1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thâm Độc Xảo Trá



      Mặc Tử Hiên đột nhiên căng thẳng, thoáng tia lo lắng, lập tức bật dậy khỏi ghế salon ra mở cửa.


      Ngoài cửa là phục vụ mặc áo sơ mi trắng, tay bưng đĩa trái cây, Diệp Hân Đồng hồ nghi liếc mắt nhìn vào bên trong căn phòng, người đàn ông vẻ mặt đưa đám quỳ mặt đất, bộ dạng chán chường rất thê thảm.


      “Ai bảo ngươi gõ cửa?” quát tên phục vụ, ánh mắt đằng đằng sát khí làm kinh ngạc.


      “Rầm!” Mặc Tử Hiên xoay người vào đóng mạnh cửa.


      Phục vụ ngơ ngác nhìn Diệp Hân Đồng rồi đưa đĩa hoa quả cho .


      Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn cánh cửa khép chặt, trong lòng có chút lạ lẫm.


      Mặc Tử Hiên lúng túng trở lại ghế salon, nhìn người đàn ông trước mặt bằng con mắt sắc lạnh.


      “Tôi muốn 10% cổ phần trong tay ông.” thẳng.


      Ánh mắt ông ta càng thêm buồn bã, “Mặc tổng, như vậy khác gì khiến tôi khuynh gia bại sản? Tôi còn muốn dưỡng già.”


      Ông ta lê gối đến trước mặt Mặc Tử Hiên, giật giật ống quần .


      Mặc Tử Hiên cúi người nhìn, phong thái nghiễm nhiên vương giả.


      “Tôi mua với giá thị trường”


      Người đàn ông thoáng tia hi vọng.


      “Nếu ông có thể thuyết phục những người khác bán cổ phần cho tôi, tôi cũng chiết khấu 2% cho ông, còn để ông ngồi vững ghế quản lý phòng thị trường.”


      “Có ? Vậy cảm ơn Mặc tổng, tôi nhất định làm tốt.” Ông ta cảm động thiếu nước rơi lệ.


      Mặc Tử Hiên đỡ ông ta từ đất dậy nở nụ cười: “ Chú Viên, sau này lúc tôi có ở Trung quốc, công ty vẫn cần chú, có vài vị tri lặt vặt, chắc chú biết phải xử lý ra sao?”


      “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Khuôn mặt già nua của Viên Mông Khải có chút lúng túng, miễn cưỡng nở nụ cười cứng nhắc.


      Mặc Tử Hiên cầm bản hợp đồng bàn đưa vào tay Viên Mông Khải: “Ký thôi?”


      Khuôn mặt tươi cười của lại gây áp lực lớn cho ông, như thể sau tiếng cười ấy là ngàn vạn mũi dao.


      Viên Mông Khải thể ký.


      Ký xong.


      Mặc Tử Hiên cầm hợp đồng tay liếc nhìn, mỉm cười với Viên Mông Khải: “Chú Viên vất vả rồi, tôi tiễn.”


      Viên Mông Khải lúng túng cười, lấy ca vat ghế sofa, lui về phía sau cúi đầu cúi người rồi vội vàng mở cửa ra.


      Cửa đóng lại.


      “Thiếu gia, tôi hiểu, vì sao cậu lại muốn giữ lại lão hồ ly kia?” Lão Kim nghi ngờ hỏi.


      Mặc Tử Hiên đứng lên, cầm ly thủy tinh dài sạch từ trong tủ ra, rót rượu đỏ vào đó, qua ly rượu, cả thế giới nhuốm màu đỏ, nở nụ cười thâm hiểm, kín như bưng, nhưng tự tin như thể mọi thứ đều trong lòng bàn tay.


      “Chúng ta cần kẻ thâm độc xảo trá làm việc thay, mà chuôi của vĩnh viễn nằm trong tay ta.” Mặc Tử Hiên cúi đầu nhấp hớp rượu, từ từ thưởng thức hương vị của nó.


      Lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng xoay tròn có quy luật, hưởng thủ cảm giác nắm thóp kẻ khác. “Hơn nữa, trong tay có nhiều đầu mối mấu chốt, tôi vừa tới TQ, cần dẫn đường.” bình thản bổ sung.


      xong, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng để ly rượu xuống.


      “Gọi Diệp Hân Đồng vào , ấy vẫn đứng ở cửa.” Ánh mắt lơ đãng của toát lên ánh quan tâm.


      Lão Kim hơi nhíu mày: “Thiếu gia, tôi cảm thấy cậu đối với ấy được bình thường, ấy là…”


      Mặc Tử Hiên khoát tay, ý bảo ông đừng nữa.


      đột nhiên cũng có chút phiền não: “Tôi tự biết, ông chỉ cần làm như tôi bảo. Gọi ấy vào .”

      Chương 18: Nguyên Nhân Gì



      Diệp Hân Đồng bưng đĩa trái cây vào, đặt đại lên bàn, phát ra tiếng va chạm lớn.


      trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, vẩy vẩy tay bưng cái đĩa tê cứng.


      “Sao thế?” Mặc Tử Hiên đột nhiên kéo tay , lòng bàn tay ửng đỏ.


      “Phù, phù phù”. nghiêm túc thổi.


      nhanh chóng rụt tay lại “ làm cái gì thế?”


      xin lỗi, để chờ lâu, lần sau như vậy nữa.” cười nham hiểm ấn ngồi lên sofa. Sau đó dùng que xiên miếng dưa hấu đưa đến bên miệng .


      Diệp Hân Đồng chợt nghĩ, chỗ này có vẻ rất xa xỉ, lại liên tưởng đến số tiền 638 đồng phải trả thay .


      “Tôi muốn ăn.” Diệp Hân Đồng mở tay , lấy hóa đơn từ trong túi ra nhét vào, đưa đến trước mặt , kèm nụ cười rực rỡ: “Chà, trước tiên trả số tiền này cho tôi.”


      hơi kinh ngạc, rất nhanh nhớ lại “ xin lỗi, tôi quên trả tiền”.


      Mặc Tử Hiên lấy từ trong ví ra 10 tờ tiền, đưa vào tay “Số dư xem như lợi tức”


      Diệp Hân Đồng cầm tiền ngẩn người chút, rồi cúi xuống đếm 7 tờ, chỗ còn lại để lên bàn, sau đó lấy thêm 62 xu tiền lẻ đặt lên đó.


      cần, thiếu gia tôn quý, có thể được chưa?” Diệp Hân Đồng đứng lên khỏi ghế sofa, giọng vô duyên vô cớ buồn bực.


      Mặc Tử Hiên đưa gương mặt tuấn tú về phía mặt .


      “Sao thế? Giận à?”


      Diệp Hân Đồng vui đứng trước mặt, nghi ngờ nhìn vào mắt .


      rốt cuộc là ai?”


      “Tại sao tự nhiên lại hỏi thế?”


      “Người đàn ông vừa rồi tôi biết, ông ta từng xuất thời báo kinh tế, trong mười doanh nhân kiệt xuất, dạng người như ông ta tại sao phải quỳ gối trước mặt ? phải là giả mạo à?”


      Mặc Tử Hiên hề tức giận, dịu dàng với : “Tôi chưa từng với tôi là giả mạo.”


      Diệp Hân Đồng ngược lại hú hồn, dám tin chỉ tay vào mình: “Vậy sao cấp lại phái tôi tới bảo vệ ?”


      muốn biết vì sao ?”


      Diệp Hân Đồng trợn mắt, chờ đợi Mặc Tử Hiên .


      dịu dàng cười, khuôn mặt đẹp trai có ma lực nghiêng thành: “Bởi vì tôi cầu.”


      Diệp Hân Đồng cười khổ, đương nhiên tin “Tại sao lại muốn cầu tôi? Vì tôi đặc biệt xinh đẹp hay là ngày nào cũng quá rảnh rỗi?”


      “Bởi vì…”


      chờ xem ta gì.


      “Chúng ta có tiền duyên đứt đoạn”


      “Stop”


      Diệp Hân Đồng lắc đầu cái, biết là càn rỡ, dạng đại thiếu gia phong lưu như ngoài lời ngon tiếng ngọt, ba hoa chích chòe chả có gì nghiêm chỉnh.


      “Vậy phải cảm ơn cứu tôi khỏi phải nghỉ việc rồi.” nhếch môi nhưng phải cười, tiếp “ á!”


      Mặc Tử Hiên quay người lại, nằm ghế salon, hề có ý .


      đến đây rồi, tôi biểu diễn lại, đảm bảo chưa từng xem qua.”


      Bộ dạng của rất gian xảo, vắt chéo chân lên kiêu ngạo chịu được.


      Lão Kim lui ra ngoài tiếng động.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc ngồi lại lên ghế salon.


      Mặc Tử Hiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi ở đây, cái đó người biểu diễn dùng”


      Biểu diễn cái gì mà dùng ghế salon?


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ ngồi bên cạnh , giữ khoảng cách khá xa.


      cầm chiếc ly sạch rót rượu đỏ, dịch gần vào 50cm.


      “Uống chút rượu trấn an, tôi sợ lát nữa chịu nổi.”


      nhếch miệng, vô cùng gian trá.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Màn Biểu Diễn Hảo Hạng



      Cửa mở ra, ba vô cùng xinh đẹp từ cửa bước vào, mặc ba mảnh áo lót màu vàng kim, đen, đỏ lóe lên ánh kim tuyến sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta mơ màng.


      Quay người lại, những chiếc mông đầy đặn quấn dây xung quanh như như .


      Thấy mấy ăn mặc như vậy, Diệp Hân Đồng há mồm, cằm như muốn rơi ra, là phụ nữ còn như thế, có thể tưởng tượng được đám đàn ông nước dãi chảy đầy đất thế nào.


      áo đỏ đưa thực đơn vào tay Mặc Tử Hiên, làn da trắng nón là những cái móng tay đen sì, lẳng lơ chạm vào Mặc Tử Hiên trông rất phõng đãng.


      Diệp Hân Đồng liếc nhìn Mặc Tử Hiên, ta cũng biết cách hưởng thụ phụ nữ đẹp nha.


      Mặc Tử Hiên tiện tay đưa thực đơn vào tay Diệp Hân Đồng, mỉm cười : “Hôm nay dẫn đến xem biểu diễn, là nhân vật chính.”


      Diệp Hân Đồng đặt ánh mắt lên thực đơn, con ngươi thiếu chút rơi xuống.


      Trời ạ.


      1. Múa thoát y


      2. Múa cột


      3. Quyển quyển


      4. Cực phẩm nội công


      5. Xxx


      hiểu ý nghĩa là gì? Quyển quyển là cái gì? Xxx là cái gì? Nhìn chi phí phía sau, mỗi cái cao hơn, xxx đương nhiên hơn 1 vạn.


      “Tôi nghĩ là tôi thích xem cái này.” thả thực đơn lên bàn.


      “Sao? dám nhìn?” Mặc Tử Hiên cố ý cợt nhả.


      cười “Tôi có gì mà dám? Trừ cái đầu tiên, biểu diễn cho chị xem coi.”


      Mặc Tử Hiên hơi kinh ngạc nhìn .


      Diệp Hân Đồng liếc cái “Xót tiền bây giờ thôi.”


      nghĩ kinh ngạc vì tiếc tiền, nhưng…


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười, nằm vật xuống ghế, lắc lắc ly rượu đỏ “Các bắt đầu


      Tiếng nhạc nổi lên, bọn họ chọn loại nhạc nhàng có tiết tấu, ba người đẹp đến góc kéo màn sân khấu ra, hai cây cột sắt tưởng ở đâu, hóa ra bên trong có sẵn.


      nào cũng đôi mắt nai tơ hấp dẫn, ôm lấy chiếc cột sắt, chơi đùa như rắn, thân thể mềm mại uốn quanh, thỉnh thoảng lại bay lên trời, có lúc lại như bươm bướm bay lượn, xoay tròn hạ xuống đất, bắp đùi trắng nõn trơn mịn lộ ra, xoay quanh, bộ vị lúc lúc .


      May là bỏ qua màn thoát y, nếu lúc này muốn thổ huyết.


      Tiếng nhạc kết thúc, điệu múa bốc lửa cuối cùng cũng hết. tiếng nhạc saxo vang lên.


      Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên cái, hai chân vắt lên nhau, ly rượu đỏ trong tay, bình tĩnh ghé mắt quay lại nhìn .


      nở nụ cười tươi sáng “Xem tiếp , còn đặc sắc hơn”


      Màn tiếp theo là Quyển quyển.


      Diệp Hân Đồng hiểu là cái gì? Cho nên trợn mắt mà xem.


      khí giữa bọn họ vô cùng ám muội, hai mặc áo lót màu vàng kim và màu đỏ hôn nhau, áo đen ở đằng sau nhảy vũ điệu mê người, đột nhiên cởi áo lót của mặc màu đỏ, chiếc áo rơi xuống đất, mặc chiếc vàng kim hôn dọc xuống.


      Diệp Hân Đồng cứng lưỡi, xoay người đối mặt với Mặc Tử Hiên.


      “Này” gọi Mặc Tử Hiên, định lại thôi, hai má ửng hồng.


      “Hả?” Mặc Tử Hiên vịn vai Diệp Hân Đồng, ghé mặt lại, tầm mắt vẫn rời ba kia, con mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.


      Chương 20: Vậy Là Cái Gì



      Diệp Hân Đồng nhìn bộ dạng thưởng thức của cảm thấy ghê tởm.


      “Quyển quyển là cái gì?”


      chậm rãi xoay đầu, thầm bên tai : “Kéo kéo”


      Hóa ra là loại biểu diễn đó. “Tôi muốn xem, chuyển xuống loại 1” nghĩ lại, mấy trò biểu diễn nơi này chẳng có gì tốt lành, “Cực phẩm nội công là cái gì?”


      la”


      Diệp Hân Đồng nhíu mày: “Vậy là cái gì?”


      “Là phụ nữ dùng phía dươi để biểu diễn”


      kích động muốn đập đầu vào tường “Thế còn cái cuối cùng?”


      Mặc Tử Hiên nhìn gian ác, tay phất qua mặt dịu dàng đỡ lấy, Diệp Hân Đồng cương quyết tránh.


      “Cùng nhau chơi đùa! có thể tùy chọn , chọn tôi cũng được.”


      Ngất.


      Diệp Hân Đồng mất bình tĩnh đứng lên “ thích chơi mình. Tôi đứng ngoài cửa chờ.”


      trừng mắt liếc , xoay người ra cửa.


      nhanh chóng tóm được tay “Được rồi được rồi, tôi bảo bọn họ dừng lại”


      quay về phía mấy nữ nhân cởi sạch, giọng lạnh lùng: “Các xuống


      Hồng Y cầm đầu chu đôi môi đỏ mọng “Người ta nghe á…, rồi sao lại còn đổi ý?” Đôi mắt lúng liếng hết sức phong tình, đàn ông nhì thấy chẳng quản được hạ thân của mình.


      Diệp Hân Đồng ngăn trước mặt Mặc Tử Hiên “Này, có tin tôi gọi đội cảnh sát tảo hoàng (càn quét tệ nạn) tới bắt hết các .”


      Hồng Y méo miệng cười, hai tay khoanh dưới bộ ngực, nơi nào đó bị ép lồi ra “Gọi , chị em chúng tôi nhiều lần rồi, cũng chẳng phải lần đầu sợ”


      Mẹ nó, lại còn loại vô liêm sỉ như thế nữa sao?


      Diệp Hân Đồng cứng lưỡi.


      “Các , các tiết mục phía dưới tôi đều trả tiền.” Mặc Tử Hiên kiêu ngạo , đôi tay đặt vai Diệp Hân Đồng, xoay người lại.”


      Diệp Hân Đồng chuẩn bị ra mở cửa.


      Quả nhiên, mặt mấy kia trở nên nịnh bợ kinh khủng.


      “Vậy cảm ơn, chị em chúng tôi còn có thể ra sân, nếu cần hãy call chúng tôi.” Gặp được ông chủ hữu tình hào phóng như vậy, bọn họ đương nhiên phải nịnh bợ khéo.


      Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.


      Diệp Hân Đồng vừa mới mở cửa liền .


      Mấy cảnh sát mặc thường phục xông vào, thiếu chút nữa xô ngã . trong số đó dí súng về phía , lật ngược thẻ tên dõng dàng : “Tảo hoàng đây, ôm tay lên đầu, ngồi xổm xuống.”


      “Hả?” Diệp Hân Đồng lúng túng muốn hộc máu. đường hoàng là cảnh sát tự nhiên bị tảo hoàng dẫn , nếu tin này truyền ra, làm gì còn mặt mũi nào.


      Đều do tên đại thiếu gia phong lưu kia.


      Diệp Hân Đồng ngồi xuống bên cạnh quay đầu trừng mắt với Mặc Tử Hiên. Ánh mắt đằng đằng sát khí.


      Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, cũng lúng túng, nháy mắt ra dấu với .


      Diệp Hân Đồng hiểu ý muốn gì? tức giận cúi đầu.


      Mặc Tử Hiên yên lặng quay sang Diệp Hân Đồng, cọ cọ bả vai vào vai .


      “Làm gì?” Diệp Hân Đồng thào.


      với đồng nghiệp là ở đây thi hành công vụ để bọn họ tha cho chúng ta.” Mặc Tử Hiên cũng thầm.


      Diệp Hân Đồng liếc cái, uất ức biết làm gì. Mặt xám ngoét như gan lợn. theo Mặc Tử Hiên chẳng có chuyện gì tốt.


      “Suỵt suỵt!” Diệp Hân Đồng giọng lôi kéo chú ý của đồng nghiệp.


      “Đừng ”. Hiển nhiên người đó chẳng thèm để ý đến , nhìn với ánh mắt hung thần ác sát ghét bỏ.


      Diệp Hân Đồng lại trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.


      , nhanh a.” Mặc Tử Hiên dùng khẩu hình.


      Diệp Hân Đồng đứng lên kéo đồng nghiệp “Tôi là đồng nghiệp…, tôi có thẻ công vụ ở đây.”


      Người đồng nghiệp kia nhìn Diệp Hân Đồng từ xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Cấp của là ai?”


      “Vũ Văn Thành”


      “Bảo ta gọi điện thoại cho tôi.”


      Vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng băng giá của Vũ Văn Thành, Diệp Hân Đồng ràng thấy hối hận.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Ấy Là Biệt Phái



      “Vâng, vâng, được, tất nhiên” Người đồng nghiệp tán thưởng, sắc mặt hòa hoãn, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hân Đồng kèm theo nụ cười kỳ quái.


      “Chúng tôi được chưa?” Diệp Hân Đồng yếu ớt hỏi.


      “Bọn họ có thể , cấp bảo chờ chút”. xong, trừng mắt nhìn ba mỹ nữ “Các mặc quần áo vào theo chúng tôi.”


      Mặc Tử Hiên tới bên cạnh Diệp Hân Đồng “Có cần tôi giải thích với sếp ?”


      Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm , thở dài cái, bất đắc dĩ trả lời: “Quên . ra ngoài đừng ra, chờ tôi.”


      Rất nhanh, Vũ Văn Thành chạy tới, sắc mặt lạnh như núi băng.


      Diệp Hân Đồng nhìn thấy lập tức đứng lên, như đứa nhóc cúi đầu dám nhìn thẳng.


      Lần này mất thể diện, kể cả có mắng khó nghe cũng dám gì.


      Vũ Văn Thành đứng trước mặt nhìn rất lâu.


      càng gì, trong lòng càng căng thẳng. Nắm tay cũng ướt mồ hôi.


      rốt cuộc nghĩ gì thế?” đột nhiên hỏi, giọng lạnh lùng nghiêm túc.


      Diệp Hân Đồng liếc trộm cái, thấy bộ mặt nghiêm túc núi băng kia, lại lập tức cúi xuống.


      “Mặc Tử Hiên muốn tới, là hộ vệ ta, tôi phải theo, sau đó… Đúng lúc gặp phải tảo hoàng, ra giống như nghĩ.” cũng biết giải thích thế nào, cảm giác hơi đuối lý, chính muốn xem, thực đơn cũng do chọn.


      “Tôi ý đó, cái nhiệm vụ bảo vệ này, có thể đảm nhiệm được ?” đột nhiên trở nên dịu dàng, quan tâm.


      Diệp Hân Đồng nhìn , do dự chút rồi ưỡn ngực “Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”


      “Đừng quật cường như vậy được ?”


      “Hả?” Diệp Hân Đồng tưởng mình nghe lầm, giọng ta sao lại dịu dàng với mình như vậy.


      ra ngoài , tôi thể điều , nhưng phải người cận kề bảo vệ.” Vũ Văn Thành bất đắc dĩ .


      Bảo vệ ?


      “Còn nữa…”


      Diệp Hân Đồng đôi mắt to trắng đen ràng nghi hoặc nhìn , trước đây thường thẳng với , mặc dù tàn nhẫn đếm xỉa đến tự ái của , rốt cuộc còn cái gì? Khiến muốn lại thôi? Hơn nữa, khuôn mặt trắng nõn kia lại đỏ lên.


      “Thôi, ra ngoài .” cuối cùng vẫn lựa chọn ra.


      “A”. Diệp Hân Đồng tới cửa, đột nhiên nghĩ đến chuyện, quay lại hỏi: “Sir, Mặc Tử Hiên mà tôi bảo vệ thực là Hoàng thất à?”


      “Cháu trai duy nhất của Lý Trí vương, nghe sau khi kết hôn với con của tổng thống lên ngai vua.”


      “Thế, tại sao lại phái tôi bảo vệ? Tôi cứ tưởng ta là giả.” Diệp Hân Đồng bước mấy bước về phía Vũ Văn Thành.


      “Tôi cũng băn khoăn như vậy, tại ai biết thân phận ta, nhưng chỉ cần tin tức truyền ra, gặp nguy hiểm. Hãy bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương nữa. Còn nữa…”


      Lại còn nữa? ta rốt cuộc muốn gì?


      Vũ Văn Thành khẽ cau mày, như thể hạ quyết tâm: “Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, về nhà , bác có chuyện muốn với .”


      “Mẹ tôi? Mẹ tôi có gì muốn với tôi? Còn nữa, sao biết?” Diệp Hân Đồng cảm thấy khó tin.


      Vũ Văn Thành mặt đỏ hơn “Đến lúc đó biết, mau ra , Mặc Tử Hiên vẫn chờ bên ngoài đấy, chú ý an toàn.”


      Diệp Hân Đồng hồ nghi quay đầu lại, cảm thấy là lạ, Vũ Văn Thành chưa bao giờ hiền hòa với như vậy.

      Chương 22: Say Rượu Mất Lý Trí



      Diệp Hân Đồng chui vào xe của Mặc Tử Hiên đỗ bên đường cái.


      Mặc Tử Hiên nhiệt tình khoác tay lên vai , mặt cách phạm vi an toàn.


      “Cấp làm khó chứ?”


      Diệp Hân Đồng nhớ tới kỳ quái của Vũ Văn Thành, trong lòng có cảm giác khác thường. Lại thấy cái tay Mặc Tử Hiên, nổi giận.


      “Này. Sau này muốn thành vua cũng phải ra dáng đàn ông chút, đừng có lúc nào cũng động tay động chân với phụ nữ.”


      hơi lạnh lùng “Ai với tôi quân vương kiêu ngạo, chỉ cần tôi cưới Kim Lệ Châu, trở về Hàn Quốc, mà ở lại làm thương nhân Trung Quốc, chuyện của tương ai, ai trước được.”


      “Dù sao, quan hệ nam nữ bừa bãi, ra vào mấy chỗ ăn chơi đàng điếm đó là ra gì rồi, nếu người của Hoàng thất mà biết, chắc chắn bị phạt.”


      Ánh mắt sáng ngời của trở nên ảm đạm, như thể đắm chìm trong bi thương khó tả “ đâu, được thừa nhận huyết thống hoàng thất, bọn họ chờ chế giễu rồi”


      “Vậy phải thành truyện cười à.” dường như cảm thương thay cho phải làm được tốt nhất, để bọn họ dám xem thường, trở về kết ôn, ổn định vị trí tối cao.” vô cùng nghiêm túc .


      “Phì”. phì cười, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu tóc đen của , giọng cưng chiều: “Tôi đùa đấy, gặp được người đáng , hoa gặp hoa nở, tổ mấu (bà nội) vô cùng tôi, che chở cho sai lầm của tôi, cậu dám làm gì tôi chứ.”


      Cho nên ta mới sống kiểu bốc đồng như vậy?


      Diệp Hân Đồng hất tay ra, liếc cái, quay ra nhìn cửa sổ.


      tựa người vào , cợt nhả chỏ ngón tay vào lưng “Sao? Giận rồi à? Tôi dẫn trút giận.”


      muốn mà trút, tôi biến thái như .” Lưng Diệp Hân Đồng vẫn bị áp sát.


      Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Lão Kim, xe đột nhiên quay đầu.


      “Tôi muốn đâu, chẳng lẽ ?”


      Diệp Hân Đồng quay lại nhìn, sao ta lại đáng ghét như vậy.


      “Tôi với tỉ thý chút, nếu thắng, hôm nay tôi ở nhà đâu.” dường như sớm có mưu đồ, vô cùng tự tin.


      “Tỷ thí cái gì?’


      lộ ra tám răng “Tửu lượng. thắng, tôi ở nhà, thua, tôi dấn đến chỗ kích thích hơn.”


      Diệp Hân Đồng liếc “Tửu lượng của tôi tốt”


      ly tôi hail y”


      Diệp Hân Đồng cúi đầu nghĩ ngợi.


      “3 ly”. khoa tay múa chân ba, mặt đột nhiên trở nên trong sáng.


      “Được. Chỉ cần vui vẻ.” mỉm cười, đôi tay đặt tay .


      Diệp Hân Đồng rút tay về, ‘hoa tâm đại củ cải’ (kẻ vô cùng phong lưu), chút hứng thú cũng có.


      Thời gian trôi qua rất nhanh, trong phòng Mặc Tử Hiên có rất nhiều loại rượu, rượu đỏ, rượu trắng, bia cùng các loại có màu sắc trái cây.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn bàn, định uống say mới thôi chắc?


      đặt ba hàng ly rượu bàn, mỗi hàng bốn ly.


      muốn uống rượu gì trước?” ngồi xuống bình tĩnh hỏi.


      Diệp Hân Đồng nhìn lượt, nghĩ ngợi, bia lượng cồn thấp nhưng trướng bụng, Bạch Cửu nồng độ quá cao, ba chén say, rượu đỏ vậy.


      chỉ rượu đỏ. Mặc Tử Hiên rót đầy các ly, làm động tác cụng.


      Diệp Hân Đồng ngồi đối diện, cầm ly lên uống.


      xem có thể nào say rượu mất lý trí ?” Mặc Tử Hiên đột nhiên mở miệng.


      “Phụt!” Hớp rượu vừa uống phun ra, nhớ lại lần đầu tiên khốn khổ của mình.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Tôi Nghĩ Là Tôi Muốn



      Diệp Hân Đồng che miệng, nhìn Mặc Tử Hiên, chiếc áo sơ mi màu xanh dương của bị nhuộm đỏ.


      cầm khăn giấy bàn lau miệng.


      xin lỗi, ai bảo càn.”


      hề tức giận, ngón tay thon dài tuyệt đẹp thư thả cởi cúc áo sơ mi, nụ cười mặt rất gian tà “ sao, phản ứng mạnh quá đấy? Hay là, từ lâu hi vọng tôi cởi quần áo trước mặt ?”


      uống .” Diệp Hân Đồng cầm ly rượu đỏ để trước mặt .


      cởi chiếc áo sơ mi màu xanh dương ra, bên trong là chiếc áo lót bó sát cơ thể cường tráng, đặc biệt là cơ ngực, cơ bụng tráng kiện của .


      biết vì sao, mặt Diệp Hân Đồng hơi nóng, có lẽ là do uống rượu.


      Mặc Tử Hiên nhận lấy ly rượu, nhìn ánh mắt nóng bỏng như thể biển rộng mặt trời mọc lên, sáng lạn chói mắt.


      ực cái cạn. lãng phí giọt, động tác tuyệt đẹp.


      Diệp Hân Đồng lại đưa lên ly, như thể nhìn uống là loại hưởng thụ, lời nào, lật tay giơ chân quả nhiên có nét ưu nhã của hoàng tộc cao quý.


      Uống xong 3 ly rượu, Mặc Tử Hiên đột nhiên đứng dậy, chạy như bay đến phòng tắm.


      làm sao vậy?” Diệp Hân Đồng cũng chạy theo.


      Mặc Tử Hiên văn vòi nước bồn rửa mặt, cầm chiếc khăn sạch vò qua.


      Diệp Hân Đồng nhếch môi, nụ cười duy trì mặt, vui mừng kèm đắc ý. “ say à?”


      “Tôi .” Mặc Tử Hiên ra khỏi phòng tắm, tiếp tục ngồi ghế.


      Diệp Hân Đồng mặt mày hớn hở xoay người, chuyện cũng ngọng ra rồi, còn say.


      Diệp Hân Đồng ngồi ở đối diện, lại đem ly rượu giơ trước mặt .


      “Vừa rồi tôi uống trước, bây giờ đến lượt .” Ánh mắt giảo hoạt như ánh sao, sáng chói xinh đẹp.


      Mặc Tử Hiên khổ sở nhạn lấy rượu. Do dự biết nên uống hay .


      “Uống ……! Uống nhanh” Diệp Hân Đồng thúc giục.


      Mặc Tử Hiên nhắm mắt, ly trôi vào bụng, nhíu nhíu mày, ánh mắt có tiêu cự.


      Diệp Hân Đồng vội vàng lấy thêm ly, Mặc Tử Hiên đón lấy nhưng trượt.


      “ha ha ha, say rồi, ha ha ha, Mặc Tử Hiên, tửu lượng của còn bằng tôi.” Diệp Hân Đồng hi ha cười nhạo.


      lại đứng lên che miệng vào phòng tắm. Tiếng nước chảy lại truyền đến.


      “Ọe…” Trong phòng tắm phát ra tiếng nôn mửa.


      Khuôn mặt vui vẻ của Diệp Hân Đồng biến mất, biết uống say rất khó chịu, từng trải qua, toàn thân vô lực, đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng khó chịu. Cảm giác đó rất cần bạn bè an ủi.


      Diệp Hân Đồng đứng lên, rót ly nước ấm vào phòng tắm.


      Mặc Tử Hiên vã nước lên mặt, trông rất tiều tụy.


      Diệp Hân Đồng đưa nước ấm tới.


      “Uống nước . muốn uống nữa đừng miễn cưỡng.”


      Mặc Tử Hiên nhận lấy uống vài ngụm rồi đặt bồn, tay khoác lấy bả vai Diệp Hân Đồng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ dồn lên người .


      Diệp Hân Đồng lảo đảo đưa lên giường.


      “Nếu tôi , cố ý uống say để thua , có tin ?”


      Về lý, uống rượu say có hai loại, là chỉ biết ngủ, loại kia rất nhiều, là loại thứ nhất còn là loại thứ hai.


      “Tin. Tửu lượng có thế mà cũng dám phô trương.” Diệp Hân Đồng vất vả nâng lên giường.


      Cả người ập xuống.


      “A!” Diệp Hân Đồng bị đè giường, cơ thể dán chặt .


      tránh ra.” Diệp Hân Đồng đẩy Mặc Tử Hiên nhưng hề nhúc nhích.


      Đột nhiên tóm lấy tay khiến giật mình.


      Nụ cười đầy mập mờ cảm tính: “Tôi nghĩ là tôi muốn !”

      Chương 24: Liên Tục Theo Ý Muốn



      Rượu, từ cổ chí kim đều mang theo sắc thái mê hoặc, là ngọt ngào là mãnh liệt, là liều thuốc tốt cho người giá lạnh tìm kiếm ấm áp, là người độc tìm kiếm tương tư, cũng là cơ hội cho những kẻ thối nát có cơ hội buông thả.


      Tay vuốt ve chiếc quần ống loe rộng thùng thình của , thứ cảm xúc say đắm sinh ra cùng với ma sát bắp đùi nhạy cảm của .


      “Tôi nghĩ là tôi muốn .” Giọng khàn khan mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào chóp mũi , khuôn mặt đẹp trai có thêm sắc thái động lòng người.


      Nụ hôn của từ từ rơi xuống, chỉ cần nhắm mắt lại là phụ nữ có thể rơi vào cõi mê lối thoát.


      Đột nhiên, Diệp Hân Đồng lấy tay ngăn làn môi lại.


      “Này, say biết à, nhìn xem tôi là ai?” ra sức đẩy .


      kéo tay ra, nắm chặt trong tay mình. Ánh mắt càng thêm mê ly ám muội.


      “Em là Diệp Hân Đồng, Diệp trong Diệp Tử (Lá bài), Hân trong Hân Úy (vui mừng), Đồng trong ngô đồng giữa mưa phùn, á…” còn chưa hết kích động, bị Diệp Hân Đồng đá cưới lăn ra đất.


      ngồi dậy, quát “Nếu đầu óc còn tỉnh táo như vậy, đáng chết.”


      Vừa dứt lời đột nhiên bò dậy khóa chặt môi , ánh mắt đờ đẫn.


      “Này, làm gì thế, say khướt ra rồi.” Diệp Hân Đồng hốt hoảng kèm chút sợ hãi.


      dùng tay phải giữ chặt , khuôn mặt tươi cười, miệng mân mê.


      ngang ngược hôn


      Diệp Hân Đồng cảm thấy mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, cắn chặt răng, lại cảm thấy đầu lưỡi mãnh liệt như cây gỗ tấn công cửa thành muốn bại trận.


      “Mặc Tử Hiên, dừng lại .” mơ hồ .


      Thừa dịp thả lỏng, đầu lưỡi như con rắn tinh ranh, vừa thưởng thức đến hương vị ngọt ngào của sống mũi đau nhói, Diệp Hân Đồng đấm phát, chỉ cảm thấy chất lỏng ấm trào ra, vừa buông Diệp Hân Đồng bụng lại lãnh thêm cước, nằm vật xuống đất.


      “Tôi cảnh cáo, là tự đâm đầu vào chỗ chết.” Diệp Hân Đồng tức giận quát tháo, lại phát Mặc Tử Hiên nằm bất động dưới đất nhúc nhích.


      Mũi chảy máu tươi.


      phiền não đỡ đầu , dùng ngón tay cái bịt mũi, giúp cầm máu.


      Máu ngừng chảy, chiếc áo lót của loang lổ.


      trách được tôi, bảo say khướt ra.” Diệp Hân Đồng dùng sức bằng chín trâu hai hổ dìu lên giường, mệt hết hơi.


      Nhìn người đàn ông mê man ngủ giường lắc đầu, bất đắc dĩ.


      Vừa xoay người ra cửa lại bắt gặp lão Kim cung kính đứng ở ngoài làm giật bắn mình.


      “Thiếu gia ra lệnh để ấy ở cùng phòng.” chưa hỏi, lão Kim lên tiếng.


      cần phải bày trò thế, ở đây chỉ có ông, tôi và ta, trong lòng ai chả biết , tôi còn ngủ ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì gọi tôi.” Diệp Hân Đồng khách khí sang phòng sát vách.


      Lão Kim chờ Diệp Hân Đồng khóa chặt cửa mới thản nhiên mở cửa phòng Mặc Tử Hiên.


      Vào đến nơi thấy ngồi ngẩn người giường.


      Lão Kim khóa chặt cửa, cúi đầu chờ Mặc Tử Hiên giao việc.


      Ánh mắt Mặc Tử Hiên ngờ vực, nhìn xa xăm “Lão Kim, ông xem ấy rốt cuộc là dạng phụ nữ thế nào?”


      Lão Kim gì.


      “Đàn ông hư hỏng tôi cũng làm, khiến phụ nữ cảm động cũng qua, vô lại cũng thử, thậm chí còn ‘xài’ qua ấy, nhưng có cảm giác ấy hề thích tôi. ràng ở Hàn Quốc tôi rất được chào đón.”


      Lão Kim ngẩng đầu, nhìn Mặc Tử Hiên băn khoăn, im lặng lâu, cuối cùng .


      “Thiếu gia, Diệp tiểu thư là đơn thuần, vui buồn đều lộ ra mặt, là ngay thẳng thành , nếu muốn giữ nguyên kế hoạch cần kiên trì bền bỉ, chúng ta có nhiều thời gian.”


      “Vậy ư?” Mặc Tử Hiên nhìn ly rượu bàn đắn đo.


      Lão Kim tới, đưa cho Mặc Tử Hiên tập hồ sơ tay ông.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Đối Thủ Mạnh



      Trong hồ sơ có bức ảnh tuyệt đại nam nhân.


      Mặc Tử Hiên rất có ấn tượng với , Vũ Văn Thành, là kẻ địch lớn nhất trong tiềm thức của .


      ta xin cấp phái đến bảo vệ cậu.” Lão Kim giải thích.


      “Từ chối, tôi cần .” Giọng điệu lạnh như băng.


      “Vâng”


      Mặc Tử Hiên lật giở tập hồ sơ, càng giở sắc mặt càng tệ, “Sao lại ưu tú như vậy? Hơn nữa, ánh mắt nhìn Diệp Hân Đồng…” Mặc Tử Hiên dừng lại chút, nhìn về phía lão Kim, tiếp: “ giống cách hình dung của Diệp Hân Đồng là như kẻ địch.”


      “Trong hồ sơ rằng, Diệp Thiếu Hoa khi thi hành nhiệm vụ vì cứu hai em Vũ Văn Thành mà hi sinh giao Hồng sắc Yên Nhiên cho Vũ Văn Thành, viên ngọc này ám chỉ Diệp Hân Đồng. Hơn nữa, ngọc bí mật này ai được biết.”


      trách thảo nào tôi phát thấy người ấy, ra là ở chỗ Vũ Văn Thành.” Mặc Tử Hiên có cảm giác chán nản vô cớ nên lời.


      “Lão Kim, theo ông tôi nên làm gì bây giờ.”


      Lão Kim cúi đầu cười khẽ, “Lão Kim còn chưa kết hôn, thiếu gia là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi thiếu nữ Hàn Quốc, bản thân mình chắc phải biết nên làm thế nào.”


      Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ đứng lên, cởi áo lót, nhìn vết máu lưng “Cho nên, tôi nghi ngờ ấy phải là phụ nữ”


      Lão Kim tiếp tục cười yếu ớt “ là phụ nữ chẳng lẽ là đàn ông, ngay đêm đầu tiên chẳng phải cậu biết.”


      “Lão Kim, ông cười tôi sao?”


      Lão Kim vội vàng cúi đầu “Lão Kim dám, chỉ là tôi cảm thấy, tiếp theo, chúng ta còn nhiều thời gian, chỉ cần thiếu gia cứ là chính mình, tự nhiên làm mê hoặc mọi .”


      Mặc Tử Hiên vào phòng tắm, nhìn mình trong gương. “Vậy sao? cảm thấy dáng dấp này, khuôn mặt này quá mê hoặc ư, hay là tôi nên thay đổi thành khuôn mặt cương nghị như Vũ Văn Thành”


      Lão Kim hơi sợ hãi “ thể thế được, thiếu gia là đẹp trai nhất rồi”


      Trong mắt Mặc Tử Hiên thoáng tia thương cảm “Có lẽ gương mặt này là thứ duy nhất nhắc mẫu thân nhớ lại.”


      Ánh mắt từ thương cảm trở nên sắc bén, nắm chặt quả đấm, hướng về chính mình trong gương: “Tôi nhất định làm được, bí mật này che giấu mấy thập niên rồi.”


      “Thiếu gia……” Lão Kim có chút lo lắng.


      “Ông trở về ngủ . ấy đâu? Vừa đâu rồi? Mặc Tử Hiên hỏi Diệp Hân Đồng.


      “Ở phòng bên cạnh”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười thâm hiểm.


      mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp dội xuống đỉnh đầu, chảy qua thân hình tam giác ngược của rồi biến mất ở ống thoát nước.


      So với con , còn có khuôn mặt dễ nhìn hơn, nhìn dòng nước cuồn cuộn thoát như hưởng thụ thử thách lớn.


      Lão Kim lui ra ngoài.


      …………………………………………………


      Sáng sớm, tia sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, nhiệt độ trong phòng thích hợp cảm giác được cái nóng bức, Diệp Hân Đồng thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, lật người tiếp tục ngủ.


      luồng hơi thở ấm áp phả vào mặt, mơ hồ cảm thấy có gì bình thường…


      Diệp Hân Đồng mở mắt, Mặc Tử Hiên cười hì hì nằm bên cạnh, ánh mắt kỳ cục nhìn .


      choàng tỉnh, ngồi bật dậy, ràng hôm qua cố ý khóa cửa.


      “Sao lại ở phòng tôi?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      Mặc Tử Hiên cũng ngồi dậy, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài mượt mà đến cổ, cười ấm áp, như thiên sứ dịu dàng giữa tầng mây.


      “Đây ràng là phòng của tôi mà.” Mặc Tử Hiên cười.


      Diệp Hân Đồng nhìn quanh bốn phía, bàn vẫn còn rượu đỏ chưa uống xong, điêu khắc trần nhà cũng khác phòng , bên này là chiến trường hào hùng, phòng là trước hoa dưới trăng lãng mạn, chẳng lẽ hôm qua uống say?

      Chương 26: Tỉnh Ngủ



      Chẳng lẽ hôm qua uống say? làm cái gì phải chứ?


      Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn quần áo của mình, là cái thay trước khi ngủ, ta cũng ăn mặc chỉnh tề, vậy phải là uống say rồi.


      “Ngốc này”. Mặc Tử Hiên mỉm cười dùng ngón tay nhàng dí lên trán phải tôi bảo ngủ cùng phòng với tôi hay sao?”


      Diệp Hân Đồng lấy tay che trán mình, khinh khỉnh hỏi “Cho nên thế này?”


      “Tôi bế sang đây” như gió nước chảy, mảy may có vấn đề gì.


      “Này, đầu óc dùng được à, rốt cuộc làm vậy rốt cuộc là muốn gì?” Diệp Hân Đồng chẳng cảm thấy chút vui mừng, ngược lại bực tức.


      “Cảm thấy rất khá, muốn biết phản ứng của .” Cái bộ dàng cương quyết bị trói buộc đủ khiến người ta ghét…


      có hơi sức cãi rồi, dừng lại. Chăm chú nhìn Mặc Tử Hiên đầu bù tóc rồi nhưng vẫn cá tính.


      “Cái gì khá? Tôi được phái tới bảo vệ , xin đừng đùa cợt tôi.”


      Diệp Hân Đồng đứng bên giường, liếc cái.


      “Được ngủ cùng giường với tôi là điều mọi phụ nữ đều cầu nguyện, thấy vui chứ?” chống tay ngồi dậy, chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng tự nhiên phẳng ra.


      thừa nhận hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo, nhưng thích cái loại đàn ông tự cho là đúng này.


      Diệp Hân Đồng thể phản bác được.


      “Tôi có thể gắng gượng để làm người phụ nữ như thế.” Ánh mắt kỳ quái của nhìn vào vị trí cao nhất áo ngủ của .


      Diệp Hân Đồng cúi mặt.


      là người thừa kế ngai vàng tương lai, đừng dùng thủ đoạn của công tử phong lưu với tôi, nếu rảnh rỗi để ý đến tâm tư của tôi chi bằng làm tốt chuyện của công ty cha , sau đó .”


      đột nhiên đứng lên, hai bước đến trước mặt , khỏi hoảng hốt, lùi về sau bước.


      nở nụ cười.


      giống những người phụ nữ tôi tiếp xúc. Giữ vững điểm khác biệt này, tôi càng hứng thú.” vượt qua đàng hoàng cởi quần áo của mình, lộ ra thân hình cường tráng.


      Tim Diệp Hân Đồng đột nhiên đập mạnh, xoay mặt ra mở cửa.


      Vừa mở ra lại thấy Lão Kim đứng bên ngoài, lần nữa kinh ngạc.


      Chỗ của ông ta là ngoài cửa Mặc Tử Hiên hay sao?


      Hai người Hàn Quốc này đều quái dị.


      Diệp Hân Đồng hồ nghi quay , vào phòng mình.


      Lão Kim bước vào phòng Mặc Tử Hiên.


      “Thiếu gia, chuyến đảo sắp xếp xong xuôi, Diệp tiểu thư…”


      Mặc Tử Hiên giơ tay lên, ý bảo ông cần , nở nụ cười “ ấy quả nhiên rất có cá tính, chinh phục dễ dàng như vậy cũng có hứng thú.”


      Lão Kim hơi nhíu mày có vẻ lo lắng.


      Buổi trưa, Diệp Hân Đồng mạnh mẽ bị lôi cải tạo, lý do là, phải chọn cách nằm vùng tốt nhất với thân phận xứng đôi nhất – vị hôn thê của chủ tịch.


      Mặc Tử Hiên giao toàn quyền ột nhà làm đẹp uy tín, còn an hung dung ngồi ghế sofa dùng máy tính, xử lý chút chuyện công việc.


      Nghiêm túc làm việc thời gian trôi rất nhanh, ngẩng đầu lên 4 giờ chiều.


      Nhà làm đẹp mỉm cười tới, với là rất đẹp.


      Diệp Hân Đồng cũng ra, chiếc giày cao gót màu bạc 7 phân khiến bước được tự nhiên, nhưng rất lẳng lơ mê hoặc. chiếc đầm lụa màu hồng có đai ôm sát những đường cong hoàn mỹ, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, đôi chân dài chút mỡ thừa thể những ưu thế giấu của .


      Mớ tóc thẳng lộn xộn của được uốn thành những sóng to mềm mại, khuôn mặt trẻ con đầy đặn sau lớp phấn trang điểm trở nên nhắn, xinh đẹp mà mất nét đáng , trong đáng toát lên vẻ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt được trang điểm trở nên to gấp đôi, lông mi dài cong vút, đôi mắt to chớp chớp, trắng đen ràng lại mang theo vẻ đẹp mông lung, vô cùng hấp dẫn lay động lòng người.


      Mặc Tử Hiên như chết lặng. Điện thoại di động đổ chuông kéo thần trí quay về.


      “Thiếu gia, khi nào tới đón?”


      “Bây giờ luôn .” Mặc Tử Hiên tới trước mặt Diệp Hân Đồng, lật tay lên, đặt tay vào đó.


      “Phu nhân, chúng ta lên đường thôi.”


      Diệp Hân Đồng rút tay mình ra, chu đôi môi đầy đặn “ còn gọi kiểu diễn trò như thế nữa, lông tơ của tôi dựng ngược cả lên.”


      phía trước, để giữ vững bước, tương đối cẩn thận, Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng , ung dung tao nhã đều là do quần áo mà nên.


      hếch đôi mày kiếm cái, nhanh chóng đuổi theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :