1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU SỰ ẤM ÁP CỦA EM - Nhuận Tâm Vô Thanh - 29 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Từ tết lịch năm trước Tiểu Mạch cẩn thận tiết lộ ra việc mình có bạn trai đến giờ, mẹ Tiểu Mạch hình như bình tĩnh. Là giáo sư đại học danh tiếng, mẹ mỗi ngày đều tiếp xúc với thanh niên trẻ, tâm tính cũng tương đối trẻ trung và cởi mở, đối với việc con đương cơ bản là có nguyên tắc “Cho con làm chủ”. Nhưng có nghĩa là Tiểu Mạch có lo lắng, huống chi, là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, cũng có chút tính bát quái.

      Cho nên, từ đó về sau, mẹ Mạch thỉnh thoảng gọi điện thoại tới, bóng gió cộng thêm trực tiếp tra hỏi, cuối cùng Tiểu Mạch vẫn thừa nhận, có bạn trai. Đối với tình huống của Lập Hành, Tiểu Mạch lựa chọn tiết lộ ít cho mẹ: Là lúc học đại học quen biết, năm ngoái gặp lại, quyết định ở cùng chỗ, cha mẹ trong nhà đều mất, chỉ có em trai cũng 24 tuổi, ấy tự mở công ty, làm trang web, tên là “Mạng lưới hướng dẫn y học Tiểu Mạch”, dung mạo rất đẹp trai.

      Mẹ Mạch nhìn ảnh chụp Tiểu Mạch gửi tới, rất hài lòng, :

      “Gien di truyền tốt”.

      Tiểu Mạch chợt cười, kết quả mẹ Mạch lại thêm câu:

      “Chỉ là so với ba con thiếu chút”.

      Đối với việc cha mẹ đều mất, Tiểu Mạch vốn tưởng rằng làm mẹ hài lòng, nghĩ tới mẹ mừng rỡ câu:

      “Ai da, phải lo lắng quan hệ mẹ chồng con dâu”.

      Tiểu Mạch nghe quen tai, nhớ tới Lộ Lộ cũng câu tương tự, trong lòng , cảm giác Lộ Lộ suy nghĩ khác hẳn người thường.

      Vài ngày sau, Tiểu Mạch nhận được điện thoại của mẹ, bên kia rất hưng phấn:

      “Tiểu Mạch, mẹ và cha con nhìn trang web chữa bệnh kia, ba tiểu tử này có đầu óc, làm chuyện đứng đắn, tương lai sáng lạn”.

      Tiểu Mạch buông điện thoại, mở loa ngoài, cho Lập Hành nghe chút, mắt Lập Hành sáng rực lên, nhếch khóe miệng, có chút đắc ý.

      Như vậy sau đó, mẹ Mạch đưa ra cầu, hai đứa ở cùng chỗ hai năm rồi, lông chân của con rể còn chưa tới cửa. Tiểu Mạch nghe xong, cười khổ trong lòng, nếu như lông chân con rể, sớm về nhà rồi, mấu chốt ở đây là có chân con rể. Lập Hành cũng có chút lo lắng, nếu tương lai mình có con , cũng nhất định muốn gả con cho người đàn ông thiếu chân. Suy bụng ta ra bụng người, cha mẹ Tiểu Mạch nếu như chấp nhận, cũng có thể hiểu được.

      “Lập Hành, em rất kiên quyết, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta cũng thể chia tay. Em sợ gì khác, chỉ sợ rút lui giữa chừng”.

      , Tiểu Mạch, sớm , bao giờ rút lui”.

      Lập Hành kiên định .

      “Tốt lắm, nếu bọn họ chấp nhận, cho xem sắc mặt, cũng muốn chịu đựng?”

      “Yên tâm, kiên quyết chịu đựng”.

      “Nếu như họ lời khó nghe, cũng được khổ sở, khổ sở cũng phải cho em biết, cho giấu trong lòng”.

      “Được, buồn, buồn tự điều chỉnh chút, sau đó với em, em thương , buồn”.

      “Em nghĩ như vầy, trước tiên em với bọn họ chuyện chân của , nếu như bọn họ cho đường sống, chúng ta liền trở về tranh thủ, nếu như có, chúng ta đấu tranh đến cùng”.

      Tiểu Mạch quơ quả đấm , như muốn đánh nhau.

      Lập Hành nở nụ cười:

      “Vấn đề là gì, bất kể họ có chấp nhận hay , là con rể có chân cũng phải tới cửa ra mắt”.

      Buổi tối Tiểu Mạch gọi điện thoại cho mẹ, Lập Hành ngồi bên người , kéo tay , ngón tay xoa xoa mu bàn tay . chuyện phiếm trong chốc lát, Tiểu Mạch hít hơi, nghiêm túc :

      “Mẹ, con có việc muốn với ba mẹ, mẹ để cho ba cùng nghe ”.

      Tiểu Mạch rất ít khi dùng loại giọng nghiêm túc này chuyện cùng mẹ, mẹ nghe lời này, lập tức cũng nghiêm túc, gọi ba Lâm.

      “Tiểu Mạch, con , ba và mẹ nghe đây”.

      Giọng ba Lâm cũng rất nghiêm túc.

      Lại hít hơi, mỉm cười liếc mắt nhìn Lập Hành, Tiểu Mạch giọng mà kiên định :

      “Trước khi chuyện đó, con muốn làm , con Phương Lập Hành, rất nhiều năm, nếu gặp lại ấy, cả đời này có thể con sống mình. Cho nên, bất kể xảy ra chuyện gì, xem như trời long đất lỡ, con tuyệt đối tuyệt đối chia tay ấy”.

      Người đàn ông bên cạnh gục đầu xuống, đặt tay ở bên môi, hôn .

      “Tiểu Mạch, cuối cùng xảy ra chuyện gì, con làm mẹ gấp gáp muốn chết”.

      Mẹ Mạch kiềm chế được, ba Lâm trầm ổn :
      “Bà nghe con hết ”.

      “Con muốn là, Lập Hành chính là Lập Hành, dù cho ấy làm sao, đời này con đều muốn ấy, chỉ cần ấy, phải, là đời đời kiếp kiếp, con chỉ cần ấy, ba mẹ hiểu ?”

      Lập Hành nghiêng đầu nhìn , ánh mắt giao nhau, mắt ửng đỏ.

      , cậu ta làm sao?”

      Ba Lâm là người thông minh, hiểu, con chuẩn bị trước bước.

      ấy thông minh, kiên cường, con, rất tốt với con, con cùng với ấy rất hạnh phúc. Nhưng, ba, mẹ, con và ấy lúc gặp lại, là ở bệnh viện, ấy… xảy ra tai nạn giao thông, chân trái cắt bỏ đầu gối 10 cm”.

      Tiểu Mạch xong, thở ra hơi dài, cuối cùng cũng được.

      Bên kia mẹ Mạch kêu lên tiếng “Cắt?!”. Ba Lâm trầm mặc. Sau đó, cúp điện thoại. Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, nước mắt rơi xuống. Lập Hành của tốt như vậy, vì sao bọn họ tìm hiểu liền cúp máy? Lập Hành nhất định đau đớn. Lập Hành nhô đầu ra hôn chóp mũi .

      sao, Tiểu Mạch, đừng khóc được ? Chúng ta vừa mới bắt đầu, chuẩn bị tâm lý, cho bọn họ chút thời gian, được ?”

      Tiểu Mạch gật đầu, tựa vào vai .

      giờ sau, ba Lâm gọi điện tới:

      “Tiểu Mạch, trong chốc lát ba mẹ khó có thể tiếp thu, phản ứng vừa rồi của mẹ con có chút lớn, ba hi vọng con hiểu”.

      Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, :

      “Con hiểu”.

      “Chúng ta thương lượng chút, bất kể như thế nào, ba và mẹ cũng muốn để cho con đau khổ. Cho nên, chúng ta còn chưa nhìn qua Phương Lập Hành mà phán đoán, lễ mừng năm mới, con dẫn cậu ta về ! Nhìn rồi tính tiếp”.

      Ba Lâm xứng đáng nhiều năm thương trường, gặp biến sợ hãi mà ung dung.

      “Cảm ơn ba”.

      Tiểu Mạch nghẹn ngào, bất kể thế nào, ba mẹ vẫn rất , chịu vì , cho Lập Hành cơ hội. Để điện thoại xuống, Lập Hành ôm Tiểu Mạch, hôn trán :

      “Cha mẹ của em tốt, bọn họ rất em, để họ yên tâm giao em cho ”.

      Tiểu Mạch đặt vé máy bay vào sáng 29 tết, trưa đến quê của Tiểu Mạch, thành phố A. Tiểu Mạch lúc đầu muốn ba mẹ đến đón, nhưng mẹ rất kiên trì, Tiểu Mạch thể làm khác hơn là nhượng bộ. Máy bay hạ cách, Tiểu Mạch kéo túi du lịch, Lập Hành đeo ba lô, hai người nắm tay ra cửa, chàng trai tuấn, xinh đẹp, dọc đường rất nhiều người nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ. Mẹ Mạch từ xa nhìn thấy con mình thân áo len đỏ, áo khoác ngoài, khăn quàng cổ màu xám, tóc dài xõa vai, khéo léo nắm tay người đàn ông. Chàng trai rất cao, tóc ngắn, ngũ quan tuấn, áo len vàng nhạt, áo khoác ngoài, cũng mang khăn quàng cổ màu xám. Tuy là chống gậy nhưng dáng người cao ngất, dáng di trầm ổn thong dong, nếu như nhìn kỹ, căn bản nhìn ra chân cậu ta là chân giả. Hai người đối diện, Tiểu Mạch vui sướng rực rỡ, mỉm cười nhìn chàng trai, nhàng gì đó. Mà chàng trai ánh mắt cưng chiều, nghe , thỉnh thoảng hôn chóp mũi . Tuấn nam mỹ nữ, hài hòa.

      Viền mắt mẹ Mạch có chút sưng, chọc chọc ba Lâm:

      “Thấy , con ông nhìn người ta mặt đều tỏa sáng, trong mắt chưa từng nhìn người khác, tôi ước tính ông thể rồi”.

      Ba Lâm cười:

      “Ai nhất định , dù sao cũng là người của Tiểu Mạch, vẫn phải tin tưởng lựa chọn của con . Bất quá nuôi lớn như vậy, xem như tại muốn giao cho người khác, cũng phải xem đó là hạng người gì mới được”.

      Hai người đến cửa ra, nhìn thấy ba mẹ chờ ở đó. Lập Hành cẩn thận nhìn chút, người đàn ông trung niên lông mày rậm, mắt phượng, dáng người cao ngất, khí chất trang nghiêm, mặc dù nhiều tuổi, như chỉ thêm khí chất thành thục. Mà người phụ nữ nhắn xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhìn ra tuổi tác, kéo cánh tay người đàn ông, như bộ dạng chim nép vào. Lập Hành lẩm bẩm câu:

      “Ba em sao dáng dấp đẹp trai như vậy, đả kích lòng tin của ”.

      Tiểu Mạch cười khanh khách:

      đừng khẩn trương, nhớ hai chúng ta ”.

      Tiểu Mạch kéo Lập Hành tới:

      “Ba, mẹ, đây là bạn trai con, Phương Lập Hành. Lập Hành, đây là ba, mẹ”.

      Mẹ Mạch liếc mắt trừng con , cái gì ba mẹ, chúng ta còn chưa đồng ý đâu. Giọng Lập Hành trong sáng.

      “Chú, dì, hai người khỏe”.

      Ba Lâm liếc mắt nhìn , để ý tới, cầm lấy túi du lịch của Tiểu Mạch:

      thôi, về nhà trước”.

      Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, dùng ánh mắt “Nỗ lực lên”, Lập Hành cũng dùng ánh mắt cho biết “Yên tâm”.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Ba Lâm lái xe băng băng, thời điểm lên xe, ba Lâm ý bảo Tiểu Mạch và Lập Hành ngồi phía sau. đường , Lập Hành có chút câu nệ, thân thể căng thẳng. Tiểu Mạch tiến tới dán vào tai , thanh chỉ có hai người nghe:

      ra, ba mẹ chấp nhận nửa”.

      Lập Hành nghi hoặc nhìn . Tiểu Mạch cười giảo hoạt:

      “Ba thích xe loại lớn, cho nên trong nhà còn chiếc Land Rover nữa, bình thường đều chạy chiếc kia, nhưng hôm nay lại chạy xe này tới đón chúng ta, sao vậy? Nhất định là sợ xe rất cao lên xe khó khăn, xem, đây phải là chấp nhận nửa rồi sao?”

      Những lời này có hơi lớn, ba Lâm từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tiểu Mạch, khóe miệng khẽ nhếch cái khó nhận ra, đúng là con của ta, thông minh, từ chỗ rất đoán tâm tư người khác.

      Lập Hành nghe xong, thân thể hơi buông lỏng chút, bên tai Tiểu Mạch:

      “Ba mẹ em tốt”.

      Tiểu Mạch cười đắc ý.

      “Đó là chuyện đương nhiên, nhìn em là thấy rồi”.

      Sau đó cả đoạn đường chuyện. Đến nhà, nhà Tiểu Mạch là biệt thự liên hợp, hai tầng, có thêm vườn hoa và sân thượng. Mẹ Mạch sắp xếp Lập Hành ở phòng khách lầu 1, Tiểu Mạch ở phòng của mình lầu. Mọi người về phòng mình thay quần áo, mẹ Mạch cơm làm xong sớm, bà hâm nóng chút là ăn được. Tiểu Mạch chạy đến giúp đỡ, Lập Hành cũng tới giúp tay bưng thức ăn, mẹ Mạch nhìn chân Lập Hành chút:

      “Thôi , cậu ngồi !”

      Tiểu Mạch tối mặt, Lập Hành vẫn mỉm cười:

      “Dạ, con có thể, ở nhà cũng làm những việc này”.

      Mẹ Mạch gì, đưa dĩa thịt bò, Lập Hành tay phải nhận lấy, chống gậy vững vàng tới bàn ăn.

      “Cậu ta ở nhà cũng làm những việc này?”

      Mẹ Mạch nhìn bóng lưng Lập Hành, chần chờ hỏi Tiểu Mạch:

      “Dạ có, mọi việc trong nhà, như nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, chúng con đều cùng nhau làm”.

      Mẹ Mạch như suy nghĩ, gật đầu.

      Lúc ăn cơm, Tiểu Mạch như bình thường, tỉ mỉ gắp đồ ăn cho Lập Hành. Lập Hành nhìn thoáng qua mẹ Mạch, thấy sắc mặt bà vui, liền nháy mắt với Tiểu Mạch. Sau đó, mình gắp gà Kung Pao vào trong đĩa Tiểu Mạch, lúc này sắc mặt mẹ Mạch mới khá hơn. Tiểu Mạch ăn gà Kung Pao, thấy bên trong có củ lạc, rất thích, vì bình thường khi bọn họ ăn chung món này, gà xé phay cho Lập Hành và củ lạc cho Tiểu Mạch.

      Sau khi ăn xong, Tiểu Mạch bảo ba mẹ nghỉ trước, mình và Lập Hành cùng nhau dọn bàn. Hai người ở nhà bếp đóng cửa rửa chén, Tiểu Mạch :

      “Lập Hành, ba mẹ em phải là người phải trái, nhưng nhất định cho chúng ta xem sắc mặt, nếu mấy ngày nay bọn họ cái gì, cũng được để bụng”.

      “Ừm, thấy chú và dì đều rất tốt, tốt hơn nghĩ”.

      Từ phòng bếp ra, bên trong phòng khách có ai, Tiểu Mạch, đoán là ba mẹ ngủ trưa rồi, liền kéo Lập Hành về phòng, thúc giục , là đeo chân giả lâu như vậy, chắc rất mệt mỏi, nên nghỉ lát. Tiểu Mạch cho Lập Hành ngồi giường, mình ngồi xổm giúp cởi chân giả, sau đó ngẩng đầu nhìn , giọng cười:

      “Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải nỗ lực nha!”

      Lập Hành vuốt ve tóc Tiểu Mạch, đem tóc rơi loạn vén vào sau tai:

      “Vì tương lai của chúng ta, cố gắng”.

      Tiểu Mạch cho Lập Hành nằm xuống, đắp chăn cho xong, Lập Hành liền giục Tiểu Mạch về phòng mình nghỉ ngơi, ba mẹ thấy hai người ở cùng phòng lâu như vậy tốt lắm.

      Bởi vì sáng dậy sớm máy bay, giấc ngủ này của Tiểu Mạch có hơi lâu. Đứng dậy khỏi phòng, nghe được có tiếng ở phòng khách. tới cầu thang, nghe giọng của ba :

      “Cái bộ dạng này của cậu, có nghĩ tới liên lụy với Tiểu Mạch ? Thực con ta?”

      “Ba”.

      Tiểu Mạch nhìn, đây là bên lắng nghe bên dạy bảo? Lập Hành rất bình tĩnh.

      “Nghĩ tới có thể liên lụy ấy, cũng thử đẩy ấy ra. Có lẽ chú biết, lúc đó cháu vì đẩy ấy ra, làm bộ đính hôn, sau đó chủ động cứu trợ động đất, đầu bị thương, mấy ngày mới tỉnh lại”.

      Lập Hành hạ giọng:

      “Cháu cảm thấy cháu sai rồi, cháu lấy góc độ của cháu, cho rằng đẩy ấy ra là vì hạnh phúc của ấy, nhưng lại quên hỏi ấy, có phải ấy muốn loại hạnh phúc đó . Sau này, cháu liền quyết định, bao giờ đẩy ấy ra, nếu ấy muốn hạnh phúc là cùng cháu, như vậy cho dù cháu liều mạng, cũng phải đem đến hạnh phúc cho ấy”.

      Sau hồi trầm mặc, ba Lâm mở miệng trước:

      “Tính tình này giống mẹ nó, thấy đúng liền quay đầu lại, biết lấy đâu ra dũng khí”.

      Lập Hành :

      “Chú, cháu biết tại cháu tốt, hơn nữa, chân của cháu thể dài ra. Nhưng, cháu cố gắng để cho mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ cho ấy hạnh phúc, mong chú tin tưởng cháu”.
      Lại trầm mặc, lát sau, ba Lâm tựa hồ cười cười:

      “Nếu như cháu là chú, cháu có bằng lòng đem con tốt mình nuôi lớn tặng cho người như vậy sao?”

      Sau đó lát, giọng Lập Hành phát ra kiên định:

      “E rằng muốn. Nhưng bây giờ, cháu phải cố gắng để chú bằng lòng tiếp nhận cháu. Nếu như bắt cháu chia tay Tiểu Mạch, cháu chắc chắn làm được, nhưng nếu như thể để cho chú và dì chấp nhận cháu, Tiểu Mạch cho dù ở cùng cháu, cũng vui. Cho nên, chú xem, cháu có lựa chọn khác”.

      Hai người thèm tiếp, chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch càng lúc càng nhanh, Tiểu Mạch xuống lầu, cao giọng :

      đánh cờ à, Lập Hành, cần nhường ba, ba là cao thủ, cần nhường”.

      Ba Lâm cười ha ha:

      “Con đây là khen ba con hay khen thằng nhóc này đây?”

      Lập Hành cũng cười cười, nhường cờ phải là chiêu thứ nhất lấy lòng ba vợ sao, đáng tiếc người ba vợ này đánh cờ quá tốt, có cơ hội này.

      Ngày thứ hai là tết lịch, trải qua cả ngày hôm qua ở chung, ba Lâm mẹ Mạch dù tiếp nhận người con rể này, nhưng thái độ từ xa cách dần quen hơn. Thời điểm làm cơm tất niên, Tiểu Mạch Lập Hành cũng biết nấu cơm, chưng cá rất ngon. Vì vậy mẹ Mạch liền giao việc này cho ấy, Lập Hành cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cá, Tiểu Mạch và mẹ ở bên cạnh vừa chuyện phiếm vừa làm món ăn khác.

      Tiểu Mạch về Nhiễm Nhiễm, tháng trước gọi điện thoại, ấy kết hôn cùng Trương Hâm. Nhiễm Nhiễm muốn học làm cơm, muốn kết hôn rồi vẫn về nhà ba mẹ chồng ăn cơm chùa. Mẹ Mạch đột nhiên lành lạnh câu:

      “Con đó, hai năm nay nấu ăn càng tốt, sao trước đây ở nhà mẹ thấy con học nấu ăn, học nấu ăn cũng vì người khác à?”

      Tiểu Mạch hi hi ha ha ôm lấy thắt lưng mẹ:

      “Mẹ à, là mẹ , muốn lấy lòng người đàn ông, trước hết phải lấy lòng dạ dày ấy. Mẹ xem, tại con làm như vậy, còn chưa phải là theo mẹ học”.

      Mẹ Mạch mấy năm nay công việc vội vàng, cũng bắt đầu học xuống bếp nấu cơm, lần trước Tiểu Mạch về thăm nhà, mẹ Mạch liền như vậy.

      bên Lập Hành nghe Tiểu Mạch , nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt Tiểu Mạch, con người đen láy thâm tình, khóe miệng thoáng cong, Tiểu Mạch thấy ngây người, mẹ Mạch thấy vẻ mặt cũng sửng sờ, quay đầu nhìn con :

      “Chính là bị mê hoặc như thế?”

      Thời điểm ăn cơm tất niên, ba Lâm muốn rót ly rượu vang, Tiểu Mạch có chút khó khăn, lo lắng dạ dày của Lập Hành, Lập Hành dùng ánh mắt ý bảo rằng uống chút sao. Tiểu Mạch rót mỗi người nửa ly rượu đỏ, Lập Hành giơ ly lên:

      “Chú, dì, chúc mừng năm mới!”

      Mẹ Mạch nhìn Tiểu Mạch, con mong đợi nhìn bà. Trong lòng thở dài, con hướng ngoại, bà cũng bưng ly lên, cụng ly với Lập Hành cái, mắt Lập Hành sáng rực lên. Mẹ Mạch lại hít thở dài, đáng đời con rời mê rời bỏ, chàng trai này, đôi mắt này, dáng dấp này, thẳng tắp vào lòng người, nếu như mình hồi trẻ, chắc là cũng chịu nổi ánh mắt này.

      Người nhà ăn cơm tất niên, ngồi chung salon xem văn nghệ đêm xuân. Thời điểm Tiểu Mạch xem hài, cười đến gập cả người. Diễn hài quan trọng nhất là khán giá hưởng ứng, cười đến thở được. Lập Hành nghiêng đầu nhìn cười, chính mình cũng cười theo, ánh mắt thâm tình. Ba Lâm, mẹ Mạch đều thấy bộ dạng như thế của , cùng liếc mắt nhìn nhau cái, đều chuyện.

      Buổi tối, bốn người cùng nhau làm sủi cảo, đây là truyền thông nhà họ Lâm, nhất định phải cả nhà cùng làm cùng ăn, năm sau thuận lợi. Thời điểm là sủi cảo, Lập Hành vừa gói, vừa :

      “Chú, dì, cảm ơn hai người. Từ sau khi mẹ cháu qua đời, nhiều năm rồi có cùng nhà bước sang năm mới. Loại cảm giác gia đình này, hạnh phúc”.

      Ánh mắt đen láy đọng sương mù nhìn ba Lâm và mẹ Mạch, ba Lâm ho khan tiếng, có hé răng, mẹ Mạch lòng mềm nhũn. Thực ra, mẹ Mạch rất dễ mềm lòng, Tiểu Mạch chính là thừa hưởng khuyết điểm này của mẹ:

      “Khụ khụ, về sau hai con hàng năm đều về đây , chúng ta hàng năm cùng làm sủi cảo”.

      Giọng mẹ Mạch có chút mất tự nhiên. Ba Lâm nghiêng đầu nhìn vợ mình, nhếch khóe miệng, là ai dù tốt cách mấy cũng chỉ có chân, phải khuyên con đừng ngớ ngẩn, là ai thể đồng ý cho bọn họ cùng chỗ, kết quả, lòng ai đó lại mềm nhũn rồi.

      Tiểu Mạch và Lập Hành định đầu năm về, cúng tế ba mẹ Lập Hành. Mùng bốn Tết, ba Lâm trang web trong công ty ba bị người ta giở trò, đăng nhập được. Lập Hành gọi nhân viên quản lý tài khoản, sửa đổi tham số đăng nhập, trang bị thêm các tường bảo vệ, giải quyết xong xuôi. Ba Lâm rất cao hứng, người con rể này có tài.

      Lúc Tiểu Mạch rời , mẹ Mạch xưng hô thương kêu “Lập Hành”. Thời điểm tiễn bọn họ ra sân bay, mẹ Mạch dặn dò Tiểu Mạch:

      “Việc nhà con làm nhiều chút, được thuê người làm, thân thể Lập Hành tốt, Lập Hành mệt mỏi chỉ làm con đau lòng”.

      Lại dặn:

      “Qua mấy tháng, mẹ và ba con muốn Pháp tham gia triển lãm, con đưa size quần áo của Lập Hành cho mẹ, mẹ mua cho vài bộ y phục Burberry, khí chất của Lập Hành, thương hiệu này thích hợp nhất”.

      “Ai da, mẹ, còn con đâu, mẹ làm sao có Lập Hành liền quên con, con cũng cần mua quần áo, con cũng muốn thương hiệu đó”.

      Ba Lâm và Lập Hành vừa nhìn nhau liếc mắt, bất đắc dĩ cười cười.

      Vỗ vỗ vai Lập Hành, ba Lâm nghiêm túc:

      “Lập Hành, Tiểu Mạch nhà chú được nâng niu khôn lớn, tại giao cho con, con có thể chăm sóc nó thay chú được rồi”.

      “Chú yên tâm, lần này tới, cháu hiểu được vì sao Tiểu Mạch có thể dũng cảm theo đuổi tình như vậy, là vì ấy trưởng thành trong tình ngập tràn. Cháu tiếp tục dùng tình che chở ấy, cho ấy luôn giữ được dũng cảm đáng quý này”.

      Hai người bèn nhìn nhau cười.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Chúng ta phải tin tưởng, có rất nhiều cha mẹ hiểu và tôn trọng con cái, xuất cha mẹ là thấy sắp bị chia rẽ, oan uổng cho họ.

      Thực ra tôi rất ghét loại giọng điệu tôi chia tay bạn vì hạnh phúc của bạn, đem đến cho người khác tổn thương, còn mình lại thấy rất vĩ đại, ngu ngốc.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Mộ của ba mẹ Lập Hành ở ngoại ô thành phố D. Thời điểm Tiểu Mạch và Lập Hành ngồi máy bay đến thành phố D, là 4 giờ chiều. Hai người nắm tay ra sân bay, Lập Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời, tối rồi, bằng ngày mai mới thăm ba mẹ. Tiểu Mạch ngẫm lại thấy cũng được, ngồi máy bay mấy giờ, chắc chắn Lập Hành mệt mỏi, lại chân của mấy giờ duỗi thẳng, liền giục tìm khách sạn nghỉ ngơi. Lập Hành cười cười :

      “Tiểu Mạch, muốn chỗ”.

      “Chỗ nào vậy?”

      Lập Hành thần bí :

      “Chờ chút em biết”.

      Hai người ngồi taxi, Lập Hành giọng bên tai tài xế câu, Tiểu Mạch trợn to hai mắt, thần bí như vậy sao? Đúng là nghe được. Đến khi cảnh vật ngoài cửa sổ ngày càng quen thuộc, Tiểu Mạch mới phản ứng được, đây là trường D đại sao? Quay đầu nhìn Lập Hành, hình như nhìn ra nghi vấn của , gật đầu cười.

      Hai người xuống xe ở cửa chính D đại, tay trái Lập Hành chống gậy, tay phải dắt tay Tiểu Mạch, nhìn mỉm cười. Thời điểm đến gần rừng trúc kia, Tiểu Mạch quay đầu nhìn gò má của , đây được xem là thăm lại chốn xưa nhỉ? nắm tay Tiểu Mạch tới con đường trong rừng trúc, buông tay ra, tới tán lá trúc, đứng lại, xoay người, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Mạch, con ngươi đen láy. Ánh mặt trời buổi chiều đánh vào gò má , màu đỏ nhàn nhạt, Tiểu Mạch đứng ở ven đường nheo mắt lại, trước mắt là khuôn mặt người đàn ông thành thục, góc cạnh ràng, trùng hợp với khuôn mặt chàng trai trong trí nhớ, Tiểu Mạch cười khẽ:

      sao vậy?”

      cũng cười, giọng mở miệng:

      “Ngày đó, lúc đầu muốn làm, nhưng vì để quên đồ ở phòng học nên quay lại lấy. nghĩ tới, bụng rỗng lại gấp, bệnh bao tử dĩ nhiên tái phát. Thời điểm gặp em, đau đến trời đất đen kịt”.

      Mắt Tiểu Mạch bé hơi híp, như nhớ lại:

      “Ngày đó, em tìm Nhiễm Nhiễm tặng đồ, thời điểm qua bên này, nghe được tiếng rên , sau đó liền thấy . , từ trước tới nay em chưa từng gặp qua, có người đau đớn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi róc rách mà lại có thể mê người như vậy”.

      Lập Hành cười:

      ra em đối với là nhất kiến chung tình nha!”

      Tiểu Mạch cũng cười:

      “Coi như là vậy đó. Lúc đó nhìn ra à?”

      Vì vậy hai người đều cười. Sau đó, Lập Hành với Tiểu Mạch, trong nháy mắt ngẩng đầu thấy Tiểu Mạch, cảm giác như vệt ánh mặt trời xuyên qua cuộc đời đen tối và dày đặc sương mù của , chiếu thẳng vào đáy lòng . Sau đó Tiểu Mạch mạnh mẽ đưa về nhà, bận trước bận sau chăm sóc , thậm chí còn dùng bàn tay ấm áp bé xoa xoa cho ấm rồi đặt vào dạ dày lạnh lẽo của , thời điểm đó, thậm chí còn có chút ỷ lại, yếu đuối bấy lâu che giấu bỗng giấu được, trước giờ đều ép buộc mình kiên cường, nay thiếu chút nữa sụp đổ.

      nhớ ngày đó em mặc áo thun trắng, quần jean có dây đeo màu lam nhạt, cột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ thanh xuân”.

      Lập Hành nhìn Tiểu Mạch, cười yếu ớt.

      “Ngược lại em ra nhớ mặc quần áo gì, lúc đó, em tới, ngẩng đầu nhìn em, tinh thần của em đều bị đôi mắt kia cuốn rồi, nơi nào lo lắng nhìn mặt quần áo gì”.

      Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông thay đổi màu sắc, Tiểu Mạch cố kìm nén cười.

      Ngược lại, khẽ thở dài, đều là vận mệnh. Lần đầu nhìn thấy đau đớn, liền đau lòng. Vì vậy, rơi vào tình huống, nhìn nổi đau đớn nhìn nổi bệnh, nhịn nổi khổ sở. Dường như những thứ này, khiến cho tự chủ xem là chàng trai có ánh mắt đau xót trong rừng trúc kia. Vì vậy, làm sao cũng luyến tiếc.

      Hai người rời khỏi trường D đại, tìm khách sạn vào ở. Lập Hành hơi lâu, chân có chút đau nhức, Tiểu Mạch liền vội vàng chườm nóng và đấm bóp cho .

      gấp, thực đau”.

      Lập Hành kéo ngồi bên cạnh mình, đầu tựa vào vai :

      “Ngày rời khỏi thành phố D, len lén nhìn em. Lúc đầu muốn trực tiếp trạm xe lửa, nhưng thời điểm thu dọn đồ xong chuẩn bị , lại chế được bước chân của mình, đến dưới ký túc xá của em. trốn ở sau cây cổ thụ kia chờ rất lâu, gần đến giờ tàu chạy, rốt cục cũng thấy được em. Ngày đó, em mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài ngang vai, sạch xinh đẹp, xem đến ngây người. Đến khi thấy em và bạn học thảo luận cười đến, mới lấy lại tinh thần. Sau đó, tự với mình, cứ như vậy , đem ánh mặt trời này vĩnh viễn lưu lại trong lòng , để cho có dũng khí tiếp tục mình”.

      “Đồ ngốc”.

      Tiểu Mạch có chút đau lòng trách mắng.

      “Đúng vậy, đúng là tên ngốc”.

      Lập Hành cười.

      “Đồ em tặng , đều giữ lại, mang theo. Bốn năm qua, mỗi lần cảm thấy độc, cảm thấy mệt mổi chịu nổi, liền lấy mấy vật đó ra nhìn, vuốt ve, ôm vào ngực, sau đó cảm giác như có chút sức lực, có thể tiếp tục gánh vác”.

      Tiểu Mạch lại gần hôn lên trán và vành tai .

      “Có lần, đau dạ dày kinh khủng, liền đem ly giữ ấm ra sạc điện rồi ôm vào trong ngực. Trong mông lung, cảm giác như bàn tay bé của em sưởi ấm cho . Chờ đến khi tỉnh lại, Lập Ngôn ở bên cạnh, mắt đỏ bừng. hỏi em ấy làm sao vậy, em ấy : , có phải đặc biệt muốn chị Tiểu Mạch, hôn mê đều kêu tên chị, đứt quãng kêu, Tiểu Mạch, đau”.

      Vành mắt Tiểu Mạch đỏ ửng, tiến đến hôn lên môi , Lập Hành dịu dàng đáp lại. lát sau, Tiểu Mạch rời khỏi môi , dịu dàng :
      “Lập Hành, tin , em bao giờ từ bỏ, em vẫn kiên trì tin rằng chúng ta gặp lại nhau, vẫn tin tưởng chúng ta có thể ở cùng chỗ, cho nên, em vẫn chờ đến ngày này. Em nghĩ, em chưa đủ tốt, nếu gặp lại , có thể làm gì cho , vì vậy em học nấu ăn, nghĩ rằng tối thiểu có thể chăm sóc dạ dày tốt, nếu , em có tư cách gì ở cạnh ”.

      ngốc, em có thể vì làm nhiều lắm, ngay cả khi làm gì, em vẫn cho sức mạnh và hơi ấm, ai cũng thể đem lại”.

      Lập Hành đem ôm vào lòng, hít sâu lấy tóc , sai, đây chính là mùi vị của hạnh phúc.

      Ngày thứ hai, sáng sớm hai người bắt xe đến thẳng nghĩa trang. đường, Tiểu Mạch xuống xe mua bó hoa cúc trắng, Lập Hành nhìn cái, nhàn nhạt :

      “Mẹ thích em”.

      Tiểu Mạch đỏ mặt.

      Mộ của ba mẹ Lập Hành ở tận cùng bên trong, phải qua hai đỉnh núi. Lập Hành cười khổ, lúc đó mua hơi xa, nghĩ là thêm vài bước cũng được, nghĩ tới có ngày mình chỉ còn lại chân. Tiểu Mạch có chuyện gì, chúng ta mệt nghỉ ngơi, còn cả ngày, sợ gì đến. Hai người tay nắm tay đến sâu trong nghĩa trang.

      Thời điểm qua nấc thang cao thứ nhất, Tiểu Mạch đỡ Lập Hành, sợ chân của chịu nổi. Lập Hành cười cười sao, khi nào có ghế dài nghỉ ngơi chút. lên chút quả nhiên có ghế dài, Tiểu Mạch cười, có thể nhân viên xây dựng cũng biết, bậc thang này cao nên mới có ghế ở đây để nghỉ. Hai người ngồi nghỉ, Tiểu Mạch từ trong túi đeo lưng lấy ra ly giữ ấm đưa cho Lập Hành:

      “Uống nước”.

      Lập Hành há miệng, có giơ tay. Tiểu Mạch cười cười, đem ly đặt bên môi , lúc này mới ngậm lấy uống.

      “Ôi chao, sao càng ngày càng biết làm nũng vậy?”

      Tiểu Mạch giả vờ bất đắc dĩ .

      “Sắp đến nhà mẹ , mẹ nhìn em, em phải tốt với con của bà gấp bội mới được”.

      Lập Hành nháy nháy mắt, cười thuần khiết.

      Hai người vừa vừa nghĩ, gần giờ, rốt cục tới khu mộ thông thường. Lúc vừa qua đỉnh núi, đó là khu mộ xa hoa đồ sộ, Lập Hành đây là khu nhà giàu, mẹ ở khu nhà nghèo. Tiểu Mạch nhàn nhạt , người chết, linh hồn rời khỏi thân thể. Linh hồn con người luôn ngang hàng, những thứ phú quý bần cùng, chỉ là người sống bận tâm thôi. Lập Hành nghiêng đầu nhìn , cười, Tiểu Mạch, em có tư tưởng đạt cảnh giới nha!

      Ba mẹ Lập Hành chôn chung, ở ngôi mộ rộng lớn, hai bia mộ sát nhau. Trong hình, mẹ Phương xinh đẹp, mỉm cười, ba Phương ngũ quan tuấn, có chút nghiêm khác, đầy vẻ nam tính. Lập Hành chính là tổng hợp ưu điểm của ba mẹ, ngũ quan tinh xảo nhưng góc cạnh ràng, lúc cười có quyến rũ giống mẹ, lại có nét nam tính giống ba. Tiểu Mạch nghĩ, nếu như có tai nạn cướp của giết người kia, mẹ Phương chắc vẫn còn sống, ba Phương cũng vì để tang vợ mà hỏng mất, như vậy, Lập Hành nhất định là đứa trẻ hạnh phúc. Vì vậy Tiểu Mạch đặc biệt hy vọng mình có thể xuyên qua, trở lại trước lúc gặp chuyện may, cho Lập Hành biết mẹ nên con đường kia, cho biết ba phải sớm đón bà, hoặc là thẳng thắn cầm cây gật đánh ngất xỉu tên côn đồ, ngược lại muốn ngăn cản việc phát sinh. Cho dù, chính mình có thể biết Lập Hành, cũng được thích, có tương lai của bọn họ, như vậy cũng được, chỉ mong hạnh phúc, hạnh phúc là tốt rồi, cho dùng hạnh phúc phải đem lại.

      Lập Hành chật vật quỳ xuống trước mộ, Tiểu Mạch quỳ sát bên , đem hoa cúc cắm trước mộ.

      “Ba, mẹ, con trai tới thăm hai người. Rất lâu rồi tới thăm ba mẹ, mong ba mẹ tha thứ. Ba mẹ xem, con trai mất chân, phải nghỉ ngơi nên lâu như vậy mới tới. Thế nhưng, con trai cũng tìm được tình của mình, đây là con dâu tương lai của ba mẹ Lâm Tiểu Mạch. Tiểu Mạch thông minh, xinh đẹp, lương thiện, đối với con rất tốt, con trai có chân mà ấy ngại, giống như đứa trẻ, người , gặp phải cố chấp như thế, con may mắn”.

      Tiểu Mạch lườm cái, sau đó cung kính hướng về phía chào cái.

      “Ba, mẹ, con là Tiểu Mạch. Tuy là chúng con chưa kết hôn, nhưng chúng con tới lần dễ dàng, nên con hành lễ trước. Hai người đừng nghe Lập Hành loạn, con có ngốc đâu, Lập Hành tốt như vậy, con thừa dịp người khác chưa biết ấy tốt, vội vàng đem ấy chiếm làm của riêng, tránh về sau có người tranh giành với con. Ba, mẹ, con chăm sóc Lập Hành, cam đoan giúp ấy khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ, để cho hai người lo lắng”.

      Lập Hành tiếp:

      “Ba, mẹ, Lập Ngôn cũng tốt, bệnh của em ấy cũng được khống chế rất khá, em ấy còn có bạn , cũng là bác sĩ, hai người rất tốt. Tiểu Mạch đối với Lập Ngôn rất tốt, xem như em trai vậy, cho nên, hai người có thể yên tâm”.

      Hai người quỳ trước mộ lát, Tiểu Mạch đỡ Lập Hành đứng dậy. Cuối cùng cúi mình vái chào, hai người tay trong tay về.

      hận ba ?”

      Tiểu Mạch giọng hỏi.

      từng hận”.

      Lập Hành siết chặt bàn tay của Tiểu Mạch:

      “Sau đó, dần dần hiểu được. Ông ấy quá mẹ, mẹ mất làm ông ấy cũng hỏng theo. Ông ấy mất tình cảm chân thành”.

      Lập Hành thở dài. Tiểu Mạch cũng thở dài, bỗng nhiên :

      “Nếu có ngày, em rời trước, cho phép như vậy, em đau lòng”.

      Lập Hành gắt cái:

      bậy bạ gì đó, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ”

      (ý là: lời trẻ con biết kiêng kỵ).

      Sau đó đùa giỡn:

      “Nếu như em rời xa , liền như vậy, xem em có cam lòng chia tay ”.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Sáng mùng 7, hai người lên máy bay trở lại thành phố S, Lập Ngôn lái xe Tiểu Mạch đón bọn họ về. Thẩm Điền ở nhà, làm cơm chuẩn bị. Mặc dù là 4 món ăn và 1 món canh đơn giản, vẫn làm Tiểu Mạch ngạc nhiên . Xem ra, phụ nữ có tình cảm chân thực, nguyện ý vì mà thay đổi, như vậy, Thẩm Điền cũng vậy. Thẩm Điền đỏ mặt:

      “Đơn giản là món ăn bình thường, làm tốt, chị Tiểu Mạch đừng cười em”.

      Tiểu Mạch cười :

      “Nhìn rất tốt, để xem ai dám cười em, chị liền thu thập người đó”.

      Mấy người thay quần áo, ngồi xuống ăn. Món ăn quả thực bình thường, hoa tỏi xào ngon miệng, đậu phụ xào hơi già, gà hầm cách thủy cùng ngân hạnh ăn tạm được, chính là nước súp hơi ít, dưa chuột trộn hơi mặn. Bất quá nhìn chung mà , dù sao vẫn có thể ăn. Tiểu Mạch cổ vũ , lần đầu tiên làm như vậy, rất ngon. Thẩm Điền đỏ mặt , phải lần đầu, là mấy ngày. Lập Ngôn rốt cục nhịn được chợt cười, bảo chị Tiểu Mạch, chị nhìn ra em gầy sao? Đó chính là do mấy ngày nay thử nghiệm món ăn, em thành công giảm cân. Mấy người liền nở nụ cười, ngay cả Thẩm Điền cũng nhịn được.

      Ăn cơm chiều xong, mọi người ngồi salon chuyện phiếm. Mắt Lập Ngôn rạng rỡ :

      , chút, giải quyết chuyện ba mẹ chị Tiểu Mạch thế nào, em cũng học ít, em còn phải đến Điền gia nữa”.

      “Cái gì giải quyết chứ, chỉ là bộ dạng trai em như vậy, còn thiếu chân, có thể làm ai được. Là ba mẹ ấy là người cực kỳ tốt, mấu chốt là đặc biệt thương ấy, thái độ ấy lại kiên quyết, bằng , sao có thể dễ dàng như vậy”.

      Lập Hành nhàn nhạt .

      “Đừng nghe em , họ đặc biệt thương chị. Kỳ thực đến hôm, mẹ chị hoàn toàn ngã về phía ấy, mở miệng tiếng liền là Lập Hành thích gì, Lập Hành mặc size quần áo gì, cơ bản chị bị bỏ quên”.

      Tiểu Mạch cười đùa .

      , lợi hại như vậy sao?”

      “Nhưng ra là vì dì đặc biệt lương thiện, bắt đầu còn có chút xa lánh, sau lại, thời điểm đêm 30 làm sủi cảo, sau khi mẹ qua đời, cùng người nhà đón năm mới rồi, rất hạnh phúc, mắt dì liền ửng đỏ, sau đó lại đối với cực kỳ tốt. Em xem, đó có phải là lương thiện và mềm lòng sao?”

      Lập Hành , giọng run rẩy, cảm động.

      “Em mềm lòng cũng là khuyết điểm kế thừa từ mẹ, bà còn mềm lòng hơn cả em”.

      Tiểu Mạch cười, ánh mắt hai người quấn quít, hạnh phúc thỏa mãn.

      ngày tháng tư, Tiểu Mạch vừa xong ca giải phẫu, trở lại phòng làm việc, Lý Lộ Lộ thần bí đem kéo qua bên:

      “Tiểu Mạch, mình… Triển Khai Bằng… chúng mình muốn kết hôn rồi”.

      “Cái gì, sao? Tốt quá!”

      Tiểu Mạch vui vẻ ôm lấy Lộ Lộ.

      “Lộ Lộ chúng ta phải gả rồi, haha”.

      “Cậu cao hứng, giống như mình rất khó gả”.

      Lý Lộ Lộ ràng rất vui vẻ, còn làm ra vẻ, gả cho Tiêu Triển Bằng là do cho phúc.

      Hai người phụ nữ thầm to , thảo luận việc kết hôn.

      “Vì sao lại vội vã như vậy, muốn kết hôn ngày 1/5, còn lại mấy ngày. Chuẩn bị gì gì đó, có kịp ?”

      Lý Lộ Lộ :

      “Còn phải là tại Tiêu Triển Bằng sao”.

      Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn , tại Tiêu Triển Bằng? A, lẽ nào? Ánh mắt Tiểu Mạch hướng lên bụng ấy, đảo quanh. Lý Lộ Lộ theo ánh mắt của nhìn sang:

      “A, Tiểu Mạch, cậu nghĩ bậy bạ gì đó?”

      “Là Triển Bằng thúc giục kết hôn, là tìm người coi ngày, sang năm kết hôn tốt, mà tốt nhất là ngày 1/5 rồi. Sao có thể mê tín như vậy?”

      Lý Lộ Lộ dậm chân . Tiểu Mạch suy nghĩ chút, thời gian này nhiều lắm, phải nhanh chóng chuẩn bị lễ vật cho ấy.

      Tiểu Mạch tan tầm về nhà, mở cửa vào, ngờ chính là, Lập Hành ở nhà, hơn nữa còn xem chương trình bóng rổ. Tiểu Mạch biết Lập Hành đánh bóng rổ rất tốt, năm đó từng nhìn thấy chơi bóng rổ. Động tác ném rổ của rất đẹp, là loại cảm giác tự tin, tự do. Nhưng mà, gặp lại, chân của xảy ra chuyện. Từ đó về sau, theo bản năng, hai người đều nhắc tới loại bóng rổ này. Cho dù lần trước D đại, hai người cũng đến sân bóng rổ. Ngày hôm nay, lại xem bóng rổ.

      đẹp!”

      Thân thể Lập Hành nghiêng về phía trước, tay đặt bàn trà vỗ cái. Quay đầu nhìn Tiểu Mạch, nhếch miệng nở nụ cười, cười sáng rỡ:

      “Tiểu Mạch, đến xem bóng, trận này đẹp”.

      Tiểu Mạch cười cười tới, rót cho chén nước:

      “Có người hôm nay trốn việc xem trận bóng nha”.

      Lập Hành nghịch ngợm cười cười.

      “Ta là ông chủ, thỉnh thoảng có thể nghiêm khắc mà”.

      Hai người nở nụ cười.

      Tiểu Mạch ngồi vào trong lòng Lập Hành, Lập Hành từ phía sau ôm lấy hông của , cằm đặt bả vai , thanh dịu dàng:

      “Tiểu Mạch, lâu xem bóng rổ rồi. Hôm nay vừa xem, hình như quá khó để chấp nhận”.

      Tiểu Mạch quay đầu hôn chóp mũi của :

      “Vậy có thể hiểu buông xuống được, có thể thản nhiên đối mặt với tình huống chân trái của mình rồi”.

      Lập Hành nhìn tivi, giọng rất :

      “Đúng vậy, từ được xem là tương đối cao so với bạn cùng lứa, cho nên từ thích chơi bóng rổ. Sơ trung, cao trung, đại học vẫn tham gia đội bóng rổ. Sau khi mẹ qua đời, rất nhiều điều thích, đều từ bỏ, chỉ có bóng rổ là vẫn duy trì, nghĩ tới, cuối cùng là lấy cách thức này từ bỏ nó”.

      “Lập Hành, trong đời chúng ta có thể có chuyện hay vật thích có ngày chúng ta thể mất , như khi còn bé, em thích nhất là búp bê vải, nhưng cũng sớm từ bỏ. Nhưng mà, chúng ta có thể dùng phương thức nào đó, cùng điều ta thích duy trì liên hệ. Giống như, có thể xem bóng, còn có thể xuống giỏ bóng dưới lầu ném bóng, dùng phương thức thích hợp với mình mà biểu đạt tình cảm”.

      Lập Hành nở nụ cười, sau đó, đột nhiên hơi kì lạ:

      “Mà em, có thể dùng phương thích này để giữ liên hệ với búp bê vải, chính là, bằng chúng ta sinh đứa con nít nha!”

      xong lời cuối cùng, vừa vừa đem Tiểu Mạch kéo qua salon, tay cũng trượt về trước ngực :

      “A, cái người này!”

      Tiểu Mạch đấm vào ngực :

      “Tại sao càng ngày càng sắc vậy, ban ngày đó!”

      “Mặc kệ, phải sinh con”.

      “…”

      Sau trận thở dốc, hai người tắm, nằm giường. Tiểu Mạch vô ý ra câu: Lý Lộ Lộ và Tiêu Triển Bằng muốn kết hôn, hỏi Lập Hành:

      xem, chúng ta nên tặng lễ vật gì tốt? Lộ Lộ là bạn tốt của em, em muốn đưa bao lì xì, rất có thành ý”.

      Lập Hành nghiêng đầu:

      “Tặng thùng bao cao su?”

      chết !”

      Tiểu Mạch cầm lấy gối đập . Lập Hành cười, kéo lấy chiếc gối, ném qua bên, đem ôm vào ngực.

      “Nhiều rất hữu dụng, có thể sử dụng nhiều năm”.

      còn !”

      Hai người vừa cười.

      “Tặng bộ chăn ra gối nệm gì đó, mua bộ tốt chút, bộ có 4 cái đó”.

      Tiểu Mạch :

      “Cũng được, thực dụng”.

      “Chỉ cần phải thứ gì chung chung, thực dụng, có ý nghĩa kỷ niệm”.

      “Kết hôn là chuyện của hai người, em tặng lễ vật muốn có ý nghĩa, mọi người tặng nhau kỷ niệm là được”.

      “Oh, tặng quà cho người còn muốn người nhớ kỹ, hình như tốt lắm, haha”.

      Ngày thứ hai, vừa lúc Tiểu Mạch nghỉ ngơi, mua lễ vật cho Lý Lộ Lộ. Lập Hành sáng sớm phải ở nhà xử lý bưu kiện, buổi trưa hẹn thương gia bàn việc mở rộng ứng dụng di động. Tiểu Mạch , mua đồ xong về, ăn cơm xong em đến đón .

      Lúc Lập Hành ra cửa, là giữa trưa 11 giờ. Thời điểm tới ven đường, nghe thấy tiếng xe cứu hỏa gào thét, ước chừng đến mấy chiếc. Bên cạnh có người hỏi, nơi nào bốc cháy vậy, sau nhiều xe như thế. Lập Hành nhìn theo hướng của xe cứu hỏa, hình như hướng đến khu dành cho người bộ. Sau khi bắt taxi, Lập Hành ngồi lên. Tài xế taxi là người da đen to lớn, rảnh rỗi trò chuyện cùng . , biết sao lại có xe cứu hỏa, tài xế lại , nhìn thấy, là đường Tân Thiên Địa dành cho người bộ có cháy.

      Tim Lập Hành đập chậm nhịp, đường Tân Thiên Địa? Đó là nơi Tiểu Mạch thường mua sắm. Lập Hành liền lấy di động ra gọi cho Tiểu Mạch:“Số điện thoại bạn gọi nằm trong khu vực dịch vụ”.

      Lập Hành thấy đầu ong ong tiếng, khuôn mặt trắng toát, kịp thở:

      “Tài xế, quay đầu, đến Tân Thiên Địa”.

      “Ai da, ở đó có cháy, rất loạn, chỗ đó làm gì?”

      “Nhờ , Tân Thiên Địa, nếu , đến đường dành riêng cho người bộ là được, tôi tự ”.

      Giọng Lập Hành run rẩy.

      Tài xế nhìn thấy khuôn mặt gấp đến trắng bệch, liền đáp lại, quay đầu hướng về đường cho người bộ. Gần tới, từ xa nhìn thấy hướng Tân Thiên Địa khói bay cuồn cuộn, tụ tập nhiều người và xe cứu hỏa.

      Lập Hành xuống xe, mặt lảo đảo chạy vào, mặt gọi cho Tiểu Mạch nhưng vẫn gọi được. Lập Hành bắt đầu thấy hoảng hốt, gắng gượng hơi chạy đến cửa Tân Thiên Địa. Cửa bị chiến sĩ chữa cháy phong tỏa, trong khu mua sắm rực lửa, vài xe cứu hỏa phun nước. Lập Hành vào được, thể làm gì khác hơn là xung quanh, hi vọng tìm được Tiểu Mạch. Tim, lo lắng muốn bốc cháy, nhưng điện thoại, vẫn gọi được.

      Khoảng 20 phút sau, đội cứu hỏa lửa được dập hết. Đội giải cứu cũng lục đục cõng, đỡ, đem người bị thương ra. Mỗi người ra ngoài, Lập Hành liền đến xem, biết mình hy vọng là hay phải . Hai nhân viên đỡ cáng cứu thương, băng người nằm, đắp vải trắng, bên cạnh có người :

      đáng thương, tuổi còn trẻ lại bị cháy chết!”

      Lập Hành thấy phía dưới vải trắng lộ ra đôi giày, con ngươi mở rộng, giày đáy bằng, màu vàng nhạt, mang theo trang sức báo vằn, là giày của Tiểu Mạch! lảo đảo muốn xông tới, có người ngăn lại cho vào, giống như nổi điên, chỉ biết kêu to: “Tiểu Mạch!”

      Hai mắt đỏ bừng. Nhân viên bị dáng vẻ của dù dọa, chuẩn bị đỡ qua, đột nhiên từ phía sau truyền tới giọng trong trẻo:

      “Lập Hành?”

      Lập Hành dừng lại, chậm rãi xoay người lại, thấy Tiểu Mạch yên lành từ phía sau chạy tới. xoa xoa mắt, quay đầu nhìn lại cáng cứu thương, có chút mê man. Tiểu Mạch chạy gần đến cạnh , ngửa mặt lên lo lắng nhìn .

      “Lập Hành, sao lại ở chỗ này? sao vậy?”

      Lập Hành nhắm mắt cái, lại mở ra nhìn , sau đó đưa tay, kéo mạnh vào lòng. Mũi Tiểu Mạch vừa vặn chạm vào ngực , Tiểu Mạch đau, nước mắt tràn ra.

      “Lập Hành, làm gì thế?”

      Tiểu Mạch giãy dụa.

      “Đừng nhúc nhích, để cho ôm”.

      Giọng Lập Hành nghẹn ngào. Tiểu Mạch bất động, nghi ngờ vỗ về lưng .

      lát, Lập Hành mở miệng, giọng khàn khàn gợi cảm.

      “Em là hư, điện thoại gọi nghe, bên này lại cháy, cho rằng…”.

      “A? Lập Hành, em vừa mới ở khu mua sắm dưới lòng đất, điện thoại có tín hiệu”.

      “Mặc kệ, chính là em, em là sợ, hư”.

      Đầu Lập Hành chôn trong mái tóc dài của .

      Được rồi, dọa sợ, xem như là mình đúng. Lúc nãy ở khu mua sắm dưới đất nghe bên này bốc cháy, cũng ra xem, nghĩ tới lại thấy Lập Hành như điên xông vào, sợ đến vội vàng chạy tới. ra Lập Hành tưởng người khác là , hai mắt đều đỏ, cũng bị dáng vẻ của làm kích động. Tiểu Mạch phải cẩn thận tỉ mỉ dụ dỗ , kết quả là chỉ vào giày :

      “Xem , có gì sao lại mang đôi giày này, mai ném!”

      Tiểu Mạch nhìn giày, giày đế bằng vàng nhạt, rất tốt mà, sao vậy?

      Lập Hành đột nhiên buông ra, kéo tay . Tiểu Mạch nghe lời theo đoạn, nhàng hỏi:

      “Chúng ta đâu vậy?”

      “Về nhà”.

      “À”.

      “Lấy thẻ căn cước”.

      “À”.

      cục dân chính”.

      “Cái gì?”

      “Đăng ký kết hôn”.

      “…”

      Tiểu Mạch ngây người, qua lúc lâu:

      “Phương Lập Hành, xem đây là cầu hôn à?”

      tính sao?”

      “Cái gì?”

      “Cướp dâu, bồi thường làm suýt chút nữa bị dọa đến đau tim”.

      bậy, có bệnh tim”.

      “À, nếu như có, bây giờ em chỉ có thể khóc”.

      “…”

      Từ cục dân chính ra, Tiểu Mạch xem tờ giấy hồng hồng trong tay, có chút mờ mịt, cứ như vậy, kết hôn? Bên cạnh, Lập Hành cười đắc ý:

      “Tiểu Mạch, vợ à”.

      Tiểu Mạch nhìn , nở nụ cười, sớm nhận định rồi, gả liền gả thôi. có nhẫn kim cương, có cầu hôn lãng mạn, có cái gì quan trọng chứ? Chỉ cần là được rồi, cái gì cũng được rồi!

      Tiểu Mạch gọi điện cho Lý Lộ Lộ, Lộ Lộ vừa nghe:

      “Cái gì, kết hôn rồi? Chuyện gì xảy ra, ràng cậu làm phụ dâu cho mình, làm sao lại kết hôn chứ? Ồ, Lâm Tiểu Mạch, cậu mới là phụng tử thành hôn phải ?” (ý bảo Tiểu Mạch có em bé mới kết hôn)

      Tiểu Mạch đem điện thoại ra khỏi tai, cau mày cái, lắc đầu, bạn bè quan tâm gì cả.

      Tiểu Mạch gọi điện cho Giang Hoán, Giang Hoán vừa nghe:

      “Được nha, bất ngờ, , còn mấy tháng nữa có thể làm cha nuôi?”

      Tiểu Mạch thắc mắc, tại sao hai người đều như vậy.

      Buổi tối, Tiểu Mạch gọi điện cho mẹ, mẹ Mạch vừa nghe, :

      “À, tốt, sớm muộn gì cũng kết hôn, sớm càng tốt”.

      Ngừng giây, giọng đột nhiên cao vút:

      “Nhưng mà, tại sao lại đột nhiên như vậy, Tiểu Mạch, có phải mẹ sắp làm bà ngoại ?”

      Tiểu Mạch hết chỗ rồi.

      Lập Hành bên cạnh cười đến chảy nước mắt nước mũi, Tiểu Mạch tức giận muốn cào tường, tiến lên đấm đấm :

      “Lập Hành, bọn họ đều oan cho em, còn cười?”

      Lập Hành cười quỷ dị:

      “Bọn họ xấu, oan cho em, cho nên, chúng ta thể làm gì khác hơn là,… thực chuyện này, như vậy còn oan rồi!”

      xong liền nhào tới.

      Tiểu Mạch còn chưa kịp phản ứng cái gì là “ thực chuyện này”, mình bị cởi sạch giống như lột vỏ trứng gà vậy. Lập Hành hôn mạnh xuống, giây phút triền miên, ngón tay Tiểu Mạch lùa qua mái tóc ngắn của , xoa mồ hôi lưng , thời điểm hai người hợp thành , nghe được bên tai:

      em, Tiểu Mạch, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp”.

      Tiểu Mạch cắn tai :

      “Đồ ngốc, em cũng vậy”.

      (Hoàn chính văn).

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Được rồi, mọi thứ đều được rồi.

      ngoại truyện , đêm nay viết, sau đó là kết thúc. Cảm ơn tất cả bạn cùng học, cùng giúp đỡ. Đối với người mới viết, viết văn xuất phát từ hứng thú, nếu như có người xem, có ai đánh giá, có ai cất giấu, như vậy hứng thú cũng dần chết lặng. Cho nên, đặc biệt cảm ơn mọi người. Đặc biệt cảm ơn độc giả phồn hoa khiêm tốn, xuất của bạn có ý nghĩa rất lớn với tôi. lần nữa cảm ơn bạn!

      Lời của editor: Lần đầu tiên edit, có gì sai sót mong các bạn góp ý, thông cảm. Ban đầu chọn qua chọn lại chọn truyện này do khá ngắn, trong khi gu đọc của mình là hài hước, sủng ngọt, mà vô tình chọn edit truyện đầu tiên hơi ngược thế này. Dù sao cũng thấy vui vì sắp hoàn thành rồi. Tuần sau đăng ngoại truyện nữa là kết thúc. Chân thành cảm ơn các bạn quan tâm theo dõi.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 29: Phiên ngoại: Mạch nha
      [​IMG]
      Tôi gọi là Phương Mỹ Tuệ, nhũ danh Mạch Nha, là rất đẹp, năm nay tôi ba tuổi rồi. Tôi vẫn thích nhũ danh của mình, luôn cảm thấy nó kỳ quái, Mạch Nha? Kẹo mạch nha? Đây phải là kẹo đường ngọt sao? Cái đó tôi ăn rồi, là mợ cho tôi, rất ngọt. Tôi ràng là đứa con , phải là kẹo đường. Tôi khóc rống muốn đổi tên, mẹ để ý tới tôi, tôi giả khóc, lén nhìn qua khe giữa các ngón tay nhìn bà, bà để ý đến tôi. Tôi tìm ba, bình thường ba hiểu tôi nhất, tôi muốn gì cũng biết mua cho tôi. nghĩ tới tôi vừa mở miệng, bị đàn áp. Tôi than thở đau buồn, ô ô, tôi phải gọi là Mạch Nha, có nhiều người xem tôi là kẹo đường, là làm cho tôi khổ sở.

      Ngày hôm nay, tôi nhà trẻ. Nhà trẻ có căn phòng xinh đẹp rộng lớn, màu đỏ, giống như phim hoạt hình. Tường màu vàng vẽ vịt con, tôi rất thích vịt con. Nhà trẻ có Trương xinh đẹp, Trương từ xe nhà trẻ ôm tôi đến phòng học. Khác với các bạn khi chơi đùa cùng tôi, phải ngồi xổm chuyện với tôi, như vậy cách biệt cao thấp, tôi thích ấy, tôi ghét ngửa đầu cùng người khác chuyện. Trương hỏi tôi:

      bé xinh đẹp, có thể biết tên cháu ?”

      “Phương Mỹ Tuệ, , cháu gọi là Phương Mỹ Tuệ".

      “À, là Mỹ Tuệ sao, tên đáng , có cảm giác của mùa thu. Như vậy, nhũ danh là gì?”

      Tôi che mặt, có nên cho ấy biết ? Nhũ danh của tôi kỳ quái, còn thích mình ? Nhưng tôi thích ấy, tôi muốn cho ấy. Nhìn đầu ngón chân mình, tôi :

      “Mạch Nha”.

      “Mạch Nha, ha ha, tên thú vị, nhưng thích. Mạch Nha là cái tên ngọt ngào, ba mẹ cháu nhất định hy vọng cuộc sống của cháu cũng như kẹo mạch nha, ngọt ngào”.

      “Thực ?”

      Lần đầu tiên nghe có người tên tôi ngọt ngào, tôi rất cao hứng, so với cao hứng ăn kem, so với cao hứng lập tức ăn 2 que kem, nhưng ra tôi thể lập tức ăn 2 que kem, bởi vì mẹ cho phép.

      Trương nở nụ cười, mày cong cong, rất đẹp mắt.

      giáo, cười nhìn rất giống mẹ cháu”.

      “À, mẹ của cháu cũng cười như thế sao?”

      “Đúng ạ, mẹ cháu gọi là Lâm Tiểu Mạch, mẹ cười rất đẹp, luôn nhìn ba mà cười như vậy, ba lại thấy bộ dạng của mẹ mà cười”.

      Trương cười.

      “Lâm Tiểu Mạch, ha ha, trách tên cháu là Mỹ Tuệ, lại gọi là Mạch Nha, ba cháu rất mẹ cháu”.

      ? Cái gì là ?

      Tôi quá , chỉ có ba tuổi, tôi hiểu. Vì vậy tôi hỏi trai hàng xóm. ở dưới lầu, cùng nhà trẻ với tôi, lớn hơn tôi tuổi, ấy biết rất nhiều, thậm chí vì sao chó con tiểu khắp nơi chút cũng biết.
      hàng xóm nhức đầu:

      nghe mẹ hỏi ba, em , ba liền hôn mẹ cái, dĩ nhiên rồi, em . , chính là hôn đó!”

      “Nhưng mà ba em cũng hôn em, vậy ông cũng em sao?”

      “Ừ”.

      hàng xóm gật đầu, dáng vẻ khẳng định.

      “Nhưng em cảm thấy được, giống nhau. Mẹ em chỉ nuông chiều ba, cũng chiều em. Em ăn cơm ngon, mẹ mắng em, con sói thích bắt những đứa trẻ thích ăn cơm, ba ăn cơm ngon, mẹ liền lo lắng trông coi ba, nấu món ngon hơn cho ba; lúc ra công viên chơi, em muốn tự bước , đất cứng quá, nhưng mẹ con ngoan phải tự , mẹ ẵm, mà ba đoạn ngắn dừng lại nổi, mẹ chạy tới đỡ ba, cho ba ngồi chút, xoa bóp chân cho ông, cũng xoa bóp chân cho em; buổi tối em muốn tắm, chỉ muốn ngủ, mẹ liền đem em ném vào bồn tắm, dáng vẻ rất dữ, mà ba tắm, mẹ liền ôm đầu ba Lập Hành bảo bối ngoan, chị xinh đẹp dẫn tắm chút rồi ngủ có được ? Giọng mẹ cực kỳ dịu dàng, giống như kẹo mạch nha. Nhưng ba phải là bảo bối, em mới là bảo bối, mẹ lại mắng em, lại gọi là ba là bảo bối”.

      Tôi càng càng có sức sống, có chút thương tâm, tôi cũng phân biệt được cái gì, dù sao tôi chỉ có 3 tuổi, tôi chính là cao hứng.

      hàng xóm so với tôi hiểu nhiều hơn, hai tay chống nạnh:

      “Mọi người kỳ quái, ràng chúng ta cần được ôm cái, mà họ lớn như vậy, còn muốn ôm nhau, biết xấu hổ”.

      Tôi cảm thấy rất đúng, mẹ nên ôm ba, mà phải ôm tôi này, ràng tôi còn lại còn nữa. Hơn nữa, tôi cũng có bắt nạt mẹ, vì vậy tôi :

      “Đúng vậy, ba luôn bắt nạt mẹ, mẹ còn ôm ba, em bắt nạt mẹ, mẹ lại ôm em. Buổi tối nhiều lần em muốn chạy vào phòng họ, em đều nghe mẹ kêu ba hãy chút, nhất định là ba bắt nạt mẹ”.

      Tôi thở phì phò .

      xong thấy phía sau có người cười, tôi quay đầu lại, thấy Trương ngồi chồm hổm, cười đến mặt đỏ rần.

      Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi có gì thú vị sao, sao giáo Trương lại cao hứng như thế?

      Trương tên tôi ngọt ngào, tôi liền đổi tên nữa, tôi thích tên Mạch Nha. Hơn nữa, tôi nhận ra, tôi rất thích cho mọi người biết tên mình là Mạch Nha, mẹ nghe rất kinh ngạc, tôi liền cho bà biết, vì giáo tên tôi ngọt ngào. Mẹ , giáo này đúng, rất biết chuyện. Tôi lại cho mẹ biết, giáo ba rất mẹ, mẹ đỏ mặt lên, giáo tôi sao cái gì cũng biết.

      ngày tan học, tôi xe trường, bởi vì ba hôm nay tan tầm sớm, cho nên tôi chờ ba đến nhà trẻ đón tôi. Ba tôi rất đẹp trai, tôi muốn để các bạn thấy, ba tôi so với ba bọn họ đẹp trai hơn. Mẹ tôi như thế là khoe khoang, tôi lại thích khoe khoang. Thời điểm ba tới đón tôi, giáo Trương nhìn ba có chút đờ ra, mặt hồng hồng, tôi hỏi ba, giáo Trương bị sốt sao? Ba giáo ngượng thôi. Nhưng tôi , Trương tại sao lại thấy ngượng?

      Sau đó, tôi lại thấy có thầy giáo nhìn thấy Trương mặt liền hồng hồng, tôi hiểu được, ra nam nữ nhìn nhau thấy ngại, mặt hồng hồng như phát sốt. Nhưng mà tôi gặp hàng xóm như vậy, chúng tôi mỗi ngày gặp mặt, chưa bao giờ thấy mặt hồng hồng. Mặt hồng hồng khó coi, giống như đít khỉ.

      Cho nên con người là động vật kỳ quái. Nhất là mẹ tôi, ba bắt nạt mẹ, mẹ còn gọi ba là bảo bối, chuyện này tôi vẫn luôn nhớ, haiz, ràng, tôi mới là, bảo bối!!!

      HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :