1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Cuối cùng bạn trở lại và lợi hại hơn xưa. đến hồi gay cấn:yoyo17::yoyo17::yoyo17::yoyo19::yoyo19::yoyo19:

    2. Tăm Bông

      Tăm Bông Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      17
      haizz thấy đây là bài học cho mấy nàng quá ngu ngơ và bị tình làm cho mụ mị đầu óc. Các bạn nữ nên đề phòng cẩn trọng đừng như nữ chính ngớ ngẩn này. đất còn nhiều tại sao cứ phải chọn trồng 1 loại cây. :yoyo64::yoyo64:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.2

      Làm sao mà tránh được kiếp, chính cũng ràng!

      Khi Thẩm Bội Tuyền tỉnh lại ở bệnh viện; người của vết thương chồng chất, đau đầu thôi.

      Nghe lúc được đưa vào bệnh viện, y tá giật nảy mình ── đầu máu chảy ngừng, mọi người cho là chết, may là bác sĩ chỉ bị thương ngoài da, có thương tổn đến đầu óc.

      Sau lại nghe , hình như là có người qua nghe được tiếng kêu của , vội vàng lớn tiếng quát tên côn đồ, cũng trong lúc đó có người đường báo cảnh sát.

      Tên kia thực được ý đồ, nhanh chóng chạy trốn, mọi người đuổi bắt hồi, rốt cuộc cũng sa lưới; đồng thời, được đưa đến bệnh viện cứu trị.

      Trước tiên, trưởng cục cảnh sát chạy đến thăm hỏi, xin lỗi Thẩm Bội Tuyền vì trị an tốt ── án này phải chuyện đùa, bởi người bị hại là quan toà!

      Ngay cả viện trưởng của toà án cũng chạy tới hỏi thăm, bên ngoài bệnh viện đống lớn ký giả truyền thông đều chờ chực muốn phỏng vấn ── dù sao người bị thương là quan toà, lại còn là quan toà từng đem Đường Vinh đưa vào tù.

      Nữ quan toà từng xử vụ án cường bạo oanh động khắp nơi, hôm nay thiếu chút nữa cũng bị người khác cường bạo. . . . . . Tin tức như vậy ai thích?

      Lý Gia Dung là người đầu tiên chạy tới bệnh viện, trừ việc thăm hỏi Tiểu Tuyền, còn muốn chăm sóc .

      Tiểu Tuyền có người thân, là học tỷ kiêm phụ tá nên việc chăm sóc Tiểu Tuyền là chức trách của .

      Tiểu Tuyền nằm viện hai ngày, ngày thứ hai cũng khoẻ hơn nên muốn về nhà, trong bệnh viện ồn ào ── người muốn hỏi thăm, người lại muốn phỏng vấn, hỏi làm sao có thể nghỉ ngơi?

      Lý Gia Dung thể làm gì khác hơn là làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Tuyền, dù sao bác sĩ cũng , thương thế của nghiêm trọng, chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi uống thuốc là có thể phục hồi như cũ.

      Mà nhìn từ bên ngoài tình trạng của vẫn bình thường, chưa từng xuất tượng biến chứng sau chấn thương.

      Sau khi về đến nhà, Thẩm Bội Tuyền nằm ngay xuống giường quen thuộc của mình; rốt cuộc có thể nhõm nghỉ ngơi, hưởng thụ kỳ nghỉ tháng.

      "Bởi vì em được nghỉ tháng, nên lượng công việc của chị cũng được giảm, là được hưởng phúc lây a!" Lý Gia Dung giúp rót ly trà.

      "Nghe sao cũng cảm thấy như chị oán trách em nha"

      "Chị thức thời như vậy sao? Chị rất vui vẻ a. . . . . . Chỉ cần vết thương của em nhanh khỏi là tốt rồi." Lý Gia Dung cười, ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của , biết là bởi vì có huyết sắc cho nên tái nhợt, hay là bởi vì đầu của bị quấn băng gạc, nên khi ánh sáng chiếu vào có vẻ tái nhợt."Tên kia là súc sinh, thế nào lại làm em bị thương nặng như vậy? là đáng giận!"

      Sờ sờ băng gạc đầu mình, "Em sao rồi, vết thương mà thôi."

      Lý Gia Dung lộ vẻ sợ hãi, " rất khủng bố nha! Em cũng thiệt là, bình thường tan việc em đâu có con đường kia, đêm hôm đó như thế nào lại tới nơi đó? Bất quá ngẫm lại, đáng lẽ chị nên chờ em cùng nhau tan việc."

      "Học tỷ, em sao rồi."

      "Trong lòng cũng có chuyện gì sao?"

      Thẩm Bội Tuyền sờ tim của mình, "Vừa bắt đầu có chút sợ, tại tốt hơn nhiều. Hơn nữa. . . . . . em cũng thể nghiệm qua nỗi lòng của những người bị hại, coi như là học bài học."

      "Sao em có thể được nhàng như vậy?"

      Hai người chuyện phiếm, lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

      Hai người giật nảy mình ── sợ, nhưng bóng ma trong lòng nhất thời khó có thể tản .

      Lý Gia Dung thu lại kinh sợ, " phải sợ, có việc gì, chị xem chút." Sau đó người tới, qua phút, Lý Gia Dung mỉm cười trở lại, "Tiểu Tuyền, nhìn xem, ai tới thăm em?"

      Nhìn thấy người tới, cũng thoáng kinh ngạc, "Sĩ Dương."

      Nghiêm Sĩ Dương vào phòng của , Lý Gia Dung rất thức thời, vội vàng ra ngoài, đem thời gian, gian để lại cho hai người bọn họ.

      Trải qua chuyện này, chừng tâm tính của Tiểu Tuyền cải biến, chừng Sĩ Dương cũng có tính toán.

      Kéo ghế ngồi ở bên giường, hai mắt chăm chú nhìn , tự nhiên cũng thấy đầu bị bao bọc bởi băng gạc── xuyên qua băng gạc mơ hồ nhìn thấy vết máu; tự nhiên cũng có thể trông thấy tay của cũng có rất nhiều vết thương, còn gương mặt sưng đỏ.

      run rẩy vươn tay chạm đến băng gạc đầu , xúc cảm giống như dòng điện vọt qua, chạy qua thân thể của , mang đến tột cùng đau đớn, đau đến nỗi ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn."Còn đau ?"

      nhìn , lắc đầu cái, " đau."

      gật đầu cái, tiếp tục trầm mặc, chỉ có nước mắt hộ cho nội tâm khổ sở của .

      Thẩm Bội Tuyền nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái ── có lẽ là trải qua tai nạn này, để cho cách nào tiếp tục duy trì tỉnh táo, có thể nhìn thấy tốt.

      bất lực cầm tay ."Em sao rồi, phải lo lắng."

      Nghiêm Sĩ Dương gật đầu cái, cũng cầm tay , tuy nhiên vẫn .

      như vậy rất kỳ quái, hai ngày nay, hề đến bệnh viện thăm ; lúc biết tin bị thương, thái độ của rất khác thường, giống như lúc ở toà án la hét ầm ĩ, lúc nào cũng là ngăn lại.

      cứ như tại, yên lặng nhìn , cũng chuyện; trong ánh mắt của ràng tràn đầy thương tiếc, khổ sở, nhưng lại câu.

      Rốt cuộc là có chuyện gì?

      Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên vươn tay ôm vào trong ngực, "Tiểu Tuyền, ở nhà dưỡng thương tốt, ra ngoài làm chút chuyện, làm xong đến tìm em."

      "Làm chuyện gì?"

      " thẩm vấn bị cáo, thẩm vấn cái tên khốn kiếp tổn thương em." câu ngắn ngủn, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

      Dứt lời, dùng toàn lực ôm chặt , đem toàn bộ tình cảm cùng quyến luyến gửi vào cái ôm này, mà cũng cảm nhận được.

      Cuối cùng đứng lên, rời khỏi phòng; Thẩm Bội Tuyền nhìn , cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ muốn gọi lại hỏi, nhưng lại biết lạ ở chỗ nào.

      Nghiêm Sĩ Dương rời , Lý Gia Dung bước vào, "Cậu ta cứ như vậy mà về rồi hả ? Sao lại có lương tâm như vậy chứ?"

      "Em cảm thấy ấy là lạ."

      "Thế nào?"

      Lắc đầu, " biết, chính là là lạ, giống với bình thường."

      "Có lẽ là do em đa tâm thôi."

      Vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, hai người giật nảy mình, Lý Gia Dung vỗ ngực cái, "Cứ hù doạ như vậy, chắc chị chết sớm mất."

      Thẩm Bội Tuyền nhận điện thoại, "Alo! Tôi là Thẩm Bội Tuyền."

      "Thẩm quan toà, khỏe chứ?"

      "Kiểm Sát Trưởng?" Là lãnh đạo trực tiếp của Sĩ Dương.

      "Đúng a! Là tôi." Có chút ngượng ngùng, " xin lỗi, nghỉ phép dưỡng thương mà tôi lại gọi điện thoại."

      " nên như vậy, có chuyện gì sao?"

      "Chuyện này. . . . . . ra có chút kỳ quái, tôi có ý mạo phạm, chỉ là cái này. . . . . . chuyện của Sĩ Dương tôi cũng biết nên thương lượng với ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể gọi hỏi ."

      "Sĩ Dương? Sĩ Dương thế nào?"

      "Sáng nay cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, làm nữa, còn đưa đơn xin từ chức."

      Thẩm Bội Tuyền gần như bật dậy, "Cái gì? Chuyện khi nào?"

      "Sáng nay, khi đó tôi cũng sợ hết hồn! Tháng trước cậu ta vừa mới thông qua kỳ khảo hạch, chuẩn bị được thăng chức, tiền đồ cũng chỉ vừa bắt đầu."

      "Mặc dù bình thường lúc thẩm vấn cậu ta rất hung, đôi lúc bị người ta khiếu nại, nhưng làm việc rất nghiêm túc, rất có tinh thần, nhân tài như vậy, lại còn trẻ như vậy, tôi…. bỏ được, cho nên tôi vẫn chưa chấp nhận; nhưng cậu ta rất kiên trì. . . . . .cho nên tôi nghĩ….thời gian trước nghe hai ngươi giống như kết giao, muốn hỏi chút xem có biện pháp nào khuyên cậu ta hồi tâm chuyển ý hay . . . . . ."

      Ý tưởng trong đầu Thẩm Bội Tuyền đột nhiên lóe lên, "Vừa rồi Sĩ Dương có tới tìm tôi, còn có công việc muốn làm, muốn. . . . . ." Đột nhiên, nghĩ thông suốt.

      "Công việc gì?"

      " có gì, cám ơn , Kiểm Sát Trưởng, tôi biết rồi, tôi hỏi ấy." xong, gác máy, Thẩm Bội Tuyền vẫn suy nghĩ….

      Lý Gia Dung ở bên nhìn, biết mọi chuyện như thế nào.

      "Sĩ Dương là lạ."

      "Có sao? Chị thấy cậu ta vẫn vậy mà. . . . . ."

      Thẩm Bội Tuyền biết nên thế nào. . . . . . xin từ chức? thích công việc này như vậy, tại sao lại xin từ chức? Nếu từ chức rồi, tại sao còn lừa muốn thẩm vấn nghi phạm?

      Chẳng lẽ. . . . . . Vén chăn bông lên, Thẩm Bội Tuyền nhảy xuống giường.

      Lý Gia Dung sợ hết hồn, "Tiểu Tuyền, em muốn đâu?"

      "Kiểm sở! Nhanh, kiểm sở!"

      " kiểm sở làm gì? Em đâu có làm ở kiểm sở"

      Thẩm Bội Tuyền thêm, mặc quần áo vào, để ý thương thế trong người, lập tức khoác áo choàng, chạy về phía cửa.

      Ngàn vạn lần phải để đến kịp. . . . . . Ngàn vạn lần được để cho phạm sai lầm lớn. . . . . .
      Last edited: 18/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.3

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi trong phòng thẩm vấn, phía dưới là bị cáo, kẻ thương tổn Thẩm Bội Tuyền ── đêm đó bị giam giữ, hôm nay nhờ người dẫn tới đây.

      bàn có bất kì hồ sơ gì, đôi mắt của Nghiêm Sĩ Dương giờ đây vô cùng lạnh lẽo, nhìn đối phương như thể muốn nuốt ta vào bụng.

      Gương mặt tên kia quan tâm, tùy ý đứng đó, mặc dù ánh mắt đêm hôm đó rất ác độc, nhưng cũng là kẻ biết sợ.

      "Mày là người sao? Mẹ kiếp! Thấy con ở ven đường đều muốn cưỡng bức sao?"

      Đối phương phản kháng, "Tôi muốn tìm luật sư."

      " phải mày là tình trạng tinh thần có vấn đề sao? Tình trạng tinh thần có vấn đề, còn biết tìm luật sư?"

      "Trước khi luật sư đến, tôi trả lời bất cứ vấn đề gì."

      Nghiêm Sĩ Dương nhún vai, "Mày cần phải trả lời bất cứ vấn đề gì, tao cũng hỏi nữa."

      Loại người cặn bã giống như , giữ lại chỉ biết tổn thương người vô tội.

      tình trạng tinh thần của có vấn đề, vậy nên có khởi tố đến tòa án, cũng xử quá nặng; hơn nữa Tiểu Tuyền cũng có bị thương tổn , mà cũng chưa thực được mục đích, như vậy thể nào bị xử nặng.

      Nhưng nghĩ đến đêm hôm đó Tiểu Tuyền bị kinh sợ, bị tổn thương, thể tha thứ cho tên súc sinh này! muốn loại chuyện này xảy ra người của người con nhất.

      nhất. . . . . . Đúng a! Tiểu Tuyền chính là người con nhất. . . . . .

      Trước kia nghĩ thông, đó là do ngu xuẩn; tại, muốn vì làm chút việc ── nếu luật pháp cách nào hoàn trả lại chính nghĩa cho người con muốn mình là người đem chính nghĩa tới cho ấy!

      Nhớ tới đêm hôm đó Tiểu Tuyền chịu đủ kinh sợ, bác sĩ người vết thương chồng chất, bởi vì ngừng giãy giụa, lại còn bị tên súc sinh này đánh tàn bạo.

      Nghe thấy vậy toàn thân phát run, khi thấy sắc mặt Tiểu Tuyền tái nhợt, toàn thân như nhũn ra.

      Nhớ đến đêm đó, khi nhận được điện thoại, lái xe như bão táp, chạy tốc độ cao vọt tới bệnh viện; đoạn đường kia là con đường dài nhất mà từng qua trong cuộc đời, dọc theo đường suy nghĩ lung tung, thậm chí ngừng rơi lệ.

      Tiểu Tuyền bị thương tổn. . . . . .

      Tiểu tuyền bị thương rồi. . . . . .

      Đáng chết! Sớm biết nên theo sát ── thời gian này dám quấy rầy , sợ mình suy nghĩ tổn thương , nhưng lại biết tim của vẫn luôn đặt người Tiểu Tuyền…. !

      Đối với Tiểu Quân, thấy đau lòng nên cố gắng vì tìm kiếm chính nghĩa; nhưng khi chuyện giống vậy xảy ra người Tiểu Tuyền, nổi điên, chỉ muốn cùng tên khốn kiếp trước mắt này đồng quy vu tận (cùng nhau chết)!

      Nghiêm Sĩ Dương xuống dưới, hôm nay tới phải để thẩm vấn, sớm nộp đơn xin từ chức, đem nghi phạm từ trại tạm giam đến kiểm sở, bởi muốn dạy dỗ đối phương trận.

      biết , chỉ cần ra tay, tất cả liền chấm hết ── tiền đồ của , cái gì cũng chấm hết! Nhưng tên súc sinh này nhất định có thể dễ dàng ra khỏi tòa án, cần chịu trách nhiệm, cũng bị xử phạt, như vậy, hãy để cho chính xử phạt ta!

      muốn tự tay chấm dứt tên súc sinh này. . . . . .

      " muốn làm gì?"

      Nghiêm Sĩ Dương về phía , hai lời, hướng tới đối phương vung quyền, bởi vì sức lực to lớn nên ngã xuống, đụng vào góc.

      " cần. . . . . ."

      "Mẹ kiếp! Lúc Tiểu Tuyền kêu cần, mày có buông tha ấy ?" Lại thêm quyền, ra sức đánh, đánh đối phương trận tàn bạo.

      "Cứu mạng a ── cứu mạng a ── kiểm sát đánh người!"

      Mắt Nghiêm Sĩ Dương đỏ lên, ngừng đánh đối phương.

      Bên ngoài có người nghe thanh, chạy tới muốn nhìn xem, nhưng phòng thẩm vấn bị khóa, trong khoảng thời gian ngắn tìm được chìa khóa, nên bên ngoài vào được.

      "Mày đáng chết!"

      Người nọ ngã nhào đất, ngừng kêu đau.

      Nghiêm Sĩ Dương sớm rơi vào trạng thái điên cuồng, tiếp tục như vậy đánh chết người; người bị ngăn cách bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng kêu gào bên trong, nhưng lại vào được.

      Vào lúc này, bên ngoài truyền đến thanh, "Sĩ Dương, mở cửa ra! làm gì vậy?"

      Nghiêm Sĩ Dương sửng sốt…Là ai? Đó là thanh của Tiểu Tuyền sao?

      dừng tay, vốn là muốn đánh chết đối phương, sau đó chính mình đầu thú, nhưng biết sao khi nghe thanh của Tiểu Tuyền liền dừng tay.

      Từ bên ngoài có thể nghe được thanh bên trong dừng lại, chỉ còn lại tiếng kêu gào, lúc này Tiểu Tuyền mới gõ cửa, "Sĩ Dương, mở cửa có được hay ? cần phải tiếp tục phạm sai lầm như vậy, nhanh mở cửa, Sĩ Dương, em xin . . . . . ." thanh nghẹn ngào.

      nắm chặt quả đấm, nắm tay đều là máu; trong hốc mắt của tràn đầy nước mắt ── hối hận, chỉ hận mình bảo vệ được .

      Lúc này có người tìm được chìa khóa, nhanh chóng mở cửa xông vào.

      Chỉ thấy Nghiêm Sĩ Dương đứng ở trường nhúc nhích; mà tên bị cáo kia vẫn còn gào khóc, bị đánh đến mũi mặt bầm tím, thê thảm vô cùng, nhưng ít nhất có án mạng.

      Tiểu Tuyền vào, nhìn ── đứa ngốc…. tên ngu ngốc này…. Sao lại ngốc như vậy. . . . . .

      xông lên ôm lấy , "Làm sao. . . . . . làm sao lại ngốc như vậy?"

      " Tiểu Tuyền, xin lỗi, có bảo vệ tốt cho em. . . . . ."

      "Chuyện này cùng có quan hệ gì đâu" Ôm lấy , có biện pháp kháng cự tim của mình, cứ như vậy tới gần , muốn vĩnh viễn được ôm chặt .

      đột nhiên hiểu ra, hiểu tình cảm của ── cũng mong đợi đem tình cảm ra miệng, bởi vì phải loại đàn ông đó.

      từng hoang mang, nhìn ra được, thậm chí hoài nghi đối với rốt cuộc có tình cảm hay ? Đương nhiên là có rồi! , cái gì tín ngưỡng, cái gì cố chấp, tất cả đều ném bỏ.

      Tiểu Quân bị thương tổn, chỉ đau lòng, chỉ có thể dựa vào chức trách của kiểm sát để giúp ấy theo đuổi chính nghĩa; nhưng khi bị thương tổn như bị điên, quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn giết cái tên tổn thương !

      đánh mất lý trí, mất năng lực phán đoán, còn là kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương nữa, mà biến thành người đàn ông mất tâm trí.

      Tất cả đều chỉ vì người phụ nữ của . . . . . . Vì , có thể vứt bỏ tín ngưỡng, chính nghĩa, buông tha toàn bộ, cam tâm trầm luân.

      Nghiêm Sĩ Dương cũng chần chờ, ôm chặt lấy ; bản thân cảm thấy có lỗi khi thấy bị thương như vậy.

      Tổn thương này của chỉ là do tên kia, mà còn bao gồm cả !

      có bảo vệ tốt cho , đủ thương , còn dùng những lời có gai để tổn thương ; nếu như có thể, cũng muốn đánh chết chính mình." xin lỗi. . . . . ." Nước mắt rơi xuống.

      lắc đầu, rúc chặt vào trong ngực của , buông ra cũng chịu rời ; nếu như có thể, càng muốn đem cả hai khóa lại chung chỗ.

      Người đàn ông này, khờ. . . . . .

      Mười năm này, thời gian với làm bạn cũng ít, có thể bọn họ ai thiếu ai, nhưng cũng lại thiếu nhau nhiều nhất; tuy bọn họ chưa từng , nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc thương đối phương.

      khảo nghiệm nữa, muốn tiếp tục lưu lại cùng !

      Tính tình của người đàn ông này luôn làm cho phiền não thôi, nhưng vẫn phải , thương , mặc kệ là năm đó, hay là tại, đều thương .

      Bọn họ nguyện ý vì lẫn nhau, bỏ qua tín ngưỡng trong lòng mình; vì lẫn nhau, đạp bể những thứ kiêu ngạo kia, sau đó bộc lộ chính mình ở trước mặt nhau.

      Nếu như có thể dắt tay qua mười năm này, có đạo lý gì mà lại thể tiếp tục tiếp.

      hiểu , cũng vậy, có người bạn đồng hành như vậy còn phải tìm làm gì nữa.

      Người ấy…..ở ngay tại chỗ này. . . . . .
      Last edited: 18/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.4

      Dám đánh nghi phạm ngay trong văn phòng của kiểm sở, có thể ….đây đúng là lần đầu tiên!

      Dĩ nhiên Nghiêm Sĩ Dương thể được bỏ qua dễ dàng như vậy. Trước tiên là bị cấp cách chức xử phạt, chờ điều tra; tháng bị cách chức… nhờ vậy mà cùng Thẩm Bội Tuyền có được những ngày nghỉ hiếm có.

      Nhưng mà cấp cũng thầm trả về đơn xin từ chức của , động tác này cấp để cho Nghiêm Sĩ Dương từ chức; về chuyện đánh nghi phạm, ra cũng rất dễ xử lý ──

      Tên nghi phạm đó vốn là giận đùng đùng muốn kiện, nhưng khi kiểm sát viên khác chính miệng cho biết, thông qua việc kiểm tra thương tích thân thể, xác nhận cũng liên quan đến những vụ án xâm hại khác; sau khi nghe tin, tên nghi phạm như sụp đổ, nhất thời đừng là muốn báo thù, chỉ cần có thể giữ được mình, coi như là vô cùng may mắn rồi.

      Chuyện Nghiêm Sĩ Dương “giáo huấn” nghi phạm tại kiểm sở truyền đến bên ngoài, việc này làm cho mọi người càng thêm xác nhận quan hệ của cùng Thẩm Bội Tuyền ── nếu cần gì vì người bị hại bộc phát tính khí lớn như vậy?

      Điều này cho thấy chỉ vì theo đuổi chính nghĩa, mà càng làm cho mọi người khẳng định rằng bọn họ có tình cảm riêng tư.

      Đánh người là đúng! Bất quá đánh kẻ xâm phạm tình dục người khác … đánh chết tên kia mới là tốt! Dù sao cũng là vì dân trừ hại.

      Có lẽ bởi vì phạm vào tội như vậy, nên nghi phạm cùng người thân cũng dám lên tiếng, sợ rằng nếu muốn tiếp tục tìm Nghiêm Sĩ Dương tính sổ, bị quan toà cho là biết hối cải; cho nên ngoài miệng bọn họ luôn là tha thứ cho kiểm sát Nghiêm . . . . . .

      Nhưng Nghiêm Sĩ Dương cũng rất ràng ── đánh người là có lỗi.

      Cho nên chỉ lần cùng cấp từ chức để phụ trách chuyện này, nhưng cấp luôn cự tuyệt . thản nhiên tiếp nhận tất cả điều tra, muốn gặp người nhà nghi phạm để giải thích được, nhưng nếu kêu nhận lỗi với nghi phạm …… ── rất xin lỗi, làm được!

      quan tâm nhiều, cũng rảnh để ý những chuyện vặt vãnh đó. Dù thế nào cũng được nghỉ tháng, nên chỉ muốn cùng Tiểu Tuyền ở chung, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.

      Tiểu tuyền bị thương, làm cho đau triệt nội tâm, tại điều có thể làm là ở bên cạnh , cùng dưỡng thương, dĩ nhiên là bao gồm cả những tổn thương trong lòng.

      Thẩm Bội Tuyền cũng đón nhận tình cảm của ── chính mắt thấy được mà mất khống chế, làm sao có thể động lòng? Huống chi cũng biết địa vị của mình trong lòng .

      , có thể quên thân phận của mình, để ý tiêu chuẩn chính nghĩa, nhất định vì đòi công đạo ── cho nên ở trong lòng , là bất đồng!

      Trong thời gian hai người bên cạnh nhau, bọn họ gần như chặt đứt liên lạc với bên ngoài; nhưng lần này bọn họ thể chỉ vùi đầu ở nhà, bởi vì bọn họ muốn tiễn người bạn xuất ngoại.

      Chính là Tiểu Quân. . . . . .

      Ở sân bay, Uông Ánh Quân đẩy hành lý, mặt mang theo tươi cười.

      Trải qua cơn ác mộng mười năm, cuối cùng cũng thoát ra được, tại càng muốn tiếp tục về phía trước, về phía chân trời mới.

      Cha mẹ của Uông Ánh Quân muốn theo bên cạnh nhưng……── những năm gần đây, bọn họ biết con mình trôi qua khổ sở như vậy, còn lầm tưởng con được ở nơi rất tốt, cho rằng Đường Vinh là người tốt, ngờ từ lần đầu tiên Đường Vinh dẫn con mình về nhà con bé rơi vào địa ngục.

      Bọn họ làm cha mẹ, chỉ vì thấy Đường Vinh có tiền ── nghĩ rằng vừa có thể làm con hạnh phúc, vừa có thể làm họ nở mày nở mặt, nên cứ như vậy đẩy con mình cho tên ác ma kia!

      Mãi đến bây giờ, khi chuyện kinh khủng này lộ ra, bọn họ mới biết ra tên Đường Vinh đó là súc sinh, là ác ma hơn kém; vậy mà bọn họ lại cho rằng con mình rất hạnh phúc, nhưng biết con bé vẫn luôn phải lăn lộn trong đống lửa, trốn thoát, dù cho cố gắng muốn chạy trốn, nhưng lại lật ngược rơi xuống vực sâu.

      Năm đó bọn họ cho rằng con có hạnh phúc, cự tuyệt người con trai từng lui tới với con mình khi ở đại học, cho bọn chúng gặp mặt. . . . . . Nào ngờ người con trai ấy bây giờ kiểm sát.

      Lần này xuất ngoại, Uông Ánh Quân muốn học, muốn để mở rộng lòng mình, để phải trầm mê với quá khứ.

      Mấy ngày này, quen biết rất nhiều bạn trong hiệp hội bảo vệ người bị hại, tương lai muốn làm công việc này, muốn giúp cho những người từng bị hại như .

      Cho nên cần cha mẹ theo, biết, bị vây ở địa ngục quá lâu khiến trở nên quá yếu đuối, quá nhạy cảm; nhưng bây giờ…..xin tha thứ cho ngu ngốc cùng lớn mật…. muốn tự mình !

      muốn tự mình ra ngoài, sau đó mới có thể tự với mình là tự do, còn có người xông vào chỗ ở lúc nửa đêm, bắt lại, vừa lôi vừa kéo trở về địa ngục. . . . . .

      Tất cả…. còn nữa. . . . . .

      Quay đầu lại, "Tới đây là được rồi."

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , Nghiêm Sĩ Dương đứng ở bên ── trải qua lần này, nhận tim của mình, mặc dù đối với Tiểu Quân xin lỗi, nhưng thương Tiểu Quân nữa, chỉ thương cảm cho Tiểu Quân, thay Tiểu Quân khổ sở; cho dù chia tay, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng hề oán hận, chỉ hy vọng Tiểu Quân có thể hạnh phúc.

      phải thừa nhận tim của mình trải qua những thử thách của năm tháng, nhưng Tiểu Tuyền cũng nhiều năm như vậy, làm sao có thể vứt bỏ tình cảm này.

      "Cậu muốn tự mình ?" Thẩm Bội Tuyền hỏi.

      Gật đầu, "Mình muốn từ lâu rồi, mình vẫn cho rằng đời này có cơ hội du học."

      Hốc mắt Thẩm Bội Tuyền rưng rưng, nhìn trước mắt ── sao vận mệnh lại trêu cợt người như thế, khiến bi kịch xảy ra người Tiểu Quân.

      Cầm tay Thẩm Bội Tuyền, " cần đẩy người đàn ông của cậu tới bên cạnh mình nữa, mình cần."

      "Mình. . . . . ."

      ra Tiểu Quân sớm nhìn thấu, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy rất xấu hổ.

      "Sĩ Dương là người tốt, nhớ chúng ta từng qua sao?"

      "Mình nhớ, mình nhớ mà. . . . . ." Nước mắt tràn đầy.

      " ấy là người tốt, mình xứng với ấy! thực tế, bây giờ mình rất sợ đàn ông, đời này nếu như có thể, mình muốn cùng đàn ông có bất kỳ quan hệ gì." Lời này là lời lòng của sau khi trải qua những đau khổ đó, cuộc sống sau này, chỉ muốn vì mình mà sống.

      "Tiểu Quân. . . . . ."

      Uông Ánh Quân đột nhiên vươn tay ôm lấy , sau đó cũng vươn tay về phía Nghiêm Sĩ Dương.

      nghi hoặc tiến lên, lại bị Uông Ánh Quân ôm chặt ── cứ như vậy, giang hai cánh tay ôm lấy hai người bọn họ.

      "Cám ơn hai người. . . . . ." Tất cả cảm kích đều hòa tan trong từng tiếng khóc.

      biết làm thế nào để cảm tạ bọn họ, nếu như có bọn họ, biết làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng này; may là có bọn họ, rốt cuộc có thể tỉnh lại từ trong ác mộng.

      "Tiểu Quân." Hốc mắt Nghiêm Sĩ Dương cũng đỏ, "Em phải bảo trọng."

      Tiểu Quân buông bọn họ ra, đem bọn họ ghi ở trong lòng, cũng thành tâm chúc phúc bọn họ, hi vọng bọn họ đạt được hạnh phúc.

      Uông Ánh Quân xoay người, đẩy xe hành lý, bước chân rời , lưu lại chút tiếc nuối, lưu lại rất nhiều trí nhớ, nhưng cũng ném bỏ rất nhiều việc, bao gồm đoạn ngắn kinh khủng kia, quay đầu lại, bước chân kiên định, thậm chí càng càng nhanh.

      Thẩm Bội Tuyền cùng Nghiêm Sĩ Dương nhìn, cho đến khi còn nhìn thấy bóng người.

      "Chúng ta trở về thôi!" Cùng trở về, giữa hai người là mảnh trầm mặc, biết nên gì; từng gặp gỡ Tiểu Quân…. giờ thấy Tiểu Quân rời …..dù thế nào cũng để lại vết thương sâu trong lòng bọn họ.

      "Ngày vẫn còn rất dài, làm thế nào để trôi qua đây?" hỏi.

      cho là về tháng ngày nghỉ, " dài! tuần lễ nữa là em có thể làm lại rồi."

      " về cuộc sống sau này của chúng ta."

      Nhìn , cảm nhận được tình cảm cùng khát vọng của ── khát vọng cả đời với , mà …. cũng vậy.

      , chỉ chủ động nắm tay , rất hiểu , nên cũng rất dễ làm người đàn ông này vừa lòng, chỉ động tác thôi cũng có thể làm vui vẻ rất lâu.

      "Tiểu Tuyền, nếu như đánh chết người kia, bị khởi tố, rút thăm trúng em thẩm tra, em thẩm thế nào?" giống như muốn khiêu chiến , cố tình cho cái vấn đề khó khăn như vậy.

      Nghe xong, cười , "Sơ suất dẫn đến tử vong, phải xử như thế nào xử như thế ấy."

      Đúng a! Đây chính là Tiểu Tuyền! "Vậy thể làm gì khác hơn là ăn cơm tù. . . . . ." cười khổ.

      "Nhưng em cũng từ chức, vào ngục mướn căn phòng bên cạnh, chờ ra ngoài." Tiểu Tuyền thủy chung nắm chặt tay .

      "Nếu như phải ở trong tù đến tám năm, mười năm sao?"

      " bị nhốt bao lâu, em chờ bấy lâu." nở nụ cười sáng lạn, "Mười năm em cũng đợi, thêm mười năm nữa có là gì."

      "Em đúng là ngốc mà!"

      "Có lẽ a...! !" Nhìn , " vì em, chạy đánh nghi phạm, cũng phải là ngu ngốc sao?"

      cười, nắm chặt tay , cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay của nhau.

      Trong lúc bất chợt, di động của Nghiêm Sĩ Dương vang lên, phải điện thoại, mà là tin nhắn. dừng bước lại, tay thả, vẫn như cũ nắm tay ; tay kia đưa vào túi quần, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tin nhắn.

      "Thế nào?"

      mặt cười khổ, để điện thoại lại túi, " cần để ý, chúng ta nơi nào chơi?"

      "Ừ, vậy chúng ta . . . . . ."

      Hai người gắn bó, về phía trước, bóng dáng càng lúc càng xa, thanh cũng càng lúc càng , nhưng hạnh phúc lại càng lúc càng ràng. Hạnh phúc ở trước mắt …..

      [Thằng nhóc kia, cuối cùng cũng xong rồi. Nể tình cậu có công điều tra, hơn nữa người thân của nghi phạm cũng tha thứ, cho nên còn chuyện gì nữa! Nhanh cút trở lại làm cho ta, bao nhiêu vụ án muốn cậu tra có biết hay hả. . . . . .]

      - hết trọn bộ -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :