Chương 4 : Nội dung đại khái chính là : Do thời đại nay phát triển năng lực di biệt, nhà nhà người người đều muốn con mình có năng lực nào đó, để được làm việc cho gia tộc, chính phủ. Người có năng lực dị biệt chiếm khoảng 40% tổng dân số, hiếm cũng nhiều. Trong đó, có khoảng 25% nhờ gen di truyền, 15% còn lại là tự bộc phát. Những người đứng đầu gia tộc lớn hay chính phủ đều là người có năng lực rất mạnh. Vì vậy, có thể thấy có sức khả năng dị biệt và có khả năng dị biệt được phân biệt rất khác nhau. Có tổ chức bí , biết tên là gì và thành lập từ khi nào, chỉ biết nay đột nhiên có rất nhiều người kì lạ xuất . Kì lạ ở chỗ bản thân họ biết mình là ai, ở đâu, họ có khái niệm nào về thế giới này. Với nỗ lực giúp đỡ của cộng đồng, nhiều người biết được thân thế của mình. Sau đó, khủng khiếp được phanh khui ra, bởi vì con số 15% khả năng dị có thể tự bộc phát, mà nhiều bậc phu huynh có con từ 5 đến 7 tuổi gửi con họ cho tổ chức thần bí vào khoảng 10 đến 15 năm trước, họ ký kết hợp đồng với ý nghĩ chắc chắn con của họ có năng lực dị biệt trong người. Tổ chức đó là gì ? Họ muốn gì ? Tại sao các bậc cha mẹ lại tin tưởng con họ vẫn sống rất tốt khi mà biết chút thông tin gì về chúng ? Vẫn có rất nhiều điều chưa được làm nên những người mất tích được trả về ngay, mà phải tiến hành điều tra và quan sát, ngay cả người thân của họ cũng phải bị giám sát và cung cấp thông tin. nay, các quốc gia báo động đến người dân, đây là hành động phi pháp và nguy hiểm đến toàn xã hội, chính phủ cầu các gia đình ký hợp đồng này nên tự động thông báo cho chính phủ thông qua các trạm dịch vụ được mở ra với bảo hộ của các gia tộc lớn. Các tổ chức nhân đạo cũng vào cuộc, họ kêu gọi hãy giúp đỡ những người này, khi thấy họ nên giúp những người này đến các trạm giúp đỡ gần nhất. Vân Du cảm thấy đầu mình đau ê ẩm, ngày hôm nay quá dài với , hết chuyện này đến chuyện khác. đúng là từ gian ra, lại biết gì lắm về thế giới này, nhưng thuộc thành phần những đứa con bị bán kia, sao có thể đến nơi đó được ! Hơn nữa, xem ra đó là nơi dễ khó về ! Jane thấy mặt khổ qua của Vân Du, đưa tay bé của mình vuốt vai , : « Chị đừng lo lắng, ba mẹ em đưa chị đến trạm. Tới nơi đó chắc chắn chị tìm được gia đình của mình. » Nghe vậy, lòng Vân Du càng mệt mỏi hơn. « Ọt…ọt… ọt…. » bụng của vang lên. Mặt đỏ bừng, sao lại kêu lúc này a. Jane ngớ ra chút, sau đó cười to, ra là chị ấy đói, làm mình cứ lo lắng. « Ba mẹ, sắp đến nơi chưa ? Con đói rồi ! » Jane nhoài người lên ghế của ba mình, cất tiếng hỏi. James đưa tay vuốt khuôn mặt nhắn của con mình, cười ha ha : « Con ba thần cơ diệu toán, đến nới rồi đây. » Jane khuôn mặt tươi cười quay lại nhìn Vân Du : « Tới rồi chị ạ. » Vân Du thấy sống mũi cay cay, cầm lòng được mà ôm bé Jane cái chặt, ô ô may mắn mà. Xe dừng trước khách sạn. Helen lúc đầu định trả tiền thuê phòng cho Vân Du, nhất quyết muốn, nài nỉ chị ấy cầm, bà Ichiko chỉ cho Vân Du cách xài tiền, với lại đây là khách sạn bình thường nên tiền thuê phòng có thể trả được, thấy Vân Du như vậy Helen cũng tiện từ chối. Bước vào phòng việc đầu tiên mà Vân Du làm chính là nhảy lên giường có đệm êm. Oài, cứ mãi như vậy tốt rồi ! …Ục.. ục .. ục … Haizz nhưng bụng của đình công a. Vân Du liếc nhìn Haru mới nhớ ra chắc Haru cũng rất đói. Liền mở balo lấy quả lựu ra, bóc vỏ rồi để trong lồng cho Haru, vừa làm vừa cười tủm tỉm nhìn Haru, trêu chọc : « Sao đột nhiên Haru lại im lặng thế này, chuyện lạ nha ! » Haru tất nhiên rất đói, nhưng lúc nhìn sắc mặt nhăn nhó, mệt mỏi của Vân Du khi đọc xong tờ báo kia, cũng muốn làm phiền Vân Du nữa. Khi thấy quả lựu vẹt Haru nhanh chóng vào bữa ăn của mình, quan tâm đến chuyện gì nữa. Khi Vân Du thay nước cho Haru nhà James đến, dặn dò Haru vài câu liền ra ngoài ăn tối với họ.
Chương 5 : Cuộc sống luôn đầy những điều trùng hợp kì lạ. Tối hôm qua, sau khi ăn được lưng bụng, Vân Du bắt đầu gỡ rối hiểu lầm mà họ mang đối với . Vân Du cố gắng giải thích rằng bản thân phải là những đứa trẻ bị đem tu luyện, để giải thích hiểu lầm mà ra quả rất khó khăn, ba người họ nửa tin nửa ngờ nhìn , bất đắc dĩ, Vân Du lấy trong túi quần ra tờ giấy được gấp ngăn nắp, trong tờ giấy chứa thông tin địa điểm và tên mà người cần tìm mà bà Ichiko đưa cho . « Thôi được rồi ! ra nơi em cần đến là Học viện quốc tế LD&M (Learn, Develop and Mature – Học Tập, Phát Triển và Trưởng Thành). » « Thế em cần tìm ai ở đó ? » Helen nhíu mày cái rồi hỏi Vân Du. « Ưm, đó là Johnson Helen.” Đọc xong tên ra, cảm thấy ngờ ngợ, ra lúc bà Ichiko đưa giấy cho , chỉ biết nó có nơi cần đến chứ chưa mở ra xem lần nào, vì lúc đó ở trong rừng mà, xem sớm cũng vậy thôi, nghĩ như vậy. « Vân Du…. » Helen gọi tên nhưng lại gì thêm. « Dạ ? » Vân Du ngớ người nhìn ba người họ, chưa biết chuyện gì xảy ra. « Mẹ em tên đầy đủ là Johnson Helen, làm việc cho Học viện quốc tế LD&M ! » Jane giúp mẹ mình hoàn chỉnh câu . Vân Du :………. Chị Helen biết bà Ichiko sao ? James và Helen đồng loạt gật đầu. Vân Du :…………………. Sao cảm giác như có người dọn sẵn đường cho mà bắt buộc phải con đường đó vậy! Và bây giờ và Haru ở xe, tiếp tục đồng hành cũng gia đình này. Vân Du biết nơi này là đâu, xe đến trạm lớn, như sân bay vậy, ở đây tất cả đều là xe hơi và xe khách. Vân Du nhìn ra cửa sổ cố gắng quan sát mọi thứ, hình như có năm trạm xe, trạm nào cũng có hàng xe dài, xe lưu thông rất dễ dàng, chính là đến gần trạm, thanh sắt ngăn đường chuyện qua màu xanh nó liền nhấc lên cho xe chạy, hết lượt nó lại hạ xuống. Xe của James cũng qua dễ dàng như vậy. « Chào bạn ! » James hào hứng chào câu với người ngồi trực bên trong, người đàn ông đó khoảng 50 tuổi, ngồi dàn nhã đọc báo, nghe tiếng chào của James hạ tờ báo xuống, nhướng lông mày, rồi vừa gật đầu vừa cười cái, rồi tiếp tục đọc báo. Có vẻ đây là công việc rất nhàn nhã. Xe bắt đầu di chuyển lên cao hơn chút, sau đó xe vào tàu điện ?? biết đây là gì nữa ! Xem đỗ vào vị trí an toàn. « Cạnh » Xe bị nâng thấp xuống so với bề mặt chút. «Cạnh cạnh cạnh » Xe lần lượt được cố định từ đầu xe, mui xe cuối cùng là phía sau xe bằng sợi dây to màu xám đỏ. « Mọi người thắt dây an toàn hết chưa?» James nghiêm mặt hỏi. « Báo cáo ông xã, em thắt dây an toàn hoàn chỉnh rồi ! » Helen hào hứng đưa tay lên trán, chào kiểu quân đội, giả giờ vờ nghiêm mặt . « Bà xã ngoan mà ! » Rồi lại tới giờ của hai người, Vân Du thầm than trong lòng, hình như Jane nghe thấy tiếng lòng của , quay đầu nhìn nhún nhún vai hết cách. James quay lại nhìn ba đứa nghiêm chỉnh thắt dây an toàn cảm thấy vừa lòng, rồi ngồi yên vị chỗ của mình. Tại sao là ba đứa ? Vân Du quay đầu nhìn Haru ở giữa và Jane, người của Haru bị ép nằm trong miếng đệm đỏ nhưng rất vừa vặn, tấm đệm có dây an toàn thắt chặt lại khiến cho Haru thể nhúc nhích, nó bị dốc thẳng lên được cài dây an toàn thứ hai là dây của chiếc xe. Nhìn bộ mặt ngơ ngác khó chịu của Haru trong lòng Vân Du cảm thấy vui vẻ. Hừ, ai bảo ăn no ngủ kĩ hơn làm gì ! Đáng đời ! Haru ngủ từ lúc lên xe tới giờ, lúc nãy khi xe lên tàu Jane nhanh tay bế Haru ngủ ngon ra khỏi lồng rồi đặt vào tấm đệm đỏ. Vân Du ngạc nhiên nhìn hành động của Jane, còn Jane chỉ nhìn cười hề hề, bé rất thích chăm sóc mấy con vật a. « Chuyến tàu xe bắt đầu trong 5 phút nữa, xin quý khách ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn. Xin cảm ơn ! » Giọng tiếp viên nhàng vang lên. ……………………… « Còn 60 giây, xin quý khách kiểm tra lại giây an toàn ! Xin cảm ơn ! » Thế là chuyến tàu bắt đầu khởi hành, nó bắt đầu cách chậm chạp, rồi bắt đầu tăng tốc. Tiếp đó Vân Du cảm giác tàu nghiêng lên khá cao, mọi thứ dốc ngược lên. Sau 15 phút sau tàu bắt đầu như chuyển bình thường. Ngồi thêm chút nữa, các giây an toàn xe được tháo ra. Mọi người xuống xe, vui mừng nhất chính là Haru, ô ô Haru cứ nghĩ nó bị ép khô rồi chứ ! Bước xuống xe chính là cả đoàn người, ai ai cũng tiến lên phía , trước khi James đưa chân nhấn nút đỏ dưới sàn nhà bên cạnh xe, xe bắt đầu dịch chuyển hẳn xuống dưới, trả lại khoảng nền trống. Trời ạ ! đại quá thôi !Vân Du cảm thán trong lòng. Nối tiếp những thành tàu kim loại màu trắng chính là các cửa kính. Oh My God ! Vân Du tự chủ được mà bước đến nó, nhìn mặt biển ở dưới chân mình, tiếp đó chính là đoàn người cưỡi con cá heo lướt biển. « Đó là gì vậy ? » Vân Du tự chủ được mà thốt lên. « Oa, chắc đó là những người tập luyện cho cuộc đua biển đấy ! » Jane cũng nhìn theo hướng Vân Du rồi . « Ừm, bọn họ có vẻ tích cực nhỉ ! » James cũng nhảy vào bình luận chút. « Ai, nhớ ngày xưa quá ! » James cảm thán. « Ông xã, ngày xưa rất oách nhưng em cũng rất ông xã tuyệt vời bây giờ ! » Helen ở bên nũng nịu với ông xã nhà mình. James nghe vậy mặt mày hớn hở hẳn lên, bắt đầu màn tình chàng ý thiếp. Jane:…………… Bé xấu hổ quá mất, sao đâu họ cũng vậy là thế nào !! T_T Vân Du :…………………. Mấy cái người này !! « Haru thấy cái này bao giờ chưa ? » Vân Du hỏi Haru đâu vai của mình, vì chân vẹt khá sắc nên để cái đệm bằng bàn tay ở vai, ra Haru cũng khá . « Có thấy trước đây lần. » Haru hứng thú trả lời. Vân Du cảm thấy hơi lạ, định hỏi nhưng lại thôi. Bây giờ, có quá nhiều điều phải xửa lý rồi, khó nạp thêm được gì nữa. tiếp khoang tàu nữa chính là khoang nghỉ ngơi, các hàng ghế sắp xếp ngăn nắp hai bên, có các nhân viên phục vụ ăn uống tích cực làm việc, đây là khoang tàu bình thường. Vì học viện ở bên kia đại dương nên vượt đại dương đến đó, thấy oách ? Helen với cần hai ngày mới tới nơi, nên cứ nhàn nhã mà tham quan, chơi đùa. Vì đại dương rất rộng lớn nên giữa đại dương có 4 trạm dừng lớn, ở đây được trang bị các phương pháp cứu hộ đại nhất và các nhân viên giỏi nhất, các nhân viên có phòng nghỉ riêng, và cứ có 5 ngày ra biển và 5 ngày nghỉ ngơi ở đất liền. Giữa 4 trạm lớn là các trạm , các trạm này có nhân viên mà có thiết bị liên lạc, các vật cứu hộ cần thiết và ít thực, và cứ 7 ngày có nhân viên đến kiểm tra. Đó là vài thông tin mà Jane cho biết, còn vợ chồng kia ư ? Tất nhiên là ở chỗ tình chàng ý thiếp rồi !
Chương 6 : Thế Giới Mới chia thành bốn phương : Phương Đông, Phương Tây, Phương Nam và Phương Bắc. Phương Đông chủ yếu tập trung sức mạnh được gọi là Thần Nữ, Phương Nam lại mạnh về Thần Thú, Phương Bắc xa xôi nghiêng về Nghệ Thuật Hắc Ám, còn Phương Tây rộng lớn mạnh về Gian Tiềm là nơi mà những người ở các phương khác tập hợp về để luyện tập nâng cao sức mạnh, đặc biệt chính là có thể giao lưu, học hỏi và liên kết với những người ở phương khác. Nơi Vân Du khởi hành là Phương Đông và đích đến của , Học viện quốc tế LD&M được đặt ở Phương Tây. Tương truyền rằng, khi Thế Giới Mới được phân chia xong, các gia tộc lớn bắt đầu cải tạo và xây dựng Thế Giới Mới, trong quá trình thực , các thủy tổ nhận ra rằng bản thân các ngài ấy để có được sức mạnh to lớn phải ra tay phá hủy cả thế giới cũ, nhưng nay, nhưng người thừa kế của họ tuy có tiềm năng tốt nhưng thể phát huy hết. Để có thể biết bản thân con người có sức mạnh đến đâu cần phải qua luyện tập và huấn luyện, và để có thể làm điều đó điền cần thiết đầu tiên chính là gian luyện tập. Có hai nơi để chọn, là Gian Tại, hai là Gian Nhân Tạo. Gian Tại tất nhiên thể vì điều này ảnh hưởng rất lớn đến những con người bình thường, luyện tập tron gian tại có thể gây ra các tượng tự nhiên như sóng thần, động đất, bão cát…v…v… Điều này ảnh hưởng rất nghiêm trọng trong công cuộc xây dựng mới. Gian Nhân Tạo chính là chọn duy nhất, tốt nhất, tuy vậy, do đặc tính đặc thù của mỗi phương mà Gian Nhân Tạo chỉ được tạo trong giới hạn nào đó, nếu vượt qua giới hạn đó cũng gây ảnh hưởng rất lớn cho Gian Tại. Trong lúc các thủy tổ của các gia tộc rất nhức đầu về vấn đề này Doshi Aman phát gian rộng lớn và vô hạn có thể chứa đựng các sức mạnh to lớn khác nhau. Ông Doshi Aman mở ra học viện, nơi mà những người muốn tìm hiểu tiềm năng của mình có thể học hỏi và luyện tập. Sau đó, ông Doshi và các gia tộc lớn ký bản hiệp định vô thời hạn, điều quan trọng của bản hiệp định chính là Học viện quốc tế LD&M là nơi trung gian và gia tộc Doshi được tham gia bất cứ thế lực, tổ chức nào, ngược lại các gia tộc khác có quyền lôi kéo và phải bảo vệ gia tộc Doshi trước bên thứ ba nguy hại. Sau hơn ba thế kỉ, Gia Tộc Doshi vẫn luôn tuân thủ cam kết của mình, trước bao thay đổi của thời đại luôn đứng vững trong top 5. Để đến được Học viện LD&M, trước tiên chính là qua khu rừng nhiệt đới, tiếp đó là hoang mạc rộng lớn, cuối cùng vượt qua khu rừng rậm, học viện được bao quanh bởi khu rừng này, nó bị tách riêng biệt với bên ngoài, nó giống như là quốc gia vậy. hết khu rừng rậm, bạn thấy vạch núi rất cao, người ta gọi nó là Vạch Núi Đen, dưới Vạch Núi Đen là biển, chà…nếu bạn nghĩ có thể tắm biển ở đây nhầm to rồi nhé ! Ở biển này có vật sống nào ở dưới đó, ngay cả các Thần Thú mạnh nhất cũng sợ nó, và người ta đặt tên cho nó là Biển Tử Thần, khi bạn rớt xuống bạn chỉ có thể : Chết ! Vì chỉ có con đường duy nhất dẫn đến học viện nên nó được bảo vệ rất chặt chẽ, ngoài người của gia tộc Doshi chỉ có Người được phép, giáo viên và học viên mới có thể được ra vào. người bình thường nếu có thể vượt qua khu rừng nhiệt đới 100% chết ở sa mạc kế tiếp. Xe cập bến xong, thêm đoạn nữa lại tiếp tục nghỉ ngơi ở tàu hỏa. Bất quá, thời gian ngồi tàu này lâu, chỉ mất 20 phút. Vân Du tưởng qua rừng nhiệt đới nên rất hào hứng, chưa vào rừng bao giờ, nghĩ chắc mẩm được ngắm cảnh, ai dè, tàu trong đường hầm suốt cả hành trình. Bước xuống tàu, là cảnh nhộn nhịp của thành phố, xa xa thấy cổng trường rất rất lớn của Học viện LD&M rồi, cổng trường như bức tường thành vậy. Vào trong mọi thứ còn tuyệt vời hơn, rộng lớn, đẹp đẽ, các hàng cây thẳng tắp, ôi trời, biết nên diễn tả thế nào nữa, nó giống học viện nhưng cũng giống như trung tâm hạng sang vậy ! Nghĩ đến từ giờ sống ở đây, tâm trạng kích động mang theo mong chờ !
Chương 7 : Vân Du 20 tuổi, ít nhất ở thế giới kia là sinh viên cũng coi như là người học thức trong xã hội. Vậy mà, ở thế giới này lại là kẻ thất học ! may, nơi đây đặc biệt tập trung những người con ông cháu cha – những người có trong tay cả quyền lẫn tiền, vì vậy, việc học tập của họ chính là học tại nhà, vào học ở học viện LD&M chỉ là nơi thể bản thân và thiết lập các mối quan hệ mà thôi, nên nhà trường có chính sách đặc biệt đại loại đó là : Những người có bằng tốt nghiệp phổ thông (học ở nhà làm gì có bằng cấp !) muốn vào học ở học viện LD&M phải thi tuyển đầu vào với bài kiểm tra đánh giá học thức. Bài kiểm tra này có hai cấp bậc : Bậc II : Bậc thấp nhất, nếu bạn đạt kết quả này bạn bị loại. Bậc I : Bậc đạt, nếu bạn đạt kết quả này, bạn được nhập học là học viên thực thụ. Bạn có quyền chọn ngành và môn học. Theo như xấp đề trước mặt Vân Du, kì thi tuyển tuy khó nhưng phải đòi hỏi điều trời. Kì thi có ba môn : Năng khiếu, toán, lịch sử. Toán đúng là muôn thuở rồi học tốt lo, có trí nhớ tốt lịch sử sợ, nhưng mà năng khiếu….. Vân Du muốn khóc, năng khiếu ở đây phải hát, múa, vẽ hay đánh đàn mà chính là bản thân có sức mạnh gì, mà làm gì có a ! Helen khi biết Vân Du có năng lực gì rất ngạc nhiên, vốn dĩ Helen luôn nghĩ Vân Du ở trong gian lâu vậy ít nhiều cũng có năng lực gì đó. Nếu có vậy nên học ở học viện này, nhưng nhìn mặt khổ sở Vân Du có vẻ rất muốn học ở đây. Cũng phải, đây là học viện danh tiếng bậc nhất, chỉ cần được vào học dù kết quả có là tệ nhất trong trường cũng hơn hẳn bên ngoài. Với lại nợ bà Ichiko ân tình. Helen hiểu lầm Vân Du rồi, Vân Du chỉ là muốn bản thân bị mang tiếng thất học mà thôi ! Còn học ở đâu quan trọng lắm, cơ mà hiểu lầm này xem ra lại tốt. Tuy chỉ còn khoảng tháng, nhưng Helen thấy Vân Du có tư chất thông minh, nên miễn cưỡng có lẽ qua được. « Alazne em có hứng thứ với dược phẩm ?” Helen có cách. « Dạ ? » Vậy là trong thời gian ôn tập, Vân Du chỉ vùi đầu vào sách vở ngủ nhiều nhất chỉ có bốn tiếng. Bây giờ, các dây thần kinh căng ra mới có thể hiểu tâm trạng của đa số các sĩ tử thi, thứ lỗi cho khi thi đại học rất nhàng, nhớ lại bạn bè lúc đó thấy thảnh thơi, ánh mắt của họ như muốn giết Vân Du vậy! Về phần thi năng khiếu Vân Du theo học lớp ôn tập nuôi dược phẩm, sở dĩ ‘nuôi’ là vì các dược phẩm này có linh tính, cũng có thể đỏng đảnh như ai! Việc nuôi dược phẩm thường dành cho người có năng lực yếu, nên có thể học được, thể bay nhảy, mua gươm luyện kiếm như mấy người đó được. Nghe nếu người bình thường tự nuôi dược thẩm bị ảnh hưởng đến sức khỏe, Helen nếu cảm thấy làm được cần cố quá thành ‘quá cố’ (=_=!). Nhưng học thấy vấn đề gì, có lẽ có tốt chất? Trong lúc Vân Du ôn tập, mọi người đều tận tình giúp đỡ, James và Helen giúp tìm tài liệu và làm giáo viên cho , Jane mỗi lần học về lấy điểm tâm cho , bắt nghỉ ngơi, ngạc nhiên nhất là Haru, mỗi lần học xong có đống lộn xộn bàn, nhưng khi ngủ dậy liền thấy bàn học gọn gàng, các tài liệu được sắp xếp trật tự, hỏi ra mới biết do Haru sắp xếp, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Haru lúc đó hiểu sao lại thấy đáng thế biết! Cuối cùng, ngày thi cũng tới! Đèn sách ngày đêm cũng chỉ cho ngày hôm nay. -------------------- Đôi lời chút: Mọi người thấy truyện này thế nào? Nếu thích hãy like để cho mình biết có độc giả! Tác giả trong giai đoạn chán chường cần động lực! Thân!
Chương 8: Lịch thi được gói gọn trong ba ngày, toán và lịch sử được thi trong ngày, toán thi vào buổi sáng, còn lịch sử thi buổi chiều. Chiều ngày hôm sau, thi lý thuyết môn Nuôi dược phẩm, đối với ba phần thi lý thuyết Vân Du rất tự tin, tuy nhiên, lại rất lo lắng phần thi thực hành. Riêng ngày cuối cùng, các thí sinh đều phải ở trong nhà vườn suốt mười tiếng, 7 giờ 30 có mặt, bắt đầu thi từ 8 giờ và kết thúc lúc 6 giờ. Thời gian thi rất dài nên các thí sinh có thể đem đồ ăn vào nhà vườn, vì vậy, ngoài cơm trưa Vân Du còn đem theo bịch khô bò để nhấm nháp (=_=!). Trước khi cả nhà James và Haru đều tiễn ra khỏi cửa, liên tục chúc thi tốt. Năm nay, vỏn vẻn có 40 thí sinh tham gia, ra, năm nay như vậy là nhiều, mấy năm trước còn ít hơn. Học viện LD&M rất nổi tiếng, vào học ở đây tương lai của bạn rất mở rộng, và so với tất cả các ngành trong trường ngành Nuôi dược phẩm là ngành có tỷ lệ đậu dễ dàng nhất, tuy vậy, học viên ngành này lại ít nhất. Tại sao vậy? Chính vì, học viên ngành Nuôi dược phẩm được coi trọng, bị các sinh viên ngành khác khinh thường, bởi vì, đa số đều có suy nghĩ: Những người sinh viên ngành này đều là những người tầm thường, nguồn năng lượng của họ ngoài nuôi dược phẩm ra chẳng thể làm được gì khác. Trọng điểm là người bình thường cũng có thể đậu được. Đây là, điều mà các học viên có năng lực chấp nhận! suy nghĩ phiến diện như vậy, các học viên ngành nuôi dược phẩm cảm thấy rất bất bình, tuy nhiên, tiếng kháng nghị bé cùng với số lượng học viên bị out ra khỏi ngành từng học kỳ thể thay đổi được gì. Có hai nhà vườn làm địa điểm thi, mỗi nhà vườn có 20 thí sinh, Vân Du thi ở Nhà vườn I. Trong phòng thi, vẻ mặt ai cũng rất căng thẳng, lo sợ, tuy vậy tóc nâu, mái tóc xoăn xõa ngang vai, khuôn mặt nhắn , vẻ mặt điểm tĩnh làm mọi người trong phòng chú ý. Khi điểm danh mọi người mới biết tên ấy là Doshi Aki, các thí sinh nhìn Aki với mắt đầy ý, như đoán trước được việc, Aki thể bất kì điều gì. Vân Du nhìn Aki phải vì ấy mang họ Doshi mà vì này là nhân vật nổi bật trong quyển sách. Doshi Aki có đủ ba yếu tố: gia thế, sắc đẹp và tài năng, Felix Vũ ngay từ lần gặp đầu tiên trong buổi tiệc, quyết tâm theo đuổi , bỏ qua tất cả người con trai khác nhưng cuối cùng vẫn dành được trái tim của Felix. Cuộc thi chính thức bắt đầu, đề thi được mở ra. Mỗi thí sinh có chậu cây và ba hũ hạt giống. Đây là hạt giống cỏ linh li. Có tác dụng trị thương rất tốt. Hộp I: Hạt giống bình thường màu xanh, cần thời gian nảy mầm từ 7 đến 15 ngày. thí sinh nào chọn hạt giống này. Hộp II: Hạt giống được cải tiến có màu vàng, công dụng mạnh hơn hạt màu xanh nhưng yếu hơn hạt màu đỏ. Đây là hạt giống phổ biến nay, cây này sử dụng quá liều bị đau bụng chỉ cần thải ra ổn, có tác dụng phụ gì khác. Thời gian nảy mầm: tùy người nuôi trồng. Hộp III: Hạt giống màu đỏ, có công dụng mạnh nhất trong ba loại, chỉ người có chuyện môn mới có thể sử dụng. Cây này nếu sử dụng quá liều gây sốc mạnh có thể dẫn đến tử vong. Thời gian nảy mầm: tùy người nuôi trồng. Chỉ có mình Doshi Aki chọn hộp thứ III. Còn tất cả đều chọn hộp thứ II. Mỗi người đều chuyên tâm chăm sóc hạt giống của mình, thậm chí tới giờ cơm cũng ai nhúc nhích. Vân Du ngáp lên ngáp xuống, đối với đây là chuyện phiền chán, ngồi trước chậu cây, nhìn chằm chằm vào nó, vận nội lực làm cho hạt giống nảy mầm càng nhanh càng tốt, sau phải để nó lớn lên khỏe mạnh. Đây vốn dĩ là việc vừa tốn sức vừa mệt mỏi, vậy mà, nghỉ ngơi ăn uống đúng là ngốc nghếch. Thời gian đầu, cần vận nội lực cho hạt giống nhưng qua ba tiếng nó tự hập thụ, chỉ cần ngồi gần nó và nghỉ ngơi là được rồi. Trong nhà vườn Vân Du là người đầu tiên ăn cơm, tiếng sột soạt vang lên trong gian yên tĩnh, Vân Du hơi ngại ngùng nhìn vị giám thị đối diện , nhưng ông ấy chỉ liếc Vân Du cái rồi nhìn qua chỗ khác, quay đầu nhìn hai vị giám thị khác ở mỗi góc, họ cũng làm điều trương tự. Vân Du cảm thấy rất khâm phục ba vị này, từ lúc bắt đầu đến giờ rất nghiêm chỉnh im lặng giám sát, khuôn mặt thể chút mệt mỏi nào. cảm thấy mấy người ở đây rất trâu bò mà. “Rầm!” Khi Vân Du ăn được mấy muỗng cơm, có thí sinh ngất xỉu, chịu đựng chỉ có thời hạn, người ngã xuống những người khác cũng trụ nổi nữa, lần lượt thêm ba bốn người nữa khụy xuống. Ba giám thị có vẻ như rất quen với trường hợp này, giám thị to con bế ngất xỉu vào phòng trong, hai giám thị còn lại phụ nữ trung niên dìu các thí sinh khác ra chỗ dãy ghế gần cửa ra vào. Sau khi, hỏi han dặn dò mấy thí sinh đó xong, giám thị tiến đến nghiêm mặt với các thí sinh còn lại: “Các em thân mến! Chúng tôi biết các em giành hết tâm trí và sức lực cho cuộc thi này, nhưng nếu các em biết giới hạn của bản thân, chúng tôi khuyên các em nên tiếp tục nữa, vì những người như vậy chúng tôi chấp nhận!” Doshi Amaya làm giáo viên 6 năm, canh thi 2 năm, vậy mà năm nào cũng xảy ra tình trạng này, dù các em được cảnh báo rất nhiều lần! Các thí sinh nghe xong ai nấy đều nghỉ ngơi ăn trưa, trừ người, Doshi Aki, từ khi xảy ra việc ấy vẫn khôn phản ứng gì, giống như ấy ở đây vậy. Aki vẫn chăm chú cho hạt giống của mình, hề thấy khuôn mặt đó thể chút mệt mỏi nào. Đến giờ chiều, Aki nộp bài, hạt giống của ấy chỉ nảy mầm mà trở thành cây dài khoảng 40 cm. “Đậu là cái chắc!” Vân Du lầm bầm trong miệng rồi nhìn vào mảnh đất bằng phẳng trong chậu, vẫn là phải chờ thôi a! Đến ba giờ chiều các thí khác cũng lần lượt nộp bài, chỉ còn Vân Du và ba người khác, liếc nhìn họ, hạt giống nảy mầm có vẻ họ chỉ muốn cây cao thêm chút nữa. Vân Du nhìn lại chậu cây của mình ….. vẫn phải chờ tiếp. Trong khoảng thời gian thi Vân Du làm nhiều nhất chính là ăn, uống, vệ sinh. Bộ dạng nhàn nhã gặm khô bò của Vân Du làm mọi người chú ý nhưng bản thân mỗi người còn có việc phải làm nên đả động gì. “Alazne, em Alazne, mau dậy . Hết giờ thi rồi!” Doshi Amaya gọi Vân Du ngủ say bàn. Vân Du mơ màng bị đánh thức, nghe đến chữ ‘thi’ vội bật dậy, nhìn ngay vào chậu cây, thấy hạt nảy mầm mỉm cười vui vẻ. Lúc này, Vân Du ngẩng đầu nhìn giám thị, thấy Amaya gặm khô bò, bất giác Vân Du nhìn xuống bàn, thấy bịch khô bò của đâu nữa. “Được rồi, nộp bài thôi bé.” Amaya để cho Vân Du kịp phản ứng, đưa tay ôm chậu cây của lên chỗ hai giám thị còn lại. Vân Du vội vàng dọn đồ bàn rồi lên, lên mới phát ra khô bò của bị hai thầy giám thị dày xéo. Mấy người này là…. Chậu cây của để bàn, hai thầy giám thị nhìn xuống, thầy trẻ khẽ nhíu mày rồi nhanh giãn ra, còn thầy trung niên uống hớp nước rồi với Vân Du: “Thực hành như vậy chỉ có thể loại trung bình!” Thầy Doshi Tadashi thẳng thừng thương tiếc. Vân Du lo sợ lắm, chuẩn bị cho tình huống này rồi, hơn nữa thầy ấy ‘rớt’, nhanh nhảu đáp: “Vậng ạ, đúng là thực hành em được tốt lắm. Học kì mới em tăng cười luyện tập.” Amaya hứng thú nhìn Vân Du, bé thể giống như chắc chắn mình được nhận vậy. Thầy Tadashi hừ tiếng gì thêm, thầy còn lại Doshi Tomi nhàn nhạt hỏi Vân Du. “Alazne, thế lý thuyết của em sao?” Vân Du cười tươi đáp: “Lý thuyết của em rất tốt ạ. » ------------------------ Vân Du ra khỏi nhà vườn lặng lẽ thở hơi dài, trước lúc ra thầy Tomi với Vân Du câu : « Lý thuyết là điều kiện cần, thực hành điều kiện đủ, em biết chứ ? » Vân Du cười , gật đầu, : « Vâng ạ. » ra đâu biết, cơ mà tỏ vẻ hiểu chuyện chẳng thiệt gì. Vân Du vươn vai hít hơi sâu, cảm thấy thoải mái. Cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng này, về nhà ngủ bù mới được ! Chú thích : Cỏ linh li là tên gọi khác của cây ngải cứu.