1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22.1

      Trần Tống Mạn thét ầm lên khiến số bệnh nhân ngủ bừng tỉnh giấc. nhóm người đến song sắt, giật song tạo nên những tiếng ồn lớn, còn có bệnh nhân khác nóng nảy hô to: “Gì đấy, định cho bố mày ngủ à?”

      Các y tá khác cũng vội vàng trấn an bọn họ, ngay cả y tá trưởng cũng bị dọa cho hết hồn, bà ấy tức tốc đến đây cùng với bác sĩ trực đêm Hoàng Nhạc, mặt mày xanh như tàu lá chuối.

      Bà ấy bước tới gần hơn, chỉ thấy Trương Tiểu Hồng đứng ở trước cửa, trong ngực còn ôm lấy Trần Tống Mạn run.

      Y tá trưởng kéo y tá đứng cạnh đó sang, giọng bình tĩnh hỏi: “Họ làm gì la hét nửa đêm vậy?”

      y tá chỉ vào hai người đằng kia, vội trả lời: “Chắc là do tiếng hét của 1204 mà tỉnh. Chúng cháu cũng chẳng mô tê gì, chỉ biết các bệnh nhân khác đều bị đánh thức, giờ bọn họ nháo nhào lên ạ.”

      Y tá trưởng nghe xong gật gật đầu: “Được rồi, cháu làm việc của mình .” Dứt câu, chân sải bước tới chỗ Trần Tống Mạn.

      Mà giờ phút này, Trần Tống Mạn vẫn chưa định thần được. Trong đầu cứ ong ong giọng cười man rợ của tên kia, hệt như điệu cười vọng về từ cõi chết, trong lúc nhất thời khiến tâm trạng thể bình tĩnh nổi. Trước mắt mờ mờ ảo ảo, đầu óc váng vất, Trần Tống Mạn có cảm tưởng mình bị kim châm vào người.

      dùng sức bấu lấy quần áo của Trương Tiểu Hồng khiến quần áo đều nhăn nhúm lại, nhưng làm thế cũng sao che giấu được sợ hãi. Mãi đến khi loáng thoáng trông thấy vạt áo blouse trắng quen thuộc, Trần Tống Mạn mới buông Trương Tiểu Hồng ra, hấp tấp sà vào trong lòng người trước mặt. Nháy mắt, gian đều yên lặng như tờ.

      Hoàng Nhạc luống cuống chân tay đỡ lấy , nét mặt còn hơi có phần xấu hổ. Nhưng để trấn an , đưa vỗ vỗ sau lưng Trần Tống Mạn, giọng : “Đừng lo, sao đâu.”

      Trần Tống Mạn vẫn có phản ứng như cũ, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào người . Hoàng Nhạc vừa vỗ về , vừa quay qua hỏi Trương Tiểu Hồng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Bác sĩ Hoàng tới là may rồi!” Trương Tiểu Hồng biểu cảm căng thẳng, “lúc nãy tôi đưa 1204 toilet, ai ngờ bắt gặp nam bệnh nhân ở phòng bên cạnh, còn phát ra tiếng cười khủng bố khiến cho 1024 hoảng sợ.”

      Y tá trưởng đứng bên nghe, ngay cả chân mày cũng nhíu chặt: “Toilet nữ sao lại có nam xuất chứ? Bệnh nhân kia là ai, bây giờ ở đâu, ai là y tá chăm sóc ?”

      Trương Tiểu Hồng : “Hình như là bệnh nhân 1002, ban nãy y tá đưa toilet, do sơ ý mà để chạy sang gian toilet nữ gây rối ạ.” Chị tỏ ra sợ sệt, “nhưng cười nghe kinh dị lắm, vừa nãy được y tá trưởng khu 9 đưa rồi.”

      Nửa tiếng trước là lúc Trần Tống Mạn thét ầm rồi chạy ra khỏi toilet nhào vào lòng Trương Tiểu Hồng, tình huống lại càng thêm tồi tệ. Hành lang dài hun hút chỉ có hai người các , phòng toilet lập lòe trong bóng đêm, bên trong lại nghe văng vẳng điệu cười đòi mạng, dù là Trương Tiểu Hồng có khí khái của đàn ông cũng bị dọa sợ tới mức đôi chân mềm nhũn ra.

      Tuy nhiên chị chỉ hoảng hốt lát, hồi sau do phản xạ nghề nghiệp mà trấn tĩnh lại, bèn dùng di động thông báo cho bảo vệ và y tá trưởng phòng trực ban, cũng lôi thêm vài y tá khác có mặt tại trường hỗn độn. Vài người cùng nhau canh giữ cửa toilet, mà bên trong vẫn uất ức khóc than nức nở, sau lại cười. Khi bảo vệ tới, mọi người ra hiệu cho mở cửa phòng, bọn họ mới thấy nam bệnh nhân kia ngồi cuộn tròn trong góc hẹp.

      Gương mặt dại ra, biểu cảm đờ đẫn, ống quần xắn lên tới đùi. Trong tay cầm mảnh thủy tinh , chẳng biết tìm ở đâu ra, ngừng rạch đùi mình. Máu tươi tràn lan. Dường như chẳng biết đau, cứ dùng sức mà rạch cắt, cổ họng phát ra những tiếng nức nở, rồi lại ngẩng mặt nhìn đám người bên ngoài.

      Trần Tống Mạn lại thấy mảng đỏ tươi.

      Hình ảnh này đập vào mắt khiến lẩy bẩy trụ được. Trương Tiểu Hồng nhìn ra điểm bất thường, bèn ôm lấy bả vai , giữ chặt tay, và đưa khuất tầm nhìn. Trần Tống Mạn ứa nước mắt, đôi môi tái nhợt run rẩy, cả người suy nhược vô cùng. Trương Tiểu Hồng vừa gọi điện cho y tá trưởng, vừa gấp gáp trấn định : “Đừng sợ, liên quan tới em, cần sợ, Tiểu Mạn, bình tĩnh, bình tĩnh nào!”

      Mà giờ khắc ấy, suy nghĩ như bị xé thành hai mảnh, giằng co nội tâm. Mồ hôi chảy dài sau gáy.

      Vài phút trôi qua, hơi thở của rốt cuộc mới bình ổn lại, chậm chạp buông vạt áo của Trương Tiểu Hồng ra. Trương Tiểu Hồng thở phào tiếng, may vì tỉnh táo lại rồi!

      “Cám ơn chị Hồng.” Trần Tống Mạn yếu ớt .

      Trương Tiểu Hồng nghe xong, lắc đầu cái, sau đó chuẩn bị đưa về phòng.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22.2

      Lúc hai người quay lưng bước , vượt qua mặt gã bệnh nhân bị hai chú bảo vệ cưỡng chế từ trong toilet ra ngoài, Trương Tiểu Hồng mới hoảng hốt muốn đưa tay che tầm mắt Trần Tống Mạn lại, đột nhiên phát lại nhìn chằm chằm vào bệnh nhân kia, mặt cắt còn giọt máu.

      “Gì đó… em?” Trương Tiểu Hồng hỏi.

      Trần Tống Mạn im lặng lát, đôi con ngươi vẫn hề lay động. Lát sau, thào đáp: “Cậu em…”

      Trương Tiểu Hồng còn chưa nghe câu trả lời gã ta bị bảo vệ dẫn khỏi trường, còn có những vệt máu tươi loang lổ sàn nhà trắng xóa, theo hành lang rẽ ngoặt, bóng lưng bọn họ rốt cuộc cũng chỉ còn chấm mờ nhạt.

      “Ban nãy em gì thế ?”

      Sắc mặt Trần Tống Mạn vẫn tái nhợt như cũ, trong mắt sợ hãi pha lẫn hoang mang. Rồi lắc lắc đầu, : “Bệnh nhân kia là cậu của em.”

      Cậu trong trí nhớ của luôn là người có dáng vóc cao to, dù rằng diện mạo xuất chúng nhưng cũng xem như là dễ nhìn, nhưng tại… làm sao cậu lại trở nên như thế?

      Trong đầu ngừng ra cảnh tượng cậu mình cầm mảnh kính cứa vào da thịt, máu chảy đầm đìa, đánh sâu vào thị giác. Điều này khiến vô cùng suy sụp, chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức thôi, cơ thể trở nên choáng váng, tựa như sắp chống đỡ nổi.

      “1204, 1204?”

      Lúc Trần Tống Mạn tỉnh dậy lần nữa, phát bản thân nằm trong lòng người mặc áo blouse. khẽ động đậy thân mình, có chút tức giận : “Giang Hành, lại dám…” Ngẩng lên mới biết, vị kia phải bác sĩ Giang, mà là bác sĩ Hoàng.

      “Ngại quá…” Trần Tống Mạn vội vàng rời khỏi người , mắt nhìn quanh bốn phía, hướng tới Trương Tiểu Hồng cầu cứu. Trương Tiểu Hồng liền bước tới, đón lấy Trần Tống Mạn từ trong tay Hoàng Nhạc về.

      Trần Tống Mạn có hơi xấu hổ: “Ngại quá, bác sĩ Hoàng, tôi còn tưởng là…”

      sao, đừng để ý!” Hoàng Nhạc khách sáo xua tay, “tối nay tôi phụ trách quản lý , giờ có cảm thấy đau ốm chỗ nào, , tôi kê thuốc cho .”

      “À, đầu tôi hơi đau thôi, để tôi về phòng mình nghỉ ngơi, yên tĩnh, được chứ?”

      Nét mặt Hoàng Nhạc trở nên bối rối: “Nhưng tình trạng của phải có người ở bên giám sát, tôi tiện lắm, vậy y tá của sao?”

      Trần Tống Mạn gật đầu.

      Vì thế Hoàng Nhạc và Trương Tiểu Hồng trao đổi vài câu, sau đó xoay người rời , còn Trương Tiểu Hồng và quay lại phòng bệnh. đường , Trương Tiểu Hồng quan sát sắc mặt của , thấy vẫn chẳng khá hơn chút nào, liền lo lắng hỏi dè chừng: “ sao rồi ? , có gạt chị đấy. Thừa dịp bác sĩ Hoàng rảnh rỗi, hay là chị gọi ta lại?”

      Trần Tống Mạn yếu ớt xua tay, nhìn qua thoạt giống người vừa mới chạy giặc may mắn thoát chết. Hai người đường thẳng tắp, ai bảo ai, chỉ lẳng lặng mà .

      Trương Tiểu Hồng đỡ Trần Tống Mạn ngồi vào giường, sau đó chậm rãi đắp chăn cho . Trần Tống Mạn vẫn cử động, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa. Trương Tiểu Hồng đứng cạnh lát, cảm thấy hơi mệt, bèn muốn kéo cái sofa kia lại gần để ngồi. Ai ngờ vừa mới nhấc chân cổ tay chị bị Trần Tống Mạn khăng khăng giữ chặt.

      Trương Tiểu Hồng quay đầu.

      “Chị Hồng, ở đây với em, đừng bỏ em.” Trần Tống Mạn , nhưng tầm mắt vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí hề có chút biến chuyển.

      Trương Tiểu Hồng thở dài hơi: “Chị lấy cái ghế thôi à, đâu có bỏ em đâu.”

      Nghe vậy, Trần Tống Mạn mới chậm chạp buông tay. Lúc chị vừa vác cái sofa qua, chưa kịp ngồi cho trọn gói lại bị nắm tay siết chặt…

      Vì thế, nằm dài giường, ngồi chống cằm ngao ngán, cả hai đều rơi vào trầm tư.

      Ngày thứ hai, đôi mắt Trần Tống Mạn thâm quầng đáng sợ. ngồi cái xích đu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      “Con gấu trúc nhà nào vậy?” Xích đu hơi nặng chút, có ai đó ngồi cạnh .

      Trần Tống Mạn cũng quan tâm, chính là miễn cưỡng nhích qua bên phải, cùng người kia giữ khoảng cách nhất định, sau đó lại tựa đầu vào thành ghế. Người kia cũng chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi.

      rảnh thế à?” Lát sau, đột nhiên mở miệng, “đừng tới tìm tôi, mệt, miễn tiếp khách.”

      Bên tai tựa như vang lên giọng cười khe khẽ. Trần Tống Mạn nheo mắt, có chút thích ứng được với ánh nắng mặt trời. quay đầu nhìn sang Augus: “Nếu tới cười nhạo tôi chuyện hôm qua, biến hộ.”

      Augus lạnh lùng đáp: “ nghĩ tôi rảnh như chắc.”

      nhìn , ánh mắt có chút cảm xúc: “Tôi tới để biết, y tá trưởng khu 9 tìm .”

      Khu 9 đủ để làm Trần Tống Mạn mở bừng hai mắt. đứng dậy, dứt khoát bước . Sau hai bước, dừng lại, quay đầu hướng đến Augus. Làn da trắng trẻo, thân hình mảnh khảnh tạo nên độ cong xinh đẹp.

      “Khu 9 kiểu gì?”

      Augus: “Lầu hai, rẽ phải.”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23

      Trần Tống Mạn lên lầu hai, ngay tại góc lầu sớm thấy được Giang Hành mặc thường phục, mang blouse trắng.

      mặc đồ thể thao, bên ngoài khoác áo thể thao xanh lục, tinh thần phấn chấn trông cứ như là sinh viên. Dưới chân còn đặt cây vợt tennis, xem ra chơi ngon lành cành đào bị thế lực bóng tối nào đó hai gọi giật ngược trở về.

      Trần Tống Mạn chậm chạp bước sang chỗ , mà cũng hề hé miệng, chỉ theo vào phòng khách của khu 9.

      Cốc cốc.

      Giang Hành thay gõ vài tiếng vào cửa.

      Trần Tống Mạn quay đầu nhìn Giang Hành, bất giác cảm thấy lo sợ. Nhưng đôi mắt thâm sâu của Giang Hành cứ như thế nhìn chằm chặp vào , giống như chiếc lưới ma quái, đem bao trùm hết thảy. Giống như ngày đó trong dòng người hỗn loạn, Giang Hành từng ôm bằng đôi tay rắn rỏi kia.

      Trần Tống Mạn đột nhiên nhớ lại đêm qua, bản thân trong lúc hoảng hốt chỗ dựa, lao vào lòng bác sĩ Hoàng kiểu phản xạ có điều kiện, vì chẳng nhìn thấy gì ngoài vạt áo blouse vô cùng quen thuộc, ngỡ…

      Nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên dao động, buộc chính mình phải ổn định cảm xúc. Quay người lại, nhìn về phía y tá trưởng ngồi ở bàn đặt giữa phòng khách lật xem hồ sơ bệnh án của khu 9. Đêm qua vì hoảng loạn nên nhìn , nay thực thanh tỉnh, mới phát ra y tá trưởng nơi đây lại là còn trẻ trung. trông này cũng khoảng ba mươi cái xuân xanh thôi, cơ mà nét mặt cứ khó đăm đăm, vô cùng nghiêm khắc. Thấy hai người đứng ở cửa, y tá trưởng mới đứng dậy mở lời: “Mời chị ngồi.”

      Trần Tống Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe lời như thể học sinh tiểu học.

      có biện pháp, quả có biện pháp khiến người ta ngừng liên tưởng vị y tá này đây chính là giáo viên chủ nhiệm thời trung học của . Rất-hắc-xì-dầu!

      “Hôm nay chị thế nào rồi? Ổn chứ?” Nàng ta lạnh lùng mở miệng.

      Trần Tống Mạn nửa ngày mới phản ứng được, nghe xong, liền vội vàng đáp: “Tôi cảm thấy khá hơn nhiều.”

      Y tá trưởng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Hành, sắc mặt cũng hòa hoãn chút: “Còn sớm mà làm phiền , ngại quá.”

      Giang Hành lắc đầu, tầm mắt hướng tới quyển hồ sơ mà nàng ta lật dở, nhác trông thấy hình ảnh của người đàn ông trung niên. Y tá trưởng cũng nhìn xuống, đôi con ngươi dừng ở hồ sơ ấy. Thoáng chốc, lại nhìn sang nét mặt Trần Tống Mạn.

      “Tôi nghe ông ấy là cậu chị?”

      Trần Tống Mạn gật đầu xác minh. Bà ngoại sinh được hai con, là mẹ , kia là cậu, mẹ tên Chúc Thanh, cậu tên Chúc Thần, hai tên nghe qua là biết có liên hệ. Nhưng tại , bệnh mất sớm, bệnh tâm thần nghiên trọng, chợt nhớ tới bà ngoại sống lủi thủi mình, trong lòng cũng vài phần đau xót.

      “Như chị thấy bệnh tình cậu chị khá là trầm trọng, từ hai năm trước ông ấy nhập viện đến nay, bệnh tình luôn tái phát.” Nàng ta biết lúc bình thường, Trần Tống Mạn so với người bệnh thần trí giống nhau, cho nên cũng , “tôi có hỏi người thân ông ấy về nguyên nhân mắc bệnh, nhưng cũng chẳng ai biết nguyên nhân.”

      Trần Tống Mạn càng nghe càng thấy rối.

      Nàng ta tiếp tục : “Phía chúng tôi mấy năm qua tiền hành rất nhiều lần trị liệu, cũng nhận ra ông ấy gặp phải vấn đề phát sinh ngoài ý muốn, và chính vấn đề ấy khiến cậu chị phát bệnh hẳn luôn. Chúng tôi dùng kha khá phương pháp, thôi miên cũng thử, nhưng mỗi lần đá động tới điều số kia, ông ấy liền có ý thức tự động lãng tránh, kiểu gì cũng thèm .”

      Nàng ta nhìn Trần Tống Mạn: “Vì vậy tôi muốn hỏi chị là, chị có biết 1002 gặp phải cố gì mà khiến ông ấy chịu đả kích lớn về tinh thần như vậy?”

      Nghe xong phần trình bày của y tá trưởng, Trần Tống Mạn trầm mặc lát, sau mới đáp lời: “Thực ra nhiều năm nay tôi có gặp ông ấy.” nhìn chăm chăm hồ sơ của Chúc Thần, ánh mắt xê dịch , “tôi cũng nghĩ tới, cậu tôi lại phải vào viện…”

      Y tá trưởng nhíu mày: “ cách khác, chị biết 1002 bị bệnh?”

      Trần Tống Mạn lặng thinh.

      “Thế toi rồi.” Nàng ta , “ giờ 1002 mất nhận thức, ai gì cũng đáp lại.”

      Lúc này, Giang Hành vốn ngậm mồm cả buổi, chợt mở miệng cắt ngang: “Thiết nghĩ nên để 1204 gặp 1002, tôi cho rằng làm vậy thu được chút hiệu quả nào đó.”

      Trần Tống Mạn nghe xong, liền cảm thấy phát sốt. Vì thằng cha Giang Hành này y như rằng guốc trong bụng , khi ngồi ở xích đu, cũng từng nảy sinh ý định gặp mặt cậu mình để hỏi chuyện. Dù sao tại bệnh viện này, khó mà tìm được những người thân thích, rốt cuộc cái duyên phận gàn dở vẫn cứ đẩy đưa.

      Y tá trưởng nhăn mặt: “Muốn gặp cũng tốt, nhưng phải bây giờ.” Ngón tay nàng ta điểm điểm hồ sơ, “1002 đêm qua phát bệnh, tại thần kinh chưa ổn định lắm, đợi lúc thích hợp .”

      Gương mặt Trần Tống Mạn nửa mảng u sầu.

      “Thế này nhé, đợi bác sĩ chỉ thị cho gặp, tôi thông báo với chị sau.” Y tá trưởng thêm.

      chỉ có thể gật đầu: “Cám ơn y tá trưởng.” Rồi uể oải đứng dậy rời khỏi phòng khách. Giang Hành cũng chậm rãi theo .

      Rối rắm nửa ngày, Trần Tống Mạn mới dừng bước chân, xoay người lại, ấp úng: “Này, …”

      Nhưng Giang Hành hộ: “Muốn gặp cậu ?”

      Trần Tống Mạn lập tức mở to đôi mắt, khẩn trương ngó quanh bốn phía, thanh cũng tự giác vặn thấp lại: “ có cách sao?”

      Giang Hành muốn cười, nhưng nhìn nét mặt diễn sâu của , liền phụ họa đè thấp thanh , tiến gần tai , thầm khe khẽ: “Hay là mình cứ bất chấp hết… vụng trộm với nhau !”

      Gương mặt lại trở nên ửng đỏ. Có hơi hơi bối rối. Nhưng lý trí với rằng, và Giang Hành nên quá thân sơ. Hai người chỉ mới biết nhau ba tháng, bên là bác sĩ tương lai sáng lạn, bên là bệnh nhân kiêm luôn kẻ giết người, giống như đối lập giữa mặt trời và trái đất vậy. Hơn nữa luôn tự nhủ với mình, việc cấp bách lúc này là nhanh chóng chữa khỏi bệnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc, tích cực trị liệu, sớm ngày ra viện. Tiếp theo, làm nguyên nhân cái chết của cha, và, và…

      Trần Tống Mạn đấu tranh tư tưởng, nhưng lại biết mọi mình nghĩ đều lên mặt, còn vừa hay, Giang Hành đứng xem thu hết vào tầm mắt. Thân là bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp, sao lại đoán được tâm của .

      Tựa hồ nghiền ngẫm lâu, nhưng chính xác là vài giây bé, rốt cuộc đối với sức hấp dẫn thể chối từ của Giang Hành vẫn luôn luôn lỗi nặng, đành gạt qua chút do dự chi phối, e ngại gật đầu với .

      Giang Hành vẫn tỏ thái độ gì, chỉ lách qua người , thản nhiên ra lệnh: “Theo tôi.”

      Sau đó hành lang kẻ trước người sau, cứ như vậy mà đến khu 9 lần nữa. Giang Hành cũng hỏi thăm rồi, phòng bệnh của Chúc Thần cũng phải phòng VIP, mà chỉ là phòng thông thường, còn ở cùng với năm bệnh nhân khác.

      Mắt thấy phòng bệnh ông ấy đằng trước, Giang Hành liền dừng lại với : “Chúng ta vào được, chỉ đứng ở đây nhìn lén thôi.”

      Trần Tống Mạn ngoan ngoãn gật đầu.

      “Và ngậm chặt cái mồm luôn thể. Chịu khó bật chế độ câm tạm thời .” Giang Hành dặn dò thêm.

      Rồi hai người tới rào sắt, tuy rằng góc nhìn thỏa mãn, nhưng cũng may giường Chúc Thần ép thị giác ở góc chết, Trần Tống Mạn vừa quan sát thấy cậu mình nằm ở giường, biết là hôn mê hay ngủ. Mu bàn tay còn truyền nước biển, ống quần bên phải được cuộn lên, phía dưới dán đầy băng gạc, máu thấm ra ngoài, đủ để biết đêm qua ông ấy tự hại bản thân bao nhiêu thương tích.

      Trần Tống Mạn cảm thấy rất đau lòng.

      Cha , cậu , và , chỉ chưa tới nửa năm, phải gánh trời tang tóc. Vì sao gia đình lại thành ra như vậy?

      Ngày trước có cha, có mẹ, tuổi thơ đầy ắp tình thương. Dù rằng sau đó mẹ qua đời, nhưng cha vẫn thương hết mực. từ thời tiểu học, sơ trung, trung học đều đường thuận lợi, có bạn bè, có cha ở bên, đó cũng xem như là hạnh phúc.

      Thẳng đến khi cha cưới Giang Uyển Chi về. Chẳng phải cha từng , đời này chỉ mẹ , bao giờ tái hôn, nhưng rốt cuộc phản bội lời thề, rước con quỷ cái kia vào cửa. Và chợt hiểu, tình thương của cha bị vơi , san sẻ cho hai người mới đến. Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, lặng lẽ cướp mất mọi thứ từ . Nhưng vì hạnh phúc của cha, cũng đành nhẫn nhục.

      Cho nên mỗi ngày, dù bị hai con quỷ cái thi nhau gây , cũng mắt nhắm mắt mở ngó lơ. luôn nghĩ, vì cha làm lớn chuyện. Để rồi phát giác được, hóa ra cha cũng biết mọi chuyện nhưng ra, còn sợ làm mất hòa khí giữa ông và hai mẹ con vợ trẻ. Càng nhớ lại, Trần Tống Mạn càng thấy chán chường.

      Rời khỏi khu 9, vẫn hề thêm gì nữa. Giang Hành đưa về phòng bệnh, sau cũng đến khu khác. Nhưng xem chừng chưa yên tâm nên bèn quay lại khu bệnh của .

      ở trong phòng chút, thấy Cora ôm áo len hí hửng vào, vô tư ngồi xuống cạnh .

      “Hôm nay chị ra ngoài quẩy à?” Trần Tống Mạn ngờ ngợ hỏi.

      Cora đảo mắt, cười toe toét trả lời: “Đàn ông mới thích ra ngoài, còn chị dịu dàng đây thích cùng em đan áo len.” xong liền cọ cọ người Trần Tống Mạn, sởn gai ốc vội đẩy chị ta ra.

      Hai người cứ đùa qua đùa lại, luyên thuyên chẳng dứt.

      Nhưng cũng chẳng ai chú tâm tới việc, ngoài cửa chính vô tình có cơn gió thổi qua, khiến vạt áo blouse tung bay góc.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24

      Tuy rằng hôm đó cùng Cora tán gẫu vui quên trời đất, tâm trạng của cũng thoải mái rất nhiều, nhưng việc muốn gặp cậu vẫn còn nỗi lo canh cánh. Vì thế lúc sáng đến lớp, vẫn chưa yên lòng được.

      Hôm nay viện tâm thần hướng dẫn bệnh nhân làm bánh, bọn họ chi tiền mua số lượng lớn lò nướng, cũng như các nguyên vật liệu, còn mời giáo sư chuyên nghiệp đến dạy mọi người làm bánh.

      Trần Tống Mạn nhờ đó cũng thoát, dù tên có trong danh sách huấn luyện, nhưng vì nằm ở phòng VIP cho nên khó quá bỏ qua, chỉ còn biết vào ngó nghiêng chút, cười hồi, cuối cùng dụ dỗ chuyên gia làm bánh lấy hàng mẫu cho ăn trước để đỡ cơn thèm. Và lúc này đây, Trần Tống Mạn cùng Tinh Tinh ngồi xích đu, và bé con vừa cắn bánh, vừa vô tư ngẩng mặt nhìn trời. Cuối thu trời mát, gió thổi hoa bay, mang theo chút se lạnh đầu đông thanh khiết. Trần Tống Mạn vừa nhồm nhoàm ăn, vừa thấp thỏm nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cách đó xa, Augus với quả đầu hồng chói lọi chậm rãi bước ra ngoài, hướng về tới, lướt ngang qua người , còn đưa tay trái sọt trong túi quần làm thành biểu tượng “OK” kín đáo. Trần Tống Mạn lập tức vui vẻ, ánh mắt xuyên qua ta để nhìn rộng thêm chút.

      Ước chừng nửa tiếng sau, ở đằng kia xuất y tá đẩy chiếc xe lăn ra khỏi cửa. Điều này khiến hơi thở của Trần Tống Mạn cũng trở nên dồn dập hơn. Khoảng cách bấy giờ chẳng thành vấn đề với , vì lẽ vừa nhìn như vậy, biết bệnh nhân ấy chính là cậu ruột của mình. cố nén xúc động, cứ ngồi ở xích đu chờ thời điểm thích hợp nhất. Hai tay đặt đầu gối, vô thức túm lấy quần mình, khiến mặt vải trở thành những nếp nhăn.

      Rốt cuộc, y tá để Chúc Thần ở nơi tương đối nhiều người, sau đó cùng vài y tá khác thầm vài câu rồi vội vàng chạy . Trần Tống Mạn vừa thấy cơ hội tới, chút bánh cầm trong tay liền ngốn hết vào miệng, cố gắng nuốt sạch, rồi căng thẳng tìm cách lai vãng gần, thoạt trông bộ dạng rất là điềm tĩnh. Mắt thấy Trần Tống Mạn muốn tiếp cận 1002, y tá liền quay về vị trí cũ, tay cầm điện thoại chẳng biết là cái gì.

      Trần Tống Mạn lạnh người dừng bước, đứng yên tại chỗ, trơ đôi con ngươi nhìn y tá vòng vo đẩy khuất sau cửa bệnh viện.

      Augus đứng ở sau lưng , cùng nhìn theo bóng lưng khuất của Chúc Thần.
      “Có gì sao?” Trần Tống Mạn quay đầu hỏi.

      Augus sờ sờ cằm: “Em vừa nghe xong điện thoại , cũng méo thèm nhìn tôi cái.” thản nhiên cợt nhã, “thực khiến tôi hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình.”

      Trần Tống Mạn phối hợp giật giật khóe môi.

      Rồi từ đâu, Trương Tiểu Hồng đột ngột nhảy xổ tới.

      ra ở chỗ này!” Trương Tiểu Hồng kéo tay Trần Tống Mạn chỗ khác, bối rối nhìn sang Augus, cảm giác được tự nhiên, “hay mình ở đây .”

      Trương Tiểu Hồng lộ nét mặt u sầu, biểu cảm này trông có hơi quen thuộc.

      “Mụ dì ghẻ của em lại đến nữa.” Chị ta .

      Cứ y như rằng!

      “Cơ mà phải tìm em.” Chị bổ sung thêm, “chị thấy mụ ta vào phòng khách.”

      “Khéo ghê.” Augus trào phúng mở miệng.

      Trần Tống Mạn nhìn , rồi lại nhìn mình, bất giác ý thức được, lời thâm sâu của Augus có bao nhiêu hàm nghĩa.

      Thực tình quá khéo!

      lập tức kéo tay Trương Tiểu Hồng, giục giã: “Đến phòng khách thôi chị!”

      Năm phút sau, Trần Tống Mạn cùng Trương Tiểu Hồng và Augus lặng lẽ xuất tại bên dưới cửa sổ phòng khách, ba người cứ chui nhủi, chẳng khác gì kẻ xấu. Vốn cái hình tượng ngu muội này Augus từ chối tham gia, nhưng vì Trần Tống Mạn uy hiếp dữ tợn nên đành phải ỡm ờ đáp ứng. Giờ phút này ngồi bệt dựa tường, bày ra bộ dáng “hai mẹ làm trò gì tôi cũng đếch quan tâm.”

      ra Augus có thế nào cũng chẳng quan tâm lắm, thứ chú ý là mọi diễn ra trong phòng khách kìa.

      Xoay lưng về phía giông giống y tá trưởng khu 9, còn Chúc Thần ngồi ở xe lăn, mặt cảm xúc, phía sau là y tá ban nãy, cạnh sofa là người đàn ông mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ phụ trách, mà mặt bên đối với Trần Tống Mạn, dáng vẻ cao quý, chẳng ai khác ngoài Giang Uyển Chi. Bà ta ăn mặc thời thượng, cổ còn đeo chuỗi ngọc trai đắt giá.

      Hiển nhiên, bà ta đến gặp Chúc Thần. Nhưng tại sao bà ta lại tới gặp cậu?!

      ràng lúc bà ta được gả vào nhà, cậu bật vô tín, bọn họ vì sao biết, còn và cậu mình vì sao bị bệnh tâm thần, có phải số này lớn nhất là ở phía Giang Uyển Chi?

      Trần Tống Mạn cảm thấy mình sắp chịu nổi.

      Trương Tiểu Hồng sợ mất bình tĩnh, bèn đè vai lại, cho vùng lên. Trần Tống Mạn nghe thấy bọn họ gì, chỉ thấy Giang Uyển Chi cùng tay bác sĩ kia trao đổi, chẳng biết ta gì đó mà mụ dì ghẻ cứ đằm thắm gật đầu. Tuy rằng khuôn mặt như đưa tang, nhưng đôi mắt lại cười chế giễu. Cái biểu cảm ngàn năm vẫn của bà ta quá ràng rồi.

      Thời gian trôi qua, Trần Tống Mạn ngồi xổm xem tình hình cũng dần trở nên lo lắng đứng dậy, tinh thần và thể xác đều rệu rã, lòng nóng như lửa đốt, chẳng nghe bên trong điều gì, mà tại sao biết bọn họ từng chạm mặt? Trương Tiểu Hồng vội giơ chân đá đá cái kẻ tóc hồng híp mắt lim dim, ngầm bảo có cách nào để trấn an Trần Tống Mạn thương tình trấn an hộ phát.

      Augus mở mắt ra, theo Trương Tiểu Hồng đứng đằng sau , vỗ vỗ vai , môi kề sát vành tai, khẽ : “Xoắn cái gì, con bánh bèo của tôi còn ở trong kia.”

      Trần Tống Mạn nghe xong, theo bản năng nhìn y tá trẻ, mới nhớ ra y tá và Augus từ trước tới nay vốn luôn có… gian tình.

      cảm kích nhìn Augus, chỉ thấy ta liếc ngang ánh mắt, sau đó lốc cốc tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục lim dim. Nhưng khi Trần Tống Mạn vừa quay mặt lại, phát yên ả bên trong trở nên vỡ nát. Cậu hiểu thế nào, đột nhiên bật dậy, muốn chạy ra khỏi cửa. Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đều sững sờ nhìn ông ấy hoảng loạn. Nhưng do đùi phải vừa bị thương tích nghiêm trọng, thể lại lúc này, cho nên mới chạy hai bước ngã lăn đất. Trần Tống Mạn nóng ruột đứng lên, nửa người cũng lộ hẳn nơi cửa sổ.

      Trương Tiểu Hồng vội kéo thấp xuống, còn giọng quát: “Bình tĩnh giùm chị , bình tĩnh .”

      Tuy nhiên mọi chú ý đều tập trung vào Chúc Thần, chẳng ai phát giác ra ngoài cửa có ba người nghe lén.

      Bác sĩ phụ trách của Chúc Thần vội đỡ ông ấy dậy, Chúc Thần giơ tay muốn cào xé đùi mình, nhưng y tá và bác sĩ kịp thời ngăn cản ông ấy. Giang Uyển Chi ngồi bên trái cũng phát hoảng đứng lên, còn lui về sau bước. Đợi cho bọn họ khống chế được Chúc Thần, bà ta mới giả mù sa mưa, bước lên vài câu gì đó, rồi nhìn sang bác sĩ lắc lắc đầu. Tiếp theo, nện giày cao gót lộp cộp mặt sàn, bước ra khỏi cửa.

      Trần Tống Mạn toan rời chỗ đuổi theo, liền bị Augus tóm cổ tay giữ chặt. trừng mắt liếc hán cái, Augus lại dùng thêm chút lực, kéo ngã xuống bên người.
      làm trò mèo gì vậy?”

      Vẻ mặt đầy tức tối: “Tôi phải tìm con mụ già ấy để cho ra lẽ.”

      “Hừ.” Augus khinh khi tiếng, “chẳng biết nên đập đá hay hút cần, dẫn xác ra hỏi, mụ ta hồn nhiên trả lời cho nghe chắc?”

      Trần Tống Mạn nắm chặt hai tay thành đấm: “Ý là tôi phải ở đây chờ chết à? Mụ ta là đồ quỷ cái, luôn toan tính mưu, tôi thể để mụ ta như thế!”

      mưu?” Augus liếc , “tôi méo biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết, giở chứng, khống chế được cảm xúc của bản thân. So với mụ ta, tôi thấy còn nguy hiểm hơn nhiều.”

      Trần Tống Mạn há mồm định phản kháng, Augus chèn thêm câu làm nghẹn trở về: “Ít nhất nếu tôi là người bình thường, lúc đối mặt với và bà ta, tôi lựa chọn tin bà ta hơn là tin .”

      “Vấn đề lớn nhất nằm ở bản thân , chứ nằm ở bản thân con mụ ấy, sơ sơ vậy có hiểu ?”

      Đây giống như thau nước lạnh tạt vào người, khiến lửa thiêu Trần Tống Mạn hoàn toàn bị dập tắt.

      “Tôi phải làm sao bây giờ?” Giọng Trần Tống Mạn có phần nức nở, “tôi thấy cậu mình phát bệnh, mà nguyên nhân lớn nhất chính là Giang Uyển Chi. Bà ta cứ nhàn nhã ngoài kia, khiến tôi, khiến tôi…”

      Augus ngẩng mặt nhìn trời: “Sông có lúc, người khúc. Ai mà chẳng từng sa cơ lỡ vận bao giờ. Nhưng may mắn có…” tới đây, Augus ngừng lại. “Ờ, có bác sĩ Giang với mấy người y tá, tôi nghĩ bọn họ giúp mà.”

      thôi.” Augus đứng lên, ngó mắt vào phòng khách còn ai nữa, “tiễn về trước, còn tôi tìm bánh bèo ôn chuyện đây.”
      windlove_9693Tuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24

      Tuy rằng hôm đó cùng Cora tán gẫu vui quên trời đất, tâm trạng của cũng thoải mái rất nhiều, nhưng việc muốn gặp cậu vẫn còn nỗi lo canh cánh. Vì thế lúc sáng đến lớp, vẫn chưa yên lòng được.

      Hôm nay viện tâm thần hướng dẫn bệnh nhân làm bánh, bọn họ chi tiền mua số lượng lớn lò nướng, cũng như các nguyên vật liệu, còn mời giáo sư chuyên nghiệp đến dạy mọi người làm bánh.

      Trần Tống Mạn nhờ đó cũng thoát, dù tên có trong danh sách huấn luyện, nhưng vì nằm ở phòng VIP cho nên khó quá bỏ qua, chỉ còn biết vào ngó nghiêng chút, cười hồi, cuối cùng dụ dỗ chuyên gia làm bánh lấy hàng mẫu cho ăn trước để đỡ cơn thèm. Và lúc này đây, Trần Tống Mạn cùng Tinh Tinh ngồi xích đu, và bé con vừa cắn bánh, vừa vô tư ngẩng mặt nhìn trời. Cuối thu trời mát, gió thổi hoa bay, mang theo chút se lạnh đầu đông thanh khiết. Trần Tống Mạn vừa nhồm nhoàm ăn, vừa thấp thỏm nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cách đó xa, Augus với quả đầu hồng chói lọi chậm rãi bước ra ngoài, hướng về tới, lướt ngang qua người , còn đưa tay trái sọt trong túi quần làm thành biểu tượng “OK” kín đáo. Trần Tống Mạn lập tức vui vẻ, ánh mắt xuyên qua ta để nhìn rộng thêm chút.

      Ước chừng nửa tiếng sau, ở đằng kia xuất y tá đẩy chiếc xe lăn ra khỏi cửa. Điều này khiến hơi thở của Trần Tống Mạn cũng trở nên dồn dập hơn. Khoảng cách bấy giờ chẳng thành vấn đề với , vì lẽ vừa nhìn như vậy, biết bệnh nhân ấy chính là cậu ruột của mình. cố nén xúc động, cứ ngồi ở xích đu chờ thời điểm thích hợp nhất. Hai tay đặt đầu gối, vô thức túm lấy quần mình, khiến mặt vải trở thành những nếp nhăn.

      Rốt cuộc, y tá để Chúc Thần ở nơi tương đối nhiều người, sau đó cùng vài y tá khác thầm vài câu rồi vội vàng chạy . Trần Tống Mạn vừa thấy cơ hội tới, chút bánh cầm trong tay liền ngốn hết vào miệng, cố gắng nuốt sạch, rồi căng thẳng tìm cách lai vãng gần, thoạt trông bộ dạng rất là điềm tĩnh. Mắt thấy Trần Tống Mạn muốn tiếp cận 1002, y tá liền quay về vị trí cũ, tay cầm điện thoại chẳng biết là cái gì.

      Trần Tống Mạn lạnh người dừng bước, đứng yên tại chỗ, trơ đôi con ngươi nhìn y tá vòng vo đẩy khuất sau cửa bệnh viện.

      Augus đứng ở sau lưng , cùng nhìn theo bóng lưng khuất của Chúc Thần.
      “Có gì sao?” Trần Tống Mạn quay đầu hỏi.

      Augus sờ sờ cằm: “Em vừa nghe xong điện thoại , cũng méo thèm nhìn tôi cái.” thản nhiên cợt nhã, “thực khiến tôi hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình.”

      Trần Tống Mạn phối hợp giật giật khóe môi.

      Rồi từ đâu, Trương Tiểu Hồng đột ngột nhảy xổ tới.

      ra ở chỗ này!” Trương Tiểu Hồng kéo tay Trần Tống Mạn chỗ khác, bối rối nhìn sang Augus, cảm giác được tự nhiên, “hay mình ở đây .”

      Trương Tiểu Hồng lộ nét mặt u sầu, biểu cảm này trông có hơi quen thuộc.

      “Mụ dì ghẻ của em lại đến nữa.” Chị ta .

      Cứ y như rằng!

      “Cơ mà phải tìm em.” Chị bổ sung thêm, “chị thấy mụ ta vào phòng khách.”

      “Khéo ghê.” Augus trào phúng mở miệng.

      Trần Tống Mạn nhìn , rồi lại nhìn mình, bất giác ý thức được, lời thâm sâu của Augus có bao nhiêu hàm nghĩa.

      Thực tình quá khéo!

      lập tức kéo tay Trương Tiểu Hồng, giục giã: “Đến phòng khách thôi chị!”

      Năm phút sau, Trần Tống Mạn cùng Trương Tiểu Hồng và Augus lặng lẽ xuất tại bên dưới cửa sổ phòng khách, ba người cứ chui nhủi, chẳng khác gì kẻ xấu. Vốn cái hình tượng ngu muội này Augus từ chối tham gia, nhưng vì Trần Tống Mạn uy hiếp dữ tợn nên đành phải ỡm ờ đáp ứng. Giờ phút này ngồi bệt dựa tường, bày ra bộ dáng “hai mẹ làm trò gì tôi cũng đếch quan tâm.”

      ra Augus có thế nào cũng chẳng quan tâm lắm, thứ chú ý là mọi diễn ra trong phòng khách kìa.

      Xoay lưng về phía giông giống y tá trưởng khu 9, còn Chúc Thần ngồi ở xe lăn, mặt cảm xúc, phía sau là y tá ban nãy, cạnh sofa là người đàn ông mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ phụ trách, mà mặt bên đối với Trần Tống Mạn, dáng vẻ cao quý, chẳng ai khác ngoài Giang Uyển Chi. Bà ta ăn mặc thời thượng, cổ còn đeo chuỗi ngọc trai đắt giá.

      Hiển nhiên, bà ta đến gặp Chúc Thần. Nhưng tại sao bà ta lại tới gặp cậu?!

      ràng lúc bà ta được gả vào nhà, cậu bật vô tín, bọn họ vì sao biết, còn và cậu mình vì sao bị bệnh tâm thần, có phải số này lớn nhất là ở phía Giang Uyển Chi?

      Trần Tống Mạn cảm thấy mình sắp chịu nổi.

      Trương Tiểu Hồng sợ mất bình tĩnh, bèn đè vai lại, cho vùng lên. Trần Tống Mạn nghe thấy bọn họ gì, chỉ thấy Giang Uyển Chi cùng tay bác sĩ kia trao đổi, chẳng biết ta gì đó mà mụ dì ghẻ cứ đằm thắm gật đầu. Tuy rằng khuôn mặt như đưa tang, nhưng đôi mắt lại cười chế giễu. Cái biểu cảm ngàn năm vẫn của bà ta quá ràng rồi.

      Thời gian trôi qua, Trần Tống Mạn ngồi xổm xem tình hình cũng dần trở nên lo lắng đứng dậy, tinh thần và thể xác đều rệu rã, lòng nóng như lửa đốt, chẳng nghe bên trong điều gì, mà tại sao biết bọn họ từng chạm mặt? Trương Tiểu Hồng vội giơ chân đá đá cái kẻ tóc hồng híp mắt lim dim, ngầm bảo có cách nào để trấn an Trần Tống Mạn thương tình trấn an hộ phát.

      Augus mở mắt ra, theo Trương Tiểu Hồng đứng đằng sau , vỗ vỗ vai , môi kề sát vành tai, khẽ : “Xoắn cái gì, con bánh bèo của tôi còn ở trong kia.”

      Trần Tống Mạn nghe xong, theo bản năng nhìn y tá trẻ, mới nhớ ra y tá và Augus từ trước tới nay vốn luôn có… gian tình.

      cảm kích nhìn Augus, chỉ thấy ta liếc ngang ánh mắt, sau đó lốc cốc tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục lim dim. Nhưng khi Trần Tống Mạn vừa quay mặt lại, phát yên ả bên trong trở nên vỡ nát. Cậu hiểu thế nào, đột nhiên bật dậy, muốn chạy ra khỏi cửa. Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đều sững sờ nhìn ông ấy hoảng loạn. Nhưng do đùi phải vừa bị thương tích nghiêm trọng, thể lại lúc này, cho nên mới chạy hai bước ngã lăn đất. Trần Tống Mạn nóng ruột đứng lên, nửa người cũng lộ hẳn nơi cửa sổ.

      Trương Tiểu Hồng vội kéo thấp xuống, còn giọng quát: “Bình tĩnh giùm chị , bình tĩnh .”

      Tuy nhiên mọi chú ý đều tập trung vào Chúc Thần, chẳng ai phát giác ra ngoài cửa có ba người nghe lén.

      Bác sĩ phụ trách của Chúc Thần vội đỡ ông ấy dậy, Chúc Thần giơ tay muốn cào xé đùi mình, nhưng y tá và bác sĩ kịp thời ngăn cản ông ấy. Giang Uyển Chi ngồi bên trái cũng phát hoảng đứng lên, còn lui về sau bước. Đợi cho bọn họ khống chế được Chúc Thần, bà ta mới giả mù sa mưa, bước lên vài câu gì đó, rồi nhìn sang bác sĩ lắc lắc đầu. Tiếp theo, nện giày cao gót lộp cộp mặt sàn, bước ra khỏi cửa.

      Trần Tống Mạn toan rời chỗ đuổi theo, liền bị Augus tóm cổ tay giữ chặt. trừng mắt liếc hán cái, Augus lại dùng thêm chút lực, kéo ngã xuống bên người.
      làm trò mèo gì vậy?”

      Vẻ mặt đầy tức tối: “Tôi phải tìm con mụ già ấy để cho ra lẽ.”

      “Hừ.” Augus khinh khi tiếng, “chẳng biết nên đập đá hay hút cần, dẫn xác ra hỏi, mụ ta hồn nhiên trả lời cho nghe chắc?”

      Trần Tống Mạn nắm chặt hai tay thành đấm: “Ý là tôi phải ở đây chờ chết à? Mụ ta là đồ quỷ cái, luôn toan tính mưu, tôi thể để mụ ta như thế!”

      mưu?” Augus liếc , “tôi méo biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết, giở chứng, khống chế được cảm xúc của bản thân. So với mụ ta, tôi thấy còn nguy hiểm hơn nhiều.”

      Trần Tống Mạn há mồm định phản kháng, Augus chèn thêm câu làm nghẹn trở về: “Ít nhất nếu tôi là người bình thường, lúc đối mặt với và bà ta, tôi lựa chọn tin bà ta hơn là tin .”

      “Vấn đề lớn nhất nằm ở bản thân , chứ nằm ở bản thân con mụ ấy, sơ sơ vậy có hiểu ?”

      Đây giống như thau nước lạnh tạt vào người, khiến lửa thiêu Trần Tống Mạn hoàn toàn bị dập tắt.

      “Tôi phải làm sao bây giờ?” Giọng Trần Tống Mạn có phần nức nở, “tôi thấy cậu mình phát bệnh, mà nguyên nhân lớn nhất chính là Giang Uyển Chi. Bà ta cứ nhàn nhã ngoài kia, khiến tôi, khiến tôi…”

      Augus ngẩng mặt nhìn trời: “Sông có lúc, người khúc. Ai mà chẳng từng sa cơ lỡ vận bao giờ. Nhưng may mắn có…” tới đây, Augus ngừng lại. “Ờ, có bác sĩ Giang với mấy người y tá, tôi nghĩ bọn họ giúp mà.”

      thôi.” Augus đứng lên, ngó mắt vào phòng khách còn ai nữa, “tiễn về trước, còn tôi tìm bánh bèo ôn chuyện đây.”






      Chương 25

      Ở ngoài sân thư giãn chút mới trở về phòng bệnh, Trần Tống Mạn lúc ngang phòng thấy Augus ngồi ở bên trong. Nhưng mà sắc mặt của Augus dường như tốt lắm, à… ờ, thừa nhận, biểu cảm ta đó là kinh điển, họa chăng chỉ có tâm trạng tốt lắm mà thôi.

      Vừa nãy đồng bọn Trương Tiểu Hồng thám thính trở về, chị với nguyên nhân Giang Uyển Chi tới đây chính là đặc biệt muốn gặp Chúc Thần, cơ mà sau khi bà ta rời khỏi phòng khách khu 9, lại sang khu khác, hỏi thăm về tình hình gần đây của .

      Bác sĩ trực ban hôm nay là bác sĩ Hoàng, cũng lắm về tình trạng của 1024, liền đem chuyện tối đó suýt chút phát bệnh cho Giang Uyển Chi nghe. Hiển nhiên, bà ta cảm thấy mọi thứ vô cùng mỹ mãn.

      Hừ hừ.

      Trần Tống Mạn cười lạnh trong lòng tiếng. Mỹ mãn chứ lại còn , mụ ta còn mong phát bệnh rồi chết ở cái xó xỉn này nữa là.

      Trương Tiểu Hồng nhìn qua thậm chí còn tức tối hơn cả Trần Tống Mạn: “Cái thái độ mụ ta cứ chảnh chọe như con công xòe đuôi làm màu ấy, nhìn ngứa cả mắt luôn được.”

      Trần Tống Mạn vẫn bình lặng như nước, an ủi câu: “ sao đâu, tiếp xúc vài lần nữa cũng quen thôi.” Phải biết rằng, đối diện với mụ ta suốt sáu năm qua.

      Trương Tiểu Hồng bĩu bĩu môi: “Chắc chị cố gắng thích nghi với con mụ đó.”

      Hai người trò chuyện, Augus ngoài cửa vào phòng , rồi ở trước mặt các thoát y, đem áo quần cởi bỏ, ném vào sọt rác. Đây đây, da thịt trắng trẻo, cơ bắp rắn chắc, xương quai xanh nổi lên đầy khiêu gợi, lại còn có… bụng sáu múi, đôi chân thon dài quyến rũ.

      Đẹp trai sắp mù mắt luôn được!

      Trần Tống Mạn đưa tay che mặt, nhưng lại lần theo khe hở mà len lén nhìn ra. Đứng cạnh là Trương Tiểu Hồng, giờ phút này cũng như con sói đói, cứ ngó chằm chặp vào Augus nam thần, thậm chí còn hận mình thể móc đôi mắt ra dán vào người .

      Đàn ông cởi trần làm đầu óc Trần Tống Mạn bị đình trệ thời gian, thế nhưng cái kẻ áo quần thiếu nghiêm túc kia vẫn thản nhiên ngồi công khai giường. Augus khẽ xoay người, khuỷu tay chống đầu gối làm cơ bụng càng thêm nét. Trần Tống Mạn chợt cảm giác thấy cánh tay mình bị Trương Tiểu Hồng bấu chặt đến mức buông ra là chị ta đùng té xỉu.

      “Ê!” Trần Tống Mạn biết đặt tầm mắt chỗ nào, rốt cuộc liếc ngang cái, “nhắc nhở ông , nhà tắm ở cuối hành lang, rẽ phải.”

      Augus cũng nhìn : “ còn muốn xem tôi cởi nốt quần đùi à?”

      Trương Tiểu Hồng nghe xong hít hà liên tục.

      Trần Tống Mạn đưa tay che mũi chị ta: “Bình tĩnh, bình tĩnh hộ em.” Rồi lại hướng Augus : “ bị gì vậy?”

      buông bỏ Trương Tiểu Hồng, vui vẻ chạy đến phòng bệnh bên kia, tùy tiện lấy bộ quần áo bệnh nhân sạch , lại chạy như bay về ném vào người .

      “Ôi dồi ôi cơ bắp cuồn cuộn…” Trần Tống Mạn tấm tắc khen rồi nhìn ra cửa, đột nhiên thấy vài em y tá “vô tình ngang qua”, cái vê kép tê ép*, giỡn mặt hả các mẹ, từ nãy đến giờ tôi thấy các mẹ tới lui cả chục lần rồi.

      Augus đưa tay cầm áo, ngoài hành lang y tá lại the thé reo hò. Đúng là, chúng sinh nông cạn. Chỉ vì con khổng tước xòe đuôi khiến người ta điên cuồng tâm trí. thầm nghĩ nghĩ vậy.

      Dần dần, nhóm y tá ấy cũng tản , chỉ nghe vài tiếng thở dài loáng thoáng, lúc này mới thấy Augus khôi phục trạng ban đầu.

      “Nó chọc gì à?” Trần Tống Mạn ngó ngó đống quần áo cũ nằm trong sọt rác.

      Nhắc tới đống bùi nhùi kia, sắc mặt Augus càng thêm tối tăm. Trần Tống Mạn nháy mắt đọc hiểu nội tâm của rằng: “Còn tới đề tài này, bố với mày méo cần làm bạn nữa.”

      “Thế em y tá kia gì?” Trần Tống Mạn thông minh lờ , bắt sang chuyện khác mới thấy biểu cảm Augus hòa hoãn vài phần.

      Nhưng mà Trương Tiểu Hồng giống như thích thú lắm. Trần Tống Mạn ôm cái thắt lưng mỏi nhừ do bị cấu của mình, đau khổ nghĩ vậy.

      “Nó , con mụ kia phải lần đầu đến gặp cậu . Trước kia đến hai ba lần rồi, nhưng lần nào cũng thế, đều hỏi tình hình gần đây của ông ta, còn chuyện khác đề cập.”

      “Bánh bèo biết Giang Uyển Chi với cậu tôi có quan hệ gì sao?”

      Bộ dạng Augus mệt mỏi, nằm vật giường , hai tay gối ở sau đầu: “Có mà cũng rành rọt, chỉ là mụ ta nhận mình là họ hàng xa với cậu .”

      Dứt lời nhắm mắt lại, giống như ngủ bình thường. Trần Tống Mạn quay sang nhìn Trương Tiểu Hồng, chân mày cũng nhăn nhíu. Tuy rằng Giang Uyển Chi với cha quen biết nhiều năm, khả năng biết tới Chúc Thần cũng có thể, nhưng tột cùng là mối quan hệ gì? Tình chăng? Trần Tống Mạn càng nghĩ càng thấy đó là điều ngu xuẩn. May mà có Giang Hành, Augus nhắc nhở . Đột nhiên cảm thấy, xung quanh mình còn có những kẻ tâm lý bình thường, thường xuyên khuyên nhủ mình, bằng

      “Tôi bảo chứ.” Gã đàn ông nằm giường đột nhiên mở miệng khiến Trần Tống Mạn suy tư cũng mình, “mỗi lần mẹ kế của tới thăm cậu , ông ấy đều bình tĩnh được.”

      “Ý là…”

      “Bánh bèo với tôi điều này, là tự tôi suy đoán.” Augus tiếp tục nhắm mắt, “lần nào thăm bệnh cũng được ghi chép vào sổ tay, rồi tôi phát ra cứ mụ kia xuất : nhanh hôm đó, chậm hai ba hôm, ông ấy đều phát bệnh, và lần sau nghiêm trọng hơn lần trước.”

      Là trùng hợp ư?

      Trần Tống Mạn đột nhiên giả thiết lớn mật: “Nghĩa là Giang Uyển Chi cố tình kích động cậu tôi?”

      Nếu như vậy, nếu như vậy, Trần Tống Mạn cảm thấy có luồn sáng vụt qua trong đầu, nhưng luồn sáng quá nhanh, khiến kiểu gì cũng giữ được.

      Augus lại mở mắt: “Cái này là .”

      “Vậy vì sao bà ta…?”

      Augus lạnh lùng cắt ngang: “Méo biết, méo phải chuyện của tôi.”

      Trần Tống Mạn cơ hồ muốn ngã quỵ, phải tìm đến ghế sofa và ngồi xuống ôm hai gối, bàn tay cũng nắm chặt lại.

      Nếu…

      Đầu óc quay vòng, Giang Uyển Chi ngẫu nhiên tới gặp cậu, hơn nữa thời điểm khéo, cậu luôn phát bệnh. có lý do để hoài nghi đó phải là tình cờ. Rốt cuộc giữa bọn họ nảy sinh cái gì? Trần Tống Mạn càng nghi ngờ tuyệt đối có việc xảy ra, và cũng là việc hề đơn giản. vò tóc của mình, vô lực giải tỏa muộn phiền cùng phẫn nộ.

      Lạch cạch, lạch cạch.

      Có người gõ song sắt ngoài kia.

      Trần Tống Mạn và Trương Tiểu Hồng nhất thời nhìn ra, chỉ thấy ba vị cảnh sát đứng ngay cửa chính, phía sau là y tá trưởng. Trong đó có hai cảnh sát quen mắt, vị kia có lẽ là đội trưởng Lương và hai chàng cảnh sát trẻ. và Trương Tiểu Hồng liếc nhau, rồi đứng lên. Ba vị cảnh sát tiến vào, phòng bệnh phút chốc cũng trở nên chật chội.

      Augus chậm rãi ngồi dậy, trong mắt có vài phần cợt nhã: “Hàng tháng đều đến lần, các ông so với kinh nguyệt cũng chẳng khác là bao.”

      Nghe được lời Augus châm chọc, đội trưởng Lương hòa khí cười cười: “Nếu hàng tháng đến lần mà tìm ra chân tướng, với tôi mà cũng phải quá tệ.”
      Rồi ông ta nhìn về hai chàng cảnh sát phía sau, bọn họ liền gật đầu, tiến lên trước bước.

      “Để tôi tự giác.” Augus lạnh nhạt , rồi đứng dậy đem hai tay bỏ vào túi, mặt cũng vênh lên, “!”

      Dứt câu, chân dài sải bước, hai chàng cảnh sát cũng bước vội theo.

      “Và Trần này, có thể bỏ chút giờ để hợp tác với chúng tôi ?”

      Lòng Trần Tống Mạn lộp bộp tiếng.

      , dám nhìn ánh mắt của Lương Thiết Cường, cái loại ánh mắt này trải qua nửa đời sóng gió, rất nặng tang thương, chỉ cần vừa chạm phải, đều nghĩ mình bị xuyên thấu tâm cơ rồi. Trương Tiểu Hồng thấy Trần Tống Mạn có vẻ thích, bèn giải vây : “Chú Lương à, 1204 trạng thái được tốt lắm, chú có thể…”

      Lương Thiết Cường hiểu , gật đầu, ánh mắt vẫn còn quan sát như cũ: “Vậy tôi chờ Trần chuẩn bị tốt, rồi hỏi cũng muộn.”

      xong ông ta nhanh chóng bước .

      Còn tâm trạng cho đến buổi tối vẫn còn ổn lắm.

      mở TV, tùy tiện chuyển vài kênh, sau đó tắt TV, ngồi nghệch ở đầu giường. Trần Tống Mạn đột nhiên cảm giác được, thời gian ngày dài thêm. Là từ khi nào? cố gắng nhớ lại, giống như từ lúc vào viện tâm thần…

      Y tá đẩy xe thuốc vào phòng , chuyện vẫn như cũ, đưa thuốc có dãy số quen thuộc cho uống. nhận lấy, ánh mắt trở nên mù mịt.

      Có thể từ trước đến nay Trần Tống Mạn luôn uống thuốc ngoan ngoãn, cho nên khi y tá đưa thuốc cho , liền cúi đầu sửa sang bản thân gì đó. Sửa sửa lúc, y tá ngẩng đầu nhìn, vẫn thấy thuốc còn nằm trong tay bệnh nhân, còn chưa được uống.

      “Sao thế?” Nàng ta bước tới, hỏi.

      “À…” Trần Tống Mạn giật mình vội đáp, rồi nhìn gói thuốc trong tay, “ngại quá, tôi vừa mới xao lãng.”

      Sau đó nhắm mắt ngửa đầu, đem viên thuốc ném vào miệng.

      Y tá dùng que gỗ kiểm tra khoang miệng , xác định thuốc trôi vào dạ dày, nàng ta mới yên tâm đẩy xe rời khỏi phòng bệnh.

      Trần Tống Mạn ngồi giường ngây ngẩn.

      Đợi đến khi thanh đẩy xe biến mất hoàn toàn, mới chậm rãi từ giường bước xuống, tới bồn cầu, kéo mành ngăn trở camera.

      Sau mành phát ra trận trầm thấp nôn ọe.


      Trâu, Tuyết Liênwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :