1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU SỰ ẤM ÁP CỦA EM - Nhuận Tâm Vô Thanh - 29 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      lâu sau khi trở về từ công viên, Lập Hành cùng Tiểu Mạch thương lượng, nghỉ ngơi thêm tuần làm lại. Lập Hành cười mình làm nổi mốc lên rồi, ra ngoài thừa dịp được hưởng ánh sáng mặt trời.

      Hôm nay, Tiểu Mạch tan làm về nhà, mở cửa, trong phòng khách yên tĩnh, Lập Hành ngồi salon gần cửa sổ, tay trái đặt lên phần chân trái còn lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như đắm chìm trong thế giới của mình, bao phủ quanh bóng dáng là tầng đơn tịch. Từ khi hai người ở cùng chỗ, Tiểu Mạch lâu rồi nhìn thấy loại tâm tình này người Lập Hành. Mà Lập Hành ngồi salon bên kia, nét mặt đông cứng, cúi đầu .

      Tiểu Mạch đổi dép, cố ý giọng hờn dỗi:

      “Lập Hành, bên ngoài nóng quá nha!”

      đến hướng . Lập Hành lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía , đưa tay phải ra:

      “Qua đây”.

      Tiểu Mạch mặc quần áo vàng nhạt, dáng dấp yểu điệu tới, kéo tay , ngồi xổm người xuống nhìn thấy ánh mắt của , giọng điệu nhanh nhẹn :

      đẹp trai, buổi tối muốn ăn gì, em làm cho ăn”.

      Lập Hành nhàn nhạt câu:

      “Tùy tiện”.

      Tiểu Mạch nhìn sang hướng kia:

      “Lập Ngôn?”

      “Tùy tiện”.

      Tiểu Mạch khẽ cười đứng lên.

      “Tốt, chờ em thay quần áo rồi làm cái tùy tiện cho ”.

      Cơm nước bưng lên bàn, Tiểu Mạch nhìn về phía phòng khách kêu tiếng:

      “Ăn cơm”.

      Lập Hành nắm gậy chống đứng lên được, Tiểu Mạch tới, cúi người cười híp mắt nhìn :

      “Cục cưng Lập Hành đói đến còn sức rồi, để cho chị xinh đẹp ôm nha!”

      Lập Hành mím mím môi, mặc cho Tiểu Mạch ôm lấy hông mình, hai tay chống gậy dựa vào lực của mà đứng lên. Tiểu Mạch buông ra, cười cười xoay người đến bàn ăn.

      Bữa cơm đơn giản là cháo trắng, mặt nổi từng lớp đẹp vô cùng. Dầu vừng trộn dưa chuột, ớt xanh trứng muối, thịt bò kho, đơn giản ngon miệng, khí thơm nhàn nhạt mùi dưa chuột thơm mát, thấm vào ruột gan. Đáng tiếc, hai người đàn ông giống như có ham muốn, mặc cho Tiểu Mạch chọc cười thế nào, vẫn chỉ vùi đầu húp cháo. Ăn xong, rửa xong chén dĩa, ba người tới bên sa lon ngồi.

      , có chuyện gì vậy?”

      Lập Hành ngồi bên người Lập Hành, quay đầu nhìn gò má .

      Lập Hành mấp máy môi:

      “Công ty xảy ra chút vấn đề”.

      Tiểu Mạch nhìn , người kia trầm mặc. Lập Ngôn bên cạnh tiếp:

      “Đặng Hoa nhận đơn hàng lớn, sản phẩm đều là bọn làm xong trước, thoáng cái làm vài lần mở rộng là có thể đem bán. nghĩ tới Đặng Hoa đem theo sản phẩm, khách hàng còn số nhân viên nồng cốt hết. nghĩ tới ta là người như vậy, đây là sản phẩm trai thiết kế, cũng là trai ngày đêm khai phá ra, từng giao diện, từng nút, trai của em đều dụng tâm. tại sản phẩm làm xong, ta cần chúng ta…”

      Lập Hành nhàn nhạt cắt lời, sắc mặt có chút tái nhợt, lại bình tĩnh như cũ.

      “Lập Ngôn, đừng như vậy, sản phẩm là mọi người cùng làm, thị trường do Đặng Hoa tìm kiếm. Tình hình tại của , ta làm như vậy, có thể hiểu”.

      , người…”

      Lập Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Mạch:

      “Chị Tiểu Mạch, chị xem, cùng nhau làm hơn 2 năm, thế nào ta cũng nên rút vào lúc này”.

      “Quên , mỗi người đều có lựa chọn của mình, ta lựa chọn con đường thuận lợi nhất cũng gì đáng trách”.

      Lập Hành vẫn rất bình tĩnh, nhưng dựa vào hiểu biết của Tiểu Mạch với , khó nghe được tiếng uể oải, thất vọng trong đó.

      “Vậy ta đem khách hàng, sản phẩm cùng nhân viên nồng cốt , về sau chúng ta phải làm gì bây giờ?”

      Giọng Lập Ngôn có chút bất đắc dĩ.

      Lập Hành thản nhiên :

      “Rồi có cách”.

      Tiểu Mạch tiến tới khẽ hôn lên trán , ngón tay mình vuốt ve mu bàn tay cái:

      “Như vậy, vẫn còn có ít đồng nghiệp ở lại ?”

      “Có hơn 20 người, giờ chỉ còn 6 người, hơn nữa nhân viên nồng cốt có khả năng chỉ còn Chu Cường và Trương Lập”.

      Lập Hành bất đắc dĩ .

      Tiểu Mạch vỗ vai khích lệ Lập Hành:

      “Lập Hành, ra em cảm thấy như vậy cũng tốt, xem trọng lợi ích trước mắt là cơ hội lớn, mà ở lại, là người đáng tín nhiệm, người coi trọng tình nghĩa bao năm. Những người tài giỏi này rất đáng được tín nhiệm và nể trọng. Có bọn họ, chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại”.

      Lập Ngôn lập tức phụ họa:

      “Chị Tiểu Mạch đúng, ở lại đều là những người đồng lòng cùng mình”.

      Vẻ mặt Lập Hành thản nhiên lộ ra vẻ mệt mỏi cùng đau thương mơ hồ, vì vậy Tiểu Mạch dìu đứng lên:

      “Lập Hành, ngồi lâu rồi, trở về phòng nghỉ ngơi chút nha!”

      Lập Hành gật đầu, đứng lên, để cho đỡ vào phòng ngủ. Vào phòng, Tiểu Mạch đỡ dựa ngồi vào giường, lại giúp đưa tới ly nước ấm, liền lặng im đứng bên cạnh , đặt đầu tựa vào ngực .
      Lập Hành yên lặng hồi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạch, nhếch mép cái, trong mắt mang theo thương:

      tại, có cái gì, hơn nữa, còn chân, Tiểu Mạch, ngốc, em xem em chọn loại đàn ông gì đây?”

      Tiểu Mạch ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lập Hành, giọng kiên định:

      “Em Lâm Tiểu Mạch chọn đàn ông, dù chỉ có chân, cũng có thể đội trời đạp đất, Lập Hành, em đối với có lòng tin, em vĩnh viễn ở cạnh , cho nên, cũng phải có lòng tin với chính mình, biết ?”

      ra trong lòng Tiểu Mạch rất hiểu , Lập Hành quan tâm, tới giờ phải là mất quyền lợi, năm đó món nợ lớn trước mặt, thiếu niên Lập Hành cũng bị đánh ngã, huống chi là tại? ra điều Lập Hành nản lòng là tình nghĩa bao năm gây dựng công ty nay vì quyền lợi trước mắt mà rời , bạn bè đồng tâm hiệp lực cuối cùng trở thành người lạ.

      Lòng Lập Hành rung mạnh, ánh mắt lóe sáng, ánh mắt càng ngày càng sáng như có sương mù khí bốc lên. Phương Lập Hành, mày xem, dù thực lòng người thay đổi, tình người nguội lạnh thế nào, ít ra mày có có toàn tâm toàn ý đối với mày như vậy, cho nên, mất những thứ này đều quan trọng, phải ?

      Đến buổi tối, Lập Hành phát sốt, dạ dày cũng ầm ĩ nhiều lần. Tuy là nội tâm Lập Hành kiên cường, nhưng thân thể bây giờ lại khỏe mạnh. Nhất là bệnh bao tử bệnh do tâm trạng, bị tâm trạng ảnh hưởng rất ràng, trong lòng chấn động thân thể làm ầm ĩ. Nhìn người đàn ông đỏ mặt co rúc ở giường, mười ngón tay gắt gao móc dạ dày, tiếng nào chịu đựng, lòng Tiểu Mạch như có người nắm lấy, đau đớn. Vì dạ dày Lập Hành tốt, sợ thuốc hạ sốt kích thích dạ dày dẫn tới bệnh tình nghiêm trọng hơn, Tiểu Mạch dám cho uống thuốc hạ sốt, thể làm gì khác hơn là suốt đêm lái xe đến bệnh viện mua nước biển hạ sốt, trở về tự mình gắn kim, treo túi nước biển lên. Khi gắn kim, phòng ngửa Lập Hành vì đau dạ dày mà vặn vẹo động đến kim châm, Tiểu Mạch ngồi dựa đầu giường, đem đầu ôm ở lồng ngực, tay ấm áp đặt ở dạ dày êm ái vẽ vài vòng.

      Lập Hành sốt mơ màng, lúc đầu vẫn cắn răng run rẩy, chịu đựng đau đớn, chỉ là hít thở. Ý thức dần dần lấy lại, Lập Hành giọng tiếng:

      “Tiểu Mạch, đau”.

      Tiểu Mạch nghe được tim đau như cắt.

      Tiểu Mạch nhớ khi còn bé xem đồng thoại Trịnh Uyên Kiệt, có vật nếu kêu đau nhức dời , có thể đem nỗi đau của người dời sang người khác. Tiểu Mạch thấy đầu Lập Hành đầy mồ hôi lạnh, có chút hoảng hốt, nghĩ nếu quả có vật này tốt, đau đớn của có thể chuyển qua mình, vậy khó chịu như vậy.

      Cúi người nhàng hôn lên trán đầy mồ hôi của , hôn lên khuôn mặt, đôi môi tái nhợt, Tiểu Mạch từng lần:

      “Lập Hành, em biết đau, em đều biết”.

      Em biết đau, biết khổ sở, biết từng bị người tín nhiệm phản bội, biết đau lòng, em đều biết. Chúng ta cùng nhau vượt qua, vượt qua là tốt rồi.

      túi nước biển vô xong, lúc trời sáng nhiệt độ của Lập Hành dần dần hạ xuống, dạ dày ầm ĩ được Tiểu Mạch ấm áp xoa xoa cũng dần dần yên tĩnh. Tiểu Mạch dịu dàng cẩn thận lấy nước nóng để cạnh giường, lau người cho , thay quần áo, đắp kìn mền, nghe thấy hô hấp của từng bước ổn định, chân mày thư giãn, tâm tình Tiểu Mạch cuối cùng mới buông xuống. Tiểu Mạch qua lại cũng đầy mồ hôi, tự mình tắm, bò lên giường đem ôm vào ngực, nhàng hôn lên chóp mũi , thỏa mãn ngủ say.

      Lập Hành như trong sương mù lâu, rốt cục nhìn thấy chút ánh sáng, mặc áo trắng quần xanh, cầm trong tay ly giữ ấm đưa cho :

      “Phương Lập Hành, mời uống nước”.

      Lập Hành khẽ cười, trong lòng mềm mại. Từ từ tỉnh lại, trước mặt trẻ trung, ánh mắt dừng mặt , thấy tỉnh lại, giọng hỏi:

      “Lập Hành, khá hơn ?”

      Khuôn mặt bé trong giấc mộng cùng bây giờ chồng lên hòa vào nhau, Lập Hành thoải mái nở nụ cười:

      khỏe rồi, Tiểu Mạch, em ở đây, cuối cùng cũng tốt thôi”.

      Tiểu Mạch thở phào nhõm, giận :

      “Em ở đây cũng được, cho phép bệnh lại”.

      Hai người dậy ăn cháo sáng sớm Lập Ngôn nấu xong, lại ngủ chung hồi, đến trưa, sắc mặt Lập Hành tốt hơn nhiều. Hai người cùng làm ổ giường, nghe nhạc, chuyện phiếm. thể tránh khỏi, về sau công ty phải làm sao bây giờ. Công ty Lập Hành lúc đầu là công ty quản lý phần mềm , Lập Hành muốn đổi phương hướng, muốn có ngày lại cùng đồng nghiệp cũ giành giật mối làm ăn. Tiểu Mạch lý giải rằng, Lập Hành cho tới giờ đều chỉ nhớ ai đối tốt với ấy, để họ cùng chịu gian nan, tuyệt đối bằng lòng.

      Mấy ngày kế tiếp, Lập Hành ngày ngày đều ở mạng, muốn từ đó thu thập ít tin tức, tìm được phương hướng tốt nhất. Về sau khi biết được ít tin tức, Lập Hành muốn cùng đồng nghiệp suy nghĩ việc lớn, có lẽ nghĩ ra điểm mấu chốt. Vì vậy Tiểu Mạch bảo đồng nghiệp tới nhà thảo luận, như vậy Lập Hành ít khổ cực chút, cũng có thể săn sóc chút.

      Các đồng nghiệp tới vừa lúc Tiểu Mạch ở nhà nghỉ ngơi, Lập Hành liền giới thiệu từng người đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng hô to:

      “Chị dâu tốt”.

      Khuôn mặt Tiểu Mạch ửng đỏ, ngập ngừng :

      “Gọi Tiểu Mạch là được rồi”.

      Ở lại công ty gồm 6 người, ngoại trừ Hạ Vi, bên ngoài toàn là đàn ông, trong đó có Đông Đông là kỹ sư thi hành, những người khác gồm Lập Ngôn cùng Chu Cường và Trương Lập Vĩ đều là nhân viên nghiên cứu phần mềm, Hạ Vi là nhân viên kiểm tra phần mềm.

      Bởi vì là mùa hè, trong nhà có khách, sợ các đồng nghiệp nóng, Tiểu Mạch liền mở lớn máy lạnh. Nhưng chân Lập Hành sợ lạnh, lạnh rồi đau, nghiêm trọng có thể co quắp, Tiểu Mạch liền lấy cái thảm lông cừu tỉ mỉ đắp lên chân trái của Lập Hành. Các đồng nghiệp ngồi quanh trong phòng khách, ngồi trực tiếp lên sàn, Lập Hành cùng Hạ Vi mỗi người ngồi bên sa lon. Tiểu Mạch chuẩn bị cho bọn họ nước đá, cắt dưa hấu ướp đá. Chuẩn bị thêm ấm nước trầm hương cho Lập Hành, dưa hấu cẩn thận múc ra chén trong suốt, cắm thêm vài cái nĩa. Lúc Tiểu Mạch làm những chuyện này, Hạ Vi vẫn nhìn , ánh mắt phức tạp. Mà Tiểu Mạch đối với việc Lập Hành cùng Hạ Vi thân thiết trong phòng bệnh cũng còn khúc mắc, đối với Hạ Vi cũng nhàn nhạt, thân.

      ngày buổi tối, lúc Tiểu Mạch tan làm về nhà, các đồng nghiệp ấy vẫn còn ở phòng khách của nhiệt liệt thảo luận, Tiểu Mạch vừa hỏi, hóa ra những người này ngay cả bữa trưa cũng quên ăn. Tiểu Mạch nhanh nấu ít mì sợi, dùng trứng gà cùng ớt xanh luộc với nước tương, lại cắt sợi dưa chuột, dùng để trộn. Tiểu Mạch luộc ớt xanh rất ngon, nồng nặc mùi thơm ngát của ớt xanh, hơn nữa còn trộn dưa chuột, ăn rất ngon. Mọi người ăn ngon miệng, sôi nổi khen tay nghề của dứt, Chu Cường đùa:

      “Chị dâu, chị có em , giới thiệu cho em với”.

      Mọi người đều cười rộ lên.

      Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, người đàn ông ung dung thong thả ăn mì sợi, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhưng đôi mắt rực rỡ rạng ngời. Cảm giác được Tiểu Mạch nhìn mình, ngẩng đầu hướng nhìn , ánh mắt thâm tình thương quyến luyến.

      Ăn xong, Hạ Vi chủ động muốn giúp Tiểu Mạch rửa chén, Tiểu Mạch cũng tiện từ chối. Hai người cùng đem mì sợi còn dư đổ sạch, dưa chuột còn lại bỏ vào tủ lạnh, dọn dẹp chén đĩa vào nhà bếp. Hạ Vi ở phía sau Tiểu Mạch, vào phòng bếp liền thuận tay đóng cửa lại, Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn cái lại nhìn cánh cửa, thản nhiên hỏi câu:

      “Có lời muốn ?”

      Hạ Vi gật đầu:

      “Tiểu Mạch, xin lỗi”.

      Tiểu Mạch cúi đầu rửa chén, nhìn . Đối với ánh mắt lúc đó của Hạ Vi khi chăm sóc Lập Hành trong phòng bệnh, Tiểu Mạch vẫn trước sau thoải mái.

      ra, có lẽ cũng nhìn ra, tôi đúng là có chút thích Lập Hành. Làm việc cùng nhau 4 năm, ấy rất chăm sóc tôi, cho nên lúc đó ở bệnh viên, tôi cũng hoàn toàn là diễn kịch. Nhưng mà, tôi biết, trong lòng ấy vẫn chỉ có người”.

      Hạ Vi tiếp.

      ấy có cái ly giữ ấm bảo bối, lấy uống nhưng bình thường luôn mang theo người, có việc gì lấy vải ra lau chùi. Có lần tôi thấy ấy ôm cái ly ngây người, ánh mắt đau thương mù mịt, tôi có thể cảm giác được ấy nhớ nhung người”.

      “Đông chí năm ngoái, công ty cùng ăn thịt dê, có người muốn sủi cảo nhân thịt dê, Lập Hành liền sửng sốt, ánh mắt hoảng hốt nhìn người đồng nghiệp kia, mà ánh mắt dường như xuyên thấu qua người đồng nghiệp kia trôi về phương xa. Tôi biết, ấy lại nhớ rồi”.

      “Mấy tháng trước, lần đầu tôi gặp ở bệnh viện, tôi biết là, chính là người kia, người ấy luôn để trong lòng chính là . Ánh mắt nhìn rất khác biệt, ấy nhìn tôi giống như những người khác, rất ôn hòa, rất bao dung, nhưng ấy nhìn , là , cưng chiều, thương mến cùng đau lòng. Lần chúng tôi đính hôn, lúc , vẫn nhìn theo bóng lưng , ánh mắt khắc cốt ghi tâm cùng bi thương tuyệt vọng".

      “Tiểu Mạch, Lập Hành, ấy ”.

      Hạ Vi khẳng định, giọng có chút buồn bã.

      Tiểu Mạch vẫn , cho tới lúc này, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Vi, nhàng cười, dĩ nhiên mang theo muôn vàn rực rỡ:

      “Tôi biết”.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Thời điểm tình nghĩa mờ nhạt, ai cũng có thể vì quyền lợi mà bỏ ra , có người thủy chung bên cạnh ủng hộ , tin tưởng , đối với , mọi thứ đều bằng , đây là việc người đến bao nhiêu.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Mấy ngày kế tiếp, đồng nghiệp của Lập Hành mỗi ngày đều ở trong nhà Tiểu Mạch thảo luận nhiệt liệt, có đôi khi Tiểu Mạch tan làm bọn họ còn chưa , Tiểu Mạch liền ở bên rót nước, cắt trái cây, hoặc là ngồi bên người Lập Hành xoa xoa vai cho , thỉnh thoảng cũng nghe chút. Thảo luận khoảng mấy ngày, mọi người đưa ra rất nhiều phương hướng, giống như làm hệ thống quản lý thương mại, làm các loại phần mềm đồng hồ điện lực từ xa. Nhưng những phương án này nếu phải là thị trường quan hệ xã hội quá khó là bọn họ đủ thực lực nghiên cứu hoặc là thực lực tài chính, cho nên từ đầu đến cuối thảo luận ra kết quả.

      ngày khi Tiểu Mạch về nhà, giữa lúc chuyện phiếm nhắc tới bọn họ hôm nay khám bệnh cho bệnh nhân, ung thư bao tử thời kỳ cuối, là sớm có triệu chứng nóng cháy, nhưng bệnh nhân cho rằng bệnh cũ có gì, kiểm tra và điều trị đúng lúc. Sau lại chịu nổi liền kiểm tra, nhưng kịp thời tìm được bác sĩ am hiểu loại bệnh này, kết quả làm chậm trễ trị liệu. tại xuất di căn, hy vọng chữa khỏi tương đối . Tiểu Mạch cảm thán :

      “Chỉ hơn 39 tuổi, đáng tiếc, nếu như gặp bác sĩ tư vấn sớm, có thể sớm chút tìm đến bệnh viện bọn em hoặc các bệnh viện khác trong nước vẫn có thể còn nhiều hy vọng chữa khỏi”.

      Lập Hành vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Mạch, đặt ngón tay vào trong tay xoa bóp, cũng thở dài , người bệnh có đôi khi rất mù quáng, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cũng biết nơi nào có thể trị hết. Lúc đó bệnh tình của Lập Ngôn cũng hỏi khắp nơi rất lâu mới tìm được bệnh viện này trị liệu.

      Tiểu Mạch thở dài nửa ngày, tiếc thay cho người khác, bị trễ nãi được, đó là sinh mạng nha. Qua rất lâu, Tiểu Mạch đột nhiên :

      “Lập Hành, , nếu có chỗ có thể tra ra được những tin tức về bệnh viện và bác sĩ, hoặc tốt nhất có thể trực tiếp hướng dẫn lĩnh vực này bác sĩ cố vấn nào tốt bao nhiêu, có lẽ người bệnh như vậy bị làm chậm trễ”.

      Lập Hành nghe xong sửng sốt chút, sau đó con mắt sáng lên, lại gần mặt Tiểu Mạch hôn cái:

      “Tiểu Mạch tốt”.

      Vừa dời khỏi mặt nhìn cái, lại đến gần hôn:

      thông minh”.

      “Làm sao vậy?”

      Tiểu Mạch bị hôn chẳng hiểu gì cả.

      “Tiểu Mạch, có thể, chúng ta có thể làm trang web như vậy, làm cầu nối cho người bệnh và bệnh viện, để cho bệnh nhân trực tiếp tìm bác sĩ trang web”.

      Giọng Lập Hành có chút hưng phấn, mắt vừa đen vừa sáng, đẹp trai lạ thường. Tiểu Mạch nghe xong cũng hưng phấn, đúng vậy, Lập Hành làm ở công ty phần mềm, cũng có thể làm trang web, có thể, tin tức làm cầu nối cho bệnh viện là thị trường tiềm năng nha.

      Hai người rất vui vẻ, cảm thấy như là cuối cùng tìm được chút phương hướng. Buổi tối hai người rúc vào nhau ôm laptop suốt đêm thiết kế phương án. Tiểu Mạch là bác sĩ, đối với người bệnh cũng tiếp xúc nhiều, hiểu , chút nhu cầu của bệnh nhân: tư vấn bệnh tình tại chỗ, hỏi bác sĩ, hẹn trước, đăng ký các loại, đồng thời, nếu như Lập Hành muốn bệnh viện đồng ý gia nhập trang web, là cung cấp dịch vụ cho bệnh nhân, cũng phải cho bệnh viện lợi ích gì đó mới được. Tiểu Mạch suy nghĩ chút, quyền lợi của bệnh viện? Bệnh viện hy vọng gì đây? Danh tiếng? Càng nhiều người bệnh? Lập Hành cảm thấy Tiểu Mạch đều đúng, mặt khác cho rằng bệnh viện tư vấn bệnh nhân ngoại trừ thu được danh tiếng, bác sĩ cũng có thể lợi dụng thời gian tăng thu nhập, dù sao công việc của bác sĩ có lúc vội vàng, có lúc rảnh rỗi, có thể tận dụng đầy đủ thời gian tạo ra thu nhập, đối với bệnh viện cũng rất tốt nha.

      Đối với trang web này lấy lợi nhuận thế nào, hai người đều thống nhất quan điểm, tuyệt đối trở thành quảng cáo dược phẩm. tại quảng cáo dược phẩm bay đầy trời, hiệu quả trị liệu vô cùng kì diệu, giống như thành linh đan, người bệnh lại càng biết cái nào thích hợp với mình. Tiểu Mạch và Lập Hành cảm thấy mình thể đánh giá hiệu quả trị liệu của dược phẩm, cho nên muốn làm trang quảng cáo dược phẩm, tránh thành dối gạt người bệnh. Phương thức lợi nhuận tương đối đáng tin là thông qua việc người hỏi ý kiến trực tuyến và hẹn trước xem bệnh đều trích phần trăm lợi nhuận. Tiểu Mạch hai mắt sáng lên :

      “Nếu như phí tư vấn cho người bệnh năm là 30 đồng, chúng ta lấy 10 đồng, vạn người bệnh, toàn nước ta nhiều như vậy rất cần tìm bác sĩ, thị trường quá tốt. Lập Hành, chúng ta phát tài rồi”.

      Lập Hành nhìn thấy dáng vẻ ham tiền của Tiểu Mạch, dịu dàng vuốt tóc , cười cười cưng chiều, thản nhiên :

      dễ phát tài như vậy, trang web đưa vào hoạt động phải tích lũy lượng thông tin nhất định, chu kì lấy lại vốn ít nhất 4-6 tháng, khả năng chúng ta còn phải chịu khổ”.

      Hai người hưng phấn thảo luận đến nửa đêm, đói đến ngực dán vào lưng, Tiểu Mạch bò xuống giường nấu mì, hai người ăn xong rồi tiếp tục chiến đấu hăng hái. Cuối cùng bọn họ thảo luận vấn đề tên của trang web. Bởi vì là ý tưởng của Tiểu Mạch, Lập Hành kiên trì đặt tên là “Mạng lưới hướng dẫn y học Tiểu Mạch”.

      đến vấn đề tên, Tiểu Mạch kiến nghị công ty Lập Hành cũng phải thay đổi tên gọi, bắt đầu lại phải có tình hình mới.

      “Cứ gọi là “Khoa học công nghệ tiến bước” nha!” (Lập Hành nghĩa là bước , tiến bước)

      Tiểu Mạch kiến nghị.

      “Là bởi vì thực thể ?”

      Lập Hành cười , tựa như đối với tình huống của chân mình còn giữ kín như bưng rồi.

      “Lập Hành, ý của em là, chỉ cần chúng ta cố gắng, nỗ lực, từ bỏ, bất kể có hai chân khỏe mạnh hay , thế giới đều có thể mặc cho tiến bước”.

      Tiểu Mạch ngưng mắt nhìn vào mắt Lập Hành, chăm chú và tín nhiệm.

      Đáy lòng Lập Hành rung động, người con của toàn tâm tin tưởng , bền bỉ cổ vũ , cảm giác có người cùng phấn đấu, quả làm cho cảm thấy, dù còn chân, vẫn có đầy đủ dũng khí đối mặt với tất cả cửa ải khó khăn.

      Ngày thứ hai, Lập Hành triệu tập các đồng nghiệp, chuyện phương án hôm qua thảo luận cùng Tiểu Mạch cho mọi người nghe. Các đồng nghiệp nghe xong đều hưng phấn, cảm thấy đây là nhu cầu lớn, hơn nữa có thể phục vụ số lượng người bệnh khổng lồ. Chu Cường :

      “Chị dâu là người nhiều mưu trí nha, Phương à, người có phúc nha”.

      Lập Ngôn ở bên cạnh nhìn Lập Hành, lại nhìn Tiểu Mạch, lầm bầm :

      “Đó là chị dâu của em”.

      Vì Đông Đông là kĩ sư thi hành, tiếp xúc với nhiều loại khách hàng, rất quan tâm đến nhu cầu khách hàng, dựa vào ý tưởng này làm số nghiên cứu thị trường, hệ thống phân tích nhu cầu khách hàng. Tiểu Mạch là bác sĩ nên đối với việc điều tra nghiên cứu rất có lợi, cho nên câu hỏi điều tra do Tiểu Mạch phụ trách, mà mọi người chia ra phụ trách nghiên cứu từng bệnh viện.
      Câu hỏi sau khi đem ra thảo luận, xác định gồm 10 đề tài, Lập Hành đem in câu hỏi, phát cho các đồng nghiệp đến bệnh viện phát lại cho mọi người rồi thu về câu trả lời. Mà bệnh viện của Tiểu Mạch do Tiểu Mạch trực tiếp phụ trách. Tiểu Mạch đem câu hỏi trao đổi cùng Lộ Lộ, Lộ Lộ chủ động xin giúp, ấy và Triển Bằng có thể phụ trách điều tra bên khu nội trú, vừa vặn Giang Hoán đến tìm Tiểu Mạch thương lượng phương án gây tê, nghe chuyện này, liền nhận phụ trách phòng khám bên kia. Tiểu Mạch đối với Giang Hoán vẫn còn chút cảm kích cùng hổ thẹn, Giang Hoán phải tốt, chỉ là tim lấp đầy, dù gặp ai tốt hơn nữa cũng thể chứa thêm. Mà Giang Hoán bình thường đối với giống như trước, gặp ở căn tin cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng chuyện phiếm, cũng cự tuyệt mà xa lánh . Cho nên, Tiểu Mạch đối với quan hệ giữa và Giang Hoán bây giờ có chút hoang mang, cái này phải gọi là “ cả tình bạn, phải tình ” chứ?

      Việc nghiên cứu khảo sát này là công việc cực khổ, thành phố S cùng mấy thành phố lân cận bệnh viện rất nhiều, mọi người chạy khắp nơi tháng, ai cũng gầy trông thấy, mới xem như tìm được. Thu lại lượng lớn phiếu câu hỏi, cần phải tiến hành nhập liệu và phân tích. Vì vậy mọi người sáng sớm đến nhà Tiểu Mạch báo danh, buổi tối thậm chí nửa đêm mới . Tiểu Mạch chịu mệt nhọc làm cơm cho mọi người, có đôi khi cũng giúp đỡ phân tích vấn đề, đưa ra biện pháp.

      Bởi vì bản thân Tiểu Mạch là bác sĩ, quen thuộc với tình hình bệnh viện, cũng biết tâm trạng của người bệnh, giúp được rất nhiều. Mỗi lần Tiểu Mạch nghiêng đầu, vẻ mặt suy tính, Lập Hành liền nhịn được thất thần, ánh mắt dừng lại mặt , lưu luyến thâm tình, rất lâu dời .

      Đêm làm xong phân tích nhu cầu người bệnh, Tiểu Mạch đặt đồ ăn từ nhà hàng đến tới cửa. Mọi người vì vượt qua ngọn núi mong muốn tiến lên đỉnh núi cao. Tiệc rượu thể có rượu ngon, Tiểu Mạch đem ra đồ mình lưu giữ lâu nay, rượu vang Pháp chính gốc. Nhiệt tình của mọi người cũng dâng cao, liên tiếp nâng chén, tiếng mời rượu ngừng. Bởi vì dạ dày Lập Hành tốt, Tiểu Mạch cho phép uống rượu, mà rót cho ly nước nho. Thời điểm có người hướng đến mời rượu, Lập Hành liền cười tự giễu.

      “Tôi đây cụng ly được rồi”.

      Các đồng nghiệp đùa:

      “Chị dâu quản nghiêm nha!”

      Lập Hành ở bên cạnh giơ ly nước nho:

      “Chị dâu tôi quản cũng rất nghiêm”.

      Mọi người cười ầm trận.

      Qua trận ầm ĩ, tất cả mọi người về, Lập Hành nắm tay Tiểu Mạch về phòng ngủ. Tiểu Mạch có uống chút rượu, lúc này có chút men say, hai má lên đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt lại trong veo, có chút gợi cảm và xinh đẹp, dụ dỗ người khác phạm tội. Lập Hành đặt Tiểu Mạch ngồi bên giường, móc từ trong túi xách của mình cái hộp gấm màu đỏ tím.

      “Tiểu Mạch, có quà tặng em, em nhắm mắt lại trước ”.

      Tiểu Mạch hoảng hốt nghĩ, phải bây giờ muốn cầu hôn chứ? Vì vậy cười ngây ngô hồi.

      “Được rồi, mở ra!”

      Tiểu Mạch mở mắt, thấy Lập Hành cầm trong tay sợi dây chuyền. Dây chuyền màu bạc, phía dưới là mặt dây . Mặt dây chuyền đặc biệt đẹp, là đôi tay nâng lấy trái tim. Bàn tay thoạt nhìn là bạch kim mà trái tim bằng thủy tinh, lung linh trong suốt.

      đẹp”.

      Tiểu Mạch ngạc nhiên .

      “Là tự thiết kế sau đó đến tiệm nữ trang đặt làm, hôm qua mới lấy về. Chỉ là muốn cảm ơn em luôn thương , cổ vũ , cùng làm bạn với . quá quý giá, em có thích ?”

      Lập Hành nhìn Tiểu Mạch, giọng trăn trở dịu dàng, giống như nốt nhạc đàn violon kéo ra, chảy vào trong lòng Tiểu Mạch.

      “Thích, em rất thích”.

      Tiểu Mạch mừng rỡ :

      đeo cho em được ?”

      Tiểu Mạch nhàng xoay người, hai tay Lập Hành vòng qua cổ , để mặt dây chuyền ra trước ngực, nhàng :

      “Tiểu Mạch, đem trái tim đặt ở bàn tay em rồi, bất cứ lúc nào em cũng được ném ”.

      Giọng dần dần mềm mỏng, có chút làm nũng.

      Tiểu Mạch nghĩ thầm, quá nghiệt, làm tim mình ngọt như kẹo rồi. Từ khi ở cùng ấy, tim mình lúc nào cũng biến thành kẹo ngọt, vừa mềm vừa ngọt, hơn nữa mình lại rất thích thay đổi này.

      Tiểu Mạch cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, khẽ cười :

      biết, ra trái tim thủy tinh, em nâng niu nó cẩn thận”.

      Lập Hành ôm Tiểu Mạch từ phía sau, mặt chôn cổ , cười nghẹn ngào, lồng ngực rung động. Tiểu Mạch xoay lại ôm lấy , ngẩng đầu hôn lên cằm , sau đó là yết hầu, Lập Hành cúi đầu đón lấy nụ hôn của , tay trượt đến trước ngực . Tiểu Mạch cười khanh khách:

      “Còn chưa tắm đó”.

      Người đàn ông bá đạo tinh lực tràn đầy, kéo lại:

      “Cùng tắm”.

      Vì vậy chủ đề đêm đó từ tiệc ăn mừng biến thành tắm uyên ương, phim hành động tình cảm…

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Chương này có thể hơi nhàm chán, thế nhưng phía sau vẫn còn chút phân đoạn tình cảm, đoạn sau xin được giản lược 10 ngàn chữ.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Công việc làm phần mềm mọi người đều biết, làm sản phẩm, 70% thành bại được quyết định bởi phân tích nhu cầu khách hàng có chính xác . Nếu như nhu cầu khách hàng là bình sữa, kết quả bạn làm ràng, làm thành ly nước, làm ly nước càng tốt, khoảng cách với khách hàng càng xa, càng thất bại. Lập Hành đem đạo lý này cho Tiểu Mạch nghe, Tiểu Mạch nghe xong câu đầu tiên dĩ nhiên là:

      “Cái này tương tự như tình nhỉ, nếu như người bạn xem bạn là đối tượng mong muốn, hoặc là bạn lấy phương thức của mình , mà phải dùng phương thức của , bạn càng sâu đậm, hai bên càng đau khổ”.

      Lập Hành vừa nghe có chút buồn cười, này có cảm giác nhạy cảm nha, có bài hát hình như hát là “Là người con , tình là linh hồn của …” có đạo lý nha.

      Tiểu Mạch chuyển qua hỏi:

      “Phân tích nhu cầu chúng ta làm, rất tốt mà, đâu có tốt”.

      “Dựa vào cầu nghề nghiệp, xem như tốt, xem có thể chuyển sang nghiên cứu thiết kế , sau này chúng ta cần quan sát chút mới được”.

      ra, với nhóm đồng nghiệp mà có thể làm phân tích nhu cầu, Lập Hành cảm thấy vẫn rất đầy đủ và đúng hạn. Tiểu Mạch cười híp mắt, ánh mắt dịu dàng.

      “Em tin tưởng , chẳng qua là em cho phép làm mình mệt mỏi nha”.

      Sau khi xong nghiệp vụ nhu cầu, từ quá trình phát triển phần mềm, đến giai đoạn thực sản phẩm, chủ yếu là cơ cấu thiết kế, mở rộng phần mềm, kiểm tra thi hành. Chi phí đầu vào của sản phẩm bao gồm chi phí văn phòng, nhân công, điện nước, các loại tiền thuế, cộng thêm theo phân tích trước đó của bọn họ, trang web cần 4-6 tháng để lấy lại vốn, ít nhất 6 tháng mới có lợi nhuận. Cho nên, rất cần chuẩn bị số tiền chống chọi trong khoảng thời gian này.

      Lập Hành có buồn rầu, lúc đầu khi lập công ty nguồn vốn nhiều lắm, chủ yếu là nguồn vốn kĩ thuật công nghệ. Mà lần này tai nạn giao thông tuy là bên gây ra trả phần lớn tiền chữa bệnh, nhưng tiền thuê nhà, sinh hoạt tiêu dùng hoặc cái khoản tiết kiệm tiêu hơn phân nữa. Cho nên sau khi trả lương tháng này mọi người làm điều tra nhu cầu cùng chi phí lại, Lập Hành tính toán kỳ thực số tiền còn lại là bao nhiêu.

      Thời điểm trước đây Lập Hành làm thiết kế phương án, nguồn kinh phí chính là xem xét đầu tư mạo hiểm, vay số tiền nóng. Bọn họ làm việc này cũng mấy năm nay, cảm thấy khá hứng thú, lúc đầu Lập Hành với phong cách này rất có lòng tin. Nhưng liên quan đến vài liên doanh, chúng tôi theo ý định của trang web của họ và phân khúc thị trường vẫn còn rất quan tâm đến những điều này, nhưng về cơ bản Lập Hành đòi hỏi phải có mô hình lợi nhuận trang web bao gồm dược phẩm để thúc đẩy, như vậy lợi nhuận mở rộng hơn. Lập Hành cũng biết ngành nghề này, biết bọn họ là trục lợi, cho tới bây giờ đều là làm chuyện thêm gấm thêm hoa, dùng than sưởi ấm ngày tuyết rơi là có khả năng. Nhưng mà, là quảng cáo dược phẩm và Tiểu Mạch cũng muốn, cũng là làm trái ước nguyện ban đầu, vì vậy còn gì khác hơn là từ bỏ.

      Tiểu Mạch nhìn ra hai ngày nay tâm tình Lập Hành buồn bực, lúc có ai mới hỏi Lập Ngôn, biết lo lắng chuyện tiền bạc. Tiểu Mạch rất muốn giúp , nhưng biết cá tính Lập Hành chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, muốn gây thêm phiền phức cho Tiểu Mạch. Nhất là đối với Tiểu Mạch, ra ở mức độ nào đó cảm thấy mình ở cùng Tiểu Mạch luôn là Tiểu Mạch chăm sóc , bao dung , là thường liên lụy . Cho nên, Tiểu Mạch biết, nếu muốn Lập Hành nhận tiền của mình, cho dù cho ấy mượn, cũng đồng ý, đây vấn đề nan giải. Tiểu Mạch suy nghĩ cả ngày, rốt cục có ý kiến.

      Tối hôm đó, tắm xong, hai người nằm giường, Tiểu Mạch nằm vào trong lòng Lập Hành, vòng ôm lấy hông , bàn tay bé êm ái đặt tấm lưng bóng loáng của .

      “Lập Hành, , em phải là người của ?”

      “Đó còn phải ?”

      Lập Hành nghi ngờ nhìn lướt qua.

      “Cái kia, có tiền chỉ muốn chính mình kiếm sao. Cho nên, gây dựng nghiệp lập công ty, em muốn tham gia, em muốn làm cổ đông. Cơ hội này phải cho em”.

      Giọng Tiểu Mạch có chút xảo quyệt.

      “Ha ha, chúng ta là người nhà rồi, có gì phải là của em đâu, em muốn bao nhiêu cổ phần có bấy nhiêu thôi”.

      Lập Hành đem cằm đặt lên tóc Tiểu Mạch, lòng cười .

      , em muốn dùng vàng ròng bạc trắng gia nhập cổ phần, về sau kiếm tiền, em muốn được chia hoa hồng”.

      kiếm được tiền tất cả đều thuộc về em, em sao lại muốn chia hoa hồng gì chứ”.

      “Như vậy giống nhau, em muốn làm nữ tư bản. Những công việc này có tầm nhìn, ánh mắt thiển cận, bởi vì bọn họ đều biết , việc do làm, biết đầu tư cái gì. Em giống nha, em hiểu , em tin tưởng việc lựa chọn đầu tư là chính xác”.

      Tiểu Mạch cười ha hả.

      “Lập Hành, em đầu tư vào công ty, vẫn giữ cổ phần công nghệ, thế nào?”

      Lập Hành sửng sốt chút, nghĩ lại, này có lẽ biết tại thiếu tài chính. Dùng biện pháp khác muốn đưa tiền sao? Nhưng mà, ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

      “Em phải ra em là đại gia chứ?”

      Lập Hành cười ha hả, lồng ngực chấn động.

      phải, nhưng em có căn nhà có thể vay tiền. lần trước phải nhà trọ của tới kỳ trả nợ sao, em lúc đó phải cần tiền thuê sao, ở miễn phí mà. ra, căn phòng này là của em đứng tên. Ông ngoại em lúc còn sống ở thành phố S có hai căn nhà cũ, rất nhiều năm, sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại rời khỏi thành phố S về quê, hai căn nhà vẫn để đó. nghĩ tới thành phố này phát triển quá nhanh, hai căn nhà kia, vì đoạn đường trước mặt phát triển, chia thành ba căn nhà. Năm ngoái trước khi qua đời đem tất cả để lại cho em, căn nhà này là trong số đó.

      “A, ra em tiểu phú bà nha, phải, đại gia nhà đất. Đời ta lo lắng đầu đường xó chợ rồi, haha”.

      Lập Hành vẫn đùa, muốn thông qua thế để mở lời.

      “Em đùa đâu, Lập Hành, tại giá phòng rất cao, phòng này có người ra giá 200 vạn đồng, em muốn dùng phòng này thế chấp ngân hàng, đem tiền đầu tư vào công ty”.

      Tiểu Mạch nghiêm túc.

      được”.

      Lập Hành hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.“Sao được, em xong trọng tiền đồ của công ty , em muốn đầu tư, cũng phải cho , em cũng là nhà tư bản, sau này muốn chia hoa hồng nha”.

      “Nhất định được, chuyện này cần thương lượng”.

      Người đàn ông có chút tốn sức lấy tay chống giường xoay người chỗ khác, biểu thị muốn kết thúc cuộc chuyện.

      Tiểu Mạch từ phía sau ôm lấy hông , bàn tay bé đặt bụng nhàng xoa.

      “Chờ sau này công ty kiếm được tiền rồi trả lại cho em, cổ phần công ty em cũng lấy, em còn được chia hoa hồng, để em chiếm tiện nghi này được ?”

      Lập Hành thở dài hơi:

      “Tiểu Mạch, nếu như quả em là nhà giàu có, lấy tiền chơi đùa mà thôi, còn có thể lấy tiền của em. Nhưng mà, làm sao có thể cầm căn nhà ông ngoại em để lại mạo hiểm được, em có nghĩ tới hay , ngộ nhỡ thua lỗ, làm sao bây giờ?”

      “Em đối với có lòng tin, đối với mắt nhìn của chúng ta có lòng tin, chịu lỗ. Lại nếu như chịu lỗ, đầu tư lúc đầu cũng có lời có lỗ, chúng ta kiếm lại là được, lo lắng em chịu nổi sao? Vẫn lo lắng tương lai chúng ta đầu đường xó chợ sao, haha, ”.

      Tiểu Mạch dùng chóp mũi chà xát sau lưng Lập Hành. Thân thể Lập Hành cứng cái:

      “Tiểu Mạch, đừng làm rộn”.

      “Tiểu Mạch, em sực tin tưởng như vậy?”

      “Dĩ nhiên, em tin tin ai đây”.

      Tiểu Mạch lại hôn lưng .

      ra, ngoại trừ tin tưởng , em quả cảm thấy công ty của chúng ta rất có triển vọng. Hơn nữa, … Tuy là em phải là phá gia chi tử, thế nhưng, em, sinh nhật em có thể tặng em chiếc xe, cho nên, em đầu tư cái này coi như do em tự coi trọng hạng mục đó, dù thua lỗ 180 vạn, ba em cũng ủng hộ em thử”.

      Vươn đầu lưỡi liếm cột sống ấy, cơ thể người đàn ông lại cứng lên cái.

      Trầm mặc gần phút, Lập Hành thở dài:

      ra tìm thấy phú bà nha. Vậy em đầu tư, lấy cổ phần, làm việc cho em, có thể như vậy”.

      được, em mua 49% cổ phần, chiếm 51% cổ phần kĩ thuật, nhiều phần được, thiếu phân làm”.

      Hôn lại hôn, người kia nhiệt độ tăng cao, lưng có chút mồ hôi.

      “Vì sao?”

      “Cái gì vì sao, em , em tin , tiền của em thậm chí cuộc đời em giao cho người nào, chỉ giao cho !”

      Hôn từng bước xuống phía dưới, người đàn ông bắt đầu thở dốc.

      Người kia xoay người, đem Tiểu Mạch ôm vào trong ngực hôn lên chóp mũi .

      “Tiểu Mạch, đừng, Tiểu Mạch của ”.

      Người đàn ông hôn chút, giọng mơ hồ:

      “Em tin như thế, cứ vậy giao cho ! thể để cho em lâm vào nguy hiểm, em trở thành nữ tư bản, cam đoan”.

      Tiểu Mạch hoàn toàn mất năng lực tính toán, đắm chìm trong vui sướng, điều duy nhất nghĩ tới là, ngày mai muốn lấy quyền tài sản thế chấp ngân hàng lấy tiền vay.

      Vay tiền rất nhanh, nhận được tiền Lập Hành liền tổ chức chuyển văn phòng. Lập Hành thuê văn phòng gần nhà trọ của Tiểu Mạch. ra thuê văn phòng đối với quy mô công ty mà cần, chỉ là vừa vặn đến kỳ, nên dời chỗ mới. Kế tiếp phải tìm đến bệnh viện chuyện hợp tác, như vậy website mới có giới thiệu bệnh viện và bác sĩ, cùng ký hợp đồng với bác sĩ, bệnh viện thực tư vấn khám bệnh. Mặt khác, cũng phải nhanh chóng thúc đẩy nghiên cứu trang web, người phụ trách bệnh viện nếu như nhìn thấy hình thức ban đầu của trang web có thể hiểu chức năng trang web. tại quy mô công ty , người còn rất ít, ngoại trừ kỹ sư nghiên cứu, cũng chỉ có kỹ sư thi hành Đường Đông cùng hai em Lập Hành, Lập Ngôn. Chạy đến bệnh viện đàm phán chuyện hợp tác cũng do ba người bọn họ gánh vác.

      Mặc dù mọi người dự định việc chuyện hợp tác cùng bệnh viện có chút trắc trở, nhưng Lập Hành nghĩ đến trắc trở phát sinh ở việc trình bày trang web và thuyết phục bệnh viện tham gia mà là phát sinh trắc trở trước đó, thực tế, để có cơ hội giới thiệu trang web của mình, là khó khăn nhất. Rất nhiều bệnh viện khi gọi đến tìm người phụ trách cơ bản tìm được, người nào để ý đến điện thoại như vậy, càng chưa đến nhìn thấy mặt mũi người phụ trách.

      Lập Hành ký hợp đồng đầu tiên với bệnh viện của Tiểu Mạch. Tiểu Mạch chỉ là bác sĩ phổ thông, năm thấy được viện trưởng mấy lần, cũng có mặt mũi lớn có thể hẹn viện trưởng. Thời điểm ăn trưa, ở căn tin gặp được Giang Hoán, Tiểu Mạch liền đem chuyện này cùng Giang Hoán. Lúc đó Giang Hoán gì, ngày thứ hai đưa số di động cho Tiểu Mạch, chào hỏi tốt, để cho Lập Hành gọi số này cùng Viện trưởng Lý trực tiếp hẹn thời gian gặp mặt.

      Lập Hành nhìn thấy Viện trưởng Lý, đem chức năng của trang web ra trình bày, bệnh viện hợp tác có thể có lợi ích gì, đối với người bệnh giúp được gì, giảng giải từng quy trình, mạch lạc, có lý lẽ, có chứng cứ. Viện trưởng Lý nghe xong, cuối cùng câu, trang web này đúng là giúp đỡ lớn cho người bệnh, bệnh viện bọn họ đồng ý thử xem. Lập Hành vừa nhìn, quả là “Tấm lòng bác sĩ như cha mẹ”, vị lão viện trưởng này quan tâm lợi nhuận của bệnh viện, ngược lại đối với việc có thể giúp người bệnh chữa bệnh kịp thời rất coi trọng, điều này làm cho Lập Hành đối với các bệnh viện khác cũng có lòng tin.

      Thế nhưng, các bệnh viện khác cũng thấy được người phụ trách, Tiểu Mạch cùng Lập Hành đều gấp gáp, cũng thể chặn ở cửa phòng làm việc của họ. Giang Hoán nghe , ra biện pháp, bệnh viện viện trưởng và phó viện trưởng hầu như đều là chuyên gia của lĩnh vực, bọn họ cũng phải thỉnh thoảng khám bệnh, thông thường tuần lần. Để Lập Hành theo bác sĩ, xin bác sĩ 5 phút tình hình, hoặc ít nhất xin số điện thoại, hẹn gặp mặt gì gì đó. Lập Hành vừa nghe, biện pháp này tệ, trong lòng cảm tạ Giang Hoán, cũng rất kính nể ta. Bất kể thế nào, giữa bọn họ cũng xem như là tình địch, Lập Hành lại tâm ý vội vàng giúp , loại tấm lòng này, phải người đàn ông nào cũng có.

      Lập Hành và Lập Ngôn, Đường Đông phân công nhau dựa theo phương pháp của Giang Hoán mà làm, quả nhiên tương đối hiệu quả. Bọn họ thành công hẹn ngày gặp vài viện trưởng địa phương, đối phương nghe bọn họ giới thiệu chức năng trang web, lại nghe bệnh viện ở thành phố S ký hợp đồng, cũng đều rối rít đồng ý ký, cũng dựa theo cầu của bọn họ cung cấp các bác sĩ chuyên gia từng lĩnh vực.

      Lập Hành ngoại trừ mỗi tuần phải tập luyện lần, những thời gian khác mỗi ngày sáng đều bận rộn đến bệnh viện bàn chuyện hợp tác, tối trở về công ty kiểm tra tiến độ nghiên cứu. Tiểu Mạch lo lắng cơ thể của , cho nên ban ngày thuê cho chiếc xe, tối mình phụ trách đón . Mỗi lần tan sở, Tiểu Mạch liền chợ mua thức ăn, sau đó về nhà làm cơm tối, đưa đến công ty cho Lập Hành, hai người ở công ty cùng nhau ăn tối. Bình thường trong công ty chỉ còn hai nhân viên nghiên cứu cùng Lập Hành, Tiểu Mạch cùng nhau tăng ca. Bởi vì sợ thân thể Lập Hành mệt, buổi tối mọi người cho tăng ca, nếu quả mệt mỏi gây thêm phiền phức cho mọi người, cho nên nghỉ ngơi được nghỉ ngơi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cho người đàn ông như Lập Hành tiền, cũng phải động não nghĩ ra cách thức.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Sau 9 tháng, công việc của Lập Hành từng bước có ít hiệu quả, vốn là rất nhiều bệnh viện trong thành phố hoặc lân cận đều đồng ý hợp tác với bọn họ, ký hợp đồng cung cấp tư vấn trực tuyến mỗi khoa có hơn ngàn bác sĩ. Sản phẩm nghiên cứu cũng tiến triển tương đối thuận lợi, dựa vào kế hoạch, giữa tháng 10, trang web có thể đưa vào hoạt động online. Nhưng mà Lập Hành vẫn rất vội vàng, mặc dù Tiểu Mạch chăm sóc rất cẩn thận, nhưng cũng có mấy lần chân trái của ấy co quắp, Tiểu Mạch đau lòng thôi, lại cũng còn cách nào, chỉ có thể càng dịu dàng chăm sóc ấy.

      Ngày 7 tháng 10 là sinh nhật Tiểu Mạch, vì cam kết trang web vào giữa tháng 10 có thể đăng ký, ngày Quốc khánh 1/10 toàn bộ công ty đều ở lại tăng ca, cho Tiểu Mạch cũng phần lớn ở công ty cùng Lập Hành. Lập Hành dẫn ra ngoài chơi chút, thả lỏng lát, đừng theo mọi người mệt muốn chết. Nhưng là Tiểu Mạch và Lập Hành mới vui vẻ mấy tháng, lại nhớ đến mấy năm xa cách, tại ở giai đoạn dính lấy nhau, thà rằng liền ở lại chăm sóc , cũng muốn mình ra ngoài chơi.

      Ngày sinh nhật, đúng dịp có đồng nghiệp xảy ra việc, Tiểu Mạch bị sắp xếp trực ca thay. Buổi sáng, Lập Hành cũng đến sinh nhật của , trong lòng Tiểu Mạch hơi mất mát. Nhưng bận rộn đến nỗi hận thể phân thân thành hai để làm việc, cũng liền đau lòng lo lắng cho .

      Buổi chiều 5 giờ Tiểu Mạch chuẩn bị về. Về đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy giày của Lập Hành ở cửa. Tiểu Mạch có chút giật mình, đổi giày rồi kêu lên tiếng:

      “Lập Hành”.

      Lập Hành từ phòng bếp nhô đầu ra, mặc người tạp dề hình gấu của Tiểu Mạch, mặt cười tươi sáng:

      “Tiểu Mạch, trở về? Rửa tay cái nha! Lát nữa chúng ta ăn sủi cảo nhân cà rốt, thịt dê”.

      Tiểu Mạch nhìn khuôn mặt tươi cười của người đàn ông, cảm thấy trong lòng nở hoa, tự chủ nở nụ cười sâu.

      Thay quần áo, Tiểu Mạch chạy chậm tới nhà bếp. Người đàn ông nấu sủi cảo. Tay trái vịn gậy, thân thể đứng nghiêm, tay phải nhàng khuấy sủi cảo, tránh cho chúng dính vào nhau. Đợi sủi cảo nổi lên, Lập Hành bưng chén thêm chút nước lạnh đổ vào, làm cho sủi cảo chìm xuống. Tiểu Mạch nhìn hồi lâu, giọng nghiêm túc:

      “Lập Hành, xem có phải cuộc sống giống như nấu sủi cảo, quá nóng nứt ra, phải thêm chút nước lạnh. Mà quá lạnh sủi cảo nấu được, phải thêm nước nóng. Chỉ có thể hài hòa nóng lạnh, sủi cảo mới ngon”.

      Lập Hành quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Mạch, khẽ cười :

      “Tiểu Mạch chúng ta từ lúc nào trở thành nhà triết học thế?”

      Tiểu Mạch tới, ôm lấy hông , nghiêm trang :

      “Em , xem hai ta, nếu như thuận buồm xuôi gió ở cùng chỗ, có thể nhận thức được loại giúp đỡ trong hoạn nạn như tại, có thể vì việc vặt làm tình cảm chết lặng, chỉ có thể đơn giản sống qua ngày. Thế nhưng, trải qua những gian khó này, chúng ta càng có thể xác định tình cảm với nhau, thêm quý trọng. Cho nên dù thất bại và đau khổ, cũng thể xem là quà tặng của cuộc sống, xem?”

      Lập Hành quay đầu hôn môi cái:

      chỉ hi vọng về sau chúng ta thuận lợi ở cùng chỗ là tốt rồi, sống qua ngày sống qua ngày, ngược lại tình cảm của đối với em xác định, bất kể ở cùng bao nhiêu năm, cũng chết lặng”.

      Thời điểm buổi tối ăn sủi cảo, Lập Ngôn thấy nhân bánh là thịt dê, kinh ngạc hỏi:

      , thành phố S phải mùa đông mới có bán thịt dê à, giờ này mua ở đâu thế?”

      Tiểu Mạch sửng sốt, 4 năm sau khi xa Lập Hành, chưa từng ăn sủi cảo nhân thịt dê, thậm chí ngay cả thịt dê cũng chưa từng ăn, cho nên hề biết mùa đông thành phố S có thịt dê. Lập Hành thản nhiên, bình tĩnh :

      “Ở chợ phía Bắc mua được”.

      Lập Ngôn giật mình nhìn Lập Hành:

      , buổi trưa ăn cơm rồi rời công ty, chính là mua thịt dê sao? Làm sao biết nơi đó có”.

      Lập Hành vẫn trả lời nhàn nhạt.

      “Chạy mấy nơi biết, có gì lạ”.

      Vành mắt Tiểu Mạch dần dần đỏ, kẻ ngốc này, nhất định là kéo chân tàn buổi chiều để mua thịt dê, về đến nhà lại ngừng làm sủi cảo, đơn giản vì năm đó câu:

      “Em thích ăn sủi cảo nhân thịt dê cà rốt của ”.

      Sau khi ăn xong, hai người trở lại phòng ngủ, Tiểu Mạch lập tức cởi bỏ chân giả cho Lập Hành, Lập Hành muốn cho xem, rúc chân trốn ở sau. Tiểu Mạch ngồi xổm người xuống, tay ôm lấy đùi phải của cho ấy tránh, tay mạnh mẽ cởi quần xuống kiểm tra chân trái của . Phần chân trái còn lại quả nhiên chỉ sưng đỏ mà còn chảy máu, số bị ngâm nước loét ra, chảy ra máu loãng. Nhìn chân , nước mắt Tiểu Mạch giống như vòi nước, khống chế được tuôn trào ra. Lập Hành vừa nhìn có chút luống cuống, ngừng dỗ .

      “Đừng khóc, Tiểu Mạch, đau, đau”.

      Lúc chưa dứt, Tiểu Mạch trực tiếp đổi thành gào khóc, vừa khóc vừa :

      “Ô ô ô… Sau này sinh nhật, em muốn ăn sủi cảo nhân thịt dê nữa”.

      Lập Hành dở khóc dở cười, người được tổ chức sinh nhật lại òa khóc.

      “Tiểu Mạch, đừng khóc”.

      Tiếp tục khóc.

      “Tiểu Mạch, ngoan, đừng khóc, được ”.

      để ý tới, tiếp tục khóc.“Tiểu Mạch, có quà tặng em, đừng khóc, tới đây, đừng khóc, chúng ta mở quà”.

      Còn để ý, tiếp tục khóc.

      “Tiểu Mạch, chân đau quá, em lấy cho ít thuốc nha!”

      “A, được, em lấy ngay”.

      Lập tức ngừng khóc, lau mặt cái, chạy lấy nước nóng, nhúng khăn lông lau vết máu, xử lý hết rồi thoa thuốc. Mặc dù động tác của Tiểu Mạch nhàng, Lập Hành vẫn đau đớn, Tiểu Mạch lại rưng rưng dòng lệ muốn chảy xuống.

      Lập Hành vừa thấy lại muốn khóc, nhanh đến kéo ngồi bên người, dỗ :

      “Tới đây, nhìn xem tặng em quà sinh nhật gì nè”.

      Lấy từ trong túi quần hộp chữ nhật, bao giấy màu sắc rực rỡ đưa cho Tiểu Mạch:

      “Tiểu Mạch, sinh nhật vui vẻ!”

      Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn rồi nhận:

      “Sủi cảo nhân thịt dê phải là quà sinh nhật sao? Còn nữa?”

      Thận trọng mở hộp ra, Tiểu Mạch kêu lên, cầm lấy nút thắt đồng tâm được đan khéo léo xinh đẹp, kích động nhìn Lập Hành:

      “Là đan?”

      Sắc mặt Lập Hành thoáng hơi hồng:

      “Ừm, có giáo trình online, nhìn học theo”.

      “Cảm ơn , Lập Hành, cảm ơn . Đây là quà sinh nhật tốt nhất em nhận được”.

      Tiểu Mạch ánh mắt đầy sương mù, ôm lấy đầu Lập Hành hôn lung tung.

      “Tay khéo, học nhiều lần đều làm tốt, đây là cái tốt nhất, em có chê nó xấu ?”

      Giọng Lập Hành thấp, có chút ngượng ngùng.

      bậy, nó là nút thắt đẹp nhất em từng thấy, là Lập Hành tặng em, ai dám nó xấu?”

      Tiểu Mạch cười cười, mắt cong cong, lúc đầu vừa khóc mắt hơi sưng hồng, tại hình dáng như con thỏ vui mừng.

      Tiểu Mạch thích buông, vuốt ve nửa ngày nút thắt đồng tâm của Lập Hành, sau đó mới thận trọng đặt vào trong hộp cất .

      Nhìn thấy Lập Hành mệt mỏi, nhanh hỏi:

      “Lập Hành, chân đau, ngủ sớm nha!”

      “Thoa thuốc khá hơn nhiều”.

      Quả Lập Hành có chút mệt mỏi.

      “Chúng ta nghỉ ngơi sớm chút, mai em cũng phải trực ca nữa”.

      Tiểu Mạch nhớ đến chạy chạy lại buổi chiều, trở về làm sủi cảo, càng thêm đau lòng, vội vàng đỡ nằm xuống giường, còn mình rửa mặt chút, bò lên giường, chui vào trong ngực .

      “Lập Hành, sau này sinh nhật em, chúng ta ăn sủi cao nhân thịt dê nữa, được ?”

      “Được”.

      “Chúng ta có thể đổi sang đông chí ăn, khi đó có thể mua thịt dê rồi”.

      “Được”.

      ra em cũng biết làm sủi cảo rồi, lần sau em làm cho , cũng nếm thử sủi cảo em làm”.

      Lập Hành trở nên yên tĩnh, Tiểu Mạch ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông ngủ vẻ mặt bình yên, chỉ là cánh tay còn ôm chặt vào trong ngực.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay ký hợp đồng bị từ chối, có chút thất bại. Chẳng qua viết chương này, có người xem mới là vui mừng lớn nhất. Ok, ngừng cố gắng thôi!

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Qua tháng 11, cơ bản trang web được chuẩn bị ổn thỏa. Những ngày cuối tuần trước khi mở trang web, Lập Hành sớm thông báo cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày, điều hòa chút, sau này trang web vào hoạt động nên cần phải tích lũy sức mạnh.

      Đúng lúc, bệnh viện Tiểu Mạch tổ chức du lịch mùa thu cuối tuần, địa điểm là gia đình nông dân rộng lớn ở ngoại thành thành phố S, hoạt động gồm nướng thịt, ca hát, câu cá, chơi bài, thời gian là ngày thứ bảy, khuyến khích mang theo người nhà, gồm cả nam nữ. Ngày thứ năm Tiểu Mạch nhìn thông báo của bệnh viện liền thầm trong lòng, có muốn , muốn ở cùng Lập Hành, nếu như , nhất định phải dẫn theo Lập Hành. Nhưng mà, Lập Hành có đồng ý ? Tiểu Mạch quyết định về nhà thương lượng chút.

      Buổi tối sau khi ăn cơm chiều, chỉ có hai người Tiểu Mạch và Lập Hành. Lập Ngôn gần đây có chút thần bí, thường hẹn bạn học ăn cơm, rất khuya mới trở về. Tiểu Mạch múc cho Lập Hành chén canh, thổi thổi đặt trước mặt , do dự mở miệng:

      “Lập Hành, thứ bảy … có rảnh ?”

      “Cuối tuần này công ty nghỉ ngơi, có chuyện gì, em có sắp xếp?”

      “Là như thế này, thứ bảy bệnh viện em tổ chức vùng ngoại ô chơi đùa, hoạt động gồm nướng thịt, ca hát, câu cá, chơi bài, thời gian là ngày thứ bảy, khuyến khích mang theo người nhà… À, gồm cả nam nữ”.

      đến người nhà, Tiểu Mạch có chút ngượng ngùng.

      Lập Hành nhìn Tiểu Mạch, ánh mắt có chút chờ mong. Mấy tháng nay chính mình vẫn luôn bề bộn nhiều việc, đừng theo ra ngoại ô chơi, ra ngoài ăn bữa cơm, thậm chí tản bộ trong tiểu khu, mình cũng làm được. Ngược lại, vẫn là cùng tăng ca.

      “Được, rảnh, em mang người nhà này theo nha!”

      Lập Hành hôn lên chóp mũi , đùa.

      “Thực sao, tốt quá!”

      Tiểu Mạch hưng phấn suýt chút nhảy cẫng lên, tiến đến hôn Lập Hành hồi, miệng nhắn còn chút chất béo chưa kịp lau, tất cả đều cọ lên mặt , người đàn ông đen mặt, bất đắc dĩ nở nụ cười cưng chiều.

      Thực ra, Tiểu Mạch cũng phải quá muốn tham gia hoạt động của bệnh viện, cũng có lo lắng, như là sợ Lập Hành mệt, sợ mọi người quan tâm chăm sóc nhiều quá, Lập Hành cảm thấy xấu hổ và khó chịu. Thế nhưng, về mặt khác, lại rất muốn ra ngoài bộ cùng Lập Hành chút, chơi chút, càng muốn tự hào giới thiệu bạn trai mình cho bạn bè đồng nghiệp, để cho cả thế giới đều biết , rất hạnh phúc. Cho nên, Lập Hành đồng ý cùng dã ngoại, Tiểu Mạch vô cùng vui sướng. nhớ kỹ nữ tác giả Trương Hiểu Phong người Đài Loan có cuốn: “Quan điểm tình của phụ nữ” bên trong viết: “ người chính là phần tư giờ muốn đem tình cất giấu như mùa đông con sóc giấu quả hạch, đem từng cái bí nhất đặt vào gốc cây, chưa tới phút lại muốn cho cả thế giới biết tin tức đầy tự hào kiêu ngạo”.

      Tiểu Mạch thấy, những lời này phù hợp với cảm giác của .

      Thứ bảy, hai người dậy sớm, Tiểu Mạch giúp Lập Hành gắn chân giả. Hai người phen tắm rửa thay quần áo, tóc dài của Tiểu Mạch nhàng ghim thành cái đuôi ngựa, áo thun trắng, quần jean màu lam nhạt rộng thùng thình, giống y hệt lần đầu bọn họ gặp nhau. Lập Hành dưới cầu của Tiểu Mạch, cũng mặc áo thun trắng, quần jean lam nhạt, cả người có vẻ khoan khoái nhanh nhẹn. Bộ đồ của hai người là lúc hai người vửa mới xác định quan hệ đương, Tiểu Mạch ở Armani mua kiểu tình nhân, cũng là lần đầu tiên Tiểu Mạch lấy thân phận bạn tặng quà cho Lập Hành. Tiểu Mạch lôi kéo Lập Hành cùng nhau đứng trước gương tủ quần áo, trong gương nam tuấn tú nữ xinh đẹp, cân xứng phi thường. Tiểu Mạch thỏa mãn gật đầu, cười vô cùng đắc ý.

      “Nhìn , người đàn ông của Lâm Tiểu Mạch, quả nhiên có khí phách nha”.

      Lập Hành nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của , nhịn được cười, nếu như lúc này có thể nhìn thấy mắt , thấy cưng chiều lan tỏa.

      Thời điểm hai người tập hợp trước cửa bệnh viện, mọi người chưa đến đủ, Lý Lộ Lộ cùng Tiêu Triển Bằng cũng mặc đồ đôi màu xanh táo bắt mắt, ở trong đám người vẫy tay với Tiểu Mạch. Lúc đầu Tiểu Mạch sợ Lập Hành ngồi xe bus khó chịu, muốn mình lái xe , cũng xa, hơn 1 giờ. Lập Hành suy nghĩ chút, cảm thấy như vậy tốt lắm, tham gia hoạt động tập thể, cũng phải giữ quan hệ tốt với mọi người. Huống chi, Tiểu Mạch vừa tốt nghiệp chưa đến 2 năm, là bác sĩ , bình thường xe mini cooper này làm, có lẽ so với xe của chủ nhiệm khoa đều là xe cao cấp, sợ rằng đồng nghiệp thấy ngứa mắt, ra ngoài chơi cần gì phải làm đặc biệt khiến người khác chê cười.

      Lộ Lộ vẫn lớn giọng, nhìn thấy Tiểu Mạch đem Lập Hành tới, liền căng giọng la hét:

      “Ai nha, Tiểu Mạch, rốt cục cậu cũng chịu mang theo Phương Lập Hành nhà ngươi tới biểu diễn rồi”.

      Tiểu Mạch túm lấy Lộ Lộ:

      cái gì đó, sắp thành la hét rồi”.

      Lộ Lộ quan sát tổng thể Tiểu Mạch và Lập Hành, quay đầu lại nhìn Tiêu Triển Bằng, cong môi lên, giậm chân cái:

      “A, hai người đáng ghét, lúc đầu sáng sớm soi gương mình cảm thấy mình và Triển Bằng là cặp đôi đẹp nhất rồi, kết quả là hai người đẹp nhất, hai chúng mình thành người qua đường rồi”.

      Tiêu Triển Bằng xoa xoa mái tóc ngắn của , cưng chiều cười cười. Mọi người xung quanh đều cười vang, biểu mặt Lập Hành tuy là nụ cười nhạt nhưng bên tai có điểm đỏ ửng khả nghi. Có thể là vì bác sĩ kiến thức rộng rãi, hơn nữa Lập Hành là phẫu thuật và tập luyện ở bệnh viện của , ra có nhiều người biết tình huống chân của , cho nên việc Tiểu Mạch lo lắng rằng Lập Hành bị quan tâm quá mức có phát sinh.

      “Ai chỉ khi bọn họ tới hai người mới là người qua đường, chúng ta tới rồi, các người nên nhận tình thế, ngoan ngoãn làm người qua đường Ất Giáp nha!”

      giọng vang tới, Tiểu Mạch nhìn lại, Giang Hoán thân áo thun màu lam nhạt, quần màu trắng, nắm tay xinh đẹp, cũng mặc đồ đôi, hai người nhìn qua đều sạch nhàng, cảm giác như Kim Đồng Ngọc Nữ.

      “Ai da, đây tiểu mỹ nữ nha, hôm nay lại như vậy, còn để người ta sống …”

      Lý Lộ Lộ lên tiếng.

      Giang Hoán nắm tay tiểu mỹ nhân tới, nhìn Lộ Lộ chút, lại nhìn Tiểu Mạch, chỉ vào đó:
      “Đây là bạn , Bách Hà, mọi người gọi là Tiểu Hà là được”.

      Vừa chỉ chỉ Tiểu Mạch và Lý Lộ Lộ:

      “Đây là hai chị cả, Lý Lộ Lộ và Lâm Tiểu Mạch, gọi là chị cả nha, bên cạnh là hai tên ngốc, là người đàn ông của họ”.

      Lý Lộ Lộ tức giận nhấc chân giẫm lên chân Giang Hoán:

      “Ai là chị cả chứ, mới là chị cả, cả nhà mới là chị cả”.

      Giang Hoán giả vờ giậm chân kêu thảm thiết:

      “Tiêu Triển Bằng, nhanh đến quản người đàn bà chanh chua của cậu này! Người đàn bà chanh chua họ Lý kia, xem Lâm Tiểu Mạch người ta kìa”.

      Tiêu Triển Bằng, Lập Hành, Tiểu Mạch cùng Bách Hà đứng cạnh đều cười đến thắt lưng đứng thẳng lên được.

      Trong chốc lát, xe buýt tới, đám người lần lượt lên xe, mấy người ngồi gần, dọc đường cười cười , thời gian trôi qua rất nhanh, Tiểu Mạch ngồi thoáng đến chỗ. Nguyên vật liệu nướng nào là cánh gà, thịt bò, thịt dê, tôm gì gì đó đều là bệnh viện thống nhất mua, rượu và đồ uống cũng vậy, chỉ cần các phòng phái người đến lấy. Hoạt động lấy phòng dựa theo từng đơn vị. Bởi vì khoa gây tê ít người chút, Giang Hoán khuyến khích cùng đội với khoa chỉnh hình.

      Thời gian còn sớm, tất cả mọi người vội nướng. Vì vậy sau khi lấy đồ đạc, đám người chia nhóm chơi đánh địa chủ. Lập Hành lúc đầu muốn xem mọi người chơi, thế nhưng Giang Hoán đủ người, muốn lôi kéo chơi. Vì vậy Giang Hoán, Lập Hành, Triển Bằng, ba người đàn ông ngồi chỗ chơi đánh bài, 3 mỗi người ngồi cạnh người đàn ông của mình xem náo nhiệt, Lộ Lộ lại thích chỉ huy. Lộ Lộ đem đến nhiều đồ ăn vặt. Vì vậy ba xem náo nhiệt nhưng cũng đồng thời đút đồ ăn cho ba người đàn ông. Bởi vì dạ dày Lập Hành tốt, nước lạnh thể uống, đồ nướng cũng thể ăn nhiều, Tiểu Mạch có mang theo ly giữ ấm và cháo đen. Cho nên Lộ Lộ đem đồ ăn tới, Tiểu Mạch cũng chỉ lấy cái cay, tốt cho tiêu hóa đưa Lập Hành hai cái, còn lại vẫn vào trong bụng mình.

      Kết quả chơi đánh bài, người làm phần mềm và bác sĩ đều có IQ hơn người, ba người đấu đến trời đen kịt cũng phân cao thấp. Đến trưa, giải tán đánh bài, mọi người bắt đầu nướng. Dạ dày Lập Hành tốt, Tiểu Mạch cho ăn nhiều đồ nướng, cho nên liền nướng cho 2 cái cánh và ít ra dưa, ăn kèm cháo đen. Lập Hành tuy ăn nhiều nhưng Tiểu Mạch thích ăn cánh gà, mào gà, heo sữa, rau hẹ gì đó các loại nướng ít. Các đối với đồ nướng rất thích, kết quả chủ yếu là đàn ông bận rộn nướng, phụ nữ ăn từng miếng lớn. Giang Hoán cảm thán, ra phụ nữ là loại chịu đựng tốt nhất nha.

      Ăn được khá nhiều, Lập Hành đứng dậy nhà vệ sinh, Giang Hoán quét mắt nhìn cái, câu:

      “Cùng nhau !”

      Hai người sóng vai tới phòng rửa tay. Rửa tay ra, Giang Hoán rảnh rỗi câu.

      ngày đẹp trời nha, trời cao mây xanh, đến ao cá bên cạnh lúc ?”

      Lập Hành nghĩ, vừa lúc mượn cơ hội hội này biểu đạt chút cảm tạ đối với người tình địch đáng kính này, dù sao mọi người cũng cần giúp gì nữa.

      Hai người cùng đến ao cá, Giang Hoán lúc cùng Lập Hành luôn bên phải , hơn nữa lộ ra dấu vết chậm, chiều theo tốc độ của . Lập Hành trong lòng cảm động, giọng thấp, thành khẩn :

      “Giang Hoán, cảm ơn , trong khoảng thời gian này giúp đỡ ít, cảm ơn”.

      Giang Hoán quay đầu nhìn cái, nở nụ cười:

      “Tôi lại muốn cảm ơn ”.

      Lập Hành nghi hoặc nhìn . Giang Hoán vẫn cười, nụ cười chân thành thản nhiên.

      “Thực ra hai ta cũng coi như hùng sở kiến, đều thích . Khác biệt là, ấy thích . Chẳng qua, tôi cảm ơn là, tâm đối với rất tốt, mấy tháng này tôi có thể nhìn ra, ấy ở cùng rất hạnh phúc, rất mãn nguyện”.

      Lập Hành giương mắt nhìn Giang Hoán, khẽ cười :

      “Việc tôi ấy là việc của tôi, có quan hệ gì với , cảm ơn tôi cái gì?”

      “Làm sao có quan hệ, ấy tốt, tôi phải an tâm sao? Tôi đây nên làm gì, yên lành giữ khuôn phép làm bạn thân, suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi. Xong, tôi liền suy nghĩ chính , giống như tìm người tôi, giống như bây giờ. Nếu như Tiểu Mạch tốt, xem, tôi lấy đâu ra tâm tình đó. Tôi đến bây giờ mới thực giải thích được lời Tiểu Mạch trước đây , chỉ khi nhìn thấy hạnh phúc mới có thể buông tay. đúng là chuyện như thế”.

      Giọng Giang Hoán thẳng thắn, nhìn ra được, là loại đàn ông nhấc lên được buông xuống được.

      Lập Hành nhìn Giang Hoán, sau đó cũng nở nụ cười, đưa tay phải ra:

      “Có thể làm bạn ?”

      Giang Hoán đưa tay phải ra cầm tay Lập Hành cái:

      xem?”

      Hai người đối diện hiểu ý cười cười, mặt hai người là vẻ kính trọng nể phục. 

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :