1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Đua Xe Lên Núi



      “Tôi ghét mấy đại thiếu gia phong lưu chuyên khoác áo quý tộc quyến rũ phụ nữ lên giường.” Diệp Hân Đồng bước sang bước cách xa .


      ta khiến cho người khác có cảm giác áp bức vô hình.


      cười xoay người , khuôn mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ đuổi theo.


      Xe chạy rất nhanh, lắc trái lắc phải luốn lách qua người xe nườm nượp.


      Diệp Hân Đồng nắm chắc tay cầm bên cửa xe cố định thân thể, đôi mắt đẹp trừng lên với Mặc Tử Hiên, mà ta đeo kính đen, biết là nghĩ gì, nhìn ra đằng trước xe vào đường cao tốc.


      ta muốn đâu?


      Vừa vào đường cao tốc, xe vọt lên tốc độc 180km/h, mọi vật xung quanh trôi qua vù vù, chỉ thiếu nước cái xe này cũng trôi luôn.


      “Này, điên rồi à?” cùng với làm sợ phát run.


      Mặc Tử Hiên quay đầu lại, ngoái nhìn rồi lại cúi xuống, chỉ thấy tám cái răng trắng như tuyết của ta.


      chiếc Chevrolet màu xanh dương thong thả đón gió trước mặt, trông như sắp đâm phải.


      “A, nhìn đằng trước kìa.” Diệp Hân Đồng kêu lên.


      Mặc Tử Hiên kịp thời đánh tay lái chui vào giữa hai chiếc xe con.


      Suýt đâm vào rồi.


      Diệp Hân Đồng nhắm mắt, xe đột nhiên phah lại. lao về phía trước, đập đầu.


      “A”. Trán biết đập phải cái gì, hơi đau.


      trừng mắt nhìn về phía Mặc Tử Hiên, chưa kịp oán trách, chiếc xe tiếp tục lao . lập tức nắm lại tay cầm xe …


      Xe rẽ vào con đường vắng vẻ. Đường núi lắc lư khiến suýt nôn.


      “Này, định đâu thế?” Diệp Hân Đồng quát lên với Mặc Tử Hiên. “Á”


      Xe vào ổ gà, người lắc lư, đầu va vào cửa.


      Mặc Tử Hiên khẽ liếc mắt, nở nụ cười hả hê, đạp chân ga, xe lao vùn vụt qua lối thông lên đỉnh núi.


      rốt cuộc muốn đâu vậy?” Diệp Hân Đồng hỏi lại.


      “Tôi cũng biết. Tôi vừa tới Trung Quốc, quen thuộc nơi này.” thản nhiên trả lời như hề có vấn đề gì.


      quen?” Với hoàng tử quý tộc mà ở cùng ngày này có chút cảm tình. “Xuống , để tôi lái.” Diệp Hân Đồng nghiêng người tháo dây an toàn.


      Tay ngăn lại hành động của .


      thấy phong cảnh núi rất đẹp à?” Cái hành động quyết liệt cùng khuôn mặt phát ngán chết đền mạng của chả hợp chút nào.


      Diệp Hân Đồng giật tay ra, tức giận quay mặt nhìn ra cửa sổ.


      Sắc trời tối dần, đường núi gập ghềnh khiến run sợ, có lúc còn nghe thây tiếng đá lăn xuống.


      Đột nhiên xe dừng lại ở ngã rẽ. Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn hai con đường, đường lên núi hẹp còn cái ngã ba kia rất rộng trải xi măng.


      “Rẽ hả” Diệp Hân Đồng phán đoán.


      “Tôi cũng muốn nhưng xe hết xăng rồi.” Giọng điệu Mặc Tử Hiên vẫn hết sức ung dung.


      Diệp Hân Đồng ngó nhìn, lượng dầu chỉ còn nửa vạch. Ở đây có trạm dầu Liên Sơn nào, đừng đến khu đường núi gập ghềnh này.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy khóc ra nước mắt.


      “Này, tôi bảo , biết đường còn mò mẫm lung tung làm gì?” Diệp Hân Đồng tháo dây an toàn, trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.


      Mở máy, đợi gì lập tức gọi điện cầu cứu Tiểu Khả.


      “Tút tút tút”. Điện thoại báo bận.


      thấy có sóng à?” Mặc Tử Hiên ngồi bên này mát mẻ.


      Diệp Hân Đồng xuống xe, hơi nóng phả vào mặt mang theo khí ẩm ướt, giơ cao tay, vẫn có tín hiệu.


      Diệp Hân Đồng lại trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt sắc như dao, phăm phăm về phía .


      ngồi im xe, đừng có đâu, con đường này sửa chữa, tôi theo đường kia, chắc gặp được ai đó, nhờ họ tìm cứu viện tới đón .”


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, cũng đến nỗi đần, đừng ngu ngốc trò chơi mới thú vị.


      “Trong cốp sau có nước, có muốn mang chai .” ấn nút mở cốp.


      Diệp Hân Đồng liếm đôi môi khô khốc, rất khát, gần như cả ngày chưa uống nước, cũng ăn gì. Bụng đói rồi.


      ra phía sau mở cốp, phát ra bên trong chỉ có chai nước.


      Hơi sửng sốt, sau đó đưa chai nước duy nhất cho Mặc Tử Hiên. hơi kinh ngạc. Con mắt đen càng thêm sâu thẳm, kiên định hề chớp.


      Nhìn có vẻ gì nhận, Diệp Hân Đồng ấn chai nước vào tay .


      “Nếu đến sáng vẫn chưa thấy tôi quay lại, lên đỉnh núi, ở cao có cơ hội nhìn thấy gì đó.” xong vào bóng đêm hun hút.


      Mặc Tử Hiên vặn nút , chiếc mui xe khó phát động đậy, quay kính xe xuống, nước phun ra, bắn mặt đất.


      Sắc mặt lạnh lùng như băng giữa mùa đông, ánh mắt xuất sắc thái khác lạ.

      Chương 8: Bóng Đêm Xâm Chiếm



      Ánh trăng mơ hồ núp trong đám mây dày nặng nề. Diệp Hân Đồng chỉ có thể nhìn được trong vòng 1m. Mặt đất đen thui. Xung quanh yên tĩnh.


      ngừng chạy về phía trước. Phải tìm được ai đó mới hi vọng vị hoàng tử tôn quý kia mới trở về biệt thự an toàn, mồ hôi tuôn ra, áo lọt ướt nhẹp.


      Đột nhiên, nghe tiếng bước chân dồn dập, rất thực tế và có nhịp điệu.


      Diệp Hân Đồng dừng lại, lùi về phía sau nhìn, trong bóng tối thấy bóng dáng ai. Đáp lại là màn đêm đáy.


      Có lẽ cả nghĩ rồi, định quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc đầu, cơn sợ hãi lan từ tim đến bàn chân.


      nhanh chóng ra đòn, đối phương dường như đoán được, tóm chặt lấy tay đẩy về phía sau, nhanh chóng ra tay khác cũng bị nhàng linh hoạt bắt được.


      Điều này sao có thể? Cũng phải khoa chân múa tay, trong trường cảnh sát trừ Vũ Văn Thành, ai là đối thủ của .


      Nỗi sợ hãi làm cho lông tơ toàn thân dựng ngược.


      “Tôi mang theo tiền, cũng xinh đẹp, nếu muốn tiền, chỉ cần thả tôi ra, nhà tôi có.”


      Trong trường cũng được học qua chiêu đàm phán, Diệp Hân Đồng thử sử dụng.


      đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười lạnh lùng của đàn ông, băng giá như ở phủ, khiến máu cũng đông lại. run rẩy.


      Chẳng lẽ gặp phải sát thủ nửa đêm, này, chẳng lẽ người cần bảo vệ cũng gặp nguy hiểm.


      cố gắng giãy giụa, nhưng tay vẫn bị giữ chặt, mà kẻ kia cũng có vẻ gì gấp gáp, như thợ săn giết con mồi, trước tiên cứa cổ, làm nó bất lực tuyệt vọng giãy giụa đến khi chết.


      thoát được, Diệp Hân Đồng dừng lại, chờ lúc đối phương thả lỏng, lảng sang chuyện khác.


      “Chúng ta thù oán, nếu muốn gì có thể ra, tôi nhất định đáp ứng.”


      Trong lúc chuyện, người đàn ông dùng chiếc cavat bằng lụa trói chặt tay .


      Diệp Hân Đồng thể nào tiếp tục bình tĩnh, tiếp tục giằng co.


      “Này, làm gì thế?”


      Vừa dứt lời, bị đẩy vào bụi cây ven đường, trong gian cây cối đen kịt, Diệp Hân Đồng toàn thân run lên.


      “Này, định làm cái gì?” Giọng hơi run rẩy, có tiếng đáp lại. Chỉ có tiếng hít thở đều đều của đàn ông, mang theo hơi thở lạnh lẽo.


      “A”.


      Đột nhiên bị đẩy cách thô lỗ va vào gốc cây đại thụ, trán rất đau, chưa kịp kêu lên đôi tay to lớn luồn vào áo lót , thuần thục lại có kỹ thuật cởi ra khỏi người . Diệp Hân Đồng ý thức được mục đích của kẻ kia, ra sức giãy giụa né tránh đôi bàn tay kia động vào vị trí mấu chốt.


      “Này, tôi rất xấu xí, dáng người cũng tệ, nếu muốn phụ nữ, tôi giúp tìm mấy mỹ nữ đẳng cấp, hãy tha cho tôi.”


      Người đàn ông sau lưng hiển nhiên có ý định bỏ qua cho , ép sát thân thể vào lưng khiến thể nhúc nhích, hai tay kẹp chặt trắng trợn ve vuốt quần áo .


      Hơi thở của ngày càng nặng nề đè nén, phả lên gương mặt Diệp Hân Đồng, như hơi thở của tên ác ma, ẩm ướt ấm áp, hết ấm áp lại rét lạnh dị thường.


      Diệp Hân Đồng nóng nảy khua khoắng đôi tay bị trói, tìm cơ hội trốn thoat, đột nhiên vô ý động phải bộ phận có phản ứng ủa .


      kịp suy nghĩ.


      Theo độ cao này, phải chừng 1.85 mét, có võ, ngoài ra, thể phán đoán được cái gì đặc biệt.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Như Mơ Như Ảo



      Đột nhiên, môi chạm vào cổ , giống như con vật đầy lông ghê tởm nào đó đó.


      “Á” Tiếng hét của Diệp Hân Đồng đinh tai nhức óc. Giữa rừng cây hun hút, chống cự cái khổ sở tuyệt vọng, các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau.


      càng đắc ý nhếch miệng, tay di chuyển xuống, cởi cúc quần .


      “Tôi cảnh cáo , hãy giết tôi , nếu tôi bỏ qua cho .” Diệp Hân Đồng hung hăng , giọng điệu còn gì để mất.


      nở nụ cười châm chọc, đập tan mọi kiên trì dũng khí trong lòng .


      Chỉ phút, chân bị nâng lên.


      Sợ hãi chạy dọc toàn thân.


      Đau, tim quá đau.


      cắn chặt môi, để mình phát ra những tiếng rên rỉ đê tiện, nước mắt chảy dọc xuống qua môi, cằm, rơi vào bàn tay túm chặt tay .


      Đột nhiên, bả vai có cảm giác vô cùng đau đớn.


      “Á”, môi bật mở, phát ra tiếng kêu rên khổ sở như mèo.


      cắn đến khi nếm được vị tanh của máu mới ngừng.


      loại nhạc đồi trụy phá hỏng màn đêm yên tĩnh trong rừng.


      đột nhiên đè ép lưng , rút ra.


      Sau lưng truyền đến tiếng gầm của , như con mãnh thú thở dốc giữa rừng.


      Tay được thoát khỏi chiếc cavat, bị giam cầm, Diệp Hân Đồng đau đớn quỳ mặt đất, cũng quên nhanh chóng quay đầu lại.


      Trong bóng đêm chỉ nhìn thấy tối tăm.


      Diệp Hân Đồng mệt mỏi lần tới đường lớn, nhìn hai đầu đường, tiếp tục tìm người còn trở về đón Mặc Tử Hiên. Dừng lại phút, lựa chọn tiếp tục gấp rút lên đường.


      Con đường phía trước rất xa xôi, vừa đói vừa khát, vừa đau lại vừa mệt mỏi. Chân như còn là của mình, vô thức về phía trước, Trong lòng chỉ có niềm tin để chống đỡ thân thể mệt mỏi bãi công sắp bất tỉnh.


      Rốt cuộc thêm nửa giờ thấy căn biệt thự.


      Bên ngoài biệt thự có đèn, Diệp Hân Đồng cảm thấy như người bị lạc tìm thấy đường về,.


      để ý thân người nhếch nhác, ra sức có cửa.


      “Xin lỗi, có ai ?” Tay ngừng vỗ lên cửa.


      Rốt cuộc cửa cũng mở.


      Nỗi băn khoăn của kết thúc, thân thể còn cầm cự nổi.


      Người mở cửa là lão bà tóc hoa râm, bà rất gầy, mặt mũi cũng lạnh lùng.


      Diệp Hân Đồng để ý nhiều như vậy.


      “Cách đây chừng chục km có người bị hỏng xe, xin bà hãy cứu ta.” Diệp Hân Đồng dùng chút sức lực cuối cùng xong lăn ra ngất, tay túm được ống quần của lão bà.


      bóng dáng từ trong cửa ra, mặt lạnh như băng, suy tư nhìn Diệp Hân Đồng bị ngất xỉu.


      Lão bà thấy Mặc Tử Hiên, cung kính cúi đầu.


      “Thiếu gia……….”


      Mặc Tử Hiên giơ tay lên, lão bà thấy thế lời nào rút , đột nhiên, dưới chân bị vướng, ống quần vẫn bị Diệp Hân Đồng kéo.


      “Cứu ta… cứu ta…” Diệp Hân Đồng vô thức dặn dặn lại.


      Lão bà ngồi xổm xuống, gỡ ngón tay Diệp Hân Đồng ra, nhưng tay vẫn gắt gao nắm chặt.


      “Được, tôi cứu ta.” Lão bà lạnh lùng .


      Tay lại vô thức buông ra.


      Lão bà liếc nhìn đôi mắt u của Mặc Tử Hiên, lui ra ngoài.


      Mặc Tử Hiên tới đứng trước mặt Diệp Hân Đồng, lạnh lùng nhìn vết máu bầm tay, vết rạch mặt, cùng với cái trán bị thương vừa đỏ vừa sưng.


      Đầu ngón tay giống như hưởng thụ bộ lông bóng mượt của con mồi bị thương lướt bả vai bị cắn, máu khô nhưng dấu răng để lại thấy mà ghê.


      Tròng mắt Mặc Tử Hiên như dòng nước xoáy đen kín như bưng, vẫn sắc mặt lạnh lẽo đổi, như sắp chết vì thở nổi.


      “Diệp Hân Đồng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”


      Giọng của vẫn véo von như dương cầm, càng giống giọng hát của nàng tiên cá nơi biển sâu, mê hoặc mà sau đó phút là chết.

      Chương 10: Hồi Tỉnh



      Đêm trôi rất nhanh trong giấc mộng, đặc biệt với người mệt mỏi.


      Diệp Hân Đồng mở mắt.


      đỉnh đầu là trần nhà chạm trổ bức tranh thu hoa tiền nguyệt hạ, ngồi dậy, đột nhiên nhớ đến Mặc Tử Hiên vẫn ở đường.


      tỉ mỉ quan sát đồ đạc trong phòng, lập tức xuống khỏi giường, lao ra ngoài.


      Cửa mở ra, chiếc thang cuốn bằng gỗ tử đằng quen thuộc, dưới nhà Mặc Tử Hiên và lão Kim ngẩng đầu nhìn đột ngột xuất .


      Thấy Mặc Tử Hiên bình an trở về, còn kịp thương tiếc đau khổ của mình đêm qua, mặt nở nụ cười vui sướng.


      về nhà là tốt rồi.”


      Nhớ ra mình còn chưa đánh răng rửa mặt, Diệp Hân Đồng quay trở lại phòng.


      Trong gương nhếch nhác. Tóc tai xộc xệch, trán có vết sưng đỏ, nghiêng sang bên, mặt có ba vết rạch.


      Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, lòng như có tảng đá giáng vào nặng nề.


      Cửa phòng đột nhiên mở ra.


      Mặc Tử Hiên dựa vào cửa nở nụ cười mê hoặc.


      “Tối qua thế nào mà để bị thương khắp nơi thế?”


      Đôi mắt trong suốt của Diệp Hân Đồng lập tức sa sầm, vỗ nước vào mặt, bồn rửa có đồ rửa sạch.


      Thấy khuôn mặt kỳ dị nhíu mày của Mặc Tử Hiên, lòng khó chịu.


      có gì…, tối qua tôi chạy nhanh quá, vấp ngã.”


      vừa vừa bóp kem đánh răng, bỏ bàn chải vào miệng đánh răng, súc miệng rồi lại nhìn Mặc Tử Hiên trong gương, chỉ sợ truy hỏi kỹ càng mọi việc.


      Ánh mắt vẫn nhìn đầy hứng thú.


      “À phải, tắm . Trong ngăn kéo để sẵn quần áo cho .” xoay người mang theo nụ cười.


      Diệp Hân Đồng cầm lên chiếc khăn bông mới, tùy ý lau mặt, ra khỏi phòng vệ sinh, Mặc Tử Hiên còn ở đây.


      mở tủ quần áo, sợ ngây người.


      Trong tủ là rất nhiều quần áo đủ màu sắc, cái gì cần đều có. Bên là quần áo treo chỉnh tề, dưới là các loại giầy, đều là giày cao gót.


      giày cao gót.


      Lật đại vài bộ quần áo, đều là phải loại thường mặc.


      Nhưng, nhất định phải tắm rửa thay quần áo.


      Lật lật lại hồi, lấy ra bộ jumpsuit bó sát có đai, phía dưới là quần ống loe rộng thùng thình, để che vết cắn vai, khoác thêm cái áo choàng màu đen.


      đôi xăng đan thấp nhất.


      Tiếng bụng sôi sùng sục.


      xuống nhà tìm cái gì ăn.


      “Mặc như vậy rất đẹp.” Mặc Tử Hiên cười kỳ dị nhìn Diệp Hân Đồng từ xuống dưới.


      “Đẹp cái gì, giầy cao như vậy đánh được ai? Lát nữa tôi về nhà thay quần áo.” tới phòng bếp.


      Vừa đúng lúc đụng phải lão Kim bưng bát ra.


      “Diệp tiểu thư, ăn sáng thôi.”


      mỉm cười cảm ơn bưng lấy.


      Oa, nóng quá.


      Diệp Hân Đồng tìm cái bàn gần đó đặt xuống, nhanh tay sờ lên vành tai, đứng im lúc rồi ngồi vào ghế chuẩn bị ăn.


      Mặc Tử Hiên ngồi đối diện với .


      “Lúc mê man ngủ, điện thoại kêu rất nhiều lần, tôi nghe giúp , người đàn ông giọng rất quan tâm, ai vậy?”


      “Phụt!” Diệp Hân Đồng thiếu chút nữa phun vào mặt .


      Đàn ông? đến bạn trai cũng chẳng có.


      “Điện thoại của tôi đâu?” đưa tay hỏi Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại màu hồng.


      Diệp Hân Đồng vừa ăn vừa xem lại nhật ký cuộc gọi.


      Oa, Vũ Văn Thành tính gọi hỏng điện thoại của chắc., 21 cuộc gọi nhỡ, còn cuộc được nghe, đàm thoại hơn 5, Diệp Hân Đồng ngẩng lên nhìn Mặc Tử Hiên cái.


      Cái núi băng đó thường hay nhiều, hai bọn cái gì mà tận hơn 5p.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Ta Thích



      Nhìn lại điện thoại, còn có hai cuộc gọi nhỡ của Tiểu Khả.


      bỏ qua Vũ Văn Thành, chuyện với ta khẳng định là chẳng có chuyện gì tốt lành, gọi lại cho Tiểu Khả.


      “Alo, cậu hôm qua đâu? Mình và Vũ Văn Thành đến nhà tìm cũng thấy, cậu biết đấy, sắc mặt ta cả ngày đều khó coi, làm khổ đồng nghiệp bọn tớ.”


      Diệp Hân Đồng cười ha ha ngớt: “Thế à, ta có tớ để trút giận nên đổ lên đầu mọi người hả?”


      “Chứ còn gì. Cái mặt xị ra dài ngoằng. Hôm nay vừa đến, đây là lần đầu tiên đến muộn, mặt tái mét nhìn sợ muốn chết. À phải, rốt cuộc cậu ở đâu?”


      Diệp Hân Đồng nở nụ cười đắc ý. Lắc đầu duỗi chân: “Mình bây giờ làm nhiệm vụ, Lý Đốc Sát trực tiếp giao cho.”


      “Tốt quá. Oa, thảm rồi, mình với cậu nữa.”


      “Alo, sao thế? Sao thế?”


      “Vũ Văn Thành tới.” Tiểu Khả thào rồi cúp máy.


      Trong điện thoại phát ra tiếng tút tút.


      Diệp Hân Đồng hồ nghi liếc mắt nhìn điện thoại, để sang bên cạnh bàn, sau đó ăn mì. Ăn xong miếng, cố ngẩng đầu hỏi Mặc Tử Hiên, “ vì với Vũ Văn Thành vậy? Lại có thể tán gẫu lâu đến thế.”


      “Tôi với ta ở nhà tôi.”


      Diệp Hân Đồng phản ứng gì tiếp tục ăn, rất nhanh, bát mì chẳng mấy chốc mà hết sạch.


      “Sau đó ta im lặng rất lâu, tôi tôi là bạn trai .” nhíu mày tiếp, ánh mắt gian xảo chờ đợi phản ứng của .


      Diệp Hân Đồng ngẩn người chút, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, ngẫm nghĩ rồi cười “Trả lời cũng tốt đấy”


      tiếp tục cúi đầu ăn, mặt vẫn nở nụ cười, ai bảo Vũ Văn Thành cứ xem thường , còn có thằng nào thích .


      Rốt cuộc ăn đến miếng cuối cùng.


      ta tiếp tục im lặng rất lâu, rồi cúp điện thoại.”


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu cười nhìn Mặc Tử Hiên, đúng là cách xử của Vũ Văn Thành, thời gian trò chuyện hơn 5p, chỉ vài câu.


      Đúng là kẻ ít lời.


      cúi đầu húp nước mì.


      “Tôi cảm thấy ta thích .” Mặc Tử Hiên đột nhiên .


      “Phụt” Ngụm nước phun vào bát.


      Diệp Hân Đồng cầm khăn giấy bàn, chùi khóe miệng, vẻ mặt hề đồng tình.


      “Cảm giác của hoàn toàn vô căn cứ, nếu ta thích tôi, lợn nái cũng trèo được lên cây.”


      Chuông điện thoại reo, là Vũ Văn Thành.


      Diệp Hân Đồng cau mày, ấn nút nghe.


      “Về ngay cục cảnh sát cho tôi.” Giọng Vũ Văn Thành chói tai.


      Diệp Hân Đồng dơ xa điện thoại ra khỏi tai.


      “Tôi muốn.”


      tưởng có thể nhận nhiệm vụ này à?”


      Diệp Hân Đồng hơi tổn thương, nhưng nháy mắt biến mất. Tức giận nổi lên: “Vũ Văn Thành, đừng xem thường tôi.”


      “Xem thường? biết mình có thể mất mạng sao?”


      “Thế sao? Mạng là của tôi, tôi muốn sao là việc của tôi, kể cả ngày mai tôi thương tích đầy mình nằm trong vũng máu cũng là chuyện của tôi. yên tâm, cho dù có chết tôi cũng gắng sức hoàn thành nhiệm vụ cấp giao phó.”


      “Tôi chỉ sợ chết trăm lần cũng hoàn thành được”. quát.


      khí ngừng chuyển động, Diệp Hân Đồng tức giận ngực muốn nổ tung. Mắt ửng đỏ.


      “Vậy hãy nhặt xác cho tôi.” Diệp Hân Đồng cúp máy ném lên bàn.


      khẽ nhíu mày, định uống canh lại nhớ ra mình vừa nhổ vào.


      Ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên vẫn dùng ánh mắt kỳ quái như xem hài kịch.


      “Khi nào trở về Hàn Quốc?”


      nhún nhún vai: “ lắm, có lẽ ở lại Trung Quôc luôn.”


      Tại sao nghe thấy ta bảo ở lại Trung Quốc mà phát run? Tâm tình cũng trở nên nặng nề.


      Mặc Tử Hiên nhìn quanh bốn phía, “Chỗ này là nơi ba tôi ở trước đây, ba tôi là người Trung Quốc, quân nhân TQ.”

      Chương 12: Nhân Vật Phản Diện



      phải là chủ tịch tập đoàn Mặc Tường sao?” Diệp Hân Đồng nhớ Lý Đốc sát như vậy.


      “Vì vài nguyên nhân, bỏ qua tài năng quân , làm thương mại.”


      Diệp Hân Đồng đột nhiên cười khiến hiểu nổi. lời nào đáng cười đâu.


      tình đẹp giữa thương nhân và vương thất Hàn Quốc, nghe cảm động, nhìn giống ai? Mẹ ? Chắc bà phải là mỹ nhân.” ra những suy nghĩ bột phát khiến Mặc Tử Hiên theo kịp.


      “Cha tôi. Dáng dấp tôi nhìn giống cha.”


      “Oa”. làm mặt mơ mộng, “Thời đó mà dáng dấp như này nhất định là điên đảo chúng sinh, trách được mẹ lại thích ông ấy.”


      Mặc Tử Hiên đột nhiên lạnh mặt.


      “Cha tôi cần dựa vào khuôn mặt cũng có thể xưng hùng xưng bá, ông ấy dựa vào sắc đẹp mà là thực lực.” Giọng rất lạnh, vẻ mặt cũng hơi tức giận.


      Diệp Hân Đồng ý thức được hình như mình sai gì rồi? Đàn ông hình như kiêng kỵ người khác khen mình đẹp, nhìn đột nhiên nghiêm túc như vậy, có lẽ nào chạm vào nỗi đau sâu sắc của .


      xin lỗi.”


      Diệp Hân Đồng vừa dứt lời, ta lại thay đổi nét kỳ dị, áp sát lại gần mặt .


      “Thế có bị khuôn mặt ngời sáng này của tôi mê hoặc ?”


      Diệp Hân Đồng lùi về sau chút, cách 50cm.


      “Thành , hề, so ra tôi thích bộ mặt đẹp trai lạnh lùng của Vũ Văn Thành hơn, rất có phong thái quân nhân.” đến đây Diệp Hân Đồng hơi hếch mày, miệng nhếch lên, vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, cái cá tính khiến người ta mê nổi.”


      Mặc Tử Hiên dựa vào ghế, ánh mắt bao phủ sắc thái mờ mịt, càng sâu lường được.


      Diệp Hân Đồng liếc cái, bình thường ta rất kỳ dị, hihi haha, nhưng lại vô cớ thấy hơi sợ .


      Lão Kim cung kính tới.


      “Thiếu gia, hôm nay tập đoàn Mặc Tường có hội nghị cổ đông, chúng ta thôi.”


      đứng lên, ánh mắt có nét tự tin đặc biệt.


      xe, bọn họ chuyện với nhau bằng tiếng Hàn.


      Diệp Hân Đồng nghe hiểu. Nhưng qua gương chiếu hậu có thể thấy khuôn mặt hết sức tự tin của Mặc Tử Hiên, giữa hai lông mày cũng thấy phấn khởi.


      Đột nhiên ánh mắt hai người giao nhau trong gương chiếu hậu, còn nở nụ cười đắc ý.


      Sau khi nhìn nhau, cúi về phía trước, đầu tượng vào thành ghế của , khóe miệng vẫn là đường cong.


      “Lão Kim , muốn diễn vai vị hôn thê của tôi, như thế xuất của khiến người khác hoài nghi.”


      Diệp Hân Đồng trợn to hai mắt, quay đầu lại kinh ngạc nhìn .


      dùng ngón tay chỉ vào mặt mình “ thấy tôi thế này có được ? Tôi nghĩ nhân viên của nhất định cho rằng ở nhà rất bạo lực.”


      “Cho nên trước bữa tiệc đêm mai, mấy vết thương mặt phải biến mất.”


      Diệp Hân Đồng khoát khoát tay, làm bộ buồn cười, nhìn trước mặt: “ nên để tôi giả trang thành thư ký của nghe có vẻ hợp lý hơn.”


      “Có thư ký nào lại ở chung phòng.” vô cùng mập mờ còn hơi giễu cợt.


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười khổ sở, lần nữa chuyển động hông, xoay người: “Tôi ở cùng với thư ký thích hợp, bọn họ biêt sao được? cả nghĩ rồi, hơn nữa, nếu muốn tán , cần phải dùng phương thức nhàm chán đó.”


      phải vậy, bữa tiệc được tổ chức đảo trong hai ngày, phải ở biệt thự đảo qua đêm.” Lão Kim khiêm tốn giải thích.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tử Hiên.


      tựa lưng vào ghế, gảy gảy chân mày, cương quyết kỳ quái, đắc ý như thể mọi thứ cần phải biết toạc móng heo.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Như Nước Với Lửa



      “Này, sao phải rêu rao khắp nơi như thế? cũng phải đến du lịch, rốt cuộc muốn chơi hay muốn chết?” Diệp Hân Đồng bình tĩnh, thế này khác nào tăng nhiệm vụ bảo vệ của .


      Mặc Tử Hiên biểu gì.


      “Trừ phía chính phủ ra, thân phận của thiêu gia ai biết. Kể cả nhân viên lâu năm ở công ty.” Lão Kim ở bên cạnh dễ tính .


      biết vì sao, Diệp Hân Đồng lại vô duyên vô cớ kính sợ ông lão kiềm chế như vậy.


      khẽ gật đầu với ông, ngồi thẳng lại.


      Xe dừng lại trước cửa tập đoàn Mặc Tường.


      Đó là tòa nhà 21 tầng đứng uy nghi giữa trời xanh mây trắng, mặt ngoài toàn bộ bằng kính màu xanh dương, dưới ánh sáng mặt trời rực chói mắt.


      Diệp Hân Đồng vừa bước xuống xe bị cánh tay sau lưng kéo lại, giật mình, quay ngoắt đầu, là Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành kéo cách xa Mặc Tử Hiên đoạn, giấu ở đằng sau thân hình cao lớn che tầm mắt Mặc Tử Hiên.


      “Tôi là cấp của ấy, lúc này tôi có việc phải với ấy.”


      Mặc Tử Hiên nheo mắt quan sát Vũ Văn Thành.


      Quả nhiên dáng dấp rất lọt mắt. Đúng như mô tả của Diệp Hân Đồng, có vóc dáng cùng khuôn mặt cương nghị làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ.


      Trong lòng Mặc Tử Hiên xuất cảm giác khác thường, nhưng sau đó lại nở nụ cười kỳ quái.


      ấy là… hộ vệ của tôi, sau khi tiến hành cuộc họp để ấy đợi dưới này.”


      Mặc Tử Hiên xoay người, ai sánh kịp, ánh mắt lúc liếc nhìn hai người có chút lo âu.


      Ở bên ngoài, khí giữa hai người cũng hài hòa rực rỡ như trời, ngược lại giống như sắp có bão táp, mây đen giăng đầy.


      Vũ Văn Thành kéo tay Diệp Hân Đồng vào quán café bên cạnh.


      “Này, buông tôi ra. Có gì luôn ở đây , tôi rất vội.” Diệp Hân Đồng ở phía sau kêu lên.


      Vũ Văn Thành như nghe thấy, bước chân còn nhanh hơn.


      xòe tay ra muốn thoát khỏi nhưng tay càng nắm chặt hơn. Rốt cuộc cũng dừng lại ở quán café.


      “Tôi nhanh chóng sắp xếp người thay .” Vũ Văn Thành thẳng.


      Diệp Hân Đồng xoa xoa cổ tay vừa bị lôi kéo đau đớn.


      “Đó là chuyện của , muốn điều tôi , chẳng phải chỉ cần câu hay sap? Già như thế chạy từ xa đến đây với tôi làm gì” Diệp Hân Đồng xoay người .


      Vũ Văn Thành lại lần nữa kép tay, xoay người lại.


      Diệp Hân Đồng ra sức hất tay .


      làm gì thế?” quát lên.


      “Tôi làm gì, biết hay sao?” Vũ Văn Thành nhíu chặt mày, giọng khàn khàn. Có cảm giác khổ sở rất đẹp khiến người ta bận tâm.


      Đây là lần đầu tiên thấy biểu giống như núibăng, có chút kinh ngạc.


      ta sao vậy? Còn nữa… ta hoải nghi năng lực của mình ư?


      “Tôi cố gắng hết sức, làm mất mặt thủ trưởng.”


      Tay đột nhiên vuốt ve mặt , dùng ngót di di vết rạch mặt.


      Diệp Hân Đồng phản xạ có điều kiện tránh né tay .


      “Đây chính là kiểu ứng phó toàn lực của sao?” Giọng dịu dàng chưa từng thấy xưa nay.


      Diệp Hân Đồng trợn to cặp mắt trong suốt, kinh ngạc nhất cử nhất động của .


      Đây phải là tính cách của , biết nhau mười mấy năm, lần đầu tiên thấy ‘chân cao khí ngang’ như vậy.


      Thái độ của cũng đỡ hơn vừa rồi, gãi gãi lông mày, kinh ngạc hỏi: “Vũ Văn Thành, làm sao vậy?”


      tầng 10, đôi mắt lo lắng nhìn về phía quán café trước mặt. Toàn thân bao phủ bầu khí như dưới địa ngục.


      “Lão Kim, điều tra Vũ Văn Thành giúp tôi, trong vòng ba ngày tôi muốn biết toàn bộ, kế hoạch của tôi thể có chút nào ngoài ý muốn.”

      Chương 14: Tôi Bảo Vệ .



      “Vũ Văn Thành, làm sao vậy?”


      “Tôi làm sao? là đần, sao mới ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ thương tích đầy mình như vậy.” quát lên với .


      Mẹ nó, cũng biết ta chẳng tốt lành gì, chẳng qua là chạy đến châm chọc .


      Diệp Hân Đồng trừng mắt với rồi quay , nửa lời.


      Vũ Văn Thành cũng phiền não xoay mặt nhưng rất nhanh lại quay lại, đứng sững tại chỗ chăm chú nhìn bóng dáng quật cường của đạng chạy xa dần.


      Diệp Hân Đồng mực đứng chờ Mặc Tử Hiên dưới lầu, cũng cảnh giác người qua lại.


      “Ding”. Giờ tan tầm, từng nhóm từng nhóm người ra khỏi thang máy.


      “Mấy đề nghị của Mặc tổng thấy thế nào?”


      tại cổ phiếu của Mặc Tường giá cao như vậy, 70% trong tay Mặc tổng ai mua được, các cổ đông khác cũng chỉ giương mắt nhìn.”


      xem liệu có xảy ra cuộc đại cách mạng ?”


      “Chẳng biết được, nhìn ý tứ của Mặc tổng, ta quá trẻ để đảm nhiệm, hề đơn giản, mấy lão hồ ly kia nghe xong còn sửng sốt, cuối cùng đành để ta dắt mũi.”


      “Lợi hại.”


      Diệp Hân Đồng nghe nhân viên xì xào ầm ĩ, mọi người bớt Mặc Tử Hiên và Lão Kim cũng xuống.


      Hai người cười cười , ngay cả mặt Lão Kim thường ngày biểu gì cũng nở nụ cười.


      Mặc Tử Hiên nhìn thấy Diệp Hân Đồng vượt qua mấy nước, tay ôm bả vai bị hất ra.


      làm gì thế? Đây là công ty.”


      lại vô liêm sỉ đặt tay lên. Diệp Hân Đồng nhún vai phản kháng, nhưng tay hề nhúc nhích.


      thôi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, mời ăn cơm.” Ánh mắt ma quái tuyệt đẹp của giống hêt lời khiến thể từ chối.


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ bị đẩy lên xe.


      Chỉ cái búng tay, xe dừng lại trước tiệm ăn Tây tráng lệ.


      Phía trong, màu xanh vàng rực rỡ, gạch men sứ dưới đất phản chiếu ánh đèn rực rỡ, cây dương cầm cao phát ra nhạc như nước chảy róc rách.


      Mặc Tử Hiên chọn cái bàn gần cửa sổ, kéo ghế cho Diệp Hân Đồng, sau đó ngồi phía đối diện. Từ lúc bước vào phòng ăn thấy bóng dáng lão Kim đâu nữa.


      Diệp Hân Đồng nhìn quanh, rất nhiều người ăn cơm, ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, đa số là thanh niên nam nữ, chuyện trò vui vẻ thấy ai đáng khả nghi.


      “Lão Kim đâu? phải là mời cơm sao?” Diệp Hân Đồng hỏi.


      “Tôi bảo ông ấy ra ngoài làm vài việc.” Con mắt thâm đen của Mặc Tử Hiên uyển chuyển lưu động, ánh sáng long lánh bất đồng.


      Nhân viên phục vụ nhàng lấy tờ thực đơn bằng bìa cứng giao cho Mặc Tử Hiên. đưa lại cho Diệp Hân Đồng.


      lật đại hai trang.


      Phần ăn nào cũng đắt, món riêng càng đắt hơn.


      “Thịt bò bít tết Ferri.” đưa lại thực đơn cho Mặc Tử Hiên.


      “Cũng thế. Thêm chai rượu đỏ.” Mặc Tử Hiên đưa thực đơn lại cho phục vụ.


      khúc dương cầm kết thúc, Mặc Tử Hiên đứng lên, mỉm cười vô cùng đẹp trai về phía cây đàn. Tươi cười rạng rỡ vài câu với mỹ nữ kia, ta nhìn về phía Diệp Hân Đồng gật đầu cái.


      Phục vụ bê thịt bò bít tết lên.


      “Hôm nay tôi muốn đàn bản Allison tặng cho bạn tôi là Diệp Hân Đồng, cảm ơn ấy hôm qua chạy đoạn đường dài tìm người đến cứu tôi.”


      Ánh mắt quỷ quái của Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng ngơ ngạc, mặt thi thoảng tươi như hoa, thi thoảng lại nở nụ cười như gió, tác phong nhanh khiến tất cả phụ nữ đều bị động lòng.


      Nhiều ánh mắt hâm mộ liếc trộm Diệp Hân Đồng.


      chẳng có chút nào mừng rỡ, ngược lại rất lúng túng.


      Mặc Tử Hiên định làm gì đây! ta ngồi trước đàn dương cầm, lướt tay phím đàn, tạo thành điệu nhạc êm ái, còn như ôm cột nhà, nhìn những ánh mắt liếc tới như đứng đống lửa.


      Đột nhiên, điện thoại của đổ chuông.


      Diệp Hân Đồng cầm điện thoại đến phòng vệ sinh gần nhất.


      Cúi đầu nhìn người gọi đến, là Vũ Văn Thành, miễn cưỡng muốn nghe.


      “Có chuyện gì ?” Diệp Hân Đồng hỏi.


      Vũ Văn Thành im lặng.


      “Nếu có việc gì tôi cúp điện thoại.”


      “Đợi chút, tôi đổi được , bên đó chỉ đích danh muốn bảo vệ Mặc Tử Hiên.” Giọng hơi thương tâm.


      “Chỉ đích danh?” Sao lại có thể chỉ đích danh ? tưởng là mình ra ngoài đúng lúc đụng phải Lý Đốc Sát.


      “Phải, nhưng yên tâm, tôi bảo vệ .” như lời thề son sắt.


      Nghe thấy hai chữ bảo vệ, trái tim vô tình đập thình thịch.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Hoàng Tử Giả



      “Bùm bùm bùm” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ làm Diệp Hân Đồng hoảng hốt.


      “Ngại quá, ở đây bắn pháo hoa hơi ầm ĩ, tôi nghe , lúc rảnh tôi gọi lại.” Diệp Hân Đồng định cúp máy.


      “Bảo vệ mình cho tốt, đừng để bị thương nữa.” quan tâm của khiến quen. đối với thuộc hạ nào làm nhiệm vụ cũng như vậy sao? Ngoài lạnh trong nóng?


      “Được, tôi biết rồi.”


      Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng vệ sinh pháo hoa hết, Mặc Tử Hiên cũng về vị trí của mình, sắc mặt xanh mét, dĩa trong tay rơi xuống.


      Diệp Hân Đồng ngồi xuống trước mặt, ngẩng đầu lên, đáy mắt thâm thúy sắc lạnh.


      vừa đâu?” hiển nhiên vui.


      “Tôi ra ngoài nghe điện thoại. Sao vậy?” Diệp Hân Đồng cầm dao cắt thịt, bỏ vào miệng, ra vẻ vô tội.


      “Vậy nhìn thấy pháo hoa bên ngoài rồi.” ăn nữa, buôn dao dĩa tay ra.


      Diệp Hân Đồng gật đầu: “Có gì ?”


      Mặc Tử Hiên đứng lên, tới cửa, mặt tái xanh.


      Diệp Hân Đồng hiểu gì, bỏ dĩa xuống đuổi theo, nhưng đến cửa bị phục vụ ngăn lại.


      Sauk khi thanh toán 638 đồng, Diệp Hân Đồng vội vàng chạy , thấy xe của Mặc Tử Hiên ở bên đường.


      Lão Kim từ xe bước xuống, mở cửa sau cho Diệp Hân Đồng ngồi lên, còn ông ngồi vào vị trí lái phụ.


      Diệp Hân Đồng ngồi vào bên cạnh Mặc Tử Hiên.


      nhạc làm cảm động, pháo hoa cũng khiến cảm động, đặc biệt.” Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, hơi có vẻ buồn bực suy sụp.


      Diệp Hân Đồng đại khái hiểu được ý ta, cười: “Tấm lòng của tôi nhận, tôi hỏi chuyện.”


      Mặc Tử Hiên hất đầu: “Cái gì?”


      phải là hoàng tử à?” Mặc Tử Hiên sứng sốt, sau đó cười lớn: “Tại sao lại hỏi thế?”


      “Vũ Văn Thành tôi là đặc phái, nếu là hoàng tử , cấp phái cảnh sát thấp kém như tôi. Thế chỉ có , là giả.”


      “Ha ha ha ha”. Mặc Tử Hiên cười nghiêng ngả, dựa ghế, vừa vừa cười “ có khéo giải thích.”


      “Phải , tôi cũng nghĩ vậy, nếu người thâm cung truyền thông sao phải toẹt ra như vậy, cũng có tí khí chất ưu nhã nào của hoàng tử.”


      “Ha ha ha ha, hoàng tư phải có khí chất ưu nhã hay sao?” cười khoa trương.


      “Mấu chốt hơn là, như kẻ lạc từ phố phường thượng lưu tới dân gian. Loại này được chào đón…”


      vừa dứt lời, khóe mắt lóe ra tia lạnh như băng, nhưng lập tức biến mất, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười kỳ quái.


      “Này, hay là hai chúng ta vừa vừa trút bầu tâm vậy.”


      “Hả? Đừng đua xe nữa . Trịnh độ lái xe thành thạo của tôi muốn thưởng thức nữa.”


      Diệp Hân Đồng lắc lắc tay, cơn ác mộng hôm qua đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.


      Mặc Tử Hiên khoác tay lên vai , Diệp Hân Đồng nhăn nhó, đẩy ra được.”


      “Về nhà nấu đồ ăn cho tôi trước .” cợt nhả .


      “Tại sao tôi phải nấu? Lão Kim nấu rất ngon.”


      “Bởi vì tôi tốn công sức chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy cũng thèm nhìn qua, phụ tấm lòng của tôi cũng nên bồi thường cho tôi chứ.”


      Ánh mắt quái dị của cũng rất có vẻ uất ức.


      Cách chuyện của người Trung và người Hàn rất khác nhau. ta càng sinh động. Diệp Hân Đồng thể từ chối lời thỉnh cầu vừa rồi.


      muốn ăn gì?” Diệp Hân Đồng đành hỏi.


      “Ăn món Trung Quốc.”


      Diệp Hân Đồng lấy công thức tại chỗ, tài nấu nướng là sở trường của , trong chốc lát đại sảnh tràn ngập mùi thức ăn thơm phức khiến người ta thèm thuồng.


      Món ăn được bưng ra, món thịt kho có sắc màu đỏ thắm, mùi thơm nức mũi, canh cá diếc nước trong vắt, cà tím lột vỏ thái sợi bung và rau xào xanh biếc rất bắt mắt.


      “Ừm, rất ngon, rất có dư vị, quả nhiên là ngon miệng.” Mặc Tử Hiên ăn muống canh, phát ra thanh sì sụp, vẻ mặt rất hưởng thụ.


      Người nấu ăn luôn muốn được người thưởng thức khen, đặc biệt là với những người thích làm món ngon như Diệp Hân Đồng.


      ra tôi cảm thấy mình có khả năng nấu ăn thiên phú hơn là làm cảnh sát. Tôi tình nguyện ngồi cả buổi tối nghiên cứu công thức nấu ăn còn hơn nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng.”


      “Nếu phải thích làm cảnh sát, tôi có thể mở cho nhà hàng, tùy muốn làm gì làm, miễn vui là được rồi.”


      Diệp Hân Đồng cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.


      “Ba tôi chỉ có mình tôi là con, ông ấy muốn tôi làm cảnh sát, kể cả chỉ đứng nghe điện thoại, cũng phải ở trong cục cảnh sát.”


      Ánh mắt Mặc Tử Hiên thoáng tia lạnh lẽo nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười sang sảng “Nếu người đàn ông của kế thừa công việc của ba thế nào?”


      Hai tay tạo thành chữ thập nắm chặt tay Diệp Hân Đồng.


      ? Đại thiếu gia phong lưu, đừng làm trò với tôi nữa.” Diệp Hân Đồng phiền não rút tay khỏi tay Mặc Tử Hiên.


      Diệp Hân Đồng nhẫn tâm dùng đũa đánh vào tay .


      “wow”


      Mặc Tử Hiên dùng tay trái che tay phải bị đánh.


      “Đau lắm đấy, đùa chút cũng được nha.”


      Diệp Hân Đồng cầm đũa lên, gắp miếng thịt to bỏ vào bát Mặc Tử Hiên.”


      “Ăn cơm của !” , mắt thoáng liếc lão Kim đứng ở cầu thang có biểu gì.


      “Lão Kim, cùng ăn cơm .” Diệp Hân Đồng mỉm cười gọi.


      Lão Kim vẫn giữ nguyên bộ mặt lắc đầu cái, đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, cung kính mấy câu tiếng Hàn.


      Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên lạnh băng, ánh mắt đằng đằng sát khí, để đũa xuống, dựa lưng vào ghế ngồi, Mặc Tử Hiên đẹp lạnh lùng như thế, lần đầu tiên Hân thấy qua, trong phút chốc, như biến thành người khác.


      “#$^%^&*^%(&^)(*_*_)(+(+@%$#%^%” lạnh lùng câu tiếng Hàn, lão Kim nghe xong mặt biểu gì bước nhanh ra ngoài cửa.

      Chương 16: Góc Tối



      Ở thành phố nào cũng có góc tối, những chỗ này ngợp trong vàng son, khiến người đến sáng sinh chiều chết, ngây ngây ngô ngô như bị cách ly đời sống con người.


      Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên tới đây cảm thấy khí rất kỳ bí, u ám có cảm giác khó thở, trước sân khấu để cây nến. Lão Kim vài câu với người đàn ông cao gầy, sau đó người kia dẫn đường.


      Ánh sáng bên ngoài rực rỡ đối lập với u tối bên trong như thể cánh cửa kia là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.


      Diệp Hân Đồng hơi sợ hãi, duy trì tư thế cảnh giác tuyệt đối, đề phòng có kẻ đánh lén từ trong bóng tối.


      Đột nhiên có bóng người từ bên trong cánh cửa phía trước ra, Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn người đàn ông gầy như que củi này, mơ mơ màng màng ra, lướt qua bọn họ, lảo đảo loạng choạng, thỉnh thoảng phải bám tay vào tường.


      “A”


      Diệp Hân Đồng kêu lên, trong lúc để ý, đôi tay ôm lấy eo , nhanh như ma khiến kịp phản ứng.


      “Mỹ nữ, khiêu vũ với .” Người đàn ông kia lắc lắc cái mông, mùi rượu nồng nặc xông ra từ miệng khiến buồn nôn, vừa phục hồi tinh thần, liền tung cho đối phương cước, Mặc Tử Hiên cũng thô lỗ đẩy tay ra. Ánh mắt sát khí trong bóng tối trở nên lờ đờ càng làm có vẻ bỉ ổi.


      “Ao”. kêu lên rối rít xin lỗi.


      Lúc ấy Mặc Tử Hiên mới thả ra, ôm bả vai Diệp Hân Đồng như muốn để ở trong vòng bảo vệ của mình.


      Diệp Hân Đồng giùng giằng muốn thoát ra.


      theo tôi.” Giọng như hương vị rượu nguyên chất trong bóng tối càng có lực hút trí mạng, mặc dù phải ra lệnh nhưng cũng ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn bước theo .


      hành lang dài, thỉnh thoảng từ trong phòng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn pha lẫn sung sướng, lat sau, tiếng nhạc Heavy Metal ầm ĩ phát ra, đến cuối hành lang, lão Kim gật đầu với Mặc Tử Hiên cái.


      Mặc Tử Hiên buông tay khoác vai Diệp Hân Đồng ra, dưới sức gió của điều hòa lại thiếu cánh tay này, Diệp Hân Đồng hơi lạnh.


      đứng ở cửa này, đừng đâu cả, nếu có chuyện gì ứng phó được gõ cửa.” dặn dò Diệp Hân Đồng.


      ưỡn ngực “Yên tâm, có tôi bảo vệ”


      Mặc Tử Hiên bộc phát nở nụ cười, xoay người vào trong phòng, ánh mắt phút chốc trở lạnh như băng.


      Lão Kim ở phía sau đóng cửa lại.


      Trong phòng là người đàn ông mặc bộ vest màu vàng nhạt ra dáng ông chủ ngồi ghế salon, trước mặt để bản hợp đồng, bên cạnh là các loại rượu.


      Nhìn thấy Mặc Tử Hiên, có vẻ tức giận.


      “Mặc Tử Hiên, bắt tôi tới đây là có ý gì, tôi ký hợp đồng chuyển nhượng cho .” Ông ta tức giận đứng lên.


      Mặc Tử Hiên đầy tự tin ngồi vào ghế salon đối diện , nở nụ cười gian ác.


      “Tôi nghe , ở đây đồn đại khắp nơi là tôi có năng lực quản lý.”


      “Những gì tôi đều là , cái công ty này là cha và mấy lão già chúng tôi liều mạng thành lập ra, sao có thể để tay che trời.” Người đàn ông chỉ vào mặt Mặc Tử Hiên.


      thờ ơ cười lạnh, đưa tay về phía Lão Kim. Lão Kim lấy bộ hồ sơ từ trong chiếc túi đen đưa cho Mặc Tử Hiên.


      “Đây là báo cáo tài chính của ông, cùng các hạng mục ông phê duyệt, nếu muốn tôi có thể kiện ông tội tham ô công quỹ, đủ để ông lĩnh án tù trung thân.”


      Nhìn thấy tập tài liệu, mặt ông ta tái mét, vẻ tức giận vừa rồi biến mất còn dấu vết, chân như nhũn ra quỳ rạp xuống trước mặt Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên thản nhiên liếc xuống.


      Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :