo hoạt.
      “Ngoan, cầu xin , thỏa mãn em.”- lần ở khách sạn khinh thường như vậy, lần này nhất định bắt phải cầu xin .

      Triệu Mạn Di tuy mù mờ nhưng tâm trí vẫn thanh tỉnh, rồi ok, động, làm cho ta phải động mà cần cầu xin.

      Chợt Triệu Mạn Di dừng lại, đôi chân thon dài hướng bên eo Cố Hạo Thần mà cọ xát chầm chậm, giương đôi mắt rưng rưng lệ vì kích tình nhìn , tự cắn vào môi mình, tay kề bên má, tay kia khẽ vuốt ve khe ngực mình.

      Lúc này bày ra bộ dạng nhu nhược nhất, thuần khiết mà lại quyến rũ người nhất, giọng cất lên cũng đáng .

      “Thần…”- kiều mị, bàn tay vuốt ve nhàng ngực, mắt chớp .- “ muốn em sao?”

      Bộ dạng này… chính là làm nũng .

      “Chết tiệt…”- Cố Hạo Thần gầm lên, quả là tinh, con tinh độc ác nhất từng gặp.

      Lập tức Cố Hạo Thần động rất nhanh, dồn toàn bộ lực người Triệu Mạn Di, tay nắm eo, động nhanh, mỗi lần động lại chạm tới nơi sâu nhất trong .

      Triệu Mạn Di rên rỉ kiều mị, mỗi lần gọi tên là mỗi lần khiến thể chịu được mà chiếm giữ sâu hơn.

      “A… Thần, nhanh quá, em chịu được…”- Triệu Mạn Di càng kẹp chặt.

      “Chẳng phải em muốn tôi động sao? Tôi cho em như ý, đồ đàn bà dâm đãng, để xem tôi trị em thế nào. Thả lỏng ra, em muốn kẹp tôi chết sao?”

      Vừa làm, Cố Hạo Thần vừa hôn tới tấp khuôn mặt rồi xuống cổ, lại xuống ngực. Mỗi nơi, lại để lại vài dấu vết, khiến Triệu Mạn Di cả cơ thể nhìn rất kích tình.

      Rất lâu sau, hai người đạt cao trào, đem tất cả vào cơ thể ấm nóng của .

      Trước mắt Triệu Mạn Di mảng tối sầm, cũng ngất .

      Cố Hạo Thần bế Triệu Mạn Di lên tầng, cũng đoán được căn phòng, đặt giường rồi lên nằm cùng . Nhìn ngắm trước mặt, Cố Hạo Thần khỏi suy nghĩ, sao đời lại có chuyện trùng hợp thế? Triệu Mạn Di chỉ là làng chơi, căn biệt thự sở hữu lại có giá trị quá lớn, mà lúc nãy khi vừa tới, có nhìn lướt qua gara, thấy có chiếc limosine đời mới. Giờ trong phòng trang trí cũng toàn đồ đắt tiền.

      Mà ngày đó, ở khách sạn, vẫn còn là xử nữ, là xử nữ mà đám bạn tìm cho . Hôm nay lại xuất với tư cách là người của trai . Và giờ lại cùng làm chuyện đó. Hơn nữa lại rất chủ động.

      Liệu có phải là loại con hám tiền ? Hay… thầm thích kể từ ngày đó?

      biết nên nghĩ về thế nào nữa.

      Triệu Mạn Di chợt nhíu mày, ậm ừ vài tiếng, chợt hướng ngực Cố Hạo Thần mà cọ cọ, rồi lại ngủ tiếp.

      Cố Hạo Thần thấy đáng , dù có thế nào lần đầu tiên của là của , lần này cũng là . làm cho phải đến với .

      Lúc Triệu Mạn Di tỉnh lại là hơn bảy giờ tối, khá bất ngờ khi thấy mình ở phòng. Nhìn sang bên cạnh, Cố Hạo Thần đâu mất, cười khẩy, cầm lấy điện thoại đầu giường mà để cho . Mở ra, bên trong chứa đầy tin nhắn của Cố Thiên Tự.

      “Di, em về nhà chưa? rất nhớ em.”

      “Sao trả lời ? Di? Em đâu rồi?”

      “Chắc em cầm máy, bao giờ cầm máy gọi lại ngay nhé.”

      “Sao gọi em cũng nghe vậy?”

      “Di, em giận à? Đừng giận mà, công ti có chuyện đột xuất.”

      “…”

      Có rất nhiều tin nhắn, Triệu Mạn Di cũng rảnh rỗi đọc hết, vì quăng điện thoại vào tường làm nó vỡ ra nhiều mảnh .

      Thấy có tiếng động, Cố Hạo Thần chạy lên.
      “Chuyện gì vậy?”

      Triệu Mạn Di ngồi giường, ánh mắt căm tức nhìn những mảnh điện thoại dưới chân tường.

      Quay sang nhìn Cố Hạo Thần đứng trước cửa khiến tưởng mình hoa mắt.

      người đàn ông cao hơn mét tám mặc tạp dề kitty hồng, tay cầm thìa tay cầm đũa ngơ ngác nhìn rồi lại nhìn điện thoại bị ném xuống.

      “Em sao vậy?”

      … sao lại ăn mặc kì cục như vậy?”- nheo mắt lại, cảnh này còn khó tin hơn cả cảnh tận thế.

      Cố Hạo Thần thấy ngạc nhiên cũng cúi xuống nhìn mình, ra cũng có gì ổn cả, chỉ là khoác lên chiếc tạp dề bên ngoài áo tắm thôi mà.

      “À, tôi nấu ăn cho bữa tối.”

      biết nấu ăn?”- Triệu Mạn Di tin nổi vào cả tai mình nữa rồi. Cố Hạo Thần biết nấu ăn?

      gật đầu.

      “Phải, thôi, đừng ngồi đó nữa, tắm rồi xuống ăn, tôi nấu xong rồi.”

      Triệu Mạn Di quấn lấy chiếc khăn quanh người rồi vào phòng tắm. Nhìn trong gương, khỏi đỏ mặt, ngực, cổ, eo toàn dấu hôn tím đỏ, thế này làm sao gặp người khác đây.

      Làm xong vài món đơn giản, Cố Hạo Thần ngồi suy nghĩ, ra trong lúc Triệu Mạn Di ngủ khám phá ra chuyện, Triệu Mạn Di chính là tổng giám đốc Triệu Thế Vương.

      Lúc dậy, vẫn ngủ rất say, ngồi dậy, nhìn lên tủ cạnh giường có vài tờ giấy để lộn xộn, khi nhìn vào đó có vài tờ hợp đồng của Cố thị và Triệu Thế Vương.

      Cộng thêm vài nghi vấn vì giọng , vẻ lạnh lùng của có thể khẳng định 100% chính là tổng giám đốc Triệu Thế Vương.

      Quả là che giấu rất giỏi, nhưng Cố Hạo Thần khám phá ra rất dễ dàng, nhưng dùng nó để uy hiếp hay bắt ép gì cả, chờ đến và ở bên bằng chính con người của . Và cũng vậy.

      Tắm xong, Triệu Mạn Di vào thư phòng, lấy chiếc điện thoại mới, lắp sim cũ vào rồi xuống nhà.

      “Chúng ta ăn thôi.”- Cố Hạo Thần đứng dậy kéo ghế cho Triệu Mạn Di, thoáng thấy những dấu hôn cổ, khẽ cười.

      “Làm gì mà cười dâm tiện như vậy?”- cầm điện thoại để xuống bên cạnh, vừa đặt xuống có tiếng chuông.

      Nhìn màn hình, Triệu Mạn Di có chút ngạc nhiên, liếc qua Cố Hạo Thần thấy chăm chú nhìn , cầm điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe.

      “Thiên Tự.”

      “Ừm, là , sao nhắn tin rồi gọi điện mà em nghe vậy?”- giọng rất lo lắng, biểu rất lo cho , nhưng Triệu Mạn Di vẫn duy trì trạng thái nghe tin, chỉ nhàn nhạt.

      “Điện thoại em bị rơi xuống nước, em vừa thay cái khác.”

      “Ra là vậy, mai tới đón em ăn nhé.”- Cố Thiên Tự vui vẻ , chờ ngày hai người bên nhau lâu lắm rồi.

      “Để em xem .”- - “Mai em vẫn phải tới Triệu Thế Vương, có gì em nhắn cho .”

      “Ok, vậy em ăn sớm nhé.”

      Cúp máy, Triệu Mạn Di khẽ thở dài, nếu như trở về sớm hơn vài ngày, nhận được thông tin từ Mĩ, chắc chắn giờ này ở bên , quấn quýt rời, nhưng…

      “Hẹn hò rất vui vẻ sao?”- giọng lạnh lùng cất lên phía sau.

      Triệu Mạn Di quay lại, Cố Hạo Thần đứng sau từ lúc nào.

      Khẽ khiêu mi, Triệu Mạn Di trả lời.
      “Phải, rất vui.”

      “Chết tiệt, em hiểu thế nào là chân thể đứng hai thuyền chứ?”

      Cố Hạo Thần tức giận, nữ nhân này ràng thân mật với , vậy mà lúc ngủ dậy xong trở lại bộ dạng lạnh lùng này.

      “Em quên rằng tôi mới chân chính là người đàn ông của em sao? Em quên bộ dạng em dưới thân tôi dưới cao trào mà ngất à? Em quên em bộ dạng dâm đãng dưới thân tôi à?”
      “Nhưng tôi .”- vẫn lạnh lùng trả lời, câu này chấm dứt toàn bộ ý niệm của Cố Hạo Thần về Triệu Mạn Di.

      Phải rồi, là nữ tổng giám đốc Triệu Thế Vương, tuy là tổng giám đốc Cố thị, nhưng với đâu có quan hệ gì? Người là Cố Thiên Tự, trai của .

      Khi Triệu Mạn Di bừng tỉnh đại ngộ xung quanh vắng lặng, chỉ còn vang lại tiếng động cơ ô tô của Cố Hạo Thần được đoạn.

      Triệu Mạn Di cười nhạo mình, rồi lại nghĩ sao phải suy nghĩ cho mệt, chỉ những gì thôi mà. Đâu có sai? Cố Hạo Thần.

      Nhưng… cũng còn Cố Thiên Tự nữa rồi.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 4]- Giận dỗi- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Hôm sau, như thường lệ, Triệu Mạn Di cùng Dương Nhậm Vũ tới Triệu Thế Vương.

      cố ý phớt lờ khuôn mặt gấu trúc của Dương Nhậm Vũ, phải độc ác, mà do tự chuốc lấy. Khẽ thở dài, miệng thốt ra câu “Cục cưng” khiến Dương Nhậm Vũ mảng giật mình nhìn ra xung quanh.

      Khi thấy an ổn, mới chậm rãi nhớ lại cái ngày lỡ cười kiện “Tổng giám đốc, thú vị” của tác giả Cố Hạo Thần.

      Triệu Mạn Di lúc sau cầu tới tắm cho “Cục cưng”, rồi cho nó ăn, đương nhiên thể từ chối. Lí do rất khó , chỉ biết hôm đó như thể địa ngục với mình.

      Vâng, chính xác “Cục cưng” phải là con mèo già dữ dằn, càng phải giống chó khó chăm chỉ có da bọc xương của các quý bà Tây Âu, càng phải giống chó “khổng lồ” (becgie) hay chó săn đáng sợ, mà là con hổ- con hổ đực ba tuổi to gấp rưỡi .

      Có trời mới biết tại sao Triệu Mạn Di lại thích nuôi loài thú này, lại còn là uy hiếp hiệp hội bảo vệ động vật cho nuôi. Triệu Mạn Di có nhiều điểm đặc biệt khiến người ta sợ.

      Dương Nhậm Vũ thầm nghĩ, quả là chủ nào hổ đấy. Loại hổ kiêu căng thèm thịt người nhưng luôn làm người ta sợ đến chết đứng vì tiếng gầm dữ dội cũng chẳng khác gì Triệu Mạn Di- chủ của nó.

      Nó cứ nhìn , rồi gầm, ăn xong bữa , phải đưa nó tắm, tắm cho nó là công đoạn rất đáng sợ, dù nó luôn ngó mặt chỗ khác như thể muốn cứ xoa xà bông , tôi cắn đâu” ấy, nhưng vẫn luôn có cảm giác nó quay lại và “táp” miếng, nếu vậy chỉ có lìa đời.

      Thở dài câu, .
      “Triệu tổng, bao giờ thả “Cục cưng” về với rừng xanh?”

      Triệu Mạn Di khẽ mím môi.
      “Chừng nào còn ai cười nhạo tôi.”
      :)))

      Im lặng…

      Suốt dọc đường còn lại, Triệu Mạn Di bỗng nhớ lại ngày hôm qua, khi Cố Hạo Thần tức giận bỏ về. còn lại mình trong căn biệt thự rộng lớn.

      là người đầu tiên bước vào đây, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng vào vì lo lộ tin tức là con họ, Dương Nhậm Vũ cũng chưa từng bước vào bước. Cố Thiên Tự lại càng .

      là người đầu tiên bước vào căn biệt thự rộng lớn mà trống trải của , là người đầu tiên mặc chiếc tạp dề của nấu ăn, là người đầu tiên… chạm tới trái tim … dù chỉ chút ít mà vẫn chưa nhận ra.

      Nhìn ra bên ngoài cửa xe, liệu có phải như vậy làm thấy buồn ? buồn vì có tình cảm với đáp lại hay chỉ vì tính khí bá đạo muốn ai phục tùng ?

      Dương Nhậm Vũ nhìn ngó Triệu Mạn Di, cuối cùng chọn cách ngó lơ khi thấy mấy dấu hôn xanh tím cổ . Nhưng tới Triệu Thế Vương, có lẽ phải gọi thôi.

      “Triệu tổng, tới nơi rồi.”- gọi mấy câu mà Triệu Mạn Di vẫn ngây người, Dương Nhậm Vũ còn cách nào khác là lay mạnh .

      “Nha…”- Triệu Mạn Di giật mình, từ khi nào mà lại thất thố đến vậy chứ?- “Xin lỗi, tôi biết rồi, cảm ơn.”

      Dương Nhậm Vũ sững sờ, Triệu tổng à? Chỉ trong câu mà vừa xin lỗi vừa cảm ơn, có phải là hơi buồn cười ? Nhưng đương nhiên cũng dại gì nở nụ cười chế nhạo, mới cần ban cho phúc phận ngủ qua đêm cùng con hổ đó.

      Xuống xe, xung quanh quá im lặng, chỉ có cùng trợ lí, hai người cùng vào thang máy, bên ngoài được canh phòng cẩn mật ai có thể vào được.

      Lên phòng, lấy tài liệu ra xem, tuần sau lại gặp Cố Hạo Thần để bàn chuyện công việc. mối lo ngại là chuyện bên ngoài. Giọng giống biết có để ý và nhận ra ?

      Thở dài hơi, lại nhớ tới lời của ông nội, trong năm, phải kết hôn, chính xác là sức khỏe ông nội có phần yếu nên ông muốn sớm có chắt để bế, ông nội rất thương , nhưng về chuyện kết hôn vẫn rất truyền thống.

      Nhớ tới Cố Thiên Tự, hẳn có thể thành đôi, nhưng liệu có thể bình thản mà đối mặt với ? luôn , vậy mà lại giấu diếm chuyện bên Mĩ.

      lo nghĩ, trong đầu bỗng lên bóng dáng người.
      Day day huyệt thái dương, có bệnh rồi, cư nhiên nhớ đến Cố Hạo Thần. chỉ đơn giản là đến với nhau vì thỏa mãn dục vọng, nhưng… sao vẫn kiềm chế được mà nhớ tới ?

      Nhớ lại những hành động điên cuồng của mình chiều qua, Triệu Mạn Di chỉ muốn tự tát vào mặt mình. Khi nào trở nên hư hỏng như vậy? Chủ động quyến rũ, chủ động leo lên người , chủ động làm những hành động táo bạo đến ngờ. Gọi điện thoại nội bộ Dương Nhậm Vũ mang cà phê vào, cần tỉnh táo chút.

      Khi Dương Nhậm Vũ mang cà phê vào thấy cảnh Triệu Mạn Di lôi rượu ra uống, bên cạnh là điếu thuốc lá cháy được đoạn.

      Thở dài ngao ngán, Dương Nhậm Vũ .
      “Giờ tôi mới hiểu thế nào là “khẩu thị tâm phi” thực , tôi pha cà phê, trong khi uống rượu và hút thuốc.”

      Triệu Mạn Di giật mình, lại thất thố nữa rồi, vội dụi tắt thuốc lá, đóng chai Hennessy lại, ngả người ra ghế, mệt mỏi ôm đầu.

      Dương Nhậm Vũ biết tâm tình tốt, tất cả cũng chỉ vì cái tên Cố Thiên Tự kia, khi bên Mĩ làm to bụng con nhà người ta, còn nhẫn tâm bắt người ta phá bỏ, giờ để Triệu Mạn Di biết, hỏi, chỉ muốn ta chủ động ra. Chỉ cần ra, bỏ qua.

      Nhưng tuyệt nhiên… hề có chút hối lỗi nào.

      “Triệu tổng, nếu mệt mỏi có thể về nghỉ, cần cố làm gì cả đâu, có gì tôi xử lí giúp .”- Dương Nhậm Vũ cũng rất lo cho Triệu Mạn Di. Nếu làm sao, đảm bảo cha mẹ phanh thây ra làm sáu mảnh.

      Triệu Mạn Di thấy cứ thế này mãi tốt. đứng dậy, cầm túi xách rồi ra cửa.

      “Có gì gọi cho tôi, tôi về đây.”

      Dương Nhậm Vũ chưa kịp trả lời, ra ngoài từ lúc nào. Lắc đầu thở dài, tổng giám đốc trốn việc, lại phải tăng ca, mà chuyện tổng giám đốc nghỉ lại là do giật dây. Quả là tự rước lấy khổ.

      Lên xe, Triệu Mạn Di lái xe mạch về hướng Triệu gia.

      Cũng nên chút, nhà riêng của tuy cha mẹ chưa tới bao giờ, nhưng cứ tuần lại về lần.

      “Oa… ông xã, con lại về rồi này.”- mẹ Triệu ngồi trong vườn, thoáng thấy chiếc xe riêng của con rất mừng, nhưng hôm nay đâu phải chủ nhật? Sao lại đột nhiên về đây?

      Triệu Mạn Di vừa vào nhà thấy mẹ mình kéo cha ra từ thư phòng.

      “A… Triệu tổng, xin chào…”- ông Triệu đùa con .

      “Cha… mẹ…”- Triệu Mạn Di cười cười ngồi xuống sofa.- “Hôm nay con hơi mệt nên ở công ty, tranh thủ về thăm cha mẹ luôn.”

      Ông Triệu đặt tờ báo đọc dở xuống.

      “Vất vả cho con quá, cha mẹ có mỗi mình con, con lại phải gánh trách nhiệm nặng nề.”

      Triệu Mạn Di thở dài trong lòng, lại bài ca này, ca cẩm mãi sao ngày trước cha mẹ sinh thêm chứ.

      sao đâu cha, công việc với con cũng khá thuận lợi mà.”

      Mẹ Triệu rót cho cốc nước cam.
      “Công việc dù căng thẳng cũng đừng quá khắt khe với cấp dưới con ạ. Với lại con nghĩ gì tới chuyện ra mắt báo giới chưa?”

      Triệu Mạn Di cúi đầu, sớm nghĩ tới, nhưng dự định là khi nào hai lăm tuổi, giờ vẫn chưa phải lúc, mới chỉ hai hai tuổi thôi.

      “Nếu như ông nội nhất quyết muốn vậy, con đồng ý, nhưng phải chờ năm nữa.”

      Cha mẹ cũng nghĩ, kế hoạch của ông nội chả hay tẹo nào, dù có lôi sức khỏe của ông ra dọa Triệu Mạn Di vẫn là sắt đá, đúng kì hạn mới quyết định.

      Ông nội ngồi trong thư phòng nghe vọng ra, cũng nghĩ xem ra kế hoạch của ông chả thuận lợi tẹo nào.

      Vốn cả gia đình nghĩ gặp nhiều khó khăn trong việc lãnh đạo nên cho tới hai lăm tuổi, nhưng chẳng ai ngờ mới hai mươi tuổi chính thức điều hành mà tạo nên nhiều thành công, tiến bước nào chắc bước đấy, kể cả có lộ danh tính từ đầu cũng chẳng ảnh hưởng gì, giờ đây, gia đình chỉ còn cách ngồi nhìn nhau mà buồn bã vì kiên quyết chuyện lập gia đình cách tùy hứng.

      Thế nào cũng được.

      Bữa cơm diễn ra vui vẻ, nhưng thập phần hoàn hảo nếu Cố Thiên Tự gọi điện tới.

      ăn cơm, mẹ Triệu phải đứng dậy ra tiếp điện thoại. Cố Thiên Tự mời Triệu gia tới dự tiệc vào tối nay vì trở về cùng Cố Hạo Thần phát triển Cố thị. Triệu Mạn Di sau khi biết tin này khẽ nhíu mày, Cố Thiên Tự chẳng lẽ về thay thế Cố Hạo Thần làm tổng giám đốc? Nhưng hóa ra Cố Thiên Tự chỉ phát triển thêm chi nhánh gồm nhân viên là người nước ngoài, tên tập đoàn là Tân Cố thị.

      may mắn, vì nếu như Cố Thiên Tự và Cố Hạo Thần làm cùng nơi, mỗi khi muốn gặp người chẳng phải gặp luôn người kia sao?

      Nhưng suy nghĩ nhiều quá rồi, vì chẳng bao giờ có chuyện chủ động tìm trong hai người họ.

      Sau khi đồng ý lời mời của Cố Thiên Tự, cả nhà bốn người dường như ăn cơm mất ngon luôn. Ông nội Triệu Mạn Di ngao ngán nhìn đứa cháu là tảng băng vạn năm tan kia, thầm nghĩ nếu tới sống tại Nam Cực cũng có vấn đề gì. Ông thậm chí lôi sức khỏe ra để đề cập tới chuyện công bố thân phận và kết hôn, nhưng hôm nay, khi ông khéo léo nhắc tới, chỉ độc câu.

      “Việc ông nên để tâm giờ là sức khỏe của ông đấy ạ.”

      Điều này khiến ông đau lòng, rất đau lòng.

      Ăn xong, Triệu Mạn Di lên phòng, lấy điện thoại gọi cho Dương Nhậm Vũ, chuẩn bị đồ dạ tiệc tối nay. Xong xuôi, nhắm mắt, từ từ vào giấc ngủ. mệt rồi.

      Triệu Mạn Di mơ giấc mơ, trong mơ, thấy mình được cha dẫn trong lễ đường, mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, lộng lẫy giữa hai bên khách mời, trong reo hò của mọi người.

      nhìn về phía xa, chú rể là Cố Thiên Tự, nụ cười môi vụt tắt, Cố Thiên Tự như thấy điều gì ổn, nhìn dò xét, vẫn vô thức bước , đầu cúi xuống. Lúc ngẩng lên, chú rể là người khác, nhìn kĩ, đó lại chính là Cố Hạo Thần- em trai Cố Thiên Tự.

      Cũng hiểu vì sao, lúc đó, lại mỉm cười hạnh phúc, nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời , cũng mỉm cười với . Hai người cùng đọc lời thề, trao nhẫn, khi ngón tay chuẩn bị lồng vào trong chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương ngoài cửa có người xông vào.

      Là Cố Thiên Tự. nhìn đau đớn, gào lên.

      “Di, em lừa dối , tất cả đều là lừa dối , suốt bốn năm, thứ tình cảm của em đều là giả. em, còn em lại em trai của . Là em phản bội …”

      “Là em phản bội … Là em phản bội …”

      Lời ấy cứ văng vẳng trong đầu Triệu Mạn Di. bừng tỉnh.

      Khẽ lau những giọt mồ hôi trán. , phản bội Cố Thiên Tự, là ta phản bội trước. vẫn ta, nhưng vì ta phản bội , nên chút tình cảm với ta cũng còn.

      Nhưng… cũng dám khẳng định mình có cảm giác với Cố Hạo Thần.

      Nhìn đồng hồ là hơn sáu giờ, ngoài cửa có tiếng gõ.

      “Triệu tổng, tôi mang váy dự tiệc tới cho .”

      Triệu Mạn Di mệt mỏi đứng dậy mở cửa.
      “Dương Nhậm Vũ, cảm ơn , xuống chờ tôi lát.”

      Dương Nhậm Vũ gật đầu mỉm cười rồi xuống nhà nghe ông Triệu và Triệu lão gia than thở về độ lạnh của khí hậu Nam cực mấy ngày gần đây, dường như có chiều hướng tăng nhiệt độ, mà càng ngày càng giảm.

      Dương Nhậm Vũ đắn đo biết có nên về băng chậm rãi tan hôm kia và hôm qua , cười cười làm bộ có phát mới.

      Mẹ Triệu dùng giọng điệu thướt tha cất tiếng .

      “Hỡi người đàn ông trẻ tuổi, cảm thấy có điều gì hay sao? Cười vui vẻ như vậy?”

      Dương Nhậm Vũ bị câu của Triệu phu nhân chọc cười, nhìn lên cầu thang, thấy có gì ổn liền hướng ba người trước mặt .

      ra băng có chiều hướng tan dần hai hôm nay rồi.”

      “Ồ…À…”- cả ba người cùng nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ra băng có chiều hướng tan.

      “A, phải rồi, vậy băng tan theo hướng nào vậy?”- ông Triệu cười cười, cháu quả khiến người ta tò mò.

      Cha Triệu và mẹ Triệu cũng nhìn Dương Nhậm Vũ dò xét, ánh mắt vẻ nôn nóng.

      Dương Nhậm Vũ lau vội “hạt” mồ hôi trán, liếc lên cầu thang rồi khẽ .

      “Băng tan về hướng Cố gia, nhưng là nghiêng về Cố thị chứ phải Tân Cố thị.”

      Lại thêm mảng ồ à trong sảnh Triệu gia. Triệu Mạn Di nhíu mày xuống cầu thang.

      “Có chuyện gì mọi người cười ghê như vậy?”

      Bốn người nhìn nhau rồi hướng đồng loạt .

      “Băng tan. Cố thị gặp thảm họa rồi.”

      Triệu Mạn Di nhíu mày, gia đình toàn những người kì cục như vậy sao? là con của cha mẹ sao? Hay cái kẻ trợ lí dở người kia mới là con của họ.

      Khẽ nhấc tà váy, bước lên đôi giày cao gót.

      Dương Nhậm Vũ giơ ngón tay cái biểu lộ rất tuyệt vời, gật đầu với ba vị lão nhân sofa.

      Trước khi , thấy Triệu Mạn Di ra ngoài cửa, Dương Nhậm Vũ cúi xuống với ba vị lão nhân.

      “Lẽ ra năm xưa ba người phải đặt tên Triệu tổng là Triệu Băng Di* mới đúng.”

      xong cả ba người cùng .
      “Giờ bắt con bé đổi vẫn chưa muộn.”

      trán Dương Nhậm Vũ chảy vài đường hắc tuyến, con người Triệu gia quả bình thường.

      Thấy con rồi, cha mẹ Triệu cùng ông Triệu mới nhớ ra họ cũng phải dự tiệc ở Cố gia, liền cuống cuồng chuẩn bị , nhưng dù sao chuyện Triệu Mạn Di là con họ cũng phải giữ kín nên đến trước, họ đến sau cũng là chuyện bình thường.

      Ông của Triệu Mạn Di bỗng ngồi nhìn con trai và con dâu thở dài, con cái có đôi có cặp, chỉ có bà vợ kia của ông là kì cục, ai đời ông lấy cớ sức khỏe ốm yếu mà bà vẫn hớn hở du lịch cùng bạn bè. vậy còn lạnh lùng quẳng câu.

      gần sáu mươi, lo mà vận động, tránh trì độn lúc già.” Rồi quay đầu thẳng. À ra Triệu Mạn Di được tặng cái gen băng Nam cực từ bà nội.

      Haiz, thay bộ vest, hôm nay nhất định ông phải nháy mắt được với vài bà lão khoảng bốn mấy năm mươi cho bà vợ xinh đẹp ghen chơi.

      Chú thích: Băng Di: Tảng băng trôi.

      P/S: ra ta nhầm a... chap sau mới có H a..... cố ý cho mọi người leo cây à :'( Tối ta đăng tiếp à.... :'(
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 5 có H a... http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif ]- Lén lút phải xấu- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Cố gia mở tiệc, mừng người con trai từ Mĩ trở về, gây dựng Tân Cố thị với đội ngũ nhân viên nước ngoài và nhân viên trong nước có kinh nghiệm từ nước ngoài. Bữa tiệc đương nhiên thể làm qua loa, phải là vô cùng lộng lẫy.

      Từ ngoài vào đèn hoa tỏa sáng, thảm đỏ trải dài, người người tới dự với mong muốn xem náo nhiệt, Cố gia xưa nay nổi tiếng có hai nam tử trẻ tuổi thành đạt, hôm nay lại có biết bao nữ nhân xinh đẹp con hào môn tới dự, biết họ tranh nhau hai người đàn ông rồi nháo ra cái dạng gì nữa.

      Cố Hạo Thần nâng ly rượu đỏ như máu nhấp chút, nhìn xuống phía dưới sân sau tổ chức tiệc, may mà khoảng sân trời của Cố gia rộng rãi, nếu có cách nhồi nhét những người này.
      cầm chiếc điện thoại, bấm vào dãy số.

      Ngồi xe, Triệu Mạn Di khá mệt mỏi ngả ra sau, bây giờ đối diện Cố Hạo Thần lại có phần ngại, lẽ ra cảm giác hổ thẹn phải xuất khi đối diện Cố Thiên Tự mới đúng chứ? Nhưng cảm thấy ngại với Cố Hạo Thần hơn, còn lí do biết tại sao.

      Cherry, điện thoại của .”- Dương Nhậm Vũ nhắc nhở, nếu phải điện thoại réo lâu khiến nhức đầu gọi Triệu Mạn Di.

      Triệu Mạn Di bừng tỉnh, chưa kịp thắc mắc về cái tên Dương Nhậm Vũ gọi mình nhanh bấm nút nghe từ lúc nào.

      “Alo.”- vừa thoáng nhìn qua, là số máy lạ.

      Cố Hạo Thần nghe giọng của Triệu Mạn Di, tâm trạng khá hơn được đôi chút, từ hôm đó, vẫn luôn tự cảm thấy giận bản thân mình nóng nảy với . Nhưng khi nghe , hiểu sao lại có xúc động kìm được, khó chịu khi thấy chuyện điện thoại với trai, thấy khó chịu khi lạnh lùng với .

      “Tôi chờ em chỗ đài phun nước trong hoa viên phía bắc.”- lạnh lùng , nhưng có chút lo lắng lỡ đồng ý sao? dù gì cũng là người của trai, hôm nay cũng vì tiệc của trai mà tới, làm vậy có đúng ?

      Triệu Mạn Di nghe được giọng của Cố Hạo Thần, hai má bất giác đỏ lên, cố gắng nén xuống nụ cười nơi khóe môi, tiếng.
      “Được.”

      Sau khi cúp máy, Triệu Mạn Di bỗng có xúc động muốn tự tát vào mặt mình, hồ đồ mà.

      Nhưng lại cảm thấy hồi hộp, đây dù gì cũng là lần đầu hẹn , có khác gì hẹn hò lần đầu tiên đâu. Trống ngực đập thình thịch, có chút run.

      Dương Nhậm Vũ liếc thấy biểu tình tổng giám đốc, huýt sáo vài tiếng rồi quay ra cửa sổ, chuyện tình của tổng giám đốc, để tự lo hơn.

      Cố Hạo Thần ngẩn ngơ nhìn điện thoại hồi lâu, bất giác nở nụ cười, đồng ý gặp . Tuy giọng lạnh tanh cảm xúc, nhưng cũng đáng chứ.

      Cầm chiếc áo vest vắt ghế, ừm, cố gắng ăn mặc đơn giản chút hơn.

      Khi Triệu Mạn Di đến Cố gia là lúc tiệc chuẩn bị bắt đầu. nghe qua Dương Nhậm Vũ giải thích về cái tên Cherry hiểu từ đâu ra, ra gọi như vậy để đỡ bị lộ, vừa đưa tới Cố gia, cũng về luôn để tránh bị nghi ngờ, vì là người đại diện cho Triệu tổng, có khá nhiều người biết tới.

      Bước xuống xe, Triệu Mạn Di làm ít người say mê vì vẻ quyến rũ chết người của , váy đỏ dài quết đất, xẻ tà từ đùi, chân dài thon thả đôi giày cao gót trắng bạc, váy khoét cổ sâu để lộ bờ ngực trắng nõn. Tóc vấn cao như nữ hoàng sắc đẹp, khuôn mặt sắc sảo, lạnh lùng nhưng vẫn mang ý cười khó nhận ra, đôi mắt chớp , rồi đảo quanh như kiếm tìm. Bờ môi đỏ rực hút hồn mọi người xung quanh.

      Triệu Mạn Di xinh đẹp như thể mới là trung tâm của bữa tiệc hôm nay vậy. ít người tò mò là tiểu thư của nhà nào, chỉ thấy mình. Triệu Mạn Di đảo mắt khinh thường, hai người mà gọi là cha mẹ đứng chuyện với gia chủ kia kìa, có để ý tới đâu.

      “Cherry, em tới.”
      Triệu Mạn Di quay lại, ra là Cố Thiên Tự, sao vẫn thể thích ứng nổi với cái tên đó.

      “Thiên Tự, cũng đùa em sao?”- hỏi , ánh mắt khẽ nhìn xung quanh.

      Cố Thiên Tự cười, nhàng nắm tay , ghé vào tai .
      “Là trợ lí của em dặn như vậy.”

      nực cười.”- khinh khỉnh, cũng theo Cố Thiên Tự vào chào cha mẹ .

      “Cha, mẹ, ấy là Cherry.”- nhìn sâu vào mắt , âu yếm .

      “Chào Cố lão gia, Cố phu nhân.”- lễ phép chào lại, rồi cũng quay ra cha mẹ và ông nội bên kia gật đầu cười chút.

      Mẹ Triệu sau khi nghe cái tên Cherry nén cười tới cực điểm, bà thể ngờ được con mình là tảng băng di động kia có thể có cái tên dễ thương đến vậy.

      Triệu Mạn Di như đọc được tiếng lòng của mẹ, quay làm động tác chấp. thầm với Cố Thiên Tự.

      “Em vào vệ sinh lát. Có lẽ tránh lúc và Cố lão gia sân khấu, em sợ có gì thất thố.”

      “Được.”- mỉm cười, chuẩn bị cùng cha lên bục vài lời về bữa tiệc- “Tuy rất muốn em ở lại nghe , nhưng dù gì bữa tiệc này cũng phát ti vi, em có thể xem lại.”

      “Ok.”- mỉm cười rồi về phía Bắc Cố gia.

      Theo như Cố Hạo Thần , vào vườn hoa phía Bắc, và đợi ở đài phun nước, vừa vào, có thể thấy xa chút là chiếc đài phun nước trắng xóa, bước tới.

      Nhìn từ bên ngoài hoàn toàn thể thấy bất cứ thứ gì trong này, nhưng ở trong có thể quan sát được tất cả, Triệu Mạn Di nhìn ngắm cây cối trong này lát, chợt có cảm giác lạ, quay lại.

      đứng ngay sau , khi hai người vừa thấy nhau, Cố Hạo Thần kéo lại, đè lên môi mà hôn, cũng đáp lại rất cuồng nhiệt.

      Triệu Mạn Di hiểu thứ cảm giác với là gì, mới gặp nhau chính thức lần này là lần thứ ba, nhưng cảm giác thấy được ở vô cùng khó hiểu, mong muốn được gặp , khao khát những đụng chạm của . Điển hình là bây giờ, chủ động nghênh đón mọi chiếm đoạt của người mình.

      Cố Hạo Thần luồn tay ra sau vuốt lên tấm lưng hở ra của , tay như có luồng điện, xâm chiếm mọi góc, kéo tuột chiếc váy xuống, người Triệu Mạn Di lúc này chỉ có độc bộ đồ lót xíu che đủ những đường cong tuyệt đẹp. cũng tha, giải thoát bộ ngực đẫy đà của chỉ bằng cái gảy tay, chiếc áo lót rơi xuống, cùng chiếc quần ren cũng bị xé ra dễ dàng. Cố Hạo Thần cởi phăng áo vest cùng sơ mi, dùng môi lấp tiếng rên rỉ từ miệng Triệu Mạn Di phát ra do những kích thích mang lại. .

      “Cởi đồ cho tôi.”

      Triệu Mạn Di nhìn chút, ngồi xuống, dùng bàn tay nhắn cởi thắt lưng, quần âu của Cố Hạo Thần, khi cũng như , cởi xuống toàn bộ, dùng tay mơn trớn cơ thể , mắt vẫn nhìn sâu vào mắt , đứng dậy, chủ động hôn lên môi . Từng chút lại từng chút, thi thoảng dùng cái lưỡi mềm mại lướt qua môi .

      Cố Hạo Thần chịu nổi nữa, lao vào , chiếm đoạt cuồng dã nhất có thể.
      nâng chân lên để dễ dàng xâm nhập, khi vào, chuẩn bị tốt, nhưng khỏi run lên chút.

      “Ngoan, kêu lên cho tôi nghe.”- trong tiếng thở gấp, tay vẫn kích thích ngực .

      Triệu Mạn Di liều lĩnh lắc đầu, tuy biết trong này cách với bên ngoài, và cửa được khóa bằng mã, nhưng vẫn có chút gì thể thoải mái được.

      “Ngoan, kêu lên, tôi thỏa mãn em, trong này sợ ai nhìn ra bộ dạng dâm đãng của em đâu.”

      Triệu Mạn Di ôm chặt cổ Cố Hạo Thần. Tuy thích cầu xin , nhưng làm cũng làm rồi, khẽ .

      “Thần, cho em… em muốn …”- giọng kiều mị vang lên, lập tức Cố Hạo Thần thầm rủa trong lòng, quá mê người, thể ngừng muốn .

      lao vào nhanh, từng nhịp như nước rút trong cơ thể Triệu Mạn Di. Tiếng da thịt đụng chạm cùng tiếng thở dốc cùng rên rỉ kiều mị tạo nên gian sắc đến cực điểm. Cố Hạo Thần bóp mạnh ngực . phát đau, bên dưới là những trận khoái cảm ngày tăng, sắp chịu được, lớn tiếng rên rỉ.
      “Đừng… Thần, em chết mất, thôi mà… a…”

      Cố Hạo Thần càng thỏa mãn, càng ngày càng ra tăng nhịp độ, rốt cục ở bên trong bắn ra.

      Triệu Mạn Di cũng biết trời đất gì nữa mà thiếp . Khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười khó thấy.

      Nhìn giai nhân còn chút sức lực gục trong vòng tay mình, Cố Hạo Thần mỉm cười cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của .

      Trong này thực cách với bên ngoài quá tốt, mỉm cười, bế Triệu Mạn Di ra phía thang máy bí mật cuối vườn, lên thẳng phòng riêng của .

      Lên phòng, nhàng đặt lên giường, nằm xuống bên cạnh ngắm nhìn bình yên nhắm mắt.

      thích ngắm nhìn lúc Triệu Mạn Di ngủ, những lúc thế này, mất vẻ lạnh lùng bình thường, thay vào đó là đơn thuần, nhàng.

      đứng dậy, ra phía bàn cầm điện thoại di động bấm dãy số.
      “Hôm nay ấy ngủ lại Cố gia.”

      Sực tỉnh, Dương Nhậm Vũ nhớ đến hai má đỏ rực của tổng giám đốc lúc xe.
      “Được, tôi biết rồi.”

      Hừm… nếu tổng giám đốc có thể tan về hướng Cố thị tốt rồi. Còn Tân Cố thị bỏ qua cũng được.

      vui vẻ nhắn tin thông báo cho Triệu lão gia, rồi vòng xe về nhà, ở nhà còn có vợ con chờ a.

      Nằm bên Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần cố kìm nén cảm giác muốn có . Thỉnh thoảng Triệu Mạn Di lại ưm ưm vài tiếng,lông mày khẽ nhíu rồi lại dãn ra, mỗi cử động của đều khiến Cố Hạo Thần thêm dục hỏa đốt người.

      cố gắng rời chú ý của mình cơ thể hoàn hảo của , nhớ lại những thứ khám phá được trong biệt thự của nữ tổng giám đốc lạnh lùng sắt đá nằm trước mặt mình đây.

      Đó là căn biệt thự vô cùng sang trọng, biết giá trị của nó, từng thiết kế dù là nhất trong nhà đều vô cùng tinh tế, nhưng nó toát lên nhàng của chủ nhân.

      Từ nhàng này sao có thể đem ra với người như Triệu Mạn Di chứ?

      Càng ngày Cố Hạo Thần càng thấy Triệu Mạn Di thú vị. Điều thấy lạ chỉ là sao công bố thân phận với báo chí? sợ gì sao?

      Nhưng quan tâm, dù gì cũng là người đầu tiên của .

      Chợt nhớ người trai mình, Cố Hạo Thần lại thấy đau đầu, nhưng cũng thầm nhủ với chính mình, có lẽ tình của với Cố Thiên Tự chưa đủ, nên mới thà làm chuyện đó với người xa lạ còn hơn với người mình vốn .

      Người phụ nữ kì lạ này, rốt cục làm đắm chìm lối thoát.

      “Thiên Tự…”- Triệu Mạn Di lẩm nhẩm, lông mày nhíu lại.

      Cố Hạo Thần hai nắm tay nắm chặt, dám gọi tên người đàn ông khác trong mơ. định gọi dậy hỏi cho ra lẽ, thấy môi mấp máy.
      “Đồ… giả dối.”

      Cố Hạo Thần thả lỏng người, rốt cục giữa Triệu Mạn Di và Cố Thiên Tự có chuyện gì?
      Nắm lấy đôi tay , nhắm mắt ngủ chút.

      Triệu Mạn Di chán nản nhìn kẻ thỏa mãn ngủ say bên cạnh, lại tưởng tượng ra viễn cảnh lát nữa ra ngoài chạm mặt Cố Thiên Tự.

      trả lời ta thế nào? Chẳng lẽ “Đêm qua em say quá nên ngủ lại ở phòng em trai ”?

      Hay là “Ừ đấy, tôi ngủ với em trai , cũng chẳng khác là mấy, cặp với mấy con điếm ở New York vui chứ?”

      Dù thế nào trước tiên người mất mặt vẫn là cơ mà.

      Ừm, vui .

      “Dậy sớm vậy?”- Cố Hạo Thần ôm lấy Triệu Mạn Di, dụi vào ngực , bàn tay yên phận lướt khắp thân thể .

      “Đừng quá trớn.”- nhíu mày khó chịu, hôm qua bắt đầu có dấu hiệu bắt nạt rồi. Nếu cứ thế này chịu nổi mất.

      Cố Hạo Thần ngẩng mặt lên, hôn lên môi . ngọt ngào mang đến làm chống lại được, dễ dàng đón nhận và đáp trả, dướn người lên, chạm bộ ngực lên cơ thể rắn chắc của , khẽ cử động.

      ôm ghì lấy , như sợ biến mất khỏi vòng tay mình vậy. khẽ vào tai những lời ngọt ngào nhất, ôm hôn . Thoáng thấy có nụ cười môi, đây là lần hiếm hoi thấy cười, như được tiếp sức mạnh, mạnh mẽ xâm chiếm Triệu Mạn Di. Khiến kêu rên mãnh liệt. Hai người hoàn toàn cuốn lấy nhau lối thoát.

      Triệu Mạn Di bực bôi trong vòng tay chật chội của Cố Hạo Thần, giam trong đó, thể cử động được, như thể sợ biến mất khỏi vậy.

      khẽ cựa, giọng kiều diễm vang lên nhưng thể giấu nét khàn khàn trong đó vì kêu rên quá nhiều.

      “Thần, mau ra, em muốn dậy.”

      Cố Hạo Thần khẽ cựa, vòng tay hơi lỏng chút rồi lại thắt chặt vào, vô tình mớ vài câu vô nghĩa rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

      Triệu Mạn Di có cảm giác tức giận, nếu “cục cưng” của ở đây, nhất định cho Cố Hạo Thần nếm đủ.

      Cuối cùng sau bao nhiêu công sức, cũng có thể thoát khỏi gông cùm ngọt ngào này, thấy ngủ say nên muốn gọi dậy.

      đứng dậy, thấy ghế có bộ quần áo, ghi đó là tên . Chẳng lẽ là Cố Hạo Thần chuẩn bị cho .

      Ừm, tệ, ít ra cũng là bộ quần áo xuất tờ tạp chí thời trang hôm qua.

      Lấy mảnh giấy, để lại lời nhắn rồi ra khỏi phòng.

      “Cũng muộn rồi, em về đây, bao giờ dậy nhớ nhắn tin cho em! !”

      Ra bên ngoài, kì lạ, đây là Cố gia nha, đâu phải căn nhà trống, hôm qua còn mới tổ chức tiệc mà, sao hôm nay đột nhiên có lấy bóng người?

      kì lạ. phải hỏi Cố Hạo Thần chuyện này. Giờ chắc phải về nhà . Hôm qua chắc chắn cha mẹ thắc mắc về tung tích của .

      Về Triệu gia, khi Triệu Mạn Di còn tự hỏi thế nào mà Dương Nhậm Vũ biết mà chờ dưới cổng Cố gia than thở.

      “Tổng giám đốc, tôi chờ từ sáng sớm.”

      “Cảm ơn, tôi biết phải đền ơn cái gì đây?”- Triệu Mạn Di mắt nhắm nghiền hỏi nhàng.

      Dương Nhậm Vũ thấy có vẻ khá khả quan, nỏi bằng giọng như dụ dỗ.

      “Trực tiếp tăng lương cho tôi là được rồi.”

      “Dương Nhậm Vũ.”

      “Vâng…”- vừa lái xe vừa dỏng tai lên nghe.

      “Thêm 50% lương, chấp nhận làm thêm việc chăm sóc “Cục cưng” chứ?”

      Im lặng…

      Dương Nhậm Vũ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thà cho cả Triệu Thế Vương, cũng có gan đó.

      “Vậy còn muốn tăng lương ?”

      “Tổng giám đốc, cuộc sống của tôi giờ rất sung túc rồi, ý tốt của tôi dám nhận.”

      “Vậy được.”

      Dương Nhậm Vũ cảm thấy chua xót, nhớ vệ sĩ của ngày trước kể cho vài “mẩu chuyện” về tính giảo hoạt, thích uy hiếp người khác của Triệu Mạn Di khi mới chỉ năm tuổi.

      cảm thấy có con trai nữa vẫn tốt hơn, sao Triệu lão gia cùng phu nhân phấn đấu thêm chứ? Để Triệu Mạn Di nắm quyền nữ vương, chẳng phải bao người phải chịu khổ sao?

      Nhưng thôi, những phúc lợi của dành cho trợ lí cấp cao như cũng tốt lắm, điển hình là chỉ cần chưa tới hai tháng lương, có thể mua được chiếc ô tô hạng sang rồi.

      Nhưng vấn đề đáng sợ là lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng phục vụ “cục cưng”. Áp lực vô cùng lớn a…

      “Tới Neo.”- Triệu Mạn Di chợt mở mắt, chợt nhớ gần hai tháng chưa tới thăm cục cưng rồi, sắp tới còn phải đón nó về ở cùng nữa.

      Dương Nhậm Vũ giật mình, phải do lỡ chọc tức nên trả thù chứ? Sao tự nhiên lại phải tới chỗ con hổ đáng sợ đó?

      Tuy vậy, vẫn phải vòng xe lại tiến tới biệt thự Neo.

      chủ tới ạ.”- hai bên người hầu cúi xuống, Triệu Mạn Di vào, thẳng lên tầng hai, mở cửa, cục cưng trong lồng, đánh hơi thấy mẹ nuôi, nó ngồi ngay dậy.

      Mới hai tháng mà nó to lên trông thấy, mỉm cười tiến đến, con hổ gầm lên tiếng rồi vẫy đuôi, mở lồng cho nó.

      Từng bước tiến ra, chân vững chãi mặt đất, nó phủ gục xuống chân .

      Triệu Mạn Di ngồi xuống bên con hổ, vuốt ve bộ lông mềm mại, .

      “Cục cưng của mẹ, có nhớ mẹ ? Mẹ rất nhớ con, rất nhớ a…”

      Dương Nhậm Vũ đứng ngoài cửa ngó đầu vào cách lén lút, nếu đối với ai cũng nhàng như vậy, cao hứng mà sống chết vì , chứ làm kẻ nằm vùng loan tin cho Cố Hạo Thần.

      âu yếm “Cục cưng”, ra cách đây gần ba năm, là người cứu nó khi vừa sinh ra bị mẹ bỏ rơi gần bìa rừng, trong chuyến chơi. cho nó uống sữa cho động vật sơ sinh, mang nó tiêm phòng khi đủ ba tháng, rồi với hiệp hội bảo vệ động vật, thực ra phải mang nó thả vào rừng hoặc cho vào khu bảo tồn, nhưng chủ tịch hiệp hội đó lại là bạn thân của cha nên việc xin nuôi là vô cùng dễ dàng.

      Nó ăn thịt động vật, hoàn toàn thèm thịt người vì thuê người về huấn luyện, nhưng vẻ dữ dằn của nó với người lạ luôn làm họ hết hồn vía, nhưng với khác, nó như đứa con ngoan vậy, dựa vào nhắm mắt ngủ ngon lành.

      Triệu Mạn Di vô cùng hài lòng vì điều đó, chờ nó đủ ba tuổi, mang nó về biệt thự của mình ở cùng.

      chủ, tới giờ cho cục cưng ăn, muốn cho nó ăn ?”- hầu đứng ngoài cửa vọng vào, giờ con hổ kia ở ngoài lồng, dám vào a.

      Triệu Mạn Di dừng động tác, .
      “Tôi cho nó ăn.”- cúi xuống nhìn con hổ, nó cũng nhìn , khẽ dụi - “Mẹ cho con ăn, phải ngoan nha.”

      Cho Kiki ăn là công việc khá thú vị, nó ăn rất ngoan, thỉnh thoảng hừ hừ gầm như muốn cho mọi người biết nó sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ ba cân thịt tươi đủ loại trước mắt.

      Triệu Mạn Di đứng dậy xuống nhà, dặn dò thêm vài chuyện về chăm lo Kiki với mấy người hầu, hài lòng khi thấy căn nhà khắp nơi đều sạch . Bài trí trong nhà cũng khá đặc biệt, khắp nơi trải thảm cỏ nhựa, cây cối giống như trong rừng xanh, giữa nhà còn có con thác cao gần ba mét, nhìn rất giống . ngày người hầu thả nó ra khoảng ba tiếng, như thể quen giấc, hết giờ, Kiki tự động lên chuồng nằm mà ai phải dắt lên, ở đó có người chuyên gia chăm sóc nó, Triệu Mạn Di cũng yên tâm, về phần Dương Nhậm Vũ thỉnh thoảng khiến “nổi giận”, cho tới đây cùng chăm sóc Kiki.

      Chỉ là đùa, cũng để ý mấy chuyện này.

      Nhưng với Dương Nhậm Vũ, đó khổ hình a…

      “Tổng giám đốc, xem ra Kiki rất nhớ nha.”- Dương Nhậm Vũ cười hề hề nhìn qua gương chiếu hậu.

      “Ý là sao?”- thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại, hỏi lại.

      Ý tôi là hãy trực tiếp ở đó với nó và vĩnh viễn đừng bắt tôi chăm sóc nó.

      Đó là ý của , nhưng rất sợ chết nha, cần ra làm gì.

      “À chỉ là tiện vậy thôi mà.”

      Đời này Dương Nhậm Vũ cũng sợ nhất là chết nên rất tức thời trêu chọc .
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :