1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2:

      Lại lần mở phiên toà, Đường Vinh ngồi ở chỗ của bị cáo ngáp lên ngáp xuống, tỏ vẻ cực kỳ phiền chán ── mấy lần mở phiên toà dường như hề tiến triển, hai bên vẫn cứ cố chấp, cãi hoài dứt.

      Luật sư bị cáo hướng về phía Thẩm Bội Tuyền : "Chánh án, bên biện lần nữa cầu chánh án nên nhanh chóng quyết định, nếu như Uông Ánh Quân kiện, đại biểu vụ án này có người bị hại, chánh án nên quyết định thụ lí."

      "Cứ kéo hai kéo, mỗi lần đều cãi cọ những vấn đề như vậy, làm cho đương tôi cảm thấy tổn thương rất lớn. Huống chi đương tôi còn là ông chủ lớn của xí nghiệp, có bao nhiêu nhân viên phải chiếu cố. Mỗi tuần đều phải lên toà án, là rất phiền toái ."

      "Con mẹ nó, xong chưa?" Nghiêm Sĩ Dương giễu cợt mắng.

      Luật sư bị cáo thiếu chút nữa giận sôi lên, Thẩm Bội Tuyền cũng vẫn như cũ, cầm dùi gõ cái.

      "Yên lặng, duy trì trật tự tòa án" Thẩm Bội Tuyền tùy ý mở hồ sơ ra, "Hôm nay người bị hại cũng ra tòa, nhưng xét thấy người bị hại chịu thương tổn về thể xác và tinh thần, nên…chỉ trong tình trạng bắt buộc mới cần người bị hại chuyện, còn , cũng tận lực để cho người bị hại lên tiếng."

      Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên đứng lên, "Chánh án, kiểm phương cầu kiểm tra phần chứng cứ mới tìm được."

      Thẩm Bội Tuyền dĩ nhiên biết đây là ý gì, nhưng vẫn giả bộ biết, "Chứng cứ gì?"

      Tiết mục của hai người diễn rất tốt. Đây cũng chính là tiền đặt cược của bọn họ, chỉ có thể là được ăn cả ngã về , nếu như thất bại mất hết, phải xử Đường Vinh vô tội phóng thích, bình yên rời khỏi tòa án.

      Nhưng Nghiêm Sĩ Dương tin tưởng Thẩm Bội Tuyền, sớm thừa nhận thông minh hơn , giống chỉ biết thẩm vấn phá án; Ông trời! rất tin tưởng , từ trước đến bây giờ đều là sùng bái !

      Luật sư bị cáo đứng dậy, "Kháng nghị, kiểm phương có chứng cứ mới, phải ở phiên toà điều tra đưa ra chứng cứ, nếu chính là đánh bất ngờ với bên biện."

      Thẩm Bội Tuyền ủng hộ, "Cho nên tại phải ra để cho luật sư nhìn sao?" Ngụ ý chính là chấp thuận kiểm phương đưa chứng cứ.

      Thế là Nghiêm Sĩ Dương kêu người đẩy vào cái TV cùng đầu đĩa, sau đó từ trong đống hồ sơ ở bàn lấy ra cái cd, bỏ vào trong đầu đĩa."Phần chứng cớ này vô cùng mấu chốt, vừa vặn có thể người bị hại tuyệt đối giống như bị lời luật sư bị cáo , tự nguyện cùng bị cáo lên giường, mà là bị cường bạo."

      Đường Vinh nhìn, thân thể nhất thời run lên, cúi đầu cùng luật sư bàn luận xôn xao, giống như là thảo luận làm như thế nào để đối mặt với trường hợp có chút mất khống chế này.

      Phim bắt đầu phát hình ── thực tế chính là phát ra cho Đường Vinh nhìn, Nghiêm Sĩ Dương cùng Thẩm Bội Tuyền đều nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đường Vinh, phải giám sát chặt chẽ biến hóa gương mặt .

      Trong phim là gian phòng, bên trong gian phòng có cái giường lớn, hình ảnh rất mơ hồ, giống như là ảnh chụp; hình ảnh xuất tên đàn ông ở bên giường truy đuổi thét chói tai, ngừng chạy… nhưng thể trốn đâu được, bị tên đàn ông bắt lại.

      Tên đàn ông đè xuống giường, vẫn ngừng thét chói tai, nhất thời ta đánh mấy bạt tai, chuyển thành khóc thút thít, tên đàn ông cười to, tiếp tục đánh, sau đó xé quần áo của . . . . . .

      Đường Vinh đổ mồ hôi hột ── làm sao có thể? Điều này sao có thể. . . . . .

      Hình ảnh tiếp tục phát ra cảnh tượng kinh khủng kia, ánh mắt Đường Vinh lóe lên, thân thể hình như liên tiếp phát run; hình ảnh ngừng phát, còn như chịu đả kích lớn, tay chân cũng biết nên để nơi nào.

      Luật sư của Đường Vinh cũng trợn mắt, trong lúc nhất thời quên luôn cả phản ứng.

      Ngay lúc phim sắp chuyển sang cảnh khác, Đường Vinh giống như là chịu nổi, đột nhiên hô to, "Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Các người làm sao có thể có cái cái đĩa này? Tôi đặt nó trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, làm sao có thể? Làm sao có thể. . . . . ."

      Dùng remote bấm nút ngừng lại, Nghiêm Sĩ Dương lập tức đứng lên, " đem tất cả đĩa đặt trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng?"

      "Tôi. . . . . ."

      Chuyển sang Thẩm Bội Tuyền, "Xin Chánh án đồng ý ký lệnh lục soát, để kiểm phương kiểm tra."

      " thể nào! Làm sao ngươi có thể có cái này. . . . . ." Đường Vinh vẫn còn kinh sợ, tự lẩm bẩm.

      "Cái này chỉ là những đoạn phim A phiến bình thường, nếu phải ngươi có tật giật mình …, đây chỉ là dùng để buộc ngươi ra chỗ để cd ở đâu mà thôi!"

      Nhờ có Tiểu Tuyền nghĩ ra diệu chiêu này!

      Luật sư bị cáo lập tức đứng lên lớn tiếng trách cứ, "Đây là lường gạt! Xin Chánh án đáp ứng, đây là dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo . . . . ."

      Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, "Cấm dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo, là vì phòng ngừa bị cáo phải xuất phát từ tự do ý chí mà tự bạch, phương pháp của kiểm phương cũng làm cản trở tự do ý chí của bị cáo, cách khác, là tự nguyện ra."

      Sắc mặt luật sư hoàn toàn trắng bệch, hai vị quan toà bên cạnh quay sang thầm với Thẩm Bội Tuyền.

      Cuối cùng Thẩm Bội Tuyền gật đầu, "Quan toà chấp thuận, Kiểm Sát lập tức lục soát, phạm vi giới hạn là tủ bảo hiểm ở ngân hàng của bị cáo, thời hạn là hai giờ."

      "Hai giờ dư dả."

      Đường Vinh đột nhiên đứng lên, hình như muốn chạy trốn; ở bên, cảnh sát toà án đợi lệnh, Thẩm Bội Tuyền gõ dùi xuống, "Bị cáo, ngồi xuống."

      " thể! thể. . . . . ."

      "Tôi , ngồi xuống!" Thẩm Bội Tuyền khống chế trật tự, " có lệnh của tôi, ai dám rời tòa án, tôi nhất định truy cứu theo pháp luật! Ngồi xuống cho tôi!"

      Nghiêm Sĩ Dương lòng tin tràn đầy, lập tức vọt ra khỏi tòa án, chuẩn bị dẫn người triển khai lục soát; Thẩm Bội Tuyền ngồi ở chỗ Chánh án, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống phía dưới.

      Đường Vinh vẫn còn phát run, luật sư toàn thân xụi lơ, tựa như còn kế sách, chỉ có thể ngồi tại chỗ.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn màn này, trong lòng hiểu ── chiêu này đủ vạch trần chân tướng.

      Tiểu Quân rốt cuộc có thể nhận được chính nghĩa rồi. . . . . . Mặc dù chính nghĩa tới quá muộn, vết thương của ấy chồng chất, nhưng ít ra kẻ ác bị trừng phạt.

      Hơn nữa Sĩ Dương có thể ở cùng ấy, theo ấy ra khỏi cuộc sống u này, ném cái bi kịch kia ra phía sau, cùng với ấy về phía trước.

      Thẩm Bội Tuyền rất vui mừng, nhưng cũng thấy trống rỗng ── hai loại cảm giác này cứ lần lượt quấn quanh , làm cảm thấy có chút khó hô hấp, phải dùng hết hơi sức mới có thể thở, mới có thể quên. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    2. Trà Super

      Trà Super New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      hay lắm, tiếp bạn ơi

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.3:

      Nghiêm Sĩ Dương dẫn người đến ngân hàng mà Đường Vinh đặt tủ bảo hiểm, bởi vì trong tay nắm giữ lệnh lục soát của toà án, nên ngân hàng dám ngăn cản, nhờ vậy mà lục ra được rất nhiều đĩa CD.

      đem toàn bộ vật chứng về tòa án để Thẩm Bội Tuyền quyết định nên làm như thế nào.

      Vì sợ các đoạn phim liên quan thương tổn đến những người bị hại chưa được đưa ra ánh sáng, nên Thẩm Bội Tuyền muốn mình Nghiêm Sĩ Dương bí mật kiểm tra các đĩa phim đó, được phép tiết lộ ra bên ngoài. Song song với việc thu thập chứng cứ từ những đĩa CD, Thẩm Bội Tuyền cũng cầu cảnh sát kêu gọi tất cả những người từng bị Đường Vinh hại hãy ra mặt và xác nhận, hỗ trợ đem Đường Vinh ra công lý.

      Nghiêm Sĩ Dương xem từng cái , càng xem lại càng căm phẫn, càng mắng liên tục ──bên trong mỗi cái đĩa là hình ảnh Đường Vinh cường bạo người bị hại, mỗi màn đều là người bị hại khóc thút thít cầu xin tha thứ, còn tên súc sinh kia lại thèm để ý mà tiếp tục thú vui tình dục của .

      Nghiêm Sĩ Dương kiểm tra từng cái đĩa mà hề cảm thấy mệt mỏi, rốt cuộc cũng tìm được hình ảnh Tiểu Quân bị cường bạo; những hình ảnh đó dám nhìn lâu, trong hốc mắt bây giờ đều là nước mắt, lập tức lấy cd ra làm vật chứng.

      Đường Vinh là kẻ bị tình nghi lớn nhất, vì lo lắng mà định chạy trốn, nên bị Thẩm Bội Tuyền bắt giữ.

      Mấy ngày qua, có rất nhiều người bị hại ra mặt tố cáo. Ban đầu những người bị hại đó chỉ có thể len lén khóc thầm, dám ra mặt, còn bây giờ….họ có thể nhìn thấy ánh sáng.

      Đường Vinh còn từng cường bạo mười lăm tuổi, lại uy hiếp gia đình đối phương được phép ra, cả nhà người bị hại sợ hãi nên dọn nhà chạy trốn, thậm chí còn bị Đường Vinh phái người bắt được. . . . . .

      Đường Vinh cũng từng bố trí cường bạo phụ nữ có chồng, đối phương bởi vì xấu hổ, cộng thêm sợ hãi bị chồng của mình biết được chuyện này, nên tự sát. . . . . .

      Sau khi xem xong những đĩa cd mà Nghiêm Sĩ Dương đưa, thiếu chút nữa là Thẩm Bội Tuyền bất tỉnh ── những hình ảnh đó quá mức rung động lòng người.

      Tên súc sinh kia, nếu bị pháp luật trừng trị, thế giới này còn có công lý sao?

      Những hành vi man rợ của Đường Vinh được đưa ra ánh sáng, mọi người đều chỉ trích, lên án ta. Có lẽ nhờ vậy mà rất nhiều bị người hại lấy hết dũng khí để lên tiếng, thậm chí nguyện ý ra tòa đối chất. Hơn nữa, tất cả đều muốn như Uông Ánh Quân, tự mình ra tòa nghe tuyên án.

      Những chứng cứ phạm tội được xác thực, nhưng vì để Đường Vinh tâm phục khẩu phục, Thẩm Bội Tuyền vẫn mở ra phiên toà, để tận mắt nhìn thấy những đĩa cd mà kiểm phương lục soát được, để cho xem qua từng cái , cũng để xác định những hình ảnh đó là do quay, do cất giấu.

      thực tế, cũng thể nào phủ nhận, vì hôm lục soát những vật chứng đó, có rất nhiều người nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.

      Đường Vinh hoàn toàn sụp đổ, ta ngồi sững toà án, nên lời; luật sư vẫn còn cố gắng giúp giải thích, tình trạng tinh thần của Đường Vinh có vấn đề, thuở được cha mẹ coi trọng, nhiều lần bị thương tổn, nên mới phạm sai lầm . . . . . .

      Xem ra là cùng đường nên mới có thể ra những lời đó ── bởi vì lời này tương đương với việc thừa nhận Đường Vinh phạm tội.

      Vào ngày tuyên án, mặc dù là mở phiên toà bí mật, nhưng chỗ ngồi dự thính vẫn đầy người, tất cả đều là người bị hại, còn lại là người nhà của người bị hại.

      Tất cả bọn họ đều muốn tự mình ra tòa nghe tuyên án, Thẩm Bội Tuyền cũng đồng ý.

      Nghiêm Sĩ Dương vẫn như cũ ngồi ở chỗ dành cho kiểm phương. Khoảng thời gian từ khi vụ án này diễn ra cho tới nay, hôm nay là lần đầu tiên ngồi đầy người.

      Mặc dù hôm nay mở phiên toà bí mật, mặc dù họ từ chối khéo những người dân liên quan cùng ký giả để bảo vệ người bị hại, nhưng đối mặt với cầu của người bị hại, bọn họ lại thể cự tuyệt.

      Thẩm Bội Tuyền cùng với hai quan toà khác vào tòa án, mọi người đứng dậy nghênh đón.

      ngồi nhìn xuống dưới đài, rồi lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Uông Ánh Quân ngồi ở chỗ dự thính, trong hốc mắt đều là nước mắt.

      Lại nhìn sang Đường Vinh, cái tên bình thường luôn cuồng vọng phách lối, hôm nay lại vô cùng bất ổn, xem ra, biết mình gặp đại nạn.

      "Hôm nay mở phiên toà để tiến hành tuyên án, bị cáo cùng kiểm phương còn có gì muốn bổ sung hay ?" dựa theo trình tự hỏi.

      Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, luật sư của bị cáo lại , nội dung đương nhiên vẫn là hy vọng quan toà có thể vì tình trạng tinh thần của bị cáo mà châm chước, cân nhắc mức hình phạt.

      Dĩ nhiên, Nghiêm Sĩ Dương vô cùng khinh thường.

      Còn Thẩm Bội Tuyền vẫn bình tĩnh, chút thay đổi,"Quan toà tuyên án, bị cáo Đường Vinh phạm vào điều 29: cưỡng chế, ép buộc quan hệ, đồng thời cũng phạm vào điều 40, vì cưỡng chế, ép buộc quan hệ mà làm người bị hại tự sát, lại còn đe dọa an toàn của người bị hại, phán quyết có tội, xử tù chung thân, tước công quyền (quyền công dân) cả đời."

      "Từ những chứng cứ trong đĩa cd, nên toà án quyết định đưa ra hình phạt như , có lẽ có rất nhiều những hình ảnh còn chưa được tìm ra, hoặc là do người bị hại muốn ra mặt; làm sao bị cáo lại có thể ác độc như thế, coi phái nữ là đồ chơi, chỉ vì ham muốn cá nhân mà liên tục ngược đãi làm nhục người khác, lại còn chà đạp đủ kiểu."

      "Mười mấy năm qua có biết bao nhiêu người bị hại bị rơi vào đó, cách nào thoát ra được, thậm chí còn tràn ngập sợ hãi, có cách nào sống bình thường. Tội của bị cáo là thể tha thứ, mời ra toà lại tìm mọi cách nguỵ biện, còn đe doạ người bị hại, thể khoan dung, cho nên việc cách ly với xã hội là cần thiết, vì vậy sau khi hợp nghị, quan toà quyết định xử tù chung thân."

      Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy vui mừng ── rốt cuộc cũng đợi được kết quả này.

      Chỗ của những người dự thính truyền tới những tiếng kêu gào vui mừng, nhưng cũng có tiếng khóc; đôi mắt đẫm lệ của Uông Ánh Quân nhìn Thẩm Bội Tuyền…… bội phục , cảm tạ .

      "Những vật chứng liên quan do kiểm phương tiếp tục cất giữ, nếu như bị cáo muốn chống án, có thể cung cấp những vật chứng đó cho toà án sử dụng, nhưng sau khi định tội xong nên lập tức tiêu hủy, để tránh người bị hại phải chịu tổn thương lần thứ hai."

      Nghiêm Sĩ Dương nghe, gật đầu tán thành.

      Đường Vinh ngồi sững ở đó, toàn thân mềm nhũn, luật sư cũng còn cách nào để cứu vãn.

      Thẩm Bội Tuyền đột nhiên đổi giọng, nhìn Uông Ánh Quân ngồi ở chỗ dự thính, " xin lỗi, chính nghĩa tới quá muộn. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Uông Ánh Quân bịt miệng, ngừng khóc; những người khác cũng nghẹn ngào, mặt mỗi người đều là nước mắt.

      "Tôi thay mặt tất cả người bị hại cám ơn , nhờ nguyện ý đứng ra nên mới có thể đem người xấu ra công lý; bởi vì dũng khí của , nên vụ án này mới có thể tra ra manh mối, cám ơn ."

      Uông Ánh Quân khóc, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu.

      Người nhà của người bị hại khác đột nhiên cầm tay , cám ơn ….

      "Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, bên trong tòa án đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay dứt.

      Đường Vinh bị cảnh sát toà án mang , tiếp tục giam giữ, đời này có lẽ là tìm thấy lối ra của nhà giam rồi.

      Nghiêm Sĩ Dương cũng đứng lên, nhìn bóng lưng gầy yếu của Thẩm Bội Tuyền ── vì vụ án này, hao hết tâm lực, thậm chí còn phải chịu đựng chỉ trích, bất mãn của .

      Thẩm Bội Tuyền theo hai quan toà ra khỏi toà án. Những giọt nước mắt lâu trong hốc mắt của rốt cuộc cũng chảy ra; trong nháy mắt khi xoay người , Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy nước mắt của .

      biết, rốt cuộc có thể thở phào cái rồi !

      thẹn với lương tâm, từ đầu tới cuối, mặc kệ là công việc, hay là tình cảm, đều thẹn với lương tâm ── dù kết quả ra sao cũng quan hệ, đều có thể chịu đựng.
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      Trà Super thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.4:

      Vụ án của Đường Vinh cứ như vậy kết thúc, mặc dù bị cáo lập tức đòi chống án, còn cầu bỏ việc giam giữ, nhưng tòa án cấp cao tán thành, vẫn tiếp tục giam giữ người.

      Từ khi Thẩm Bội Tuyền thẩm vấn vụ án này đến khi kiểm phương tìm được chứng cứ, xã hội chịu ít ảnh hưởng.

      Cho dù Đường Vinh có muốn chống án cũng có kết quả tốt, bởi vì toà án cấp cao cũng sớm chịu ảnh hưởng.

      Huống chi bằng chứng như núi, còn muốn đổ thừa cho ai?

      Vụ án này quả thực là oanh động cả xã hội, nhất là việc Nghiêm Sĩ Dương dụng kế lừa gạt Đường Vinh ra mấu chốt, làm cho cả vụ án đột phá, mọi người lại càng có nhiều chuyện để .

      Việc quan toà Thẩm Bội Tuyền sau khi tuyên án xong lại hướng về phía người bị hại chính miệng xin lỗi, chính nghĩa tới quá muộn, cũng làm cho mọi người khắc sâu ấn tượng.

      Cuộc sống của Thẩm Bội Tuyền vẫn cứ trôi qua như thường lệ ── mỗi ngày vẫn như cũ làm, vẫn như cũ mở phiên toà, vẫn như cũ phán quyết sinh tử. vẫn thường phải nhắc nhở bản thân, đừng nghe thị phi, đừng đem tất cả trở thành đương nhiên, phải hiểu được hoài nghi. . . . . .

      Ngồi trong phòng làm việc đọc hồ sơ, thuận tay cầm lên tư liệu bên cạnh, "Học tỷ, giúp em đưa đến phòng văn thư có được hay ?"

      Lập tức nhảy dựng lên, " thành vấn đề." Trong khoảng thời gian này, Thẩm Bội Tuyền rất hiếm khi mở miệng chuyện, luôn xem công việc là nhất, giờ Tiểu Tuyền nguyện ý với , phải mới được."Tiểu Tuyền a!"

      Ngẩng đầu, "Thế nào?"

      "Em. . . . . . Ai! Thôi." Vốn là muốn hỏi, muốn nhận điện thoại của Nghiêm Sĩ Dương sao?

      Học tỷ Lý Gia Dung ôm tư liệu, mở cửa ra phòng làm việc, lập tức nhìn thấy người ở hành lang ── người nọ chính là Nghiêm Sĩ Dương."Cậu. . . . . ."

      Nghiêm Sĩ Dương mấp mấy môi, nhìn cửa lớn đóng chặt, "Tiểu Tuyền ấy. . . . ."

      " ấy bận!" tức giận .

      Đúng là Thẩm Bội Tuyền rất bận ── kể từ sau khi xong vụ án của Đường Vinh, lại phải tập trung tinh thần vào vụ án khác, là vụ án khởi tố kiểm sát.

      Thành , cảm thấy làm loại công việc này lâu dài giảm thọ .

      ". . . . . ."

      Học tỷ tiếp tục chuyện chút khách khí: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? tại vụ án của Đường Vinh kết thúc, cậu trở thành đại hùng, còn tới tìm Tiểu Tuyền làm gì?"

      Cười khổ, "Tôi phải đại hùng, là Tiểu Tuyền mới đúng. . . . . ."

      Nhìn bộ dáng của , học tỷ cũng nỡ tiếp tục chỉ trích, "Ai! ra như vậy cũng đúng! Phải xử lý vụ án khó giải quyết lại phiền toái như vậy… cuối cùng có thể thành công đem người xấu định tội, các ngươi ai cũng cực khổ, ai cũng có công lao."

      "Tôi có, đều là công lao của Tiểu Tuyền." Nhìn cửa, dám mở cửa vào.

      Mấy ngày nay gọi điện thoại cho Tiểu Tuyền mấy lần, giọng điệu của đều như giải quyết công việc. . . . . . Làm gì lại có nhiều công việc như vậy? Giữa bọn họ, chỉ còn lại công việc thôi sao?

      Tiểu Tuyền. . . . . ."Có phải Tiểu Tuyền tha thứ cho tôi hay ?"

      "Tha thứ? Nếu tôi là Tiểu Tuyền, tôi mới tha thứ cho cậu...cậu biết cậu chuyện có bao nhiêu quá đáng ? Lại còn dám chất vấn Tiểu Tuyền lén lút cùng luật sư bị cáo gặp mặt! Tôi rồi, Tiểu Tuyền là người thế nào, cậu phải biết, cậu chất vấn ấy như vậy, so với việc giết ấy còn tàn nhẫn hơn."

      Nghiêm Sĩ Dương chỉ cảm thấy hối hận thôi, trong ánh mắt cũng tràn đầy hối hận, khổ sở; ánh mắt buồn bã của tất cả, "Tôi xin lỗi, là tôi sai."

      "Cậu với Tiểu Tuyền!"

      "Tôi rồi, nhưng ấy. . . . . ."

      " ấy tha thứ cho cậu?"

      Lắc đầu, " ấy quan tâm."

      Học tỷ gật đầu, "Cậu xong đời rồi!"

      Bất quá cũng nên suy nghĩ chút, rốt cuộc chính mình cần cái gì? Vụ án của Tiểu Quân kết thúc, người xấu chắc chắn phải chịu trừng phạt, tại vấn đề chính là bản thân .

      Học tỷ đổi giọng, thở dài : "A Dương, cậu biết ? Ngày đó tôi chạy mắng cậu, tự tôi cũng cảm thấy đúng lắm, cậu là kiểm sát, coi như cậu biết Tiểu Quân, đụng phải người bị hại giống như Tiểu Quân, lấy cá tính của cậu, cậu cũng bỏ qua; cậu có thể vì Tiểu Quân truy tìm chính nghĩa, nhưng cậu có biết ràng cảm giác của cậu đối với Tiểu Quân là gì ?"

      "Tôi. . . . . ."

      "Ý tứ của Tiểu Tuyền tôi hiểu, ấy muốn cậu khó xử, hoặc là , ấy vẫn cảm thấy là do ấy chen vào giữa cậu cùng Tiểu Quân, nên ấy thà rằng im lặng, thành toàn cho cậu cùng Tiểu Quân; tại đổi lại, cậu nên cho ấy biết, rốt cuộc người cậu muốn là ai? đáng chết! Tôi ghét nhất là khi đàn ông lựa chọn. . . . . . Nhưng quan trọng là, người cậu muốn chọn là ai?!"

      Lựa chọn, làm sao có thể lựa chọn?

      Ngay từ đầu, hề nghĩ Tiểu Quân trở về, dù sao cũng qua 7, 8 năm ── trong khoảng thời gian này người ở bên cạnh chính là Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền trở thành thói quen của , cũng đón nhận này, thậm chí còn tỏ tình với .

      Nhưng Tiểu Quân đột nhiên xuất , mang theo thương tổn khắp người, trong lúc nhất thời cũng nghĩ nhiều, chỉ muốn phải cứu Tiểu Quân, bảo vệ , giúp báo thù.

      Vì vậy có thời gian chiếu cố Tiểu Tuyền. . . . . . Thậm chí còn chỉ trích . . . . . .

      tại, Tiểu Tuyền cho cơ hội. . . . . .

      "A Dương, Tiểu Tuyền giống như cậu nghĩ, phải lúc nào ấy cũng lãnh tĩnh đâu, ấy. . . . . . ấy thường trốn khóc mình. Cậu có thể trực tiếp vì Tiểu Quân theo đuổi chính nghĩa, Tiểu Tuyền lại phải băn khoăn đến việc ấy là quan toà; huống chi giữa ba người các ngươi tuyệt đối chỉ là quan toà, kiểm sát cùng người bị hại đơn giản như vậy, áp lực của ấy cũng !"

      Nghiêm Sĩ Dương thở dài, trong lòng càng đau hơn.

      rốt cuộc nên làm cái gì? Tiểu Tuyền bây giờ đem loại bỏ bên ngoài, muốn nghe nữa, giữa bọn họ bây giờ ngay cả bạn bè cũng phải.

      nên như vậy. . . . . . Tiểu Tuyền. . . . . .

      Vỗ vỗ bờ vai của , học tỷ đưa tài liệu ── có số việc chỉ có thể dựa vào tự mình nghĩ ràng, cậu ta thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu ràng.

      Tuy Tiểu Tuyền cùng A Dương có gì, nhưng ai biết, trong lòng , tồn tại quá lâu, làm sao có thể có gì?

      Nghiêm Sĩ Dương đứng ở cửa nhưng lại dám mở, nghĩ đến thời gian chính mình tổn thương Thẩm Bội Tuyền, tim của cũng được là sao.

      Tiểu Quân cần bảo vệ, cần an ủi, nhưng hoài nghi mình có làm được hay ? Nhất là khi ở trong lòng luôn lưu lại bóng dáng của Tiểu Tuyền.

      làm sao có thể khốn kiếp như vậy chứ?

      muốn bắt cá hai tay, cũng chưa từng nghĩ tới; nhưng vì chần chừ nên làm tổn thương ấy.

      Nhất thời, có dũng khí mở cửa, có dũng khí để đối mặt với ── từng qua rất bình tĩnh, trong lòng hề bị ảnh hưởng.

      sợ quấy rầy bình tĩnh của , sợ mình biết nên hướng nào, rồi lại đả thương lần nữa!
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Trà Super thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.1 (chương cuối):

      thế giới này, kỳ thực có nhiều hùng, cũng có nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn như vậy.

      Người bình thường tiếp tục trải qua cuộc sống của họ, ngay cả người từng làm hùng cũng vậy ── sau kiện đại hùng, sau những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, vẫn như cũ sinh hoạt như ngày thường.

      Cho tới bây giờ Thẩm Bội Tuyền cũng cảm thấy chính mình là hùng, nhưng có đôi khi lại cảm thấy mình là kẻ ngốc.

      Là kẻ ngốc nên mới kiên cường như vậy, chỉ biết xông về phía trước, dù cho vết thương chồng chất cũng dừng lại, bởi vì vẫn có thể nhìn thấy ràng mục tiêu giấu trong lòng mình, cho nên thể có hai lòng; chính vì vậy mà chỉ có thể kiên trì tới mục tiêu.

      Nhưng. . . . . .

      cũng chỉ là bình thường, thỉnh thoảng cũng cảm thấy độc; hoài nghi mục tiêu của mình, nhưng thỉnh thoảng lại hoài nghi liệu mình có thể đến mục tiêu đó hay ?

      "Tiểu Tuyền, em vẫn chưa tan việc à?"

      Bây giờ là tám giờ tối, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn xử lý công ── nhờ vụ án của Đường Vinh mà thanh danh của được lan truyền xa, vậy nên công việc lại càng ít.

      "Học tỷ, chị về trước , em còn phải viết bản tuyên án này, hôm nay mà viết xong sợ rằng ngày mai có thời gian xử lý."

      Lý Gia Dung thở dài, "Em làm việc tích cực như vậy sao chị lại biết xấu hổ mà tan việc trước chứ!"

      "Học tỷ, chị về trước , chị còn có con phải chăm sóc mà! Mau trở về ! Trễ như thế mà người bạn còn nhìn thấy mẹ là em phạm lỗi lớn đó."

      "Tiểu Tuyền, em cảm thấy cuộc sống như chị cũng tệ lắm phải ?"

      Nghe hiểu lắm, "Có ý tứ gì?"

      "Có gia đình, sau đó sinh con. . . . . . Chính là cuộc sống như vậy!"

      Thẩm Bội Tuyền cười, "Em sinh con với ai đây?"

      "Quan toà Triệu ở toà án dân sao? Cậu ta với chị là cậu ấy có ý với em!" bày ra bộ dạng muốn làm mai.

      "Làm ơn , học tỷ, chị cũng cần làm mai loạn như vậy đâu"

      Lý Gia Dung đặt túi xách xuống, ban đầu còn muốn chạy về nhà, nhưng bây giờ , "Em mới làm ơn , tại sao cho người ta cơ hội? Cậu ta cũng chỉ lớn hơn em tuổi, nhân phẩm cũng rất tốt, là người đoan chính, nhất định xứng với em. . . . . ."

      "Học tỷ, em muốn."

      Nhìn , "Rốt cuộc em muốn như thế nào? Chị giúp em giới thiệu bạn trai, em lại cần, vậy chứng tỏ em còn nhớ nhung Nghiêm Sĩ Dương; nhưng kêu em gọi điện tìm cậu ta em lại muốn, chị phát em đúng là rất khó trị!"

      Thẩm Bội Tuyền thở dài, "Học tỷ, cần lo lắng cho em, em quen với cuộc sống tại… cần lo lắng cho em đâu mà.”

      “Nhưng…”

      “Chị mau trở về ! Đừng khiến người bạn đợi quá lâu.”

      Nhìn thấy muốn tiếp, Lý Gia Dung chỉ có thể thở dài, cầm túi xách lên, nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định phải chú ý dùm cho Tiểu Tuyền, xem có người nào thích hợp với .

      thực tế, Tiểu Tuyền rất được hâm mộ, chỉ là quan tòa trong tòa án, ngay cả những luật sư khi ra tòa nhìn thấy , tất cả đều bị thu hút, ai cũng hi vọng có cơ hội quen biết Tiểu Tuyền.

      Nhưng đối với mến mà người khác dành cho mình Tiểu Tuyền lại rất vô tâm, trong lòng chỉ nhớ nhung đến người mà biết hơn mười năm là Nghiêm Sĩ Dương…

      biết kiếp trước cái tên kia làm được việc gì tốt nữa?

      Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền lại tiếp tục công việc, gõ bàn phím, chuyên tâm nhất trí, giống như từ đầu đến cuối chưa từng phân tâm.

      Qua nửa tiếng, rốt cuộc ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, xem đồng hồ, bây giờ mới phát mình quên uống ly trà. Phòng làm việc vắng ngắt, đèn lớn tắt, vì tiết kiệm, bàn chỉ mở cây đèn bàn, cảm giác như toàn thế giới đều rời , chỉ còn lại mình vẫn còn ở tại chỗ này.

      rốt cuộc làm gì?

      rốt cuộc đợi cái gì?

      đợi được sao?

      Đóng máy vi tính lại, hôm nay hãy để lười biếng lần lần là tốt rồi, muốn tiếp tục buồn bực ở chỗ này, nếu điên mất!”

      phải tìm đường ra, chạy

      Nhanh chóng cất tất cả tài liệu, mặc áo khoác vào, cầm túi xách, đây là lần đầu tiên Thẩm Bội Tuyền chạy trốn ra khỏi phòng làm việc.

      Lần đầu tiên, cảm thấy ở trong gian đó, cách nào hô hấp, gần như hít thở thông.

      Khi ra khỏi tòa án là chín giờ, lối bộ, rốt cuộc cũng cảm thấy cái loại cảm giác hít thở thông đó từ từ biến mất, thấy mình giống như vừa tìm được lối thoát.

      cứ từ từ, cũng vội về nhà, mấy năm trước mẹ qua đời, mặc dù khổ sở, nhưng cũng hi vọng mẹ có thể nghỉ ngơi ở thế giới khác, cần phải cực khổ nữa.

      sống mình, sợ liên lụy người nào.

      tới cua quẹo, cố ý theo hướng khác, quẹo theo hướng ngược lại, sau đó lại tiếp tục thẳng, vừa vừa suy nghĩ.

      Tại sao tìm ?

      muốn sao?

      có thể lừa gạt người khác, nhưng thể lừa gạt tâm của mình. Dù vậy nhưng thể tìm vào lúc này, thể để mặc cho bản thân lâm vào vấn đề tình cảm khó khăn trong lúc này.

      tại và năm đó đúng là cùng dạng, cho dù có thích , nhưng nếu bên cạnh có người, thể tiếp tục con đường này, phải cách xa xa, nhìn , tới gần , phải quên chữ thích trong lòng mình, phải cách xa .

      Đây chính là chuyện mà Thẩm Bội Tuyền biết làm , dùng lý trí để xử lý tất cả, bao gồm tình cảm, cho nên đối với người khác, rất tỉnh táo, nhưng thực tế, chỉ có chính biết, dùng lý trí khắc phục khổ sở này.

      ép lựa chọn sao? Dĩ nhiên ! để cho mình trở thành mục tiêu lựa chọn của người khác, cho nên rút ra, đem gian trả lại cho Sĩ Dương cùng Tiểu Quân.

      có dũng khí?

      thừa nhận, muốn đối mặt với cái lựa chọn cuối cùng của người đàn ông đó, thay vì đến lúc đó khổ sở, bằng vừa bắt đầu liền thoát ra trước, dù sao người đứng xem chắc bị thương.

      Liệu rằng có thể đơn thuần chỉ làm người đứng xem thôi sao?

      Hốc mắt ẩm ướt, giống như ngôi sao trời lấp lánh , ánh sáng lấp lánh đó như chuyện, từng có tình cảm, mười năm này là hối hận.

      lau nhanh nước mắt như muốn chảy ra, bước chậm đường, cũng biết đến tột cùng mình tới chỗ nào, bốn phía hình như có chút xa lạ, bên hình như có mảnh đất trống, cỏ dại mọc thành bụi.

      Nhưng thèm để ý, bởi vì bên kia là đường cái, đường xe cộ chạy tuy bằng ban ngày, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được vài chiếc xe chạy qua.

      muốn thêm đoạn đường, đợi khi muốn về nhà bắt taxi về là được.

      Toàn thân Thẩm Bội Tuyền buông lỏng, hề đề phòng mà , đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, có chú ý tới biến hóa xung quanh.

      Trong lúc bất chợt , cảm giác bên cạnh có người!

      Người nọ tựa hồ theo dõi , vốn cho là ảo giác, để ý tới, chừng người này đúng dịp cùng đường với .

      Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền muốn né qua bên để người kia trước, cho là mình ngăn trở đường của đối phương, nhưng khi định né qua người phía sau đột nhiên kéo lại.

      “A…”

      còn kịp kêu thành tiếng, người nọ dùng sức mạnh kéo vào bên trong chỗ đất trống đầy cỏ dại.

      Thẩm Bội Tuyền dường như bị dọa đến quên cả việc kêu cứu, thân thể bị bắt lấy, xuyên qua bụi cỏ dại làm cả người đau nhói.

      Còn chưa biết là tình huống gì, đối phương ném xuống đất, rên lên tiếng, vừa ngẩng đầu lên để nhìn ràng người nọ đè lên thân thể .

      Co rất hoảng sợ, toàn thân phát run. “ định làm gì?”

      Người nọ giống như nổi điên, cái gì cũng , trong ánh mắt chỉ có cuồng loạn, biểu mặt rất ác độc, giống như phải người, mà là dã thú…

      Người nọ động thủ muốn xé quần áo của Thẩm Bội Tuyền, ngừng giãy giụa, để cho xé.

      lật ng, liều chết muốn chạy trốn, nhưng nắm được tóc , kéo người trở lại.

      “Uhm…” Thân thể đau đớn tính là nghiêm trọng nhưng sợ hãi của nội tâm tăng cao, lần đầu tiên, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy thể trốn đâu được, biết nên làm thế nào!

      ra là loại cảm giác bị xâm hại kinh khủng như vậy, ra đây chính là cảm thụ nội tâm của Tiểu Quân , cái loại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng, loại cảm giác biết nên hướng người nào cầu cứu….

      Đối phương xé rách cổ áo, Thẩm Bội Tuyền thét chói tai, đối phương sợ hãi bị phát , ra tay đánh , đánh đến đầu tóc choáng váng.

      Khóe miệng của đều là máu, đầu óc choáng váng, nhưng cũng phải là người ngoan ngoãn chịu đựng, nội tâm của cũng thấy tức giân.

      Loại súc sinh này, xem khổ sở của ng khác là niềm vui, đáng chết!

      “Cút ngay! Khốn kiếp!” đưa chân dùng sức đạp đối phương, mỗi cái đều vô cùng dùng sức, thậm chí còn hung hăn đá hạ thể của đối phương.

      Đối phương nhảy dựng lên, trong miệng ngừng mắng.

      Thẩm Bội Tuyền mượn cơ hội này lật người muốn trốn , thừa dịp đối phương bị thương, vội vàng chạy về phía đường lớn, nhưng đối phương để như nguyện.

      “A.”

      Đối phương cầm tảng đá lên đập vào ói , nhất thời ngã xuống đất ngất , đối phương lại dùng tảng đá hung hăng đập vào đầu
      DinhloanTrà Super thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :