1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình (17 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 15
      Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám được nếm lần rồi...

      - Mưa rồi hả? Thời tiết quái quỷ, mưa là mưa ngay được!
      Vú Lý tất tả chạy chạy lại đóng các cửa sổ. Mễ Bối đưa mắt nhìn ra ngoài, trời tối đen, mưa rơi rả rích. Thi thoảng hạt mưa rơi xuyên qua ánh đèn từ trong nhà hắt ra lấp lánh ánh bạc.

      Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển dính chặt lấy nhau, cùng ngồi chiếc sofa đơn, đầy vẻ thân thiết, toàn những câu gì Mễ Bối nghe hiểu, chốc chốc lại bật cười khanh khách.

      “Buồn cười lắm hay sao?” Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám được nếm lần rồi.

      - chủ ngủ rồi à? Để vú Lý chuẩn bị nước cho tắm !

      ràng là bà giúp việc tốt bụng này đứng về phía Mễ Bối.

      - Ồ, sớm vậy mà ngủ rồi hả em?

      - Cậu chủ! chủ ăn cơm tối rồi, giờ chắc cũng mệt.

      Vú Lý trả lời giúp Mễ Bối. Cả bà cũng cảm thấy khó chịu trước cảnh Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển cứ dấm dúi với nhau.

      - Tôi hỏi vú hả?

      Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở mặt, lạnh lùng :

      - Vú về phòng , để mấy người trẻ tuổi chúng tôi chơi với nhau, cứ lại lại ở đây mất hứng lắm!

      Vú Lý dù sao cũng chỉ là người giúp việc, nghe Mạc Ngôn Hy vậy cũng dám cãi lại, đành nhẫn nhịn ra ngoài.

      - Mễ Bối, đừng ngủ vội, ở đây xem ti vi . Hay là thấy với Uyển Uyển như vậy... em thoải mái?

      Lưng Mễ Bối lập tức thẳng đơ ra, ngồi yên đó, quả nhiên nữa.

      - Nhà lạnh quá!

      Giọng nũng nịu của Uyển Uyển vang lên.

      - Lạnh à?

      - Bật lò sưởi lên !

      - Được thôi, bảo ai bây giờ nhỉ! Mễ Bối! được, em bật lò sưởi lên !

      Mạc Ngôn Hy ra lệnh. Mễ Bối liếc nhìn hai người cái rồi đứng dậy... “ được? Có người ngồi lên đùi , làm sao được?”

      - À, em hỏi này, có phải sau khi Mễ Bối đến đây, mẹ lại thay loạt điều hòa mới ? Em còn nhớ mới đổi được có nửa năm thôi mà!

      Uyển Uyển khẽ cọ vào mũi Mạc Ngôn Hy, hỏi.

      - Ừm... phải việc của em.

      Giọng của Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở nên lạnh buốt. Uyển Uyển cười khan tiếng, cũng biết điều mà mau chóng chuyển sang đề tài khác. Ngón tay đặt công tắc lò sưởi của Mễ Bối cứng đờ, lập tức hiểu ra chuyện gì đó.

      Sau khi trở lại ghế của mình, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình ti vi.

      - Bật lò sưởi lên chưa? Em vẫn thấy lạnh quá!

      Uyển Uyển ôm cổ Mạc Ngôn Hy, õng a õng ẹo .

      - Nào, để ôm chặt em lạnh nữa.

      Mạc Ngôn Hy . Bàn tay Mễ Bối đặt đùi, từ từ cứng đờ lại. Lúc này ti vi chiếu phim truyền hình Đài Loan, còn chưa hiểu gì, nhân vật nam chính trong phim bất ngờ hôn lên môi nhân vật nữ cái, mới đầu chỉ phớt như chuồn chuồn đạp nước, sau đó biến thành nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng.

      Bên cạnh Mễ Bối, Uyển Uyển ngồi đùi Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn ta, làm Uyển Uyển đỏ bừng mặt, khẽ rúc đầu vào ngực tình nhân. Bốn mắt nhìn nhau chừng năm giây Mạc Ngôn Hy từ từ cúi mặt xuống, tìm môi Uyển Uyển...

      Bàn tay Mễ Bối đột nhiên nắm chặt lại, cấu mạnh vào đùi mình để nhắc nhở bản thân được hoảng loạn, nếu lại chỉ bị người ta cười nhạo.

      đôi môi hồng khẽ hé mở, đôi môi mỏng băng lạnh nhưng đầy quyến rũ, trong chớp mắt dính chặt lấy nhau. Đột nhiên, Uyển Uyển đẩy mạnh Mạc Ngôn Hy ra, hoảng hốt đứng dậy:

      - Ơ... em... em chưa đánh răng...

      Uyển Uyển lúng túng, lùi về sau.

      - Hôm nay đừng hôn nữa nhé.

      - ...

      Mạc Ngôn Hy cũng đứng dậy, tiếng nào, mặt lạnh như tiền, ánh mắt vằn lên những tia máu li ti như muốn giết người tới nơi.

      Thời gian dường như đông cứng lại. Mễ Bối hiểu gì hết, tròn mắt hoang mang nhìn hai người. Bất thình lình, Mạc Ngôn Hy vươn tay kéo mạnh Uyển Uyển vào lòng, tay phải riết lấy gáy ta, gương mặt lạnh lùng cúi xuống hôn điên cuồng.

      - Á...

      Mễ Bối định quay mặt nhìn cảnh này, ngờ Uyển Uyển lại hét lên. Mễ Bối quay lại. Uyển Uyển ra sức giãy giụa, cặp môi hồng của ta run lên bần bật, miệng ngừng hét lớn:

      - Ngôn Hy! Em xin ! Đừng mà!

      Mễ Bối kinh ngạc đến ngẩn người ra. Mấy tiếng đồng hồ trước là ai quỳ trước cửa lớn tỏ vẻ đau khổ như có Mạc Ngôn Hy sống được? Sao giờ đây, ta lại sợ hãi trốn tránh nụ hôn của Mạc Ngôn Hy như trốn rắn độc, ác thú...

      Đây là loại con kiểu gì vậy? Mễ Bối liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của ta làm cho hoảng hồn.

      Mạc Ngôn Hy khẽ cúi đầu, mái tóc bù xù phủ xuống làm nhìn thấy mắt ta đâu nữa. Có điều gương mặt ta trắng bệch như băng tuyết ở Nam Cực, hoàn toàn có sức sống, còn hơi ấm, từng đường gân xanh hằn lên cánh tay, bàn tay nắm chặt lại phát ra những tiếng rắc rắc.

      Dường như chỉ giây sau là tất cả bùng nổ.

      - ... Sao lại nhìn em như vậy? Em... em...

      Uyển Uyển thấy dáng vẻ của Mạc Ngôn Hy, sợ đến run lên lẩy bẩy. Mạc Ngôn Hy tiếng nào, nhấc chân bước lên bước.

      - Á... Đừng đến đây!... ... là thằng điên!

      Uyển Uyển liên tiếp giật lùi. Mạc Ngôn Hy dường như bị kích động, cứ lầm lũi bước tới, vươn tay ra chộp lấy cổ áo Uyển Uyển, từ từ nhấc lên.

      - Á... Cứu tôi với!

      Cả người Uyển Uyển bị Mạc Ngôn Hy nhấc bổng lên , hai chân vùng vẫy loạn xạ, trông tội nghiệp như con thỏ bị người ta cầm tai xách lên. Mễ Bối thấy cặp mắt đỏ ngầu của Mạc Ngôn Hy, dám nghĩ ngợi nhiều, xông tới ra sức kéo áo ta. Mạc Ngôn Hy quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt lo lắng của Mễ Bối, liền lắc mạnh đầu cái, từ từ thả Uyển Uyển xuống:

      - Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy nữa!

      Mạc Ngôn Hy dọa dẫm. Uyển Uyển dám thở mạnh, vội vàng bỏ chạy ra cửa.
      Mễ Bối nhìn theo bóng dáng của lẳng lơ đó khuất dần sau khúc quanh, nhất thời cũng biết phải làm sao mới tốt. Mạc Ngôn Hy quỳ gục xuống sàn nhà, mặt cúi gằm, tiếng nào.

      - Mạc Ngôn Hy! là con ác quỷ!

      Tiếng Uyển Uyển bên ngoài vọng vào, khiến Mễ Bối yên tâm phần nào lại giật thót mình. Uyển Uyển vẫn đứng bên ngoài biệt thự, ra sức gào thét, nhất định là ta muốn sống nữa rồi.

      - Mạc Ngôn Hy! trẻ con vừa vừa thôi, muốn cho người khác ghen nên mới tìm tôi phải ? phải là người! tưởng tôi chết rồi chắc! mà điên mình !

      ...

      Sắc mặt Mạc Ngôn Hy vụt thay đổi, bàn tay nắm chặt lại. Mễ Bối dịu dàng ngồi xuống, lấy khăn tay lặng lẽ giúp ta lau mồ hôi trán.

      Mùa đông, nhiệt độ trong phòng cũng cao quá, vậy mà trán Mạc Ngôn Hy ướt đẫm mồ hôi.

      - Mạc Ngôn Hy! cho biết, đừng có mà đụng đến tôi! Đừng tưởng tôi , tôi tiền của nhà thôi! mà đụng đến tôi, tôi cho cả thế giới này biết cậu chủ nhà họ Mạc mắc bệnh AIDS... Ha ha ha... Để xem còn sống được bao lâu nữa? Để xem còn lừa gạt được đám con ngây thơ kia nữa ? Mễ Bối, là con ngốc, cái gã bên cạnh ấy là con quỷ, bị AIDS đấy! Ha ha ha...! Thoải mái quá! Cuối cùng cũng ra được rồi!... Ha ha...

      Khuôn mặt Mạc Ngôn Hy đầm đìa mồ hôi, thân hình đờ ra như bị đóng băng. Vú Lý nghe thấy, miệng lẩm bẩm niệm “A di đà phật”, chạy ra cổng đuổi Uyển Uyển .

      Uyển Uyển rồi, nhưng tiếng cười của ta vẫn văng vẳng khiến người ta phải rợn tóc gáy... Mễ Bối hoàn toàn sững sờ, nghĩ đến khả năng xấu nhất, y học càng ngày càng phát triển, có bệnh gì mà chữa được chứ? người khỏe mạnh làm sao mà dễ dàng chết... nhưng mà, AIDS... Mễ Bối có cảm giác như mình bị nhát dao đâm thấu tim.

      AISD - căn bệnh như con quỷ độc ác, tại sao lại nhằm vào người khỏe mạnh như Mạc Ngôn Hy cơ chứ?

      Mễ Bối ngẩn người ra lúc lâu, cánh tay giúp Mạc Ngôn Hy lau mồ hôi khẽ run rẩy. Mạc Ngôn Hy nhắm nghiền mắt, hàng lông mi khẽ giật giật, quỳ gục dưới đất, dường như ngừng thở, dường như hóa thạch.

      giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, rơi xuống đất.

      “Tách!”

      sàn nhà xuất dấu tròn, xung quanh có vô số hạt nước li ti bắn ra.
      Mồ hôi? Mễ Bối cúi đầu xuống, đột nhiên tim như thắt lại... mắt Mạc Ngôn Hy chảy mồ hôi?

      ---

      Hồi tưởng lại quá khứ, có lẽ là chuyện đau lòng nhất. Gương mặt Uyển Uyển lúc này đẹp cách lạ kỳ...
      Mạc Ngôn Hy nhốt mình trong phòng, chịu gặp ai. lát sau, trong phòng vang ra tiếng đồ vật bị ném lung tung, cùng với tiếng gào thét đau khổ của . Cứ thế, suốt hai tiếng đồng hồ liền, căn biệt thự của nhà họ Mạc mới được yên tĩnh.

      Mễ Bối đứng trước cửa phòng Mạc Ngôn Hy, được lúc lại nhàng gõ cửa, ôm hy vọng “có lẽ ấy mở cửa cho mình” cho đến tận khi bà Mạc về nhà. Bà Mạc nghe mọi chuyện qua điện thoại từ trước đó, mái tóc giờ có thêm mấy sợi bạc.

      Nghe vú Lý kể lại tình, sắc mặt bà Mạc càng lúc càng trắng bệch ra, cuống cuồng chạy lên lầu, đập cửa phòng con trai ầm ầm.

      - Con à! Là mẹ đây! Mở cửa ra! Mở cửa!

      Bà Mạc nôn nóng đến nỗi mồ hôi túa ra ướt đẫm.

      - Các người chết hết cho tôi!

      Tiếng quát giận dữ của Mạc Ngôn Hy vọng ra, cùng với đó là tiếng đồ thủy tinh bị đập xuống đất, đập vào cửa phòng.
      Mọi người giật bắn mình, lui lại bước.

      Bà Mạc vẫn bỏ cuộc, lại đập cửa lần nữa, lần này có tiếng động gì đáp lại. Thấy thế, bà lại càng lo lắng, nhưng cũng biết phải làm sao, đành vội vàng gọi điện cho chồng.

      tiếng sau, trong phòng vẫn im lặng như tờ. Ông Mạc đầm đìa mồ hôi trở về, sau lưng là người thợ khóa, người này cũng thở hồng hộc.

      - Mau lên! Mau mở cửa ra!

      Bà Mạc đưa tay quệt mồ hôi trán, thúc giục người thợ khóa. Cửa mở. Tất cả ùa vào.
      Tiếng hét, tiếng rú sợ hãi vang lên tận mây xanh. Dưới đất Mạc Ngôn Hy nằm đờ ra, sắc mặt trắng bệch, đầu ngoẹo sang bên. Bà Mạc vội vàng bổ đến bên cạnh con trai, thảm thiết kêu gào:

      - Con... ơi! Con của mẹ! Con làm gì thế? Làm gì thế?Trời ơi! Tôi làm gì thế này?

      - Ông Tư! Chuẩn bị xe! Gọi điện cho bệnh viện bảo họ chuẩn bị trước !

      Ông Mạc cũng giữ nổi bình tĩnh, gương mặt nghiêm nghị lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy.
      Vú Lý ở bên cạnh cậu chủ, khóc ầm lên. Ông Tư vội vàng phóng như bay xuống nhà. Ông Mạc bước đến, bế xốc Mạc Ngôn Hy lên, chạy thẳng ra cửa. Căn phòng của Mạc Ngôn Hy trong nháy mắt còn ai.

      Chỉ còn lại mình Mễ Bối vẫn ngây ra như tượng đá.
      Sắc mặt rất bình tĩnh, nhịp thở đều đặn, ánh mắt điềm tĩnh, tất cả đều hết sức bình thường. Dường như vừa rồi chỉ là màn quảng cáo vô vị ti vi, chứ phải có người uống thuốc ngủ tự sát.
      Chỉ có điều, sắc mặt lúc này trắng như tờ giấy, cả cặp môi cũng tái dại .

      ...

      Trong phòng karaoke, Mễ Bối lặng lẽ uống thứ rượu vang đỏ như máu, mệt mỏi dựa lưng vào chiếc sofa màu trắng sữa. ti vi chiếu đoạn nhạc thịnh hành, thiếu phụ mặc bikini thong thả bước , miệng hát véo von nhưng toàn những lời trống rỗng, vô vị.

      Mễ Bối lại nhấp miệng uống thêm ngụm rượu, ngửa đầu ra sau. Cửa phòng bật mở, vội quay ra nhìn. Là người phục vụ, Mễ Bối lại thất vọng cúi đầu xuống. đợi người.

      Nửa tiếng trôi , cửa phòng lại bật mở. Mễ Bối quay người lại, ta đến rồi. Mễ Bối đợi ở đây hai tiếng đồng hồ, vậy mà ta vẫn lững tha lững thững, có vẻ gì là vội vã.

      - Tôi biết chắc tìm tôi mà!

      Uyển Uyển dưỡn dẹo bước qua mặt Mễ Bối, ngồi xuống rồi tiện tay đốt điếu thuốc, động tác hết sức thành thục.

      - Lúc nãy nghe điện thoại thấy đúng rồi, tôi chưa bao giờ nghe giọng đó cả, có phải nhờ người gọi ?

      Uyển Uyển thở ra đám khói.
      Mễ Bối gật đầu.

      - Ừm, có phải muốn biết chuyện của Mạc Ngôn Hy trước đây ?

      Mễ Bối lại gật đầu.

      - ... Ừm... Biết là đến tìm tôi mà!

      Uyển Uyển hút thuốc rất nhanh, ta phả ra hơi khói, rồi dựa lưng vào thành ghế, nheo nheo mắt như nhớ lại chuyện xưa.

      - Tôi từng ta. Tôi biết ta cũng từng tôi.

      ta vừa lên tiếng, khiến Mễ Bối cảm thấy thoải mái, ngồi thẳng người dậy.

      - Sao hả? muốn nghe hả?

      Uyển Uyển cười khan tiếng, ngón tay nhàng vuốt lên mặt ghế, giống như thưởng thức thứ đồ chơi gì đó vậy.

      Mễ Bối thở dài, rồi lắc đầu.

      - Thế tôi kể tiếp nhé. Thực ra những chuyện này... tôi cũng chưa kể với ai bao giờ đâu. À... chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có ngày mình lại ngồi đối diện với người khác của Mạc Ngôn Hy để những chuyện này đâu.

      Uyển Uyển với vẻ châm biếm. Mễ Bối thoáng biến sắc, trong đầu băn khoăn biết có nên đứng dậy bỏ về .

      - Được rồi, được rồi, bắt nạt nữa. Lần trước làm tôi chịu khổ, tôi báo thù chút tâm lý thăng bằng được! Ha ha!

      Uyển Uyển phá lên cười.

      - Hai năm trước, tôi còn học trung học quen với Mạc Ngôn Hy rồi. Hồi ấy, chuyện đương của con cái là vấn đề đau đầu của các bậc phụ huynh, vậy mà mẹ của Mạc Ngôn Hy lại rất thích tôi, còn bảo tôi dọn hẳn đến nhà đó ở nữa. Lúc đó tôi còn , chỉ thích lãng mạn, thích được cùng người sớm tối bên nhau, cảm thấy đời này toàn là chuyện vui vẻ, hạnh phúc. Bình thường, Mạc Ngôn Hy rất thô lỗ, nhưng khi ốm đau chút, ta chuyện bé xé ra to, quan tâm hết sức. Nguyên nhân chắc cũng biết rồi, bởi vì bản thân người bị AISD rất yếu đuối, nên họ cho rằng người khác cũng giống mình. Còn mẹ của Mạc Ngôn Hy sao, bà ta chỉ muốn tìm đủ mọi cách để tôi và ta kết hôn, sinh cho nhà họ Mạc đứa con trai. Để cho tôi và Mạc Ngôn Hy có quan hệ với nhau, bà ta phải tốn ít công sức. Những chuyện này, tôi nghĩ chắc cũng trải qua rồi.

      Uyển Uyển vừa , vừa nheo nheo mắt nhìn Mễ Bối. Mễ Bối chỉ lặng lẽ gật đầu.

      - Lúc ấy tôi rất xấu hổ, còn Mạc Ngôn Hy từ đầu đến cuối vẫn chạm vào tôi, cả tay cũng cho tôi chạm vào nữa. Điều này làm tôi rất buồn, cứ bám lấy ta hỏi có phải thích tôi nữa ? Vì những chuyện này mà tôi bỏ nhà ra , tuyệt thực, đòi chia tay, cái gì cũng làm hết rồi, nhưng cũng có kết quả. Có điều Mạc Ngôn Hy cũng bị tôi làm cho phát ngấy lên, cuối cùng cũng ra thực về bệnh tật của mình. Cả đời này tôi cũng thể nào quên được nét mặt của ta lúc ấy. “ bị nhiễm HIV!” Mấy từ đó, ta nhanh lắm, vẻ mặt hoàn toàn bình thường, như hề để ý... Tôi bị chấn động đến nửa tiếng sau mới định thần lại được. Lúc ấy, tôi rất hoang mang, đầu óc cứ lặp lặp lại mấy câu hỏi: “Sao lại thế được? Mình và ấy quen nhau năm rồi cơ mà?” Nhưng bày ra trước mắt... Phải lúc lâu sau đó, tôi mới dám khẳng định rằng Mạc Ngôn Hy đùa. Bệnh AIDS, nghe thấy rợn người phải ? Nhưng có thể tưởng tượng được tâm trạng của người mắc bệnh thế nào ? có thể tưởng tượng lúc ta với tôi, nội tâm giằng xé và tự ti thế nào ? Còn cả sợ hãi nữa, ta sợ bị kỳ thị, sợ bị xa lánh. Vì vậy, ta vừa xong, liền lập tức cầu hôn với tôi. Tôi cũng từng suy nghĩ về chuyện này, vì dù sao con người Mạc Ngôn Hy cũng rất lương thiện. Mẹ ta lo lắng nhà họ Mạc bị tuyệt đường hương hỏa, nên bất chấp chuyện con trai mình truyền bệnh cho người khác, tìm đủ mọi cách để tôi mang đứa con của họ Mạc, bởi vì cho dù người mẹ mắc AISD, nhưng nếu dùng thuốc khống chế, tỷ lệ mắc bệnh của đứa con chỉ có 4% mà thôi. Rất ràng là Mạc Ngôn Hy đồng ý với cách làm của mẹ, nên ta thà cho tôi biết để đánh cuộc phen, có khi tôi ta mà từ bỏ sức khỏe và sống của mình. có tin ? Trước khi tôi biết thực này, thậm chí chúng tôi còn chưa hôn nhau lần nào.

      Uyển Uyển tới đây, liền ngẩng mặt lên nhìn ánh đèn mờ mờ trần. Hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ trong quá khứ, có lẽ là chuyện đau lòng nhất. Gương mặt Uyển Uyển lúc này đẹp cách lạ kỳ, trong sáng và thuần khiết.

      - Tôi đấu tranh với chính mình trong thời gian rất dài, có lúc tôi thậm chí muốn nhận lời với ta. Bởi vì, lúc bình thường, ta là kẻ rất ngang ngược lý lẽ, nhưng tôi biết ở sâu thẳm trong lòng, ta rất lương thiện, rất yếu đuối, hơn nữa còn rất tự ti, chịu nổi bất cứ đả kích nào. Trong thời gian đó, chúng tôi hề gặp nhau. Tôi sợ phải đối diện với ánh mắt đó, nhưng chuyện, thương hại lại là chuyện khác, sống của mình lại là chuyện khác nữa. Cuối cùng, tôi tàn nhẫn lựa chọn rời bỏ Mạc Ngôn Hy, thậm chí gặp nhau mà chỉ chia tay qua điện thoại. ta cũng rất bình tĩnh : “Được thôi.”

      Uyển Uyển kể đến đây, Mễ Bối mới chú ý thấy khóe mắt ta ươn ướt.



    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 16
      Uyển Uyển cầm tờ giấy mà tay run run, Mễ Bối thấy cái thứ mà người ta thường gọi là nước mắt ấy ngập tràn trong khóe mắt ta.

      Chiếc đèn xoay trần nhà chiếu những chùm sáng nhiều màu lên gương mặt xinh đẹp của Uyển Uyển, hết màu này rồi lại màu khác, biến ảo, dị thường.

      - Về sau, trong hai năm trời, tôi sống trong áy náy yên... Phù! Tôi biết, ra cũng tin. Nhưng tôi thực cảm thấy có lỗi với ta. Mỗi tối, trong đầu tôi lại ra hình bóng của ta! Mẹ nó! khó chịu! Tôi thường đến mấy nơi như quán bar hay vũ trường để tiêu khiển, quen biết ít đám bạn ăn chơi... Bọn chúng lừa cho tôi hút thuốc phiện, rồi tôi nghiện, có tiền, thỉnh thoảng lại phải đổi thân lấy thuốc! Đê tiện đúng ?

      Uyển Uyển cười ngặt nghẽo, chỉ Mễ Bối :

      - Liệu có ai tin rằng ba năm trước con này còn ngây thơ hơn cả cơ chứ? Ha ha ha! Giờ tôi già rồi, lão luyện rồi!

      Uyển Uyển , ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt đượm vẻ thê lương.

      - Nghiện, hết tiền, phải làm sao? lừa thôi! Ai vừa có tiền lại vừa dễ gạt? Tất nhiên là nhà giàu mà lại tôi rồi. Tôi tìm đến nhà Mạc Ngôn Hy cách rất tự nhiên. Đương nhiên, con người Mạc Ngôn Hy thế nào tôi biết rất , làm sao ta dễ dàng tin tôi được? “Em !” cái con khỉ ấy, mấy năm đương chẳng bằng bữa cơm no. Hơn nữa, bên cạnh ta giờ rồi, đâu còn đến lượt tôi nữa? Hôm ấy, ta cố ý diễn trò với tôi trước mặt thôi. Có điều ta hơi quá đáng, để chọc tức , ta bất chấp chuyện tôi có bị nhiễm bệnh hay ! Lúc ấy, tôi cũng hơi quá lố chút! Nhưng mà...

      Uyển Uyển mỉm cười, nhấp ngụm rượu:

      - Giờ nghĩ lại, thấy có qua có lại, cũng công bằng thôi.

      - …

      - Muốn biết tại sao ta mắc phải cái thứ đó ?

      Uyển Uyển lau nước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên:

      - Đừng nghĩ người mắc bệnh này là có hành vi gì đáng kiểm điểm đấy nhé. Hồi , Mạc Ngôn Hy rất ngoan, tính tình rất tốt. Nghe hồi đó, ta còn là thần đồng nhạc của cả nước nữa cơ! Năm mười lăm tuổi, ta gặp xe hiến máu nhân đạo phố. Mạc Ngôn Hy thể hình cao lớn, lại nhiệt tình giúp đỡ người khác, nào sợ gì mất chút máu, bèn ngồi xuống cho đâm kim... Nửa năm sau, trong lần kiểm tra sức khỏe, mới phát ra trong máu có virus HIV. Thế là xong, thanh niên tương lai rạng ngời tong. ta bắt đầu tự bỏ rơi mình, tính khí cũng trở nên quái đản, sợ truyền bệnh cho người khác, cả nhà cũng cảm thấy phải là nhà của mình nữa.

      Kể tới đây, Uyển Uyển đưa mắt nhìn Mễ Bối đầy ý tứ:

      - câu khó nghe, nhưng là . Tôi rất hy vọng có thể ở bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bởi vì, ta quá đơn rồi. Điều mà ta sợ nhất chính là phải rời xa người thân của mình. Mà trong lòng ta lúc này, địa vị của chỉ sợ là vượt quá cả người thân rồi đó.

      Mễ Bối tròn mắt nhìn Uyển Uyển, hơi thở nặng nề, chỉ muốn đem những điều trong lòng mình hét lên với tất cả mọi người: Tôi sợ, tôi rời khỏi ấy!

      - cho cùng tôi làm ta tổn thương quá nặng nề. Vì vậy, cho dù ta , cũng dám tiếp nhận , ta sợ cũng rời xa ta giống như tôi. Ha ha, Mễ Bối, tôi cho biết, đừng nhìn cái gã đó đâu cũng oai phong lẫm liệt, thực ra lòng ta... tôi còn biết hay sao? Tự ti muốn chết! Da mặt lại mỏng nữa, còn trẻ con nữa chứ!

      Mễ Bối gật đầu đồng ý.
      Im lặng bao trùm trong khoảnh khắc. Mễ Bối dùng giấy bút chuẩn bị trước, viết:

      “Mạc Ngôn Hy còn sống được bao lâu?”

      - biết được, có lẽ là mười năm, hai mươi năm, cũng có lẽ là giây, hai giây. Tử Thần nhắm trúng ta rồi, ta thể thoát khỏi bàn tay của số phận đâu.

      Mễ Bối phản ứng gì.

      ...

      ngồi thêm lúc nữa, nghe Uyển Uyển kể những chuyện ngu ngốc trước kia của Mạc Ngôn Hy, cười cười. lúc sau, chuông điện thoại vang lên, Uyển Uyển che miệng thầm lát rồi đứng dậy:

      - Tôi trước đây! tự thanh toán nhé!

      Mễ Bối gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn kéo áo Uyển Uyển lại, viết vào giấy:

      - Sau khi bỏ hôm trước, Mạc Ngôn Hy uống thuốc ngủ tự sát rồi.

      Uyển Uyển cầm tờ giấy mà tay run run, Mễ Bối thấy cái thứ mà người ta thường gọi là nước mắt ấy ngập tràn trong khóe mắt ta.

      Uyển Uyển lấy tay che mặt... lát sau, lại ngẩng đầu, lại nở nụ cười tươi tắn.

      - Cảm ơn . Tôi dây. Bye bye.

      Mễ Bối nhìn theo bóng Uyển Uyển, lúc lâu rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng ta cười đùa với đám nhân viên nam của quán. Đột nhiên hiểu ra, tại sao Mạc Ngôn Hy lại , nhất định là phải vui mới cười.

      ----

      Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên . Mễ Bối mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu...
      Mạc Ngôn Hy uống quá nhiều thuốc an thần nên mất tri giác, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng may là kịp thời phát , nên chưa nguy đến tính mạng.

      Sau mấy tiếng, Mạc Ngôn Hy mở mắt, thấy được truyền dịch, xung quanh trắng toát màu, liền lập tức hiểu ra mình ở đâu.

      Đối với ta, bệnh viện là địa ngục quen thuộc nhất. Cả bố và mẹ đều ở đó. Ông Mạc thấy con trai tỉnh lại, tiếng nào, đứng dậy bỏ . Nhưng trước đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra quan tâm lo lắng gương mặt khắc khổ của ông. Ông lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, Mạc Ngôn Hy từ sợ bố, luôn cho rằng bố mình.

      - Con à! Con điên rồi hay sao! Làm mẹ sợ chết khiếp! Sao con để nhiều thuốc an thần trong phòng như thế? Có phải con chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bố mẹ mà ? Con ơi!

      Bà Mạc bổ đến bên giường bệnh, dịu dàng xoa lên gương mặt tiều tụy của con trai, nước mắt chảy lã chã.

      - Mẹ già rồi, mẹ chịu nổi nữa đâu! Nếu con mà , mẹ biết phải làm sao hả con?

      Khóe mắt Mạc Ngôn Hy cũng đỏ hoe lên, môi mím chặt lại, tiếng nào. Cặp mắt Mạc Ngôn Hy bắt đầu chuyển động, ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng thấy thứ muốn tìm, liền khẽ chau mày lại, lo lắng ra gương mặt trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy, tia máu từ từ rỉ ra.
      Bà Mạc vội vàng lấy nước cho con trai:

      - Con muốn gì hả?

      Mạc Ngôn Hy nhấp ngụm nước, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, khẽ mấp máy miệng, định rồi lại thôi... do dự lúc, mới hỏi:

      - Mẹ... Mễ Bối đến chưa?

      - ...

      Bà Mạc ngẩn người, lặng lẽ giúp con trai đắp lại chăn, trả lời.

      - Mẹ, có phải...

      - Con à! Con ngoan của mẹ! Chúng ta đừng đến Mễ Bối nữa được !

      Bà Mạc cảm thấy sống mũi hơi cay cay, ôm chặt đứa con trai đáng thương của mình vào lòng, đau đớn rên rỉ:

      - Chúng nó chẳng đứa nào có lương tâm cả! Sau này có mẹ ở bên con! Lúc nào con , mẹ theo con xuống đó gặp Diêm Vương!

      Giọng bà rất chân thành, khiến người ta cảm động đến tận tâm can, càng về sau, tiếng càng nghẹn ngào, nghe ra tiếng nữa.

      - Quả nhiên là... đến... quả nhiên đúng như vậy... sau khi biết ... tất cả mọi người đều trốn tránh con, cho dù trước đây tốt với con thế nào cũng thế... mẹ, đột nhiên con cảm thấy trước đây mình ngu ngốc.
      Mạc Ngôn Hy bất ngờ nghiêm mặt với mẹ, dáng vẻ đờ đẫn như người mắc chứng thiểu năng trí tuệ:

      - Cứ ngỡ rằng tình là vạn năng, có thể chiến thắng tất cả, hóa giải mọi thứ khúc mắc đời. Con đúng là thằng ngu, bị lần rồi mà lần sau vẫn cam tâm tình nguyện đặt chân vào cái bẫy đó. Ha ha, ít nhất cũng chứng minh được rằng con là thằng ngu dũng cảm.

      Bà Mạc ôm mặt con trai, lắc đầu mà lòng đau như cắt.

      - Lần nào cũng vậy, mà vẫn dấn tới. Mẹ, mẹ xem con trai mẹ có dũng cảm ? Có phục con ?

      Đột nhiên cảm thấy mắt nóng bừng, Mạc Ngôn Hy vội vàng ngước mặt lên trần nhà, cố kìm cho hai hàng nước mắt chảy ra. ta tự sát, chính là vì sợ phải nhìn thấy Mễ Bối ra . Kết quả là vẫn bỏ . ta nhìn lên trần nhà, là để nước mắt chảy ra... Nhưng cái gì đến, vẫn đến, muốn tránh cũng được. hàng lệ trong suốt, rơi ra từ khóe mắt Mạc Ngôn Hy.

      Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ nhè .

      - Chắc là vú Lý mang mấy món con thích ăn nhất đến đấy!

      Bà Mạc , rồi lau nước mắt đứng dậy ra mở cửa.
      Ngoài cửa là trẻ, thò đầu vào, gương mặt thanh tú, cặp môi hồng như hoa đào, làn da trắng như hạt gạo trân châu. Mễ Bối.

      Mạc Ngôn Hy ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt thoáng ra vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại biến mất.

      - Mễ Bối, em đến tạm biệt phải ? Coi như em cũng có lương tâm, thấy sắp chết, trước khi bỏ cũng đến chào tiếng.

      Mạc Ngôn Hy giễu cợt.

      - Hy Hy, con được bậy.

      Bà Mạc vội ngăn con trai lại, rồi nhìn sang Mễ Bối, ngờ vực hỏi:

      - Mễ Bối, con sao?

      Mễ Bối bình tĩnh lắc đầu. Vẻ mừng rỡ lại lên gương mặt Mạc Ngôn Hy. Bà Mạc thấy con trai như vậy, lòng như thắt lại, kéo Mễ Bối ra ngoài, nghiêm mặt :

      - Mễ Bối, bệnh của Hy Hy chắc con cũng biết rồi, bệnh AIDS là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa lại thể chữa được. Con muốn , tất cả chúng ta đều có thể hiểu được. Nhưng xin con...

      Người mẹ này tới đây, lại nén nổi hai hàng nước mắt:

      - Xin con hãy cho nhàng, đừng làm tổn thương đến... đến đứa con tội nghiệp của mẹ! Ôi...

      Bà Mạc, cuối cùng, cũng nén nổi đau thương, bật khóc thành tiếng, lại sợ con trai nghe thấy, nên chỉ có thể ra sức bụm chặt miệng mình lại, cố gắng phát ra thanh nào.

      “Con đâu hết!”

      Mễ Bối dùng tay ra hiệu.

      “Con ở bên ấy!”

      Bà Mạc học qua thủ ngữ, nên hiểu được ý Mễ Bối, cảm kích đến rơi lệ, quên hết mọi chuyện, ôm chặt vào lòng, thất thanh thốt lên:

      - Con ơi! Mẹ biết con là người tốt mà! Mẹ biết con nỡ rời xa Hy Hy của mẹ mà! Mẹ biết mà...

      Bà Mạc lặp lặp lại biết bao nhiêu lần:

      - khổ cho con quá, vì Hy Hy mà con phải chịu khổ... Kiếp sau, mẹ làm trâu làm ngựa báo đáp cho con!

      Mắt Mễ Bối đỏ hoe, ra sức lắc đầu. Khoảng thời gian sau đó, Mễ Bối hầu như đều ở trong phòng bệnh chăm sóc Mạc Ngôn Hy, lúc có mặt, ai được bước vào trong phòng cả. Mạc Ngôn Hy biết sợ người khác cũng vô tình bị nhiễm bệnh, trong lòng hiểu , nhưng lại dám ra.

      Cho dù là giữa trưa hay nửa đêm, chỉ cần Mạc Ngôn Hy kêu đói, là Mễ Bối đều vội vàng tự tay nấu đồ ăn mang tới.

      - muốn em đút cho cơ!

      Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên . Mễ Bối mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu, sau đó cẩn thận bón từng thìa cho người . Mỗi lần như vậy, Mạc Ngôn Hy lại ngẩng đầu lên nhìn, gặp phải ánh mắt trong sáng ngây thơ của Mễ Bối, lòng ta lại như bị dao cứa.

      - Ôi! Mễ Bối! Cứ như vậy sớm muộn gì em cũng kiệt sức thôi!

      Mạc Ngôn Hy có lúc cũng chán nản . Mễ Bối mỉm cười, dịu dàng lắc đầu. Có lúc Mạc Ngôn Hy cũng nhớ đến chồng chưa cưới của Mễ Bối, sau đó lại lo lắng hỏi:

      - Có đúng là hai người từ bỏ hôn ước ? ? gạt chứ?



    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 17
      Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, chỉ việc đợi, tử thần nhất định đến...

      - Có đúng là hai người từ bỏ hôn ước ? ? gạt chứ?

      Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của Mạc Ngôn Hy, nỗi u buồn trong lòng Mễ Bối lại càng thể xóa nhòa. Kỳ hạn trở lại Thiên đình chỉ còn tháng ngắn ngủi, hơn nữa, phải mọi chuyện với Cửu Hoàng tử, phải lập lời thề mới có thể tiếp tục ở lại với Mạc Ngôn Hy trong những ngày tháng cuối cùng này. tháng sau, biết phải thế nào với Mạc Ngôn Hy đây?... Em phải lên trời, em phải kết hôn với con trai của Ngọc Đế... Truyện cười à? Ai tin chứ?

      Cứ biến mất như vậy, Mạc Ngôn Hy có lẽ dễ chịu hơn. Mễ Bối nghĩ đến tình cảnh sau tháng nữa, càng nghĩ càng thẫn thờ.

      - Nghĩ gì vậy? Nhớ à?

      Mạc Ngôn Hy hươ hươ tay trước mặt Mễ Bối. Mễ Bối mỉm cười, gật gật đầu. Mạc Ngôn Hy rất vui vẻ, chỉ như vậy cũng đủ khiến ta thỏa mãn rồi.

      Có lúc, Mạc Ngôn Hy lại đỏ mắt nắm tay Mễ Bối, ngại ngùng :

      - Chỉ cần em ở bên thế này, dù có chết, cũng cam lòng! Trước đây, tốt với em. Mễ Bối, sao em lúc nào cũng tốt với như vậy?

      Sau đó, ta lại ngước mặt lên suy nghĩ:

      - Ôi, em thử nghĩ xem, nếu người khỏe mạnh tốt biết bao! em, em cũng . Mỗi ngày đều cầm tay em, dẫn em khắp nơi, cũng có thể nấu cơm cho em ăn, nuôi cho em béo như chú heo con vậy! Sau đó, chúng ta sinh ra nhiều heo con khác nữa...

      Mạc Ngôn Hy vừa , nước mắt vừa chảy dài má.

      - Mễ Bối!

      ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, thái độ chân thành vô cùng:

      - Em có cảm thấy rất ích kỷ ? em, cứ bám lấy em, mặc kệ em có bị bệnh hay ... Thực ra, có nhiều lúc, chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi em, đuổi em xa. Nếu đuổi em , em có ?

      Mạc Ngôn Hy thẫn thờ hỏi.

      - ...

      Mễ Bối cũng đờ người ra, khe khẽ lắc đầu, rất nhưng cũng rất kiên định.

      - Ha ha, biết mà! Bởi vì em là con ngốc!

      Mạc Ngôn Hy vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của Mễ Bối.

      - Nhưng lòng, chưa từng nghĩ chuyện của chúng ta có thể tiến xa hơn. thế này, còn có thể cầu mong được gì nữa? Chỉ cần em ở bên thỏa mãn, cảm kích lắm rồi. Thực ra, điều mong muốn nhất, chính là được như bây giờ vậy. Đến khi nào phát bệnh, nhất định đuổi em . Lúc ấy, em đừng trách tàn nhẫn!

      Mễ Bối cảm thấy sống mũi cay cay, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu... ý muốn , mình bỏ .

      - Chà... em có cảm thấy đột nhiên trở nên lắm lời hay ?

      Mạc Ngôn Hy bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Mễ Bối hỏi. Lắc đầu.

      - cũng biết vì sao nữa! Hôm nay đột nhiên lại có rất nhiều chuyện muốn với em! Dù có đau đến mấy cũng phải ...

      Vừa , Mạc Ngôn Hy vừa nhìn ra cửa sổ:

      - Chỉ sợ bây giờ , sau này còn cơ hội nữa.

      Mễ Bối chợt cảm thấy chua xót, quay mặt dám nhìn vào ánh mắt chân thành đó nữa.

      Hai tuần nữa qua

      - Mễ Bối! cảm thấy mình khỏe nhiều rồi! Có thể xuất viện được rồi! Sau khi xuất viện, nhất định nghe lời em, học hành chăm chỉ!

      Mạc Ngôn Hy ngồi dậy, cười hì hì . Mễ Bối chán nản lắc đầu.

      Mạc Ngôn Hy trầm ngâm lúc, rồi đột nhiên bật dậy, nhảy tưng tưng giường :

      - Còn được à? Em thấy hoàn toàn khỏe hẳn rồi mà! muốn ra viện, muốn ra viện! Mạc Ngôn Hy khá cao, nhảy nhót giường, đầu suýt chút nữa chạm phải trần nhà. Thấy dáng vẻ loi choi như chú khỉ con của Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối giật mình biến sắc. vội vàng giữ chặt Mạc Ngôn Hy lại, cho ta nhảy nhót lung tung nữa. Bà Mạc nghe tiếng liền chạy tới.

      - Mẹ! Con muốn ra viện! Con khỏe hẳn rồi!

      Mạc Ngôn Hy nhún vai.

      - Con sắp phát điên lên rồi!

      - Ừ...

      Bà Mạc lưỡng lự nhìn Mễ Bối, vừa hay gặp phải ánh mắt cầu cứu của .

      Thực ra, từ tuần trước, bác sĩ đưa kết quả xét nghiệm cho bà Mạc. Mạc Ngôn Hy chuyển từ giai đoạn nhiễm HIV sang AIDS. Để Mạc Ngôn Hy nghi ngờ, đến khi ta ngủ say, mọi người mới bí mật chuyển cả giường bệnh sang căn phòng cách ly được bày bố giống hệt như căn phòng cũ, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt đến tiêm và đưa thuốc. Muốn xuất viện, chỉ sợ dễ dàng như vậy.

      - Sao hả?

      Mạc Ngôn Hy nhận ra vẻ khó xử mặt hai người, ngẩn ra trong giây lát, sau đó gượng gạo đùa:

      - Lẽ nào tình hình quân địch có thay đổi?

      - có! Con đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ cả ngày như thế. Con ấy à, cứ ở đây dưỡng bệnh , có Mễ Bối ở bên cạnh rồi còn gì nữa. Bác sĩ , bên ngoài giao mùa, thích hợp với thể trạng của con đâu.

      Bà Mạc vội lấp liếm. Mạc Ngôn Hy cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười .

      - Vậy cũng được, chỉ cần có Mễ Bối ở bên con là được rồi!

      - Hư đốn!

      Bà Mạc vỗ lên đầu con trai, ngồi thêm lát rồi về nhà. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.

      - Ở với em có buồn ?

      Đột nhiên, Mạc Ngôn Hy lên tiếng, giọng đượm vẻ đau xót, muốn đưa tay ra nắm lấy tay , nhưng hiểu tại sao, lại đờ ra đó, cuối cùng rũ xuống.

      Mễ Bối lắc đầu. Mạc Ngôn Hy giờ mới yên tâm nằm xuống, được lát ngủ thiếp . ta bắt đầu sốt , tả, hơn nữa càng lúc càng thèm ngủ. Cho dù ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, Mạc Ngôn Hy vẫn cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ vài ngày, thân thể gầy rộc . Tất cả mọi người đều rất đau lòng, nhưng đều biết phải làm sao.

      Thời hạn phải trở về Thiên đình mỗi lúc cận kề, khiến cho Mễ Bối càng thêm hoảng hốt. hôm, Mạc Ngôn Hy đột nhiên cảm thấy khuỷu tay mình ngưa ngứa, bèn lấy tay kia gãi gãi. Hai tiếng sau, vẫn cảm thấy ngứa, bèn lật lên xem thử, khỏi giật mình đánh thót, ra da ta nổi ban đỏ lốm đốm, hơn nữa còn lan ra rất nhanh.

      Lòng Mạc Ngôn Hy như chùng xuống, lập tức hiểu ra, thời gian tử thần đến tìm mình còn bao lâu nữa, đưa mắt nhìn Mễ Bối say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật. “ ra ấy vì mình mà cả giấc ngủ ngon cũng thể có.”

      Toàn thân Mạc Ngôn Hy bắt đầu run lên. ra, khi tử thần còn ở xa, đến cái chết, cảm thấy cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng khi bóng đen của ông ta đến bên cạnh, thử hỏi có bao nhiêu người có thể thoải mái yên tâm ra được chứ?

      “Em biết , người nỡ rời xa nhất, chính là em đấy!”

      Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn mình thương, thầm chúc cho được khỏe mạnh, bình yên sống nốt quãng đời còn lại.

      nhìn Mễ Bối nửa tiếng đồng hồ, nhưng ánh mắt Mạc Ngôn Hy vẫn lưu luyến nỡ nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cố nén nỗi đau trong lòng, đánh thức dậy:

      - Mễ Bối! đói rồi! muốn ăn cháo đậu xanh do chính tay em nấu!

      Hiếm khi thấy Mạc Ngôn Hy lại thèm ăn như vậy, Mễ Bối liền mừng rỡ đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Mạc Ngôn Hy xuống giường, đứng bên cửa kính, nhìn bóng xinh đẹp như tiên ấy xa dần trong ánh mặt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng đung đưa theo nhịp...

      “Tạm biệt, tình của .”

      Đó là lần cuối cùng, Mạc Ngôn Hy nhìn thấy bóng dáng ấy. Mạc Ngôn Hy giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội đầu rỗng cái lọ , ta giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi. Kế hoạch này, Mạc Ngôn Hy chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

      Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho vào miệng, nhấp thêm ngụm nước. Sau đó chỉ việc đợi, tử thần nhất định đến. Mạc Ngôn Hy yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mễ Bối, là lại như có dòng nước mát rượi tưới khắp người.

      “Mễ Bối xinh đẹp... ấy đường về nhà. Khi ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến có lẽ mình nằm ở nhà xác rồi.”

      “Mễ Bối... có phải chưa từng ... em... đó là... nuối tiếc lớn nhất trong đời ...”

      Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát toàn thân Mạc Ngôn Hy lạnh toát, miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng được, bởi vì tim ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất người con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, ta chính là người duy nhất chỉ vào mặt ông mà mắng: “Rốt cuộc ông có biết chữa bệnh hay ?”

      Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy được yên bình rồi.

      --

      Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của được đáp lại...

      - Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!

      Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại Thiên đình. Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp nàng. Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.

      - À! Hai mươi ngày này qua nhanh!

      Hoàng tử vỗ lên vai Mễ Bối. ngày trời, năm dưới trần.

      “Hai mươi năm của mình, qua vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ... cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng thể bì được chữ tình ở nhân gian.”

      Mễ Bối thầm nghĩ. Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, ai chú ý đến Mễ Bối mình lén vào nơi ở của Ngọc Đế.

      - Đào Hoa Tiên Tử, muốn cứu kẻ chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ dựa vào Đại Hoàn Đơn đủ đâu.

      Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi .

      - Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau ?

      - Trừ phi... là dùng đến Long Châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy khó, huống chi là lấy dùng. Tuy là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng phải dễ!

      - Long Châu ở đâu?

      Mễ Bối sợ nguy hiểm, hề do dự hỏi.

      - Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.

      Còn chưa nghe hết, Mễ Bối co chân chạy .

      - Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long Châu là linh vật, đem xuống nhân gian mất sức mạnh! Muốn cứu người, phải ngậm nó trong miệng! Nhưng làm vậy, miệng bị thiêu cháy đó!

      ...

      - Kẻ nào? Kẻ nào trộm Long Châu của ta?

      Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình.

      - Bẩm... bẩm Ngọc Đế... vừa rồi... Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối... miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!

      - Hả?

      - Hả?

      Ngọc Đế và Cửu Hoàng tử đồng thanh hét lên.

      - thể được! Mễ Bối...

      Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.

      - Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mễ Bối lên Thiên đình...

      ...

      Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như mặt trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.

      Bà Mạc ngất mấy lần, lúc này gục đầu vào người chồng, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.

      Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp gian, rồi quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong những cánh hoa đào nhắn đáng , quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.

      Nửa phút sau, thi thể lạnh của Mạc Ngôn Hy được đẩy vào nhà xác bị cản lại. Má phồng lên như ngậm cả chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như thấy mũi đâu nữa.

      - ... là ai?... Hy Hy rời bỏ chúng tôi rồi... đừng làm phiền nó nữa!

      Bà Mạc bước lên, định kéo ra, nhưng vì quá đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai , khóc lên nức nở. ra cũng kỳ lạ, lạ này mang cho bà cảm giác vô cùng thân thiết.

      Mễ Bối phản ứng gì, cặp mắt bị ép cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra. nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.

      - Đừng đụng vào con tôi!

      Bà Mạc đau đớn kêu lên.

      Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho . Mễ Bối nhàng giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm việc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình.

      cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy. Trong chớp mắt, viên ngọc từ trong miệng chui vào miệng Mạc Ngôn Hy. vẫn hôn lên môi người chết.

      Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt khẽ giật giật.

      Bà Mạc muốn kêu lên lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.

      tiếp tục hôn.

      Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt đầu hút lấy lưỡi . Mùi máu tanh bắt đầu tỏa ra xung quanh hai người, nhưng Mạc Ngôn Hy hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy .

      - Có phải ... mơ... ... Mễ Bối!

      Mạc Ngôn Hy cất tiếng.

      - !!

      Mễ Bối gật đầu, rồi buông tay.

      - A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! là tiên nữ phải ?

      Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn trân trối.

      - Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần đem con của mẹ rồi!

      - Ư...

      Mạc Ngôn Hy từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, giống như người ở lâu trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. ta nheo nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình... Đây hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối xinh đẹp của mình? ta phẫn nộ đẩy ra:

      - Cút ! Ai cho động vào tôi!

      Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như dám tin rằng đây là , vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng bằng hai tiếng “cút ” lạnh lùng vô tình của ta. giọt nước mắt trong suốt chảy gương mặt biến dạng thảm hại của . Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.

      Mạc Ngôn Hy nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi người mình, rồi trừng mắt nhìn trước mặt:

      - là ai?

      ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cái. này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn đường như sợi chỉ. Từ khe hở xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt quen thuộc... Ánh mắt ấy, tràn ngập uất ức, u buồn và trong sáng, giống Mễ Bối đến lạ kỳ.

      - là...

      Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần. Mễ Bối muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người . Động tác này càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm... phải Mễ Bối còn ai vào đây được nữa?

      lao tới, hai tay giữ chặt người , ép phải nhìn thẳng vào mắt mình, rồi khịt khịt mũi:

      - Mùi hương người em cho biết em chính là Mễ Bối!

      Bà Mạc kinh ngạc kêu lên khe khẽ.

      này đúng là Mễ Bối?”

      sống lại rồi!” Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng bị tổn thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông đáng sợ.

      Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm thấy tất cả đau khổ mà mình phải trải qua đều sánh được với niềm vui lúc này, khóe mắt long lanh ngấn lệ ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy cảm thấy trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.

      Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại cười được hay sao?

      Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy khỏi nhớ lại câu ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân. Lúc này, hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.

      - Mễ Bối, em khóc à? chưa bao giờ thấy em khóc cả? Sao lại khóc vào lúc này?

      Mạc Ngôn Hy vỗ lên gáy người , lớn tiếng mắng. Phải rồi! chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng, mát rượi!

      ...

      - Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? ngưỡng mộ họ quá!

      - Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra ta cũng biết nữa, chắc là ngọt.

      ...

      ra nước mắt như trong tưởng tượng của , ngọt cũng dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.

      - Hả? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa?

      Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên mắng .

      “Cười nhất định là phải vui, khóc nhất định là phải buồn.”

      người con trai với điều này. Giờ vì xúc động mà rơi lệ.

      “Tử thần nhắm trúng ta rồi, ta thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu.”

      Uyển Uyển như vậy. Thế nhưng, Mễ Bối thành công! Cả em và tử thần đều muốn có , có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em , sâu sắc.

      ...

      - Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay ?

      Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.

      - Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử rơi lệ,... trở thành người phàm, thể trở về Thiên đình được nữa.

      - A...

      Cửu Hoàng tử kêu lên tiếng rồi ngất . Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên Tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:

      - Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, quỷ thần dung, đánh cho trở lại nguyên hình!

      ....

      Hoàng hôn, thanh niên cao lớn đẹp trai ngồi trong phòng kính trồng hoa lầu ba, tay cầm quyển Thủ ngữ chỉ nam1 chăm chú đọc.

      - Con à, xuống ăn cơm , đừng xem nữa!

      Bà Mạc bước đến, vỗ lên vai Mạc Ngôn Hy:

      - Mễ Bối trở lại nữa đâu. ấy thuộc về nơi này.

      - , con tin rằng Mễ Bối nhất định trở về bên con, ấy chỉ ở đâu đó quanh đây mà thôi.

      Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:

      - Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của ấy.

      - Con trai của mẹ...

      Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đầu thở dài. Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách.

      Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khỏe mạnh.

      - Vú Lý, cây gì vậy?

      Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi.

      - Vú trồng đấy à?

      - phải, cậu chủ ạ... Đây, hình như là cây đào!

      Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.

      Nơi cây đào mọc lên, hiểu sao lại có chiếc nịt cổ tay màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở đó như mặt người nhoẻn miệng cười vui vẻ.

      Gió mang theo mùi hương hoa thoảng lướt qua, chiếc lá dưới đất bị gió thổi tung bay lên dính vào quần Mạc Ngôn Hy, tựa như nũng nịu bám lấy người .

      Mạc Ngôn Hy ngẩn người ra, cảm giác thân thuộc dâng lên trong tâm khảm, bâng khuâng cúi xuống ngắm nhìn cây đào :

      - Tại sao? Tại sao em đẹp hơn tất cả các loài hoa khác?

      - ...

      Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn khẽ rung rung.

      Hoa đào đẹp hơn tất cả các loài hoa khác bởi vì nó được tưới bằng tình của con người.


      ~~~HẾT~~~

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :