1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51

      “Ông ấy, bệnh rất nặng.” Trần Tống Mạn hít sâu hơi, nhìn chằm chằm về phía Lưu Thanh, “bác sĩ ông ấy sống quá năm.”

      Lưu Thanh nghe xong, mặt lên biểu cảm tiếc nuối. Y lắc lắc đầu, giống như thương xót cho bạn cũ: “Tội nghiệp quá. Cậu em ở đây lâu như vậy, nhưng vẫn có chuyển biến hay sao?”

      Trần Tống Mạn mím môi: “Tôi biết, lúc tôi gặp lại cậu, còn bị ông ấy đá bay ra ngoài.”

      có cảm giác thần kinh của mình căng đến cực hạn, giữa tiết trời rét mướt, ấy mà da đầu ngừng vã mồ hôi. Hơn nữa bị gió lạnh thổi, tựa hồ đặt thùng băng ở đỉnh đầu, Trần Tống Mạn vô cùng mệt mỏi.

      Trước mặt gã đàn ông thâm sâu khó lường kia, càng biết y muốn gì. Tuy nhiên y hỏi phải trả lời, mà cũng lờ mờ đoán ra được, y khảo xem lời và lời Augus có thực khớp với nhau .

      cách khác, chỉ cần nhỡ lời hại chết Augus.

      thấy tim mình đập thình thịch như trống, từng li từng tí như muốn nhảy khỏi lồng ngực mình. nhìn chằm chặp Lưu Thanh, mỗi cử chỉ, động tác của y; dù là đầu ngón tay vừa động, đều khiến hô hấp của đình trệ.

      “Augus vất vả rồi.” Lưu Thanh đột nhiên cảm thán.

      Trần Tống Mạn ngậm chặt môi, dám tiếp lời.

      nhìn về phía cửa hang, nếu nhầm người nằm bên kia tỉnh. Trần Tống Mạn dám quan sát lâu, sợ rằng Lưu Thanh phát . Cho nên chỉ có thể vừa vâng dạ với y, vừa liếc chừng hướng bên kia.

      Thấy Trương Tiểu Hồng ôm đầu ngồi dậy, mới xác định chị tỉnh. Vậy được, thể để Lưu Thanh phát !

      tại đứng đối diện với lưới sắt, còn Lưu Thanh đứng ngược hướng . Y nhướn mắt, đột ngột quan sát .

      Hỏng rồi, vừa rồi y hỏi cái gì? Trần Tống Mạn chỉ lo lắng nhìn Trương Tiểu Hồng, cơ bản chú tâm tới lời của y.

      “Về việc cậu em bị bệnh, em biết nhiều hay ít?” may Lưu Thanh cũng hỏi lại câu hỏi kia, mà chuyển đề tài sang Chúc Thần.

      Tuy rằng Trần Tống Mạn biết vì sao y đối với cậu mình lại có hứng thú, nhưng điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, đánh lạc hướng Lưu Thanh để Trương Tiểu Hồng nhanh chóng chạy thoát. Màu da tái nhợt, má có chút ửng đỏ bất thường, bờ môi khô nứt. bặm môi: “Tôi ông ấy nhập viện khi nào, thành , từ năm 16 tuổi tôi còn gặp lại cậu tôi.”

      “Ồ!” Lưu Thanh tỏ ra hứng thú, “trước kia ông ấy làm nghề gì?”

      Trần Tống Mạn tò mò nhìn y cái: “Hai người là bạn tốt, sao lại biết cậu làm nghề gì.”

      Lưu Thanh nghe lật ngược vấn đề, ý cười trong mắt càng sâu: “ em đây là chất vất sao?” Y quay đầu , ngẩng mặt nhìn mây trắng trời. “Lúc bọn gặp nhau, chưa từng nghe ông ấy đến nghề nghiệp. Nhưng có thể thấy ông ấy phải kẻ vô công rỗi nghề, như vậy trước kia cũng làm việc bình thường.”

      Trần Tống Mạn thừa dịp y tâm , liền đảo tầm mắt qua cửa hang bên kia — Trương Tiểu Hồng bấy giờ còn tung tích.

      thở dài nhõm hơi, tiếp tục đẩy đưa câu chuyện: “Lúc đó tôi còn , nhớ lắm.” Lời vừa thốt ra, liền hối hận.

      Quả nhiên khi nghe xong, Lưu Thanh lập tức xoay người lại nhìn . Y nheo mắt, biểu cảm cay nghiệt và hiểm độc: “Mày gì đấy?”

      Trần Tống Mạn biết lỡ lời, trong đầu tưởng tượng ra thảm cảnh mà sắp phải đối mặt. Thần trí rối rắm, nên làm gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!

      đợi nghĩ ra cớ để trả lời, chợt thấy ánh nhìn y chuyển về phía Trương Tiểu Hồng ban nãy, nhìn hồi lâu.

      “À, chả trách.” Y kỳ quặc câu khiến Trần Tống Mạn sợ tới mức thân thể co rụt lại.

      Lưu Thanh nhàng : “Vừa rồi đánh ngất bạn em, chỉ là muốn bạn em nghe được cuộc chuyện này. Nhưng tại xem ra bạn em hiểu lầm phải.”

      Trần Tống Mạn gật gật đầu, trong lòng mắng thầm: Hiểu lầm cái búa!

      ấy hiểu lầm làm gì bất lợi với tôi.” Trần Tống Mạn ra vẻ thoải mái khoát tay, “ lát tôi khi trở về tôi , chúng ta chỉ đơn thuần trò chuyện mà…” Lời của nghẹn trong cổ họng.

      Bởi vì vai ống sắt lạnh lẽo.

      Súng lục.

      run rẩy chút, sau đó im lặng hoàn toàn.

      “Trở về?” Lưu Thanh mạnh bạo kéo mái tóc dài của , cưỡng ép quay mặt về phía y, mặc cho da đầu Trần Tống Mạn đau rát. “Mày còn nhớ xác chết ở sau bệnh viện ?” Y thấp giọng bên tai , “giờ tao giết mày tại đây, ai truy cứu được tao, hung thủ nghiễm nhiên bạn vừa bỏ chạy của mày.”

      Thế lực của y bao lớn, Trần Tống Mạn mường tượng được nữa.

      “Mày đơn thuần nghĩ tao thả mày ?” Lưu Thanh cười nhạo.

      tại bị lời của y dọa đến sợ mặt cắt còn giọt máu, càng nghĩ nhiều, tay chân quờ quạng muốn phản kháng kẻ uy hiếp mình, nhưng y dễ dàng né tránh . Đáng sợ hơn là lúc y những lời này, biểu cảm luôn luôn tươi cười.

      “Mày đừng gạt tao.” Cẳng chân Lưu Thanh bị Trần Tống Mạn hoảng loạn đá trúng khiến y có phần tức giận. Y nhấc chân lên, sút vào chân phát. chỉ thấy cảm giác đau đớn lan tỏa, tự chủ được khuỵu xuống.

      Lưu Thanh túm tóc , họng súng theo bả vai chuyển ra sau gáy. Tim đánh thót giây, đủ biết đó là súng .

      Bấy giờ đầu óc ong ong, da đầu đau chịu được nhưng thể làm cách nào để giảm bớt cơn đau. Đầu gối khuỵu đất, may mắn là tầng mỏng manh rêu xanh bao phủ đất, cho nên lúc quỳ xuống phải quá đau, chỉ là còn sức lực để bỏ trốn nữa.

      động đậy được, cơn đau cũng dần dần chai lì, nhưng trong lòng nghẹn ngào uất ức đến rơi nước mắt. Đôi con ngươi nhìn thấy mảng trời trong suốt và mây trắng bồng bềnh, thấy được Lưu Thanh, càng mường tượng ra bộ dạng của mình lúc này. Nhưng cũng biết, nhất định rất chật vật, thê thảm.

      “Con kia, tao cho mày cơ hội sống.” Giọng khàn đục của y vang lên. “Mày Augus có phải cớm chìm ?” Y hất tay khỏi suối tóc dài khiến Trần Tống Mạn lảo đảo ngã ra đất.

      Quần áo của đều dính bùn, tóc dài tản ra đất, da dẻ tái nhợt, giống như nữ quỷ chui lên từ địa ngục.

      Vừa ngã xuống đất, Trần Tống Mạn theo bản năng lấy tay cào đất, mồ hôi ướt đẫm quần áo bệnh nhân. cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đùi, cố gắng trườn .

      “A—“ hét thảm tiếng.

      Lưu Thanh nhanh chóng vòng tới phía trước , dùng lực đá vào cổ tay bé. Dường như nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ ở bên tai, rồi lần nữa đau đớn lại lan tỏa trong từng thớ thịt.

      Mặt áp vào rêu, môi há to, trong cổ họng phát ra tiết nào.

      “Nghĩ tao đùa hả?” Lưu Thanh ngồi xổm, họng súng đen ngòm đặt ngay sườn mặt , lạnh lẽo chạm vào làn da trắng bệch. “, nó có phải cớm chìm hay ?”

      Trần Tống Mạn thống khổ nhắm mắt.

      Trước mắt bỗng chốc ra rất nhiều người. Cha , mẹ , Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, bạn bè thời cấp hai, cấp ba, học trưởng mà thầm mến. Còn có những người bạn gặp sau này, Augus, Trương Tiểu Hồng, và cả Giang Hành. Nửa giờ trước, vẫn ở bên cạnh , trao nụ hôn nồng ấm; vậy mà lúc này lại trong tình cảnh thập tử nhất sinh. Người ta thường , lúc nguy nan nhất là lúc cuộc đời như cuốn phim chiếu chậm, quả chẳng sai.

      Vừa nãy vừa ngã nhào đất, giống như va muốn vỡ trán; giờ mồ hôi hòa lẫn nước mắt, khốn đốn tận cùng, cũng cục diện diễn ra theo chiều hướng gì nữa. Trần Tống Mạn khó khăn hít thở từng đợt, giọng đứt quãng: “Tôi biết gì… a!” Lời chưa trọn vẹn, lại bị y đá thêm đá vào vai.

      lộn hai vòng đất, khi dừng lại vẫn là sườn mặt tiếp rêu xanh.

      Mũi giày thể thao màu xám cũ kỹ của Lưu Thanh phóng đại trước mắt , cuối cùng dừng hẳn. ngồi xuống, chậm rãi hỏi : “Tao hỏi lần chót, Augus nằm vùng phải ? Và quyển nhật ký của nó giấu ở chỗ nào?”

      Trần Tống Mạn cười khổ, thân thể đau nhức ngừng: “Tôi biết… gì… trước kia tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, còn nước ngoài du học. Sau này… là nhà , đưa tới. Nhà bọn họ… tranh giành gia tài, trai…” Ý thức ngày càng mơ hồ, lời vỡ tan thành những mảnh vụn, tạo nên câu hoàn chỉnh.

      Cuối cùng, suy kiệt ngã đất, thở hổn hển. Tay chân động đậy nổi, chỉ còn biết trơ mắt nhìn Lưu Thanh chậm chạp đứng dậy trước mặt mình. nhắm mắt, vành tai kề đất.

      Dường như nghe tiếng mẹ năm nào.

      Mà sở dĩ Lưu Thanh còn chần chừ, là bởi vì y suy xét. Y suy xét xem có nên tin tưởng Trần Tống Mạn hay . Rốt cuộc, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của y, y tin rằng Trần Tống Mạn chẳng hề dối. Quả ta biết gì về chuyện này.

      Y tin con đàn bà qua lại với Augus quá nửa năm, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc – lại có thể che chở người đàn ông, nhất là người đàn ông này phải nhân tình của ả. Cho nên, y tin chắc nhận định của mình.

      Nghĩ đến đây, Lưu Thanh có chút hối hận về quyết định ngày hôm nay.

      Trước kia y luôn khăng khăng rằng Trần Tống Mạn và Augus có mối quan hệ mật thiết hơn những gì thể bên ngoài, mà ta cũng biết thân phận Augus; cho nên y mới thừa dịp này mượn gió bẻ măng, chính là để uy hiếp moi ra nguồn cơn Augus có phải cớm chìm hay . Đáng tiếc chẳng như mong muốn.

      Tuy vậy… Lưu Thanh cúi đầu nhìn Trần Tống Mạn thở yếu ớt, chậm rãi giơ cao khẩu súng lục, kéo nòng.

      Y vạch ra kế hoạch hoàn chỉnh, mặc kệ ta cho mình đáp án ra sao, ta cũng còn mạng quay về nữa.

      Vài giây sau đó, họng súng nhắm thẳng vào đầu Trần Tống Mạn.
      Chương 52

      Trần Tống Mạn nằm mặt đất, nhìn chằm chằm họng súng tối om chĩa về phía mình, đầu óc trống rỗng. nhìn động tác của Lưu Thanh, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng đạn xé gió.

      nhắm mắt chịu chết.

      Trong phút giây bất chợt, Trần Tống Mạn nhớ tới những chuyện từng xảy ra trong cuộc sống mình, giống như phim truyền hình, vừa phô trương lại vừa giả tạo. Mà lúc này cũng chính là người xem, xem cuộn băng lúc mình còn sống.

      đột nhiên có ý tưởng.

      Bản thân ngay khi tòa án phán tội ngày đó, vốn nên chết rồi. Ở bệnh viện tâm thần này nửa năm, là thời gian trộm được. , là do thưởng. Là Giang Hành thưởng cho .

      Nghĩ đến , Trần Tống Mạn đột nhiên thấy đau lòng. Vừa hay nước mắt lại rơi, nửa muốn chết, nửa muốn tiếp tục sống. Có lẽ đây là vận mệnh của . Mặc dù Giang Hành có nỗ lực cách nào chăng nữa cũng xoay chuyển được vận mệnh đen đủi này. Chết, chính là vấn đề sớm muộn.

      Trần Tống Mạn cảm thấy bản thân may mắn khi ngần ấy thời gian cuối cùng bên cạnh, trao thứ tình vẫn luôn hằng khao khát. Còn Augus, may vì thân phận vẫn giữ nguyên. Cuộc đời của đến đây xem như mãn nguyện rồi.

      Chỉ là ra như vậy, rất cam tâm.

      tiếng nổ nặng nề rơi xuống đất, có đau đớn như dự kiến. Trần Tống Mạn chậm rãi mở mắt ra, thấy Lưu Thanh ôm cánh tay của mình, đôi con ngươi nhìn chằm chặp về phương hướng khác. Sắc mặt của y xanh mét, chân mày nhíu chặt, ánh mắt tựa như sát nhân. Y nửa quỳ dưới đất, tóc và quần áo đều dính lá khô, nhìn qua có chút chật vật.

      Trần Tống Mạn biết bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ trơ mắt nhìn động tác Lưu Thanh ngừng lại giữa trung, sau đó y nhanh chóng nhặt khẩu súng lục lên, che miệng vết thương, gấp gáp chui qua cửa động, ra ngoài. Hóa ra ở đó còn có cửa to hơn, và ban nãy y vào bằng đường đó. Thoáng chốc, khu vui chơi cũ nát chỉ còn lại mỗi . Trần Tống Mạn nằm đất, xung quanh mảng tĩnh lặng.

      chẳng biết vừa rồi ai nổ súng bắn Lưu Thanh, cũng có khả năng suy nghĩ. Bởi vì lúc y chạy , cũng chịu được cơn đau lan tỏa khắp người, mọi thứ tối sầm ngay, lâm vào hôn mê bất tỉnh.

      Trần Tống Mạn có cảm giác mình ngủ giấc dài. Ở trong mơ, vẫn còn như ngày trước, là hai mươi tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học nghiên cứu sinh. đứng trước cửa nhà, tim đập nhanh và có hơi loạn nhịp.

      chờ đưa tay gõ cửa, cửa chính được mở ra, và cha xuất trước mắt. Trông thấy , ông bèn tươi cười: “Con về rồi hả? Còn đứng ngẩn ngơ làm gì, vào nhà con.” xong, ông còn vỗ vỗ vai Trần Tống Mạn mấy cái, sau đó quay lưng vào phòng.

      Trần Tống Mạn lẳng lặng nhìn ông, ngay lúc ông xoay người trong nháy mắt, từ phía sau xông lên ôm lấy ông.

      Ba ơi, ba ơi. Con nhớ ba lắm.

      chẳng biết vì sao lại ở chỗ này, vì sao cha còn sống, nhưng còn sức lực để nghĩ nữa. chỉ muốn ôm chặt lấy ông, áp gò má vào tấm lưng vững chải, cảm nhận ấm áp của gia đình. Cha rất khỏe mạnh, người có máu me, rất lâu, rất lâu rồi. càng ôm chặt ông hơn.

      “Sao vậy?” Trần Khánh Dân quay đầu nhìn con . “Hôm nay biết thương ba nó quá mà.”

      Trần Tống Mạn nới tay, lắc đầu : “ có gì, con cảm thấy nhớ ba thôi.”

      Trần Khánh Dân đưa tay đỡ lấy túi xách vai của xuống: “Ngồi con, dì con nấu cơm xong rồi, ba dọn cho con ăn.” Ông vỗ vỗ đầu Trần Tống Mạn. “Con khờ quá.”

      Trần Tống Mạn nghe xong muốn khóc.

      Thấy trở về, Giang Uyển Chi vui mừng chào đón: “Mạn Mạn về rồi, đến đây ăn cơm. Thức ăn hôm nay đều là những món con thích.”

      Trần Tống Mạn im lặng.

      Ở trước mặt cha , Giang Uyển Chi luôn luôn hiền thục, nhu mì.

      Như thường lệ, im lặng , chỉ kéo ghế ngồi. Trần Phinh Đình sôi nổi từ trong phòng chạy ra, ngồi bên cạnh ngừng liến thoắng. “Chị hai, ăn thịt!” Trần Tống Mạn còn chưa kịp phản ứng, trong bát có vài miếng sườn xào chua ngọt.

      ngẩng đầu, thấy Trần Phinh Đình dịu ngọt cười với . , đây phải.

      Từ trước đến giờ, tuy rằng hai mẹ con họ luôn đối xử tốt với trước mặt cha, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là giả tạo. Mà tại … Trần Tống Mạn có thể biết, mỗi lời , mỗi hành động của họ đều là lòng.

      càng thêm rùng mình, bữa cơm như vậy, biết bản thân ăn mấy bát. Tóm lại bàn ăn đồ ăn còn thừa lại cái gì. Trần Tống Mạn xoa bụng quay về phòng, ngồi ở giường nhìn quanh lượt. Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ là bức tường giấy có hơi xa lạ. Đột nhiên có chút nghi ngờ.

      ra vẫn nằm mơ, nơi này vẫn là phòng bệnh, và chỉ nằm mơ thôi?

      “Trần Tống Mạn!” Bất giác, nghe thấy ai đó gọi tên mình.

      Trần Tống Mạn đứng dậy, ngồi tại chỗ nhìn lướt qua, sau đó mắt đảo quanh trần nhà: “Ai thế?”

      “Trần Tống Mạn, tỉnh mau.” Giọng kia tiếp tục kêu.

      Trần Tống Mạn cau mày: “Tôi có nằm mơ, lúc này tôi hoàn toàn tỉnh táo.”

      tại có cha, có gia đình, mọi thứ vẫn còn như trước kia. Đây mới đúng là cuộc sống chân chính mà luôn ấp ủ. Nhớ tới vòng ôm kiên định của cha mình, càng vững tin vào nhận định của .

      “Nhưng là ai?” ngẩng đầu hỏi.

      trần nhà bỗng có thanh .

      lúc còn kiên nhẫn để chờ đợi, bỗng trước mắt lên vài hình ảnh mơ hồ. Dường như --- là nam nhân đeo khẩu trang?

      chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt thẳm sâu như biển, đời này kiếp này cũng quên.

      , đây mới là mộng.

      Chỉ ở trong mơ, hai mẹ con họ mới cư xử tốt với như vậy. Cũng chỉ ở trong mơ, cha mới đứng rành rành trước mặt như thế.

      Bừng tỉnh đột ngột, khung cảnh xung quanh bỗng phát sinh những biến hóa khôn lường, tường giấy ấm áp bỗng trở thành vách tường máu me loang lổ. nhanh chóng quay đầu nhìn về giường lớn đằng sau, sợ tới mức lùi liên tục, bị ngã xuống đất – mới thấy giường tràn ngập máu tươi.

      Từ sâu trong nội tâm nhớ lại, nhớ lại miệng vết thương máu chảy đầm đìa. điên cuồng lắc đầu, hai tay ôm lấy mặt, bộ dạng như sắp khống chế được mình nữa: “Đây là mơ, đây là mơ, là mơ!” ngừng lẩm bẩm, dẫu cho khắc cũng ngừng.

      Cuối cùng Trần Tống Mạn chịu đựng nổi, bàn tay đập mạnh xuống đất, dùng sức gào lên: “Aaaa----!”

      lần nữa tỉnh giấc, Trần Tống Mạn phát mình nằm giường bệnh. Mi mắt nặng trĩu, muốn mở thế nào cũng lên. Cơ thể đau nhức, vô lực.

      cắn răng, cố dùng hết sức mở mắt, lọt vào mắt tia ánh sáng, sau đó mọi thứ trắng xóa mảnh. Ánh sáng chói lòa khiến phản xạ có điều kiện khép chặt đôi mi. Thẳng vài giây sau, mới hé mắt thêm lần.

      Ước chừng hai phút trôi qua, Trần Tống Mạn mới nhìn thứ trắng lòa trước mắt. Là trần nhà. Cả người còn tri giác, cũng chỉ có thể thử nhúc nhích nơi cần cổ, gắng quay đầu sang bên kia. ra nằm giường bệnh.

      Mu bàn tay phải cắm ống tiêm truyền nước, cánh tay bị cố định ở giá treo, tay trái và hai chân cần nhìn cũng biết, hẳn cũng là cái dạng này. y tá đứng bên mép tay phải của , chẳng làm gì. Trần Tống Mạn dùng hết sức đưa ngón trỏ lên, nhàng chạm vào người y tá. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau đó ngừng động tác, đôi con ngươi mở to.

      Rồi thấy nàng ta ném bỏ trong tay vật gì, bộ dáng hệt như thấy quỷ, rầm rầm chạy khỏi phòng bệnh. Trần Tống Mạn còn chưa tự chế giễu bản thân xong thấy nàng ta hớt hải trở về, phía sau còn có vài người vận áo blouse trắng. Trần Tống Mạn thấy mặt mũi bọn họ, tuy nhiên cũng biết bọn họ đến cùng nàng. Bên cạnh đó, dáng người cao ráo, khí chất ngời ngời đứng ở đằng kia, ai khác ngoài .

      Bác sĩ của mình.

      Mí mắt Trần Tống Mạn bị vạch vạch lại, ánh sáng đèn pin lóe lên rồi lại tắt, tiếp theo bác sĩ thu hồi đèn pin, khom người đối diện với .

      “Đây là mấy?” Bác sĩ chìa ra hai ngón.

      Nếu lúc này có thể bộc lộ cảm xúc trong lời , nghĩ nét mặt mình co rút hẳn luôn. Khóe môi hơi giật giật, giọng khàn khàn chẳng giống tiếng của tí nào, nhưng vẫn phải miễn cưỡng mở miệng: “Là hai.” Trần Tống Mạn thành trả lời.

      Bác sĩ gật đầu, sau đó tự trỏ vào bản thân: “Vậy tôi là ai?”

      Trần Tống Mạn nheo mắt mấy lần: “Ai biết.”

      Trong mắt bác sĩ lóe lên tia kinh ngạc, sau đó dường như nhớ ra mới đem khẩu trang đeo mặt mình kéo xuống. À à, ra là Hoàng Nhạc.

      Trần Tống Mạn cảm thấy buồn cười, rồi cất giọng khàn khàn tiếp: “Gió xoáy bát nhân, thần chém gió…”

      Hoàng Nhạc thở dài nhõm hơi, đứng dậy với người đằng sau: “Tâm lý bình thường, nhưng vết thương cơ thể lại nghiêm trọng.” Dứt lời, quay sang nhìn Trần Tống Mạn, “toàn thân đều là thuốc tê, cho nên cử động được.”

      Tuy rằng bọn họ chỉ là bạn bè xã giao, nhưng khi thấy Trần Tống Mạn bị quấn thành cái xác ướp nằm giường, trong lòng Hoàng Nhạc cũng đau xót lắm. Lúc những lời này, còn len lén nhìn về người bạn đứng ở phía sau. Ngay cả còn đành lòng, thế trái tim của thành cái quỷ gì rồi.

      nhớ khoảnh khắc mình, Trương Tiểu Hồng và Giang Hành bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến khu vui chơi, thấy Trần Tống Mạn ngất xỉu đất, khắp người là vết thương và bùn, móng tay cào đất, hôn mê bất tỉnh. Khi đó Giang Hành cũng giống tại, gương mặt cảm xúc, chỉ nhìn Trần Tống Mạn lượt, rồi tay nắm chặt thành quyền.

      Từ đầu đến cuối, Giang Hành đều rất bình tĩnh.

      Bình tĩnh kêu xe cứu thương, bình tĩnh ngồi xổm trước Trần Tống Mạn. Bằng động tác dịu dàng nhất có thể, ôm lấy vào lòng, cẩn thận kiểm tra từng chút vết thương. Hoàng Nhạc vẫn còn nhớ , trong lúc lơ đãng bắt gặp ánh mắt của Giang Hành.

      Đó là ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, khiến nghĩ lại rét mà run.
      Chương 53

      Sau khi kiểm tra xong, Hoàng Nhạc khôn khéo ra hiệu chúng y tá rời khỏi phòng bệnh, để lại gian riêng cho đôi nam nữ kia. Trước khi , y còn đem theo di động của Giang Hành, tránh việc bọn họ bị quấy rầy.

      Giờ phút này mi mắt nặng trĩu, vừa mới nhìn xung quanh vòng, liền mệt mỏi khép mắt lại.

      lát sau, khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Tuy nhiên cũng mở mắt ra, bởi vì cảm giác được đó là hơi thở thân quen.

      Loại hơi thở này khiến an lòng.

      Trước lúc hôn mê, lúc nằm trong mộng, hình bóng vẫn ngừng lên trong tâm trí . Cuối cùng kéo quay về với cuộc sống thực. Nếu phải , có lẽ mãi mãi ngủ yên trong giấc mơ dài, chẳng muốn tỉnh dậy nữa.

      Lúc Hoàng Nhạc khỏi, Giang Hành lẳng lặng ngồi ở bên giường, tiếng cũng than. nhớ tới mình đợi ngoài phòng mổ hơn bảy giờ, bác sĩ mới ra khỏi phòng, chuyện với .

      “Tay trái trật khớp, xương bánh chè đùi phải vỡ vụn, cẳng chân bị gãy xương. Sau gáy có máu bầm, nhưng cũng quá trầm trọng, chỉ cần ngơi thời gian hết. Nhưng đáng lưu ý là mấy chỗ gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng tốt. Hơn nữa người cũng có nhiều vết trầy xước.”

      Từng lời từng lời rơi vào tai , giống như lấy búa tạ đập vào trong lòng. Nhiều thương tích như vậy, nhưng vẫn kiên trì chờ người đến cứu. Hẳn suốt thời gian đó phải chịu rất nhiều tuyệt vọng, khổ đau, gần như cảm nhận được hết. Chỉ cần nhớ tới, Giang Hành thở nổi.

      “Ngoài ra, lúc bệnh nhân lâm vào hôn mê…” đoạn, bác sĩ ngập ngừng giây lát. “Ý chí sinh tồn của bệnh nhân yếu dần.”

      bảo sao?” Giang Hành vốn luôn im lặng đột ngột ngẩng đầu lên, tay ghì mạnh bả vai của bác sĩ, đôi con ngươi hung tợn đến nỗi muốn đem bác sĩ nuốt sống.

      Bác sĩ vốn quen nhìn thấy người nhà bệnh nhân kích động, cơ bản bị dọa dẫm gì nhiều, y chỉ bình tĩnh giải thích: “Bệnh nhân có tiền sử tâm thần, cho nên khi hôn mê não bộ trở nên sinh động hơn người khác. Về phương diện này là chuyên gia nên cũng hiểu mà, ấy muốn tỉnh lại.”

      phải chỉ đơn giản hôn mê ư?” Hoàng Nhạc đứng bên giật thót, vội vàng kéo vị bác sĩ sang bên hỏi han. “Làm sao lại… như vậy?”

      Bác sĩ nâng gọng kính: “Hai chuyên khoa tâm thần, so với tôi biết nhiều hơn chứ. Nhưng theo tôi áp lực tinh thần quá lớn đè nặng bệnh nhân suốt thời gian dài, lần này hôn mê tạo cơ hội cho bệnh nhân trút bỏ, cho nên ấy chỉ muốn ngủ luôn.”

      Y tá đứng cạnh liền đưa bệnh án cho bác sĩ. Y đưa tay cầm lấy, ký vào tờ giấy rồi tháo xuống khẩu tranh: “Chốc nữa bệnh nhân được đưa vào phòng bệnh, các có thể vào xem tình hinh. Gọi ấy tỉnh lại, càng tỉnh sớm chút, thân thể càng hồi phục tốt hơn.”

      xong y bèn quay người rời .

      Giang Hành lẳng lặng bước theo xe Trần Tống Mạn, lời nào.

      Buổi sáng, còn cùng ở trong công viên, đứng ở con đường . nhìn sợi tóc mềm mại phiêu đãng ở trung, khuôn mặt ửng hồng nhắn vẫn cười với , nhưng sao bây giờ lại thành ra như vậy?

      nhìn bị quấn băng trắng nằm xe, bùn đất mặt tẩy rửa sạch tươm, càng để lộ những miệng vết thương đáng sợ. vốn trắng trẻo, nõn nà giờ người ra người, quỷ ra quỷ, sức sống cũng gần như lụi tàn.

      Giang Hành thả lỏng tay, nhàng đặt lên vầng trán của Trần Tống Mạn. Đáy mắt lạnh băng hàm chứa đầy đau đớn.

      Nhất định phải tỉnh lại,

      của .

      Giây phút này, Giang Hành ngồi bên giường cùa Trần Tống Mạn, ánh mắt nhìn từ đỉnh đầu quấn băng gạc rồi chuyển đến bắp đùi. Trần Tống Mạn cảm nhận được tầm mắt nóng rực chuyển động cơ thể mình, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh như vậy, thanh.

      Rốt cuộc, Trần Tống Mạn nhịn được nữa, dùng hết sức mở mắt ra. thấy Giang Hành nhìn chằm chằm đùi , trong lòng bỗng dâng lên cơn giận nào đó, nguyên nhân. toan muốn gượng dậy.

      —!” Vừa mấp máy ra tiếng, Giang Hành vội quay đầu nhìn về phía , rồi đem nằm giường bệnh. Thấy Giang Hành phản ứng như vậy, Trần Tống Mạn càng thêm tin vào nhận định của mình.

      có gì ngăn lại, hai hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chậm rãi tuôn xuống. Dòng lệ nương theo gò má, chảy lên gối đầu.

      Giang Hành nhìn , sắc mặt càng thêm tối tăm.

      Lúc nước mắt rơi xuống, thậm chí còn dám rời tay. Ngón tay thuôn gầy nắm lấy tấm chăn, vải dệt màu lam bị siết chặt, tạo thành những nếp nhăn nhàu nhĩ.

      “Em trách sao?” trách , trách đánh thức khỏi cơn mộng đẹp?

      Trần Tống Mạn bất đắc dĩ nhắm mắt, giọng điệu u buồn: “Chuyện cũng rồi.”

      Trong đầu Giang Hành chợt có dòng suy nghĩ lướt qua: Em trách móc , em hi vọng em tỉnh dậy, em hi vọng nhìn thấy .

      Bao nhiêu nỗ lực từ trước đến nay, chỉ vì bảy giờ mộng mị, tất cả đều như dã tràng xe cát biển Đông?

      “Em hối hận.” Giang Hành khép mắt, trong lòng ỉ đau. Nơi nào đó đau đến mức khiến còn sức lực nữa, chỉ ngồi giường. Bóng lưng cương trực của vẫn thẳng tắp. Hai đấm ngừng nắm lại, mở ra. Nắm lại, mở ra…

      Trần Tống Mạn thở dài: “ phải em hối hận.” Toàn thân nơi nào cử động được, cố chút vẫn đơ như cũ. Trần Tống Mạn tiếp tục thở dài. “Em sớm nhận ra.”

      sớm?

      Đôi con ngươi của đột nhiên nổi lên gió lốc, lại có chút khó ngờ nhìn về phía Trần Tống Mạn.

      Em muốn rời khỏi sớm ư? Hoặc có thể , cho đến bây giờ em hề hạ quyết tâm để kề vai sát cánh với .

      “Đó là kết quả thường gặp nhất. Thời điểm mà em ngã khuỵu đất cũng tính đến đường thảm nhất đời. Nhưng em nghĩ ra mọi thứ lại theo hướng như thế, nhất thời thông suốt được.” thở dài, giọng nghe buồn buồn.

      Giang Hành sửng sốt hỏi lại: “Em sao?”

      Trần Tống Mạn miễng cưỡng : “ cần phải chịu khổ để người tàn tật như em đâu, đừng quan tâm em nữa.” Khi thốt ra những lời này, tim đập kịch liệt, ngay cả da đầu cũng run run.

      Biểu cảm của đầy khó hiểu: “Em tàn tật chỗ nào?”

      Trần Tống Mạn cũng thấy có hơi kỳ lạ: “Đùi em. Đùi em bị gãy rồi đúng chứ?”

      Giang Hành dở khóc dở cười: “Tại sao em phán đoán mình bị gãy chân?”

      Ơ?

      Chẳng lẽ bản thân vẫn bình an vô ?

      Nghĩ đến đây, Trần Tống Mạn sốt ruột : “Lúc ngồi cạnh giường nhìn chằm chặp vào đùi em bằng vẻ mặt đầy đau đớn, em nghĩ phen này em xong rồi…”

      “Em đừng lo.” Giang Hành vỗ vỗ vào lớp thạch cao bên ngoài. “Chân em tuy rằng nghiêm trọng nhưng bị tàn phế.”

      nhìn về phía , trong đầu đột nhiên lóe lên trăn trở: “Vừa nãy những điều em về chuyện này?”

      “Đúng vậy.” Trần Tống Mạn hoang mang nhìn Giang Hành, “nhưng khiến hiểu lầm gì đó?”

      Cho nên muốn rời khởi .

      Đột nhiên Giang Hành nảy sinh loại xúc động, giống như đứa bé nhảy cẫng lên vì vui mừng. Hiểu lầm được hóa giải, nét mặt của cũng trở nên ôn hòa hơn. Nghe được cười cợt trong câu của , Giang Hành cũng hề xấu hổ. đưa tay vuốt ve lưng .

      Trần Tống Mạn toan mỉm cười, nhưng chợt phát ra môi vừa nhếch đau muốn thấu xương.

      “Đừng lộn xộn.” Giang Hành cúi người nâng cằm Trần Tống Mạn. “Môi em đều bị em cắn nát, tại máu bầm vẫn chưa tan, nên nhếch miệng.”

      Trần Tống Mạn ngoan ngoãn khép môi, yên lặng nhìn gương mặt to đùng của trước mắt mình. vẫn còn mặc áo màu lam nhạt lúc sáng, cổ áo cởi bỏ hai nút. Tuy rằng che giấu tốt lắm, nhưng sâu gương mặt kia vẫn toát lên những mệt mỏi thành lời. ràng chỉ vừa trải qua cơn mộng mị, mà dường như cách khoảng thời gian dài.

      Cơn mơ kia vô cùng chân , có cha , có , nhưng có Giang Hành. Cho nên gian phòng lớn vừa thân quen vừa xa lạ ấy vốn phải nhà của . Trần Tống Mạn luôn luôn biết, mình đối với Giang Hành luôn làm nũng và dựa dẫm . Loại suy nghĩ này từng khiến thay vì lựa chọn đối diện tình cảm của lại quyết định trốn tránh. Tuy nhiên, khoảng thời gian trốn tránh ấy giúp nghĩ thông số việc. Bản chất của tình vốn loại quan hệ dựa dẫm.

      Hai người tựa vào nhau, nhìn vẫn thấy nhớ, gặp nhau rồi muốn rời xa. Nếu , chính là dối lòng. Vì vậy bất chấp mọi thứ.

      sợ, còn sợ cái gì đây?

      Lúc nhìn sâu vào tình cảm của mình, biết mình còn lẻ loi độc, còn mù mịt phương hướng. Những cảnh tượng trong mơ khiến cảm thấy vui, nhưng .

      Trần Tống Mạn ngẩng đầu ngắm Giang Hành bằng ánh nhìn đau đáu. Yết hầu Giang Hành chuyển động lên xuống, đôi mắt chậm rãi dời xuống, dừng ở bờ môi . khí ngưng đọng vài giây, Giang Hành mới bắt đầu chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.

      “Đừng nhìn .” Giang Hành đưa tay che kín hai ô cửa sổ tâm hồn đẹp đẽ của . “Cơ thể em lúc này thích hợp để làm.”

      Trần Tống Mạn lập lức hiểu ý tứ của , phút chốc toàn thân trở nên ửng hồng. Nửa ngày, khóe môi cong lên.

      “Giang Hành.” Trần Tống Mạn đột nhiên gọi.

      Giang Hành cúi đầu lên tiếng.

      …” ở trong tim em rất quan trọng, so với mọi thứ đều quan trọng hơn. có thể ở bên em cả đời? Cả đời chăm sóc em, đừng bỏ mặc em mình lẻ bóng. có thể luôn ngắm em bằng ánh nhìn trìu mến, đặt em là số trong lòng ? có thể em, bệnh tật thế này?

      Những lời muốn đều nghẹn trong cổ họng, đáy lòng gào thét ngừng. Thế nhưng khi mở miệng chỉ còn thở dốc, cái gì cũng đều xong.

      luôn ở đây.” Giang Hành rút tay che tầm mắt của lại, bình tĩnh nhìn . thấy vẻ mặt thoáng qua kinh ngạc. “Em tin , để em xảy ra chuyện nữa.”

      Tuyệt đối .

      hiểu được.

      Trần Tống Mạn gần như muốn khóc.

      Giống như gian phòng trống rỗng đột nhiên tràn ngập ánh mặt trời. , chỉ có ánh mặt trời, ngay cả mặt trời cũng treo lủng lẳng trong phòng đây.

      Đều vì mình.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :