1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Kỹ Năng Lái Máy Bay



      Hòn đảo cách thành phố khoảng 40km đường kính, Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng đến mảnh đất trống phía sau biệt thự, qua song sắt chiếc máy bay tư nhân khởi động sẵn, phát ra tiếng gầm rú vù vù, cánh quạt máy bay chuyển động làm tung bay mái tóc .


      Mặc Tử Hiên dắt tay lên máy bay. Vừa lên đến nơi, đưa cho chiếc tai nghe, trong đó phát điệu nhạc tuyệt diệu, thoát khỏi tiếng ồn ào bên ngoài.


      Mặc Tử Hiên cũng đeo cái, vỗ vỗ lưng của cơ trưởng, cơ trưởng nhường vị trí cho , Diệp Hân Đồng ngồi vào vị trí cơ phó, tầm mắt theo máy bay cất cảnh dần trống trải.


      Máy qua qua mặt biển, mặt trời ngả về hướng tây, ánh nắng mang theo màu đỏ rực nhuộm lên màu xanh của biển, vài cánh chim trắng bay lượn bầu trời, khung cảnh tuyệt đẹp, hài hòa lại bình yên, giữa biển trời bao la thế này, mọi nỗi buồn đều tan biến, con người trở nên bé.


      “Nhìn thấy gì ?” Giọng Mặc Tử Hiên truyền vào tai nghe.


      “Rất hùng vĩ, có máy bay riêng thế này lúc nào tâm tình tốt bay ra biển dạo giải sầu, tốt lên ngay.” nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mê mẩn, cong lên khóe miệng, ánh mắt sáng ngày cho thấy tâm trạng rất tốt.


      Máy bay nhanh chóng hạ đến biệt thự, Mặc Tử Hiên đắc ý nhìn Diệp Hân Đồng.


      “Thắt chặt dây an toàn.”


      Diệp Hân Đồng hiểu là chuyện gì nhưng cũng theo trực giác cài chặt dây an toàn.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười mê người “Lúc này hi vọng được thấy cái gì nhất?”


      “Hi vọng nhất?” Diệp Hân Đồng suy nghĩ lúc, rốt cuộc muốn làm ư, mỗi lần ta muốn làm cái gì đều khẳng định có gì tốt đẹp “Tôi hi vọng nhất là nhanh lên chút.”


      Máy bay đột nhiên lên cao.


      “Này, định làm gì thế? Đừng có gàn dở” biết vì sao cảm thấy sợ hãi căng thẳng.


      Đột nhiên….


      “A!” Máy bay lao thẳng xuống dưới, trước mắt khoảng vườn hoa muôn hồng nghìn tía, chưa thấy bóng dáng bãi đỗ đâu, máy bay lại nhanh chóng bay lên, được đoạn lại xoay tròn xuống, choáng váng lại mất trọng lực khiến tim như muốn nhảy ra ngoài, vừa mở mắt, ngay trước mặt là thác nước, phía dưới là chiếc hồ nghi ngút khói bốc lên, có tâm trạng nhìn, máy bay lại bay lên.


      Diệp Hân Đồng dùng tay ôm ngực sắp ói, tay kia kéo bả vai , mặt tái nhợt.


      “Này, đừng chơi nữa.”


      kinh ngạc liếc nhìn cái “ phải thích đấy chứ?”


      Trong lòng chỉ muốn khóc “ muốn chơi tìm bạn chơi , thả tôi xuống.”


      “Tôi lên trời xoay tròn 360o, rất lóa mắt…” Mặc Tử Hiên giải thích.


      “Thả tôi xuống quát lên.


      Lão Kim và phi hành đoàn bị tiếng motor chi phối nghe , nhưng Mặc Tử Hiên deo tai nghe sắp điếc tai.


      để ý tới khiếu nại của Diệp Hân Đồng, áy bay quay 360o, như là mất khống chế sắp rơi xuống đất.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy mình sắp chết đến nơi, nhắm mắt lại.


      “Cộp”. Tiếng máy bay va chạm với mặt đất, mở mắt ra, hạ cánh an toàn.


      Diệp Hân Đồng mở cửa máy bay, nhảy xuống, vừa tới mặt đấy liền nôn thốc nôn tháo.


      Mặc Tử Hiên đưa khăn giấy cho . Ánh mắt lạnh lùng của thoáng tia đành lòng, nhưng rất nhanh biến mất.


      Diệp Hân Đồng nôn xong ngẩng đầu, xử lý lại mớ tóc xoăn xộc xệch, cũng may, dùng phấn trang điểm loại tốt nên vẫn hoàn mỹ tì vết.


      Nhìn cách sống tùy ý của Mặc Tử Hiên, có quyền , chỉ muốn làm cho xong cái nhiệm vụ bảo vệ này là tốt rồi.


      giận dữ chẳng thèm gì giật lấy khăn giấy lau đại mấy cái rồi về phía trước, chân hơi lảo đảo.


      Mặc Tử Hiên lập tức đỡ lấy .


      thế này làm thế nào giúp được tôi? Nữ cảnh sát!”


      Diệp Hân Đồng hất tay Mặc Tử Hiên, cười nhạt “Nếu Mặc thiếu gia thương tiếc sinh mạng của mình phải nhiều hay ít người bảo vệ cũng đều dư thừa.”

      Chương 28: Du Ngoạn Biệt Thự Sơn Thủy



      “Thiếu gia 18 tuổi quản lý hoạt động các thiết bị của Hoàng thất, 19 tuổi chơi các kỹ thuật lái máy bay thế này, cho nên Diệp tiểu thư yên tâm.” Lão Kim ở phía sau giải thích.


      Cho nên xứng đáng được hưởng kích thích khi cận kề cái chết như vậy.


      Diệp Hân Đồng quay , gì.


      Lúc này chiếc Lincol màu đen phiên bản dài từ phía đường lớn chạy tới, cửa sổ cũng màu đen, bên trong có thể thấy bên ngoài nhưng bên ngoài thể thấy.


      Xe dừng trước mặt Mặc Tử Hiên, người đàn ông cao gầy mặc âu phục bước xuống, cung kính đứng bên cạnh mở cửa cho Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên dài chân bước qua, lên xe, xoay người muốn kéo Diệp Hân Đồng, nhưng làm như thấy đưa tay ra, tự mình bước lên xe.


      Sau khi ngồi lên mới biết xe này được thay đổi, bên trong là hai chiếc ghế salon đối nhau, ở giữa là chiếc bàn xa xỉ, có sẵn nước quả, máy tính, café, thức uống, đồ ăn vặt.


      Mặc Tử Hiên ngồi vào chiếc ghế bên phải. xe còn có sẵn thợ trang điểm buổi trưa cho .


      Diệp Hân Đồng ngồi vào ghế bên trái, thợ trang điểm nhanh chóng giúp sửa sang lại.


      khí xe có phần kỳ bí, ai lời nào. Xe qua những khóm cây được cắt xén tinh xảo, bỏ lại hồ bơi rộng giữa đảo, dừng lại tại cửa biệt thự.


      Xa xa nghe thấy tiếng nhạc và tiếng chuyện huyên náo trong bữa tiệc.


      Vào bên trong, biệt thự quá lớn, ở giữa được sắp nhiều bàn ăn loáng thoáng thấy trong đám người, những tiếng huyên náo lập tức im bặt.


      MC mặc áo đuôi tôm mặt mày hớn hở cất giọng cao vút: “Nhiệt liệt hoan nghênh Mặc Tổng.”


      Đèn flash sân khấu rọi lên người Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng thích bị săm soi như vậy, muốn thu lại cánh tay khoác tay Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên đè cánh tay xuống, dịu dàng cười cái với , trong nụ cười ràng có ý cảnh cáo.


      Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, miễn cưởng nở nụ cười theo bước thảm đỏ lên sân khấu.


      Trước mắt Diệp Hân Đồng là bao nhiêu người, mỗi lúc mất tự nhiên, cộng với đám nhiếp ảnh gia chụp hình liên tục khiến nụ cười của càng trở nên cứng ngắc.


      Trong đám người có đôi mắt sáng ngời lấp lánh rối rắm nhìn .


      Vũ Văn Thành để ly rượu xuống về phía .


      Đột nhiên, đôi tay ngăn lại. Lý Đốc Sát nở nụ cười hiền lành.


      “Sao, ghen à? Chỉ là diễn kịch thôi mà.”


      Vũ Văn Thành xoay mặt, nhíu mày, cố nén đau khổ khiến người ta say mê.


      “Từ đến lớn cậu đều như thế, chuyện của ai cũng mặc kệ, riêng ấy, chỉ cần có nam sinh đuổi theo cậu ra mặt ngăn cản, tôi rất buồn, nhiều năm rồi, sao cậu thổ lộ với ấy?” Lý Đốc Sát tiện tay đưa ly Kê Vĩ Tửu vào tay Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành nhìn về phía Diệp Hân Đồng sân khấu chân tay luống cuống: “Cậu, cháu biết vì sao phải nhường ấy? Cậu biết cháu đối với ấy…”


      Vũ Văn Thành tiếp, nhấp ngụm rượu.


      “Cháu với con bé làm sao?” Lý Đốc Sát cười như trong lòng bàn tay, “Đây là chuyện ta thể quyết định, ta cũng chỉ nghe theo chỉ thị, nếu cháu muốn ấy làm nhiệm vụ hãy lên


      Đột nhiên, trong đám người vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Mặc Tử Hiên xong, và Diệp Hân Đồng từ sân khấu xuống, nhóm người vây quanh, khom lưng a dua.


      Diệp Hân Đồng vẫn đứng bên cạnh mặc, ánh mắt quét qua nhóm người, bảo đảm cho an toàn của vị thiếu gia này, trong đám người Vũ Văn Thành vẫn nhìn chăm chú.


      biết vì sao nhưng nhìn thấy Vũ Văn Thành ở đây, thấy yên tâm.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Đàn Ông Giao Chiến



      Thương nhân trong bữa tiệc đều có hơi thở sặc mùi thương nghiệp hóa, dường như người tất cả đàn ông đều có sẵn danh thiếp, phát lung tung nhằm mở rộng mạng lưới quan hệ.


      Trong tay lão Kim xấp dầy rồi, Viên Mộng Khải nhiệt tình đưa Mặc Tử Hiên giới thiệu, kẻ trước mặt áo mũ chỉnh tề được mọi người kính trọng so với kẻ chán chường ngã quỵ xuống đất hôm trước như hai người khác nhau.


      Diệp Hân Đồng đứng suốt, chân sắp trụ vững, rất đau, nghiêng lòng bàn chân, giảm diện tích chống đỡ cơ thể, đôi mắt quả hạnh vẫn quan sát hai người chuyện trò rôm rả, biết Mặc Tử Hiên định hàn huyên đến khi nào.


      “Nhường chút, nhường chút” Đột nhiên, phía sau có người đàn ông đầu trọc cầm ly rượu chen về phía này.


      Diệp Hân Đồng vừa quay lại nhìn, khuỷu tay va vào mặt , chống đỡ người bằng chân làm đứng vững.


      “A!” bị ngã đẹp mặt đất, ngay dưới chân Mặc Tử Hiên.


      Mẹ nó, ai thế? có mắt à?


      Diệp Hân Đồng vừa định đứng lên chửi mắng cái tên quỷ liều lĩnh kia, Vũ Văn Thành xông đến trước mặt, gì ôm dậy.


      sợ ngã, lập tức quàng tay qua cổ .


      Vũ Văn Thành xoay người định ra khỏi bữa tiệc, đột nhiên tay bị Mặc Tử Hiên kéo lại.


      nở nụ cười ma mị “Xin hỏi định đưa vị hôn thê của tôi đâu?”


      Giọng vội chậm, đối mặt với lạnh lùng của Vũ Văn Thành.


      thấy chân ấy bị thương à?” Vũ Văn Thành đổi nét mặt, mắt thèm nhìn Mặc Tử Hiên.


      “Tôi sao…, tôi chỉ vấp ngã thôi, bị trẹo chân, thả tôi xuống.” Diệp Hân Đồng hạ thấp giọng, muốn thu hút chú ý của nhiều người.


      Vũ Văn Thành buông xuống, nhìn đôi giày cao gót “ sao chứ?”


      Giọng vô cùng dịu dàng, như con cờ rơi mặt hồ yên ả, tỏa ra từng vòng gợn sóng.


      quen với Vũ Văn Thành lạ lùng như vậy, lùi mấy bước, tay vịn chặt vào cánh tay Mặc Tử Hiên.


      sao.” nhàng trả lời.


      sao mới lạ, lần đầu tiên giày cao gót, gót bị xước hơi đau, lòng bàn chân hình như cũng bị rộp, cảm giác đau đớn ỉ.


      Mặc Tử Hiên đắc ý liếc nhì Diệp Hân Đồng.


      Đột nhiên Vũ Văn Thành đến gần , cách chừng 10cm.


      “Diệp Hân Đồng chỉ là cảnh viên phái tới bảo vệ , ngôn ngữ và hành động của Mặc thiếu xin hãy tôn trọng ấy chút.” Vũ Văn Thành hạ thấp giọng lạnh lùng .


      “Có phải quá quan tâm rồi ?” Mặc Tử Hiên để những lời cảnh cáo của vào mắt.


      “Tôi là cấp , ấy thi hành nhiệm vụ tôi phải quan tâm, cũng phải chịu trách nhiệm với an toàn của ấy.”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà ác, bàn tay đặt lên eo thon của Diệp Hân Đồng, nhiệt độ từ tay truyền qua lớp váy, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, trước mặt mọi người đành nhịn.


      “Bây giờ tôi và vị hôn thê muốn nghỉ, xin tránh ra cho.”


      Vũ Văn Thành vẫn đứng đó nhúc nhích, Mặc Tử Hiên cũng có ý định vòng, giữa hai người như so đo với nhau, khí trở nên lúng túng.


      “Tôi có việc gì.” Diệp Hân Đồng đột nhiên với Vũ Văn Thành. “Còn nữa, xin lỗi.”


      Tiếng xin lỗi của khiến hai người đàn ông chú ý.


      xin lỗi vì nghĩ Vũ Văn Thành lại quan tâm đến mình như vậy, trước cứ tưởng ta cố ý nhằm vào , bất đồng với , cho nên rất ghét , nhìn dáng vẻ này, quả là cấp tốt, mặc dù trước khi làm nhiệm vụ này, bọn họ ở cạnh nhau mấy chục năm, nhưng chưa hề nhìn bằng con mắt thân thiện.

      Chương 30: Là Xử Nữ (Trinh Nữ) Sao



      Đôi mắt dịu dàng chuyển động của Diệp Hân Đồng bị phủ tầng sắc thái mơ hồ, rất cảm động Vũ Văn Thành với người khác như vậy, bọn họ biết nhau mấy chục năm, lần nào cũng chỉ đỏ mặt tía tai, ta lúc nào cũng cao cao tại thượng, bị chọc tức đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung, lần này, cảm thấy khác hẳn, tình nghĩa đồng học vào lúc mấu chốt cũng khác với người xa lạ.


      Diệp Hân Đồng đứng thẳng lưng “Tôi phụ kỳ vọng của


      “Đồ ngốc” có biết kỳ vọng của là cái gì ? Vũ Văn Thành xoay người, nhíu chặt mày nhường chỗ.


      Mặc Tử Hiên ôm eo Diệp Hân Đồng bước .


      Gian phòng của bọn họ rất lớn, trang hoàng theo phong cách Châu Âu, chiếc đèn bàn chiffon hình nón cụt phát ra ánh sàng mờ ảo, mùi nến thơm hương táo tản mát mê người.


      Diệp Hân Đồng đá văng giầy cao gót, nâng chân lên nhìn, quả nhiên tàn phá, gót chân xước đỏ, còn hơi bị sưng.


      “Vũ Văn Thành thích à?” Mặc Tử Hiên tựa cửa, nheo mắt hỏi. Ánh mắt mang theo luồng khí lạnh như bị ngời khác chọc tức.


      “Thần kinh” Diệp Hân Đồng chân giẫm tấm thảm mềm mại về phía phòng tắm.


      Lúc ngang qua Mặc Tử Hiên, bị tóm lại, đôi tay bị 1 tay giữ đằng sau lưng.


      Tối nay chưa ăn gì, xuống máy bay có bao nhiêu trong bụng cũng nôn hết, vừa đói vừa mệt mỏi lại phải đứng với đêm, căn bản cũng còn sức giãy giụa.


      “Buông tôi ra.” gào lên, hơi sức cũng như sắp hết.


      thích ư?” Mặt áp vào , nắm tay hạ thấp khiến thể ngửa lên nhìn .


      làm gì thế?” có lúc ma mị giống như đa số các công tử phong lưu, nhưng cũng có lúc lạnh lùng khiến phát sợ, như lúc này.


      Mặc Tử Hiên cúi đầu giữ lại môi . Ngoài dự liệu, Diệp Hân Đồng trợn to hai mắt, lại uống say ư?


      “ô, ô” Lưỡi Mặc Tử Hiên chặn miệng khiến thể phát ra thanh.


      Kế tốt nhất bây giờ, là cắn.


      Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, ra sức cắn.


      “A!” trong phòng phát ra tiếng gào khóc thảm thiết của , buông tay Diệp Hân Đồng, dùng ngón cái xoa xoa đầu lưỡi, dính chút máu.


      “Đáng đời!” Diệp Hân Đồng lườm cái, xoay người vào phòng tắm.


      xông lại chặn đứng như mãnh thú, đè ra mặt đất, hung ác như ma quỷ từ địa ngục tới.


      chọc giận rồi sao.


      Tay túm lấy đôi tay giãy giụa bên thân người.


      “Biết phụ nữ dùng để làm gì ?” cách ma mãnh, mặt lại khồng hề cười.


      “Mặc Tử Hiên, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng tiếp tục giãy giụa, trong lòng có chút sợ hãi, nhớ lại vụ tấn công trong rừng cây đêm đó, bị trói bất lực làm sao nhúc nhích, phần cực đại nóng bỏng của đàn ông ra vào thân thể đến tê liệt, trong lòng buồn khổ mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.


      Chẳng lẽ Mặc Tử Hiên là kẻ thô bạo?


      Diệp Hân Đồng càng giãy giụa kịch liệt, nhưng sức của làm sao thoát nổi.


      lạnh lùng nhìn trừng trừng giãy giụa, như thỏ bị tóm tai, có cố gắng cũng vô dụng, hưởng thụ cảm giác bất lực của .


      Đột nhiên cười cách ma mãnh: “ là xử nữ sao?” Xử nữ? Diệp Hân Đồng ngừng giãy giụa, ba ngày trước vẫn còn, mấy ngày nay lại bị cưỡng gian hai lần giải thích nổi, tháng này bị sao quả tạ chiếu rồi.


      “Tôi phải hay mắc mớ gì tới , buông tôi ra.” tiếp tục giãy giụa.


      GIãy giụa nhiều quá, váy bị co lên , bắp đùi trắng như tuyết lộ ra, thỉnh thoảng còn màu đen của chiếc quần lót. vốn khống động lòng, nhưng bởi vì *** mà trở nên tà ác, sắc thái đôi mắt cũng trở nên hắc ám.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Dùng Miệng Giải Quyết



      nhớ tới mùi vị hai lần ‘ăn’ , da thịt khít khao, cơ thể ấm áo, tiếng rên rỉ run rẩy lơ đãng cùng xúc giác nhạy cảm.


      Miệng khẽ mở ra, rất muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào của .


      Ánh mắt híp lại mơ màng, Diệp Hân Đồng hình như cũng cảm nhận được biến đổi, thoáng nhìn qua, chỗ đó cuả như sắp làm rách quần.


      “Này, tỉnh lại , tôi là hộ vệ của , phải phụ nữ của .”


      cắn răng, kinh nghiệm từng trải đấu tranh với tư tưởng rối rắm, cuối cùng, lý trí chiến thắng, dứng dậy, nhìn Diệp Hân Đồng nhanh chóng bò từ dưới đất dậy.


      Bây giờ phải lúc, muốn nhưng phải lộ liễu như vậy.


      xin lỗi, lần sau đừng để chiếc quần lót màu đen cuả lọt vào mắt tôi, tôi chỉ là người đàn ông bình thường, lần sau đủ lý trí để thả ra đâu.”


      Diệp Hân Đồng lập tức kéo váy xuống “Cái gì chứ, nếu phải tại đè ép tôi… Nếu còn như vậy, tôi đề nghị đồng nghiệp khác tới bảo vệ .”


      “Đề nghị , điều xinh đẹp đến, phong tình vào.” ma mãnh nhìn về phía Diệp Hân Đồng, từng bước từng bước về phía , hề biết gì về mùi vị đàn ông ư?”


      Lần đầu tiên là say rượu nhớ , lần thứ hai trong rừng vây, lúng túng muốn phun máu, mùi vị cái đầu ấy. Nhưng thể thừa nhận.


      Diệp Hân Đồng nhăn đôi mày liễu, cười như sao sáng “Đừng ham muốn linh tinh, nếu cần có phụ nữ, tôi giúp tay ra ngoài tìm.”


      “Ham muốn? xác định?” đột nhiên bật cười, như thể rất hưởng thụ hình dung của .


      “Khụ khụ.” hắng giọng, lúng túng đưa ánh mắt chỗ khác, phải thay đổi đề tài “Hôm nay chúng ta phải ngủ chung phòng sao? có cần tôi tìm người phụ nữ để phát tiết trước ?”


      nhìn vào bộ ngực thoắt thoắt của “Tìm người dễ nhất


      “Tôi ra ngoài tìm”


      Mặc Tử Hiên kéo tay có ý định làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể cho rất nhiều tiền để thực ước mơ của mình.”


      Diệp Hân Đồng hất tay ra, nhịn được : “Tại sao lại cứ động tâm đối với tôi?”


      “Chẳng phải vì sao?. là bảo vệ thân cận của tôi, đuổi được, tôi muốn tìm phụ nữ phát tiết cũng phải nhìn, lúng túng tôi cũng lúng túng, hoặc là cùng , hoặc xa chút.”


      vẫn nhớ lúng túng lần trước. Tên này thể kiềm chế chút hay sao? hô mưa gọi gió với phụ nữ chết chắc.


      “Tôi biết rồi, về sau lúc tìm phụ nữ tôi xa chút.”


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ xoay người.


      kéo tay lại “Hai ngày nay e là được, là vị hôn thê của tôi, phải ở cùng phòng với tôi, đợi tôi gọi phụ nữ đến, toilet hoặc che đầu .”


      “Uy.” Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày “Tôi này, thể nhịn hai ngày sao?”


      “Có thể.” nở nụ cười ma mãnh “ dùng miệng giải quyết giúp tôi cũng được.” Mẹ nó.


      sợ tôi cắn đứt của tới .”


      “Thế dùng tay thôi.” lôi tay dí vào bộ phận nào đó khổng lồ.


      Diệp Hân Đồng giật ra nhanh như chớp. Nhưng lại ngẩng đầu, nở nụ cười hài hước “Đùa thế thôi, tôi sợ bẻ gãy nó, vật này còn khiến cho rất nhiều phụ nữ lên tiên đấy.


      ghê tởm!


      Nhìn đứng lên chẳng giống hoàng tử, người đàn ông có thể phong lưu đến vậy quả là độc nhất rồi. Diệp Hân Đồng đỏ mặt ngồi vào ghế salon, gian phòng này có cái giường to thế, bọn họ lại trải ga gường, bảo kiếm chăn ở đâu đây.

      Chương 32: Coi Trọng Giường Của Tôi



      Diệp Hân Đồng như đứng đống lửa, Mặc Tử Hiên hai chân vắt lên nhau, hai tay chống giường, người nửa nằm, đôi mắt lưu luyến ở người , như thể hưởng thụ căng thẳng của .


      Diệp Hân Đồng đứng lên, cầm đôi giầy nằm chỏng chơ thảm, con mắt tuyệt đẹp như bước ra từ trong tranh, ánh mắt trong suốt như nước chảy qua tim . quá phong tình, thẹn thùng nửa kéo nửa đẩy, vô cùng kỹ xảo nửa như cự tuyệt, nửa muốn mời chào, có người phụ nữ nào giống ấy, trong căn phòng yên tĩnh, tựa như thiên sứ cẩn thận bị trượt chân. Hướng nhìn về phía đó thấy ấy xoay mặt vào nhà tắm.


      “Các người làm xong nhớ gọi tôi”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười tuyệt đẹp, nhanh nhẹn đứng lên “ ngày nào đó, tôi khiến chủ động leo lên giường của tôi, để tôi được .”


      Lời nhảm của khiến chết lặng. chẳng buồn liếc lấy cái: “ quả là tên nghiện”


      “Tên nghiện?” Đôi mày kiếm của nhảy lên, gian tà dữ tợn lại vô cùng đẹp.


      “Nghiện mơ hão” Diệp Hân Đồng lườm cái vào nhà tắm.


      Vừa vào đến nơi, liền hối hận, đây là căn phòng bằng thủy tinh, nhìn từ bên ngoài thấy gì, trông giống bức tường màu xanh , nhưng từ bên trong có thể thấy toàn bộ bên ngoài.


      Diệp Hân Đồng lại ra


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười đắc ý “Thế nào?”


      Mặt ửng đỏ, nghĩ lát “Các người làm nhớ đắp chăn.”


      “Tại sao?” Nụ cười của vẫn ngoác ra.


      “Bên trong nhìn thấy ”.


      “Thế chẳng phải rất tốt, cho miễn phí xem cảnh hạn chế màn hình rộng, tôi tin là người phụ nữ sắp tới kỹ xảo rất tốt, cũng có thể học tập, nếu chịu nổi, tôi cũng ngại .” tươi cười trả lời như nước chảy mây trôi.


      …” , có mắng, có đánh, nhưng có câu, giang sơn dễ đổi, nhưng đối đáp với kẻ vốn tính phong lưu thành ông gà bà vịt.


      Cho nên cũng đột nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười, nhếch môi, bên ngoài cười nhưng trong lòng mếu. “Vậy cố gắng chút, biết đấy con người tôi chẳng có ưu điểm nào ngoài mồm rộng, nếu đột nhiên dừng lại, tôi đảm bảo cả Trung Quốc lẫn Hàn Quốc biết đức vua kế thừa của họ… bất lực”


      Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, nhưng lập tức nở nụ cười ma mãnh, nụ cười này làm Diệp Hân Đồng ghê tởm.


      “Có bất lực hay phải trải qua mới biết. Hay là tự trải nghiệm .” Miệng tiến đến, dường như sắp chạm vào mặt .


      Hơi thở ấm áp của phả tới khiến Diệp Hân Đồng muốn ngã bổ nhào, cảm giác này thích, hệt như tên ác ma thở dốc trong rừng kia.


      vung tay lên, trong phòng phát ra tiếng vang thanh thúy.


      cố ý muốn đánh . Ai bảo mặt dí sát vào mặt .


      Mặc Tử Hiên phút chốc lạnh như băng, 25 tuổi, chưa dám tát vào mặt như thế, đối với người đàn ông có thể thể diện là quan trọng nhất.


      Mặc Tử Hiên túm lấy tay Diệp Hân Đồng, ánh mắt sắc lạnh quét mặt , khí lả lơi vừa rồi biến mất.


      Diệp Hân Đồng cũng ý thức được là mình làm chuyện nên, mặc cho túm hề phản kháng.


      “Ở Hàn Quốc, chỉ với cái tát này, bị đuổi việc, vĩnh viễn xóa tên khỏi cục cảnh sát.” như cảnh cáo hay ám chỉ điều gì.


      xin lỗi, tôi cố ý.” Diệp Hân Đồng cúi đầu, .


      Mặc Tử Hiên giữ chặt khuôn mặt , sắc mặt từ từ trở nên hòa hoãn.


      “Nhưng đây là ở Trung Quốc, nếu như, chịu ngủ với tôi đêm, tôi xí xóa.” Giọng của thay đổi trở nên vô cùng gian ác, từ từ đưa tay lên miệng, hôn cái, chờ câu trả lời.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Cái Tát Đổi Cả Đêm



      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn , xấu hổ vừa rồi biến mất, cười khổ “Tôi đánh cái phải ngủ với đêm, cho rằng tôi cũng đói khát như chắc? Cùng lằm tôi cho đánh tôi hai cái.” Diệp Hân Đồng ra sức giật lại tay mình, chùi chùi quần áo.


      đánh .”


      Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn cái rồi nhắm lại, lồng ngực thẳng đứng, chút sợ hãi, giống hệt Lưu Hồ Lan lao tới pháp trường, biết rằng, trong chớp mắt bị thương, nhưng cam tâm tình nguyện tiếp nhận bàn tay .


      Mặc Tử Hiên nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo cũng tự ti, thấy chết sờn lòng cũng cố chấp, trong lòng sinh ra loại cảm tình.


      Đây là cảnh sát Trung Quốc sao? Trong người chảy dòng máu kiên cường, bị cưỡng dâm hai lần mà hề khổ sở hay tuyệt vọng, đối mặt với đau khổ sắp tới cũng bình tĩnh như thế.


      Diệp Thiếu Hoa rốt cuộc di truyền cho những cái gì?


      Mặc Tử Hiên hơi phiền não, nâng gáy , ngang ngược hôn lên môi , vì có vết xe đổ, đưa đầu lưỡi vào mà mút mát môi , đôi môi mềm mại được ngậm trong miệng như viên kẹo đường khiến càng khát vọng.


      Diệp Hân Đồng muốn tránh thoát, lại giữ chặt gáy khiến thể động đậy, cắn cũng tới lưỡi, Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay đập vào sau lưng .


      thô lỗ hôn, hơi thở mỗi lúc khàn đặc, hạ thân vô tình cọ xát vào bụng , nhanh chóng đẩy ra, cứ như vậy, sợ mình mê muội, phá hủy hết kế hoạch.


      Nhưng cơ thể nóng bỏng lại tự chủ được muốn đến gần , bụng dưới bành tướng khiến khổ sở, giống như liều thuốc tốt nhất lúc này.


      Lúc Mặc Tử Hiên có cảm giác thể nào cưỡng lại được hương vị của , cau mày buông ra.


      Phản ứng đầu tiên của Diệp Hân Đồng chính là mốt cho cái tát, giơ tay lên.


      là Hoảng tử, là đối tượng phải bảo vệ, lại dám nổi giận hay sao, bàn tay biến thành quả đấm từ từ rơi xuống. Môi bị mút mát phát đau, tên biến thái. Ngoài việc tỏ ra tức giận cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này hối hận vì nhận nhiệm vụ này, bảo vệ tên cặn bã như thế, ruột đến xanh ra mất.


      Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của , rất hài lòng với kiệt tác của mình.


      đánh , đánh cái tôi hôn cái.” vẫn bỏ được cái kiểu cười ma mãnh ấy.


      Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn, dùng mu bàn tay lau lấy lau để môi mình, xoay người, đến cửa phòng tắm lại liếc nhìn .


      “Người phụ nữ kia khi nào tới?” Diệp Hân Đồng quát lên.


      Mặc Tử Hiên nhíu mày, trầm tư tính toán “Nửa tiếng nữa thôi. Làm sao, định thay thế ấy? Tôi có thể bảo ấy quay về.”


      Diệp Hân Đồng lại lườm thêm cái nữa. muốn tranh luận thêm.


      vào phòng tắm khóa cửa lại.


      Trước tiên muốn tắm cái.


      Diệp Hân Đồng giơ cánh tay mình lên, ngửi cái rồi hạ xuống, cái tên kia hôm nay dùng nước hoa Dior, đúng là kẻ táo bạo, người cũng dính cái mùi này, muốn ói.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng cởi váy cùng bộ nội y đen xuống, mở vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa.


      Để tiện gội đầu, để vòi hoa sen cố định giá treo, nước bắn lên mảng tường thủy tinh, ngày càng nhiều.


      Diệp Hân Đồng quay về phía Mặc Tử Hiên, ánh mắt nhìn về hướng si mê, ngừng nuốt nước miếng, yết hầu liên tục chuyển động.


      Diệp Hân Đồng thoa xà phòng khắp người, đặc biệt là bộ phận mấu chốt, bôi xong lấy vòi hoa sen xả vào người.


      Nghiêng mắt nhìn ra ngoài, mặc vẫn nhìn làm gì, ánh mắt như có thể xuyên qua thủy tinh, nếu biết bên ngoài thể nhìn thấy bên trong, nhất định tưởng Mặc Tử Hiên thèm thuống nhìn , dáng vẻ như sắp chảy nước miếng đến nơi.


      Xà phòng người bị nước cuốn trôi, Diệp Hân Đồng lại đưa vòi hoa sen cố định lên , vắt mái tóc sang bên, đứng dưới nước, kỳ cọ lưng để cho dòng nước dịu dàng xối tấm thân mệt mỏi.


      lại quay ra Mặc Tử Hiên, sao vẫn nhìn , ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt . Diệp Hân Đồng vô tình bị ánh mắt đó làm cho đỏ mặt, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nơi đó của càng thêm khổng lồ.


      quả là tên đàn ông dễ kích động.

      Chương 34: Tắm Xong



      Trước mặt , dáng vẻ thướt tha mềm mại của thiếu nữ tắm, loay hoay các loại tư thế, vuốt ve, chà xát, thoải mái hưởng thụ nước ấm, hoàn toàn buông thả, hề làm bộ lại có bản năng tuyệt vời.


      Diệp Hân Đồng nằm mơ cũng nghĩ rằng miếng dán thủy tinh bị nước bắn vào trở nên trong suốt.


      Mặc Tử Hiên cũng ngờ là mình lại bị vóc dáng của mê hoặc, cần cố ý uốn éo lẳng lơ lại làm cho ham muốn mãnh liệt, ánh mắt từ bộ vị của lên , vốn định quay mặt giảm nhiệt lại bị đôi mắt trong sáng của hấp dẫn, cặp mắt trong vắt kia khiến như bị đặt trong cảnh giới sắp tới thiên đường, đẹp sao tả xiết, thể rời được mắt.


      Diệp Hân Đồng dùng khăn lau khô nước người, đến lúc phải mặc quần áo, tự nhiên quên mất là phải mang vào đó bộ.


      Ngửi mùi nước hoa bộ váy lúc nãy, thấy ghê tởm.


      rửa mặt, tẩy trang hết son phấn. Sửa sang lại mái tóc còn xoăn, ướp nhẹp để sau lưng. Sauk hi tẩy trang, cảm tưởng là hai người khác nhau.


      Mỹ phẩm quả nhiên là đồ tốt, có thể biến đen thành trắng, mắt trở nên to tròn, khuôn mặt to thành thon gọn, thảo nào mấy trang web đen đăng ảnh toàn những đại mỹ nữ.Trong lúc sửa sang lại, những giọt nước tường thủy tinh vẫn còn đọng.


      tắm rửa xong bước ra, Mặc Tử Hiên đứng ngay cửa.


      “Hèm”. hắng giọng cái.


      “Sao?” Diệp Hân Đồng cảm thấy là lạ.


      “Tôi vào trong tắm.” Mặc Tử Hiên chỉ chỉ phòng tắm cười kỳ quái “ có thể ngồi ở vị trí của tôi vừa rồi, chỗ đó nhìn nhất.”


      Diệp Hân Đồng nhíu đôi mày liễu, nghe hiểu gì.


      Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, chẳng lẽ là kia tới?


      Diệp Hân Đồng vội vàng chui vào phòng tắm. Đóng cửa lại, nhưng nhìn rất bên ngoài, phải làm sao? Chẳng lẽ xem màn ảnh rộng miễn phí?


      Lúc này vô cùng muốn chạy ra khỏi gian phòng này.


      Cửa phòng được mở, Vũ Văn Thành tay giơ lên cái túi đứng ngoài.


      Diệp Hân Đồng thấy là Vũ Văn Thành ra khỏi phòng tắm.


      “Tôi và vị hôn thê muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ?” Mặc Tử Hiên tựa cửa, giọng được tốt. Đặc biệt là nhìn thấy Vũ Văn Thành đẹp trai đến mức chính phải ghen tị.


      Diệp Hân Đồng kéo Mặc Tử Hiên ra, đứng trước mặt Vũ Văn Thành: “Sir, có việc gì cần giao sao?”


      Vũ Văn Thành im lặng lúc, nhét cái túi vào tay “Tôi vừa mua giúp bộ quần áo, bên trong còn có ít thuốc kháng viêm, chân chắc cũng chảy máu rồi, trong đó còn có đôi dép lê.”


      Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Vũ Văn Thành, trong lòng chợt cảm động.


      “Sếp…” cũng biết phải gì với Vũ Văn Thành vốn có thành kiến, cuối cùng kết lại câu “Cảm ơn .”


      Vũ Văn Thành dùng con mắt sắc lạnh liếc Mặc Tử Hiên, lại liếc nhìn căn phòng “Nếu tiện thay, có thể sang phòng tôi. Tôi đứng ở cửa chờ .”


      Mặc Tử Hiên đoạt lấy cái tùi “Vị hôn thê của tôi sao phải sang phòng thay quần áo?”


      Vũ Văn Thành thèm để ý đến Mặc Tử Hiên mà nhìn Diệp Hân Đồng: “Yên tâm , quanh đây tôi đều sắp xếp ổn thỏa, có vấn đề gì, có thể nghỉ ngơi hai ngày.”


      Cảm động nên lời, Diệp Hân Đồng đột nhiên có cảm giác muốn khóc, nghĩ được Vũ Văn Thành luôn luôn bất hòa với như nước với lửa lại có thể suy nghĩ chu đáo cho như thế.


      được .” Mặc Tử Hiên ra lệnh cho Diệp Hân Đồng. khó để thấy dang tức giận.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Tôi Ngủ Với



      Trong lòng mỗi người đều có thửa ruộng, mỗi tấc đất đều phải tính toán kỹ càng, sau khi cân nhắc phải trái, quyết định theo Vũ Văn Thành, lát nữa trong căn phòng này ‘hô mưa gọi gió’, sợ mình vô tội bị tổn thương, ngày mai lại đau mắt hột.


      Diệp Hân Đồng cầm lại cái túi từ tay Mặc Tử Hiên, quay ra cười ha ha với Vũ Văn Thành “Sếp, tôi với


      Mặc Tử Hiên tóm lấy tay Diệp Hân Đồng, khẽ nhíu mày, như thể quyết định của ảnh hưởng đến thành bại trong tương lai của , bộ dạng vô cùng nghiêm túc.


      “Diệp Hân Đồng, đừng quên trong vai vị hôn thê của tôi. Vị hôn thê của tôi sao có thể thay quần áo trong phòng người khác.”


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên cái “ xem tôi từ đầu đến chân trở thành như cũ rồi, còn ai nhận ra là vị hôn thê của Mặc tổng nữa?”


      tẩy trang khuôn mặt hoàn mỹ lại càng thêm mềm mại, chỉ khác là đôi mắt còn phong tình mà thôi. Trang điểm vào, giống ánh sao ban đêm, sáng chói khắp bốn phía, tẩy trang lại như hoa sen trong bùn, thanh lệ thoát tục.


      Mặc Tử Hiên buồn rầu : “Lát nữa có người, phải bảo vệ danh dự cho tôi.”


      Danh dự? có cái danh dự quái gì, ra càng là những kẻ thích làm chuyện xấu lại càng muốn người khác thấy mình trong sạch.


      “Yên tâm , tôi nghĩ bình thường, tự bản thân mình thấy trong sạch là được, bạn nữ vào phòng chơi hai giờ vấn đề gì. Còn nữa, vị hôn thê với vị hôn phu ở chung phòng cũng bình thường, vì chưa cưới.” cố ý cường điệu câu chưa cưới.


      có phòng, đều đầy rồi, vị hôn thê thân mến của tôi về phòng ngủ ”. lộ giảo hoạt.


      Diệp Hân Đồng hơi sửng sốt, nếu ở cùng phòng với Mặc Tử Hiên, quả tuổi thanh niên, cái bộ vị thường bành trướng như gà trống hiếu chiến của , cấm được, hơn nữa Vũ Văn Thành lại bố trí an toàn xung quanh rồi, có thể rảnh rang nghỉ ngơi hai ngày.


      Nghĩ vậy, dịu dàng đặt tay lên vai Vũ Văn Thành, như bị điện giật thân thể cứng ngắc.


      Diệp Hân Đồng đẩy Vũ Văn Thành , cười hì hì “Sếp, hôm nay tôi ngủ với ”.


      Tim Vũ Văn Thành đập thình thịch, mặt cũng hơi đỏ, đầu ong ong nghĩ được gì, chỉ liên tục lặp lại lời của ‘sếp, hôm nay tôi ngủ với ’.


      Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành tươi cười khỏi trong mắt phát ra luống khí lạnh băng, mím chặt môi hề vui vẻ xoay người vào cửa.


      ‘Rầm’ cửa bị đóng sầm lại.


      khoảng 100m là phòng của Vũ Văn Thành, mở cửa, để Diệp Hân Đồng vào, còn mình vẫn đứng ngoài cửa.


      vào thay quần áo , tôi ở ngoài cửa chờ.” Nhiệt độ 10 độ lúc này của cảm giác thoải mái.


      Vũ Văn Thành còn biết kiềm chế, ít nhất cũng nguy hiểm.


      Diệp Hân Đồng vào trong phòng, thấy chậu gỗ để ngâm chân ngay trước ghế sofa, trong lòng có cảm giác khác thường, chiếc chậu này thấy có trong phòng Mặc Tử Hiên, chẳng lẽ là cố ý mang đến?


      Diệp Hân Đồng lấy quần áo trong túi giấy ra, chiếc áo rộng màu vàng cùng chiếc quần jean xanh dương đậm, còn có đôi dép và thuốc kháng viêm, cồn i-ốt bên trong.


      ấm áp dâng lên trong lòng Diệp Hân Đồng, biết vì sao, kể từ khi nhận nhiệm vụ đến giờ lại cảm thấy Vũ Văn Thành là lạ, nhiều lần khiến cảm động.

      Chương 36: Người Phụ Nữ Bí Mật



      Diệp Hân Đồng thay quần áo xong, mở cửa ra, Vũ Văn Thành đứng bên ngoài vẫn là cái vẻ mặt 10 độ ấy.


      “Ngâm chân chưa? Cái đó tôi mang tới, ngâm chút . Chân bị phồng rộp lên rồi.” Vũ Văn Thành vừa vừa vào.


      Diệp Hân Đồng nhìn thấy xinh đẹp qua cửa, gì sánh được, ba vòng cuồn cuộn tuyệt đối có thể khiến người ta buồn muốn chết, bước cũng thướt tha mềm mại, chiếc giày cao 7cm ở chân ta vẫn thản nhiên như chân mình vậy.


      Diệp Hân Đồng có trực giác ta vào phòng Mặc Tử Hiên, may sớm, nở nụ cười may mắn từ từ đóng cửa lại.


      Lúc quay lại, Vũ Văn Thành đổ nước vào bồn ngâm chân.


      Trong lòng lại lên cảm giác là lạ.


      “Sao lại tốt với tôi như vậy, ràng trước đây…” Diệp Hân Đồng đến trước mặt .


      ràng cái gì?”


      “Chúng ta hề hòa thuận.” ra muốn là trước kia luôn nhằm vào tôi, nhưng lúc này, lại có cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, có lẽ, trước kia là do đủ tốt.


      “Đừng linh tinh.” hạ thấp giọng, hơi dịu dàng “Ngâm chân trước .”


      Diệp Hân Đồng ngồi vào ghế sofa, để chân vào chậu, nước ấm luồn qua bàn chân là thoải mái.


      “Đối với cấp dưới nào làm nhiệu vụ cũng đều như vậy à?” Diệp Hân Đồng đột nhiên hỏi.


      Vũ Văn Thành ngẩn người “Các bảo vệ nhân dân, còn tôi có trách nhiệm bảo vệ các .” xong, Vũ Văn Thành muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, cái gì cũng tốt, trừ da mặt quá mỏng, biết cách biểu đạt mình.


      ………………………………………………….


      Mặc Tử Hiên ngồi ở đầu giường, trong lòng tức giận vì được thỏa mãn, đột nhiên có tiếng gõ cửa, trong phút chốc cho là Diệp Hân Đồng quay lại.


      Chạy ra mở cửa, thấy mỹ nữ thất vọng tràn trề.


      “Mặc thiếu, lâu gặp” mỉm cười như hoa, ánh mắt như tơ.


      Từ trước đến giờ Mặc Tử Hiên chưa hề cự tuyệt mỹ nữ nào, thế mà lúc này lại chút hứng thú, hưng phấn bước lên trời khi nhìn thấy thân thể Diệp Hân Đồng vừa rồi hoàn toàn biến mất, nơi đó ngừng công kích, u buồn sầu não.


      “Đề Na, xin lỗi, về trước , tối nay tôi liên lạc lại với .”


      Đề Na ôm cổ , cơ thể mềm mại như xương cuốn lấy “Thế là sao? Chúng ta ở Hàn Quốc tạm biệt nhau hơn năm rồi, em rất nhớ


      tựa vào người Mặc Tử Hiên, lơ đãng đẩy vào phòng, đôi môi thỉnh thoảng chạm vào mặt , ánh mắt mê hoặc, nước hoa người cũng đủ quyến rũ giác quan của đàn ông, nếu là năm trước, Mặc Tử Hiên đè lên mà điên cuồng , nhưng mà, lúc này tâm tình phiền não chẳng hề thấy thú vị.


      kéo tay Đề Na ra.


      “Hôm nay tôi hơi mệt, để hôm khác .”


      Đề Na tức giận, tiếp tục cười cợt quyến rũ “Kim Lệ Châu lại có ở dây, sợ gì chứ? Cận vệ của cũng có?”


      Mặc Tử Hiên thoáng tia lạnh nhạt rồi biến mất, nở nụ cười ma mãnh “Kể cả hai người bọn họ ở đây, nếu tôi muốn chơi phụ nữ cũng ảnh hưởng.”


      “Vậy sợ gì chứ?” Đề Na uốn éo người Mặc Tử Hiên, ngón tay qua lớp áo vuốt ve thân thể tráng kiện của “Người ta luốn nhớ dũng mãnh của , kể từ khi chia tay, tìm được ai tốt hơn.”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười thâm hiểm “Lão Đàm đâu? Cái kia của tương đối lớn, cũng thỏa mãn sao?”


      Để Na ngẩn người chút cười lạnh “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân điều vào quân đội ư?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :