1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.3

      Vì Nghiêm Sĩ Dương cho phép Thẩm Bội Tuyền tạm nghỉ học, nên chạy khắp nơi giúp xin trợ cấp; sau đó ngừng lảm nhảm với , da mặt sao lại mỏng như vậy, gặp phải chuyện khó khăn mà chỉ muốn mình gánh vác chứ chịu mở miệng nhờ giúp đỡ.

      Thuận tiện còn mắng luôn cả thầy chủ nhiệm, hỏi tiếng mà lại ký tên. . . . . .

      phải Bộ Giáo Dục có chính sách giúp đỡ học sinh có hoàn cảnh khó khăn sao? (*) Chẳng lẽ muốn những đứa trẻ có gia cảnh tốt được học, có khó khăn phải tự sanh tự diệt sao?

      Sau đó, còn điều động tất cả hội viên của đội bóng chày đến chợ giúp Thẩm Bội Tuyền bán rau, mọi người thay phiên nhau sắp xếp ca làm; nếu ngày hôm đó mẹ Thẩm phải vào bệnh viện chạy thận bọn họ đến chợ giúp tay.

      chỉ là đội viên của đội bóng chày, thậm chí ngay cả Uông Ánh Quân cũng đến giúp đỡ.

      Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, ngừng cảm ơn mọi người; ân tình này dù có trả thế nào cũng hết. Ở thời điểm khó khăn nhất, bọn họ kéo lại, nên phải nghe theo số mạng, rơi vào đáy cốc để rồi thể xoay người.

      Vốn dĩ Nghiêm Sĩ Dương muốn tiếp tục làm quản lý đội bóng; phải làm việc gì mà vẫn được hưởng lương.

      Tiểu Quân cũng đồng ý giúp đỡ làm quản lý, sau đó tiền lương đưa cho Tiểu Tuyền.

      Nhưng cự tuyệt, "Chúng ta học luật pháp đó. Cho dù bên ngoài có nhiều người làm chuyện trái pháp luật, chúng ta cũng thể làm vậy! Cho nên tôi thể làm quản lý, Tiểu Quân làm , cũng cần đem tiền lương cho tôi, ít nhất tôi muốn có lỗi với lương tâm."

      Nhờ mọi người ra sức trợ giúp mà chuyện của nhà họ Thẩm tạm thời được giải quyết ── Thẩm Bội Tuyền có thể an tâm tiếp tục học. Mặc dù vấn đề kinh tế vẫn làm cho cảm thấy lo lắng, nhưng giờ chỉ có thể cố gắng học, nỗ lực hết mình vì con đường tương lai.

      Giờ muốn nghĩ nhiều, ít nhất tại cần đến đội bóng chày, cũng nhìn thấy Sĩ Dương cùng Tiểu Quân, như vậy phải suy nghĩ nhiều, cũng cần ảo tưởng nữa.

      Cuộc sống của bây giờ khó khăn hơn, dù được bạn học giúp đỡ, nhưng trách nhiệm đè lên vai cũng nhiều hơn trước ── mỗi sáng phải ra chợ giúp mẹ dọn hàng, đến giờ lên lớp đến trường, thời gian còn lại, đều ở chợ phụ giúp.

      Hôm nào mẹ chạy thận phải chạy chạy lại hai nơi ── vừa phải lo chuyện học ở trường, vừa phải chăm sóc mẹ.

      Cũng may có các thành viên của đội bóng chày giúp đỡ, bọn họ phụ rao hàng, vận chuyển hàng; đối với bọn họ đây là công việc mới lạ .

      Mỗi ngày đều cố gắng tận dụng thời gian rảnh để học bài, như khi đứng bán hàng hay khi với mẹ đến bệnh viện; thường chép các điều luật vào tờ giấy , có khi còn chép vào lòng bàn tay để đọc .

      Bây giờ cũng biết cảm giác được ngồi đọc sách trong thư viện là thế nào nữa. Nhiều lúc, khi đem những thứ khách mua bỏ vào trong bao nhựa miệng luôn lẩm bẩm như tính tiền, nhưng thực chất là đọc điều khoản pháp luật; khi dọn hàng trong lòng luôn nhớ lại những điều mà mình đọc được trong sách giáo khoa trước khi ngủ.

      Cho nên, đối với , việc đến thư viện đọc sách chỉ có thể là tưởng tượng; đôi lúc nghĩ thầm được ngồi sách trong thư việc giống như ở thiên đường, có thể ngồi thoải mái, lại có máy điều hòa; đọc như vậy sách nhất định đạt hiệu suất trăm phần trăm.

      Nếu để biết mỗi lần Nghiêm Sĩ Dương đến thư viện đều là lợi dụng máy điều hòa để ngủ bù rồi tiếp tục đến sân bóng hăng hái chiến đấu, nhất định ta bị trời phạt!’

      Hôm đó là ngày lễ nên chợ nghỉ, cũng cần ra chợ phụ giúp, mà mẹ cũng cần bệnh viện chạy thận. ngày này là cơ hội hiếm có, nên quyết định đến thư viện đọc sách.

      Bước vào thư viện, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, từ trong ba lô lấy ra bản “lục pháp toàn thư” vừa cũ vừa rách.

      Bản luật này là do học tỷ cho , cũng biết dùng bao nhiêu năm.

      Trải qua mấy năm, cũng biết phát hành đến bản bao nhiêu, những điều luật lại càng biết sửa đổi như thế nào, nhưng lại nỡ bỏ, nếu như có cập nhật, trực tiếp viết ở .

      Nét chữ chi chít càng khiến cuốn sách trông cũ kỹ hơn.

      chỉ chuyên tâm học, dù cho bốn phía xôn xao cũng để ý, cầm bút trong tay, viết lại ra tờ giấy trắng, miệng lẩm bà lẩm bẩm.

      Đột nhiên có người gõ lên bàn của mấy cái, Thẩm Bội Tuyền sững sờ, ngẩng đầu lên thấy Nghiêm Sĩ Dương; nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Quân.
      Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương tỏ ra rất ý tứ, giống như là vô cùng chú ý đến quy tắc phải giữ im lặng của thư viện, hướng về phía Thẩm Bội Tuyền ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó ngón cái hướng ra phía ngoài, ý là muốn cùng ra ngoài.

      Thẩm Bội Tuyền hiểu, " tìm tôi?" giọng hỏi.

      Cảm thấy chuyện như vậy phù hợp với tính của , " nhảm!" Nghiêm Sĩ Dương lớn làm mọi người lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.

      Thế là Nghiêm Sĩ Dương nghênh ngang ra thư viện, Thẩm Bội Tuyền ngại ngùng theo phía sau. Hai người tới quảng trường ở trước thư viện, Nghiêm Sĩ Dương trực tiếp ngồi xuống đám cỏ, còn Thẩm Bội Tuyền đứng ở bên.

      "Tìm tôi có việc sao?"

      Tay Nghiêm Sĩ Dương vẫn cầm cái túi, hai lời, từ bên trong lấy ra quyển sách; Thẩm Bội Tuyền thấy đó là bản lục pháp toàn thư hoàn toàn mới .

      "Cho "

      Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, "Sao lại cho tôi cái này?"

      "Bản kia của bị rách, hơn nữa còn là bản cũ, tại cũng biết chỉnh sửa đến đâu rồi mà vẫn còn dùng, học như vậy sao có hiệu quả?"

      "Tôi. . . . . ."

      "Ít rầy rà! Tôi đưa cho , cho phép nhận."

      Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, trong lòng kiềm được vui sướng, trong lúc mơ hồ giống như có thể ngửi thấy được mùi mực in của sách mới, tay cầm sách cũng rất cẩn thận."Cám ơn."

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn , đột nhiên cười tiếng, đối với phất tay cái, bày tỏ muốn đừng để ý; nhưng cách nào để ý, là người như vậy!

      Nhìn bề ngoài tùy tiện, nhưng lại là người biết quan sát, chú ý. nhất định sớm phát luôn dùng cuốn sách đó tham khảo, hai năm qua đều chưa từng đổi, dù biết là bản cũ, cũng xài đến rách tung toé, nhưng bởi vì nỡ bỏ, đúng hơn là do dám xài tiền bậy bạ, cho nên thể đổi, vì vậy mà bây giờ vẫn dùng.

      ra phải là loại nam sinh lỗ mãng, phải là người qua loa, chỉ biết lớn tiếng ầm ỷ; ngược lại rất tinh tế, thậm chí rất cẩn thận.

      Chỉ tiếc là bạn trai của người khác, có người phát tốt sớm hơn so với . . . . . .

      "Sao lại đứng đó?"

      Thẩm Bội Tuyền ngồi xuống bên cạnh , nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định; Nghiêm Sĩ Dương thoải mái ngồi huýt sáo, mắt tập trung nhìn vào điểm.

      Mặc dù nghĩ nên nhưng vẫn muốn hỏi: "Tiểu Tuyền, tôi hiểu, tại sao dạo này luôn tránh tôi, muốn nhìn thấy tôi? Mỗi lần học, lúc tôi có vấn đề muốn hỏi đều trả lời qua loa cho có lệ."

      " thông minh hơn tôi, làm bài tập cũng tốt hơn tôi, nên tôi phải đề phòng vượt hơn tôi chứ!"

      "Làm trò!" mới tin là loại người như vậy.

      làn gió thổi qua, làm tóc của bay bay; khoảng cách giữa hai người xa nên có thể ngửi được hương thơm tóc .

      "Bởi vì có bạn ."

      "Việc này có quan hệ gì?"

      "Lời người đáng sợ, tôi muốn làm cho người khác hiểu lầm, cũng muốn bạn khó chịu."

      Mới vừa rồi tuy Nghiêm Sĩ Dương là người tỉ mỉ, tinh tế, nhưng đối với những lời vừa dường như quá khó hiểu."Nhưng chúng ta là bạn rất thân!"

      "Tôi biết." Thẩm Bội Tuyền muốn lại thôi, "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng cái gì?"

      Tuy tỉ mỉ, tinh tế, nhưng biết nhất định hề nghĩ đến việc này; mà cũng thể trách , bởi vì cũng ngờ mình lại động lòng với .

      coi như bạn tốt, nhưng lại động lòng với . . . . .

      "Rốt cuộc là nhưng cái gì?"

      " có! Nếu nghĩ làm bạn tốt với tôi, vậy … chúng ta là bạn tốt."

      Nghiêm Sĩ Dương cười, "Vậy mới đúng!"

      mỉm cười, rất tin tâm xem như bạn tốt ── trong khoảng thời gian này, lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn, luôn ra tay giúp , tình cảm này vĩnh viễn quên.

      Nếu như chỉ muốn cùng làm bạn tốt, vậy cũng nguyện ý duy trì đoạn tình cảm bạn bè này, mặc dù trong lòng muốn, nhưng cũng có thể giả bộ làm như biết để phối hợp với . . . . . .

      (*) Chỗ chính sách này mình chém, vì mình cũng hiểu là chính sách gì, đại khái đoán ý nghĩa là vậy thôi hihi

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1

      Ai cũng cần bạn bè, cũng cần người . Người tới tới lui lui, bạn bè lại có thể làm bạn lâu dài; có lẽ trải qua nhiều năm bầu bạn, biết đâu có thể đổi thành “người nào đó”.

      Ít nhất, Thẩm Bội Tuyền tự an ủi mình như vậy ──

      Sĩ Dương tuyệt đối là người bạn tốt nhất thế giới, biết gặp nạn, hai lời liền giúp đỡ , để cho vẫn được tiếp tục học.

      Vậy cũng tốt, nếu mệnh của được sắp xếp như vậy cũng điều chỉnh tâm mình tốt, chuyên tâm làm bạn bè với , chúc phúc cho .

      Nhìn bộ dạng vui vẻ của và Tiểu Quân, cũng rất vui vẻ.

      và Tiểu Quân đôi trời sinh ── Sĩ Dương là nam sinh có lời cứ , muốn làm liền làm, cá tính thẳng tanh này rất thích hợp với ; còn Tiểu Quân là nữ sinh dịu dàng, tinh tế, luôn ngoan ngoãn ở bên nghe Sĩ Dương chuyện, cãi lại cũng đáp lời.

      Có lần chuyện, Tiểu Quân chỉ có thể yên lặng mà nghe, câu cũng chen vào lọt. Thẩm Bội Tuyền nghĩ, người này bình thường vốn đủ om sòm, hơn nữa còn học pháp luật, tới lui đều có lý, Tiểu Quân sao có thể lại .

      Trừ lần đó ra, Nghiêm Sĩ Dương thường hay vừa vừa muốn động tay động chân ── đây là chuyện tốt, chứng minh là đàn ông có thể lực, nhưng nếu xét từ góc độ trái, có lẽ là người đàn ông suy nghĩ kĩ trước khi làm.

      Mỗi lần Nghiêm Sĩ Dương kích động, muốn cùng người khác gây gổ hoặc đánh nhau, Tiểu Quân dù muốn cản cũng cản được, chỉ có thể đứng đó lo lắng, còn cầu cứu Thẩm Bội Tuyền.

      Chuyện ngày đó ở trong chợ chính là minh chứng nhất. . . . . .

      Theo thường lệ, đội viên đội bóng chày đến chợ giúp mẹ Thẩm bán rau. Kỳ đây là chuyện khó với bọn họ, dù sao những đứa trẻ này vẫn chỉ là học sinh, chừng cả đời cũng phải ra chợ bán rau như thế này, nhưng lại nguyện ý trợ giúp bạn học giải quyết khó khăn, mỗi người thay phiên nhau sắp xếp lớp học để ra chợ phụ giúp tay.

      Tình trạng của nhà họ Thẩm dần trở lại quỹ đạo, bệnh tình của mẹ Thẩm ổn định hơn, giống với thời gian nguy hiểm lúc trước, chỉ cần định kỳ chạy thận, cuộc sống có thể trôi qua bình thường.

      Hôm đó, mẹ Thẩm nhìn Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân đến phụ giúp xấu hổ , "Là do Tiểu Tuyền quá khẩn trương, ra chúng ta vẫn có thể ứng phó được, đứa này. . . . . . là phiền toái cho các cháu."

      Nghiêm Sĩ Dương khảng khái , "Bác , thành vấn đề a! Cái này sao gọi là phiền toái, chuyện của Tiểu Tuyền chính là chuyện của chúng cháu, chỉ cần Tiểu Tuyền tiếng, chúng cháu nhất định đến giúp đỡ."

      Uông Ánh Quân cũng mỉm cười, tuyệt cảm thấy khổ cực.

      Thẩm Bội Tuyền đứng ở bên, bốn người cùng ra khỏi chợ; lúc này là thời gian tan chợ, đoàn người cũng từ từ tản , các quán cũng sắp đóng cửa.

      lúc bọn họ ra bên ngoài, tận mắt nhìn thấy chiếc xe máy 50 cc chạy nhanh qua, trong nháy mắt, phụ nữ chừng hơn 50 tuổi té ngã đất, khi phục hồi tinh thần lại chiếc xe kia nghênh ngang rời .

      "Ăn cướp a ──" người phụ nữ la to.

      Bọn họ vội vàng tới nhìn, người bị hại ngồi đất, khuôn mặt kinh hoảng, trong hốc mắt còn có nước.

      Uông Ánh Quân cùng Thẩm Bội Tuyền giúp đỡ người phụ nữ đó đứng dậy, mẹ Thẩm cũng ở bên kêu to để người ta tới giúp tay.

      Nghiêm Sĩ Dương đứng ở trường với vẻ mặt thể tin được ── đời này thậm chí có người liều lĩnh như vậy, ngoài đường phố mà cũng dám cướp đoạt, công lý ở chỗ nào chứ?

      "Mẹ nó, trong nhà có người nào sao?" Nghiêm Sĩ Dương lập tức vọt tới bên dắt xe máy của mình ra, cắm chìa khóa vào, khởi động động cơ, lời nào mà chạy đuổi theo.

      Thẩm Bội Tuyền cùng Uông Ánh Quân cảm thấy choáng váng!

      Uông Ánh Quân càng thêm hoảng sợ, "A Dương ── ông trời! Làm sao bây giờ?"

      Thẩm Bội Tuyền cũng dám tin, ấy cứ như vậy mình xông ra ngoài, chẳng lẽ ta tưởng mình diễn kịch cổ trang, cưỡi ngựa đuổi theo kẻ cướp à?

      được! thể để mình như vậy. . . . . .

      "Tiểu Quân, ở chỗ này chờ, tôi đuổi theo A Dương." có máy xe, chỉ có thể lấy xe đạp, đạp hồng hộc đuổi theo phía sau.

      Ông trời! Đây đúng là chuyện Nghiêm Sĩ Dương làm mà.

      nhất định nghĩ thầm, loại hành vi cướp đoạt ngoài đường phố như vậy tuyệt đối thể cho phép! Tên kia lúc nào cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, bộ ta cho rằng mình là siêu nhân, có thể cứu vớt thế giới hay sao, biết làm như vậy khiến người quan tâm lo lắng đến chết sao…

      Lo lắng. . . . . . chỉ là Tiểu Quân, bản thân cũng rất lo lắng.

      Vì lo lắng nên Thẩm Bội Tuyền cứ như vậy đạp xe đuổi theo, cũng còn thời gian suy nghĩ liệu Tiểu Quân ở phía sau có thể hiểu lầm hay , có thể hoài nghi tại sao lại phải lo lắng cho bạn trai của ấy như vậy hay ?

      Cho tới nay, đều che dấu rất tốt ── chỉ đơn thuần làm bạn bè, luôn giữ khoảng cách; mặc dù việc này phải tâm ý của , nhưng vì có thể làm bạn bè vĩnh viễn với , nguyện ý.

      Mặc dù biết đây là cá tính của , nhưng khi nhìn thấy cứ như vậy xông ra ngoài, nghĩ đến việc gặp phải nguy hiểm, cách nào yên tâm, nên chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình mà đuổi theo.

      Tốc độ xe đạp rất chậm, đuổi thế nào cũng đuổi kịp, nhưng đối với đường xá quanh đây rất quen thuộc ── từ sinh hoạt ở nơi này, nên cũng biết những hẻm nào có thể tắt qua, với lại nãy giờ luôn quan sát bốn phía, luôn để ý ánh mắt và vẻ mặt của người đường để suy đoán xem có chiếc xe máy nào vừa qua nơi này hay .

      "Rốt cuộc chạy nơi nào rồi. . . . . . A Dương, làm ơn đừng quá kích động!" sợ người tên cướp có vũ khí làm Nghiêm Sĩ Dương bị thương, cũng sợ Nghiêm Sĩ Dương quá tức giận, đánh trọng thương đối phương!

      Quả đấm của ta, tuyệt đối có năng lực đó.

      rốt cuộc nên lo lắng cho ai đây?

      Đột nhiên, khi đạp xe ngang qua chỗ rẽ mắt nhìn thấy cảnh tượng ── hai chiếc xe máy ngã mặt đất, trong đó có chiếc là của Nghiêm Sĩ Dương.

      sợ tới mức kịp tanhg xe lại mà nhảy thẳng xuống, nên bị ngã xuống đất; nhìn thấy người, ngược lại cách đó xa lại nhìn thấy vết máu đường.

      Toàn thân lạnh lẽo, ngừng phát run; dân chúng bốn phía chỉ chỉ chõ chõ, Thẩm Bội Tuyền quay đầu lại nhờ người qua đường giúp đỡ, "Làm ơn giúp tôi báo cho cảnh sát, bạn của tôi chạy xe đuổi theo tên cướp, làm ơn nhanh lên chút, báo cảnh sát đến giúp đỡ!"

      Người đường vội vàng làm theo.

      Thẩm Bội Tuyền lên phía trước, rẽ vào ngõ hẻm trước mặt, những người đường gần đó khuyên nên vào mình, nhưng mặc kệ, vào giờ phút này, thể nào đứng đợi ở đây.

      về phía trước… trong ngõ hẻm tối tăm yên ắng, có lẽ hiếm khi có người tới đây. đột nhiên nghe thấy thanh nên vội vàng chạy về phía trước.

      phát hai người đánh nhau ở phía sau chiếc xe hơi ──

      Hai người công kích lẫn nhau, đồ bị cướp lúc nãy vì đánh nhau mà rơi mặt đất, tiền mặt, đồ vật bên trong đều bị văng ra ngoài.

      "Mẹ nó, mày muốn ăn đòn phải , chuyện của tao mà cũng dám quản!" Tên cướp hung hăng đánh Nghiêm Sĩ Dương mấy quyền.

      Dĩ nhiên Nghiêm Sĩ Dương cũng phải là dễ chọc, huống chi lọai cướp này khiến căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vừa ra tay liền đáp lễ lại đối phương mấy quyền."Ta o muốn xen vào sao, loại người như mày đúng là cặn bã!"

      Cảnh tượng này khiến người ta kinh tâm động phách, Thẩm Bội Tuyền bị dọa đến quên cả cử động.

      có thể nhìn thấy ràng vết thương mặt Nghiêm Sĩ Dương, đất thậm chí còn có vài giọt máu.

      Vừa lúc đó, tên cướp áp chế Nghiêm Sĩ Dương, sau đó rút con dao ra, chuẩn bị đâm xuống!

      Thẩm Bội Tuyền giật mình, lập tức hô to, "Cảnh sát đến rồi!"

      Nghiêm Sĩ Dương nắm lấy cơ hội, tung ra quyền đánh ngã đối phương, có lẽ là do trúng ngay chỗ hiểm, nên tên cướp ngất tại chỗ.

      trường khôi phục an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Nghiêm Sĩ Dương, cùng với tiếng thở dốc của Thẩm Bội Tuyền; mà an tĩnh cũng từ từ bị tiếng huyên náo ở phía sau thay thế, bởi vì xe cảnh sát tới.

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi dưới đất thở dốc, sờ sờ vết thương mặt mình, chửi rủa mình gặp xui xẻo, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền đứng ở nơi đó, nên vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Tuyền, sao lại tới đây?"

      Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc chống đỡ nổi, bị dọa đến ngã ngồi đất, "Tôi sắp bị hù chết rồi!"

      "Ai nha! Trường hợp này làm sao có thể làm khó được tôi? cần lo lắng!" vẫn còn mạnh miệng.

      Thẩm Bội Tuyền nhịn được mà cười, nhưng hốc mắt cũng đỏ hoe vì sợ hãi, lo lắng.

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn cười, do khoảng cách hơi xa nên nhìn thấy nước mắt trong mắt , "Nhưng cũng rất lợi hại nha, vậy mà đuổi kịp tôi, phải chỉ biết đạp xe thôi sao?"

      chạy xe đạp đuổi theo, là bởi vì lo lắng cho sao? Nghĩ đến vấn đề này, hiểu sao Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy rất vui vẻ.

      Cảnh sát chạy tới còng tay tên cướp; mà hai người trước mắt này bởi vì giúp đỡ bắt được tên cướp nên hiển nhiên trở thành hùng, nhất là Nghiêm Sĩ Dương, người vẫn luôn kiên nhẫn đuổi theo.

      Nghiêm Sĩ Dương như đứa con nít nhắc nhở Thẩm Bội Tuyền, " được cho ai biết chuyện tôi xém chút nữa bị tên cướp đâm nha, nhất là đội viên đội bóng chày, như vậy quá mất mặt; nhưng tôi cũng phản đối việc tuyên dương tôi vì đánh gục được tên cướp . . . . ."

      Thẩm Bội Tuyền nhìn cười, nước mắt lại chảy ra; tiến lại gần ôm , tuy vậy nhưng chỉ nghĩ là do bị kinh sợ.

      biết, ngay khoảnh khắc đó, rất lo lắng cho !

      nghĩ, nếu nhạy bén, hiểu được, thậm chí thèm để ý đến tình cảm của cũng sao, chỉ muốn chủ động ôm lần!

      Dù rằng nên như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đây là cái ôm của bạn bè là được.

      Mỗi khi nhìn thấy Uông Ánh Quân xuất bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Thẩm Bội Tuyền vẫn có dũng khí ôm ; giờ đây, muốn cho cái ôm, cái ôm tràn đầy khen ngợi, bội phục, cái ôm tràn ngập đau lòng, lo lắng cùng vui mừng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2

      Việc Nghiêm Sĩ Dương hăng hái đuổi theo tên cướp được lan truyền rộng rãi, nhờ đó mà danh tiếng của cũng lan xa. Trường học ghi nhận thành tích của , ngay cả cảnh sát cũng khen ngợi . Khi truyền thông đến phỏng vấn, còn lớn tiếng , về sau muốn làm Kiểm Sát Trưởng diệt gian trừ ác, còn chút lời xã giao, làm mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.

      Ngay cả các quản lý trước của đội bóng chày, những người từng chán ghét , cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi , rất đẹp trai, thậm chí còn nguyện ý cùng kết giao, cũng để ý việc có bạn .

      tóm lại, danh tiếng của Nghiêm Sĩ Dương thay đổi rất nhiều.

      Thẩm Bội Tuyền hiểu, là người đáng được khen ngợi, luôn hăng hái làm việc nghĩa, thể tha thứ cho việc chính mình tận mắt nhìn thấy người phạm tội mà làm gì, mặc dù việc này thường khiến lâm vào hiểm cảnh.

      cảm thấy kỳ quái, cuộc sống của như thế nào lại thay đổi như vậy, trừ việc học cùng việc bán rau ở chợ, còn lại chỉ có ── trở nên thường xuyên quan tâm , chú ý , nhưng chỉ dám lấy thân phận của người bạn!

      ra ở đại học, có rất nhiều người theo đuổi.

      Nhưng cuối cùng đều là “ bệnh mà chết”; có người chỉ biết học, biết quan tâm, có người giống nữ sinh, giống Tiểu Quân luôn làm người khác cảm thấy vừa lòng, thoải mái, biết lấy lòng nam sinh khác, khiến cho họ vui vẻ. <DĐLQD>

      Bạn tốt , chỉ thích những người có tính tình thà ── muốn khóc khóc, cùng khóc với ; muốn cười cười, cùng cười với , nam sinh như thế mới có thể được Tiểu Tuyền ưu ái.

      Có lẽ vậy...! ! Bạn vậy có lẽ sai, đời quả có người này, chỉ tiếc là người này thể nào thuộc về !

      Ban đầu Thẩm Bội Tuyền cho là cùng Nghiêm Sĩ Dương cả đời cũng thể có cơ hội ── Sĩ Dương rất thích Tiểu Quân, bọn họ thậm chí chưa từng cãi nhau, mặc dù Sĩ Dương là nam sinh có chút thô lỗ, nhưng người khác cũng nhìn ra được, bọn họ rất thích nhau.

      Trong mấy năm đại học, chưa ai từng nghe hai người gây gổ, cãi vả, hay đòi chia tay, ngược lại, Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân muốn cãi vả nhau cũng khó khăn ── Thẩm Bội Tuyền tận mắt thấy qua .

      nghĩ rằng Sĩ Dương cùng Tiểu Quân cứ như vậy mà đến cuối, đến khi tốt nghiệp, đến khi vào xã hội, sau đó bọn họ có gia đình của mình, còn Thẩm Bội Tuyền bước ra khỏi cuộc sống của họ.

      Nhưng tình đến quá đột ngột, ai biết xảy ra chuyện gì. Tất cả diễn ra vào kì nghỉ đông cuối cùng của bọn họ ở đại học ──

      ai biết vì nguyên nhân gì mà Uông Ánh Quân đột nhiên xuất ở trường học nữa, ấy giống như biến mất; Nghiêm Sĩ Dương hỏi thăm, điều tra khắp nơi cũng tìm được nguyên do.

      Gọi điện thoại đến Uông gia, Uông gia Ánh Quân xuất ngoại; Nghiêm Sĩ Dương tin, chạy tới Uông gia muốn tự mình nhìn thấy Ánh Quân, nhưng lại bị họ đuổi ra. (D♯Đ♯L♯Q♯D)


      lớn tiếng cầu cha mẹ Ánh Quân cho đáp án; nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được câu "Xin cậu đừng tới làm phiền Ánh Quân nữa", hoặc là " cần trở lại tìm Ánh Quân, Ánh Quân muốn chia tay với cậu"

      Nghiêm Sĩ Dương gấp đến nổi điên, thể tin được, ràng trước khi nghỉ bọn họ còn gặp nhau lần và còn rất vui vẻ, tại sao chỉ qua kỳ nghỉ đông, tất cả đều thay đổi?

      Sao Tiểu Quân lại làm vậy? Chẳng lẽ làm sai chuyện gì sao? Tại sao lại tránh gặp mặt ? Có lời gì thể ràng sao?

      Tiểu Quân. . . . . .

      Vì muốn biết được đáp án, mỗi ngày Nghiêm Sĩ Dương đều đến trước cửa Uông gia chờ đợi; lúc đầu Uông gia làm như thấy, nhưng thấy cứ điên cuồng dây dưa như vậy khiến Uông gia chịu nổi, thậm chí còn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát bắt về đồn.

      Thẩm Bội Tuyền chạy tới nhìn ; vĩnh viễn thể quên giây phút nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương, bây giờ biến thành cái dạng gì rồi ── người chỉ biết chán chường, cõi lòng tan nát; đôi mắt mờ mịt với vẻ mặt quật cường chịu nhận thua.

      Cảnh sát khiển trách , muốn được tiếp tục quấy rầy người khác, nếu học luật pháp nên biết pháp phạm pháp, nếu như tái phạm, nhất định bỏ qua cho nữa.

      khổ sở rời khỏi đồn cảnh sát, nghi ngờ trong lòng vẫn như cũ giải thích được.

      Lúc này trong trường bắt đầu truyền ra lời đồn ── nghe Uông Ánh Quân kết giao với thiếu gia của đại xí nghiệp Tiểu Khai, nghe cha mẹ của Uông Ánh Quân thấy con mình có thể ở cùng với con nhà giàu cảm thấy mừng rỡ thôi, nghe . . . . . . nghe . . . . . .

      Thẩm Bội Tuyền đều nghe được, trong lòng vì thế mà khiếp sợ, đau lòng dứt, nhưng lý trí cho biết, chuyện này rất khó làm người ta tin tưởng; nhưng việc Tiểu Quân tránh gặp mặt cũng là !

      Nghiêm Sĩ Dương hỏi nữa, cũng đến Uông gia tìm người ── vứt bỏ chính mình, bỏ luôn việc học, trong học kỳ cuối, ràng có rất nhiều lớp học cần tham gia, ràng còn đống sách cần học cho kì thi tư pháp sắp tới, thế nhưng lại hoàn toàn quan tâm!

      Lớp đến, sách cũng xem, thậm chí về sau, ngay cả trường học cũng tới, xuất trước mặt bất kỳ người nào, bao gồm cả đội bóng chày mà từng rất thích.

      Thẩm Bội Tuyền tìm khắp nơi, từ nhà đến vùng lân cận, từ những nơi thường xuyên tới đến bên ngoài sân bóng, mỗi góc trong sân trường đều tìm nhưng vẫn tìm được .

      thay khổ sở, biết lòng thích Tiểu Quân; nhưng cũng tức giận, phải là bạn tốt sao. Tại sao có chuyện thương tâm khổ sở lại tới tìm , cứ như vậy mà trốn mình?

      Chuyện của Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân ở trong trường dấy lên làn sóng, nhưng đại đa số đều là tin tức bát quái, phong ba qua chút dấu vết cũng có, chỉ có , người quan tâm , chỉ có ngừng truy tìm, ngừng chú ý.

      Đêm hôm đó, Thẩm Bội Tuyền đeo balo trong sân trường ── Nghiêm Sĩ Dương biến mất ba tuần rồi, có bất kỳ người nào nhìn thấy , cũng có ai muốn tìm .

      Nhưng Thẩm Bội Tuyền vẫn buông tha, nhất là tối nay, đột nhiên cảm thấy kích động, muốn đến đội bóng chày chút, cũng nhất định ở đó, khả năng tìm được cũng cao, bởi vì nơi đó nhất định có người quen, lấy cá tính của Sĩ Dương, tại nhất định muốn gặp người quen.

      Nhưng vẫn muốn xem, có lẽ có phát gì đó.

      Khi thông qua phòng làm việc của đội bóng chày, dọc theo đường qua sân thể dục, bên cạnh sân thể dục là đài quan sát, phía sau đài là mảng bụi cỏ lớn, nơi đó rất vắng người, mà cũng hiếm khi có ai tới đó!

      Bởi vì nơi đó nhiều muỗi ──phải biết khi trong giai đoạn đương người ta để ý đến hoàn cảnh, cho dù là vùng khỉ ho cò gáy cũng có thể chuyện đương, nhưng ngay cả những đôi tình nhân cuồng nhiệt cũng muốn đến đó.

      Khi ngang qua đài quan sát đột nhiên nghe thanh phát ra từ phía sau, lập tức dừng lại, mặc dù thanh đó lớn, nhưng vẫn khiến cảm thấy tò mò. ---D_Đ_L_Q_Đ---

      từ từ lên phía trước, tới phía sau đài quan sát, quả nhiên ở nơi đó.
      nhìn thấy ── người con trai lâm vào trạng thái bi thương, khó có thể tự kềm chế.

      Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở đó uống bia, lon lại lon; tuy ánh đèn phía sau đài quan sát mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn !

      Vẻ mặt của …. mặt là nước mắt. . . . . .

      "Sĩ Dương."

      Nghiêm Sĩ Dương sững sờ, im lặng quay đầu nhìn về phía , biết nên gì; Thẩm Bội Tuyền lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh .

      yên lặng khóc, lon bia trong tay vẫn lơ lửng trong trung.

      " rất thích ấy phải ?"

      Nghiêm Sĩ Dương gật đầu, có lẽ bởi vì ở trước mặt , nên cần che giấu nữa, càng thể nào giả bộ tự nhiên ── cho tới nay, vẫn luôn giống như tim của , luôn có thể đọc được suy nghĩ sâu nhất trong nội tâm .

      "Tiểu Tuyền, tôi nên làm như thế nào?" khóc, nước mắt ngừng rơi xuống.

      biết ánh đèn mờ mịt, ai thấy , nên cậy mạnh nữa, cần cố giữ tôn nghiêm của đàn ông, vì vậy mà nước mắt cứ rơi ngừng.

      Thẩm Bội Tuyền cũng khóc cùng với , hai người cùng nhau rơi lệ.

      , thích người, tự nhiên hi vọng người kia cũng có thể tìm được người trong lòng; tại mất người mình thích, cảm thấy kích động, mà ngược lại, đau lòng thay .

      "A Dương, biết ? Thích người, nhất định phải vĩnh viễn ở cùng chỗ, chỉ cần xác định người đó luôn vui vẻ là được rồi." Lời này cho nghe, nhưng cũng là cho chính mình nghe!

      "Tại sao thích người cần phải vĩnh viễn ở chung chỗ?" Bộ dạng Nghiêm Sĩ Dương giống như đứa bé hỏi vấn đề .

      "Bởi vì chúng ta có thể vĩnh viễn thích người, nhưng lại thể ép buộc người kia vĩnh viễn thích mình !" vừa vừa thở dài.

      Nghiêm Sĩ Dương lau nước mắt, mặc dù ngừng lau nhưng vẫn lau hết được; Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc nhịn được, vươn tay ôm .

      "Tiểu Tuyền. . . . . ."

      "A Dương, biết ? Tôi cũng rất thích người. Đừng hỏi tôi là ai, tôi cho biết đâu, nhưng ──" vừa khóc, vừa cười, "Người đó thích nữ sinh khác, hơn nữa bọn họ ở chung chỗ rất nhiều năm, rất thích rất thích nhau, cho nên việc đó cũng còn quan trọng nữa, chỉ cần người đó có thể vui vẻ là tốt rồi."

      "Có ?"

      " chứ! Chỉ cần ấy vui vẻ, cho dù vĩnh viễn ấy thích tôi, vĩnh viễn chỉ xem tôi là người bạn tốt nhất cũng sao, tôi nguyện ý làm bạn bè tốt nhất của ấy."

      " đúng là ngu ngốc mà."

      " cũng thế."

      rốt cuộc cười, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cười!

      chỉ dùng ba, hai câu, dùng tình cảm của mình để an ủi , nhưng trong nháy mắt lại hóa giải tất cả đau khổ trong lòng . Điều này giống như ma lực!

      "A Dương, phấn chấn lên, tương lai phía trước còn dài!" Thẩm Bội Tuyền vừa khóc vừa khuyên , "Chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, sắp tới còn phải tham gia sát hạch, có đống sách còn phải học, A Dương, phải muốn làm Kiểm Sát Trưởng sao? phải phấn chấn lên chứ!"

      Nhìn , Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên cảm thấy những đau khổ này dường như được hóa giải rất nhiều, ra cũng là mình khổ sở, hay là cam lòng?

      Có lẽ rất khổ sở, bởi cho tình cảm của chính mình." , người nam sinh kia là ai?"

      Thẩm Bội Tuyền cười rộ lên, "Tôi rồi, nên hỏi tôi...tôi chắc chắn cho ."

      "Chúng ta phải bạn bè tốt nhất sao?"

      "Ít làm trò !"

      cười, cũng cười, mặc dù trong lòng đau đớn rất nhiều, nhưng bọn họ đều dùng nụ cười để an ủi lẫn nhau ── muốn trưởng thành ít nhất phải trải qua lần vừa cười vừa khóc thế này, có đau đớn mới trưởng thành được.

      Dù biết đau, nhưng thể sợ; bởi vì sợ, thể trưởng thành.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.3

      Bởi vì Tiểu Quân cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của nên bọn họ có gặp nhau để chính thức chia tay. Phải chăng xem như vi khuẩn gây bệnh, chỉ muốn thoát khỏi ?

      Nghiêm Sĩ Dương cũng biết mình làm gì mà lại bị ghét bỏ như vậy. Mà vậy cũng tốt, gặp gặp. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi vấn, bởi chia tay mà hề được báo động trước, nhưng lúc tuổi trẻ kiêu ngạo, nên muốn thảo luận lại, càng muốn truy cứu; bởi vì nếu cứ tiếp tục thảo luận chỉ làm vết thương càng ăn sâu thêm, nếu cứ tiếp tục truy cứu cũng chỉ làm chính mình thấy khuất nhục hơn.

      biết xuất thân từ gia đình bình thường, gia cảnh cũng chỉ là tầm trung, so ra kém hơn cái xí nghiệp Tiểu Khai kia rồi. . . . . . Đương nhiên nghe về lời đồn đãi đó.

      sao, sao… có hèn như vậy…Để , giúp hoàn thành ước vọng; người ta cũng muốn thấy còn dây dưa làm gì.

      Khó trách khi đó người của Uông gia báo cảnh sát đến xử lý, bây giờ suy nghĩ lại, thấy mất mặt mà.

      Nhưng chuyện này lưu lại bóng ma rất sâu trong lòng ── Cá tính của Nghiêm Sĩ Dương cũng thay đổi, liều lĩnh như vậy nữa, cũng thể lúc nào cũng vui vẻ cười, lớn tiếng chuyện, hay muốn làm gì làm; bắt đầu đến lớp học, mình ngồi góc nhìn tấm bảng đen, suy nghĩ lại mọi chuyện.

      Thời gian tốt nghiệp sắp tới, rất nhanh phải rời khỏi sân trường, rời khỏi đội bóng, nhưng lại như trước, có lợi dụng thời gian sau giờ học để chơi bóng, cho dù biết rằng sau khi tốt nghiệp thể chơi bóng tiếp nữa.

      Tiểu Quân rời đả kích rất lớn với , lớn đến nỗi có thể cảm giác được rằng mình hề giống như trước đây; biết mình thay đổi, nhưng cách nào ngăn cản việc thay đổi đó.

      Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tuyền luôn ở bên cạnh , bọn họ cùng nhau đến thư viện đọc sách, cùng nhau chuẩn bị cuộc thi, cổ vũ, động viên lẫn nhau.

      là người bạn rất thân, rất tốt của . luôn muốn cảm tạ , bởi lúc yếu ớt nhất, luôn ở bên cạnh làm bạn với .

      thậm chí nghĩ, nếu như có người bạn này, có lẽ vào ngõ cụt, vĩnh viễn có cách nào thoát ra được.

      Tiểu Tuyền : "Tôi biết rất khổ sở, nhưng tại chỉ có thể dời cảm xúc, đem tâm tư đặt vào việc học; càng khổ sở lại càng muốn ép mình chuyên tâm học hành."

      Cuối cùng cũng nghe lọt lời , mỗi ngày bắt đầu chuyên tâm học, toàn lực chạy nước rút để kịp kì thi sát hạch.

      Lúc ở đại học, thường xuyên đến lớp, tất cả đều dựa vào thiên phú đọc sách; nhưng khi phải ứng phó với cuộc thi sát hạch, cuộc thi liên quan đến con đường tương lai lại phát chỉ có thiên phú vẫn chưa đủ.

      may là còn có Tiểu Tuyền!

      giúp hết mình, đem tất cả những gì biết dạy cho , để cần phải bỏ ra quá nhiều sức lực, nhờ đó mà việc học của đạt hiệu quả hơn.

      Thư viện là nơi thường lui tới nhất vào trước thời gian tốt nghiệp.

      Chiều hôm đó, vì Tiểu Tuyền có lớp nên đến thư viện mình.

      hiểu sao lại nhớ tới thời gian ở cùng Tiểu Quân, cứ nghĩ tới là tim của lại khó chịu, kiến thức bên trong quyển sách, chữ cũng học vô.

      để sách xuống, cái gì cũng mang theo, cứ như vậy rời khỏi thư viện; trong lúc nhất thời, biết mình nên đâu, suy nghĩ chút, quyết định vận động.

      mình tới bãi tập, bắt đầu luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, để cho mình chảy mồ hôi, thở dốc, mượn việc này để sắp xếp lại suy nghĩ, để cho mình hiểu là nên tiếp tục nghĩ đến những chuyện đó nữa. Chẳng lẽ cứ để đoạn quá khứ giải thích được này trói buộc cả đời, chẳng lẽ lại khó kiềm chế như vậy?

      càng chạy càng nhanh, thậm chí bắt đầu chạy như điên, muốn mượn việc vận động kịch liệt để cho mình tỉnh táo hơn, ép mình suy nghĩ về con đường tương lai nên như thế nào.

      Mấy năm qua ở đội bóng chày được huấn luyện thể năng, nên có thể ứng phó được với việc chạy nhanh như vậy, có thể cảm giác gió xuyên qua… vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

      chạy được nửa đột nhiên nhìn thấy đường chạy đối diện cũng có người luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. vô cùng kinh ngạc, đó là Tiểu Tuyền!

      Sau khi Thẩm Bội Tuyền tan lớp tới thư viện, nhưng lại nhìn thấy . Trong lòng hoài nghi, chắc lại chạy đến nơi nào đó để tự than thở rồi. Cảm thấy căng thẳng nên chạy ra ngoài tìm người.

      Trong khoảng thời gian này, tận lực lôi kéo , ủng hộ, khích lệ , hi vọng dời lực chú ý, tập trung vào việc học, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

      Trực giác cho biết có thể ở bãi tập, vừa đến đây, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng của ; thở phào nhõm, ra là tới chạy bộ.

      Thế là cũng chạy theo ── để ứng phó với cuộc thi thể năng cũng rất quan trọng. Đối với điểm này, nếu so với phần lớn nữ sinh có phần nhỉnh hơn.

      Nghiêm Sĩ Dương sải rộng bước chân, chạy qua nửa vòng lớn, rốt cuộc đến bên người . Sau đó thả chậm tốc độ, sóng vai chạy với ." theo tôi tập chạy bộ sao? tốt."

      tới mới thấy, bộ dáng lúc này giống như làm nũng, Thẩm Bội Tuyền lắc đầu cười, "Tôi sợ lại chạy trốn."

      " yên tâm, đâu." thanh của chắc canh, hướng bảo đảm.

      Tiểu Tuyền lo lắng cho , thử hỏi làm sao có thể tiếp tục như vậy nữa. là đàn ông, phải có dũng khí tự thức tỉnh chứ.

      Nghe cam đoan của , Thẩm Bội Tuyền vui mừng ── đột nhiên cảm thấy, trải qua thời gian này, Nghiêm Sĩ Dương biến đổi rất lớn, trưởng thành; có lẽ thỉnh thoảng hơi trẻ con, cũng có đôi khi cảm thấy tiếc nuối cùng đau đớn, nhưng tất cả những thứ đó giúp luyện ra cá tính khôn khéo.

      Chính còn chưa có phát ra mà thôi. Cũng có lẽ chỉ nhất thời thu lại, nhưng vẫn rất vui mừng vì mình có thể tận mắt nhìn thay đổi, cùng trưởng thành." học tới đâu rồi?"

      "Cũng tệ lắm, tiến độ vượt mức quy định."

      Hai người cùng nhau chạy bộ, nhanh chậm.

      Thẩm Bội Tuyền đề nghị, "Tôi hỏi thử ."

      "Cho hỏi đó!"

      "Luật dân … trong đó có tài liệu quan trọng liên quan đến việc kết hôn. . . . . ."

      "Cái này đơn giản, điều 982 trong luật dân quy định, trong văn bản kết hôn, phải có chữ ký của hai người làm chứng trở lên, quan trọng nhất là, hai bên phải đến cơ quan hành chính để đăng ký kết hôn. Trước kia, dù đăng ký hôn nhân vẫn có hiệu lực; nhưng tại, nếu đăng ký, hôn nhân có hiệu lực pháp lý"

      " tệ !"

      "Đến lượt tôi hỏi , bàn về việc luận tội, nếu như người gửi đơn kiện, sau đó lại rút về người bị kiện và kẻ đồng lõa đều gặp vấn đề, duy nhất chỉ có tội là ngoại lệ, đó là tội gì?"

      "Tôi biết, là tội thông dâm, ban đầu vợ kiện chồng cặp kè với đối tượng khác bên ngoài, sau lại mềm lòng tha thứ cho chồng, rút đơn kiện chồng về, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiện người phụ nữ bên ngoài kia, đây chính là điều khoản vô cùng đặc biệt 『phụ nữ làm khó phụ nữ 』."

      " là lợi hại. . . . . ."

      Hai người ‘ngươi tới ta , ngươi hỏi ta đáp’, ở trong bãi tập chạy biết bao nhiêu vòng; hai người đều cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn hào hứng bừng bừng.

      Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tiểu Tuyền rất chói mắt, dường như hấp dẫn tầm mắt của , thậm chí trở thành mục tiêu duy nhất trong mắt .

      rất xinh đẹp, cặp mắt sáng ngời, bên trong tràn đầy tự tin cùng trí tuệ; luôn ở bên cạnh , khuyên bảo , cho lực lượng, chỉ dẫn phương hướng cho .

      rất cảm kích , cũng biết ơn rất nhiều ── người quan trọng nhất trong sinh mệnh của , nếu như gặp , có lẽ thể nào thoát ra khỏi khổ sở, thể nào học được ‘thích người chính là muốn chúc phúc cho người đó’.

      Nhưng bây giờ, cách nhìn của đối với hoàn toàn thay đổi.

      . . . . . . muốn biết người nào may mắn như vậy, được thích như thế, thích đến nguyện ý chúc phúc, nguyện ý dứt bỏ.

      Cái người may mắn chết tiệt kia là ai chứ. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.1:

      Do lêu lỏng bốn năm đại học nên Nghiêm Sĩ Dương phải nhận lấy báo ứng, như vậy mới phụ lòng những học sinh khổ học bốn năm, từng giây từng phút cũng dám lãng phí.

      Tên kia tuy tốt nghiệp đại học, nhưng lại qua được kì thi tư pháp đặc biệt; ngược lại, Thẩm Bội Tuyền thi đậu, hoàn thành mục tiêu do bản thân đặt ra.

      Nhớ ngày hôm đó, vào buổi công bố kết quả thi, mặc dù thi trượt, nhưng lại cười vui hơn bất cứ ai, biết sao lại vui vẻ, bởi vì… thi đậu.

      Chính mắt thấy công sức khổ học bốn năm, thành tựu như vậy là đáng được có. Đúng là ông trời có mắt!

      Còn , lâm trận mới mài gươm, chỉ có nửa năm, làm sao có thể thi đậu? thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cạo trọc làm lính.

      Nhưng Thẩm Bội Tuyền lại buông tha . Mặc dù học cực khổ nhưng mỗi ngày đều viết thư, gửi sách, tìm đống tài liệu, hơn nữa còn tự mình ghi chép, chú thích tài liệu rồi gửi tất cả tới trại quân đội cho Nghiêm Sĩ Dương, buộc phải cố gắng học tập, ngừng động viên cố gắng lên.

      thể cảm động. Lần đầu tiên nghĩ, rốt cuộc vì cái gì mà Tiểu Tuyền lại nguyện ý trợ giúp như vậy; lần đầu tiên phát vấn đề này thể dùng "bạn tốt" hay "người bạn tốt nhất" để giải thích.

      người luôn ở phía sau ngừng đốc thúc, khích lệ, nên Nghiêm Sĩ Dương cũng dám buông lỏng, đem chính mình lên dây cót, ép mình nhất định phải vượt qua. . . . . . vượt qua để đạt được mục tiêu mà ấy đặt ra!

      biết sao, chỉ sợ đuổi kịp , chỉ sợ xứng với !

      Sau khi xuất ngũ, Nghiêm Sĩ Dương thuận lợi thi đậu, mặc dù cùng Thẩm Bội Tuyền là bạn học, nhưng hai người lại học ở hai khóa khác nhau, nên trở thành học tỷ, học đệ.

      lần nữa, vào ngày công bố kết quả thi, đổi lại là , vui mừng thay cho , vui mừng đến nước mắt cũng rơi xuống.

      ngược lại, chỉ cảm thấy cũng tạm được, có lẽ cái tính tự tin kiêu ngạo lại tái phát. Lúc này, lại chú ý ── mặc dù biết nhau lâu, nhưng trước kia chưa từng nhìn như vậy.

      Trải qua hơn năm, trong lúc bất chợt cũng nghĩ về Tiểu Quân nữa. từng mang nỗi đau cực lớn cho , dần dần nhớ nổi trông như thế nào, nhớ giọng của . . . . . .

      Có lẽ bởi vì trong thời gian bọn họ kết giao, vốn ít chuyện, chỉ toàn im lặng nghe .

      tại trong mắt chỉ chuyên tâm với người là ── Tiểu Tuyền. Kỳ quái, phải bọn họ biết nhau lâu sao, như thế nào mà lại chưa từng nghĩ đến ?

      từng qua, ở đại học rất thích nam sinh, thích đến tình nguyện chúc phúc cho ta, rốt cuộc người nam sinh kia là ai?

      Đáng chết! muốn biết là ai. . . . . .

      --- -----

      Ngồi ở vị trí kiểm phương, Nghiêm Sĩ Dương nhìn Thẩm Phán Thẩm Bội Tuyền ở phía . Cổ áo đen, tay áo đen, màu xanh dương khảm sọc theo thân áo, khuôn mặt thanh tú của chuyên chú nhìn tài liệu, khí trường dường như rất căng thẳng .

      mở phiên toà, khí dĩ nhiên là nghiêm túc.

      Nhưng hiểu sao Nghiêm Sĩ Dương lại bật cười, toàn trường nhìn . Bị cáo, cậu thanh niên mười tám tuổi, ngồi cạnh bên cũng nhìn .

      Thẩm Bội Tuyền ngẩng đầu, "Kiểm phương, yên lặng."

      " xin lỗi, Thẩm Phán Trưởng."

      Người nam sinh kia, là sao?

      rất thích nam sinh, nhưng nam sinh kia lại thích khác, cho nên nguyện ý chúc phúc cho ta. . . . . . Là sao? Là sao?

      Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía bị cáo, chính là cậu thanh niên kia, cậu ta phát quan toà nhìn mình, tự chủ mà phát run.

      nhìn về hướng những người dự thính, ngồi ở đó là phụ nữ trung niên, sắc mặt tái nhợt, khóc ngừng, cầm giấy vệ sinh lau hoài vẫn thấm hết nước mắt.

      Hồ sơ , mẹ của bị cáo sinh bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, trong nhà rất nghèo, bị cáo học nữa, mỗi ngày phải làm ba công việc ── đưa báo, làm công ở trạm xăng dầu, làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, ngày ngủ được năm tiếng, dinh dưỡng đầy đủ, nên dù mười tám tuổi nhưng cao chưa tới 160 cm, cuộc sống vô cùng khổ cực.

      Nhưng vẫn đủ để trả tiền chữa bệnh cho mẹ, vì vậy mới phải ra ngoài đường phố cướp giật. . . . . .

      Khó trách Sĩ Dương hy vọng có thể cân nhắc mức hình phạt. . . . . .

      Thẩm Bội Tuyền nhìn cậu thanh niên kia đứng ở chỗ của bị cáo mà ngừng phát run. Đột nhiên nhớ đến chính mình ── nhiều năm trước, cũng bởi vì mẹ sinh bệnh mà thiếu chút nữa là thôi học. . . . . . Lúc ấy nhóm lớn bạn tốt giúp tay, bao gồm . . . . . . A Dương! Nếu như có những người bạn kia, cũng thể nào tới hôm nay, trở thành thẩm phán như bây giờ.

      Thế nhưng ở đời, phải ai cũng giống như , có được may mắn như vậy. . . . . .

      "Hồng Chí, có biết chính mình làm chuyện gì ?" thanh của rất dịu dàng, chút chất vấn hay trách cứ. Có lẽ bởi vì như vậy, khiến bị cáo khóc ngay tại chỗ, nước mắt rơi ngừng, cái gì cũng được.

      Lúc này, ở chỗ ngồi dự thính, người phụ nữ trung niên khác, để ý đến quy tắc tòa án, giơ tay lên tiếng, "Thẩm phán, đứa này rất đáng thương, tha thứ cho nó ! Tôi là người bị nó cướp, nhưng tôi sao, tôi quan trọng chuyện đó."

      Thẩm Bội Tuyền cười, Nghiêm Sĩ Dương cũng cười.

      gật đầu, "Người bị hại có thể khoan hồng độ lượng như vậy là phúc khí của xã hội chúng ta, tôi thay thế bị cáo cám ơn bác." Nhìn về phía cậu thanh niên, "Hồng Chí, bỏ thân phận quan tòa qua bên, tôi có chuyện xưa muốn với cậu."

      Bị cáo nhìn … hốc mắt cậu tràn đầy nước mắt.

      Thẩm Bội Tuyền xong, giống như lọt vào trong trí nhớ, "Lúc tôi học đại học, mẹ của tôi cũng mắc căn bệnh giống mẹ cậu, cũng lần tôi nghĩ tạm nghỉ học, nhưng may mắn là tôi có rất nhiều bạn bè giúp đỡ, bao gồm Nghiêm kiểm sát, tại ngồi ở chỗ của kiểm phương."

      Nhìn gật đầu cái, Thẩm Bội Tuyền tiếp: "Tôi có nghỉ học, nhưng những ngày đó rất vất vả ── mỗi sáng sớm năm giờ là phải rời giường, ra chợ dọn hàng giúp mẹ; bảy giờ rưỡi, tôi chạy tới trường học; chỉ cần có lớp, tôi liền trở lại chợ, tiếp tục giúp tay."

      "Buổi chiều tôi phải cùng mẹ đến bệnh viện để chạy thận, buổi tối phải về nhà nấu cơm, cả ngày bận rộn, đến cả thời gian học cũng có, chứ đừng là ngủ, nhưng tôi vẫn rất cố gắng, nắm bắt từng phút từng giây, nhiều khi tôi vừa ăn cơm vừa đọc sách, sau đó liền ngủ thiếp , thiếu chút nữa là đập mặt vào tô cơm trước mặt."

      Mọi người cười, Thẩm Bội Tuyền cũng cười, chỉ có Nghiêm Sĩ Dương vì mà đau lòng dứt. Những hình ảnh kia, đều biết, có những chuyện cũng từng chứng kiến qua.

      "Tôi biết cậu rất vất vả, tin tưởng tôi, tôi có thể nhận thức được điều đó. Mẹ của cậu có thể có người con như cậu, tôi tin tưởng bà ấy rất kiêu ngạo, mà cậu cũng có thể làm cho mẹ mình tiếp tục cảm thấy kiêu ngạo vì mình."

      Cậu thanh niên giống như mất khống chế, ngồi ở chỗ của bị cáo khóc rống lên; những người dự thính ở trường sau khi nghe xong đều cảm thấy chua xót, mẹ của cậu thanh niên cũng khóc đến thể kiềm chế.

      "Hồng Chí, nếu như cậu có khó khăn, có thể nhờ người khác trợ giúp. Cũng giống như tôi, tôi nhờ Nghiêm kiểm sát giúp đỡ. Tôi tin tưởng, cậu độc, đời này người nguyện ý giúp cậu còn có rất nhiều… nhưng tuyệt đối thể phạm tội!"

      Cậu thanh niên dùng sức gật đầu, hối hận thôi, "Bởi vì hôm sau mẹ phải chạy thận. . . . . . mà trong nhà chỉ còn dư mấy trăm đồng. . . . . . cho nên tôi mới. . . . . ." Nước mắt ngừng rơi.

      "Tôi biết, tôi biết, nhưng cậu cướp ví da của bác này, lỡ đâu bác ấy té bị thương làm thế nào? Nếu như bác ấy cũng cần dùng khoản tiền này gấp sao? Hồng Chí, tôi biết cậu là đứa con hiếu thảo, biết quan tâm chăm sóc, có lẽ cũng biết nghĩ đến hoàn cảnh của người khác, phải ?"

      " xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      "Kiểm phương, vấn đề liến quan tới gia cảnh của bị cáo, có phải nên thông báo với các đơn vị có liên quan hay ?"

      Nghiêm Sĩ Dương gật đầu, "Ngày hôm đó, sau khi hỏi thăm về tình hình bị cáo, kiểm phương thông báo cho cục xã hội, bọn họ bắt đầu cung cấp viện trợ khẩn cấp; nhà bị cáo thuộc dạng thu nhập thấp, nên họ trích khoản tiền để ứng phó số nhu cầu cấp thiết trước, cục xã hội địa phương cũng phát động quyên tiền, ngoài ra chúng ta cũng tìm người giúp đỡ mẹ của Hồng Chí trong thời gian chữa bệnh."

      Thẩm Bội Tuyền gật đầu cái, biết nên làm thế nào rồi."Hồng Chí, tôi tin tưởng trong lòng cậu rất hối hận, rất khổ sở, nhưng tôi muốn thành cho cậu biết, lần này cậu phạm sai lầm rồi, luật pháp là luật pháp, thể vì vậy mà xem như thấy, nếu tương đương với việc chúng tôi cổ vũ tội phạm, cổ vũ những người có khó khăn đừng theo chính đạo để giải quyết vấn đề, mà hãy tổn thương người khác. . . . . . Mong cậu thông cảm cho tôi, mặc dù tôi cũng rất nỡ, nhưng cũng thể thả cậu."

      Cậu rơi lệ, gật đầu, chuẩn bị đón nhận.

      "Nhưng … " Thẩm Bội Tuyền xong, đột nhiên nghẹn ngào, "Dù hôm nay tôi tuyên cáo cậu có tội, cũng nhất định cậu là người xấu! Cậu có muốn làm người tốt hay , hoàn toàn do thiện ác trong lòng cậu quyết định, có ai có thể thao túng; đồng dạng, dù cho tuyên cáo vô tội, từ nơi này ra cũng nhất định đó là người tốt; Hồng Chí, nên phụ lòng mình, phụ lòng cha mẹ."

      "Tôi hiểu. . . . . ."

      Dọn dẹp hồ sơ, Thẩm Bội Tuyền đứng lên, "Tạm thời nghỉ ngơi, hai giờ chiều nay tuyên án."

      Mọi người đứng dậy, tiễn quan toà rời .

      Thẩm Bội Tuyền từ ghế Thẩm Phán bước đến cửa dành cho quan tòa rồi rời . xoay người, lau sạch nước mắt ── Điều này làm cảm thấy khó xử, từ khi làm thẩm phán đến nay thường gặp phải khổ sở, mỗi vụ án đều muốn khảo nghiệm lần.

      Tất cả mọi người đều tin tưởng là người nắm giữ công lý, tin tưởng trong lòng cân bằng, tin tưởng chính là đại biểu thiện ác, nhưng chính cũng hoài nghi bản thân mình. Thiện ác, tốt xấu, nào có đơn giản như vậy?

      Nghiêm Sĩ Dương thấy được, đứng lên, ra ngoài ── nơi này tuy là viện của tòa án, phải kiểm sở nơi làm việc, nhưng lại rất quen thuộc, giống như chạy trong phòng bếp.

      Vòng qua đoạn hành lang, quẹo cái, quả nhiên, nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền. đứng ở góc của hoa viên, cầm ly nước nhưng lại uống.

      Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn , hiểu đấu tranh ── Ở vị trí này, mỗi ngày đều gặp phải những chuyện khổ sở như vậy, người bình thường muốn cứ tránh là được, còn phải giải quyết từng cái , muốn trốn cũng trốn được.

      tới bên người , Nghiêm Sĩ Dương cười với ; dĩ nhiên Thẩm Bội Tuyền cũng nhìn thấy , bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng mệt mỏi.

      đau lòng, vì mà đau lòng, nhất là khi nghe đoạn tự bạch vừa rồi của , thể thừa nhận, hốc mắt của cũng đỏ.

      Bọn họ cái gì cũng , mà vốn dĩ cũng cần , bọn họ quá quen thuộc lẫn nhau, ánh mắt, nụ cười là có thể biết ý tưởng của nhau.

      cần phải , cái gì cũng cần , nếu như cần an ủi, chỉ cần đem bả vai của mình cho đối phương! Đối với bọn họ, đó chỉ là bả vai của bạn bè, so với quan hệ bạn bè còn sâu hơn, điểm này trong lòng bọn họ đều biết .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :