1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 171: Em Phải Ngoan (2)



      Diệp Hân Đồng bị người hộ vệ kia làm cho kinh hoảng, cái Yên Nhiên này thực đưa cho quả bom làm lễ ra mắt chứ. Rốt cuộc ta là ai? Thần thần bí bí.


      hộ vệ thận trọng đến gần Diệp Hân Đồng, run rẩy mở cái hộp ra.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy động tác của rất tức cười, bộ dạng vừa muốn làm lại vừa thấy sợ. Ngược lại, chẳng thấy chút nào sợ hãi.


      “Bùm” Diệp Hân Đồng bằng mồm.


      Tên hộ vệ kia lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay ôm đầu.


      Khi phát ra Diệp Hân Đồng đùa, giận tím mặt.


      “Cảnh vệ Diệp Hân Đồng có thể đua giỡn như thế sao? Nếu là bom xảy ra án mạng.”


      Diệp Hân Đồng lại vô cùng chắc chắn đây phải là bom, nếu cái Yên Nhiên đó thực muốn lấy mạng , trực tiếp ột phát súng rồi, cần gì phải phí công đưa cho quả bom làm gì.


      Nghĩ thông, Diệp Hân Đồng nhanh chóng cởi dây buộc hộp.


      Trong hộp quả nhiên phải bom mà là quyển album. Diệp Hân Đồng mở ra xem, trong đó đều là ảnh , từ lúc bi bô tập cho đến tận khi tốt nghiệp trường cảnh sát.


      Sống lưng đột nhiên lạnh toát.


      sống cuộc sống như thể có người giám sát quá trình lớn lên của mình, kia có ác ý với mình, bọn họ có thân phận đối địch, rốt cuộc ta là ai?


      Diệp Hân Đồng tinh thần hoảng hốt theo hộ vệ trở về Hàn cung.


      Mặc Tử Hiên đến chỗ bà ngoại còn chưa về, Cổ Phi nhìn thấy xem như thấy, chẳng thèm quan tâm.


      Diệp Hân Đồng trở lại phòng mình, mở lại cuốn album kia, ràng các bức ảnh đều rất mới, vừa mới được in ra.


      Càng thấy chuyện phức tạp hơn khiến phiền não.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy lần này trở về Trung Quốc, mẹ có rất nhiều lời cần phải giải thích với .


      Cảm thấy buồn phiền, cầm mp4 lên nghe nhạc, nhìn lại mới nhớ ra đoạn ghi lần trước, Diệp Hân Đồng cầm từ điển lên, tra từng từ .


      “Phụ thân nếu muốn truyền ngôi hoàng đế cho Mặc Tử Hiên, con ngoài chấp nhận ra còn làm được gì nữa?” Dịch ra những lời này, Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.


      Nếu ở địa vị của Lee Yul, được cha mình hiểu, cũng rất u buồn.


      Diệp Hân Đồng tiếp tục dịch từng câu, càng về sau, chân mày càng thể thư giãn.


      “Con cho rằng, chỉ cần ta truyền ngôi cho con là con có thể ngồi vững đó sao? Mặc Tử Hiên được ủng hộ về quân của Kim Thụy Tường, ủng hộ của các nghị viên, lại cả mỏ vàng vô địch thiên hạ mà cha nó để lại, những thứ này đều khiến ta lo lắng, ta giúp con dọn dẹp chướng ngại, sao có thể yên tâm rời .”


      Những lời này là có ý gì? Diệp Hân Đồng đọc lại từ xuống dưới lượt, chẳng lẽ dịch sai?


      “Ý này chẳng phải là Lý Trí vương thầm trợ giúp Lee Yul sao? Phụ tử hợp chẳng qua là tấm bình phong, tất cả đều là để đối phó với Mặc Tử Hiên?” Diệp Hân Đồng càng nghĩ càng cảm giác mình phân tích đúng, tiếp tục dịch.


      luồng khí lạnh từ sống lưng tỏa ra, Mặc Tử Hiên bị nguy hiểm.


      Diệp Hân Đồng cầm tờ phiên dịch lập tức muốn đưa cho Mặc Tử Hiên xem, để đề phòng Lý trí vương, chạy vội ra ngoài.


      Nhưng mà, biết Mặc Tử Hiên đâu, vội vàng đẩy cửa phòng Cổ Phi.


      Cổ Phi nhìn tấm hình cũ kỹ nhớ lại, thấy Diệp Hân Đồng đột nhiên chạy vào kinh ngạc.


      “Sao lại đột nhiên xông vào đây?” Cổ Phi lớn tiếng quát.


      “Tôi muốn biết Mặc Tử Hiên đâu? Tôi có việc gấp tìm ấy” Diệp Hân Đồng lo lắng hỏi.


      “Chuyện của nó được phép hỏi, trở về chờ ” Cổ Phi rảnh để ý đến Diệp Hân Đồng.


      “Tôi…” Thấy thái độ Cổ Phi, Diệp Hân Đồng hơi do dự, đành bất đắc dĩ ra cửa.


      Đúng lúc gặp Mặc Tử Hiên cùng lão Kim vừa vừa tiến vào.


      Diệp Hân Đồng lo lắng chạy lên trước “Mặc Tử Hiên, em có thứ này muốn cho xem”


      Diệp Hân Đồng kéo Mặc Tử Hiên, đưa tờ giấy phiên dịch cho Mặc Tử Hiên “ ra vị hoàng đế kia mực muốn tính toán với


      Diệp Hân Đồng bất bình thay cho .


      Mặc Tử Hiên ngược lại hề kinh ngạc, trong Hoàng thất kẻ lừa người gạt cũng rất bình thường, chỉ tò mò… “Cái này, em làm sao mà có?”


      em đánh Lee Yul nên em muốn đến xem thế nào? Đúng lúc Lý trí vương ở đó, em vô tình ghi lại, người đó, quả nhiên là kẻ giảo hoạt, phải người tốt” Diệp Hân Đồng nhớ lại bộ dàng giả từ bi của Lý trí vương mà ghê tởm.


      “Em lại lừa gặp Lee Yul?” chỉ nghe được câu trọng điểm này.


      “Nào có lừa, hỏi mà” Diệp Hân Đồng ăn vạ.


      “Bây giờ em biết Lee Yul là ngụy quân tử chưa, trước đây nhiều lần mà em tin” Mặc Tử Hiên lắc đầu cái, về phòng mình.


      “Nhưng mà, em cảm thấy Lý trí vương mới là người làm tất cả, Lee Yul cũng biết, tính là ngụy quân tử” Diệp Hân Đồng bĩu môi la lên.


      “Đúng rồi” Mặc Tử Hiên đột nhiên quay lại.


      “Hả?” Diệp Hân Đồng tưởng là đồng tình.


      lúc nữa ăn cơm xong chúng ta về TQ, Lee Yul có thứ đưa cho em bảo quản, có phải em nên trả lại cho ?”


      “Cái gì?” thế nào nhớ Lee Yul có đưa cái gì cho bảo quản.


      “Viên hắc trân châu. Em định để đến lúc nào nữa. Phải trả lại cho rồi, đừng để cho hi vọng, có hi vọng rồi lại tuyệt vọng.” Mặc Tử Hiên mỉm cười.


      Nhưng trả lại cậu ta nhất định rất buồn, cái này cùng với tuyệt vọng cũng chẳng khác biệt mấy. tình nghuyện đem viên hắc trân châu này giữ gìn cho tốt chứ muốn làm tổn thương người khác. (Mình cũng nghĩ thế nha! )


      Nghĩ kỹ lại, ngày đó xuất , ánh mắt Lý trí vương tối sầm lại, nếu phải có Lee Yul che chở, có lẽ sớm chết nguyên nhân.


      Mặc Tử Hiên hồ nghi nhìn vẻ mặt do dự của , từ từ lại gần phải em bỏ được chứ? Cùng lắm là ngàn vạn, có thể cho em, tỷ đủ , đem trân châu trả lại cho Lee Yul


      Diệp Hân Đồng cúi đầu “Thôi, giữ lại , có những thứ thể dựa vào tiền bạc mà cân nhắc được”


      “Em có ý gì? phải em cũng giống như Kim Lệ Châu, cũng có cảm giác với Lee Yul chứ?” Nghĩ đến điều này, Mặc Tử Hiên đột nhiên cảm thấy tức giận, đối với Kim Lệ Châu ta thích ai cũng chẳng sao, Diệp Hân Đồng được.


      “Đúng vậy a, dáng dấp cậu ta so với tốt hơn nhiều, đặc biệt phù hợp với hình ảnh hoàng tử trong tưởng tượng của em” Diệp Hân Đồng cố ý đùa cợt.


      cho phép” nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, rất khí phách.


      Diệp Hân Đồng bật cười, rất thích bộ dạng này của .


      “Hả?” Diệp Hân Đồng tươi cười.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, nghĩ lại bộ dạng căng thẳng vừa rồi của mình, trong lòng có chút khổ sở lạ thường, buông tay Diệp Hân Đồng ra.


      Xoay người, về phòng mình.


      Lão Kim theo sau.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy vẻ mặt Mặc Tử Hiên có vẻ là lạ, chạy đuổi theo.


      “Này, sao vậy, có vẻ rất lạ” Diệp Hân Đồng chạy đến gần hỏi.


      Mặc Tử Hiên quay lại, chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng, sắc mặt có vẻ năng nề “Lát nữa, sai người tiễn em về TQ, tối nay tới”


      “Rốt cuộc là sao?” Diệp Hân Đồng cảm thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng.


      “Ngoan, thực có chút việc, xử lý xong lập tức về TQ, hôm nay tổ chức sinh nhật cho em, em phải ngoan.” Mặc Tử Hiên rất ôn hòa, trong mắt lại có vẻ ưu sầu.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy có lẽ tin tưởng , có lẽ cảm thấy làm gì cũng sai, trong lòng hơi mất mát, gật đầu cái với .


      Mặc Tử Hiên quay lại vào phòng, lão Kim cũng theo vào.


      “Tạch” Diệp Hân Đồng nghe thấy tiếng khóa cửa.


      Trong lòng cảm thấy khó chịu càng ràng hơn.


      Vừa về đến phòng, điện thoại di động của đổ chuông.


      Là Lee Yul, Diệp Hân Đồng nghe.


      “Có phải hôm nay về nước ?” Lee Yul vội vã hỏi.


      “Ừm, tin tức của Lee Yul rất nhanh nha.” Diệp Hân Đồng lúng túng cười.


      “Tôi muốn gặp lần, ra ngoài bây giờ được ?” Lee Yul khẩn cầu.


      Diệp Hân Đồng hơi do dự “Được, gặp ở gần Nguyệt Hàng Hành cung, ăn cơm xong tôi trở về”


      Lee Yul vội vàng cúp điện thoại.


      Diệp Hân Đồng ra cửa, liếc nhìn cửa phòng Mặc Tử Hiên đóng chặt, ra cổng Nguyệt Hàng Hành cung, đứng chờ Lee Yul.


      “Ông cảm thấy ai là người làm?” Mặc Tử Hiên nhíu chặt mày, nghĩ mãi ra, hỏi lão Kim.


      “Địa chỉ trụ sở của chúng ta rất bí mật. Ngay cả người địa phương cũng biêt, Hàn Khoát đột nhiên chết trong thôn, mấu chốt là bị đánh chết, tôi nghi là trụ sở của chúng ta bại lộ.” Lão Kim suy đoán.


      “Trước đây muốn điêu tra cái gì, có mệnh lệnh của tôi được ra khỏi căn cứ, huống hồ Hàn Khoát lại chết ở bên ngoài.” Mặc Tử Hiên càng nghĩ càng thể tin nổi.


      “Kẻ đánh Hàn Khoát là tay thân thủ phi phàm, nhưng, nếu quả kẻ địch biết được trụ sở của chúng ta, vậy khó mà bình tĩnh tiếp được, hoặc cũng có thể có người muốn cảnh cáo chúng ta. Điện hạ, tốt nhất nên hoàn thành chuyện trong tầm tay hơn” Lão Kim lại phân tích.


      “Trụ sở này là trong những lực lượng vũ trang quan trọng của ta, thể có chút sơ xuất nào, tôi lập tức liên lạc với bên Merce, mở cuộc họp khẩn cấp.” Mặc Tử Hiên an tâm.


      “Điện hạ yên tâm, tổ chức bí mật của chúng ta lên đường sang Trung Quốc, có thể bí mật đối kháng với lực lượng của Lý trí vương” Lão Kim trấn an.


      Người bạn chân chính là lúc bạn lơi lỏng cho bạn lời khuyên, lúc bạn ngã lòng đứng ra cổ vũ.


      “Chuẩn bị chút” Mặc Tử Hiên nặng nề .


      Bất chợt, điện thoại di động của đổ chuông, số gọi đến rất lạ.


      Mặc Tử Hiên nghi ngờ nghe.


      “Ta giúp cậu giải quyết mối lo về sau rồi” Đối phương là người đàn ông từng thay đổi giọng.


      “Cái gì?” Mặc Tử Hiên đúng lúc phiền não.


      “Ngày đó Hàn Khoát ra khỏi căn cứ, ta tự tay đánh chết, cần phải phiền não vì việc này.” Người đàn ông kia tiếp.


      “Cái gì? Ông là ai?” Mặc Tử Hiên kinh ngạc hỏi, thần kinh bị treo ngược cả lên.


      người thầm giúp cậu, để cậu có thể lên ngôi có thể bỏ ra tất cả, thậm chí là sinh mạng.” Người kia xong, cúp điện thoại.


      Mặc Tử Hiên nhíu mày, suy ngẫm…


      “Sao thế?” Lão Kim hỏi.


      “Hỏi lại Merce xem, ngày đó có phải Hàn Khoát mình ra khỏi căn cứ , gần đây có điều gì khác thường ?” Mặc Tử Hiên nhíu mày tiếp “Còn nữa, gọi Merce phái người quan sát, trong thôn có xuất ai kỳ quái ?”


      “Dạ, tôi làm ngay” Lão Kim định quay .


      “Còn nữa…”


      Lão Kim lại quay lại, cung kính chờ nghe Mặc Tử Hiên ra lệnh.


      “Chuyện giải quyết xong, tôi muốn ăn cơm với Diệp Hân Đồng, cũng có thể cùng trở về với ấy, hãy sắp xếp gần như ngày sinh nhật của ấy”

      Chương 172: Nàng Cảm Thấy Mệt Mỏi



      Lão Kim nhíu mày


      “Có phải điện hạ quá để ý đến ấy ?”


      “Từ đầu đến cuối ấy là người vô tội, tôi muốn tự mình dự lần sinh nhật với ấy, sợ là sau này còn cơ hội.” Mặc Tử Hiên ưu sầu .


      “Vô độc bất trượng phu ( nguy hiểm đáng mặt đàn ông). Ban đầu chúng ta tìm ấy chính là để lợi dụng, xong chuyện cho ta biến mất, điện hạ dường như quên mất kế hoạch này.” Lão Kim mắt đầy sát khí.


      Mặc Tử Hiên càng thêm ưu sầu “Ở biệt thự ấy hi sinh thân mình đỡ hộ ta dao, ta thể nào lấy oán trả ơn”


      “Điện hạ, người quá nhân từ” Lão Kim bất mãn.


      “Tôi muốn đạp lên máu ấy mà thành công, thả ấy , đồng thời bảo vệ ấy cả cuộc đời, tôi quyết định, việc lớn ta làm theo kế hoạch, chuyện , cứ như vậy .” Mặc Tử Hiên phiền não.


      Lão Kim tiếp thu nổi.


      Mặc Tử Hiên càng thêm lo lắng, sắc lạnh nhìn khuôn mặt nặng nề của lão Kim : “Lão Kim, hãy hứa với tôi, xong chuyện hãy bỏ qua cho Diệp Hân Đồng, đừng gây phiền phức cho ấy.”


      Mặc Tử Hiên cần ông cam đoan.


      “Nếu ta làm nhiễu loạn tâm trí Điện hạ, cái chết là kết cục tốt nhất của ta.”


      “Ông dám?” Mặc Tử Hiên hung tợn , ánh mắt đằng đằng sát khí, kiên định như đá, cái muốn là lời cam kết của Lão Kim.


      “Thần dám, nhưng thần tin là Cổ Phi cũng nhất định để cho Điện hạ tự hủy hoại tương lai của mình.” Vẻ mặt lão Kim vô cảm, quay người ra.


      “Nếu các người thực làm như những gì , hãy để mẫu thân tự sinh ra đứa con trái khác để thừa kế vương vị” Mặc Tử Hiên bưởng bỉnh quẳng câu sau lưng lão Kim.


      Lão Kim kinh ngạc quay lại.


      “Điện hạ, phải người thực Diệp Hân Đồng chứ?”


      Mặc Tử Hiên đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn lão Kim “Tôi phải mà là biết ơn. Tôi rồi, trước khi xong việc, bất kỳ ai, nhưng nếu có kẻ nhất định muốn khiêu chiến ta… ta thử .”


      Lão Kim sửng sốt cúi đầu.


      “Tôi biết rồi, động vào Diệp Hân Đồng”


      “Hi vọng ông cũng khuyên giải mẫu thân cho tốt, đừng làm ra chuyện đáng hối hận.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng , giây phút đó, nở nụ cười khát máu, tàn lạnh khác hẳn bình thường.


      ……………………………………………….


      Lee Yul nhanh chóng xuất ở Nguyệt Hàng Hành cung


      Cậu lo lắng đến trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Có chuyện này vì muốn nên tôi chưa , nhưng tôi cảm thấy nếu bây giờ , nhất định khiến tôi hối hận.”


      Diệp Hân Đồng nhìn vẻ mặt ưu sầu của Lee yul, nở nụ cười nhạt “Tôi chỉ trở về nước, làm gì mà cứ như sinh ly tử biệt vậy?”


      nhạo báng.


      Lee Yul kéo Diệp Hân Đồng đến biệt viện bên cạnh.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhưng vẫn theo .


      “Thực ra, có liên quan đến kho báu, tôi sợ Mặc Tử Hiên có ý đồ tốt với , đừng dễ dàng ra bí mật về kho báu, nếu muốn bình yên sống tiếp, hãy tránh xa cái kho báu đó ra.”


      Diệp Hân Đồng hờ hững nhìn Lee Yul, nhớ lại những lời với Lý Trí vương.


      ‘Kho báu này có liên quan đến Diệp Hân Đồng, cho nên, Mặc Tử Hiên mới giữ ấy bên cạnh, chỉ muốn đùa bỡn ấy mà thôi.’


      Câu kia cho thấy Lee Yul rất quan tâm đến , quan tâm này là lòng.


      Mà Lý trí vươâtg cầu Mặc Tử Hiên phải tìm được kho báu mới truyền ngôi, nếu phải Mặc Tử Hiên tất cả với , có lẽ hiểu lầm .


      Với câu hỏi có nên tin Mặc Tử Hiên hay , tình nguyện bỏ , bởi vì nghĩ Mặc Tử Hiên cố tình vì kho báu mà lừa gạt tình cảm của mình, cảm thấy khó chịu.


      “Cảm ơn cậu, Lee Yul” Diệp Hân Đồng cảm động, ánh mắt long lanh.


      “Tôi muốn cảm ơn, mà muốn được bình an, phải chịu thương tổn.” Lee Yul vẫn lo lắng.


      “Bây giờ tổn thương hay có vẻ quá muộn rồi, nếu như cậu , tôi thương tích đầy mình rồi, cho nên, trước khi có kết cục ràng, tôi tình nguyện tin tưởng ấy là lòng với tôi, đây chính là cố chấp, dĩ nhiên, tôi hị vọng có thể ở Hàn cung cho đến khi nhìn thấy Lee yul sống cuộc sống hạnh phúc. Nghĩ đến Hàn cung còn có cậu, tôi sợ có bạn bè.” Diệp Hân Đồng cười


      Lee yul có cảm giác bị đả kich


      cứ tin tưởng Mặc Tử Hiên vô điều kiện như thế sao? sợ bị tổn thương sao? Lee yul muốn nổi cáu.


      “Nghĩ ngợi xa xôi như vậy, tôi cảm thấy rất nhức đầu, tôi tình nguyện vui vẻ với tại.” Diệp Hân Đồng vẫn tươi cười.


      “Chính trị đơn giản như trong tưởng tượng của đâu” Lee Yul dốc lòng thuyết phục Diệp Hân Đồng.


      “Chính trị đơn giản như trong tưởng tượng của ấy, có vài người lòng dạ khó lường khoác lên thân xác u buồn lừa gạt hiền lành, chỉ kẻ ngốc mới nhìn ra”.


      Mặc Tử Hiên đột nhiên xuất , tìm thấy trong phòng, hóa ra là ở đây.


      xong đến bên cạnh Diệp Hân Đồng, tay khoác lên bả vai .


      Diệp Hân Đồng lấy cùi chỏ thọc nhát vào bụng .


      ai là kẻ ngốc?” Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.


      “Được rồi, về ăn cơm , thay đổi ý định, cùng em” Mặc Tử Hiên cưỡng chế Diệp Hân Đồng quay .


      Diệp Hân Đồng ngoảnh đầy lại nhìn Lee Yul, hiển nhiên rất thương tâm.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 173: Nàng Cảm Thấy Mệt Mỏi (2)



      Mặc Tử Hiên xoay đầu Diệp Hân Đồng lại.


      lại quay .


      Mặc Tử Hiên cưỡng chế quay lại, lấy tay đè chặt đầu .


      “Thu hồi lại thông cảm của em , có vài người đáng để em thông cảm, có người cha lòng vì như vậy, cũng thỏa mãn rồi.” Mặc Tử Hiên hiển nhiên có chút tức giận, giọng điệu tốt chút nào.


      Diệp Hân Đồng thở dài nhìn .


      ra, nếu chọn Mặc Tử Hiên vẫn nên giữ khoảng cách thích hợp với Lee Yul.


      Lúc ăn cơm, đây là lần đầu tiên Cổ Phi ngồi ăn cùng bàn với họ.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy rất lúng túng.


      Cổ Phi hề gì, coi như Diệp Hân Đồng tồn tại.


      Sau khi ăn xong, lão Kim tới, bình tĩnh với Mặc Tử Hiên: “Tất cả đều chuẩn bị xong, có thể lên đường”


      Cuối cùng có thể trở về nước.


      Diệp Hân Đồng tươi cười vui vẻ.


      “Em trước , lát nữa tới.” Mặc Tử Hiên dịu dàng với Diệp Hân Đồng.


      “Được”


      Diệp Hân Đồng ngờ vừa ra đến cửa lại phát Yoon Jin mặt mũi tối sầm đứng đó, ánh mắt của với Diệp Hân Đồng càng chút thiện cảm.


      ngờ, lại là kẻ mưu như vậy.” Yoon Jin lạnh lùng .


      Diệp Hân Đồng muốn phản bác.


      nhanh về phía xe.


      phải muốn tỉ thí với tôi sao?” Yoon Jin tức giận khiêu khích sau lưng Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng hơi ngẩn người: “ còn cơ hội”


      “Sau khi trở về TQ sao?” Yoon Jin cười lạnh “Về TQ, được cấp che chở, còn sợ hãi, tưởng là tôi thua sao? Còn lâu.” Yoon Jin tùy tiện .


      Vừa mới về Hàn cung nghe thấy lời đồn đại, rất tức giận Diệp Hân Đồng, muốn tìm , lại bị sắp xếp cùng TQ.


      Diệp Hân Đồng tiếp tục im lặng, chuẩn bị lên xe.


      Yoon Jin kéo bả vai .


      “Tại sao gì?” ta ngang bướng hỏi.


      Diệp Hân Đồng quay lại, sợ Yoon Jin, chỉ là muốn để ý ta gây .


      “Biết là có chó cắn, tôi cần gì phải cắn lại? Chó cắn người là bình thường chứ người bao giờ cắn chó.” Diệp Hân Đồng lạnh nhạt .


      nghĩ lấy được Điện hạ, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, thân phận của xứng đáng.” Yoon Jin khinh bỉ .


      Diệp Hân Đồng thể phản bác, cười khổ.


      ấy xứng hay tôi mới là người cân nhắc, chứ phải .” Mặc Tử Hiên đột nhiên , vẻ mặt rất nghiêm túc.


      Diệp Hân Đồng thấy Mặc Tử Hiên ra hơi sửng sốt.


      “Điện hạ, chẳng lẽ người như trong cung đồn đại, vì Diệp Hân Đồng mà buông tha Kim Lệ Châu?” Yoon Jin vô cùng kinh ngạc.


      “Kết quả ràng rồi, đừng ồn ào, lần này sang đó, có chuyện quan trọng cần giao cho làm.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc .


      làm, nếu Diệp Hân Đồng có thể làm người phụ nữ của người, em cũng có thể. Bây giờ em muốn nghe gì cả.” Yoon Jin ương ngạnh.


      Mặc Tử Hiên lạnh mặt: “Hộ vệ Yoon nghe lệnh”


      Yoon Jin mặc dù rất uất ức nhưng lập tức đứng thẳng người.


      theo ta.” Mặc Tử Hiên ra lệnh, xoay người. được bước lại dừng lại, đến trước mặt Diệp Hân Đồng, dịu dàng : “Yên tâm, ủng hộ em, có ở đây.”


      Giây phút này, Diệp Hân Đồng cảm động đến mức đỏ cả mắt.


      yên tâm ngồi lên xe.


      Mặc Tử Hiên dẫn Yoon jin vào phòng mình, nhìn sang lão Kim. Lão Kim lấy trong túi ra tập hồ sơ, đưa cho Yoon Jin.


      Yoon Jin mở ra xem, bên trong có 10 tấm hình quân nhân cùng tài liệu.


      Yoon Jin hiểu nhìn Mặc Tử Hiên.


      “Đây là 10 quân nhân đội đột nhiên mất tích, ta đoán chắc là tới TQ, ta muốn và ba phối hợp tìm ra 10 người này.” Mặc Tử Hiên ra lệnh.


      Yoon Jin nhận hồ sơ, mất thăng bằng nhìn Mặc Tử Hiên.


      “Rốt cuộc Điện hạ và cảnh vệ Diệp có quan hệ gì? Yoon Jin thở phì phì vẻ rất uất ức.


      “Bất kể ta với ấy quan hệ thế nào, địa vị của ở bên cạnh ta vĩnh viễn dao động, đây là cam kết của tôi với , được rồi, chuẩn bị , lên đường sang TQ.” Mặc Tử Hiên nặng nề .


      Yoon Jin hơi ngẩn người, ngẫm nghĩ lúc, sắc mặt trở nên tốt “Ý của Điện hạ người và Diệp Hân Đồng chỉ là…”


      “Đừng suy đoán lung tung ý của ta, chỉ cần làm theo ta là được, ra ngoài .” Mặc Tử Hiên có chút phiều não.


      “Vâng” Yoon Jin trở nên tươi tắn, khéo léo gật đầu ra.


      Lão Kim chờ Yoon Jin ra khỏi tỏ vẻ nghi ngờ.


      “Để Yoon Jin điều tra, có phải là mục tiêu quá , dù sao Lý trí vương bọn họ cũng đều biết Yoon Jin”


      “Đó chính là điều tôi muốn, để cho Lý trí vương biết tôi hiểu hành vi của ông ta, mặt ngoài tôi để Yoon Jin điều tra, nhưng thực chat để người của tổ chức thầm làm việc. Có Yoon Jin làm mục tiêu che mắt, người của tổ chức càng dễ dàng bí mật hành động.” Mặc Tử Hiên sớm có dự tính.


      Nhưng, lão Kim vẫn bận tâm.


      “Ông có lòng tin với tôi sao? Được rồi. Lên đường, Diệp Hân Đồng chắc cũng đợi rồi.” Mặc Tử Hiên tự tin , đứng dậy, hăng hái như tương quân chiến thắng.


      Mặc Tử Hiên vừa lên máy bay, lập tức cho cất cánh.


      Lần này trở về TQ, càng nhiều nguy hiểm.


      Diệp Hân Đồng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, im lặng lên tiếng.


      Mặc Tử Hiên nâng ly café, ngồi bên cạnh Diệp Hân Đồng.


      “Tại sao gì?” Mặc Tử Hiên nhếch đầu mày nhìn , con ngươi vẫn mang theo nét tà mị.


      biết vì sao, lần này trở về TQ, trong lòng em cứ cảm thấy thấp thỏm.”


      Mặc Tử Hiên cười “Nếu giác quan thứ sáu của em hữu dụng, tìm nữ thầy bói tới xem.”


      Diệp Hân Đồng hồ nghi nhìn “Tại sao phải tìm nữ thấy bói tới xem?”


      “Bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ tốt mà” Mặc Tử Hiên nhạo báng.


      “Stop. Dù sao lần này em luôn gặp phải những người kỳ quái, ví dụ như người mẹ trẻ tuổi, còn mỹ nữ hấp dẫn gọi em còn là tỷ tỷ.” Diệp Hân Đồng nghi ngờ , nghĩ tới hai người có thể liên lạc.


      “Sao lại biết em gặp hai mỹ nữ nhỉ, hay em lại nằm mơ?” Mặc Tử Hiên trêu.


      “Đúng vậy, nằm mơ, còn mơ thấy biến thành đại đầu heo đấy” Diệp Hân Đồng lườm cái.


      Mặc Tử Hiên đột nhiên ôm eo .


      hi vọng em giữ vững được cá tính phóng khoáng như thế này, bất kể tương lai như thế nào.”


      “Thôi di, biết khen hay là cách chức em.” Diệp Hân Đồng lườm cái tiếp “Ngày mai em muốn trở về cục cảnh sát chút, rất nhiều chuyện còn chưa báo cáo, cấp nhìn thấy em muốn đỏ mặt tía tai rồi.”


      “Cái này vội, em là cảnh vệ có chế độ đặc biệt, báo cáo cũng sao, ngày mai muốn chào hỏi bác .”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      muốn gặp mẹ em?” kinh ngạc kêu lên.


      “Đúng vậy. Con rể nào chẳng muốn gặp mẹ vợ. cũng muốn với mẹ chuyện của chúng ta, em cũng biết đến TQ với mục đích lớn nhất là vì tương lai của chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra kho báu.”


      biết vì sao, mỗi lần nghe Mặc Tử Hiên nhắc đến kho báu, trong lòng luôn cảm thấy lạnh giá.


      Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng sắc mặt tự nhiên tái nhợt hỏi “Sao vậy?:


      Diệp Hân Đồng hít hơi sâu, lắc đầu. dựa vào bả vai mặc “Chẳng qua là cảm thấy hơi mệt mỏi, biết vì sao, mấy ngày nay cứ cảm thấy hơi mệt mỏi.”


      “Nghỉ ngơi tốt thôi. Ngồi máy bay chắc có chút khó thích ứng”


      “Ừm” Diệp Hân Đồng dựa vào vai , nhanh chóng ngủ thiếp , mơ thấy giấc mơ kỳ quái,


      Trong mơ, Mặc Tử Hiên theo đến vườn táo, hái quả vừa to vừa đỏ , lúc cười vui vẻ đột nhiên trời đất quay cuồng.


      “Diệp Hân Đồng, tỉnh lại ” Mặc Tử Hiên nhàng đẩy Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng mở mắt, biết là lúc nào, Mặc Tử Hiên bế lên giường.


      “Tiểu Trư, chúng ta đến rồi.”


      “Hả? Nhanh vậy à?” Diệp Hân Đồng đến bên cửa sổ, thấy máy bay hạ cánh,


      Mặc Tử Hiên cùng lên đường.


      Diệp Hân Đồng thấy đường , về phía trung tâm thành phố.


      phải về biệt thự sao?”


      Mặc Tử Hiên đặt tay lên tay Diệp Hân Đồng, cười thâm ý.


      “Này, rốt cuộc đâu vậy, càng , Diệp Hân Đồng càng muốn biết.


      “Sắp đến rồi, em biết ngay” Mặc Tử Hiên vẫn cười .


      Xe nhanh chóng qua trung tâm thành phố.


      Mặc Tử Hiên dừng ở khách sạn quốc tế.


      Dắt tay Diệp Hân Đồng xuống xe.


      Diệp Hân Đồng vừa bước xuống, nước ở bể đột nhiên phun, phối hợp với nhạc, cột nước phun cảm giác rất có tiết tấu.


      Diệp Hân Đồng cười “Em biết rồi, hôm nay là sinh nhật em, cố ý sắp xếp sao? Tại sao lại mời cơm em ở khách sạn sang trọng thế này?”


      Diệp Hân Đồng vui vẻ kéo tiếp.


      Mặc Tử Hiên say đắm trong nụ cười của . Ánh mắt càng trở nên nóng bỏng chăm chú.


      Tiếp tục vào khách sạn, bên trong hơn 100 nhân viên xếp thành mấy hàng chỉnh tề.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc che miệng, quay đầu nhìn Mặc Tử Hiên “ làm xiếc gì ở đây thế, vụ này cũng lớn quá .”


      “Báo cáo” giọng nam phát ra.


      “Tôi ở bộ phận quản lý khách sạn Ngô Khải Hoa”


      “Tôi là bếp trưởng Trương Kiến Hoa”


      “Tôi là quản lý Phòng khách Trương Mẫn Minh”


      Mọi người nhất nhất báo cáo.


      Diệp Hân Đồng càng nghe càng kinh ngạc, Mặc Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì.


      mua khách sạn này cho em. Ở đây đầu bếp từ nước Pháp đến quốc, Nhật Bản thậm chí Ấn Độ đều có, em muốn học gì cũng có thể, dù sao đều là của em, nếu học tập mệt mỏi, có sẵn phòng VIP, em muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng được.” Mặc Tử Hiên cười .


      cho em? Tại sao?” Diệp Hân Đồng thể tin nổi.


      “Bởi vì nhớ em từng , muốn có nhà hàng của riêng mình, em là người phụ nữ của , ngay đến nguyện vọng này cũng thể thỏa mãn làm sao có tư cách làm người đàn ông của em nữa.” Mặc Tử Hiên thâm tình vời Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng cũng vui vẻ như trong tưởng tượng của , có vẻ nặng nề như suy nghĩ điều gì.


      “Sao? Vui đến ngơ ngẩn thế à?” Mặc Tử Hiên cười cưng chiều.


      “Em chỉ muốn cái khách sạn này rất đắt tiền, có nhiều tiền như vậy, tại sao còn phải tìm kiếm kho báu?” Diệp Hân Đồng hồ nghi.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt “Nghe , cái kho báu đó cón những khối Lam Bảo Thạch cỡ miệng bát, Dạ Minh Châu như cánh tay, bảo vật bất kỳ cũng vô giá, hơn nữa, số bảo vật đó đếm hết.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc .


      ? Nếu vậy, cha em, cha , và cả cái người cao thủ lập kế hoạch kia chỉ cần cầm đại cái gì đó cả đời cần làm việc, tại sao ba em còn phải làm cảnh sát.”


      “Ba người họ hứa hẹn với nhau động đến bất kỳ vật gì bên trong, còn nữa…” Mặc Tử Hiên định lại thôi.


      “Còn cái gì?”


      có gì. Có nhiều thứ bây giờ vẫn chưa thể xác định, chỉ có những người đó mới được, chuyện kho báu khi nào tìm được sau, quà tặng này em thích ?” Mặc Tử Hiên sang chuyện khác.


      “Thích, nhưng quá giá trị, em thể nhận.” Diệp Hân Đồng do dự rồi kiên định .


      “Đây là tặng, em dám nhận, nếu có phải em muốn, cho đại kẻ thứ 5 bước vào cửa.” Mặc Tử Hiên ngang ngược .


      xong nhìn ra ngoài cửa.


      Diệp Hân Đồng do dự nhìn .





      “Hai”


      Diệp Hân Đồng cũng nhìn người bên ngoài vào.


      Tính khí Mặc Tử Hiên thế nào cũng biết chút “Được rồi, được rồi, em nhận là được chứ gì”


      thực thua , nổi cảm giác khác thường.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười sáng lạn.


      hôn lên mặt cái “Đây mới là tiểu trư của


      “Đưa em đến đây còn có cơm ăn ?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.


      tặng quà cho em, dĩ nhiên em phải mời cơm, bây giờ em là bà chủ khách sạn, muốn ăn em tự xuống bếp làm .” Mặc Tử Hiên xấu xa .

      Chương 174: Thả Lỏng



      Trong lòng Diệp Hân Đồng cảm thấy đặc biệt ngọt ngào “Được, chờ em, lúc nữa em mang đồ ăn ngon ra.”


      Mặc Tử Hiên mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Diệp Hân Đồng của từ từ biến mất.


      Ánh mắt thâm thúy, sầu não, nặng nề mang thẻo cả tình cảm thể bỏ qua.


      “Điện hạ, người bồi thường cho ấy cũng quá lớn rồi, có làm cảnh sát cả đời cũng thể mua nổi cái phòng bếp.” Lão Kim lên tiếng sau lưng .


      “Nếu quả phải dùng toàn bộ tiền bạc để cân nhắc, 1/3 bảo tàng của ba ấy, ông cảm thấy ấy có mua được hay ? Kể cả mua mấy trăm cái khách sạn như thế này cũng chỉ là chuyện đáng kể.” Tâm tình Mặc Tử Hiên tốt, trong giọng mang theo cả châm chọc.


      Lão Kim gì.


      Tâm trạng Mặc Tử Hiên vô cùng nặng nề.


      “Ngày mai dự tính gặp mặt Diệp Tuyền, kho báu ngày càng gần chúng ta, những kẻ dòm ngó của chúng ta, bị chúng ta nhòm lại cũng nóng lòng muốn tỉ thí, kịch hay sớm trình diễn thôi.”


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng châm chọc, vẻ mặt lại có vẻ nhõm như chơi trò chơi.


      “Tôi sắp xếp ngay bây giờ, đảm bảo tuyệt đối có sơ hở.” Lão Kim xong bỏ , ông thực ưa nổi ân ái của Mặc Tử Hiên với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng vào nhà bếp, nghĩ xem nấu món gì ngon cho Mặc Tử Hiên ăn.


      Đầu bếp nghe lệnh lấy ra cá, gà, trứng cút, rau cải, đậu, cải trắng.


      Nhưng vừa định ướp gia vị cho cá mùi cá tanh xộc vào mũi khiến dạ dày Diệp Hân Đồng cuồn cuộn.


      nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác muốn nôn mà nôn được.


      Cảm giác buồn nôn mà nôn ra được rất tệ, thấy Diệp Hân Đồng tạm ngừng, đầu bếp ướp gia vị giúp , cũng cắt 36 đường thân cá, đem cá hoa vàng vào chảo rán, đến khi màu sắc cá vàng óng, đổ ngô, cà rốt săt , đậu phụ xào qua vào, cuối cùng đổ sốt cà chua đặc chế.


      Nồi cá hoàng kim thơm ngào ngạt được bắc ra.


      “Cảm ơn” Diệp Hân Đồng với đầu bếp, mặc dù dùng công thức của nhưng phải tự thao tác.


      chỉ đứng đó chỉ đạo.


      Nhanh chóng, cá hoàng kim, canh gà hầm, gạch cua đậu hũ và cải trắng nấu rượu chua cay làm xong.


      Mấy đầu bếp giúp tay bưng lên.


      “A, thơm quá.” Mặc Tử Hiên nhìn bàn đồ ăn cảm thán.


      “Xấu hổ quá, em chỉ miệng thôi, bởi vì hôm nay khỏe lắm, lần sau nhất định tự mình xuống bếp nấu cho ăn.” Diệp Hân Đồng khiêm tốn cười.


      Ngồi xuống ăn.


      Diệp Hân Đồng dùng đũa gắp miếng cá.


      Chua chua ngọt ngọt vốn ăn rất ngon, nhưng mà, Diệp Hân Đồng cảm thấy cá hôm nay đặc biệt tanh, thấy hơi buồn nôn.


      “Sao vậy? Sắc mặt em tốt” Mặc Tử Hiên cũng quan sát thấy bất thường của .


      biết, cảm thấy sáng nay tự dưng có tinh thần, có lẽ mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt.”


      xin lỗi.” Mặc Tử Hiên có chút áy náy “Lần này đưa em đến Hàn cung cũng chưa để em nghỉ ngơi cho tốt, sau này như vậy.”


      Diệp Hân Đồng rất cảm động. biết vì sao lại trở nên dễ cảm động như vậy.


      “Trách nhiệm của em thôi mà. Cảm ơn cho em kinh nghiệm đặc biệt.” Diệp Hân Đồng cười .


      Mặc Tử Hiên cúi đầu, mỉm cười.


      “Phải rồi, ngày mai đến thăm bác , muốn mua ít đồ mà bà thích, bà thích nhất cái gì?” Mặc Tử Hiên có tính toán hỏi.


      “Mẹ em à? Mẹ em rất hiếu khách, cần thứ gì cả, bà thiếu gì, chỉ cần đừng để bà lo lắng là được rồi.” Diệp Hân Đồng cười , đột nhiên như nhớ ra cái gì, giảo hoạt hỏi: “ căng thẳng à?”


      có, chỉ là muốn lần đầu gặp mặt để lại ấn tượng tốt. Con rể ưu tú như , tìm đâu ra, đốt đèn lồng cũng thấy.” Mặc Tử Hiên phô trương.


      “Ăn cơm


      Cơm nước xong, Mặc Tử Hiên đưa Diệp Hân Đồng về biệt thự của , Diệp Hân Đồng để ánh mắt bên ngoài xe.


      Trời mùa hè, mặc dù 7h, bầu trời mới bắt đầu tối.


      tấm biển quảng cáo lớn thu hút chú ý của Diệp Hân Đồng.


      người phụ nữ bụng to hạnh phúc vuốt bụng mình.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên phát kinh nguyệt tháng này của mình thấy, phải mang thai chứ?


      Buồn nôn, mệt mỏi, những món ăn ngày thường rất thích đột nhiên hôm nay lại có hứng thú, cang nghĩ Diệp Hân Đồng càng thấy giống.


      quay lại, nhìn Mặc Tử Hiên.


      phải thực mang thai con của chứ.


      “Sao? Tại sao lại nhìn bằng ánh mắt đó?


      “Em…” Khoan , cần phải xác định thời điểm nào nên , nếu phải mang thai , Mặc Tử Hiên nhất định cười nhạo , cũng xấu hổ còn đường sống, chờ đến bệnh viện kiểm tra rồi sau.


      “Em suy nghĩ, có lẽ nên tiếng với Vũ Văn Thành”


      Mặc Tử Hiên cười, ôm bả vai .


      “Dù sao ván đóng thuyền rồi, những gì phải với em cũng


      Diệp Hân Đồng nhìn cười xấu xa, hiểu hài lòn cái gì? Dù sao bộ mặt này cũng đáng đánh đòn.


      Diệp Hân Đồng lấy điện thoại vẫn dùng bên HQ, nghĩ bây giờ về TQ, có thể dùng điện thoại của mình, đầu tiên phải gọi đâu nào.


      “Em hỏi , điện thoại di động trước đây của em đâu?” Hồi đó, Mặc Tử Hiên sợ Vũ Văn Thành dây dưa với Diệp Hân Đồng nên lấy mất.


      này, cái điện thoại của em cũ như thế rồi, mua cho em cái mới.”


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ nhìn .


      Mặc Tử Hiên lại nở nụ cười vô tội, với tài xế: “Đến cửa hàng điện thoại di động”


      Diệp Hân Đồng lườm cái.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 176: Thả Lỏng (3)



      lên lầu, lại thấy Diệp Hân Đồng đứng bên cửa sổ.


      “A, A, mặt đau quá, ngực cũng bị thương, bụng cũng bị thương, cái tên Vũ Văn Thành này ra tay nặng quá.” Mặc Tử Hiên cố ý kêu la đến gần Diệp Hân Đồng, tranh thủ thương cảm của .


      Diệp Hân Đồng quay lại, thấy đầy vết thương mặt Mặc Tử Hiên kinh ngạc, sau đó lườm cái.


      “Đáng đời, đánh lại sớm nhận thua , sếp em chưa thấy thua ai bao giờ” Diệp Hân Đồng liếc cái vào phòng trong lấy hộp y tế.


      Mặc Tử Hiên theo .


      “Em chê bai đề cao sao? Nghe thấy nguyện ý cưới em vui vẻ lắm hả?”


      Diệp Hân Đồng đột nhiên dừng bước, khẽ nhíu mày.


      “Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao sếp em lại như vậy, ràng em với ta chia tay.”


      “Vì em chia tay dứt khoát, chịu ràng, khiến còn hi vọng.” Mặc Tử Hiên cảm giác mình càng càng tức.


      cùng Đề Na như vậy, em cũng thấy nhìn đủ rồi, ngày mai về nhà xem lại, em có thể tưởng tượng được mẹ em sau khi biết hoảng thế nào..” Diệp Hân Đồng xong tiếp.


      Mở cửa, vào, lưu loát lấy hộp y tế ra.


      “Xem ra, muốn so với Vũ Văn Thành quả là nhiệm vụ khó khăn


      “Ừm, khôntrg dễ dàng” Diệp Hân Đồng cầm cồn sát trùng cho Mặc Tử Hiên.


      “Á, đau quá, em chút” Mặc Tử Hiên vô lại “Lần đầu tiên mang cái gương mặt thế này, Vũ Văn Thành là kiên quyết”


      Diệp Hân Đồng nhớ đến biểu đau lòng của Vũ Văn Thành, nhíu mày.


      mở to hai mắt nhìn Mặc Tử Hiên.


      cảm thấy Vũ Văn Thành nghĩ thế nào về em? ràng ta có Đề Na, nhưng mà, em lại cảm thấy mọi chuyện đơn giản như tưởng tượng của em.”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, xịu mặt xuống có vẻ tức giận.


      cảm thấy em có phải nghĩ quá nhiều về rồi , bất kể nghĩ về em thế nào, trong lòng em cũng chỉ được có . Có nhiều người giải thích được, muốn trái cầm, phải ôm cũng là ý tưởng tốt đẹp trong xương tủy đàn ông, nên quan tâm.”


      “Nhưng mà…”


      nhưng nhị gì hết, em còn muốn nhắc đến người đàn ông khác tức giận đấy.” Mặc Tử Hiên quay lại , trong lòng núp những lo âu.


      “Được rồi” Diệp Hân Đồng nghiêm túc bôi thuốc lên mặt Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên cảm động nhìn dáng vẻ chăm chú của . Phụ nữ với vẻ mặt nghiêm túc rất động lòng người.


      Môi tiến gần Diệp Hân Đồng, ai cũng biết trong lòng lúc này nghĩ gì.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhớ tới chuyện mình có thẻ mang thai.


      mạnh tay hơn


      “Á, đau quá, em mưu sát chồng à?” Mặc Tử Hiên kêu lên.


      Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt so với phụ nữ còn mị hơn của Mặc Tử Hiên, xoay vòng, đứng lên “Em muốn ngủ, ra ngoài


      Mặc Tử Hiên tà mị đứng dậy “Cùng nhau ngủ . Vận động xong ngủ ngon hơn”


      biết ngay trong đầu đầy những chuyện này.


      đẩy người ra.


      “Thôi , hôm nay mệt chết , em muốn ngủ”


      Mặc Tử Hiên bị đẩy ra cửa, bám vào khung cửa.


      vận động cũng được, chỉ ôm ngủ thôi, yên tĩnh ngủ” vô lại la ầm lên.


      Diệp Hân Đồng hơi u sầu, trong lúc u sầu, Mặc Tử Hiên nhanh chóng xoay người chui vào phòng , cũng nhanh chóng cởi quần áo chạy vào phòng tắm.


      Diệp Hân Đồng làm gì được đành cười.


      Lúc Mặc Tử Hiên ra ngoài, quanh chỉ quấn khăn tắm, hấp dẫn y như lần đầu gặp.


      Diệp Hân Đồng cầm quần áo lên, cũng vào phòng tắm.


      Mặc Tử Hiên chặn trước mặt .


      Diệp Hân Đồng lườm cái, bước sang bên cạnh, vào phòng tắm.


      Mặc Tử Hiên lại chặn trước mặt.


      “Làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hiểu ngẩng đầu nhìn .


      “Thân ái, hôm nay em mệt như vậy, để hầu hạ em, đảm bảo giúp em sạch bóng” Mặc Tử Hiên cười hê hê.


      “Đừng buồn nôn như vậy, hôn cái đầu . Em tắm lúc là xong”


      Diệp Hân Đồng rơi vào bẫy của . bước nhanh vào phòng tắm, khóa cửa lại.


      “Này” Mặc Tử Hiên la ầm lên, đảo mắt cái nghĩ ra ý tưởng xấu.


      gõ cửa phòng tắm.


      “Diệp Hân Đồng, muốn vệ sinh, cho vào.”


      sang phòng bên cạnh.” Diệp Hân Đồng thèm để ý, giọng buồn buồn.


      Mặc Tử Hiên nghe tiếng nước chảy bên trong.


      lòng vòng trước cửa phòng tắm.


      “A” Mặc Tử Hiên la ầm lên.


      “Này, chết chưa?” Diệp Hân Đồng căn bản bị lừa, coi như kẻ đùa cợt dở hơi.


      Mặc Tử Hiên lên tiếng.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng tắm rửa.


      “Này” kêu.


      Mặc Tử Hiên vẫn gì.


      Diệp Hân Đồng hơi căng thẳng, quấn vội khăn tắm ra mở cửa.


      Mặc Tử Hiên nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nở nụ cười đắc ý.


      “Này, cái trò chơi này của đáng ghét. Lần nào cũng chơi, em cảm thấy nhàm quá.” Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng tắm.


      “Chơi trăm lần chán, em tắm xong chưa, lại tắm tiếp” Mặc Tử Hiên kéo vào phòng tắm.


      cần, em xác định là sạch rồi, muốn tắm mà tắm” Diệp Hân Đồng lườm cái.


      “Sạch rồi chứ?” nhíu mày xấu xa hỏi.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy sống lưng lạnh toát.


      lườm cái “Liên quan rắm rì đến


      Vừa dứt lời, bị Mặc Tử Hiên ôm lấy “Vậy trực tiếp sử dụng”


      “Cái gì, dùng đầu á… thả em xuống”


      “Lập tức” Mặc Tử Hiên êm ái thả lên giường, cơ thể đè ép , hô hấp nặng nhọc, ánh mắt trở nên mơ màng.


      Diệp Hân Đồng đẩy mặt ra.


      được, hôm nay em mệt muốn chết”


      việc gì, buông lỏng chút, lúc thấy mệt mỏi nữa” Mắt Mặc Tử Hiên lóe sáng.

      Chương 177: Đột Nhiên Xuất



      Diệp Hân Đồng nhớ tới trong bụng có thể mang thai nhi, muốn.


      “Đừng quậy, em muốn ngủ, đầu đau sắp vỡ rồi, chờ mấy ngày , mấy ngày nữa em nhất định cùng


      Mặc Tử Hiên lấy tay sờ đầu , ân cần hỏi: “Có phải bị bệnh ? Hay là …”


      cần, nghỉ ngơi chút là được rồi, em muốn ngủ, được ?” Diệp Hân Đồng lật người, đắp chăn, được phút, thực ngủ thiếp .”


      Mặc Tử Hiên thương tiếc nằm xuống bên cạnh .


      Ngày mai phải gặp Diệp Tuyền rồi, thây hơi kích động, cũng hơi căng thẳng.


      Vũ Văn Thành vẫn đứng bên ngoài biệt thự, ánh mắt rời gian phòng có đèn.


      ngừng than thở, làm thế nào giải thích đây?


      Cho đến khi đèn tắt hết.


      Vũ Văn Thành đơn đứng ở cửa biệt thự.


      Đột nhiên, sau lưng thoáng bóng người.


      “Ai? Ở đâu?” Vũ Văn Thành cảnh giác nhìn bốn phía.


      Đột nhiên chiếc xe máy từ trong bóng tối lao ra, nghênh ngang rời , theo trực giác của cảnh sát, Vũ Văn Thành lập tức lên xe chạy theo.


      Chiếc xe máy trước mặt nhanh chậm ra, lượn lờ lạng lách như cố ý chơi .


      Vũ Văn Thành tăng tốc, chiếc xe máy trước mặt cũng tăng tốc, chiếc xe đó được gia cố lại, đuổi theo được.


      Chiếc xe máy lao vào trung tâm thành phố, vẫn như cũ, nhanh chậm, đến khi Vũ Văn Thành sắp mất dấu, chiếc xe máy lại cố tình lượn lờ ra trước mặt, cho đến dãy quán bar ở trung tâm thành phố.


      Chiếc xe máy biến mất.


      Vũ Văn Thành từ từ lái xe tìm kiếm, rốt cuộc ở trước quán bar ‘Memory’ thấy chiếc xe máy kia.


      xuống xe, mặt nghiêm túc vào quán bar.


      Bên trong có rất nhiều thanh niên kích động, hưng phấn rồi lại kích động.


      nhạc sập sình đinh tai, đập vào trái tim những người trẻ tuổi, trong quán rượu, chủ yếu là những người đàn ông ngã lòng, những người phụ nữ ưa thích kích thích, thanh niên độc thân, và cả những người tâm trạng kích động.


      “Trai đẹp, mời tôi chén được ?” mỹ nữ chân dài, lại trang điểm rất mê hoặc, lẳng lơ đến trước mặt Vũ Văn Thành, quăng ra ánh mắt lúng liếng.


      Vũ Văn Thành buồn nhìn ta lấy cái, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông, muốn tìm ra chút dấu vết.


      Mỹ nữ kia nhìn Vũ Văn Thành như vậy cũng chẳng lấy làm thú vị bỏ .


      Đột nhiên, sân khấu truyền đến loại nhạc khác thường, mặc bikini hấp dẫn đột nhiên ra, mang theo chiếc mặt lạ đỏ như lửa, cằm hơi nhọn, đôi môi đỏ mọng, vóc người khêu gợi khiến cho đám đông bên dưới hò la ầm ầm.


      Vũ Văn Thành hồ nghi nhìn chiếc quần ngắn cùng đôi giày chừng 10cm của vừa nhảy ra, đồ này rất xống người ngồi xe máy vừa rồi.


      ta nhảy vũ điệu vô cùng đẹp mắt, giống như con rắn đỏ dây dưa, bờ eo mềm mại như có xương, bờ môi hé mở khêu gợi.


      Vũ Văn Thành nhíu mày.


      “Đột nhiên gặp được Vũ Văn Thành ở nơi này, vinh hạnh” giọng mềm mại truyền đến bên tai.


      Đề Na chĩa bộ ngực về cánh ta .


      Vũ Văn Thành liếc qua Đề Na, ánh mắt vẫn chòng chọc vào sân khấu.


      sân khấu dường như nhìn thấy tất cả, đột nhiên nhếch miệng, có vẻ cười.


      tấm màn rơi xuống, đám người bên dưới có vẻ nhìn chưa , la ó muốn tiếp tục.


      vũ nữ tung người cái dễ dàng biến mất trong đám đông, Vũ Văn Thành lập tức đuổi theo.


      Đề Na cũng nhanh chóng theo sau.


      vũ nữ lao thẳng vào con ngõ.


      theo tôi sao?” ta xoay người cái đối mặt với Vũ Văn Thành, chất giọng kiều mỵ trời sinh.


      “Tại sao đột nhiên xuất ở biệt thự của Mặc Tử Hiên? là ai? Đừng tưởng nhảy bài múa thoát y là có thể che mắt tôi.” Vũ Văn Thành lời nghiêm khắc.


      Vừa vừa tiến lại gần vũ nữ.


      ta nhìn ra sau lưng Vũ Văn Thành “Phụ nữ của bản lĩnh cũng lớn nhỉ? lúc đuổi tới rồi”


      Vũ Văn Thành quay đầu lại, thấy Đề Na chạy tới.


      Vũ Văn Thành nhìn Đề Na bằng ánh mắt chán ghét, muốn khóa lại vũ nữ kia, ngờ ta lại nhanh như con khỉ nhảy vọt qua bức tường cao 2 mét.


      Vũ Văn Thành nhanh chóng đuổi theo, lùi lại mấy bước vượt qua bức tường với động tác vô cùng đẹp mắt.


      Đề Na hơi do dự, mặc váy, mấy dễ dàng, hơn nữa, chuyện này cũng có liên quan đến .


      Vũ Văn Thành càng ghét , lại càng muốn chinh phục.


      Đề Na quay lại, vô cùng tăm tối.


      Vũ Văn Thành nhảy qua tường phát vũ nữ này căn bản chạy, đứng đó cười chờ .


      Vũ Văn Thành nghi ngờ nhíu mày, dáng vẻ cau có này của cũng vui tai vui mắt .


      “Tại sao chạy?” Vũ Văn Thành hỏi.


      “Tôi cố ý dẫn tới đây, tại sao lại chạy?” cười đùa, nhìn qua rất đơn thuần giống với vẻ xinh đẹp bề ngoài.


      dẫn tôi tới? Là có ý gì?” Vũ Văn Thành xong bước lên, định bắt cái vũ nữ này.


      là thử tính cảnh giác của chút, hai là, thử võ công, ba là thử cách làm người của .” ta vừa vừa cười.


      Vũ Văn Thành gì mà động thủ. Sau vài chiếu, Vũ Văn Thành phát mình chiếm ưu thế.


      hối hận vì muốn thử công phu của tôi” Vũ Văn Thành lạnh lùng , tay vẫn dừng.


      “Vậy sao?” Vũ nữ nở nụ cười khác thường.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc.


      Khi sau lưng đột nhiên bị dí khẩu súng, Vũ Văn Thành dừng lại, dĩ bất biến ứng vạn biến (Tạm thời bất động để ứng phó với manh động).


      Vũ nữ từ từ đến trước mặt Vũ Văn Thành, tay vuốt ve khuôn mặt , Vũ Văn Thành kinh ngạc, né tránh.


      “Đừng cử động” Người đàn ông giơ súng .


      Vũ nữ xoa xoa đôi bàn tay “Mặc dù nhiều mồ hôi, nhưng làn da tệ lắm”


      “Vẫn là xử nam sao?” (Xử nam đối lập xử nữ/trinh nữ). Vũ nữ hỏi chút xấu hổ.


      Vũ Văn Thành ngoảnh mặt, nghĩ cách đoạt lấy khẩu súng.


      Tay của vũ nữ kia chậm rãi trượt từ bụng xuống, trông rất ngây thơ, ánh mắt cũng thấy tà ác.


      Dừng lại ở điểm.


      “Tối nay thử chút là biết ngay thôi nhỉ?”


      Vũ Văn Thành giật mình, gặp nhiều phụ nữ to gan, nhưng người lớn mặt lại biết xấu hổ như ta, mới thấy lần đầu”


      Vũ Văn Thành nữ quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc của Vũ Văn Thành.


      Nghoẹo đầu : “Tôi quan sát lâu rồi, đẹp trai, phóng khoáng, cái cau mày cũng tuấn tú, mặc dù hiểu phong tình cho lắm, nhưng lại giữ được mình trong sạch, ba tôi quả nhiên có con mắt.”


      Vũ nữ bỏ .


      Đột nhiên sau lưng náo loạn, vũ nữ vừa quay đầu lại, Vũ Văn Thành nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng, dí vào người .


      Vũ nữ chút sợ hãi, cười giơ hai tay lên.


      “Động tác nhạy bén, bản lĩnh bất phàm, tôi rất thích”


      là ai?” Vũ Văn Thành lạnh lùng hỏi, lên cò súng lục.


      “Biệt danh là Yên Nhiên” Vũ nữ thành trả lời.


      “Tại sao tìm tôi?” Vũ Văn Thành nghĩ đến những lời , có chút vui vẻ nào.


      phải tôi rồi sao? Tôi có hứng thú với ” Yên Nhiên nhếch miệng, hề sợ hãi khẩu súng lục trong tay .


      “Đáng tiếc, tôi có hứng thú với , đối với những người phụ nữ chủ động, có liêm sỉ luôn nhượng bộ lui binh. Bây giờ tôi bắt với tội sử dụng súng phi pháp, theo tôi về sở cảnh sát” Sắc mặt Vũ Văn Thành lạnh như băng, ánh mắt sắc bén tuyệt tình, nhìn nổi tia ấm áp.


      Yên Nhiên mỉm cười nhìn Vũ Văn Thành rất chính trực “ biết điểm nào của mình hấp dẫn tôi ?”


      “Đừng nhảm, về sở cảnh sát , bây giờ cũng có thể thông báo cho luật sư” Vũ Văn Thành công tư minh bạch.


      “Tôi thích khuôn mặt đổi, cá tính cường đại”


      “Tiểu thư?” Người đàn ông vừa rồi biết lúc nào nổ máy xe máy, dừng ở đằng sau Yên Nhiên.


      “Nếu dám lên xe, tôi lập tức nổ súng” Vũ Văn Thành dí súng vào gáy Yên Nhiên.


      Yên Nhiên lùi về sau, sải bước vọt đến chỗ xe máy.


      Chiếc xe gắn mắt gầm rú lao .


      Vũ Văn Thành hề do dự nổ súng vào cánh tay phải Yên Nhiên.


      “Pằng” đóa hoa hồng từ súng lục bung ra.


      Yên Nhiên quay đầu nhìn Vũ Văn Thành.


      người tàn nhẫn, lại có thể nổ súng


      Chiếc xe máy biến mất trong màn đêm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 178: Đột Nhiên Xuất (2)



      Vũ Văn Thành trở về, ném khẩu súng lục vào ngăn kéo, trong ngăn kéo còn có Hồng sắc Yên Nhiên.


      Vũ Văn Thành lấy ra, vô cùng nâng niu, mặt càng biểu phức tạp.


      tin Diệp Hân Đồng thích cái tên công tử đào hoa cà lơ phất phơ (ba lăng nhăng, ất ơ ý =D) kia.


      thể thua. còn có bác Diệp Hân Đồng, nếu thua chịu nổi, tin tình cảm hơn chục năm lại có thể sau đêm tự nhiên biến mất.


      Vũ Văn Thành cả đêm ngủ, sáng sớm tinh mơ khởi động xe chạy về phía nhà Diệp Tuyền.


      Diệp Tuyền vừa quyét dọn nhà cửa, ra ngoài đổ rác thấy Vũ Văn Thành đứng ở cửa từ bao giờ.


      Mặc dù ở tuổi trung niên, thân hình đẫy đà, nhưng có thể nhìn khuôn mặt Diệp Tuyền đoán được bà từng là mỹ nữ hào hoa phong nhã.


      Nhìn thấy Vũ Văn Thành bà kinh ngạc nhưng rất vui vẻ.


      “Thành Thành, sao mới sáng sớm con tới rồi, vào vào , đứng ở cửa làm gì.” Diệp Tuyền vui vẻ .


      “Dì à, con sợ tới sớm quá ảnh hưởng tới giấc ngủ của dì” Vũ Văn Thành hơi hé nụ cười, cung kính tao nhã lễ độ, thành thục mà mât mị lực đàn ông.


      sao, ta dậy rất sớm, hôm nay có chuyện gì mà con đến sớm vậy, nào vào nhà .” Diệp Tuyền mở cửa.


      Mặc dù bà sống mình, trong căn phòng được sửa sang lại vô cùng yên tĩnh lại rất ấm áp, như thể sống trong đây chỉ có người.


      “Ăn sáng ?” Diệp Tuyền chưa xong bưng bát cháo cùng trứng muối tự làm lên.


      “Cảm ơn dì” Vũ Văn Thành lễ phép


      “Dì à, Hân Đồng về rồi, ấy có liên lạc với dì ?”


      có, con bé này, xuất quỷ nhập thần, ha ha, nó về rồi, ta cũng muốn sơm sớm làm xong hôn cho hai đứa, con cảm thấy thế nào?”


      Vũ Văn Thành xấu hổ cười: “Con cũng muốn cưới ấy về sớm chút”


      “Con tiếp tục làm cảnh sát sao? nghiệp của ba con con định tiếp nhận à?” Diệp Tuyền hiền từ .


      “Cái này…” Vũ Văn Thành hơi do dự, biết phải thế nào cho thích hợp.


      ra , dì hi vọng các con kết hôn xong, con có thể làm cảnh sát nữa, công việc này quá nguy hiểm, ta muốn Diệp Hân Đồng lại giống ta.”


      “Nhưng mà, nếu nghĩ như vậy, tại sao dì còn muốn huấn luyện Diệp Hân Đồng?” Vũ Văn Thành nghi ngờ hỏi.


      “Đây là nguyện vọng của ba nó, ta đành phải làm vậy.” Diệp Tuyền tỏ ra thương cảm.


      “Chính vì vậy, con phải làm cảnh sát, mặt có thể bảo vệ Diệp Hân Đồng, mặt khác, con muốn là nếu có thể, để con thừa kế truyền thống Diệp gia, Hân Đồng có thể làm cảnh sát, an tâm ở nhà, có thể làm bạn với dì.”


      Diệp Tuyền vô cùng vui mừng khi nghe Vũ Văn Thành vậy.


      “Ba nó quả là chọn sai, cảm ơn con mến Diệp Hân Đồng như vậy” Diệp Tuyền cảm động đến chảy nước mắt.


      “Về sính lễ, nếu dì có cầu gì cứ với con, nếu có thể, con muốn đón dì về sống cùng” Vũ Văn Thành thành khẩn .


      Diệp Tuyền nhìn quanh bốn phía “Ta có tình cảm với nơi này, muốn đến sống ở nơi khác, sính lễ gì đó cũng cần, chỉ cần con thương Diệp Hân Đồng, cái gì cũng quan trọng, ta cũng thiếu cái gì.”


      “Dì” Vũ Văn Thành cảm nhận được chua xót của Diệp Tuyền. “Con xin lỗi, nếu phải bác trai vì muốn cứu con, cũng …”


      “Thôi, kẻ nổ súng đó con tìm được chưa?” Diệp Tuyền nhớ đến kẻ cướp sinh mạng chồng mình, ân cần hỏi han.


      Vũ Văn Thành lúng túng lắc đầu “Chuyện cũng qua lâu rồi, con điều tra những nhà có thể kết thù với chúng ta, nhưng phát được gì. Bây giờ con nghi ngờ, kẻ nổ súng đó là sát thủ nhà nghề, hơn nữa, phải người TQ”


      Diệp Tuyền nắm tay Vũ Văn Thành đầy cảm xúc.


      “Đời ta có tâm nguyện gì khác, chỉ muốn tìm ra hung thủ ngày đó, đưa ra trước pháp luật. Con nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của dì.”


      “Vâng, con cố gắng hết sức.” Vũ Văn Thành cam kết.


      “Mẹ, con về” Bất chợt, giọng vui vẻ của Diệp Hân Đồng vang lên.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc, quay đầu lại, vừa hi vọng vừa căng thẳng.


      Diệp Hân Đồng sôi nổi chạy vào, thấy Vũ Văn Thành, ngây ngẩn cả người.


      Từ từ, Mặc Tử Hiên cũng bước vào, trong tay cầm mấy hộp đồ dinh dưỡng, cùng giỏ trái cây.


      khí trở nên vô cùng lúng túng.


      Diệp Tuyền thấy Mặc Tử Hiên càng thêm kinh ngạc. Gương mặt này của , quen thuộc đến khác thường. Bà nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên, bước đến trước mặt .


      “Mặc Ngôn Thông là gì của cậu?” Diệp Tuyền có vẻ kích động, vô cùng kích động, ánh mắt hấp háy, tâm trạng phức tạp.


      “Là cha con” Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc khi thấy phản ứng của Diệp Tuyền. Trong ánh mắt bà phải là thương cảm dành cho bạn của con , mà có cảm giác hơi bài xích (phản bác, từ chối… ta nghĩ dùng nguyên từ tốt hơn).


      “Cậu , nơi này hoan nghênh cậu” Diệp Tuyền trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Sắc mặt bà lạnh như băng, trở nên vô cùng nhạy cảm, cẩn trọng.


      Diệp Hân Đồng kinh hoàng.


      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”


      Diệp Tuyền để ý tới Diệp Hân Đồng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mặt Mặc Tử Hiên, sắc mặt trở nên lạnh lùng, thể chút cảm tình hay để cho Mặc Tử Hiên chút thể diện nào.





      Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc với phản ứng của Diệp Tuyền, để đồ mang đến xuống.


      Mỉm cười đặt ở cạnh tường, tao nhã lễ độ, kìm nén tâm tình nỏi loạn.


      “Mặc dù biết con làm dì khiến cho dì ghét, lần đầu gặp mặt hơi đường đột, con trước.”


      “Mẹ, là bạn con đưa về, sao mẹ lại như vậy?” Diệp Hân Đồng lập tức đứng ra hòa giải.


      “Con biết cái gì? Có vài người đến gần con là có mục đích, đừng nữa, sau này cho phép con qua lại nữa.” Diệp Tuyền tự nhiên nổi giận.


      “Dì à, cậu ta là Hàn thất, Hân Đồng phụ trách việc bảo vệ an nguy của cậu ta, cho nên thể gặp mặt.” Vũ Văn Thành đứng lên, tới bên cạnh Diệp Tuyền.


      Diệp Tuyền cười lạnh “Các người là hoàng gia, chúng tôi với tới, tiễn”


      Diệp Tuyền lời ít ý nhiều, cách kiên định, ánh mắt ràng xa cách, giống như có thâm thù đại hận.


      Mặc Tử Hiên sứng sốt, quay .


      “Đợi chút” Diệp Tuyền mang đống đồ mang tới nhét vào tay Mặc Tử Hiên.


      “Đồ của cậu tôi cũng nhận nổi. Cậu có thể mang ” Diệp Tuyền lạnh lùng .


      Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng muốn lại thôi.


      Mặc Tử Hiên khẽ mỉm cười với , ra cửa.


      “Mẹ, tại sao mẹ lại như vậy?” Diệp Hân Đồng kéo tay Diệp Tuyền làm nũng.


      Diệp Tuyền vẫn để ý đến Diệp Hân Đồng, mà đến trước mặt Vũ Văn Thành: “Ta muốn Diệp Hân Đồng bảo vệ cái tên Hàn Quốc vương thất gì đó, con có thể sắp xếp được ?”


      Vũ Văn Thành trầm tư lúc, thở dài.


      “Là Mặc Tử Hiên chỉ muốn Diệp Hân Đồng bảo vệ, con phải được điều lên mới có quyền can thiệp, sợ là bây giờ được.”


      Trong mắt Diệp Tuyền xuất khủng hoảng lại châm chọc.


      Bà quay sang với Diệp Hân Đồng “Vậy con cần làm cảnh sát nữa, ngày mai từ chức luôn.”


      phải nghiêm trọng như vậy chứ?” Diệp Hân Đồng vô cùng kinh ngạc, Mặc Tử Hiên rốt cuộc làm chuyện gì khiến bà bài xích như vậy, tự nhiên chỉ vì đến cảnh sát cũng cần làm.


      Vũ Văn Thành mặc dù thấy tình cảnh này rất vui nhưng cũng rất kinh ngạc.


      “Dì à, có lẽ như vậy hơi quá mức, dù sao, đây cũng là nguyện vọng của chú.” Vũ Văn Thành khuyên giải.


      Diệp Tuyền trầm tư, như thể quyết định với Vũ Văn Thành: “Bây giờ các con lập tức đăng ký kết hôn, con làm cảnh sát, Diệp Hân Đồng từ chức.”


      “Mẹ. Mẹ chẳng biết cái gì, tại sao lại muốn như vậy.”


      Từ đến lớn, Diệp Hân Đồng luôn khéo léo, mồ côi cha nhưng luôn cố gắng làm cho gia đình vui vẻ, tuy luôn nhất nhất nghe lời, nhưng liên quan đến chuyện lớn cả đời, phải tranh thủ.


      “Con mới biết gì, con biết nó là ai ? Đến gần con với mục đích gì biết ?” Diệp Tuyền tâm tình trở nên kích động, lời lẽ nghiêm khắc.


      Diệp Hân Đồng hơi uất ức, nhìn Vũ Văn Thành cái, cúi đầu.


      “Con biết , ấy là vì bí mật kho báu”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Vũ Văn Thành cũng khiếp sợ.


      “Cái gì mà kho báu?” Vũ Văn Thành hỏi.


      Diệp Tuyền biểu tình rất kỳ quái “ Con theo ta vào đây”


      Bà bỏ qua Vũ Văn Thành, trực tiếp với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng theo bà vào phòng.


      Vũ Văn Thành cau mày, hôm nay có vẻ nghe được tin tức khiếp đảm.


      Diệp Tuyền vào phòng xong khóa cửa lại.


      “Chuyện này con biết được bao nhiêu rồi?” Diệp Tuyền hỏi.


      nhiều lắn, chỉ là biết có kho báu” Diệp Hân Đồng thành trả lời.


      “Ba người bọn họ vốn là an hem tốt, có kho báu, cũng ai mơ ước, bình an vô , những ngày sau đó sóng yên biển lặng. Nhưng chính Mặc Ngôn Thông vì muốn cưới người phụ nữ Hàn Quốc đó, mà muốn động đến kho báu này, kết quả mới gây ra gió tanh mưa máu. Tin tức bị tung ra ngoài, người ngựa tới tranh đoạt. Ba con , vết nhơ duy nhất trong cuộc đời thiết diện vô tư của mình là lợi dụng chức quyền để Mặc Ngôn Thông chạy thoát. Nhưng mà, những ngày sau đó được yên bình, có bao kẻ muốn thử, thăm dò, mạnh mẽ muốn lấy. Ba con ngày đó hi sinh vì làm nhiệm vụ, nhưng ta cảm thấy chuyện đơn giản như vậy. Nhất định là có liên quan đến kho báu, nếu phải Mặc Ngôn Thông muốn kho báu, tất cả những chuyện như ý đó xảy ra. Cậu thanh niên kia bụng dạ khó lường, lần này trở về khẳng định là vì kho báu.” Diệp Tuyền kích động xong, nắm chặt bả vai Diệp Hân Đồng “Cho nên, hãy cách xa cậu ta chút, ba con phải dùng tính mạng đổi lấy cuộc sống bình yên, đừng quậy lên trận gió tanh mưa máu nữa.”


      Nghe xong chuyện này, Diệp Hân Đồng cảm thấy ngực đau nhói.


      “Mẹ kiếp, ý là chú Mặc chết, vậy tại ông ấy đâu?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.


      “Ai biết ông ta đâu, sau khi ba con chết, ông ta cũng cảm thấy có thể diện sống đời, hoặc là vẫn còn trong bóng tối chờ đợi thời cơ.” Diêp Tuyền bang quơ xong nhìn thẳng vào mắt Diệp Hân Đồng “Người đàn ông kia, mẹ biết vì sao con muốn dẫn nó về nhà, nhưng con nhất định phải nghe lời mẹ, cách xa nó ra chút”


      Nhớ tới quyết tâm đến TQ tìm được kho báu của Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng cảm thấy bị làm khó.


      “Mẹ, ba chết cũng phải là chú Mặc cố ý, thể vì vậy mà giận chó đánh mèo, hơn nữa, có lẽ cũng như mẹ phán đoán” Diệp Hân Đồng thử tốt cho Mặc Tử Hiên.


      phải vì ông ta tìm kho báu, chuyện gì cũng xảy ra. Chú Đinh của con cũng vì tránh né bọn họ mà biến mất” Diệp Tuyền tỏ ra bi thương.


      “Vậy…” Diệp Hân Đồng hơi do dự, suy tư 30s sau hỏi “Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết kho báu ở đâu ?”


      Diệp Tuyền cười khổ “Ngày đó ta hỏi cha con, cha con biết bí mật này gánh nặng, cho nên cho ta biết, ta vốn thiếu cái gì, kho báu này đối với ta mà chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, ta bây giờ cảm thấy vô cùng may mắn vì ba con quyết định như vậy, để cho ta có thể sống an nhàn, có bất kỳ gánh nặng nào”


      Diệp Hân Đồng nghĩ đến Mặc Tử Hiên có thể công dã tràng (đừng ai biết con dã tràng vo viên cát bờ biển, rồi bị sóng đánh tan hết thành công cốc nhé), trong lòng cảm thấy khổ sở, nếu như tìm được kho báu, phải đối ứng với Kim Thụy Tường thế nào đây, lại đến Lý tri vương, ham muốn làm hoàng đế của yên lặng mai táng theo kho báu.


      Tương lai của , đầy bi thảm.


      Nếu ở bên cạnh , chắc càng khổ sở, nghĩ đến khuôn mặt cợt nhả của Mặc Tử Hiên mà sâu trong nội tâm lại chịu tổn thương, cũng thể nhẫn tâm.


      Phụ nữ, luôn là kẻ dễ bị lung lay.


      “Mẹ, con có chuyện muốn với mẹ” Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, quyết định ra quan hệ của mình với Mặc Tử Hiên.


      “Bây giờ ta muốn nghe cái gì cả” Diệp Hân Đồng trực tiếp từ chối, bà thở dài “Thành Thành ở bên ngoài, con với cậu ấy thỏa thuận chút chuyện hai đứa, ta muốn nghỉ ngơi, yên lặng chút”


      Diệp Hân Đồng cảm thấy cưỡi hổ khó xuống, lo lắng


      “Mẹ, con với Vũ Văn Thành phải quan hệ như mẹ nghĩ, chúng con phải…”


      “Nó là người ba con chọn giúp con để phó thác cả đời, ánh mắt của ba con sai. Lấy nó, sau này mẹ chết cũng yên tâm. Đừng cảm thấy là mẹ chuyên chế, có người mẹ nào muốn hại con mình cả.” Diệp Tuyền trầm trầm .


      xong, bà phiền não quay đầu “Ra ngoài , mẹ thực muốn yên tĩnh”


      Diệp Hân Đồng muốn tiếp, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tuyền nằm dài giường, quay lưng về phía , muốn lại thôi.

      Chương 179: Ra Là Vậy



      Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng Diệp Tuyền, đóng cửa lại cho bà.


      Quay người lại, thấy Vũ Văn Thành đứng đó.


      hơi xấu hổ đến trước mặt Vũ Văn Thành, cắn cắn môi, vô cùng rối rắm.


      “Sếp, ra chúng ta thích hợp” Diệp Hân Đồng thận trọng .


      Vũ Văn Thành sửng sốt, ngoài yên lặng cũng chỉ biết yên lặng.


      Diệp Hân Đồng dám nhìn Vũ Văn Thành, có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này. mềm lòng, da mặt mỏng, lại đành lòng thấy người khác bị tổn thương.


      buông em ra”. Vũ Văn Thành im lặng rất lâu rồi thận trọng ra, như thể dùng hết hơi sức mà vẫn cố chấp.


      “Em tốt như vậy đâu, đúng như lần trước , em đần, lắm điều, quần áo mặc cũng biết độ dài phù hợp, làm việc gì cũng nên hồn, trong công việc lại nghiêm túc” Diệp Hân Đồng hơi ngẩng đầu, thấy biểu vô cùng khổ sở của Vũ Văn Thành lại cúi xuống.


      Tay chân luốn cuống, cắn răng xong lại ngẩng đầu “Còn nữa, phải qua lại với Đề Na sao? Trong mắt em, hai người quả là trai tài sắc”


      Vũ Văn Thành đột nhiên ôm Diệp Hân Đồng vào ngực.


      Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận thấy mùi thơm đặc biệt từ người cùng tiếng trái tim đập rất mạnh.


      “Trong mắt , mọi khuyết điểm của em đều trở thành ưu điểm, với Đề Na phải là như trong tưởng tượng của em, ngày đó, nếu phải bị Mặc Tử Hiên bỏ thuốc, làm sao có thể xảy ra quan hệ với người phụ nữ xa lạ.”


      Diệp Hân Đồng bị Vũ Văn Thành ôm trong lòng, giọng buồn buồn nhưng lại khiến Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      “Bỏ thuốc?” lẩm bẩm hỏi.


      nhớ hôm đó xảy ra chuyện đặc biệt, chẳng lẽ cũng bị bỏ thuốc, trách được, cảm thấy việc tự nhiên lên giường với Mặc Tử Hiên khó giải thích, trong đầu lại tức giận với Mặc Tử Hiên.


      kích động muốn tìm Mặc Tử Hiên cho ràng. Nếu hôm đó thực Mặc Tử Hiên bỏ thuốc, quá đáng với .


      Diệp Hân Đồng muốn đẩy Vũ Văn Thành ra, nhưng lại bị ôm rất chặt.


      “Vũ Văn Thành, đừng như vậy, em chỉ coi như trai thôi” Diệp Hân Đồng kích động vội vàng .


      Lại đẩy Vũ Văn Thành lần nữa.


      Vũ Văn Thành thâm tình nhìn người con dây dưa trong ngực, khổ sở phức tạp.


      có cách nào biến tình cảm mười năm … với em…. chuyển thành…” Vũ Văn Thành phát cứ mỗi lúc như thế này lại bí từ.


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thành, mỗi lần muốn câu muốn hết nửa ngày.


      “Buông em ra ” Diệp Hân Đồng tiếp tục đẩy.


      thích em, luôn luôn thích em, mực chỉ thích em, nếu em cảm thấy thích hợp, thay đổi, đến khi nào em thích mới thôi.” Vũ Văn Thành rốt cuộc cũng sửa sang được câu hoàn chỉnh.


      Diệp Hân Đồng nhíu mày, rối rắm và cũng khổ sở như Vũ Văn Thành, nhưng mà, tình cảm của với kể từ lúc lên giường với Đề Na hết rồi.


      xin lỗi, trong lòng em có người khác, thể nào gánh được thích của . Chúng ta có duyên” Diệp Hân Đồng thẳng thắn.


      rồi, cho phép” Vũ Văn Thành thô lỗ quát lên, tình cảm hơn mười năm qua chỉ có thể trôi theo dòng nước, trở lại khiên thể quay đầu.


      Diệp Hân Đồng thở dài, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thành, lần đầu tiên, bình tĩnh như vậy, trước mặt lớn mật như thế.


      “Vũ Văn Thành, ưu tú đến mức mọi người phải cúi đầu ngưỡng mộ, có thể thao túng mọi hoạt động của sở cảnh sát, nhưng thể thao túng tình cảm của người khác, đừng ngây thơ như vậy, chung ta chỉ có thể làm bạn bè, nếu còn rối rắm trong vấn đề tình cảm, ngay cả bạn bè chúng ta cũng đừng nghĩ tới”


      Vũ Văn Thành ôm lấy Diệp Hân Đồng, rất lâu lời nào, nhịp tim gấp gáp đập loạn, hết hồi này đến hồi khác đâm vào thần kinh Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng gì, nhưng cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành dường như muốn khuất phục , Diệp Hân Đồng chịu nổi.


      Hai người cứ lúng túng giằng co như vậy.


      Đột nhiên, điện thoại của Diệp Hân Đồng vang lên.


      Diệp Hân Đồng nhìn về phía điện thoại của mình, Vũ Văn Thành cũng nhìn về phía đó.


      phải định đứng cả ngày với tôi thế này chứ” Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ .


      Vũ Văn Thành buông ra, đứng bên, im lặng cúi đầu, từ chuyển động trong mắt có thể nhìn ra tâm tình tích tụ của , nhưng khả năng lớn nhất của chính là trầm mặc, có thể trầm mặc đến nỗi khiến người ta quên mất trước đó xảy ra chuyện gì.


      Diệp Hân Đồng nghe điện thoại.


      vẫn còn đứng ở ngoài cửa, em có nên ra xem người bị cửa sập vào mặt thế nào ?” Mặc Tử Hiên tỏ ra vô lại.


      Diệp Hân Đồng quay đầu liếc nhìn Vũ Văn Thành.


      “Em ra ngoài ngay đây, đúng lúc có số việc cần hỏi ràng” Diệp Hân Đồng nghiêm túc, tâm trạng cũng tốt.


      Mặc Tử Hiên rất kinh ngạc, lần này tới nhà Diệp Tuyền khác xa với trong tưởng tượng của .


      Diệp Hân Đồng mở cửa, Vũ Văn Thành bước bước dài xông tới, kéo tay Diệp Hân Đồng “Đừng


      bá đạo (ngang ngược) , mặt lạnh lùng.


      Trong lòng , Diệp Hân Đồng từ lâu là vật sở hữu, mặc dù việc định vị này khiến cho tâm tình lúc này trở nên trầm trọng, nhưng sao thay đổi được nữa, càng khó tiếp nhận thực trong lòng có người khác.


      “Tôi phải ” Diệp Hân Đồng muốn hất tay ra, nhưng Vũ Văn Thành muốn thể làm nổi.


      “Hơn tháng qua quá dung túng em, sao, bây giờ hãy trở về quỹ đạo của đời em vẫn chưa muộn” Vũ Văn Thành bá đạo .


      Diệp Hân Đồng biết Vũ Văn Thành rất ngang ngược, cố chấp nhưng ngờ lại thiếu đạo lý đến vậy.


      “Vũ Văn Thành, đừng như vậy, mười mấy năm qua, mực nhắm vào tôi, đột nhiên thích tôi, rồi đột nhiên cùng với người phụ nữ khác như vậy, coi như bỏ thuốc , nhưng cuộc trò chuyện giữa và Đề Na tôi ràng nghe thấy, não tôi dung lượng , lý giải được, cũng thích ứng kịp với biến hóa của


      “Em biết ra” Vũ Văn Thành ảo não nhíu mày, thành tích của vẫn luôn tốt, thế nhưng ở những thời điểm mấu chốt lại luôn bí từ.


      “Chúng ta thích hợp, tôi luôn liến thoắng ngừng, còn lại thích yên tĩnh, hơn nữa tôi đần như vậy, hiểu được im lặng của . Buông tôi ra” Diệp Hân Đồng lại giãy giụa.


      Vũ Văn Thành im lặng rất lâu “ và em cùng ra”


      buông Diệp Hân Đồng ra, Diệp Hân Đồng cảm thấy có cùng hơi xấu hổ, nhưng cũng còn cách nào.


      ra cửa, Mặc Tử Hiên thấy Diệp Hân Đồng, bước ra khỏi xe.


      Nhưng sau khi thấy Vũ Văn Thành, ràng có địch ý.


      Diệp Hân Đồng vui vẻ gì đến trước mặt Mặc Tử Hiên.


      “Em hỏi ” Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoặc của Mặc Tử Hiên, tựa như tìm ra dấu vết dối trá: “Lần trước sinh nhật Đề Na, có phải bỏ thuốc Vũ Văn Thành, rồi tiện thể bỏ thuốc em luôn ?”


      Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên, trong mắt phun ra sát khí, mặt dường như cũng nổi gân xanh.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, làm bộ đáng thương cầm tay Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng hất ra.


      phải thẳng thắn với em rồi sao? Lúc đầu làm nhiều chuyện sai lầm, muốn em , tiếc dùng thủ đoạn hèn họ, bây giờ biết mình sai rồi, em muốn trừng phạt thế nào cũng được.” tỏ ra uất ức vô lại .


      là quá đáng” Diệp Hân Đồng đáp lại.


      Vừa dứt lời, Vũ Văn Thành tung nắm đấm vào miệng Mặc Tử Hiên. Mặc Tử Hiên bị cú đấm đột ngột quá mạnh ngã lăn ra đất.


      nhổ ra ngụm máu.


      Máu vẫn chảy đầy trong miệng, lại nhổ bãi nữa, nhưng vẫn đứng dậy, nhìn Vũ Văn Thành đằng đằng tức giận: “Đánh , tôi biết mình khốn kiếp, tôi cũng rất muốn đánh mình, đánh cho chết đừng ngừng lại, tôi chịu đựng”


      Mặc Tử Hiên xong lại khạc ra chút máu.


      Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên đất, trong lòng hơi chua xót.


      quay lưng .


      Vũ Văn Thành xông lên, đấm, hai đấm.


      “A. Xin đừng đánh vào mặt tôi” Mặc Tử Hiên kêu lên.


      Vũ Văn Thành đè nén lửa giận rất lớn trong lòng, hề nể tình chút nào.


      “A, A” Mặc Tử Hiên gào khóc thảm thiết.


      Diệp Hân Đồng mỗi lần nghe thấy kêu lên, trong lòng lại đau đớn, nghĩ đến kho báu sắp bị hớ, lập tức cảm thấy đáng thưowng thay cho .


      quay lại, hai hốc mắt Mặc Tử Hiên bị đánh thâm đen.


      “Dừng tay” Diệp Hân Đồng kêu lên.


      Quả đấm của Vũ Văn Thành định giáng xuống.


      Mặc Tử Hiên nằm mặt đất, như bùn nhão vất vả xoay người, ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Hân Đồng, vẫn vô lại “Chỉ cần em hết giận là được rồi”


      Vũ Văn Thành nghe câu này, hung hăng đấm thêm phát, Mặc Tử Hiên văng mặt sang bên, cái răng rơi ra (Trời ạ, kinh khủng quá )


      “Phụt” Mặc Tử Hiên phun ra đống máu.


      Mắt Diệp Hân Đồng đỏ hoe, chạy đến bên cạnh Mặc Tử Hiên “ đó, đáng đời, ai bảo làm chuyện xấu”


      Diệp Hân Đồng quát vào mặt , nhưng nước mắt lại rơi xuống.


      Mặc Tử Hiên càng thêm đau lòng dùng ngón tay lau nước mắt cho .


      cười cái, trông bộ dạng của lúc này rất tức cười “Chỉ cần em giận nữa là được”


      Diệp Hân Đồng lườm , nước mắt tiếp tục chảy, bao gồm cả những tình cảm phức tạp.


      Mặc Tử Hiên nhặt răng lên, tay nắm thành đấm đặt ở đầu, cười “Thấy giống gấu mèo ?”


      Diệp Hân Đồng nhìn thiếu cái răng, vẫn còn chảy máu, vẻ mặt đó trông nực cười.


      lập tức nín khóc bật cười, văng cả nước mũi ra.


      “Nhìn em thế này, cũng chỉ có muốn em, có trai đẹp như lấy lòng em, còn dám tức giận như vậy.” Mặc Tử Hiên vô lại .


      Vừa dứt lời, Vũ Văn Thành lại xốc cổ áo Mặc Tử Hiên lên.


      cái gì?” quát, dáng vẻ lẫm liệt như vừa bước ra từ địa ngục.


      Diệp Hân Đồng lo lắng Vũ Văn Thành lại tiếp tục đánh Mặc Tử Hiên, kéo tay “Sếp, đừng”


      Diệp Hân Đồng khẩn cầu.


      càng cầu xin, Vũ Văn Thành càng rối rắm. Mọi tức giận đều dồn vào nắm tay, căn bản để ý đến thỉnh cầu của Diệp Hân Đồng, nhanh chóng đấm xuống.


      Mặc Tử Hiên tránh .


      nhếch miệng nhìn khuôn mặt tức giận của Vũ Văn Thành.


      “Nếu Diệp Hân Đồng của tôi muốn tôi bị thương, sao tôi có thể để cho ấy thất vọng đây?” lươn lẹo , có vẻ rất châm chọc hành động của Vũ Văn Thành.


      xong, Mặc Tử Hiên lùi về sau bước, thoát khỏi tay vũ, vặn vẹo uốn éo miệng “Cái tên tiểu tử này xuống tay nặng. Muốn đánh nhau à, bây giờ chúng ta chính thức đánh chầu.”


      Diệp Hân Đồng ngăn trước mặt Mặc Tử Hiên “Đừng càn quấy nữa, mau về , mấy ngày nữa em liên lạc với


      Diệp Hân Đồng lo lắng .


      “Em là hộ vệ của , muốn về, lẽ ra em nên theo cùng về. Cái đầu của em suy nghĩ gì vậy?” Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng.


      “Mẹ em có chút hiểu lầm với , bây giờ em thể cùng được, hơn nữa, em hỏi, bà cũng biết bí mất về kho báu, mau trở về thương lượng với lão Kim làm sao tìm được kho báu .” Diệp Hân Đồng hất tay ra.


      cũng rất kinh ngạc vì thái độ của bác , hiểu chuyện trong quá khứ, chúng ta cùng nhau đối mặt, đừng bỏ lại mình ” Mặc Tử Hiên vẫn vô lại.


      “Đúng rồi, mẹ em , lần đó vây quét, cha em cố ý để ba chạy thoát, có lẽ ba còn chưa chết, đây có lẽ cũng là tin tốt với ” Diệp Hân Đồng nghĩ đến tình cảnh của , có chút thương tiếc.


      “Hả?” Mặc Tử Hiên lập tức thu hồi cợt nhả, trở nên nặng nề.


      trở về trước , mấy ngày nữa em liên lạc. Hộ vệ bên cạnh , tạm thời sử dụng người khác, mẹ em chắc cũng gọi em rồi, em về trước.”


      Diệp Hân Đồng quay người, Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn , nhíu chặt chân mày, tựa hồ hiểu ra lời .


      Vũ Văn Thành trừng mắt liếc Mặc Tử Hiên cái rồi theo Diệp Hân Đồng vào.


      Vào nhà rồi, Diệp Tuyền vẫn chưa ra ngoài.


      Diệp Hân Đồng gì chuẩn bị cơm trưa, Vũ Văn Thành vẫn dính chặt Diệp Hân Đồng.


      đông, cũng hướng đông, sang tây, cũng về tây.


      Rốt cuộc sau khi Diệp Hân Đồng ăn xong, lên tiếng: “ để ý”


      “Hả?” có hỏi để ý hay đâu? Chắc chuyện đó.


      cũng là bị bỏ thuốc, hai người coi như hòa được ?” Vũ Văn Thành , ánh mắt đầy khẩn cầu, kèm theo mơ hồ.


      Diệp Hân Đồng há hốc miệng, ra chuyện này sao?


      “Cái này, Vũ Văn Thành, ra em qua lại với Mặc Tử Hiên rồi, mặc dù rất tức giận hành động đê tiện kia, nhưng, thực là em thích ấy. em có tự trọng cũng được, đáng coi thường cũng được, em và thể nào, cảm ơn mười mấy năm qua thích em và chăm sóc cho em” Diệp Hân Đồng đến chuyện đương, bây giờ cảm thấy chuyện ba người này vô cùng phiền não, xác định người đàn ông trong mắt mình để ý đến những người khác nữa, kể cả xuất người ưu tú cũng thấy.


      Vũ Văn Thành ngăn trước mặt xem như là em tức giận với , sao, bỏ qua”


      Diệp Hân Đồng quả thực phản bác nổi.


      “Nếu sợ bị tổn thương tùy ” Diệp Hân Đồng vượt lên bên cạnh , đặt từng món ăn lên bàn.


      Vũ Văn Thành đứng đó, cũng nhúc nhích.


      Diệp Hân Đồng bưng tất cả thức ăn lên, Vũ Văn Thành vẫn động đậy, nhưng mặt lại vô cùng rối rắm.


      Diệp Hân Đồng đến trước mặt “Sếp, từ lúc sinh ra làm tượng à, có thể đứng mãi như vậy mà mặt thay đổi, ăn cơm ” Diệp Hân Đồng đùa giỡn.


      hi vọng lời đó làm Vũ Văn Thành cười, thái độ cường ngạnh của có thể khiến Vũ Văn Thành rối rắm.


      hiểu vì sao cứ có cảm giác áy náy với .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 180: Ra Là Vậy (2)



      “Mẹ ơi, ăn cơm” Diệp Hân Đồng hướng về phía phòng Diệp Tuyền gọi.


      Lần này trở vềm quả nhiên khiến tâm trạng thêm chồng chất, dự cảm của máy bay có sai, lần này Mặc Tử Hiên nên tìm phụ nữ để xem bói rồi.


      Diệp Tuyền từ trong phòng ra, tay cầm cái hộp.


      Sắc mặt bà tái nhợt, có vẻ rất mệt mỏi.


      Bà ngồi xuống trước bàn ăn, đặt cái hộp có khóa lên bàn.


      Diệp Tuyền thở dài, giống như phải đưa ra quyết định nặng nề.


      Bà đẩy cái hộp tới trước mặt Vũ Văn Thành.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn bà.


      “Cầm lấy cái này , tốt nhất gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, dù sao, càng bảo mật càng tốt” Diệp Tuyền lo lắng , bà hơi do dự “Hôn lễ của các con tổ chức trong tháng này , càng nhanh càng tốt”


      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chuyện lớn cả đời con phải suy tính chút” Diệp Hân Đồng nóng nảy cầm tay mẹ .


      “Mặc Ngôn Thông có thể cũng trở về rồi, mò đến đây, quá nguy hiểm, các con lập tức kết hôn” Diệp Tuyền nổi nóng, suy nghĩ càng hỗn loạn.


      “Mẹ, nếu cái người tên Mặc Ngôn Thông đó có ác ý sớm tìm tới, làm sao có thể chờ tới tận bây giờ?” Diệp Hân Đồng cũng kêu lên kém.


      “Đó là vì cha con chết làm cho ông ta thấy áy náy, bây giờ đủ dài, ông ta cũng còn thấy ray rứt nữa, lại đến lúc đến chiếm lại kho báu” Bộ dạng Diệp Tuyền rất khong bình thường.


      “Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy? Chú Mặc căn bản là xuất , người muốn tìm kho báu là Mặc Tử Hiên, ta cần kho báu này” Diệp Hân Đồng kích động ra.


      Diệp Tuyền nghi ngờ nhìn Diệp Hân Đồng.


      “Cái gì? Ý con là con biết nó đến chính là vì kho báu?” Giọng điệu Diệp Hân Đồng hê tốt, dù sao kinh nghiệm trải qua khiến cho bà như chim sợ cung.


      Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn Vũ Văn Thành, tình cảnh ở Hàn Quốc dường như thể để lộ cho Vũ Văn Thành, trước tra hỏi của Diệp Tuyền, đành gật đầu.


      Diệp Tuyền kinh sợ “Nếu con biết, tại sao còn giúp đưa nó về đây?”


      ấy muốn tìm kho báu cũng vì con.” Diệp Hân Đồng lập lờ nước đôi.


      “Cái gì?” Diệp Tuyền càng muốn nổi nóng.


      “Mẹ. Con và ấy có quan hệ kia” Diệp Hân Đồng ra khỏi miệng, đến lúc này rồi thể .


      Diệp Tuyền tức nghẹn ở cổ họng.


      “Sao con lại đần như vậy? Có thể thấy ràng là ta lợi dụng con, tại sao ta lại sinh ra đứa đần như con? Ta phải… Ai, nếu như biết nó là con trai Mặc Ngôn Thông, ta thà để con từ chức chứ để con tiếp xúc với nó. Biết sớm, từ đầu ta nhanh miệng hỏi câu người phụ nữ Mặc Ngôn Thông qua lại có thân phận gì rồi, ta còn tưởng chỉ là thiên kim tiểu thư, sao lại ra thế này?”


      Diệp Tuyền hối hận kịp.


      Diệp Hân Đồng cúi đầu, chờ bị trách mắng.


      Bất chợt, Diệp Tuyền lại tỏ vẻ nghĩ thông suốt chuyện gì.


      Bà nhìn Vũ Văn Thành: “Thành Thành, bây giờ con còn nguyện ý cưới Diệp Hân Đồng ?”


      Vũ Văn Thành im lặng lúc, gật đầu.


      “Con nguyện ý” Giọng cũng rất nghẹn ngào, tự trách. cũng muốn mãnh liệt phản đối nhận nhiệm vụ này. Nếu lên sớm chút có thể bảo vệ Diệp Hân Đồng, để xảy ra chuyện đau lòng như hôm nay.


      “Các con ngày mai đăng ký kết hôn” Diệp Tuyền , như trưởng bối ra lệnh.


      “Mẹ, con thể lấy Vũ Văn Thành, mẹ thể ép con như vậy” Diệp Hân Đồng đứng lên, ra khỏi cửa.


      Vũ Văn Thành muốn chạy theo .


      Diệp Tuyền kéo tay lại.


      “Đây là di vật duy nhất ba Diệp Hân Đồng để lại, ta cũng chưa từng mở ra, bởi vì ta lo lắng đây thực là bí mật về kho báu, ta gánh nổi gánh nặng này. Bây giờ ta giao cho con bảo quản, bởi vì con là người duy nhất ta tin tưởng.”


      “Dì…” Vũ Văn Thành cảm động với tin tưởng này.


      “Con có nhiều gia sản như vậy thừa kế, vì bảo vệ Diệp Hân Đồng mực gia nhập sở cảnh sát, ta còn gì mà yên lòng với con nữa. Hân Đồng, ta vẫn luôn quản lý con bé nghiêm ngặt, nên thiếu kinh nghiệm xã hội, khó tránh khỏi bị lừa, đợi đến khi nó biết đường quay lại, sau này còn phải bao dung nó nhiều” Diệp Tuyền những lời thấm thía.


      “Dì à, con biết rồi, người yên tâm”.


      “Ta chi thừa nhận mình con là con rể, những người khác ta thừa nhận, từ Diệp Hân Đồng nghe lời ta, lần này cũng ngoại lệ, lâu dài, nó thấy được lòng tốt của con” Diệp Tuyền bảo đảm với .


      Vũ Văn Thành rất cảm động “Cảm ơn dì. Con nhất định phụ lòng tin của dì.”


      “Con tìm con bé , tìm được với nó là ta bị bệnh, càng nghiêm trọng càng tốt, tiện thể xin nghỉ cho Diệp Hân Đồng. kết hôn đừng làm. Cậu thanh niên kia với ba nó để có khuôn mặt mị, ta lo lắng…”


      Diệp Tuyền ưu buồn .


      “Vâng, dì yên tâm, nghỉ ngơi cho tốt, con bây giờ.”


      “Ừ”. Sắc mặt Diệp Tuyền mệt mỏi, kể từ khi Diệp Thiểu Hoa qua đời, bà lo lắng điều gì, tự nhiên có chuyện phải nghĩ ngợi khiến bà cảm thấy mệt mỏi.


      Vũ Văn Thành cầm cái hộp bàn, tâm trạng vô cùng nặng nề ra ngoài, nhưng Diệp Hân Đồng vừa khỏi thấy bóng dáng đâu nữa.


      Đột nhiên, kiều nữ xinh đẹp cướp mất cái hộp trong tay .


      Vũ Văn Thành kinh ngạc, lại là kia, tại sao ta cứ quấn lấy như linh hồn siêu thoát thế?


      “Trả lại cho tôi” Vũ Văn Thành lạnh lùng .


      Yên Nhiên giơ cái hộp lên liếc mắt nhìn “Mặc dù biết là vật gì, nhưng trông rất căng thẳng, càng như vậy tôi càng trả.


      “Đưa cho tôi” Vũ Văn Thành với ánh mắt sắc bén, che giấu được chán ghét đối với Yên Nhiên.


      “Tôi trả đó, tới mà giành lại” Yên Nhiên nghịch ngợm cười đùa.


      Vũ Văn Thành bước bước, Yên Nhiên lại lùi 5,6 bước, nở nụ cười lao về phía xe gắn máy.


      Vũ Văn Thành phát ra ý định của , lập tức xông về phía chiếc xe.


      Gần chạy đến xe gắn máy, đúng lúc sắp vượt qua Yên Nhiên ta đột nhiên rút súng dí vào đầu Vũ Văn Thành.


      Phát tình huống này, Vũ Văn Thành sửng sốt, quay lại đối mặt với Yên Nhiên, sắc mặt tái mét, ánh mắt sắc bén.


      “Cái này là đấy, lui về đằng sau”


      Vũ Văn Thành hất cằm, lùi về sau bước rồi nhanh chóng tiến lên.


      “Pằng” viên đạn bắn xuống đất.


      Vũ Văn Thành kinh ngạc, dám hành động thiếu suy nghĩ.


      Yên Nhiên cười hả hê sải bước đến xe gắn máy.


      giơ giơ cái hộp lên.


      “Nếu muốn lấy lại, tối nay gặp tôi ở Dạ Vận Hồ Điệp các. Nhớ tắm rửa sạch trước khi đến” Giọng của ta rất du dương, cộng với ỏn ẻn trời sinh, nghe cực kỳ quyến rũ.


      “Rốt cuộc là ai?” Vũ Văn Thành vừa hỏi, Yên Nhiên nổ máy nghênh ngang phóng , dáng ngồi phóng khoáng của ta rất đặc sắc, nhưng Vũ Văn Thành trong lòng chỉ có Diệp Hân Đồng thể thấy được.

      Chương 181: Mang Thai



      Sau khi bỏ , chỗ Diệp Hân Đồng muốn đến nhất là bệnh viện.


      mang tâm trạng thấp thỏm đăng ký.


      Kiểm tra có thai hay thực ra rất đơn giản, chỉ cần mua que thử thai, tự mình kiểm tra, thấy xuất hai vạch đỏ, lòng Diệp Hân Đồng trăm mối ngổn ngang.


      mang thai, nhưng lại có cảm giác mừng rỡ của người sắp được làm mẹ mà trong lòng lại nặng nề.


      Diệp Hân Đồng vô thức vỉa hè, bắt chiếc xe đến biệt thự của Mặc Tử Hiên.


      Lúc này, người muốn gặp nhất cũng chỉ có Mặc Tử Hiên.


      xe, Diệp Hân Đồng nhìn ra bên ngoài, rối rắm biết có nên cho Mặc Tử Hiên hay , nếu , sợ trở thành gánh nặng cho , Mặc Tử Hiên vốn vội vã tìm kho báu, phải xử lý rất nhiều việc, chính trị, tình cảm, các nguy cơ tứ phía.


      Nhưng, từ sâu trong nội tâm lại vô cùng muốn nhận được an ủi của .


      sầu lo xe dừng trước biệt thự của Mặc Tử Hiên.


      xuống xe, bất ngờ lại thấy Yoon Jin đứng ở cửa như chờ ai. Thấy Diệp Hân Đồng tới, hất cằm, bước chầm chậm về phía Diệp Hân Đồng.


      “Điện… thiếu gia đâu?” Yoon Jin hỏi.


      Xem ra là Mặc Tử Hiên có trong biệt thự “Tôi biết”


      Diệp Hân Đồng chuẩn bị lấy điện thoại trong túi ra.


      phải muốn chính thức tỉ thí với tôi sao? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, có thể công bằng quyết đầu” Yoon Jin hất hàm, ra vẻ cao ngạo tự tin.


      Diệp Hân Đồng từ từ đặt tay lên bụng. Vì thai nhi, thể đánh đấu “Xin lỗi, hôm nay cơ thể tôi được khỏe.”


      “Sợ sao? Ở đây chẳng phải vượt cả mặt đám đàn ông ư?” Yoon Jin đẩy bả vai Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng lùi về sau.


      Lần này, thể động thủ.


      Yoon Jin càng đẩy càng mạn hơn, càng nhường, ta lại càng được voi đòi tiên


      Đột nhiên, Diệp Hân Đồng lui về phía sau tránh cái, Yoon Jin mất thăng bằng ngã lăn ra đất.


      Lúc Yoon Jin ngẩng đầu lên, bò dậy, Diệp Hân Đồng chạy vào biệt thự.


      thể ra tay, nên tránh .


      Trở lại phòng mình, Diệp Hân Đồng gọi điện thoại cho Mặc Tử Hiên


      “Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được…”


      Nghe thanh này, trong lòng Diệp Hân Đồng có dự cảm xấu.


      gọi lại lần nữa, vẫn là thanh đó, rất hiểu Mặc Tử Hiên, vô duyên vô cớ tắt máy, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì?


      Mà lúc này Mặc Tử Hiên xoay xoay di động trong tay, thấy Diệp Hân Đồng gọi đến, ấn nút tắt.


      Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.


      Ánh mắt Mặc Tử Hiên sắc bén, vẻ mặt nặng nề. đứng lên, mở cửa.


      Đứng ở cửa là người ở đâu cũng xuất , ăn mặc hấp dẫn – Đề Na.


      Đề Na cười híp mắt, uốn éo vòng eo mê người vào phòng khách sạn.


      ngồi thẳng lên giường, cặp đùi thon dài trắng nõn mê người.


      “Rốt cuộc cũng gọi em rồi” Đề Na ỏn ẻn, ánh mắt bỏ xa bóng điện 220V.


      “Điều tra đến đâu rồi? Tôi còn nhiều thời gian nữa” Mặc Tử Hiên có tâm tình cùng với .


      Đề Na mị dùng ngón tay sơn đen sì móc trong túi ra tập tài liệu.


      “Trước khi đưa cái này, em muốn hỏi , sau khi lên ngôi, Hàn cung có chỗ cho em ?” Ánh mắt Đề Na lúng liếng động lòng người, quyết định này rất quan trọng đối với .


      “Tôi rồi, tôi trả Lão Đàm cho , cho đủ tiền.” Mặc Tử Hiên khẽ nhíu mày, về phía Đề Na.


      Đôi mắt Đề Na đỏ ửng, “ biết là em muốn gì? Nếu phải trong lòng em còn , cảm thấy có thể giữ em lại sao? Sắp xếp cho em vị trí, có thể sống bên cạnh , cần danh phận gì cũng được”


      Đề Na xúc động nhìn , mắt trái rớt ra giọt nước.


      Mặc Tử Hiên im lặng, lúc này trong đầu lại lên hình ảnh Diệp Hân Đồng.


      “Nếu giữ bên cạnh công bằng cho , có quyền sống cuộc sông của mình, bây giờ giúp tôi rất nhiều, tôi thể dùng tình cảm ràng buộc vào Hàn cung cũ kỹ, trong lòng phải hiểu, ngôi vị hoàng hậu chỉ có thể là Kim Lệ Châu, ta để yên cho .”


      “Thế còn Yoon Jin? cho Yoon Jin vị trí phải ?” Đề Na cố nén đau khổ, nội tâm mâu thuẫn.


      ấy là cảnh vệ trong Hàn cung, nếu ây muốn”


      “Vậy em cũng muốn làm cảnh vệ” Đề Na nóng nảy .


      Mặc Tử Hiên hơi sửng sốt “Cũng được. Đó là lựa chọn của


      Đề Na nở nụ cười ảm đạm, gần như châm chọc “ ngờ Mặc Tử Hiên lưu tình khắp nơi sau khi lập gia đình lại trở thành người đàn ông tốt, hâm mộ Kim Lệ Châu” Đề Na thương cảm , đưa tài liệu cho Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên mở ra xem, phát người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, hình dáng bên ngoài chỉ cần khẽ mỉm cười có thể mê hoặc lòng người, nụ cười ấy lại vô cùng ngây thơ, quả là người phụ nữ nhìn lần khó có thể quên.


      “Đây là ai?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      Đề Na đứng dậy, đứng sau lưng Mặc Tử Hiên, thò tay vào trong áo Mặc Tử Hiên.


      ấy có biệt danh là Yên Nhiên, tên là Đinh Đinh . Từ lúc ở Hàn Quốc trở về, thường xuất quỷ nhập thần xuất ở chỗ Vũ Văn Thành và phụ cần nhà Diệp Tuyền. Mấy ngày trước còn đặc biệt đến Hàn Quốc chuyến. Tôi nghi ngờ đó là con của Đinh Tứ Khuê. Sau khi Đinh Tứ Khuê biến mất, có người nhìn thấy ông ta mang theo xuất ở Mỹ, cũng giúp bang xã hội đen lớn thiết kế súng ống đạn được. Đinh Đinh này chính là từ Mỹ trở về, hơn nữa còn làm cảnh sát. Thuộc loại tự do.” Đề Na chuyện xong cởi xong quần áo người Mặc Tử Hiên.


      Đôi môi nóng bỏng của dán vào lỗ tai , hơi thở mê người phả ra.


      Ngay lập tức, tay dời xuống dưới, đặt hạ thân nổi lên.


      Mặc Tử Hiên ngăn chặn tay .


      để ý thâm tình bi thương của Đề Na, hất ra. Trong mắt chút lưu luyến.


      “Gần đây nhiều chuyện khẩn cấp, muốn mê muội mất ý chí”


      Mặc Tử Hiên nhìn vào tấm ảnh Đinh Đinh .


      Đề Na cũng buồn bã đứng bên cạnh.


      ấy cũng phải đứa ngốc Diệp Hân Đồng. Muốn qua ta tìm ra Đinh Tứ Khuê sợ là dễ dàng.” Bị cự tuyệt trắng trợn, tâm trạng Đề Na hề tốt.


      “Bây giờ ta ở đâu, tôi muốn gặp trực tiếp” Mặc Tử Hiên hơi cau mày, nặng nề .


      “Sao? Dáng dấp ta tệ, nghiêng nước nghiêng thành, cảm thấy hứng thú với ấy?” Đề Na châm chọc ràng là còn vô cùng ghen tức.


      “Tôi chỉ muốn gặp để biết ta biết được bao nhiêu, mục đích đến đây làm gì, ở lúc mấu chốt, thể nhân từ nương tay.” Mặc Tử Hiên lại hơi nhíu mày, nhiều vấn đề phải suy tính, lần này có vẻ là muốn đánh đến cùng, được ăn cả, ngã về .


      “Bây giờ ta thuê phòng ở khách sạn. Chuyện có thể làm thích nhất là dường như ta rất có hứng thú với Vũ Văn Thành, nhưng bằng Vũ Văn Thành có hứng thú với Diệp Hân Đồng, gần như là miễn dịch với toàn bộ phụ nữ.” Ánh mắt Đề Na lưu chuyển, điểm này có vẻ như Đề Na có ấn tượng rất tốt với Vũ Văn Thành, nhưng ở đó bị tổn thương.


      “Sắp xếp cho tôi gặp ta.” Mặc Tử Hiên xong quay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :