1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 210: Là Ti Tiện



      Vũ Văn Thành bị trói giường, gầm lên như con thú bị thương


      “Đinh Đinh , thả tôi ra”


      Ánh mắt Đinh Đinh ua oán, uất ức.


      từng bước tiến đến bên giường, nhìn ánh mắt oán hận của Vũ Văn Thành.


      Ngồi xổm xuống, ngón tay dịu dàng xoa xoa gương mặt , Vũ Văn Thành ngoảnh .


      “Đừng có làm bộ với tôi, càng khiến tôi ghét ” Vũ Văn Thành chút nể tình.


      Đinh Đinh tức giận đứng lên “Vũ Văn Thành, trong lòng Diệp Hân Đồng chỉ có Mặc Tử Hiên, bây giờ ấy tìm Mặc Tử Hiên rồi, điều đó có nghĩa là gì phải biết, cái đồ con lợn ngu ngốc, đầu óc đần độn này.” (Ha ha, chửi người hay quá.)


      “Tôi ràng với là tôi thích , rât ghét rồi, làm như vậy chẳng phải còn hơn cả ngu xuẩn, càng bị coi thường” Vũ Văn Thành hề yếu thế, trong mắt chẳng có nổi điểm thương tiếc.


      Tức giận , lục phủ ngũ tạng Đinh Đinh đều sắp nổ tung.


      bước nhanh tới hộc tủ, mở ra, lấy băng dính bên trong.


      “Tôi để cho , để cho ” Đinh Đinh tức giận dính mồm Vũ Văn Thành lại.


      “Ư, ư, ư” Vũ Văn Thành được chỉ có thể nhìn chằm chặp Đinh Đinh .


      Ánh mắt như lửa đổ thêm dầu.


      “Vũ Văn Thành, tôi với , được bản tiểu thư coi trọng là vinh hạnh của , đừng có biết tốt xấu”


      Vũ Văn Thành được đành ngoảnh mặt chỗ khác, muốn chứng tỏ vui, nhưng trong lòng chỉ nhớ đến Diệp Hân Đồng, tim đau như cắt.”


      Đinh Đinh vặn mặt sang “Nhìn tôi, tôi muốn nhìn tôi”


      Đinh Đinh rất gan lỳ, chỉ thích , ràng rất nhiều người theo đuổi , nhưng cố chỉ thích mỗi Vũ Văn Thành.


      Ánh mắt Vũ Văn Thành khinh thường, còn mang theo chút phẫn hận, ánh mắt kia, như ngàn vạn mũi tên đâm vào trái tim Đinh Đinh .


      Đinh Đinh chịu rất nhiều đả kích.


      thích tôi sao? Được lắm, để xem cuối cùng có thích tôi hay ?” Đinh Đinh đứng lên, đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, trong nháy mắt, căn phòng trở nên mờ ảo.


      Vũ Văn Thành hiểu nhìn Đinh Đinh .


      Đinh Đinh đến trước cửa sổ, mở chiếc đèn tủ đầu giường, trong phòng phủ ánh đèn vàng.


      Trong phút chốc, Đinh Đinh cởi áo ra, làn da trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh như cành liễu, mềm mại như xương.


      Vũ Văn Thành nhíu mày, ánh mắt càng thêm sắc nhọn.


      Đinh Đinh chút sợ hãi, cũng lùi bước. Tay luồn ra sau lưng, cởi áo lót. Khuôn ngực hoàn mỹ phơi bày trước mặt Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành giật mình, quay , duy nhất đổi là vẻ khinh thường mặt.


      “Vũ Văn Thành, chẳng phải là Liễu Hạ Huệ sao? Nếu hôm nay được như ý, Đinh Đinh tôi thề ngày mai làm ni , làm bạn với đèn hương đơn đến già.” Đinh Đinh tức giận ngồi lên giường Vũ Văn Thành.


      Mặt Vũ Văn Thành vẫn lạnh như băng, ngoảnh nhìn .


      Đinh Đinh quay mặt lại, hôn lên trán .


      Vũ Văn Thành cau mày, có chút cảm xúc, căm tức nhìn .


      Đinh Đinh nhắm mắt lại, tiếp tục hôn xuống, nhắm mắt lại nhìn thấy bài xích của Vũ Văn Thành, trong lòng cũng cảm thấy khó qua.


      Đinh Đinh hôn lên cổ Vũ Văn Thành, Vũ Văn Thành lắc lư cơ thể bắt đầu phản kháng, phản kháng của chỉ càng châm ngòi cho ý chí chiến đấu của Đinh Đinh .


      Đinh Đinh dùng hai chân khó khăn kẹp lại thân thể , khẽ hôn xuống.


      Tay run rẩy cởi quần áo , giữ chặt ngực , cởi vòng quanh.


      “Ư ư ư” Vũ Văn Thành giãy giụa giận dữ hét lên.


      Đinh Đinh trợn mắt nhìn Vũ Văn Thành.


      chịu nổi sao? Vũ Văn Thành, là người đàn ông của em, chỉ có thể là người đàn ông của em, tốt nhất nên nhớ”


      Nếu ánh mắt có thể giết chết người, lúc này Đinh Đinh bị Vũ Văn Thành giết trăm ngàn lần, Vũ Văn Thành nắm chặt quả đấm, hận thoát khoải cái dây thừng tay.


      “Đừng có trừng mắt với em như vậy, muốn hận cứ hận , so với bị lãng quên như nước trôi, em tình nguyện khiến nah vĩnh viễn nhớ đến em.” Đinh Đinh tức giận cởi quần .


      Vũ Văn Thành giãy giụa như con thú bị thương. cong người, nhảy lung tung, cố gắng để Đinh Đinh được như ý.


      Đinh Đinh nổi trận lôi đình dùng chân kẹp Vũ Văn Thành lại, nhanh chóng cởi quần ra, ngay cả quần lót cũng cởi.


      khắc kia, mặt cũng ửng đỏ.


      “ư ư ư” Vũ Văn Thành điên cuồng hét lên, hận thể cắn lưỡi tự sat.


      Đinh Đinh cắn cắn môi, ánh mắt mơ màng, đè thân thể Vũ Văn Thành lại “Cần thiết phải quyết liệt như thế sao? Đinh Đinh em coi trọng là vinh hạnh của , ngược lại em muốn xem có phải là Liễu Hạ Huệ ?”


      Đinh Đinh xong, tay ngọc mềm mại đặt lên vị trí nào đó của , xoa nắn.


      Vũ Văn Thành nắm chặt nắm đấm, ánh mắt chán ghét, vẻ mặt phẫn hận.


      Đinh Đinh trực tiếp bỏ qua, vúi đầu, hôn lên, triển miên vừa dịu dàng che chở lại hài hước.


      thể phủ nhận, Vũ Văn Thành có cảm giác, nhưng đệ đệ của rất có cảm giác lưu luyến miệng của .


      số việc, phải lý trí hay tình cảm có thể khống chế, vẫn còn có tình người và sinh lý.


      Đến mức độ bình thường nào đó, Đinh Đinh lộ ra khuôn mặt tươi cười, kịp chờ đợi ngồi lên.


      “A” Đau đớn khiến dừng lại chút, co rúm người lại.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , lại là xử nữ, màu máu đỏ lưu lại bộ phận nào đó của .


      “Mẹ nó, phải là rất sảng khoái sao? Ngân Hồ lừa ta” Đinh Đinh đau nhúc nhích được.


      “Ư ư ư” Vũ Văn Thành ý bảo xuống.


      Nhưng sao có thể từ bỏ giữa chừng như vậy.


      Đinh Đinh lại ngồi dậy.


      “Đau quá” Thân thể đau đớn chịu nổi, đột nhiên Đinh Đinh mặt đầy nước mắt.


      Ánh mắt điềm đạm đáng của khiến đôi mắt phẫn hận của Vũ Văn Thành thoáng qua tia thương tiếc, nhưng đều là do gieo gió gặt bão, thương hại nhanh chóng được thay thế bằng chán ghét.


      Đinh Đinh cắn răng tiếp tục.


      Thân thể đau đớn sắp chết lặng, bắp thịt đùi cũng đau nhức ngồi nổi. Lúc này, căn bản cũng chẳng có khoái cảm gì, Đinh Đinh hận khiến nhanh đạt tới cao trào, nếu , sợ mình thể kiên trì nổi nữa.


      Rốt cuộc, cảm thấy thân thể run rẩy, Đinh Đinh mệt phờ nằm thở người .


      Vũ Văn Thành cau chặt chân mày quay măt qua chỗ khác.


      Rất lâu, chỗ kín của Đinh Đinh đau đớn, nằm sấp ngực Vũ Văn Thành “Nghe đây, bây giờ là người của em, về sau, trong lòng thể có Diệp Hân Đồng nữa” (Phục em chết được, ha ha)


      Vũ Văn Thành sắc bén nhìn chằm chằm.


      Sắc mặt Đinh Đinh đỏ ửng,trong khí phách lại có ngượng ngùng, kéo băng dính miệng ra.


      , , ti tiện” Vũ Văn Thành nghiến răng nghiến lợi.


      “Bốp” Đinh Đinh chút khách khí cho cái tát. “ kia, ràng vừa rồi chẳng phải rất sảng khoái sao? Nếu thoải mái bắn ra, Vũ Văn Thành, là khó chịu”


      Vũ Văn Thành lạnh lùng nở nụ cười châm chọc “Đinh Đinh , nghe đây, tôi căn bản thích , kể cả phụ nữ khắp thiên hạ chết hết, tôi cũng thích , kỹ xảo của bằng ngón tay của Diệp Hân Đồng, chẳng bằng 1/10 Đề Na. Chỉ có thể dùng từ để hình dung về , ti tiện”


      “Bốp” Đinh Đinh tức giận lại tát thêm cái nữa. có biết để vừa rồi khiến thoải mái đau thế nào ? Vũ Văn Thành hết lần này đến lần khác khiến tổn thương, quả là quá đáng.


      chỉ ti tiện, còn chẳng biết xấu hổ, mau thả tôi ra” Vũ Văn Thành hung tợn .


      “Xem ra, mình tôi thỏa mãn được , tôi lại muốn cho biết chút thế nào mới thực là ti tiện.” Đinh Đinh bước xuống khỏi giường, cầm điện thoại lên gọi cho Ngân Hồ.


      “Này, chẳng phải rất thích Vũ Văn Thành sao? Tôi cho cơ hội, kêu thêm mấy tỉ muôi nữa, tùy các hành hạ Vũ Văn Thành.” Đinh Đinh thở phì phò. (Ha ha, em Thành bị hấp diêm tập thể, chết cười).


      “Chị bị sao vậy?” Ngân Hồ hơi kinh ngạc, tại sao Đinh Đinh lại như vậy với bảo bối Vũ Văn Thành mà luôn trân quý “ cho chị biết, Vũ Văn Thành gặp Mặc Tử Hiên rồi”


      Đinh Đinh nở nụ cười, chen vào lời của Ngân Hồ “Diệp Hân Đồng gặp Mặc Tử Hiên, bọn họ bay giờ khẳng định ôm chặt lấy nhau mà tâm rồi”


      Đinh Đinh liếc nhìn Vũ Văn Thành, cố ý cho nghe, khiến khổ sở, cũng để cho được dễ chịu.


      phải, ấy gặp Mặc Tử Hiên nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn Vũ Văn Thành, bây giờ về biệt thự” Ngân Hồ lo lắng thay cho Đinh Đinh .


      “Cái gì? Diệp Hân Đồng lựa chọn Vũ Văn Thành, bây giờ về” Đinh Đinh thể tin được nhắc lại.


      Vũ Văn Thành đột nhiên cảm thấy an ủi, nhưng nghĩ đến tình cảnh bản thân, liều mạng giãy giụa.


      Đinh Đinh cúp điện thoại, tức giận đến bên cạnh Vũ Văn Thành, ngồi xổm xuống, mặt mang theo hiểm từ địa ngục tới.


      nghe thấy Diệp Hân Đồng trở lại tìm , trong lòng rất sung sướng sao?”


      Vũ Văn Thành lại giãy giụa “Mau buông tôi ra”


      “Tôi chỉ thả ra, mà còn để Diệp Hân Đồng vào bắt gặp tình trạng của chúng ta, xem ta nghĩ thế nào. Vụ hôn phu của ta lúc vừa reo mầm mống trong bụng người khác. Hay là có thể chịu được khi tận mắt thấy người đàn ông của mình cùng người phụ nữ khác điên loan đảo phượng?”


      “Đinh Đinh buông tôi ra, nếu làm vậy, tôi bỏ qua cho , tôi thề khiến cả đời sống bằng chết” Vũ Văn Thành hung tợn cảnh cáo.


      “Vậy sao? Tôi còn sợ bỏ qua tôi, cả đời sống bằng chết, tôi chờ” Trong ánh mắt của Đinh Đinh lóe lên hiểm giảo hoạt.


      …” Vũ Văn Thành biết phải gì với cho phải, chỉ thấy Đinh Đinh đem quần áo của mình và của ném mặt đất.


      Quần lót, áo lót


      cởi váy xuống, hoàn toàn lồ lộ trước mặt .


      Vũ Văn Thành nhìn chỗ khác.


      Đinh Đinh mở chai rượu đỏ, từng bước đến trước mặt Vũ Văn Thành, đổ rượu lên người , lên người mình.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Đinh Đinh , nửa điểm ham muốn cũng có “Rốt cuộc định làm gì?”


      Vũ Văn Thành tức giận quát.


      Đinh Đinh nở nụ cười tự tin, hiểm.


      lúc nữa biết, tôi ân ái” Đinh Đinh chạy đến cửa phòng, mở khóa.


      “Cạch” Gian phòng đột nhiên vang lên tiếng, trong mắt Đinh Đinh thoáng qua tia giảo hoạt, cởi dây thừng chân tay Vũ Văn Thành.


      Được thả ra, động tác đầu tiên của Vũ Văn Thành là nhảy xuống khỏi giường.


      Đinh Đinh nhào đến bên ngươi , kêu lên “A, a,… Vũ Văn Thành, tuyệt, vào sâu nữa


      Giọng cao vút, kích thích, người biết tưởng họ


      Đúng lúc này, Diệp Hân Đồng mở cửa…

      Chương 211: Kết Thúc



      Đinh Đinh quấn thân thể lõa lồ người Vũ Văn Thành, Vũ Văn Thành cũng mặc quần áo, hai người dính sát vào nhau, khí vô cùng mập mờ, trong phòng tản mát mùi rượu ngây ngất, giường cũng dễ thấy ít chất lỏng trắng đục.


      Diệp Hân Đồng đứng khựng tại cửa, thể tin nổi những gì mắt thấy, hoảng hốt quay trở lại đại sảnh, ngồi ngẩn người ghế sofa.


      Vũ Văn Thành nhanh chóng dùng tay bóp chặt khuôn mặt Đinh Đinh , bây giờ căn bản nghĩ được là có làm đau hay .


      Đinh Đinh hất cằm lên, cũng chẳng hề sợ hãi, hay lo lắng cơn giận của .


      Trong mắt Vũ Văn Thành lóe lên lửa nóng “Nhớ đấy, tôi bỏ qua cho , nếu Hân Đồng tha thứ cho tôi, tôi khiến sống bằng chết”


      Buông ra, xoay người, Vũ Văn Thành nhặt quần áo lên, chuẩn bị mặc vào.


      Đinh Đinh sợ chút nào, khoanh tay trước ngực “Làm xong tắm, muốn lưu lại mùi vị của tôi người, mang theo máu của tôi, cũng đừng mơ bỏ rơi được tôi”


      Vũ Văn Thành nhìn chằm chằm Đinh Đinh , về phía phòng tắm, giữa bắp đùi có dấu tích máu của , chán ghét rửa , khuôn mặt tuấn lộ ra khí lạnh giá rét, kẻ nào dám đối xử với như vậy, đám phụ nữ bị xua như vịt kẻ nào dám để cho bị cưỡng gian còn chút tôn nghiêm nào như thế, Vũ Văn Thành ngang nhiên bị phụ nữ yếu đuối cưỡng gian, nỗi sỉ nhục hôm nay cả đời thể nào quên.


      , Vũ Văn Thành khinh thường việc so đo với phụ nữ, nhưng có vài phụ nữ nếu khiến họ đau khổ biết chừng mực.


      Vũ Văn Thành ra khỏi phòng, thấy Diệp Hân Đồng vẫn ngồi tại đại sảnh, vội vàng chạy đến.


      “Diệp Hân Đồng, nghe giải thích” Vũ Văn Thành cầm chặt tay Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, ánh mắt rất phức tạp “Đàn ông tại sao luôn ăn ở hai lòng, tôi tình nguyện biết trắng trợn hơn là bị lừa gạt, cuộc đời tôi luôn rất ràng”


      có, xin em hãy tin tưởng ” Vũ Văn Thành khó lòng giãi bày.


      “Cứ tưởng Mặc Tử Hiên rất tôi, nhưng cuối cùng chỉ vì muốn có kho báu, kể cả có hoá giải được hiểu lầm trong lòng ta cũng chỉ có ngôi vị hoàng đế, quyền lực, tôi, chẳng là cái gì, chẳng qua chỉ là món hàng để ta dùng tạm trong lúc rảnh rỗi. Còn , tôi cứ nghĩ là người đáng để dựa dẫm nhất, nhưng hết chuyện Đề Na lại đến chuyện với Đinh Đinh , thế giới này còn ai để cho tôi tin tưởng hay sao?” Diệp Hân Đồng rút tay ra, tâm trạng bây giờ rất phức tạp, phiền não.


      “Đinh Đinh trói , nghe thấy em đến mới thả ra, cố ý kêu to, giống như em nghĩ đâu” Vũ Văn Thành trăm miệng cũng thể bào chữa.


      “Vậy có đụng vào ấy ?” Diệp Hân Đồng nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc, “Là ấy… ấy ngồi lên, bị trói…” Vũ Văn Thành được mạch lạc, dù sao thân thể cũng có cảm giác.


      Khi nhìn lại vào ánh mắt thất vọng của Diệp Hân Đồng, trong lòng sinh ra khủng hoảng “Đàn ông giống phụ nữ, chỉ thương mới có thể lên giường, cấu tạo của đàn ông… có lúc cũng phải do tự mình”


      Tại sao nghe thấy Vũ Văn Thành như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.


      “Bây giờ tôi rất loạn” Diệp Hân Đồng đứng dậy về phía phòng mình.


      Vũ Văn Thành cũng muốn lên cùng, nhưng Diệp Hân Đồng đóng chặt cửa, sau đó khóa lại.


      Diệp Hân Đồng chạy thẳng đến bên giường, nằm xuống, muốn nghĩ đến bất cứ cái gì, có lẽ quá mệt mỏi, ngủ giấc dậy quên tất cả, quên Mặc Tử Hiên, quên Vũ Văn Thành, quên tất cả những gì xảy ra.


      Nhưng mà, vừa nằm xuống, Đinh Tứ Khuê mở cửa vào.


      Ông khẽ cau mày, xem ra có phần xấu hổ.


      “Có chuyện gì ?” Diệp Hân Đồng cũng ghét kẻ nào chưa hỏi vào, như Mặc Tử Hiên, thường xuyên đột nhập vào địa phận của , hại dưng tạo thành thói quen.


      “Xảy ra những chuyện này, trong lòng con chắc rất đau khổ” Đinh Tứ Khuê như muốn an ủi, mang theo chút áy náy, khuôn mặt già nua ửng đỏ.


      vào việc chính , tôi có tâm trạng tào lao với ông, nếu do ông, tôi cũng phải chịu nhiều đả kích như vậy, nếu từ lúc sinh ra ông đánh tráo tôi, tôi phải sống trong thân phận Diệp Hân Đồng hai mươi mấy năm, cũng phải gánh vác trách nhiệm của Diệp Hân Đồng, càng biết đến Mặc Tử Hiên hay Vũ Văn Thành, tôi có bộ dạng bàng hoàng bất lực như hôm nay.” Diệp Hân Đồng xong mắt đỏ mọng, biết là nổi giận với ông hay là trong lòng nhịn được muốn bùng phát.


      “Nếu biết sớm dáng dấp con và Tiểu Mạn giống nhau như đúc thế này, dù tức giận đến đâu ta cũng giữ con bên cạnh, bây giờ, ta chỉ muốn gặp Tiểu Mạn, nhiều năm rồi, ta chưa ngày nào quên ấy. Vì ấy, cả đời ta cũng lấy ai.”


      Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy ông rất đáng thương, mặc dù lúc đâu ông quá đáng, nhưng chân tình ông dành cho Tiểu Mạn khiến cảm động, có những người đàn ông sau khi kết hôn vẫn còn thay đổi thất thường, Đinh Tứ Khuê lại đến tuổi này rồi vẫn còn chưa kết hôn.


      Diệp Hân Đồng thở dài thườn thượt.


      “Tôi muốn nhớ đến những chuyện xảy ra nữa, ông Tiểu Mạn là ai, tôi cũng biết, tôi nghĩ nếu bà ấy thực ông, sớm xuất , nếu bà ấy muốn xuất , đó chính là vì thích ông.” Diệp Hân Đồng phân tích.


      Đinh Tứ Khuê có chút chịu nổi, đôi mắt hết sức bi thương.


      Có những người là ngu xuẩn, thực ra đáp án ràng, nhưng vẫn từ bỏ mà chờ đợi cả cuộc đời.


      Đinh Tứ Khuê thương cảm nhìn vào mắt Diệp Hân Đồng “Tại sao nghe con như vậy giống như nghe Tiểu Mạn ra?”


      Đinh Tứ Khuê lẩm bẩm xoay người ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng nằm nổi nữa, bước xuống giường.


      Đêm khuya, len lén ra khỏi phòng, ngờ vẫn thấy Vũ Văn Thành ngồi trong đại sảnh, cau mày, cả người có cảm giác lưỡng lự, hơi thở của rất dài, tỏ đau lòng, thương cảm phiền não.


      Chẳng hiểu sao lòng Diệp Hân Đồng cũng rất đau, Mặc Tử Hiên từng phản bội , cứ tâm niệm điều đó phải là , mặc dù , nhưng sâu trong nội tâm vẫn hi vọng mặc còn .


      Nhưng, Vũ Văn Thành phản bội, lại sợ nghe giải thích, sợ vẫn lòng , biết mình ích kỷ, biết mình đúng mực, nhưng, trong lòng vẫn rất Mặc Tử Hiên.


      Chỉ có điều, lý trí cho biết, Mặc Tử Hiên dù có , cũng buông ngôi vị hoàng đế, cho nên, tình nguyện buông bỏ, bây giờ tìm nơi yên tĩnh, sống cả cuộc đời.


      Diệp Hân Đồng tránh Vũ Văn Thành, ra cửa, nhắm mặt lại, kể từ khi phát rừng mê cung, cũng học Vũ Văn Thành nhớ đường, muốn bộ ra khỏi đây.


      Diệp Hân Đồng vừa được phút, chiếc xe gắn máy dừng trước mặt .


      Diệp Hân Đồng sửng sốt lùi lại mấy bước, sau nhiều chuyện như vậy, biết đâu là bạn đâu là thù, muốn giúp hay muốn hãm hại .


      Đinh Đinh phong độ tháo mũ bảo hiểm.


      nhếch miệng tư tin, nhưng trong tự tin vẫn mang theo tia phiền muộn “Tôi biết ngay , tôi đưa , , tôi cũng muốn lắc lư xung quanh Vũ Văn Thành.”


      Diệp Hân Đồng cúi đầu im lặng, rốt cuộc quan hệ của với Đinh Đinh là gì đây. hình như là tình địch của Đinh Đinh , Đinh Đinh là người thứ ba chen vào quan hệ của , nhưng mà, có chút nào hận ấy.


      Diệp Hân Đồng ngồi lên xe máy của Đinh Đinh .


      tiếng đồng hồ sao, Diệp Hân Đồng ra khỏi rừng mê cung.


      Đinh Đinh bước xuống xe, sắc mặt cũng tốt.


      nhíu chặt mày nhìn Diệp Hân Đồng “Nếu muốn đến nơi ai biết cũng sao, bỏ cuộc sống với thân thế của tôi, bây giờ, hãy sống cuộc sống của mình, còn nữa, Vũ Văn Thành là người đàn ông của tôi rồi, cả đời ấy là người đàn ông của tôi. Trong lòng ấy có , nhưng đó là vì sống cuộc sống của tôi, người là Diệp Hân Đồng, phải Lý Hân Đồng.”


      Diệp Hân Đồng im lặng, xoay người, để lại câu gì, trôi sống cuộc sống có phải của mình hay , cũng hi vọng đây chỉ là giấc mộng.


      Đinh Đinh có ý định giữ lại, biết lúc trở về phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Thành, nhưng sao, , đưa người phụ nữ của , vậy là có hi vọng rồi.


      Diệp Hân Đồng muốn đến nơi ai biết đến mình, biết bất kỳ ai, với bất kỳ ai, nhưng Đinh Đinh vừa , từ chỗ tối có 4 người ra.


      Diệp Hân Đồng đứng lẳng lặng, đặt tay lên bụng, trong tình huống này, có phản kháng cũng trốn thoát, vậy nên tiết kiệm chút hơi sức sáng suốt hơn.


      Bốn người kia cần uổng phí sức lực có thấy Diệp Hân Đồng ngoan ngoãn lên xe khiến họ hơi ngạc nhiên.


      Diệp Hân Đồng bị kẹp giữa hai người, gì, chẳng biết vì sao, cảm thấy mệt mỏi, muốn giãy giụa cũng chẳng buồn động não, dù sao, thuyền đến đầu cầu thẳng, tương lai cũng chưa biết ra sao.


      “Người phụ nữ này vẫn còn có thể ngủ được, hoàng thượng hẳn quá lo lắng rồi, Điện hạ thích ta sao?” trong số đó khinh bỉ nhìn Diệp Hân Đồng ngủ.


      người khác cũng quan sát “Nhìn dáng vẻ ta cũng bình thường, với gọi là Đinh Đinh kia thể so sánh nổi, tôi hiểu ta có mị lực gì?”


      Diệp Hân Đồng đột nhiên mở mắt nhìn ra cửa sổ.


      Xe của Mặc Tử Hiên lao đến rất nhanh, nhìn Diệp Hân Đồng có vẻ rất nóng nảy.


      Diệp Hân Đồng biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, mới vừa rồi có linh cảm Mặc Tử Hiên đến cứu , nhưng nếu cứu phải làm thế nào tiếp đây. rối rắm.


      Hai chiếc xe con song song về phía trước. Rốt cuộc Mặc Tử Hiên nhanh chóng vượt qua, quay ngang xe giữa đường.


      Diệp Hân Đồng thấy chiếc xe này hung hăng săp đâm vào chỉ nghĩ đến an toàn của Mặc Tử Hiên.


      “Dừng xe, đối với hoàng thượng còn có ích”. người Hàn Quốc .


      Xe dừng lại cách chừng 1cm…


      Măc tức giận vội vã xuống xe, thuộc hạ vừa thông báo Diệp Hân Đồng bị đám người đưa , lập tức lao đến bởi vì đưa ra quyết định quan trọng.


      “Hãy bỏ qua cho Diệp Hân Đồng” Mặc Tử Hiên kêu lên.


      ai xuống khỏi xe.


      Mặc Tử Hiên gọi điện thẳng cho Lý Trí vương.


      “Cậu, hãy kết thúc , cậu rốt cuộc muốn nhường ngôi cho cháu hay chỉ là muốn lợi dụng cháu tìm ra kho báu.”


      Lý trí vương gì.


      “Vì kho báu này, cậu giết ít người, , phải là vì giữ được ngôi hoàng đế, cậu giết rất nhiều người, làm Hoàng đế thực vui vẻ như trong tưởng tượng của cậu sao? Khi xuống đến hoàng tuyền, cậu thấy người thân của những người đó, cậu có thể thẹn chút nào ?” Mặc Tử Hiên giọng chỉ trích.


      “Ta chỉ làm những việc phải làm, cậu rất ưu tú, ta chứa nổi. Khụ khụ” Lý trí vương ho khan nhưng vẫn quên giọng đùa bỡn.


      “Việc phải làm? Cháu muốn làm Hoàng đế quả rất dễ dàng, bà ngoại biết rất nhiều chuyện của cậu, chuyện nào cũng có chứng cớ, vì bà lo lắng cậu vì ngai vàng mà gây bất lợi cho cháu, nhưng cháu muốn dùng thủ đoạn này để đăng vị, ví như cháu muốn hạ độc thủ Lee Yul. Cháu cũng từng muốn tìm cho ra kho báu, khi đăng cơ có thể cống hiến cho dân chúng, nhưng đến bây giờ, cháu muốn, ngôi vị hoàng đế đối với người là trách nhiệm, mà cháu thích tự do tự tại hơn, bỏ qua cho Diệp Hân Đồng , kho báu có, điều kiện duy nhất để truyền ngôi cho cháu cũng còn nữa, cậu cần canh cánh trong lòng, cũng cần lo lắng cháu vì kho báu này mà Đông Sơn tái khởi. Hơn nữa, bây giờ cháu tìm được cha, cháu muốn khôi phục quốc tịch, cho nên, ngay cả người Hàn Quốc cháu cũng phải nữa, còn gì để uy hiếp cậu, nhưng, nếu cậu dám động đến sợi tóc người phụ nữ của cháu, cháu tranh đoạt ngôi vị này đến cùng, hơn nữa, cháu tin là, chỉ cần có bà ngoại ủng hộ, cháu thua.”


      “Để ta suy nghĩ chút, khụ khụ” Lý trí vương ngừng ho khan, thậm chí có hơi sức để liền mạch. Rốt cuộc, ho xong tràng, ông “Bây giờ ta buông tha cho ta, ngoài ra, ta có thể cho cậu biết bí mật. Khụ khụ” Lý trí vương vẫn tiếp tục ho.


      Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng lạnh nhạt trong xe, lẳng lặng chờ Lý trí vương chuyện.


      lúc lâu sau, Lý trí vương lại cầm điện thoại lên “ ra người phái sát thủ giết cha Diệp Hân Đồng chính là mẫu thân của cậu, Cổ Phi”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, nhưng cũng cảm thấy quá kinh ngạc, trách được, mẫu thân lại thích Diệp Hân Đồng đến vậy, trách bà luôn nhìn Diệp Hân Đồng bằng con mắt kỳ thị.


      Mặc Tử Hiên cúp điện thoại xong thấy Diệp Hân Đồng từ trong xe ra.


      nhanh chóng chạy đến ôm chặt .


      “Rốt cuộc em giành thắng lợi, giữa ngôi vị hoàng đế và em, chọn em” Mặc Tử Hiên thâm tình .


      Diệp Hân Đồng hơi cảm động, nhưng tin nổi đây là . kích động nhìn Mặc Tử Hiên, nước mắt long lanh “ sao?”


      “Lần này là , sau khi em nghĩ rất nhiều, ngôi vị hoàng đế vì vẫn hi vọng lấy được nên vẫn theo mục tiêu này, nhưng nghĩ nghĩ lại, cuộc sống mà Lý trí vương trải qua cả ngày chỉ có lo lắng, đố kỵ, so đo tính toán, tâm trạng bât an, ông quả còn là mình, hơn nữa, ở tuổi của ông vốn nên hưởng thụ cuộc sống, nhưng bây giờ gần đất xa trời, con dâu, cháu nội cũng thấy, cho nên, tình nguyện người phụ nữ của mình, có con của mình, bây giờ cũng tìm thấy người cha mất tích, còn gì tiếc nuối nữa, lần này, có thể gào lên to với em, em.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười ngây thơ như con nít.


      Trong phút chốc, Diệp Hân Đồng cảm giác mọi khúc mắc trong lòng đều được giải tỏa.


      Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng về phía biệt thự, tất cả mọi chuyện dường như kết thúc.


      Nhớ đến kho báu, Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng “Em có muốn tìm mẹ mình ? Nếu em muốn, hết sức giúp em, chỉ có điều…”


      “Em muốn tìm, tìm được rồi sao chứ. Bà ta chỉ vì em phải là con trai mà vứt bỏ em, chỉ cần điều này, em định tha thứ cho bà ấy, hơn nữa, tìm được bà ấy rồi, lại dây dưa đến chuyện kho báu, cha em, vì kho báu mà chết , cha nuôi em cũng vậy, cha vì bảo vệ kho báu mà vứt bỏ cả vợ con, sống cuộc sống khó khăn nhiều năm như vậy, Đinh Tứ KHuê cũng vì kho báu mà nếm trải tình cay đắng, em hi vọng việc chấm dứt tìm kho báu cũng kết thúc mọi chuyện. Mẹ em là Diệp Tuyền, những chuyện khác, em muốn nghĩ.”


      “Vậy, em cũng muốn nghĩ đến sao?” Những lời của Diệp Hân Đồng cũng là những điều nghĩ, nghe vậy, trong lòng rất vui vẻ, tà mị trêu chọc.


      là chồng tương lai của em, dĩ nhiên cần nghĩ, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt em, muốn quên cũng khó.” Diệp Hân Đồng cười giỡn lại, vẻ mặt rất khinh thường nhưng trong mắt ánh lên nụ cười.


      Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên trở lại biệt thự, nhưng vừa tới cửa cảm thấy khí có phần kỳ lạ, trước biệt thự đỗ mấy chiếc xe.


      Mặc Tử Hiên kéo Diệp Hân Đồng vội vàng chạy vào trong.


      Trong biệt thự, Cổ Phi ngực cắm thanh kiếm, toàn thân đầy máu nằm trong ngực Mặc Ngôn Thông.


      “Mẫu thân” Mặc Tử Hiên lo lắng chạy tới, nhưng trong mắt Cổ Phi nhìn thấy , bà thâm tình nhìn Mặc Ngôn Thông, “Ban đầu em nghĩ là Diệp Thiểu Hoa giết , cho nên phái người giết , em biết là đành lòng ra tay với em, nhưng em muốn thất vọng, cho nên, em tự nguyện vì tìm đến cái chết, đừng vì em mà đau khổ.” Cổ Phi xong, chuyển ánh mắt sang Lão Kim “Lão Kim, hãy dừng tất cả kế hoạch , sống cuộc sống mà ông muốn, tôi, đợi nhiều năm như vậy, so với ngôi vị hoàng đế, hôm nay mới là ngày vui vẻ nhất.” Cổ Phi càng , giọng càng lạc , cuối cùng, từ từ buông thõng tay.


      Diệp Hân Đồng quay mặt chỗ khác, muốn nghĩ gì nữa, những ân oán đời cha kết thúc, cuộc sống sau này chỉ toàn những điều vui vẻ.


      Lời tác giả: Mỗi câu chuyện kết thúc là câu chuyện mới bắt đầu, hôm nay Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng tu thành chính quả, hai người ra nước ngoài cư, vui vẻ trải qua cuộc sống như trong cổ tích. Còn Vũ Văn Thành tố cáo Đinh Đinh tội bắt cóc, nhưng người làm phúc phải tội, chịu nhiều tổn thương trong tình như Vũ Văn Thành khi đụng phải Đinh Đinh tinh quái hoạt bát lại si tình lại nhen lên đốm lửa mới, bởi vì, thất bại phải là kết thúc mà là bắt đầu. Cảm ơn các bạn ở bên cạnh tôi, mùa đông tới, hi vọng mang tới nhiều ấm áp ọi người.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :