1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.2:

      Thẩm Bội Tuyền phân phó tìm địa điểm trong toà án để mở phiên toà. Để bảo đảm Uông Ánh Quân bị thương tổn, Nghiêm Sĩ Dương tự mình dẫn người đến toà án bố trí phen.

      Trong tòa án có cách bí mật để bảo vệ an toàn cho nhân chứng khi mở phiên toà ── với trường hợp nhân chứng thể lộ diện được sắp xếp ở trong này để tránh bị bị cáo phát .

      Mặc dù nhân chứng ra tòa, nhưng đợi trong phòng phía sau toà án, nhân chứng có thể thấy được toàn cảnh phiên toà; căn phòng ngăn cách với toà án bằng vách ngăn, vách ngăn đó là tấm kính thủy tinh trong suốt.

      Xuyên thấu qua kính thủy tinh, nhân chứng bí mật có thể nhìn thấy tòa án, nhưng tòa án mọi người thấy được nhân chứng; nhân chứng chuyện thông qua loại microphone đặc chế, thanh thay đổi, nên ai phân biệt được.

      Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn lo lắng ── bởi vì Tiểu Quân phải là nhân chứng bí mật, Đường Vinh nhận ra , cho dù trốn hay dùng microphone chuyện Đường Vinh vẫn biết đó là .

      Cho nên vẫn hài lòng với kính thuỷ tinh có thể nhìn thấy tòa án, phái người trở lại dán thêm tầng giấy cách nhiệt, để tránh cho Đường Vinh ở toà án có cơ hội đe doạ Tiểu Quân.

      Mặc dù trong lòng biết, việc để cho bị cáo đối chất là rất quan trọng, Tiểu Tuyền quyết định như vậy cũng sai, nhưng vẫn lo lắng cho Tiểu Quân, lo lắng đến biết nên làm thế nào cho phải.

      Rốt cuộc cũng tới ngày mở phiên toà tiếp theo, khoảng cách so với phiên toà trước là mười ngày; mười ngày này, tinh thần của Tiểu Quân khôi phục ít.

      Nhưng khi Nghiêm Sĩ Dương chính miệng cho biết, phải ra tòa cùng Đường Vinh giáp mặt đối chất vẫn bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch ── lần mở phiên toà này công khai, những người liến quan được dự thính.

      Hình như có phần lớn nội tình Tiểu Quân vẫn muốn với ── vì điều tra chuyện này, hỏi rất nhiều người, bao gồm cha mẹ của Tiểu Quân, những người từng bày sắc mặt tốt với .

      Nhưng cha mẹ Tiểu Quân cũng , bọn họ lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn cho là Đường Vinh cùng Tiểu Quân chính là vị hôn phu, vị hôn thê. . . . . .

      Năm đó cũng là Đường Vinh mang theo Tiểu Quân về nhà muốn cùng Tiểu Quân ở chung chỗ, muốn kết hôn với Tiểu Quân, kêu Tiểu Quân đừng học nữa, mà gả cho ta. . . . . . Bọn họ cũng biết làm sao lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . .

      Nhưng nếu như là như vậy, tại sao Tiểu Quân lại có vết thương chồng chất. . . . . . Cái gì Tiểu Quân cũng chịu . . . . . . Giống như là thể …….

      Ngồi ở chỗ của Chánh án, Thẩm Bội Tuyền nhìn bốn phía, phát tấm kính thủy tinh, phía sau chính là căn phòng , hẳn là Tiểu Quân ở bên trong.

      "Tốt! Người bị hại đến đúng ?" Nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương, gật đầu.

      Theo lệ thường, khi ra tòa, nhân chứng phải xác nhận thân phận, nhưng Thẩm Bội Tuyền tính toán bỏ qua trình tự này ── nếu A Dương xác nhận thân phận, cũng bận tâm nữa.

      "Chánh án, làm sao chúng tôi biết người phía sau căn phòng có phải là Uông Ánh Quân hay ?"

      "Vậy luật sư có ý kiến gì?"

      "Ít nhất cũng phải xác nhận thân phận!" mặt luật sư mang theo nụ cười có ý tốt, "Có thể hay để cho tôi trò chuyện với ấy?"

      "Mẹ nó, mày cần quá đáng!"

      "Kiểm phương" Thẩm Bội Tuyền ngăn Nghiêm Sĩ Dương lại, nhìn luật sư, "Luật sư nghĩ gì với ấy?"

      "Vì muốn xác định trong phòng có phải là Uông Ánh Quân , có nhận thức thân chủ tôi hay , tôi muốn xin chỉ ra trong trường ai là Đường Vinh." Luật sư hướng về tấm kính thủy tinh , "Xin cho tôi biết, thân chủ tôi, Đường Vinh, hôm nay mặc tây trang màu gì?"

      ". . . . . ."

      Đường Vinh đột nhiên xoay người, nhìn bề ngoài là muốn để cho người trong phòng thấy tây trang mặc, nhưng đồng thời cũng có thể nhìn thấy nét mặt, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ta!

      Microphone mở, nhưng lại là mảnh trầm mặc.

      Nghiêm Sĩ Dương rất sốt ruột, đương nhiên chú ý thấy Đường Vinh cố ý xoay người ── điều này ràng là muốn dọa người!

      Thẩm Bội Tuyền đột nhiên chuyện, "Ngừng! Bị cáo ngồi thẳng, cần lãng phí thời gian, chờ khi bắt đầu đối chất, nội dung ra có chính xác hay , tự nhiên có thể xác định có phải người bị hại , cần dùng phương thức này."

      "Nhưng. . . . . ."

      "Yên lặng! Bây giờ bắt đầu tiến hành thẩm lý."

      Thấy Đường Vinh bị buộc phải ngồi đúng tư thế, vị trí, Nghiêm Sĩ Dương thở phào nhõm ── may là Tiểu Tuyền giúp tay, cho Đường Vinh ngay từ đầu đem Tiểu Quân hù dọa.

      "Kiểm phương tỏ lập trường khởi tố, lần này mở phiên toà là nhằm vào việc bị cáo cho rằng khởi tố hợp pháp, cho nên do bên bị cáo bắt đầu đối chất, luật sư của bị cáo có thể bắt đầu, xin chú ý ngôn từ."

      Luật sư đứng lên, trong lúc nhất thời biết nên tới trước mặt ai để đối chất, đành phải đứng ở vị trí, nhìn vào chỗ ngồi của Thẩm Bội Tuyền."Đầu tiên, tôi muốn hỏi, người trong phòng có biết hôm nay mình dùng thân phận gì đến đây hay ?"

      trường vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe được thanh nho từ microphone, "Tôi. . . . . . Bọn họ , tôi là chứng nhân. . . . . ."

      "Bọn họ , bọn họ là ai? Người nào với như vậy?"

      "A Dương. . . . . . phải, là kiểm sát viên . . . . . ."

      "Kiểm phương là nhân chứng, cho nên cảm thấy mình là người bị hại? cho rằng mình chỉ là nhân chứng? Có phải là ý này hay ?"

      "Tôi. . . . . ."

      "Trả lời tôi!"

      "Kháng nghị " Nghiêm Sĩ Dương tức giận rống, "Hung cái gì? Con mẹ nó, mày hung cái gì?"

      Thẩm Bội Tuyền nhanh chóng xử lý, "Kháng nghị hữu hiệu, luật sư bị cáo chú ý lượng, kiểm phương cũng chú ý ngôn từ."

      "Tốt! Có phải từng theo thân chủ của tôi, Đường Vinh, lên giường ân ái hay ?"

      ". . . . . . Phải . . . . ."

      Câu trả lời này làm Nghiêm Sĩ Dương sợ hết hồn, Thẩm Bội Tuyền nhìn hồ sơ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhất thời nhìn nhau.

      Tiểu Quân như thế nào lại "Phải" ? ! như vậy chẳng phải đại biểu là tự nguyện sao?

      từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái. . . . . . phải là bị cường bạo sao? Nếu như là bị cường bạo, phải phủ nhận cách "ân ái". . . . . .

      "Xảy ra ở nơi nào?"

      ". . . . . ."

      " thể quá lớn tiếng, nếu doạ nhân chứng." Luật sư giễu cợt cười tiếng, "Xin cho tôi biết, xảy ra ở nơi nào?"

      "Ở trong nhà . . . . . ."

      " từng ở trong nhà thân chủ tôi, cùng thân chủ tôi lên giường ân ái, hôm nay tới đây với thân phận là nhân chứng, phải là người bị hại, tự nhiên cũng phải tố cáo." Nhìn về phía Thẩm Bội Tuyền, "Chánh án, tôi hỏi xong."

      Thẩm Bội Tuyền trầm mặc, "Cho nên bên biện cho là. . . . . ."

      "Bên biện vẫn thỉnh cầu xin tòa án thụ lí đơn kiện của kiểm phương, bởi vì Uông Ánh Quân cảm thấy mình là người bị hại, lại thừa nhận rằng ấy cùng thân chủ tôi chỉ là xảy ra hành vi tình dục, những điều này cho thấy người bị hại cho là mình bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ!"

      "Chuyện Uông bị thương là , nhưng tôi cho rằng đó chỉ là thương tổn khi quan hệ, cho dù muốn truy tố, cũng phải do Uông ra."

      Nghiêm Sĩ Dương hít sâu, đứng lên, "Theo ghi chép, khi được thẩm vấn, người bị hại bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ, bị làm nhục, còn bị khắc chữ người, Chánh án. . . . . ."

      "Chánh án, về phần tự bạch, tôi cực kỳ nghi ngờ tính chân của nó, xin toà án loại bỏ chứng cứ." Luật sư bổ sung, "Tôi vẫn giữ nguyên câu đó, kiểm phương khởi tố hợp pháp. Muốn hay cũng là do người bị hại , mà tội danh này cũng phải là cưỡng chế, ép buộc quan hệ, nhiều nhất chỉ là tội xúc phạm thôi."

      Đường Vinh nở nụ cười, thế cuộc trước mắt cho thấy kiểm phương có phần thắng, ta đắc chí vừa lòng, cảm giác luật sư mình mời tới rất giỏi.

      "Xác định có muốn kiện ?" Đường Vinh , "Tiểu Quân, muốn kiện tôi sao? muốn kiện cứ kiện! Tôi quan trọng việc đó, Tiểu Quân. . . . . ."

      ". . . . . ."

      " dám kiện kiện !"

      Đầu kia của microphone truyền đến thanh hô hấp run rẩy, Nghiêm Sĩ Dương càng thêm tức giận, tức đến muốn nổi đoá, nhưng ngay khi định đứng lên những lời thô tục, Thẩm Bội Tuyền lại lên tiếng trước──

      "Bị cáo, bị cáo vừa mới gì? 『 dám kiện kiện 』? ! Ở tòa án của tôi, ở trước mặt tôi, bị cáo lại dám đe doạ người bị hại? Bị cáo cho rằng ba quan toà chúng tôi đều chết hết rồi sao?"

      Rất hiếm khi thấy Thẩm Bội Tuyền nổi đoá, đến Nghiêm Sĩ Dương còn ngây ngẩn cả người, ngay cả Uông Ánh Quân ngồi bên trong cũng sững sờ.

      Luật sư bị cáo cảm giác ổn, vốn định đứng lên xin tha thứ, nhưng Thẩm Bội Tuyền hoàn toàn cho ta cơ hội ── cùng quan toà hai bên trao đổi ý kiến, hai vị quan toà kia cũng đồng ý.

      dọn dẹp hồ sơ, "Phiên toà hôm nay tới đây kết thúc, nghỉ ngơi mười phút, sau đó mở phiên toà giam giữ; bị cáo liều lĩnh như vậy, ở toà mà dám đe doạ người bị hại, giờ có đủ yếu tố để cầu giam giữ."

      Tinh thần của Nghiêm Sĩ Dương biến chuyển, tay nắm chặt, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cảm thấy vui mừng. Ông trời! Tiểu Tuyền rốt cuộc có động tác rồi.

      Sắc mặt Đường Vinh thay đổi, sắc mặt của luật sư cũng thay đổi, chỉ thấy luật sư ngừng khuyên giải Đường Vinh, hai người châu đầu ghé tai biết cái gì.

      Nghiêm Sĩ Dương vui mừng đến nỗi chỉ muốn nhảy dựng lên, chỉ kém có hét lên, mới nghĩ muốn lên động viên Tiểu Tuyền, phát cùng hai quan toà ra khỏi tòa án.

      Làm tốt lắm!

      Đây mới là Thẩm Bội Tuyền, ha ha. . . . . .
      Chương 7.3:

      Chỉ có điều, Thẩm Bội Tuyền vẫn đem người bắt giữ!

      Nhưng Đường Vinh cũng dễ chịu ── ở phiền toà giam giữ, luật sư của ta nào là khuyên can, nào là cãi lý, dùng hết lời lẽ nhưng vẫn có cách nào thuyết phục được Thẩm Bội Tuyền, thể khiến tin tưởng Đường Vinh tuyệt đối gây bất lợi với Tiểu Quân.

      Ngay cả những lời như "Nếu Đường Vinh bị giam giữ, giá cổ phiếu của xí nghiệp Đường thị bị rớt" cũng được lôi ra . Làm luật sư quả dễ mà!

      Thẩm Bội Tuyền suy nghĩ rất lâu, trong gần ba giờ, đều nghe ý kiến của kiểm phương và bị cáo.

      Nghiêm Sĩ Dương chủ trương đem người giam giữ, chủ công hỏa lực đều đặt vào câu mới vừa rồi của Đường Vinh " dám kiện kiện !", nếu để tên phế vật này ra ngoài tuyệt đối gây bất lợi cho người bị hại. . . . . . Hai chữ ‘phế vật’ là từ mà Nghiêm Sĩ Dương sử dụng ở phiên toà.

      Cuối cùng Thẩm Bội Tuyền quyết định, "Bị cáo Đường Vinh phải nộp ba vạn tiền bảo lãnh, ngoài ra còn kèm theo điều kiện, chỉ cần bị cáo xuất xung quanh người bị hại trong vòng 100m lập tức bắt giữ, cần phải mở phiên toà giam giữ nữa."

      Sau khi ra khỏi tòa án, Đường Vinh vội vàng gom tiền, may mắn là trong nhà ta có tiền, nên ba vạn cũng coi là nhiều; nhưng lần này, khi ra khỏi tòa án, mặt ta có chút vẻ vang nào.

      ta biết, ở phiên toà, vì nhất thời lỡ lời đe doạ người bị hại, nên việc thuyết phục quan toà tin vô tội, tin tưởng đây chỉ là hành vi tình dục bình thường, gặp nhiều khó khăn.

      Uông Ánh Quân vẫn tiếp tục được cảnh sát cùng kiểm phương bảo vệ chặt chẽ, bố trí ở nơi mà Đường Vinh tuyệt đối thể nào tìm được, để nghỉ ngơi tốt, hồi phục sức khỏe.

      Thân thể dễ dàng khôi phục, nhưng vết thương trong lòng rất khó khăn.

      ra Nghiêm Sĩ Dương cũng có chút mơ hồ, phải cố ý làm bản thân mơ hồ, chỉ là Tiểu Quân trở về quá đột nhiên, quay về với vết thương chồng chất, làm cho tự chủ được mà đau lòng.

      mơ hồ, mơ hồ hiểu tim của mình rốt cuộc là thế nào.

      Học tỷ hỏi rất đúng. thương hại Tiểu Quân? Hay là đau lòng Tiểu Quân, vẫn còn Tiểu Quân? Ngay cả chính cũng biết. . . . . .

      Tối hôm đó dẫn Tiểu Quân ra ngoài để ấy cảm thấy thoải mái hơn; thực tế, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ── lúc ở kiểm sở, ở toà án, Tiểu Quân muốn , bởi trong lòng có áp lực, sợ hãi, cho nên cũng muốn hỏi.

      Ở công viên bên cạnh kiểm sở, Tiểu Quân ngồi ghế đá, Nghiêm Sĩ Dương đứng trước mặt , thân hình cao lớn y như trước kia, Tiểu Quân nhìn , trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi xổm người xuống nhìn ── vẫn như năm đó, vẫn là khéo léo dịu dàng.

      từng giải thích mà biến mất khỏi , khiến đau khổ, chờ đợi; chờ cũng chờ, đợi cũng đợi, đợi đến khi muốn đợi thêm nữa, đợi đến tim của cũng thay đổi, hướng về khác; vậy mà giờ Tiểu Quân lại trở về. . . . . ."Tiểu Quân, cảm thấy có số việc em vẫn chưa cho biết."

      co rúm lại, cả người sợ hãi, trong đầu như nghĩ tới chuyện xảy ra trong những năm gần đây.

      "Những chuyện này liên quan tới vụ án, có lẽ cũng liên quan tới. . . . . . Năm đó tại sao em lại rời bỏ . . . . . . Tiểu Quân, em có thể thành cho biết ?"

      Thân thể run rẩy, cắn môi dưới, nước mắt cũng chảy ra.

      Đoạn trí nhớ kinh khủng kia ngừng vọt ra, cảm thấy chính mình giống như bị trói chặt . . . . . . ! Kinh khủng hơn, giống như là bị đóng đinh mặt đất, máu chảy ngừng, toàn thân trần truồng, thậm chí giống như là bị ngũ mã phanh thây.

      Từ hơn mười năm trước, từ giây phút rời khỏi Nghiêm Sĩ Dương, bi kịch của cũng xảy ra. . . . . .

      Những năm gần đây, vẫn luôn trốn chạy, cho là có thể thoát khỏi cảnh ngộ đó; nhưng , nó như hình với bóng, bóng dáng của ác ma kia vẫn tồn tại bên người ."Em. . . . . ."

      "Tiểu Quân, nơi này phải kiểm sở, cho biết, những năm này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Sợ hãi ── gương mặt của tên đàn ông kia lại lên trong đầu , trong nháy mắt chiếm lấy ; ác ma ── phải làm sao để loại bỏ nó đây? phải làm thế nào mới có thể thoát ra khỏi?

      Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu cái, hốc mắt ướt, "Em biết ? Năm đó, lúc em rời khỏi , thường mình núp ở phía sau đài quan sát vừa khóc vừa uống rượu; nghĩ thầm: Mẹ kiếp! kém cỏi như vậy sao? Tại sao em lại muốn rời khỏi ? Tại sao?"

      " xin lỗi. . . . . ." chỉ có thể xin lỗi.

      "Nhưng. . . . . ." Cố gắng lau nước mắt, "Coi như chia tay, cũng muốn em biến thành bộ dáng này. . . . . . Em nên hạnh phúc, vui vẻ, tìm người em mà ở cùng nhau, coi như phải là cũng quan hệ, Tiểu Tuyền , thích người, chỉ cần người đó hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ."

      che miệng, ngừng khóc.

      " muốn em biến thành như vậy!" Nghiêm Sĩ Dương gầm , "Tiểu Quân, cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những năm này em ra sao? Tại sao em sợ Đường Vinh như vậy? Tên kia đến cùng làm cái gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

      dùng sức lắc đầu ── muốn , cũng dám !

      Sợ hãi quá sâu, tâm ma quá mạnh mẽ, ép tới thở nổi, thể , đừng ép buộc . . . . . . Uông Ánh Quân khóc, nước mắt ngừng rơi xuống.

      Nghiêm Sĩ Dương cũng rất khổ sở, biết nên an ủi thế nào, muốn hỏi lại hỏi ra nguyên do, cuối cùng lại biến thành như vậy.

      hỏng bét. . . . . . Chuyện gì cũng làm được. . . . . .

      "Đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." ngồi chồm hổm, vỗ vỗ lưng của , thậm chí ôm vai , an ủi ── am hiểu lời an ủi, chưa được hai câu bắt đầu mắng Đường Vinh, nhưng tại đây điều duy nhất mà có thể nghĩ tới.

      Động tác rất thân mật, nhưng đêm khuya, người có thể thấy cũng nhiều lắm, nhưng vẫn có người thấy được ── vừa đúng, người nọ chính là Thẩm Bội Tuyền.

      đứng cách đó xa nhìn bọn họ, trốn, bởi cảm thấy mình cần trốn, nhưng cũng cảm thấy mình cần thân.

      Vốn là có gì, vốn là cái gì cũng có. . . . . .

      Xoay người trở về ── vốn dĩ vừa tan việc, định về lại thấy cảnh này, thể phủ nhận đau lòng của mình, có thể gạt được người khác, nhưng thể lừa gạt chính mình!

      quay trở lại phòng làm việc, lên lầu, trốn trong góc khuất ── bởi vì học tỷ chuẩn bị rời , muốn ấy phát mình trở lại, nếu ngăn cản học tỷ tan việc.

      Đợi đến khi Lý Gia Dung , Thẩm Bội Tuyền mới thân, tiếp tục về phía trước, lấy chìa khóa ra, mở ra cửa phòng làm việc, vào, ngồi xuống ghế.

      Đèn mở, vẫn ngồi đó, mắt chớp cũng chớp, nhìn căn phòng yên tĩnh, sau đó cũng nhúc nhích.

      Đột nhiên, nước mắt cứ như vậy chảy xuống. . . . . .

      Chảy qua đôi má, xuống tới cằm, sau đó rơi xuống; giọt lại giọt, nước mắt mang theo ưu thương, mang theo nhiều năm ký ức.

      Có lẽ, nên buông tay rồi.

      Mười năm ── chính cũng thể tin mình có thể người đàn ông mười năm, trong thời gian đó, chưa từng muốn hồi báo, lại càng nghĩ đến việc được .

      vẫn tin chắc ── nếu là của mình, là của mình .

      Cho nên, trả lại cho Tiểu Quân !

      Trả. . . . . Trả cái gì? Từ đầu tới cuối cũng phải của , gì đến trả?

      Lau nước mắt, vẫn là Thẩm Bội Tuyền biết tự kiềm chế, bỏ túi xách trong tay xuống, mở đèn bàn lên, mở hồ sơ ra, bắt đầu dời lực chú ý của mình.

      Nháy mắt, nhìn tài liệu, rất chuyên tâm, trong lòng có việc khác, chỉ khi nước mắt rơi xuống, mới là lúc vạch trần vẻ ngụy trang của .

      người, chính là hi vọng người đó hạnh phúc. . . . . .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1:
      Vụ án của Uông Ánh Quân vẫn còn thẩm tra, tất cả mọi người đều chờ xem Thẩm Bội Tuyền xử lý án này thế nào ── chỉ vì là Chánh án, mà còn vì. . . . . . các tạp chí bát quái đều Tiểu Quân cùng Sĩ Dương từng có quan hệ đương, mà cùng Sĩ Dương cũng có tình cảm mập mờ, ràng. Vốn dĩ chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết, nhưng giờ …mọi người đều biết.

      Dù vậy Thẩm Bội Tuyền vẫn mặc kệ, vẫn bình tĩnh, hoàn toàn dao động ── phải phán như thế nào làm thế ấy, cho dù trong lòng cũng cảm thấy Đường Vinh có vấn đề, nhưng vẫn như cũ bảo trì trung lập.

      Muốn xử bị cáo có tội, Sĩ Dương phải lấy ra tất cả chứng cứ để thuyết phục ; thể nào tiếp nhận những ngôn từ mơ hồ kia, thứ cần là bằng chứng xác thực.

      Nhưng biết việc điều tra của Sĩ Dương gặp khó khăn ──

      Quả Tiểu Quân chịu đủ kinh sợ, dường như ấy muốn lại ra toà đối chất với Đường Vinh, hoặc là , Tiểu Quân căn bản nghĩ gặp lại Đường Vinh.

      Mặc dù Tiểu Quân , nhưng cảm thấy ấy muốn kiện, cũng dám kiện!

      thực tế, Tiểu Quân rất sợ mỗi lần nhắc tới hai chữ Đường Vinh ── ngày đó khi ngồi ở trong phòng , mặc dù nhìn thấy Đường Vinh thông qua tấm kính thuỷ tinh, mặc dù Đường Vinh nhìn thấy , nhưng vẫn bị hù doạ đến nỗi ngay cả lời cũng được.

      Nếu Tiểu Quân cam tâm tình nguyện cùng Đường Vinh lên giường, đúng là có quỷ mới tin!

      Cho dù Tiểu Quân kiện kiểm phương cũng có thể làm, bởi vì đây là tội công tố, căn bản cần Tiểu Quân kiện, nhưng bọn họ cũng rất ràng, Tiểu Quân phải ra tòa bày tỏ việc bị ép buộc, là bị ép, chứ thể như lần đối chất trước, luật sư hỏi có từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái hay , lại trả lời có, những từ ngữ như vậy khiến người khác hiểu rằng phải bị ép, mà là cam tâm tình nguyện.

      Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

      Chuyện này đúng là rất phiền toái. Những lời kia được ghi chép lại. Dù cho trong lòng Thẩm Bội Tuyền còn nghi vấn, nhưng lời đó lại ảnh hưởng đến hai quan toà kia.

      Thẩm Bội Tuyền tự hỏi, việc Tiểu Quân thừa nhận cùng Đường Vinh "lên giường ân ái" , mà phải bị cường bạo, trong này nhất định có nguyên nhân đặc biệt. . . . . .

      Ai! chỉ có Sĩ Dương, mà ngay cả cũng cảm thấy phiền não; lần này Tiểu Quân xuất quả làm rối loạn tâm tư của bọn họ, càng cần đến màn tỏ tình của hai người vào đêm hôm ấy, bởi vì nó giống như. . . . . .

      Chưa từng tồn tại!

      tại trong mắt chỉ có Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Quân mà chửi . . . . . . Ai ──

      Giữa trưa, Thẩm Bội Tuyền ra khỏi tòa án ── cần tìm chỗ để tỉnh táo suy nghĩ. Mặc dù đây phải là công việc của , mặc dù trong lòng luôn nghĩ chỉ cần làm tốt chức vụ quan toà của là được rồi, nhưng khi nhìn Nghiêm Sĩ Dương giống như con ruồi đầu bay tán loạn, vẫn tự giác mà muốn nghĩ biện pháp giúp .

      tới quán cà phê, kêu ly cà phê và món ăn, bàn là quyển vở ghi chép, nắm cây bút trong tay, ở quyển vở viết đông viết tây, giống như phán đoán cái gì.

      Cà phê cùng món ăn đưa tới, nhưng vẫn nhúc nhích, cuốn vở là sơ đồ quá trình của vụ án, óc ngừng suy luận. . . . . . Năm đó rốt cuộc là có chuyện gì?

      Tiểu Quân biến mất cả đêm, nghe khi đó, Đường Vinh từng cùng về Uông gia để gặp cha mẹ, khi đó liền có tin đồn là bọn họ ở chung chỗ, mấy năm nay cũng chưa từng gặp qua. . . . . .

      Rốt cuộc Đường Vinh là người như thế nào? Làm sao mà chỉ trong đêm lại xuất trong khi Tiểu Quân cùng Sĩ Dương vẫn còn lui tới?

      Người này rốt cuộc chui ở đâu ra?

      ta là danh nhân, là con trong gia đình nổi tiếng, truyền thông ta hòa ái dễ gần, thường quyên tiền làm việc thiện; nhưng Tiểu Quân lại rất sợ ta, rốt cuộc là tại sao. . . . . .

      cũng rất hoài nghi, ngày đó cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của ta.

      "Xin hỏi tôi có thể ngồi chứ?"

      người đàn ông đột nhiên mở lời, cắt đứt tất cả suy nghĩ của Thẩm Bội Tuyền, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người chuyện, trong lòng kinh ngạc thôi, thậm chí có phần tức giận.

      Đó là luật sư của Đường Vinh. . . . . . Đối phương kéo cái ghế đối diện Thẩm Bội Tuyền, trực tiếp ngồi xuống, thậm chí gọi phục vụ, kêu ly cà phê. " ngại cùng bàn chứ?"

      Thẩm Bội Tuyền dựa vào ghế, ôm ngực nhìn ── đây cũng phải là ngày đầu tiên ngồi lên vị trí tại, làm sao có thể biết người trước mắt này có mục đích gì." to gan! Vụ án của đương tại do tôi thẩm tra, vậy mà dám bí mật tới đây gặp tôi? có tin là tôi mời kiểm sở tới đưa về trừng phạt ?"

      " cần tức như vậy chứ?"

      "Nếu bây giờ lập tức rời , tôi còn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nếu tôi liền theo luật điều thứ 40 mời kiểm sở đưa về trừng phạt!"

      "Chánh án Thẩm sao lại khó khăn vậy? Chẳng lẽ những điều tôi định , chút hứng thú cũng có sao?"

      " có!"

      Đối phương vẫn ung dung, "Vậy cũng nhất định, có lẽ những gì tôi sắp , Chánh án Thẩm có hứng thú đó."

      "Mời rời . . . . . ."

      "Nghe kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương cùng vị hôn thê của đương tôi lúc ở đại học từng là người của nhau?" ta trực tiếp thẳng vào vấn đề, để tránh bị đuổi .

      Thẩm Bội Tuyền .

      "Chỉ là khi đó, Uông Ánh Quân bị đương của tôi theo đuổi. . . . . . Là đàn ông đúng là chịu nổi, khó trách kiểm sát Nghiêm cứ gây với đương tôi."

      Thẩm Bội Tuyền cười, "Hôm nay tới đây, chắc chỉ là muốn làm ảnh hưởng đến lòng của tôi chứ? có lời gì thành !"

      Bởi vì kết quả cũng giống nhau, đợi bản án thẩm lý xong, nhất định xử lý tên luật sư phách lối cuồng vọng, xem kỷ luật như này.

      "Nghe người ta , tình cảm của chánh án Thẩm cùng kiểm sát Nghiêm cũng tệ lắm?"

      Tim lỡ nhịp, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bị ảnh hưởng, "Luật sư lo đọc hồ sơ, lại ở đây xem tạp chí bát quái. Nếu như lo lắng tôi thả cho kiểm sát Nghiêm, vậy nên thay đương của mình biện hộ cho tốt."

      "Tôi đương nhiên lo lắng chánh án Thẩm thiên vị, bởi vì Chánh án Thẩm nhất định cũng rất ràng, vụ án này nếu như kiểm phương thắng, đương tôi có tội, vậy … kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân có thể hợp lại rồi." Vừa mặt vừa nở nụ cười tự tin, ta cho là như vậy nhất định làm cho Thẩm Bội Tuyền dao động.

      Thẩm Bội Tuyền nhăn mày, "Cho nên?"

      Luật sư thở dài, "Tôi cảm thấy đáng cho chánh án Thẩm! Làm sao mà Uông Ánh Quân có thể vượt qua , Nghiêm Sĩ Dương như thế nào lại có ánh mắt như vậy, cứ cố chấp với tàn hoa bại liễu. . . . . ."

      "Tàn hoa bại liễu?"

      "Đương nhiên! Cũng biết Uông Ánh Quân bị đương tôi chơi đùa bao nhiêu lần, phải là tàn hoa bại liễu là cái gì? Nghiêm Sĩ Dương cũng thiệt là, hiểu sao lại thích đôi giày rách mà người khác mang. . . . . ."

      Thẩm Bội Tuyền khoanh tay ôm ngực, nhịn được cười tiếng, "Ngày đó đối chất, hỏi Uông Ánh Quân có phải từng theo đương của lên giường ân ái hay ? dùng từ là 『 ân ái 』….Sao tại lại Đường Vinh 『 chơi đùa 』? !"

      Luật sư đột nhiên cứng họng, trong nháy mắt sắc mặt biến trắng ── ông trời, Thẩm Bội Tuyền thế nào lại lợi hại như vậy, hai ba câu liền tóm lấy sơ hở trong lời của ?

      Thẩm Bội Tuyền cười, "Đại luật sư, tôi rất ràng việc định gì với tôi hôm nay, hi vọng để cho tôi cảm thấy nguy cơ, đừng để kiểm phương thắng kiện, nếu Nghiêm Sĩ Dương hợp lại với Uông Ánh Quân, nhưng tôi muốn cho biết, khi tôi thẩm lý bất kỳ vụ án nào, cái tôi nghĩ tới đều phải là chính mình."

      Đứng lên, thu thập xong mấy thứ, "Đại luật sư, tôi chỉ có thể cho biết là thông minh quá bị thông minh hại, nên để dành tâm tư mà biện hộ cho đương của mình !" xong liền rời .

      Luật sư ngồi ngây ngốc tại chỗ, chân mày nhăn sâu, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Bội Tuyền khó chơi.

      Nhìn ngoài mặt có vẻ im lặng, nhưng mỗi câu , mỗi cử động, biểu tình mặt, đều nhìn ở trong mắt, bỏ qua chút nào.

      Thẩm Bội Tuyềnn trả tiền, ra khỏi quán cà phê, ly cà phê của hớp cũng chưa uống, món ăn kêu miếng cũng ăn được, nhưng chuyến này vẫn có thu hoạch khá lớn.

      Ít nhất càng chắc chắn ── Đường Vinh có vấn đề.

      Nhưng đồng dạng cũng làm đau lòng, phải lựa chọn thế nào đây? muốn tay đem Tiểu Quân cùng Sĩ Dương ở cùng chỗ sao?

      sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy khó xử? Cho dù phải độc cả đời, cuộc đời phải mình, cho dù phải tự tay đem người đàn ông mình nhất tới bên cạnh người con khác, cũng thể quên lời thề muốn giữ vững chính nghĩa của mình.
      trạch nữ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2:

      Nhưng vẫn còn có người khác hoài nghi !

      Thẩm Bội Tuyền ra khỏi quán cà phê, lối bộ, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc ── cái tên chết tiệt kia, vốn dĩ có thể hưởng thụ chút nhàn nhã khó có được này, sau đó mượn cơ hội tìm ra đầu mối, để biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, kết quả là tên kia đột nhiên xuất , làm cho cái gì cũng thể hưởng thụ.

      Mặc dù rất ràng Đường Vinh có vấn đề, nhưng trong này vẫn có lớn, mà người duy nhất có thể dẫn đường sáng cho bọn họ chỉ có Tiểu Quân. . . . . .

      Nhưng Sĩ Dương lại thể ép Tiểu Quân ── ấy đủ đáng thương, lần đó ra tòa đối chất, thông qua microphone có thể nghe thấy thanh run rẩy của ấy, là làm người ta đau lòng dứt.

      Thẩm Bội Tuyền còn cảm thấy như vậy, huống chi là Sĩ Dương. . . . . . Chỉ sợ tâm đau đến muốn nổi điên, giống như chính miệng ── đau lòng đến muốn nổi điên. . . . . .

      Nghe Đường Vinh đe doạ Tiểu Quân, có lẽ Tiểu Quân có nhược điểm gì đó rơi vào tay Đường Vinh, khiến Đường Vinh có thể chút kiêng kỵ đe dọa .

      dám kiện kiện. . . . . .

      Đến bây giờ nhớ tới, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn rất tức giận, trong lòng càng chắc chắn tên Đường Vinh đó phải là người tốt, lên tòa án vẫn có sợ hãi.

      Đến nay kiểm phương còn chưa có chứng cứ gì ràng, nhưng ra cũng xấu hổ, lòng của giờ có thành kiến mãnh liệt với Đường Vinh, vậy …. rất bất lợi với ta.

      Trong đầu Thẩm Bội Tuyền vẫn còn suy nghĩ miên man, nhưng , thỉnh thoảng cũng nhớ tới việc tại sao lại để tâm tư người mình, mặc dù miệng của tên luật sư kia đầy lời vô vị, nhưng những lời ta cũng đúng .

      Với cá tính của , cộng thêm việc được giáo dục trong môi trường này, làm cho thể vì chính mình nghĩ quá nhiều.

      Cho dù cuối cùng xử Đường Vinh có tội, tự tay đem Sĩ Dương tới bên cạnh Tiểu Quân, đó cũng là mệnh của ── cùng Sĩ Dương có duyên phận, cũng trách ai.

      Thành , mệt quá rồi, nhiều năm ngồi ở vị trí này làm cho mệt mỏi kiệt sức, có phải hay đến lúc… còn thích hợp ở vị trí này nữa rồi ?

      "Em mới vừa nơi nào?"

      Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền cúi đầu bộ, vừa nghe thanh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, người đến là Nghiêm Sĩ Dương, cúi đầu nhìn , vẻ mặt rất nghiêm túc.

      "Như thế nào? Tại sao mỗi người đếu cứ như vậy mà xuất , em chỉ muốn yên lặng chút, suy nghĩ chút cũng được sao?"

      Nghiêm Sĩ Dương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, trong mắt thậm chí còn lộ ra tia sáng lạnh. ngại nhìn thấy , gằn từng tiếng hỏi lại lần nữa, "Em mới vừa nơi nào?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , dĩ nhiên cũng phát khác thường của , chỉ là hiểu, vì sao lại tức giận như vậy? lại làm cái gì đúng sao?

      Gần đây thường làm vui ── từ việc chịu giam giữ Đường Vinh, đến việc đồng ý để Tiểu Quân ra tòa cùng Đường Vinh đối chất, biết quyết định như vậy khiến Sĩ Dương vui, nhưng vẫn cho là có thể thông cảm với .

      "Tại sao em có thể làm như vậy?"

      "Đến cùng em làm cái gì?" cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian này vì vụ án của Tiểu Quân, với có thể là phản bội rồi.

      Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng có xung đột như vậy?

      Cho dù nguyện tin tưởng, nhưng cũng thể tin ── tâm của vẫn còn nhớ Tiểu Quân, qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng để xuống.

      Vậy đêm hôm đó thích tính là gì? Lừa gạt ? An ủi ? Trêu cợt ?

      "Em mới vừa gặp người nào?" trầm giọng hỏi, nếu phải tận mắt nhìn thấy, thể tin được là như vậy người, luôn luôn tự xưng là công chính, lời thề duy trì chính nghĩa của đâu rồi!

      "Em gặp ai?" nào có gặp người nào. . . . . . Chẳng lẽ tới luật sư kia?

      "Tại sao em có thể cùng luật sư của bị cáo gặp mặt?" Nghiêm Sĩ Dương gằn từng tiếng, gần như cắn răng nghiến lợi chỉ trích .

      Mỗi chữ, vừa bắt đầu dường như có chút cảm giác nào, nhưng ở trong đầu lặp lặp lại, cứ như thế đâm vào tim .

      "Là do ta tới tìm em!" nghĩ muốn giải thích, mặc dù đây phải là thói quen của , tự nhận là người ngay, ngồi thẳng, người khác phê bình chỉ trích, dùng tiếng cám ơn để đón chiêu, nhưng phê bình lại làm cho nóng nảy muốn đáp lại, muốn vì mình mà cãi lại.

      " cần dối! đều thấy được." Nghiêm Sĩ Dương chỉ trích, "Hai người các ngươi ngồi ở trong quán cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. ta tìm em? ta biết em ở trong quán cà phê đó sao? Các người có tâm linh cảm ứng à? Mẹ nó, em lừa gạt ai chứ?"

      "Em có lừa ." câu cuối cùng, vì mình giải thích.

      "Em. . . . . Tại sao em có thể lén lút cùng luật sư của bị cáo gặp mặt? Các người cái gì? ta muốn em làm cái gì? Em ! Đem tất cả cho ràng."

      ". . . . . ."

      "Tại sao lời nào? Em có tật giật mình sao? chứ!" cảm thấy rất đau ── tận mắt nhìn thấy như vậy!

      hít sâu, lần nữa mở mắt, trong mắt là mảnh ướt át ── Đủ rồi! là đủ rồi, vì vụ án của Tiểu Quân, có thể đem tất cả mọi người biến thành người xấu; chỉ cần thuận ý đều là người xấu." rất thích Tiểu Quân có đúng hay ?"

      " cần đổi đề tài, em. . . . . ."

      "Nếu như Tiểu Quân có xuất , còn có thể đối với em như vậy sao?" Nước mắt chậm rãi chảy ra, nhìn , giống như là muốn nhìn xuyên , sau đó để cho chính mình chết tâm.

      "Em. . . . . ."

      Lau nước mắt, là nên hết hi vọng rồi, đủ rồi, cần lại bị nhục nhã như vậy nữa. . . . . ." tố cáo ! Tìm kiểm sát tới điều tra tôi, muốn chuyện, muốn hỏi han; muốn bắt, muốn giam giữ đều có thể, còn đến Viện Giám Sát tố cáo tôi ! muốn làm gì cũng được, tùy , tôi quan tâm!"

      ". . . . . ."

      "Tôi thẹn với lương tâm, đến chết tôi cũng vẫn lặp lại câu ấy, là luật sư của bị cáo tới tìm tôi, chẳng quan hệ gì tới tôi! muốn hiểu lầm tôi thế nào tùy thôi, lòng tôi an ổn là được." Thẩm Bội Tuyền quay đầu, đẩy ra bên, trở về tòa án, đem tất cả tình cảm còn lại thu thập sạch .

      Vào giờ phút này, có tình cảm riêng tư rồi !

      Nghiêm Sĩ Dương xoay người, nhìn bóng dáng rời , trong lòng đột nhiên đau xót ── Kỳ quái? Cùng luật sư của bị cáo gặp mặt là , ràng là đúng, làm thế nào lại cảm thấy người sai là ?

      Trong lòng thầm mắng tiếng, cả người đau đến bất lực, nhìn bóng lưng Tiểu Tuyền rời , rất đau lòng.

      rốt cuộc nên làm cái gì?

      bên là Tiểu Quân, bên là Tiểu Tuyền, làm sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? rốt cuộc nên chọn người nào?

      cả người bị thương, cần mang đến chính nghĩa; người tồn tại rất sâu trong lòng , sâu đến đến nỗi thể bỏ qua; nghĩ muốn lựa chọn, nhưng từng hành động của bây giờ đều phải chọn lựa giữa hai .

      là khó. . . . . .

      - - - - - - - - - - - - - -

      "Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà."

      Lại thêm lần mở phiên toà có lợi ích ── hai bên kiểm, biện vẫn biện luận chủ đề cũ, bên muốn tố tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, bên lý giải đây là hành vi tình dục bình thường giữa vị hôn phu và vị hôn thê.

      Bởi vì Tiểu Quân sợ, nên dám ra đối chất, cũng dám kiện; còn bị cáo cắn chết điểm này, cho rằng việc này đại biểu là người bị hại có ý định kiện.

      . . . . . . Hoặc là , án này có người bị hại?

      Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn khăng khăng việc này cùng ý tứ của người bị hại liên quan, đây là tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, là tội công tố, người bị hại vẫn còn trong tâm trạng mơ hồ.

      Thẩm Bội Tuyền thở dài ── mở ra mấy lần phiên toà, hai bên lên chút chứng cứ, nhưng đều là lượn quanh vấn đề này; hai quan toà kia cũng cảm thấy như vậy là quá lâu, nên mau sớm xử lý.

      Nhưng Thẩm Bội Tuyền muốn nhanh như vậy liền quyết định thụ lí, bởi vì lòng của luôn cho là Đường Vinh có vấn đề!

      Nhưng mà bây giờ lại cách nào thuyết phục hai quan toà kia, bởi vì hai vị quan toà đều cho là ── nếu như Tiểu Quân muốn ra mặt cãi lại, nghĩa là Tiểu Quân tự nguyện cùng Đường Vinh phát sinh quan hệ.

      cách khác, cho dù người của người bị hại phát được tinh dịch của bị cáo, nhưng nếu người bị hại ra mặt bị xâm hại, hơn nữa khi đối chất với bị cáo lại ra những từ ngữ mơ hồ, như vậy rất khó định tội.

      Cho nên, trọng điểm là phải biết Tiểu Quân rốt cuộc sợ cái gì? Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

      Trở lại phòng làm việc, Thẩm Bội Tuyền cởi bỏ áo quan toà; học tỷ vội vàng nhận lấy, giúp treo lên, sau đó chạy tới quan sát nét mặt của .

      "Học tỷ, giúp em gọi điện tới kiểm sở, em muốn cùng Sĩ Dương chuyện."

      " thành vấn đề, đương nhiên là thành vấn đề." Học tỷ lấy điện thoại, "Chị sớm , em nhất định phải có hành động, như vậy mới có thể đem người đoạt lại a. . . . . ."

      muốn nhiều lời, tại lòng của lắng đọng ── phải vì mình!

      Bấm điện thoại xong, lập tức giao cho Thẩm Bội Tuyền. nhận lấy, "Này! Là tôi."

      Nghiêm Sĩ Dương rất kinh ngạc ── giữa hai người vẫn còn chút lúng túng, muốn tồn tại cảm xúc hai người, liền lập tức vào chủ đề, "Tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp, cho nên tôi muốn cùng Tiểu Quân gặp mặt."

      Học tỷ nghe, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ông trời, cuộc tình tay ba này…nhân vật chính rốt cuộc muốn ngả bài sao? Trời ạ. . . . . . có thể chính mắt thấy sao?

      Nghiêm Sĩ Dương im lặng hồi, ". . . . . . Em định làm gì?" có chút kinh ngạc, bởi vì quan toà lén lút gặp người bị hại, quả có chút kỳ quái.

      "Gặp mặt rồi !" xong liền tắt máy.

      Học tỷ nhìn, "Tại sao lại tắt máy?"

      "Nếu sao? Em với Sĩ Dương cũng có chuyện gì khác để ."

      "Các ngươi phải. . . . . ."

      " phải! Cho dù là từng… về sau cũng phải rồi." rất chắc chắn, thanh lạnh lẽo, tuy chưa đến mức vô tình, nhưng ít nhất cũng thoát ra được rồi.

      muốn cuốn vào trong đó, muốn làm khó mình, cũng muốn làm khó Sĩ Dương ── so với , Tiểu Quân càng cần Sĩ Dương.

      "Em ngốc."

      "Có lẽ...!" Kỳ vẫn giữ câu kia ── thích người, nhất định phải cùng ở chung chỗ, chỉ cần có thể hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. . . . . .

      nhiều năm như vậy mà vẫn giữ câu này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.2:

      Nhưng vẫn còn có người khác hoài nghi !

      Thẩm Bội Tuyền ra khỏi quán cà phê, lối bộ, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc ── cái tên chết tiệt kia, vốn dĩ có thể hưởng thụ chút nhàn nhã khó có được này, sau đó mượn cơ hội tìm ra đầu mối, để biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, kết quả là tên kia đột nhiên xuất , làm cho cái gì cũng thể hưởng thụ.

      Mặc dù rất ràng Đường Vinh có vấn đề, nhưng trong này vẫn có lớn, mà người duy nhất có thể dẫn đường sáng cho bọn họ chỉ có Tiểu Quân. . . . . .

      Nhưng Sĩ Dương lại thể ép Tiểu Quân ── ấy đủ đáng thương, lần đó ra tòa đối chất, thông qua microphone có thể nghe thấy thanh run rẩy của ấy, là làm người ta đau lòng dứt.

      Thẩm Bội Tuyền còn cảm thấy như vậy, huống chi là Sĩ Dương. . . . . . Chỉ sợ tâm đau đến muốn nổi điên, giống như chính miệng ── đau lòng đến muốn nổi điên. . . . . .

      Nghe Đường Vinh đe doạ Tiểu Quân, có lẽ Tiểu Quân có nhược điểm gì đó rơi vào tay Đường Vinh, khiến Đường Vinh có thể chút kiêng kỵ đe dọa .

      dám kiện kiện. . . . . .

      Đến bây giờ nhớ tới, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn rất tức giận, trong lòng càng chắc chắn tên Đường Vinh đó phải là người tốt, lên tòa án vẫn có sợ hãi.

      Đến nay kiểm phương còn chưa có chứng cứ gì ràng, nhưng ra cũng xấu hổ, lòng của giờ có thành kiến mãnh liệt với Đường Vinh, vậy …. rất bất lợi với ta.

      Trong đầu Thẩm Bội Tuyền vẫn còn suy nghĩ miên man, nhưng , thỉnh thoảng cũng nhớ tới việc tại sao lại để tâm tư người mình, mặc dù miệng của tên luật sư kia đầy lời vô vị, nhưng những lời ta cũng đúng .

      Với cá tính của , cộng thêm việc được giáo dục trong môi trường này, làm cho thể vì chính mình nghĩ quá nhiều.

      Cho dù cuối cùng xử Đường Vinh có tội, tự tay đem Sĩ Dương tới bên cạnh Tiểu Quân, đó cũng là mệnh của ── cùng Sĩ Dương có duyên phận, cũng trách ai.

      Thành , mệt quá rồi, nhiều năm ngồi ở vị trí này làm cho mệt mỏi kiệt sức, có phải hay đến lúc… còn thích hợp ở vị trí này nữa rồi ?

      "Em mới vừa nơi nào?"

      Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền cúi đầu bộ, vừa nghe thanh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, người đến là Nghiêm Sĩ Dương, cúi đầu nhìn , vẻ mặt rất nghiêm túc.

      "Như thế nào? Tại sao mỗi người đếu cứ như vậy mà xuất , em chỉ muốn yên lặng chút, suy nghĩ chút cũng được sao?"

      Nghiêm Sĩ Dương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, trong mắt thậm chí còn lộ ra tia sáng lạnh. ngại nhìn thấy , gằn từng tiếng hỏi lại lần nữa, "Em mới vừa nơi nào?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , dĩ nhiên cũng phát khác thường của , chỉ là hiểu, vì sao lại tức giận như vậy? lại làm cái gì đúng sao?

      Gần đây thường làm vui ── từ việc chịu giam giữ Đường Vinh, đến việc đồng ý để Tiểu Quân ra tòa cùng Đường Vinh đối chất, biết quyết định như vậy khiến Sĩ Dương vui, nhưng vẫn cho là có thể thông cảm với .

      "Tại sao em có thể làm như vậy?"

      "Đến cùng em làm cái gì?" cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian này vì vụ án của Tiểu Quân, với có thể là phản bội rồi.

      Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng có xung đột như vậy?

      Cho dù nguyện tin tưởng, nhưng cũng thể tin ── tâm của vẫn còn nhớ Tiểu Quân, qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng để xuống.

      Vậy đêm hôm đó thích tính là gì? Lừa gạt ? An ủi ? Trêu cợt ?

      "Em mới vừa gặp người nào?" trầm giọng hỏi, nếu phải tận mắt nhìn thấy, thể tin được là như vậy người, luôn luôn tự xưng là công chính, lời thề duy trì chính nghĩa của đâu rồi!

      "Em gặp ai?" nào có gặp người nào. . . . . . Chẳng lẽ tới luật sư kia?

      "Tại sao em có thể cùng luật sư của bị cáo gặp mặt?" Nghiêm Sĩ Dương gằn từng tiếng, gần như cắn răng nghiến lợi chỉ trích .

      Mỗi chữ, vừa bắt đầu dường như có chút cảm giác nào, nhưng ở trong đầu lặp lặp lại, cứ như thế đâm vào tim .

      "Là do ta tới tìm em!" nghĩ muốn giải thích, mặc dù đây phải là thói quen của , tự nhận là người ngay, ngồi thẳng, người khác phê bình chỉ trích, dùng tiếng cám ơn để đón chiêu, nhưng phê bình lại làm cho nóng nảy muốn đáp lại, muốn vì mình mà cãi lại.

      " cần dối! đều thấy được." Nghiêm Sĩ Dương chỉ trích, "Hai người các ngươi ngồi ở trong quán cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. ta tìm em? ta biết em ở trong quán cà phê đó sao? Các người có tâm linh cảm ứng à? Mẹ nó, em lừa gạt ai chứ?"

      "Em có lừa ." câu cuối cùng, vì mình giải thích.

      "Em. . . . . Tại sao em có thể lén lút cùng luật sư của bị cáo gặp mặt? Các người cái gì? ta muốn em làm cái gì? Em ! Đem tất cả cho ràng."

      ". . . . . ."

      "Tại sao lời nào? Em có tật giật mình sao? chứ!" cảm thấy rất đau ── tận mắt nhìn thấy như vậy!

      hít sâu, lần nữa mở mắt, trong mắt là mảnh ướt át ── Đủ rồi! là đủ rồi, vì vụ án của Tiểu Quân, có thể đem tất cả mọi người biến thành người xấu; chỉ cần thuận ý đều là người xấu." rất thích Tiểu Quân có đúng hay ?"

      " cần đổi đề tài, em. . . . . ."

      "Nếu như Tiểu Quân có xuất , còn có thể đối với em như vậy sao?" Nước mắt chậm rãi chảy ra, nhìn , giống như là muốn nhìn xuyên , sau đó để cho chính mình chết tâm.

      "Em. . . . . ."

      Lau nước mắt, là nên hết hi vọng rồi, đủ rồi, cần lại bị nhục nhã như vậy nữa. . . . . ." tố cáo ! Tìm kiểm sát tới điều tra tôi, muốn chuyện, muốn hỏi han; muốn bắt, muốn giam giữ đều có thể, còn đến Viện Giám Sát tố cáo tôi ! muốn làm gì cũng được, tùy , tôi quan tâm!"

      ". . . . . ."

      "Tôi thẹn với lương tâm, đến chết tôi cũng vẫn lặp lại câu ấy, là luật sư của bị cáo tới tìm tôi, chẳng quan hệ gì tới tôi! muốn hiểu lầm tôi thế nào tùy thôi, lòng tôi an ổn là được." Thẩm Bội Tuyền quay đầu, đẩy ra bên, trở về tòa án, đem tất cả tình cảm còn lại thu thập sạch .

      Vào giờ phút này, có tình cảm riêng tư rồi !

      Nghiêm Sĩ Dương xoay người, nhìn bóng dáng rời , trong lòng đột nhiên đau xót ── Kỳ quái? Cùng luật sư của bị cáo gặp mặt là , ràng là đúng, làm thế nào lại cảm thấy người sai là ?

      Trong lòng thầm mắng tiếng, cả người đau đến bất lực, nhìn bóng lưng Tiểu Tuyền rời , rất đau lòng.

      rốt cuộc nên làm cái gì?

      bên là Tiểu Quân, bên là Tiểu Tuyền, làm sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? rốt cuộc nên chọn người nào?

      cả người bị thương, cần mang đến chính nghĩa; người tồn tại rất sâu trong lòng , sâu đến đến nỗi thể bỏ qua; nghĩ muốn lựa chọn, nhưng từng hành động của bây giờ đều phải chọn lựa giữa hai .

      là khó. . . . . .

      - - - - - - - - - - - - - -

      "Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà."

      Lại thêm lần mở phiên toà có lợi ích ── hai bên kiểm, biện vẫn biện luận chủ đề cũ, bên muốn tố tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, bên lý giải đây là hành vi tình dục bình thường giữa vị hôn phu và vị hôn thê.

      Bởi vì Tiểu Quân sợ, nên dám ra đối chất, cũng dám kiện; còn bị cáo cắn chết điểm này, cho rằng việc này đại biểu là người bị hại có ý định kiện.

      . . . . . . Hoặc là , án này có người bị hại?

      Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn khăng khăng việc này cùng ý tứ của người bị hại liên quan, đây là tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, là tội công tố, người bị hại vẫn còn trong tâm trạng mơ hồ.

      Thẩm Bội Tuyền thở dài ── mở ra mấy lần phiên toà, hai bên lên chút chứng cứ, nhưng đều là lượn quanh vấn đề này; hai quan toà kia cũng cảm thấy như vậy là quá lâu, nên mau sớm xử lý.

      Nhưng Thẩm Bội Tuyền muốn nhanh như vậy liền quyết định thụ lí, bởi vì lòng của luôn cho là Đường Vinh có vấn đề!

      Nhưng mà bây giờ lại cách nào thuyết phục hai quan toà kia, bởi vì hai vị quan toà đều cho là ── nếu như Tiểu Quân muốn ra mặt cãi lại, nghĩa là Tiểu Quân tự nguyện cùng Đường Vinh phát sinh quan hệ.

      cách khác, cho dù người của người bị hại phát được tinh dịch của bị cáo, nhưng nếu người bị hại ra mặt bị xâm hại, hơn nữa khi đối chất với bị cáo lại ra những từ ngữ mơ hồ, như vậy rất khó định tội.

      Cho nên, trọng điểm là phải biết Tiểu Quân rốt cuộc sợ cái gì? Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

      Trở lại phòng làm việc, Thẩm Bội Tuyền cởi bỏ áo quan toà; học tỷ vội vàng nhận lấy, giúp treo lên, sau đó chạy tới quan sát nét mặt của .

      "Học tỷ, giúp em gọi điện tới kiểm sở, em muốn cùng Sĩ Dương chuyện."

      " thành vấn đề, đương nhiên là thành vấn đề." Học tỷ lấy điện thoại, "Chị sớm , em nhất định phải có hành động, như vậy mới có thể đem người đoạt lại a. . . . . ."

      muốn nhiều lời, tại lòng của lắng đọng ── phải vì mình!

      Bấm điện thoại xong, lập tức giao cho Thẩm Bội Tuyền. nhận lấy, "Này! Là tôi."

      Nghiêm Sĩ Dương rất kinh ngạc ── giữa hai người vẫn còn chút lúng túng, muốn tồn tại cảm xúc hai người, liền lập tức vào chủ đề, "Tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp, cho nên tôi muốn cùng Tiểu Quân gặp mặt."

      Học tỷ nghe, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ông trời, cuộc tình tay ba này…nhân vật chính rốt cuộc muốn ngả bài sao? Trời ạ. . . . . . có thể chính mắt thấy sao?

      Nghiêm Sĩ Dương im lặng hồi, ". . . . . . Em định làm gì?" có chút kinh ngạc, bởi vì quan toà lén lút gặp người bị hại, quả có chút kỳ quái.

      "Gặp mặt rồi !" xong liền tắt máy.

      Học tỷ nhìn, "Tại sao lại tắt máy?"

      "Nếu sao? Em với Sĩ Dương cũng có chuyện gì khác để ."

      "Các ngươi phải. . . . . ."

      " phải! Cho dù là từng… về sau cũng phải rồi." rất chắc chắn, thanh lạnh lẽo, tuy chưa đến mức vô tình, nhưng ít nhất cũng thoát ra được rồi.

      muốn cuốn vào trong đó, muốn làm khó mình, cũng muốn làm khó Sĩ Dương ── so với , Tiểu Quân càng cần Sĩ Dương.

      "Em ngốc."

      "Có lẽ...!" Kỳ vẫn giữ câu kia ── thích người, nhất định phải cùng ở chung chỗ, chỉ cần có thể hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. . . . . .

      nhiều năm như vậy mà vẫn giữ câu này.

      Chương 8.3:

      Vốn dĩ Nghiêm Sĩ Dương muốn lái xe chở Thẩm Bội Tuyền , nhưng cự tuyệt; tự mình taxi tới ── có lẽ cũng muốn quá thân cận với kiểm phương.

      Khi đến địa điểm mà Nghiêm Sĩ Dương chỉ định thấy đứng chờ ở đó, "Tại sao xe của ?"

      ". . . . . . Tôi muốn bỗng chốc lại bị bị cáo nhảy ra chỉ trích tôi lén lút gặp kiểm sát."

      Hít sâu, "Chuyện ngày đó, xin lỗi."

      " cần xin lỗi, tôi cũng để ý." muốn chuyện nhiều, có lẽ bởi vì bây giờ phải xử lý công , hơn nữa, quả giận .

      Cho dù phải quan hệ trai cũng là bạn tốt nhiều năm, nhưng… lại cứ như vậy mà chỉ trích , có chút nào sợ đau lòng.

      "Ở chỗ này sao?"

      Gật đầu, "Em định làm thế nào?"

      "Còn có thể làm sao? Khuyên ấy. . . . . . Tôi cũng cho là tên Đường Vinh đó có vấn đề, nhưng thái độ của Tiểu Quân mới là mấu chốt."

      Nghiêm Sĩ Dương gật đầu. thực tế, bởi vì tìm ra biện pháp nào khác, nên thể làm gì khác hơn là để đến; trong lòng cũng hy vọng Tiểu Tuyền có thể khuyên nhủ Tiểu Quân, giảng giải cho ấy hiểu.

      lấy chìa khóa ra, ở trước mặt Thẩm Bội Tuyền mở cửa ── đây là chỗ mà kiểm phương cùng cảnh sát đặc biệt tìm, luôn có cảnh sát canh giữ, bảo vệ an toàn cho Tiểu Quân.

      " đúng là rất dụng tâm, bảo vệ người bị hại rất khá."

      ". . . . . ." cười khổ, cái gì cũng được.

      vào trong nhà, đợi Nghiêm Sĩ Dương giúp đẩy cửa ra, bước chân của rất nhanh, cũng đợi ── vào giờ phút này, lòng của buông xuống, cần nữa rồi!

      Nghiêm Sĩ Dương đóng cửa lại, nhìn bóng lưng của mà thở dài trong lòng, bậy rồi ── bây giờ Tiểu Tuyền giống như năm đó, lúc kết giao bạn khi ở đại học, Tiểu Tuyền cũng để ý đến nữa.

      Mở cửa vào, nhìn thấy Uông Ánh Quân ngồi ở ghế sofa, nghe được tiếng cửa mở còn có chút giật mình.

      Thẩm Bội Tuyền vào, Uông Ánh Quân cứ như vậy nhìn , hai người nhìn nhau.

      ngồi xuống bên cạnh Uông Ánh Quân."Tiểu Quân, xin lỗi, trễ như thế mới đến gặp cậu."

      Uông Ánh Quân lau nước mắt, nhìn thấy Tiểu Tuyền, nhìn thấy người bạn tốt nhiều năm gặp, giống như nhìn thấy hi vọng.

      Thẩm Bội Tuyền vươn tay ôm lấy , hai người an ủi lẫn nhau, cho nhau ấm áp.

      Tiểu Quân như vỡ oà, khóc ngừng, tiếng khóc của khiến lòng Thẩm Bội Tuyền cảm thấy chua xót, vừa ôm an ủi, vừa lau nước mắt của chính mình.

      "Tiểu Tuyền. . . . . . Ô ô ──"

      "Có mình ở đây, tất cả sao đâu. . . . . ."

      Nghiêm Sĩ Dương ở bên nhìn, vẻ mặt cũng rất khổ sở ── nhớ tới năm đó, nhớ tới cuộc đời sinh viên vui sướng, tại bọn họ cũng trưởng thành, sống rất tốt, nhưng Tiểu Quân , cứ như vậy rơi xuống vực sâu, trèo thế nào cũng leo lên được.

      Qua lâu, Thẩm Bội Tuyền mở miệng trước, "Tiểu Quân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp cậu thoát khỏi vực sâu này, mình biết cậu rất khổ sở, nhưng bây giờ, trừ cậu, ai có thể giúp cậu được!"

      "Mình. . . . . . Mình rất sợ. . . . . ."

      Ôm , hốc mắt của Thẩm Bội Tuyền cũng tràn đầy nước mắt."Cậu sợ người nào?"

      "Sợ. . . . . . Mình sợ . . . . . ."

      "Đường vinh sao?"

      Nghe được cái tên đó, cả người giống như bị điện giật, toàn thân phát run.

      "Tiểu Quân, năm đó tại sao cậu lại đột nhiên rời ? Tới cùng là có chuyện gì?"

      phát run, cả người ngừng phát run ── mười năm này, quả giống như là sống ở trong địa ngục, ác ma kia cứ dây dưa với , buông tha , để lại những dấu vết đau đớn người .

      Thẩm Bội Tuyền vẫn ôm Tiểu Quân buông, muốn cho Tiểu Quân ấm áp, cho Tiểu Quân sức mạnh để ra.

      biết, lúc kiểm phương hỏi vấn đề nhất định là hỏi liên tiếp, câu rồi lại câu; nhưng thực ra, khi đối mặt với người bị hại thể vội vả như vậy.

      Rốt cuộc, Tiểu Quân lên tiếng. . . . . ."Khi đó mình bị . . . . . . bị . . . . . ." tiếp, chỉ dùng tiếng khóc thút thít để thuyết minh tất cả.

      Mà bọn họ, tất cả đều hiểu!

      "Mười năm trước tổn thương cậu sao?" Thấy Tiểu Quân gật đầu, Thẩm Bội Tuyền hỏi nữa: "Vậy tại sao cậu đến tìm bọn mình? Tại sao cho bọn mình biết?"

      " được! ta chụp được. . . . . ."

      "Chụp được cái gì?"

      Toàn thân Tiểu Quân phát run, ánh mắt tan rã, nước mắt rơi xuống, " chụp những hình ảnh khi mình bị cường bạo . . . . . . , nếu mình dám ra, đưa hình ảnh cho mọi người xem. . . . . ."

      Nghiêm Sĩ Dương rống giận, "Mẹ kiếp! là súc sinh."

      "Ngay cả cha mẹ cậu cũng sao?"

      "Bọn họ tin, rất khủng khiếp, là kẻ đạo đức giả. . . . . . còn dẫn mình về gặp ba mẹ, muốn cưới mình. . . . . . Ba mẹ mình liền tin. . . . . . nếu như mình dám với ba mẹ, đem phim nhựa cho ba mẹ mình xem. . . . . ." Tiểu Quân khóc đến kịp thở.

      "Cho nên cậu hề nguyện ý gả cho Đường Vinh?"

      Dùng sức lắc đầu, ". . . . . . Mình biết với ai, mà mình cũng dám ! Mình trốn nhiều lần, nhưng đều bị bắt trở lại, sau đó. . . . . . . . . . . Lại tổn thương mình. . . . . ." Cuối cùng cũng ra tất cả.

      Thẩm Bội Tuyền vừa an ủi vừa sắp xếp những thông tin trong đầu; trong lòng càng thêm xác định, Nghiêm Sĩ Dương cũng thế, nhưng kích động hơn, nắm chặt quả đấm, dường như thể khống chế.

      " chỉ mình, mà còn có những người khác. . . . . . còn tổn thương người khác. . . . . . là tên biến thái, cũng chụp những hình ảnh của họ . . . . . ." Uông Ánh Quân khóc rống .

      Cho nên…. ra tất cả đều có chứng cứ. . . . . .

      Thẩm Bội Tuyền với : "Tiểu Quân, hãy nghe mình , cậu phải đứng ra."

      "Mình dám. . . . . . giết mình . . . . . ." Nhớ tới buổi tối hôm đó, khi chạy trốn rồi bị bắt trở lại, Đường Vinh cầm dao vẽ loạn người , còn khắc lên hai chữ đê tiện.

      "Hãy nghe mình , ai có tư cách tổn thương cậu! Tiểu Quân, cậu phải đứng ra, như vậy mới có thể cứu chính mình." Thẩm Bội Tuyền cũng khóc, "Đáng chết là tên súc sinh đó, tại sao cậu lại muốn cả đời cậu sống trong địa ngục? Người nên xuống địa ngục là ta, cậu có bất kỳ lỗi gì!"

      "Mình. . . . . . Mình biết. . . . . ."

      "Tiểu Quân, đứng ra lên án ta, cũng là giúp những người bị hại khác, để các ấy cũng có thể đứng ra, Tiểu Quân, phải sợ, mình bảo vệ cậu, Sĩ Dương cũng biết, có ai có thể tổn thương cậu nữa! Tiểu Quân, đứng ra. . . . . ."

      Uông Ánh Quân khóc, tự kiềm chế mà phát run ── mười năm này, mỗi lần bị cường bạo đều để lại trong những hình ảnh kinh khủng, lần nào cũng làm cho toàn thân phát run, thể xác và tinh thần của quá mệt mỏi.

      "Tiểu Quân, cậu phải tỉnh lại, chỉ có chính cậu mới có thể giúp cậu tỉnh lại. . . . . . Huống chi cậu cũng muốn cùng Sĩ Dương lần nữa ở chung chỗ, phải sao? Muốn có kết quả đó cậu phải đứng lên; Tiểu Quân, chỉ có cậu tự giúp cậu trước bọn mình mới có thể giúp cậu được, biết ?"

      Uông Ánh Quân khóc, còn lời của Thẩm Bội Tuyền cũng có nghe ràng.

      Nhưng Nghiêm Sĩ Dương nghe được, nhăn mày, mơ hồ cảm thấy Tiểu Tuyền như vậy hình như tốt lắm, "Tiểu Tuyền. . . . . ." định mở miệng.

      Đúng lúc này, Tiểu Quân gật đầu cái, "Nhưng mình sợ. . . . . ."

      " phải sợ, cậu có làm việc gì sai, cần sợ! Nên sợ là tên súc sinh kia, Tiểu Quân, bọn mình cần cậu đứng ra, đưa tên súc sinh kia xuống địa ngục; Tiểu Quân, cần sợ!"

      vẫn còn phát run, nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tiểu Tuyền, nghe giọng an ủi của ấy, muốn tỉnh lại; bởi vì vết thương ngủ đông quá lâu, cũng có cách nào xua đuổi tâm ma trong lòng,nên mới dám lên tiếng, dám đứng ra, vì vậy khi đối chất, dám phủ nhận vấn đề mà luật sư đưa ra ── thực tế, muốn là, đó phải là ân ái, đó là cường bạo. . . . . .

      Thẩm Bội Tuyền lau sạch nước mắt, đầu óc xoay chuyển, "Sĩ Dương, tôi có biện pháp."

      "Biện pháp gì?" tại cũng có cách, chỉ có thể nghe theo Thẩm Bội Tuyền .

      nhìn Tiểu Quân, lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, trong đầu mảnh ràng ── vào giờ phút này, rảnh nghĩ đến mình, đây là công tác của , chỉ cầu thẹn với lương tâm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1:

      Dưới dẫn dắt từng bước của Thẩm Bội Tuyền, Uông Ánh Quân ra hết chân tướng chôn giấu trong lòng mình mười năm nay, đầu đuôi gốc ngọn, giống như là đập nước vỡ đê, cái gì cũng lưu được.

      Nội tâm của có áp lực quá lớn, nếu ra được, có lẽ điên mất.

      Với lời nhàng của Tiểu Tuyền, làm cho thể tiếp tục che giấu mình.

      Thẩm Bội Tuyền nghe , bản thân thể tự kiềm chế mà rơi nước mắt. . . . . . Đó bi kịch. . . . . .

      ra ….Tiểu Quân đột nhiên rời , cũng bởi vì bị ác ma dây dưa!

      Cái tên Đường Vinh đó coi trọng tướng mạo xinh đẹp dịu dàng của Tiểu Quân, nên bố trí cường bạo ấy, còn chụp lại những hình ảnh, quay phim lưu vào cd để uy hiếp Tiểu Quân. . . . . .

      Uy hiếp ấy ── cha mẹ của Tiểu Quân đều là giáo viên, nếu như tận mắt nhìn thấy cd với những hình ảnh đó của con mình, chắc họ điên mất.

      Vì vậy Tiểu Quân dám ── nhược điểm nằm trong tay đối phương, dĩ nhiên dám trở lại tìm Sĩ Dương, dám tới tìm những người bạn này!

      Những năm gần đây chỉ có thể ngoan ngoãn chịu Đường Vinh định đoạt, mình đem sợ hãi cùng khổ sở tất cả nuốt vào.

      Mười năm này, Tiểu Quân biết có thể kể cho ai, trốn chạy nhiều lần, lúc chạy trốn tới nông thôn, lúc trốn tới miền núi, nhưng cuối cùng cũng bị Đường Vinh tóm trở lại. . . . . .

      Mỗi lần bị bắt trở lại là lần tổn thương cùng làm nhục. . . . . . Đêm hôm đó, nếu hặp Tiểu Tuyền và Sĩ Dương, nếu bị bắt trở về chắc chắn lại bị trừng phạt.

      Thẩm Bội Tuyền nghĩ, tên Đường Vinh này thích phô trương thanh thế, mà bản thân cũng là danh nhân, dám đem cd mình cường bạo Tiểu Quân ra cho mọi người xem sao?

      Nhưng việc này cũng chỉ có người ngoài cuộc mới có thể bình tĩnh mà phân tích ── người bị thương tổn, sao có thể nghĩ tới những thứ này?

      Đe doạ người khác…,việc này là rồi.

      Nguyên nhân khiến cho Thẩm Bội Tuyền chắc chắn muốn đem Đường Vinh ra công lý là bởi vì những đầu mối do chính miệng Tiểu Quân cung cấp. . . . . . Đường Vinh đúng là kẻ
      biến thái, cường bạo qua rất nhiều người, mỗi lần đều quay phim lại. . . . . .


      Tiểu Quân biết được là bởi vì khi Đường Vinh xâm phạm hay mở cd có những hình ảnh đó ra để trợ hứng. . . . . . Những cd đó truyền ra tiếng thét thê lương, thanh reo hò . . . . . .


      Sau khi bố trí ổn thoả cho Tiểu Quân, Thẩm Bội Tuyền trở lại phòng làm việc, Nghiêm Sĩ Dương cũng theo ── trước mắt có nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lý, cho nên cũng có thời gian cáu kỉnh với .


      Có chính làm chính , đây là cá tính của .


      Ở trong phòng làm việc, tỉnh táo với Nghiêm Sĩ Dương: ". . . . . . phải tìm được những cái cd kia, hơn nữa, theo lời Tiểu Quân , nếu như có thể, chúng ta còn phải kêu gọi những người bị hại khác ra mặt, như vậy mới có thể định tội Đường Vinh."


      " biết ."


      "Thời gian có thể có chút gấp gáp, hai quan toà kia đều , nếu như vụ án này có chứng cứ xác phải nhanh tuyên án, hơn nữa còn tuyên Đường Vinh vô tội."


      "Vậy làm sao có thể?" Nghiêm Sĩ Dương nóng nảy nhìn , "Em ký lệnh lục soát cho , để kiểm tra. . . . . ."


      "Lục soát ở đâu?"


      "Lục soát nhà Đường Vinh. . . . . ."


      "Sĩ Dương" nhìn , "Thứ nhất, sau những chuyện này, nghĩ Đường Vinh còn có thể đem những thứ đó đặt ở trong nhà sao? Thứ hai, chỉ bằng lời của Tiểu Quân… cho dù chúng ta tin tưởng Tiểu Quân, nhưng chỉ như vậy mà ký lệnh lục soát. . . . . . Thành cho biết, tôi thể ký được."


      "Vậy nên làm sao đây?"


      Thẩm Bội Tuyền thong thả bước tới bàn làm việc của mình, trong óc ngừng suy nghĩ, đột nhiên ý tưởng lóe lên, cái ý niệm từ trong óc vọt qua."Tôi có biện pháp."


      "Biện pháp gì?" tại chỉ có thể nghe . . . . . .


      "Nếu như là từ trong miệng Đường Vinh ra, có đạo lý gì mà tôi ký lệnh lục soát."


      "Có ý gì?"


      Thẩm Bội Tuyền qua kế hoạch của ── ra nên nghĩ những kế hoạch như vậy, là quan toà, cũng phải kiểm sát.


      Làm như vậy nghĩa là làm trái luật, làm trái quan niệm trung lập của quan toà!


      Nhìn thấy Sĩ Dương cũng rối loạn trận cước khi đối mặt với Tiểu Quân ── còn chạy tới chỉ trích lén lút cùng luật sư của bị cáo gặp mặt, có chút nào chú ý tới tình cảm và thể diện của mình, liền biết sắp mất trí rồi.


      Hơn nữa là quan toà, muốn giữ vững chính nghĩa, nhưng … nếu như trình tự thẩm phán (thẩm lí và phán quyết) thể mang đến chính nghĩa, vậy ít nhất trong phạm vi pháp luật cho phép, cũng muốn trợ giúp phen.


      Có lẽ rất ngốc ── học tỷ cũng , mỗi hành động của đều là đem Tiểu Quân đẩy về bên cạnh Sĩ Dương; Đúng vậy a! rất ngốc, cũng ngừng nghi ngờ mình như thế nào lại ngốc như vậy?


      Nhưng có lẽ. . . . . . Sĩ Dương. . . . . . chính nghĩa, gả cho chính nghĩa rồi, cho nên sao cả. Giờ chỉ có thể tự an ủi mình như thế.


      . . . . . . , chính là gạt người, nếu cần gì bởi vì câu chỉ trích của mà đau lòng, khổ sở?


      "Tiểu Tuyền, cám ơn em." biết căn bản cần phải làm như vậy, tất cả cũng là vì giúp .


      Ai ── qua nhiều năm như vậy mà vẫn giống như trước, đều lòng giúp đỡ ; tại, cảm thấy có lỗi với .


      Lắc đầu, " cần phải cảm tạ, muốn theo đuổi chính nghĩa, tôi cũng vậy, chúng ta đều vì cùng mục tiêu."


      "Tiểu Tuyền, vẫn muốn . . . . . . Chúng ta có phải nên chút hay ?" Đêm hôm ấy, dù sao bọn họ cũng tỏ tình với nhau. . . . . .


      Lại lắc đầu, "Tôi phải làm việc, trở về !"


      "Tiểu Tuyền. . . . . ."


      ". . . . . . Đối tốt với Tiểu Quân, ấy cần thời gian mới có thể khôi phục."


      Nghiêm Sĩ Dương thở dài, còn muốn tiếp, "Tiểu Tuyền, . . . . . ."


      "Lúc nhớ đóng cửa." Thẩm Bội Tuyền ngồi trở lại vị trí xử lý công văn, chuyên tâm nhất trí, bị ảnh hưởng, cũng nhìn nữa.


      Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, biết nên làm thế nào? có thể vì phá án mà nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng bây giờ lại biết nên xử lý tình cảm của mình như thế nào.


      Trong lòng nặng nề thở dài, xoay người rời , theo lời đóng cửa lại, trả cho khí an tĩnh.


      Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền ngừng lại động tác trong tay, tay nắm bút khẽ run, dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng mình phải lưu lại mình.


      cảm thấy đơn, có thể theo cũng chỉ có nước mắt.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Trà Super thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :