1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu đôi môi em - Mộc Khinh Yên (19c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15

      Lâm Nam Vũ từ quán rượu ra, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vào ngồi trong khách sạn ven đường, uống rượu như nước, bất chấp lời khuyên nhủ của Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh. Lâm Nam Vũ đẩy mạnh tay Triệu Tiểu Mạn ra:

      - Mặc kệ , để uống. – Sau đó quay sang liếc Triệu Tiểu Mạn. – Cũng muộn rồi, em về nhà trước ! Để bác trai bác khỏi lo lắng, con về nhà muộn quá tốt đâu.

      - , em về. – Triệu Tiểu Mạn bướng bỉnh lắc đầu, sau đó thận trọng nhìn sắc mặt của Lâm Nam Vũ. – Vũ, có thể cho em biết vừa nãy là ai ? với ta có quan hệ gì? – xong, đôi mắt long lanh nước.

      Lâm Nam Vũ uống nốt số rượu trong ly, nắm tay Triệu Tiểu Mạn, :

      - Câu hỏi này có thể trả lời em sau ? Tối nay tâm trạng tốt, hôm khác với em.

      Triệu Tiểu Mạn bỗng dưng cảm thấy sợ cách chuyện này của Lâm Nam Vũ, trước mắt hoàn toàn khác với Vũ của ngày trước. :

      - Vũ, muốn em hỏi nữa. – Nhưng trong lòng hừ lạnh, thầm nghĩ mình tin là mình lại điều tra ra ta có mối quan hệ gì với Vũ, muốn cướp Vũ của chắc chắn có kết quả tốt đẹp gì, Triệu Tiểu Mạn đâu phải người dễ bắt nạt. Thấy Lâm Nam Vũ vẫn uống hết ly này tới ly khác, Triệu Tiểu Mạn lo lắng lay lay vai , – Vũ, uống nhiều rượu quá, đừng uống nữa được ? Chúng ta về nhà !

      Lâm Nam Vũ nhấc chai rượu lên, uống ừng ực từng ngụm lớn rồi đứng lên, giọng bắt đầu lè nhè, nghe tiếng:

      - Được, vậy đưa em về nhà trước. – rồi ném bừa mấy đồng tiền rút trong túi ra lên bàn, bước chân chệnh choạng ra khỏi khách sạn. Triệu Tiểu Mạn lo lắng theo sau lưng, Lâm Nam Vũ ngồi vào trong xe, thấy mắt mình lờ mờ, tâm trạng cũng hề dễ chịu hơn mà càng thêm buồn bực, càng nhớ quay nhớ quắt người con đó. tỉnh táo cuối cùng của vẫn còn ngồi trong quầy bar, mình, uống say mèm, được, phải xem thế nào!

      Khởi động xe, quay về con đường có quán rượu, chiếc xe lắc lư đường, Lâm Nam Vũ cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh sợ hãi run rẩy, thi thoảng lại hét lên:

      - Vũ, đằng trước có xe, cẩn thận, bên trái có xe, cẩn thận!

      Hai mắt của Lâm Nam Vũ ngày càng mờ , hình như xe đâm vào cái gì đó phía trước, thoáng chốc khiến Lâm Nam Vũ tỉnh táo hơn chút, dừng xe lại, xuống xe kiểm tra, ra là đâm vào dải phân cách. Lâm Nam Vũ ôm đầu ngồi lên xe, hai mắt gần như mở ra được, thần trí bắt đầu mê loạn, gọi:

      - Tiểu Phàm, Tiểu Phàm…

      Cái tên đó cứ bay bay lại trong đầu , nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt, chỉ muốn ngay lập tức được ôm chặt vào lòng.

      Triệu Tiểu Mạn nhìn màn đêm tối đen xung quanh, rồi lại nhìn Lâm Nam Vũ dần chìm vào giấc ngủ, sỡ hãi lắc vai :

      - Vũ, chúng ta về nhà thôi! Chúng ta về nhà thôi! Chỗ này đáng sợ quá, Vũ…

      Lâm Nam Vũ trong lúc mơ màng nghe thấy có tiếng người gọi, phản ứng đầu tiên của là Tiểu Phàm, quờ tay ra nắm chặt tay , ôm vào lòng, dịu dàng:

      - Tiểu Phàm, em có biết là nhớ em ? Tiểu Phàm… – Triệu Tiểu Mạn chưa bao giờ thấy Lâm Nam Vũ ôm mình như hôm nay, ngày trước, chỉ nắm tay , ngay cả hôn cũng chịu. Triệu Tiểu Mạn nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghe cái gì, nhưng những điều này đều quan trọng, quan trọng là thích được Lâm Nam Vũ ôm như thế này, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim .

      Lâm Nam Vũ cảm thấy người mình nóng bừng, xé rách quần áo của Triệu Tiểu Mạn, muốn được phát tiết, phát tiết nỗi nhớ của , nỗi hận của , hận quan tâm tới , hận thể cùng cả ngày lẫn đêm. Triệu Tiểu Mạn lúc đầu còn sợ hãi, đẩy Lâm Nam Vũ ra, hai tay hươ hươ trong khí:

      - Vũ, đừng… đừng… – Nhưng lại nghĩ, mình sớm muộn gì cũng là người của , nếu mình có đứa con với Vũ, vậy ấy bao giờ rời xa mình nữa.

      Quần áo dần dần trượt xuống cùng với dục vọng dâng cao. Phía xa xa vang lên tiếng du thuyền chở khách, xen lẫn là những tiếng cười của mọi người. Từng cơn sóng biển đơn vỗ mạnh vào bờ cát, nó có buồn rầu khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trong xe ?

      Khi tia sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng hôm sau chiếu vào phòng, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu nặng chình chịch, ngồi dậy. Mở mắt ra, giật nảy mình, dám tin vào mắt mình, liếc nhìn xung quanh, căn phòng bày trí đơn giản nhưng lại toát lên vẻ xa hoa hiếm có. nghĩ thầm, chủ nhân của căn phòng này đúng là người có con mắt thẩm mĩ. Chỉ có điều sao lại ở đây? Lẽ nào người hôm qua chính là Lâm Nam Vũ? Lạc Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng, nhảy xuống đất, kéo mạnh cửa rồi ra ngoài, đúng lúc đó đụng phải Triệu Nhan Lỗi, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.

      Phản ứng đầu tiên của Lạc Tiểu Phàm là nhìn lại quần áo người mình, cũng may, vẫn là bộ quần áo mà hôm qua mặc, trong lòng thầm chửi rủa bản thân, sa đọa lần là được rồi, sao tối qua còn uống nhiều như thế, đúng là chẳng ra gì!

      Triệu Nhan Lỗi mỉm cười nhìn Lạc Tiểu Phàm, khuôn mặt ánh lên nét dịu dàng khiến người ta có cảm giác được tắm trong cơn gió xuân.

      - Hôm qua uống nhiều rượu quá, sáng dậy ăn chút cháo tốt hơn, tôi nấu xong rồi, rửa mặt rồi cùng ăn với tôi.

      Lạc Tiểu Phàm ngẩn ngơ nhìn , bên cạnh Lạc Tiểu Phàm thiếu những gã công tử ăn chơi đàn đúm như Lâm Nam Vũ nhưng lại hiếm khi gặp người đàn ông có văn hóa, có đạo đức và tạo cho người ta cảm giác dễ chịu như Triệu Nhan Lỗi. giống như người lớn, khiến người ta có cảm giác bị gò bó. Đối với người từ mất cha mẹ như Lạc Tiểu Phàm cảm nhận của vô cùng nhạy cảm, Triệu Nhan Lỗi cho cảm giác an toàn, bất giác má đỏ lên, cúi thấp đầu, chỉ khẽ “ừ” tiếng.

      Khi Lạc Tiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, Triệu Nhan Lỗi quấn cái tạp dề màu xanh, cẩn thận đặt bát cháo thịt hạt sen xuống trước mặt , bàn còn bày mấy đĩa thức ăn có màu sắc và kiểu dáng rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn muốn ăn luôn. Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm thi thoảng lại liếc nhìn Triệu Nhan Lỗi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông mặc tạp dề, rất muốn cười nhưng lại cố nhịn.

      Triệu Nhan Lỗi cởi tạp dề ra, vắt lên thành ghế, nhìn Lạc Tiểu Phàm cái, mỉm cười, giọng trầm trầm:

      - Có phải cảm thấy đàn ông mặc tạp dề trông buồn cười lắm ?

      Bị người khác đoán trúng suy nghĩ của mình, Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, chối nhanh:

      - Ai bảo thế, tôi nghĩ vậy đâu. thực tế, nhìn mặc tạp dề trông đẹp lắm. – Rồi ăn vội thìa cháo để che giấu ngượng nghịu của mình.

      Triệu Nhan Lỗi thấy Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, khác hoàn toàn với biểu của ngày hôm qua, nghĩ thầm bây giờ những biết đỏ mặt càng ngày càng ít rồi, giống như động vật quý hiếm vậy. quan tâm hỏi:

      - Tối qua sao uống nhiều rượu thế, lại còn có mình? Như vậy nguy hiểm lắm. – Triệu Nhan Lỗi dừng lại chút rồi liếc nhìn Lạc Tiểu Phàm, – Nếu phải Lâm Nam Vũ nhìn thấy

      Suýt chút nữa Lạc Tiểu Phàm phun ra ngụm cháo vừa đưa vào miệng, nhớ mang máng là hình như hôm qua có nhìn thấy Lâm Nam Vũ, nhưng tại sao mình lại ở đây?

      Triệu Nhan Lỗi hình như cũng biết Lạc Tiểu Phàm nghĩ điều gì, bèn với :

      - Lâm Nam Vũ là em rể tôi, tôi nghĩ chắc hai người là bạn, hôm qua lại uống nhiều quá, Lâm Nam Vũ phải đưa em tôi về nhà, bởi vậy… Tôi cũng biết nhà ở đâu, để ở lại quán rượu an toàn lắm nên tôi đành đưa về nhà ở tạm đêm.

      Trái tim Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy nhói đau, mặc dù biết Lâm Nam Vũ có vị hôn thê, cũng biết và Lâm Nam Vũ chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại điểm rồi bao giờ gặp lại nhau nữa.

      Nhưng khi nghe thấy người phụ nữ khác mà bỏ mặc lại quán rượu, trái tim bất giác thấy đau nhói, nhưng ngay lập tức kìm nén cơn đau đó, với lòng mình: “ ta ở cùng người đàn bà khác liên quan gì tới mình, ta cũng phải của mình, ta thích ở cùng ai ở, Lạc Tiểu Phàm thèm quan tâm tới”. cố nở nụ cười, nhưng vô cùng miễn cưỡng. nhìn Triệu Nhan Lỗi, :

      - Cảm ơn !

      Triệu Nhan Lỗi nhìn thay đổi nét mặt của Lạc Tiểu Phàm, biết rằng mối quan hệ giữa và Lâm Nam Vũ chắc chắn bình thường, lại thở dài thay cho em mình.

      Hai người đều chuyện nữa, khí dường như ngưng đọng, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy khó chịu, bèn ăn nhanh bát cháo rồi đặt bát xuống, đứng lên :

      - Tôi ăn no rồi, cảm ơn lòng tốt của , giờ tôi muốn về nhà.
      Triệu Nhan Lỗi cũng đứng lên:

      - Chỗ này ít taxi lắm, để tôi tiễn .

      - cần đâu, tôi…

      Triệu Nhan Lỗi cười :

      - sao đâu, tôi cũng phải làm, nhân tiện đưa đoạn. – Lạc Tiểu Phàm cũng tiện từ chối, đành gật đầu:
      - Vậy làm phiền .

      “Cạch…”, Lâm Nam Vũ nghe thấy có tiếng động gì đó vang lên bên tai, bực bội :

      - Mẹ, mẹ làm gì thế? – Quay người lại, đầu lại đụng phải cái gì đó, Lâm Nam Vũ lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, giật mình khi thấy mình vẫn ngồi trong xe, rồi lại nhìn những người quây quanh xe , chỉ chỉ trỏ trỏ điều gì đó, Lâm Nam Vũ ngớ người ra. Khi nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, đau đầu, điều khiến đau đầu hơn là nằm cạnh , mái tóc dài che lấp khuôn mặt, người chỉ đắp hờ hững chiếc áo sơ mi của , đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra ngoài.

      Ngoài cửa sổ có viên cảnh sát ra hiệu cho hạ kính cửa xuống, Lâm Nam Vũ hoảng loạn mặc quần cẩn thận, vừa định lấy áo sơ mi phát ra người phụ nữ bên cạnh mặc gì, phản ứng đầu tiên của là người này là Lạc Tiểu Phàm, nhưng lại cảm thấy giống. đành hạ cửa kính xe xuống khoảng , viên cảnh sát nghiêm túc nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh , rồi lại nhìn , :

      - Xin xuất trình chứng minh thư của và của kia nữa. – Lâm Nam Vũ đưa chứng minh thư của mình ra, đúng lúc đó có ánh đèn flash chớp lên, chắc chắn là có ai đó chụp . Lâm Nam Vũ thực nổi giận, quay lại hét lên với người đàn ông trung niên chụp ảnh phía sau:

      - Khốn nạn, đưa máy ảnh cho tôi.

      Người đàn ông trung niên đó chờ Lâm Nam Vũ xuống xe chạy mất dạng.

      Triệu Tiểu Mạn vừa tỉnh dậy giật mình, kéo áo che kín người, giấu mặt vào lưng Lâm Nam Vũ:

      - Vũ, làm sao thế?

      Câu này suýt chút nữa khiến Lâm Nam Vũ ngã ngửa ra sau, sao lại hề nghĩ rằng người phụ nữ đó là Triệu Tiểu Mạn, cứ tưởng cho dù phải là Lạc Tiểu Phàm cũng là người đàn bà xa lạ nào đó mà gặp đường. Lâm Nam Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ như ngừng trệ, trước mắt lại lên hình dáng Lạc Tiểu Phàm.

      Viên cảnh sát thấy người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều bèn trả chứng minh thư cho Lâm Nam Vũ, rồi ghi lại số điện thoại và tên công ty của , sau đó chào Lâm Nam Vũ:

      - Ông Lâm, vì an toàn, ông có thể trước. Nếu có bất cứ vấn đề gì, chúng tôi phái người tới liên hệ với ông.

      Lâm Nam Vũ bây giờ cũng chỉ đành bỏ khỏi nơi đây nhanh, những việc khác kịp suy nghĩ nữa. Khi lái xe tới nơi có bóng người, Lâm Nam Vũ dừng xe lại, đưa quần áo của Triệu Tiểu Mạn cho , sắc mặt ủ rũ:

      - Em mặc quần áo vào trước ! đưa em về nhà.

      Triệu Tiểu Mạn ôm chặt Lâm Nam Vũ, nũng nịu:

      - Vũ, em muốn về nhà, em muốn ở cùng , em thành người của rồi, phải chịu trách nhiệm với em.

      Đầu Lâm Nam Vũ như muốn nổ tung, tình cảm dành cho Triệu Tiểu Mạn rất kỳ lạ, luôn có hứng thú lên giường với mọi người đàn bà khác, chỉ riêng Triệu Tiểu Mạn là . Cũng phải là , phải thích, phải ghét, chỉ là đại từ thay thế cho vị hôn thê của , còn bây giờ… Họ sắp kết hôn rồi, sống chung trước cũng có vấn đề gì, nhưng Lâm Nam Vũ lại có cảm giác như mình sắp thở được. Bây giờ vô cùng nhớ Lạc Tiểu Phàm, hình như chỉ có Lạc Tiểu Phàm mới có thể khiến mọi suy nghĩ trong bình tĩnh lại. đẩy Triệu Tiểu Mạn ra, nhưng giọng có vẻ vui:

      - Ngoan, mặc quần áo vào , còn có việc cần giải quyết.

      Triệu Tiểu Mạn nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Nam Vũ, lặng lẽ mặc quần áo:

      - Nếu mẹ hỏi em sao tối qua em về nhà phải thế nào?
      Lâm Nam Vũ bực mình:

      - Em là trẻ con ba tuổi sao? Chuyện gì cũng phải dạy em? Em muốn thế nào , tóm lại chịu trách nhiệm với em, thế là đủ rồi.

      Triệu Tiểu Mạn ấm ức muốn khóc, nhưng lại sợ Lâm Nam Vũ vui nên ngoan ngoãn ngồi sang bên.

      Lâm Nam Vũ đưa Triệu Tiểu Mạn về nhà rồi lái thẳng xe tới công ty. Tất cả mọi người đều thấy hình như Lâm Nam Vũ mới ăn phải thuốc súng, khuôn mặt tái xanh, ngay cả nhân viên ở quầy lễ tân cũng tránh xa. Sử Phi Phi thấy khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, dưới cằm mọc râu xanh, quần áo nhàu nhĩ, lần đầu tiên xuất trước trong bộ dạng này. Sử Phi Phi biết điều đứng sang bên, tiếng nào, thầm nghĩ: Chuyện này có liên quan gì tới cú điện thoại của mẹ Lâm Nam Vũ chiều qua ? Lâm Nam Vũ mà mình quen chỉ khi đụng phải chuyện của Lạc Tiểu Phàm mới tỏ ra bất thường như thế.

      Lâm Nam Vũ ngồi dựa lên ghế lúc lâu mới mở mắt ra, thở dài hơi, hai mắt thất thần, :

      - Thư ký Sử, những người mà hôm nay Công ty Kate phái tới có Lạc Tiểu Phàm ?

      Sử Phi Phi lắc đầu:

      - ạ.

      Lâm Nam Vũ xua tay:

      - Vậy làm việc ! À, đúng rồi, mua giúp tôi bộ quần áo. – Sử Phi Phi gật đầu rồi ra ngoài.

      Lâm Nam Vũ đau đớn nhắm chặt mắt, Triệu Tiểu Mạn sớm muộn gì cũng là người sống bên cạnh , có quan hệ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ sao lại thấy bực bội như thế, có phải là vì Lạc Tiểu Phàm ?

      - Reng… – Chiếc điện thoại bàn đổ chuông, Lâm Nam Vũ nhấc lên nghe thấy tiếng cười sảng khoái. – Vũ, cậu bây giờ đúng là nổi tiếng rồi. Nhưng mà chỉ mặc cái quần lót đúng là hơi gợi cảm quá đáng. – Lâm Nam Vũ mặc kệ tiếng cười chế giễu của Bạch Hạo Uy trong điện thoại, mồ hôi trán túa ra:

      - Sao cậu biết?

      - Vũ, cậu chưa đọc báo hôm nay hả? Cậu được lên trang nhất đấy, , nằm bên cạnh cậu là ai? những dáng người đẹp, lại còn đôi chân dài, nhìn ngon , mắt cậu đúng là…

      Bạch Hạo Uy còn chưa xong, Lâm Nam Vũ dập điện thoại, phản ứng đầu tiên của là Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện này rồi, nghĩ gì về mình? được! Lâm Nam Vũ đứng lên, thể chờ đợi được nữa, phải gặp Lạc Tiểu Phàm ngay bây giờ. Thực ra cũng cần phải giải thích với Lạc Tiểu Phàm điều gì, họ chẳng có quan hệ gì cả, nhưng vừa nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện là trái tim thể bình tĩnh nổi, nỗi đau khổ như muốn nhấn chìm trong phút chốc.

      Khi Lạc Tiểu Phàm thay quần áo xong về tới công ty gần tới trưa, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu đau như búa bổ, hối hận vì mình uống quá nhiều rượu. Lúc qua hành lang, rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn cười đầy ác ý, khiến Lạc Tiểu Phàm thấy kỳ lạ. Lý Giai cười híp mắt đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm:

      - , tối qua cậu đâu? Đừng với tớ là ở nhà ngủ nhé.
      - Hỏi thế là có ý gì? Sao hôm nay ai nhìn thấy tớ cũng bụm miệng cười vậy? Tớ thấy những người bị tâm thần ở công ty này càng ngày càng nhiều đấy, thế giới đúng là thay đổi rồi, thành bệnh viện tâm thần hết rồi.

      - Xì! Đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ! cho tớ biết, hôm qua cậu đâu?

      Lạc Tiểu Phàm nghĩ tới việc mình ở lại nhà Triệu Nhan Lỗi cả đêm, mặc dù xảy ra việc gì nhưng chung quy lại… quá “cái đó”, bởi vậy đỏ mặt:
      - Cái gì chứ? Tớ biết cậu gì cả. Hôm qua tớ ở nhà ngủ chứ đâu.

      Lý Giai lắc đầu:

      - phải chứ? Lẽ nào cậu ở cùng với Lâm Nam Vũ? Người đàn bà trong phải là cậu hả? Tớ còn tưởng…

      Lạc Tiểu Phàm cau mày ngắt lời Lý Giai:

      - Đừng có lúc nào cũng kéo tớ vào chung với gã khốn nạn đó, bọn tớ chẳng có quan hệ gì cả, càng thể ở với nhau, còn nữa, chuyện của đừng có với tớ, tớ muốn nghe.

      Lý Giai ngồi phịch lên bàn của Lạc Tiểu Phàm, dám tin vào tai mình, trợn mắt nhìn :

      - Thực phải cậu hả, tớ còn tưởng là cậu! Lâm Nam Vũ đúng là đa tình , cũng may cậu có quan hệ gì với ta, nếu mà có chắc là tức chết mất. Tớ thấy Triệu Tiểu Mạn chắc là điên rồi, vị hôn phu của mình ngủ với người đàn bà khác ở trong xe, quần áo xộc xệch, vừa nhìn là biết làm điều gì tốt lành, lại còn bị người ta chụp ảnh, lên trang nhất báo ngày hôm nay. Mà nhìn Lâm Nam Vũ đúng là đẹp , ha ha…

      Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên:

      - Cậu gì hả? Cái gì mà trang nhất báo? Lâm Nam Vũ làm sao hả?
      Lý Giai đặt tờ báo vào tay Lạc Tiểu Phàm:

      - Cậu tự xem !

      Lạc Tiểu Phàm mở tờ báo ra, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt là Lâm Nam Vũ chỉ mặc chiếc quần lót, ngồi trong ô tô, trong lòng người đàn bà, người đàn bà đó đè nửa người lên thân , tay Lâm Nam Vũ đặt vai ta. ta ăn mặc cũng chẳng ra gì, để lộ nguyên khoảng lưng rộng và đôi chân dài trắng nõn, đầu tóc rối tung, nhìn mặt nhưng ngoại hình có vài nét giống với Lạc Tiểu Phàm. Bức ảnh thứ hai là vẻ mặt chát ghét và bối rối của Lâm Nam Vũ, rồi cả ảnh của những người đứng xem xung quanh. Tiêu đề vô cùng nổi bật: Công tử đa tình Lâm Nam Vũ qua đêm với người phụ nữ xa lạ ngay xe.

      Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt. Lý Giai còn nhiều chuyện ghé sát vào Tiểu Phàm:

      - Này! Tiểu Phàm, cậu đoán người đàn bà này là ai? chừng mọi người đều nghi ngờ đó là cậu!

      Lạc Tiểu Phàm cay mày, nghe lồng ngực tưng tức, :

      - ta chẳng có quan hệ gì với tớ cả, bọn tớ cũng gặp mặt nhau nữa đâu. Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.

      - Nhưng tớ lại thấy thế! Tớ thấy… – Bỗng dưng Lý Giai im bặt, ra nhìn thấy Lâm Nam Vũ đứng ở cửa phòng nhìn Lạc Tiểu Phàm chăm chăm, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hoe đỏ. Lý Giai suýt nữa nhận ra Lâm Nam Vũ, hoàn toàn khác với bình thường, quần áo lôi thôi, râu dài chưa cạo, sắc mặt có vẻ hoảng hốt. Lý Giai vội vàng đứng lên, cười cười với Lâm Nam Vũ rồi vỗ vai Lạc Tiểu Phàm:

      - Có người tới tìm cậu kìa. – rồi chuồn nhanh khỏi phòng.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chẳng kịp nghĩ gì giáng lên má hai cái bạt tai, đánh xong, ngay cả cũng giật mình.

      Lâm Nam Vũ hề cử động, chỉ nhìn Lạc Tiểu Phàm đăm đăm:

      - chỉ muốn hỏi em câu, em có thể tha thứ cho ? Em còn ? – Tâm trạng Lâm Nam Vũ bỗng dưng trở nên kích động, – xin thề, thề sau này xảy ra việc như vậy nữa.

      Lạc Tiểu Phàm bất giác lùi về sau mấy bước, Lâm Nam Vũ nắm chặt tay :

      - Thực phải lỗi của , đều tại em nên mới…

      Lạc Tiểu Phàm ra sức đẩy Lâm Nam Vũ ra:

      - cần giải thích với tôi, tôi là cái gì của ? tới mà giải thích với vị hôn thê của mình! – rồi quay người chạy nhanh ra ngoài.

      Nước mắt Lâm Nam Vũ rơi ra, biết việc này chỉ càng khiến Lạc Tiểu Phàm thêm coi thường . ngồi lên ghế của , vùi đầu vào lòng bàn tay, thực hy vọng mọi việc chỉ là giả dối, tất cả chỉ là cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16

      Buổi chiều, Lạc Tiểu Phàm mặc bộ váy dạ hội màu vàng rực rỡ lên mình, thực ngờ, mặc bộ quần áo này vào mới cảm nhận được hết linh cảm sáng tác của nhà thiết kế, chiếc cổ chữ V cả phía trước và phía sau, khi nghiêng người để lộ phần lưng gợi cảm của người phụ nữ, cổ chữ V phía trước hơi , được đính viên đá quý màu hồng lấp lánh, phần thắt lưng rộng, tạo cho người ta cảm giác bay bổng, thoát tục, đặc biệt là chiếc thắt lưng màu vàng thắt ở eo như thêm mắt cho rồng, khiến chiếc váy càng trở nên nổi bật. Đuôi váy cũng có hình chữ V, vừa vặn để lộ ra đôi giày cao gót màu vàng thanh mảnh, phía sau đuôi dài quét đất, đuôi có thêu hình chú chim phượng hoàng tung cánh, hình thêu sống động như , đường nét tinh thế, khiến người ta thể rời mắt khỏi đó. Lạc Tiểu Phàm ngắm mình trong gương, nhịn được bật lên tiếng khen:

      - Đẹp quá! – Mặc dù ghét con người Triệu Nhan Lỗi. nhưng thực khâm phục khiếu thẩm mỹ của .

      Lạc Tiểu Phàm búi gọn mái tóc dài của mình lên đỉnh đầu, cài bông hoa mẫu đơn ở bên, trang điểm đơn giản cho khuôn mặt vốn tươi tắn, trong gương lên trẻ trung, xinh đẹp và đài các, Lạc Tiểu Phàm bất giác lại mỉm cười.

      Đúng 5 giờ, Lạc Tiểu Phàm xuống lầu, xe của Triệu Nhan Lỗi dừng ở đó, đó là chiếc Ferrari màu trắng hai chỗ ngồi. Triệu Nhan Lỗi nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, dường như trái tim ngừng hô hấp mất mấy giây, hai mắt tài nào chớp nổi. Vẻ đẹp của Lạc Tiểu Phàm dường như đẹp từ trong xương cốt đẹp ra, mang theo hương vị của tự nhiên, hề giả tạo. Triệu Nhan Lỗi xuống xe, giúp Lạc Tiểu Phàm mở cửa, Lạc Tiểu Phàm bị Triệu Nhan Lỗi nhìn đăm đăm, cảm thấy mất tự nhiên, sờ lên đóa hoa mẫu đơn đầu, hơi đỏ mặt:

      - Em trang điểm như vậy có nổi bật quá , hay là em tháo bông hoa xuống!

      Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ thu, cơn sóng kỳ lạ dâng lên trong lòng, giọng trở nên khàn khàn:

      - Đẹp lắm, đừng tháo xuống, đúng là chỉ có em mới xứng với bộ trang phục này. – Rồi lại ngắm Lạc Tiểu Phàm kỹ lần nữa, sau đó mới quay sang nổ máy xe.

      Có lẽ mọi đều thích được người ta khen là xinh đẹp, Lạc Tiểu Phàm được Triệu Nhan Lỗi khen vài câu, bèn cảm thấy còn đáng ghét như trước nữa, khuôn mặt cũng nở nụ cười. Khi Triệu Nhan Lỗi lái xe vào đường 15 khu Hương Xá, Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, nhớ đây là khu biệt thự của nhà giàu, hình như có khách sạn hay nhà hàng nào, mặc dù trong lòng rất hy vọng nhưng vẫn gì.

      Triệu Nhan Lỗi quay đầu lại, cười với Lạc Tiểu Phàm:

      - Tiểu Phàm, thực xin lỗi em, hôm nay có người bạn của đính hôn nên kế hoạch của chúng ta phải tạm thời thay đổi, bởi vậy hôm nay thể ăn cơm cùng em, chỉ đành mời em làm bạn của . Tiểu Phàm, em trách chứ?
      Lạc Tiểu Phàm nghĩ thầm, tôi thấy chắc là cố ý, nhưng lại thành lời, chỉ gượng cười:
      - Sao lại trách được? Dù sao hai người ăn cơm cũng chán, càng đông càng vui mà.

      Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, nhìn đầy ý:

      - Tiểu Phàm, em tốt , biết ai có phúc lấy được người vợ như em, chắc chắn là vô cùng hạnh phúc.

      Lạc Tiểu Phàm ngượng ngùng rụt tay về:

      - Làm gì có chuyện, em chỉ là đứa con bình thường, những người như em ra đường là kiếm được cả đám.

      - Vậy sao lại gặp bao giờ nhỉ? – Triệu Nhan Lỗi cười cười nhìn Lạc Tiểu Phàm khiến ngượng ngùng biết gì nữa, chỉ cười khan hai tiếng rồi lại im lặng.
      Triệu Nhan Lỗi cũng chuyên tâm lái xe, hình như suy nghĩ gì đó, hai hàng lông mày cau lại, thi thoảng lại nở nụ cười chế giễu, đôi lúc lại liếc sang Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm giả vờ nhìn thấy, chỉ nhìn chăm chăm ra cảnh vật ngoài khung cửa.
      Triệu Nhan Lỗi dừng xe trước tòa biệt thự sang trọng, nơi đây đậu đầy những chiếc xe nổi tiếng và đắt đỏ, trong tòa biệt thự đèn hoa rực rỡ. Bữa tiệc được tổ chức ở hậu hoa viên, những khóm hoa hồng lớn nở rực rỡ, phủ lên mặt đất bức tranh tuyệt đẹp. Thi thoảng lại có những trong các bộ trang phục sang trọng và những chàng trai ăn mặc lịch qua lại, Triệu Nhan Lỗi nhanh nhẹn chào hỏi mọi người, ánh mắt rất nhiều người đều dừng lại Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm ít khi xuất trong những trường hợp này nên tỏ ra thiếu tự nhiên, cũng may mà có Triệu Nhan Lỗi ở bên cạnh.

      Triệu Nhan Lỗi lại bị người đàn ông trung niên giữ lại, Lạc Tiểu Phàm nghe thấy họ bàn chuyện làm ăn, cảm thấy vô vị nên mình vào trong. Nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục màu trắng bê khay với những ly rượu sâm-panh qua lại giữa đám thực khách, Lạc Tiểu Phàm cũng lấy ly, trong lòng nghĩ tới Lâm Nam Vũ. bữa tiệc đính hôn như thế này có lẽ là giấc mơ cả đời của các , biết mình và ... Lạc Tiểu Phàm nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác mỉm cười.
      Triệu Nhan Lỗi tiếp đón người đàn ông trung niên xong, quay đầu lại thấy Lạc Tiểu Phàm đâu, vội vàng tìm , bước sâu vào bên trong, thấy Lạc Tiểu Phàm ngồi xích đu mơ mộng điều gì đó. Triệu Nhan Lỗi đặt tay lên vai Lạc Tiểu Phàm, hỏi :
      - Sao thế? Em nghĩ gì hả?

      Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:

      - nghĩ gì cả, chỉ thấy chỗ này là đẹp. – quay sang nhìn căn nhà màu trắng thiết kế theo phong cách châu Âu, trong giọng có chút gì ai oán, – biết em phải phấn đấu trong bao lâu mới mua được căn nhà như thế này.

      Triệu Nhan Lỗi cười, nhìn Lạc Tiểu Phàm:

      - Muốn có căn nhà như thế này bây giờ cũng được! Phụ nữ cần phải phấn đấu nhiều, chỉ cần lấy được ông chồng giỏi là được rồi, hay là em nghĩ tới xem sao.
      Lạc Tiểu Phàm sửng sốt, bụm miệng cười:

      - đúng là hay đùa, mặc dù có scandal nào nhưng em cũng nghe thấy người trong công ty , có rất nhiều thiên kim tiểu thu theo đuổi , còn có cả nhiều ngôi sao, ca sĩ nữa, chẳng nhẽ có ai mà thích sao?

      Triệu Nhan Lỗi bất lực cười:

      - Hình như rất nhiều người đều tưởng rằng những chàng có tiền như bọn dễ tìm vợ lắm vậy, nhưng thực tế phải. Tìm người để chơi đương nhiên là có rất nhiều, nhưng muốn tìm vợ khó lắm, con bây giờ thực dụng quá, tiền của em hay bản thân em, khó mà đoán được!

      Lạc Tiểu Phàm cố nén cười:

      - đúng là đa nghi như Tào Tháo, hoặc là vì quá thiếu tự tin với bản thân, sao biết là người ta chỉ thích tiền của chứ phải con người . Phụ nữ đời này đâu phải cũng như thế! Huống hồ nghi ngờ người khác vì tiền của , chưng người ta còn tưởng là đồ háo sắc ý chứ. Cứ nghi nghi lại như thế là chán. – Lạc Tiểu Phàm ôm bụng cười nắc nẻ.

      - Em đúng, đúng là sai rồi. – Triệu Nhan Lỗi nhìn Lạc Tiểu Phàm. – thích , biết ấy chưa bao giờ coi trọng đồng tiền, nhưng biết ấy có thích mình . Tiểu Phàm, em xem ấy có thích ?

      Nghe Triệu Nhan Lỗi những câu này, Lạc Tiểu Phàm

      thể cười nổi nữa, đứng dậy khỏi xích đu, thầm trong bụng, phải ta mình chứ! ngẩng cao đầu, nghiêm túc nhìn Triệu Nhan Lỗi, :

      - cảm thấy ấy thích ? Giả sử ấy thích em nghĩ cũng nên gượng ép người ta, dù sao tình cũng là việc của cả hai người!

      Triệu Nhan Lỗi uống nốt số rượu trong ly, dịu dàng nhìn Lạc Tiểu Phàm:

      - khiến ấy phải thích , bởi vì sẵn sang đợi, đợi cho tới khi ấy nhìn thấy . Trước đó, sẵn sàng đứng cạnh ấy, làm hậu thuẫn cho ấy.

      Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, cúi đầu im lặng. Đúng vào lúc đó trong bộ vest màu trắng mỉm cười tiến về phía hai người, nhìn chằm chằm vào Triệu Nhan Lỗi, :

      - Tổng giám đốc Triệu làm gì đó? Tới cũng chào hỏi em, là quá đáng.
      Lạc Tiểu Phàm thấy kia chuyện với Triệu Nhan Lỗi rất thân mật, đoán chắc là ta có mối quan hệ gì đó với , mình nên ở lại làm kỳ đà cản mũi, vội vàng đứng lên, định sang chỗ khác nhưng bị Triệu Nhan Lỗi kéo tay lại. Triệu Nhan Lỗi :

      - thấy em chuyện với người khác nên dám làm phiền, vả lại... – quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm, – bạn nhảy rất xinh đẹp rồi, sợ bị người khác cướp mất nên dám rời khỏi ấy.

      đó hậm hực liếc Lạc Tiểu Phàm cái, nhưng vẻ đẹp của Lạc Tiểu Phàm quả thực là vượt qua cả ta, ta được gì nên chỉ cười lạnh lùng:

      - Nhan Lỗi, này là thiên kim nhà nào vậy, sao chưa bao giờ em gặp?

      Lạc Tiểu Phàm thấy dáng vẻ thách thức của ta, quay đầu , giả vờ như nghe thấy. thực rất coi thường đám con nhà giàu, hở chút là lôi thân thế của mình ra đe dọa người khác, cứ như thể sợ người ta biết vậy.

      Triệu Nhan Lỗi cười:

      - Lạc đây mình tạo ra thiên hạ cho chính mình, đây cũng là điểm mà thích nhất.

      đó thấy Triệu Nhan Lỗi giúp cho Lạc Tiểu Phàm chép miệng:

      - Hôm nay là tiệc đính hôn của em với Lâm Nam Vũ, sao giúp đỡ? Thế mà cũng đòi làm trai.

      Triệu Nhan Lỗi thực muốn cho ta cái tát, muốn để Lạc Tiểu Phàm biết chuyện này sớm quá như vậy. Triệu Nhan Lỗi sợ Lạc Tiểu Phàm giận quá bỏ về kế hoạch của thất bại mất, bởi vậy chỉ bực bội :

      - thấy em nhiều chuyện quá rồi đấy, đàn ông thích những lắm lời đâu.

      đó lập tức đỏ mặt, định nổi cáu nhưng lại sợ đắc tội với Triệu Nhan Lỗi, chỉ trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi quay người bỏ . Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng sực nhớ điều gì đó, nắm chặt tay ta, hỏi dồn:
      - vừa nãy ai với ai đính hôn?

      - Hừ! – ta cười lạnh lùng. Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Lạc Tiểu Phàm, ta :

      - Chắc là quen với chàng Lâm Nam Vũ đào hoa đa tình chứ! Việc gì phải căng thẳng như vậy! – định thêm, ta nhìn thấy sắc mặt u ám của Triệu Nhan Lỗi, vội vàng ngậm miệng lại, đẩy tay Lạc Tiểu Phàm ra rồi , – Chẳng phải ngay ngoài cổng cũng viết đó sao? Nếu muốn biết tự mà xem, đúng là buồn cười, biết ai với ai đính hôn tới đây làm gì?

      Lạc Tiểu Phàm mặc kệ những lời châm chích của ta, kéo váy chạy ra ngoài cổng, ở giữa có tấm biển lớn với mấy chữ vàng: "Chúc mừng lễ đính hôn của Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn". Triệu Tiểu Mạn đứng sững sờ. Chẳng phải nước ngoài sao? Sao lại đính hôn, lẽ nào lừa ? Những giọt nước mắt đau đớn ngăn được, trào ra, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh. quay đầu lại nhìn Triệu Nhan Lỗi, hét lớn:

      - biết hết có phải ? Tại sao lại lừa tôi, có phải muốn cười nhạo vào mặt tôi ? Muốn báo thù cho em , phải ?

      Triệu Nhan Lỗi thấy mọi người xung quanh đều nhìn hai người vội vàng kéo tay Lạc Tiểu Phàm tới nơi có ai, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Tiểu Phàm:

      - phải, hề muốn cười nhạo em, chỉ muốn em nhìn ra , muốn em bị người khác lừa, muốn em rơi vào cái bẫy của người khác, em có hiểu tấm lòng của ? thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, thích em, muốn bảo vệ em, muốn em bị tổn thương, em có hiểu , Tiểu Phàm?

      Lạc Tiểu Phàm đẩy mạnh hai tay Triệu Nhan Lỗi ra, lớn:

      - Tôi hiểu, tôi hiểu gì cả, tôi chỉ biết tôi là ngu, là ngốc, bị các người lừa qua lừa lại như con ngốc.

      Triệu Nhan Lỗi đau khổ nhìn Lạc Tiểu Phàm, :

      - Em tưởng rằng cũng giống như Lâm Nam Vũ, chỉ muốn chơi đùa với em sao? cho em biết, phải, những gì cậu ta thể cho em, có thể cho em. – Triệu Nhan Lỗi lấy ra cái hộp màu đỏ, mở ra, trong đó là chiếc nhẫn kim cương 5 cara, quỳ chân xuống đất, nhìn thẳng vào Lạc Tiểu Phàm, – Tiểu Phàm, hãy lấy , hãy làm dâu của , bảo vệ em suốt đời, để em phải chịu bất cứ tổn thương nào. – nâng tay phải lên rồi tiếp. – thề với trời, tình cảm của dành cho Lạc Tiểu Phàm là chân , nếu có nửa lời giả dối, chết toàn thây.

      Lạc Tiểu Phàm đưa tay lên bịt miệng Lâm Nam Vũ, nước mắt tuôn lã chã:

      - đừng nữa, đầu óc em rối loạn lắm, em muốn yên tĩnh chút.

      Triệu Nhan Lỗi đứng lên, dìu Lạc Tiểu Phàm, đưa tới ngồi chiếc ghế ở gần đó, nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi :

      - vốn dĩ muốn đưa em tới đây, nhưng nghĩ để em đích thân chứng kiến việc này tốt hơn là nghe từ miệng của người khác, em có quyền được biết chân tương việc.

      Tâm trạng của Lạc Tiểu Phàm bình tĩnh hơn rất nhiều, hận ai cả, chỉ hận Lâm Nam Vũ lừa , ra nước ngoài, ra là thầm ở nhà chuẩn bị lễ đính hôn. buồn cười, lẽ nào thẳng ra vẫn còn bám lấy tha sao? Lạc Tiểu Phàm đâu phải loại người như thế, tưởng rằng Lâm Nam Vũ là cái cóc khô gì, lẽ nào ngoài ta, Lạc Tiểu Phàm thể được ai khác sao?

      Triệu Nhan Lỗi khoác tay lên vai Lạc Tiểu Phàm, giọng :
      - luôn ở bên cạnh em, nếu em muốn ở lại nữa chúng ta về trước, để em khỏi thấy khó chịu.

      Lạc Tiểu Phàm đứng lên:

      - , việc gì em phải ! Nếu tới rồi phải chờ lễ đính hôn của họ kết thúc rồi mới chứ, huống hồ người đính hôn là em , sao có thể được... – Giọng của Lạc Tiểu Phàm càng lúc càng , tới cuối cùng, chỉ còn mình nghe được tiếng của chính mình.

      Lâm Nam Vũ khoác tay Lạc Tiểu Phàm, trong đáy mắt thoáng nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên:

      - Được, nghe theo em, vậy chúng ta ra đằng đó ăn chút gì nhé!
      Giang Lỗi Hằng và Bạch Hạo Uy bị bao vây bởi đám đẹp, chỉ cần có Lâm Nam Vũ hai người trở thành mục tiêu mà đám đàn bà con muốn tiếp cận nhất. Bạch Hạo Uy đẩy Giang Lỗi Hằng, mắt sáng lấp lánh, :

      - lòng, tôi rất muốn Vũ kết hôn, như vậy những em xinh thuộc về hai chúng ta cả, ha ha ha!

      Giang Lỗi Hằng uống ngụm rượu, vui vẻ :

      - em, tôi rất đồng cảm với cậu, ai bảo cái gã đó đẹp trai hơn chúng ta, lại nhiều tiền hơn chúng ta. Nếu mà kết hôn, chúng ta đúng là nên ăn mừng... – Còn chưa xong, hai mắt của Giang Lỗi Hằng bất động, miệng há hốc ra như thể nhìn thấy ma.

      Bạch Hạo Uy đẩy đẩy Giang Lỗi Hằng, tò mò:

      - Làm sao thế? Cậu thấy ma hả? Hay là nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân, chỉ cho em xem với.

      Giang Lỗi Hằng lắp bắp:

      - Đúng là người đẹp, nhưng người đẹp này đáng sợ, tôi thấy Vũ thế là xong rồi, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

      - Ai? phải là Lạc Tiểu Phàm chứ? – Sắc mặt của Bạch Hạo Uy cũng lập tức thay đổi, đẩy Giang Lỗi Hằng, hỏi. – Ở đâu? Ở đâu? Sao tôi nhìn thấy.

      Giang Lỗi Hằng chỉ về phía bày bàn ăn:

      - Ở đằng kia, cùng với người đàn ông, sao giống Triệu Nhan Lỗi thế nhỉ? Á! Sao họ lại ở cạnh nhau, giờ có kịch hay để xem rồi.

      Bạch Hạo Uy cũng dám tin, quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm và Triệu Nhan Lỗi, kéo mạnh tay Giang Lỗi Hằng, ra khỏi vòng vây của các , luôn miệng :

      - Lỗi Hằng, làm thế nào? Làm thế nào? Chúng ta phải làm thế nào?
      Giang Lỗi Hằng bất lực lắc đầu, so vai:

      - Cái gì mà làm thế nào? Tôi thấy chẳng còn cách nào cả! Có phải chuyện của hai chúng ta đâu, tôi thấy chúng ta nên tránh , để đỡ phải dính máu lên người.

      - Vậy chúng ta có nên cho Vũ biết là Lạc Tiểu Phàm tới ? – Bạch Hạo Uy cũng biết phải làm thế nào mới ổn.

      - Cậu điên rồi hả? với Vũ, cậu sợ cậu ta ngắt đầu chúng ta ra đá bóng sao? Tôi có cái gan đó, muốn cậu , tôi ở đâu giúp cậu trông chừng Lạc Tiểu Phàm. – Có đánh chết Giang Lỗi Hằng cũng dám dây vào Lâm Nam Vũ, quá biết tình tình của Lâm Nam Vũ, đúng là phải tính người. Nếu mà để Nam Vũ biết Lạc Tiểu Phàm tới, vậy người chịu trận chắc chắn và Bạch Hạo Uy, biện pháp duy nhất giờ là tránh cho xa, cứ làm như biết chuyện gì.

      Bạch Hạo Uy cũng lắc đầu:

      - Chúng ta , dù sao cũng chẳng lo được chuyện của họ, chúng ta ngắm đẹp vẫn quan trọng hơn, sắc đẹp ở trước, bạn bè lùi sau.

      - Đúng! – Hai bàn tay đập vào nhau. – , đừng để các người đẹp phải chờ, chúng ta đều là những người biết thương hoa tiếc ngọc.

      Lâm Nam Vũ vẫn thẫn thờ ngồi cạnh chiếc gương, người trang điểm và người lo trang phục bận rộn chạy qua chạy lại. hề động đậy, cứ như người vỡ, khiến trang điểm giúp cũng lóng ngóng mất tự nhiên mà lại biết phải gì, chỉ đành chải qua mái tóc cho rồi dặm lên mặt lớp phấn mỏng để nhìn đỡ nhợt nhạt, cũng may Lâm Nam Vũ vốn rất đẹp trai, cho dù trang điểm cũng vẫn thu hút được ánh nhìn của mọi người khác.

      Triệu Tiểu Mạn ở căn phòng bên cạnh, người là trang phục dạ hội bằng lụa màu hồng phấn, đầu cài vòng hoa hồng, xinh đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích. Bà Tuyết Y hiền từ nhìn con cưng, xoa đầu , giọng buồn buồn:

      - Nghĩ lại hồi mới sinh con còn bé xíu, lúc đó mẹ nghĩ, biết bao giờ mới lớn được, ngờ chớp mắt cái, con thành dâu rồi, trong lòng mẹ buồn lắm.

      Triệu Tiểu Mạn nũng nịu sà vào lòng mẹ:

      - Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con chỉ mới đính hôn thôi mà! Cho dù có kết hôn con cũng vẫn ở trong thành phố này, vẫn thường xuyên về thăm mẹ mà, mẹ đừng đau lòng nữa.

      Ông Triệu Cương nhìn vợ, giọng trách móc:

      - Đàn bà lúc nào cũng thế, con lấy được chồng cũng buồn, mà lấy được chồng cũng buồn.

      Bà Tuyết Y liếc xéo chồng:

      - Đàn bà bọn em làm sao nghĩ được như đàn ông các , cứ như thể phải con của mình vậy, chẳng thấy lo lắng chút nào.

      Ông Triệu Cương giận dữ đứng dậy:

      - là vo lý!

      Tiếng nhạc bên ngoài vang lên, Lâm Nam Vũ mệt mỏi đứng lên. Phía bên kia, Triệu Tiểu Mạn cũng khoác tay ba tới hậu hoa viên, Lâm Nam Vũ chẳng buồn liếc Triệu Tiểu Mạn cái, Triệu Cương nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Nam Vũ, hơi tức giận, cứ như thể con mình gả được cho ai, phải bám lấy vậy. Nhưng Triệu Tiểu Mạn lại vui vẻ ôm cánh tay Lâm Nam Vũ, :

      - Vũ, em hạnh phúc lắm. – xong tựa đầu vào vai Lâm Nam Vũ. Thấy con vui vẻ như vậy, ông Triệu Cương cũng gì nữa, chỉ thấy trong lòng có gì đó ổn, nhưng lại ra được.
      Lạc Tiểu Phàm đứng lẫn trong đám người, nhìn Lâm Nam Vũ cùng Triệu Tiểu Mạn bước lên bục rồi chầm chậm về phía cổng chào. Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn thấy mặt Lâm Nam Vũ là lửa giận lại bốc lên. Lâm Nam Vũ có vẻ nhưng vui lắm, lông mày cau tít lại, hai mắt vô hồn, sắc mặt cứng đơ như sáp, mắt nhìn thẳng về phía trước, biết nghĩ điêu gì, cả người trông vô cùng tiều tụy. Lạc Tiểu Phàm thấy như vậy rất kỳ lạ, đính hôn chẳng phải là nên vui vẻ sao? Sao trông mặt lại khó coi như thế, lẽ ra người khó coi phải là Lạc Tiểu Phàm mới đúng, bị người ta lừa lại còn tới đây tham dự lễ đính hôn.

      Lâm Nam Vũ chầm chậm lướt qua mắt của Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm tưởng rằng nhìn thấy mình, nhưng ngờ buồn nhìn lấy cái qua, Lạc Tiểu Phàm giận dữ tới mức muốn bước ra cho mấy cái bạt tai. Triệu Nhan Lỗi đứng đằng sau, nắm chặt tay Lạc Tiểu Phàm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

      Người chủ trì lễ đính hôn của Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn là Lâm Trung Tường, ông là chú họ của Lâm Nam Vũ, cũng là bạn thân của ông Triệu Cương từ khi còn , cùng theo dõi trưởng thành của cả Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn. Nhìn hai đứa trẻ trước mắt, ông lòng thấy rất vui mừng.

      Nghi thức đính hôn khác với nghi thức kết hôn, nó chỉ là hình thức để công khai mối quan hệ của hai người trẻ tuổi. nhạc chầm chậm nổi lên, đây là điệu nhảy đầu tiên dành riêng cho Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn.

      Trái tim Lạc Tiểu Phàm như bị cứa nát, sắc mặt tái nhợt, hy vọng Lâm Nam Vũ nhìn thấy , giải thích với . Nhưng hoàn toàn thất vọng, Lâm Nam Vũ hình như chú ý gì tới , có những lúc ánh mắt của liếc qua , nhưng lại như phải, trái tim hoàn toàn nguội lạnh.

      Triệu Nhan Lỗi vào tai người phụ vụ mặc đồng phục đứng gần đó, quay lại ôm vai Lạc Tiểu Phàm, :

      - Tiểu Phàm, lấy nhé! chăm sóc em suốt đời, để em phải chịu đau khổ.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn ánh mắt chân thành của Triệu Nhan Lỗi, rồi lại nhìn ánh mắt hờ hững của Lâm Nam Vũ, được lời nào. Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, len ra khỏi đám đông, tới gần cái cổng chào.

      Đôi tân lang tân nương hoàn thành điệu nhảy đầu tiên, giờ là lúc mọi người cùng vui vẻ, nhưng đúng vào lúc này, bỗng dưng nhạc dừng lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn người chủ trì hôn lễ. Ông Lâm Trung Tường mỉm cười bước lên bục, lớn:

      - Mọi người hãy dừng chút, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, còn có đôi tân lang tân nương nữa chờ được mọi người chúc phúc.

      Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm bước lên bục, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ, có người kinh ngạc, có người ngưỡng mộ, có người dám tin vào mắt mình. Bạch Hạo Uy đẩy Giang Lỗi Hằng, :

      - Hằng, có phải mắt tôi có vấn đề hay ? Đúng là điên rồi, điện rồi! – chỉ Bạch Hạo Uy thấy điên mà Giang Lỗi Hằng cũng sửng sốt, biết bây giờ lại có trò gì mới, chỉ biết vở kịch diễn tối hôm nay càng ngày càng phức tạp, vượt xa khỏi tưởng tượng của .

      Lâm Nam Vũ sửng sốt, ngờ hôm nay Lạc Tiểu Phàm lại xuất ở đây, lại còn với thân phận này. thực tế, vừa rồi thực nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, từ hôm qua tới giờ, mới ăn bữa cơm, lại ngủ nghê gì, trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để giải thích cho hiểu, cả người cứ lâng lâng bay bổng, hề chú ý tới những người có mặt ngày hôm nay.

      phải chỉ có họ ngạc nhiên mà cả bà Tuyết Y cũng vậy, bà ngờ con trai mình chưa thèm câu nào tuyên bố đính hôn cùng với Lạc Tiểu Phàm. Những người xung quanh biết có chuyện gì, tất cả đều tỏ ra vui mừng và chúc tụng đôi trẻ mới, bà vì thể diễn nên chỉ miễn cưỡng gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Ông Triệu Cương đứng cạnh lời nào, mặc dù ông cũng hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng ông thực hy vọng Lạc Tiểu Phàm cưới con trai mình để bù đắp lại sai lầm của ông năm xưa.

      Triệu Nhan Lỗi chuẩn bị kỹ càng, nếu Lạc Tiểu Phàm hối hận, vì em , và vì chính bản thân mình, lấy ra chiếc nhẫn, nhìn Lạc Tiểu Phàm, tuyên bố:

      - Đây những là lễ đính hôn của tôi với Lạc Tiểu Phàm mà còn là lễ kết hôn của chúng tôi, những nghi lễ kết hôn còn lại, chờ sau khi chúng tôi hưởng tuần trăng mặt về làm tiếp.

      Mọi người nghe Triệu Nhan Lỗi vậy đều nhất tề vỗ tay. Chỉ có mấy người già là hài lòng lắm:

      - Bọn trẻ bây giờ là, chẳng có chút quy củ gì cả, kết hôn là chuyện lớn cả đời, sao có thể làm qua loa thế được.

      Triệu Nhan Lỗi định lồng chiếc nhẫn vào ngón tay Lạc Tiểu Phàm Lâm Nam Vũ giận dữ lao lên bục, đẩy mạnh Triệu Nhan Lỗi ra, kéo Lạc Tiểu Phàm chạy ra ngoài. Triệu Nhan Lỗi giữ chặt tay còn lại của Lạc Tiểu Phàm, Lâm Nam Vũ cũng hề nhường nhịn, Lạc Tiểu Phàm bị kẹp ở giữa, nhăn mặt vì đau đớn.

      Bạn bè họ hàng hai bên gia đình đều sững sờ trước cảnh tượng diễn ra trước mắt, biết họ chơi cho gì, Kiều Ngọc Phượng và Lâm Hàn cũng biết phải xử lý ra sao.

      - Buông tay ra! – Lạc Tiểu Phàm thể nhẫn nhịn được lắm, người lừa gạt mình, người cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa thèm hỏi ý kiến của mình tự đưa ra quyết định. giang tay tát mạnh vào má Lâm Nam Vũ, sau đó cũng giáng lên mặt Triệu Nhan Lỗi cái tát, lớn tiếng mắng, – Bỉ ổi, tôi muốn nhìn thấy hai nữa! – Rồi quay quay người lao ra khỏi đám đông, chỉ để lại Lâm Nam Vũ và Triệu Nhan Lỗi há hốc mồm kinh ngạc.

      Kiều Ngọc Phượng giận sôi máu, họ hàng cũng tỏ vẻ khó xử, đều vài câu rồi bỏ về, lễ đính hôn tốt đẹp bỗng dưng bị Lạc Tiểu Phàm phá hỏng hết cả. Triệu Tiểu Mạn kéo tay Lâm Nam Vũ, nước mắt giàn giụa, lớn tiếng hỏi:

      - Vũ, ta là ai, Lạc Tiểu Phàm là ai? mau với em, ta hay em?

      Lâm Nam Vũ nhắm chặt mắt, lời nào, để mặc cho Triệu Tiểu Mạn lắc người mình. Kiều Ngọc Phượng xót con trai, giữ tay Triệu Tiểu Mạn lại, an ủi:

      - Tiểu Mạn, có chuyện gì từ từ .

      Triệu Tiểu Mạn nhào vào lòng bà Tuyết Y đứng gần đó:

      - Mẹ, làm thế nào?

      Bà Tuyết Y giận dữ nhìn Kiều Ngọc Phượng, lớn:

      - Bà thông gia, rốt cuộc là chuyện gì hả?

      Kiều Ngọc Phượng cười giả lả:

      - Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà, hay là chúng ta vào phòng khách uống tách trà trước !

      Bà Tuyết Y kéo tay con , sắc mặt vô cùng khó coi:

      - Uống gì mà uống, chúng tôi với tới, , Tiểu Mạn, chúng ta về nhà.

      - Vũ. – Triệu Tiểu Mạn vẫn chỉ nhớ tới Lâm Nam Vũ. Bà Tuyết Y lại càng giận hơn:

      - Con mẹ phải là lấy được chồng, cần phải bám lấy nhà người ta. , sau này mẹ tìm cho con người chồng tốt hơn.

      Ông Triệu Cương và ông Lâm Hàn cũng khó xử, cả hai đều gì, gật đầu với nhau rồi theo vợ của mình.

      Triệu Nhan Lỗi và Lâm Nam Vũ vẫn thẫn thờ đứng bên cổng chào, sau đó Triệu Nhan Lỗi bị lái xe là họ Triệu kéo . Bà Tuyết Y thấy con trai, tát mạnh cái:

      - Con lấy ai mà được, việc gì phải lấy đứa con mặt dày đó, lần này hay rồi, nhà họ Triệu thành trò cười cho cả thành phố này.

      - Được rồi, con nó cũng buồn lắm rồi, em đừng có nhiều nữa. – Ông Triệu Cương lên tiếng bênh vực con trai.

      - lại còn bên con trai , xem, có phải cũng thích con hồ ly tinh đó rồi hay ?

      Bà Tuyết Y vừa xong lãnh trọn cái tát của chồng:

      - đừng có bừa.

      Triệu Nhan Lỗi vốn dĩ trong lòng rất khó chịu, nay thấy bố mẹ lại cãi nhau, chán nản bỏ .

      Lạc Tiểu Phàm chạy ra khỏi hậu hoa viên, lao thẳng ra đường 14 khu Hương Xá, mặc kệ ánh mắt của những người đường, nước mắt che mờ mọi thứ. Trái tim đau đớn tới mức thể nào thở nổi, miệng lẩm bẩm:

      - Sao ấy lại lừa mình, sao lại lừa mình...

      lừa gạt của Lâm Nam Vũ, cái kế của Triệu Nhan Lỗi đều đâm mạnh vào trái tim vốn nhiều tổn thương của . lại nhớ lại phản bội của Khương Hạo, ra đàn ông có ai là tốt cả, Lạc Tiểu Phàm lắc mạnh đầu, nước mắt lăn xuống:

      - Đều ra gì cả, đáng để đàn bà tin tưởng, đáng tin tưởng! – Lạc Tiểu Phàm cảm thấy tim mình nguội lạnh, cảm thấy thế giới này có ai đáng để tin tưởng, nhìn ánh đèn neon sáng nhấp nháy trong đêm tối, người đường thành từng đôi, từng nhóm, cảm giác đau lòng, độc bao trùm lấy .

      Lạc Tiểu Phàm lau khô mắt, bước vào quán bar ven đường, quán bar vừa mới mở cửa, người khách nào, các nhân viên phục vụ thấy Lạc Tiểu Phàm bước vào, tất cả đều kinh ngạc. Thông thường giờ này người ta ít vào quán rượu. Lạc Tiểu Phàm nằm bò quầy bar, gọi nhân viên:

      - Mang rượu ra đây!

      Nhân viên phục vụ giúp Lạc Tiểu Phàm lấy chai bia, Lạc Tiểu Phàm tu hơi cạn sạch.

      - Thêm chai nữa!

      Mấy nhân viên quay sang nhìn nhau rồi lại lấy thêm cho Lạc Tiểu Phàm chai nữa. Lạc Tiểu Phàm lại uống hơi hết sạch, cứ như vậy, uống liền tù tì năm chai, nằm bò cả ra bàn, nước mắt tuôn như suối:

      - Tôi vẫn muốn uống.

      Lần này nhân viên trong quán dám lấy thêm cho Lạc Tiểu Phàm nữa, họ chưa thấy ai uống rượu như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện đúng là phiền phức. Các nhân viên đều khuyên nhủ :

      - ơi, uống nhiều quá rồi, uống được nữa đâu.

      Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt đau đớn tới tột cùng:

      - Tôi vẫn muốn uống, để cho tôi uống.

      Nhân viên phục vụ kiên quyết lắc đầu:

      - Thưa , nếu muốn uống tiếp tới quán khác .

      Lạc Tiểu Phàm lảo đảo đứng lên:

      - Được thôi! Tôi nơi khác uống! – Vừa mới được bước, ngã nhoài ra đất, nhân viên phục vụ vội vàng đỡ lại, thấy sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt, đôi môi xám xịt, mọi người vội vàng dìu lên ghế rồi bối rối nhìn nhau, biết phải làm thế nào. người trong số đó :

      - Hay là chúng ta đưa ta ra ngoài! Ngộ nhỡ có việc gì xảy ra trong quán chúng ta gánh vác nổi đâu.

      - Thế sao được, thất đức quá, vả lại ấy cũng chưa trả tiền, chẳng nhẽ chúng ta phải trả thay sao – chàng lấy bia cho Lạc Tiểu Phàm ban nãy lên tiếng phản bác.

      người khác lớn tuổi hơn :

      - Hay là thế này! Thử xem trong ví ta có tiền , sau đó gọi taxi đưa ta về nhà là được! – Những người kia đều gật đầu, định mở túi xách của Lạc Tiểu Phàm ra có người từ ngoài bước vào. Triệu Nhan Lỗi đau lòng nhìn Lạc Tiểu Phàm, với nhân viên quán:

      - Tôi trả tiền giúp ấy. – bế Lạc Tiểu Phàm lên, nhân viên quán giúp mở cửa, nhàng đặt vào trong xe. Từ sau khi ở nhà Lâm Nam Vũ ra, khắp nơi để tìm Lạc Tiểu Phàm, biết là chưa thể nào xa được.

      Lên xe, thở dài, biết rằng mình cư xử quá đáng, vuốt mái tóc dài của Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt đau khổ và bất lực.

      - Tiểu Phàm, em biết ? thực rất em nên mới làm như vậy. Lâm Nam Vũ có điểm nào tốt? Đáng để em phải như vậy ?

      Lạc Tiểu Phàm chỉ lặp lặp lại câu :

      - Tại sao các đều lừa tôi... tại sao?

      Triệu Nhan Lỗi khởi động xem, đây là lần thứ hai đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà, cũng có thể là lần cuối cùng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17

      Lâm Nam Vũ nằm giường, thi thoảng lại rơi vào hôn mê. Hai ngày trước ăn được gì, thêm vào đó là ngủ được, xuất đột ngột của Lạc Tiểu Phàm lại gây cho đả kích quá lớn. ngừng lẩm bẩm gọi tên , những người xung quanh thấy vậy đều rơi lệ xót xa.

      Ông Lâm Chấn Nam nghe chuyện của cháu trai nên vội vàng bay về. Khi Kiều Ngọc Phượng hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Lâm Nam Vũ, bác sĩ kiểm tra hồi rồi an ủi :

      - có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi vài hôm là được. Bây giờ quan trọng nhất là cho người bệnh ăn mấy đồ dinh dưỡng để bồi bổ thể chất, còn phải để cho người bệnh nghỉ ngơi nhiều nữa.

      Bà Kiều Ngọc Phượng gật đầu rồi sai người nấu cháo cho con.

      Lâm Nam Vũ hình như muốn ăn gì, cháo đút vào tới miệng lại bị hất đổ. Lâm Nam Vũ gượng ngồi dậy:

      - Con phải tìm Tiểu Phàm, con phải tìm Tiểu Phàm.

      - Mẹ cho phép con gặp ****** mặt dày đó nữa, nhà họ Lâm tuyệt đối chấp nhận đứa con dâu như vậy. – Bà Kiều Ngọc Phượng căm hận cái dáng vẻ tại của con trai, lại cũng là do Lạc Tiểu Phàm hại con bà ra nông nỗi này. Lâm Nam Vũ giơ tay rút ống truyền nước tay ra, cười lớn:

      - Mặc kệ, dù sao có Tiểu Phàm con cũng muốn sống nữa, bố mẹ muốn làm thế nào làm! – nhắm mắt, lời nào nữa.

      Kiều Ngọc Phượng tức run cả người, nhưng thấy con trai như vậy cũng rất đau lòng, sợ xảy ra chuyện gì đó nên bàn bạc với chồng:

      - Có cần đưa Nam Vũ tới bệnh viện ?

      Ông Lâm Hàn lắc đầu:

      - Tâm bệnh phải có tâm giường, tới bệnh viện mà nó phối hợp điều trị cũng chẳng có tác dụng gì.

      Lâm Chấn Nam bước vào, thấy dáng vẻ tiều tụy của cháu trai, đau lòng xót xa, ông nhướng mày nhìn con trai và con dâu:

      - Con xem, hai con chăm sóc cháu nội của ba như thế nào, biến nó thành ra cái gì rồi? Ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện gì hay con cũng cút ra khỏi nhà họ Lâm, nhà họ Lâm có những đứa con như thế.

      Kiều Ngọc Phượng định cái gì đó nhưng ông Lâm Hàn vội vàng nắm tay bà, :

      - Ba rất đúng, ba chuyện với Nam Vũ , bọn con làm phiền hai ông cháu nữa.

      Bà Kiều Ngọc Phượng giận dữ gạt tay chồng ra:

      - làm cái gì vậy? Chúng ta làm sai việc gì chứ.

      Ông Lâm Hàn tràng:

      - Em đừng có nữa, em thực muốn con trai xảy ra chuyện mới cam lòng sao? – Câu của ông khiến vợ lập tức ngậm miệng lại.

      Lâm Nam Vũ thấy ông nội bước vào gượng cười:

      - Ông nội, tại con tốt, làm ông phải lo lắng rồi.

      Ông Lâm Chấn Nam nắm tay cháu trai, quan tâm hỏi:

      - cho ông biết, chuyện gì xảy ra vậy?

      Lâm Nam Vũ khép hờ mắt, khóe miệng run run rồi bỗng dưng mở mắt ra, nhìn ông nội, tâm trạng vô cùng kích động:

      - Ông, con muốn lấy Triệu Tiểu Mạn, có được ?

      Ông Lâm Chấn Nam nắm chặt tay cháu trai, thở dài:

      - Vậy con cho ông biết, mà lần trước báo đăng có phải là Triệu Tiểu Mạn .

      Dưới ánh mắt sắc bén của ông nội, Lâm Nam Vũ chỉ đành gật đầu:

      - Nhưng ông nội, hôm đó con uống say, con biết là ấy, con cứ tưởng là Tiểu Phàm.

      Lâm Chấn Nam đứng lên, :

      - Nhà họ Triệu chưa là bạn làm ăn của gia đình chúng ta, trước tiên họ là bạn của nhà mình, ông ngoại của Tiểu Mạn với ông là bạn thân cùng nhau lớn lên, bây giờ ba con với Triệu Cương cũng là bạn tốt, giờ xảy ra chuyện này, là khó xử!

      - Ông nội, thế phải làm thế nào? – Lâm Nam Vũ chảy nước mắt. – có Tiểu Phàm, sống còn có ý nghĩa gì nữa.

      Ông Lâm Chấn Nam quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cháu trai:

      - Lạc Tiểu Phàm đó thực tốt như vậy sao? Có đáng để con đòi sống đòi chết như thế ?

      Lâm Nam Vũ nhìn ông nội:

      - Ông, con thực rất thích ấy, rất rất thích, nếu ấy, con thực sống nổi nữa.

      - Được, vậy ông nội gặp Lạc Tiểu Phàm, nếu nó tốt như con ông giúp con, cho dù có mất mặt cũng giúp hai con ở bên nhau. Nhưng mà... – Lâm Chấn Nam dừng lại. – Nếu bé Lạc Tiểu Phàm đó tốt như con ông giúp con đâu.

      Lâm Nam Vũ biết ông nội định làm gì, bèn hỏi:

      - Ông, ông thế là ý gì?

      Ông Lâm Chấn Nam kéo chăn giúp cháu trai, hiền từ vuốt mặt , :

      - Nam Vũ, con nghỉ ngơi , lát nữa ông bảo thím Lâm nấu cho con chút cháo, con ăn nhiều vào chút. Con ăn gì cho dù ông đồng ý cho con tới với Lạc Tiểu Phàm, bệnh của con khỏi được, làm sao mà con tìm người ta. – Lâm Nam Vũ nghe ông nội hứa là giúp mình, bệnh tự nhiên khỏi được mấy phần, vội gật đầu:

      - Dạ vâng, con ăn. – Ông Lâm Chấn Nam gật đầu rồi xuống lầu.

      Triệu Nhan Lỗi đặt khăn mặt lên trán Lạc Tiểu Phàm, nhìn mệt mỏi ngủ thiếp . Vừa nãy suýt nữa dọa chết khiếp. Vừa đưa được Lạc Tiểu Phàm về tới nhà, cứ nôn mãi thôi, nôn tới mức ra cả máu, Triệu Nhan Lỗi thực sợ hãi, cũng may bác sĩ có việc gì lớn, uống chút thuốc là khỏe lại. Triệu Nhan Lỗi chưa bao giờ đối xử tốt với người phụ nữ nào như thế, giống như Lâm Nam Vũ, lúc nào cũng xoay quanh đám đàn bà. Từ tới lớn, luôn sống rất giữ mình. Tới khi tốt nghiệp rồi tiếp quản công việc của gia đình, luôn đặt nghiệp lên hàng đầu, bao giờ có bất cứ tin đồn hay nào về con người . Nhưng lần đầu tiên đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà, cảm giác kỳ lạ, rằng giữa xảy ra điều gì đó. Triệu Nhan Lỗi nhịn được, bật cười, chỉ tiếc rằng mình quen Lạc Tiểu Phàm chậm hơn Lâm Nam Vũ bước, nếu biết kết cục như thế nào?

      Ngoài trời, trăng treo lơ lửng ngọn cây, mông lung, mơ hồ, như nước, như sương, bất định. Cũng giống như trái tim của , vẫn lơ lửng trong trung, chưa biết gửi vào đâu. Giúp Lạc Tiểu Phàm đắp chăn cẩn thận, tắt đèn rồi ra ngoài.

      Sáng sớm, Lạc Tiểu Phàm mơ màng tỉnh dậy, chống tay ngồi lên, nhìn ra xung quanh, nơi xa lạ. Đây là đâu nhỉ? Hình như hơi quen mắt. Triệu Nhan Lỗi ở bên ngoài gõ cửa:

      - Tiểu Phàm, em tỉnh chưa?

      Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tiếng của Triệu Nhan Lỗi, giật nảy mình, vội vàng lao xuống đất, kiểm tra lại quần áo của mình, may quá, quần áo vẫn đầy đủ, nhưng sao lại ở đây? nhớ mang máng là mình tới quầy bar uống rượu, sau đó nhớ gì nữa. Lạc Tiểu Phàm mở cửa ra, Triệu Nhan Lỗi cười :

      - Em tỉnh rồi hả, đói chưa? Mau ra ăn cháo , dạ dày còn thấy khó chịu ? Ăn chút cháo làm ấm dạ dày lên đấy.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra của Triệu Nhan Lỗi chẳng lời nào, xách chiếc túi của mình để ghế, kéo cửa bỏ . Triệu Nhan Lỗi thẫn thờ nhìn bóng mất hút ngoài hành lang, cười đắng chát:

      - Xem ra cháo mình nấu mình phải tự ăn rồi.

      Lạc Tiểu Phàm xuống lầu nhưng biết phải đâu, cũng may nơi này cách nhà xa, men theo bờ biển, gió biển thổi vào mặt , mát lạnh, mang theo cả mùi tanh tanh, mằn mặn. Lạc Tiểu Phàm tìm chiếc ghế nhìn thẳng ra biển, mình ngồi nơi đó, thẫn thờ.

      - Ông có thể ngồi ở đây ? – Lạc Tiểu Phàm nghe có người lên tiếng, giật mình ngẩng đầu lên, ra là ông lão râu tóc bạc phơ, Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, :

      - Chỗ này có người, ông cứ ngồi ạ. – Lạc Tiểu Phàm định tìm nơi khác để ngồi ông già :

      - Ông vừa tới, cháu lại , có phải cháu chê ông già này ?

      Lạc Tiểu Phàm thấy ông già nổi giận, vội cười:

      - phải ạ, cháu sợ tâm trạng cháu tốt, làm ảnh hưởng tới ông.

      Ông già ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tiểu Phàm, hỏi:

      - Cháu có tâm gì, có thể cho ông nghe được ?

      Lạc Tiểu Phàm thấy ông già vậy, bèn ngồi xuống, cúi đầu:

      - Cũng có việc gì, chỉ là tâm trạng tốt thôi.

      - Tâm trạng tốt thế nào, có thể ông già này giúp cháu được đấy.

      Lạc Tiểu Phàm thở dài:

      - Tại sao người nào cũng lừa gạt cháu, cháu thấy mình ngốc. – Rồi quay sang nhìn ông lão, sờ lên mặt mình. – Ông à, ông thấy có phải mặt cháu trông ngốc lắm ?

      - Ha ha ha... Sao cháu biết là người ta lừa gạt cháu, cháu có căn cứ gì ?

      - Căn cứ? – Lạc Tiểu Phàm buồn rầu nhìn ông lão. – Cháu chính mắt nhìn thấy, có được coi là căn cứ ?

      - Cháu chính mắt nhìn thấy cái gì?
      vu_thank_thuy vẫn chưa có mặt trong diễn đàn Trả Lời Với Trích Dẫn

      - ta... – Lạc Tiểu Phàm ngập ngừng rồi thu hết can đảm, . – ta cùng với người khác đính hôn rồi, vậy mà dối cháu là ra nước ngoài xử lý công việc, sao ta lại lừa cháu? Nếu như ta với cháu là ta muốn sống cùng người đàn bà khác, cháu cũng bám riết lấy ta, cháu đâu phải hạng người đó.

      Ông lão cười ha hả:

      - Vậy cháu là loại người như thế nào?

      Câu hỏi của ông lão kỳ lạ, Lạc Tiểu Phàm nhất thời biết trả lời ra sao:

      - Cháu... cháu cũng biết. – Lạc Tiểu Phàm vò đầu bứt tai.

      Ông lão vỗ vai :

      - trẻ, ông cho cháu biết, những gì nhìn thấy chưa chắc thực, cho dù là cháu chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc. Tại sao cháu đích thân hỏi cậu ta, nghe xem cậu ta gì? Như thế vẫn còn hơn mình buồn rầu ở đây, nếu cậu ta thực thích cháu cháu buông tay ra, đàn ông đời này nhiều lắm, cần phải chịu chết vì cái cây mục ruỗng. Còn nếu cậu ta có nỗi khổ nào đó, và cháu thực lòng thương cậu ấy, hãy tha thứ cho người ta.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn ông lão kỳ lạ trước mắt:

      - Nhưng vị hôn thê của ta rất giàu có, cháu chẳng có gì cả. – Giọng của càng lúc càng .

      Ông lão hình như hơi nổi giận:

      - Cháu ngẩng đầu lên cho ông, có tiền giỏi lắm sao, lẽ nào cháu cậu ta vì tiền sao?

      Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:

      - phải...

      - Nếu cháu cậu ta vì tiền sao cháu có thể nghi ngờ người khác cũng vì tiền? Những người hiểu về tình như cháu, ông muốn chuyện nữa. – rồi ông quay người bỏ .

      Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, níu tay ông già:

      - Cháu xin lỗi, là cháu sai, cháu chỉ là... sợ người nhà ấy thích cháu.

      Ông lão cười lớn, quay đầu lại:

      - Người cháu cưới là cậu ta chứ có phải người nhà cậu ta đâu? Chỉ cần cậu ta thích cháu, cháu thích cậu ta là được rồi, mặc kệ người nhà ra sao. Tình phải dũng cảm giành lấy, biết hả? – xong, ông lão ung dung bước , bỏ mặc Lạc Tiểu Phàm vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ.

      Thím Lâm tưới nước cho hoa nhìn thấy xinh xắn cứ nhìn về phía mình, thấy thím Lâm nhìn , lập tức cúi đầu xuống. Thím Lâm thấy hơi lạ, bỗng thấy đó chầm chậm bước về phía thím. Lạc Tiểu Phàm thấy hơi sợ, đứng ở cổng hồi lâu, nếu phải vì thím Lâm nhìn thấy biết còn đứng ở cổng tới lúc nào.

      - Cháu... có chuyện...

      Thím Lâm thấy Lạc Tiểu Phàm ấp a ấp úng càng ngạc nhiên hơn:

      - Xin hỏi tìm ai?

      - Cháu... – Lạc Tiểu Phàm biết phải thế nào, lúc lâu mới hỏi, – Lâm Nam Vũ có nhà ạ?

      - tìm cậu chủ sao? – Thím Lâm nheo mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Cậu chủ ở nhà nhưng bị bệnh.

      - Bị bệnh? Bệnh gì ạ? – Lạc Tiểu Phàm lo lắng hỏi.

      - là gì của cậu chủ? tới tìm cậu chủ có việc gì ?

      - Cháu... – Lạc Tiểu Phàm bị thím Lâm hỏi dồn dập biết phải làm thế nào, có thể là gì của Lâm Nam Vũ, – Cháu có việc gì cả, ấy bị bệnh thôi cháu vào nữa. – rồi bỏ luôn.

      - Này! – Thím Lâm gọi Lạc Tiểu Phàm lại, kéo tay . – Nếu tới lên lầu thăm cậu chủ ! Ông bà chủ đều ra ngoài, cậu chủ lại chịu ăn cơm, tôi lo lắm! quen với cậu chủ nhà chúng tôi chứ, khuyên cậu ấy vài câu !

      - ăn cơm? Tại sao? – Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi.

      Thím Lâm thở dài:

      - tại cái đó, cái ... – Thím Lâm thấy mình hơi nhiều nên dám tiếp nữa. – xem cái miệng của tôi, toàn linh tinh. mau vào ! Ở ngoài nóng lắm.

      Lạc Tiểu Phàm theo thím Lâm vào trong phòng, căn nhà được bày trí vô cùng sang trọng, khiến mắt Lạc Tiểu Phàm như hoa lên, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tự ti, nhưng cảm giác đó mau chóng biến mất, nhớ lại lời ông lão, tiền chẳng là gì cả. coi nó là tiền nó là tiền, coi nó là phân chó nó là phân chó. Thím Lâm đặt bát cháo vào tay Lạc Tiểu Phàm:

      - Cậu chủ ở lầu, lên ! Tôi lên cùng nữa, tôi chịu nổi tính khí của cậu ấy.

      Lạc Tiểu Phàm gật đầu rồi mang bát cháo lên lầu. biết căn phòng nào là phòng của Lâm Nam Vũ, bỗng dưng nhìn thấy cánh cửa căn phòng vẽ đầy những bức tranh biếm họa, Lạc Tiểu Phàm nhịn được bật cười. Cánh cửa khép hờ, đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, giữa giường có người nằm. Lạc Tiểu Phàm chầm chậm vào, nhìn thấy Lâm Nam Vũ mặt mày tái nhợt, mặt vẫn còn vết của mấy giọt nước mắt, trái tim Lạc Tiểu Phàm trong phút chốc mềm nhũn ra.

      Lâm Nam Vũ mơ màng cảm giác như có người bước vào, bực bội hét lớn:

      - Ra ngoài cho tôi, ai cho thím vào đây, tôi bảo tôi ăn, ăn gì hết, cho dù có chết đói cũng ăn.

      - ăn đổ , chết càng tốt, đỡ phải hại người khác. – Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng . Lâm Nam Vũ nghe thấy tiếng của Lạc Tiểu Phàm, mở bừng mắt, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm sưng mặt đứng ở đầu giường nhìn mình, còn tưởng rằng mình mơ, đưa hai tay lên dụi mắt.

      Lạc Tiểu Phàm bật cười:

      - Đừng có dụi mắt nữa, chưa mù đâu.

      Lâm Nam Vũ sững sờ:

      - Tiểu Phàm, sao em lại tới?

      - Em tới xem có người chết đói chưa để còn dọn xác. – Lạc Tiểu Phàm xúc thìa cháo đặt lên miệng Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ nhìn chằm chằm quên cả chớp mắt, vẫn dám tin vào trước mắt. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết thìa cháo, lại còn nở nụ cười, lén nhìn Lạc Tiểu Phàm cái, ôm đầu:

      - đau đầu quá, đau quá! – Rồi nằm lên đùi Lạc Tiểu Phàm, ôm lấy eo , bàn tay hư hỏng di chuyển linh tinh.

      Lạc Tiểu Phàm dở khóc dở cười, chỉ tay vào trán Lâm Nam Vũ"

      - , sao lại lừa em, nếu giải thích được xong với em đâu.

      Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm bằng con mắt vô tội:

      - muốn dối, nhưng mẹ sai người canh gác , bước nổi chân ra khỏi cửa, lại sợ em lo nên mới dối. Nhưng nghĩ chỉ cần đính hôn xong là có thể tìm em, chúng ta cùng nghĩ cách, ai mà biết lại thành ra như thế.

      Lạc Tiểu Phàm nhéo mạnh cánh tay Lâm Nam Vũ, trừng mắt nhìn :

      - Nếu sau này còn dám dối em em bao giờ thèm quan tâm tới nữa, biết hả?

      Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm chịu tha thứ cho mình cười tươi, ôm vào lòng, vui vẻ :

      - Em lên đây được , ngủ với lát.

      Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, giằng ra:

      - ... đúng là mặt dày.

      Nhưng Lâm Nam Vũ vẫn tham lam hôn lên mặt Lạc Tiểu Phàm, bàn tay bắt đầu lần mò cởi áo cho :

      - đói làm sao? cho em ăn được ?

      Lạc Tiểu Phàm giận dữ đẩy Lâm Nam Vũ ra:

      - Em đây, chết đói kệ .

      Lâm Nam Vũ vội vàng nắm chặt lấy tay :

      - Em đừng , ăn cũng được, em ở lại .

      Lạc Tiểu Phàm biết Lâm Nam Vũ mấy ngày hôm nay ăn gì, bây giờ chắc là rất đói nên bảo Lâm Nam Vũ nằm xuống rồi :

      - đói rồi phải ! Em làm cái gì đó cho ăn.

      Lâm Nam Vũ làm nũng:

      - muốn ăn món em nấu, nếu ăn đâu.

      Lạc Tiểu Phàm giả vờ xoa xoa cánh tay:

      - Đúng là chịu được , đàn ông mà còn làm nũng, nổi cả gai ốc. – vậy nhưng trong lòng thấy ngọt như đường phèn. Người vui nhất là Lâm Nam Vũ, được nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm là vui rồi, mặc kệ gì về .

      Lạc Tiểu Phàm xuống lầu, thấy thím Lâm vẫn bận rộn với công việc ngoài vườn, vốn dĩ thấy vào phòng bếp của người ta lịch lắm, nhưng lại muốn làm phiền thím Lâm, cũng mau mọi thứ đều có đủ, Lạc Tiểu Phàm xào qua đĩa thức ăn và nấu chút cháo.

      Thím Lâm bước vào, thấy Lâm Nam Vũ chân đất, đứng ở cửa phòng bếp, mặt cười tươi như hoa, nhìn đó say đắm.

      - Tiểu Phàm, đói quá, xong chưa? – Lâm Nam Vũ đúng là thấy bụng mình đói , bây giờ có lẽ cho cả con lợn cũng ăn hết. Lạc Tiểu Phàm bận rộn toát cả mồ hôi, thấy Lâm Nam Vũ ung dung đứng ở cửa, bực bội :

      - Chưa xong, đừng làm phiền em, bảo ăn cơm, chết đói thôi.

      Thím Lâm cứ tưởng đó như vậy, chắc chắn cậu chủ nổi giận. Nhưng , Lâm Nam Vũ có vẻ gì là giận, bước vào ôm eo Lạc Tiểu Phàm, hôn lên gáy :

      - Vậy em cho ăn miếng, đói nữa.Thím Lâm giật mình, dám làm phiền họ nữa, vội vàng ra ngoài.

      Lạc Tiểu Phàm làm xong cơm, Lâm Nam Vũ chỉ vào má mình:

      - Hôn cái, hôn ăn cơm.

      Lạc Tiểu Phàm chu môi:

      - Em hôn, bẩn lắm, chắc là mấy ngày liền tắm, hôn thà hôn lợn còn hơn.
      Lâm Nam Vũ vui, ôm Lạc Tiểu Phàm:

      - Ai bảo thế, tắm rồi, em hôn thử xem, chắc chắn là còn thơm.

      Lạc Tiểu Phàm ôm cổ Lâm Nam Vũ:

      - Em , đừng rời xa em được ? – ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nam Vũ, đôi mắt ầng ậng nước.
      Lâm Nam Vũ ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, giọng khàn khàn:

      - Ừ, bao giờ rời xa em, trước đây toàn là lỗi của , sau này thay đổi, để em chịu khổ nữa.

      Lạc Tiểu Phàm vòng tay xuống ôm eo Lâm Nam Vũ:

      - Vậy mau ăn cơm ! Em muốn làm quả phụ đâu.

      Lâm Nam Vũ bế Lạc Tiểu Phàm đặt lên đùi mình:

      - Vậy em bón cho .

      - đáng ghét, em bón đâu.

      Lâm Nam Vũ lập tức nhắm mắt lại, dựa đầu lên người Lạc Tiểu Phàm:

      - chóng mặt quá, chắc là đói quá đây mà, làm thế nào bây giờ? đói chết mất.

      Lạc Tiểu Phàm chẳng còn cách nào khác, đành bón cho Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ mỉm cười tinh quái, khi ăn cơm, bàn tay cũng chịu ngoan ngoãn, khiến Lạc Tiểu Phàm giận quá, nhéo mạnh vào tay , Lâm Nam Vũ la lên oai oái:

      - Sao em lại nhéo , sờ vợ , em quản được sao?

      Lạc Tiểu Phàm cầm cái thìa gõ mạnh lên đầu Lâm Nam Vũ, lập tức ngậm miệng lại.

      Kiều Ngọc Phượng và chồng cùng xuống khỏi xe. Hai người vừa tới nhà họ Triệu để xin lỗi, bà Kiều Ngọc Phượng bị bà Tuyết Y trách móc hồi, biết để mặt mũi đâu, nhưng ông Triệu Cương chẳng gì, Triệu Tiểu Mạn ở nhà cũng ăn uống, giống y như Lâm Nam Vũ. Bà Kiều Ngọc Phượng hỏi thím Lâm:

      - Cậu chủ ăn cơm chưa?

      Thím Lâm :

      - Vừa nãy có tới thăm cậu chủ, hình như ăn cùng cậu ấy.

      - Con , là ai? Thím có quen ?

      Thím Lâm lắc đầu:

      - Tôi quen, chưa nhìn thấy ấy bao giờ, nhưng tôi thấy mối quan hệ giữa cậu chủ với ấy bình thường, hình như ấy tên là Tiểu Phàm, tôi nghe cậu chủ gọi ấy như thế.
      Vừa nghe tới Tiểu Phàm, bà Kiều Ngọc Phượng nổi máu nóng. Ông Lâm Hàn giữ chặt bà lại:
      - Em đừng có làm bừa, người ta tới là khách, em thể bất lịch được.

      Kiều Ngọc Phượng đùng đùng nổi giận:

      - Em bất lịch , ta hại Nam Vũ ra nông nỗi này, còn là em bất lịch . Em thấy người bất lịch ta mới đúng! ta làm em mất hết cả thể diện, giờ còn tới đây làm gì? Lại định quyến rũ con trai em sao, em thể để cho ta như ý được. – xong, bà đẩy ông Lâm Hàn ra, mở cửa, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ thân mật ngồi bên nhau, lúc mình , Lâm Nam Vũ vẫn còn nằm giường, sắc mặt nhợt nhạt, bây giờ trông hồng hào khỏe mạnh hơn rất nhiều, chứng tỏ Lạc Tiểu Phàm rất có sức thu hút.

      Lạc Tiểu Phàm thấy cửa đột nhiên bị mở ra, rồi thấy ánh mắt khinh bỉ của Kiều Ngọc Phượng nhìn mình, vội vàng đứng lên khỏi vòng ôm của Lâm Nam Vũ, biết nên làm thế nào. Lâm Nam Vũ thấy mẹ lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Phàm, bèn kéo tay , :

      - Đừng sợ, cùng lắm với em cùng , về cái nhà này nữa.
      Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:

      - đừng như thế.

      Kiều Ngọc Phượng thấy Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ trước mặt mình mà vần còn thầm với nhau cười lạnh:

      - Lạc tới nhà tôi có việc gì . Nhà tôi hoan nghênh loại đàn bà như đâu.

      Lạc Tiểu Phàm ngờ Kiều Ngọc Phượng lại những lời độc địa như vậy, đẩy tay Lâm Nam Vũ lên:
      - Vâng, cháu đây, sau này cháu tới nữa, bác cứ yên tâm.

      Lâm Nam Vũ ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, nhìn Kiều Ngọc Phượng, ánh mắt vô cùng kiên định:

      - Nếu cái nhà này chứa được Tiểu Phàm con ở lại đây cũng còn ý nghĩa gì nữa, con với Tiểu Phàm cùng , cứ coi như ba mẹ chưa sinh ra đứa con này. – xong, kéo tay Lạc Tiểu Phàm bỏ .

      Bà Kiều Ngọc Phượng càng nổi giận, chỉ mặt Lâm Nam Vũ:

      - Tao nuôi mày lớn gần này rồi để mày đối phó với bố mẹ như vậy sao? Mày vì con đàn bà mà cần bố mẹ nữa. Mày , rồi đừng bao giờ quay lại. – Rồi bà quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Mày đừng tưởng mày mê hoặc được Nam Vũ là có thể chiếm được tài sản nhà chúng tao, đừng có mơ! Chỉ cần Nam Vũ bước bước ra khỏi cánh cửa này đừng mong có được xu của nhà họ Lâm. Nếu mày đồng ý sống với thằng nghèo kiết xác cứ .

      Lạc Tiểu Phàm định cái gì đó nhưng Lâm Nam Vũ lắc đầu:

      - Chúng ta thôi! Chỉ cần em chê nghèo hèn là được. – Lạc Tiểu Phàm nắm tay Lâm Nam Vũ, ánh mắt tha thiết:

      - Chỉ cần được ở với , cho dù ngày nào cũng phải gặm bánh bao, em cũng cam lòng. – Hai người nhìn nhau mỉm cười.

      Bà Kiều Ngọc Phượng đứng đằng sau hét lớn:

      - Ngay cả xe cũng được mang .

      Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ buồn quay đầu lại, hai người dựa sát vào nhau dưới ánh nắng mặt trời, ngọt gió mùa hè thổi bay mái tóc và quần áo của họ, ánh nắng vương *** đầy mặt đất.

      Kiều Ngọc Phượng dựa vào cửa, nhìn con trai mình và người con đó càng lúc càng xa, ngồi bệt xuống đất:

      - Tôi tạo ra nghiệp chướng gì hở trời mà sinh ra thằng nghịch tử như thế.

      Ông Lâm Hàn đứng cạnh lắc đầu:

      - Tôi rồi, con cái có tư tưởng riêng của nó, chúng ta làm cha mẹ đừng có quản thúc nó, bây giờ được rồi, bà hài lòng rồi chưa? – xong, ông cũng mặc kệ bà Kiều Ngọc Phượng, bỏ lên gác.

      Thím Lâm khuyên nhủ bà chủ:

      - Tôi thấy cậu chủ chỉ bướng bỉnh nhất thời thôi, tới lúc nghĩ lại cậu lại về mà. Bà chủ đừng buồn nữa, phải giữ gìn sức khỏe.

      Kiều Ngọc Phượng lắc đầu:

      - Thím hiểu Nam Vũ đâu, chuyện gì nó làm quay đầu lại nữa.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18

      Lâm Nam Vũ ngồi vào xe của Lạc Tiểu Phàm, cười:

      - chẳng còn gì cả, em có chê ?

      Lạc Tiểu Phàm nghịch ngợm thè lưỡi, làm mặt hề:

      - Có, em chuẩn bị tặng cho bà già giàu có, sau đó... – Còn chưa xong bị chặn miệng lại, Lâm Nam Vũ ôm cổ Lạc Tiểu Phàm, cười tươi :

      - thích hầu hạ Lạc Tiểu Phàm, chỉ cần mỗi ngày Lạc Tiểu Phàm cho cái bánh bao lòng dạ theo ấy.

      - Ha ha ha... mặt dày. – Lạc Tiểu Phàm dí tay lên trán Lâm Nam Vũ. – Sau này em mà có con trai nhất định được giống , mồm miệng dẻo kẹo, đáng ghét.

      Lâm Nam Vũ tựa đầu lên vai Lạc Tiểu Phàm, nhìn ra bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng nhàn nhã trôi lững lờ, thấy tâm trạng của mình thoải mái:

      - Con trai giống giống ai, sau này phải đích thân dạy nó tán .

      Lạc Tiểu Phàm dở khóc dở cười:

      - Con trai của em thể để dạy được, phải trách xa, nếu hỏng con em mất.

      Lâm Nam Vũ vội vàng :

      - Gì chứ? hư hỏng, hư hỏng thế nào? lòng dạ với Lạc Tiểu Phàm, có trời xanh làm chứng.

      Lạc Tiểu Phàm khởi động xe, liếc xéo Lâm Nam Vũ:

      - phải thêm vài từ nữa, lòng dạ với mọi người đàn bà thế giới, có trời xanh làm chứng.

      Mặt Lâm Nam Vũ lúc đỏ, lúc trắng, lớn:

      - Lạc Tiểu Phàm, có phải em chán sống rồi ? – Lâm Nam Vũ quay sang cù Lạc Tiểu Phàm khiến chiếc xe loạng choạng, cũng may mà xe cộ đường ít, Lạc Tiểu Phàm chịu được nữa, vội vàng xin lỗi:

      - Tại em sai, em sai, xin đại hiệp tha cho tiểu nữ lần này! Lần sau dám nữa.

      Hai người nhìn nhau cười, Lâm Nam Vũ :

      - em, Tiểu Phàm, rất , rất em.

      Lạc Tiểu Phàm cũng lớn:

      - Em cũng rất Lâm Nam Vũ, giống như con cáo con thỏ, ăn phát hết luôn.

      - Ha ha ha... – Trong xe rộn rã tiếng cười.

      Sức khỏe Lâm Nam Vũ vẫn còn suy nhược, về tới nhà, Lạc Tiểu Phàm bắt nằm ngoan ngoãn giường, đích thân nấu cháo cho , còn làm thêm vài món ăn nữa. Lâm Nam Vũ ngồi trước mặt Lạc Tiểu Phàm, làm ra vẻ bất động, bắt Lạc Tiểu Phàm phải bón cho ăn khiến giận lắm:

      - biết tự ăn sao? Làm gì mà bắt em bón!

      Lâm Nam Vũ há miệng, ánh mắt rất vô tội, :

      - Mau bón cho , nếu chết đói đây. – Lạc Tiểu Phàm giận dữ nhét mạnh thìa cháo vào miệng Lâm Nam Vũ rồi ghé sát mặt , uy hiếp:

      - Lâm đại hiệp, tán có cần em cởi quần áo giúp ?

      Lâm Nam Vũ nuốt chỗ cháo trong miệng xuống, lắc đầu:

      - cần, người đẹp giúp cởi quần áo, huống hồ em vụng về như vậy, cần em cởi! – Còn chưa xong, bị cái cốc vào đầu. Lạc Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng, lớn:

      - Tự ăn , nếu mời người đẹp tới bón cho .

      Lâm Nam Vũ bật cười lớn:

      - Có người ghen rồi, chua quá, chua quá. – Lạc Tiểu Phàm đâu chịu thừa nhận là mình ghen, chỉ có điều nghĩ tới việc Lâm Nam Vũ tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt là trong lòng thấy khó chịu.

      Triệu Nhan Lỗi ngồi chiếc ghế trong phòng làm việc, trầm tư suy nghĩ, thở hơi dài, vừa nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm ở cùng với Lâm Nam Vũ là thấy khó chịu. mấy ngày nay về nhà ba mẹ, sợ phải nghe mẹ cằn nhằn, cũng sợ phải đối diện với những giọt nước mắt của em . làm được việc gì, ngay cả người phụ nữ mà thương, cũng có cách nào giành lấy được.

      Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, Triệu Tiểu Mạn bước vào, hai mắt vẫn đỏ, nghiến răng :

      - hai, tìm Lạc Tiểu Phàm rồi giết cho em. Em có được người khác cũng đừng mong có được!

      Triệu Nhan Lỗi giật mình, đứng bật dậy, dám tin là em mình lại đánh mất lý trí như thế.

      - Tiểu Mạn, em điên rồi, việc này thể, em có biết ? Đàn ông đời này nhiều như thế, em đâu cần vì người mà hủy hoại mình, từ lâu Lâm Nam Vũ hợp với em, em nghe nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.

      Triệu Tiểu Mạn châm chích:

      - hai, giận sao? Chẳng phải cũng thích Lạc Tiểu Phàm sao? có thể nhìn họ ở cạnh nhau, lẽ nào muốn Lạc Tiểu Phàm trở về bên cạnh sao?

      Triệu Nhan Lỗi cười đắng chát, lắc đầu:

      - Em , tình giống những thứ khác, có thể bỏ tiền ra mua, có thể mang ra trao đổi. Giả sử người đó em cách tốt nhất là nên buông tay ra, để mình bị tổn thương.

      - ngờ trai của Triệu Tiểu Mạn lại vô dụng như thế, ngay cả người phụ nữ mà mình thương cũng giữ được, còn những lời chẳng ra sao. , em . Chắc chắn em xé xác Lạc Tiểu Phàm ra! – xong, giận dữ lao ra ngoài. Triệu Nhan Lỗi vội vàng đuổi theo sau.

      Chập tối, Lạc Tiểu Phàm xách túi đồ từ siêu thị trở về, rẽ vào bãi để xe, Lâm Nam Vũ ở nhà ngủ, cùng . Lạc Tiểu Phàm mở cửa xe, định đặt đồ vào xe nhìn thấy có hai người đứng sau lưng lăm lăm con dao tay, tiến về phía . Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc, cũng may trong túi đồ mua về có móc quần áo, bèn cầm chặt trong tay, quay người nhanh như cắt, khiến hai người kia giật mình sợ hãi.

      Hai người thấy xung quanh có ai, là cơ hội ra tay rất tốt, huống hồ Lạc Tiểu Phàm chỉ là yếu ớt, 20 vạn này chắc chắn bọn họ kiếm được vào tay. người trong đó hươ dao lên nhào tới, Lạc Tiểu Phàm nhàng đá bay con dao của xuống đất rồi cú song phi đá áp sát tường. Gã đàn ông còn lại kinh ngạc, tưởng rằng phải ra tay với Lạc Tiểu Phàm, chỉ cần đồng bọn mình là đủ, ai ngờ Lạc Tiểu Phàm lại biết võ, thế là cũng múa dao lao tới, Lạc Tiểu Phàm vừa né người cái rồi nhanh chóng đạp mạnh lên lưng bằng thế võ rất đẹp mắt.

      Hai người này đều là những người bình thường, có võ công gì, thấy Lạc Tiểu Phàm giỏi võ, tự biết mình đối phó được, hai người nhìn nhau rồi quay người bỏ chạy. Lạc Tiểu Phàm hơi kinh ngạc, biết hai người nay sao lại định giết mình, bản thân mình cũng đâu có đắc tội với ai? lắc đầu rồi leo lên xe.

      - Cái gì? Hai người giết được ta? – Triệu Tiểu Mạn cầm điện thoại, kinh ngạc hỏi.

      - Vâng, ta lợi hại quá, hai chúng tôi đều phải đối thủ của ta, xem ra ta cũng luyện võ, có mười mấy người xử được đâu. tìm người khác !

      - Hai đúng là vô dụng! –Triệu Tiểu Mạn hằn học cúp điện thoại, lại lại trong phòng rồi bỗng dưng nhìn tấm ảnh chụp chung giữa và Lâm Nam Vũ, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

      Lạc Tiểu Phàm về tới nhà, vẫn còn nghĩ về chuyện vừa nãy: Rốt cuộc là ai cố tình làm hại nhỉ? Lâm Nam Vũ thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm bình thường, bèn đón túi đồ tay , ngạc nhiên hỏi:

      - Em làm sao thế?

      - Vừa nãy lúc em mua đồ, có hai người cầm dao tới định giết em.

      - Cái gì? – Lúc đầu Lâm Nam Vũ tưởng Lạc Tiểu Phàm đùa, nhưng trông lại có vẻ gì là đùa cợt, căng thẳng nắm chặt tay . – Vậy em có làm sao ?

      Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:

      - Em sao, nhưng em nghĩ, hai người họ vì sao lại muốn giết em, là lạ!

      Lâm Nam Vũ nghĩ tới mẹ của mình trước tiên, nhưng rồi lại thấy phải, cho dù bà đồng ý cho và Tiểu Phàm ở bên nhau bà cũng thể tìm người giết được,huống hồ bà cũng thể quen biết những người như thế.

      Lẽ nào là ta? Hồi ông ngoại của Triệu Tiểu Mạn còn sống, ông ta là tay chị có tiếng trong làng xã hội đen, chỉ vì ông có mỗi mẹ Triệu Tiểu Mạn là con , con rể Triệu Cương lại là thư sinh nên tới đời của , gần như đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với bọn xã hội đen. Nhưng đồ đệ của ông ta ít, nếu Triệu Tiểu Mạn muốn tìm vài người để giết Lạc Tiểu Phàm chắc là cũng đơn giản. ta sao?

      - Tiểu Phàm, ra ngoài lát. – Lâm Nam Vũ xỏ giày vào, Lạc Tiểu Phàm giữ tay lại, hỏi:

      - đâu?

      Lâm Nam Vũ đặt tay lên vai , ánh mắt có vẻ xấu hổ:

      - ngờ em ở cùng với lại được yên ổn, dẫn tới chuyện như thế này, biết ai định giết em, tìm ta.

      - Là ai?

      Lâm Nam Vũ trầm tư lát:

      - vẫn dám khẳng định, nhưng có thể là Triệu Tiểu Mạn.

      Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc:

      - Sao có thể thế được, ấy là con , làm sao có thể quen biết những người đó.

      - Em đừng lo nữa, tìm ta. – Lâm Nam Vũ đẩy tay Lạc Tiểu Phàm ra, gọi taxi rồi tới nhà Triệu Tiểu Mạn, gọi điện thoại cho , . – ở dưới nhà em, có chuyện cần , em xuống đây.

      - Vũ, tìm em có chuyện gì ? – Trong lòng Triệu Tiểu Mạn thấy rất căng thẳng, lẽ nào việc tìm người giết Lạc Tiểu Phàm, biết rồi sao? Nếu sao lại tới tìm ? Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

      Lâm Nam Vũ bực bội hỏi:

      - Em có xuống hay ?

      Triệu Tiểu Mạn giả vờ ho tiếng:

      - Vũ, em bị củm rồi, nằm giường, xuống được, có chuyện gì hôm khác được ?

      Lâm Nam Vũ thấy Triệu Tiểu Mạn chịu xuống, trong lòng càng chắc thêm vài phần, bèn hỏi:
      - Hai người đó có phải do em tìm , em cho biết.

      Triệu Tiểu Mạn chối biến:

      - Vũ, gì thế? Hôm nay em ở nhà, chẳng làm gì cả.

      Lúc này Lâm Nam Vũ thực nổi giận:

      - cho em biết, Tiểu Mạn, chuyện của và em cho dù có Lạc Tiểu Phàm cũng có kết cục tốt đẹp gì đâu. Sau này em từng gây phiền phức cho ấy nữa, có việc gì cứ đối phó với .
      - Vũ... – Triệu Tiểu Mạn định gì đó đầu bên kia, Lâm Nam Vũ cúp điện thoại.

      Lạc Tiểu Phàm vẫn ở nhà qua lại, đầu óc rối bời, sợ Lâm Nam Vũ xảy ra việc gì thế. Vừa thấy trở về, vội vàng chạy ra đón, Lâm Nam Vũ gì cả, chỉ cười, :

      - Muộn rồi, chúng ta ngủ !

      Hôm sau, Lạc Tiểu Phàm ngồi trong phòng làm việc giải quyết mấy việc còn tồn đọng nghe thấy có tiếng gõ cửa, Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn, sửng sốt khi thấy Triệu Tiểu Mạn. Thực ra trong thâm tâm Lạc Tiểu Phàm, luôn cảm thấy mình có lỗi với Triệu Tiểu Mạn, dù sao Triệu Tiểu Mạn mới là bạn chính thức của Lâm Nam Vũ, thấy Triệu Tiểu Mạn, ít nhiều gì Lạc Tiểu Phàm cũng thấy ngượng ngùng.
      Triệu Tiểu Mạn nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, chỉ hận là mình thể cho vài cái tạt, cố kìm nén tâm trạng của mình, mỉm cười nhạt nhẽo, :

      - Tôi biết tôi tới tìm chị thế này hơi đường đột, nhưng... – Nước mắt rơi ra. – Tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tới đây cầu xin chị. – lấy ra tấm ảnh trong túi xách, đưa cho Lạc Tiểu Phàm, đó là bức ảnh rất kỳ lạ, đó chỉ có hình ảnh rất khó hiểu.

      Triệu Tiểu Mạn đột nhiên quỳ thụp xuống dưới chân Lạc Tiểu Phàm:

      - Tôi mang thai rồi.

      Lạc Tiểu Phàm sững sờ:

      - có thai, vậy...

      Triệu Tiểu Mạn gật đầu:

      - Là của Vũ, chị còn nhớ bức ảnh bị đăng lên tạp chí chứ?

      - Là sao?

      - Vâng. – Triệu Tiểu Mạn gật đầu. – ấy thích tôi, muốn ở cùng với tôi.

      Lạc Tiểu Phàm vội vàng hỏi:

      - ấy biết chuyện mang thai chưa?

      - Biết, chẳng nhẽ ấy chưa cho chị nghe sao? – Triệu Tiểu Mạn ngước khuôn mặt vô tội lên.

      Lạc Tiểu Phàm ngồi ghế, sắc mặt hoảng hốt, những giọt nước mắt đau đớn lăn ra:

      - ấy biết...

      Triệu Tiểu Mạn ôm chặt lấy chân Lạc Tiểu Phàm, ngẩng đầu lên, lắc lắc người :

      - Tôi biết chị cũng từng bị người ta phản bội, chắc là chị biết nó có mùi vị như thế nào, huống hồ tôi còn mang thai đứa con của ấy, chị bảo tôi phải làm thế nào? Tôi cầu xin chị, hãy buông tha ấy! Hãy trả ấy lại cho tôi, con tôi thể có cha. – đau đớn khóc.

      Trái tim Lạc Tiểu Phàm như vỡ vụn, tại sao lại như thế, tại sao? Chẳng nhẽ đàn ông đều có tinh thần trách nhiệm sao? mặc kệ níu kéo của Triệu Tiểu Mạn, muốn tìm Lâm Nam Vũ để hỏi cho , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Triệu Tiểu Mạn đứng lên, chặn cửa, khuôn mặt hoảng hốt:

      - Chị được với Vũ là tôi tới tìm chị, nếu ấy để ý tới tôi nữa.
      Lạc Tiểu Phàm gật đầu:

      - Tôi đâu, đầu.

      Nhìn khuôn mặt thất thần của Lạc Tiểu Phàm, Triệu Tiểu Mạn nở nụ cười độc ác.

      Lâm Nam Vũ ở nhà chuẩn bị bữa tối, đầu tiên làm khê cơm, thức ăn hoặc quên cho muối, hoặc cho quá nhiều khiến mặt mũi nhem nhuốc cả. Ngày trước nhìn thím Lâm làm rất đơn giản, sao tới lúc tự làm lại khó như vậy? Ngẩng đầu lên, thấy Lạc Tiểu Phàm quay về, thay giày ở cửa, sắc mặt nhợt nhạt. Lâm Nam Vũ vội vàng tháo tạp dề ra, ra cửa, quan tâm hỏi:

      - Sao em về sớm thế, có phải vì nhớ ?

      Lạc Tiểu Phàm gượng gạo cười, nhìn Lâm Nam Vũ cái, bây giờ khuôn mặt đẹp trai của Lâm Nam Vũ trong mắt trở nên ngứa mắt. :

      - Em hơi mệt nên về nhà sớm. – Lạc Tiểu Phàm ngồi lên ghế salon, nhắm mắt lại, biết làm thế nào để mở miệng hỏi .

      Lâm Nam Vũ đặt cốc nước lên bàn, đưa tay lên sờ thử trán Lạc Tiểu Phàm, nóng, nhưng sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm quả là rất khó coi, ôm vào lòng, dịu dàng hỏi:

      - Sao thế? cho biết chỗ nào khỏe?

      - Em... – Lạc Tiểu Phàm mở mắt, nhưng đụng phải ánh mắt quan tâm của Lâm Nam Vũ, lập tức trốn tránh. Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm ấp úng hơi ngạc nhiên:

      - Em làm sao thế? Có chuyện gì hả? Có phải là lão béo đuổi việc em ? – xong, Lâm Nam Vũ lại cười.

      Lạc Tiểu Phàm khẽ cắn môi:

      - Em muốn hỏi , người đàn bà báo là ai? – Đồng thời, hai mắt nhìn Lâm Nam Vũ chăm chú. Lâm Nam Vũ ngờ Lạc Tiểu Phàm lại hỏi tới chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng lên, dám nhìn thẳng Lạc Tiểu Phàm"

      - Sao đột nhiên em lại hỏi vấn đề này? Chỉ là người đàn bà mà mới quen thôi mà.
      - Vậy sao? – Giọng của Lạc Tiểu Phàm là lạnh lẽo. – Em còn tưởng là Triệu Tiểu Mạn cơ!
      Lâm Nam Vũ rét mà run:

      - Sao em lại nghĩ tới ấy?

      Lạc Tiểu Phàm nhịn được nữa, lớn:

      - Em hỏi , có phải là ta ?

      Lâm Nam Vũ quay đầu lại, thấy ánh mắt hung dữ của Lạc Tiểu Phàm, chỉ đành gật đầu. Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy hoa mày chóng mặt, ngã ngồi ra ghế. Lâm Nam Vũ vội vàng chạy lại,ôm chặt lấy :

      - Tiểu Phàm, em làm sao thế? phải định với em,nhưng sợ em tha thứ cho . xử lý việc này. ấy, đó là sai lầm, hôm đó tưởng ấy là em, thực cố ý mà.

      Lạc Tiểu Phàm lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt. Lâm Nam Vũ cũng chẳng biết phải làm gì, nước mắt rơi ra, khẩn cầu:

      - Tiểu Phàm, em phải tin , thực cố ý, em tha thứ cho được ? – Lạc Tiểu Phàm quay người , muốn nhìn , Lâm Nam Vũ bế lên giường, giúp đắp chăn rồi dám làm phiền nữa, chỉ biết im lặng ngồi bên nhìn .

      biết bao lâu trôi qua, Lạc Tiểu Phàm quay người lại, ôm chặt eo Lâm Nam Vũ, vùi mặt vào lồng ngực , :

      - Em nhớ . – Có nhiều lúc đây chỉ là câu ám ngữ giữa hai vợ chồng, Lâm Nam Vũ ở bên cạnh , Lạc Tiểu Phàm thể là nhớ , đó chỉ là ám ngữ của tình . Khi hai vợ chồng cãi nhau, thể hòa giải, vài phút giây ân ái có thể giải quyết mọi khúc mắc.

      Lâm Nam Vũ vội vàng ôm chặt lấy Lạc Tiểu Phàm, còn khát khao được người tha thứ hơn cả , thấy Lạc Tiểu Phàm muốn có , Lâm Nam Vũ cảm thấy có thể là vì tha thứ cho rồi. nhàng cởi quần áo của Lạc Tiểu Phàm, hôn lên khắp người , hai người càng hiểu nhau càng hòa hợp, cảm giác này khiến say mê, bởi vì đó là cảm giác mà chưa từng có với người đàn bà khác.

      Lạc Tiểu Phàm tham lam quấn lấy người Lâm Nam Vũ, nhưng dường như như vậy vẫn còn chưa đủ. Lâm Nam Vũ có phần đối phó nổi, thờ dài:
      - Xong rồi! thấy già rồi.
      - Tại sao? – Lạc Tiểu Phàm buồn rầu hỏi.
      Lâm Nam Vũ véo mũi :

      - Bây giờ đáp ứng nổi Tiểu Phàm của rồi, có phải vì già rồi ?

      Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu:

      - là đáng ghét. – Lâm Nam Vũ cười lớn, ôm chặt vào lòng, thầm quan sát sắc mắt của Lạc Tiểu Phàm, thấy có vẻ khá hơn nhiều mới yên tâm hơn:
      - Tiểu Phàm, em xem, chúng ta có con được ?
      - Con? – Sắc mặt Tiểu Phàm lập tức thay đổi. Lâm Nam Vũ thấy Tiểu Phàm có vẻ vui, tưởng là cũng giống những người phụ nữ khác, sợ sinh con hỏng ngoại hình, vội cười :

      - Nếu giờ em chưa thích có sau này cũng được. Vả lại bây giờ cũng muốn vợ hầu hạ người đàn ông khác, cho dù là con trai cũng ghen đấy.
      - Chẳng ra sao cả. – Lạc Tiểu Phàm xong gì nữa, biết là suy nghĩ điều gì.

      Sáng sớm, khi Lâm Nam Vũ tỉnh lại, sờ sang bên cạnh thấy ai. lập tức mở mắt ra rồi tìm kiếm khắp nơi, phòng tắm, ban công, nhà bếp, hình như lại quay lại với lần đầu tiên, trong lòng Lâm Nam Vũ có dự cảm lành, ánh mắt dừng lại nơi bàn ăn, đó có tờ giấy. Lâm Nam Vũ dám cầm lên xem, tay khẽ run rẩy, khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng của mình, cầm tờ giấy lên, đó chỉ có mấy chữ:

      Em là người đàn bàyêu tiền, bây giờ còn tiền nữa, bởi vậy em thể ở cùng với .

      Lâm Nam Vũ há hốc miệng, dám tin đây là những lời mà Lạc Tiểu Phàm , chưa bao giờ là người ham tiền cả. điên cuồng lao vào trong phòng, mở tủ quần áo, đa số mọi thứ trong đó đều vẫn còn, chỉ thiếu mỗi bộ quần áo mà mua cho , và cả bức ảnh của nữa. Lâm Nam Vũ vội vàng mặc quần áo vào, xuống lầu khắp nơi tìm Lạc Tiểu Phàm, xe của cũng thấy đâu nữa. Lâm Nam Vũ vội vàng gọi điện thoại tới công ty , người ở đó từ chức rồi, còn đâu họ cũng biết.

      Lâm Nam Vũ như phát điên, ngồi trong nhà Lạc Tiểu Phàm, cứng đờ như khúc gỗ, biết mình làm sai việc gì mà Lạc Tiểu Phàm lại như vậy. Lẽ nào... vì tưởng rằng mình quá thông minh, tưởng rằng Lạc Tiểu Phàm tha thứ cho , ra tối qua suy nghĩ kỹ, quyết định rời xa nên mới như vậy? Lẽ ra mình phải phát ra mới phải. Lâm Nam Vũ, mày là thằng ngốc sao? Sao mày có thể để mất Lạc Tiểu Phàm! Tiểu Phàm, em quay về ! biết sai rồi, sau này như vậy nữa.
      Ba ngày sau, Lâm Nam Vũ vẫn ngồi ghế salon, ăn uống, điện thoại người ta gọi tới cũng nghe, cứ ngồi đó như người mất hồn, chờ đợi Lạc Tiểu Phàm xuất trước mặt . Bỗng dưng nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt thẫn thờ lập tức sáng lên, Lâm Nam Vũ đứng bật dậy, nhào ra cửa. Nhưng lập tức thấy thất vọng, đó là người phụ nữ trung niên, bà nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng kinh ngạc:
      - Cậu là ai?

      Lâm Nam Vũ nắm chặt tay bà:

      - Bác có gặp Lạc Tiểu Phàm ? ấy ở đâu? ấy ở đâu?

      - Lạc Tiểu Phàm, ấy rồi, là tới thành phố khác.

      - rồi, ấy rồi? – Lâm Nam Vũ chịu đựng nổi nữa, ngất .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19 - Kết thúc

      Triệu Tiểu Mạn tưởng rằng ép Lạc Tiểu Phàm bỏ Lâm Nam Vũ là của , nhưng ngờ Lâm Nam Vũ hoàn toàn biến thành con người khác, nếu sai người khắp nơi tìm Lạc Tiểu Phàm cũng ra sức làm thêm ở công ty, thèm đoái hoài gì tới những người phụ nữ khác, với lại càng lạnh nhạt hơn.

      Cuối cùng Triệu Tiểu Mạn cũng biết, cho dù có Lạc Tiểu Phàm hay cũng vĩnh viễn mất Lâm Nam Vũ. tuyệt vọng quyết định rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư. Trước khi , tới gặp Lâm Nam Vũ.

      Lâm Nam Vũ hình như già rất nhiều, còn nụ cười vui vẻ đời như trước kia nữa, có lúc mặt trông đau khổ, khiến người khác nhìn thấy kìm được nước mắt. nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn chỉ lạnh nhạt gật đầu:

      - Em tìm có việc gì hả?

      Triệu Tiểu Mạn cúi đầu:

      - Vũ, em sắp ra nước ngoài rồi, trước khi muốn tới thăm .

      Lâm Nam Vũ gật đầu, lãnh đạm :

      - Cũng tốt. – Rồi gì nữa.

      - Vũ, có phải hận em lắm , nếu có em với Lạc Tiểu Phàm chia tay nhau.

      Khóe môi Lâm Nam Vũ thoáng run rẩy:

      - có chuyện đó đâu, em đừng nghĩ nhiều.

      - , đều tại em, tại em với chị ấy là em mang thai con của , nên chị ấy mới . Đều tại em, nếu em biết có kết cục ngày hôm nay em ép chị ấy phải đâu.

      - Cái gì? Em cái gì? – Lâm Nam Vũ kích động nắm chặt tay Triệu Tiểu Mạn. – Em là em có con với , sao em có thể như vậy? Làm sao có thể?

      - Đều tại em, Vũ, mau tìm chị Tiểu Phàm về ! Em biết là chị ấy .

      Lâm Nam Vũ hất mạnh cánh tay Triệu Tiểu Mạn ra, xua tay:

      - Em ! bao giờ muốn gặp lại em nữa.

      Triệu Tiểu Mạn lùi dần về sau rồi lao như bay ra khỏi căn phòng.

      Giang Lỗi Hằng và Bạch Hạo Uy đều kết hôn, thành phố này thiếu ba chàng đẹp trai đa tình, dường như cũng yên tĩnh hơn nhiều. Lâm Nam Vũ vẫn là hoàng tử bạch mã trong mơ của biết bao , chỉ tiếc rằng như đóa hoa trong gương, ánh trăng trong đáy nước, chỉ có thể ngắm, chạm tới được.

      Kiều Ngọc Phượng cũng hối hận, nhìn con trai ngày nào cũng sống như cái xác hồn, mặt nở nụ cười, cũng vui vẻ với mình như trước, sớm biết như vậy, bà đồng ý cho con trai với Lạc Tiểu Phàm, dù sao như vậy cũng còn tốt hơn tại. Bà giới thiệu cho Lâm Nam Vũ mấy , nhưng ai ngờ Lâm Nam Vũ chẳng thèm , rằng cả đời này chỉ cưới mình Lạc Tiểu Phàm.

      Kiều Ngọc Phượng giận dữ :

      - Vậy nếu cả đời này Lạc Tiểu Phàm quay lại con cũng lấy vợ sao?

      Lâm Nam Vũ cười lạnh lùng:

      - Đúng, có Lạc Tiểu Phàm, cả đời này con lấy vợ. Mẹ đừng có nhọc lòng nữa, nhanh già đấy. – Khiến bà Kiều Ngọc Phượng cũng chẳng còn biết gì hơn.

      Lâm Nam Vũ mua lại căn nhà mà trước đây Lạc Tiểu Phàm thuê, đồ đạc bên trong có gì thay đổi, mình ở lại đó. Nơi đó có hơi thở của Lạc Tiểu Phàm, tin rằng có ngày, chắc chắn quay lại, bây giờ học làm các món ăn mà Tiểu Phàm thích anwn, thường xuyên ngồi chiếc ghế mà Tiểu Phàm thường ngồi thẫn thờ, nhớ lại từng chi tiết khi quen Lạc Tiểu Phàm, những lúc đó, đều nở nụ cười hiếm hoi. thay đổi rồi, thay đổi tới mức người xung quanh đều thể nhận ra được, trở thành người đàn ông tốt thực , trưởng thành, trầm ổn, quan tâm tới phụ nữ, hoàn toàn khác với người đàn ông chỉ biết chạy theo đàn bà đẹp trước kia.

      Lạc Tiểu Phàm có chút tin tức gì, Lâm Nam Vũ vẫn chờ đợi như vậy, si tình của khiến bạc bè cũng phải lắc đầu, khiến Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng cười nhạo mãi thôi.

      Đông qua xuân tới, lại năm trôi qua, Lâm Nam Vũ 30 tuổi, mặt bắt đầu có dấu hiệu của năm tháng để lại. hôm, phát ra đầu mình có mấy sợi tóc bạc. Kiều Ngọc Phượng hoàn toàn tuyệt vọng với ước mơ được bế cháu nội, những những bà hàng xóm xung quanh đưa cháu chơi, bà chỉ biết nhìn theo thèm thuồng.

      Tại thành phố cách thành phố này xa, cậu bé xinh xắn kéo tay bà mẹ trẻ, lắc lư:

      - Mẹ, sao những bạn khác đều có ba mà con lại khôn gcos?

      Người mẹ trẻ đó chính là Lạc Tiểu Phàm, hình như thay đổi nhiều lắm, chỉ có điều trông trưởng thành và chín chăn hơn trước nhiều. ôm cậu bé, nựng nịu:

      - Niệm Vũ, đương nhiên là có rồi, bức ảnh cổ con chính là ba mà! Chẳng phải con còn là ba rất đẹp trai sao?

      - Con mặc kệ, con muốn có ba, con muốn ba chơi với con, con muốn đeo ba cổ! – Niệm Vũ chu miệng khóc.

      Trương Hân đứng gần đó lườm Lạc Tiểu Phàm:

      - Cậu là! Ngày nào cũng chỉ biết nịnh con, ngày nào cũng mang bức ảnh ra làm lá chắn, cậu phải cho Niệm Vũ người cha chứ.

      Lạc Tiểu Phàm cười khổ:

      - Tớ biết đâu để tìm cho nó người cha chứ! Tớ đâu có phép thuật.

      Trương Hân nổi giận :

      - Sao lại có ba? Tớ giới thiệu cho cậu bao nhiêu người, cậu chẳng thèm quan tâm tới ai, có nhiều người điều kiện cũng tệ mà cậu vẫn hài lòng sao?

      - Tớ muốn Niệm Vũ gọi người khác là ba, nó chỉ có người ba, đó là Lâm Nam Vũ. – Mặc dù 3 năm trôi qua nhưng trong lòng Lạc Tiểu Phàm vẫn thể quên được Lâm Nam Vũ.

      Trương Hân thở dài:

      - Vậy cậu hãy giành Lâm Nam Vũ lại.

      Lạc Tiểu Phàm im lặng lên tiếng, mặc dù ở cách Hương Xá xa, nhưng Lạc Tiểu Phàm cố ý tìm hiểu mọi tin tức liên quan tới Lâm Nam Vũ, bởi vậy biết là vẫn chưa kết hôn. Ba năm nay, Lâm Nam Vũ dường như cũng biến mất khỏi các tờ báo, hề có chút tin tức gì của . Niệm Vũ vẫn khóc lớn:

      - Con muốn có ba, con muốn con ba, các bạn khác đều có, sao con lại ?

      Lạc Tiểu Phàm nổi giận dí trán Niệm Vũ:

      - Con giống y như ba con vậy, đều đáng ghét. Được rồi, con muốn có ba mẹ tặng ba cho con, tới lúc đó đừng có nhớ mẹ nữa nhé.

      Niệm Vũ vui vẻ bá cổ Lạc Tiểu Phàm:

      - Mẹ đưa con gặp ba hả, thích qua, con cũng có ba rồi, con cũng có ba rồi.

      Lạc Tiểu Phàm cũng cảm thấy thể để Niệm Vũ có ba mãi được, mặc dù và Lâm Nam Vũ thể ở bên nhau, nhưng dù sao đứa con này cũng là của , phải để cho biết tới tồn tại của nó.

      Mấy tháng sau.

      Gió biển thổi nhè , sóng biển rì rào, những cánh buồn nhấp nhô mặt biển, tiến chim hải âu vút cao bầu trời trong xanh, tiếng cười vui vẻ của mọi người đùa nghịch bãi biến, mấy cậu bé đứng ván lướt, thi thoảng lại bị những cơn sóng biển nuốt chửng, làm rộ lên hàng loạt tiếng kêu lo lắng.

      Lâm Nam Vũ ngồi bãi cát, im lặng, thi thoảng trong đáy mắt của , người ta lại nhìn thấy u buồn. Dường như từ sau khi Lạc Tiểu Phàm bỏ , thành phố này trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Ông Triệu Cương qua đời, Triệu Tiểu Mạn ra nước ngoài khiến mối quan hệ giữa và Triệu Nhan Lỗi bỗng dưng thay đổi hoàn toàn. Ngày trước hai người cứ gặp mặt là cãi nhau, bây giờ họ trở thành hai người bạn thân thiết của nhau. Hau người họ đều biết đối phương vẫn chưa quên được Lạc Tiểu Phàm, chỉ có điều từ sau khi biến mất, để lại tin tức gì, Lâm Nam Vũ từng phái người khắp nơi tìm kiếm, nhưng biển người mênh mông, vẫn biết ở đâu. Triệu Nhan Lỗi kết hôn vào tháng trước, quen trong quán bar, đó có nhiều điểm rất giống Lạc Tiểu Phàm, mọi người đều biết, nhưng ai ra.

      Lâm Nam Vũ lại càng thêm đơn, thường nhớ lại những ngày tháng và tranh cãi của mình với Lạc Tiểu Phàm, rồi cả lần Lạc Tiểu Phàm đánh cho thâm tím mặt mày nữa. Lạc Tiểu Phàm đứng lên, cảm thấy hình như mình già rất nhiều, còn hứng thú với điều gì nữa, ngay cả những người phụ nữ bình thường rất thích bám theo , giờ cũng biến mất. thực trở thành người đàn ông mẫu mực nhất trong thành phố này, mặc kệ bạn bè giới thiệu cho bao nhiêu người đẹp, cũng hề rung động, khiến bạn bè cười , sắp thành hòa thượng.

      Lâm Nam Vũ định trèo lên bậc cấp quả bóng da xinh xắn lăn tới chân , ngay sau đó nhìn thấy cậu bé xinh xắn, mập mạp với đôi mắt to tròn lật đật chạy tới. Lâm Nam Vũ ngay lập tức bị cậu bé đáng đó thu hút, cậu bé nhoẻn miệng cười:

      - Con chào chú.

      Lâm Nam Vũ nhìn đứa bé, có cảm giác thân thiết khó thành lời, bèn ôm nó vào lòng, mùi thơm của sữa thoang thoảng bên mũi , véo má nó, hỏi:
      - cho chú biết con tên là gì.

      Cậu bé tự hào đáp:

      - Con là Lâm Niệm Vũ.

      Lâm Nam Vũ sửng sốt, trong lòng có cảm giác khó hiểu, lập tức hỏi:

      - Mẹ con tên là gì?

      - Chú, sao con phải cho chú biết mẹ con tên là gì? Trừ phi chú cho con biết chú tên là gì, con mới cho chú biết mẹ con tên là gì?

      Lâm Nam Vũ cười:

      - Nhóc con lém lỉnh, còn biết mặc cả nữa hả. Được thôi, chú tên là Lâm Nam Vũ!

      Niệm Vũ định gì đó bỗng dưng thấy mẹ lại gần, vội vàng tụt xuống khỏi lòng Lâm Nam Vũ:
      - Mẹ, con ở đây.

      - Niệm Vũ, mau xuống đây, đừng có chạy lung tung! với con bao nhiêu lần rồi, được lung tung cơ mà, cẩn thận bị người xấu bắt có đấy, chẳng chịu nghe lời mẹ gì cả. – Lâm Nam Vũ nghe thấy giọng rất quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm về phía mình, bộ váy liền màu trắng, mái tóc buông xa, khuôn mặt tươi tắn như đóa hoa, vẫn như thế, vẫn thay đổi nhiều so với ba năm trước.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng bàng hoàng, sửng sốt, đứng nguyên bất động. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi nhìn đứa bé trong tay mình, trong lòng thấy chua xót lạ thường, ngờ Lạc Tiểu Phàm kết hôn, có cả con trai nữa.

      - Em kết hôn rồi hả?

      Lạc Tiểu Phàm lườm , bực bội bế con rồi nhìn về phía sau Lâm Nam Vũ:
      - Bà Lâm sao cùng với ?

      Lâm Nam Vũ mặc kệ châm chọc của Lạc Tiểu Phàm, nắm chặt tay , giọng run rẩy:
      - Em thực kết hôn rồi sao?
      Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng hừ tiếng:

      - Tôi kết hôn hay chưa chẳng liên quan gì tới cả. – xong, quay người định bỏ . Lâm Nam Vũ nghe lòng mình lạnh ngắt, thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, chờ đợi bao nhiêu năm giờ hóa thành bong bóng, cảm thấy sống bằng chết.

      Nhưng đứa trẻ trong tay Lạc Tiểu Phàm chịu ngoan ngoãn, nó khóc lớn, nhào về phía Lâm Nam Vũ:

      - Con muốn chú bế con, cần mẹ đâu, con muốn chú bế con.

      Lạc Tiểu Phàm giữ được con, vừa lỏng tay ra, cậu bé lập tức chạy về phía Lâm Nam Vũ, đưa đôi tay ra:

      - Chú bế con, chú bế con.

      Lâm Nam Vũ lúc buồn rầu nhìn thấy Niệm Vũ nhìn mình cười. Niệm Vũ vốn rất xinh xắn, vừa nhoẻn cười khiến người ta phải thích, Lâm Nam Vũ bèn bế cậu bé vào lòng. Niệm Vũ hôn lên má Lâm Nam Vũ. Nghiêng cái đầu , vào tai Lâm Nam Vũ:

      - Chú có phải là ba con ?

      Lâm Nam Vũ giật mình. Niệm Vũ mở cái hộp hình vuông đeo ngực mình ra, trong đó có bức ảnh. Niệm Vũ :

      - Mẹ bảo người này là ba con. Chú giống y người trong ảnh.

      Lâm Nam Vũ vội vàng cầm bức ảnh lên nhìn kỹ, đó là bức ảnh của trong bộ comple màu trắng, rồi nhìn Niệm Vũ, đôi mắt của nó rất giống mắt mẹ , khuôn mặt giống như đúc. niềm vui dâng lên từ đáy lòng.

      Lạc Tiểu Phàm đứng cạnh vô cùng giận dữ, Niệm Vũ thấy mẹ nổi giận trốn vào lòng Lâm Nam Vũ, :
      - Mẹ xấu, chơi với mẹ nữa, con chơi với ba. – Lạc Tiểu Phàm ngờ mình nuôi con suốt 3 năm ròng mà bằng người cha vừa mới gặp mặt, giận dỗi :

      - Vậy con cứ chơi với ba con , mẹ cần con nữa. – Rồi quay người bỏ , nhưng bị Lâm Nam Vũ giữ lại.

      Hai mắt vằn đỏ:

      - Sao em với là em có con của chúng ta.

      - Sao tôi lại phải , rồi kết hôn với Triệu Tiểu Mạn nữa sao?

      Lâm Nam Vũ ôm Lạc Tiểu Phàm:
      - Ai bảo là kết hôn, chỉ có em nhẫn tâm vứt ở lại, người vô lương tâm nhất đời này chính là em.

      - kết hôn? – Lạc Tiểu Phàm sững sờ, luôn tưởng rằng Lâm Nam Vũ kết hôn với Triệu Tiểu Mạn, chừng còn có cả con với nhau nữa.

      - Ai bảo là kết hôn rồi, vẫn chờ xấu xa tên là Lạc Tiểu Phàm, bỏ mình rồi mất, số là khổ. – mãi, mãi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Lâm Nam Vũ. Lạc Tiểu Phàm ôm chặt lấy , ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui:

      - sao? thực chưa kết hôn?
      Lâm Nam Vũ gật mạnh, ôm , nhìn cậu bé Niệm Vũ trong tay, mỉm cười:

      - Ai bảo chưa kết hôn, giờ có vợ rồi, còn có cả con trai nữa.

      Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:

      - Đáng ghét, là đáng ghét.

      Người vui nhất vẫn là Niệm Vũ. Nó ôm cổ ba, rồi ôm cả mẹ, từ tới lớn, những người bạn của nó đều có ba, chỉ nó là , sau này nó cũng có ba rồi, ba nó lại còn rất đẹp trai.
      Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, cảm thấy hạnh phúc, khóe mắt dịu dàng nhìn , bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, hỏi:

      - Sao kết hôn với Triệu Tiểu Mạn? Chẳng phải ấy có con với rồi sao? phải là người biết chịu trách nhiệm đấy chứ?

      Lâm Nam Vũ véo mũi của Lạc Tiểu Phàm, hóm hỉnh :

      - Chẳng phải em cũng có con với rồi sao? Lẽ nào ai có con với đều phải cưới người đó, thế thành Hoàng đế mất. – Thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm thay đổi, vội chuyển chủ đề, – Chuyện đó đều tại tốt, em đừng giận nữa, Tiểu Mạn có con với , ấy lừa em thôi, đó là vì ấy muốn em rời xa nên mới dối. Chỉ có em là tin ấy, bỏ lại mấy năm trời, khắp nơi tìm em. Ai mà ngờ em vừa mới như mất tích, khiến bây giờ vẫn chưa có vợ, em xem phải làm thế nào? Em phải đền cho người vợ xinh đẹp mới được.

      Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu ôm vai Lâm Nam Vũ:

      - xấu chết được, làm gì có ai cần .

      - Haiz! Thế thôi, em tìm bừa người vậy!

      - dám! – Lạc Tiểu Phàm hung dữ nhìn . – Từ sau được nhìn người đàn bà khác, biết chưa?
      - Tuân mệnh, thưa vợ.

      Hai người vui vẻ, ôm chặt lấy nhau. Ngay cả những người đường nhìn thấy cũng phải xúc động. Người vui nhất là Niệm Bũ, nó cứ ôm chặt lấy cổ Lâm Nam Vũ buông. Lâm Nam Vũ càng nhìn càng thấy Niệm Vũ giống mình, trong phút chốc, những tìm được người phụ nữ mà mình thương nhất, lại còn có thêm cậu con trai xinh xắn đáng , vui mừng tới mức thể nào bình tĩnh được.
      Nhưng Lạc Tiểu Phàm lại có được thái độ lạc quan như Lâm Nam Vũ, hơi lo lắng, kéo tay Lâm Nam Vũ, khuôn mặt thoáng nhăn lại:

      - Chúng ta thực phải tới nhà sao? Ngộ nhỡ mẹ thích em làm thế nào?
      - thích em em dẫn con trai của bà , xem bà còn dám thích em nữa . – Đây phải là vấn đề mà Lâm Nam Vũ thấy lo lắng.

      Lạc Tiểu Phàm véo cái mạnh:

      - Em chuyện nghiêm túc với , lần trước em còn vô lễ với mẹ , chắc chắn là bà vẫn nhớ. Ngộ nhỡ bà cho em vào nhà sao? Em đâu!

      Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm:

      - Yên tâm ! Cho dù thích em cũng phải thích cháu trai của bà chứ! Chỉ sợ em bế Niệm Vũ tới trước mặt mẹ, em đòi gì bà cũng đồng ý với em khác, kể cả bảo mang con trai của bà tặng cho em, chắc là bà cũng đồng ý do dự! – Lạc Tiểu Phàm bật cười.

      Kiều Ngọc Phượng ngồi ghế salon uống trà, lại nhớ tới hôm qua nhìn thấy bà Vương bế cháu chơi, rồi nghĩ tới mình, chán nản, nhìn chồng ngồi đọc báo như có chuyện gì xảy ra, giận dữ đặt tách trà xuống bàn, :
      - xem làm thế nào? lo sao?

      Ông Lâm Hàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vợ, bực bội hỏi:

      - Lại làm sao, đọc báo yên lành.

      Kiều Ngọc Phượng đứng lên, giật tờ báo trong tay chồng, bắt đầu trách móc:

      - Cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đọc báo, đọc báo có đọc ra được cháu nội cho tôi . Ông nhìn xem bà Vương có hai đứa cháu rồi, vậy mà giờ tôi chẳng có lấy đứa, ông bảo phải làm thế nào?
      Ông Lâm Hàn những giận mà còn cười:

      - Em đúng là vô lý, làm sao kiếm cháu nội cho em được, sao em với con trai ý, với có tác dụng gì. Bây giờ thích có cháu nội rồi sao? Lúc đầu phải là em bây giờ đừng cháu trai, có khi còn có cả cháu rồi.

      Kiều Ngọc Phượng thấy ông Lâm Hàn quay sang trách mình thở dài:

      - Nếu em biết sớm có ngày hôm nay khi đó ngăn cản chúng nó ở bên nhau, nhưng hối hận có tác dụng gì, con bé Lạc Tiểu Phàm chẳng biết đâu rồi, để Nam Vũ nhà mình đơn mình, đáng thương. Em giới thiệu cho nó bao nhiêu người mà nó chẳng liếc mắt lấy cái. Lạc Tiểu Phàm có gì tốt mà khiến nó thần hồn điên đảo, ngay cả em là mẹ mà nó cũng chẳng cần. – Còn cằn nhằn thấy có cậu bé mũm mĩm đáng chạy từ ngoài cổng vào. Lâm Nam Vũ nhìn đứa bé, có cảm giác thân thiết khó thành lời, bèn ôm nó vào lòng, mùi thơm của sữa thoang thoảng bên mũi , véo má nó, hỏi:
      - cho chú biết con tên là gì.

      Cậu bé tự hào đáp:

      - Con là Lâm Niệm Vũ.

      Lâm Nam Vũ sửng sốt, trong lòng có cảm giác khó hiểu, lập tức hỏi:

      - Mẹ con tên là gì?

      - Chú, sao con phải cho chú biết mẹ con tên là gì? Trừ phi chú cho con biết chú tên là gì, con mới cho chú biết mẹ con tên là gì?

      Lâm Nam Vũ cười:

      - Nhóc con lém lỉnh, còn biết mặc cả nữa hả. Được thôi, chú tên là Lâm Nam Vũ!

      Niệm Vũ định gì đó bỗng dưng thấy mẹ lại gần, vội vàng tụt xuống khỏi lòng Lâm Nam Vũ:
      - Mẹ, con ở đây.

      - Niệm Vũ, mau xuống đây, đừng có chạy lung tung! với con bao nhiêu lần rồi, được lung tung cơ mà, cẩn thận bị người xấu bắt có đấy, chẳng chịu nghe lời mẹ gì cả. – Lâm Nam Vũ nghe thấy giọng rất quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm về phía mình, bộ váy liền màu trắng, mái tóc buông xa, khuôn mặt tươi tắn như đóa hoa, vẫn như thế, vẫn thay đổi nhiều so với ba năm trước.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng bàng hoàng, sửng sốt, đứng nguyên bất động. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi nhìn đứa bé trong tay mình, trong lòng thấy chua xót lạ thường, ngờ Lạc Tiểu Phàm kết hôn, có cả con trai nữa.

      - Em kết hôn rồi hả?

      Lạc Tiểu Phàm lườm , bực bội bế con rồi nhìn về phía sau Lâm Nam Vũ:
      - Bà Lâm sao cùng với ?

      Lâm Nam Vũ mặc kệ châm chọc của Lạc Tiểu Phàm, nắm chặt tay , giọng run rẩy:
      - Em thực kết hôn rồi sao?
      Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng hừ tiếng:

      - Tôi kết hôn hay chưa chẳng liên quan gì tới cả. – xong, quay người định bỏ . Lâm Nam Vũ nghe lòng mình lạnh ngắt, thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, chờ đợi bao nhiêu năm giờ hóa thành bong bóng, cảm thấy sống bằng chết.

      Nhưng đứa trẻ trong tay Lạc Tiểu Phàm chịu ngoan ngoãn, nó khóc lớn, nhào về phía Lâm Nam Vũ:

      - Con muốn chú bế con, cần mẹ đâu, con muốn chú bế con.

      Lạc Tiểu Phàm giữ được con, vừa lỏng tay ra, cậu bé lập tức chạy về phía Lâm Nam Vũ, đưa đôi tay ra:

      - Chú bế con, chú bế con.

      Lâm Nam Vũ lúc buồn rầu nhìn thấy Niệm Vũ nhìn mình cười. Niệm Vũ vốn rất xinh xắn, vừa nhoẻn cười khiến người ta phải thích, Lâm Nam Vũ bèn bế cậu bé vào lòng. Niệm Vũ hôn lên má Lâm Nam Vũ. Nghiêng cái đầu , vào tai Lâm Nam Vũ:

      - Chú có phải là ba con ?

      Lâm Nam Vũ giật mình. Niệm Vũ mở cái hộp hình vuông đeo ngực mình ra, trong đó có bức ảnh. Niệm Vũ :

      - Mẹ bảo người này là ba con. Chú giống y người trong ảnh.

      Lâm Nam Vũ vội vàng cầm bức ảnh lên nhìn kỹ, đó là bức ảnh của trong bộ comple màu trắng, rồi nhìn Niệm Vũ, đôi mắt của nó rất giống mắt mẹ , khuôn mặt giống như đúc. niềm vui dâng lên từ đáy lòng.

      Lạc Tiểu Phàm đứng cạnh vô cùng giận dữ, Niệm Vũ thấy mẹ nổi giận trốn vào lòng Lâm Nam Vũ, :
      - Mẹ xấu, chơi với mẹ nữa, con chơi với ba. – Lạc Tiểu Phàm ngờ mình nuôi con suốt 3 năm ròng mà bằng người cha vừa mới gặp mặt, giận dỗi :

      - Vậy con cứ chơi với ba con , mẹ cần con nữa. – Rồi quay người bỏ , nhưng bị Lâm Nam Vũ giữ lại.

      Hai mắt vằn đỏ:

      - Sao em với là em có con của chúng ta.

      - Sao tôi lại phải , rồi kết hôn với Triệu Tiểu Mạn nữa sao?

      Lâm Nam Vũ ôm Lạc Tiểu Phàm:
      - Ai bảo là kết hôn, chỉ có em nhẫn tâm vứt ở lại, người vô lương tâm nhất đời này chính là em.

      - kết hôn? – Lạc Tiểu Phàm sững sờ, luôn tưởng rằng Lâm Nam Vũ kết hôn với Triệu Tiểu Mạn, chừng còn có cả con với nhau nữa.

      - Ai bảo là kết hôn rồi, vẫn chờ xấu xa tên là Lạc Tiểu Phàm, bỏ mình rồi mất, số là khổ. – mãi, mãi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Lâm Nam Vũ. Lạc Tiểu Phàm ôm chặt lấy , ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui:

      - sao? thực chưa kết hôn?
      Lâm Nam Vũ gật mạnh, ôm , nhìn cậu bé Niệm Vũ trong tay, mỉm cười:

      - Ai bảo chưa kết hôn, giờ có vợ rồi, còn có cả con trai nữa.

      Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:

      - Đáng ghét, là đáng ghét.

      Người vui nhất vẫn là Niệm Vũ. Nó ôm cổ ba, rồi ôm cả mẹ, từ tới lớn, những người bạn của nó đều có ba, chỉ nó là , sau này nó cũng có ba rồi, ba nó lại còn rất đẹp trai.
      Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, cảm thấy hạnh phúc, khóe mắt dịu dàng nhìn , bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, hỏi:

      - Sao kết hôn với Triệu Tiểu Mạn? Chẳng phải ấy có con với rồi sao? phải là người biết chịu trách nhiệm đấy chứ?

      Lâm Nam Vũ véo mũi của Lạc Tiểu Phàm, hóm hỉnh :

      - Chẳng phải em cũng có con với rồi sao? Lẽ nào ai có con với đều phải cưới người đó, thế thành Hoàng đế mất. – Thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm thay đổi, vội chuyển chủ đề, – Chuyện đó đều tại tốt, em đừng giận nữa, Tiểu Mạn có con với , ấy lừa em thôi, đó là vì ấy muốn em rời xa nên mới dối. Chỉ có em là tin ấy, bỏ lại mấy năm trời, khắp nơi tìm em. Ai mà ngờ em vừa mới như mất tích, khiến bây giờ vẫn chưa có vợ, em xem phải làm thế nào? Em phải đền cho người vợ xinh đẹp mới được.

      Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu ôm vai Lâm Nam Vũ:

      - xấu chết được, làm gì có ai cần .

      - Haiz! Thế thôi, em tìm bừa người vậy!

      - dám! – Lạc Tiểu Phàm hung dữ nhìn . – Từ sau được nhìn người đàn bà khác, biết chưa?
      - Tuân mệnh, thưa vợ.

      Hai người vui vẻ, ôm chặt lấy nhau. Ngay cả những người đường nhìn thấy cũng phải xúc động. Người vui nhất là Niệm Bũ, nó cứ ôm chặt lấy cổ Lâm Nam Vũ buông. Lâm Nam Vũ càng nhìn càng thấy Niệm Vũ giống mình, trong phút chốc, những tìm được người phụ nữ mà mình thương nhất, lại còn có thêm cậu con trai xinh xắn đáng , vui mừng tới mức thể nào bình tĩnh được.
      Nhưng Lạc Tiểu Phàm lại có được thái độ lạc quan như Lâm Nam Vũ, hơi lo lắng, kéo tay Lâm Nam Vũ, khuôn mặt thoáng nhăn lại:

      - Chúng ta thực phải tới nhà sao? Ngộ nhỡ mẹ thích em làm thế nào?
      - thích em em dẫn con trai của bà , xem bà còn dám thích em nữa . – Đây phải là vấn đề mà Lâm Nam Vũ thấy lo lắng.

      Lạc Tiểu Phàm véo cái mạnh:

      - Em chuyện nghiêm túc với , lần trước em còn vô lễ với mẹ , chắc chắn là bà vẫn nhớ. Ngộ nhỡ bà cho em vào nhà sao? Em đâu!

      Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm:

      - Yên tâm ! Cho dù thích em cũng phải thích cháu trai của bà chứ! Chỉ sợ em bế Niệm Vũ tới trước mặt mẹ, em đòi gì bà cũng đồng ý với em khác, kể cả bảo mang con trai của bà tặng cho em, chắc là bà cũng đồng ý do dự! – Lạc Tiểu Phàm bật cười.

      Kiều Ngọc Phượng ngồi ghế salon uống trà, lại nhớ tới hôm qua nhìn thấy bà Vương bế cháu chơi, rồi nghĩ tới mình, chán nản, nhìn chồng ngồi đọc báo như có chuyện gì xảy ra, giận dữ đặt tách trà xuống bàn, :
      - xem làm thế nào? lo sao?

      Ông Lâm Hàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vợ, bực bội hỏi:

      - Lại làm sao, đọc báo yên lành.

      Kiều Ngọc Phượng đứng lên, giật tờ báo trong tay chồng, bắt đầu trách móc:

      - Cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đọc báo, đọc báo có đọc ra được cháu nội cho tôi . Ông nhìn xem bà Vương có hai đứa cháu rồi, vậy mà giờ tôi chẳng có lấy đứa, ông bảo phải làm thế nào?
      Ông Lâm Hàn những giận mà còn cười:

      - Em đúng là vô lý, làm sao kiếm cháu nội cho em được, sao em với con trai ý, với có tác dụng gì. Bây giờ thích có cháu nội rồi sao? Lúc đầu phải là em bây giờ đừng cháu trai, có khi còn có cả cháu rồi.

      Kiều Ngọc Phượng thấy ông Lâm Hàn quay sang trách mình thở dài:

      - Nếu em biết sớm có ngày hôm nay khi đó ngăn cản chúng nó ở bên nhau, nhưng hối hận có tác dụng gì, con bé Lạc Tiểu Phàm chẳng biết đâu rồi, để Nam Vũ nhà mình đơn mình, đáng thương. Em giới thiệu cho nó bao nhiêu người mà nó chẳng liếc mắt lấy cái. Lạc Tiểu Phàm có gì tốt mà khiến nó thần hồn điên đảo, ngay cả em là mẹ mà nó cũng chẳng cần. – Còn cằn nhằn thấy có cậu bé mũm mĩm đáng chạy từ ngoài cổng vào. Lâm Nam Vũ nhìn đứa bé, có cảm giác thân thiết khó thành lời, bèn ôm nó vào lòng, mùi thơm của sữa thoang thoảng bên mũi , véo má nó, hỏi:
      - cho chú biết con tên là gì.

      Cậu bé tự hào đáp:

      - Con là Lâm Niệm Vũ.

      Lâm Nam Vũ sửng sốt, trong lòng có cảm giác khó hiểu, lập tức hỏi:

      - Mẹ con tên là gì?

      - Chú, sao con phải cho chú biết mẹ con tên là gì? Trừ phi chú cho con biết chú tên là gì, con mới cho chú biết mẹ con tên là gì?

      Lâm Nam Vũ cười:

      - Nhóc con lém lỉnh, còn biết mặc cả nữa hả. Được thôi, chú tên là Lâm Nam Vũ!

      Niệm Vũ định gì đó bỗng dưng thấy mẹ lại gần, vội vàng tụt xuống khỏi lòng Lâm Nam Vũ:
      - Mẹ, con ở đây.

      - Niệm Vũ, mau xuống đây, đừng có chạy lung tung! với con bao nhiêu lần rồi, được lung tung cơ mà, cẩn thận bị người xấu bắt có đấy, chẳng chịu nghe lời mẹ gì cả. – Lâm Nam Vũ nghe thấy giọng rất quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm về phía mình, bộ váy liền màu trắng, mái tóc buông xa, khuôn mặt tươi tắn như đóa hoa, vẫn như thế, vẫn thay đổi nhiều so với ba năm trước.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng bàng hoàng, sửng sốt, đứng nguyên bất động. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi nhìn đứa bé trong tay mình, trong lòng thấy chua xót lạ thường, ngờ Lạc Tiểu Phàm kết hôn, có cả con trai nữa.

      - Em kết hôn rồi hả?

      Lạc Tiểu Phàm lườm , bực bội bế con rồi nhìn về phía sau Lâm Nam Vũ:
      - Bà Lâm sao cùng với ?

      Lâm Nam Vũ mặc kệ châm chọc của Lạc Tiểu Phàm, nắm chặt tay , giọng run rẩy:
      - Em thực kết hôn rồi sao?
      Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng hừ tiếng:

      - Tôi kết hôn hay chưa chẳng liên quan gì tới cả. – xong, quay người định bỏ . Lâm Nam Vũ nghe lòng mình lạnh ngắt, thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, chờ đợi bao nhiêu năm giờ hóa thành bong bóng, cảm thấy sống bằng chết.

      Nhưng đứa trẻ trong tay Lạc Tiểu Phàm chịu ngoan ngoãn, nó khóc lớn, nhào về phía Lâm Nam Vũ:

      - Con muốn chú bế con, cần mẹ đâu, con muốn chú bế con.

      Lạc Tiểu Phàm giữ được con, vừa lỏng tay ra, cậu bé lập tức chạy về phía Lâm Nam Vũ, đưa đôi tay ra:

      - Chú bế con, chú bế con.

      Lâm Nam Vũ lúc buồn rầu nhìn thấy Niệm Vũ nhìn mình cười. Niệm Vũ vốn rất xinh xắn, vừa nhoẻn cười khiến người ta phải thích, Lâm Nam Vũ bèn bế cậu bé vào lòng. Niệm Vũ hôn lên má Lâm Nam Vũ. Nghiêng cái đầu , vào tai Lâm Nam Vũ:

      - Chú có phải là ba con ?

      Lâm Nam Vũ giật mình. Niệm Vũ mở cái hộp hình vuông đeo ngực mình ra, trong đó có bức ảnh. Niệm Vũ :

      - Mẹ bảo người này là ba con. Chú giống y người trong ảnh.

      Lâm Nam Vũ vội vàng cầm bức ảnh lên nhìn kỹ, đó là bức ảnh của trong bộ comple màu trắng, rồi nhìn Niệm Vũ, đôi mắt của nó rất giống mắt mẹ , khuôn mặt giống như đúc. niềm vui dâng lên từ đáy lòng.

      Lạc Tiểu Phàm đứng cạnh vô cùng giận dữ, Niệm Vũ thấy mẹ nổi giận trốn vào lòng Lâm Nam Vũ, :
      - Mẹ xấu, chơi với mẹ nữa, con chơi với ba. – Lạc Tiểu Phàm ngờ mình nuôi con suốt 3 năm ròng mà bằng người cha vừa mới gặp mặt, giận dỗi :

      - Vậy con cứ chơi với ba con , mẹ cần con nữa. – Rồi quay người bỏ , nhưng bị Lâm Nam Vũ giữ lại.

      Hai mắt vằn đỏ:

      - Sao em với là em có con của chúng ta.

      - Sao tôi lại phải , rồi kết hôn với Triệu Tiểu Mạn nữa sao?

      Lâm Nam Vũ ôm Lạc Tiểu Phàm:
      - Ai bảo là kết hôn, chỉ có em nhẫn tâm vứt ở lại, người vô lương tâm nhất đời này chính là em.

      - kết hôn? – Lạc Tiểu Phàm sững sờ, luôn tưởng rằng Lâm Nam Vũ kết hôn với Triệu Tiểu Mạn, chừng còn có cả con với nhau nữa.

      - Ai bảo là kết hôn rồi, vẫn chờ xấu xa tên là Lạc Tiểu Phàm, bỏ mình rồi mất, số là khổ. – mãi, mãi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Lâm Nam Vũ. Lạc Tiểu Phàm ôm chặt lấy , ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui:

      - sao? thực chưa kết hôn?
      Lâm Nam Vũ gật mạnh, ôm , nhìn cậu bé Niệm Vũ trong tay, mỉm cười:

      - Ai bảo chưa kết hôn, giờ có vợ rồi, còn có cả con trai nữa.

      Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:

      - Đáng ghét, là đáng ghét.

      Người vui nhất vẫn là Niệm Vũ. Nó ôm cổ ba, rồi ôm cả mẹ, từ tới lớn, những người bạn của nó đều có ba, chỉ nó là , sau này nó cũng có ba rồi, ba nó lại còn rất đẹp trai.
      Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, cảm thấy hạnh phúc, khóe mắt dịu dàng nhìn , bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, hỏi:

      - Sao kết hôn với Triệu Tiểu Mạn? Chẳng phải ấy có con với rồi sao? phải là người biết chịu trách nhiệm đấy chứ?

      Lâm Nam Vũ véo mũi của Lạc Tiểu Phàm, hóm hỉnh :

      - Chẳng phải em cũng có con với rồi sao? Lẽ nào ai có con với đều phải cưới người đó, thế thành Hoàng đế mất. – Thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm thay đổi, vội chuyển chủ đề, – Chuyện đó đều tại tốt, em đừng giận nữa, Tiểu Mạn có con với , ấy lừa em thôi, đó là vì ấy muốn em rời xa nên mới dối. Chỉ có em là tin ấy, bỏ lại mấy năm trời, khắp nơi tìm em. Ai mà ngờ em vừa mới như mất tích, khiến bây giờ vẫn chưa có vợ, em xem phải làm thế nào? Em phải đền cho người vợ xinh đẹp mới được.

      Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu ôm vai Lâm Nam Vũ:

      - xấu chết được, làm gì có ai cần .

      - Haiz! Thế thôi, em tìm bừa người vậy!

      - dám! – Lạc Tiểu Phàm hung dữ nhìn . – Từ sau được nhìn người đàn bà khác, biết chưa?
      - Tuân mệnh, thưa vợ.

      Hai người vui vẻ, ôm chặt lấy nhau. Ngay cả những người đường nhìn thấy cũng phải xúc động. Người vui nhất là Niệm Bũ, nó cứ ôm chặt lấy cổ Lâm Nam Vũ buông. Lâm Nam Vũ càng nhìn càng thấy Niệm Vũ giống mình, trong phút chốc, những tìm được người phụ nữ mà mình thương nhất, lại còn có thêm cậu con trai xinh xắn đáng , vui mừng tới mức thể nào bình tĩnh được.
      Nhưng Lạc Tiểu Phàm lại có được thái độ lạc quan như Lâm Nam Vũ, hơi lo lắng, kéo tay Lâm Nam Vũ, khuôn mặt thoáng nhăn lại:

      - Chúng ta thực phải tới nhà sao? Ngộ nhỡ mẹ thích em làm thế nào?
      - thích em em dẫn con trai của bà , xem bà còn dám thích em nữa . – Đây phải là vấn đề mà Lâm Nam Vũ thấy lo lắng.

      Lạc Tiểu Phàm véo cái mạnh:

      - Em chuyện nghiêm túc với , lần trước em còn vô lễ với mẹ , chắc chắn là bà vẫn nhớ. Ngộ nhỡ bà cho em vào nhà sao? Em đâu!

      Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm:

      - Yên tâm ! Cho dù thích em cũng phải thích cháu trai của bà chứ! Chỉ sợ em bế Niệm Vũ tới trước mặt mẹ, em đòi gì bà cũng đồng ý với em khác, kể cả bảo mang con trai của bà tặng cho em, chắc là bà cũng đồng ý do dự! – Lạc Tiểu Phàm bật cười.

      Kiều Ngọc Phượng ngồi ghế salon uống trà, lại nhớ tới hôm qua nhìn thấy bà Vương bế cháu chơi, rồi nghĩ tới mình, chán nản, nhìn chồng ngồi đọc báo như có chuyện gì xảy ra, giận dữ đặt tách trà xuống bàn, :
      - xem làm thế nào? lo sao?

      Ông Lâm Hàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vợ, bực bội hỏi:

      - Lại làm sao, đọc báo yên lành.

      Kiều Ngọc Phượng đứng lên, giật tờ báo trong tay chồng, bắt đầu trách móc:

      - Cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đọc báo, đọc báo có đọc ra được cháu nội cho tôi . Ông nhìn xem bà Vương có hai đứa cháu rồi, vậy mà giờ tôi chẳng có lấy đứa, ông bảo phải làm thế nào?
      Ông Lâm Hàn những giận mà còn cười:

      - Em đúng là vô lý, làm sao kiếm cháu nội cho em được, sao em với con trai ý, với có tác dụng gì. Bây giờ thích có cháu nội rồi sao? Lúc đầu phải là em bây giờ đừng cháu trai, có khi còn có cả cháu rồi.

      Kiều Ngọc Phượng thấy ông Lâm Hàn quay sang trách mình thở dài:

      - Nếu em biết sớm có ngày hôm nay khi đó ngăn cản chúng nó ở bên nhau, nhưng hối hận có tác dụng gì, con bé Lạc Tiểu Phàm chẳng biết đâu rồi, để Nam Vũ nhà mình đơn mình, đáng thương. Em giới thiệu cho nó bao nhiêu người mà nó chẳng liếc mắt lấy cái. Lạc Tiểu Phàm có gì tốt mà khiến nó thần hồn điên đảo, ngay cả em là mẹ mà nó cũng chẳng cần. – Còn cằn nhằn thấy có cậu bé mũm mĩm đáng chạy từ ngoài cổng vào.

      -trẻ con nhà ai thế nhỉ?-bà KIều Ngọc Phượng và ôang Lâm Hàn nhìn nhau.Cậu bé đó nhào ngay vào lòng bà Kiều Ngọc Phượng,ôm cổ bà gọi :
      -Bà nội!

      kiều ngọc phượng nhìn cậy bé trong lòng,sao lại quen mắt đến thế,bèn gọi chồng:

      - nhìn nó giống ai?

      ông Lâm Hàn nhìn Niệm Vũ kỹ :

      -Giống Nam VŨ nhà mình,em xem,khuôn mặt giống chưa?

      Bà Kiều Ngọc Phượng cũng gật đầu:

      -Giống ,giống quá.

      Đúng lúc đo, ông Lâm Chấn NAm ở làu xuống,thấy đứa trẻ trong nhà tới gần xem sao.Cậu bé cũng hề sợ lạ,ôm cổ ông Lâm Chấn NAm,hôn lên má ông cía lớn rồi cất tiếng trong trẻo
      -Cụ nội!

      mọi người đều như năm mơ.Niệm Vũ nhìn thấy đồ điểm tâm đặt bàn lập tức kéo tay ông Lâm Chấn Nam,:

      -cụ cho con ăn điểm tâm!-ba người đều rất thích đứa bé này ,lại thất Niệm Vũ đáng nên nó đòi gì là cho cái đấy,trong phút chốc, cả ba người đều bận rộn với cậu bé.

      Lâm NAm Vũ đứng ở cửa ho mấy tiếng

      Lâm Nam Vũ đứng ở cửa ho khẽ mấy tiếng. Bà Kiều Ngọc Phượng thấy Niệm Vũ gọi mình là bà nội vui lắm, lại nhìn thấy Lâm Nam Vũ về, bèn mát:

      - Haiz! Đến bao giờ con mới kiếm cho mẹ đứa cháu nội, làm mẹ chỉ biết nhìn cháu của người ta mà thèm. – xong, nước mắt bà rơi ra.
      - Nếu con thực kiếm được cho mẹ đứa cháu nội mẹ đối xử với mẹ của đứa bé đó thế nào?

      Ông Lâm Chấn Nam và Lâm Hàn đều nhận ra câu hỏi này có vấn đề, rồi lại nhìn đứa bé quá giống Lâm Nam Vũ, chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng họ lên tiếng. Bà Kiều Ngọc Phương nghĩ ngợi gì, đáp luôn:

      - Có cháu nội rồi mẹ chẳng cần con trai nữa, mẹ tặng con cho ta, chỉ cần có cháu thôi, những việc khác mẹ chẳng quan tâm.

      Lâm Nam Vũ cười kéo Lạc Tiểu Phàm đứng nấp sau cánh cửa ra, lớn:

      - Mẹ, đấy là mẹ nhé, giờ cháu nội có rồi, con trai mang tặng người khác. Vậy từ nay con là của Lạc Tiểu Phàm. – Lạc Tiểu Phàm hơi đỏ mặt, ngượng ngùng kéo tay Lâm Nam Vũ.

      Bà Kiều Ngọc Phượng nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi lại nhìn Niệm Vũ, bông hiểu ra tất cả, ánh mắt che dấu được vẻ kinh ngạc, bà ôm chặt Niệm Vũ vào lòng:

      - Mẹ có cháu rồi, con trai ai thích lấy lấy, mẹ cần. – Cả nhà đều bật cười lớn.

      Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm lên lầu, Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn mọi người trong nhà, vừa :

      - Mất mặt quá, ban ngày mà...

      Lâm Nam Vũ :

      - Chỉ có em nghĩ xiên xẹo thôi, biết là ban ngày, cũng đâu là định làm gì, chỉ có em là nhớ thôi! – Lạc Tiểu Phàm lập tức đỏ mặt, rồi lại nhìn những người khác, họ đều chăm sóc cho Niệm Vũ, ai chú ý tới hai người cả.

      - Giờ em biết rồi chứ gì! Có cháu nội rồi nên chẳng còn ai thương thằng con trai như nữa, em miễn cưỡng nhận !

      Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:

      - Người khác cần, em cũng chẳng thèm!

      Còn chưa xong, bị Lâm Nam Vũ bế lên, mở cửa, hai người ngã nhào ra giường. Lâm Nam Vũ vuốt mái tóc dài của Lạc Tiểu Phàm, trong ánh mắt , có thể đọc được nỗi thương nhớ vô vàn:

      - Em biết , có ngày nào nhớ em, có đêm nào quên được những ngày tháng ở cùng em. – Còn chưa hết, chảy nước mắt.

      Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, tóc điểm vài sợi bạc, thấy tim mình thắt lại, xoa xoa mặt , :
      - Ai bảo xấu, đào hoa đa tình, bị báo ứng là đáng đời.

      Lâm Nam Vũ cắn lên ngón tay Lạc Tiểu Phàm, giống như lần đầu hai người gặp nhau, cắn từng ngón , khiến Lạc Tiểu Phàm nhồn nhột bật cười, đưa tay ra cởi cúc áo cho Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ :

      - Đừng với là lần này em cởi được quần cho nhé, giúp em nữa đâu. – Lạc Tiểu Phàm xấu hổ che mặt, khiến Lâm Nam Vũ lại càng cười lớn hơn.
      Những cành trúc xanh ngắt ngoài cửa sổ khẽ đung đưa theo gió, lướt theo điệu nhảy của riêng mình, hòa cùng tiếng thầm đương của hai người trong căn phòng , bầu khí ấm áp và vui vẻ chảy tràn khắp nơi, mặt trời lặn dần về phía Tây, ngày mai chắc chắn ngày đẹp trời.

      ~~~~~~~~~~~Hết~~~~~~~~~~~
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :