1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Điều Bí Mật



      Nụ cười của Mặc Tử Hiên càng thêm rộng, khuôn mặt đầy cuồng vọng khó kiềm chế, “ đánh giá bản thân mình cao quá, chỉ cần làm tốt việc tôi giao là được rồi.”


      Đề Na có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng được thay bằng nụ cười nịnh bợ “Cho nên, chẳng phải em chạy tới đây để phục vụ sao?”


      “Lúc này tôi cần, tìm được giúp tôi nhà họ Đinh chưa?”


      nhanh thôi.”


      “Cho ba tháng, nếu hết thời gian mà tìm ra, ra khỏi tổ chức, tôi cần kẻ vụng về hậu đậu.”


      Mười năm, ở bên cạnh những 10 năm, chỉ để làm ấm giường . từng ình là người đặc biệt, sau lần say rượu xảy ra chuyện với Lão Đàm, lập tức bị biệt phái đến Trung Quốc, còn Lão Đàm bị tòng quân. gần như bị đóng băng, cho đến 1 tháng trước đây, mới giao cho tìm cả nhà Đinh Tứ Khuê.


      Đề Na quay , Mặc Tử Hiên dường như lại có chút thương cảm, đột nhiên gọi “Đề Na”


      quay đầu lại, mang theo tia mừng rỡ.


      “Chờ sau khi lên ngôi, tôi đưa Lão Đàm trả cho .”


      Ánh mắt Đề Na trở nên ảm đạm “ biết, người em thích phải Lão Đàm.”


      cũng biết, thứ tôi muốn chỉ là ngôi vị hoàng đế.” Trong ánh mắt kiên định, kiên định này khiến mọi người thần phục.


      Hai mắt Đề Na đẫm lệ “Cho nên, trừ khi có quyền lợi, bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài sao?”


      Trong đầu thoáng hình ảnh Diệp Hân Đồng, nhưng cũng nhanh chóng biến mất “ lên ngôi trước, tôi có quyền .”


      Lòng Đề Na trầm xuống, đồng thời cũng được an ủi, ít nhất cho đến bây giờ, chưa có người phụ nữ nào vượt qua , “Vậy giết Lee Yul, sau khi giết ta, là người thân duy nhất của Lý Trí vương. Chỉ cần hạ lệnh, em lập tức thực .”


      Ánh mắt Mặc Tử Hiên xả xăn, “Lee Yul là trong số ít những người thân của tôi. Tôi cần giết ta, cũng có thể đoạt được ngôi hoàng đế.”


      “Đây là nguyên nhân đến Trung Quốc ư?”


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, con mắt lạnh lùng sắc bén kiên định “Tôi tìm được ấy, nhanh chóng có được thứ mình muốn.”


      “Thế còn kia, xử lý ra sao?”


      Mặc Tử Hiên hơi ngẩn người, nhớ tới Diệp Hân Đồng mấy ngày nay chung đụng, lại nhớ tới tính toán của mình, im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng ra kế hoạch “Để cho ấy biến mất vĩnh viễn.”


      “Hồng sắc Yên Nhiên hết lòng tuân thủ cam kết đâu?” Đề Na tiếp tục hỏi.


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, nụ cười càng thêm lạnh lùng rét buốt “Lão già kia tuân thủ lời hứa, tôi còn hết lòng tuân thủ làm gì?”


      “Em hiểu, em sớm tìm được gia đình Đinh Tứ Khuê, giải mã bí mật.” Đề Na xoay người, khác với vẻ xinh đẹp lúc tới, mang nối muộn phiền đơn.


      Cảnh cửa trước mắt từ từ khép lại.


      Mặc Tử Hiên nhớ tới dáng vẻ ra dứt khoát của Diệp Hân Đồng, cầm điện thoại gọi cho Lão Kim.


      “Lấy Hồng sắc Yên Nhiên ra ”. Mặc Tử Hiên thủng thẳng .


      “Thiếu gia, chúng ta tìm được viên Hồng sắc Yên Nhiên khác, cần gì phải vội lấy viên của chúng tar a?”


      “Tôi nghĩ tôi nên gặp ấy”


      “Thiếu gia, đừng nóng vội. Bàn bạc kỹ hơn, chúng ta mới đến có vài ngày. ấy lấy ra.”


      Mặc Tử Hiên im lặng lúc, nhớ đến Vũ Văn Thành cùng Diệp Hân Đồng, ra lo âu của mình.


      “Lão Kim, cách đây 20 cây số có hòn đảo người, giúp tôi sắp xếp chút.”


      “Chỗ đó chẳng phải là Thiên đường của thiếu gia sao? Chẳng phải cho phép bất kỳ kẻ nào tới.”


      “Thiên đường?” Mặc Tử Hiên cười lạnh “Từ khi cha mất tích, chỗ đó còn là thiên đường của tôi nữa, ông sắp xếp .”

      Chương 38: Theo Dòng Quá Khứ



      nam nữ, sức trẻ hừng hực, ở chung phòng, rất dễ dẫn đến…


      lên giường nghỉ ngơi , tôi sang phòng Lý Đốc sát.” Vũ Văn Thành lúc này phải với cái bản mặt núi băng khiến cho người ta vui tai vui mắt.


      xoay người .


      Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của hồi tưởng lại những năm tháng quá khứ qua.


      Bọn họ biết nhau bao nhiêu năm? Theo lịch Trung quốc từ đầu đến giờ là mười năm. Nhớ khi đó Vũ Văn Thành chuyển trường đến, trường học bình thường với ngàn vạn thiếu nữ, chỉ có diện mạo điên đảo chúng sinh mà thành tích lại ưu tú, hàng năm đều đứng đầu trường, cộng thêm ngày ngày có xe ra vào đưa đón, hoàn toàn là hoàng tử cấp nhân vật thần tượng.


      tưởng rằng vĩnh viễn có liên quan gì đến , học cùng 1 năm, câu cũng chẳng với nhau, lạnh lùng cẩn trọng của khiến phải nhượng bộ lùi bước.


      Cho đến lần, đó là ngày trời trong gió mát, đường đến nhà ăn nhận được thư tình của nam sinh. Chưa kịp mở ra bị Vũ Văn Thành mặt lạnh như băng cướp mất.


      Hôm sau bị thầy giáo gọi vào phòng làm việc, cùng với cậu nam sinh si tình kia. Thầy giáo dạy dỗ ột bài cấm đương sớm. Tên kia tưởng mật báo, từ đó rất hận , tình ban đầu say đắm của bị Vũ Văn Thành bóp chết từ lúc manh nha.


      Từ đó về sau, với Vũ Văn Thành thủy hỏa bất dung


      Lúc thi tốt nghiệp trung học, thành tích nổi trội của Vũ Văn Thành được trường đại học tốt nhất nhận vào, tưởng rằng rốt cuộc có thể thoát khỏi , ngờ, vứt bỏ cơ hội học cùng vào trường cảnh sát. Vấn đề là vẫn cùng lớp với .


      vất vả lắm mới chờ được tới mùa xuân, nam sinh hẹn gặp ở rạp chiếu phim, vui mừng đến đó gặp ngay Vũ Văn Thành mặt lạnh như băng nghiêm nghị cảnh cáo.


      cho rằng chính là sát tinh của mình. Nhưng hôm nay, kẻ sát tinh này cũng bảo vệ .


      “Sir.” gọi Vũ Văn Thành, quay đầu lại.


      “Cảm ơn .” Diệp Hân Đồng lòng biết ơn. “Còn nữa, trước đây tôi có nhiều thành kiến với , xin lỗi.” Diệp Hân Đồng cúi người trước .


      Vũ Văn Thành hề thay đổi nét mặt, thâm thúy nhìn : “Gọi tên tôi được rồi.”


      Nghe thấy vậy, trong lòng cảm giác khác thường, giống như hai kẻ thù trong đêm được hóa giải.


      Nhưng kể từ lúc tức giận gào tên đến giờ chưa hề vui mừng gọi tên . Diệp Hân Đồng cúi đầu , biết phải mở miệng thế nào.


      Vũ Văn Thành từ từ về phía , mất mát và thương cảm “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, có phải muốn gọi tên tôi lấy lần ?”


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn , nhớ tới bộ quần áo nhàng người, thấy chiếc chậu ngâm chân được dọn dẹp, trong lòng có chút cảm động.


      “Vũ Văn Thành.” Vẻ mặt ôn hòa, cảm thấy là lạ, nhiều năm có thói quen trốn tránh chỉ gọi là sir.


      Gọi tên cách dịu dàng như thế, thân mật như tình nhân. ngại quá cúi đầu.


      Vũ Văn Thành là người mà hàng ngàn thiếu nữ mong muốn mà có được, lại càng như kẻ dư thừa. Thế mà lúc này lại đứng trước mặt, còn mua quần áo cho .


      “Gọi là Thành .” Giọng đột nhiên rất nhàng êm ái, tin nổi, ngẩng đầu nhìn bờ môi , để xem mình có nghe nhầm hay .


      “Gọi là Thành.” lần nữa dịu dàng kêu gọi.


      tuyệt đỉnh mỹ nam, ở trước mặt mình, thâm tình kêu mình gọi tên , đôi mắt lấp lánh có hồn phát ra tia mềm mại, đáy mắt thâm sâu hung hún như dòng nước xoáy khiến bị cuốn vào trong.


      nhất định là cả nghĩ rồi, sao Vũ Văn Thành lại có thể với như vậy.


      Là ảo giác, hôm nay quá mệt mỏi nên sinh ảo giác.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Tâm Tình Ngọt Ngào



      Diệp Hân Đồng lắc đầu cái muốn ình tỉnh lại.


      Vũ Văn Thành lại tưởng muốn gọi, cảm thấy mất mát thương cảm.


      hít hơi sâu “Em ghét như vậy sao? Từ đầu đến giờ bất kể có ưu tú đên mấy, em cũng muốn liếc lấy cái.”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn , ta cái gì vậy? Lúc đó bởi vì quá ưu tú, tự lượng sức mình dám nhìn, chẳng quà là thấy cùng đẳng cấp với nhau.


      “Kể cả bỏ qua trường đại học tốt nhất, đến trường cảnh sát học chung với em, em cũng chẳng thèm với câu, sợ ánh mắt chán ghét của em.”


      ta bị làm sao vậy?


      Diệp Hân Đồng có cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.


      …” Có ý là thích tôi ư? Diệp Hân Đồng dám hỏi ra miệng, nghĩ nghĩ lại thấy thể nào, người ưu tú như thế, là cảnh viên có tiềm lực nhất của sở cảnh sát.


      “Kể cả, từ chối là Tổng cảnh ti để được ở cạnh em, em cũng biết vì sao ư?” Vũ Văn Thành đau khổ quay , cảm thấy bị cự tuyệt đủ làm mình mất thể diện rồi.


      Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng độc của , lòng trầm xuống.


      phải luôn xem thường, khinh rẻ tôi ư?” Diệp Hân Đồng hỏi sau lưng.


      “Bé ngốc, chỉ muốn em gặp nguy hiểm.” Vũ Văn Thành khẽ nghiêng đầu. chịu được cú sốc thổ lộ mà bị cự tuyệt rồi.


      Tim Diệp Hân Đồng như thể nhảy dựng, sững sờ tại chỗ, vô cùng khiếp sợ, có sức để bước nổi bước.


      Nhưng, trong tim lại có chút ngọt ngào, Vũ Văn Thành lại thích , đúng là nằm mơ.


      Diệp Hân Đồng lại liếc mắt nhìn chậu rửa chân lần nữa, trong lòng vui sướng. bé lọ lem, được bạch mã hoàng tử thổ lộ, luôn thấy vui vẻ, hơn nữa, Vũ Văn Thành từ lâu say đắm.


      mặt Diệp Hân Đồng lộ ra nụ cười, cảm giác như sông băng gặp được mặt trời, con cá ôm lấy đại dương.


      “Cộc cộc cộc”. Bên ngoài có tiếng gõ cửa.


      Diệp Hân Đồng hơi do dự, mở cửa, bên ngoài là Mặc Tử Hiên mặt sắc lạnh. Nhưng tình trạng của chẳng hề ảnh hưởng đến tâm tình rất tốt của .


      theo tôi.” Vẻ mặt rất nghiêm túc.


      Diệp Hân Đồng mỉm cười, vẫn đắm chìm trong thổ lộ của Vũ Văn Thành, mặt lại thẹn thùng như hoa sen mới nở.


      “Tôi muốn.” Diệp Hân Đồng cười, đảo mắt ngẫm nghĩ, ta phải cùng với mỹ nữ ‘điên loan đảo phượng’ sao? Nhanh thế xong rồi? Chẳng lẽ ta xuất tinh sớm?


      Diệp Hân Đồng nhìn lại với ánh mắt xấu xa, bi kịch của kẻ dung tục là thế, cười trộm.


      cười cái gì?” Mặc Tử Hiên cảm giác được ý đồ của , rất vui nheo mắt lại.


      lắc đầu, lại hé miệng cười.


      “Tôi ra ngoài bây giờ, cùng ?” phiền não hỏi, trẻ tuổi giàu có như , thân thể đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn khiến rất ra dáng.


      phải chứ…, hôm nay tất cả mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Hân Đồng mỉm cười, xong đóng cửa lại.


      Mặc Tử Hiên lấy tay chặn cửa.


      “Tôi ra ngoài tránh mọi người, chẳng phải là hộ vệ của tôi sao? Có người đàn ông kia, phải vứt bỏ cả đạo đức nghề nghiệp chứ?” tức giận quát lên với .


      Có vẻ vô cùng tức giận, như cuồng phong bạo vũ.


      Diệp Hân Đồng hết hẳn tươi cười, phiền não nhìn khuôn mặt giận dữ của , thở dài “ có phải tùy hứng quá ? Cứ như con nít, phải dùng mạng của mình để chơi, bao nhiêu người cũng bảo vệ nổi.”


      Diệp Hân Đồng đóng cửa.


      Mặc Tử Hiên bất lực phải cảm thấy tim đau đớn mới đúng nhưng rất nhanh bị tức giận thay thế.


      là đức vua tương lai của hàn Quốc, ai có thể cự tuyệt được.

      Chương 40: Ra Đảo



      chèn cửa, để Diệp Hân Đồng đóng lại. Kéo dài gương mặt tuấn tú, tròng mắt tức giận, nhìn gần thấy áp lực đến thể thở nổi.


      Diệp Hân Đồng thể làm gì, ta muốn sống, lại là cảnh sát tốt, nếu ta chết, hoặc bị thương, gia tộc của thất trách của mà hổ thẹn, ba chết cũng thể nhắm mắt.


      “Tôi sửa sang chút ra.”


      Mặc Tử Hiên phút chốc được an ủi, mặt lộ ra nụ cười đắc ý, bỏ tay xuống, nhíu mày gật đầu “Nhanh lên chút.”


      Cửa đóng lại, trong mắt Mặc Tử Hiên có tia giảo hoạt, con mắt lạnh lùng đột nhiên quét qua Vũ Văn Thành cách đó xa.


      Vũ Văn Thành đút tay trong túi, đứng nghiêng nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt thâm thúy thương hại mang theo cả đè nén tức giận.


      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Vũ Văn Thành quay mặt , trở lại bữa tiệc.


      Mặc Tử Hiên có cảm giác Vũ Văn Thành là kẻ địch của trong tương lai, thể thích nổi.


      Cửa mở, Diệp Hân Đồng ra ngoài, buộc tóc đuôi ngựa, quần áo trẻ trung là bộ Vũ Văn Thành mua cho, chân cũng dép.


      Mặc Tử Hiên thấy ăn mặc như vậy rất thoải mái.


      “Quần áo tôi mua cho so với cái bộ này đẹp hơn nhiều.” giọng trách cứ.


      Diệp Hân Đồng lườm cái, cái tên Mặc Tử Hiên này, lúc cần nghỉ nghỉ, đúng là tính khí đại thiếu gia, càng thấy ghét. “Tôi phải bình hoa, cần phải bọc thành kiệt tác. Có thể đánh là được.”


      Diệp Hân Đồng giơ tay nắm chặt quả đấm, nếu Mặc Tử Hiên là người đàn ông bình thường, khẳng định đánh ột trận, đáng tiếc, lại là vương thất tôn quý, sợi tóc cũng cho phép người khác làm tổn thương.


      thôi.” Diệp Hân Đồng đóng cửa lại, bước qua về phía trước.


      Diệp Hân Đồng tới cầu thang nơi diễn ra buổi tiệc, thấy Vũ Văn Thành bên dưới buồn bực uống rượu, trong lòng lại có cảm giác thương tiếc.


      chưa kịp tỏ thái độ, Vũ Văn Thành ra khỏi phòng, mà uống rượu sao?


      Diệp Hân Đồng ngây ngốc đứng tầng nhìn Vũ Văn Thành, động tác uống rượu của cũng nam tính, ly rượu chỉ cần hơi cạn, đẹp trai nam tính, bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ muốn đến gần, nhưng mắt chẳng hề liếc cái, bất kể người tới là tiên nữ thoát tục hay quyến rũ như nữ.


      người đàn ông như thế thích , lòng thấy rất ấm áp, cũng cảm thấy yên tâm, biết nhau hơn mười năm, người đàn ông ưu tú con chạy theo như vịt nhưng chưa hề thấy qua lại với nào, chẳng lẽ vì thích ?


      Diệp Hân Đồng nở nụ cười ngọt ngào, quyết định thử qua lại với Vũ Văn Thành, vẫn còn chưa kịp đến .


      Diệp Hân Đồng bước về phía Vũ Văn Thành, đột nhiên bị Mặc Tử Hiên kéo tay lùi vào chỗ.


      “Này, làm gì thế?” Diệp Hân Đồng phản đối Mặc Tử Hiên kéo tay mình, bên kéo, bên giật.


      Mặc Tử Hiên tức giận nhìn . tức giận này cũng giải thích được.


      ăn mặc như thế này sao có thể qua bữa tiệc? Tôi dẫn đường khác.” tiếp tục lôi , bước chân mỗi lúc nhanh, Diệp Hân Đồng chầm chậm đuổi theo.


      Đến bên cạnh biệt thự, nơi này để sẵn chiếc xe con.


      Mặc Tử Hiên sải bước lên xe.


      Diệp Hân Đồng đứng bên ngoài, liếc mắt nhìn biệt thự, lo lắng với Mặc Tử Hiên: “ Tôi cảm thấy vì an toàn của , có cần phải lên báo cáo với cấp ?”


      Mặc Tử Hiên cắn răng, mặt lạnh như băng, khởi động xe: “Nếu muốn bảo vệ tôi có thể cần .”


      Diệp Hân Đồng thể làm gì nhíu nhíu mày, con người này quả thể cái gì có lý.


      nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười ma mãnh dễ gì phát .


      Xe của họ hướng về phía bờ biển.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Tàu Ra Biển



      Ban đêm, chiếc xe con chạy băng băng đường vắng, ngoài bờ biển, tiếng sóng vỗ vào bờ đá phát ra thanh bị đánh tan.


      Diệp Hân Đồng đứng bên bờ biển nhìn chiếc tàu tư nhân, lớn lắm, ước chừng dành cho 4 người, dập dềnh biển, lối lên tàu có nhiều đèn sáng, nhưng trong bóng đêm giữa biển mênh mông chỉ nhìn thấy được ở cự ly ngắn. Gió đêm thổi vào cơ thể, khiến Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi lạnh.


      sợ chết vì việc công mà vì giám hộ kẻ tùy hứng giữa biển rộng chết chìm.


      Mặc Tử Hiên nhảy cái lên tàu, mở động cơ, tiếng máy móc biển người nghe hơi kỳ bí, chấn động làm Diệp Hân Đồng hốt hoảng.


      “Sao còn chưa lên.” Mặc Tử Hiên thúc giục.


      Diệp Hân Đồng nhìn biển rộng xa xa, chỉ thấy màn đêm tít tắp.


      muốn đâu vậy? quá muộn rồi, sáng sớm mai được à?” do dự.


      “Tôi muốn lúc này, nếu muốn lái xe về .” Mặc Tử Hiên hề có ý định chùn bước rời khỏi buồng lái.


      “Đợi chút.” Diệp Hân Đồng thể làm gì khác đành thở dài, thận trọng tới vách đá đỡ lan can tàu, bước lên tàu.


      Tàu chòng chành như muống quăng xuống biển, Diệp Hân Đồng sợ hãi ngồi xuống.


      Mặc Tử Hiên tới, mở cốp tàu, ném cho chiếc áo phao. cũng mặc vào cái.


      Mặc áo phao vào, Diệp Hân Đồng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.


      Mặc Tử Hiên đột nhiên cúi xuống người , hơi thở đàn ông rất nặng xộc vào mũi, nhớ tới gian ác của , Diệp Hân Đồng lập tức muốn đứng dậy.


      ngờ con sóng lớn xô tới, lại lảo đảo ngồi xuống.


      Mặc Tử Hiên đè tay xuống ghế, giữ chặt trước mặt để thể nào thoát khỏi.


      làm gì thế?” Diệp Hân Đồng lấy tay đẩy, vẫn hề nhúc nhích.


      Đột nhiên, chầm chậm áp sát vào , Diệp Hân Đồng hoảng hốt, người đàn ông này quá nguy hiểm, mình ở cùng luôn có nguy cơ tứ phía.


      Mặc Tử Hiên áp thân mình đến khoảng cách nhất định, cầm dây an toàn lên thắt chặt cho Diệp Hân Đồng.


      Sau đó đứng dậy, nhìn xuống Diệp Hân Đồng thở phào nhõm, nhếch lông mày: “ sợ tôi?”


      “Hả?” Diệp Hân Đồng dõng dạc: “Tôi sao phải sợ ? Chẳng qua cảm thấy lối sống của quá phóng túng thôi.”


      “Hả?” Mặc Tử Hiên nhíu mày, xoay người đến đuôi tàu.


      biển sóng rất lớn, càng ra xa, sóng càng lớn hơn, có thể cảm thấy ràng con tàu dênh lên hạ xuống theo con sóng, như cáp treo, có lúc cảm thấy tàu nghiên , càng để ý càng hoảng hốt, sợ chịu thấu.


      phải sang chuyện khác.


      Diệp Hân Đồng bám chặt tay vịn, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Tử Hiên. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn . Ánh mắt ranh mãnh chuyên chú của càng làm thêm lo lắng.


      …” muốn thay đổi chú ý, lại thấy đầu óc càng trống rỗng, biết phải hỏi cái gì. Bởi vì chẳng có chút hứng thú nào chuyện với .


      “Tôi sao?” ngược lại rất mong đợi câu hỏi của .


      Diệp Hân Đồng hỏi đại câu.


      “Ba đâu? Giờ sống ở đâu?”


      Mặc Tử Hiên ngờ lại hỏi chuyện này, ánh mắt phút chốc trở nên ảm đạm.


      cười lạnh, suy tư nhìn Diệp Hân Đồng.


      kinh ngạc, ánh mắt kia khiến thấy là lạ.


      “Ba tôi, đột nhiên ngày bị mất tích.”


      “Mất tích?”

      Chương 42: Thiên Đường Của



      ngày, ông bị bạn thân nhất bán đứng, bị nhốt trong tầng hầm cao ốc, ngày sau, trong căn phòng đó đầy mết máu của ông, người mất tích, ai biết ông đâu, còn sống hay chết. Cảnh sát gần đây mới phát ông tử vong, tôi là người kế thừa hợp pháp duy nhất.” giảm bớt cả vạn chữ, nhưng lúc ra những lời này ánh mắt vẫn lạnh lẽo sâu thẳm.


      “Bị bạn bán đứng? Vậy tìm ra người gọi là bạn đó chưa?”


      “Chết rồi.” lần nữa cười lạnh, “Chỉ còn lại bí mật mà mọi người cách nào biết được.”


      “Bí mật? Bí mật gì? Cảm giác rất kỳ bí, lập lờ.” Diệp Hân Đồng cảm thấy có rất nhiều lời còn chưa .


      có cách nào để biết, làm sao tôi biết bí mật là cái gì?” Mặt lại tươi sáng rộng mở, như thể vừa rồi là đùa cợt lung tung.


      “Hả?” ta quả nhiên thể giải thích nổi.


      Đột nhiên con sóng to xô đến, thuyển bị dềnh lên đầu ngọn sóng.


      Con sóng này chưa , con sóng khác đến.


      “A!” Con tàu như lao từ trung xuống, trọng lực của nó làm nước biển bắn tung lên, Diệp Hân Đồng uống phải ngụm mặn chát.


      “Phì!” nhổ ra lan can tàu, sau đó nhìn về phía Mặc Tử Hiên cười nhăn nhở.


      “Này, tôi hỏi rốt cuộc muốn đâu?” Diệp Hân Đồng tức giận.


      Mặc Tử Hiên gì, mắt hướng về phía trước “Chỗ đó.”


      Diệp Hân Đồng nhìn theo ánh mắt về phía sau lưng, hòn đảo dưới ánh đèn của tàu ra trước mắt.


      Hòn đảo khá so với hòn đảo kia, như chim sẻ với đà điểu.


      Mặc Tử Hiên từ tàu cầm dây thừng, nhảy xuống.


      Chỗ nhảy xuống vẫn là nước biển đến đầu gối, kéo dây thừng, tàu từ từ đến gần bờ cát.


      Vào đến bãi cát, Mặc Tử Hiên lại nhảy lên tàu, thả bánh lái, sau đó lấy từ trong rương chiếc đèn pin và vali xách tay.


      “Xuống đây .”


      Diệp Hân Đồng cởi dây an toàn, cùng xuống tàu.


      Mặc Tử Hiên trước dẫn đường, dưới ánh đèn có thể thấy được cây cối xanh um tươi tốt và cả những chú chim bay lên né tránh.


      khoảng mười phút, Mặc Tử Hiên chui vào cái hang nho .


      Cái hang giăng đầy mạng nhện, tiện tay gạt xuống.


      Diệp Hân Đồng theo vào. Vừa vào trong hơi giật mình. Trong hang lại có chiếc giường và cái bàn . Bàn đặt trước giường, chắn nhau bởi mảnh trắng.


      Mặc Tử Hiên vung tay lên, tấm vải trắng rơi xuống mặt đất, dưới ánh đèn pin, bụi bay mù mịt.


      Mặc Tử Hiên ngồi giường, chỉ chỉ lên chiếc bàn đá “ ngồi đó .”


      Diệp Hân Đồng cầm mảnh vải trắng đất xoa xoa chiếc bàn rồi ngồi xuống.


      Mặc Tử Hiên lấy từ vali ra chai rượu đỏ, ly, còn cả thức ăn lấy ở bữa tiệc đựng trong chiếc hộp giữ ấm tinh xảo.


      Sau đó lấy ra 5 cây nến.


      Nến được thắp lên, chiếu sáng toàn bộ hang động.


      Mặc Tử Hiên tắt đèn pin


      Diệp Hân Đồng quan sát hang động, tường có khắc vài hình ảnh, còn có cả vài chữ như thư pháp, theo thời gian, những ký tự này mờ dần.


      “Đây là nơi tôi thường tới khi còn bé. Ở biệt thự ba tôi đều bắt tập võ mỗi ngày, lúc nào muốn chạy trốn đều đến hòn đảo này.” Đôi mắt đen của Mặc Tử Hiên như nhớ lại những ngày dài qua, vừa vừa rót rượu vào ly.


      “Thế còn mẹ đâu?” Diệp Hân Đồng cảm thấy bề ngoài lì lợm bướng bỉnh nhưng bên trong lại tình cảm tinh tế.


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, nụ cười đơn thương cảm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Lại Cái Hố



      “Sau khi ba tôi mất tích, tôi mới được đưa sang Hàn Quốc, trước đó, họ ở riêng. Đây là tình được vương thất Hàn Quốc chấp nhận.”


      xong, nụ cười môi mở rộng “Tôi quên cầm đũa theo rồi, ra lấy vào đây được ?”


      Trong nháy mắt biến đổi khác hoàn toàn trước đó, hay là ngụy trang rất kiên cường?


      Đằng sau mỗi đứa trẻ bốc đồng đều có quá khứ đặc biệt.


      tin rằng phản nghịch quái đản của là có lý do.


      “Được.” Diệp Hân Đồng đứng lên, cầm chiếc đèn pin bàn ra cửa.


      Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng cười lạnh “Đồ ngốc, dễ lừa thế chứ.”


      lấy hộp thuốc ra từ vali, đổ ra lòng bàn tay 3 viên màu hồng, nhàng nhón từng viên bỏ vào bình rượu.


      Viên thuốc thứ nhất trôi qua khúc lượn của chiếc bình chìm xuống đáy. Tiếp tục đến viên thứ hai, thứ ba.


      Cuối cùng, lắc lắc chai rượu, rót vào ly của mình nửa ly. Cũng rót vào ly của Diệp Hân Đồng như thế.


      thè cái lưỡi đỏ liếm sạch miệng chai rượu, như thể lưu luyến thân thể nhẵn nhụi của phụ nữ, hồi tưởng lại mùi vị của Diệp Hân Đồng, lần đầu tiền, cũng có cảm giác, lần thứ hai, khủng hoảng trong tuyệt vọng, muốn biết , lúc nhiệt tình phối hợp thế nào.


      Nghĩ nghĩ lại, bộ vị thân thể biến đổi rệt.


      Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Hân Đồng vẫn chưa trở lại, đợi được nữa. Liếc mắt nhìn đôi đũa trong vali.


      Đồ ngốc kia phải tìm thấy đũa trở lại chứ?


      Mặc Tử Hiên đứng dậy, ngược phía cửa, biết đường tắt.


      Đến bờ biển, Diệp Hân Đồng rất cẩn thận tìm đũa tàu.


      Mặc Tử Hiên cảm thấy là ngốc quá . qua mà vẫn mải tìm rất nghiêm túc hề biết gì.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên ôm chặt từ sau lưng .


      “Á” Diệp Hân Đồng giật mình nhưng rất nhanh cho cùi chỏ.


      “Ao.” Mặc Tử Hiên bị đánh trúng bụng.


      Diệp Hân Đồng chiếu đèn pin lên người , ánh sáng quá chói mắt, 1 tay che đèn, tay ôm bụng.


      “Sao lại là ? Võ công của cao như thế, sao lại bị tôi đánh trúng?” nhớ trước đây từng có tình huống tương tự, dễ dàng tránh thoát.


      “Đau bụng quá, xuống tay độc ác.” Mặc Tử Hiên ôm bụng ngồi xuống.


      Thoạt nhìn trông rất khổ sở.


      Trước kia, luôn phòng bị với , luôn nghĩ lúc nào cũng có thể giở chiêu gì đó, lần này, ma xui quỷ khiến thế nào lại quên mất con mèo có móng nhọn.


      Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ đau khổ của hơi đau lòng, vừa rồi quả dùng sức hơi mạnh.


      Diệp Hân Đồng ngồi xổm xuống, ân cần hỏi: “ sao chứ? xin lỗi, ai bảo lên tiếng, tôi chỉ phản ứng tự nhiên. Còn nữa, sao tự nhiên ôm tôi làm gì?”


      “Đùa với chút.”


      Diệp Hân Đồng đỡ “Nghe qua tự gây nghiệt thể sống chưa? Đáng đời .”


      Mặc Tử Hiên vừa đứng lên lại ôm lấy Diệp Hân Đồng “Tự gây nghiệt? Thế nghe qua Mẫu đan hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu chưa?” (Hoa mẫu đơn có chết thành quỷ cũng phong lưu)


      Môi từ từ lên, Diệp Hân Đồng lập tức dùng tay bịt lại. Lần này kinh hoàng giống những lần trước nữa, vô cảm với phong lưu của rồi.


      “Đừng lộn xộn. Về sớm chút.”


      Môi của hôn lên tay “Theo tôi vào ăn xong bữa tối dưới nến rồi về.”

      Chương 44: Có Thiên Đường



      buông ra, nhảy xuống tàu.


      “Cái đó…” Diệp Hân Đồng cũng từ tàu nhảy xuống, muốn lại thôi.


      “Sao? phải muốn chứ?” Mặc Tử Hiên quay lại nhìn .


      “Cái đó, vừa rồi đột nhiên có hai người bạn lạc đường, gặp đường à? Tôi chỉ đường đến hang, để lát nữa họ về cùng chúng ta.”


      Mặc Tử Hiên nhíu mày “Lạc đường?”


      “Phải” Diệp Hân Đồng soi đèn pin ra xa, bờ cát lại có chiếc tàu màu xám tro, phát ra.


      “Đáng chết.” Bọn họ sao có thể vào hang của ? Chỗ đó cho phép bất kì kẻ nào động vào.


      Mặc Tử Hiên nhanh chóng chạy về phía hang động, theo đường tắt. Diệp Hân Đồng đuổi theo sau.


      Trong hang phát ra tiếng la hét ầm ĩ, tiếng hít thở nặng nề của nam nữ, Mặc Tử Hiên bước vào.


      Trong hang tràn ngập mùi rượu đỏ say lòng người, rượu chuẩn bị chỉ còn lại nửa, ly rượu văng mặt đất, màu rượu đỏ loang lổ, hai người nam nữ giường trần truồng dây dưa, bọn họ si mê cuồng nhiệt như chốn người.


      Diệp Hân Đồng chạy tới, thấy cảnh trước mặt, lấy tay bụm miệng.


      Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn , lời nào phi ra bờ biển.


      Diệp Hân Đồng theo sau “ xin lỗi, tôi nghĩ là họ lại đói khát như thế.”


      biết chỗ đó là cái gì ?” Mặc Tử Hiên dừng lại quát , trong mắt vẫn đầy vẻ thương cảm.


      Diệp Hân Đồng cúi đầu gì.


      “Đó là tất cả ký ức tuổi thơ của tôi, bây giờ tốt rồi, thành nơi bí mật cho người khác phát tiết, thiên đường duy nhất của tôi còn.”


      Mặc Tử Hiên quát xong, nhảy lên tàu, khởi động, quay đầu chạy .


      phải ta bỏ lại chứ?


      Diệp Hân Đồng nhìn đèn ở mũi thuyền dần xa đến khi còn nhìn thấy.


      Đêm khuya, cơn gió thổi qua, rất lạnh.


      Diệp Hân Đồng ngồi chồm hỗm mặt đất, cuộn tròn cơ thể, ánh mắt nhìn ra biển rộng bao la.


      Lạnh quá, trong hang lại có cặp nam nữ kích tình như lửa, thể vào, đáng buồn, dã trêu ghẹo ai.


      Ước chừng hơn giờ, hai chân lạnh như băng. Vừa đói vừa mệt, thể ngồi yên được, Diệp Hân Đồng chạy chầm chậm, tự sưởi ấm ình.


      nhìn vào biển rộng bao la, hi vọng cái tên Mặc Tử Hiên bốc đồng kia quay lại đón mình, nếu biết bị bỏ lại, mang theo điện thoại di động, có thể cầu cứu Vũ Văn Thành.


      Ngoài biển cả tối hun hút thấp thoáng có ngọn đèn, lấm tấm, như ngọn lửa thiêu cháy đồng cỏ khiến hi vọng.


      Thuyền Việt ngày càng tới gần.


      Tốt quá.


      người nhảy xuống khỏi thuyền, sao lại là Vũ Văn Thành? Lòng lại trở nên ấm áp, ngơ ngác nhìn bộ mặt núi băng hề biểu gì.


      “Sir, sao lại là ?”


      Vũ Văn Thành hơi xấu hổ, kéo thuyền vào bờ cát, tay vẫn nắm dây thừng, nhìn Diệp Hân Đồng, lạnh lùng : “Lên thuyền , đưa em về.”


      Diệp Hân Đồng vẫn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , vẫn xa cách với tất cả những người con thích , cũng xa cách . Khiến cho sau bao nhiêu năm vẫn nghĩ là ghét .


      Diệp Hân Đồng lên thuyền mà đứng đất.


      Vũ Văn Thành thấy tới, buộc thuyền lại về phía .


      ổn à?” hỏi, vẫn 10 độ như thế, lại làm cho Diệp Hân Đồng cảm thấy ấm áp ngọt ngào.


      ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt Vũ Văn Thành: “Sir, thích em sao?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Vũ Văn Thành Tỏ Tình



      Vũ Văn Thành hơi ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hân Đồng, im lặng rất lâu. Diệp Hân Đồng sốt ruột nhưng tự dằn lòng mình chờ đợi.


      “Thích, từ lần đầu tiên thấy em thích rồi.” Lâu sau mới .


      Tim Diệp Hân Đồng đập thình thịch, hô hấp bắt đầu rối loạn “Lần đầu tiên?”


      “Ừ.” Vũ Văn Thành vẫn nhìn xa xăm, dám nhìn thẳng Diệp Hân Đồng, tiếp tục “Đó là buổi sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, em đeo chiếc cặp sách hồn siêu phách lạc lướt qua , bả vai đụng vào , em thèm ngẩng lên xin lỗi, sau đó tiếp tục , biết là em buồn vì chú Diệp ra . khắc đó, tự với mình, thay thế chú bảo vệ em.”


      Rất lâu Diệp Hân Đồng mới nhớ lại, cũng nhớ có chuyện như thế.


      theo em về nhà, vừa đến cửa em lại đổi khuôn mặt tươi tắn, mỉm cười với Diệp, như chưa hề có buồn bã, tiếng cười của em lây ọi người xung quanh. khắc đó, thích em, sẵn lòng phục tùng, , phải là mừng rỡ như điên cảm ơn chú Diệp đưa Hồng sắc Yên Nhiên cho .


      “Hồng sắc Yên Nhiên?” Đó là cái gì, cũng biết.


      Vũ Văn Thành buồn rầu nhìn về phía Diệp Hân Đồng “Nếu em , trả Hồng sắc Yên Nhiên cho em, nhưng, vẫn bảo vệ em suốt cuộc đời.”


      Vũ Văn Thành mất mát cúi đầu.


      khắc đó, Diệp Hân Đồng bị cảm động muốn khóc. Vì đơn mà muốn thương . xúc động là xuất phát của tình nam nữ.


      Diệp Hân Đồng đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước .


      Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, sau đó vô cùng mừng rỡ. “Diệp Hân Đồng…” dám hỏi em cũng thích sao? Sợ thẳng thừng cự tuyệt.


      Diệp Hân Đồng thẹn thùng nhíu mày cá. Sau đó trợn to đôi mắt ngây thơ linh hoạt nhìn Vũ Văn Thành “ thông minh gì cả!”


      “Cái gì?” Câu trả lời của giống mong muốn, lòng Vũ Văn Thành lại trầm xuống.


      Diệp Hân Đồng bật cười, nhạo báng “Trong bữa tiệc em thấy uống rượu, sao lại tìm được chỗ này?”


      Vũ Văn Thành thở dài, thể xác định được ý tứ trong lời của , trong lòng hơi rối rắm, lại cúi đầu nhìn cát dưới chân “ tự gắn máy theo dõi vào quần áo của em.”


      “Cái gì?” Sao phát ra, cúi đầu nhìn quần áo mình, thấy gì đặc biệt.


      Vũ Văn Thành lấy ở mác áo sau gáy con chip điện tử to cỡ hạt đậu đưa cho Diệp Hân Đồng.


      xin lỗi, chỉ muốn bảo vệ em, xác định là em vẫn an toàn. Lúc thấy Mặc Tử Hiên trở về mình, lập tức khởi động hệ thống truy tìm.”


      hề tức giận, ngược lại vô cùng cảm động.


      Cúi đầu xấu hổ mỉm cười, mặt nóng bừng: “Cảm ơn thích em.”


      “Thế còn em? Có thích ?” Vũ Văn Thành cảm giác tim đập mạnh như sắp ngừng thở.


      “Ừm”, Diệp Hân Đồng gật đầu “Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng em rất vui vì thích em.”


      Vũ Văn Thành nở nụ cười khó thấy, vô cùng đẹp làm say lòng người.


      có thể hôn em ?” Vũ Văn Thành thận trọng hỏi. (Chị lạy em đấy Thành, đúng là chả có kinh nghiệm tán gì cả =D)


      “Hả?” Diệp Hân Đồng che miệng theo phản xạ.


      nhìn thấy vẻ thất vọng mặt Vũ Văn Thành.


      Hôn? Nếu là tự nguyện, đây là lần đầu tiên.


      Diệp Hân Đồng từ từ buông tay, ngượng ngùng gật đầu cái.


      Vũ Văn Thành vô cùng nâng niu khuôn mặt mềm mại của . Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của ngàng càng gần hơn, mang theo hơi rượu.


      Cảm giác này cũng thấy ghét, giống lúc bị Mặc Tử Hiên cưỡng hôn, cảm giác ghê tởm như bị quét sạch lớp da.


      Vũ Văn Thành đặt môi lên môi , dịu dàng vào miệng, thẹn thùng đáp lại.


      Cảm giác muốn trốn tránh, ngược lại hi vọng rời ra. Đụng chạm đầu lưỡi ướt át mềm mại của , cảm giác ngọt ngào.


      Hai người đắm chìm trong nụ hôn, bên bờ biển, Mặc Tử Hiên nheo mắt lại, tay nắm chặt đấm, trong lòng có bực bội vô thức.


      thể thất bại! Mang theo lạnh lùng thâm hiểm bên trong như ác ma địa ngục đầy quỷ kế, quay mũi tàu biến mất trong màn đêm vô tận.

      Chương 46: Giận Dữ



      Diệp Hân Đồng mang theo nụ cười vui vẻ về phòng, cảm giác ngọt ngào như lơ lửng mây, rất muốn với Tiểu Khả và mọi người xung quanh là và Vũ Văn Thành nhau.


      Mở cửa ra lại thấy Mặc Tử Hiên ngồi ghế salon trong phòng.


      Diệp Hân Đồng lùi lại nhìn vị trí xem có đúng phòng mình . nhầm mà.


      “Sao lại ở trong phòng tôi?” Diệp Hân Đồng vào hét lên.


      Nhưng lại gần thấy mu bàn tay có vài vết máu tụ.


      ta gặp cố gì sao?


      “Tay sao thế?” Diệp Hân Đồng cầm lọ cồn i-ốt vẫn chưa dùng hết định lau sạch tay cho .


      Mặc Tử Hiên hất tay ra.


      mới nhân tình ngọt ngào bờ cát có nghĩ đến an nguy của tôi ?” Mặc Tử Hiên tức giận hỏi.


      Cái gì chứ? Chẳng phải ném tôi bờ cát. Mà, sao lại biết và Vũ Văn Thành ngọt ngào nhỉ? quay lại tìm mình sao?


      Diệp Hân Đồng nhét cồn i-ốt vào tay “Ai bảo bỏ ?”


      về phía nhà tắm, mở vòi hoa sen rửa tay.


      Phụ nữ luôn luôn quan tâm nịnh nọt, dùng mọi thủ đoạn chỉ để phục vụ mình cả đêm. hoài nghi Diệp Hân Đồng có phải là phụ nữ hay ?


      Mặc Tử Hiên đứng lên, theo vào phòng tắm, đứng ở cửa nhìn rửa tay, lau mặt, đôi môi đỏ tươi của vừa bị Vũ Văn Thành hôn.


      “Nếu thiên đường của bị kẻ khác vấy bẩn, có thể bình tĩnh được như vậy ?” Mặc Tử Hiên nhìnvô định vào khuôn mặt chẳng chút áy náy của . Lúc trở lại biệt thự tức giận đấm lên tường, nhưng lúc nhìn thấy vết thương của mà chẳng sao cả càng mất bình tĩnh.


      “Vấy bẩn? phải là tình cảm nam nữ sâu đậm sao? Nếu đó là vấy bẩn làm vấy bẩn bao nhiêu quán rượu rồi?” Diệp Hân Đồng tâm tình tốt, so đo với như bình thường.


      “Nếu tôi , người cha vĩ đại của từng mang tội giết người, cảm giác của thế nào?”


      Mặt Diệp Hân Đồng nháy mắt trở nên thất sắc, ba là người tôn kính nhất “Có nhiều câu đừng nên nhảm, xin lỗi, tôi hiểu ý Thiên đường của . Tôi muốn ngủ.”


      ra lệnh đuổi khách.


      Mặc Tử Hiên cười lạnh “ có biết cha mình trước khi làm hộ vệ cho Vũ Văn gia làm gì ?”


      “Cảnh sát”. khẳng định.


      Mặc Tử Hiên cười khẩy.


      ta biết cha mình sao? Diệp Hân Đồng hồ nghi nhìn Mặc Tử Hiên.


      về hỏi mẹ mình, có lẽ biết đáp án.” Mặc Tử Hiên xong, vẫn ra khỏi phòng .


      biết tôi?” Diệp Hân Đồng càng kinh ngạc.


      “Nếu , cho rằng với chức danh hèn mọn của mình có tư cách gì giúp tôi?”


      “Tại sao?”


      “Tại sao ư? Diệp Tuyền gì với cả sao?” Mặc Tử Hiên từng bước đến gần . Diệp Hân Đồng lùi lại, bởi vì Diệp Tuyền là mẹ , kinh ngạc sao Mặc Tử Hiên lại biết cả mẹ mình?


      mẹ tôi mọi chuyện cho tôi, nhưng rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Hân Đồng ngửa đầu nhìn .


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng “Sao? Vũ Văn Thành cũng có thể hỏi. Tôi muốn xem, chọn thế nào?”


      Diệp Hân Đồng càng lúc càng hiểu gì.


      “Chọn cái gì?” Diệp Hân Đồng hỏi.


      Mặc Tử Hiên vuốt ve khuôn mặt , Diệp Hân Đồng nghiêng đầu tránh , động tác này chọc giận Mặc Tử Hiên vốn tâm trạng tốt.


      thô lỗ giữ chặt khuôn mặt , “Để cho hôn là quá rồi, cấm để cho đụng vào, nếu , đều thảm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :