1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Hồng Sắc Yên Nhiên



      Khuôn mặt mềm mại của Diệp Hân Đồng bị bóp cách thô lỗ rất đau.


      lắc lắc đầu vẫn thoát khỏi lòng bàn tay , trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên ý thức được mình rất nhiều điều nên, xúc động là ma quỷ, lúc này hiểu , đầu óc nóng lên gặp nhiều phiền toái.


      phiền não bỏ tay xuống.


      Diệp Hân Đồng ấn mấy huyệt đạo mặt, xoa nắn hóa giải bị cứng ngắc.


      “Này, tôi nhẫn nhịn lâu rồi, có ý gì , đừng có lập lờ với tôi.” Diệp Hân Đồng cảm thấy mấy câu này của giải thích được.


      cũng sợ bị uy hiếp.


      “Muốn hiểu ? Đó chính là phải trở thành người phụ nữ cuả tôi.”


      “Cái gì?” Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày “Tại sao?”


      Mặc Tử Hiên nhịn, nên .


      “Đầu óc bị chập mạch à. Nếu vẫn giải thích, tôi lập tức đề nghị cấp điều chuyển, để cho nữ cảnh sát khác tới phục vụ đại thiếu gia .”


      “Viên ngọc Hồng sắc Yên Nhiên kia là dấu hiệu kết thân của chúng ta, từ lúc ra đời là người phụ nữ của tôi rồi.” kích động quát lên.


      Diệp Hân Đồng sửng sốt. Hồng sắc Yên Nhiên? Vũ Văn Thành cũng tới.


      sững sờ nhìn về phía Mặc Tử Hiên “Ý viên Hồng sắc Yên Nhiên, tôi cũng có, mà đó là tín vật chỉ hôn của chúng ta?”


      “Phải!” Đó là , chỉ có điều che giấu bí mật đằng sau viên Hồng sắc Yên Nhiên.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên cười, như liên tưởng đến chuyện hài nào đó. “Này, bây giờ viên Hồng sắc Yên Nhiên đó nằm trong tay Vũ Văn Thành, thế có phải kết hôn với ta ?”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, rất nghi ngờ Diệp Hân Đồng có phải là người ngoài hành tinh , suy nghĩ của người khác thể lý giải.


      “Tôi là người đàn ông tương lai của , chuyện như thế có thể đùa giỡn được sao?”


      “Stop.” Diệp Hân Đồng qua , tới ghế salon, nhặt lên lọ cồn i-ốt nhét vào tay Mặc Tử Hiên, dịu dàng “Khuya rồi, tôi rất mệt, cũng ngủ sớm .”


      Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng “ rốt cuộc là có ý gì?”


      Diệp Hân Đồng liếc vết thương tay ý gì cả, mau về phòng .”


      “Nếu biết quan hệ sau này của chúng ta, phiền tránh xa Vũ Văn Thành chút.”


      ta cảnh cáo mình sao? Quyền ở đâu ra?


      Diệp Hân Đồng ngừng biểu cảm, nghiêm túc : “Tôi bây giờ hiểu vì sao lại để tôi bảo vệ cho , cũng hiểu, vì sao vô duyên vô cớ mập mờ với tôi, tôi muốn hỏi , muốn lấy tôi chăng?”


      Mặc Tử Hiên lại sững sờ, chẳng qua tiếp xúc với vì mục đích của mình.


      Diệp Hân Đồng nhìn gì, nở nụ cười thoải mái “ chỉ muốn dò xét xem tôi có bị tiền bạc, sắc đẹp, quyền lợi mê hoặc hay , xem cái người từng được chỉ hôn với là dạng gì?”


      thực từng nghĩ vậy.


      Diệp Hân Đồng càng cười to “Đừng nên tin vị mấy chuyện chỉ định hôn này, coi như là, tôi đem viên Hồng sắc Yên Nhiên cho Vũ Văn Thành, cũng rằng cuộc hôn nhân này có khả năng. cũng đừng làm khó mẹ tôi, ra trong lòng rất ràng, cưới tên cảnh sát vô tích hay cưới con tổng thống?”


      Mặc Tử Hiên càng kinh ngạc hơn, đúng.


      nghĩ được bề ngoài cẩu thả mà bên trong lại ý nhị như vậy, bề ngoài kiên cường mà trái tim mỏng manh. Vậy thực đặc biệt, nếu gỡ bỏ bề ngoài nhân cách vô cùng hoàn mỹ.


      “Đừng cảm thấy lời của là đúng, chỉ là ngốc, trong lòng tôi muốn thế nào tự tôi biết.” Mặc Tử Hiên quay , ra khỏi phòng , cũng cần để ý đến cảm xúc của mình.

      Chương 48: Sói Vào Hang Thỏ



      “Cái gì, thiếu gia sao cậu lại chuyện Hồng sắc Yên Nhiên với ấy, sao cậu xúc động như vậy? ràng cậu là người lạnh lùng mà.” Lão Kim lo lắng trong phòng Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên im lặng. Ánh mắt kín như bưng càng thêm u.


      “Thế kế hoạch của chúng ta khó càng thêm khó rồi.” Lão Kim mặt mày ủ ê.


      “Tôi muốn thay đổi kế hoạch.” Mặc Tử Hiên rốt cuộc mở miệng.


      “Thiếu gia, nếu khiến Diệp tiểu thư cậu, Diệp Tuyền chắc chắn bí mật với cậu đâu”. Lão Kim đồng ý.


      “Vừa muốn hành hạ ấy, vừa muốn ấy tôi, là khó.”


      “Vậy trước hết làm cho ấy cậu, sau khi biết bí mật, còn giá trị lợi dụng nữa hành hạ, thiếu gia, phải lấy việc lớn làm trọng.”


      Phải, phải lấy đại làm trọng. Nhưng nhớ đến cái khuôn mặt con nít kia trong lòng lại có chút phức tạp.


      “Tôi cố gắng sắp xếp, Dù sao gia đình Vũ Văn Thành cũng rất có thế lực.” Lão Kim có chút khó khăn.


      “Vậy ra tay với thằng học vấn nghề nghiệp kia trước”


      Lão Kim im lặng, lên tiếng. Vẻ mặt u sầu đó Mặc Tử Hiên cũng tính đến trước.


      “Diệp tiểu thư đâu? Thiếu gia dự định làm gì bây giờ?”


      Mặc Tử Hiên im lặng rất lâu, nhắm mắt lại, suy tư. hồi mới mở mắt “Đưa thẻ mở cửa phòng của ấy cho tôi.”


      “Vâng, thiếu gia.” Lão Kim xoay người ra ngoài, bao lâu sau cầm chồng khóa từ đến, đưa cho Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên tìm chìa khóa phòng Diệp Hân Đồng, những cái còn lại vứt lên salon, rồi nhàng đến bên cửa phòng .


      Bên trong, đèn tắt, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào.


      Mặc Tử Hiên thận trọng tới trước giường Diệp Hân Đồng, nhìn thanh thản ngủ.


      Diệp Hân Đồng ôm chăn như con bạch tuộc, tuy nằm nghiêng, nhưng chân vẫn choãi ra ngoài, đè lên chăn, nếu đổi cái chăn kia thành người đàn ông, bị đè chết.


      Mặc Tử Hiên cúi xuống khuôn mặt , ánh trăng phản chiếu gương mặt nõn nà. Khuông mặt như trẻ thơ của nhất thời khiến trong lòng cảm thấy muốn cưng chiều.


      Tay sờ lên khuôn mặt con nít đầy đặn ấy.


      “ừm” Diệp Hân Đồng mắt vẫn nhắm, vung tay lên, miệng phát ra tiếng kêu phản kháng rồi lại tiếp tục ngủ say như cũ.


      Mặc Tử Hiên lại nhớ tới lần say rượu, cảnh tượng vẫn quen thuộc như thế. Nhớ đêm đó, bộ vị nào đó của ngừng công kích lại bất chợt trở nên oai phong.


      “Kể cả cưới em , tôi cũng khiến em phải cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi.” Bàn tay Mặc Tử Hiên vuốt ve bắp đùi . Cách lớp quần ngố, da thịt trơn mềm của khiến muốn mà thể ngừng được.


      Tiếng hít thở của người đàn ông trong phòng mỗi lúc nặng nề.


      “Ừm” Diệp Hân Đồng xoay người, nằm ngửa ra. Hít sâu hơi, vẫn tỉnh.


      Mặc Tử Hiên vô thức nhếch miệng, có cảm giác vui sướng giải thích được.


      khom người thận trọng ôm lấy Diệp Hân Đồng, mở cửa, bế sang phòng mình.


      Lão Kim thấy Mặc Tử Hiên bế Diệp Hân Đồng về, rướn mày.


      “Thiếu gia……”


      “Đừng …. Tôi tự biết.” Mặc Tử Hiên nhàng đặt Diệp Hân Đồng xuống.


      Lão Kim bất dắc dĩ cau mày, mở cửa ra ngoài.


      nhanh chóng cởi quần áo của mình, chỉ vung tay vài cái, áo sơ mi và quần đồng thời bị cởi ra.


      nhàng thuần thục trèo lên giường, tắt đèn. Nằm xuống, đắp chăn. Nhưng bộ phận hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại chịu ngủ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Sói Vào Hang Thỏ



      “Cái gì, thiếu gia sao cậu lại chuyện Hồng sắc Yên Nhiên với ấy, sao cậu xúc động như vậy? ràng cậu là người lạnh lùng mà.” Lão Kim lo lắng trong phòng Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên im lặng. Ánh mắt kín như bưng càng thêm u.


      “Thế kế hoạch của chúng ta khó càng thêm khó rồi.” Lão Kim mặt mày ủ ê.


      “Tôi muốn thay đổi kế hoạch.” Mặc Tử Hiên rốt cuộc mở miệng.


      “Thiếu gia, nếu khiến Diệp tiểu thư cậu, Diệp Tuyền chắc chắn bí mật với cậu đâu”. Lão Kim đồng ý.


      “Vừa muốn hành hạ ấy, vừa muốn ấy tôi, là khó.”


      “Vậy trước hết làm cho ấy cậu, sau khi biết bí mật, còn giá trị lợi dụng nữa hành hạ, thiếu gia, phải lấy việc lớn làm trọng.”


      Phải, phải lấy đại làm trọng. Nhưng nhớ đến cái khuôn mặt con nít kia trong lòng lại có chút phức tạp.


      “Tôi cố gắng sắp xếp, Dù sao gia đình Vũ Văn Thành cũng rất có thế lực.” Lão Kim có chút khó khăn.


      “Vậy ra tay với thằng học vấn nghề nghiệp kia trước”


      Lão Kim im lặng, lên tiếng. Vẻ mặt u sầu đó Mặc Tử Hiên cũng tính đến trước.


      “Diệp tiểu thư đâu? Thiếu gia dự định làm gì bây giờ?”


      Mặc Tử Hiên im lặng rất lâu, nhắm mắt lại, suy tư. hồi mới mở mắt “Đưa thẻ mở cửa phòng của ấy cho tôi.”


      “Vâng, thiếu gia.” Lão Kim xoay người ra ngoài, bao lâu sau cầm chồng khóa từ đến, đưa cho Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên tìm chìa khóa phòng Diệp Hân Đồng, những cái còn lại vứt lên salon, rồi nhàng đến bên cửa phòng .


      Bên trong, đèn tắt, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào.


      Mặc Tử Hiên thận trọng tới trước giường Diệp Hân Đồng, nhìn thanh thản ngủ.


      Diệp Hân Đồng ôm chăn như con bạch tuộc, tuy nằm nghiêng, nhưng chân vẫn choãi ra ngoài, đè lên chăn, nếu đổi cái chăn kia thành người đàn ông, bị đè chết.


      Mặc Tử Hiên cúi xuống khuôn mặt , ánh trăng phản chiếu gương mặt nõn nà. Khuông mặt như trẻ thơ của nhất thời khiến trong lòng cảm thấy muốn cưng chiều.


      Tay sờ lên khuôn mặt con nít đầy đặn ấy.


      “ừm” Diệp Hân Đồng mắt vẫn nhắm, vung tay lên, miệng phát ra tiếng kêu phản kháng rồi lại tiếp tục ngủ say như cũ.


      Mặc Tử Hiên lại nhớ tới lần say rượu, cảnh tượng vẫn quen thuộc như thế. Nhớ đêm đó, bộ vị nào đó của ngừng công kích lại bất chợt trở nên oai phong.


      “Kể cả cưới em , tôi cũng khiến em phải cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi.” Bàn tay Mặc Tử Hiên vuốt ve bắp đùi . Cách lớp quần ngố, da thịt trơn mềm của khiến muốn mà thể ngừng được.


      Tiếng hít thở của người đàn ông trong phòng mỗi lúc nặng nề.


      “Ừm” Diệp Hân Đồng xoay người, nằm ngửa ra. Hít sâu hơi, vẫn tỉnh.


      Mặc Tử Hiên vô thức nhếch miệng, có cảm giác vui sướng giải thích được.


      khom người thận trọng ôm lấy Diệp Hân Đồng, mở cửa, bế sang phòng mình.


      Lão Kim thấy Mặc Tử Hiên bế Diệp Hân Đồng về, rướn mày.


      “Thiếu gia……”


      “Đừng …. Tôi tự biết.” Mặc Tử Hiên nhàng đặt Diệp Hân Đồng xuống.


      Lão Kim bất dắc dĩ cau mày, mở cửa ra ngoài.


      nhanh chóng cởi quần áo của mình, chỉ vung tay vài cái, áo sơ mi và quần đồng thời bị cởi ra.


      nhàng thuần thục trèo lên giường, tắt đèn. Nằm xuống, đắp chăn. Nhưng bộ phận hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại chịu ngủ.

      Chương 49: Bị Chó Cắn



      Chuyện buồn bực nhất thế giới phải là trai đẹp đối địch với khủng long, mà là nhìn mỹ nữ có vũ khí nằm giường mà chỉ được giương mắt nhìn.


      Mặc Tử Hiên cả đêm ngủ ngon giấc. Thân thể khó chịu khiến chỉ muốn chạy nhà cầu giải quyết.


      Vất vả lắm mới nhịn đến trời sáng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt. Mặc Tử Hiên xoay người, nhìn dáng vẻ thoải mái Diệp Hân Đồng say ngủ.


      Trong truyền thuyết, phụ nữ có ba gương mặt, trong thẻ căn cước, sau khi hóa trang và lúc bình thường. chê bai phụ nữ sau khi hóa trang, thinrht hoảng cũng bị bé giản dị trong sáng mê hoặc.


      Tay mân mê đôi môi đỏ mọng của , vô cùng mềm mại, cúi đầu, khẽ hôn cái.


      Đáng chết, bộ phận nào đó lại kháng nghị rồi.


      Diệp Hân Đồng cảm giác môi hơi nhột, mắt vẫn nhắm, tay xoa xoa lung tung.


      hơi thở đàn ông phả vào mặt.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên mở mắt, thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh của mặc, sợ quá ngồi bật dậy.


      “Này, làm gì thế, sao lại ở trong phòng tôi.”


      Mặc Tử Hiên thản nhiên nhíu mày, đợi tỉnh lại lâu rồi “ ràng, đây là phòng tôi mà.”


      Diệp Hân Đồng nhìn thấy bộ hạ ngỏng lên của lác mắt, tiện tay cầm gối lên phang Mặc Tử Hiên, cũng dám nặng tay.


      nghĩ cái gì thế? Đồ háo sắc.”


      Mặc Tử Hiên cướp cái gối trong tay Diệp Hân Đồng, cảm nhận được ánh mắt “Đừng có đoán mò, đàn ông sáng sớm ra là như thế.”


      “Vậy sao?” Diệp Hân Đồng liếc cái, muốn xuống giường.


      “Chẳng lẽ chưa từng ngủ với đàn ông?” Mặc Tử Hiên nhíu mày, trong mắt có ý xấu xa.


      “Liên quan gì tới .” Diệp Hân Đồng xuống giường. “Còn nữa, xin , đừng có bế tôi sang phòng nữa, như thế càng khiến tôi ghét hơn.”


      Mặc Tử Hiên thoáng lóe lên sinh khí, vẫn thay khuôn mặt tươi cười ma mãnh “Biết làm sao được? Em nhất định là người phụ nữ của tôi.”


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ xoay mặt “ có gì là tuyệt đối. Tôi khuyên nên xử lý cho tốt việc ở Trung Quốc, nhanh chóng trở về Hàn Quốc .”


      Diệp Hân Đồng tới cửa.


      Mặc Tử Hiên lập tức nhảy từ giường xuống, vô tình kéo áo , vết cắn vai lộ ra, Diệp Hân Đồng hốt hoảng, nhanh tay kéo áo về.


      Mặc Tử Hiên chú ý tới nét lúng túng mặt , nở nụ cười gian tà đến trước mặt : “Chỗ này hình như là đàn ông cắn, dễ chịu ? Tôi ngại còn là trinh nữ.”


      Diệp Hân Đồng lui bước, ra khỏi phạm vi có thể chạm đến “Đây là bị chó cắn.”


      “Chó?” Mặc Tử Hiên giơ tay về phía vai “Xem chút”


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng tránh né.


      Mặc Tử Hiên nhíu mày cười “Xem ra vẫn còn rất mới, biết có để lại sẹo ? Mấy ngày nay đều ở cạnh tôi, bị chó cắn lúc nào thế?”


      “Đều tại , lúc ở chân núi, biết chó hoang từ đâu chạy tới.” Diệp Hân Đồng qua loa, lách khỏi tới cửa.


      “Vậy tiêm thuốc chống dại chưa? Bị chó cắn cảm giác thế nào? Hôm nào tôi cũng thử cắn cái.” Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên. ta làm gì mà còn mặc quần áo vào, cứ trần truồng lại như thế ghê tởm.


      “Cộc cộc cộc” Còn sớm thế có người gõ cửa.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, đảo mắt nhìn lại Mặc Tử Hiên, cong khóe miệng khiến rất thoải mái.


      Diệp Hân Đồng mở cửa, bên ngoài là Vũ Văn Thành âu phục phẳng phiu đứng đó, nhìn thấy Diệp Hân Đồng còn kinh ngạc hơn.


      “Sao em lại ở đây?” Vũ Văn Thành nhíu mày.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Tạo Hiểu Lầm (1)



      “Em…”


      Diệp Hân Đồng vẫn gì, Mặc Tử Hiên lập tức nhảy ra trước mặt, ôm lấy bả vai “Dĩ nhiên là vị hôn thê ngủ với tôi.”


      Mặc Tử Hiên tranh trả lời.


      …” Diệp Hân Đồng nhìn tròng mắt tối sầm của Vũ Văn Thành muốn giải thích, liếc Mặc Tử Hiên.


      “Dù sao cũng phải lần đầu ngủ với nhau.” Mặc Tử Hiên trơ tráo .


      phải, phải như nghĩ đâu.” Diệp Hân Đồng nhìn sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Thành, nóng lòng giải thích.


      Vũ Văn Thành lạnh như băng quét qua đồ ngủ của hai người, khuôn mặt khó coi đến mức có thể khiến người xung quanh chết rét.


      xoay người, lạnh lùng : “Mặc tổng, thực đơn được đưa tới, có cần gì nữa ?”


      “Nghe em giải thích…” Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng thẳng của Vũ Văn Thành xa dần mới được lời nghẹn trong họng.


      Vũ Văn Thành hề có ý định dừng lại, cho đến khi biến mất.


      Diệp Hân Đồng cau mày, quay đầu nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt rằng ghét lời nào hết.


      “Tại sao muốn làm thế? lòng thích tôi à?” Diệp Hân Đồng quát lên với .


      vẫn duy trì đắc ý.


      “Có lẽ, ngày tôi thích.”


      “Có lẽ, có ngày? Tôi xin , gây chuyện với nhiều phụ nữ, đừng lấy cảnh viên thấp hèn như tôi ra làm trò cười, người thường như chúng tôi hợp với đại thiếu gia phong lưu như , chúng tôi thể hôm quan cùng người điên loan đảo phượng hôm nay lại lời ngon tiếng ngọt với người khác.” Diệp Hân Đồng tức giận ra khỏi phòng .


      Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng của , đôi tròng mắt thâm thúy càng sâu hun hút, suy tư, sau đó đóng cửa.


      “Rầm”


      Nghe tiếng sập cửa, Diệp Hân Đồng quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt mới chợt nhớ ra, có thẻ mở cửa.


      còn chưa đánh răng rửa mặt, đầu cũng chưa chải, với bộ dạng này tìm Vũ Văn Thành giải thích, chắc thê thảm trở về.


      Diệp Hân Đồng quay lại phòng Mặc Tử Hiên gõ cửa.


      Mặc Tử Hiên vẫn chưa mặc quần áo, trông nhà nhã lại có vẻ lỳ lợm bướng bỉnh tựa vào cửa chờ Diệp Hân Đồng .


      Diệp Hân Đồng vươn tay “Đưa cho tôi chìa khóa phòng tôi.”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười, vào phòng, cầm tấm thẻ bàn trà, đặt vào tay Diệp Hân Đồng.


      Dễ dàng như thế sao?


      Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt đen trắng ràng, xoay người trở lại phòng mình.


      Mở cửa phòng, lại nhìn thấy chiếc chậu ngâm chân mà Vũ Văn Thành mang đến, lúc nữa nhất định phải giải thích với , muốn tình đầu tiên của mình chưa kịp bắt đầu kết thúc.


      vừa rửa xong mặt, cửa phòng mở ra.


      Diệp Hân Đồng phiền não nhìn Mặc Tử Hiên, sao lại có nhiều chìa khóa đến thế.


      tay Mặc Tử Hiên cầm cái túi. vứt lên ghế salon “Hôm nay có hoạt động ở bể bơi. thay đồ bơi .”


      “Tôi thay, tôi xuống nước, tôi đứng bờ.”


      Mặc Tử Hiên về phía “Nếu tôi phải xuống sao?”


      Diệp Hân Đồng cố ý giữ khoảng cách “Tôi chỉ phụ trách việc bảo vệ , phụ trách việc chơi với , đại thiếu gia.”


      “Tôi rất thích có cá tính như thế.”


      Mặc Tử Hiên tiếp tục đến gần Diệp Hân Đồng, tiếp tục né tránh, hai người cứ di chuyển quanh cái giường.


      “Tôi có cá tính với vì tôi thích , hơn nữa quên cái ước định của Hồng sắc Yên Nhiên , chỉ là lời vô căn cứ.”


      Mặc Tử Hiên dừng lại, Diệp Hân Đồng cũng đứng im.


      hi vọng như vậy?” Sắc mặt trở nên nặng nề, giống kẻ luôn hi hi ha ha trước đó.

      Chương 51: Tạo Hiểu Lầm (2)



      “Đối với tôi, Hồng sắc Yên Nhiên như tiếng sét giữa trời quang, tôi chỉ tình nguyện làm người bảo vệ đơn thuần của .” cũng rất nghiêm túc.


      “Tôi chính là đức vua tương lai, nắm quyền tối cao, chỉ cần tôi đồng ý, chính là hoàng hậu, dưới người, vạn người, động lòng ư?”


      Diệp Hân Đồng nhíu mày, do dự lát rồi nghiêm túc “Tôi hề động lòng, bởi vì tôi có mặc váy công chúa vào cũng thể trở thành công chúa, cái vị trí đó, có nhiều người thích hợp hơn. Còn nữa, hi vọng lớn nhất của tôi là làm cảnh sát tốt, tốt hơn là có nhà hàng , mơ mộng hão huyền cái vị trí này.”


      Mặc Tử Hiên lặng lẽ, đột nhiên, nở nụ cười khó đoán, như thể thông suốt cái gì đó. xoay người, ra cửa.


      Diệp Hân Đồng đề phòng từng giây từng phút.


      ra đến cửa lại quay đầu: “ thôi, tôi muốn ăn sáng.”


      tự . Ở đây được bảo vệ an toàn.”


      “Chẳng lẽ mượn tay người khác, đấy là bản lĩnh cảnh sát của sao? Bây giờ tôi hiểu, vì sao ở cục cảnh sát đóng băng cả năm trời, ra là thể hoàn thành được nhiệm vụ nào.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc, mở cửa.


      phải như thế.” Diệp Hân Đồng xông tới phản bác.


      Mặc Tử Hiên nhíu mày, chờ tiếp.


      Diệp Hân Đồng muốn lại thôi, tối qua Vũ Văn Thành , để làm nhiệm vụ vì muốn bảo vệ . Nhưng giờ mà mở miệng vậy xấu hổ quá. Dừng lúc “Dù sao cũng phải, tôi nhất định bảo vệ an toàn của .”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười lớn, ánh mắt cũng long lanh ý cười.


      “Vậy thôi, cho tôi xem rốt cuộc có trách nhiệm đến đâu.”


      biết dùng chiêu khích bác, nhưng mà, cũng muốn chứng minh bản thân, cho dù chỉ cho đồng nghiệp thấy cũng tốt rồi.


      Diệp Hân Đồng theo .


      Dưới tầng, tiếng người huyên náo, rất nhiều nhân vật danh giá sáng sớm hàn huyên với nhau. Nhìn thấy mặc họ rục rịch đứng dậy, muốn tới tạo quan hệ.


      Mặc Tử Hiên để tay vai Diệp Hân Đồng, muốn hất ra.


      “Đừng quên, vai trò của là vị hôn thê của tôi.” Mặc Tử Hiên cười hì hì thầm với .


      cũng suýt quên . Cho nên đành nhẫn nhịn, ngồi xuống theo Mặc Tử Hiên, dò xét bốn phía, nơi này được bố trí kiểu tiệc đứng, ai ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, riêng mặc quần áo bình thường chân dép lê trông có vẻ hợp.


      Trong quá trình dò xét, thấy xinh đẹp tới phòng Mặc Tử Hiên hôm qua đứng cùng Lão Kim ở góc, cái gì, chỉ thấy đó liên tục gật đầu.


      Tiếp tục nhìn, Diệp Hân Đồng thấy Vũ Văn Thành đáng đứng ở góc khách lạnh lùng nhìn mình. đứng lên, định tới giải thích.


      Tay lập tức bị Mặc Tử Hiên đè lại. cũng đứng lên nắm tay ăn mặc quê mùa như vậy, đến đâu cũng bắt mắt, giới truyền thông hôm qua tới rất nhiều, tôi muốn họ có bộ ảnh vớ vẩn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị trường chứng khoán.” Mặc Tử Hiên vừa vừa , đến trước sân khấu, đưa đến cái mâm.


      Diệp Hân Đồng kiềm chế lo lắng, nhìn lại chỗ Vũ Văn Thành, còn ở đó.


      Mặc Tử Hiên mở nắp giữ ấm thức ăn, tất cả đều là món ăn Hàn Quốc.


      Diệp Hân Đồng chọn đại vài món đồ chua, ngồi trở lại ghết, nhưng ánh mắt lại tự chủ tìm kiếm bóng dáng Vũ Văn Thành.


      Đó là tình ngày của đấy, còn chưa kịp biết cảm giác là gì, nhưng khiến cho lòng vô cùng đè nén. Cho nên, vũ khí lợi hại nhất chính là tình , ngày hôm qua còn như ăn mật, hôm nay như ăn cay, như thiêu như đốt.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Thăm Thú Cảnh Đẹp



      Người có tâm , ăn gì cũng ngon, sơn hào hải vị nhai cũng thành sáp nến.


      Diệp Hân Đồng bĩu môi, phồng mang trợn má, càng tìm được Vũ Văn Thành, lòng càng nóng như kiến chảo nóng, thể an tĩnh nổi.


      “A” Mặc Tử Hiên dùng rau xà lách bọc bánh bao nướng và thịt bò giơ trước miệng Diệp Hân Đồng muốn đút cho .


      Diệp Hân Đồng sửng sốt cũng há mồm.


      “Nhanh lên nào, có nhiều người nhìn đấy.” Mặc Tử Hiên .


      Diệp Hân Đồng chau mày, há mồm.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười rực nhét cái nắm đấy vào miệng .


      “Tôi này đừng có làm như thế, biết là đóng giả rồi, làm vậy tôi rất lúng túng.” Diệp Hân Đồng lúng búng rau xà lách trong mình, mơ hồ cảnh cáo.


      Mặc Tử Hiên cười vui vẻ, ánh mắt long lanh.


      Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn, cười ma mãnh như thế là sao?


      Mặc Tử Hiên cầm khăn giấy lau cằm Diệp Hân Đồng, vẫn cười “ ăn cái gì để ý đến hình ảnh chút được , rây ra khắp nơi rồi này.”


      Diệp Hân Đồng muốn cướp khăn giấy trong tay Mặc Tử Hiên tự lau, tại nhét nắm xà lách to như thế vào mồm giờ còn gì, kẻ này đáng ghét.


      ngờ tay lại bị cái tay khác của tóm lại.


      “Cứ để tôi lau giúp , biết chỗ nào mà lau.”


      Diệp Hân Đồng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng nên để cho lau, nhưng lại thoáng bắt gặp ánh mắt tức giận của Vũ Văn Thành, quả đấm của cũng nắm chặt.


      tức giận có thể nhìn thấy , Diệp Hân Đồng nhìn quay , lần này phải giải thích thế nào đây, lần còn có thể là ngoài ý muốn chứ hai lần


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ khóc ra nước mắt, trừng mắt nhìn Mặc Tử Hiên cười hì hì.


      “Tôi no rồi, thiếu gia, tiếp theo muốn đâu?” Diệp Hân Đồng cáu kỉnh với Mặc Tử Hiên.


      “Phía sau núi.”


      “Phía sau núi?” lại muốn làm gì đây?


      “Ừ”. Mặc Tử Hiên nhíu mày gật đầu, cái bộ mặt gian tà kia có cảm giác xấu xa “Chính là thác nước hôm qua nhìn thấy, theo truyền thuyết ở đó có bảo vật ngoại lai.”


      “Thôi , ngây thơ. Bảo vật có giờ còn được đấy, chẳng sớm bị người ta tìm ra rồi.”


      “Bảo vật chỉ chờ người có duyên, phải biết đấy chứ? thôi.” Mặc Tử Hiên kéo Mặc Tử Hiên .


      Bên ngoài biệt thự, có xe sang trọng chờ sẵn.


      Xe nhanh chóng xuyên qua con đường xi măng bằng phẳng dừng lại. Mặc Tử Hiên lại vào trong bụi cây.


      Diệp Hân Đồng theo sau, nhưng dép lê, mặc dù rất nhanh rồi, nhưng vì mới sáng ra sương mù, dưới đất ướt át, dép lúc chịu nổi rồi.


      rốt cuộc muốn đâu? Bụi cây là nơi kẻ địch dễ phục kích nhất.” Diệp Hân Đồng nhịn được đứng sau lưng Mặc Tử Hiên kêu lên.


      “Sắp đến rồi, nghe tiếng nước chảy à, đó chính là thác nước.” Trong chớp mắt Mặc Tử Hiên biến mất.


      Diệp Hân Đồng vội vàng đuổi theo, nghe thấy tiếng nước chảy xối xả.


      Vượt qua khe núi hẹp, trước mắt khoảng bao la sáng sủa, chỗ này được sửa sang lại là đẹp.


      Diệp Hân Đồng ngây người tại chỗ.


      chiếc ghế bằng mây uốn treo cây, lung lay trước gió, như mời gọi người qua đường ngồi vào. Khung cảnh tuyệt đẹp với sắc màu rực rỡ như thiên đường.


      Dưới thác nước, sương mù quanh quẩn muốn tản , tạo nên cảnh tiên giữa trần gian, đám sương sớm phản chiếu ánh mặt trời như đường lên thiên đường, đẹp sao tả xiết.


      ra thực có bảo vật ngoại lai.” Diệp Hân Đồng tự lẩm bẩm, say mê trong cảnh đẹp thiên nhiên ban tặng.

      Chương 53: Thăm Thú Cảnh Đẹp (2)



      “Có muốn thấy bảo vật thực ?” Mặc Tử Hiên xuất trước mặt .


      Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt tò mò.


      Mặc Tử Hiên nghiêm túc dắt tay Diệp Hân Đồng về phía bên trong thác nước.


      Diệp Hân Đồng do dự chút, nhìn bốn phía xung quanh, có thể chết dưới cảnh đẹp như thế này cũng đáng.


      cởi đôi dép bẩn thỉu lội xuống nước.


      Mặt nước trong vắt, có thể nhìn các loại đá cuội cùng cá bơi lội dưới đáy, vài chú cá vàng thoát khỏi khe suối hẹp tung tăng bơi lội, khoe màu sắc rực rỡ.


      Nước rất mát, làm tan cái nóng của mùa hè, thoải mái.


      theo Mặc Tử Hiên về phía trước, tới thác nước trước mặt. Phía dưới thác là hồ nước thấy đáy, chỉ thấy nước bắn tung trắng xóa, trong hài hòa có hùng vĩ, tự nhiên tài tình.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên buông ra tự mình , bên dòng suối mây đan chi chit, lấy ra tấm ván gỗ, tấm ván gỗ này bị lá đằng xanh um tươi tốt che kín, nhìn qua thể phát ra.


      Mặc Tử Hiên đặt tấm ván gỗ trong đầm, đạp lên làm nó biến mất trong thác nước.


      thần kỳ.


      Diệp Hân Đồng lập tức đứng tấm ván gỗ, trọng lượng của làm tấm ván chòng chành, nhưng chìm.


      “A” Thác nước xối xuống người làm vui sướng. bước vào bên trong.


      Oa, quả nhiên là khoảng trời riêng. Bên trong dường như vừa được sửa sang, bởi vì nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, đến con nhện cũng thấy, trong động được trang trí bằng dải lụa màu hồng, phất phới trong gió, khí trong lành tươi mới, rât có sức hút, như đứng trong thời kỳ cổ đại.


      Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên, ở vách động có chiếc giường như hoa sen, bên cạnh đặt chiếc vỏ trai khổng lồ.


      Mặc Tử Hiên đến bên cạnh giường, trông như nam xuyên giới tới đây.


      “Đây là thiên đường khác của sao?” Diệp Hân Đồng đùa giỡn


      Mặc Tử Hiên vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo đến.


      Diệp Hân Đồng lúng túng cười lắc đầu. nên ngồi gần như thế.


      Mặc Tử Hiên tức giận, đứng lên, mở chiếc vỏ trai ra.


      Diệp Hân Đồng đứng từ xa xa nhìn lại.


      Mặc Tử Hiên lấy từ trong chiếc vỏ trai ra chiếc hộp hoa lê màu vàng tuyệt đẹp, vỏ ngoài được khắc hình long phượng vui đùa rất nghệ thuật, nét.


      Mặc Tử Hiên cầm chiếc hộp bước vài bước về trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Đây là bảo vật mà sao?”


      Mặc Tử Hiên cầm tay Diệp Hân Đồng, nhét chiếc hộp vào lòng bàn tay .


      Nhưng ngay lập tức Diệp Hân Đồng dúi trả vào tay Mặc Tử Hiên: “ biết bảo vật ở chỗ nào, chắc chắn là sắp xếp, tôi cần.”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, có phần kỳ lạ “Chẳng lẽ muốn biết là cái gì?”


      “Nếu quả là từ thiên ngoại tới, tôi rất tò mò, nhưng nếu là do tỉ mỉ chuẩn bị, đại khái là dây chuyền, khuyên tai…. Tóm lại là châu báu. có công được hưởng.”


      Mặc Tử Hiên mở hộp ra, viên Huyết hồng ngọc, đỏ y như sắp có máu chảy ra, được gắn mảnh kim loại ở Phụ Chúc, mảnh kim loại này có vẻ là bạch kim được chế tác theo hình dạng gì. Viên bảo ngọc quá chói mắt khiến cho người ta bỏ qua miếng bạch kim tầm thường này.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn viên Bảo ngọc trông rất thần bí.


      “Đây chính là Hồng sắc Yên Nhiên. Vô giá”


      Diệp Hân Đồng càng kinh ngạc hơn, nghi ngời hỏi: “Cái này đưa cho tôi?”


      Mặc Tử Hiên gật đầu.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Cảnh Đẹp Sau Núi



      cách khác, muốn tôi và Vũ Văn Thành thành đôi?”


      Phụt. Mặc Tử Hiên muốn thổ huyết, lập tức thu hồi Hồng sắc Yên Nhiên.


      “Tôi đưa cho , vì Hồng sắc Yên Nhiên đại diện cho tôi, ý là tôi tự trao thân cho .”


      “Thôi , tôi muốn làm thế.” xong, nghĩ lại, trề môi lẩm bẩm “ vậy , ba đưa Hồng sắc Yên Nhiên cho Vũ Văn Thành, chính là trao tôi cho ấy.” Nghĩ tới đây, Diệp Hân Đồng che miệng, len lén vui mừng. “Lãng mạn quá, ngờ mình sống tận 21 năm mới cảm nhận được, hihi.”


      Những lời lẩm bẩm của Diệp Hân Đồng đều lọt vào tai Mặc Tử Hiên. nheo mắt nhìn khuôn mặt ngạc nhiên pha lẫn vui sướng của .


      Bàn tay lập tức đưa ra sau thắt lưng kéo lại.


      “A” Diệp Hân Đồng hề phòng bị ngã vào lòng , nhưng nhanh chóng lấy tay chống ngực .


      nghĩ gì đấy?” Cái bộ dạng ma mãnh kia khiến Diệp Hân Đồng hơi sợ.


      “Tôi muốn gì liên quan gì đến ? Buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng giùng giằng, tay rất mạnh mẽ giam cầm .


      chỉ có thể là của tôi, đến lúc này cho phép nghĩ đến người đàn ông khác. Nhưng, từ hôm nay trở , chỉ có thể là tôi.”


      Oa, Diệp Hân Đồng nổi hết da gà. hất mặt, trắng trợn mỉa mai Mặc Tử Hiên.


      đừng buồn nôn như thế được . Mấy lời này dùng để với các khác, tôi chịu nổi, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng bắt đầu đẩy ngực ra.


      chịu nổi sao? Dám đánh cuộc ? Nửa giờ sau cấp bách muốn lên giường cùng với tôi.” đầy tự tin.


      “Tôi thèm, vô lý.” Tay Diệp Hân Đồng bắt đầu rũ xuống. Nhìn hề nhúc nhích, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt quả đấm, tung ra.


      “Bụp”. Quả đấm rơi vào ngực, phát ra tiếng động lớn.


      Mặc Tử Hiên bị đánh trúng lùi mấy bước.


      “Phụt.” Phun ra bãi máu.


      Thôi xong, là người tập võ, xuống tay hơi nặng. lo âu xui xẻo thoáng quá đầu Diệp Hân Đồng.


      lập tức chạy tới, vịn vào cánh tay Mặc Tử Hiên, lo lắng hỏi: “ sao chứ?”


      Mặc Tử Hiên tức giận hất tay , dùng tiếng Hàn quát lên, sau đó lau khóe miệng.


      nghe tiếng Hàn hiểu gì, nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của , khẳng định phải những lời tốt đẹp.


      xin lỗi, tôi cố ý.”


      “Dựa gần như vậy, dùng hết toàn lực, cái này phải là cố ý à? rốt cuộc được phái đến giúp tôi hay là mưu hại tôi đấy, có thể khiến tôi thổ huyết, là số .” Mặc Tử Hiên tức giận ngồi lại lên giường.


      xin lỗi.” Nhìn bộ dạng Mặc Tử Hiên như vậy, ra tay nặng, cũng rất đau lòng, theo đến trước giường, lo lắng “Tôi đưa đến gặp bác sĩ , sau đó chịu trừng phạt.”


      Lần này bị lãnh đạo biết được game over rồi. Nhưng vì sai lầm của mình, gánh chịu.


      Ánh mắt ma mãnh của Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đau lòng, miệng hơi nhếch lên “Nếu bây giờ lời để tôi động vào, tôi xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.”


      Động? Thà đánh trận . Là do ra tay mạnh, cho dù có bị đánh xuất huyết bên trong, cũng nhận, còn hơn về bị ghi tội. Có thể tự mình giải quyết, thể để cha mất thể diện.


      Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, thấy chết sờn “Được rồi.”


      chờ đợi cú đấm nặng nề của Mặc Tử Hiên.

      Chương 55: Động Cái



      Bị đánh sợ, đáng sợ là biết bị đánh lại được đánh trả, thời gian chờ đợi quả là lúc chịu đựng khó khăn nhất.


      Mặc Tử Hiên chạy vòng quanh Diệp Hân Đồng, phả hơi thở nam tính mãnh liệt vào bốn phía quanh . Diệp Hân Đồng căng thẳng nhắm chặt mắt.


      “Để phòng hối hận, tôi muốn trói lại trước.” Mặc Tử Hiên tựa mặt vai, dường như muốn thổi vào tai , ngứa chết .


      Diệp Hân Đồng mở mắt “ cần, tôi tránh.”


      “Tránh?” Mặc Tử Hiên dường như từ trong ánh mắt trong suốt của đoán được cái động mà nghĩ và động của cùng nghĩa.


      vào miệng cọp, dễ dàng bỏ qua sao?


      nở nụ cười “Thế cũng chưa chắc, nếu né tránh, cú đấm vừa rồi tôi hỏi ai?”


      …” tránh là tránh, làm cảnh sát mấy ai trải qua thương tử, huống hồ chỉ là quả đấm, quả là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.


      Thôi. “ trói trói .”


      Diệp Hân Đồng đứng nghiêm, chờ đợi trừng phạt.


      Mặc Tử Hiên kép vài sợi mây tường xuống. bị trói từ trước ra sau, đặc biệt hai tay thể nhúc nhích.


      “Choáng , trói tôi chặt như thế, tôi quân tử nhất ngôn, tránh là tránh.” Diệp Hân Đồng lắc người cái, chặt quá.


      “Miệng cũng phải bịt lại, tôi sợ rên rỉ to quá.” Mặc Tử Hiên lại tìm đồ vật.


      “Này, cái đó cần. Tôi đảm bảo kêu.”


      Mặc Tử Hiên quay đầu lại ma mãnh nhìn , cái nụ cười đó khiến Diệp Hân Đồng rét mà run, có cảm giác rơi vào bẫy của thợ săn.


      Mặc Tử Hiên tìm vòng, phát được cái gì thích hợp, cởi áo sơ mi của mình, gian tà về phía Diệp Hân Đồng.


      “Này, bảo cần rồi, tôi có thể hộc máu làm dơ áo sơ mi đắt tiền của hay.” Diệp Hân Đồng chạy ra sau.


      Mặc Tử Hiên hối hận, đáng lẽ lúc nãy phải trói cả chân lại.


      bước vài bước kéo Diệp Hân Đồng lại.


      cần, kỳ lắm, tôi đảm bảo trốn cũng kêu. Đổi lại, nếu tôi chạy hay kêu, có thể với lãnh đạo của tôi biết, tôi bất tín như vậy đâu. Ưm ưm, ô.”


      Mặc Tử Hiên thực nghe giải thích, nhét áo sơ mi vào miệng khiến được nữa.


      Thôi, Diệp Hân Đồng cũng chẳng thèm so đo với , đứng im, nhắm mắt lại, chờ đấm của , chết sớm siêu sinh sớm.


      cảm thấy Mặc Tử Hiên vòng ra sau lưng, thân thể nóng bỏng của dán chặt vào , trong đầu Diệp Hân Đồng sinh ra cảm giác quái dị, kể cả muốn đánh từ sau lưng, cũng cần thiết phải dựa sát vào thế chứ.


      Diệp Hân Đồng mở mắt tiến lên hai bước.


      Mặc Tử Hiên nhanh chóng ôm lấy . Hơi thở nặng nề phả vào tai “Tôi thể tin được lại tự nhiên dễ dàng đồng ý như vậy.”


      vừa vừa vòng tay ra ngực , dùng lực thích hợp xoa nắn.


      Diệp Hân Đồng dùng bả vai chống cự, làm gì đây.


      “Tôi đảm bảo, để tôi động vào, sướng chết thôi.” Vừa dứt lời, môi đặt lên đầu , tay lại tiếp tục động tác vừa rồi.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên hiểu dụng ý của .


      Choáng quá, cứ tưởng muốn đánh .


      “Ưm ưm ưm” Diệp Hân Đồng nóng nảy muốn giải thích.


      Tay Mặc Tử Hiên giữ chặt cằm , vặn đầu lại, Diệp Hân Đồng ra sức lắc, dùng ánh mắt để với , có ý đó.


      Mặc Tử Hiên ra vẻ thấy, môi đặt lên trán, lên mặt .


      “ưm ưm ưm” Diệp Hân Đồng ra lời, chỉ có thể lo lắng suông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :