1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh, thật đau lòng - Mạc Lâm (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9




      Trải qua tuần nằm viện, bác sĩ đồng ý để cho Uông Xảo Ninh về nhà, sau bao nhiêu lần sử dụng phương pháp trị liệu, đến cả sử dụng thuốc cũng có kết quả cho dù có tiếp tục ở lại bệnh viện cũng thể làm gì được nữa, ngược lại càng tăng thêm gánh nặng cho bệnh nhân, bằng về nhà tốt hơn.



      Quý Thạch Khiêm đưa về nhà, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trong thời gian ngắn thể quay trở về nơi này, ôm chặt , để cho tự mình bước , sau đó để cho lấy chìa khóa mở cửa.



      Vào trong nhà, Quý Thạch Khiêm nhàng đặt ngồi ghế sofa, Uông Xảo Ninh có chút rụt rè, cảm xúc trong lòng vẫn hơi dao động, bàn tay của theo bản năng bảo vệ bụng, cúi thấp đầu, dám nhìn .



      Từng cử chỉ này của , Quý Thạch Khiêm đều nhìn thấy rất , trong lòng khỏi thở dài, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng, có chút hối hận.



      biết bản thân mình ép phá thai, hành động này khiến sợ hãi, cũng cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng dưới tình huống như vậy, thành , còn lựa chọn nào khác, lúc đó cho rằng làm như vậy mới có thể bảo vệ được .



      Trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách, cho đến tận bây giờ, đều phải trải qua những ngày vất vả, hầu như được hưởng thụ chút cảm giác hạnh phúc nào, rất muốn bù đắp cho , muốn đem tất cả những điều tốt nhất dành cho , hy vọng sau này, cuộc đời có thể trải qua những ngày tháng lo lắng buồn phiền nữa.



      Cho nên, khi biết mắc phải căn bệnh ung thư, vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ đến đau lòng.



      Đây là thế giới gì? Đây là đạo lý gì? người phụ nữ ngốc nghếch, chỉ biết suy nghĩ cho người khác như , tại sao vẫn thể được đối xử cách tử tế? Lẽ nào ấy vẫn chưa chịu đủ mọi đau khổ hay sao?



      Vì vậy, muốn cứu , cho dù phải hy sinh đứa bé cũng tiếc, ít nhất là trong khoảnh khắc đó, nghĩ như vậy.



      Nhưng mà, này, lại lần nữa khiến cho cảm thấy rằng rất ngốc.



      quan trọng đứa bé chứ thèm để ý đến sống chết của bản thân, muốn giữ lại đứa bé, hiểu là do xuất phát từ tình thương của người mẹ hay là do ngốc nghếch nữa... Rót cốc sữa, từ phòng bếp trở về phòng khách, đến trước sofa, Quý Thạch Khiêm đem cốc sữa đặt vào trong tay , ý hãy uống . “Muốn có cuộc sống khỏe mạnh bình thường, trước tiên phải bắt đầu từ ly sữa này.”



      Miệng chu lên, sau đó mở miệng uống hớp sữa, chất lỏng ấm áp màu trắng cứ như vậy mà chảy vào trong miệng của Uông Xảo Ninh. lòng mà , rất sợ những thứ này, từ thích uống sữa tươi, nhưng chỉ vì mình còn nên cũng thể nào phản kháng được.



      Rất nhanh thấy đáy cốc, sau đó đem cái cốc trả lại cho , rồi lại le lưỡi.



      Quý Thạch Khiêm cười cười xoa đầu , lúc này giữa hai người khôi phục chút bầu khí thoải mái: “Bác sĩ dặn phải luôn bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, cho nên phải cố gắng, biết ?”



      gật đầu: “Kỳ lạ , qua nhiều năm như vậy, hương vị của sữa vẫn giống nhau... lạ lạ.”



      mặt mang theo nụ cười: “Cũng giống như trải qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ ngốc như thế thôi.” Trước kia mọi suy nghĩ của đều là vì , còn bây giờ là vì đứa bé.



      gì, chỉ ngồi lặng im, nghĩ về bản thân, nghĩ về đứa bé, theo cách của hành động rất ngu ngốc, nhưng đối với lại là quyết định hết sức bình thường.



      chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, cái mà suy nghĩ trước tiên chính là , bây giờ còn thêm cả đứa bé, bởi vì bọn họ là hy vọng của , là tất cả của , mặc kệ trước kia phải làm việc ở nhà máy đến mức kiệt sức mà hôn mê, bây giờ còn sinh bệnh, nhưng cũng nghĩ tới bản thân mình.



      Bởi vì bọn họ, thương này đủ để chống đỡ cho bản thân đối mặt với tất cả các loại đả kích, chỉ cần đến cuối cùng bọn họ vẫn mạnh khỏe, như vậy là đủ rồi.



      Ngồi ở bên cạnh , Quý Thạch Khiêm thở dài, giọng khàn khàn: “Xảo Ninh, đừng coi là người xấu được ?”



      Ngẩng đầu, trong ánh mắt thuần khiến đều là áy náy, nhàng nắm tay : “ xin lỗi...”



      Ôm vào trong ngực, bọn họ tựa vào nhau, hốc mắt của Quý Thạch Khiêm trở nên ướt át, đối với tương lai của mình, lần đầu tiên có cảm giác bất an và sợ hãi vô cùng mãnh liệt: “Xảo Ninh, còn nhớ những lời từng ?”



      Nếu để cho phải lựa chọn giữa em và bất kỳ thứ gì khác, chọn em... Còn nhớ ?



      nhàng gật đầu: “Nhớ...”



      “Đứa bé này cũng vậy, nếu lúc đó để cho phải lựa chọn giữa em và nó, tuy rằng vô cùng đau khổ, nhưng nhất định chọn em.”



      Toàn thân khẽ run lên, nước mắt lại lần nữa dâng lên hốc mắt, biết, biết tình của , cũng biết cả đau khổ của .



      “Em rời xa nhiều năm như vậy, thậm chí trước kia khi em còn ở bên cạnh cũng ngày yên ổn, hy vọng trong những năm tháng sau này, em có thể buồn lo, có thể trải qua những ngày thoải mái vui vẻ, cần phải bận tâm về mưu sinh...”



      Xoa khuôn mặt : “Đây là lý do vì sao năm năm nay nỗ lực làm việc, chờ đến khi em trở về bên , có chút thành công, có thể thực được mục tiêu của mình...làm cho em vui vẻ hạnh phúc.”



      “Thạch Khiêm...” Đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào.



      “Cho nên hy vọng lại xảy ra biến cố gì làm tổn thương đến em nữa, Xảo Ninh... Tha thứ cho , tha thứ cho hành động của .”



      ôm ngừng nỉ non, biết rằng cũng có nỗi khổ riêng, trong lòng còn mang theo gánh nặng lớn hơn nữa, phải là trách ... Muốn trách, chỉ trách thân thể của chính mình: “Nhưng Thạch Khiêm à, biết ... Em cũng như , cũng chọn , mà đứa bé là con của ...”



      Đứa bé này là món quà lớn nhất mà dành tặng cho , là niềm hạnh phúc lớn nhất. lòng mà , từ đến lớn, bọn họ trải qua cái gì gọi là vui vẻ chân chính, chỉ có đứa bé này mới khiến cho cảm nhận được cuộc sống này vui vẻ, cảm nhận được hy vọng.



      Đứa này là sinh mệnh tiếp theo của , đương nhiên cũng là phần sinh mệnh của bọn họ, thể nào có khả năng vứt bỏ nó, thể nào vì bản thân mà vứt bỏ nó.



      thà rằng cần bản thân mình nhưng cũng muốn giữ lại đứa bé, bởi vì giữa và những thứ khác, chọn , mà đứa bé cũng chính là .



      mở to mắt, có cách nào kìm chế được nước mắt của chính mình, nhàng chảy xuống hai bên gò má, nhìn , cũng chăm chú nhìn , tầm mắt của hai người, đều thể dời .



      nghe , nội tâm nảy lên dữ dội, có cách nào bình ổn, vẫn lựa chọn người khác, cũng lựa chọn vì bản thân mình, cái người phụ nữ ngốc nghếch này... Gạt nước mắt của mình, cũng lau nước mắt của : “Đừng khóc, khóc tốt cho đứa bé... như vậy chúng ta cứ chào đón nó .”



      Uông Xảo Ninh cười cười, lau khô nước mắt, xoa xoa cái bụng hơi nhô ra của mình, trải qua những ngày mưa gió, đứa bé dường như lại lớn thêm chút rồi.



      Quý Thạch Khiêm với cái bụng của : “Bé con, phải biết hỗ trợ cho mẹ nhé.” Tuy chỉ là lời đùa, nhưng trong lời lại cất giấu nỗi đau vô cùng sâu sắc.



      phải bắt đầu đánh trận đánh này rồi, rất muốn thay chống đỡ, rất muốn bị bệnh thay cho , nhưng, hoàn toàn bất lực.



      chỉ có thể giúp , giúp đánh trận.



      tuyết đối rời , cũng tuyệt đối nhận thua, tuyệt đối để cho Xảo Ninh trải qua nhiều năm như vậy mới trở về bên cạnh mình, lại lần nữa rời .



      Nắm lấy tay : “Xảo Ninh, chúng ta cũng cần phải tuyệt vọng nhanh như vậy, bác sĩ , tình vẫn chưa đến mức cuối cùng.”



      gật gật đầu: “Em biết, em tuyệt vọng, em còn có đứa bé...”



      “Em cũng thể sinh đứa bé rồi phó thác cho , có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, em phải chịu trách nhiệm đấy!” cười cười, bầu khí cũng trở nên thoải mái chút.



      Uông Xảo Ninh cũng cười cười: “Em cũng có kinh nghiệm đâu! Nhưng em cảm thấy cục cưng nhất định rất ngoan, nó cũng hề đá em, hơn nữa, mỗi khi em chuyện với nó, nó luôn có phản ứng nha!”



      vậy sao?” Quý Thạch Khiêm nghi ngờ hỏi.



      đó!”



      cười cười: “Tốt lắm! Xảo Ninh, vì đứa bé, từ giờ trở , em nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, biết ? Bác sĩ dặn dò, em phải nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều, dinh dưỡng phải cân đối, tâm tình phải luôn hạnh phúc và thoải mái...”



      gật đầu, gật đầu mạnh, vì cục cưng, hơn nữa cũng muốn khiến cho Thạch Khiêm thất vọng, Uông Xảo Ninh hạ quyết tâm, nhất định tuân thủ theo đúng lời dặn của bác sĩ.



      Mỗi ngày nhất định cố gắng ăn uống, cố gắng vận động, sau đó ngủ sớm dậy sớm, thân thể khỏe mạnh, giống như lời của bác sĩ, phải chuẩn bị chiến đấu cùng với ma bệnh.



      Hơn nữa, đứa bé trong bụng giúp , Thạch Khiêm càng giúp . Nhiều người giúp như vậy, có lý nào mà có thể nhận thua.



      Có lẽ ông trời bạc đãi , nhưng sao, luôn có người đối xử tử tế với , bây giờ cái gì cũng có, người đàn ông sâu đậm, còn có đứa bé, khiến cho cuộc đời này của trở nên hoàn chỉnh rồi.



      Bởi vậy cũng thể khiến cho Thạch Khiêm, khiến cho cuộc đời của đứa bé xuất chỗ thiếu sót, biết mình có thể trở thành người mẹ tốt hay , nhưng ít ra, muốn đứa bé có người mẹ.



      Thời gian chỉ còn lại năm tháng, chờ đợi!



      Đáp án cho vận mệnh của được công bố sau năm tháng, sinh mạng đồng thời cũng đến, bất luận là bi kịch hay hài kịch, bọn họ cố gắng diễn xuất, toàn lực mà ứng phó.



      tiếc nuối, cũng để cho bản thân phải trở thành nuối tiếc của người khác cả đời.



      ***




      Vì vậy, bọn họ bắt đầu nung nấu chờ đợi năm tháng, mỗi ngày, bọn họ đều làm theo thời khóa biểu, chín giờ tối lên giường ngủ, buổi sáng rời giường lúc sáu giờ.



      Quý Thạch Khiêm mời quản gia đến giúp đỡ trong việc ba bữa ăn hàng ngày, dựa theo đề nghị của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày phải giúp cho Uông Xảo Ninh hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng.



      Dĩ nhiên bản thân cũng vận động cùng với , cho dù là bộ hay bơi lội, mỗi cái đều tự mình làm theo, hơn nữa, mỗi ngày cũng đều có thời gian để vận động thân thể.



      Chỉ cần Xảo Ninh cảm thấy mệt mỏi, liền đuổi ngủ, chín giờ tối nhất định tắt đèn lên giường, tuyệt đối để cho này thức đêm.



      Dù rằng có đôi khi bản thân mình qua chín giờ mới bắt đầu làm việc, xử lý tình hình của công ty, may mắn là vợ chồng Lý Bình cũng thông cảm cho , để cần đến công ty, thỉnh thoảng mới đem công văn tới cho phê duyệt.



      Có lẽ bởi vì ăn uống đầy đủ, cuộc sống bình thường, thần sắc của Uông Xảo Ninh cũng tệ, chỉ là thỉnh thoảng bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội, nhưng dần dần cũng có thể chịu đựng được, xoa xoa đứa bé, hai người cùng nhau nỗ lực.



      đến đứa bé, bụng của lại càng ngày càng lớn, mang theo mười phần ý vị của người phụ nữ mang thai, mặt lại lộ ra loại mỹ cảm thành thục, loại cảm giác của người sắp làm mẹ.



      Quý Thạch Khiêm cảm thấy mê muội, cái loại mê muội này từng xuất ở trong ký ức của , nụ cười của , sau khi mang thai lại là người dịu dàng điềm đạm đến như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân, tràn ngập loại khí chất hòa nhã, đó là hương vị của người mẹ, phảng phất nụ cười dịu dàng của người mẹ, nhìn vuốt ve bụng của mình, cảm nhận được cử động của thai nhi.



      Cái duy nhất được hoàn mỹ chính là, dinh dưỡng vẫn bổ sung đầy đủ, nghỉ ngơi vẫn bình thường, sắc mặt vẫn hồng nhuận, bụng mỗi ngày to hơn, nhưng thân thể của Xảo Ninh lại gầy .



      Điểm này, khi mang Xảo Ninh đến bệnh viện khám thai, cũng nhân tiện hỏi qua bác sĩ về vấn đề gan của



      Bác sĩ : “ giờ trong bụng của Xảo Ninh có đứa bé và tế bào ung thư cùng giành nhau hấp thụ chất dinh dưỡng, cơ thể mẹ đương nhiên gầy , nhưng càng như vậy càng phải chú ý đến dinh dưỡng của bản thân.”



      Có người phụ nữ lúc mang thai muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, chuyện này đối với Xảo Ninh là tuyệt đối được, ba bữa, thậm chí bốn bữa, năm bữa, nhất định phải bình thường.”



      Đối với chuyện này tuyệt đối làm theo, thậm chí gần như bắt buộc, thường thường Uông Xảo Ninh cảm thấy đói bụng, nhưng vẫn ép ăn cơm. Nhưng mà kỳ thực cũng biết, bản thân mình nhất định phải có đủ chất dinh dưỡng, ít nhất là vì đứa bé, để cho nó có thể lớn lên.



      Phụ nữ mang thai động chút là phải tới lui trong nhà, tản bộ kiêm vận động thân thể, rất nỗ lực, cho dù là mồ hôi đầy đầu, cũng muốn tăng cường thể lực của bản thân.



      Mỗi ngày vừa đến chín giờ tối, Quý Thạch Khiêm lập tức tắt đèn, tắt TV, ôm lên giường, cầu nhắm mắt lại, thậm chí chỉ còn thiếu mở miệng hát bài hát ru con mà thôi, muốn gặp Chu công ngay lập tức.



      Thường thường sau khi ngủ say, về phòng sách xử lý công việc của mình, rất mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì quý trọng từng giây từng phút được ở bên .



      Trong lòng lúc nào là lo lắng, rất kiên định, đối với tương lai của mình, đối với tương lai của mấy tháng sau, dám tưởng tượng, dám hy vọng xa vời.



      Khác hẳn những cặp cha mẹ khác có thể mỗi phút mỗi giây, thời thời khắc khắc đều trông ngóng đứa bé con mình chào đời, nhưng lại hơi chùn bước, dám đối mặt với mấy tháng sau khi sinh con.



      Buổi tối, vẫn nằm ở bên cạnh , cảm nhận được hô hấp của , bản thân ngủ say, nhưng rất nhiều lần bừng tỉnh dậy, bị dọa đến mồ hôi đầy người, trong hốc mắt toàn là nước mắt, mà vẫn cứ ngủ say như vậy.



      Nhìn khuôn mặt trầm lặng của khi ngủ, nhìn cái bụng nhô lên cao của , tim đập rộn lên, nội tâm khủng hoảng, suy nghĩ rất nhiều, đến khi tỉnh dậy mới phát ra chỉ là giấc mơ, chỉ là cơn ác mộng đáng sợ, sau khi tỉnh lại, lại thấy vẫn mạnh khỏe như cũ.



      Nhưng mà, đây phải là mơ... chỉ có thể run rẩy vươn tay đặt ở mũi thăm dò hơi thở, sau đó lại thở phào nhõm, năm tháng, những chuyện như vậy ban đêm thường rất hay xảy ra.



      Thậm chí có lần từng bi quan suy nghĩ... Nếu mất phải làm sao bây giờ?



      Xảo Ninh mang thai vẻn vẹn chín tháng, bao lâu nữa tiến vào ngày dự sinh, chỉ là Xảo Ninh vẫn vận động như trước, có lẽ đây cũng là do bình thường luôn chú trọng đến việc vận động, mà bản thân cũng có thói quen lao động.



      Lẽ ra bình thường chín giờ, Quý Thạch Khiêm thúc giục lên giường, hai người cùng nằm giường, đối mặt với trần nhà, thậm chí có khi nằm cùng nhau cũng khó có thể ngủ say.



      “Mau ngủ !”



      “Thạch Khiêm! Em có thể hỏi chuyện ?”



      Quý Thạch Khiêm vuốt ve khuôn mặt : “Có gì muốn hỏi để mai rồi hỏi, bây giờ mau ngủ !”



      Uông Xảo Ninh cười cười: “Hôm nay em ngủ suốt cả buổi chiều rồi!”



      “Nghỉ ngơi nhiều có lợi đối với em, đừng có kỳ kèo mặc cả nữa.” Giọng của Quý Thạch Khiêm lúc đầu vô cùng nghiêm túc, về sau lại nở ra nụ cười.



      Uông Xảo Ninh bĩu môi: “Người ta hỏi chút thôi mà!”



      Quý Thạch Khiêm thở dài: “Được rồi, năm phút thôi nhé, nhanh lên!”



      đồng ý, nhưng Uông Xảo Ninh lại biết phải mở miệng như thế nào, chín tháng rồi, rất nhanh sinh con, thời khắc quyết định cũng tới.



      Ban đầu bác sĩ dự tính, nếu có đủ thể lực, sinh thường, nếu đủ sinh mổ, nhưng bất kể như thế nào, tất cả dường như được quyết định là sau khi sinh xong lập tức phẫu thuật cắt bỏ khối u.



      Từ khi phát khối u này, đến sau khi mang thai, qua hơn năm tháng, năm tháng này cho dù bình thường vẫn hay chiếu sóng siêu , phát tốc độ trưởng thành của khối u cũng nhanh lắm, nhưng ai biết có thể nào trong tháng, tốc độ phát triển tăng nhanh từ mỗi tháng 0,5cm biến thành gấp mấy lần hay ?



      Cho nên giải quyết vấn đề đứa bé xong, lập tức tiến hành phẫu thuật, loại bệnh này có thể phát từ giai đoạn đầu là vô cùng hạnh phúc, có thể trị liệu ngay từ lúc đầu tiên là vô cùng tốt.



      Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng muốn thảo luận về mấy cái vấn đề kia... Nếu sinh đứa bé xong mà giải phẫu thất bại phải làm sao bây giờ?



      Nếu như ngay cả đứa bé cũng mất phải làm sao đây?



      muốn biết suy nghĩ của , muốn biết chuẩn bị tâm lý hay chưa? thản nhiên, cho dù tất cả ổn, chỉ cần đứa bé bình an, vô cùng cảm tạ trời cao rồi.



      Nhưng còn sao? rất sợ để tâm vào những chuyện vụn vặt, rất sợ trở nên sa sút, rất sợ... ra của hoàn toàn hủy hoại !



      Thấy cứ trầm mặc , lại khiến cho Quý Thạch Khiêm cảm thấy tò mò, ngồi dậy, xoay người đối mặt với : “Rốt cuộc là có chuyện gì?”



      Uông Xảo Ninh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào , mà cũng đặt tay lên bụng , cảm nhận chuyển động của sinh mệnh . “Thạch Khiêm, em sắp sinh rồi!”



      Ánh mắt buồn bã, nhưng lại lập tức che giấu: “Đúng vậy! Chờ lâu, rốt cuộc cũng đến ngày này.”



      thở dài: “Em biết thích nghe, nhưng chỉ còn lại tháng, những cái nên em cần phải ... Nếu sinh đứa bé được phải làm sao bây giờ?”



      Im lặng hồi: “Đứa bé có duyên phận với chúng ta, thể cưỡng cầu.”



      biết là em có ý này mà, ý em là, nếu đứa bé còn chưa kịp sinh ra, em cũng ...” còn chưa xong bị cắt ngang.



      “Đừng nữa!”



      run rẩy, Uông Xảo Ninh biết, nhưng còn thời gian nữa rồi: “Em muốn , xin lỗi, em biết rất đau khổ, nhưng em lại có đủ thời gian.”



      Uông Xảo Ninh vuốt ve bàn tay của đặt ở bụng mình, cảm thụ ấm áp của nhau: “Nếu em và đứa bé đều có cách nào sống sót, phải làm sao bây giờ?”



      Nhắm mắt lại, Quý Thạch Khiêm trầm mặc trả lời, biết là suy nghĩ nên trả lời như thế nào, hay là căn bản muốn trả lời. Trong đầu suy nghĩ trăm phương ngàn kế, ngừng vờn quanh, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nếu như vậy, cũng tương đối thoải mái, bởi vì theo hai người.”



      “Thạch Khiêm!”



      cần khuyên , đây là đáp án chân thực nhất của .”



      Trong hốc mắt của Uông Xảo Ninh lại tràn đầy nước mắt, lắc đầu, lại vội vã hỏi: “Vậy nếu đứa bé có chuyện gì, mà em lại còn ở đây?”



      mở mắt, khổ sở nhìn , http://***************.com đây là tình huống tàn nhẫn nhất mà từng nghĩ tới – muốn để cùng, muốn để phải mình đối mặt với đứa bé.



      “Lòng của cũng chết theo, nhưng mà... vì đứa bé mà kéo dài hơi tàn bước tiếp.” Đây cũng là đáp án chân thực nhất của .



      “Thạch Khiêm...” Đáp án này của khiến cảm thấy rất vui, nhưng cũng đau lòng.



      Hít sâu hơi, muốn để cho nước mắt chảy xuống, mấy tháng qua bọn họ đều có thể giữ cho tâm trạng vui vẻ thoải mái, đêm nay lại vì chuyện này mà phá vỡ.



      Bởi vì vấn đề này, chạm đến giai đoạn bọn họ hề mong muốn đối mặt nhất, vấn đề mẫn cảm nhất.



      Quý Thạch Khiêm lắc đầu: “Được rồi, hết năm phút rồi, ngủ thôi!”



      Dưới ánh nhìn chăm chú của , Quý Thạch Khiêm nằm xuống, thậm chí còn nghiêng người, đưa lưng về phía mà ngủ, Uông Xảo Ninh nhìn bóng lưng của , bỗng cảm thấy có đau lòng thể nào hiểu được, cũng dám gọi tên .



      thấy được, người đàn ông quay lưng về phía mình lặng lẽ chảy nước mắt, dám tỏ ra yếu đuối trước mặt , dám đối mặt với nỗi đau của bản thân mình, lại càng dám đối mặt với khả năng tuyệt vọng này. kiên cường của người đàn ông chỉ là giả bộ, tất cả đều chỉ là cố làm ra vẻ tự nhiên, ra vào thời khắc này, nhìn thấy người mình thương phải đến bước đường cùng, điều đó khiến cho ta gục ngã.



      chỉ có thể cắn răng, ngày lại ngày phải cố gắng chịu đựng, mỗi ngày vì mà tinh thần phải phấn chấn, lấy dũng khí chống đỡ để mà bước tiếp, chỉ mong trời cao có thể cho đáp án công bằng, để cho tình của được báo đáp dù chỉ là phần bé.



      Để cho được có , trừ điều này ra, còn cầu mong gì nữa, thậm chí đến cả sinh mệnh của mình, cũng có thể vứt bỏ.



      ***




      Những ngày tiếp theo, đếm ngược từng ngày, hai tuần nữa trôi qua, khoảng cách đủ mười tháng cũng chỉ còn lại hai tuần nữa. Uông Xảo Ninh phải ở lại bệnh viện để bắt đầu dưỡng thai, đồng thời cũng bắt đầu tiếp nhận khảo nghiệm khắc nghiệt nhất trong cuộc đời mình.



      Trong lòng của vô cùng bình thản, thậm chí viết xong phong thư, đặt ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo tại phòng sách của Thạch Khiêm, đem tất cả đều dặn dò vô cùng cẩn thận.



      Trong thư hết tất cả những suy nghĩ trong lòng của , về mười mấy năm qua, hai người chung đụng từng chút từng chút , về lần đầu tiên mình Thạch Khiêm cảm thấy tâm tình hưng phấn và vui vẻ.



      thương , cần hoài nghi, cũng thương đứa bé trong bụng mình, tất cả đều bởi vì , hy vọng kiên cường, hy vọng dũng cảm.



      ra người ta có thể màng sống chết, bởi vì tâm tư của đều đặt người , tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có , quan tâm để ý cũng chỉ có , nhiều năm như vậy, hề thay đổi.



      Bởi vì , trở nên kiên cường, có thể đặt xuống hết thảy những sợ hãi và lo lắng, có thể đem hết thảy những sợ hãi và lo lắng đều vứt bỏ, có thể mạnh mẽ, người phụ nữ khi làm mẹ trở nên kiên cường, từng là người con hay thẹn thùng, giờ phút này lại trở thành người phụ nữ kiên cường nhất thế gian.



      Hôm đó, mình ở trong phòng thu dọn hành lý, đều là những thứ khi nằm viện cần dùng đến, khuôn mặt mỉm cười, giờ phút này cảm thấy vô cùng thoải mái, sắp sửa chào đón sinh mệnh mới, cũng sắp được nghe thấy lời phán xét cuối cùng về cuộc đời mình.



      Thạch Khiêm biết đâu, quản gia vẫn muốn giúp thu dọn lại chút, biết được bệnh tình của Uông Xảo Ninh, nữ quản gia đối với bà chủ tốt bụng này của mình luôn muốn chăm sóc nhiều hơn chút.



      Nhưng Xảo Ninh lại khéo léo từ chối, cũng vô cùng cám ơn ấy.



      muốn tự mình chuẩn bị, đến giờ phút này, Xảo Ninh muốn phải làm phiền người khác.



      Lúc này, Quý Thạch Khiêm đến, trong tay cầm bó hoa hồng, còn có vật gì đó, biết định làm gì, nhưng phía sau lại là vợ chồng Lý Bình.



      “Thạch Khiêm, chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại có hoa?”



      Quý Thạch Khiêm cười cười, lúc này Xảo Ninh thậm chí còn phát người mặc là bộ tây trang rất đẹp, gương mặt tuấn tú tràn ngập cưng chiều và lưu luyến.



      Chị Lý đứng ở phía sau cười : “Thạch Khiêm, còn mau nhanh lên!”



      Lý Bình ngồi ở xe lăn cũng : “Muốn để hai người tàn phế chúng tôi phải chờ đợi bao lâu nữa đây?”



      Mặt Quý Thạch Khiêm đỏ ửng, tiến lên phía trước, quỳ gối trước mặt Uông Xảo Ninh. Động tác này, muốn làm nhiều năm, mơ ước nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội tự mình quỳ ở trước mặt rồi.



      “Thạch Khiêm, làm gì vậy? cần quỳ gối!”



      Quý Thạch Khiêm ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc của , trong lòng bỗng nhiên trào dâng loại cảm xúc mà dường như là ngôn từ nào có thể miêu tả được.



      từng là luôn quấn quít ở bên cạnh , là người mà mỗi khi ra ngoài trường học, mỗi khi trở về quê luôn hy vọng được nhìn thấy nhất, cũng là người con mà khi chưa kịp nộp tiền học phí, lặn lội đường xa đưa tiền học phí tới cho , là ngốc sau khi bị thương nghiêm trọng, thà tự mình ôm lấy tổn thương mà rời , cũng muốn làm liên lụy tới .



      Nhiều năm như thế, mà làm nhiều, cho tới bây giờ cũng rời , nhưng mà đến tận giờ phút này, mới có thể đem những thứ thuộc về trả lại cho : “Xảo Ninh, gả cho , làm vợ của !”



      Hốc mắt bỗng dưng đỏ hoe, hai tay run run, cầu hôn ? Ông trời ơi! nghĩ là làm như vậy, nghĩ tới lúc này mình còn tư cách nhận nhẫn cưới của .



      Cố gắng mang thai, lại mang theo bệnh ở trong người, biết qua tháng này, mình còn có thể nào ở bên cạnh nữa hay , thế nhưng lại muốn gả cho ?



      “Nhiều năm như vậy, chúng ta quen biết nhiều năm, tuy rằng mãi cho đến sau khi gặp lại mới ở cùng nhau, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, nghĩ thua ở trong tay em rồi.”



      Vừa khóc, vừa cười, Quý Thạch Khiêm tiếp tục : “Em là người nhất trong cuộc đời này, càng là ân nhân của , cám ơn em giúp làm rất nhiều chuyện. Bây giờ cầu hôn em, xin em hãy gả cho , để có thể cho em những thứ mà em xứng đáng có được.”



      Uông Xảo Ninh gì, nước mắt ngừng rơi xuống, biết phải mở miệng như thế nào, thế nhưng lại lắc đầu.



      Chị Lý mở miệng: “Xảo Ninh, đồng ý với Thạch Khiêm ! nên lắc đầu, đây là điều mà hai người xứng đáng có được.”



      “Đúng vậy! Gả cho cậu ấy !”



      Uông Xảo Ninh nhìn , nước mắt ngừng rơi xuống: “Thạch Khiêm, em rất muốn gả cho , nhưng mà em... em biết tương lai của mình ở nơi nào...”



      biết mình còn có tương lai hay , có thể cùng nắm tay nhau nữa hay ? Nhưng sinh mệnh của bây giờ giống như chỉ mành treo chuông, đứt đoạn, liền rơi xuống.



      giống như ngọn đèn dầu sắp tắt trong gió, dám đáp ứng, sợ làm liên lụy đến .



      “Nếu em gả cho , biết có thể vĩnh viễn ở bên hay , chỉ sợ sau này khiến càng đau lòng...”



      Chị Lý vừa nghe, hốc mắt cũng đỏ lên, tất cả mọi người đều dám lời nào, sợ càng khiến cho Xảo Ninh thương tâm hơn.



      Quý Thạch Khiêm trầm mặc trong giây lát, đột nhiên chuyện, giọng hề hối tiếc kèm theo quyến luyến, dường như cũng khẽ run lên nhè , hốc mắt cũng phiếm hồng: “Nhưng nếu như em gả cho , càng luyến tiếc hơn.”



      Uông Xảo Ninh nhìn , hai người nhìn nhau, nước mắt thi nhau chảy xuống.



      Quý Thạch Khiêm đặt bó hoa xuống đất, nắm lấy tay : “Kỳ thực có cầu hôn hay , tuyệt đối quan trọng, trong lòng , em sớm là vợ của rồi!”



      là bạn của , chăm sóc cho , ủng hộ , an ủi , cho thêm năng lượng, cho quan tâm, cho tình thương, thậm chí còn vì mà kéo dài sinh mệnh, sinh con dưỡng cái.



      Nếu đây phải là vợ, vậy là gì?



      Trong lòng cũng sớm nhận định này, cái ngốc nghếch này, chính là nửa linh hồn , từ nay về sau ở bên cạnh , ủng hộ lẫn nhau, dựa vào nhau, màng sống chết, quản giàu nghèo, cho dù căn bệnh hiểm nghèo này cũng vĩnh viễn thể nào chia cách được bọn họ.



      Nhưng cũng là người đàn ông ham hư vinh, là người đàn ông coi trọng mặt ngoài: “Nhưng mà cũng muốn... được chân chính làm chồng của em, cho dù chỉ ngày cũng tốt...”



      Uông Xảo Ninh vuốt ve khuôn mặt , thở dài, nước mắt vẫn ngừng rơi. cũng đúng tiếng lòng - Làm vợ của ! Đây là giấc mơ mà trải qua biết bao nhiêu lần... Lý Bình khuyên nhủ: “Xảo Ninh, đừng hoài nghi nữa, gả cho cậu ấy ! Đừng suy nghĩ về những việc nắm chắc, chỉ cần giờ phút này vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi!”



      Từng có, dù sao cũng tốt hơn là nuối tiếc cả đời!



      “Đúng vậy! Xảo Ninh!” Chị Lý lau khô nước mắt: “Em hãy mau đồng ý , hôm nay chị nhất định làm nhân chứng cho hai người.”



      Uông Xảo Ninh lay chuyển được khuyên bảo của mọi người, cũng chống đỡ được ánh mắt đầy khát vọng của người đàn ông đứng trước mặt mình, càng chống lại được tâm ý của bản thân.



      gật đầu, trong tiếng reo hò của vợ chồng Lý Bình, để mặc cho Quý Thạch Khiêm tùy ý đeo nhẫn vào tay mình, giờ phút này, trở thành vợ .



      Nhìn chiếc nhẫn, cảm thấy dường như có chút gì đó chân , tự nhiên từ Uông tiểu thư trở thành quý phu nhân rồi.



      sắp xếp xong, hôm nay phải công chứng kết hôn. được ! Người tốt phải làm đến cùng!” Quý Thạch Khiêm cười cười, nghịch ngợm .



      cũng mỉm cười gật đầu, ngày hôm nay, cho đến trước đêm tiến tới gần sống chết, đồng ý làm vợ của , đồng ý gả cho .



      “Vậy hãy mau lên đường !” Lý Bình nhắc nhở: “Xe ở dưới lầu sẵn sàng, có thể tới tòa công chứng ngay bây giờ.”



      Hai người lui ra ngoài, để lại đôi vợ chồng mới cưới ở cạnh nhau. Uông Xảo Ninh được chồng mình đỡ dậy, chuẩn bị thay quần áo.



      Lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, cho dù tới giờ phút này, bụng bắt đầu đau nhói, từng cơn lại từng cơn, phải là rất dữ dội, nhưng vẫn vô cùng cao hứng: “Thạch Khiêm, em , bất kể như thế nào, em ...”



      nhìn , rưng rưng gật đầu: “ cũng em...”



      Đủ, như vậy là đủ rồi... còn gì hối tiếc...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10




      Đây có lẽ là cặp vợ chồng mới cưới kỳ lạ nhất từ trước đến nay đến tòa án để công chứng, tuy rằng người chồng vô cùng cao to đẹp trai, người vợ lại dịu dàng mỹ lệ, nhưng mà bụng của này lớn đến mức dường như có thể chuyển dạ sinh con bất cứ lúc nào, vậy nên khiến cho mọi người nhịn được mà nhìn nhiều hơn chút.



      Nhưng mà Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh đều quan tâm, đỡ , giúp từng bước .



      mặc chiếc áo bầu rộng rãi, mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, nhưng mà vẻ mặt lại phảng phất đôi chút tái nhợt, giữa hai hàng chân mày cau chặt lại.



      Thực ra mà , bụng của lớn đến mức tiện lại, huống chi mỗi bước của Uông Xảo Ninh phải bước cà nhắc cà nhắc, nhưng vẫn nhịn được mà nở nụ cười mãn nguyện ở khuôn mặt.



      Mặc dù trán dường như đầm đìa mồ hôi, mặc dù đoạn đường này rất ngắn, nhưng bọn họ cảm thấy dường như cùng nhau rất lâu, mười phút, mười tháng, mười năm, hoặc có lẽ là cả đời... đến phía trước bục tòa công chứng, đứng ở nơi này, bọn họ chính thức trở thành vợ chồng, quên mất đoạn đường phải rất xa, quay đầu nhìn lại còn thấy con đường ban đầu lúc mới tới nữa.



      Từ nông thôn, đến Đài Bắc, từ quen biết, đến quen biết, từ thích nhau, đến nhau, thậm chí từ ở bên cạnh nhau, đến chia lìa, rồi lại ở bên cạnh nhau lần nữa... Những chuyện cũ mà bọn họ từng cùng nhau trải qua, nhiều đếm xuể.



      Bụng lại hồi nhói đau, mi tâm của Uông Xảo Ninh càng nhíu chặt, bây giờ khoảng cách giữa những cơn đau hình như càng rút ngắn rồi... chịu đựng, đến nơi này, nếu thể hoàn thành, bọn họ vô cùng thất vọng.



      Công chứng viên đứng ở bục, trông thấy hôm nay có đôi vợ chồng mới cưới đặc biệt, nghe bọn họ công chứng xong phải vào bệnh viện để sinh con, tiện thể còn chữa bệnh nữa.



      Lần này đến bệnh viện, ai biết còn có thể trở về hay , cho nên bọn họ quyết định kết hôn, Quý Thạch Khiêm như thế.



      “Nếu hai người chuẩn bị tốt chúng ta bắt đầu thôi!”



      Quý Thạch Khiêm đỡ , để cho dựa vào lồng ngực của mình.



      Hai người cùng gật đầu với công chứng viên, đây chỉ đơn giản là trình tự của pháp luật, có trường hợp quá lãng mạn, công chứng viên chỉ hỏi hai người có nguyện ý hay , hỏi xem có người làm chứng hay , sau đó liền hoàn tất thủ tục đăng ký.



      Thực ra mà , việc này cũng giống với việc kết hôn ở trong giáo đường, khí lãng mạn, có hoa tươi, có mục sư, có khách khứa, nhưng trong lòng bọn họ đều rất vui vẻ.



      ra quá trình này rất đơn giản, chờ chút nữa tôi hỏi hai người, hai người chỉ việc trả lời là được rồi.” Cầm tài liệu quan sát hồi, công chứng viên với Quý Thạch Khiêm: “Quý Thạch Khiêm tiên sinh, có đồng ý cưới Uông Xảo Ninh tiểu thư làm vợ ?”



      “Tôi đồng ý!”



      Lại đến đằng : “Uông Xảo Ninh tiểu thư, có đồng ý gả cho Quý Thạch Khiêm tiên sinh ?”



      “Tôi... đồng ý!”



      “Tốt lắm! Đến lượt hai vị nhân chứng cũng có mặt ở đây.” Nhìn sang vợ chồng Lý Bình, cũng thấy bọn họ gật đầu đồng ý. “Bây giờ công chứng hoàn thành, luật pháp bắt đầu có hiệu lực.”



      Đem tờ giấy hôn thú đặt trước mặt hai người: “Mời hai vị đóng dấu hoặc ký tên!”



      Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh đều ký tên của mỗi người xuống tờ hôn thú, nhưng giờ phút này bụng của Uông Xảo Ninh lại bắt đầu co rút, đau đớn dữ dội, lần này chẳng những đau dữ dội, cơn đau lại còn kéo dài, khoảng cách với những lần đau trước lại càng rút ngắn.



      “Tôi tuyên bố Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh từ giờ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, từ hôm nay hai người chính thức được hưởng tất cả quyền lợi của vợ chồng, cũng như phải gánh vác trách nhiệm, nhưng quan trọng nhất, là phải giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, thông cảm cho nhau, cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn.”



      Uông Xảo Ninh cười cười, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, có lẽ bởi vì cảm động, có lẽ bởi vì đau đớn, hoặc có thể là do cả hai.



      Quay sang nhìn , khuôn mặt ngập tràn vui vẻ, giống như trút bỏ được gánh nặng, trong hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt.



      đỡ , lúc nào buông tay, trong lòng suy nghĩ, chỉ mong trời cao hãy cho cơ hội, để cho cả đời này có thể ở bên , chăm sóc cho .



      Chị Lý đứng ở phía sau bọn họ, nước mắt ngừng rơi xuống, kìm được cảm giác vui sướng xen lẫn cảm giác đau thương.



      Đỡ vợ mình quay người lại, chuẩn bị rời , lúc đầu Quý Thạch Khiêm chuẩn bị, chút nữa muốn ăn bữa, ngoài ăn mừng tân hôn, bọn họ còn phải cảm ơn vợ chồng Lý Bình giúp đỡ trong cuộc hôn nhân này.



      Đợi đến ngày mai đến bệnh viện, nhưng đứa bé trong bụng của Uông Xảo Ninh hiển nhiên lại nghĩ như vậy!



      “Tốt lắm! Ngày hôm nay rất xứng đáng để ăn mừng, đợi lát nữa cùng nhau ăn bữa !” Lý Bình cười .



      Chị Lý nhanh chóng lau nước mắt: “Đúng vậy! Chờ hai người lâu nha...”



      Uông Xảo Ninh cười cười, nhưng nụ cười ngay lập tức liền biến mất, lúc này rốt cuộc cũng nhịn được nữa, bắt lấy cánh tay của chồng mình, toàn thân đau đớn xoay người lại, bụng ngừng co rút.



      Đứa bé, sắp ra rồi...



      “Xảo Ninh, em sao vậy?”



      trán đầy mồ hôi: “Thạch Khiêm, em... có lẽ là em sắp sinh rồi...”



      Quý Thạch Khiêm bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, nhất thời biết phải nên làm thế nào, kế hoạch của hoàn toàn bị xáo trộn, nghĩ tới hôm nay phải đưa vào bệnh viện!



      Nhưng bây giờ phải là chỉ mới mang thai được hơn chín tháng hai tuần thôi sao? Bây giờ có phải là còn quá sớm ?



      Chị Lý quyết định rất nhanh: “Thạch Khiêm, còn mau đưa ấy đến bệnh viện!”



      Quý Thạch Khiêm bừng tỉnh ra, tay bế lên.



      Lý Bình : “Xe của công ty ở bên ngoài, nhanh lên!”



      Quý Thạch Khiêm ôm vợ mình bước ra khỏi tòa công chứng, đưa đến ánh mắt tò mò của nhiều người, nhưng mặc kệ, bởi vì người phụ nữ trong lòng đau đến nỗi bắt đầu phát ra những thanh rên rỉ mặc dù là rất .



      “Đau quá...”



      Lên xe, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện, Quý Thạch Khiêm nỗ lực trấn an cảm xúc của bản thân, thuận tiện cũng trấn an : “Sắp đến rồi, Xảo Ninh, ráng chịu đựng chút...”



      “Thạch Khiêm...” mặt của ướt đẫm mồ hôi, trong hốc mắt toàn là nước mắt.



      Phát chỉ có đứa trong bụng đau, có lẽ đến cả khối u kia cũng đau, đau đớn khiến cho vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cơ thể cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể dựa vào trong lòng , mặc cho tùy ý lau mồ hôi, vuốt ve gò má của mình.



      “Thạch Khiêm... A… đau quá...”



      Đến bệnh viện, Quý Thạch Khiêm lập tức xuống xe, ôm vọt vào bệnh viện.



      Bác sĩ sớm dặn dò, cho nên tất cả các y tá trong bệnh viện đều biết mấy ngày nay bọn họ đến đây, nhanh chóng giúp chuẩn bị giường bệnh, tiện thể liên lạc với bác sĩ.



      Nằm giường bệnh, Quý Thạch Khiêm vẫn thủy chung nắm lấy tay , giờ khắc này rốt cuộc đến, tâm tình của vô cùng phức tạp, vừa muốn nghênh đón sinh mệnh mới, cũng vừa phải đối mặt với bệnh tật của .



      “Xảo Ninh, đừng sợ, ở đây với em...”



      “Thạch Khiêm...” nhìn , mặt cố nặn ra nụ cười, nhân lúc cơn đau hơi dừng lại, cứng nhắc duỗi tay, vuốt ve hàng mi nhíu chặt của . Nhưng cơn đau tiếp theo lại bắt đầu, bụng ngừng co rút, thân thể tuy rằng rất đau, nhưng tâm tình của lại vô cùng vui vẻ, đợi lâu, đứa bé rốt cuộc cũng muốn ra rồi.



      biết sau khi sinh xong đứa bé, bản thân mình còn có thử thách, cũng hy vọng... còn có cơ hội được ôm đứa bé khi còn sống.



      Bác sĩ phụ sản tới, học trưởng của Thạch Khiêm cũng tới.



      “Đẩy vào !”



      Quý Thạch Khiêm vẫn chịu buông tay: “Cho tôi vào, tôi cũng muốn vào!”



      Học trưởng kéo tay : “ được! cho cậu biết, Xảo Ninh phải vào phòng sinh!”



      “Vậy đâu?”



      “Chúng tôi quyết định đưa ấy trực tiếp vào phòng giải phẫu, thứ nhất, sợ rằng thể lực của ấy đủ, nếu thể sinh thường được nhiên lúc đó phải mổ, thứ hai, chúng tôi tính toán đồng thời cắt bỏ khối u, cậu thể vào.”



      Quý Thạch Khiêm hoảng hốt, mất trầm ổn vốn có: “Nhanh như vậy sao? Hôm nay hoàn thành sao?”



      “Chúng tôi xem xét tình huống, nếu đến lúc đó tình hình của ấy trở nên nguy cấp, e rằng chỉ có thể làm như vậy.” Giữ chặt Quý Thạch Khiêm: “Cậu ở đây chờ , đừng vào gây trở ngại cho bác sĩ!”



      Đúng lúc này, Uông Xảo Ninh nằm giường bệnh, kêu ra tiếng, với ý tá đứng giúp đỡ kế bên giường bệnh: http://***************.com “Chờ chút... Để cho tôi với chồng mình mấy câu...”



      Y tá dừng bước, Quý Thạch Khiêm tiến lên phía trước, quỳ gối xuống bên cạnh giường bệnh, còn kìm được nước mắt hốc mắt, nắm lấy tay , giọng nghẹn ngào: “Xảo Ninh, cố lên, chờ em...”



      Cố nén nước mắt nhìn , cố gắng chịu đựng thống khổ, đợi lát nữa vào, cũng biết bản thân mình còn có thể ra được nữa hay ... “Thạch Khiêm, em đem đứa bé... giao lại cho ... Em tin rằng... người cha tốt...”



      cần như vậy, em phải cố lên, chờ em trở ra.” Xoa xoa đầu : “Xảo Ninh, biết em rất kiên cường, rất dũng cảm, ra cho tới bây giờ, mới là người cần phải dựa vào em, xin em, đừng rời bỏ , nhất định phải...cố gắng sống sót...” Nước mắt ngừng rơi xuống, còn lời nào để nữa rồi.



      Phải sống, thể để cho phải có bất kỳ tiếc nuối nào...Xảo Ninh cười cười: “Thạch Khiêm, em ...”



      cũng em... Rất em...”



      Y tá vội vàng thúc giục: “ thể chậm trễ hơn nữa, phải mau vào thôi!”



      Đẩy Quý Thạch Khiêm, đám y tá đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu. Quý Thạch Khiêm quỳ mặt đất, ra sức lau nước mắt của mình.



      tự nhắc bản thân rằng, đến giờ phút này, tuyệt đối được khóc, nhưng trái tim hèn nhát vẫn kìm được mà rơi nước mắt, ôm đầu, biết phải nên cầu nguyện ai bây giờ?



      Ông trời ơi! Hãy buông tha cho ấy! ấy chỉ là... ngốc nghếch mà thôi...



      ***




      biết qua bao lâu, biết đoạn đường được bao xa rồi, giống như rất lâu, cũng giống như rất xa, tóm lại, ngoảnh lại cũng nhìn thấy .



      Quý Thạch Khiêm ngồi ở ghế tựa bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có vợ chồng Lý Bình và , thực thu lại nước mắt, trầm mặc chờ đợi, ngẫu nhiên nhìn cánh cửa phòng giải phẫu, nhưng lại có nhiều đáp ứng.



      Trong đầu hồi tưởng lại từng khoảng thời gian qua, đoạn trí nhớ sôi nổi xuất , có khi là , cũng có khi là bản thân .



      Có thể tìm được người làm bạn với bản thân mình nhiều năm như vậy, chuyện rất khó, trong sum vầy có khoảng cách, trong nụ cười vui vẻ cũng chất chứa đau thương, nhưng mà cuối cùng vẫn còn có thể ở bên cạnh nhau, rất cảm tạ ông trời.



      Nhất là !



      Xảo Ninh là người phụ nữ thiện lương, cho dù có hơi ngốc chút, nhưng lại thủy chung mất bản tính dịu dàng đơn thuần này của . Xảo Ninh rất tốt, tốt đến mức khiến cho mỗi lần suy nghĩ đến , lại cảm thấy bản thân rất may mắn.



      Người phụ nữ ngốc, người phụ nữ đần độn, lại đáng giá để cho lấy cả đời mình đánh đổi cũng hối hận... Trải qua biết bao nhiêu tiếng đồng hồ, trái tim của rốt cục cũng thoáng yên ổn chút, nhưng đây chỉ là ảo giác, gió thổi cỏ lay gì đó cũng đều có thể khiến cho lại suy sụp lần nữa.



      Lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ ra ngoài, cảnh tượng vội vàng, Quý Thạch Khiêm rất nhanh đứng lên, tiến ra tiếp đón!



      " sinh đứa bé, là con trai, vô cùng khỏe mạnh, chúc mừng ."



      Vẻ mặt của Quý Thạch Khiêm vẫn cứng ngắc như trước, thả lỏng chút nào, phải là nghe tin đứa bé được sinh ra khiến cho mất hứng, mà là bởi vì tiếp theo Xảo Ninh còn phải gặp thử thách rất lớn, chưa vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, cao hứng nổi.



      "Xảo Ninh đâu? Tình huống của ấy như thế nào rồi?"



      Bác sĩ nghẹn ngào, như kiểu có miệng mà khó trả lời, điều này làm cho Quý Thạch Khiêm lo lắng, thanh chuyện liên tiếp liền trở nên lớn hơn chút.



      "Rốt cuộc là như thế nào? Chết tiệt, hãy mau với tôi!"



      Lý Bình đẩy xe lăn tiến lên, muốn trấn an , "Thạch Khiêm! Bình tĩnh chút."



      Chị Lý cũng xin nể mặt, "Đúng vậy! Bình tĩnh chút."



      Quý Thạch Khiêm cách nào bình tĩnh được, lấy giọng run run với bác sĩ: " với tôi, Xảo Ninh như thế nào? Làm ơn, với tôi..."



      "Đứa bé sinh ra rất thuận lợi, phải mổ, nhưng mà sau khi sinh đứa bé xong, ấy lại xuất huyết rất nhiều, tại chúng tôi giúp ấy truyền máu..."



      Toàn thân cứng đờ, Quý Thạch Khiêm động cũng dám động, miệng thào lẩm bẩm, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?



      Ông trời ơi...



      Xảo Ninh, em phải chịu đựng chút... "Chúng tôi sợ là bởi vì thai nhi chèn phá khối u, cho nên mới xuất huyết nhiều vậy, có khả năng lập tức phải phẫu thuật cắt bỏ khối u ."



      Quý Thạch Khiêm gấp gáp: "Vậy còn ra đây làm gì? Mau vào nhanh !"



      Bác sĩ ngẫm nghĩ hồi, từ trong túi áo lấy ra vật gì đó, "Trước khi bệnh nhân được gây mê, ấy muốn tôi đem thứ này giao lại cho , cho nên tôi mới ra đây."



      Giao lại vật đó cho Quý Thạch Khiêm, bác sĩ lại vào, rất nhiều người ra ra vào vào phòng giải phẫu, cho thấy tình huống rất nguy kịch!



      Đó là bức thư, Quý Thạch Khiêm nắm chặt bức thư, ngoài ý muốn phát bức thư nặng nề, phía bức thư còn dính vết máu.



      bức thư viết ba chữ rất lớn... “Gửi Thạch Khiêm" Đột nhiên, phát bản thân mình dám xem, thậm chí ngay cả đến dũng khí mở ra cũng có.



      "Xem chút !" Lý Bình giao phó, "Xem ra trước đó Xảo Ninh viết xong rồi."



      Quý Thạch Khiêm ngã ngồi ở ghế, mở bức thư, lấy ra tờ giấy mỏng manh bên trong, chỉ có tờ giấy, mở ra, phía có chữ viết thanh tú của Xảo Ninh.



      Nhìn đến hàng chữ, phảng phất liền nhìn đến người –



      Thạch Khiêm,



      Khi nhìn thấy bức thư này, em hẳn là vào phòng phẫu thuật, chấp nhận bác sĩ mổ cho em, mà con chắc hẳn là cũng sinh ra rồi.



      Em rất muốn nhìn con, cho con biết mẹ nó thương nó biết bao nhiêu, nhưng mà em cũng sợ em xem được, càng sợ có nhiều lời kịp với . Cho nên em nhờ bác sĩ, sau khi em bắt đầu mổ, đem bức thư này đưa cho .



      nhất định mắng em, muốn em thể tàn nhẫn như vậy, để cho ở thời khắc như vậy mà xem bức thư này, nhưng mà chúng ta đều có năng lực quyết định giây phút tiếp theo còn có thể ở cùng nhau hay .



      Đứa bé, em giữ lại cho , nhớ thương con, chăm sóc con, em tin tưởng người cha tốt, thương con, sau đó với con rằng, mẹ nó thương nó biết bao nhiêu.



      xin lỗi! Nếu em từng khiến cho thương tâm, đây cũng phải là điều em mong muốn. Bao gồm tại, em có cách nào khống chế được cơ thể của bản thân mình, chỉ có thể chấp nhận an bài của vận mệnh.



      Thạch Khiêm, biết ? Em nhớ lúc bé, nhớ hai gian phòng , đó là nơi bắt đầu duyên phận của chúng ta, là kỷ nhiệm đẹp nhất của em từ lúc chào đời đến nay. Em cũng dám cầu hạnh phúc xa vời, nhưng mà lại cho em hạnh phúc, để cho em biết có cảm giác được tốt, giống như là có được toàn bộ thế giới.



      tại, em hi vọng cũng có thể dùng tâm tình như thế để trân trọng con của chúng ta, để cho con ở trong hoàn cảnh được thương mà lớn lên, để cho con trưởng thành vui vẻ.



      Nếu có thể, em nhất định ở lại giúp , để cho con được có cha, cũng vừa có mẹ. Nhưng mà nếu được, em cũng chúc phúc cho , cho con.



      Em chỉ cầu mong và con hạnh phúc vui vẻ, những thứ khác em cầu gì hơn nữa, chỉ cần có thể cho hai người hạnh phúc, em cũng hối tiếc rồi.



      Quý Thạch Khiêm đột nhiên nắm chặt lá thư của Xảo Ninh, giống như muốn đem bức thư vò nát, nên xem thứ này, làm sao có thể đáng giận như vậy, tàn nhẫn như vậy? Trong lúc hôn mê, lại dùng bức thư để cách xa ?



      Nhưng mà nỡ vò nát tờ giấy này! Từng câu từn chữ đều là những lời dặn dò viết ra từ trong tâm, là lúc còn chưa sống chết của mình, đối với và con là những điều chúc phúc sâu sắc nhất.



      ngốc; vĩnh viễn đều chỉ nghĩ cho người khác.



      Nhìn phòng phẫu thuật, Quý Thạch Khiêm kìm được nước mắt, muốn lau hay lau cũng mặc kệ, cuối cùng lại dứt khoát lau. Cứ như vậy giương mắt lên nhìn, cái chớp mắt cũng chớp, chăm chú nhìn về phía trước.



      Đột nhiên cảm thấy bản thân đáng giận, trải qua nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều chưa cho , đến tận hôm nay, mới đem danh hiệu người vợ trao cho , nhưng mà trừ bỏ hư danh, chưa từng để cho hưởng thụ ngày hạnh phúc, để cho trải qua ngày vui vẻ vô ưu vô lo.



      Vợ chồng Lý Bình nhìn , biết nên an ủi như thế nào, biến cố lớn như vậy, sợ là có bất kỳ ai có thể chịu đựng được.



      Quý Thạch Khiêm là người có tính tình sảng khoái, có thể rất kiên cường về mặt nghiệp kiếm sống, chuyện trò vui vẻ, giờ phút này cũng lại yếu đuối giống như đứa trẻ, hoang mang mà khóc nức nở.



      Chỉ mong Xảo Ninh có việc gì, chỉ mong ông trời buông tha cho bọn họ, trả lại yên bình mà bọn họ nên có. Nhân sinh, cần thiết theo đuổi vinh hoa phú quý gì nhiều, chỉ cần bình an thuận lợi vượt qua mỗi ngày là đủ rồi.



      Ca phẫu thuật vẫn còn tiến hành, lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra. Quý Thạch Khiêm giống như là chim sợ cành cong, bắn lên, xông về phía trước.



      Có điều, lúc này đây phải là bác sĩ, chỉ là y tá ra, y tá kia đẩy cái hộp giữ nhiệt, bên trong có đứa trẻ nằm.



      Đứa bé của và Xảo Ninh... "Quý tiên sinh, đây là con của !" Y tá cười cười, "Vô cùng khỏe mạnh nha! Gần 3kg, là cục cưng rất khỏe mạnh."



      Quý Thạch Khiêm nhìn nhìn đứa bé trong xe giữ nhiệt, nhăn nhăn mặt, nặng nề khép mắt, hai tay nắm chặt, thoạt nhìn sức lực vô hạn.



      Quý Thạch Khiêm ngũ vị tạp trần, đứa bé sinh ra, lại liên quan đến sống chết của vợ ! biết bản thân mình nên , hay là nên đứa con này?



      Nhưng mà có lẽ là do xuất phát từ cốt nhục tình thân, khiến cho nhịn được mở miệng, "Có thể cho tôi nhìn đứa bé ?"



      Y tá gật đầu, Quý Thạch Khiêm ngồi xổm xuống, quỳ gối bên cạnh xe giữ nhiệt, nhìn đứa bé bên trong, khuôn mặt nhắn vô tội ngủ say sưa, ngẫu nhiên nhăn mi lại, chu miệng, bộ dáng cực kỳ đáng .



      Lý Bình và chị Lý cũng đến xem, trong lòng khỏi sinh ra cái loại tình cảm thương, "Bảo bối đáng nha! Bộ dạng trông rất giống cậu! Thạch Khiêm."



      Quý Thạch Khiêm cười, nước mắt lại tự chủ được chảy xuống, đứa đại biểu cho hi vọng, đại biểu cho ánh sáng, đại biểu cho sức sống.



      thể , đứa bé này, chỉ cần liếc mắt cái, biết bản thân mình khắc sâu tình thương với nó.



      Tựa trán vào bên cạnh xe giữ nhiệt, Quý Thạch Khiêm thào , "Nhóc con, hoan nghênh con đến với thế giới này, con phải cố lên... Mẹ cũng phải cố lên, cả nhà chúng ta, ai cũng được rời xa..."



      Xảo Ninh, con ở trong này, thấy, chỉ còn lại em thôi.



      ***




      Có lẽ là do sức mạnh từ đứa bé nên cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, từ sinh con đến phẫu thuật cắt bỏ khối u, từ buổi sáng ngày hôm trước đến đêm hôm sau, cho tới tận sáng ngày hôm nay, rồi lại đến đêm cuộc giải phẫu mới hoàn thành.



      Bác sĩ , khối u của Xảo Ninh phát triển nhanh. Năm tháng trước là 2 đến 3cm bây giờ thành 4 đến 5cm, phát triển cũng tương đối chậm.



      Vì mục đích an toàn, bọn họ cắt bỏ phần ba lá gan, hơn nữa còn cầu Uông Xảo Ninh nằm viện để tiến hành kiểm tra toàn thân, sợ tế bào ung thư lan rộng đến nơi khác.



      Mà bây giờ đứa bé sinh ra cũng rất khỏe mạnh, sau khi còn việc gì lo ngại nữa bọn họ quyết định tiến hành phương thức trị liệu, bao gồm cả việc sử dụng thuốc.



      Khi Quý Thạch Khiêm gặp là buổi tối của hai ngày sau. nhìn thấy Uông Xảo Ninh nằm giường của phòng điều trị, miệng mũi chụp mặt nạ dưỡng khí, ngủ say sưa.



      Ở bên cạnh giường là chiếc nôi, bên trong là đứa con trai mới sinh của hai vợ chồng họ. cầu bệnh viện để cho gia đình họ được ở cạnh nhau.



      muốn khích lệ Xảo Ninh, nhất định phải nỗ lực tỉnh lại. Đứa bé còn đợi mẹ, chồng đợi vợ, xin đừng để cho hai người đàn ông mà thương nhất phải thất vọng.



      rất mệt, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng hô hấp có vẻ ổn định, bộ ngực chậm rãi phập phồng. Xem ra đau đớn còn làm phiền rồi.



      Hốc mắt của Quý Thạch Khiêm ẩm nóng, cố gắng đè nén cảm xúc bi thương của mình. Bây giờ tình huống tốt rồi, cơ hội hồi phục của Xảo Ninh rất cao, nên khóc.



      Nhưng mà đau lòng cho , đoạn đường xa như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, lại còn bệnh như thế, rốt cuộc làm sao có thể sống đến bây giờ?



      Lúc này, trong nôi truyền đến tiếng khóc của đứa bé, Quý Thạch Khiêm cười khổ tiếng, đến bên cạnh hộp giữ nhiệt nhìn con trai, thấy tiểu tử này hơi mở mắt, “Con trai, con khóc gì thế?”



      “Oa...” Tất nhiên đứa bé sơ sinh thể chuyện, chỉ biết khóc.



      Người cha mới được y tá dạy dỗ qua, có lẽ là đứa đói bụng, rất tự nhiên ôm lấy đứa bé vừa mới sinh được mấy ngày, cầm bình sữa ấm mà y tá để sẵn ở bên cạnh.



      “Có phải là con đói bụng rồi ...” Đứa nhưng vội vàng mút sữa, có thể thấy được nó rất đói.



      Quý Thạch Khiêm thuần thục cho con uống sữa, động tác thuần thục giống người mới chút nào bởi vì nhờ y tá dạy chăm sóc đứa bé.



      Trong khoảng thời gian này, Xảo Ninh nhất định phỉa nghỉ ngơi tốt cho nên phải chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé.



      Em bé ngoan ngoãn uống sữa, hai tay còn nhích tới nhích lui, hình như rất là vui vẻ.



      Quý Thạch Khiêm cười khổ: “Tiểu tử, uống cứ uống , con an phận chút được ?”



      Tất nhiên là đứa bé mặc kệ, chỉ lo uống sữa của nó, tay vung lên vung xuống. Chỉ lúc là uống xong, Quý Thạch Khiêm theo cách mà y tá dạy , ôm đứa vỗ vỗ lưng đến khi đứa hơi.



      Nhưng mà lúc này giường bệnh lại có thanh. Quý Thạch Khiêm quay người lại xem thấy dường như Uông Xảo Ninh có động tĩnh.



      kịp đặt con xuống, ôm cục cưng đến bên cạnh giường bệnh, nhìn, quả nhiên là Xảo Ninh tỉnh lại.



      chớp chớp mắt, toàn thân suy yếu thể cử động chỉ có thể nằm yên giường, nhưng mà nhìn thấy !



      Quý Thạch Khiêm kích động, giọng run run, ôm đứa bé nhìn : “Xảo Ninh, em khỏe ? Em cảm thấy trong người như thế nào?”



      cố gắng nở nụ cười an ủi , Quý Thạch Khiêm thể kiềm chế nước mắt vui mừng. Lúc này, Uông Xảo Ninh nhìn thấy đứa bé.



      Trong ánh mắt suy yếu của ngập tràn khát vọng, Quý Thạch Khiêm biết, đặt đứa bé vào chỗ trống bên cạnh giường bệnh.



      Đầu của nó đầy tóc, dựa vào bờ vai của Uông Xảo Ninh như dựa vào mẹ, cũng như làm nũng với mẹ.



      Uông Xảo Ninh rất cảm động, vẫn có cơ hội ở gần con, con ở bên cạnh , dựa vào ... đứa bé của ... Quý Thạch Khiêm cũng cúi đầu, dán vào mặt vợ của mình, sờ sờ đứa bé. nhà ba người dựa vào nhau, hưởng thụ khí khó có được này.



      “Xảo Ninh, cảm ơn em...” Cảm ơn em vì cha con mà nỗ lực sống, Quý Thạch Khiêm cảm động , giọng cũng khàn khàn nghẹn ngào.



      Hốc mắt Xảo Ninh cũng ẩm ẩm, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.



      giống như chết lần nhưng chắc ông trời quên dẫn nên lại quay trở về. Hai ngày nay đều có ý thức, biết bản thân vẫn ngừng giãy dụa giữa sống và cái chết.



      Nhưng mà vẫn nhớ được lúc đứa bé ra khỏi cơ thể, khóc lớn lên với mọi người là bé được sinh ra rồi!



      Lúc đó ước gì bản thân mình có bệnh tật để có thể được ôm con mình, hôn bé, thương bé, nhưng mà có thời gian bởi vì ngất .



      Sau đó bác sĩ làm gì người , đều cảm nhận được. chỉ nhớ đến chồng của , con của , còn phảng phất nghe được tiếng nỉ non của hai người.



      muốn xuống dưới, muốn liều mạng xuống dưới, thể mặc kệ bọn họ!



      Bọn họ là người nhà, ai có thể ly khai. Nếu như rồi bọn họ chìm trong thương tâm và tuyệt vọng.



      vượt qua đường hầm chết chóc, vượt qua thân thể ốm đau, vượt qua đoạn thời gian trưởng thành gian khổ, rốt cuộc cũng đến được đây. ra, biết kết quả bệnh của bản thân nhưng mà biết nhận thua dễ dàng như thế.



      Quý Thạch Khiêm nhìn , tình dành cho như phình lên ngực nhưng mà vẫn hiểu, rốt cuộc cũng hỏi lên nghi ngờ nhiều năm trong lòng: “Xảo Ninh, hiểu, rốt cuộc làm sao em có thể sống được?”



      cười trong nước mắt: “Từ sau khi biết , hình như chưa từng cho em cái gì, rốt cuộc em... vì sao em lại lâu như vậy?”



      Uông Xảo Ninh cười cười, dùng hết khí lực vươn tay muốn kéo mặt nạ dưỡng khí ra. muốn mở miệng lại tìm được giọng , dùng hết sức để có thể ra lời bản thân muốn .



      “...”



      Quý Thạch Khiêm dựa vào gần , giọng yếu ớt, dường như dán lỗ tai vào mới có thể nghe được ràng.



      rơi nước mắt, ngốc này, sao đời này lại có người ngốc như ấy... Ông trời!



      rất may mắn mới có được .



      Câu trả lời của làm chấn động, làm cho cảm động, làm kích động, cuộc đời này có ... Trừ việc cả đời, theo cả đời, có cách nào khác rồi.



      Rốt cuộc Uông Xảo Ninh cũng tìm được giọng của , sau đó câu đầu tiên của : “Em rất mệt...”



      Quý Thạch Khiêm vuốt ve khuôn mặt , ôm đứa bỏ vào trong nôi, sau đó trở về bên cạnh giường, mỉm cười với : “Nếu em mệt ngủ , từ hôm nay trở em cần vất vả nữa... Rốt cuộc chúng ta cũng tốt rồi”



      Quý Thạch Khiêm cười cười: “ cùng em, em phải sợ, vĩnh viễn ở bên cạnh em, đợi đến khi em tỉnh lại ổn cả rồi...”



      “Em muốn ngủ...”



      “Ngủ !”



      “... Thạch Khiêm...”



      “Sao?”



      phải gọi em dậy nhé...”



      gật đầu, hốc mắt lại ướt đẫm, Quý Thạch Khiêm nên lời, chỉ có thể cầm chặt lấy tay , nhìn ngủ...



      “Em thể ngủ... lâu... Cục cưng đợi em...” Thạch Khiêm chờ tôi, bọn họ đều đợi tôi, đợi tôi...



      Vĩ Thanh - , cái gì em cũng có...




      thông minh nhưng rất thích quan sát mọi thứ, luôn hoàn thành công việc đến nơi đến chốn. Quan trong nhất là, bé ấy rất thiện lương, luôn suy nghĩ vì người khác, nhiều năm qua, đều hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác.



      Hỏi , người đàn ông nhận được cái gì mà vết thương chồng chất, thương tâm nhiều hơn là vui vẻ, nước mắt nhiều hơn là vui suớng vì sao vẫn cứ tiếp tục ?



      giải thích, hề biết bản thân mình chỉ có hai bàn tay trắng mà ngược lại, có , cái gì cũng có... con đường quen thuộc, Quý Thạch Khiêm nhìn mọi người rộn ràng tấp nập, qua nhiều năm như vậy, thiếu niên ngây ngô giờ trưởng thành, nhưng trong lòng vẫn giữ nơi mềm mại nhất, cất giữ toàn bộ kỉ niệm thời niên thiếu.



      Có thế mới phát bé đó chiếm phần lớn trong kí ức của , đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu “Cái gì cũng có” của .



      Bởi vì nên có được toàn bộ kỷ niệm, mỗi khi thương tâm thất vọng luôn có thể vượt qua. Trí nhớ tốt đẹp làm người ta mỉm cười, trí nhớ thương tâm làm người ta rơi lệ nhưng đều là kỷ niệm sâu sắc trong cuộc đời.



      Quý Thạch Khiêm nắm xe đạp, http://***************.com qua trường trung học cũ, ngoài trường tụ tập rất nhiều học sinh, nam có, nữ có, dường như đợi để gặp mặt làm quen.



      “Lần sau nếu như các cậu có gặp mặt làm quen, tớ cũng phải ... Tớ có thể giả làm con trai, dù sao TV đều diễn như vậy... được cười nữa! Tớ ...”



      “Ba ba!” cậu bé bốn tuổi ngồi ở yên sau xe đạp, ánh mắt sáng ngời trông rất đáng . Cậu bé nắm lấy quần áo bên hông cha mình, ánh mắt tò mò quan sát thế giới này.



      Quý Thạch Khiêm thu cảm xúc lại: “Tiểu Dũng, ôm chắc! Chúng ta lên đường nào”



      Cậu bé nắm chặt áo cha, dám thả ra, đôi má đỏ hồng tràn ngập mỉm cười.



      Đây là đứa bé mà Xảo Ninh liều chết muốn sinh ra, vì dũng khí của , vì quyết buông tay cho nên lấy chữ “Dũng” đặt cho cậu bé, kỷ niệm dũng khí, kỷ niệm quyết tâm, kỷ niệm tình !



      từng muốn vứt bỏ đứa bé này, nhưng bây giờ cảm thấy may mắn vì khi đó mình làm cái chuyện điên rồ đó, hay cũng có thể , phải cảm ơn Xảo Ninh vì dũng cảm và kiên trì của , để bọn họ phải tiếc nuối.



      thể hiểu tại sao ớt bé như thế, làm sao có thể vượt qua được nhiều cửa ải khó khăn như vậy? Cứ nghĩ là vướng bận cả đời của , cuối cùng ngược lại trở thành sức mạnh của . Khi đến bước đường cùng, là cho hi vọng.



      “Thạch Khiêm, tớ mang tiền đến cho cậu, biết cuối cùng cậu cần bao nhiêu, năm vạn có đủ ... Thầy giáo của cậu! Hôm qua ông ấy gọi điện với tớ... Ông ấy cậu muốn tạm thời nghỉ học, đăng kí học nên tớ tranh thủ cầm tiền đến cho cậu...Cậu cứ cầm số tiền này đăng kí trước , nếu như đủ... Tuần tới phát lương, đến lúc đó tớ lại mang đến cho cậu... Thạch Khiêm, tớ xin cậu, tuyệt đối thể nghỉ học! Nhất định cậu phải học xong đại học! Cậu nghĩ lại mà xem, mẹ Quý chắc chắn rất muốn nhìn thấy cậu tốt nghiệp đại học...”



      Đạp xe đạp con đường nông thôn , qua khu vực trống trải. Qua nhiều năm, nhà xưởng mà và Xảo Ninh cùng làm cũng bị đóng cửa. Nghe nhà họ Hà thấy tăm hơi”, chắc chạy trốn ra nước ngoài.



      Nhà xưởng thành phế tích, trong kế hoạch của đô thị bị dỡ bỏ, chỉ còn lại trong trí nhớ và truyền thuyết.



      dừng lại, qua mảnh đất trống phía sau, tiếp tục, tiếp tục , qua đường, cũng qua đường đời, dường như thấy được rất nhiều.



      “Thạch Khiêm, cậu biết ? Tớ ghét nhất là người như thế, những người coi công nhân là người. sai, mẹ tớ hề sai, sinh mệnh của chúng ta đáng tiền nhưng mà chúng ta cũng là người mà, phải là chó! Ngày hôm qua có tác dụng bọn họ còn dùng tiếp, đến ngày mai bọn họ cần dùng đem đá chúng ta ... Thạch Khiêm, cậu thay đổi! Tất nhiên, tất nhiên cậu phải thay đổi rồi, bây giờ cậu là xưởng trưởng rồi... Thạch Khiêm, có lẽ chúng ta là người của hai thế giới khác nhau! Tớ thể làm cho cậu khó xử, tớ tiếp tục làm việc, nếu như cậu muốn khai trừ tớ cũng sao. Là do tớ lỡ lời, tớ thừa nhận, nhưng mà chuyện ngày hôm nay,tớ hối hận...”



      bé nhiệt tình, cho dù ốm đau vẫn quên nhớ đến người khác, bởi vì sợ liên lụy đến cho nên rời , sau đó thà sinh hạ đứa bé cũng chữa bệnh.



      bé ngốc, bé ngốc, nhưng mà lại .



      lúc sau, xe đạp về đến con đường quen thuộc ở đó có hai gian phòng thấp . Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều biến cố, hai gian phòng vẫn đứng ở đó như trước, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng rất kiên cường... cũng giống như con người .



      Quý Thạch Khiêm dừng xe đạp lại, bế con trai xuống, lúc này bọn họ như ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Đột nhiên Quý Thạch Khiêm dám vào cửa.



      dùng tiền mua hai gian phòng này, bây giờ nghiệp của rất thành công, bỏ chút tiền để mua hai gian phòng đáng giá này rất dễ. Nhưng mà biết nó là vô giá – hi vọng có thể sưu tầm những kỷ niệm của bọn họ.



      “Chúng ta thương lượng việc được ... Chúng ta trao đổi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập... , tớ giúp cậu quét dọn phòng ở, giặt quần áo, làm cái gì cũng được, được ...”



      Kéo tay áo Quý Thạch Khiêm: “Ba ba!”



      Lấy lại tinh thần, mặt tràn ngập nụ cười! Đúng vậy, đúng như , bọn họ là những người hạnh phúc, có được kỷ niệm có được tất cả.



      Ôm đứa . “Tiểu Dũng, chúng ta tìm mẹ nào”



      “Mẹ...”



      vài bước, mở cửa gian phòng , bất kể như thế nào, nhà chính là nhà, là nơi ấm áp nhất.



      về rồi sao? Em làm đồ ăn rồi! Mau giúp em làm bài tập ...”



      về! đưa Tiểu Dũng về!”



      “Chờ chút là có thể ăn rồi!”



      Nhìn bóng dạng ở nhà bếp qua lại, mặt nở nụ cười tươi, rất cảm ơn ông trời cho vở kịch vui, cho đoạn nhân sinh có cười có khóc.



      lên phía trước, ôm lấy Xảo Ninh từ sau lưng, con trai ở trong lòng cũng vươn tay muốn lao vào lòng mẹ.



      Đầu tiên, mặt người phụ nữ sửng sốt, nhưng rồi lại tươi cười.



      luôn như vậy, luôn sợ hãi mất , trải qua trận bệnh nặng gần như sinh ly tử biệt, trong lòng luôn có sợ hãi.



      Năm đó, sau khi giải phẫu xong, phải nằm giường bệnh hai tháng. Chính bác sĩ cũng thể chắc chắn là có thể hồi phục lại như cũ hay , nhưng nhờ luôn ở bên giường bệnh gọi nên mới có thể mở mắt nhìn thấy ánh sáng lần nữa.



      thực tế, thân thể của luôn tốt, chỉ có đứa là tiểu Dũng, sau đó cũng hề thụ thai.



      Tuy nỗi ám ảnh về căn bệnh ung thư xa, nhưng luôn cảm thấy lo lắng cho , lo cho thân thể của , lo mệt nhọc quá mức, lo rằng thể cùng đến cuối đoạn đường.



      Chuyện cũ nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nhưng cũng trầm trọng quá mức. Bọn họ chỉ có thể lấy lạc quan để đối mặt, nắm chắc tại mới là quan trọng nhất.



      Trước kia đều do lo lắng cho , bây giờ mọi chuyện cứ giao hết cho ! “ thể để cho bản thân mệt mỏi quá, em biết ?”



      gật đầu, vuốt ve hai má của bé cưng, có bọn họ, có những kỷ niệm, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng còn cầu thêm điều gì nữa!



      “Mẹ…” Cậu bé tranh thủ tình cảm, muốn vùi vào trong lòng mẹ.



      ôm lấy con, cũng mặc kệ cho chồng ôm mình, nhà ba người, thiếu ai, cộng lại chính là hạnh phúc.



      nghĩ thầm: ngốc, em, cảm ơn em có thể tiếp tục sống.



      Cảm ơn em… Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, như năm đó, như lúc này.



      Thời niên thiếu, bọn họ rời khỏi đây, bây giờ cũng trở về chỗ này…



      Tương lại có những điều thể nào biết trước, nhưng ít ra giờ phút này là vô cùng chân .



      Tình chân , nụ cười chân , chân làm bạn, cám ơn ông trời rủ lòng thương xót, hạnh phúc như thế, bọn họ còn cầu mong gì hơn nữa rồi...



      Hết

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :