1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1

      Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương dù là bạn cùng lớp, nhưng đến năm thứ hai đại học mới biết nhau.

      Ở trong khoa pháp luật rộng lớn có đến mấy trăm người này, nếu như phải có duyên phận đặc biệt, bình thường tới lui chỉ là học, muốn biết bạn cùng lớp cũng dễ dàng.

      Nghiêm Sĩ Dương vừa vào đại học liền tham gia vào đội bóng chày --- từ khi còn bé thích đánh bóng chày, còn lần muốn tiếp tục đọc sách, chỉ muốn rong ruổi, nhưng cuối cùng vẫn là khuất phục cầu của cha mẹ, thi đỗ nơi mà người ta gọi là trường đại học số .

      Thẩm Bội Tuyền lại khác, xuất thân từ gia đình có bố, bố qua đời từ rất sớm, cùng mẹ sống dựa vào nhau.

      rất nghiêm túc, biết cơ hội duy nhất để vươn lên chính là học. Mỗi ngày, trừ bỏ đến trường học, chính là làm thêm, hi vọng duy trì cuộc sống cần thiết của mình, cố gắng giảm gánh nặng cho mẹ.

      , hai người như vậy làm sao có thể chạm mặt?

      Nghiêm Sĩ Dương tuần bảy ngày, thời gian lên lớp rất ít, phần lớn đều đợi ở trường luyện tập cùng đội; mà Thẩm Bội Tuyền mỗi ngày đều lên lớp, cho dù giáo sư cho nghỉ, cũng đến thư viện đọc sách, tóm lại tuyệt đối lãng phí thời gian.

      Nhìn như vậy, thời điểm bọn họ có thể gặp mặt, có lẽ cũng chỉ có ở đội bóng chày.

      năm kia nghỉ hè vừa kết thúc, bọn họ cũng lên năm hai.

      Nghiêm Sĩ Dương thành đội trưởng đội bóng chày, từ khi bắt đầu nghỉ hè, bọn họ liền dời địa điểm luyện tập, rất nhiều nơi, rất vất vả, chạy đôn chạy đáo cũng rất phiền toái, nhưng đây còn phải điều phiền toái nhất.... ...

      Buổi sáng hôm đó, khai giảng ngày đầu tiên, đội bóng chày tiến hành luyện tập. Nghiêm Sĩ Dương lên làm đội trưởng, là uy phong, dẫn dắt bạn học và học đệ cùng nhau vất vả luyện tập.

      lớn giọng, đứng sân tập của cả đội, hét lớn "Nhanh lên chút, trước tiên chạy mười vòng quanh bãi tập, chạy xong về bắt đầu luyện tập ném bóng."

      thích vận động nên Nghiêm Sĩ Dương so với bạn học cùng tuổi cao hơn chút, khuôn mặt ngăm đen có đôi mày rậm thường hay cau lại, thoạt nhìn rất hung dữ; hơn nữa thanh cổ họng rất lớn, ta đột nhiên gào thét mắng chửi người, nhất định bị dọa.

      Chỉ có đồng đội rất quen thuộc với mới biết, người này nghìn ngày như chỉ biết chiêu sư tử hống, thực tế đối xử với người khác rất tốt, trong đám bạn học có ai cần giúp đỡ, giúp hết mình, nếu làm sao có thể được đề bạt lên làm đội trưởng!

      Chẳng qua phiền toái nhất của người này chính là.....

      Cả đội bóng chày bắt đầu chạy quanh bãi tập, Nghiêm Sĩ Dương ở cuối đội ngũ, bên cạnh là phó đội trưởng.

      Nghiêm Sĩ Dương chạy tương đối thoải mái, duy trì tốc độ nhất định, vì vậy phó đội trưởng liền nhân cơ hội này, chuẩn bị khuyên nhủ . "Sĩ Dương, tôi muốn nhờ , từ đầu học kỳ đến bây giờ, dọa chạy bốn quản lý rồi."

      Nghiêm Sĩ Dương rất khó chịu, nhưng tiếp tục chạy, có dừng chân lại, bởi vì phải làm tấm gương tốt, "Những kia căn bản chịu được khổ, mỗi người tới đội bóng chày làm quản lý cũng chỉ đến chơi, , tưởng rằng công việc này rất dễ làm, loại quản lý này dứt khoát cần."

      "Ai! hiểu phong tình!" Phó đội trưởng cảm thán, "những nữ sinh kia đều là đến nhìn , kết quả đều lớn giọng mắng chửi người, đem các ấy đuổi ."

      Vừa bắt đầu, nữ sinh trong trường đều biết đội bóng chày có người là Nghiêm Sĩ Dương rất đẹp trai, nhưng đến bây giờ, danh tiếng Nghiêm Lão Huynh cũng bị chính mình bôi xấu, mỗi người đều mắng ta thô lỗ, hiểu thương hương tiếc ngọc......

      "Đến xem tôi? Là đến chỉnh tôi ! Bảo các ấy dọn dẹp bao tay hộ tôi, liền trực tiếp cầm khăn dính nước lau, Con mẹ nó! Tôi chỉ mắng chửi người là rất cho họ mặt mũi!"

      Phó Đội Trưởng cười khổ, "nữ sinh nào hiểu bóng chày là gì đâu?"

      "Cho nên mới là họ chỉ đến chơi!" Nghiêm Sĩ Dương càng lớn giọng; giống như lo lắng mình bị khàn giọng.

      Nhưng vào lúc này, mấy đội viên chạy ở trước mặt thậm chí có người xoay người lại chạy, hướng về phía Nghiêm Sĩ Dương hô to. "Đội trưởng, có hứng thú nhưng chúng tôi có nha! cần mỗi lần đều đem người đuổi ! muốn ngâm nước rất dễ dàng, nhưng cơ hộ của chúng tôi cũng có nhiều....."

      lại càng thoải mái, đồng đội này, bao lần đồng cam cộng khổ chịu huấn luyện nghiêm khắc và khó khăn khi thi đấu, vì mấy người nữ sinh chịu được khổ, lại dám "sẵng giọng" với ? "Cậu rất lợi hại có phải hay ? còn có thể xoay người lại chạy? Cậu cứ xoay người lại chạy như vậy, sau đó chạy thêm mười vòng!"

      " cần đâu ---"

      Nghiêm Sĩ Dương thiếu chút nữa là xông lên dạy dỗ tên kia --- dĩ nhiên bọn họ đều biết, đây là đùa, có khả năng đánh người, vẫn là người có giáo dục!

      Mặc dù bình thường lớn giọng, thích mắng người, nhưng chưa bao giờ động thủ đánh người, Nghiêm lão huynh tự mình , là người học pháp luật, làm sao có thể dùng bạo chế bạo? Mặc dù điều này, tất cả mọi người vẫn còn nghi ngờ!

      Phó đội trưởng vội vàng kéo Nghiêm Sĩ Dương, "Được rồi, chuyện chính , đùa nữa!"

      "Chuyện gì vậy?"

      "Đội bóng nhất định phải có quản lý, rất nhiều chuyện vặt, đặt lịch trình thi đấu, sắp xếp ăn ở khi ra ngoài thi đấu, đều phải có quản lý hỗ trợ, những việc vặt này tự chúng ta chuẩn bị được."

      "Tôi biết nha!" cũng rất phiền não có được hay !

      "Mấy lần tuyển quản lý, cũng có người đến ghi danh! Cho nên tôi qua với đội thể dục, từ trong kinh phí thi đấu lấy phần ra ngoài, để cho quản lý có thể nhận lương, như vậy cũng có người nguyện ý đảm đương, hơn nữa....... tìm được người rồi, hôm nay đến đây."

      "Các cậu quyết định, còn hỏi tôi làm gì?"

      "Đây phải là tôi quyết định, mà là tổ thể dục quyết định."

      Lúc này, mọi người trong đội chạy xong mười vòng, trở lại bãi luyện tập; Nghiêm Sĩ Dương bởi vì cùng phó đội trưởng thảo luận, thả chậm tốc độ, đợi đến khi bọn họ cũng trở về đến bãi luyện tập, phát toàn bộ mọi người trong đội tụ tập xì xào bán tán.

      "Các cậu làm gì? Còn cậu nữa, tôi phải bảo cậu xoay người lại chạy thêm mười vòng sao?"

      "Đội trưởng, quản lý mới đến!"

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy đối phương, đó là nữ sinh rất xinh đẹp, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, rơi xuống phía sau chiếc cổ trắng noãn; đôi mắt rất sáng, trong đôi mắt có thông minh khó có thể hình dung.

      "Mọi người khỏe, tôi là quản lý mới của đội bóng chày, khoa pháp luật Thẩm Bội Tuyền."

      Nghiêm Sĩ Dương nhíu mày, "Khoa pháp luật, tại sao tôi chưa bao giờ gặp ?"

      Thẩm Bội Tuyền cười nhạt, "Bởi vì hình như hay lên lớp."

      trường mảnh cười trộm, khiến cho nghiêm Sĩ Dương rất mất mặt, "Câm miệng!Các cậu còn cười?"

      Cho nên tất cả đều dừng lại, nhìn , "Công việc này rất vất vả, xác định mình làm được?"

      gật đầu --- Thẩm Bội Tuyền ở trong lòng thở dài, vốn là làm thêm ở ngoài trường, nhưng công việc thường làm đến rất khuya, mẹ hy vọng tiếp tục làm, sợ quá vất vả, có cách nào chú ý đến bài vở, cho nên muốn nghỉ việc, chuyên tâm đọc sách.

      vốn còn phiền não sinh hoạt phí làm thế nào bây giờ, mặc dù mẹ vẫn , bà bán rau ngoài chợ vẫn nuôi nổi con học đại học, nhưng hi vọng ít nhất có thể phụ trách được sinh hoạt phí của chính mình, đừng để cho mẹ gánh vác quá nặng.

      Cho nên thấy tổ thể dục giúp đội bóng chày tuyển quản lý, lương tháng là vạn hai, lập tức đến đáp ứng lệnh triệu tập.

      Mặc dù nghe qua rất nhiều lời đồn đãi, vốn là cho chức quản lý chức vụ sở dĩ biến thành có thể cầm tiền lương [chỗ này mình hiểu chém bừa ], là bởi vì toàn trường có nhiều người dám làm việc với đội trưởng đội bóng chày Nghiêm Sĩ Dương.

      Nghiêm Sĩ Dương này nghe , những nữ sinh kia đều cùng , Nghiêm Sĩ Dương là người có tính khí rất xấu, dáng dấp có đẹp trai, vóc người hoàn mỹ hơn chăng nữa, chừng sau này biến thành kẻ bại hoại đánh bạn , đánh vợ.... .....

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , so với cao hơn cái đầu, cho nên chỉ có thể ngửa đầu nhìn ; nhưng ánh mắt của chút nào sợ hãi, chỉ nhìn thẳng vào , né cũng tránh.

      biết vì sao, cảm thấy phải loại người mà các nữ sinh kia .

      Nghiêm Sĩ Dương bị nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút thoải mái --- lần đầu tiên tránh ánh mắt của người khác, nhìn về phía mọi người, "Được rồi! Bây giờ có quản lý, các cậu cũng cần mắng tôi nữa; bây giờ cầm bóng của các cậu chuẩn bị luyện tập."

      Tinh thần mọi người bỗng nhiên trở nên hăng hái, bắt đầu có động tác.

      Hết cách rồi, lâu rồi đội bóng có nữ sinh xinh đẹp xuất , bây giờ rốt cuộc có nữ quản lý xinh đẹp, tất cả mọi người giống như là được sống lại.

      Nghiêm Sĩ Dương trước hướng về phía Thẩm Bội Tuyền , " cầm tiền, liền làm tốt cho tôi, cần đột nhiên bỏ chạy! Bây giờ, trước đem phòng làm việc của đội bóng sắp xếp lại."

      Thẩm Bội Tuyền gật đầu cái, ngay cả phó đội trưởng cũng kịp giúp , phòng làm việc to như vậy, chỉ dựa vào mình làm sao sắp xếp được? Nhưng bắt đầu làm việc.

      Đội bóng chày bắt đầu hoạt động, ai cũng rất chuyên tâm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm Sĩ Dương quên mất nữ quản lý mới đến, mang theo mọi người tiến hành luyện tập ném bóng và vung gậy, sân bóng chỉ truyền đến thanh quả bóng chạm vào găng tay và tiếng gậy phát bóng mạnh mẽ.

      Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên có mưa to, ngoài dự liệu của bọn họ, mọi người luyện tập rất chuyên tâm, ai chú ý đến bầu trời lúc này sớm dầy đặc mây đen, trong nháy mắt mưa to trút xuống.

      Mọi người vội vàng hướng sân luyện tập chạy --- bởi vì tất cả dụng cụ chơi bóng đều để trong đó, thậm chí bao tay và bóng cũng vậy.

      Giống như cái bao tay chơi bóng được chế tạo từ da, nếu bị dính nước mưa, rất phiền toái.

      Nhưng lúc bọn họ chạy đến nơi, phát Thẩm Bội Tuyền đem dụng cụ chơi bóng của hơn năm mươi người tất cả xách đến hành lang dưới mái hiên nhà.

      xin giúp đỡ cũng kịp xin giúp đỡ, mình cố hết sức đem cái rổ đầy bóng chày ôm tới, xách vào dưới mái hiên nhà tránh mưa.

      đám nam sinh đội bóng chày nghẹn họng trân trối nhìn, thể tin được người nữ sinh như , lại có biện pháp đem rổ bóng mà ngay cả năm mươi mấy người bọn họ đứng lên cũng phải cố hết sức mới xách được, tất cả xếp gọn ở vị trí nước mưa tới được.

      Đoàn người vội vàng tiến lên giúp tay, đem đồ cầm được đặt dưới mái hiên.

      Lúc này Thẩm Bội Tuyền nhìn mọi người, "Tôi tìm ít khăn lông, nhanh lau người; còn nữa, tôi cũng đun ít trà nóng, nhanh uống..., nên để bị ốm."

      "Oa..... Quản lý là tốt."

      Thẩm Bội Tuyền cười, đột nhiên nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương, người nam sinh kia trong mắt có hung dữ như vừa rồi, ngược lại, lại kinh ngạc, có lẽ cũng có chút khâm phục.

      Thực vượt qua tưởng tượng của , nghĩ rằng nữ snh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể.....
      trạch nữ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2

      Từ sau ngày đầu tiên, Nghiêm Sĩ Dương bắt đầu chú ý đến Thẩm Bội Tuyền, thực tế nếu muốn chú ý cũng khó, nữ sinh này cứ như vậy xuất ở nơi toàn nam sinh đội bóng chày, mỗi ngày chạy tới chạy lui, rất khó để nhìn đến .

      Bất quá làm ngạc nhiên nhất chính là, năng lực làm việc của bé này rất đáng khen ngợi --- việc lớn của đội bóng, bất kể là việc như mua đồ ăn thức uống, đến việc sắp xếp ăn ở lúc thi đấu, Thẩm Bội Tuyền cũng làm rất tốt.

      Khiến cho Nghiêm Sĩ Dương khen ngợi chính là, bé này rất thông minh, phản ứng nhanh, mới qua lần, biết cách làm thế nào làm sạch bao tay quý giá của , ít nhất ngốc như những quản lý trước đây, cầm khăn tay dính nước trực tiếp làm sạch bao tay của .

      Hơn nữa cũng giống như hoa si, vào đội bóng chày chỉ muốn tìm bạn trai đẹp trai.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy những đồng đội này, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, quá nhiệt tình, cũng quá lạnh nhạt.

      Cho dù bận việc gì, chỉ cần bọn họ có cầu, lập tức làm. Muốn gì được nấy như vậy, còn có thể đem mọi việc xử lý có trật tự, quả trở thành bảo mẫu thể thiếu của đội bóng chày.

      Rất nhanh, cùng tất cả mọi người trong đội bóng chày trở thành bạn tốt --- nhanh chóng nhớ tên tất cả mọi người, vào trong hoàn cảnh toàn nam sinh, khiến mình cũng giống nam sinh, có chút mạnh mẽ, quá nhu nhược, nhất là ở cùng những đồng đội có thói quen tốt này.

      giống như bảo mẫu, trở thành thành viên thể thiếu của đội bóng chày, mặc dù thể ra sân chơi bóng, nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu bây giờ đội bóng chày thiếu Tiểu Tuyền, cả đội bóng đồng nghĩa với tan rã.

      Dù sao ai vào ngày nắng nóng, mang cho bọn họ nước lạnh? Ai giúp bọn họ mang quần áo toàn mùi mồ hôi giặt.? Ai có thể vào ngày bọn họ ra ngoài thi đấu, giúp bọn họ sắp xếp ăn ở, để cho bọn họ yên tâm ra sân thi đấu?

      Đều là Tiểu Tuyền nha.... ...

      Những việc này, Nghiêm Sĩ Dương đều nhìn ở trong mắt, miệng , nhưng trong lòng công nhận Tiểu Tuyền là người quan trọng nhất của đội bóng chày.

      Mặc dù thỉnh thoảng, vẫn lớn giọng chuyện với , nhưng ở lâu, vẫn nghe lời của ---

      "Tại sao phải vội vàng như vậy? Thi đấu kết thúc, tại sao ở lại nghỉ ngơi đêm, sao phải chuyến tàu đêm trở về?" Bên trong phòng làm việc lại biết ồn ào chuyện gì, bất quá tất cả mọi người đều rất ràng, trong đội bóng chày còn có ai lớn giọng, chuyện coi ai ra gì như vậy?

      "Thi đấu kết thúc là thứ sáu, thứ hai chính là thi giữa học kỳ, rất nhiều bạn học đều phải về thi, trước khi thi nhờ xe trở về, mọi người có thể có thêm ngày nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc thi."

      "Vội vàng như vậy có phải quá mệt ?" Nghiêm Sĩ Dương nhìn bảng kế hoạch, rất bất mãn, giọng cũng lớn thêm, "Bốn giờ rưỡi thi đấu kết thúc, bảy giờ rưỡi phải lên xe, cũng phải vội vàng làm ra vẻ."

      Thẩm Bội Tuyền nhìn bảng kế hoạch, thở dài, "Nếu tôi sắp xếp lại chút."

      Nhìn cầm bảng kế hoạch xoay người dời , phó đội trưởng ở bên cạnh vội vàng lên, "Cậu lại nữa rồi, làm gì lại hướng Tiểu Tuyền hung dữ?"

      "Tôi nào có?" rất vô tội, chỉ thảo luận thôi mà.

      "Cậu xem, tất cả mọi người đều trừng cậu!"

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn về phía mọi người, quả nhiên mọi người ở đây đều trừng --- hung dữ nhìn chằm chằm!

      Tất cả đồng đội của đội bóng chày, mỗi người đều như bị Tiểu Tuyền thu phục, tất cả dều đứng về phía , bây giờ ngay cả đội trưởng là cũng dám trừng? "Làm gì nha?"

      "Sĩ Dương, tôi , nếu như lần này Tiểu Tuyền chạy mất làm, chúng tôi trở mặt với cậu mới là lạ!"

      Nghiêm Sĩ Dương bị rất thoải mái, nhưng khi ánh mắt của nhìn đến bóng lưng ngồi trước máy vi tính của Thẩm Tiểu Tuyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy. "Tôi cũng phải cố ý muốn hung dữ với ấy."

      Huống chi cũng hung dữ với . chỉ cùng thảo luận thôi mà!

      thực tế, rất bội phục , biết biểu của trong khoảng thời gian này, biết rất cố gắng hoàn thành trách nhiệm của quản lý, thực tế, rất biết ơn .

      A --- nếu như Tiểu Tuyền chạy mất làm sao bây giờ?

      "Đội trưởng ---"

      "Sĩ Dương ---"

      Tất cả mọi người bên cạnh đều trừng , trở thành kẻ thù của toàn đội!

      Được rồi! tại Tiểu Tuyền thu phục mọi người, so với đội trưởng như còn xứng đáng với chức vụ hơn. Bất quá lần đầu tiên Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy, mình rất hung dữ, Tiểu Tuyền nghiêm túc như vậy, cũng phải dịu dàng chút, thôi....... Mẹ kiếp, nếu như có thể dịu dàng chút, thôi, vậy phải Nghiêm Sĩ Dương nha!

      "Được rồi! Tôi biết rồi!" Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, cảm thấy mình nên hào phòng chút theo Tiểu Tuyền xin lỗi.

      Nhưng mọi người thấy cử động, tưởng rằng lại muốn hung dữ với Tiểu Tuyền, đám người lập tức đứng lên ngăn lại.

      "Các cậu làm gì vậy?" Nghiêm Sĩ Dương gào to.

      "Đội trưởng, thể được!" thể đem Tiểu Tuyền hù dọa được....

      Thẩm Bội Tuyền nhìn bảng kế hoạch nghe thấy thanh, ngẩng đầu lên, thấy mọi người trong đội bóng biết làm gì, mấy người ôm Nghiêm sĩ Dương thả. "Các làm gì vậy?"

      Mọi người giả vờ như có việc gì, " có việc gì! có việc gì!"

      Nghiêm Sĩ Dương hừ tiếng, hạ lệnh đuổi khách, "Toàn bộ các cậu ra ngoài bãi tập rèn luyện thể lực, tôi muốn cùng quản lý chuyện chút."

      "Đội trưởng....."

      "Get Out!"

      Thế là, đám người thể làm gì khác hơn là khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt, phòng làm việc chỉ còn hai người Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền.

      Nghiêm Sĩ Dương đến bên cạnh bàn máy vi tính nhìn , lời như vậy đúng là khó mở miệng.... ... Muốn xin lỗi, còn là cùng nữ sinh xin lỗi.... ..... Nhưng mọi người sai, quản lý như Tiểu Tuyền rất khó tìm được, tuyệt đối thể để giận bỏ . "Tiểu Tuyền.... ... Tôi.... ..."

      "Sắp xếp xong rồi!" Thẩm Bội Tuyền nhấn lưu trữ, đem tài liệu của nhóm in ra, "Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại ngày, buổi sáng thứ bảy nhờ xe trở về.... ... sai, tôi có nghĩ đến mọi người thi đấu xong rất mệt mỏi, ban đêm còn phải xe trở về, như vậy quá cực khổ, cho nên chúng ta ở lâu thêm ngày.... ..... Chỉ là nếu như vậy phải ở trọ thêm đêm, nhưng mà sao, kinh phí còn đủ......."

      "Tiểu Tuyền, ....... giận tôi sao?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , "Tại sao tôi phải giận ?"

      Lần này đổi thành Nghiêm Sĩ Dương biết phải làm sao, gãi gãi đầu, "Tôi nghĩ là vừa rồi tôi lớn giọng với , tức giận."

      Thẩm Bội Tuyền cười, " chuyện quả rất lớn giọng, tôi còn nghĩ rằng biết điều đó cơ đấy?"

      "Hắc hắc.... ..." Nghiêm Sĩ Dương cười xin lỗi.

      "Nhưng mà tôi cảm thấy vậy cũng tốt, bình thường phải hướng dẫn thành viên trong đội, chuyện lớn tiếng chút cũng là bình thường, nếu làm sao tạo được uy tín?"

      "Đúng vậy!"

      Lại còn dám đồng ý, người đàn ông này.... .... Thẩm Bội tuyền cười nhìn tài liệu tay, "Hơn nữa thay vì tức giận với , bằng nhanh chóng giải quyết vấn đề, tôi còn tương đối thoải mái."

      Nghiêm Sĩ Dương kéo ghế, " những quản lý trước kia nghĩ được như vậy có phải tốt ?"

      " còn tự hỏi lại chính mình! Kiềm chế giọng của mình, nên động tí liền hung dữ." Thẩm Bội Tuyền tốt bụng nhắc nhở , đem tài liệu đưa cho , "Xem chút, nếu như có vấn đề gì, tôi liền trình diện lên tổ thể dục."

      Phất tay cái, " cần xem, nhất định làm rất tốt."

      Thẩm Bội Tuyền biết, đội trưởng khó tính này bây giờ chấp nhận , khi vừa mới bắt đầu nghe qua nóng nảy lại khó tính, mấy quản lý trước kia đều phải cẩn thận , ngàn vạn lần đừng để bị dọa.

      Nhưng mà sau khi tiếp xúc, mới phát ra rất giống trẻ con, hơn nữa người cũng rất hiền lành, vs ai cũng chung đụng được, với bạn bè cũng đều rất tốt, có tinh thần chính nghĩa.

      Chẳng qua đối với chuyện rất quan tâm, ví dụ như bóng chày, liền tuyệt đối cho phép người khác tùy ý đối đãi; mấy quản lý trước kia chính là vì vậy mà bị đuổi .

      "Cảm ơn tin tưởng tôi."

      "Vậy..... Chúng ta cũng được xem là bạn tốt phải ? tại đội bóng chày cực kì cần , so với tôi còn quan trọng hơn, cho nên tuyệt đối thể , nếu tôi bị những người khác hận chết." xong cũng rất buồn bực.

      Thẩm Bội Tuyền nghe xong, bật cười, " quá khoa trương , là đội trưởng đội bóng chày! Hơn nữa lại là quản gia của cây gậy thứ tư, nếu như mọi người phục , nguyện ý để cho làm đội trưởng sao?"

      Nghiêm Sĩ Dương đem ghế quay lại, đầu cứ như như vậy tựa lưng vào ghế ngồi, mắt híp lại, cảm giác như mình bị tiêm thuốc mê.

      "Chẳng qua là....... Bạn học, vẫn còn học đại học, có phải cũng nên dành chút thời gian để lên lớp hay ?" Thẩm Bội Tuyền quan tâm khuyên nhủ.

      "A! học?" Nghiêm Sĩ Dương giống như chưa hiểu lắm.

      "Chẳng lẽ nghĩ rằng mình là vận động viên bóng chày à?"

      "A! Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ giấc." Sợ bị giáo huấn, Nghiêm Sĩ Dương vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

      thực tế, may sao đồng đội bị đuổi ra ngoài, nếu ở trước mặt mọi người bị người ta khuyên đừng trốn học, nhất định cãi lại cần phải trông coi.

      Nhưng mà Tiểu Tuyền là bạn tốt nhất của , hơn nữa còn là quản lý duy nhất có thể chịu đựng được tính cách của ! Cho nên khi khuyên , cũng miễn cưỡng nghe theo.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.3

      Nghiêm Sĩ Dương lên lớp học, có nghĩa là thành tích của kém cỏi; thực tế, học sinh thông minh, buổi tối luyện bóng xong, sau khi về nhà học bài, cũng bỏ bê việc học.

      Chẳng qua là thích lên giảng đường nghe thầy giáo hát tuồng mình, nếu như giáo sư giảng bài, học sách giáo khoa cũng được, vậy lên lớp học để làm gì?

      Chỉ là đến đây, Thẩm Bội Tuyền cũng trả về câu , " cũng lên lớp, làm sao biết điều Lão sư sách giáo khoa cũng có?"

      Sau đó cười ha hả, hoặc là thẹn quá hóa giận lớn tiếng với .

      Dĩ nhiên, Thẩm Bội tuyền sớm luyện thành thói quen. "Đầu tiên, Nghiêm đại đội trưởng, lý lẽ đúng có thể còn có khí thế, nhưng mà lại người ta liền lớn giọng, rất tệ."

      "Tôi..... Được rồi! Tôi biết được chưa!" vẫn là trẻ dễ dạy, biết có phải là sợ làm, bỏ lại cả đội bóng chày, hay là như thế nào, mỗi lần chỉ cần hướng dẫn từng bước, nhất định ngoan ngoãn nghe lời, dám thêm cái gì.

      Cảm giác cầm tay nhược điểm của người khác, đúng là.... Rất tốt.

      " có học bài, vậy tội hỏi vấn đề?" Ngày đó gần sáu giờ tối, trong trường sắc trời bắt đầu nhá nhem tối, ở bên cạnh bãi tập đụng phải .

      xách túi to đựng dụng cụ chơi bóng, muốn trở về phòng làm việc để, hai người sóng vai , ở đường chạy của bãi tập tán gẫu.

      Trong khoảng thời gian này, bọn họ trở thành bạn tốt, thời gian chuyện phiếm cũng tăng lên.

      Bình thường ở đội bóng chày, hai người thường tụ tập thảo luận chuyện của đội, hơn nữa bọn họ còn là bạn cùng lớp, cơ hội chuyện phiếm càng nhiều.

      "Cứ việc hỏi, vì danh tiếng của Nghiêm Sĩ Dương, vì mặt mũi của đàn ông, có vấn đề gì cứ đưa đến đây."

      khoa trương.... ... "Nếu người A hiểu nhầm người trước mặt mình là chó, lúc đầu định bắn chết con chó, kết quả là giết chết người kia, xin hỏi nên luận tội như thế nào?"

      "Đây chính là nhầm lẫn đối tượng nha! Phần người tạo thành sai lầm dẫn đến tử vong, phần chó còn lại là cố ý làm hại." phân tích, "Nhưng mà tôi cảm thấy, người kia bị mù hay sao, người to như vậy, còn có thể đem người ta nhìn thành chó, nếu là tôi đến xử, đây chính là tội giết người, ở dưới tình huống bình thường, ai đem người nhìn thành chó? Đây chính là lấy cớ!"

      Thẩm Bội Tuyền nghe, gật đầu cái, " có học bài!"

      "Đó là tất nhiên." Nghiêm Sĩ Dương : "Tôi tứ chi phát triển, đầu óc cũng đơn giản."

      Nghiêm Sĩ Dương kiêu ngạo giống như con gà trống, đầu cũng hất lên; Thẩm Bội Tuyền cười, cũng phải bởi vì bội phục , mà là bội phục vì sao có nam sinh.... ... Kiêu ngạo cũng phải đáng như thế?

      biết sao, đối với Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương mà , khi chuyện cùng với nhau có cảm giác nhõm khó thành lời, quen thuộc nhau giống như chính bản thân mình, có khả năng thổ lộ tâm .

      "Cho nên chính là quyết định lên lớp phải ?"

      "Tôi tất nhiên lên lớp học, chờ đến thời điểm thi cuối kỳ là được rồi." rất lưu manh , lưu manh cho là đời này có việc gì khó.

      Thẩm Bội tuyền cũng biết nên khuyên như thế nào, nghiêng đầu nhìn , rất cao, nhưng vẫn còn giống như đứa bé.

      Nhưng vào lúc này, biết Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy ai, bước chân chợt chậm lại; Thẩm Bội Tuyền chú ý đến, bước chân cũng chậm lại theo.

      "Sao vậy?" Làm ngạc nhiên là, khuôn mặt ngăm đen của Nghiiem Sĩ Dương chợt ửng đỏ, nhìn theo ánh mắt của , Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy nữ sinh.

      Ánh mắt của nhìn qua giữa Nghiêm Sĩ Dương và nữ sinh kia mấy lần, trong lòng xác định ánh mắt của Nghiêm Sĩ dương dừng lại người nữ sinh đó, "Sĩ Dương?"

      "À?" Nghiêm Sĩ Dương vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn người. đột nhiên đem bao đựng dụng cụ chơi bóng giao cho Thẩm Bội Tuyền. "Tiểu Tuyền, tôi.... Tạm thời có việc, có thể mang cái túi này đến phòng làm việc để giúp tôi hay ?"

      gật đầu, đem đồ giao cho , thêm gì nữa, bước chân liền hướng phía trước chạy.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn, trong lòng hiểu, nhưng là mơ hồ có thể cảm giác được chuyện gì xảy ra.

      dừng lại lâu, tay xách bao rất nặng lên, mình qua bãi tập trời hoàn toàn tối hẳn, đến phòng làm việc của đội bóng chày ở đầu khác.

      Đợi đến khi đem bao đồ đặt xuống phòng làm vệc, lại khóa cửa phòng qua mười năm phút. Thẩm Bội Tuyền chuẩn bị rời , trong đầu còn suy nghĩ đến mà vừa rồi Nghiêm Sĩ Dương, nhìn đến mất hồn.

      kia là ai?

      còn suy nghĩ, nghĩ rằng phải là bạn của Nghiêm Sĩ Dương chứ?

      Nhưng gần đây có nghe Nghiêm Sĩ Dương kết giao cùng với ai. ở trong đội bóng chày, ai có bạn , ai theo đuổi người nào, làm sao có thể che giấu được?

      đường vòng quanh bãi tập, gặp phải thầy giáo tổ thể dục, bọn họ cũng đều biết . Biết là quản lý đội bóng chày, là quản lý trong vòng năm có ai làm được quá ba tháng của đội bóng chày, đối với đều nhìn với con mắt khác --- tối thiểu bé này có khả năng chịu được tính cách của đội trưởng đội bóng chày Nghiêm Sĩ Dương.

      Cách xa bãi tập, chuẩn bị về nhà đọc sách --- từ sau khi làm việc ở đội bóng chày, thu nhập mặc dù ít hơn trước kia chút, nhưng ít ra cần mãi muộn mới về nhà, mẹ cũng cần quá lo lắng, cho nên quản lý đội bóng chày coi như là công việc tốt.

      đường ở trong sân trường, chuẩn bị đị về phía nhà mình, nhưng vào lúc này, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở khúc quẹo phía trước, chính là Nghiêm Sĩ Dương.

      "Sĩ Dương...." vừa muốn mở miệng kêu lên, lại cố gắng đè xuống thanh , bởi vì nhìn thấy bên người Nghiêm Sĩ Dương có nữ sinh, thậm chí còn dắt tay đó!

      Phía xa Nghiêm Sĩ Dương mặc đồng phục chơi bóng, thoạt nhìn khí bừng bừng; bên cạnh dáng người gầy, thoạt nhìn yếu đuối, bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương, cao đến bờ vai .

      Nhưng có lẽ cảnh tượng chim nép vào người như vậy, khiến người khác vừa nhìn liền hiểu, đây là tình cảm lưu động giữa nam và nữ.

      Nhất là khi nắm tay đó chặt.......

      Thẩm Bội Tuyền đứng im tại chỗ, dám lên phía trước khiến bọn họ phát tồn tại, cứ như vậy, cùng bọn họ càng cách càng xa.

      Nhưng vẫn có thể nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương cúi đầu hướng về phía chuyện, khó thấy được dịu dàng giọng chuyện, cưng chiều chăm sóc như vậy; bé kia giống như lộ ra dịu dàng, xấu hổ nở nụ cười.

      Thẩm Bội Tuyền đứng im tại chỗ di chuyển, nhìn đôi trai phía trước, cho đến khi thấy bóng dáng hai người kia, chỉ có thể đứng ngẩn ngơ, biết nên làm như thế nào cho phải.

      ra cũng có thể dịu dàng mà giọng cư xử với người khác như vậy.... ... chẳng qua đấy là nữ sinh để ý, những người khác, ngay cả cũng đừng mơ tưởng.

      Thẩm Bội Tuyền hít sâu hơi, muốn mình đừng suy nghĩ quá nhiều --- vốn nhận biết những người này đều bởi vì làm ở đội bóng chày, ngoài ra, căn bản có cơ hội biết bọn họ.

      Nhưng cảm giác mất mát biết ở đâu đánh úp tới, khiến đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

      cũng biết vì sao mình có loại cảm giác mất mác này, chỉ là quản lý đội bóng, là đội trưởng đội bóng, trừ công việc của đội bóng, giữa bọn họ làm sao lại có thể xuất những cái khác?

      quay người, về hướng ngược lại.

      Nếu là bạn của , nên chúc phúc cho , cũng , là bạn tốt nhất của ..... Mặc dù biết tại sao mình lại khó chịu, thể nào hiểu được.... .....

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1

      "Nghe đội trưởng có bạn ?"

      " hay giả?"

      "Tôi cũng nghe như vậy nha......"

      "Chúa ơi! Nữ sinh nào chịu được cá tính của cậu ta, bị cậu ta dọa chạy à?"

      "Ai biết, chừng đó là nữ sinh vô cùng mạnh mẽ, so với A Dương còn to hơn! A Dương dám lớn giọng, ấy lập tức ném cậu ta ."

      "Ha ha ha ---" nghĩ đến cảnh đó, ai cũng nhịn được cười.

      Nhưng vào lúc này, cửa phòng làm việc của đội bóng chày đột nhiên mở ra, vốn mọi người vui vẻ tán gẫu chế nhạo Nghiêm Sĩ Dương tất cả đều ngã xuống đất, bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

      Ai ngờ người tiến vào phải Nghiêm Sĩ Dương, mà là Thẩm Bội Tuyền, nhìn thấy dáng vẻ người người ngã ngựa, còn có vẻ mặt kinh ngạc . "Sao vậy? Vừa mới có động đất à?"

      "... ... có!"

      Thẩm Bội Tuyền cười, đem quần áo chơi bóng vừa mới lấy ở tiệm giặt về đặt ở góc phòng, đến trước bàn máy vi tính khởi động máy, chuẩn bị tiếp tục sắp xếp lại bảng thành tích đội viên đội bóng.

      rất chuyên tâm, thực tế làm chuyện gì đều như vậy --- cho dù là trong môi trường ồn ào, mặc dù người trong phòng vừa cười vừa chuyện thanh sớm vượt qua đêxiben được quy định, Thẩm Bội Tuyền vẫn có thể chuyên tâm làm việc, bất động như núi.

      Thành , cũng biết từ khi nào mình đảm nhiệm chức vụ quản lý đội bóng, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn kiếm tiền, để duy trì sinh hoạt của mình, cần thường xuyên hướng mẹ xin tiền, nhưng là càng về sau, giống như thích công việc này.

      Những đội viên này rất hoạt bát cởi mở, theo chân bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ, nhất là ....... Sĩ Dương, là người rất đặc biệt, thô lỗ đến mức nữ sinh vừa nhìn thấy cau mày; nhưng cảm thấy rất tốt, chân đến mức người vừa nhìn thấy mặt , liền biết bên trong như thế nào!

      "Tiểu Tuyền, biết ? Nghe Sĩ Dương có bạn ?"

      Bàn tay gõ dừng chút, nhớ lại đêm hôm đó, loại cảm giác phiền lòng lại trở về, nhưng miễn cưỡng đè xuống, muốn để cho người khác phát ra khác thường. "Có ? Vậy rất tốt nha......."

      "Là rất tốt nha! Nếu với tính cách đó của đội trưởng, có nữ sinh nào dám đến gần cậu ta?" Trong giọng giống như cảm ơn trời đất, "Hơn nữa bây giờ đội trưởng kết giao bạn , cũng đối xử tốt với chúng ta nữa."

      "Các cậu quá , Sĩ Dương nào có đối xử tốt với các cậu." , tiếp tục làm công việc của mình.

      Kiềm chế bản thân, đừng để tâm trạng của mình lên mặt.... ...

      "Nhưng mà, gặp bạn A Dương chưa?"

      Mọi người liên tiếp suy đoán, " biết là người như thế nào nhỉ?"

      " chừng kia ở đội vật."

      "Vậy quá khoa trương ! Phải là đội bóng rổ nữ, nghe đợt này đội bóng rổ nữ có người cao 180 centi mét, nặng 90 kilogam.... ... Cùng A Dương rất xứng đôi nha!"

      "Ha ha ha ---" Mọi người cười to.

      khó tưởng tượng là kiểu nữ sinh nào mới kiềm chế được Nghiêm Sĩ Dương vừa lớn giọng lại có tính tình tốt? Mọi người rất tò mò nha!

      Thẩm Bội Tuyền miễn cưỡng cười tiếng --- đều đúng..... Mặc dù hôm đó đèn đường hơi tối, nhưng thấy rất ràng, đó là dịu dàng xinh đẹp, là ....... đáng giá để động lòng và tâm đối đãi.

      "Nếu nữa , chừng ở đội cử tạ, phen là có thể đem A Dương giơ lên..."

      "Ha ha ha, hài hước!"

      Người chuyện nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, đầu tiên là sửng sốt, hơi hất đầu nhìn, giống như là động tác phản xạ, nhất thời lui về sau, lui đến nơi thể lui được nữa, đến cạnh cửa sổ. "Đội... Đội trưởng?"

      đám mới vừa rồi còn lớn giọng chế nhạo đội trưởng, tại toàn bộ rụt cổ bên cửa sổ.

      Mà Nghiêm Sĩ Dương biết xuất ở văn phòng từ khi nào chà xát tay, quả đấm chen lấn kêu rắc lại rắc vang dội, mặt đầy nụ cười, nhưng trong mắt hung ác mười phần. "Các cậu muốn sống nữa sao? Tôi thành toàn cho các cậu."

      "Đội trưởng, a ----"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn, khỏi cười cười. Nhưng vào lúc này, nhìn thấy cùng vào với Nghiêm Sĩ Dương,... ... Chính là đêm hôm đó.

      ấy chính là bạn của Nghiêm Sĩ Dương!

      kia nhìn thấy , nhìn thấy nữ sinh duy nhất trong phòng làm việc, tự nhiên có thể liên tưởng đến chính là quản lý thể thiếu của đội bóng chày mà Nghiêm Sĩ Dương .

      ấy hướng về phía gật đầu, chào hỏi rất lễ phép; Thẩm Bội Tuyền cũng nở nụ cười, hướng về phía ấy gật đầu cái --- có lý do bài xích bé kia...... cũng phải người nào của Nghiêm Sĩ Dương.

      Huống chi người ta cũng có lễ phép hướng chào hỏi, nhưng có cảm giác thoải mái, cảm giác giống như cấm địa của mình bị xâm phạm, Thẩm Bội Tuyền biết nên xử xự như thế nào, chỉ đành phải gật đầu, lễ phép mỉm cười qua, tiếp tục trở lại trước máy vi tính làm việc.

      Nghiêm Sĩ Dương dạy dỗ đồng đội xong, hài lòng trở lại bên người bạn --- nữ sinh này đúng là bạn của , vừa mới kết giao hơn tuần.

      chính là người đàn ông thích lề mề, trong lần tâm huyết dâng trào học, quen nữ sinh ngồi bên cạnh mình. yên lặng ngồi học, ngoan ngoãn chép bài, chữ viết đẹp đến tả được, chuyện ôn nhu dịu dàng, lập tức cảm thấy muốn theo đuổi này.

      Vốn nghĩ rằng bị dọa khi tỏ tình, nhưng khi đó cũng cự tuyệt, chỉ là xấu hổ cười, khiến cho làm được phản ứng của ; cho đến gần tối ngày hôm đó ở bãi tập nhìn thấy mình, trong lòng quyết định hỏi lại lần nữa.

      Có lẽ đêm tối lờ mờ, có lẽ là đúng cảm giác rồi, đáp ứng , làm cho rất vui --- đây là bạn đầu tiên của , là mối tình đầu của nha!

      Giải quyết xong những đồng đội miệng đầy bỉ ổi này, Nghiêm Sĩ Dương trở lại bên người bạn , ôm bờ vai mảnh khảnh của , hướng về phía mọi người giới thiệu, "Mọi người, đây là bạn của tôi, Uông Ánh Quân khoa ngoại văn, nhưng các cậu được gọi ấy là Tiểu Quân, Tiểu Quân là tôi gọi, nếu ai dám gọi bậy, cẩn thận quả đấm của tôi."

      Dĩ nhiên, tất cả đều biết --- dù sao vừa mới thử qua công phu của , dĩ nhiên ai dám gọi bậy.

      Nhưng tận mắt nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương kết giao bạn xinh đẹp như vậy, lại còn là khoa ngoại văn mỹ nữ nhiều như mây, mọi người đều tiến lên phía trước chuyện cùng Tiểu Quân, hi vọng thông qua quen biết được nhiều mỹ nữ khoa ngoại văn hơn.

      " được đến quá gần!" Nghiêm Sĩ Dương giống như đuổi muỗi.

      "Đừng như vậy mà! Có cơ hội quen biết bạn học khoa ngoại văn, Ánh Quân làm ơn giúp chúng ta giới thiệu nha! Khoáng nam Nhất Hào lớn giọng la hét.

      Uông Ánh Quân xấu hổ cười, có chút ngượng ngùng.

      Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn ở trong mắt, vội vàng bảo hộ bạn , đến bên cạnh phái nữ duy nhất trong phòng làm việc. "Ở đây tôi chỉ tin tưởng Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền, phải giúp tôi chiếu cố Tiểu quân nha!"

      Thẩm Bội Tuyền cười nhìn , miễn cưỡng dùng nụ cười che dấu khó chịu trong lòng, càng nhiều hơn là chua xót --- sao vậy hả? Tại sao lại hào phóng rồi?

      Sĩ Dương có bạn , đây là chuyện tốt nha! vì sao lại có phản ứng bình thường như vậy...... "Vậy bạn cũng đến giúp tôi sao?"

      Uông Ánh Quân gật đầu cái, "Nếu như tôi mang đến phiền toái gì cho mọi người, tôi đồng ý giúp."

      Thẩm Bội Tuyền cũng rất rộng rãi, kéo cái ghế qua để cho Uông Ánh Quân ngồi xuống, hai người cùng nhau sắp xếp lại bảng thành tích, đọc số, ghi vào, nhanh chóng đem tài liệu thiết lập xong.

      Nghiêm Sĩ Dương rất hài lòng, quay đầu lại đem tất cả đội viên ra ngoài luyện bóng.

      Mặc dù có người gào khóc, bảo hôm nay phải ngày luyện bóng, ta còn muốn quan hệ hữu nghị, nhưng Nghiêm Sĩ Dương căn bản quan tâm, tất cả phái nam ở trường đều phải cùng chơi bóng.

      Rất nhanh, bên trong phòng làm việc yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy thanh Uông Ánh Quân dọc con số, còn có thanh Thẩm Bội Tuyền gõ bàn phím, hai người lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hợp tác vô cùng chặt chẽ.

      Rất nhanh, tất cả tài liệu đều được đưa vào máy tính, vốn cho là phải mất hơn giờ mới hoàn thành công việc, cuối cùng chỉ mất ba mươi phút, Thẩm Bội Tuyền biết, đây tất cả đều là công lao của Tiểu Quân. "Tiểu Quân?"

      "Làm sao vậy?"

      "Làm sao thích Sĩ Dương? ta rất hung dữ!" Thẩm Bội Tuyền cười .

      Uông Ánh Quân nghe được, xấu hổ : " ấy là người rất cởi mở, đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa ấy chỉ hung dữ ở bên ngoài, thực tế, ấy rất dịu dàng."

      Thẩm Bội Tuyền nghe, cười, "Vậy phải nắm chắc nha!"

      "Tôi biết."

      Thẩm Bội Tuyền sắp xếp tài liệu, rốt cuộc có cách nào bày ra nụ cười --- ra chỉ có mình nhìn ra tính cách được thích của Sĩ Dương, phải chỉ có mình cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương ra là người dịu dàng, là người vì thích người cái gì cũng nguyện ý làm, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng được.

      Chậm bước.... ...

      Thích , nhưng chậm bước rồi.... ...

      ra đây mới là nguyên nhân chính đồng ý ở lại đội bóng chày, vì cái gì khác, vào lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy tính cách ở trong mắt .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2

      Khi thấy Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn , còn là mỹ nữ khoa ngoại văn, mắt kính của nữ sinh toàn trường như muốn rớt xuống.

      Nghe rất nhiều học tỷ, học muội chạy khuyên Uông Ánh Quân, muốn suy nghĩ kĩ, để tránh tương lai gặp phải "gia bạo" (bạo hành gia đình). . . . . . Chỉ có điều những học tỷ, học muội này đều bị Nghiêm Sĩ Dương cưỡng chế đuổi .

      Dĩ nhiên Uông Ánh Quân luôn tốt cho bạn trai, Sĩ Dương rất tốt, dù có bận rộn cũng đưa về nhà; dẫn chơi, cùng học, hơn nữa Sĩ Dương cũng chưa từng hung dữ với . . . . . .

      Cuối cùng mọi người thể làm gì khác hơn ngoài việc kết luận: Ánh Quân bị tẩy não. bé này đến chết luôn rồi. . . . . .

      Khi Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn , ngoại trừ những lời khuyên bảo Uông Ánh Quân ở bên ngoài, bên trong đội bóng chày cũng xảy ra biến hóa.

      ra biến hóa này cũng có quá nhiều người chú ý tới, bởi nó chỉ xảy ra với Nghiêm Sĩ Dương ── quản lý của đội bóng chày Thẩm Bội Tuyền bắt đầu ít tiếp xúc với Nghiêm Sĩ Dương.

      Nếu như có việc cần thảo luận về đội, tìm Phó Đội Trưởng , nếu là việc cần Nghiêm Sĩ Dương quyết định, cũng ở trước mặt mọi người hỏi . Về việc cá nhân, với cũng hề lui tới, trước kia, nếu chạm mặt nhau ở đường còn có thể trò chuyện mấy câu, tại, khi nhìn thấy , chỉ gật đầu rồi trực tiếp rời , câu.

      Vào giờ học ở khoa luật, nếu Nghiêm Sĩ Dương trốn lớp, vây có vấn đề gì; nếu như đụng phải , cũng tránh , giảm bớt cơ hội cùng tiếp xúc.

      Nếu như muốn hỏi thăm về việc học, tận lực hai ba câu rồi đuổi . Tóm lại chính là tránh chuyện nhiều với .

      Thẩm Bội Tuyền cho rằng đây là cách tốt để giữ mình ── dù sao người ta cũng có bạn , nên thể quá mức thân cận với .

      Kết quả là, cùng Nghiêm Sĩ Dương rất hiếm khi xuất cùng nhau, ngược lại, và Uông Ánh Quân thường hay chuyện phiếm, nên ít nhiều cũng biết mấy phần về này.

      Càng biết nhiều càng tin ấy là tốt, là xứng với Sĩ Dương.

      Có lẽ vậy! muốn có quá nhiều liên hệ với , trừ việc sợ tổn thương ấy, càng sợ tim của mình mất khống chế. Trong lòng cũng có mấy phần chua xót, dù thế nào bên cạnh cũng có bạn , cần nữa, cần chú ý đến việc học của , khuyên bảo đừng quá hung hăng, quá nghiêm khắc với đồng đội . . . . . cần nữa rồi!

      năm học rất nhanh kết thúc, học kỳ mới cũng sắp bắt đầu. Nghỉ hè năm ấy, việc mà Thẩm Bội Tuyền gặp phải cũng là đả kích lớn nhất trong cuộc đời . đả kích lớn này buộc phải lập tức quyết định cuộc sống của mình, quyết định con đường sau này phải như thế nào, bởi có nhiều thời gian suy nghĩ.

      Mẹ của ngã bệnh, thể tiếp tục ra chợ bán rau, mỗi cuối tuần đều phải đến bệnh viện chạy thận.

      Mẹ , tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho tiếp tục học, nhưng chạy thận cũng tốn tiền, làm sao có thể tiếp tục học được đây?

      thể ứng phó được việc ở đội bóng chày, cả kỳ nghỉ hè, xin nghỉ nhiều lần, có cách nào đến làm việc được nữa; may là trong khoảng thời gian này có Tiểu Quân giúp tay, có lẽ phải giao cho Tiểu Quân rồi. . . . . .

      phải lựa chọn thôi. . . . . .

      Tuần khai giảng đầu tiên, học. Hôm nay, cầm đơn xin tạm nghỉ học, đến trường tìm chủ nhiệm ký tên rồi tới phòng giáo vụ nộp.

      đường , vì ngang qua tổ thể dục nên ghé vào nộp đơn từ chức; mình thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ quản lý nữa, đồng thời đề cử Tiểu Quân với tổ thể dục, để bọn họ thay Tiểu Quân vào vị trí của .

      Rời khỏi tổ thể dục, tiếp theo đến phòng giáo vụ; tạm nghỉ nghĩa là ít nhất 1~2 năm tới tới trường. phải ra chợ bán hàng để kiếm tiền nuôi sống chính mình, và trả tiền thuốc men cho mẹ.

      Thẩm Bội Tuyền trong sân trường. Vì mới khai giảng nên sân trường có vẻ náo nhiệt, bạn học lui tới rất đông, mặt ai cũng lên tinh thần phấn chấn. . . . .

      Chỉ có là bất đồng, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt, mệt mỏi.

      Trong khoảng thời gian này, miễn cưỡng tỏ ra tỉnh táo, thành thục, tuy cười nhưng cũng để lộ vẻ yếu đuối; nhưng những thứ này chỉ là ngụy trang. Vào giờ phút này, khi đối mặt với cảnh tượng náo nhiệt của sân trường, lớp ngụy trang cũng bị tháo xuống.

      Hốc mắt dần trở nên hồng hồng. cầm lá đơn xin tạm nghỉ học trong tay mà nước mắt chảy ra, lau hoài vẫn thể lau hết. Vì sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ có thể cúi đầu để nước mắt rơi xuống.

      rất thích được học ở đây, cũng rất thích cảm giác nỗ lực vì tương lai của chính mình. biết mình xuất thân kém, nhưng luôn tin chỉ cần mình cố gắng, rồi ngày có thể tạo ra mảnh trời cho riêng mình.

      Nhưng bây giờ sao, còn cơ hội sao?

      Dùng mu bàn tay lau nước mắt mặt, rồi lại tiếp tục cúi đầu, muốn người khác nhìn thấy yếu ớt bất lực như vậy.

      luôn là người biết tự kiềm chế, khóc đến thể khống chế như vậy giống .

      Vì cúi đầu nên nhìn mà đụng phải người khác. cúi đầu, buồn bực , " xin lỗi. . . . . .", cũng ngẩng đầu lên mà tiếp tục .

      "Tiểu Tuyền?"

      Nghe thanh kia, Thẩm Bội Tuyền sửng sốt, lập tức lau sạch nước mắt mặt, động tác vô cùng bối rối, đến nỗi lá đơn tay cũng bị vò nát.

      Ngẩng đầu ── là , còn có ấy!

      Đó là Nghiêm Sĩ Dương, và bạn !

      Nghiêm Sĩ Dương bước tới trước mặt , nhìn với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, " khóc? Có chuyện gì vậy?"

      lắc đầu, "Tôi sao, tôi còn có chuyện, tôi trước đây."

      vửa quay người bị ngăn lại, Nghiêm Sĩ Dương hỏi tới: "Tại sao lại từ chối làm quản lý nữa?"

      thực tế, còn muốn hỏi những chuyện khác nữa. . . . . . muốn biết tại sao thời gian qua, mỗi lần nhìn thấy đều , giống như trước kia cùng chuyện phiếm. . . . . . Tại sao lại cư xử như người xa lạ với ? thích, vô cùng thích loại cảm giác này!

      "Tôi. . . . . . Tôi có việc, tôi thể làm nữa, xin lỗi."

      "Rốt cuộc là thế nào?" Nghiêm Sĩ Dương rất vui, " có cái gì bất mãn với tôi sao? Cũng phải chỉ là vấn đề có làm nữa hay , từ trước khi năm học mới bắt đầu, mỗi lần nhìn thấy tôi đều tránh, cũng thèm câu; mẹ nó, rốt cuộc tôi làm sai cái gì?" thanh của càng lúc càng lớn.

      Uông Ánh Quân kéo Nghiêm Sĩ Dương, "Sĩ Dương, đừng có hung hăng như vậy." nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, làm sao vậy? Có phải Sĩ Dương làm chuyện gì khiến tức giận hay , đừng tức giận nữa, tôi thay ấy nhận lỗi với được ."

      Nghiêm Sĩ Dương lại càng vui, "Mẹ nó, tôi làm sai điều gì, cho tôi biết chứ! Sao lại để ý tới tôi? tại ngay cả quản lý cũng muốn làm, rốt cuộc bị sao vậy hả?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , lắc đầu cái ── mệt quá, tại cái gì cũng muốn ."Tôi còn có chuyện phải xử lý, trước." xoay người rời .

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn cứ như vậy mà rời khỏi trong lòng càng thêm khó chịu, hoặc là , trong lòng của như có gì đó thiêu đốt.

      Nhìn thấy tờ giấy Thẩm Bội Tuyền cầm trong tay, Nghiêm Sĩ Dương giống như biến thành bé trai nghịch ngợm thích gây , xông lên phía trước chặn trước mặt , sau đó trực tiếp giựt tờ giấy trong tay , thoạt nhìn giống như dáng vẻ đứa con trai bắt nạt người mình thích.

      "Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân kêu.

      " ràng, cho phép !"

      "Trả lại cho tôi!"

      Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương cũng muốn xem, nhưng nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Thẩm Bội Tuyền trong lòng càng thêm khó chịu, nên liền mở ra; nhìn xong làm tức đến trúng gió, "Mẹ nó, tôi chọc tới lúc nào, làm quản lý thôi , bây giờ còn muốn nghỉ học? Tại sao? Rốt cuộc tôi làm cái gì chứ?" càng la hét to hơn.

      Lúc này Uông Ánh Quân cũng ngây ngẩn cả người nhìn Thẩm Bội Tuyền.

      Lúc đầu Thẩm Bội Tuyền chỉ hơi luống cuống nhưng khi bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm nước mắt của ngừng tuôn ra."Tôi thể học nữa. . . . . ."

      "Tại sao?"

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Bội Tuyền đau lòng mà khóc thành như vậy, làm cho Nghiêm Sĩ Dương luống cuống tay chân, loạn thành đoàn. hề nghĩ việc nhìn thấy ấy khóc lại có ảnh hưởng lớn tới như vậy, "Mẹ nó, chỉ biết khóc thôi hả, chuyện chứ!"

      "Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân ngăn bạn trai những từ thô tục, từ từ lên trước, nhàng ôm lấy Thẩm Bội Tuyền, "Đừng khóc, xảy ra chuyện gì?"

      Trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên có người an ủi , dù cho ấy là bạn của người đàn ông thích, nhưng vẫn rất cảm kích."Mẹ tôi ngã bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, nên tôi quyết định học nữa, tôi muốn ra chợ bán rau giúp mẹ."

      lau nước mắt. ra việc này cũng có gì đáng ngại, đây chỉ là cửa ải khó khăn mà buộc phải trải qua, chỉ cần vượt qua được sao nữa. Mặc dù rất luyến tiếc nơi này, nhưng đây là con đường phải .

      Nghiêm Sĩ Dương nghe xong lại tiếp tục ồn ào, "Xảy ra chuyện như vậy sao cho chúng tôi biết? Chúng tôi có thể giúp mà!"

      Nước mắt lại kiềm được mà rơi xuống.

      Nghiêm Sĩ Dương cầm lá đơn xé thành từng mảnh ; Thẩm Bội Tuyền muốn ngăn lại nhưng kịp, chỉ nghe được giọng chắc chắn của ──

      "Đừng lo lắng, dù có vấn đề gì cũng giải quyết được thôi, chúng tôi nhất định giúp vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên cho phép tạm nghỉ học, cũng được phép từ chức!" Nghiêm Sĩ Dương như đinh đóng cột.

      Uông Ánh Quân cũng ở bên an ủi , Thẩm Bội Tuyền lau nước mắt, cảm giác trong lòng mình bây giờ là thế nào.

      Nếu như chỉ có thể làm bạn bè, nên cảm tạ vì có được những người bạn như vậy. Mặc dù hy vọng làm bạn bè với , nhưng vẫn rất hạnh phúc vì được gặp , quen biết ; bởi vì nhờ học được điều ── thích người là chúc cho người ấy có thể tìm được hạnh phúc, dù cho hạnh phúc ấy phải là mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :