1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu đôi môi em - Mộc Khinh Yên ( hoàn )

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 09 Phần 2



      Lâm Nam Vũ tắt điện thoại, cắn môi, bây giờ chẳng muốn gặp ai cả, bỗng dưng hy vọng người chờ dưới lầu là . cười, cười mình đúng là hay mơ, cho dù có đánh chết cũng đừng mong chủ động với thêm lần nữa.


      Triệu Nhan Lỗi ngồi salon, nhìn em ủ rũ từ lầu bước xuống, cái miệng chu lên, đôi mắt hoe đỏ. Kiều Ngọc Phượng từ nhà bếp mang hoa quả bước ra, thấy Triệu Tiểu Mạn, hai mắt nheo lại:


      - Tiểu Mạn, Vũ của con biết con về chưa? Mau lên đó thăm nó .


      Triệu Tiểu Mạn cố nặn ra nụ cười:


      - Dạ, thay quần áo, lát nữa xuống. – Triệu Nhan Lỗi thấy Lâm Nam Vũ thuận mắt từ trước, hôm nay em về mà thèm tới sân bay đón, nếu phải vì em mình thích ta còn lâu mới gả em cho loại động vật máu lạnh đó.


      Lâm Nam Vũ thay quần áo xong, lại kéo cổ áo lên để che vết cắn cổ, mặc dù vết cắn chỉ còn rất mờ nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra. biết mình có quan tâm tới Triệu Tiểu Mạn hay , nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của , là người quan trọng nhất sống suốt cuộc đời với .


      Từ lầu bước xuống, mấy người ngồi bên dưới đều đổ dồn ánh mắt lên khuôn mặt sưng vù của .


      - Ôi! Vũ, mặt làm sao thế? Ai đánh hả? – Triệu Tiểu Mạn kinh ngạc chạy tới bên cạnh Lâm Nam Vũ, xoa xoa mặt , nước mắt rơi ra. – Vũ, đau lắm ?


      Lâm Nam Vũ ngoác miệng cười, giữ tay Triệu Tiểu Mạn lại:


      - sao, sao… – Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt giận dữ và khinh bỉ của Triệu Nhan Lỗi. Lâm Nam Vũ đâu thèm quan tâm tới ánh mắt của , vui vẻ cười . – Lỗi, càng ngày càng nghiêm túc đấy, như vậy chóng già thôi, cười nhiều chút.


      Triệu Nhan Lỗi đứng lên, sắc mặt vẫn hiền hòa hơn:


      - Vị hôn thê của cậu mà để tôi phải ra sân bay đón, những việc còn lại cậu tự xử lý , tôi còn việc, trước đây.


      - Sao vậy Lỗi? Lần nào nhìn thấy tôi cũng như vậy, tôi là em rể tương lai của đấy.


      Những người khác đều quen khi thấy hay người như vậy. Triệu Nhan Lỗi vốn nổi tiếng là người giàu có nhưng khiêm tốn, luôn đối xử thân thiện với người khác, bao giờ nổi giận với cấp dưới, nhất là hề hư hỏng, chơi bời như những gã con nhà giàu khác, lại có thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhưng chưa bao giờ người ta nghe người này, bỏ người kia, việc này hoàn toàn khác với Lâm Nam Vũ. Vẻ đẹp trai và thói đa tình của Lâm Nam Vũ nổi tiếng khắp trong giới, có thể đây là điểm mà hai người hợp nhất. Lâm Nam Vũ thích cái thái độ cao thượng của Triệu Nhan Lỗi, Triệu Nhan Lỗi ghét cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của Lâm Nam Vũ, bởi vậy luôn lo lắng cho tương lai của em mình. thực nỡ gả em cho người như thế này, chỉ vì bố mẹ hai bên đồng ý, em lại thích Lâm Nam Vũ từ khi còn , bởi vậy phải cố nhịn, nhưng bảo chấp nhận Lâm Nam Vũ đúng là muốn chút nào.


      - Lỗi, lâu lắm gặp , hay là tối nay chúng ta tới quán bar ngồi chút, chúc mừng Tiểu Mạn từ nước ngoài trở về. – Lâm Nam Vũ nở nụ cười tinh ranh như con cáo, biết ràng là Triệu Nhan Lỗi thích , nhưng vẫn thích trêu chọc Triệu Nhan Lỗi, thích ngắm cái dáng vẻ tức giận của ta.


      - cần đâu, cậu với em tôi ! Tôi còn bận việc.


      Triệu Tiểu Mạn nhìn Lâm Nam Vũ rồi kéo tay trai, làm nũng:


      - … – Triệu Nhan Lỗi chẳng sợ ai cả, nhưng lại sợ em , lời nào cũng như là thánh chỉ với , bất lực gật đầu:


      - Được rồi.


      Sắc đêm mơ màng, quán rượu nhấp nháy đèn xanh đèn đỏ. áo đen miệng huýt sáo, lắc thân hình gợi cảm, mái tóc dài bay bay trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt có biểu cảm gì, đôi tay chầm chậm cởi áo ngoài ra, để lộ chiếc áo lót màu đỏ rực bên trong, tất cả mọi người đều vỗ tay điên cuồng:


      - Cởi hết ra, cởi hết ra, cởi mau, cởi mau… – Nhân tính trong phút chốc biến thành đống phân thối.


      Triệu Nhan Lỗi cau mày, cũng từng ở nước ngoài nhưng thực thể chấp nhận nổi cái khí điên cuồng ở nơi này. Lâm Nam Vũ nhìn vẻ mặt khó chịu của Triệu Nhan Lỗi, nhịn được lại bật cười, giơ cao ly rượu trong tay, :


      - Lỗi, lẽ nào trong số những người phụ nữ, thích ai sao? như vậy, người khác nghi ngờ giới tính của đấy.


      Triệu Nhan Lỗi uống ngụm bia, liếc xéo Lâm Nam Vũ, đả kích:


      - Bởi vậy tôi nên thường xuyên ở cùng cậu, như vậy giới tính của tôi càng ràng hơn.


      Lâm Nam Vũ cười lớn:


      - Lỗi, đúng là càng ngày càng đáng , nhưng tại sao người đàn ông tốt như nghe nào thích nhỉ?


      Triệu Nhan Lỗi phản kích:


      - chuyện tình với người như cậu chả khác nào gảy đàn tai trâu!


      - Ha ha, cách chuyện mới mẻ quá, nhưng mà hay lắm!


      Triệu Tiểu Mạn nhìn trai rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam Vũ, hài lòng, chu miệng:


      - Hai làm sao mà lúc nào cũng cãi nhau vậy? hai, nhường chút được hả?


      Triệu Nhan Lỗi dí tay lên trán Triệu Tiểu Mạn:


      - Chả trách người ta bảo lớn phải gả chồng, bây giờ chỉ biết mỗi chồng của mình rồi, làm trai là đáng thương, chẳng có ai thương cả.


      Triệu Tiểu Mạn lè lưỡi:


      - Bởi vậy phải mau tìm người thôi, như vậy có người thương . – Triệu Nhan Lỗi cau mày, liếc Lâm Nam Vũ ngắm nghía xung quanh, lạnh lùng hừ tiếng:


      - Em , chỉ cần em ổn định cuộc sống là hài lòng rồi. Người này, em chọn lựa kỹ càng chưa?


      Triệu Tiểu Mạn ra sức gật đầu, quả quyết:


      - Rồi, em muốn được ở cạnh Vũ cả đời, bao giờ chia tay. – Triệu Nhan Lỗi nghe em vậy, bất lực lắc đầu.


      Ánh mắt của Lâm Nam Vũ quét qua đám người rồi bỗng dưng dừng lại, khuôn mặt hơi tái , khóe môi hình như thoáng run rẩy, ánh mắt hừng hực lửa giận dữ, đứng bật dậy khỏi ghế, về phía quầy bar phía trước. Triệu Nhan Lỗi và Triệu Tiểu Mạn đều biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nam Vũ bình thường nên cũng theo.


      chiếc ghế xoay của quầy bar là mặc bộ quần áo voan màu đen, mái tóc dài buông xõa, che nửa cái lưng trần. Khuôn mặt hơi sưng nhưng vẫn che giấu được vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ, đôi môi mỏng góc cạnh thoáng nhếch lên bướng bỉnh, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn rất trong trẻo, say sưa nằm bò bàn, bên cạnh là mấy cái vỏ chai rỗng, xem ra uống ít rượu. Bên cạnh là người đàn ông mặc quần áo màu trắng, bàn tay yên phận cứ chuyển động cơ thể người phụ nữ. Bên cạnh lại có mấy gã đàn ông khác cười đùa thỏa mãn, vô cùng đắc ý.


      Lâm Nam Vũ lao tới, tóm chặt tay của gã đàn ông, đấm mạnh vào mặt gã. Nắm đấm này hề . Khóe miệng của gã đàn ông đó lập tức xuất dòng máu. Gã nổi giận, định trả đòn khi nhìn thấy Lâm Nam Vũ, giận dữ lau máu khóe miệng rồi lườm Lâm Nam Vũ:


      - Lâm Nam Vũ, cậu điên rồi, sao lại đánh tôi, có chuyện gì thể được sao?


      Lâm Nam Vũ lạnh lùng, gì, nắm đấm lại giơ cao rồi lao về phía gã đàn ông nhưng bị mấy người ngồi cạnh đó ngăn lại. Họ đều là những công tử giàu có nổi tiếng trong thành phố, bình thường cũng quen biết với nhau. Thấy hai người đánh nhau, cũng biết là vì sao nên chỉ biết khuyên nhủ. chàng mặt áo phông màu xanh kéo mạnh Lâm Nam Vũ lại:


      - Nam Vũ, cậu sao thế? Có chuyện gì bình tĩnh , sao lại đánh Thường Quân, có chuyện gì cho , đừng để người ta cười.


      Lâm Nam Vũ lời nào, giằng mạnh tay ta ra, cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi tới gần nằm bàn bar, khoác áo lên cho , khuôn mặt trở nên rất dịu dàng:


      - Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm.


      Tất cả những người khác có mặt ở đó đều trợn tròn mắt, nhất là Triệu Tiểu Mạn, quả thực dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Lâm Nam Vũ từ tới lớn bao giờ đánh nhau mà lại vì người đàn bà, ra tay đánh cả bạn của mình. chạy tới cạnh Lâm Nam Vũ, cố sức níu chặt áo , khuôn mặt hoài nghi, chỉ Lạc Tiểu Phàm, hỏi lớn:


      - ta là ai? cho em biết, ta là ai?


      Lạc Tiểu Phàm hình như chú ý tới những việc xảy ra xung quanh mình, vẫn còn lẩm bẩm:


      - Tôi muốn uống rượu, mang rượu ra đây.


      Lâm Nam Vũ đau đớn nhắm chặt mắt, cảm giác trái tim nhói lên khiến tức thở, như muốn xé nát lồng ngực của ra. bên là Lạc Tiểu Phàm, bên là Triệu Tiểu Mạn, thể nào đưa Lạc Tiểu Phàm an toàn trở về khi mọi người cứ nhìn mình như thế, càng biết phải trả lời câu hỏi của Triệu Tiểu Mạn như thế nào. giằng tay Triệu Tiểu Mạn ra, quay người ra khỏi quán bar, Triệu Tiểu Mạn cũng chạy đuổi theo .


      Triệu Nhan Lỗi vẫn yên lặng đứng bên nhìn mọi việc xảy ra, nhìn Lâm Nam Vũ vì người phụ nữ kia mà kìm chế được bản thân, nhìn mọi thay đổi khuôn mặt Lâm Nam Vũ. hiểu Lâm Nam Vũ là người dễ dàng vì phụ nữ mà thay đổi bản thân, nhưng bây giờ ta lại thay đổi rất nhiều. nhìn người phụ nữ say mèm bên quầy bar, rồi lại nhìn ánh mắt say mê của những người khác, tới gần dìu Lạc Tiểu Phàm lên rồi ra khỏi quán bar. Xe của Lâm Nam Vũ biến mất, Triệu Nhan Lỗi bế Lạc Tiểu Phàm đặt vào xe mình, người say luôn khiến người ta thấy ghét, nhất là phụ nữ, nhưng Lạc Tiểu Phàm lại khiến người ta thấy đáng . Triệu Nhan Lỗi cảm thấy tò mò với tình địch của em mình, người phụ nữ như thế nào mà có thể trói buộc được chàng đa tình như Lâm Nam Vũ? Có thể khiến ta thay đổi sắc mặt?


      Lạc Tiểu Phàm khép hờ hai mắt, đôi hàng lông mi dài khẽ lay động, đầu nghẹo về bên, dựa lên vai Triệu Nhan Lỗi, hai bàn tay mềm mại tóm chặt áo , giọng nghèn nghẹn:


      - Đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em, em thể .


      Triệu Nhan Lỗi khởi động xe, nhìn người phụ nữ bên cạnh, cay đắng lắc đầu, ngờ lần đầu tiên đưa phụ nữ về nhà lại là trong tình trạng này. Triệu Nhan Lỗi từ ngày bắt đầu làm việc tự mua cho mình căn nhà ở bên ngoài, nằm trong tiểu khu Tinh của khu Hương Xá. Đây là nơi ở của những người trẻ tuổi và cũng là nhân tài trong mọi lĩnh vực, giá nhà ở đây cao tới mức đủ khiến cho tất cả những người mới vào làm đều phải mơ ước.


      Triệu Nhan Lỗi bế Lạc Tiểu Phàm xuống xe, nhìn ngủ ngon, đôi môi khẽ cong lên, khuôn mặt nhắn tươi như hoa, mùi hương kỳ lạ phảng phất quanh thân thể, giống như mùi hương của cây cỏ, khiến người ta thấy hồn mình lâng lâng. Viên bảo vệ gác cửa giúp hai người mở cửa lớn, gật đầu cười với Triệu Nhan Lỗi. Triệu Nhan Lỗi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, chỉ muốn bước nhanh để rời khỏi nơi này, muốn cho người khác nhìn thấy.


      Bước vào thang máy, vừa mới ra, gặp cặp vợ chồng trẻ nhà bên cạnh, họ chỉ nhìn cười. Triệu Nhan Lỗi thấy mặt mình lại nóng hơn nữa, bắt đầu thấy hối hận vì đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà. Lâm Lạc Kỷ nhà hàng xóm là người bạn lớn lên cùng Triệu Nhan Lỗi từ khi còn , ngó đầu ra nhìn ngủ say sưa trong vòng tay Triệu Nhan Lỗi, vỗ vai :


      - Lỗi, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả? tệ đâu, vẫn còn sớm, mau vào ! Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tớ làm lỡ việc tốt của cậu nữa đâu.


      - phải như cậu nghĩ đâu, đừng có đoán mò… – Triệu Nhan Lỗi bình thường miệng lưỡi lanh lợi, nhưng bây giờ lại nổi câu hoàn chỉnh.


      Lâm Lạc Kỷ ôm vai vợ, xoa xoa bụng , hóm hỉnh :


      - Lỗi, vợ tớ có tin vui rồi, bởi vậy cậu phải cố lên, tớ còn muốn làm thông gia với cậu đấy!


      Triệu Nhan Lỗi biết có giải thích như thế nào cũng vô dụng, bèn mở cửa nhà mình, đặt Lạc Tiểu Phàm lên giường. Đây là căn nhà hai phòng, cách trang trí rất đơn giản, chỉ có khung cửa sổ sát đất nối ra ban công rộng lớn là điểm sáng cho cả căn nhà, đứng ở cửa sổ, người ta có thể thu hết khung cảnh của nửa thành phố vào tầm mắt.


      Triệu Nhan Lỗi tắm xong, thay quần áo ngủ, lấy ra cái chăn trong tủ, nhìn ngủ say sưa giường, đoán xem ta có mối quan hệ như thế nào với Lâm Nam Vũ. giống như người con bán hoa, có thể ngày mai biết đáp án. nằm lên ghế salon ngoài phòng khách, đắp chăn kín mít, lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên phải ngủ ở salon, cảm giác này là khó chịu.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10



      Lâm Nam Vũ từ quán rượu ra, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vào ngồi trong khách sạn ven đường, uống rượu như nước, bất chấp lời khuyên nhủ của Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh. Lâm Nam Vũ đẩy mạnh tay Triệu Tiểu Mạn ra:


      - Mặc kệ , để uống. – Sau đó quay sang liếc Triệu Tiểu Mạn. – Cũng muộn rồi, em về nhà trước ! Để bác trai bác khỏi lo lắng, con về nhà muộn quá tốt đâu.


      - , em về. – Triệu Tiểu Mạn bướng bỉnh lắc đầu, sau đó thận trọng nhìn sắc mặt của Lâm Nam Vũ. – Vũ, có thể cho em biết vừa nãy là ai ? với ta có quan hệ gì? – xong, đôi mắt long lanh nước.


      Lâm Nam Vũ uống nốt số rượu trong ly, nắm tay Triệu Tiểu Mạn, :


      - Câu hỏi này có thể trả lời em sau ? Tối nay tâm trạng tốt, hôm khác với em.


      Triệu Tiểu Mạn bỗng dưng cảm thấy sợ cách chuyện này của Lâm Nam Vũ, trước mắt hoàn toàn khác với Vũ của ngày trước. :


      - Vũ, muốn em hỏi nữa. – Nhưng trong lòng hừ lạnh, thầm nghĩ mình tin là mình lại điều tra ra ta có mối quan hệ gì với Vũ, muốn cướp Vũ của chắc chắn có kết quả tốt đẹp gì, Triệu Tiểu Mạn đâu phải người dễ bắt nạt. Thấy Lâm Nam Vũ vẫn uống hết ly này tới ly khác, Triệu Tiểu Mạn lo lắng lay lay vai , – Vũ, uống nhiều rượu quá, đừng uống nữa được ? Chúng ta về nhà !


      Lâm Nam Vũ nhấc chai rượu lên, uống ừng ực từng ngụm lớn rồi đứng lên, giọng bắt đầu lè nhè, nghe tiếng:


      - Được, vậy đưa em về nhà trước. – rồi ném bừa mấy đồng tiền rút trong túi ra lên bàn, bước chân chệnh choạng ra khỏi khách sạn. Triệu Tiểu Mạn lo lắng theo sau lưng, Lâm Nam Vũ ngồi vào trong xe, thấy mắt mình lờ mờ, tâm trạng cũng hề dễ chịu hơn mà càng thêm buồn bực, càng nhớ quay nhớ quắt người con đó. tỉnh táo cuối cùng của vẫn còn ngồi trong quầy bar, mình, uống say mèm, được, phải xem thế nào!


      Khởi động xe, quay về con đường có quán rượu, chiếc xe lắc lư đường, Lâm Nam Vũ cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh sợ hãi run rẩy, thi thoảng lại hét lên:


      - Vũ, đằng trước có xe, cẩn thận, bên trái có xe, cẩn thận!


      Hai mắt của Lâm Nam Vũ ngày càng mờ , hình như xe đâm vào cái gì đó phía trước, thoáng chốc khiến Lâm Nam Vũ tỉnh táo hơn chút, dừng xe lại, xuống xe kiểm tra, ra là đâm vào dải phân cách. Lâm Nam Vũ ôm đầu ngồi lên xe, hai mắt gần như mở ra được, thần trí bắt đầu mê loạn, gọi:


      - Tiểu Phàm, Tiểu Phàm…


      Cái tên đó cứ bay bay lại trong đầu , nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt, chỉ muốn ngay lập tức được ôm chặt vào lòng.


      Triệu Tiểu Mạn nhìn màn đêm tối đen xung quanh, rồi lại nhìn Lâm Nam Vũ dần chìm vào giấc ngủ, sỡ hãi lắc vai :


      - Vũ, chúng ta về nhà thôi! Chúng ta về nhà thôi! Chỗ này đáng sợ quá, Vũ…


      Lâm Nam Vũ trong lúc mơ màng nghe thấy có tiếng người gọi, phản ứng đầu tiên của là Tiểu Phàm, quờ tay ra nắm chặt tay , ôm vào lòng, dịu dàng:


      - Tiểu Phàm, em có biết là nhớ em ? Tiểu Phàm… – Triệu Tiểu Mạn chưa bao giờ thấy Lâm Nam Vũ ôm mình như hôm nay, ngày trước, chỉ nắm tay , ngay cả hôn cũng chịu. Triệu Tiểu Mạn nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghe cái gì, nhưng những điều này đều quan trọng, quan trọng là thích được Lâm Nam Vũ ôm như thế này, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim .


      Lâm Nam Vũ cảm thấy người mình nóng bừng, xé rách quần áo của Triệu Tiểu Mạn, muốn được phát tiết, phát tiết nỗi nhớ của , nỗi hận của , hận quan tâm tới , hận thể cùng cả ngày lẫn đêm. Triệu Tiểu Mạn lúc đầu còn sợ hãi, đẩy Lâm Nam Vũ ra, hai tay hươ hươ trong khí:


      - Vũ, đừng… đừng… – Nhưng lại nghĩ, mình sớm muộn gì cũng là người của , nếu mình có đứa con với Vũ, vậy ấy bao giờ rời xa mình nữa.


      Quần áo dần dần trượt xuống cùng với dục vọng dâng cao. Phía xa xa vang lên tiếng du thuyền chở khách, xen lẫn là những tiếng cười của mọi người. Từng cơn sóng biển đơn vỗ mạnh vào bờ cát, nó có buồn rầu khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trong xe ?


      Khi tia sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng hôm sau chiếu vào phòng, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu nặng chình chịch, ngồi dậy. Mở mắt ra, giật nảy mình, dám tin vào mắt mình, liếc nhìn xung quanh, căn phòng bày trí đơn giản nhưng lại toát lên vẻ xa hoa hiếm có. nghĩ thầm, chủ nhân của căn phòng này đúng là người có con mắt thẩm mĩ. Chỉ có điều sao lại ở đây? Lẽ nào người hôm qua chính là Lâm Nam Vũ? Lạc Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng, nhảy xuống đất, kéo mạnh cửa rồi ra ngoài, đúng lúc đó đụng phải Triệu Nhan Lỗi, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.


      Phản ứng đầu tiên của Lạc Tiểu Phàm là nhìn lại quần áo người mình, cũng may, vẫn là bộ quần áo mà hôm qua mặc, trong lòng thầm chửi rủa bản thân, sa đọa lần là được rồi, sao tối qua còn uống nhiều như thế, đúng là chẳng ra gì!


      Triệu Nhan Lỗi mỉm cười nhìn Lạc Tiểu Phàm, khuôn mặt ánh lên nét dịu dàng khiến người ta có cảm giác được tắm trong cơn gió xuân.


      - Hôm qua uống nhiều rượu quá, sáng dậy ăn chút cháo tốt hơn, tôi nấu xong rồi, rửa mặt rồi cùng ăn với tôi.


      Lạc Tiểu Phàm ngẩn ngơ nhìn , bên cạnh Lạc Tiểu Phàm thiếu những gã công tử ăn chơi đàn đúm như Lâm Nam Vũ nhưng lại hiếm khi gặp người đàn ông có văn hóa, có đạo đức và tạo cho người ta cảm giác dễ chịu như Triệu Nhan Lỗi. giống như người lớn, khiến người ta có cảm giác bị gò bó. Đối với người từ mất cha mẹ như Lạc Tiểu Phàm cảm nhận của vô cùng nhạy cảm, Triệu Nhan Lỗi cho cảm giác an toàn, bất giác má đỏ lên, cúi thấp đầu, chỉ khẽ “ừ” tiếng.


      Khi Lạc Tiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, Triệu Nhan Lỗi quấn cái tạp dề màu xanh, cẩn thận đặt bát cháo thịt hạt sen xuống trước mặt , bàn còn bày mấy đĩa thức ăn có màu sắc và kiểu dáng rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn muốn ăn luôn. Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm thi thoảng lại liếc nhìn Triệu Nhan Lỗi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông mặc tạp dề, rất muốn cười nhưng lại cố nhịn.


      Triệu Nhan Lỗi cởi tạp dề ra, vắt lên thành ghế, nhìn Lạc Tiểu Phàm cái, mỉm cười, giọng trầm trầm:


      - Có phải cảm thấy đàn ông mặc tạp dề trông buồn cười lắm ?


      Bị người khác đoán trúng suy nghĩ của mình, Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, chối nhanh:


      - Ai bảo thế, tôi nghĩ vậy đâu. thực tế, nhìn mặc tạp dề trông đẹp lắm. – Rồi ăn vội thìa cháo để che giấu ngượng nghịu của mình.


      Triệu Nhan Lỗi thấy Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, khác hoàn toàn với biểu của ngày hôm qua, nghĩ thầm bây giờ những biết đỏ mặt càng ngày càng ít rồi, giống như động vật quý hiếm vậy. quan tâm hỏi:


      - Tối qua sao uống nhiều rượu thế, lại còn có mình? Như vậy nguy hiểm lắm. – Triệu Nhan Lỗi dừng lại chút rồi liếc nhìn Lạc Tiểu Phàm, – Nếu phải Lâm Nam Vũ nhìn thấy


      Suýt chút nữa Lạc Tiểu Phàm phun ra ngụm cháo vừa đưa vào miệng, nhớ mang máng là hình như hôm qua có nhìn thấy Lâm Nam Vũ, nhưng tại sao mình lại ở đây?


      Triệu Nhan Lỗi hình như cũng biết Lạc Tiểu Phàm nghĩ điều gì, bèn với :


      - Lâm Nam Vũ là em rể tôi, tôi nghĩ chắc hai người là bạn, hôm qua lại uống nhiều quá, Lâm Nam Vũ phải đưa em tôi về nhà, bởi vậy… Tôi cũng biết nhà ở đâu, để ở lại quán rượu an toàn lắm nên tôi đành đưa về nhà ở tạm đêm.


      Trái tim Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy nhói đau, mặc dù biết Lâm Nam Vũ có vị hôn thê, cũng biết và Lâm Nam Vũ chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại điểm rồi bao giờ gặp lại nhau nữa.


      Nhưng khi nghe thấy người phụ nữ khác mà bỏ mặc lại quán rượu, trái tim bất giác thấy đau nhói, nhưng ngay lập tức kìm nén cơn đau đó, với lòng mình: “ ta ở cùng người đàn bà khác liên quan gì tới mình, ta cũng phải của mình, ta thích ở cùng ai ở, Lạc Tiểu Phàm thèm quan tâm tới”. cố nở nụ cười, nhưng vô cùng miễn cưỡng. nhìn Triệu Nhan Lỗi, :


      - Cảm ơn !


      Triệu Nhan Lỗi nhìn thay đổi nét mặt của Lạc Tiểu Phàm, biết rằng mối quan hệ giữa và Lâm Nam Vũ chắc chắn bình thường, lại thở dài thay cho em mình.


      Hai người đều chuyện nữa, khí dường như ngưng đọng, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy khó chịu, bèn ăn nhanh bát cháo rồi đặt bát xuống, đứng lên :


      - Tôi ăn no rồi, cảm ơn lòng tốt của , giờ tôi muốn về nhà.


      Triệu Nhan Lỗi cũng đứng lên:


      - Chỗ này ít taxi lắm, để tôi tiễn .


      - cần đâu, tôi…


      Triệu Nhan Lỗi cười :


      - sao đâu, tôi cũng phải làm, nhân tiện đưa đoạn. – Lạc Tiểu Phàm cũng tiện từ chối, đành gật đầu:


      - Vậy làm phiền .


      “Cạch…”, Lâm Nam Vũ nghe thấy có tiếng động gì đó vang lên bên tai, bực bội :


      - Mẹ, mẹ làm gì thế? – Quay người lại, đầu lại đụng phải cái gì đó, Lâm Nam Vũ lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, giật mình khi thấy mình vẫn ngồi trong xe, rồi lại nhìn những người quây quanh xe , chỉ chỉ trỏ trỏ điều gì đó, Lâm Nam Vũ ngớ người ra. Khi nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, đau đầu, điều khiến đau đầu hơn là nằm cạnh , mái tóc dài che lấp khuôn mặt, người chỉ đắp hờ hững chiếc áo sơ mi của , đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra ngoài.


      Ngoài cửa sổ có viên cảnh sát ra hiệu cho hạ kính cửa xuống, Lâm Nam Vũ hoảng loạn mặc quần cẩn thận, vừa định lấy áo sơ mi phát ra người phụ nữ bên cạnh mặc gì, phản ứng đầu tiên của là người này là Lạc Tiểu Phàm, nhưng lại cảm thấy giống. đành hạ cửa kính xe xuống khoảng , viên cảnh sát nghiêm túc nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh , rồi lại nhìn , :


      - Xin xuất trình chứng minh thư của và của kia nữa. – Lâm Nam Vũ đưa chứng minh thư của mình ra, đúng lúc đó có ánh đèn flash chớp lên, chắc chắn là có ai đó chụp . Lâm Nam Vũ thực nổi giận, quay lại hét lên với người đàn ông trung niên chụp ảnh phía sau:


      - Khốn nạn, đưa máy ảnh cho tôi.


      Người đàn ông trung niên đó chờ Lâm Nam Vũ xuống xe chạy mất dạng.


      Triệu Tiểu Mạn vừa tỉnh dậy giật mình, kéo áo che kín người, giấu mặt vào lưng Lâm Nam Vũ:


      - Vũ, làm sao thế?


      Câu này suýt chút nữa khiến Lâm Nam Vũ ngã ngửa ra sau, sao lại hề nghĩ rằng người phụ nữ đó là Triệu Tiểu Mạn, cứ tưởng cho dù phải là Lạc Tiểu Phàm cũng là người đàn bà xa lạ nào đó mà gặp đường. Lâm Nam Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ như ngừng trệ, trước mắt lại lên hình dáng Lạc Tiểu Phàm.


      Viên cảnh sát thấy người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều bèn trả chứng minh thư cho Lâm Nam Vũ, rồi ghi lại số điện thoại và tên công ty của , sau đó chào Lâm Nam Vũ:


      - Ông Lâm, vì an toàn, ông có thể trước. Nếu có bất cứ vấn đề gì, chúng tôi phái người tới liên hệ với ông.


      Lâm Nam Vũ bây giờ cũng chỉ đành bỏ khỏi nơi đây nhanh, những việc khác kịp suy nghĩ nữa. Khi lái xe tới nơi có bóng người, Lâm Nam Vũ dừng xe lại, đưa quần áo của Triệu Tiểu Mạn cho , sắc mặt ủ rũ:


      - Em mặc quần áo vào trước ! đưa em về nhà.


      Triệu Tiểu Mạn ôm chặt Lâm Nam Vũ, nũng nịu:


      - Vũ, em muốn về nhà, em muốn ở cùng , em thành người của rồi, phải chịu trách nhiệm với em.


      Đầu Lâm Nam Vũ như muốn nổ tung, tình cảm dành cho Triệu Tiểu Mạn rất kỳ lạ, luôn có hứng thú lên giường với mọi người đàn bà khác, chỉ riêng Triệu Tiểu Mạn là . Cũng phải là , phải thích, phải ghét, chỉ là đại từ thay thế cho vị hôn thê của , còn bây giờ… Họ sắp kết hôn rồi, sống chung trước cũng có vấn đề gì, nhưng Lâm Nam Vũ lại có cảm giác như mình sắp thở được. Bây giờ vô cùng nhớ Lạc Tiểu Phàm, hình như chỉ có Lạc Tiểu Phàm mới có thể khiến mọi suy nghĩ trong bình tĩnh lại. đẩy Triệu Tiểu Mạn ra, nhưng giọng có vẻ vui:


      - Ngoan, mặc quần áo vào , còn có việc cần giải quyết.


      Triệu Tiểu Mạn nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Nam Vũ, lặng lẽ mặc quần áo:


      - Nếu mẹ hỏi em sao tối qua em về nhà phải thế nào?


      Lâm Nam Vũ bực mình:


      - Em là trẻ con ba tuổi sao? Chuyện gì cũng phải dạy em? Em muốn thế nào , tóm lại chịu trách nhiệm với em, thế là đủ rồi.


      Triệu Tiểu Mạn ấm ức muốn khóc, nhưng lại sợ Lâm Nam Vũ vui nên ngoan ngoãn ngồi sang bên.


      Lâm Nam Vũ đưa Triệu Tiểu Mạn về nhà rồi lái thẳng xe tới công ty. Tất cả mọi người đều thấy hình như Lâm Nam Vũ mới ăn phải thuốc súng, khuôn mặt tái xanh, ngay cả nhân viên ở quầy lễ tân cũng tránh xa. Sử Phi Phi thấy khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, dưới cằm mọc râu xanh, quần áo nhàu nhĩ, lần đầu tiên xuất trước trong bộ dạng này. Sử Phi Phi biết điều đứng sang bên, tiếng nào, thầm nghĩ: Chuyện này có liên quan gì tới cú điện thoại của mẹ Lâm Nam Vũ chiều qua ? Lâm Nam Vũ mà mình quen chỉ khi đụng phải chuyện của Lạc Tiểu Phàm mới tỏ ra bất thường như thế.


      Lâm Nam Vũ ngồi dựa lên ghế lúc lâu mới mở mắt ra, thở dài hơi, hai mắt thất thần, :


      - Thư ký Sử, những người mà hôm nay Công ty Kate phái tới có Lạc Tiểu Phàm ?


      Sử Phi Phi lắc đầu:


      - ạ.


      Lâm Nam Vũ xua tay:


      - Vậy làm việc ! À, đúng rồi, mua giúp tôi bộ quần áo. – Sử Phi Phi gật đầu rồi ra ngoài.


      Lâm Nam Vũ đau đớn nhắm chặt mắt, Triệu Tiểu Mạn sớm muộn gì cũng là người sống bên cạnh , có quan hệ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ sao lại thấy bực bội như thế, có phải là vì Lạc Tiểu Phàm ?


      - Reng… – Chiếc điện thoại bàn đổ chuông, Lâm Nam Vũ nhấc lên nghe thấy tiếng cười sảng khoái. – Vũ, cậu bây giờ đúng là nổi tiếng rồi. Nhưng mà chỉ mặc cái quần lót đúng là hơi gợi cảm quá đáng. – Lâm Nam Vũ mặc kệ tiếng cười chế giễu của Bạch Hạo Uy trong điện thoại, mồ hôi trán túa ra:


      - Sao cậu biết?


      - Vũ, cậu chưa đọc báo hôm nay hả? Cậu được lên trang nhất đấy, , nằm bên cạnh cậu là ai? những dáng người đẹp, lại còn đôi chân dài, nhìn ngon , mắt cậu đúng là…


      Bạch Hạo Uy còn chưa xong, Lâm Nam Vũ dập điện thoại, phản ứng đầu tiên của là Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện này rồi, nghĩ gì về mình? được! Lâm Nam Vũ đứng lên, thể chờ đợi được nữa, phải gặp Lạc Tiểu Phàm ngay bây giờ. Thực ra cũng cần phải giải thích với Lạc Tiểu Phàm điều gì, họ chẳng có quan hệ gì cả, nhưng vừa nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện là trái tim thể bình tĩnh nổi, nỗi đau khổ như muốn nhấn chìm trong phút chốc.


      Khi Lạc Tiểu Phàm thay quần áo xong về tới công ty gần tới trưa, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu đau như búa bổ, hối hận vì mình uống quá nhiều rượu. Lúc qua hành lang, rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn cười đầy ác ý, khiến Lạc Tiểu Phàm thấy kỳ lạ. Lý Giai cười híp mắt đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm:


      - , tối qua cậu đâu? Đừng với tớ là ở nhà ngủ nhé.


      - Hỏi thế là có ý gì? Sao hôm nay ai nhìn thấy tớ cũng bụm miệng cười vậy? Tớ thấy những người bị tâm thần ở công ty này càng ngày càng nhiều đấy, thế giới đúng là thay đổi rồi, thành bệnh viện tâm thần hết rồi.


      - Xì! Đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ! cho tớ biết, hôm qua cậu đâu?


      Lạc Tiểu Phàm nghĩ tới việc mình ở lại nhà Triệu Nhan Lỗi cả đêm, mặc dù xảy ra việc gì nhưng chung quy lại… quá “cái đó”, bởi vậy đỏ mặt:


      - Cái gì chứ? Tớ biết cậu gì cả. Hôm qua tớ ở nhà ngủ chứ đâu.


      Lý Giai lắc đầu:


      - phải chứ? Lẽ nào cậu ở cùng với Lâm Nam Vũ? Người đàn bà trong phải là cậu hả? Tớ còn tưởng…


      Lạc Tiểu Phàm cau mày ngắt lời Lý Giai:


      - Đừng có lúc nào cũng kéo tớ vào chung với gã khốn nạn đó, bọn tớ chẳng có quan hệ gì cả, càng thể ở với nhau, còn nữa, chuyện của đừng có với tớ, tớ muốn nghe.


      Lý Giai ngồi phịch lên bàn của Lạc Tiểu Phàm, dám tin vào tai mình, trợn mắt nhìn :


      - Thực phải cậu hả, tớ còn tưởng là cậu! Lâm Nam Vũ đúng là đa tình , cũng may cậu có quan hệ gì với ta, nếu mà có chắc là tức chết mất. Tớ thấy Triệu Tiểu Mạn chắc là điên rồi, vị hôn phu của mình ngủ với người đàn bà khác ở trong xe, quần áo xộc xệch, vừa nhìn là biết làm điều gì tốt lành, lại còn bị người ta chụp ảnh, lên trang nhất báo ngày hôm nay. Mà nhìn Lâm Nam Vũ đúng là đẹp , ha ha…


      Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên:


      - Cậu gì hả? Cái gì mà trang nhất báo? Lâm Nam Vũ làm sao hả?


      Lý Giai đặt tờ báo vào tay Lạc Tiểu Phàm:


      - Cậu tự xem !


      Lạc Tiểu Phàm mở tờ báo ra, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt là Lâm Nam Vũ chỉ mặc chiếc quần lót, ngồi trong ô tô, trong lòng người đàn bà, người đàn bà đó đè nửa người lên thân , tay Lâm Nam Vũ đặt vai ta. ta ăn mặc cũng chẳng ra gì, để lộ nguyên khoảng lưng rộng và đôi chân dài trắng nõn, đầu tóc rối tung, nhìn mặt nhưng ngoại hình có vài nét giống với Lạc Tiểu Phàm. Bức ảnh thứ hai là vẻ mặt chát ghét và bối rối của Lâm Nam Vũ, rồi cả ảnh của những người đứng xem xung quanh. Tiêu đề vô cùng nổi bật: Công tử đa tình Lâm Nam Vũ qua đêm với người phụ nữ xa lạ ngay xe.


      Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt. Lý Giai còn nhiều chuyện ghé sát vào Tiểu Phàm:


      - Này! Tiểu Phàm, cậu đoán người đàn bà này là ai? chừng mọi người đều nghi ngờ đó là cậu!


      Lạc Tiểu Phàm cay mày, nghe lồng ngực tưng tức, :


      - ta chẳng có quan hệ gì với tớ cả, bọn tớ cũng gặp mặt nhau nữa đâu. Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.


      - Nhưng tớ lại thấy thế! Tớ thấy… – Bỗng dưng Lý Giai im bặt, ra nhìn thấy Lâm Nam Vũ đứng ở cửa phòng nhìn Lạc Tiểu Phàm chăm chăm, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hoe đỏ. Lý Giai suýt nữa nhận ra Lâm Nam Vũ, hoàn toàn khác với bình thường, quần áo lôi thôi, râu dài chưa cạo, sắc mặt có vẻ hoảng hốt. Lý Giai vội vàng đứng lên, cười cười với Lâm Nam Vũ rồi vỗ vai Lạc Tiểu Phàm:


      - Có người tới tìm cậu kìa. – rồi chuồn nhanh khỏi phòng.


      Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chẳng kịp nghĩ gì giáng lên má hai cái bạt tai, đánh xong, ngay cả cũng giật mình.


      Lâm Nam Vũ hề cử động, chỉ nhìn Lạc Tiểu Phàm đăm đăm:


      - chỉ muốn hỏi em câu, em có thể tha thứ cho ? Em còn ? – Tâm trạng Lâm Nam Vũ bỗng dưng trở nên kích động, – xin thề, thề sau này xảy ra việc như vậy nữa.


      Lạc Tiểu Phàm bất giác lùi về sau mấy bước, Lâm Nam Vũ nắm chặt tay :


      - Thực phải lỗi của , đều tại em nên mới…


      Lạc Tiểu Phàm ra sức đẩy Lâm Nam Vũ ra:


      - cần giải thích với tôi, tôi là cái gì của ? tới mà giải thích với vị hôn thê của mình! – rồi quay người chạy nhanh ra ngoài.


      Nước mắt Lâm Nam Vũ rơi ra, biết việc này chỉ càng khiến Lạc Tiểu Phàm thêm coi thường . ngồi lên ghế của , vùi đầu vào lòng bàn tay, thực hy vọng mọi việc chỉ là giả dối, tất cả chỉ là cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11



      Lạc Tiểu Phàm lao vào thang máy, nhịn được, bật khóc, nhưng lại cảm thấy xung quanh có gì đó bình thường, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Nhan Lỗi nhìn chằm chằm. Thực ra Triệu Nhan Lỗi tới Công ty Kate để bàn chuyện hợp tác, nhưng còn chưa ra khỏi thang máy, Lạc Tiểu Phàm lao vào, hai mắt đỏ hoe.


      Lạc Tiểu Phàm thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Nhan Lỗi trong lòng thấy ấm áp hơn nhiều, nhào vào lòng , khóc lớn, giống như đứa trẻ tìm thấy vòng tay bảo vệ mình. Triệu Nhan Lỗi vỗ vai :


      - Sao thế?


      Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa, ấm ức :


      - sao.


      Triệu Nhan Lỗi dịu dàng cười cười rồi lấy khăn tay ra lau khô nước mắt mặt Lạc Tiểu Phàm, :


      - sao việc gì phải khóc?


      Lạc Tiểu Phàm chu môi:


      - Trong sách đàn bà khi khóc càng đẹp hơn nên tôi mới khóc, bởi vì tôi thấy hôm nay mình xinh đẹp.


      - Ha ha ha… Hay lắm, sau này những người phụ nữ xấu xí cần phải tới thẩm mĩ viện nữa.


      Thư ký Điền Điềm của Triệu Nhan Lỗi đứng cạnh đó tỏ ra lúng túng, :


      - Tổng giám đốc, chúng ta có tới Công ty Kate nữa ?


      Triệu Nhan Lỗi nhìn bộ mặt lem luốc đáng thương của Lạc Tiểu Phàm :


      - cứ lên trước ! Tôi cùng bé mít ướt này lát . – Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, cố ý đùa . – Đừng khóc nữa, khóc nữa là ngoan, lát tôi mua kẹo cho đâu.


      Lạc Tiểu Phàm nhịn được bật cười khanh khách, hồi mẹ cũng thích trêu như vậy, lâu lắm rồi được nghe thấy những lời tương tự, giờ thấy là ấm áp. lườm Triệu Nhan Lỗi:


      - Đáng ghét, tôi có phải trẻ con đâu, cần gì phải nịnh.


      Điền Điềm cũng nhịn được, bụm miệng cười, lần đầu tiên phát ra Triệu Nhan Lỗi vốn nguyên tắc và khô khan cũng có lúc đáng như vậy.


      Triệu Nhan Lỗi và Lạc Tiểu Phàm lái xe tới bờ biển. Triệu Nhan Lỗi từ xe bước xuống, mua cho Lạc Tiểu Phàm cái bánh ngọt ở cửa hàng ven đường, sau đó nhìn vui vẻ như đứa trẻ. Lần đầu tiên Triệu Nhan Lỗi cảm thấy Lạc Tiểu Phàm phức tạp như những người phụ nữ mà từng gặp, ngây thơ và thuần khiết như trẻ con.


      Lạc Tiểu Phàm còn nhớ hồi ba cũng thường đưa chơi và mua cho nhiều đồ ăn ngon, lâu lắm rồi còn gặp lại cái cảm giác đó, cảm giác đặc biệt ở người Triệu Nhan Lỗi thường khiến có ảo giác, giống như người thân của .


      Hai người nhìn những đứa trẻ con nô đùa vui vẻ bãi cát phía xa xa, cảm giác như tuổi thơ trở lại với cả hai. Hai người cùng nhìn nhau, Triệu Nhan Lỗi đưa tay ra:


      - , chúng ta xuống đó dạo, chừng nhặt được cái vỏ ốc đẹp. – Lạc Tiểu Phàm gật đầu.


      Nước biển hơi lạnh, có mùi tanh tanh táp vào mặt Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm dang rộng đôi tay, nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, hình như toàn bộ thế giới được ôm chặt vào lòng, nghe tâm trạng mình khá hơn nhiều. Triệu Nhan Lỗi cười lớn:


      - Thấy dễ chịu hơn chưa? Khi buồn, tôi cũng thích tới đây.


      Lạc Tiểu Phàm làm mặt hề, lè lưỡi:


      - Cảm ơn với tôi, lại còn mua cho tôi món bánh ngọt mà tôi thích ăn nữa.


      Triệu Nhan Lỗi cười:


      - Em tôi cũng thích ăn bánh ngọt, khi nào tâm trạng tốt, nó đều bắt tôi đưa đến đây, chỉ cần ăn cái bánh ngọt là tâm trạng tốt hơn nhiều. Con hình như đều như vậy phải!


      Lạc Tiểu Phàm vừa nghĩ tới vị hôn thê Triệu Tiểu Mạn của Lâm Nam Vũ là lại thấy ngượng ngùng. Triệu Nhan Lỗi hình như cũng biết Lạc Tiểu Phàm nghĩ điều gì nên hướng mắt sang nhìn những cơn sóng dâng lên mặt biển, thở dài:


      - Thực ra tôi tán thành việc em tôi cưới Lâm Nam Vũ, em tôi thích cậu ta tới mức đánh mất cả bản thân, chuyện gì cũng chỉ nghe theo ý cậu ta. Có những lúc đàn ông lại thích những người phụ nữ có chính kiến, chả trách Lâm Nam Vũ lại… – quay đầu nhìn Lạc Tiểu Phàm, tiếp – Em tôi giữ được Lâm Nam Vũ, sớm muộn gì nó cũng bị tổn thương, còn tôi làm trai lại chỉ có thể giương mắt lên nhìn nó đau khổ mà có cách nào để giải quyết.


      Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng thấy ngưỡng mộ Triệu Tiểu Mạn vì có người trai quan tâm tới mình như vậy, giống , ngay cả người thân cũng có. Nghĩ tới đây, lại thấy thương thay cho mình. Triệu Nhan Lỗi thấy Lạc Tiểu Phàm buồn buồn vui, tưởng động tới chuyện của và Lâm Nam Vũ nên thấy hơi xấu hổ. thấy Lạc Tiểu Phàm cũng sai, tình vốn dĩ phải là của người, kể cả có Lạc Tiểu Phàm em và Lâm Nam Vũ cũng có tương lai. Bây giờ điều quan trọng nhất là giúp em nhận ra Lâm Nam Vũ thích hợp với , trước khi mọi thứ trở thành chuyện rồi, phải bảo vệ an toàn cho .


      - Em hạnh phúc, có người trai như đáng để ngưỡng mộ.


      Triệu Nhan Lỗi cười, chân thành nhìn Lạc Tiểu Phàm:


      - Vừa nãy tôi chuyện hơi đường đột, mong thứ lỗi.


      - Tôi hiểu ý của , có điều tôi và Lâm Nam Vũ chẳng có quan hệ gì cả, bây giờ có, sau này cũng có, việc này cứ yên tâm, tôi chúc em và Lâm Nam Vũ trăm năm hạnh phúc.


      - Ha ha ha… Đừng về họ nữa, mỗi người đều có phúc phận riêng của mình, tôi làm cũng thể đảm bảo là đem lại hạnh phúc cho Tiểu Mạn, phải để nó tự giành lấy thôi.


      Lạc Tiểu Phàm cười mỉm, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.


      Hai người ngồi lát bãi cát, nhặt được mấy vỏ ốc. Triệu Nhan Lỗi thấy trời tối, bèn mời Lạc Tiểu Phàm ăn hải sản ở quán ven đường, sau đó lái xe đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà. Lạc Tiểu Phàm nhìn Triệu Nhan Lỗi lái xe , thở hơi dài, quay người lên lầu, đây là căn phòng mà thuê sau khi chia tay với Khương Hạo, căn phòng hơi cũ, cũng may hàng xóm xung quanh đều rất nhiệt tình, giống như gia đình lớn. Lạc Tiểu Phàm tới cửa nhà, giật nảy mình thấy Lâm Nam Vũ ngồi ở đó, lưng dựa vào cửa ngủ thiếp , hai hàng lông mày vẫn cau lại như vừa ý cái gì đó.


      Cảm giác mà Lạc Tiểu Phàm dành cho Lâm Nam Vũ rất kỳ lạ, nhìn khuôn mặt tiều tụy của , trong lòng lại đau nhoi nhói, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc quan hệ bừa bãi với người đàn bà khác là lại nổi giận. Nhưng vẫn có giọng vang lên trong tim : ta là gì của mày, giữa hai người chẳng qua chỉ là vụ giao dịch tiền bạc, lẽ nào mày thực tin rằng ta mày sao? Đừng có đa tình nữa, đối với ta mà , có lẽ mọi người đàn bà đều chỉ là trò chơi, huống hồ ta có vợ sắp cưới. Trái tim mềm yếu của Lạc Tiểu Phàm lập tức mạnh mẽ hơn, hề khách khí, đá mạnh vào chân Lâm Nam Vũ:


      - Lợn, tránh đường ra, muốn ngủ về nhà mà ngủ, đừng có ngủ trước cửa nhà tôi, ai biết lại tưởng là ăn mày.


      Lâm Nam Vũ nghe thấy giọng của Lạc Tiểu Phàm đứng bật dậy, nhìn bằng ánh mắt đau đớn:


      - Em đâu vậy? chờ em rất lâu.


      Lạc Tiểu Phàm “hừ” lạnh tiếng, thèm nhìn Lâm Nam Vũ, lấy chìa khóa trong túi ra:


      - Lâm thân mến, hình như giữa và tôi có quan hệ gì cả, nếu có chỉ là vấn đề tiền bạc, lẽ nào vẫn chê số tiền tôi trả lúc trước còn ít? Nhưng tôi thấy người như e rằng đáng nổi xu.


      Câu này lọt vào tai Lâm Nam Vũ như những mũi kim đâm thẳng vào tim . ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, giọng hình như hơi run rẩy:


      - Lẽ nào trong tim em, là người đàn ông như vậy sao? gã đàn ông đa tình vô cảm? Lẽ nào biết người khác sao? biết nhớ người khác sao?


      Lạc Tiểu Phàm muốn đẩy Lâm Nam Vũ nhưng càng bị siết chặt hơn, đành :


      - Nếu muốn giải thích nên giải thích cho vợ sắp cưới của mới phải, giải thích với tôi có tác dụng gì? muốn thế nào đây? Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi với có quan hệ gì cả, tôi nợ , cũng nợ tôi, xin từ nay về sau đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi.


      Lâm Nam Vũ cắn chặt môi, bực bội lắc đầu:


      - biết, chỉ muốn… Việc hôm qua thực giống như báo chí viết, thực cố ý, em phải tin .


      - Tại sao tôi phải tin , mà cho dù có tin làm sao, tôi và cần dùng tới hai chữ “tin tưởng” sao? – Nghe thấy bước chân hàng xóm ở hành lang, ánh mắt tò mò nhìn họ, Lạc Tiểu Phàm hơi xấu hổ, mở cửa ra rồi thở dài – Có chuyện gì vào nhà ! Tôi muốn vì mà mất mặt với mọi người.


      Vừa mở cửa ra mùi thơm của hoa bay vào mũi, căn phòng lớn, là kiểu phòng với phòng ngủ, bức tường ở giữa bị tách ra, tạo thành phòng lớn, phòng ngủ và phòng khách liền với nhau. Trong phòng, vật trang trí nhiều nhất là các chậu hoa, hương thơm dìu dịu, cái xích đu bằng gỗ đặt gần ban công, sàn nhà vứt bừa mấy quyển sách, cả mấy chiếc gối nhiều màu sắc. Nhìn căn phòng có thể đoán ra, chủ nhân của nó là người tùy tiện. Nhưng cũng rất khó để tưởng tượng người phụ nữ kiên cường như Lạc Tiểu Phàm mà cũng có mặt dịu dàng như thế. Lâm Nam Vũ cầm quyển sách dưới chân mình lên, có bức ảnh trong đó rơi ra, Lâm Nam Vũ nhặt lên, đó là ảnh mặc bộple màu trắng, trong bức ảnh mỉm cười rất kiêu ngạo, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía xa, cứ như thể để tâm tới bất cứ việc gì.


      Lạc Tiểu Phàm giằng bức trong tay Lâm Nam Vũ lại, giận dữ :


      - biết thế nào là lịch hả? Đồ đạc của người khác đừng có sờ vào.


      Bức ảnh đó dường như cho Lâm Nam Vũ nguồn dũng khí vô hạn, ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, vùi đầu vào tóc :


      - Em ? Chúng ta cưới nhau được ?


      Lạc Tiểu Phàm giật mình:


      - Cưới? Còn vợ tương lai của sao?


      - giải quyết được, chỉ cần em đồng ý lấy . – Trái tim Lâm Nam Vũ giây phút đó như cháy lên tia hy vọng, muốn rời xa Lạc Tiểu Phàm.


      - Ha ha ha… – Lạc Tiểu Phàm cười lớn. – Đây là câu buồn cười nhất mà tôi nghe thấy ngày hôm nay, ngờ Lâm của chúng ta lại biết làm vui lòng đàn bà. Nhưng mà biết câu này với bao nhiêu người rồi, có phải người nào cũng cảm động mà rơi lệ và nhiệt tình tham gia vào vở kịch của .


      - Tiểu Phàm… – Lâm Nam Vũ hôn mạnh lên môi Lạc Tiểu Phàm rồi tiếp. – Khi em ngậm miệng lại, nhìn em xinh đẹp hơn rất nhiều.


      Lạc Tiểu Phàm giằng mạnh:


      - Tôi cần hầu hạ người đàn bà khác xong rồi tới hầu hạ tôi.


      Lâm Nam Vũ sững sờ, nhìn Lạc Tiểu Phàm:


      - Lẽ nào trong lòng em, thực là người như vậy sao?


      - Chẳng nhẽ phải? – Lạc Tiểu Phàm càng dồn ép hơn.


      Lâm Nam Vũ cắn môi, lúc lâu sau mới bật ra câu:


      - Ngày trước đúng là như thế, nhưng từ sau khi quen em, thực có, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm.


      Lạc Tiểu Phàm nhìn Lâm Nam Vũ bằng con mắt khinh bỉ:


      - Tôi coi thường nhất là loại đàn ông như , dám làm dám nhận, nếu làm rồi hãy thẳng thắn thừa nhận, đừng có rằng người tờ báo phải là .


      Lâm Nam Vũ chẳng còn lời nào để , bây giờ biết, “đối phó” với Lạc Tiểu Phàm thể quá cứng nhắc được. ngồi phịch xuống salon, giọng điệu như trẻ con làm nũng:


      - Em phải tha thứ cho , nếu em tha thứ cứ ngồi đây nữa.


      Lạc Tiểu Phàm ngờ Lâm Nam Vũ lại giở trò này với mình, cũng biết phải làm thế nào. chẳng buồn để ý tới , mang quần áo ngủ vào phòng tắm, để những giọt nước nóng chảy lên thân thể mình, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì. Lạc Tiểu Phàm chán nản thở dài, chẳng hiểu đắc tội với ai mà lại đụng phải người như Lâm Nam Vũ, ngày nào cũng bám lấy tha? Khi từ phòng tắm bước ra, Lâm Nam Vũ ngủ gục ghế salon. Lửa giận lại bừng lên trong lòng Lạc Tiểu Phàm, đá mạnh vào chân Lâm Nam Vũ:


      - Này! Này! Chỗ này là chỗ ngủ hả? Mau biến . – Lâm Nam Vũ biết là ngủ hay giả vờ, nhưng vẫn cựa quậy, Lạc Tiểu Phàm đẩy mạnh người . – là lợn hả! Ngồi salon mà cũng ngủ được.


      Lạc Tiểu Phàm toát cả mồ hôi mà vẫn nằm im, Lạc Tiểu Phàm chán nản lắc đầu, trèo lên giường của mình, tắt đèn. Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt qua tấm rèm, rơi vãi đầy phòng. Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, quả giống như giấc mơ, nhớ lại Khương Hạo, nhớ lại tuổi thơ xa xôi, mí mắt càng lúc càng nặng, trong lúc mơ màng, bàn tay đụng phải cái gì đó mềm mềm khiến Lạc Tiểu Phàm giật mình, tỉnh cả ngủ.


      Bật đèn lên, hóa ra Lâm Nam Vũ biết nằm cạnh từ lúc nào. Lạc Tiểu Phàm định đá xuống, nhưng nhìn khuôn mặt hốc hác của , lại nhẫn tâm. Đây là chàng đa tình đẹp trai phong độ mà lần đầu tiên gặp sao? Đây là Lâm Nam Vũ kiêu ngạo, coi ai ra gì, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn cho ngay bạt tai sao? Lạc Tiểu Phàm đưa tay ra, vuốt lên khuôn mặt , có những lúc cảm thấy ở cách xa, nhưng có lúc lại thấy gần, cho dù chỉ khẽ đưa tay ra là có thể chạm vào , ấm áp của , hơi thở của , nỗi nhớ dành cho . Lạc Tiểu Phàm kìm được, bật cười, bỗng dưng cảm thấy có lúc mình cũng buồn cười.


      nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở đều đều của Lâm Nam Vũ, hình như trong vô số các đêm trước đây, cũng từng ngồi nhìn người đàn ông mà sâu sắc ngủ ngon, chưa bao giờ nghĩ rằng bỏ rơi , luôn tự tin rằng cùng tới cuối cuộc đời.


      Lạc Tiểu Phàm cười lạnh lẽo, có những lúc thấy tin tưởng vào tình việc đáng buồn cười nhất thế gian này. Tình vốn dĩ có cách nào để nắm chắc được, lúc tới giống như cơn mưa, nhưng khi lại như đám mây hình dạng, cứ từ từ tan biến, mà cũng có thể giống như cơn mưa, tới cũng nhanh, ra cũng nhanh. Lạc Tiểu Phàm hình như rất sợ khi nhớ tới chữ “”, sợ mình , sợ người khác mình, khác khao tình hơn bất cứ người nào khác, nhưng cũng sợ mất tình hơn bất cứ người nào khác, có thể bởi vì lớn lên trong nhi viện nên càng hiểu hơn cái cảm giác độc của tình . Những đêm khuya thanh vắn, thường đơn ôm chặt cái gối thêu hoa của mình, trằn trọc khó ngủ, mở lớn mắt trải qua đêm tối dài.


      Từ sau khi gặp Khương Hạo, mới lời tạm biệt với đơn, nhưng ai ngờ đây chỉ là giấc mơ ngọt ngào nhưng ngắn ngủi, rồi cũng có lúc phải tỉnh lại. Có thể Lâm Nam Vũ cũng chỉ là giấc mơ khác của , nếu chỉ là mơ, vậy việc gì phải bắt mình chìm đắm vào trong đó. Lạc Tiểu Phàm cũng hỏi bản thân: “Mày có Lâm Nam Vũ ?”. Hỏi mãi, cuối cùng Lạc Tiểu Phàm lại lắc đầu, bởi vì từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới tình , chỉ nghĩ sau khi tỉnh dậy chia tay nhau, cố tình giữ khoảng cách rất xa với chữ “”.


      Trong giấc mơ, Lâm Nam Vũ ngừng gọi tên Lạc Tiểu Phàm, ràng ngủ ngon, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, sắc mặt nhợt nhạt khiến Lạc Tiểu Phàm thấy tim mình chua xót nhưng vẫn kiên cường quay người . Trong bầu trời của tình , cảm thấy mình như đánh mất phương hướng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng như nước, bầu trời đêm tối trong veo.


      Khi Lạc Tiểu Phàm tỉnh dậy vào buổi sáng, mặt trời lên rất cao, những tia nắng ấm áp rọi lên người , Lạc Tiểu Phàm duỗi thẳng lưng cách thoải mái, quay đầu lại nhìn Lâm Nam Vũ nhưng thấy bên cạnh trống . Lạc Tiểu Phàm nhìn chiếc giường trống trải tới xuất thần, sau đó khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại.


      - Đồ lợn lười, mau dậy thôi. – giọng trầm trầm vang lên bên tai, khiến Lạc Tiểu Phàm giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Nam Vũ vui vẻ đứng bên giường, tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều, ngay cả khuôn mặt nhợt nhạt ngày hôm qua cũng hồng hào trở lại.


      thay đổi này khiến Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên. còn tưởng Lâm Nam Vũ rồi, ngờ vẫn ở đây.


      Hồi , ba thường :


      - Những người đàn bà xinh đẹp đều ra gì cả, Phàm Phàm nhà mình đừng có xinh đẹp quá, đàn bà xinh đẹp quá đều là tai họa, biết hài lòng với cuộc sống, xấu xí chút lại hạnh phúc hơn.


      Bỗng dưng hiểu ra ý của ba trong câu , những người đàn bà đẹp đều là tai họa, những người đàn ông đẹp còn tàng tai họa lớn hơn. Lạc Tiểu Phàm nhịn được, bật cười thành tiếng.


      Lâm Nam Vũ thấy cười mình ngơ ngác hiểu gì, nhưng biết chắc chẳng phải vì lý do gì hay ho nên lườm Lạc Tiểu Phàm, giọng uy hiếp:


      - , có chỗ nào để em cười hả, nếu “xử lý” em.


      Lạc Tiểu Phàm cười lớn:


      - Em nhớ ra Phan An thời ngày xưa, người được ca ngợi là mỹ nam số , em nghĩ xem đẹp trai hơn hay ông ta đẹp trai hơn, nhưng mà có điểm hai người khá giống nhau.


      - Em… – Lâm Nam Vũ ôm lấy Lạc Tiểu Phàm, cắn mạnh lên cổ . Lạc Tiểu Phàm đau đớn đá mạnh vào chân :


      - Làm cái gì hả? đẹp trai mà còn thích sao?


      - tin là em lại khen , chỉ cần em chê bai a di đà Phật lắm rồi.


      - Cũng biết người biết ta quá chứ, ít ra phải bọn chỉ được cái mã bề ngoài.


      - Em là, dám như vậy sao, xem xử lý em thế nào. – Hai người quấn vào với nhau, những vui ngày hôm qua dường như tan biến hết. Lâm Nam Vũ ôm khuôn mặt của Lạc Tiểu Phàm trong tay, nhè đặt nụ hôn lên trán , nghiêm túc – Tiểu Phàm, em có nghĩ tới việc cưới , ở với suốt đời ?


      - Chưa bao giờ nghĩ tới. – Lạc Tiểu Phàm trả lời rất ràng, dứt khoát, giây do dự. Lâm Nam Vũ vội vàng hỏi:


      - Tại sao? Em thích hả? Em thực chưa bao giờ nghĩ là ở cùng sao? Lẽ nào xứng với em?


      Lạc Tiểu Phàm cười, cười gần như điên cuồng, rồi lại như chế giễu:


      - Mối quan hệ giữa chúng ta luôn luôn chỉ là trao đổi tiền bạc và dục vọng, là mối quan hệ xấu xa, khi nó gặp phải ánh sáng mặt trời, nó tan biến. Em chưa ngốc tới mức hy vọng nó có thể lớn lên và khai hoa kết quả. hy vọng như vậy sao?


      Lâm Nam Vũ đau đớn cau mày:


      - Chẳng nhẽ trái tim em còn hiểu? bao giờ hạ mình trước người đàn bà nào như thế đâu, chỉ có em, chỉ với Lạc Tiểu Phàm em thôi. Chỉ khi ở cạnh em, mới cảm thấy ra tình những rất vui vẻ mà còn đem lại cho người ta đau khổ, ngày trước hiểu thế nào là , chính em làm cho hiểu, những việc này lẽ nào vẫn đủ để chứng minh là em sao?


      Lạc Tiểu Phàm đẩy mạnh Lâm Nam Vũ ra, sắc mặt vô cảm:


      - Em phải đối tượng để bàn tới chuyện tình , em nghĩ cũng phải người có thể tới chuyện tình . Giữa hai ta cần phải giả dối, mọi người đều có tư tưởng rất thoáng. Em cầu chịu trách nhiệm gì với em, em tin là cũng cần chịu trách nhiệm với em, chúng ta thích đến, thích giải tán. Em nghĩ sau này đừng đến tìm em, chúng ta nên để xảy ra việc gì nữa. – Giọng lạnh lùng của khiến Lâm Nam Vũ nhất thời phản ứng kịp. Lạc Tiểu Phàm là người đàn bà trở mặt nhanh nhất mà từng gặp, cứ như thể bất cứ khi nào cũng có thể ra những lời làm tổn thương người khác, và đó đều là những lời mà Lâm Nam Vũ muốn nghe nhất.


      Lâm Nam Vũ thở dài:


      - ra trong lòng em, luôn chỉ có vị trí như vậy, cho dù có cố gắng như thế nào, em cũng chấp nhận , giải thích như thế nào, cũng chỉ là gã đàn ông đa tình đáng đồng xu?


      Lạc Tiểu Phàm lên tiếng, biết kết cục là như vậy, việc gì phải cứu vãn. Lâm Nam Vũ cầm quần áo salon lên:


      - nấu cháo rồi, để ở trong nồi. đây, sau này để em phải ghét nữa.


      Lâm Nam Vũ mở cửa, ngờ ở cửa còn có người, đó là Khương Hạo, Lâm Nam Vũ nhìn Khương Hạo đứng trước mặt mình, rồi quay đầu lại nhìn Lạc Tiểu Phàm sửng sốt há hốc miệng, trái tim như bị cắt thành hai mảnh, thẳng xuống lầu.


      Lạc Tiểu Phàm ngờ Khương Hạo lại xuất trước mắt theo cách này, trong tình cảnh này. Bỗng dưng cảm thấy trái tim mình trống rỗng, rồi lại có cảm giác nhõm. Cái gì cần tới tới, và Khương Hạo thể nào ở cạnh nhau được nữa, thứ gì lỡ đều trở thành quá khứ, thể bắt đầu lại được.


      Người ngạc nhiên hơn cả là Khương Hạo, luôn tưởng rằng cho dù Lạc Tiểu Phàm bị bỏ rơi cũng thể người khác nhanh như vậy, luôn có lòng tin tuyệt đối với tình mà Tiểu Phàm dành cho mình. Bởi vậy mới hy vọng, chỉ cần quay về, Lạc Tiểu Phàm lần nữa đón vào lòng. Nhưng khi nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mắt, mới cảm thấy mình ngốc, ngốc, có thể Lạc Tiểu Phàm còn là Lạc Tiểu Phàm mà quen biết nữa. Sắc mặt Khương Hạo rất khó coi, đôi tay run rẩy, chỉ Lạc Tiểu Phàm:


      - Em… Haiz! – Rồi buông thõng tay, bỏ .


      - Ha ha ha… – Lạc Tiểu Phàm cười lớn. – Các tưởng các là ai, tưởng Lạc Tiểu Phàm tôi là ai, muốn đến đến, muốn , các thực đánh giá mình quá cao rồi! – Đóng sầm cửa lại, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.


      Lâm Nam Vũ nằm bò vô lăng ô tô, cười nhạo bản thân, lần đầu tiên quan tâm tới người con , lần đầu tiên người con đó, nhưng lại bị chơi cho hết vố này đến vố khác. Lạc Tiểu Phàm ở với , nhưng vẫn còn ở với người đàn ông khác! Vừa nghĩ đến đây, trái tim như thắt lại, sau đó tự an ủi bản thân, muốn có người đàn bà như thế nào mà được, việc gì cứ quan tâm tới mỗi Lạc Tiểu Phàm, đời này đâu phải chỉ có mình là đàn bà. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng vẫn hy vọng Lạc Tiểu Phàm và Khương Hạo còn quan hệ gì nữa, nhưng câu này vẫn thể an ủi được . biết quá , Lạc Tiểu Phàm Khương Hạo rất sâu đậm, sâu tới mức thể nào hình dung nổi. cắn chặt môi, khởi động xe rồi lao vút .
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :