1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Động Cái (2)



      Mặc Tử Hiên nở nụ cười đắc ý, tay trượt xuống mông , ôm đặt lên giường.


      Diệp Hân Đồng liều mạng lắc đầu, bỏ qua. Đứng giường khéo léo kéo cởi chiếc áo lót cũng bị trói bởi dây mây ra.


      “ưm ưm ưm” Diệp Hân Đồng lại được, nóng nảy muốn ngăn lại, đập đầu vào thành giường, mặc kệ gáy bị thương, hi vọng phát ra khác thường.


      Mặc Tử Hiên lấy tay chặn đầu lại, Diệp Hân Đồng thoáng tia mừng rỡ, nên hiểu có lời muốn .


      Nhưng mà, chỉ đỡ ngồi dậy, tiếp tục cởi nút áo lót.


      Diệp Hân Đồng tức muốn chết rồi, mắt trào ra những giọt nước nóng bỏng, nhìn Mặc Tử Hiên mãnh liệt lắc đầu.


      Mặc Tử Hiên nhàng đặt xuống, kéo áo lót của lên.


      Bộ ngực tuyệt đẹp của lộ ra, Diệp Hân Đồng lúng túng nhắm mắt lại.


      Xong đời.


      Môi Mặc Tử Hiên đặt xuống, cảm giác kỳ lạ từ bụng lan ra, khiến toàn thân tê dại, kìm hãm được run rẩy, môi tiếp tục xuống, đến rốn, dùng kỹ năng thuần thục của đầu lưỡi kích thích thần kinh phụ nữ, khiến cho lục phủ ngũ tạng của đều muốn co rút.


      Diệp Hân Đồng ngửa mặt lên trời, tiếng ưm ưm biết thành huhu, nước mắt đọc lại mặt, cảm giác lạ lẫm này làm rất sợ, biết phản ứng của thân thể như thế là sao?


      Tay Mặc Tử Hiên sờ vào cúc quần jean của . xấu hổ sắp chết rồi.


      Đột nhiên, nhớ ra, chân mình bị trói, vửa rồi quá căng thẳng nóng nảy rồi, nắm lấy thời , nhấc chân lên.


      “Bịch” Đạp ngay vào cằm Mặc Tử Hiên.


      phát khiến lăn xuống giường.


      Lúc này, chẳng còn để ý gì đến nặng .


      “Bộp.” Mặc Tử Hiên văng khỏi giường đập đầu vào cái vỏ trai.


      Diệp Hân Đồng lập tức nhảy xuống giường, dây mây theo trọng lực rơi xuống, Diệp Hân Đồng để ý tới Mặc Tử Hiên ôm bụng co quắp đất.


      nhìn bốn phía, có gì để cắt dây, chiếc tay áo buộc miệng lủng lẳng trước mắt. Diệp Hân Đồng ngồi xổm xuống, vất vả dùng chân giẫm lên tay áo, đứng dậy, chiếc áo sơ mị bị kéo ra khỏi miệng.


      Lập tức phát điện, quát lên với Mặc Tử Hiên còn nằm dưới đất: “Tôi là cho đấm phát, phải là muốn làm bẩn tôi.”


      Mặc Tử Hiên ngẩng đầu, trán bị thương.


      Diệp Hân Đồng sửng sốt, bộ dạng của xem ra còn thảm hơn .


      Mặc Tử Hiên tay ôm bụng, tay vẫy Diệp Hân Đồng “Mau gọi bác sĩ.”


      rất thương tâm, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi. Mặc dù vừa rồi còn muốn cắt thành tám khúc, nhưng nhìn tình trạng thảm hại này của , mọi giận dữ của biến mất.


      trói tôi thế này, tôi gọi làm sao được.” Diệp Hân Đồng yếu ớt . ra ngoài với bộ dạng này, mọi người nhìn thấy cười chết .


      Mặc Tử Hiên vất vả ngồi dậy, vẫy vẫy tay về phía Diệp Hân Đồng.


      do dự có nên tới hay .


      “Tới đây, tôi cởi cho , tôi còn chờ cứu mạng.” Mặc Tử Hiên hơi thở yếu ớt.


      “Ừm” Diệp Hân Đồng chạy tới, ngồi xổm xuống.


      Mặc Tử Hiên run rẩy cởi dây cho Diệp Hân Đồng. Vừa cởi vừa “Cái người phụ nữ này hung ác quá , ràng đồng ý cho tôi động vào.”


      Diệp Hân Đồng cũng uất ức “Tôi tưởng bảo động là đánh tôi cái. Xin lỗi nhé…, ai bảo ác trước.”


      Dây được cởi ra. Diệp Hân Đồng lập tức mặc áo lót vào, lại ngồi xổm xuống nhìn Mặc Tử Hiên sắc mặt tái mét “Lần này có thể tha thứ cho tôi , tất cả chỉ là hiểu lầm.”


      “Cứu tôi trước . Khụ khụ.” Mặc Tử Hiên co quắp lại vì đau đớn.


      “À” Diệp Hân Đồng lập tức chạy ra khỏi hang động.

      Chương 57: Hoạt Động Đặc Biệt



      Trong phòng ngủ của Mặc Tử Hiên, đoàn người vây quanh, bác sĩ kiểm tra toàn thân , cũng may, ở biệt thự này, cái gì cần đều có.


      “Mặc tổng cảm thấy thế nào?”


      “Tốt hơn nhiều rồi.”


      Bác sĩ gia đình Lý Mạc cúi đầu cười trộm “ có gì lớn, chỉ là đánh trúng huyết mạch cho nên cảm thấy trong lòng buồn bực, dạ dày sôi trào, lúc nữa ổn.”


      Diệp Hân Đồng thở phào nhõm.


      Lão Kim cau mày nhìn “Mọi người đều ra , thiếu gia cần nghỉ ngơi. Lúc này cũng đến giờ ăn cơm rồi.”


      Cả nhóm người nhanh chóng tản .


      “Diệp tiểu thư, theo tôi.” Lão Kim gọi Diệp Hân Đồng, theo sang bên phòng ông.


      “Thiếu gia nhà chúng tôi có thân phận tôn quý, kể cả vết thương cũng làm cho Lý Trí vương và nhiều phi lo lắng. Nếu thiếu gia có đắc tội, chẳng qua là do cậu ấy vô ý. Sau này xin Diệp tiểu thư chú ý đúng mực, nếu ở Hàn Quốc, sớm bị tước bỏ cấp bậc rồi.” Lão Kim tỉnh bơ .


      Diệp Hân Đồng cúi đầu im lặng, đại khái hiểu ý ông, chính là được động vào Mặc Tử Hiên cành vàng lá ngọc. chẳng qua là con cá tầm thường, xui xẻo, may quá sinh ra ở Hàn Quốc.


      Lão Kim thở dài.


      “Thiếu gia ra bất cần đời như bề ngoài, cậu ấy có tâm tư kín đáo, trọng tình cảm hơn bất kỳ ai. Nếu phải vậy, cậu ấy sớm …” Lão Kim muốn lại thôi “Cho nên, tôi hi vọng Diệp tiểu thư có thể rộng lượng với tùy hứng của cậu ấy. Về sau, hiểu.”


      Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn ông, hiểu Lão Kim muốn với rằng ra tay với hơi nặng, nhưng… Thôi.


      Diệp Hân Đồng lại cúi đầu.


      sang đó , bên cạnh thiếu gia cần người bảo vệ.” Lão Kím nhíu chặt mày.


      Diệp Hân Đồng thế nào lại có cảm giác câu này có ý châm chọc.


      quay lại phòng Mặc Tử Hiên, cơm trưa của được đặt bàn, Vũ Văn Thành cũng có ở đây.


      Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành bằng ánh mắt phức tạp. có rất nhiều lời muốn với , nhưng biết phải mở miệng thế nào.


      Vũ Văn Thành lạnh như băng quay lại phía “Mặc tổng muốn cho lui tất cả bảo vệ, mình ứng phó được ?”


      Diệp Hân Đồng nước mắt ròng ròng nhìn Vũ Văn Thành. biết mở miệng thế nào, rằng muốn được người che chở, nhưng lại thể ra bằng lời, còn là cấp của . muốn bị khinh thường.


      Diệp Hân Đồng quay lại, đứng nghiêm ưỡn ngực “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”


      Vũ Văn Thành nhẫn nhịn tức giận “Tùy vậy”


      xong ra cửa.


      Diệp Hân Đồng nhìn theo bóng dáng cho đến khi khuất.


      Cái gì gọi là tùy vậy. Những lời này làm cho lòng nặng nề. Ý quan trọn, hay là tin có thể hoàn thành nhiệm vụ.


      chẳng cho cơ hội giải thích nữa.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng cực kỳ đè nén, khó chịu.


      “Buổi chiều có hoạt động bơi lội, trước buổi trưa tôi với , tại chỉ có mình giúp tôi, đồ bơi để sắn ở phòng .” Mặc Tử Hiên lại khôi phục tức giận bừng bừng lúc sáng.


      Diệp Hân Đồng cúi đầu gì. chẳng cần. bả vai vết cắn vẫn còn lù lù, mặc đồ bơi thế nào.


      “À phải, tôi còn cố ý mời cả cấp của .” Mặc Tử Hiên xong quan sát Diệp Hân Đồng, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm “Để đỡ bị to bụng, nên ăn cơm hơn nhỉ.”


      được” Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên châm chọc vóc dáng mình, kích động chỉ muốn đánh.


      Mặc Tử Hiên nhíu mày “ ở chỗ đó, ai cũng thấy”


      Diệp Hân Đồng vô thức hóp bụng. tự thấy vóc dáng mình đến nỗi. “ có”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười gian tặc “ mặc đồ bơi , phải dám mặc vì có eo đấy sao?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Hoạt Động Đặc Biệt (2)



      Diệp Hân Đồng liếc , ràng là chiêu khích bác, bị lừa đâu.


      nở nụ cười giả dối, lát nữa cho ta lăn xuống “Vậy chờ xem.”


      Mặc Tử Hiên cười đắc ý “Vô về nghỉ ngơi chút, hai giờ đến hồ bơi trước, tôi muốn thấy làm cả thế giới kinh ngạc đến đâu.”


      Kể cả kinh ngạc cũng cho được như ý.


      Hai giờ chiều, mặt trời cao rực rỡ.


      Ngoài hồ bơi có rất nhiều mỹ nữ hấp dẫn, ngực to ngực bé, xuân hạ thu đông, lẳng lơ loại nào cũng có.


      Ở giữa đám đông, Mặc Tử Hiên liếc thấy Diệp Hân Đồng ăn mặc khác hẳn, mặc chiếc áo phông, cột dưới chân ngực lại, trông vừa gợi cảm vừa đáng , nhưng giữa đám bikini trông yếu kém hơn hẳn.


      nở nụ cười rực rỡ đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, tay chống eo “ thấy chưa, có bụng”


      Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ cười “Sớm biết thế này, tôi có ngực, may ra lúc này mới nhìn được chút đầu.”


      đừng có mơ mộng hão huyền


      Lúc này, MC mặc bộ thằng hề ra sân, trông rất vui mắt, chiếc áo màu xanh, hồng, vàng, cái quần hoa bãi biển. Mũi dính nửa quả cầu đỏ, bộ dạng cực khôi hài.


      “Các tiên sinh, nữ sĩ, bây giờ chơi trò chơi. Xin mời 10 nam và 10 nữ xuống nước. Mỗi cặp phối hợp đưa 3 quả bóng từ đấu này tới đầu kia, nhưng được dùng tay. Cặp nào chiến thắng được thưởng bữa tỗi do đầu bếp cao cấp nhất chuẩn bị.” Chú hề phổ biến.


      Vài người lục tục nhảy vào nước.


      “Ùm ùm”


      Đằng xa, Vũ Văn Thành nhảy vào trong nước, mặc bộ đồ lặn rất đẹp, bơi gần bờ. Thân thể tráng kiện, ngũ quan hoàn mỹ của lập tức khiến cho nhiều ái mộ.


      Nhưng, bộ mặt lạnh lùng kia cũng khiến nhiều sợ hãi lùi bước. Như thể quanh khối băng, có người liếc măt, ai đến gần.


      “Chơi .” Mặc Tử Hiên bên tai Diệp Hân Đồng.


      “Tôi muốn, muốn tự chơi , tôi ở bờ bảo vệ .” Diệp Hân Đồng cự tuyệt thẳng thừng, ánh mắt vô thức liếc về phía Vũ Văn Thành.


      “Tại sao chơi luôn? Biết đâu lại rút thăm cùng cặp với Vũ Văn Thành.”


      Diệp Hân Đồng hơi đỏ mặt “Tôi muốn”


      Vừa dứt lời, bị đẩy lưng cái, ngã tùm xuống hồ.


      “Ùm… ùm” Nước chảy đầy mũi Diệp Hân Đồng, thở được, định quay lại mắng Mặc Tử Hiên, cũng nhảy ùm vào, nước bắt tung tóe lên người .


      tay vuốt mặt, quay về phía Mặc Tử Hiên trồi dưới nước lên quát “Tôi mặc đồ bơi, đẩy tôi xuống làm gì?”


      Mặc Tử Hiên đưa tay đến, cười hì hì, kề mặt vào tai “Bời vì tôi muốn cùng chơi trò chơi.”


      Diệp Hân Đồng hất tay , bơi về phía bờ “Tôi có hứng thú”


      vừa đặt tay lên thành bể chuẩn bị nhảy lên, MC đem quả bóng đỏ đến trước mặt , Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhiền khuôn mặt tươi cười mà cái miệng rộng toét ra của ta, tự nhiên thể chống cự, đành cầm lấy quả bóng


      MC nháy mắt cái với Mặc Tử Hiên.


      Kết quả ràng ta cùng số.


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, nghĩ thắng rồi, để cho đắc ý, dù sao cũng chẳng hứng thú gì với bữa tiệc đó, lúc này rất muốn biết ai cùng cặp với Vũ Văn Thành.


      Liếc mắt qua, lòng ỉu xìu, kia đúng là báu vật nhân gian, bộ ngực đồ sộ cùng làn da trắng nõn, khuôn mặt thiên sứ, vóc người như ma quỷ, đợt chút, hình như quen quen.


      Ngất, đây chẳng phải vào phòng Mặc Tử Hiên hôm đó?

      Chương 59: Hoạt Động Đặc Biệt (3)



      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, mặt hề biến sắc, như thể hề quen biết kia.


      Trò chơi bắt đầu.


      Diệp Hân Đồng vẫn nhìn Vũ Văn Thành chằm chằm, cái ngực to kia kẹp quả bóng ở ngực, bơi ngửa về phía trước, Vũ Văn Thành thả hai quả khác, cũng bơi ngửa về.


      Diệp Hân Đồng thở phào nhõm, may quá, họ có chạm vào nhau.


      chơi à?” Mặc Tử Hiên thúc giục.


      Diệp Hân Đồng vơ lấy quả, văn vẹo đủ tư thế. “Chúng ta học cách của sếp tôi. Vừa đẹp lại vừa nhanh còn hiệu quả cao.”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười gian tà “Bọn họ làm thế phải phối hợp, tính. quả bóng phải hai người cùng giữ, thế mới đúng.”


      Diệp Hân Đồng nhìn theo ánh mắt chỉ, đôi nam nữ dùng cổ kẹp quả bóng bơi qua.


      “Trò chơi quy định, tôi thấy phương pháp của sếp tôi tốt hơn, mang hai quả, tôi mang quả, bắt đầu.” Diệp Hân Đồng gì, đặt quả bóng lên ngực, bơi ngửa.


      cũng mặc kệ luật chơi thế nào, mang hết bóng về thế là xong.


      MC công bố kết quả ngoài dự đoán của Diệp Hân Đồng, về nhất là Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành được mời lên đứng cạnh MC, MC trao phần thưởng tượng trưng cho . Vì vừa chơi xong, nước vẫn chảy người , Diệp Hân Đồng nhìn vóc người cao lớn mặc quần áo của , cảm thấy nóng mặt, xấu hổ quay , lại len lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của .


      ngờ gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Vũ Văn Thành.


      Diệp Hân Đồng định mở miệng gì đó, giải thích chút cũng được.


      “Chúc mừng ” Mặc Tử Hiên tranh.


      Vũ Văn Thành nhìn xuống hai người họ.


      “Cái đó! ra là…” Diệp Hân Đồng muốn giải thích, mặc dù tỉnh cảnh thích hợp cho lắm.


      “Đáng lẽ, ấy phải mặc đồ bơi, nhưng mà…” Mặc Tử Hiên đột nhiên kéo áo Diệp Hân Đồng, vết cắn vai lộ ra, ràng lọt vào tầm mắt Vũ Văn Thành.


      “Nhưng mà, ấy đồng ý” Mặc Tử Hiên nhún vai.


      Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, chỉnh lại áo, ngửa đầu nhìn Vũ Văn Thành, ánh mắt lạnh tanh của như muốn làm chết rét. Diệp Hân Đồng cảm giác lòng trầm xuống, khó thở, phải giải thích thế nào với vết cắn vai, chắc nhìn thấy rồi.


      “Xin mời người chiến thắng vài lời.” MC giục giã.


      Vũ Văn Thành nghiêm mặt, tự nhiên xoay người, rất cá tính để ý đến nhiệt tình của MC, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên “Làm thế vui vẻ lắm à?”


      “Nếu ta tha thứ cho , có thể thấy cuộc sống tương lai của thế nào, tôi chỉ muốn cho thấy, hai người thích hợp.” Mặc Tử Hiên hề tức giận.


      “Làm gì có ai thấy bạn bị động chạm mà vui vẻ được, có thế ?” Diệp Hân Đồng quát lên.


      Mặc Tử Hiên gãi gãi mũi “Ít nhất tôi chúc phúc cho họ.”


      “Đó là vì chẳng hề . công tử phong lưu, bản thân vô tâm nên thấy người khác có tâm ghét à?” Diệp Hân Đồng lườm cánh, đặt tay lên bờ, nhảy lên.


      Chiếc áo rộng dính chặt vào người, nước tong tong mặt đất.


      Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên, đuổi theo, kéo tay , liền bị bỏ lại.


      chạy ra trước mặt, ngăn lại “ còn nhìn ra à, cẳn bản quan tâm đến , cho nên cũng chẳng thèm nghe giải thích. Đừng dại dột!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Bữa Ăn Tối Kỳ Dị



      “Sao lại có thể như vậy?” Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng bực tức, nước mắt vô cớ chảy xuống, nhanh chóng lau .


      Thấy chảy nướt mắt, Mặc Tử Hiên sửng sốt.


      “Đây là lần đầu tiên có người thích tôi, còn chưa hết ngày, làm ấy hiểu lầm. cảm thấy thích thú lắm à? Sở thích của là cười đau khổ của người khác à?” Diệp Hân Đồng lại quệt nước mắt.


      “Tôi chỉ muốn sớm cho thấy thích hợp với , đến khi tình cảm của sâu nặng càng khổ sở hơn.”


      Diệp Hân Đồng lườm “Vậy tôi phải cảm ơn chăng.”


      nhìn , thạt ra, Vũ Văn Thành đối với như hoàng tử cao, xứng đôi với .” Mặc Tử Hiên tà ác quan sát .


      “Này! Kể cả ấy là hoàng tử, tôi là bé lọ lem, ấy cũng thích tôi, tôi lại chưa thích ấy. xứng đôi là đúng rồi.” Diệp Hân Đồng bị Mặc Tử Hiên làm cho tức muốn nổ phổi.


      “Cho nên, bây giờ cảm thấy xứng đôi rồi, giác ngộ sớm .”


      Diệp Hân Đồng đấm phát vào ngực , dám đánh mạnh “ đáng ghét”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà ác “Có dám ăn cơm với bọn họ ?”


      “Tôi là gì mà dám , họ là người chiến thắng.” Diệp Hân Đồng lại lườm , về phía phòng mình.


      Mặc Tử Hiên đuổi theo “Cả hòn đảo này là của tôi, tôi muốn ăn ở đâu ăn ở đó, có phải dám , dám nhìn hoàng tử hẹn hò với công chúa?”


      “Tôi chỉ có rảnh rỗi như vậy.”


      Diệp Hân Đồng tới cửa, Mặc Tử Hiên kéo tay lại.


      “Tôi chuẩn bị y phục cho , lát nữa ăn cơm, coi như cảm ơn sáng nay cứu mạng tôi.”


      Diệp Hân Đồng nhớ tới tình cảnh lúng túng của họ lúc sáng, phất tay “Thôi, đó là việc tôi phải làm.”


      “Vậy coi như bồi thường vì đá tôi, bữa cơm, xí xóa.”


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn biểu cảm nhất định phải ăn cơm của mặc, đuối lý “Được rồi. Xí xóa nhé.”


      Mặc Tử Hiên kéo tay về phòng tắm của mình.


      Thợ trang điểm chờ sẵn trong phòng .


      Hai tiếng sau, Diệp Hân Đồng được trang điểm xinh đẹp, tóc bới lên, lộ ra vầng trán cao cùng chiếc cổ mảnh khảnh. Vài sợi tóc thả xuống càng tăng lên gợi cảm của .


      chiếc váy trắng trễ ngực tao nhã cao quý, Mặc Tử Hiên còn chuẩn bị đồ trang sức cao cấp, bạch kim phối hợp với trân châu dưới ánh đèn phát ra ánh sáng khác lạ.


      Diệp Hân Đồng đứng trước gương, nhìn hình ảnh cao quý của mình, nhớ tới mỹ nữ tối nay Vũ Văn Thành ăn tối cùng. đó, trở tay, nhấc gót đều rất nữ tính, nhăn mày hay cười cũng như thể là sinh ra để dụ dỗ đàn ông, phong thái cùng ánh mắt tự tin thể bắt chước được.


      “Mình có mặt long bào vào cũng chẳng giống thái tử được. Bộ y phục cao quý này chẳng hợp với mình.” Diệp Hân Đồng tự nhủ.


      Mặc Tử Hiên nắm tay , đặt vào cổ tay mình.


      chỉ xứng với Vũ Văn Thành thôi. phải, là thích hợp. là hoa sen ngày hè, thanh nhã lẳng lơ, là khối băng mùa đông, theo chỉ có chết rét.” Mặc Tử Hiên vừa vừa .


      “Thế nghe đến hoa sen núi Thiên sơn chưa, là loài sen sinh trưởng mảnh đất đầy băng tuyết. trăm năm nở hoa, trăm năm kết quả.” Diệp Hân Đồng bất lực lên ý nghĩ của mình.


      Mặc Tử Hiên nhìn sửng sốt “Truyền thuyết hoa 200 năm giống đầm rồng hang hổ, có khả năng.”


      xong, kéo .

      Chương 61: Bữa Ăn Tối Kỳ Dị (2)



      ra tôi cũng cảm thấy thể, ấy tỏ tình làm tôi như sống trong mơ, phiên bản bạch mã hoàng tử và bé lọ lem thời đại, đáng tiếc, mới được ngày bị phù thủy phá dám.” Diệp Hân Đồng tiếc nuối liếc Mặc Tử Hiên cái.


      “Phù thủy? thực tế, tôi mới là hoàng tử .” Mặc Tử Hiên cam lòng làm nhân vật tầm thường.


      Diệp Hân Đồng rút tay về “Cho nên tôi và mới là đầm rồng hang hổ”


      Mặc Tử Hiên cười “ à, muốn trở thành bé lọ lem phiên bản đại hay sao?”


      muốn, trong truyện cổ tích bé lọ lem vừa nhìn thấy hoàng tử , sau đó sống bên nhau hạnh phúc, thực tế tình cùng tầng lớp, thói quen, tư tưởng tồn tại được”.


      Mặc Tử Hiên lại đặt tay Diệp Hân Đồng lên cổ tay mình, tiếp tục . “Cho nên, ra rất ràng Vũ Văn Thành với mình chênh lệch thế nào.”


      “Haizz” Diệp Hân Đồng thở dài “Chẳng lẽ mình chỉ muốn tình đơn thuần thôi mà cũng được hay sao?” xong, tự mình cười khổ sở “Thôi, mình nên tự thỏa mãn, có thể Vũ Văn Thành ngày, cũng là vinh dự rồi.”


      “Cái con người này, sao nghĩ là mình căn bản .”


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên: “ cho rằng ngày được bao nhiêu? Tôi cnf chưa kịp bị phá hỏng. Aizz, có cơ hội phải giải thích chút.”


      Mặc Tử Hiên mỉm cười “ thấy là có giải thích cũng dư thừa à? Những người nhau chân chính dễ dàng hiểu lầm như vậy.”


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, vẻ mặt khin khỉnh “Tôi mặc dù chưa bao giờ, nhưng mà, tôi cảm thấy người bằng nửa người dưới như , sao có thể được triết lý đúng đắn về tình chứ.”


      Mặc Tử Hiên vào biệt thự của người khác đảo.


      Diệp Hân Đồng vào theo.


      Đó là biệt thự bố trí giống hệt, vừa vào cửa là núi giả xanh rì, bên dưới là đầm nước hình trăng lưỡi liềm, treo veo đến đáy, có thể thấy rất nhiều đá cuội được xếp ngay ngắn.


      qua cửa là gian phòng , lão Kim đứng sẵn ở đây.


      khí bốn phía tràn ngập mùi rượu đỏ cùng phomat thơm phức, khiến người ta thèm thuồng.


      Diệp Hân Đồng chưa ăn trưa, rất đói bụng.


      Lão Kim mở cửa, Mặc Tử Hiên vào, Diệp Hân Đồng cũng vào theo.


      Vừa vào đến nơi, Diệp Hân Đồng giật mình, ra gian phòng này ngăn cách với gian phòng giữa bằng vách thủy tinh, sát vách Vũ Văn Thành ngồi.


      Diệp Hân Đồng muốn lui ra ngoài, bị Mặc Tử Hiên kéo lại, “Yên tâm, vách thủy tinh này, có thể nhìn thấy họ, nhưng họ nhìn ngược lại được. Hơn nữa, chúng ta có to đến mấy, họ cũng nghe thấy.”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên “Tại sao phải đưa tôi đến nhìn họ ăn cơm? Đùa thích lắm hả?”


      Mặc Tử Hiên cười bí hiểm.


      “Tôi chỉ muốn cho thấy mặt khác của Vũ Văn Thành.”


      Diệp Hân Đồng hiểu ý Mặc Tử Hiên. dừng chút tiếp “ người đàn ông bình thường có những phản ứng bình thường trước mặt mỹ nữ.”


      Diệp Hân Đồng cười “ ấy, cái tảng băng đó? Kể cả phụ nữ ngồi trong lòng, tôi cũng đảm bảo mặt ấy vẫn như tảng băng.”


      “Đó chẳng qua là đối với , chúng ta đánh cuộc .”


      Điểm này rất tin vào Vũ Văn Thành, bọn họ dù sao cũng biết nhau hơn chục năm. “Được, cuộc gì?”


      “Nếu Vũ Văn Thành ngồi trong lòng mà vẫn loạn, tôi thỏa mãn nguyện vọng của , nếu rối loạn, là người phụ nữ của tôi.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng, vô cùng tự tin.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Bữa Ăn Tối Kỳ Dị (3)



      “Được” Diệp Hân Đồng vào, ngồi ghế, nhìn hai người sát vách.


      Buổi tối, Vũ Văn Thành vẫn mặc bộ âu phục tối màu như trước, mặt lạnh lùng biểu cảm gì, ngồi đối diện, mặc chiếc váy đỏ, ôm sát thân thể xinh đẹp, tóc tự nhiên màu café buông bên hông, được xử lý thành từng lọn to rất gợi cảm tôn lên làn da trơn mềm trắng nõn của .


      Bộ ngực như ngọc thạch vô cùng sinh động. mỹ nữ tuyệt sắc như thế đến còn phải động lòng. Đột nhiên trong lòng thoáng tia sợ hãi, Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm hai người trước mặt.


      “Hôm nay vinh hạnh được cùng ăn tối với Vũ Văn thiếu gia.” Giọng truyền qua máy nghe lén, mềm mại triền miên, nghe như nằm con sóng, rất thoải mái.


      Vũ Văn Thành uống hớp rượu đỏ, gì.


      dùng ngón tay cuốn lọn tóc trước ngực, dịu dàng xinh đẹp. Chân như vô tình lại như cố ý động vào quần Vũ Văn Thành “ biết Vũ Văn thiếu gia có bạn chưa?”


      Diệp Hân Đồng cũng nghiêng tai lắng nghe. vô thức cảm thấy căng thẳng.


      Ngoài cửa, món chính được đẩy vào, bánh ngọt và kem.


      Người phục vụ đặt kem trước mặt Diệp Hân Đồng, ăn mà khuấy lên, lo lắng đợi câu trả lời của Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành im lặng hồi lâu, lâu đến mức kem của Diệp Hân Đồng bị quấy thành sữa rồi.


      Mặc Tử Hiên nhàng thưởng thức rượu đỏ, hề vội chờ câu trả lời của Vũ Văn Thành.


      có.”


      Máy nghe lén truyền đến giọng Vũ Văn Thành, thời khắc Diệp Hân Đồng nghe thấy, cảm thấy trong lòng đau đứng, nhưng nhanh chóng biến mất. cúi đầu cười khổ.


      xem là bạn .” Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc như thả đá xuống giếng.


      Diệp Hân Đồng nhún nhún vai, cười nhạt nhẽo “Xem ra là tôi tự tưởng bở. Lúc này tôi cũng nghi ngờ chuyện xảy ra ngày hôm qua có phải là ảo giác .”


      “A!” kia đột nhiên kêu lên.


      Diệp Hân Đồng nhìn lại, thấy kia dùng khăn giấy tự lau ngực mình, mà Vũ Văn Thành tự tay đưa khăn giấy.


      nhìn hơi thương cảm, khi người đàn ông có bạn lại với khác là mình có, thế là có ý gì?


      Cũng may là chưa động lòng.


      Thôi, và Vũ Văn Thành là bát tự bất hòa.


      “Chắc là Đề Na bị rớt kem ra ngực, ánh mắt của sếp tốt.” Mặc Tử Hiên nhạo báng kiểu đổ dầu vào lửa.


      Đề Na? cũng biết là họ quen nhau.


      Diệp Hân Đồng trả lời, quay mặt lại, bê kem lên uống.


      Phục vụ lại bê lên con úc long


      Diệp Hân Đồng nhìn người phục vụ cái, để ly kem xuống, quanh môi vòng bọt trắng.


      Mặc Tử Hiên đưa khăn giấy, Diệp Hân Đồng cầm lấy lau miệng.


      “Cảm ơn , mùng 5 tháng sau là sinh nhật tôi, muốn mời Vũ Văn thiếu gia, đến chứ?” Đề Na đắm đuối đưa tình.


      “Khi người phụ nữ muốn mời người đàn ông đến sinh nhật mình, có nghĩa là được chiêm ngưỡng cảnh nóng.” Mặc Tử Hiên giải thích, gắp cho Diệp Hân Đồng miếng úc long.


      “Sếp tôi đồng ý. ấy là núi băng nổi tiếng, mặt viết phụ nữ đừng đến gần.” Diệp Hân Đồng ăn miếng úc long, đầy tự tin.


      “Được.” Vũ Văn Thành đấp gọn gàng linh hoạt.


      “Ha ha ha ha! Đó là đối với phụ nữ tránh kịp như thôi.” Mặc Tử Hiên cười to nhạo báng Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng thể tin nhìn lại Vũ Văn Thành lần nữa, vẫn giữ biểu cảm 10 độ, chẳng lẽ thực chỉ lạnh nhạt với , còn đối với mỹ nữ , thế những lời hôm qua là trêu trọc ư?


      Diệp Hân Đồng cười khổ, kiềm chế nước mắt muốn chảy ra.


      câu thích em làm mừng như điên cả ngày, ngày thứ hai như đùa giai bỏ mặc, cho chút xíu cơ hội giải thích.


      Có lẽ bọn họ thực thích hợp. cần phải dí mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của , nghe giải thích thôi, tình như chưa hề bắt đầu.


      cũng cần mơ mộng.

      Chương 63: Bữa Ăn Tối Kỳ Dị (4)



      Diệp Hân Đồng quay mặt , nước mắt chảy trong tim, giọt đọng lại, còn nhiều giọt tung tóe.


      Mặc Tử Hiên cảm thấy căng thẳng, khuôn mặt bất cần đời “ khóc vì sao?”


      Diệp Hân Đồng cầm khăn giấy bàn, lau đại mắt, kiêu ngạo phải, chỉ là thương tiếc tình chưa kịp bắt đầu kết thúc, hơn nữa, hôm qua lại dễ dàng tin tưởng đàn ông như vậy.”


      Mặc Tử Hiên đột nhiên bật cười, vì hồn nhiên đáng lại ngụy trang kiên cường của , đầu tiên là cười nhẫn nhịn, sau đó càng lúc càng cười vui vẻ.


      cười cái gì? Tôi muốn ăn cái đó.” Diệp Hân Đồng chỉ vào cái khay bị che lại.


      “Tôi cười vì hóa ra cuộc sống của người tim phổi thạt tốt, như vậy dễ bị thương tổn.” Mặc Tử Hiên phất phất tay.


      Phục vụ bê chiếc mâm đến trước mặt Diệp Hân Đồng, mở ra, bên trong là thịt bò bittet còn nóng, mùi thơm tỏa ra bốn phía, nức mũi.


      Diệp Hân Đồng cắt miếng , bỏ vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu.


      “Ừm, quá ngon.” nở nụ cười thỏa mãn, thương cảm vừa rồi chốc lát biến mất, như chưa hề bị thương tổn.


      như vậy, đột nhiên khiến Mặc Tử Hiên có cảm giác thương tiếc.


      tắt máy nghe lén, cả bữa cơm, cũng thèm liếc Vũ Văn Thành lấy cái. Cho đến khi Vũ Văn Thành đứng lên, đỡ Đề Na ra ngoài.


      thôi, tối nay đảo còn có buổi dạ hội cuối cùng.” Mặc Tử Hiên nhìn hai người Vũ Văn Thành rồi .


      Diệp Hân Đồng vẫn nghiêm túc nhai thịt bò, như vào cõi thần tiên.


      “Này, nghe thấy gì ?” Mặc Tử Hiên cầm tay Diệp Hân Đồng.


      “Hả?” Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn, lại hơi xấu hổ, “ gì cơ? Thịt bò bittet ngon quá, tôi mải ăn, nghe .”


      cứ tỏ ra bi thương ? Dùng nụ cười sáng lạn để che dấu khiến người ta có ảo giác vui vẻ, kỹ năng diễn xuất của tệ, nhưng mà, nụ cười rực rỡ quá.” xong Mặc Tử Hiên đứng lên.


      gì đấy? Bi thương cái gì? Tôi bi thương” Diệp Hân Đồng cũng cười đứng lên.


      Mặc Tử Hiên đặt tay vào cổ tay mình “Coi như tôi chưa , cười đẹp chết được.”


      Diệp Hân Đồng lập tức ngừng cười, theo Mặc Tử Hiên.


      đưa đến thẳng vũ hội, mà trang điểm lại. Bảo sao những minh tinh vinh quang chói lọi kia luôn phải mang thợ trang điểm theo.


      Lúc hai người đến nơi, vũ hội bắt đầu.


      Mặc Tử Hiên làm động tác mời.


      Diệp Hân Đồng cười nhạt, để tay vào tay . Điệu walt vừa bắt đầu, hàng loạt người ra nhảy. Ca khúc có tiết tấu chậm.


      Diệp Hân Đồng thoáng nhìn thấy Vũ Văn Thành ôm hông Đề Na, họ dựa sát vào nhau, thân thể dính chặt, động tác rất đẹp. Vũ điệu của họ như quý tộc nhảy múa, trai tài sắc ai địch nổi.


      Vũ Văn Thành phải bạn trai , phải là của , muốn nhảy cùng ai thể xen vào.


      Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút đau khổ, mang mặt nụ cười lạnh nhạt.


      lúc nữa đổi bạn nhảy, có muốn tôi đổi ? Đưa vào tay Vũ Văn Thành. có cơ hội giải thích với .” Mặc Tử Hiên cố ý nhạo báng, nhưng vẫn nắm chặt trong tay .


      “Đừng, giải thích càng thêm lúng túng, như là tôi cố ý muốn quấn lấy ấy, tôi có quyền hỏi ấy, mà ấy cũng cần biết tôi làm chuyện gì với . Coi như hết.” Diệp Hân Đồng thoải mái .


      “Tốt.”


      Khi mọi người đổi bạn nhảy, Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng xoay mấy vòng, tay vẫn giữ chặt sau lưng , đổi với ai.”


      Có điều suýt chạm vào lưng Vũ Văn Thành.


      Khi điệu nhảy khác bắt đầu, nghe Đề Na hỏi Vũ Văn Thành “Sao đổi tôi?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Vũ Hội



      ra là cũng hi vọng bạn nhảy của mình là .


      Diệp Hân Đồng thèm nghĩ nữa, chỉ cần nghĩ thấy khổ.


      “Nhảy điệu Tăng-gô chứ?” Mặc Tử Hiên thầm hỏi.


      “Biết chút”


      Mặc Tử Hiên giơ tay phải lên, làm ba động tác, nhạc lập tức đổi thành vũ khúc porunacabez nổi tiếng của điệu Tăng-gô.


      Bàn tay ấm áp của Mặc Tử Hiên chạy dọc cơ thể Diệp Hân Đồng, kỹ thuật nhảy mềm dẻo châm ngòi tế bào nhảy của , nhạc có tiết tấu phối hợp với kỹ thuật của Mặc Tử Hiên, cả sàn nhảy thành của hai người họ, vừa nóng bỏng đẹp đẽ, lại hấp dẫn triền miêng.


      Điệu nhảy kết thúc, mọi người xung quanh đều vỗ tay.


      Diệp Hân Đồng vui sướng đắm chìm trong điệu nhảy, lần đâu tiên nhảy tốt như thế, vận động lúc khiến tâm trạng của trở nên sáng sủa.


      Trong góc tường, Vũ Văn Thành lạnh lùng nhìn họ, nắm chặt quả đấm, hầm hầm tức giận.


      Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng ngồi vào khu nghỉ ngơi, đưa cho ly rượu đỏ.


      Diệp Hân Đồng nhận lấy, nhàng uống hơi.


      “Đánh cược của chúng ta còn chưa phân thắng bại, mùng 5 tháng sau có kết quả.” Mặc Tử Hiên nhìn sản nhảy.


      , quên mất.


      “Thôi, tôi muốn chơi trò cá cược vô nghĩa này.” Diệp Hân Đồng cũng vui vẻ nhìn sàn nhảy.


      “Nếu dừng lại là thua, muốn làm người phụ nữ của tôi nhanh thế sao?” Mặc Tử Hiên mập mờ, tròng mắt đen lóe tia sáng đặc biệt.


      Diệp Hân Đồng liếc nhìn , cười khổ, căn bản định làm .


      “Phải rồi, tối nay cần ở cùng phòng với chứ?” Diệp Hân Đồng hỏi với khuôn mặt vô tội.


      Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, môi của rất ngọt ngào. Màu đỏ này hấp dẫn .


      Mặc Tử Hiên phiền não quay , vừa rồi lại có suy nghĩ kỳ quái rồi. Tối nay lại ngủ cùng , tiếp tục bị hành hạ.


      chỉ muốn nhanh chóng được chân chính hưởng thụ .


      “Ừ ừm” Mặc Tử Hiên hắng giọng “ cần”


      Diệp Hân Đồng thở phào nhõm, cúi đầu cười yếu ớt.


      Nụ cười say lòng người kia như mang theo vị ngọt, tựa cơn gió xuân mát mẻ. Trong lòng Mặc Tử Hiên sinh ra cảm giác khó tả.


      “Thiếu gia.” Lão Kim đột nhiên xuất .


      Mặc Tử Hiên nhìn sắc mặt ông biết có chuyện, đứng lên, cùng xuống lầu.


      “Có chuyện gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      “Trong cung báo là thân thể Lý trí vương được tốt, nên nghỉ ngơi, người nắm quyền thay hoàng thượng là Lee Yul. Hay là chúng ta trở về chuyến.” Lão Kim ưu sầu hỏi.


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, ánh mắt u “ cần, lúc này ai thay mặt ai như đứng đầu sóng, làm tốt ai dị nghị, nhưng làm tốt, hứng chịu đám đại thần gây chuyện. Chuyện bên này quan trọng hơn.”


      “Nhưng mà, thiếu ia, vi thần cảm thấy lôi kéo nhiếp chính tổng lý vô cùng quan trọng, hôn của người và Kim tiểu thư nếu sớm đăng lên báo tốt.” Lão Kim lo lắng .


      “Tôi tự có tính toán.”


      “Vi thần biết có nhiều lời nên , tuy Diệp tiểu thư là mấu chốt trong kế hoạch của chúng ta, nhưng người thích hợp trở thành mẫu nghi thiên hạ trong tương lai là con thủ tướng, vậy , chỉ cần thủ tướng mới mực giúp người, chúng ta có tiền đồ…”


      Mặc Tử Hiên giơ tay phải lên, ý bảo ông cần nữa.


      “Tôi rồi, tôi tự có tính toán riêng. Ông chỉ cần làm theo những gì tôi .”


      “Thiếu gia…”


      “Tôi lấy đại cục làm trọng.”

      Chương 65: Phải Nghe Giải Thích



      Trong thế giới này, mọi thứ đều chịu lực vạn vật hấp dẫn, bởi vì có dẫn lực, cho nên con người mới có thể đứng được bề mặt trái đất.


      Nếu đổi thành loại dẫn lực mạnh hơn, con người cũng có thể bị bắn ra ngoài.


      Diệp Hân Đồng có cảm giác bên phải có người chăm chăm nhìn khiến phải quay lại.


      “A” Đề Na biết chạy đến trước mặt Vũ Văn Thành từ khi nào, đúng lúc định đến chỗ Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh Đề Na ngã vào ngực Vũ Văn Thành.


      đỡ lấy người ta xoay .


      Trong lòng có cảm giác thoải mái, Vũ Văn Thành chưa từng dịu dàng với như vậy, mỹ nữ quả có lực sát thương lớn.


      Diệp Hân Đồng quay , tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc thưởng thức nhạc, mọi bi thương đều là nhặt, trong nháy mắt nảy ra suy nghĩ như vậy.


      Đột nhiên, có người vỗ lưng , giật mình quay lại thấy khuôn mặt ma mãnh của Mặc Tử Hiên.


      “Nghĩ gì mà thất thần vậy?” Mặc Tử Hiên ngồi xuống bên cạnh.


      “Nghe nhạc thôi? Lão Kim bảo trở về nước à?” Diệp Hân Đồng cười hì hì hỏi.


      Mặc Tử Hiên giật mình, trong mắt lóe tia lạnh lùng rồi biến mất: “Sao biết?”


      “Trông biểu cảm của ông ấy nặng nề như vậy, mặt viết chữ Hàn Quốc có chuyện.” Diệp Hân Đồng khoa tay múa chân, đắc ý với phán đoán chính xác của mình.


      Mặc Tử Hiên nhìn bốn phía lượt “Vũ Văn Thành đâu? Sao nhìn thấy ta?”


      Diệp Hân Đồng cười nhạt, tuy đau khổ lại giả vờ sao “Vừa cùng Đề Na rồi, tìm ta có chuyện gì à?”


      có gì, chỉ hỏi đại thế thôi, quả nhiên, hùng khó thoát ải mỹ nhân, núi băng của cũng thích mỹ nữ. Hả?” dùng bả vai huých Diệp Hân Đồng.


      “Dù sao ta cũng có bạn , có quyền thích bất kỳ ai.” Diệp Hân Đồng xong, cố buông lỏng Mặc Tử Hiên “Tôi mệt rồi, chừng nào mới về nghỉ?”


      “Tôi đưa về.”


      Diệp Hân Đồng đứng lên, lên lầu, đưa Mặc Tử Hiên về phòng trước rồi mới trở lại phòng mình.


      Vừa vào cửa lại nhìn thấy cái chậu ngâm chân. Chậu vẫn còn đây, mà tâm trạng ngày hôm qua còn.


      Diệp Hân Đồng đứng trước cái chậu ngâm, với nó: “ thèm cho tôi cơ hội giải thích cho tôi knockout, cuối cùng chúng ta vẫn là bát tự bất hòa.”


      Diệp Hân Đồng khom người, bê bồn ngâm chân vứt vào góc, từng bước lùi về phía sau “hoàng tử tuy đẹp, nhưng cuối cùng phải của mình.”


      Sau khắc, nhanh chóng cởi bỏ đồ trang sức cùng trang phục cao quý vào phòng tắm.


      Tắm xong, nằm dài giường.


      Hít sâu hơi “ có vấn đề gì, ít nhất mình vẫn còn sống, ngày mai thấy mặt trời lên quên hết mọi chuyện hôm nay.”


      Diệp Hân Đồng trùm kín chăn.


      Ba giây sau, lại lật chăn ra, ngồi dậy, suy ngẫm lát “Sao mình lại khổ sở thế nhỉ? Chính ta bảo thích mình rồi lại giở quẻ, mình thích ta sao phải bận tâm khỉ gì ta ở cùng với ai.”


      Diệp Hân Đồng tự an ủi mình xong, cảm giác tốt hơn, tốt là thổ lộ.


      Ngủ!


      Sáng sướm vừa rời giường nghe tiếng người gõ cửa.


      đầu tóc rối bù ra cửa, vừa mở thấy Vũ Văn Thành đứng bên ngoài, nhìn , vẫn giữ nguyên nhiệt độ đó.


      “Em muốn gì với ?” Vũ Văn Thành vừa ngó đầu vào vào liền hỏi.


      Diệp Hân Đồng trầm tư nhìn Vũ Văn Thành, do dự phút mới có”


      phải hôm qua em muốn gì với sao?” Vũ Văn Thành cau mày.


      Thế sao? Biết ràng muốn , lại cự tuyệt thèm nghe, lại với người phụ nữ khác là chưa có bạn , vậy còn có ý nghĩa gì.


      “Bây giờ hết rồi.” Diệp Hân Đồng mỉm cười đóng cửa.


      Vũ Văn Thành chặn cửa lại, nhịn tức giận: “Em định giải thích quan hệ của mình với Mặc Tử Hiên ư?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :