1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.2

      Hai người trước sau qua hành lang, vô duyên vô cớ, vài ‘người bạn tốt’ của Trần Tống Mạn đứng áp sát song sắt, gương mặt vui vẻ hướng tới Trần Tống Mạn vẫy vẫy tay khiến giật hết cả mình, nhất thời cũng chẳng biết làm sao.

      “Được hoan nghênh quá trời kìa, hâm mộ!” Giang Hành chế nhạo .

      “Thường thôi.” Trần Tống Mạn đau đầu, “so với bác sĩ Giang tôi kém lắm, có hẳn lượng fan khổng lồ từ bệnh nhân nữ lẫn các vị y tá ngày đêm thần tượng mà. Ôi, nhân tình trong mộng của các ấy.”

      “Phải ?” thanh Giang Hành có chút hứng thú.

      Trần Tống Mạn liếc mắt với , đúng là kẻ biết xấu hổ, thầm nghĩ.
      “À mà…” Giang Hành nhìn thẳng phía trước, chợt , “bữa sáng ăn trứng gà, dinh dưỡng thiếu, lúc về phòng với y tá tiếng, bảo đem cho thêm sữa tươi. Trưa chiều gì đó cố gắng ăn uống cho no, thân thể yếu, hơn nữa ngủ ngon… còn uống thuốc ngủ đấy?”

      Bên cạnh người thèm đáp lại.

      Giang Hành dừng bước, cúi đầu quan sát Trần Tống Mạn.

      dùng ánh mắt chế nhạo ngó : “Bác sĩ, hôm nay hơi bị nhiều rồi.”

      Giang Hành nổi đóa. Rất nhanh, phớt lờ , bước , mặc kệ lẽo đẽo ở sau.

      “Ê, bác sĩ! Giang Hành! Chờ tôi với!” Trần Tống Mạn lập tức vắt giò lên cổ, đuổi theo .

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đến tháng người .

      Y tá trưởng thuê trang phục lòe loẹt kim tuyến dành cho việc múa Quan nghìn tay của các y tá, còn bệnh nhân mặc đồ đồng dạng màu, đồ của các bác sĩ nam cũng chẳng khá khẩm hơn, nhìn vào lòe loẹt kém. Bọn họ muốn đập đầu khóc thét.

      Buổi sớm, Trần Tống Mạn tinh thần sảng khoái đến phòng tập xem đám y tá chói lóa đủ màu ngồi tự trang điểm, mà đám bệnh nhân ngồi ở góc tường chỉ biết im lặng ngó chòng chòng thế giới xung quanh thập phần rực rỡ, cảnh tượng quái dị đến mức, khóe môi của có chút run rẩy.

      Trần Tống Mạn vẫn mặc quần áo bệnh nhân, mang theo trang phục đến để
      vừa vào cửa nhìn xung quanh, quả nhiên, có hai vị bác sĩ nam rúc trong xó đằng đấy.

      “Hi!”

      Trần Tống Mạn thình lình nhảy xổ vào khiến hai bác sĩ liền phát hoảng.

      “1204, hù chết chúng tôi à!” Trong đó vị họ Hoàng oán giận , “quần áo gì mà nhìn kinh quá thể, lát tôi còn định gặp viện trưởng mà ăn vận thế này chắc có nước độn thổ.”

      chính là vị bác sĩ lần trước khám nghiệm tử thi ở vườn hoa. Vị khác họ Triệu cũng u sầu khổ não gật đầu, bộ thê thảm như đưa đám.

      Trần Tống Mạn cười khì: “Yên tâm! Tôi xem trọng các lắm, lần này mà biểu diễn xong, nhất định thành người nổi tiếng!”

      Bác sĩ Hoàng nhăn mày: “Nếu trời cho tôi lựa chọn lần nữa, tôi nhất định tham gia vào mấy thứ đồ bỏ này đâu! Thề!”

      “À à đúng rồi…” Trần Tống Mạn nhìn khắp bốn phía, “ thấy tăm hơi của bác sĩ Giang, ta đâu nhỉ?”

      Bác sĩ Hoàng trả lời: “Bác sĩ Giang vừa lãnh trang phục, vào toilet thay quần áo đấy mà. Hay là ta có dự kiến trước, đến đây mới thay đồ. Còn chúng tôi hình như bị ngu người, cả buổi sáng mặc vậy rêu rao đường, nghĩ lại hết biết giấu mặt ở đâu…”

      Trần Tống Mạn đầu giăng hắc tuyết. phải Giang Hành có dự kiến trước, mà do các ngu người đấy.

      Lúc này ngoài cửa đột nhiên nổi lên trận xôn xao.

      Trần Tống Mạn quay đầu nhìn ra, phát Giang Hành vác bản mặt trầm trọng, đột phá vòng vây của đám người đông nghịt để tìm đường thoát cho bản thân.

      Chậc chậc chậc!

      Mặc bộ quần áo vào, nếu là người khác giống trai bao ở hộp đêm, còn Giang Hành mặc giống vương giả công tử, toàn thân cao quý tỏa ra hào quang. Hơn nữa Giang Hành hôm nay đeo kính, nét điển trai sáng lạn đều bại lộ dưới ánh mắt người nhìn, khiến bao y tá say đắm mê mệt.

      quá táo bạo mà!” Trần Tống Mạn tức giận tiếng, chỉ là ghen tỵ với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của .

      Khi Giang Hành bước đến chỗ , nghe được câu này, ngay cả chân mày cũng nhíu lại. vừa ngẩng đầu, phát Giang Hành ở trước mắt, gương mặt trắng noãn, quần áo cầu kỳ, trông vô cùng lạ lẫm.

      “Xin chào, tôi biến đây!” Trần Tống Mạn đẩy hai vị bác sĩ phía sau nhào lên, còn xoay người bỏ chạy mạch.

      Sắc mặt Giang Hành tốt lắm.

      Nhưng ngay sau đó, chợt nghe tiếng quen thuộc vang lên: “Bác sĩ Giang, hôm nay cậu thực điển trai!” Khóe môi cười cười, nhìn theo hướng đằng kia, phát Trần Tống Mạn mất hút trong đám người đông nghịt.

      vẫn cười, quay đầu, tiếp tục cùng bác sĩ Hoàng và bác sĩ Triệu tán gẫu.


      Chương 19.1

      Rốt cuộc, ngày hội cũng diễn ra.

      Lúc mà mọi người đều tập trung vào sân khấu, Trần Tống Mạn lén lút từ cửa sau ra ngoài. dọc hành lang, đến cái sân tập thể dục mà ngày thường bệnh nhân hay tập, ngồi bên quan sát. Trần Tống Mạn dùng sức nhìn xuyên qua khe hở ở phía trước, mục tiêu tìm kiếm là loạt người xem ngồi ở thính phòng.
      Giang Uyển Chi ràng ngồi ở hàng đầu.

      Bà ta nhàn nhã khoan thai, ngồi ở ghế khán giả mà xem diễn. Trần Tống Mạn còn ý thức được tay mình siết thành nắm đấm từ bao giờ. Ánh mắt của lườm lườm người bà ta, chỉ thấy bà ta khi nghiêng đầu, khi gương mặt kề vào tai người ở cạnh , khi che miệng cười duyên dáng. Mỗi động tác của bà ta đều thu vào tầm mắt Trần Tống Mạn, càng nhìn càng thấy kinh tởm tột cùng.

      Trần Tống Mạn cố kìm bản thân vào im lặng, chỉ hận thể tiến lên đánh bà ta trận rồi vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta. Cuối cùng, ánh mắt lướt qua bảng chức vị bên cạnh Giang Uyển Chi, bên đề là “Chủ tịch tập đoàn Dân An.” Nếu ba tháng trước xảy ra cố kinh hoàng kia, hẳn giờ này là ví trí của cha !

      Trần Tống Mạn siết chặt bàn tay, run rẩy đến mức móng tay tựa hồ xuyên vào da thịt.

      Bộp.

      Từ đâu, bàn tay bé luồn vào tay , nhàng nắm lấy.

      Trần Tống Mạn tò mò cúi đầu nhìn, hóa ra là con bé nắm tay . Đôi mắt xinh xắn mở to, gương mặt ngoan ngoãn, hướng về mỉm cười. biết vì sao, cảm xúc trong dần dần bình tĩnh lại. Con bé còn mang theo cái bản vẽ. Nó ngắm nhìn Trần Tống Mạn, cười cười, sau đó dùng sức nâng bản vẽ lên, tìm được tờ giấy, lấy ra đưa cho .

      Mặt giấy có sắc thái rực rỡ hay loạt tranh trừu tượng gì, chỉ đơn giản dùng hai cây bút chì màu quệt thành chữ to: “Trống Trơn.”

      Trần Tống Mạn sờ tóc nó: “Trống Trơn là tên em sao?”

      Con bé lắc đầu, vươn ngón trỏ bé xíu, chỉ chỉ Trần Tống Mạn.

      “Tên chị?” Trần Tống Mạn tự chỉ vào mình, “Trống Trơn là tên chị hả?”

      Con bé cười đến vui vẻ, liên tục gật đầu khiến cũng cười theo. đảo mắt vòng, sau đó ngồi xổm xuống, biểu cảm sáng lạn, chìa tay về phía nó làm quen: “Em , chị là Trống Trơn, còn em tên gì?”

      Con bé cũng quan tâm , trái lại giật lấy bản vẽ, xoay người tức tốc chạy . Trần Tống Mạn ngẩn người đứng dậy, ở yên chỗ. Nửa ngày trời, dùng ánh mắt phức tạp xuyên qua thính phòng, liếc Giang Uyển Chi, lại quay đầu nhìn phía đằng trước, bóng lưng của con bé dần dần biến mất sau hành lang hun hút. hít sâu hơi, sau đó nhấc chân theo con bé, ra đằng sau cánh gà sân khấu.

      Bước tới cánh gà, liền bí lấm lét nhìn quanh, ở đó có hai vị bác sĩ, bèn giơ tay túm lấy Giang Hành và kéo vào xó. ngoắc ngoắc tay, ý bảo Giang Hành cúi thấp đầu. Giang Hành nhăn mi, khẽ liếm bờ môi khô ráo, cười như cười.

      đừng nghĩ lung tung.” Trần Tống Mạn liếc trắng mắt, ý cười của kẻ đối diện lại càng sâu. chỉ vào con bé vừa mới chạy phía trước , giọng hỏi: “Con bé tên gì nhỉ? Mà bà nội chứ cười cái khỉ gió, cứ cười mãi! Cười đến phát hoảng lên được.”

      Giang Hành nheo mắt: “Nó tên là Tinh Tinh, từ vào viện rồi.”

      “Từ ?” Trần Tống Mạn lặp lại cách ngạc nhiên, “hóa ra các còn nhận trẻ mồ côi à?”

      “Con bé có cha mẹ, cơ mà vì nguyên nhân bị bệnh nên gặp nhiều khó khăn trong cách giao tiếp cũng như hình thành ngôn ngữ. Bây giờ vẫn được, trí tuệ phát triển cũng có vấn đề, cha mẹ nó đem vào đây là năm ba tuổi, à giờ được chín tuổi rồi.” Giang Hành điềm nhiên đáp.

      Trần Tống Mạn há to miệng, quan sát con bé kia, tâm trạng cũng chùn xuống: “Nó bị bệnh gì?”

      “Hội chứng Angelman.” Giang Hành trả lời, “trẻ em thế giới mắc bệnh nhiều, do gen có vần đề nên phát bệnh, cho dù điều trị cũng dứt điểm được.”

      “Vậy cha mẹ nó đâu?”

      Nhắc tới cha mẹ Tinh Tinh, trong mắt Giang Hành thoáng qua tia lạnh lẽo: “Lúc đưa tới tôi có gặp vài lần, sau này tới nữa. Nhân tiện luôn, bọn họ sinh đứa con thứ hai, vô cùng khỏe mạnh, bốn tuổi rồi.”

      Trần Tống Mạn nghĩ tới, đằng sau vẻ vô ưu vô lo của con bé lại là câu chuyện xưa rất buồn.

      “Nếu gọi vui bệnh của con bé là hội chứng thiên thần.” Thanh của Giang Hành vang đỉnh đầu Trần Tống Mạn.

      đột nhiên nhớ tới, mỗi lần nhìn thấy con bé là nó lại tươi cười, thuần thiết giống như thiên thần . Tên bệnh đẹp lắm. Trần Tống Mạn ngắm con bé từ đằng xa, cõi lòng dâng lên chút chua xót.

      “À mà…” quay đầu hỏi Giang Hành, “tôi cảm thấy trí tuệ con bé có vấn đề, chỉ là chậm , có phải bệnh quá nghiêm trọng ?”

      Giang Hành gật gật đầu: “Kỳ thực chứng bệnh này phải bệnh tâm thần, bệnh nhân càng trưởng thành càng dân dần khôi phục, cái chính là Tinh Tinh ở quá lâu trong viện tâm thần nên xuất chứng thần kinh rất .”

      Lúc lời này ra, giọng điệu có phần phức tạp. Trần Tống Mạn nhất thời im lặng, chẳng biết nên đáp cái gì. Hai người đứng ở góc, ngoài kia gian ồn ào vui vẻ, quả thực có chút lạ lùng.

      “Ừ.” lát sau, Trần Tống Mạn chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, bèn gợi chuyện, “con bé vừa đổi tên cho tôi, đặt tôi là Trống Trơn.”

      “Trống Trơn?” Giang Hành nghiền ngẫm lặp lại lần, sau đó ánh mắt gian xảo như hồ li, trượt theo từ cổ xuống ngực, cuối cùng dừng hẳn ở khe ngực lấp ló, “ờ, chính xác rồi.” cười.

      Trần Tống Mạn nhìn theo Giang Hành, bỗng chốc nổi lên xấu hổ và giận dữ phen, đưa tay kéo cổ áo hơi rộng của mình, quát : “Tên biến thái.” xong đôi con ngươi chuyển động, vung trỏ muốn đánh lén .

      Giang Hành nhếch môi, vươn tay kềm chặt tay để sau đầu. Trần Tống Mạn đứng ngu người tại chỗ. Cái tên chết giẫm dám...

      “Đanh đá cái gì chứ, y tá trưởng gọi kìa.”



      Chương 19.2

      Trần Tống Mạn nửa tin nửa ngờ quay lại, quả nhiên y tá trưởng ở trong đám người dùng sức vẫy vẫy tay. đợt rồi đợt. Sau đó, liếc nhìn Giang Hành, mạnh mẽ giật tay ra và ngún nguẩy len vào đám bệnh nhân mặc đồ múa màu vàng, tới chỗ y tá trưởng. Y tá trưởng bị bọn họ vây quanh, suýt chút nữa còn bước ra được. Trần Tống Mạn kéo bà ấy về phía mình, bà ấy liền hổn hển : “Cháu sắp xếp chỗ này , tiết mục kế tiếp đến chúng ta rồi.”

      Vừa dứt lời, y tá trưởng nắm lấy hai vai Trần Tống Mạn, đằng sau quay đối diện với bệnh nhân trong phòng, còn dặn dò tỉ mỉ: “Bác lên sân khấu giới thiệu, cháu cùng nhóm y tá dàn xếp bệnh nhân cho tốt, bác tin tưởng cháu, thế nha!”

      Trần Tống Mạn nhìn theo bóng lưng của bà ấy, đành đem câu “y tá trưởng thân thể bất an nên thể thượng đài” nuốt vào trong bụng.

      Đứng sau cánh gà đợi đến lượt mình trình diễn, Trần Tống Mạn đều luôn siết chặt thành đấm, cả tư thế đứng cũng mất tự nhiên.

      “Em làm sao vậy?” cạnh Trần Tống Mạn, Abel phát động tác của có phần kỳ lạ, bèn kéo tay cái.

      nghĩ tới bị người khác đột ngột kéo mình, hiển nhiên bị dọa, nháy mắt hất tay ra, biểu cảm khẩn trương, giương ánh nhìn phòng bị về phía Abel.

      Abel cũng bị phản ứng mạnh của dọa cho ngây người, có chút hiểu chút . Sau đó, trấn định lại, Trần Tống Mạn mới thấp giọng đáp: “Em sao.” Đôi hàng mi đen dày rũ xuống, chậm rì rì quay về vị trí, tiếp tục bước lên phía trước.

      quá khẩn trương ư? Trần Tống Mạn nhìn vào lòng bàn tay mình, phút chốc ướt đẫm mồ hôi. Rốt cuộc, cũng thả lòng năm ngón tay, nhưng nếu cẩn thận phát được, ngón tay của khẽ run lên.

      “Shh—“

      Lúc sắp xuất sân khấu, Trần Tống Mạn hít sâu hơi rồi nhõm thở ra, theo chân hàng ngũ rời khỏi cánh gà. Dưới hàng ghế khán giả, vị trí của chủ tịch tập đoàn Dân An trống hoác. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

      Lần này Trần Tống Mạn biểu diễn màn múa Quan , trải qua luyện tập vất vả cũng như dày công nghiên cứu thống nhất bài múa này. Động tác phức tạp đều được lượt bỏ, chỉ giữ lại vài kiểu qua loa, bệnh nhân vẫy tay lên xuống là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

      Vất vả nhiều lần như thế, nhằm vào từng bệnh nhân để sửa chửa, chỉ dạy, hơn nữa trình độ tiếp thu của họ cũng bất đồng với nhau, nhưng mà chung vẫn thuận lợi kết thúc màn biểu diễn. đúng, phải là chưa từng có thuận lợi. Lúc Giang Hành dẫn đầu hai vị bác sĩ từ phía sau lên trước, cơ hồ các nữ y tá đều nhiệt huyết sôi trào.

      Mặc dù bệnh viện quy định , khẽ, được gây ồn nhưng Trần Tống Mạn cũng hào hứng vỗ tay theo đám đông. Giang Hành biến thái nhìn sao mà quyến rũ thế biết, ở chốn này phụ nữ vì mà đổ gục chẳng biết đếm bao nhiêu cho xuể.

      Hừ. Đúng là con người nông nạn. thầm khinh thường suy nghĩ của mình.
      Biểu diễn kết thúc, nhóm y tá cũng thở phào nhõm. Các bắt tay vào việc, đưa bệnh nhân về phòng bệnh, Trần Tống Mạn cũng theo sau Trương Tiểu Hồng.

      Vừa lúc đội khác dẫn bệnh nhân tới, y tá trưởng bèn ra hiệu cho các dựa vào góc tường, nhường đường cho bọn họ. Đột nhiên, Trần Tống Mạn tựa hồ bắt gặp gương mặt rất quen mắt. Đáng tiếc thể nhìn lâu, bệnh nhân nhóm trước nối đuôi nhóm sau, muốn nhìn cũng nhìn . Chính là vừa mới trông thấy thoáng qua mà đủ dọa người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      bất chấp Abel ngăn trở mình, vội bước theo vị bệnh nhân kia, trong hàng ngũ ngừng băng qua để tìm cách xác nhận người ấy. Cuối cùng tiếp cận được, nhưng chỉ nhìn nghiêng nửa gương mặt mà thôi. hấp tấp chen vào đám người, vươn tay chụp lấy bả vai của gã đàn ông.

      Bộp.

      Cổ tay Trần Tống Mạn bị ai đó nắm lấy. Người đó ngang ngạnh kéo vào góc hành lang, đen mặt gầm lên: “Trần Tống Mạn, điên rồi ư?”

      Trần Tống Mạn vội đáp, lần nữa bất lực nhìn kẻ nọ biến mất trong tầm với của mình. quay đầu, kịp thở: “Hàng kia, là bệnh khu nào thế?”

      Giang Hành chưa từng nhìn thấy biểu cảm cuống cuồng của như tại, giờ phút này nghe được vấn đề, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lẽo: “Hỏi làm khỉ gì?”

      Trần Tống Mạn toát mồ hôi trán, hai tay nhanh chóng níu áo Giang Hành, chân mày cũng nhíu chặt: “Giang Hành, tôi nghĩ trong đám người vừa nãy, có bệnh nhân là... cậu tôi.”
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, laula3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20.1

      “Trong đám bệnh nhân kia, hình như có người là… cậu tôi.”

      Giang Hành nghe vậy, chân mày khẽ nhíu: “Cậu ? Tôi nhớ bệnh khu kia chẳng có ai mang họ Giang cả.”

      Sắc mặt Trần Tống Mạn tái nhợt, lắc đầu: “ liên quan Giang Uyển Chi. Mà là của mẹ tôi.” vẫn như cũ, trong lòng cảm thấy có chút khó tin, “trước lúc mẹ tôi qua đời, cậu tôi và mẹ có mối quan hệ rất xấu. Nhưng ngày đưa tang năm ấy, ông ta cũng khóc như mưa.”

      Trần Tống Mạn chợt cười: “Con người chính là thế, lúc còn sống biết quý trọng, mất rồi lại hối tiếc kịp.”

      Trần Tống Mạn cười lộ ra chua xót. Giang Hành nhìn , tiếp lời: “Nghe giọng điệu của , giống như ngờ tới cậu ở viện tâm thần.”

      Trần Tống Mạn vừa toan mở mồm chuyện, sau lưng đột nhiên bị ai đó hung hăng tông phải. Nhất thời đứng vững, suýt nữa ngã lăn ra đất. May mắn là Giang Hành sớm vươn tay đón vào lòng. Thân thể va chạm ngực , đau muốn khóc được. chỉ có thể ôm lấy thắt lưng Giang Hành, bám làm điểm tựa.

      chôn đầu trong ngực , còn che chở cho . “Ngại quá, xin nhường đường!” Giang Hành bên ôm lấy Trần Tống Mạn, bên ngược chiều trong dòng người. nhíu mày, càng ôm chặt hơn.

      Hành lang ngắn ngủn, ấy vậy mà chen ra cũng mất 20 phút. Trần Tống Mạn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nép vào như cánh chim yếu ớt. cảm nhận được hơi thở nam tính của , tiếng hô hấp và tiếng tim đập .

      chút chút, như khắc sâu vào lòng người.

      Trần Tống Mạn chợt thấy có phần phải, vì vậy sau khi thoát ly khỏi đám bệnh nhân, mới đưa tay đẩy Giang Hành xa mình, ánh mắt mơ hồ dịch sang chỗ khác.

      “Tôi về trước.” .

      bỗng dưng rời , hơn nữa giọng điệu vô cùng xa lạ khiến Giang Hành chẳng hài lòng. Mí mắt nâng khẽ: “ tiếp tục kể chuyện cậu sao?” bỏ tay vào túi áo blouse trắng, đầu ngón tay bất ngờ chạm vào vật kim loại cứng rắn.

      Ánh mắt Trần Tống Mạn hơi mất tự nhiên: “Hôm nay tôi hơi mệt, để hôm nào đó kể cũng được!”

      Giang Hành nhàng cười: “Ừ, vậy tới chuyện kia nữa.” phía trước , đến phòng kim cương ba số, nhấn tường cái, cửa song sắt liền mở ra, “nhưng có chuyện này hứng thú mà nghe.”

      cười trông mị hoặc như con hồ ly: “Về vụ án giết người hồi hai tuần trước.”

      Trần Tống Mạn nghe xong giật nảy mình, cắn cắn môi dưới đắn đo. Cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng nguyên bản lo lắng. xoay người ngồi ở giường, trỏ vào chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng, : “ kể .”

      Giang Hành cười thâm sâu quyến rũ, nhàng kéo ghế sofa, chậm rãi ngồi lên.
      biết tại sao cảnh sát hoài nghi Augus là hung thủ ?” hỏi.

      Trần Tống Mạn đáp lời: “ phải vì sáng hôm đó giữa Augus và nạn nhân từng xảy ra tranh chấp ư?” Ánh mắt có phần mù mịt, vì chẳng hiểu sao ta lại hỏi như vậy.

      Giang Hành thủng thỉnh vói tay vào túi áo, lấy ra vật sáng lấp lánh ánh kim.
      “Nhờ cái này.” Giang Hành giải thích, “lúc cảnh sát lục soát nhặt được.”

      Trần Tống Mạn cẩn thận quan sát, ra là cây thánh giá. Mà cây thánh giá này chỉ có thể là của Abel, vì Augus theo đạo vô thần, tin Jesus. lẩm bẩm: “Ý của là, thời điểm ấy, người đó có thể là Abel chứ phải là Augus đúng ?” Lời vừa khỏi miệng, lại lập tức bác ngang, “sai rồi. Lúc xảy ra vụ án, Augus còn ở cùng với nữ y tá mà…?”

      Giang Hành lắc lắc cây thánh giá tay: “Là bọn họ cùng nhau dối cảnh sát. Bởi lẽ, bọn họ là bạn tình.”

      “Bạn tình?” Hai từ theo Giang Hành thốt ra, thế nhưng Trần Tống Mạn nghe được vài phần khinh miệt. Nguyên nhân là loại quan hệ nông cạn này khiến ta xem thường đến vậy sao? Trần Tống Mạn trả lời, giọng điệu cũng mềm hơn chút: “Ý là, cảnh sát nghi ngờ Augus cùng y tá kia thông đồng là vì để bảo vệ Abel?”

      Giang Hành gật đầu: “Đúng thế.”

      Trần Tống Mạn nhìn về phía , đôi con ngươi nhuốm màu phức tạp: “Nếu vậy thánh giá là vật chứng, làm sao còn ở trong tay được nhỉ? Còn nữa, sao lại đem chuyện này kể tôi nghe?”

      Giang Hành kéo ghế sofa đến gần giường, ngồi đối diện với , khuỷu tay chống vào đầu gối, quan sát gầy tong teo trước mặt: “Hình như thông minh hơn tí rồi.”

      giả như thấy biểu cảm bực bội của Trần Trống Mạn, chỉ đưa tay mình chạm lấy tay . Bàn tay của con mềm mại, thanh mảnh, loại cảm xúc va chạm này khiến Giang Hành lâng lâng say đắm. Sau đó, bỏ cây thánh giá vào lòng bàn tay .

      “Từ vụ án kia, mỗi lần cảnh sát muốn thẩm vấn Abel Augus lại ra mặt, khiến họ có biện pháp cùng Abel trao đổi, cũng thể theo dòng đối thoại mà truy lùng dấu vết.” Giang Hành chậm rãi buông tay ra.

      Trần Tống Mạn cúi đầu nhìn chiếc thánh giá ánh kim sáng loáng: “Cho nên muốn tôi hỗ trợ dẫn Abel xuất ư?” cau mày hỏi ngược lại, “ là bác sĩ mà? Chuyện này làm mới hợp lý chứ?”

      “Sai.” Giang Hành chợt lắc đầu, “ chỉ muốn mời Abel ra, mà còn muốn nghe khai báo ngày đó phát sinh cái gì. Đây mới là mục đích chính.”

      Giang Hành sửa sang lại cổ áo blouse: “Tôi là bác sĩ, thời điểm đối mặt tôi loại mâu thuẫn tự nhiên. Nếu tôi dùng biện pháp thôi miên, tôi e trả lời thực , đồng thời có thể khiến cho rối loạn nhân cách nặng hơn.”

      Dứt câu, liếc nhìn Trần Tống Mạn: “Vậy nên chỉ mới đủ khả năng.”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20.2

      “Vậy nên chỉ mới đủ khả năng.”

      Trần Tống Mạn nghe xong, liếm môi : “Nhưng tôi , cho dù chứng thực là Abel làm nữa vẫn là bệnh nhân tâm thần, cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

      Giang Hành tựa lưng vào sofa, ánh mắt tựa hồ nhìn xuyên thấu con người , sau đó dõi về nơi xa xăm mờ mịt: “Có thể đám cảnh sát kia muốn tìm ra chân tướng việc thôi.” Giọng Giang Hành như gió.

      Cho dù là án mạng xảy ra trong viện tâm thần, cho dù người bị hại có gia quyến, hơn nữa còn có tiền án tiền , cho dù hung thủ chính là bệnh nhân tâm thần, bắt được cũng thể truy cứu trước vành móng ngựa, vậy hà tất phải cố chấp tìm ra ngọn nguồn? Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy có chút bi thương. Nếu khi đó, án tử của đụng phải đám cảnh sát như bây giờ, có lẽ tại… rùng mình, càng dám nghĩ ngợi nữa.

      sợ hãi khi nhớ lại những ngày tháng qua.

      Trong ký ức của , mọi thứ có nhiều điều tốt đẹp, đối lập với tình huống bây giờ. sợ mình làm hỏng bét nó, rồi có ngày tỉnh dậy, phát ra mình nằm ở phòng lạnh như băng, mặc áo bệnh nhân, ngồi trong song sắt, tất cả thực sớm hỏng bét rồi. Vì thế bắt buộc bản thân được nhớ tới chuyện cũ, chỉ nên hi vọng tương lai xa vời, dùng từ ‘nếu’ vẽ ra trước mắt, an ủi chính . Bởi vì còn muốn tiếp tục sống.

      Tại đây, Trần Tống Mạn chẳng biết mình còn có thể chống chọi thêm bao lâu nữa. nghĩ thông suốt, dứt khoát khởi động tinh thần, đem cây thánh giá trao trả cho , vừa mỉm cười, vừa áy náy: “Ngại quá, nhưng nhiệm vụ này tôi làm đâu.”

      “Vì sao?” Giang Hành bị khơi lên hứng trí.

      Trần Tống Mạn tính là trả lời: “ vì sao cả, chẳng thích làm là chẳng thích làm, có được hay ? Tôi cũng có tự quyết ở phương diện này chứ?” nhìn ánh mắt Giang Hành thẫm lại chút, “ngày trước cũng từng , bảo tôi cần thân cận Abel, cái chính là dưỡng bệnh cho tốt rồi xuất viện. Sao mới hai tháng qua mà bác sĩ Giang sớm quên lời của mình vậy?”

      ngó đăm đăm Giang Hành, đôi con ngươi mang theo niềm khiêu khích. Còn vẫn ngọt nhạt thản nhiên: “Quả thực đây là quyền tự do của , tôi cũng chỉ là rảnh miệng kể chơi cho nghe chuyện ở cục cảnh sát thôi mà. Nếu từ chối , ờ, để tôi thẩm vấn ta cũng được.”

      Giang Hành đứng dậy muốn . Nhưng vừa đứng lên, lại ngừng giữa trung lát. ngoảnh đầu, nhìn Trần Tống Mạn suy nghĩ đăm chiêu, chỉ cười rồi : “Tôi thực hiểu, để bảo vệ người bạn chung trại chưa đầy ba tháng làm quen, so với việc biết chân tướng của chính mình, cái nào thích hơn nhỉ?”

      Trần Tống Mạn cúi đầu im lặng, răng cửa cắn lấy môi dưới. Giang Hành so với thần sắc vừa nãy còn lạnh lẽo hơn, nhìn thêm lần nào nữa, lẳng lặng quay người bỏ .

      “Giang Hành, chờ !” Ở phía sau, Trần Tống Mạn hấp tấp gọi giật ngược .
      Giang Hành xoay người. Trần Tống Mạn mím môi theo bản năng: “Tôi cũng rất muốn biết, vì sao quan tâm án mạng này?” Làm bác sĩ, lại hiểu biết nhiều về vụ án liên quan đến chức vụ mình, quả thực có điểm kỳ lạ.

      Bóng lưng Giang Hành hơi khựng chút. Nửa ngày, giải thích, chỉ điềm tĩnh phất tay: “Lần sau cho .”

      Rồi nhanh chóng biến mất khỏi đó.

      Lần sau?

      Trần Tống Mạn cười, ngã vào trong chăn, đưa cánh tay gầy che phủ đôi mắt, cả tâm tư chìm vào khoảng lặng. ta biết quan tâm, đây là cách ép buộc đồng ý mà thôi. Nhưng mà, Trần Tống Mạn thôi cười, làm sao Giang Hành có thể biết, Abel đối với người quan trọng?

      Thời điểm vừa nhập viện, kẻ nhận thức, khi đó ở trong mắt mọi người chính là quả bom hẹn giờ, dù là bình thường cùng nhau đùa giỡn thân thiết như Trương Tiểu Hồng, nhưng đôi lần bắt gặp, Trương Tiểu Hồng trước tươi cười, còn sau e dè, phòng bị. Tất cả mọi người đều như vậy, trừ Abel. đúng , Abel, Augus, Cora. Người bạn tâm thần phân liệt này luôn rất vô tư, mỗi người mỗi nết, bỗng chốc lại có thêm ba đồng minh tốt. giờ loại trạng thái ỷ lại, nếu người phòng bênh cạnh trở về, cho dù uống thuốc an thần cũng ngủ được. Trần Tống Mạn chợt nghĩ, bệnh của mình càng lúc càng trầm trọng rồi.

      “Thế nhưng tôi hiểu, để bảo vệ người bạn chung trại chưa đầy ba tháng làm quen, so với việc biết chân tướng của chính mình, cái nào thích hơn?”

      Câu hỏi của Giang Hành đột ngột lóe lên trong đầu .

      Trần Tống Mạn tận đáy lòng tin tưởng nạn nhân trăm phần trăm phải do Abel giết, nhưng vạn nhất… nếu thực là Abel làm, chính là che giấu cho ư?

      Lúc này Trần Tống Mạn rất đau đầu, chẳng biết nên làm sao. Cuối cùng dứt khoát đứng dậy, lấy thuốc an thần Trương Tiểu Hồng đưa bỏ vào trong miệng, nuốt khan xuống. Tuy rằng hơi khó chịu, nhưng ý thức lập tức được thả lỏng

      Để mai tính, còn giờ ngủ là vừa.

      tự với mình như vậy.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 21.1

      Hai ngày sau, Giang Hành thong dong vào phòng của Trần Tống Mạn, thần thái rất điềm nhiên. Mà Trần Tống Mạn lại vì vấn đề này cả hai ngày nay mất hồn mất vía, vừa muốn ngoài mặt làm ra bộ chẳng có việc gì để tránh Abel nhìn ra manh mối, lại vừa đứng ngồi yên tới lui, điều này khiến vô cùng mệt mỏi.

      Vì thế Trần Tống Mạn có chút kiềm chế được, khẽ cắn môi, sau đó quyết định vào phòng gặp Abel. Lúc này Abel ngồi giường xem TV, Trần Tống Mạn vào thấy kênh chiếu phim Hoàn châu công chúa, còn có Tiểu Yến Tử nhàng đạp khinh công, vừa nhìn cũng biết người kia chắc chắn là Abel.

      Thấy bước tới, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, : “Ngồi đây với nè.” Sau đó tiếp tục quay đầu xem Hoàn châu công chúa.

      Ngồi lát ở đó, rốt cuộc Trần Tống Mạn cũng kiên trì nổi.

      “Abel!” Vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi, “ thích xem phim cổ trang hả?”

      Abel nghe xong hưng phấn : “Đúng rồi, khi ở nước ngoài đến giờ có xem phim cổ trang có nhiều phức tạp như phim này, em xem Tiểu Yến Tử với Nhĩ Khang xứng đôi chưa kìa, cuối cùng nhất định sinh đứa con xinh xắn!”

      Trần Tống Mạn: “ ơi, Ngũ a ca mới là nhân vật chính mà.”

      Abel sợ tới mức ‘hoa dung thất sắc’: “Cái heo gì? Nam chính là Ngũ a ca hả? Hai người bọn họ phải em sao?”

      Trần Tống Mạn: “… chẳng lẽ đây là lần đầu tiên xem Hoàn châu công chúa?”

      Cậu bạn Abel thành gật gật đầu.

      Trần Tống Mạn: “Vậy xem …”

      Abel liếc mắt nhìn cái, sau đó im lặng tiếp tục xem phim truyền hình.

      “À!” Trần Tống Mạn ra vẻ tùy ý hỏi, “thánh giá của đâu? Sao thấy cầm theo bên mình như mọi hôm?”

      Abel nghe vậy cũng tỏ ra lơ đãng nhìn . Chính là ánh nhìn này đáng sợ tới mức đủ khiến Trần Tống Mạn giật hết cả mình.

      Abel chậm chạp ngoảnh mặt , lại nhìn chằm chặp màn hình TV, nhàng đáp: “ biết, chắc do Augus làm mất nó rồi.”

      Thần kinh Trần Tống Mạn đột nhiên căng thẳng: “ bảo sao? Em nhớ lúc trước em hỏi Augus là ai còn chẳng biết là ai cơ mà?”

      Abel chu môi: “Gần đây chuyện với .”

      Biểu cảm Abel tựa như có chút vui vẻ: “Cùng sống trong thân thể, nếu từ đầu chí cuối đều biết bạn cùng nhà của mình là ai, hẳn cũng có chút kỳ lạ.”

      Trần Tống Mạn gật gật đầu.

      “À nhớ rồi.” Abel kêu lên tiếng, “ từng với về con người em, hơn nữa cảm giác được, em đối với còn giấu giếm điều gì.”

      Trần Tống Mạn quẫn bách trả lời: “ lầm rồi, Augus …”

      “Noway!” Abel lắc lắc ngón trỏ, “thân thể của , nhất, làm sao lại lầm được.”

      Trong lòng Trần Tống Mạn bỗng dưng dâng lên loại cảm giác kỳ quái.

      Nhìn Abel tươi cười như hoa nở, càng bản thân mình tại áy náy hay bị chi phối bởi những cảm giác gì. Tóm lại càng chuyện với Abel, càng nhận ra có lưỡi dao găm vào lòng mình, ngay từ đầu đau, nhưng theo thời gian càng dài, lại càng biết nó loang lổ máu.

      “Em mới nhớ ra mình còn có việc, lần tới cùng xem TV nữa nha!” Trần Tống Mạn thực chịu nổi, bèn trốn khỏi phòng Abel.

      trở về phòng của mình, trái phải đều cảm thấy bất an. Nghĩ lúc rồi ló đầu ra ngoài, hướng về phía Trương Tiểu Hồng ăn hạt dẻ, liền vẫy vẫy tay.

      Ba phút sau, hai người đứng trước cửa phòng trực ban của Giang Hành. Trần Tống Mạn đứng ngoài chậm chạp muốn gõ cửa, chỉ cúi đầu chẳng biết nghĩ ngợi gì. Trương Tiểu Hồng ngáp tiếng, bèn giơ tay cộc cộc vài tiếng giúp gõ cửa, tiếp theo đẩy Trần Tống Mạn vào trong: “Vào vào em, chị còn bận ăn hạt dẻ, về muộn chút xíu là đám y tá kia nó xơi sạch rồi!”

      Dứt lời, Trương Tiểu Hồng còn hô: “Bác sĩ Giang, tôi đưa Trần Tống Mạn đến gặp này.”

      Trần Tống Mạn bấu lấy hông của Trương Tiểu Hồng, biểu cảm ra vẻ hung dữ. Chỉ thấy Trương Tiểu Hồng “méo” tiếng, sau đó lạch bạch chạy trốn, trước khi còn lè lưỡi trêu tức . nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn đến khi Trương Tiểu Hồng khuất bóng mới quay đầu lại, sau đó chợt hét lên vì giật mình.

      biến thái à, đứng gần tôi như vậy!!” Trần Tống Mạn khoa trương ôm ngực, “làm tôi sợ muốn chết.”

      Giang Hành liếc đường ngọt, rồi đẩy cửa phòng, ra hiệu: “Come on baby.”

      “Thế tra ra kết quả gì chưa?” Giang Hành ưu nhã ngồi vào ghế xoay, định liệu trước bộ dáng, hỏi.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21.2


      Trần Tống Mạn tuy rằng quen nhìn Giang Hành với bộ dáng gợi đòn quyến rũ, nhưng vẫn thể thừa nhận, vị bác sĩ khoa tâm thần trước mặt lại bỗng chốc trở nên khêu gợi vô cùng.

      vốn định tìm tới Giang Hành, nhưng nóng lòng muốn ra những gì mình nghĩ, cho nên suy xét tới lui cũng chỉ có thể tìm để giải bày. ũ rũ lên tiếng: “Đúng vậy, guốc trong bụng tôi, kỳ thực vừa nãy tôi tìm gặp Abel.”

      Giang Hành tỏ ra chăm chú lắng nghe.

      Trần Tống Mạn cau mày, trong mắt ánh lên tia sáng : “ biết rằng Abel nhận ra tồn tại của Augus chưa?”

      Giang Hành biểu cảm cũng có phần nghiêm túc: “Abel là bệnh nhân rất phức tạp, tồn tại ba nhân cách trong cơ thể, hơn nữa còn tùy ý hoán đổi được. Bọn tôi trong giai đoạn trị liệu lần trước cũng phát ra nhân cách của chủ yếu là Augus, nhưng Augus lại phải là chủ nhân cảm xúc thực .”

      Trần Tống Mạn nghe xong, mọi thứ như lọt vào trong sương mù: “Ý của là, Abel, Cora và Augus đều từng trao đổi việc với nhau?”

      Giang Hành dùng ánh mắt tán thưởng nhìn : “Chính xác. Nhưng so với Cora mà , Abel là tính cách mới xuất năm gần đây, trước kia có chuyện quen biết Augus, nhưng nếu bọn họ tiếp xúc nhau cũng đủ hiểu là bệnh tình của ngày thêm trầm trọng rồi.”

      bệnh như vậy, cần trị liệu ư?” Trần Tống Mạn nhịn được hỏi.
      Sắc mặt Giang Hành bình thản: “Nhà rót tiền cho bệnh viện chúng tôi, hàng năm tài trợ bao nhiêu là phí, nào là trang thiết bị, nào là tiền mặt quyên góp, xem như là nghỉ phép dài hạn ở đây.”

      “Dựa vào đó mà quan tâm nữa à?” Trần Tống Mạn có chút sốt ruột hỏi, dù nằm dài sofa cũng đứng hẳn lên, “nếu tình trạng ngày tệ chẳng lẽ cả đời thể xuất viện?”

      Gương mặt nhăn lại thành chiếc bánh bao: “Người nhà gì lạ quá!”

      Từ lúc vào nơi đây, chứng kiến cái gì gọi là nhân tình thế thái, ai cũng có bất hạnh, ở bệnh viện này, hơn phân nữa là người giàu có, bởi tiền viện phí cũng hề rẻ. Những bệnh nhân mỗi ngày tới lui ngoài hành lang, bọn họ cũng có gia đình, nhưng cảm xúc từ lâu chết lặng.

      Tim bất giác rơi vào khoảng .

      “Cơ mà cũng sớm biết vì sao Abel trị bệnh dứt.” Giang Hành nhìn Trần Tống Mạn, ánh mắt thẳm sâu như đại dương u tối, “ uống thuốc, phải chưa?”

      Trần Tống Mạn trầm mặc hồi. Chuyện này kỳ thực chỉ có và Augus biết, nghĩ tới Giang Hành cũng sớm mười mươi.

      Hừ, Giang Hành, đúng là con cáo gian xảo!

      tùy ý lấy đóa hoa nhựa bé xinh đặt bàn làm việc của , thờ ơ vung vẩy. Giang Hành ngó chòng chọc thêm lát nữa, sau đó mở miệng : “Ông đây trịnh trọng nhắc nhở , Abel cũng đơn giản, huống hồ cùng Augus tiếp xúc, nên cách xa hơn.”

      Biểu cảm Trần Tống Mạn trở nên kỳ quặc: “Chẳng phải kêu tôi tiếp cận Abel để lấy thông tin, giờ bảo tôi cách xa , lời của hơi bị mâu thuẫn đấy.”

      Giang Hành nhất thời nghẹn họng: “Ông đây chỉ muốn tốt cho , yếu mà còn ra gió có mà chết à!”

      Trần Tống Mạn nghe xong cũng lười phản bác, chỉ thở dài tiếng hỡi ơi: “Ờ, tôi yếu mà còn ra gió…” ngón tay vẽ tròn mặt bàn, “trước kia tôi ra gió chơi với cái đám Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, tại ra gió chơi với Augus, còn chơi với cả .”

      Giang Hành nheo mắt nhìn ngón tay thon dài ấy, đôi con ngươi càng thêm mông lung.

      Trần Tống Mạn cúi mặt xuống đất, buồn bã ngồi bẹp bên bàn, đóa hoa nhựa cũng bị làm cho nhàu nát: “ , cảm giác này ghét bỏ bà được.”

      tay lại đặt ngực mình: “Bác sĩ, xin lỗi chịu nổi…” Abel với như cá với nước, tại sao có thể ở sau lưng lừa gạt đây?

      Giang Hành nhìn ủ rũ, tựa như chú thỏ con, kìm lòng đặng vươn tay tới, muốn nhàng vuốt khẽ tóc , an ủi , nhưng tay vừa cách tóc mấy xăng ti mét, lại bối rối dừng ở trung.

      Nửa ngày sau, rút tay về.

      Giang Hành nghĩ ngợi, rồi kéo hộc tủ ra, lấy quyển sách dày cộp. Kỳ thực quyến luyến những ngón tay kia, lần trước có sờ rồi, mềm mại và bé bỏng…

      “Này này, tôi cần kiểm tra tâm lý đâu!” Trần Tống Mạn chu môi làm nũng.

      Giang Hành khó có được lần nhún nhường: “Thế bây giờ tính sao?”

      Trần Tống Mạn nhếch môi cười: “ cho tôi nghe vì sao quan tâm tới vụ án của Abel như thế?”

      Sắc mặt Giang Hành tựa như lạnh vài phần.

      Ngược lại Trần Tống Mạn nhất định tha, đưa tay ôm lấy tay , gạn hỏi: “ từng chỉ cần tôi hợp tác tôi biết mà???”

      Giang Hành lại nhìn , im lặng cả buổi, sau đó điềm nhiên đáp: “Bởi vì trước kia Abel từng là bệnh nhân của tôi.”

      ---

      Buổi tối, Trần Tống Mạn nằm ở giường, lăn qua lăn lại ngủ được. tại ỷ vào thuốc ngủ, trải qua thời gian khôi phục điều chỉnh, cuối cùng cũng có thể uống thuốc mà vẫn ngủ được.

      Cơ mà do hôm nay trong đầu có quá nhiều thứ phải nghĩ, xáo trộn, rối bời, mỗi chuyện đều tường tận ràng cho nên tâm trạng của cũng khá phiền muộn.

      Cứ như thế, rốt cuộc nửa đêm cũng buồn toilet.

      Toilet phòng hai ngày trước hỏng còn chưa sửa xong, vì thế ngồi dậy ấn nút đầu giường, chờ Trương Tiểu Hồng đưa tới toilet công cộng. Cả hai người đều rất nhanh.

      Đến toilet, Trần Tống Mạn bước vào gian bên kia, còn Trương Tiểu Hồng ở bên ngoài chờ .

      “Á!!!” Bỗng dưng bên trong vang lên tiếng thét chói tai. Trương Tiểu Hồng biến sắc, vội phi vào toilet, băng qua gian để lao tới Trần Tống Mạn, ôm vào người.

      “Gì mà la dữ vậy em???” Trương Tiểu Hồng gấp gáp hỏi.

      Trần Tống Mạn ngẩng đầu, sắc mặt tái , tóc tán loạn vai, trong mắt còn ánh lên tia sợ hãi: “Toilet bên cạnh… có người!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :