1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66: Muốn Quay Lại



      Muốn giải thích, ngày hôm qua, tâm trạng của như kiến bò chảo nóng, nhưng, nghe được cuộc đối thoại chưa có bạn , còn muốn nữa.


      “Tôi chỉ muốn chuyện công việc. xin lỗi sếp, tôi còn chưa rửa mặt.” Diệp Hân Đồng tỉnh táo đóng cửa.


      Vũ Văn Thành cảm thấy trong lòng càng buồn bực hơn. chặn cửa “Cho nên ý em là có quan hệ gì với Mặc Tử Hiên sao?”


      “Quan hệ của tôi với ta là người bảo vệ và người cần được bảo vệ, còn nữa, thực ra chúng ta thích hợp.”


      Vũ Văn Thành sửng sốt, nhíu mày, nhiệt độ khuôn mặt xuống đến độ “Em có ý gì?”


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thành, nghiêm túc : “Ý là chúng ta chỉ nên giữ quan hệ cấp với cấp dưới, trong công việc tôi hoàn toàn phục tục, những chuyện riêng ai có cuộc sống của người nấy.”


      Diệp Hân Đồng đóng cửa, Vũ Văn Thành tóm được cánh tay , chen vào phòng, vung tay cái, cánh cửa đóng lại.


      Nhìn Diệp Hân Đồng rất lâu được lời nào.


      Ba phút sau, hất tay , vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt.


      Lúc ra ngoài, Vũ Văn Thành vẫn đứng tại chỗ lời.


      đứng trước mặt “Còn chuyện gì nữa sao, sir?”


      Ánh mắt Vũ Văn Thành vẫn dừng mặt Diệp Hân Đồng, sau hồi đấu tranh tư tưởng phức tạp, cuối cùng thỏa hiệp, dịu dàng “Đừng tuy hứng.”


      Diệp Hân Đồng khẽ mỉm cười, cố chấp như chẳng hề có vấn đề gì “Được”


      Vũ Văn Thành kinh ngạc với nét mặt của , phản ứng như vậy phải là điều muốn. thu hồi lời hai người thích hợp chứ? rất muốn xác định.


      Sau hồi im lặng……..


      “Sau khi về, có thời gian muốn mời em đến nhà ăn cơm.” Vũ Văn Thành hỏi dò xét.


      Diệp Hân Đồng vẫn lạnh lùng như cũ, cười “ cần đến nhà ăn cơm, chờ tôi hoàn thành xong nhiệm vụ mời đồng nghiệp bữa.”


      Vũ Văn Thành đứng tại chỗ, đè nén lòng mình, nhíu chặt đôi lông mày trông vô cùng khổ não.


      “Hân Đồng, đừng như vậy, , …” Vũ Văn Thành là người có lòng tự ái rất cao, được lời xin lỗi. “ tin em và Mặc Tử Hiên có gì.”


      Diệp Hân Đồng mặt biến sắc, vẫn nở nụ cười bình tĩnh thanh nhã như trước “Cảm ơn sếp tin tưởng.”


      “Chúng ta có thể tiếp tục qua lại ?” Vũ Văn Thành căng thẳng chờ câu trả lời của Diệp Hân Đồng.


      nhàng lắc đầu, đúng như Mặc Tử Hiên , hai người họ thích hợp, cho dù cũng muốn thử lần.


      Lòng Vũ Văn Thành trầm xuống.


      biết là nên , nhưng… vô cùng thích em.” xong, Vũ Văn Thành nồng nàn nhìn Diệp Hân Đồng, “…” Vũ Văn Thành muốn tiếp lại thôi, rất lâu sau: “Đây là lần đầu tiên tỏ tình, hôm qua nên nổi giận, cũng hiểu mình làm sao, đầu óc như bị chập, tức giận, uất ức chỉ muốn trút ra hết nghĩ được những thứ khác. Cho thêm cơ hội.”


      Diệp Hân Đồng chỉ cần nhớ lúc với Đề Na là mình có bạn , muốn qua lại với rồi, tốt nhất vẫn nên đáp lại tình cảm của . sợ ngày nào đó quá rồi, lại đối xử với như vậy.


      “Hôm qua lúc và Đề Na ăn cơm, tôi cũng ngồi ở phòng bên cạnh. Tôi cảm thấy xứng đôi với Đề Na hơn.” Diệp Hân Đồng ngẩng đầu, nghiêm túc với Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành cũng nhớ lại đoạn đối thoại trong bữa cơm tối qua, ý thức được mình sai, nhíu mày giải thích “Trong đầu lúc đó chỉ có hình ảnh em và Mặc Tử Hiên với nhau, lại thấy vết cắn vai em, cho nên tức giận quá.” Vũ Văn Thành lo lắng muốn giải thích, im lặng lúc, tiếp: “, rất muốn làm bạn trai em.”


      “Thôi, Vũ Văn Thành, chúng ta còn chưa bắt đầu, lúc này nên kết thúc cả hai đỡ khổ, chúng ta giữ quan hệ đồng nghiệp là tốt rồi.” quyết như vậy, thay đổi.


      “Là em chưa bắt đầu, nhưng bắt đầu từ khi em 13 tuổi.” Vũ Văn Thành cảm thấy trái tim như bị cái gì bóp chặt đau đớn.

      Chương 67: Những Thứ Này Cho



      Nghe câu này, Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi đau lòng, phụ nữ là động vật dễ xúc động. cúi đầu, hít hơi dài. Nghiêm túc cân nhắc, sau đó ngẩng đầu lên với Vũ Văn Thành vẫn đau khổ: “Chúng ta cần suy nghĩ thêm, chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ trả lời .”


      “Hân Đồng…” Vũ Văn Thành vẫn muốn thê, nhưng đầu óc trống rỗng nổi từ.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, như thể chưa hề có cuộc chuyện vừa rồi: “Sếp, tôi muốn thay quần áo rồi.”


      Vũ Văn Thành đứng ì tại chỗ, cảm thấy trong lòng nặng nề, nhìn lại khuôn mặt tươi cười của , bất đắc dĩ quay người, mở cửa ra ngoài.


      “Hôm qua tôi suy nghĩ kỹ lắm rồi, sao hôm nay lại tới làm tôi xao động, coi thường tôi chưa hề biết sao?” Diệp Hân Đồng nhìn cảnh cửa đóng chặt tự lẩm bẩm, xoay người lại, thay bộ váy Mặc Tử Hiên mua cho.


      Vừa thay xong, điện thoại của thanh.


      Là tin nhắn của Mặc Tử Hiên. Diệp Hân Đồng cho đồ trang sức ngày hôm qua vào cái hộp, tới phòng Mặc Tử Hiên, gõ cửa.


      Mặc Tử Hiên mở cửa, hình như vừa tắm xong, bên dưới quấn khăn tắm, tóc vẫn nước.


      nam quả nhiên mê hoặc lòng người.


      “Sau này mặc quần áo tử tế rồi hãy kêu tôi tới đây.” Diệp Hân Đồng vào, đặt hộp trang sức lên bàn, thấy quần áo ghế salon, chiếc áo cotton kim tuyến màu vàng, chiếc quần vàng nhạt, còn đôi xăng-đan cao gót.


      “Thích ?” Mặc Tử Hiên đặt tay lên vai Diệp Hân Đồng, thân thể nóng bỏng ướt át dính vào vai .


      Diệp Hân Đồng tiến lên trước bước, xoay người “Vô công bất thụ lộc ( có công được hưởng), tôi muốn.”


      Mặc Tử Hiên bày ra bộ mặt khinh khỉnh “ phải mặc cái bộ quần áo ngu ngốc như hôm qua bên cạnh tôi mới được à?”


      “Bộ tối qua mới mặc lúc, tôi về mặc lại là được.” Diệp Hân Đồng phản bác.


      “Tôi là sếp tổng giàu có, mặc lại bộ tối hôm qua làm mất mặt tôi, diễn phải diễn cho trót, hôm nay dù sao cũng trở về rồi.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.


      “Được rồi.” Diệp Hân Đồng cầm quần áo salon vào phòng tắm, thay xong ra ngoài nghe thấy tiếng gõ cửa.


      Mặc Tử Hiên mở cửa, thợ trang điểm đứng chờ.


      Diệp Hân Đồng được trang điểm, Mặc Tử Hiên cầm hộp trang sức của mặt bàn, nheo mắt cầm lên từng cái, động tác ngạo mạn như thể cầm thứ đáng, sau đó xoay người đưa cái hộp đến trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Đồ dùng rồi là của .”


      “Tôi muốn.” Diệp Hân Đồng trả lời rành mạch lưu loát.


      “Tôi mang đồ có người dùng tặng cho phụ nữ khác. Đồ trang sức của nữ tôi cũng dùng, dùng vứt .” Mặc Tử Hiên vẫn đẩy cái hộp về phía Diệp Hân Đồng.


      “Thế vứt .” Diệp Hân Đồng cũng dửng dưng trả lời.


      Mặc Tử Hiên bước vài bước vào phòng tắm, đổ đồ trang sức vào bồn cầu, ấn nút xả. Sau đó đem cái hộp vô tích vứt vào thùng rác.


      “Đúng là tên phá của”. Diệp Hân Đồng lẩm bẩm.


      Mặc Tử Hiên lại vào phòng tắm, lấy quần áo Diệp Hân Đồng thay ra “Cái này cũng cần phải ?”


      làm gì thế? Cố tình tỏ ra mình là phá gia chắc?


      “Cần, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tôi vẫn giữ lại.”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười đắc ý.


      cười tới trước giường mình, lấy từ trong tủ ra cái hộp khác đưa đến trước mặt .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Rốt Cuộc Có Tình Cảm Gì Với Em Hay ?



      “Cái gì vậy?”


      “Đồ trang sức đeo hôm nay.”


      Diệp Hân Đồng trợn trắng mắt “Tôi cần, cũng dám nhận, làm cho đất nước phải đóng thêm thuế.”


      “Đường đường là vị hôn thê của sếp tổng sao có thể đến đồ trang sức cũng có? khiến người khác nghi ngờ.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười nhạt toẹt.


      “Thực tế cũng phải, cho nên … muốn”


      “Thế có người nghi ngờ, nghi ngờ rồi điều tra thân phận của tôi và , khi thân phận của tôi bại lộ thành gián điệp của nước khác, tôi liên tục bị ám sát, ngày nào đó tôi bị tan xương nát thịt ở Trung Quốc, thoát khỏi tôi rồi, làm phiền , tôi có được cái chết oanh liệt như thế.” Mặc Tử Hiên quá khua môi múa mép rồi, vấn đề ở chỗ, những lời lo lắng của cũng có căn cứ.


      “Được rồi, tôi biết rồi. Lần này tôi nhận, hôm nào tôi trả bằng nhân dân tệ.” Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ .


      Nhưng mà, khi thấy Mặc Tử Hiên lấy ra chiếc dây chuyền kim Cương thể bình tĩnh nổi, cái này có dùng tiền lương cả đời để trả cũng hết.


      Mặc Tử Hiên vén tóc Diệp Hân Đồng, ngón tay trượt qua cái cổ trắng nón của , khiến hơi run rẩy.


      “Có thể mang cái gì thoải mái chút , đồ giả cũng được mà.” Diệp Hân Đồng tự lẩm bẩm.


      “Được rồi. Lên đường về thôi.” Mặc Tử Hiên kéo Diệp Hân Đồng trang điểm xong, đặt tay vào khuỷu tay mình.


      Ra cửa, xe đỗ sẵn.


      Xe của Vũ Văn Thành cũng ở đây.


      Xe Mặc Tử Hiên trước, hướng về phía bờ biển, thẳng đến bãi đậu xe của bến du thuyền.


      Đây là đại du thuyền cho hơn nghìn người, thuyền thiếu cái gì, từ phòng ăn đến quầy rượu, phòng khách, phòng tập thể thao, đặc biệt nhất là hồ bơi ở tầng cùng du thuyền.


      “Trông biểu cảm của như mơ tưởng hão huyền gì đó.” Giọng Mặc Tử Hiên đột ngột làm Diệp Hân Đồng giật mình.


      đừng có đột nhiên xông ra dọa người như thế được ?” Diệp Hân Đồng bắt đầu quen với cá tính của .


      Mặc Tử Hiên hề tức giận dùng khăn lau khô nước đầu. “Xuống , tôi có chút việc.”


      đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhanh chóng xuống lầu, thay quần áo, đến phòng bao ktv của du thuyền.


      Chuyện kỳ lạ là, lần này bị lão Kim chặn lại ngoài cửa.


      Thần sắc Mặc Tử Hiên cũng có chút mơ hồ.


      “Gọi tôi đến đây có chuyện gì?” Ánh mắt Mặc Tử Hiên lạnh như băng.


      Nhạc ktv mở rất to, người bên ngoài thể nghe được cuộc trò chuyện bên trong.


      Mặc Tử Hiên ngồi ở ghế salon, Đề Na quay đầu lại, ràng thấy nướt mắt.


      thực muốn giao em cho người đàn ông khác sao?” Giọng Đề Na tỉnh táo lạ thường, tuyệt vọng như trong tình huống được ăn cả ngã về .


      “Đây là nhiệm vụ mới nhất của .” Giọng Mặc Tử Hiên cũng hề có nhiệt.


      “Chẳng lẽ, với , em chỉ là công cụ thống nhất đất nước, rốt cuộc từng có chút xíu tình cảm nào với em ?” Nước mắt Đề Na lại rơi xuống, thái độ vẫn bình tĩnh như thế.


      Mặc Tử Hiên lóe lên tia thương cảm, thái độ cũng hòa hoãn hơn “Tôi rồi, sau khi mọi việc thành công, tôi trả Lão Đàm cho , cũng có thể ra khỏi tổ chức, tôi cho số tiền lớn, bất kỳ nơi nào sống cũng được.”


      “Nếu như em thực buông được , cho rằng nguyên nhân mấy năm nay em hề tìm đàn ông là gì? Nếu em muốn rời bỏ, ai ngăn được em, tiền của em bây giờ có thể đủ dùng mấy đời rồi, em chỉ muốn hỏi, rốt cuộc có chút tình cảm nào với em .” đau khổ khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đề Na chẳng hề thích hợp. người phụ nữ như có thể khiến tất cả đàn ông đều muốn bảo vệ, mặc dù, bản thân rất kiên cường.

      Chương 69: Tôi Đáng Giá



      Mặc Tử Hiên im lặng, trở nên vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với ngày thường hay cười đùa. “Tôi rồi, trong quá trình thừa kế nghiệp thống nhất đất nước, phụ nữ đối với tôi chỉ như ăn cơm, đáp ứng sinh lý. Trước khi xong đại , tôi quan tâm đến tình cảm nam nữ.”


      “Cho nên, giao tôi cho Vũ Văn Thành cũng chẳng chút đau lòng, nếu thực hi vọng tôi lên giường với Vũ Văn Thành, tôi làm. Chỉ có điều, đừng để tôi phát ra ở đây thừa kế nghiệp thống nhất đất nước mà thích bất kỳ người phụ nữ nào. biết thủ đoạn làm việc của tôi rồi đấy.” đau khổ nhưng vẫn có lực uy hiếp.


      Lúc này Diệp Hân Đồng phát cửa có chút khác thường.


      Có hai kẻ lấm la lấm lét qua , vào phòng ktv bên cạnh. kẻ còn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt phòng bị rất kỳ quái.


      Nghi ngờ, Diệp Hân Đồng quyết định điều tra căn phòng sát vách, vừa vào đến nơi, phát hai kẻ này lắp dụng cụ nghe trộm.


      “Các người làm gì?” Diệp Hân Đồng quát to, định tiến lên ngăn cản.


      Miệng lập tức bị bàn tay phía sau bịt chặt.


      “ư ư ư” giùng giằng lấy cùi chỏ đánh người phía sau nhưng dễ dàng tránh được.


      “Đừng quấy rầy.” Người đàn ông sau lưng .


      Diệp Hân Đồng nghe thấy giọng Vũ Văn Thành lập tức tỉnh táo.


      Thấy còn giãy giụa, Vũ Văn Thành buông Diệp Hân Đồng ra, hồ nghi nhìn về phía : “Sếp, những người này là?”


      được cấp phê chuẩn, Mặc Tử Hiên quốc tịch Hàn Quốc, chúng ta phải biết mục đích thực của ta, nắm mọi động tĩnh, dù sao công ty tại Trung Quốc của ta cũng có chút ảnh hưởng.” Vũ Văn Thành nghiêm túc giải thích.


      Diệp Hân Đồng cười khổ: “Cho nên ngoài mặt mọi người bảo tôi bảo vệ ta, nhưng sau lưng lại hi vọng tôi giám sát?”


      “Bảo vệ là vì địa vị quan trọng của ta tại Hàn Quốc, thể gặp chuyện may ở Trung Quốc, giám sát vì ta là người Hàn Quốc, phải phòng bị nhỡ ta có bất kỳ hành động bất lương nào ở đây. Làm việc cho quốc gia, em phải hiểu, đây chính là nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc.”


      “Đột nhiên tôi cảm thấy nhiệm vụ của tôi có chút gánh nặng.” Diệp Hân Đồng thào xong, mặt có chút thất vọng, xoay người muốn ra, ghét nhất là trong ngoài bất nhất.


      Vũ Văn Thành tóm được tay , cảm nhận được đau lòng bât đắc dĩ của : “Hãy làm công việc mà em thích , những lời dặn dò của ba em có thể thừa kế.” Diệp Hân Đồng hất tay ra, mà trấn định quay đầu lại nhìn ánh mắt thâm thúy của Vũ Văn Thành:” là gì của tôi, cần thiết phải gánh trách nhiệm thay tôi.”


      là…” Lời Vũ Văn Thành nghẹn ở cổ, ra được, buông ty Diệp Hân Đồng: “ làm cảnh sát cũng là để em tránh xa những nhiệm vụ nguy hiểm. cần phải kiên cường như thế.”


      “Tôi đáng với trả giá của .”


      Diệp Hân Đồng mở cửa ra ngoài.


      Vừa ngẩng đầu, thấy Mặc Tử Hiên đứng ở cửa phòng nhìn bóng lưng Đề Na khuất dần.


      Mặc Tử Hiên quay đầu lại, thấy Diệp Hân Đồng, nháy mắt cái rồi nở nụ cười ma mãnh: “Tôi hỏi người bảo vệ của mình đâu rồi. Sao lại ở phòng bên cạnh?”


      xong, Mặc Tử Hiên định vào phòng đó.


      Nếu mở cửa vào, biết mình bị giám sát, với , Vũ Văn Thành và cả tổ quốc đều phải chuyện tốt lành gì.


      Diệp Hân Đồng lập tức chặn trước mặt Mặc Tử Hiên, nở nụ cười sáng láng.


      “Tôi chỉ đứng hơi mệt nên vào đó nghỉ chút.”


      “À”


      Mặc Tử Hiên ngoài miệng vậy, nhưng chân lại bước nhanh hơn, mở cửa căn phòng.


      Lại thấy………..

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Vũ Văn Thành Tỉnh Táo



      Vũ Văn Thành vẻ mặt vô cảm đứng ngay cửa, che tầm mắt Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên vui nhìn Diệp Hân Đồng cái “Các người ở trong phòng bao làm gì?”


      “Hóa giải chút hiểu lầm.” Vũ Văn Thành kiên định trả lời, mặt lộ ra chút lo lắng nào.


      “Hiểu lầm?” Mặc Tử Hiên nhìn về phía Mặc Tử Hiên, con mắt đáng giá nhíu chặt.


      “Phải, cho nên, kính xin hiểu lễ nghi Trung Quốc chút, phải là người phụ nữ của mình đừng nên cợt nhả.” Vũ Văn Thành sầm mặt tiếp.


      Diệp Hân Đồng nhìn về phía Vũ Văn Thành, biết là phân tán chú ý của Mặc Tử Hiên.


      Nhưng trong mắt Mặc Tử Hiên xem ra bị cái tình chàng ý thiếp này làm mờ mắt.


      “Có phải là người phụ nữ của hay còn chưa . Tôi chỉ biết có những người biết quý trọng cũng như cần trò chơi tình cảm này.” Mặc Tử Hiên ngụ ý.


      “Bởi vì quý trọng nên mới dè dặt cẩn trọng, vì quý trọng nên mới sâu đậm, đây phải là những điều công tử phong lưu có thể lý giải.” Vũ Văn Thành phản kích, hề kém cạnh.


      “Công tử phong lưu? Vũ Văn Thành, cho là hiểu tôi sao?” Mặc Tử Hiên cao giọng, bầu khí trở nên căng thẳng.


      “Tôi cần hiểu , tôi chỉ hi vọng những ảo mộng về nhìn bản chất.” Mặt Vũ Văn Thành thể biểu cảm gì, vẫn giữ nguyên nhiệt độ 10 độ.


      Diệp Hân Đồng đứng sững sờ, hâm mộ Vũ Văn Thành ở bất kỳ tình huống nào cũng luôn tỉnh táo.


      “Tại sao lại vậy?” Mặc Tử Hiên liếc nhìn Diệp Hân Đồng, thể bình tĩnh.


      “Vì bên cạnh quá nhiều oanh yến (phụ nữ).”


      Mặc Tử Hiên bốc hỏa lên đỉnh đầu, muốn giáng đấm.


      Diệp Hân Đồng lập tức chắn trước mặt Vũ Văn Thành. Quả đấm dừng lại trước mặt .


      Diệp Hân Đồng nở nụ cười rạng rỡ với Mặc Tử Hiên: “ thôi.”


      Mặc Tử Hiên lạnh mặt, xoay người, về phòng nghỉ thuyền.


      Diệp Hân Đồng thở phào nhõm nhìn lại Vũ Văn Thành rồi nhanh chóng đuổi theo Mặc Tử Hiên.


      Vừa vào phòng, Mặc Tử Hiên xoay người, đẩy vào tường, Diệp Hân Đồng hề chuẩn bị, giật mình, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo, bất đắc dĩ nhìn lại muốn làm gì?”


      thong thả như hề sợ .


      Mặc Tử Hiên dán chặt cơ thể vào Diệp Hân Đồng “Rốt cuộc là người ngốc hay ngu xuẩn, biết thích hợp vẫn theo ta, muốn chạy theo hư vinh như vậy sợ su này bị tổn thương?”


      Diệp Hân Đồng mở to mắt nhìn Mặc Tử Hiên, ta quan tâm đến mình sao? Hoàng đế chưa vội, thái giám cuống. Diệp Hân Đồng mỉm cười than thản


      “Vị sếp núi băng kia của tôi là chính nhân quân tử, làm tổn thương tôi.”


      Nụ cười của lại chọc giận “Vậy sao? Vẫn còn nhớ vụ đánh cuộc của chúng ta chứ?”


      Đánh cuộc? Diệp Hân Đồng nhớ lại.


      “Nếu trong vòng tháng, Đề Na có thể quyến rũ được ta, trở thành người phụ nữ của tôi, nếu , tùy cầu.” Mặc Tử Hiên nhắc nhở.


      “Loại cá cược nhàm chán này, tôi thích.” Diệp Hân Đồng đẩy ngực Mặc Tử Hiên, nhưng nghĩ được là chẳng hề nhúc nhích.


      đánh cuộc với tôi là vì có lòng tin? Chỉ cần thắng, tôi lập tức trở về Hàn Quốc, vĩnh viễn đặt chân lên đất Hàn Quốc.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc .


      “Nhưng mà, việc trở về Hàn Quốc, đặt chân lên Trung Quốc có liên quan gì đến tôi?” Diệp Hân Đồng xong ngồi xổm xuống, thoát khỏi tay Mặc Tử Hiên.


      “Điều đó có nghĩa là cưỡng ép Diệp Tuyền tuân thủ ước định Hồng sắc Yên Nhiên.” Mặc Tử Hiên quay đầu với Diệp Hân Đồng.

      Chương 71: Thỏa Thuận Cá Cược



      Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn Mặc Tử Hiên, hạnh phúc bị ràng buôc của có thể cùng với Vũ Văn Thành ? Lấy người biết hơn chục năm, gần như tin rằng phụ nữ có ngồi trong lòng, cũng thay đổi, nhưng cứ nghĩ đến bữa cơm của và Đề Na, lại bị dao động.


      “Sao? Có dám đánh cuộc ? Nếu thua hoàn toàn thoát khỏi dối trá của Vũ Văn Thành, nếu thắng thoát khỏi ước hẹn Hồng sắc Yên Nhiên với tôi.”


      Nghe như có lợi với mình, chưa từng ai, biết tuýp đàn ông nào có thể tin tưởng, nếu lần này Vũ Văn Thành có thể vượt qua thử nghiệm, thế sau khi nhiệm vụ hoàn thành, trả lời chắc chắn muốn qua lại với , nếu như, qua được, cũng luyến tiếc tin tưởng nữa.


      Đầu óc nóng lên, nhất thời kích động, Diệp Hân Đồng đưa ra quyết định sai lầm.


      “Được, lời định” Vừa ra, Diệp Hân Đồng lại cảm thấy có gì là lạ.


      bằng miệng có bằng chứng, cần có giấy trắng mực đen tốt hơn.” Mặc Tử Hiên thoáng tia đắc ý, quay người lại, lấy tờ thỏa thuận chuẩn bị sẵn, như thể nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay rồi.


      Diệp Hân Đồng cầm bút, chần chừ chưa muốn ký, càng nghĩ càng hối hận, cần gì phải cá cược với ta.


      phải nhanh như thế hối hận rồi chứ? Cảnh sát Trung Quốc toàn lật lọng, lời biết giữ như thế à?” (Phục em Hiên này thế chứ, khích bác đâu ra đấy =D)


      nghiêm túc nhìn từ xuống dưới.”


      “Cái gì? Nếu tuân theo thỏa thuận phải trả cho đối phương 10 triệu, điều này tôi thể chấp nhận.” Diệp Hân Đồng vứt bút lên bàn.


      “Nếu phải là số tiền thể chấp nhận được, tôi tin là tuân thủ thỏa thuận.” Mặc Tử Hiên cầm bút lên.


      có nhiều tiền hơn tôi, 10 triệu đối với chỉ là vài sợi lông, nếu hủy bỏ thỏa thuận, phải trả cho tôi , à , 10 tỷ. Còn nữa, làm người phụ nữ của năm quá dài, tháng thôi.” Diệp Hân Đồng hùng hồn tuyên bố nhưng giọng đầy lo lắng.


      Mặc Tử Hiên đặt bút vào tay “Sáu tháng”


      “Ba tháng” Diệp Hân Đồng cũng nhận bút.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười ma mãnh “Sáu tháng là thời gian lý thuyết, với vóc dáng này của , chắc tháng là tôi chán rồi.”


      Diệp Hân Đồng lườm cái, tại sao lời của luôn làm mình cảm thấy bất lực. Diệp Hân Đồng nhận lấy bút, do dự chút, cuối cùng hạ xuống, chỗ cần sửa đổi xóa , viết thỏa thuận mới lên , kỳ hạn đổi thành 6 tháng.


      Sau đó ký tên.


      Mặc Tử Hiên giật lấy, đắc ý chia thỏa thuận thành hai bản.


      “Nhớ, tương lai em là người phụ nữ của tôi, đừng cho để Vũ Văn Thành động vào.”


      “Ai chết trong tay ai còn chưa , tháng nữa, ngoan ngoãn trở về Hàn Quốc , cần kiếm cớ xử lý công việc ở Trung Quốc mà chần chừ.”


      Diệp Hân Đồng cầm lấy bản thỏa thuận, trong sâu thẳm nội tâm mong núi băng Vũ Văn Thành hãy cố gắng. Vì thành công trong tương lai, đành phải rat ay.


      “Nếu ngại, tôi lúc.” Diệp Hân Đồng thỉnh cầu Mặc Tử Hiên.


      nở nụ cười ma mãnh, “Sao? cảnh cáo Vũ Văn Thành? Nếu ăn gian, trò chơi thành vô nghĩa, kết luận cũng mất tính khách quan. có lòng tin với Vũ Văn Thành sao?”


      Diệp Hân Đồng ghét cuồng vọng tự đại của , cười khinh bỉ “Tôi vô cùng tự tin với cấp của mình.”


      “Vậy yên lặng chờ kết quả.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Ám Sát



      Diệp Hân Đồng yên lặng chờ ca-nô giờ rồi yên lặng cùng trở lại biệt thự.


      Sau bữa tiệc, báo chí đều đăng ảnh Mặc Tử Hiên, từ báo kinh tế cho đến báo giải trí, từ tạp chí cuộc sống đến tạp chí quốc tế, ảnh nào của cũng hăng hái, thần thái sáng láng.


      Diệp Hân Đồng nhìn thấy trong góc của tờ giải trí có ảnh mình, hình ảnh ràng, đoán chừng được qua xử lý.


      Kỳ , kẻ có quyền đều có thể chân chính điều khiển giới truyền thông, cái gì có thể công bố, viết ra, cái nào phải xóa bỏ.


      Diệp Hân Đồng mỉm cười, cũng muốn bị làm rùm beng, dù sao cái danh hiệu vị hôn thê kia cũng chỉ là giả.


      Mấy ngày nay, Mặc Tử Hiên bề bộn công việc, thường đến nửa đêm canh ba, bận rộn khiến như biến thành người khác.


      Ví như lúc này.


      Diệp Hân Đồng ngồi ghế salon nhìn Mặc Tử Hiên bận rộn bên bàn sách, chăm chú làm việc, đầu ngón tay răng rắc bẻ cái gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng cau mày, rồi nở nụ cười , người đàn ông đắm chìm trong công việc quả nhiên là trưởng thành, chin chắn nhất.


      Nhìn lúc, Diệp Hân Đồng giơ cổ tay lên, mười giờ, ngáp cái.


      chắc mệt mỏi rồi, ngủ trước .” Mặc Tử Hiên vẫn chăm chăm nhìn màn hình với Diệp Hân Đồng.


      “Được, tôi ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì gọi tôi.” Diệp Hân Đồng lại ngáp cái nữa đứng lên.


      Đột nhiên, bóng người vọt qua bên ngoài.


      “Ai?” Diệp Hân Đồng lập tức tỉnh táo chạy ra mở cửa sổ, nhìn bóng đen bên ngoài.


      “Sao vậy?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      Diệp Hân Đồng lập tức đóng cửa sổ, kéo rèm, thần sắc nặng nề với Mặc Tử Hiên: “ tìm chỗ trốn , tôi ra ngoài xem sao.”


      Mặc Tử Hiên cười lạnh: “ Tôi cũng cần trốn sao? Bản lĩnh của tôi xem ra mạnh hơn .”


      Diệp Hân Đồng lạnh lùng nhìn Mặc Tử Hiên “Bây giờ phải lúc giỡn, đừng đùa với sinh mạng của mình, mạng rất tôn quý.”


      cách gọn gàng linh hoạt xong, Diệp Hân Đồng chạy ra ngoài, đóng cửa lại.


      nhìn nhầm, thực có bóng người chạy qua cửa sổ.


      Diệp Hân Đồng nhìn bốn phía, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sổ bật mở, nhìn về phía có tiếng động, có ba kẻ mặc áo đen nhảy vào, trang phục của bọn chúng như ninja Nhật bản, cầm dao trong tay.


      Diệp Hân Đồng chút do dự kéo vai trong số bọn chúng, kịp bàng hoàng sợ hãi. Theo hiểu biết của , đối phương cũng là kẻ trải qua huấn luyện.


      Lão Kim nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến, hai đánh ba, ít nhiều còn có thể cố sức.


      Đột nhiên, phía bên ngoài cửa sổ lại có kẻ khác nhảy vào, kẻ này thong dong đến sau, nhưng mục ràng hướng tới phòng Mặc Tử Hiên. bước nhanh qua chỗ bọn họ ẩu đả.


      Diệp Hân Đồng đá văng kẻ trước mặt, tiến lên tóm lấy kẻ kia. Nhưng cánh tay vừa đặt người lập tức bị vật tay ngã lăn ra đất.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng ôm lấy chân , thứ xạ hương đặc biệt xộc vào mũi, có lẽ trước đây thích nấu nướng nên đặc biệt nhạy cảm với các loại mùi vị như thế này.


      Người này bị Diệp Hân Đồng giữ lại, hề thương hoa tiếc ngọc giáng cước vào lưng Diệp Hân Đồng.


      Lão Kim giật mình chạy đến giúp tay.


      Mặc Tử Hiên cũng mở cửa ra ngoài.


      vào.” Diệp Hân Đồng quát lên với Mặc Tử Hiên, tay vẫn bám chặt kẻ đó, có Lão Kim giúp tay, có thể đứng lên, tiếp tục đánh.


      Thân thể vô cảm, hơi sức cũng dần cạn kiệt.


      Mặc Tử Hiên để ý tới Diệp Hân Đồng, ra ngoài giúp tay, tình cảnh vô cùng căng thẳng, kẻ đến sau này thân thủ rất tốt.


      Vô cùng nhanh nhẹn, sức lực lớn, và Mặc Tử Hiên đánh nhau phân biệt được trình độ.


      Đột nhiên, kẻ phía sau Diệp Hân Đồng giơ dao như định đâm , nhìn thấy thế, Mặc Tử Hiên đột nhiên nhảy qua, đẩy ngã Diệp Hân Đồng, tránh được nhát.


      Con dao đâm sượt sang bên phải họ.

      Chương 73: Đắm Chìm



      ngốc vậy, đừng để tôi phân tâm được à?” Mặc Tử Hiên lo lắng .


      Diệp Hân Đồng nhìn cái kẻ đến muộn kia lại giơ dao lên, suy nghĩ lật người. Con dao đâm vào lưng, rên lên tiếng.


      nhanh chóng rút dao, máu phun ra ngoài, hề do dự, con dao lại đâm tới.


      Diệp Hân Đồng ngất nhưng tay vẫn ôm chặt Mặc Tử Hiên, muốn bảo vệ đến cùng.


      Lúc này, như có kỳ tích, ba kẻ đến lúc đầu lại nhằm vào kẻ đến sau mà đánh, thân thủ so với lúc đầu càng nhanh nhẹn hơn.


      “Mau gọi bác sĩ.” Mặc Tử Hiên lo lắng gào lên với Lão Kim, chân mày nhíu chặt, trợn mắt nhìn người tay, xông lên, nhẫn tâm tung cú đấm, kẻ nọ đập vào cửa sổ, hộc máu mồm.


      Nhưng kẻ áo đen chậm trễ nhảy ra khỏi cửa sổ.


      Mặc Tử Hiên rảnh đuổi theo, quay đầu lại ôm lấy Diệp Hân Đồng, lấy tay bịt vết thương, ngăn máu chảy ra.


      Ba kẻ áo đen đeo mặt nạ trước mặt như mấy đứa trẻ làm sai yên lặng cúi đầu gì.


      phải kiên trì, bác sĩ đến ngay.” Mặc Tử Hiên căng thẳng nắm tay Diệp Hân Đồng, máu nhuộm đỏ tay và quần áo .


      Lão Kim đỡ tên ngất xỉu vào trong “Vốn định diễn cảnh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ lại gặp phải sát thủ xâm nhập.”


      Mặc Tử Hiên đau đớn nhìn lướt qua mấy kẻ mặc áo đen rồi nhìn lại Lão Kim: “Lý Mạc lúc nào mới đến?”


      “Tình huống này có phải nên đưa đến bệnh viên có hơn ?” Lão Kim phất tay, đám người áo đen kia đỡ tên ngất xịu vội vã chạy .


      Mặc Tử Hiên phiền não do dự “Đừng nhảm, cầm máu trước .”


      Mặc Tử Hiên xé lưn áo Diệp Hân Đồng, nhìn ngay thấy vết dao tên kia đâm thẳng vào, Mặc Tử Hiên biết phải làm sao, lòng đau thắt.


      Vốn chỉ định dụ dỗ để Diệp Hân Đồng , nghĩ được lại xảy ra việc ngoài ý muốn, kẻ ngốc này lại dùng tính mạng để bảo vệ mình, lý giải được hoảng hốt của mình lúc này.


      Lão Kim đưa hòm thuốc cho Mặc Tử Hiên, lo lắng nhìn bộ dạng đau lòng của .


      “Thiếu gia, lấy đại làm trọng. ấy chỉ là con cờ cho chúng ta lợi dụng.”


      Mặc Tử Hiên ngẩng đầu, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn lão Kim, lần đầu tiên phát ra loại lực vương giả uy hiếp như vậy. “Nhưng bây giờ phải dùng đến ấy phải sao? Còn qua đây giúp tay.”


      Lão Kim sửng sốt, Mặc Tử Hiên chưa bao giờ với ông những lời cay nghiệt như vậy. Lập tức cầm máu, trừ độc, cấp cứu.


      Xe nhanh chóng lên đường đến bệnh viện.


      Diệp Hân Đồng hôn mê trong ngực Mặc Tử Hiên, ngàn cân treo sợi tóc.


      Mặc Tử Hiên nắm chặt tay , cau mày rối rắm, vẻ mặt đau lòng khiến lão Kim càng thêm lo lắng.


      “Thiếu gia, có vài lời có thể cậu muốn nghe, nhưng tôi vẫn phải …”


      “Vậy đừng .” Mặc Tử Hiên từ chối thẳng thừng, đại khái cũng biết ông định gì.


      “Kể cả cậu có đuổi việc tôi cũng phải , lần này chúng ta trở về là để lấy được đồng ý của Lý Trí vương. Cậu chỉ cần tìm ra kho báu này, Lý trí vương nhường ngôi vị cho cậu, nhưng ngôi hoàng hậu nhất định phải là con tổng thống. Nhanh ba năm, lâu mười năm nữa, đệ nhất phu nhân của cậu chính là con tổng thống.”


      “Nhưng lúc này, nhiệm vụ quan trọng phải là tìm ra kho báu hay sao? Diệp Tuyền biết bí mật của kho báu, chỉ khi tôi trở thành người của con bà ta mới có thể biết được.”


      “Mục đích của chúng ta là khiến cho Diệp tiểu thư cậu, chứ phải là thiếu gia cậu chìm đắm vào.” Lão Kim ra điều lo lắng nhất của mình.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Tâm Trạng Phức Tạp



      Mặc Tử Hiên kinh ngạc, cúi đầu nhìn khuôn mặt cắt còn giọt máu của Diệp Hân Đồng, tay càng nắm chặt lấy tay . “Tôi biết mình phải làm gì”


      “Chúng ta có thể cần tìm kho báu, chỉ cần giết Lee Yul. Ngôi vị chắc chắn thuộc về cậu.” Lão Kim lại lo lắng .


      “Cậu ta là người thân của tôi, tôi quang minh chính đại thừa kế ngai vàng.”


      “Nhưng cậu ta nghĩ vậy, kẻ tới ám sát cậu lần này, chắc phải là gian tế nước khác mà khả năng lớn nhất là người của Lee Yul…”


      “Đừng nữa… có chứng cớ, những lời đó đều vô nghĩa.”


      “Thiếu gia… Cậu phải suy nghĩ ẹ mình vì cậu chịu khổ nạn.”


      “Tìm ra Đinh Tứ Khuê, lấy được bản đồ kho báu, sau đó tìm được chìa khóa từ Diệp Tuyền, tôi lập tức về Hàn Quốc cưới Kim Lệ Chây, như vậy được chưa?” Mặc Tử Hiên hơi, như để cho lão Kim yên lòng, cũng là nhắc nhở mình.


      Nhưng nhìn Diệp Hân Đồng thoi thóp, hai người càng thêm bất đồng.


      Đến cửa bệnh viện, mặc ôm Diệp Hân Đồng chạy như bay vào trong, bệnh viện nhanh chóng cấp cứu đồng thời báo cho cảnh sát.


      Vũ Văn Thành vội vàng chạy đến, Diệp Hân Đồng vẫn ở trong phòng cấp cứu.


      hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên lến tiếng, lại nhìn chằm chằm đèn phòng mổ, đồng nghiệp hỏi thăm Lão Kim, đương nhiên ông cũng chỉ phần .


      Thời gian giải phẫu càng dài càng chứng tỏ tình trạng nguy hiểm, Vũ Văn Thành càng lúc càng nóng nảy. tới trước mặt Mặc Tử Hiên, sắc mặt nặng nề nghiêm túc: “ xin lỗi, là cảnh viên của chúng tôi làm sợ hãi, ấy có năng lực phụ trách nhiệm vụ này, tôi sớm điều người khác thay thế.”


      “Nếu phải là ấy, có thể tôi chết rồi, ấy làm hết sức.” Mặc Tử Hiên nặng nề đáp trả, tâm trạng hết sức phức tạp.


      “Cho nên ấy còn tự bảo vệ được bản thân làm sao có thể bảo vệ người khác, năng lực của ấy căn bản đủ tư cách làm cảnh sát, ngay sáng sớm ngày mai tôi phái cảnh viên khác thay thế.”


      “Nếu tôi muốn nhất định phải là ấy?” Mặc Tử Hiên kiên định hỏi.


      Vũ Văn Thành cười lạnh, nhìn những vết máu tay và người Mặc Tử Hiên, buồn bực “Theo tình trạng này, ấy sống được là tốt lắm rồi.”


      Mặc Tử Hiên thoáng chút áy náy.


      “Cho dù là vậy, tôi vẫn muốn ấy là người bảo vệ cho tôi.”


      khí mỗi lúc lúng túng. Đúng lúc này, đèn phòng mổ vụt tắt, Vũ Văn Thành và Mặc Tử Hiên đồng thời chạy đến trước mặt bác sĩ.


      ấy thế nào?” Mặc Tử Hiên lo lắng hỏi.


      “Bây giờ thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần dịch 1cm nữa là trúng tim, vết thương được xử lý, chỉ có điều mất quá nhiều máu, chờ ấy tỉnh lại là ổn rồi.”


      Mặc Tử Hiên thở phào nhõm, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng căm thù của Vũ Văn Thành.


      Từng giây từng phút trôi qua, Vũ Văn Thành và Mặc Tử Hiên đều trực bên cạnh Diệp Hân Đồng, người đầu giường, kẻ cuối giường, khí rất kỳ quặc.


      “Nước, nước.” Diệp Hân Đồng thều thào.


      Vũ Văn Thành và Mặc Tử Hiên đều vội vã rót nước. Hai người tranh nhau bình nước ấm, thầm mà nghiêm túc, hết sức khẩn trương.


      “Vũ Văn Thành”. Diệp Hân Đồng nhắm mắt thều thào, giọng yếu ớt nhưng dứt khoát.


      Mặc Tử Hiên dừng tay. thất vọng đặt cái chén xuống bàn. Đứng thẳng người, ghé mắt nhìn Diệp Hân Đồng thào giường, hơi phiền não.


      Vũ Văn Thành đỡ Diệp Hân Đồng dậy, đưa chén nước vào miệng , sau khi uống hớp, Diệp Hân Đồng từ từ mở mắt, kéo tay áo : “Vũ Văn Thành, đừng với mẹ tôi.”


      may là tỉnh, chỉ thêm 1 cm nữa, tôi phải giao cho bác thi thể của , có biết người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh đau khổ thế nào .” Vũ Văn Thành đau lòng .

      Chương 75: Lời Bày Tỏ Của Ấy



      phải tỉnh rồi sao? Đừng ẹ tôi biết, tôi muốn bà lo lắng.” Diệp Hân Đồng vì mất máu quá nhiều, đôi môi nhợt nhạt, yếu ớt, còn sức sống bừng bừng như mọi ngày, khiến Vũ Văn Thành mềm lòng.


      “Tôi đồng ý với , nhưng nhiệm vụ này tôi phái người khác đảm nhiệm. Sau này nếu có mệnh lệnh của tôi, được tùy tiện nhận nhiệm vụ, tôi điều sang làm văn phòng.”


      “Tôi muốn làm kẻ hèn nhát, vô dụng, kể cả phải hi sinh vì nhiệm vụ, tôi tin rằng ba tôi cũng tự hào về tôi.” Diệp Hân Đồng kiên cường , khuôn mặt tái nhợt chau mày, giọng yếu ớt.


      “Vậy ngày mai tôi thông báo cho bác , có lẽ bà chuẩn bị sẵn có ngày thế này.” Vũ Văn Thành đặt Diệp Hân Đồng xuống, tuyệt tình đứng dậy.


      “Đừng…” Diệp Hân Đồng nóng nảy muốn kéo Vũ Văn Thành, động tác mạnh làm động vết thương khiến rên lên: “A”


      Mặc Tử Hiên nhanh chóng chạy lại đỡ lấy .


      “Vũ Văn Thành, máu lạnh quá đấy, ấy muốn ẹ biết, thể nhường ấy sao, ấy mới là người trong cuộc. có tư cách gì mà kiểm soát cuộc sống của ấy?” Mặc Tử Hiên quát lên với Vũ Văn Thành.


      “Bời vì, tôi cũng chịu nổi cuộc sống khổ cực của ấy.” Vũ Văn Thành đau khổ nhìn về phía Diệp Hân Đồng, cùng 4 mắt nhìn nhau.


      Tim đập dồn dập, liên quan đến vết thương lưng.


      Bộ dạng Vũ Văn Thành xem ra rất si tình, có thể tin tưởng ? “Vũ Văn Thành…” Diệp Hân Đồng thầm, vẻ mặt ấy đầy vẻ xúc động, khiến cho Mặc Tử Hiên đỡ trở nên hoảng hốt.


      “Vừa mới tỉnh lại, đừng nhiều, cứu tôi, ân tình này tôi ghi nhớ.” Mặc Tử Hiên cắt đứt gợn sóng chân tình của hai người họ.


      Lúc này, ánh mắt Diệp Hân Đồng mới chuyển sang Mặc Tử Hiên “ cần nhớ, đây là nhiệm vụ của tôi thôi.”


      Mặc Tử Hiên nhàng đặt Diệp Hân Đồng xuống giường “Tôi lấy thân phận của công tử phong lưu để với đừng dễ dàng tin tưởng những lời ngon ngọt của đàn ông, nếu chính phải chịu tổn thương. Nghỉ ngơi cho tốt .”


      Mặc Tử Hiên tới trước mặt Vũ Văn Thành “Chúng ta ra ngoài, cần nghỉ ngơi.”


      Vũ Văn Thành để ý tới Mặc Tử Hiên, tới bên giường Diệp Hân Đồng, ngồi xuống, bàn tay êm ái của đặt lên bàn tay truyền của Diệp Hân Đồng như muốn truyền hơi ấm cho . “Lần này với bác , em có thể đồng ý với có lần sau được ?”


      Diệp Hân Đồng im lặng, cách nào đồng ý, chỉ dịu dàng nhìn Vũ Văn Thành.


      lúc nữa gọi Tiểu Khả đến với em. Chỉ có lần này thôi. Nếu lần sau em còn để cho bản thân thương tích đầy mình như thế, cưỡng chế em rời khỏi cục cảnh sát.” Vũ Văn Thành nhàng , dịu dàng nhưng vô cùng khí phách.


      Diệp Hân Đồng muốn cãi lại, nhưng cảm thấy vô ích. thấy gánh nặng, chỉ có thể im lặng.


      Mặc Tử Hiên nhìn hai người, vô thức cảm thấy tức giận.


      tới, lôi tay Vũ Văn Thành đặt tay Diệp Hân Đồng. “Tôi hiểu vì sao lại có thể làm lãnh đạo, cấp dưới bị thương khi thi hành nhiệm vụ, sao phải gây áp lực cho ấy như vậy.”


      cẩn hiểu, tôi cần giải thích với .” Vũ Văn Thành bình tĩnh bỏ qua lời của Mặc Tử Hiên.


      “Tôi hiểu ư? ấy xuất thân từ gia đình cảnh sát, đây là sứ mệnh gia tộc, muốn cố gắng để xứng đáng với người ba chết vì thi hành nhiệm vụ, tại sao lại gây áp lực, muốn chuyển công tác thậm chí bắt ấy rời khỏi cục cảnh sát… Đừng mấy lời đó, ấy bây giờ là bệnh nhân yếu ớt.” Dừng chút, Mặc Tử Hiên cười nhạt rồi tiếp: “Còn nữa, ấy muốn người nhà lo lắng, lại dùng cái gánh nặng trong lòng để uy hiếp chính ấy, tôi hiểu hay là hành hạ ấy?”


      Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, có chút cảm kích vì phản bác giúp . nghĩ là thời gian hai người biết nhau chưa lâu, lại hiểu được lòng như vậy, quả nhiên Lão Kim sai, ta có tấm lòng ấm áp.


      Diệp Hân Đồng nở nụ cười yếu ớt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :