1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2:

      Từ chương này mình chuyển xưng hô của 2 nhân vật chính là em nha

      "Nhanh lên, nhanh lên, chạy bộ thôi!"

      " thành vấn đề!"

      "Chỉ chạy thôi rất nhàm chán!"

      ". . . . . . Vậy tôi ra đề mục để khảo ."

      "Phóng ngựa tới đây!"

      " Hình pháp điều 310."

      "Để tôi nghĩ. . . . . . Ở chốn đông người, người có ý chỉ trích hoặc thuật lại chuyện với ý đồ làm tổn hại danh dự người khác bị ghép vào tội phỉ báng, bị giam ngắn hạn, dưới năm tù hoặc bị phạt tiền dưới 500 ngàn."

      " tệ! Đổi lại hỏi tôi."

      "Luật Tố tụng dân điều 277, liên quan tới. . . . . ."

      " cần, tôi biết 『đương có trách nhiệm đưa ra chứng cứ chứng minh tính thực hư của câu chuyện. Nhưng luật pháp cũng có quy định ràng về vấn đề này nên đôi khi được công bằng cho đương 』."

      "Xem như lợi hại! Tôi lại hỏi . . . . . ."

      "Đến phiên tôi chứ. . . . . ."

      "Được được! hỏi ."

      "Ngoại lệ của việc đưa ra chứng cứ."

      " được chứng minh ràng ở toà án, đương đồng ý tiếp nhận vấn đề, tranh chấp, dùng phương pháp phản chứng ( cách luận chứng gián tiếp) ở toàn án, những thứ này đều cần đưa ra chứng cứ."

      " . . . . . . lợi hại! Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong đầu hả?"

      "Đâu có, tới phiên tôi! Luật tố tụng dân điều 645."

      " ??? Tôi. . . . . . tôi biết!"

      "Lừa gạt á! Luật tố tụng dân chỉ có 640 điều, làm gì có điều 645."

      " trêu chọc tôi. . . . . ."

      "Đừng có so đo như vậy mà!"

      "Ha ha ha. . . . . ."

      "Ha ha. . . . . ."

      --- ------

      "Lại cười chuyện gì vậy?"

      Lúc hai người Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương tan việc, rời khỏi viện toà án cũng là mười giờ tối. Trùng hợp là bọn họ xong việc cùng lúc nên hẹn nhau rời .

      "Cũng có gì!"

      "Còn có, tòa án tự nhiên bật cười, phải là cười nhạo em chứ?" Thanh êm dịu nhưng giọng điệu lên án lại rất nặng, điển hình là phương thức chuyện của Thẩm Bội Tuyền.

      cảm thấy căng thẳng, sợ hiểu lầm, " phải, phải, . . . . . . nhớ tới chuyện trước kia, trước kia chúng ta cùng nhau chạy bộ ở sân trường, sau đó còn khảo bài nhau."

      Nghĩ tới, cũng cười, hai người tiếp tục , đến chỗ quẹo, cách chỗ làm càng lúc càng xa, tâm tình cũng càng lúc càng nhõm.

      "Vậy bây giờ còn muốn chơi trò khảo điều luật ?"

      Gương mặt điển trai như muốn sụp xuống, "Đừng!"

      lắc đầu bật cười, "May mắn là giờ là nhân viên chấp pháp."

      theo bên người , thể chút động tác để biểu rằng luôn chăm sóc mọi nơi, ví dụ như để bên trong, để phía trước chút...

      Nhìn tay nhàng lắc lư, Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên muốn nắm tay , nhưng lại đủ dũng khí, nên cứ đưa ra rồi lại rút về!

      Bàn tay của Nghiêm Sĩ Dương cứ duỗi rồi lại rút, duy trì khoảng cách nhất định với tay của Thẩm Bội Tuyền.

      Mắt thấy sắp chạm đến, nhưng rồi lại rụt về, trong lòng Nghiêm Sĩ Dương tự mắng mình là kẻ vô dụng; vào lúc này, Thẩm Bội Tuyền đột nhiên dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của .

      Cúi đầu, thấy tay của dừng ở giữa trung, cười, " nghĩ muốn nắm tay em sao?"

      Bộ dạng lúc này của Nghiêm Sĩ Dương giống như là đứa bé bị phát ăn trộm đồ. Đây là lần đầu tiên thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , chủ động nắm tay của .

      . . . . . . nắm tay ?

      biết mình kích động, nhưng đây phải là ngày, hai ngày, mà là mười năm ── đoạn tình cảm đơn phương này sao cũng .

      "Tiểu Tuyền, em còn nhớ là em từng rất thích nam sinh, thế nhưng ta lại thích người khác, cho nên em nguyện ý chúc phúc cho ấy. . . . . . Người nam sinh kia là ai?"

      "Trí nhớ của sao lại tốt như vậy chứ?" Chuyện cũng nhiều năm như vậy.

      đến cũng buồn cười, đoạn hội thoại này trôi qua nhiều năm như vậy mà vẫn quên được, lại thường hay nghĩ tới, muốn biết cái người may mắn đó là ai? Rốt cuộc là kẻ nào có phúc đức như vậy được Tiểu Tuyền thích?

      Đáng chết! để ý, vượt qua cả tưởng tượng!

      " trả lời em trước , em hỏi ... có còn nghĩ về Tiểu Quân ?"

      Nghiêm Sĩ Dương suy nghĩ chút, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Nghĩ, bởi vì cùng ấy từng kết giao; nhưng bây giờ cũng còn, bởi vì trải qua nhiều năm như vậy, chắc ấy cũng gả cho người khác."

      Đây là mối tình đầu thời thiếu niên ── tuy dấu vết rất sâu, rất đau nhưng sức mạnh của thời gian vẫn lớn hơn, tuy ấy từng là người trong lòng , nhưng trải qua nhiều năm chia lìa, loại cảm giác thích đó sớm phai nhạt, nhạt đến mức chính cũng xác định được là nó có từng tồn tại hay .

      Ngược lại, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở cùng , vẫn luôn bên cạnh , chưa từng rời , cũng chưa từng buông tha; khích lệ , cổ vũ .

      "Em vĩnh viễn quên được ngày mà mang theo Tiểu Quân xuất trước mặt em. . . . . . Mặc dù muốn chúc phúc cho , nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở."

      Cổ họng Nghiêm Sĩ Dương căng thẳng, tâm vì mà đau, "Tại sao em cho biết?"

      " cho biết, để bắt cá hai tay à?"

      ". . . . . ."

      "Em hiểu , làm như vậy." Thẩm Bội Tuyền cười, nắm tay chặt, "Chỉ có thể , chúng ta quen biết đúng thời gian."

      "Có lẽ a...! !"

      nhìn , cảm thấy thay đổi nhiều ── biết thu liễm, còn liều lĩnh nữa; năm tháng cùng thất bại tôi luyện, mài dũa tâm trí . Tuy có lúc cá tính y như đứa bé, tự tin kiêu ngạo, nhưng so với trước kia thành thục, chững chạc hơn nhiều.

      Nhìn về vụ án là thấy, sâu vào điều tra xuất thân, bối cảnh của bị cáo, phát giác bị cáo là người đáng thương, mặc dù phạm tội nhưng phải là kẻ đại gian đại ác.

      bị ảnh hưởng, tâm huyết cũng muốn sôi trào. Về vụ án của Hồng Chí, xử hai năm tù, nhưng hoãn án ba năm ── trong vòng ba năm chỉ cần tái phạm tội, có thể được miễn án. cách khác, Hồng Chí có thể tiếp tục ở cùng với mẹ, cần phải ngồi tù.

      " ra cũng rất ngốc, nếu phải học tỷ với , chắc cũng nghĩ ra." nghĩ ra là bị chinh phục, nghĩ ra là đón nhận , . . . . . .

      "Học tỷ gì với ?" tò mò.

      "Học tỷ nên có chút lương tâm, nhìn lại xem mười năm nay ai là người làm bạn với ; học tỷ còn , có rất nhiều người theo em, phải là duy nhất."

      "Cho nên muốn báo ân? Hay là dựa theo bản năng, muốn cạnh tranh?"

      Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, rất nghiêm túc , " phải, dĩ nhiên phải."

      Thẩm Bội Tuyền cũng rất nghiêm túc, muốn lấy được đáp án ── phải loại con vì tình cảm mà u mê, có thể cả đời che giấu tình cảm, cả đời làm bạn bè tốt nhất của .

      "Tiểu Tuyền, thích em." biết, phải cho đáp án ── những năm gần đây khi làm bạn với , chăm sóc , những thứ bỏ ra cũng tình cảm của .

      quá ngốc, ngốc đến thấy , còn tưởng rằng mình đáng thương, tưởng rằng mình có ai , ra là mười năm nay đều có cùng với , là người may mắn nhất thế giới.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , hốc mắt ướt, cười, gật đầu cái rồi nắm tay về phía trước; luôn che giấu kích động, sợ bị người khác phát là mình mất khống chế.

      Nhưng vui mừng, . . . . . ."Em cũng thế. . . . . ."

      rất vui mừng, dừng bước lại, ôm lấy .

      Thẩm Bội Tuyền cười, muốn vùng vẫy, nhưng thả, hai người ôm nhau chặt; dù sao cũng ra khỏi tòa án, cũng ai nhìn thấy được, mà cho dù thấy được sao?

      Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe tiếng kêu gào. Nghiêm Sĩ Dương sợ có người công kích nên đem Thẩm Bội Tuyền bảo hộ ở sau lưng, nhưng khi quay đầu lại, bọn họ phát người đó là !

      Bước chân lảo đảo, quần áo xốc xếch , trông cực kỳ nhếch nhác; với trực giác nghề nghiệp, lập tức cảm thấy có cái gì đúng, giống như nghe thấy mùi tội phạm.

      kia đến gần bọn họ té xuống; Nghiêm Sĩ Dương lập tức buông Thẩm Bội Tuyền ra, tiến lên đỡ , Thẩm Bội Tuyền cũng lộ vẻ lo lắng, ở bên đỡ phụ.

      Hai người còn chưa kịp nhìn về thấy phía trước có tiếng kêu gào, dường như đám đàn ông đuổi theo này, nhưng khi bọn nhìn thấy có người lập tức chạy mất.

      " gì ơi… . . . . . ."

      kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương cùng Thẩm Bội Tuyền, bọn họ cũng sợ ngây người ── . . . . . . Là . . . . . .

      nhìn thấy bọn họ, nước mắt rơi xuống như đê vỡ ── cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy còn mặt mũi, thét lên tiếng, "A ──" sau đó ngất .

      "Tiểu Quân. . . . . ."

      Tiểu Quân. . . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.3:

      Tình huống này khiến Thẩm Bội Tuyền vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn thể tin được!

      Dựa vào phán đoán của mình, Nghiêm Sĩ Dương nhận định việc này chắc chắn có liên quan đến việc phạm tội. cũng để ý đến Thẩm Bội Tuyền, kêu xe cứu thương rồi trực tiếp ôm Uông Ánh Quân đến bệnh viện, đồng thời thông báo cho cảnh sát cùng kiểm phương.

      trở về nhà mình.

      Sau khi về đến nhà, biết mình nên làm cái gì ── đến giờ vẫn có cách nào thoát khỏi sợ hãi, có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ.

      đêm khó ngủ… Trong đầu toàn nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân, cùng tiếng thét chói tai của ấy ── những năm này rốt cuộc Tiểu Quân trải qua chuyện gì? Sao ấy lại như vậy?

      người vốn dĩ bị lãng quên, đột nhiên lại xuất trước mặt bọn họ, lại còn là bộ dáng bi thảm, khiến người ta ứng phó kịp. Rốt cuộc Thẩm Bội Tuyền mất ngủ cả đêm. đến toà án với đôi mắt gấu mèo và tinh thần tốt, tiếp tục giải quyết đống công việc như núi kia.

      Học tỷ nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? câu, chỉ lắc đầu cái, sau đó xử lý công văn, thẩm duyệt hồ sơ, viết bản án.

      suy nghĩ gì? Có lẽ là sợ! Tiểu Quân biến mất nhiều năm như vậy, nhưng nay ấy lại xuất , có phải tất cả thay đổi hay ?

      "Tại sao mình có thể nghĩ như vậy. . . . . .?" Thẩm Bội Tuyền tự trách mình, sao có thể vì tình cảm riêng tư mà trở nên lạnh lùng như vậy ── Tiểu Quân thoạt nhìn giống như gặp phải đả kích rất lớn, đả kích đó nhất định rất nghiêm trọng, biết là như thế nào? Những năm này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      kềm chế được, gọi điện thoại di động hỏi Nghiêm Sĩ Dương, điện thoại đổ chuông nhưng lại có ai nghe. Sau đó lại gọi đến sở kiểm sát tìm Nghiêm Sĩ Dương, nhưng tên của mình, đối phương chỉ kiểm sát Nghiêm vừa bắt giữ nghi phạm, trước mắt vẫn tra hỏi.

      Liên lạc được. . . . . . ta là, dù thế nào nữa tối hôm qua cũng chính mắt nhìn thấy việc, chẳng lẽ cho biết tiếng cũng được, để hiểu tình trạng, cần lo lắng nữa.

      Học tỷ Lý Gia Dung ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, ngẩng đầu nhìn , "Tiểu Tuyền, hôm nay có chuyện gì sao, có vẻ như em được tập trung."

      lắc đầu, " có việc gì." có việc gì là gạt người, biết sao cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra, cũng rất nghiêm trọng, điều này làm lo lắng.

      Học tỷ tiếp tục xử lý công việc của mình.

      Thẩm Bội Tuyền an tĩnh được lát lại bắt đầu gọi điện thoại, cố gắng liên lạc với Nghiêm Sĩ Dương, nhưng vẫn có kết quả."Học tỷ, sở kiểm sát bên kia có chuyện gì ?"

      "Sao lại hỏi đến sở kiểm sát? Có chuyện gì sao? Vụ án có vấn đề gì à?"

      " phải, hôm nay bọn họ có đưa tin người nào, hoặc là điều tra vụ án nào ?"

      Học tỷ lắc đầu, " có nghe ! Tiều Tuyền, em quên sao? Chuyện của sở kiểm sát, chúng ta nhất định biết. Toà án của chúng ta với bộ phận của bọn họ là riêng biệt. Bọn họ muốn làm cái gì cũng cho chúng ta biết!"

      Đúng a! là…lo lắng đến u mê, "Đúng rồi . . . . .Em quên mất." cười khổ, cười mình ngốc, ngốc đến mức ngay cả những chuyện cơ bản cũng quên.

      Thẩm Bội Tuyền hỏi nữa ── nên tiếp tục phân tâm, như vậy giống ; nếu làm việc phải chuyên tâm, nên nghĩ đông nghĩ tây, nếu công bằng với những đương chờ phán quyết.

      Trải qua lần tự thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thu lại suy nghĩ, chuyên tâm làm việc, kiểm duyệt, sắp xếp tư liệu, tổ chức mở phiên toà; học tỷ cũng như bình thường, bận rộn giúp tay.

      Qua hết buổi trưa, rồi lại qua buổi chiều, bận đến nỗi quên luôn chuyện xảy ra tối hôm qua, những án kiện chất đống như núi này chiếm hết tâm tư của .

      Công việc hàng ngày chính là như vậy, thời gian vĩnh viễn đủ dùng. Đồng hồ điểm…. hoài nghi ai đó chỉnh giờ, chứ sao chưa gì là 5 giờ chiều?

      duỗi người, hoạt động gân cốt chút, nhìn đồng hồ, kinh ngạc khi thấy ngày lại trôi qua. Dừng lại công việc cũng là lúc tất cả lo lắng đều trở lại.

      Nhìn điện thoại, do dự biết có nên gọi điện hỏi thăm chút hay ? Nào có ai như vậy, tối ngày hôm qua còn mới tỏ tình với nhau, mặc dù cần dính như keo sơn, nhưng ít nhất ta cũng nên gọi điện cho chứ?

      Cho dù . . . . . gặp lại Tiểu Quân, cũng nên điện thoại cho .

      Tuy muốn nghĩ theo chiều hướng đó, vì nghĩ như vậy có vẻ như rất độ lượng, nhưng cũng là con mà! đặt hết tâm tư, tình cảm vào, làm sao có thể nghĩ đây?

      Nhưng lý trí của vẫn tự an ủi mình ── Sĩ Dương là kiểm sát viên, tập trung điều tra tội phạm là chức trách của , có lẽ cả ngày hôm này rất bận, bận đến nỗi có thời gian chú ý đến , việc này cũng dễ hiểu mà.

      Thẩm Bội Tuyền, là người lý trí, phải suy nghĩ thoáng, có biết . . . . . .

      "Ôi trời ơi!!. . . . . ." Học tỷ đột nhiên mở cửa vọt vào.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía người chạy vào ── vẻ mặt học tỷ kinh hoàng, sắc mặt hốt hoảng, giống như là chịu đựng điều gì rất khủng khiếp."Học tỷ, thế nào?"

      "Rút trúng rồi, rút trúng toà án của chúng ta, Tiều Tuyền, em phải chuẩn bị mở phiên toà giam giữ rồi. . . . . ." Học tỷ giống như là tuyển thủ marathon, ngàn dặm chạy tới báo tin.

      "Mở phiên toà giam giữ cũng phải là lần đầu tiên, làm gì khẩn trương như vậy?"

      "Là vụ án của A Dương, sáng sớm hôm nay Đường Vinh được đưa đến để tra hỏi, tại bọn họ muốn hướng tòa án xin lệnh giam giữ."

      "Đường Vinh?"

      "Chính là xí nghiệp Tiểu Khai, xí nghiệp lớn thứ hai trong cả nước của tập đoàn Đường Thị, Tổng quản lý đương nhiệm của Đường thị là Đường Vinh!"

      "Em đâu có quen những người trong xí nghiệp đó . . . . ."

      "Tiểu Tuyền, Đường Vinh chính là vị hôn phu của Uông Ánh Quân; Uông Ánh Quân! Em còn nhớ ấy là ai chứ? Chính là Tiểu Quân đó!" Học tỷ lớn tiếng , vừa vội lại vừa loạn.

      Toàn thân chấn động, "Vị hôn phu của Tiểu Quân?" thào .

      "Đúng vậy!"

      Thẩm Bội Tuyền đứng lên, "Đơn kiện đưa tới chưa?" muốn tận mắt nhìn.

      "Đây là do chị nghe được, chút nữa mới có thể đưa tới; A Dương muốn trong vòng 24 tiếng đem Đường Vinh bắt giữ, bây giờ qua 21 tiếng rồi. . . . . . Tiểu Tuyền, thời gian để em thẩm lý (thẩm tra + xử lý) vụ án nhiều lắm, làm sao bây giờ?"

      Thẩm Bội Tuyền vẫn còn chưa tiêu hóa được cái tin tức kinh người này, "Chị có biết. . . . . . Đường Vinh đó phạm vào tội gì ?"

      Học tỷ cố gắng suy nghĩ, "Hình như là. . . . . . cưỡng chế, ép buộc quan hệ !"

      "Cưỡng chế, ép buộc quan hệ. . . . . ." Thẩm Bội Tuyền rối loạn, hoàn toàn rối loạn, tin tức kinh người này giống như là sóng thần từng đợt từng đợt đánh tới.

      Tối hôm qua mới cùng Tiểu Quân gặp lại, ra Sĩ Dương bận bịu cả ngày, đều là vì tra hỏi vị hôn phu của Tiểu Quân, khó trách Tiểu Quân. . . . . . Vẻ mặt thống khổ kia….dường như ấy bị đả kích rất lớn.

      "Tiểu Tuyền, em. . . . . . em được ?"

      " được cũng phải được . . . . . ." hồi phục cảm xúc.

      Việc mở phiên toà để bắt giữ người cũng phải là lần đầu tiên, ràng có gì phải sợ, nhưng hiểu sao, lần này lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, thậm chí là sợ hãi, giống như là trời sắp sập xuống vậy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.1:

      tới 30 phút đơn kiện được đưa đến phòng làm việc của Thẩm Bội Tuyền. cũng tốn quá nhiều thời gian để xem ── phải bởi vì đọc nhanh, mà bởi vì trừ đơn xin giam giữ ở phía ngoài, chỉ có hai trang giấy, hơn nữa hai trang giấy này cũng liên quan đến chứng cớ, mà chỉ là báo cáo nghiệm thương.

      dám tin, "Chỉ như vậy?"

      Học tỷ Lý Gia Dung đứng ở bên nóng nảy chờ đợi ── phải quan toà, nếu được Tiều Tuyền cho phép, những đơn kiện này đều được xem, "Thế nào?"

      "Đây có là vụ án do Sĩ Dương xử lý ?"

      "Đúng a! Phía còn có chữ ký của A Dương mà!"

      Nhìn về phía nơi ký tên của công tố kiểm sát đơn kiện, đó là chữ ký của Nghiêm Sĩ Dương, chữ viết ngoáy nhưng hạ bút rất nặng, cho thấy lúc ấy rất hỗn loạn, nghi ngờ cùng tức giận. . . . . .

      "Cái này giống tác phong của Sĩ Dương."

      "Tiểu Tuyền, rốt cuộc thế nào?"

      Nhưng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, học tỷ chạy tới mở cửa, ra là cảnh sát toà án tới thông báo, "Thẩm phán, chuẩn bị mở phiên toà."

      Thẩm Bội Tuyền chỉnh lý tâm tình, "Tôi biết rồi."

      suy nghĩ nhiều, Thẩm Bội Tuyền đứng lên, đến bên cạnh cầm lấy áo với nón của quan toà mặc vào, sau đó trở về bàn làm việc, cầm mấy tờ tài liệu, cùng quyển lục pháp toàn thư ── chuẩn bị ra toà ứng chiến!

      Lý Gia Dung ngăn lại. Đây là lần đầu tiên ngăn Thẩm Bội Tuyền lại khi phiên toà sắp mở, bởi vì nghi ngờ trong lòng như sắp nổ tung; lần đầu tiên cố kỵ, mở miệng hỏi suy nghĩ của Thẩm Bội Tuyền."Tiểu Tuyền, em. . . . . . em định làm như thế nào?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , lên tiếng, chỉ lắc đầu cái.

      thể , trước khi có phán quyết, thể với bất cứ ai; học tỷ cũng hiểu được điều này, lắc đầu nghĩa là biết nên làm sao.

      Thẩm Bội Tuyền ra khỏi phòng làm việc, rồi về phía toà án. Đây là lần đầu tiên đầu óc trống rỗng, dọc theo đường , đầu có bất kỳ ý tưởng nào.

      Trong 24 tiếng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Sĩ Dương phải là người như thế ── mỗi lần muốn giam giữ nghi phạm, đều có thể đưa ra đống lớn chứng cứ, cho đầy đủ lý do, để muốn bắt giữ người đó cũng được.

      Nhưng tại sao…..tại sao lần này chỉ đơn giản có mấy trang giấy….

      muốn mắng chửi người, rốt cuộc là làm gì? Giờ chỉ có thể lên tòa án, chính mắt thấy được , mới có thể biết .

      Cửa chính ở trước mắt, cảnh sát toà án giúp mở cửa ra, hướng về phía hô ‘thẩm phán tốt’; như có điều suy nghĩ, chỉ tùy ý gật đầu , rồi vào tòa án.

      Tất cả mọi người đứng dậy nghênh đón . Thẩm Bội Tuyền yên lặng ngồi ở chỗ của quan toà, sau đó tất cả mọi người đều ngồi xuống.

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi bên phải của Thẩm Bội Tuyền, chỗ dành cho kiểm phương, bị cáo ngồi phía đối diện.

      " ra thẩm phán là nữ!" Đường Vinh thuận miệng , trong giọng tràn đầy giễu cợt.

      Thẩm Bội Tuyền thèm để ý, ngược lại Nghiêm Sĩ Dương lại nổi đóa, mắng bị cáo, "Câm miệng cho tôi, loại người như mày, đến tòa án vẫn phách lối như thế, đúng là kẻ cặn bã!"

      "Kháng nghị, thay mặt đương , tôi kháng nghị kiểm phương công kích thân chủ tôi."

      Còn chưa bắt đầu thẩm lý mà trường cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy rất đau đầu, cầm dùi, nặng nề gõ xuống.

      "Yên lặng!" Nghe thanh của có thể thấy được hề cảm thấy tức giận vì bị Đường Vinh giễu cợt, "Tôn trọng tòa án, đề nghị kiểm phương chú ý cách dùng từ, người bị hiềm nghi cũng nên nghe cho , nếu còn dám lung tung, quan toà buộc tội ô nhục nhân viên công vụ."

      cần la to lớn, Thẩm Bội Tuyền lập tức khống chế được trật tự tòa án; luật sư của Đường Vinh lập tức có chút khẩn trương, thấy Thẩm Bội Tuyền trầm tĩnh như vậy, xem ra rất khó thuyết phục.

      " nhận được đơn xin giam giữ của kiểm phương, mời kiểm phương thuyết minh tình hình trước mắt."

      Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, dõng dạc, thậm chí là bi phẫn, ra những gì mà điều tra và phát trong 24 giờ qua ──

      "Người bị hiềm nghi là Đường Vinh, dùng thủ đoạn làm nhục, còn cưỡng chế người bị hại là Uông Ánh Quân quan hệ tình dục, người bị hại được đưa bệnh viện nghiệm thương, ngoài ra cũng thu thập các vật thể, xác nhận là trong thân thể người của người bị hại có tinh dịch của người bị hiềm nghi, vì vậy kiểm phương xin tòa án bắt giữ người bị hiềm nghi Đường Vinh."

      Thẩm Bội Tuyền nghe ── Đoạn Nghiêm Sĩ Dương cùng với những gì viết trong đơn kiện hầu như giống nhau như đúc, hoàn toàn có gì thay đổi, có nhiều hơn cũng chỉ là tờ giấy nghiệm thương của bệnh viện cùng báo cáo về việc thu thập các vật thể.

      Lúc này, luật sư của Đường Vinh đứng lên, "Những lời của kiểm phương hoàn toàn là thêu dệt, Uông Ánh Quân chỉ làm chuyện của vị hôn thê thôi, cho dù ở người ấy tìm được tinh dịch của thân chủ tôi sao, cái đó cũng đại biểu cho cái gì. Vị hôn phu cùng vị hôn thê phát sinh quan hệ tình dục, chẳng lẽ cũng phạm pháp sao?"

      Nghiêm Sĩ Dương rống giận, "Con mẹ nó, thúi lắm!"

      "Kháng nghị! Kiểm phương cứ mở miệng là ra những từ ngữ ô uế, tôi nghiêm chỉnh kháng nghị."

      Thanh của Thẩm Bội Tuyền trầm xuống, "Kiểm phương, xin tự trọng." bắt đầu có chút mất hứng rồi.

      Nhưng hình như Nghiêm Sĩ Dương có cảm giác gì với phản ứng của Thẩm Bội Tuyền, vẫn như cũ tức giận thôi, "Vị hôn phu cùng vị hôn thê? đời này có vị hôn phu nào khi cùng vị hôn thê quan hệ tình dục lại cầm dao găm khắc chữ người của vị hôn thê ? Đường Vinh khắc hai chữ 『đê tiện 』ở người của Uông Ánh Quân, đây là quan hệ tình dục bình thường của vị hôn phu cùng vị hôn thê sao?"

      "Vậy cũng liên quan đến kiểm phương, thân chủ của tôi cùng vị hôn thê chính là thích loại hành vi tình dục mạnh mẽ này; y học cũng , đời này có những người thích tự ngược, thích bị người khác ngược đãi… chuyện của họ liên quan gì đến người khác?" Luật sư của Đường vinh chẳng ra gì, nhưng Đường Vinh lại cười đến cực kỳ vui vẻ.

      Rốt cuộc, Nghiêm Sĩ Dương nổi giận, dùng đơn kiện cầm trong tay ra sức ném, đứng lên định xông tới đánh tên súc sinh Đường Vinh kia.

      Những kiểm sát viên cùng ra toà cũng ở bên cản lại, nhưng ngăn được .

      Đáng chết! Tiểu Quân bị thương nặng như vậy, tận mắt thấy những vết thương kia, đều là do tên súc sinh này làm hại! Đáng chết ──như vậy còn có thiên lý sao?

      Thẩm Bội Tuyền thấy vậy, hỏa khí cũng nổi lên, cầm quyển sách luật ném xuống, toàn trường khiếp sợ, rống to." Nghiêm Sĩ Dương! Dừng lại! Đây là tòa án, nghĩ ở trước mặt tôi đánh người sao?"

      thanh trở nên có chút thê lương, "Nếu dừng lại, tôi đuổi ra ngoài!"

      Nghiêm Sĩ Dương căn bản hề nghĩ Thẩm Bội Tuyền trách cứ , nhất thời ngây ngẩn cả người, thể tin được; kiểm sát viên bên cạnh thừa cơ kéo trở lại.

      Thẩm Bội Tuyền thu thập tâm tình, mở xem đơn kiện hai trang giấy, "Người hiềm nghi rốt cuộc có tội hay , phải là trọng điểm để thảo luận hôm nay, kiểm phương muốn bắt giữ người, mời tuân theo luật tố tụng hình điều 101, đưa ra chứng cứ thuyết phục."

      Lời của vang vang có lực, toàn trường đều yên lặng.

      Có lẽ kiểm phương cùng luật sư của Đường Vinh cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao để thuyết phục quan toà ── Thẩm Bội Tuyền có sai, Đường Vinh có tội hay , chờ lần khởi tố sau lại tranh luận; hôm nay là thảo luận việc có bị giam giữ hay , trọng điểm là ở giam giữ.

      Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, "Trải qua ngày điều tra, người bị hiềm nghi phạm tội lớn, có khả năng bỏ trốn, còn có thể huỷ chứng cớ, hoặc loại bỏ nhân chứng, cho nên kiểm phương cầu tòa án đồng ý đem Đường Vinh giam giữ."

      Luật sư của Đường Vinh lập tức tiếp, "Thẩm phán, thân chủ của tôi căn bản có phạm tội, thân chủ của tôi chỉ cùng vị hôn thê ân ái; huống chi thân chủ của tôi lại là người đứng đầu của xí nghiệp Đường thị, danh tiếng lan xa, căn bản là thể chạy trốn; huỷ chứng cớ, loại bỏ nhân chứng.. càng thể nào, bởi vì thân chủ của tôi cùng vợ chưa cưới quan hệ tình dục là chuyện thường tình , căn bản là cần huỷ chứng cớ."

      "SHIT!" Nghiêm Sĩ Dương giọng mắng.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn chút hai bên, "Kiểm phương, lý do giam giữ của kiểm phương có cách nào thuyết phục tôi."

      Nghiêm Sĩ Dương ngây người, đứng lên, "Người này cường bạo Tiểu Quân, là tội phạm tình nghi lớn nhất. . .. ."

      "Theo luật, mục đích của việc giam giữ là để tránh cho đương chạy trốn, hoặc tiêu huỷ chứng cớ, khiến cho lần truy tố sau gặp khó khăn. Tôi thành cho biết, phải dựa vào hai điểm này để thuyết phục tôi. Người bị hiềm nghi chạy trốn, thiêu huỷ chứng cớ sao? về việc đương có tội hay , chỉ dựa vào những suy đoán vô căn cứ đó, tôi có cách nào tiếp thu được cách của kiểm phương."

      Nghiêm Sĩ Dương còn muốn cố gắng, "Nhưng trong điều 101 cũng có đưa ra, người phạm tội cưỡng chế quan hệ tình dục cũng có thể áp dụng biện pháp giam giữ để ngăn chặn. . . . . ."

      "Vậy kiểm phương phải chứng minh người bị hiềm nghi là kẻ phạm tội."

      Lần đầu tiên, Nghiêm Sĩ Dương hoàn toàn biết nên như thế nào ── Hai mươi mấy giờ, tốn nửa thời gian ở bệnh viện điều tra tình trạng thương tích của Tiểu Quân, lại dùng nửa thời gian còn lại bắt Đường Vinh đến tra hỏi, sau đó bắt ta tới toà án.

      Quả , có thời gian điều tra những chứng cứ khác; nhưng nhìn vết thương người Tiểu Quân, liền chắc chắn tên kia là hung thủ. Đáng chết! Tại sao Tiểu Tuyền lại làm như vậy?

      "Kiểm phương" Thẩm Bội Tuyền nhắc nhở, "Xin sớm đưa ra chứng cứ, 24 giờ sắp trôi qua!"

      Luật sư của Đường Vinh mở miệng : "Thẩm phán, xin yên tâm, Uông Ánh Quân là vị hôn thê của thân chủ tôi, bọn họ quen biết nhau nhiều năm, có thể bọn họ giống như là vợ chồng già, sớm ngán, tại đụng phải chuyện như vậy, dĩ nhiên càng muốn đụng vào ấy, làm sao có thể làm những chuyện như kiểm phương ?" Giọng cực kì cợt nhã, làm Đường Vinh cũng cười theo.

      Nghiêm Sĩ Dương thống hận, nắm chặt quả đấm, bắp thịt toàn thân như căng ra.

      Thẩm Bội Tuyền cũng nhăn mày, nhìn ai, ngoại trừ Nghiêm Sĩ Dương."Kiểm phương, tôi thể đợi thêm nữa." Hít sâu, "Quan toà quyết định, cho phép giam giữ, lập tức thả người."

      Nghiêm Sĩ Dương đau xót, lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, lớn tiếng hô, " Thẩm Bội Tuyền!" Thanh của tràn đầy tức giận.

      cũng yếu thế, cầm dùi trong tay gõ xuống, "Lập tức thả người! Kết thúc phiên toà!"

      Nắm hồ sơ tay, quay đầu lại mà mạch rời khỏi toà án. . . . . .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2:

      Tám giờ tối, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn trong phòng làm việc xử lý công văn, nghiên cứu vụ án, viết bản án.

      Nghe kiểm phương lập tức hướng tòa án cấp cao kháng cáo. . . . . .

      thẹn với lương tâm, việc quyết định cho phép giam giữ đều là dựa vào những chứng cứ tại có được, tin tưởng tòa án cấp cao cũng đồng ý với , chỉ là. . . . . .

      Sĩ Dương kháng kiện…cũng chỉ mình chịu thiệt thòi, chẳng lẽ muốn để cho mọi người biết, hề có chứng cứ mà còn muốn đem người bắt giữ sao?

      Đúng, từ trực giác, biết Đường Vinh rất khả nghi, biết vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân đêm đó phải giả, cũng có thể suy ra, Đường Vinh có thể nghênh ngang ra hầu toà, vậy có nghĩa là việc thu thập chứng cứ rất khó khăn, dù có bắt giữ Đường Vinh hay bên ngoài cũng phê bình , nhưng thẹn với lương tâm, chỉ nhìn chứng cứ.

      Nhưng cũng rất kinh ngạc ── đây là lần đầu tiên Sĩ Dương để cho gặp phải cảnh khó xử như vậy!

      Nếu muốn bắt giữ người, phải tập hợp đủ toàn bộ chứng cứ, đừng để cho quan toà khó xử. . . . . . từng với như vậy.

      cũng từng qua ── mới muốn nhìn thấy hao tổn tâm trí.

      Cho nên mỗi lần phá án, luôn cố gắng thu thập chứng cứ, để cho có thể hề nghi ngờ mà xử án; nhưng lần này, lại chỉ đưa mấy trang giấy, điều này giống cách làm của , cho nên thể làm theo ý muốn của , đem Đường Vinh bắt giữ.
      DDLQD---editor: beti0609
      Lý Gia Dung vẫn ngồi ở vị trí của mình, nhìn đông nhìn tây, thể tĩnh tâm xử lý công việc ── tối nay quyết định về nhà trễ, trải qua buổi chiều kịch tính như vậy, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên truyền đến hồi gõ mạnh!

      Lý Gia Dung nhanh chóng về phía cửa, ngăn ở đằng trước; Thẩm Bội Tuyền chỉ liếc mắt nhìn, lập tức lòng hiểu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

      "Mở cửa! Mở cửa ra!"

      Lý Gia Dung biết nên làm như thế nào cho phải, khó khăn nhìn Thẩm Bội Tuyền, cười khổ, sau đó lại tiếp tục ngăn ở cửa.

      Bên ngoài thanh vẫn như cũ, "Mở cửa, để tôi vào !"

      Dường như có thể nghe được tiếng khuyên bảo từ phía ngoài, "Kiểm phương, nên như vậy, nơi này dù sao cũng là tòa án! nên nháo, nếu viện trưởng phát chuyện này, đối với , với Thẩm phán cũng tốt."

      "Đáng chết! Mở cửa!" Nghiêm Sĩ Dương hô to, "Em dám phán quyết, chẳng lẽ dám đối mặt với sao? Mẹ kiếp! Mở cửa!"

      Học tỷ vẫn đứng ngăn ở cửa, Thẩm Bội Tuyền rất bình tĩnh, nhưng ai chú ý tới trong mắt lóe lên tia chán nản.

      Bên ngoài Nghiêm Sĩ Dương tiếp tục kêu gào, thanh càng lúc càng lớn."Đây là cái mà em gọi là chính nghĩa sao? Rắm chó!" thanh của sắp khàn rồi, "Trước kia em với như thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều là xạo sao? Mở cửa ──"

      Bỏ bút trong tay xuống, "Mở cửa ra!"

      "Tiểu Tuyền, đừng! Để chị ra ngoài khuyên ta chút."

      Thẩm Bội Tuyền chịu nổi, " cần! Mở cửa ra."

      tràn ngập tức giận, vậy hãy để cho giải toả nó ra ngoài; nếu thẹn với lương tâm, có lý do gì lại sợ đối mặt với ? Huống chi còn là đối mặt với cái tồn tại nhiều năm trong lòng !

      Lý Gia Dung biết nên làm như thế nào cho phải, nhìn , lại nhìn cửa, thể làm gì khác hơn là thở dài, mở cửa ra.

      Cửa vừa mở ra, Nghiêm Sĩ Dương lập tức xông tới, nhất thời bên trong, bên ngoài cửa lúng túng thành đoàn.

      "Học tỷ, chị ra ngoài trước ."

      Lý Gia Dung bất đắc dĩ, bàn về chức vị, trước mắt là quan toà, kiểm sát, nào có địa vị chuyện? Huống chi hai người này tuyệt đối chỉ là vì chuyện công việc mà giằng co, tình cảm cũng là nhân tố chiếm phần rất lớn.

      Lý Gia Dung nhanh ra ngoài, mang theo mấy cảnh sát toà án rời , thuận đường giúp bọn họ đóng cửa lại ── mặc kệ như thế nào, A Dương chắc đánh người! Chắc đâu. Dù sao đó cũng là . . . . . . Là Tiều Tuyền. . . . . .

      Lúc này, Nghiêm Sĩ Dương trông rất nhếch nhác, mặt tràn đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng người cũng nhăn nhóm, tay áo xắn tới cùi chỏ, thân hình cao lớn của đứng trước mặt ."Tại sao?"

      Thẩm Bội Tuyền thở dài, "Lý do…em rất ràng toà án."
      ***************-----beti0609
      " ấy là Tiểu Quân . . . . . ."

      câu khiến Thẩm Bội Tuyền nhất thời đỏ hốc mắt ── biết! biết đó là Tiểu Quân, cho đến bây giờ vẫn quên được ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Quân đêm hôm đó, nghe được tiếng thét thê lương tuyệt vọng của ấy!

      biết Tiểu Quân bị uất ức, biết a. . . . . .

      Nước mắt Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên rơi xuống, lấy tay lau nhưng lại lau hoài hết, "Súc sinh kia cường bạo Tiểu Quân, còn cầm đao khắc chữ người Tiểu Quân. Em biết , người ấy, vết thương lớn tổng cộng có hơn trăm nơi, em biết , biết ?"

      Thẩm Bội Tuyền cũng đỏ mắt, ". . . . . . Rốt cuộc muốn em thế nào? Dù biết là vậy, nhưng muốn giam giữ người hiềm nghi, kiểm sát có trách nhiệm phải đưa ra chứng cứ, điểm này nhất định biết rất ràng. . . . . ."

      "Mẹ kiếp! tại còn ai quản việc đó!" tức giận ra quyền, nặng nề đập bàn làm việc của , tài liệu bàn nhất thời rớt xuống đất, ly nước cũng lung lay, vẩy vài giọt nước ra ngoài.

      chỉ biết Tiểu Quân bị tên súc sinh kia làm thương tổn, tên súc sinh chết tiệt kia đem việc làm nhục Tiểu Quân làm thú vui; thậm chí. . . . . . thậm chí năm đó, Tiểu Quân là bởi vì bị súc sinh kia cường bạo, mới rời khỏi !

      Trong lòng Thẩm Bội Tuyền đau xót, " như vậy, còn là nhân viên chấp pháp sao?"

      "Còn em? Em cho rằng em làm như vậy là chính nghĩa sao? Mẹ kiếp! Đây chính là chính nghĩa mà em sao?" Nghiêm Sĩ Dương như muốn nổi điên.

      Nhất là lúc nãy, khi tận mắt nhìn tên súc sinh Đường Vinh kia nghênh ngang rời khỏi kiểm sở, ở trước mặt phóng viên sẵng giọng , kiểm phương làm việc ràng, nhưng mà Tổng giám đốc như đây nguyện ý tha thứ cho ta. . . . . .

      Mẹ kiếp! Mẹ kiếp ──

      Thẩm Bội Tuyền nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra "Ang chỉ dùng hai ba tờ giấy mà muốn em đồng ý bắt giữ người? Em muốn phê bình , nhưng thái quá lắm rồi! Vì Tiểu Quân, cũng nhớ phải làm công việc kiểm sát của mình như thế nào nữa. . . . . ."

      "Đúng!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận thừa nhận, " nhìn thấy Tiểu Quân, sắp nổi điên. . . . . . Lòng đau như dao cắt ──"

      Thẩm Bội Tuyền phát chính mình như sắp đứng vững ── trước mặt thừa nhận nhìn thấy bạn năm đó, thấy bộ dáng Tiểu Quân như vậy, lòng đau… đau đến sắp nổi điên? !

      Thẩm Bội Tuyền vẫn cố nhịn, cố gắng đứng vững! Cho dù hai chân run rẩy, cũng phải đứng vững. . . . . . đứng vững . . . . . .

      Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn , chút cũng ý thức được mình cái gì, càng nghĩ tới mình ở trước mặt ra như vậy ── lời kia giống như thừa nhận quên được Tiểu Quân, vẫn luôn chưa từng quên Tiểu Quân!

      Đau lòng như muốn nổi điên? ! Quay đầu, biết mình còn có thể gì?

      Ông trời, đêm tỏ tình kia là chuyện cười sao? Còn là trừng phạt? Trừng phạt động lòng, trừng phạt tham lam cam nguyện làm bạn bè mà lại hy vọng tình cảm xa vời?

      Nghiêm Sĩ Dương ôm đầu, như mất khống chế, khóc rống lên, vì Tiểu Quân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, còn nghi ngờ , còn từng trách . . . . "Tiểu Quân tốt như vậy, là tốt, tại sao lại phải gặp chuyện như vậy. . . . . Coi như chia tay, cũng hy vọng ấy biến thành như vậy. . . . . ."

      Thẩm Bội Tuyền đau xót, hốc mắt cũng ướt ── Sao lại hi vọng? chưa từng nghĩ tới việc thừa dịp mà nhảy vào. . . . . .
      ---Dien-Dan-Le-Quy-Don_____beti0609----
      Nhảy vào. . . . . . Buồn cười a! lại chen chân vào bọn họ. . . . . .

      " còn là kiểm sát sao? giúp được Tiểu Quân. . . . . .giương cao chính nghĩa, theo đuổi chân tướng, phát chân lý… khinh…Tất cả đều là chó má!"

      nhìn , nhìn với đôi mắt đẫm lệ.

      Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn , hai mắt của ── trách , oán , thể tiếp nhận việc đưa ra quyết định như vậy.

      Tốt! để cho oán, oán ! sao cả, nhiều lắm chính là lui về, lui về trước đêm kia, lui về thời điểm hai người vẫn là bạn bè, thậm chí lui về hơn mười năm trước, thời điểm hai người quen biết nhau.

      ra Nghiêm Sĩ Dương rất ràng, dù có với Tiều Tuyền cũng được gì ── tòa án cấp cao bác bỏ việc kháng kiện của , biết mình thể làm được gì!

      Nhưng đó là Tiểu Quân! Tiểu Tuyền phải cũng biết Tiểu Quân sao, phải rất quen thuộc với ấy sao? Tại sao? Tại sao Tiểu Tuyền chịu giúp tay? Tại sao?

      trêu tức , oán , bởi vì thay đổi. . . . . . thay đổi. . . . . .

      Vì phát tiết, Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, hung hăng đánh vào tủ sách thuỷ tinh bên cạnh; cửa tủ bằng thủy tinh nhất thời vỡ vụn, bên trong trưng bày quyển lục pháp toàn thư mà mười năm trước đưa cho Thẩm Bội Tuyền.

      đánh thẳng vào trong tủ khiến bản lục pháp toàn thư rớt mặt đất! Tiếng thủy tinh bể doạ đến người vẫn chờ bên ngoài.

      Lý Gia Dung vọt vào, vừa đúng nhìn thấy hai người giằng co ── bên là Thẩm Bội Tuyền hờ hững, bên là Nghiêm Sĩ Dương vừa buông quả đấm xuống, tay vẫn còn chảy máu.

      thêm gì nữa, xoay người rời .

      Người vừa , toàn thân Thẩm Bội Tuyền như mất hết hơi sức, cứ như vậy ngồi sững đất; Lý Gia Dung tiến lên muốn xem , xác nhận tình trạng của .

      Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, nhắm hai mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nhưng khóc, khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ.

      Lúc này lại mở mắt ra, dùng sức bò đến tủ sách bên cạnh, để ý việc miểng thuỷ tinh có thể đâm bị thương, dùng tay nhặt quyển sách lên, ôm vào trong ngực.

      Đây là đưa, là thứ mà vô cùng quý trọng. . . . . . Dù cần, nhưng lại xem như trân bảo, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.

      Chương 6.3:

      may là chuyện đêm hôm đó có nhấc lên gợn sóng quá lớn, ít nhất viện trưởng của toà án cùng người đứng đầu ở kiểm sở phát , mà Thẩm Bội Tuyền cũng có kháng nghị với kiểm sở chuyện Nghiêm Sĩ Dương chạy tới náo loạn, nên chuyện này coi như bỏ qua.

      Lý Gia Dung nghĩ, tủ sách thủy tinh bị phá, tìm nhân viên tạp vụ tới dọn dẹp là được; hồ sơ rơi tán loạn đất, tìm chút thời sắp xếp lại là ổn… là phụ tá của quan toà nên làm những chuyện này.

      Từ ngày đó trở Thẩm Bội Tuyền trở nên trầm lặng hơn, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc; ngày trôi qua, trừ thời điểm mở phiên toà, ngoài ra câu nào.

      Thậm chí mấy ngày nay, đều ở lại tòa án, chịu về nhà, ngừng dùng công việc mê hoặc chính mình ── mệt mỏi nằm sấp lên bàn ngủ, rạng sáng khoảng 2, 3 giờ lại thức dậy tiếp tục công việc, mặc dù hiệu suất tăng nhiều, nhưng chắc chắn tình trạng sức khoẻ cũng chịu ảnh hưởng.

      Lý Gia Dung nhìn thấy vậy, trong lòng cũng gấp gáp, nhưng lại biết nên như thế nào ──

      Vụ án của Uông Ánh Quân bị kẹt lại ở đó. Uông Ánh Quân là bạn trước của Nghiêm Sĩ Dương, mà Tiểu Tuyền thích A Dương rất nhiều năm, vốn cho là Tiểu Quân rời , tìm được hạnh phúc, rốt cuộc Tiểu Tuyền có thể cùng A Dương ở chung chỗ, nhưng tại có lẽ rất khó.

      Nhìn Nghiêm Sĩ Dương bất bình thay cho Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Tuyền chịu giam giữ Đường Vinh mà chạy tới đây náo loạn, làm cho người ta rất khó liên tưởng ── A Dương vẫn thích Tiểu Quân!

      Khó trách ngày đó Tiểu Tuyền rơi lệ, mặc dù có khóc thành tiếng; nhưng trong trí nhớ của Lý Gia Dung, dường như chưa từng thấy Tiểu Tuyền khóc, ngày đó có lẽ là lần đầu tiên!

      Sau đó, Thẩm Bội Tuyền khôi phục như bình thường ── vẫn làm việc, vẫn mở phiên toà; nhưng Lý Gia Dung cảm thấy đây là trở ngại lớn với Tiểu Tuyền!

      Thân là học tỷ, là người luôn chiếu cố, giúp đỡ Tiểu Tuyền, vì muốn xác định tại trong lòng Nghiêm Sĩ Dương nghĩ gì, có phải lại động lòng với Tiểu Quân hay , nên Lý Gia Dung quyết định tự thân xuất mã, gặp tên kia để tìm câu trả lời.

      Xế chiều hôm nay, Lý Gia Dung thừa dịp Thẩm Bội Tuyền mở phiên tòa, len lén từ viện toà án chạy đến kiểm sở để tìm gặp Nghiêm Sĩ Dương.

      Thành , phụ tá của quan toà chạy tới kiểm sở tìm người là chuyện rất bình thường, nhưng tìm kiểm sát lại là chuyện khác; huống chi Lý Gia Dung còn là phụ tá của Thẩm Bội Tuyền, mà mấy ngày trước, bởi vì Thẩm Bội Tuyền quyết định giam giữ Đường Vinh mà thanh danh của được lan truyền rộng rãi.

      Nghiêm Sĩ Dương khó chịu, đến công viên gần kiểm sở ── nghiên cứu vụ án, điều tra các chứng cứ khác, cũng lâm vào bế tắc, tìm được đường ra, giờ lại bị người khác cắt ngang như vậy, dĩ nhiên là khó chịu.

      "Học tỷ, chuyện gì?" Giọng của vô cùng tình nguyện.

      Lý Gia Dung cũng tức giận, "Còn biết tôi là học tỷ của cậu sao? Cậu cũng là có lễ phép!"

      Thân hình cao lớn ngồi ghế đá ở công viên, "Bây giờ tôi vội, xin hỏi học tỷ rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Lý Gia Dung cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương đúng là làm người khác thích nổi, biết tại sao Tiểu Tuyền lại có thể ngây ngốc thích cậu ta mười năm. Chẳng lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi? đúng, Tây Thi là nữ, Nghiêm Sĩ Dương cũng phải là nữ. . . . . ."Bây giờ cậu tính toán như thế nào?"

      "Cái gì như thế nào?"

      "Tiểu Quân a!"

      Vừa nhắc đến tên của kia, sắc mặt của Nghiêm Sĩ Dương trầm xuống, nội tâm đau đớn thôi, "Tôi còn điều tra, tôi cũng tin Đường Vinh có thể thoát tội; vị hôn phu, vị hôn thê? Hành vi tình dục bình thường? Lừa gạt ai vậy! Có quỷ mới tin. . . . . ."

      "Tôi phải hỏi vụ án, tôi là tới chuyện ngày hôm đó, cậu nháo với Tiểu Tuyền như vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?"

      Nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Sĩ Dương cũng cảm thấy rất phiền, "Có thể như thế nào? Nháo cũng nháo rồi. . . . . ."

      "Cậu cảm thấy mình có lỗi chút nào sao?"

      " Tiểu Tuyền nên bắt giữ Đường Vinh . . . . . . Ôi! Làm gì đánh tôi?"

      Lý Gia Dung nặng nề gõ vào đầu Nghiêm Sĩ Dương, giống như dạy dỗ đứa con trai năm tuổi của , "Kiểm sát như cậu đúng là vô dụng! phải cậu thi tư pháp sao, luật pháp cậu học đều bỏ hết rồi hả?!"

      ". . . . . ."

      "Trở về học lại các điều luật , Tiểu Tuyền xử lý có sai, tòa án cấp cao bác bỏ kháng kiện, phải là minh chứng ràng nhất sao?"

      ". . . . . . Nhưng Đường Vinh phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, hình phạt nặng nhất là từ bảy năm trở lên . . . . . ."

      "Ngu ngốc! Rốt cuộc làm sao mà cậu có thể làm kiểm sát được vậy? Theo luật, nếu phạm trọng tội thể trở thành lý do tạm giam giữ." cần phải giúp Tiểu Tuyền chuyện, "Ở phiên toà, Tiểu Tuyền giúp cậu rồi, quan kiểm sát động chút là mở miệng mắng bị cáo như cậu, ở toà án khác, nhất định là bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, còn để cho cậu ở lại mắng chửi người khác như vậy sao!"

      "Cứ nhìn thấy tên súc sinh Đường Vinh kia, tôi liền khó chịu á!"

      " chỉ là như vậy ?" đột nhiên hỏi.

      "Có ý tứ gì?"

      Lý Gia Dung nhìn , ra lo lắng trong lòng ── tin tưởng đây cũng là lo lắng của Tiểu Tuyền, chỉ là Tiểu Tuyền vẫn luôn dám ."Bình thường đầu óc cậu rất ràng, tuyệt đối có khả năng xảy ra chuyện chỉ dùng hai ba tờ giấy lại kêu toà án bắt giữ người. . . . . . Cậu thành , có phải vì vụ án này có liên quan đến Tiểu Quân nên cậu mới có thể biến thành như vậy ? Có phải cậu vẫn thích Tiểu Quân ?"

      Nghiêm Sĩ Dương lại bộc phát, đứng lên, dùng sức đạp ghế, "Mẹ kiếp! Tại sao mấy người đều nghĩ đến chuyện như vậy? Tại sao?"

      ". . . . . ."

      "Người nào cũng đều như vậy, mẹ kiếp. . . . . ."

      "Bởi vì biểu của cậu làm cho người ta có loại cảm giác này."

      Nghiêm Sĩ Dương thở dốc, tức giận cùng kinh ngạc, "Tôi là kiểm sát, Tiểu Quân là người bị hại, con mẹ nó… tôi nên giúp ấy sao?"

      "Cậu là kiểm sát, nhưng lại quên làm như thế nào để giam giữ người hiềm nghi? Nếu như phải là dính dáng đến tình cảm riêng tư, cậu đem những ‘thường thức cơ bản’, những điều trọng yếu như vậy đều quên hết sao? Cậu lừa gạt quỷ à!" gằn giọng, còn nhấn mạnh bốn chữ “thường thức cơ bản”.

      "Tôi. . . . . ."

      Lý Gia Dung muốn nhiều với , " Nghiêm Sĩ Dương, cậu còn Tiểu Quân hay , tôi cũng thèm để ý, tôi cũng có tư cách quản cậu; nhưng cậu nghe cho , đừng có dùng cái cớ này rồi đổ lên đầu Tiểu Tuyền!"

      Nhớ tới đêm hôm đó, Tiểu Tuyền quỳ mặt đất dọn dẹp những thứ kia, nhìn Tiểu Tuyền ôm quyển lục pháp toàn thư…hình ảnh đó, cảnh tượng đó, cứ nghĩ đến là Lý Gia Dung lại cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.

      "Tôi. . . . . . Tôi nào có?"

      "Tôi thẳng với cậu, Tiểu Tuyền cậu nhiều năm như vậy, nếu như cậu thể đáp lại, cách xa ấy chút, đừng có tổn thương ấy nữa."

      "Tại sao lại qua chuyện khác? Tôi với Tiểu Tuyền chỉ xảy ra chút tranh chấp trong công việc. . . . . ."

      "Công việc? Chính cậu phân ràng được sao?" Lý Gia Dung đứng lên, "Cậu cần trả lời tôi, tự trả lời chính mình là tốt rồi."

      Vốn định , nhưng còn có số lời thể , "Tôi nghe được hai người chuyện, cậu chất vấn Tiểu Tuyền, hỏi ấy chính nghĩa là cái gì; tôi cho cậu biết, tôi biết Tiểu Tuyền nhiều năm rồi, ấy hề có lỗi với người nào, bao gồm cậu, bao gồm Tiểu Quân; Tiểu Tuyền , nhưng tôi biết, cậu cứ như vậy mà nghi ngờ ấy so với việc giết ấy còn tàn nhẫn hơn! Nghiêm Sĩ Dương, tôi muốn mắng cậu, nhưng cậu rất đáng hận!" xong liền rời .

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở ghế đá, ánh mắt mờ mịt, nắm chặt quả đấm; ôm đầu, cúi người xuống, khuỷu tay đè lên bắp đùi ── giờ phút này như lọt vào sương mù, cảm thấy vô cùng khổ sở.

      đối với Tiểu Quân rốt cuộc là như thế nào, tại ngay cả bản thân cũng lắm; Tiểu Tuyền, còn có Tiểu Tuyền, rốt cuộc nên làm cái gì???

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.1:

      Vụ án này vẫn còn trong vòng điều tra của kiểm phương, Thẩm Bội Tuyền cũng nghe được gì thêm, mà cũng muốn quản nhiều ── vì dù có giam giữ Đường Vinh hay , cùng Sĩ Dương cũng bất hoà; tuy trong lòng hề áy náy, nhưng vẫn luôn cầu nguyện. . . . . .

      Nếu như muốn khởi tố vụ án đừng bắt thẩm lý, để toà án nào thẩm vấn mà được, buông tha cho . . . . . . Tiếc là có vận khí tốt.

      Trải qua tuần lễ, bên kiểm phương vẫn dùng những chứng cứ đó để khởi tố Đường Vinh; vụ án được đưa đến viện toà án, dùng máy vi tính chọn lọc, cuối cùng vẫn là do Thẩm Bội Tuyền phụ trách.

      Ngày nhận được hồ sơ, thở dài liên tục, nhưng cũng đành phải chấp nhận. tốn rất nhiều thời gian xem xét vụ án, đọc những tư liệu mà kiểm phương thu thập được biết bao nhiêu lần, bao gồm lời của Tiểu Quân, những ghi chép mà kiểm phương tra hỏi Đường Vinh….

      Học tỷ Lý Gia Dung đứng ở bên giúp sửa sang lại hồ sơ, "Tiểu Tuyền, như thế nào?"

      lắc đầu, "Cực kỳ phiền toái."

      "Vậy là như thế nào?" khiến người ta tò mò.

      Cục diện này càng làm cho người ta hiếu kỳ ── thời đại học, A Dương cùng Tiểu Quân từng là người , bên truyền thông cũng biết chuyện này; mà biết từ đâu bọn họ lại có được tin tức Tiểu Tuyền và A Dương thường hay lui tới, vậy nên tám chín phần mười cũng đoán được Tiểu Tuyền, A Dương cùng Tiểu Quân có quan hệ với nhau.

      tại, Tiểu Tuyền phải chịu trách nhiệm thẩm lý vụ án này, rốt cuộc kết quả như thế nào, tất cả mọi người đều suy đoán.

      Có lẽ Tiểu Tuyền phải đấu tranh, cũng phải đương đầu với nhiều khó khăn ── là Thẩm Phán, nhất định phải công chính (công bằng + chính trực), dù cho Nghiêm Sĩ Dương mực kêu gào Đường Vinh có tội, nhưng theo như cá tính của Tiểu Tuyền, cũng định tội nhanh như vậy.

      Tất cả mọi người đều suy đoán, có người cho là Tiểu Tuyền vì sợ Nghiêm Sĩ Dương cùng Tiểu Quân hợp lại, nhất định xử Đường Vinh vô tội; cũng có người Thẩm quan toà phải là người như vậy, có tội chính là có tội, có tội chính là có tội. . . . . .

      " nên hỏi."

      cố gắng cười tiếng, Lý Gia Dung cũng cười.

      Nhưng vào lúc này, có người bên ngoài gõ cửa, mở cửa vào, "Quan toà, mở phiên toà rồi."

      "Tôi biết rồi." đứng lên, mặc áo quan toà vào, ôm hồ sơ, mình ra khỏi phòng làm việc, về phía tòa án.

      Sau khi ra toà, vẫn như thường ngày, ngồi vào chỗ của mình; nhưng hôm nay bất đồng ở chỗ, vụ án này có ba Thẩm Phán cùng hợp nghị, Thẩm Bội Tuyền đảm nhiệm chức vụ Chánh án (Thẩm Phán Trưởng).

      Nghiêm Sĩ Dương cũng ngồi vào chỗ của kiểm phương, nhìn Thẩm Bội Tuyền; khi ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Bội Tuyền lập tức dời , quay sang chuyện với quan toà khác.

      Kể từ ngày cãi nhau, lâu bọn họ có gặp mặt ── Nghiêm Sĩ Dương thở dài trong lòng, những lời của học tỷ khiến phải suy nghĩ.

      Có lẽ lời quá nặng. . . . . .

      Tiểu Quân lần nữa xuất trước mặt , nhưng lại xuất dưới tình trạng bị thương tổn như vậy, làm cách nào khắc chế được tâm tình của mình, chỉ muốn dùng luật pháp giúp Tiểu Quân lấy lại công đạo.

      Có lẽ do quá xúc động nên làm tổn thương Tiểu Tuyền. . . . . .

      "Đơn khởi tố nhận được, theo lệnh của viện toà án, tôi tiến hành mở phiên toà điều tra dựa theo chứng cứ do kiểm phương đưa ra cùng tự bạch của bị cáo, nếu như có bất kỳ nghi ngờ nào, cũng có thể đề xuất, quan toà thống nhất rồi đưa ra quyết định. . . . . ."

      "Chánh án! Bên biện có lời muốn ."

      Thẩm Bội Tuyền nhìn, vẫn là luật sư của Đường Vinh, còn Đường Vinh ngồi ở bên, bày ra bộ dáng quan tâm.

      "Mời ."

      Luật sư của bị cáo đứng lên, hiển nhiên làm xong chuẩn bị, trong tay cầm tờ giấy, "Chánh án, bên biện thỉnh cầu toà án thụ lí đơn khởi tố của kiểm phương, bởi vì đơn kiện của kiểm phương hợp pháp."

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn chằm chằm luật sư, giống như là muốn đem đối phương nuốt vào bụng.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn, trong lòng thở dài, như thế nào lại vẫn như vậy? Bình thường tính khí tốt. . . . . . Đụng tới chuyện của Tiểu Quân, tính khí của lại càng khó khống chế hơn. . . . . .

      Ai. . . . . ." thế nào?"

      "Kiểm phương khởi tố thân chủ của tôi tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, nhưng ở phiên toà giam giữ lần trước bên biện cũng , thứ nhất, Uông Ánh Quân là vị hôn thê của thân chủ tôi, quan hệ của bọn họ cũng giống như phối ngẫu (chỉ quan hệ vợ chồng), nếu việc sinh hoạt vợ chồng liên quan đến tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, phải do chính người phối ngẫu , như vậy mới có thể truy tố, đây là thường thức cơ bản của việc định tội."

      "Thứ hai, kiểm phương lấy hình pháp điều 222 mục 5 tăng thêm nguyên do trong đơn khởi tố, cũng là hiểu lầm."

      "Thúi lắm, bị cáo dùng dao khắc chữ lên người của người bị hại, sau đó lại ép buộc quan hệ, đây chính là cưỡng chế, ép buộc quan hệ." Nghiêm Sĩ Dương .

      Thẩm Bội Tuyền gật đầu, "Dựa theo cách viết trong điều luật, kiểm phương cũng sai."

      "Nhưng lần trước tôi cũng qua, vết thương người Uông Ánh Quân là trong những kiểu quan hệ tình dục của bọn họ, thể chủ quan mà cho rằng đó là hành vi làm nhục, cùng lắm chỉ được xét vào hình pháp điều 282, gây tổn thương khi quan hệ, nhưng việc gây tổn thương này phải đạt tới mức độ nghiêm trọng mới có thể khởi tố, mà ràng là Uông cũng bị thương nặng đến như vậy."

      "Lui bước mà , cho dù muốn dùng điều 277, tội xúc phạm, để khởi tố, trọng điểm vẫn là dựa theo lời của Uông để định tội. Có thể , tất cả trọng điểm đều ở đây, việc kiểm phương đưa ra công tố (*), căn bản là trái pháp luật, Uông Ánh Quân cũng có đề cập gì đến việc tố cáo, vì vậy xin Chánh án quyết định thụ lí khởi tố."

      Nghiêm Sĩ Dương giận dữ mắng, "Căn bản là nguỵ biện, văn kiện chính là muốn thẩm lý tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, mà tội đó chính là tội công tố, kiểm phương khởi tố cũng có phạm pháp."

      Thẩm Bội Tuyền nghe, nhìn Nghiêm Sĩ Dương, "Người bị hại có đề xuất ý tứ đó hay ?"

      Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn , hề lùi bước, "Người bị hại cả người bị thương nặng, sau khi tiến hành nghiệm thương nhập viện, kiểm phương đợi đến khi hơi tỉnh táo mới tiến hành hỏi han.

      "Tâm tình của người bị hại cũng chưa có biện pháp bình phục, làm sao có thể quyết định có muốn kiện hay ? Huống chi trọng điểm căn bản phải là người bị hại có muốn kiện hay , bởi vì thực chất là bị cáo phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ. Mẹ kiếp! Tên súc sinh này!"

      "Kháng nghị!"

      "Kháng nghị hữu hiệu, kiểm phương, chú ý ngôn từ."

      "Mẹ kiếp! Tên súc sinh này!" Mắng nữa lần.

      "Kháng nghị! Nghiêm chỉnh kháng nghị! Kiểm phương. . . . . ."

      Gõ dùi xuống, "Được rồi! Được rồi! Chú ý trật tự tòa án, kiểm phương cùng bị cáo muốn cãi nhau ở đây sao, chẳng lẽ muốn trì hoãn việc xét xử?"

      Thẩm Bội Tuyền cùng hai vị quan toà bên cạnh trao đổi ý kiến, trong lòng có tính toán ── mặc dù quyết định này nhất định làm cho Sĩ Dương tức giận, thậm chí có thể thương tổn Tiểu Quân, nhưng trừ cách này, hình như có biện pháp nào khác, nếu như bị cáo vẫn cứ tuân theo trình tự như vậy, cứ để luật sư lên tiếng, nguyện ý phối hợp có cách nào phát được chân tướng.

      "Cho nên bị cáo thừa nhận là khi phát sinh hành vi tình dục, cầm dao khắc chữ lên người của người bị hại, mà người bị hại cũng có ý kiện cáo, đúng hay ?"

      "Chánh án, thân chủ của tôi cho rằng đây chỉ là trong những kiểu quan hệ tình dục, cho dù vì vậy mà bị thương cũng coi như là tự gây tổn thương khi quan hệ mà thôi, luật pháp căn bản có quyền xen vào, tôi có đề nghị, xin gọi Uông Ánh Quân đến để đối chất, tôi tin tưởng khi Uông đến đây, ấy cho Chánh án biết quyết định của mình."

      "Chánh án, kiểm phương kiên quyết phản đối người bị hại đến đây đối chất; thể xác và tinh thần của người bị hại đều bị tổn thương, tại được cảnh sát và kiểm phương bảo hộ nghiêm mật, nếu như để cho ấy tới đối chất, chẳng phải làm ấy chịu tổn thương gấp đôi?" Nghiêm Sĩ Dương có chút sốt ruột, sợ Thẩm Bội Tuyền đồng ý.

      Dĩ nhiên Thẩm Bội Tuyền cũng nhìn thấy bộ dáng nóng lòng muốn bảo vệ Uông Ánh Quân của .

      "Chánh án, kiểm phương lại né tránh vấn đề, nếu chỉ dựa vào ý nghĩ đó mà thân chủ tôi bị khởi tố công bằng, như vậy danh dự của thân chủ tôi bị tổn thất rất lớn, nên tôi cầu gọi Uông Ánh Quân đến đối chất, cho dù có phạm tội xâm hại pháp luật cũng có cấm ra tòa đối chất, xin Chánh án chấp thuận cầu của tôi."

      "Ngàn vạn lần thể! Chánh án. . . . . ."

      "Được rồi! Tôi đều nghe được." Thẩm Bội Tuyền nhìn hồ sơ, cùng quan toà bên cạnh trao đổi ý kiến, nhìn Nghiêm Sĩ Dương, "Với tình huống trước mắt, người bị hại có thể thanh tỉnh cùng người khác chuyện hay ?"

      "Có thể, nhưng. . . . . ."

      nghe , "Người bị hại có còn tiếp nhận trị liệu ?"

      " cần."

      Thẩm Bội Tuyền quyết định, "Tốt! Vậy hãy để cho người bị hại tới đối chất."

      "Chánh án!" Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, trong giọng tràn đầy lo lắng.

      thể tin được, tại sao Tiểu Tuyền có thể. . . . . . Tại sao có thể làm ra quyết định tàn nhẫn như vậy?

      "Tôi biết điều lo ngại của kiểm phương, nhưng tòa án cũng chuẩn bị tốt, nhất định bảo vệ người bị hại. Tôi phân phó đưa người bị hại đến nơi an toàn trong viện toà án, sắp xếp để bị cáo cùng người bị hại hoàn toàn tách ra; kiểm phương yên tâm, bị cáo cùng người bị hại tuyệt đối có cách nào gặp mặt, nếu như kiểm phương vẫn còn lo lắng, tôi cho phép kiểm phương tham dự vào việc sắp xếp chỗ cách ly an toàn cho người bị hại, đến khi nào kiểm phương hài lòng mở lại phiên toà."

      Nghiêm Sĩ Dương nghe từng câu từng chữ của Thẩm Bội Tuyền, trong khoảng thời gian ngắn, cũng biết mình nên cái gì, còn có thể cái gì.

      Có lẽ theo bản năng vẫn tin tưởng , tin tưởng so với chu toàn hơn, thông minh hơn.

      "Vậy cứ quyết định như thế, sau khi chuẩn bị xong, toà án thông báo lần mở phiên toà tiếp theo. tại, kết thúc phiên toà." đứng lên, ôm lấy hồ sơ, rời khỏi tòa án, các quan toà khác cũng rời .

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở vị trí kiểm sát nhìn rời , trong lòng thở dài ── Có lúc, cảm giác mình rất hiểu , hiểu được kiên trì, biết lý tưởng của , cũng biết là người như thế nào; nhưng có lúc, lại cảm thấy mình hiểu , hiểu vì sao phải làm như vậy, vì sao phải tìm phiền toái cho mình, hiểu trong lòng rốt cuộc suy nghĩ gì. . . . . .

      (*)Công tố là nhân danh quyền lực công để truy tố người tình nghi phạm tội ra Tòa án
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :