1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 142: Chỉ Là Bạn Bè (3)



      Diệp Hân Đồng nằm ra sàn, muốn ngủ cũng ngủ được.


      bò dậy, lên lầu, qua vách tường thủy tinh thấy hai người mồ hôi đầm đìa.


      Bọn họ có vẻ ngang sức ngang tài, kẻ phản công người đỡ, Diệp Hân Đồng nhìn đến hoa cả mắt.


      “Đừng đánh nữa, có cần thiết phải làm thế ?” gào lên sau vách thủy tinh nhưng bên trong hình như chẳng nghe thấy gì.


      Mặc Tử Hiên bị phân tâm nhìn về phía Diệp Hân Đồng, đỡ được bóng, bị bóng rơi vào mặt.


      Diệp Hân Đồng muốn chạy vào xem sao nhưng ngờ họ lại khóa cửa bên trong.


      Ở đây cũng vô ích, ra.


      Diệp Hân Đồng ra khỏi nhà tắm hơi, hỏi mượn tiền cảnh vệ của Lee Yul, về Nguyệt Hàng Hành cung.


      Vừa về đến nơi thấy sắc mặc rất tệ của Cổ Phi.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng muốn né tránh.


      “Cảnh vệ Diệp, có thể hàn huyên chút ?” Cổ Phi nghiêm nghị .


      Diệp Hân Đồng đứng lẳn lẳng như đứa trẻ chờ bị trách phạt.


      Cổ Phi khí phách hiên nganhg bước đến trước mặt Diệp Hân Đồng, đưa cho tập tài liệu cầm tay. “Ta biết Tử Hiên đối với đơn thuần chỉ là ĐIện hạ, ta cũng biết hiểu đạo lý, đây là thời điểm mấu chốt của Tử Hiên, mỗi nước cờ đều thể sai sót. Đặc biệt trong việc xác định mối quan hệ với Kim Lệ Châu, ta muốn chúng nó tiến tới việc kết hôn, có thể giúp takhông?”


      Cổ Phi nhìn đầy áp lực, Diệp Hân Đồng nhất thời cảm thấy như tảng đá lè lên tim.


      Lòng vô cùng đau đớn. Cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, ngay trang đầu tiên là ảnh Mặc Tử Hiên hôn Kim Lệ Châu, cảm thấy trái tim mình như rỉ máu, buồn bã.


      Tờ thứ hai họ cùng nhau xuất trong cửa hàng áo cưới.


      Tờ thứ ba Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên cùng nằm giường, Diệp Hân Đồng cảm giác như mũi dao đâm vào tim mình, trong đầu lúc này trừ đau khổ chỉ còn trống rỗng.


      Cổ Phi lạnh lùng nhìn phản ứng của Diệp Hân Đồng.


      “Con trai ta biết rất , nó thích , những gì cần tôi hết rồi, vì nắm giữ bí mất nên nó mới muốn giữ bên cạnh, nếu chẳng có chút ý nghía nào.”


      Diệp Hân Đồng nhìn Cổ Phi.


      “Bí mật? Tôi giữ bí mật gì?” Mặc dù gạt tâm tư sang bên nhưng tim vẫn mơ hồ nhói đau.


      Cổ Phi cười quái dị: “Sau này con trai tôi cho biết. Bây giờ tôi nhờ giúp việc.”


      “Việc gì ạ?”


      “Tài liệu này tôi muốn đưa cho các tòa soạn báo, nhờ cảnh vệ Diệp làm giúp.” Lời của Cổ Phi kèm theo nụ cười kỳ quái.


      Diệp Hân Đồng cười lạnh: “Tài liệu này tung ra ngoài, Cổ Phi có biết những ảnh hưởng đối với Mặc Tử Hiên , dư luận thế nào? Mặt trái của những tin tức này đối với tương lai của Mặc Tử Hiên là tốt hay xấu? Tôi dám cam đoan khi ta lên ngôi hoàng đế, những thứ này trở thành đề tài cho dân chúng buôn bán lúc trà dư tửu hậu, kính xin Cổ Phi hãy cân nhắc cho kỹ.”


      “Ta hiểu con trai mình, nếu ta phát tán , biết nó làm ra những chuyện phản nghịch gì, cho nên tôi mới hi vọng làm việc này, để nó cắt đứt hoàn toàn tâm nhiệm với .” Cổ Phi lãnh ngạo (lãnh đạm + kiêu ngạo) .


      “Tôi vẫn cho rằng Cổ Phi rất giỏi mưu kế, thông minh chút, ai ngờ lần này lại ngu muội như vậy. Kể cả tôi có phát tán những thứ này, Mặc Tử Hiên cũng biết bà đằng sau thao túng. Bà đúng là tiểu nhân.”


      “Ít ra cũng làm cho cắt đứt tâm niệm với .” Cổ Phi thẳng thắn. Như vậy Mặc Tử Hiên che chở Diệp Hân Đồng nữa, cũng phản đối việc dùng làm con tin để trực tiếp uy hiếp Diệp Hân Đồng Tuyền.


      “Nhưng tại sao tôi phải giúp bà. Làm chuyện này chẳng có gì tốt lành cho tôi cả.” Diệp Hân Đồng nhạt nhẽo xong quay về phòng mình.


      “Chẳng phải cũng hi vọng Mặc Tử Hiên đường hoàng ngồi vào ngai vàng hay sao? Chúng ta đều vì tốt cho nó.” Cổ Phi nóng nảy .


      “Làm hoàng đế hay là chuyện của các người, liên quan đến tôi.” Diệp Hân Đồng xong chẳng thèm quay đầu thẳng về phòng.


      Trở về phòng, đóng cửa lại, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.


      Mở đống ảnh cầm trong tay ra.


      phải em sao? Vẫn hôn, vẫn lên giường với người con khác, Mặc Tử Hiên, rốt cuộc có bao nhiêu trái tim?” giọt nước mắt lăn vào miệng, mặn chát.


      Diệp Hân Đồng vứt tập ảnh lên ghế salon, giữ lại nước mắt tới bên giường.


      “Cũng may, tôi tin , phải vậy…” Diệp Hân Đồng nổi nữa, kể cả những lời lòng, cũng rồi, nhưng đảm bảo, để ình lún sâu hơn nữa.”


      “Chỉ là tháng thôi mà, có gì. Trở về Trung Quốc, cả đời chúng ta gặp lại nữa, cứ ôm lấy ngai vàng của .” Diệp Hân Đồng với khí, vùi mình vào trong chăn.


      “Tạch…” Tiếng khóa cửa mở.


      Diệp Hân Đồng thò đầu ra.


      Mặc Tử Hiên hả hê tới, nở nụ cười tà mị “Aizz, nếu phải tại em làm phân tâm thắng rồi, bây giờ chỉ hòa thôi.”


      Diệp Hân Đồng lườm cái, trùm chăn lên đầu.


      “Sao thế? Vì cho em vào sao? cho em vào vì muống em bị ngộ thương, lúc bọn ra em rồi, lập tức trở về, đừng giận mà. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?” Mặc Tử Hiên ngồi cạnh giường kéo chăn của .


      Bạn bè? Phải rồi, bọn họ chỉ là bạn bè, hôn ai, ngủ với ai chẳng liên quan đến , tức cái gì, cáu cái gì.


      Diệp Hân Đồng ló đầu ra “Tôi hơi mệt nên về sớm chút để ngủ.”


      Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Hân Đồng, hơi kinh ngạc “Tại sao em khóc?”

      Chương 143: Bí Mật Động Trời.



      “Đâu có, tôi sao phải khóc? Chắc tại buồn ngủ quá, .” Diệp Hân Đồng vừa vừa vùi mình vào trong chăn.


      Mặc Tử Hiên nghi ngờ đứng dậy, xoay người thấy đống ảnh ghế salon.


      Mắt nheo lại, giờ hiểu vì sao Diệp Hân Đồng khóc.


      Trong lòng ngọn lửa bùng phát, bước nhanh ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng, cầm mớ ảnh tìm Cổ Phi.


      “Rầm” Phòng Cổ Phi khóa, Mặc Tử Hiên đá tung cái vào.


      Cổ Phi pha trà, tiếng nhạc êm dịu, bà bình tĩnh rót trà ra mấy chén .


      “Ngồi ” Bà có thể đoán được Mặc Tử Hiên tới tìm mình.


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng “Coi con như quân cờ thỏa mãn dã tâm của mình, người có hối hận ?” Mặc Tử Hiên ngồi xuống trước mặt Cổ Phi, bướng bỉnh lỳ lợm, mệt mỏi pha chút lạnh lùng.


      “Đây là dã tâm của ta sao? Ta làm tất cả đều vì con, vì sinh mệnh tạm bợ của chúng ta, con quên ban đầu chúng ta bị chèn ép như thế nào rồi sao, vì sao ta và cha con phải xa cách nhau cả cuộc đời?”


      Mặc Tử Hiên cầm lên lý trà, uống hớp, tỉ mỉ thưởng thức.


      “Mẫu thân pha trả quà rất có hương vị, mùi thơm trong miệng mãi tan.” Mặc Tử Hiên nhạt nhẽo .


      “Lấy Kim Lệ Châu , ta cho con tối hậu thư, bằng đừng trách mẫu thân độc ác.” Cổ Phi lại rót trà cho Mặc Tử Hiên.


      “Người hận Hàn cung giết chết tình của người, tại sao bây giờ lại mạt sát tình của người khác.”


      “Thằng nhóc này, chờ khi nào con kế vị ngai vàng, thấy mọi thứ đều bé. Còn nữa, nhất định phải tìm ra kho báu của cha con, có thể cha con mới có thể nhắm mắt.” Cổ Phi lấy tình cảm ra để khuyên.


      “Con tự biết tính toán. Đừng lo chuyện của con, nếu , người hối hận tất cả những gì người làm hôm nay.” Mặc Tử Hiên đứng lên.


      “Ngày mai, các toàn soạn báo và tạp chí đều nhận được tài liệu này, ta đại diện cho con trả lời thắc mắc của quốc dân, con hãy lưu ý chuẩn bị cho tốt.” Cổ Phi lạnh lùng .


      “Đừng làm gì khiến ình hối hận, sai lầm lớn nhất của người chính là đón con trở về Hàn cung làm quân cờ cho người.” Mặc Tử Hiên xong ra khỏi phòng Cổ Phi, trở về phòng mình.


      Chờ đợi ngày mai cuộc gió tanh mưa máu, phải nghĩ được biện pháp tốt nhất để giải quyết.


      Mặc Tử Hiên nhắm mắt lại để lòng mình được yên tĩnh. Trong đầu lại vô thức xuất hình ảnh Diệp Hân Đồng vừa rồi rơi nước mắt.


      Sáng sớm, Mặc Tử Hiên gõ cửa phòng Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng mở cửa thấy sắc mặt nặng nề của Mặc Tử Hiên.


      “Chào buổi sáng” Diệp Hân Đồng chủ động chào hỏi.


      “Hôm nay theo nghe cuộc diễn tấu đơn thuần , rất mệt mỏi.” Bộ dạng Mặc Tử Hiên như cả đêm qua ngủ.


      Trong lòng Diệp Hân Đồng cũng khổ sở, gật đầu với .


      Sáng sớm Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng ra ngoài ăn điểm tâm.


      “Chuyện ngày hôm qua biết, mẫu thân đưa tài liệu này cho giới truyền thông, lần này là muốn ép cưới Kim Lệ Châu.” Mặc Tử Hiên ăn đột nhiên .


      “Khụ khụ khụ” Diệp Hân Đồng bị sặc. Mặc Tử Hiên dù sớm biết mình tia hi vọng nào, nhưng nghe thấy kết quả này trong lòng vẫn thể thờ ơ.


      uống vài ngụm sữa đậu nành.


      “A, chúc mừng . Có lẽ như vậy cũng tốt, để ọi người đều biết hai người sắp kết hôn, những nghị viên còn do dự ủng hộ .” Diệp Hân Đồng trả lời với vẻ ‘ sao cả’


      Nhưng trong lòng, đau đớn.


      hít sâu, gặm miếng bánh bao to.


      “Ừm, rất ngon.” cười.


      Mặc Tử Hiên cầm khăn giấy lau khô khóe miệng dính nước canh của .


      Diệp Hân Đồng sửng sốt, lập tức cầm lấy khăn giấy tự lau.


      lúng túng cười cười.


      muốn cưới ta, càng ngày càng muốn.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nhìn Diệp Hân Đồng.


      “Đừng dại dột. Hai người nhất định phải cưới nhau.” Diệp Hân Đồng rất muốn khóc, sau này còn gặp được , cũng thể những lời như vậy với , đột nhiên thấy mình sao đơn quá.


      và em mới phải nhất định bên nhau, nhưng mà, vì ngôi vị hoàng đế này buông bỏ rất nhiều thứ, nghĩ lại xem vị trí này có đáng để mất cái mình muốn nhất .” Mặc Tử Hiên nghiêm túc .


      “Đừng nên kích động, tất cả người thân của đều ở Hàn cung này, bà ngoại, mẹ, cậu, vv…, đây là nhà , có thể tìm thấy ấm áp, hãy làm theo những gì họ muốn , thời gian xóa nhóa tất cả, chúng ta cũng mới quen biết nhau chưa lâu, tôi quên ngay thôi, cũng vậy chẳng bao lâu quên tôi.” Diệp Hân Đồng cũng bị kéo theo, thể nghiêm túc.


      Mặc Tử Hiên gắp cái bánh bao đặt trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Ăn , thích nhìn dáng vẻ thỏa mãn của em.”


      “Ừm” Diệp Hân Đồng bày ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ, cầm bánh bao lên ăn.


      Ánh mắt thâm thúy của Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn , khẽ nhíu mày thể tâm trạng phức tạp.


      Ăn xong bọn họ đến hội trường diễn tấu.


      Vừa mới ngồi xuống.


      thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục đến trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Phu nhân nhà tôi mời qua.”


      Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên cùng kinh ngạc nhìn nhau.


      Mặc Tử Hiên gật đầu với Diệp Hân Đồng. muốn đứng lên cùng .


      Người thanh niên kia ngăn lại “Phu nhân dặn, chỉ mời ấy .”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, lại ngồi xuống.


      Diệp Hân Đồng hồ nghi theo ta.


      Phu nhân qua miệng người thanh niên này hẳn là người phụ nữ xinh đẹp gặp ở nhà hàng hôm đó. Cũng chính là Quyền Niệm Tuệ mà bọn họ muốn gặp.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144: Bí Mật Động Trời (2)



      tên là gì?” Quyền Niệm Tuệ ôn hòa hỏi, còn vẻ xinh đẹp lạnh lùng như lần đầu gặp.


      “Diệp Hân Đồng” Diệp Hân Đồng kinh ngạc trả lời, rất tò mò vì sao Quyền Niệm Tuệ muốn gặp mình.


      “Diệp Hân Đồng”. Quyền Niệm Tuệ lẩm bẩm “Họ Diệp? Cha là Diệp Thiếu Hoa?”


      Diệp Hân Đồng mở to hai mắt, nghi ngờ vì sao ta biết, gật đầu.


      Quyền Niệm Tuệ cười tiếng thê lương, hiền từ vuốt ve khuôn mặt Diệp Hân Đồng, kinh ngạc lùi về sau.


      “Ta là mẹ con” Quyền Niệm Tuệ đột nhiên .


      Diệp Hân Đồng kinh hãi đến mức miệng cũng há hốc ra.


      Quả là hoang đường, thể nào, có cha có mẹ sao có thể còn có người mẹ trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ là con riêng của cha và người này sao?


      thể nào!


      “Chị, chị đùa hơi quá rồi. Tôi nghĩ chị nhận lầm người, tôi có mẹ.” Diệp Hân Đồng hốt hoảng ra ngoài.


      “Ta thể nhận lầm, mặc dù ta biết vì sao con ở nhà Diệp Thiếu Hoa, nhưng ta có thể khẳng định con là con ta, tin con nhìn .” Quyền Niệm Tuệ xoay người cầm lên thứ.


      Diệp Hân Đồng vô cùng phiền não, thể tin.


      mở cửa, ra ngoài, đột nhiên đụng phải người đàn ông tiến vào.


      Diệp Hân Đồng nhìn là ai cuống quýt chạy ra ngoài.


      Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Hân Đồng chạy với ánh mắt mất mát.


      “Hân Đồng” Quyền Niệm Tuệ cầm tấm ảnh cũ kỹ trong tay gọi to.


      đuổi theo ra cửa, tiếc là Diệp Hân Đồng chạy mất.


      “Niệm Tuệ” Park Jung Eun gọi lại.


      Quyền Niệm Tuệ quay đầu, trong mắt nén lệ “Sư phụ, ấy là con em”


      Người đàn ông phi thường Park Jung Eun bước nhanh tới bên Quyền Niệm Tuệ, ôm vào lòng “ biết rồi, ấy có dáng dấp giống hệt em ngày trước.”


      “Nếu em chỉnh hình, nếu em rời xa bọn họ, con bé nhận ra em mà hoang mang bỏ chạy như thế.” Quyền Niệm Tuệ rơi nước mắt.


      “Điều này cũng thể trách em, em cũng vì bất đắc dĩ, hãy đồng ý với , đừng kích động như vậy, bớt những người biết thân phận của em chẳng phải tốt hơn sao? Nếu còn kích động như vậy, những người đó tìm đến em, thể bảo vệ được em.” Park Jung Eun nghiêm túc với vẻ phức tạp.


      Quyền Niệm Tuệ kinh ngạc, nước mắt càng chảy lã chã.


      “Chẳng lẽ vĩnh viễn về sau em cũng thể gặp con bé sao?”


      Park Jung Eun thận trọng lắc đầu.


      sợ là kích động lần này của em tạo ra nguy cơ cho chúng ta.”


      “Sớm biết thế này, em nên rời bỏ họ.”


      đời này thể biết trước điều gì. Đừng nghĩ nhiều như vậy, coi như chưa xảy ra chuyện này .” Park Jung Eun ôm chặt Quyền Niệm Tuệ.


      ……………………………………


      Diệp Hân Đồng tâm trạng hoảng hốt, trở lại buổi diễn tấu mà về thẳng Nguyệt Hàng Hành cung.


      tin, tuyệt đối thể tin.


      Có lẽ người có thể cho câu trả lời thỏa đáng chỉ có mẹ , Diệp Tuyền. lúc này chỉ muốn được về nước, rất rất muốn.


      Xe vừa vào đến cửa Hàn cung, đám ký giả vây quanh.


      Diệp Hân Đồng hồ nghi vào.


      Vừa vào đến cửa thấy Lee yul chờ sẵn.


      Lee Yul thấy lo lắng chạy tới: “ sao chứ?”


      Diệp Hân Đồng hiểu xảy ra chuyện gì?


      “Là sao?”


      Lee Yul cầm điện thoại di động đưa cho Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng nhìn video quay lại, nội dung chính là đống ảnh hôm qua thấy, hình như là quốc dân hỏi vệ hôn của Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu.


      Lần này còn có đối tượng phỏng vấn Kim Thụy Tường, vị này chẳng quan tâm lần đầu tổng thống lên tiếng, muốn chờ Mặc Tử Hiên cho đáp án chính xác.


      Xem ra lần này Mặc Tử Hiên nhất định phải cưới Kim Lệ Châu rồi.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi đau lòng, muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa.


      “Tôi có thể dùng điện thoại của chút ?” Diệp Hân Đồng hỏi Lee Yul.


      “Ừm” Lee Yul quan sát thái độ của Diệp Hân Đồng, suy đoán xem nghĩ gì, nhưng phức tạp khuôn mặt khiến thể đoán ra được.


      Diệp Hân Đồng cầm điện thoại của Lee Yul tới góc, gọi điện ẹ.


      “Mẹ, con là Hân Đồng.”


      “A! Hân Đồng à, lần trước Vũ Văn Thành tới nhà con công tác Hàn Quốc, lúc nào trở về?” Giọng của mẹ hiền lành hòa ái, đầy quan tâm tới .


      “Vâng, sắp rồi, mẹ con xin lỗi, vì chuyện công tác con thể gọi điện về được.”


      “Mẹ biết mà, công việc quan trọng hơn, mẹ ủng hộ con.”


      “Phải rồi, mẹ, mẹ có biết ai là Quyền Niệm Tuệ ?”


      “Là người Hàn Quốc à? Dĩ nhiên biết, có cơ hội, mẹ cũng muốn đến Hàn Quốc chuyến. Nhớ mang ít đặc sản về nhé, đồ chua ở Hàn Quốc nghe rất nổi tiếng,”


      “Vâng, đúng vậy, lần trước có bà Hàn Quốc tặng cho con, hôm nào con gửi về ẹ.” Diệp Hân Đồng xong, lại do dự lúc hỏi tiếp: “Ba, trước đây có từng đến Hàn Quốc ?”


      “Cũng chưa từng đến, con sao vậy?”


      “Chắc chắn chứ?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ.


      “Dĩ nhiên, làm sao?”


      Diệp Hân Đồng cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhất định là cái Quyền Niệm Tuệ kia nhận nhầm người, với lại, nếu ta thực là mẹ sao lại trẻ như thế được. “hì hì có việc gì, nếu có cơ hội con đón mẹ sang đây du lịch, bây giờ con ở Hàn cung cổ.”


      Đột nhiên, Diệp Hân Đồng cảm giác Lee yul tới.


      “Mẹ, cứ thế nhé, điện thoại này con mượn, con phải trả cho người ta, mẹ giữ gìn sức khỏe nhé.”


      “Được, được” Diệp Tuyền còn muốn dặn dò mấy câu, Diệp Hân Đồng vội vàng cúp máy.


      Thấy Lee Yul tới, Diệp Hân Đồng vội vàng trả điện thoại cho Lee Yul.


      “Cảm ơn cậu.” Diệp Hân Đồng khách khí .


      thôi, tôi dẫn dạo phố, tâm trạng tốt, có thể tìm tôi để tâm ” Lee Yul ôn hòa.


      “Tâm trạng tôi rất bình thường. Kết quả này tôi dự liệu trước, chậm hơn quá trình khổ sở của tôi, bây giờ ở trạng thái miễn dịch rồi.” Diệp Hân Đồng cố thả lỏng.


      “Thế tâm trạng tôi tốt, có thể giúp đỡ tôi ?” Lee Yul làm dáng vẻ u sầu khiến người ta vô thức mềm lòng.


      Tâm trạng của cũng tốt đẹp gì, có lẽ ra ngoài hóng gió chút cũng tệ.


      Diệp Hân Đồng gật đầu.


      Lee Yul đầu tiên đưa đến cửa hàng bán điện thoại di động.


      “Chọn cái mình thích , như vậy có thể liên lạc với người thân, bạn bè, cũng có thể chuyện phiếm với họ để bớt cảm thấy đơn.” Lee Yul ôn hòa với Diệp Hân Đồng.


      cần đâu, tôi cũng ở Hàn Quốc quá lâu.” Diệp Hân Đồng khéo léo cự tuyệt. Hơn nữa cái tên bốc đồng Mặc Tử Hiên mà biết, chẳng biết nổi đóa lên thế nào.


      Lee Yul dịu dàng cười “Kể cả là ngày, có điện thoại di động bên cạnh, cũng cảm thấy bớt đơn rồi. Cũng có thể chia sẻ buồn vui với bạn bè, tôi hi vọng mình gánh chịu mọi khó khăn, đau khổ.”


      Diệp Hân Đồng thoáng chút cảm động.


      “Tôi có điện thoại di động rồi, lần trước Mặc Tử Hiên cho tôi, chỉ mất sim thôi, tôi làm lại cái khác là được. À, lần trước tôi mượn tiền cảnh vệ của cậu, phiền cậu trả lại cho ta.”


      Diệp Hân Đồng cầm ví lên đưa tiền cho Lee Yul.


      tới chỗ nhân viên bán hàng để làm lại sim.


      “Oa, Điện hạ đẹp trai quá.” bầy con bằng tiếng Hàn, đưa mắt về phía TV.


      Diệp Hân Đồng đại khái nghe hiểu bọn họ gì, cũng ngước mắt lên nhìn.


      Phía liên tục phát hình Mặc Tử Hiên, Kim Lệ Châu, cả hình họ chụp chung, phóng viên còn dự đoán chuyện tốt lành của họ sắp tới, có nhiều người dân chúc phúc cho họ.


      Thấy lại tấm ảnh Mặc Tử Hiên hôn Kim Lệ Châu, trong phút chốc lòng Diệp Hân Đồng lại chịu đả kích.


      Trái tim mơ hồ đau đớn, người đầu tiên lại cưới . Trong khoảnh khắc đó, cảm giác mất mát, độc, bất lực khiến Diệp Hân Đồng ngây ngốc đứng ngẩn tại chỗ. Nước mắt dường như lại muốn tuôn ra.


      Đột nhiên, Lee Yul nhét tai nghe vào tai , bản nhạc êm ái phát ra, kéo ra khỏi bi thương mà suýt nữa rơi vào.


      tieuthutrieugia.wordpress


      Lee Yul lấy tay bịt hai lỗ tai lại.


      nhìn, nhớ, cũng đau khổ, đây chẳng phải là ý niệm của sao?” Lee Yul mỉm cười.


      “ừm” Diệp Hân Đồng gật đầu, nhưng nước mắt nghe lời lại chảy xuống.


      lần này thôi, để cho tôi khóc .” Diệp Hân Đồng vẻ uất ức.


      Lee Yul cười nhạt “Cho dù bề ngoài có ngụy trang mạnh mẽ đến mấy, nội tâm vẫn yếu ớt. Mặc Tử Hiên là kẻ vô tâm, ích kỷ, đáng cho .”


      Lee yul giúp Diệp Hân Đồng lau nước mắt.


      “Tôi cũng biết ta là công tử đào hoa, vì sao còn muốn làm khổ mình? Chỉ lần này thôi, về sau bao giờ như thế nữa.” như với chính mình.


      thôi, tôi dẫn đến nơi rất thú vị.” Lee Yul kéo tay Diệp Hân Đồng.


      Bọn họ lên xe, Lee Yul đem hộp khăn giấy ra trước mặt .


      ra , quanh Mặc Tử Hiên có rất nhiều phụ nữ, Kim Lệ Châu cũng biết, Yoon Jin cũng biết, nhưng ai có thể ngăn bệnh phong lưu ăn vào máu của , lấy được cũng tốt, nếu , tương lai phải chia sẻ chồng với kẻ khác, chịu khiêu khích của những người phụ nữ khác.” Lee Yul bình thản .


      “Phải, tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì nghĩ như thế, lòng tôi tốt hơn chút. Nhưng mà…” Diệp Hân Đồng miễn cưỡng nở nụ cười. nghĩ lại lún vào rồi.


      nhưng nhị gì hết, thời gian nữa tốt thôi.”


      Diệp Hân Đồng nhàng đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, muốn nghĩ đến cái gì hết.


      Lee Yul đến công ty đồ chơi nhồi bông, muốn mua đầy xe.


      Diệp Hân Đồng giúp lựa chọn. cẩn thận chọn từng tứ, suy nghĩ gì cũng quẳng hết .


      ngờ, chọn đồ chơi cũng làm tôi vui vẻ đến vậy.” Ngồi xe, Diệp Hân Đồng với Lee Yul.


      Lee Yul cười gì.


      Xe vào nhi viện.


      đám trẻ con ùa tới, vây quanh Lee Yul, chạy nhảy tung tăng.


      Diệp Hân Đồng nhìn những nụ cười ngây thơ của bọn trẻ, vui vẻ nhận đồ chơi, tâm trạng cũng trở nên tươi sáng.


      “Suy cho cùng muốn người khác vui vẻ lại dễ dàng như thế” Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, quên tất cả, giờ phút này chỉ chú tâm vào việc phát quà cho bọn trẻ.


      “Ừ, mỗi lúc vui, tôi lại đến đây chơi với bọn trẻ, nhìn khuôn mặt tươi cười của chung, tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng thường nghĩ, ràng bọn chúng bị người ta vứt bỏ, nhưng mà chỉ cần món quà quên phiền muộn, so sánh với bọn chúng, tôi có rất nhiều, tại sao vẫn còn buồn bực vui.” Lee Yul đầy cảm xúc.


      “Ha ha ha, ra chính cậu cũng biết. Vì trẻ con hi vọng ít thôi.” Diệp Hân Đồng vừa xong, nghiêng mắt nhìn Mặc Tử Hiên vừa xuất ở cửa.


      sửng sốt.


      Nơi này cũng có thể theo tới được, chắc chắn là theo dõi rồi.


      bị biến thái chắc?


      Lee Yul thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, cũng nhìn ra cửa, thấy Mặc Tử Hiên nổi giận đùng đùng tới, bình tĩnh để đồ chơi xuống, trong mắt có thâm ý giễu cợt.


      “Buổi diễn tấu còn chưa bắt đầu em bỏ chạy, ra là tới đây hẹn hò. Sao? Bị lương thiện của Lee Yul cảm đọng à?” Mặc Tử Hiên vừa đến vừa quát .


      Diệp Hân Đồng im lặng, muốn hiểu lầm cứ hiểu lầm .


      lườm cái, tiếp tục chia đồ chơi cho bọn trẻ.


      Mặc Tử Hiên thô lỗ kéo tay .


      theo tôi.” ra lệnh.

      Chương 145: Thực Tăng Lực



      “Này, có biết thương là gì thế, tôi muốn theo .” Diệp Hân Đồng hất tay ra.


      Mặc Tử Hiên lập tức giật đồ chơi tay “Vậy phát giúp em”


      Diệp Hân Đồng muốn nhìn thấy , cảm thấy có gì để .


      “Việc phải suy nghĩ bây giờ phải những món đồ chơi này của chúng tôi mà tin vui kết hôn trang nhất các báo của kia.” Lee Yul thản nhiên , mang theo ánh nhìn có chút hả hê.


      Mặc Tử Hiên hừ lạnh tiếng, lạnh lùng nhìn Lee Yul, lại hừ lạnh cái nữa, muốn kiếm chuyện với .


      “Chúc mừng , cuối cùng cưới được Kim Lệ Châu.” Lee Yul vươn tay.


      Mặc Tử Hiên liếc Lee Yul cái, để ý.


      Kéo Diệp Hân Đồng .


      “Này, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng quật cường từ chối với .


      Lee Yul kéo tay Mặc Tử Hiên “ ấy muốn, cảm thấy nên hay sao?”


      Mặc Tử Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lee Yul xen vào việc của người khác, với Diệp Hân Đồng: “Vũ Văn Thành tới, muốn gặp em”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      “Sếp? Sao ta lại tới?”


      “Em có báo gì, tỏ ra rất lô lắng, bây giờ về với .” Mặc Tử Hiên nặng nề .


      Diệp Hân Đồng liếc cái, bao nhiêu ngày có tin tức gì, điện thoại của gọi được về Trung Quốc, cái này phải trách ai?


      Diệp Hân Đồng kéo tay của mình.


      Mặc Tử Hiên buông ra.


      Lee Yul dừng chút rồi cũng buông ra.


      Diệp Hân Đồng quay về phía Lee Yul, cung kính và dịu dàng : “Cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui, lần sau nhất định mang đủ tiền mời cậu ăn cơm.”


      Lee Yul nhìn sang Mặc Tử Hiên, nhàng mỉm cười gật đầu với .


      Diệp Hân Đồng cùng Mặc Tử Hiên lên xe, nhưng ánh mắt vẫn ở ngoài cửa sổ, muốn chuyện với .


      “Em có thể đừng khiến lo lắng được , Lee Yul đơn giản như bề ngoài đâu.” Mặc Tử Hiên với .


      Diệp Hân Đồng liếc mắt cái, tiếp tục nhìn ra cửa sổ gì.


      “Lúc theo đuổi Kim Lệ Châu cũng đúng như vậy, ban đầu ra vẻ dịu dàng để phụ nữ đồng cảm, sau đó làm ra vẻ thiện lương, lúc thể ôn hòa được nữa khích bác, phải em cũng đều bị lừa.”


      Diệp Hân Đồng trợn tròn mắt.


      quay lại đối diện với Mặc Tử Hiên.


      “Tôi chẳng có gì để bị lừa, muốn lừa tài hay lừa sắc tôi đây?” đỡ cho Lee yul.


      “Em đứa ngốc, nếu em cảm thấy vì sao Lee Yul lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với em như vậy? Nếu người bên cạnh em phải là , sao phải phí sức lực với em làm gì?” Mặc Tử Hiên quát .


      “Tôi là cái gì bên cạnh , chờ đến lúc trở về Trung Quốc, tôi đề nghị điều chuyển, tính khí quái dị của , tôi phục vụ được.” Diệp Hân Đồng phiền não .


      biết vì sao, thấy Mặc Tử Hiên, dễ chuyện, chỉ muốn trút giận lên .


      “Tại sao lại đối xử với như vậy? Nếu em muốn ở bên cạnh Lee yul đến thế , dù sao cũng sắp kết hôn rồi.” Mặc Tử Hiên lại quát.


      Diệp Hân Đồng lườm cái, mắt đỏ ửng, quay ra cửa sổ.


      Nhìn bóng dáng mình trong cửa kính, suy nghĩ rối loạn.


      là có ý gì? Muốn kết hôn là , luôn chơi trò mập mờ với cũng là , ràng muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác sao còn làm ra vẻ quan tâm đến , làm oan uổng, hiểu lầm , theo thế nào mới là tốt, dù sao nhiệm vụ lần này kết thúc, cả đời cũng gặp lại .


      Mặc Tử Hiên im lặng hồi. rối rắm nhìn tấm lưng Diệp Hân Đồng.


      “Này, đừng tức giận mà. đợi em bao lâu thấy quay lại, buổi diễn tấu chưa xong chạy ti tìm em rồi.” Giọng điệu trở nên mềm mỏng (Được cái em Hiên này cứ nổi đóa lên xong là xin lỗi, an ủi được ngay =D)


      chuyện này, Diệp Hân Đồng lại quay lại, mặt lạnh như băng “Tại sao lại theo dõi tôi? nghi ngờ tôi sao? Nếu nghi ngờ đừng dùng tôi, còn nữa Mặc Tử Hiên điện hạ, tôi biết gì cả, tôi thể nào bán bí mật của , yên tâm”


      “A, theo dõi em”. Mặc Tử Hiên biết Diệp Hân Đồng tức giận, giọng rất mềm dẻo: “ chỉ nhờ tổ chức bí mật tìm em, biết lần đầu áp dụng việc này, nguy hiểm thế nào ? lo lắng em gặp nguy hiểm, lo lắng…”


      “Thu hồi lo lắng của , nên dành lo lắng của mình cho hôn lễ.” Diệp Hân Đồng lần nữa liếc Mặc Tử Hiên, quay .


      Mặc Tử Hiên sửng sốt.


      “Em thấy rồi? Truyền thông bây giờ là…” Mặc Tử Hiên có chút xấu hổ, rối rắm.


      “Các người nổi tiếng như vậy, thấy mới lạ.” Diệp Hân Đồng vẫn quay lưng về phía hét ầm lên.


      Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng của , suy tư.


      Im lặng rất lâu, Mặc Tử Hiên cười khổ “Bây giờ là cưỡi hổ khó xuống.”


      Diệp Hân Đồng cũng có chút thương cảm “Cái gì mà cưỡi hổ khó xuống? Cũng sớm dự liệu rồi.”


      Mắt Diệp Hân Đồng ngân ngấn nước vẫn quay lưng về phía .


      Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng , lại tiếp được.


      Sau hồi lâu, xe đến cửa Hàn cung, đám đông ký giả vây ở nơi đó.


      Diệp Hân Đồng lách qua.


      “Lát nữa em nắm chặt tay tôi, nhất định được buông ra.” Mặc Tử Hiên nhìn đám đông nghìn nghịt, nghiêm túc .


      Diệp Hân Đồng liếc cái: “ ngu ngốc, mới là đối tượng của họ, tôi chỉ cần cách xa chút bị ảnh hưởng gì”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt.


      “Đúng nhỉ” Mặc Tử Hiên lúng túng, bước xuống xe.


      Đám ký giả vây lại quanh , nước chảy lọt.


      Các câu hỏi của ký giả cũng chỉ xoay quanh thời gian cử hành hôn lễ…


      Mặc Tử Hiên lúng túng im lặng. Hộ vệ trong Hàn cung thấy thế chạy đến bảo vệ.


      Thấy Mặc Tử Hiên có cách nào thoát thân, Diệp Hân Đồng nhanh chóng xuống xe, ngăn trước mặt .


      Mặc Tử Hiên kinh ngạc. Chẳng phải bảo cách xa chút sao?


      “Em…” Mặc Tử Hiên ngơ ngác nhìn .


      Diệp Hân Đồng biết muốn gì “Đồ ngốc, tôi là cảnh vệ của , nhanh lên.”


      Mặc Tử Hiên phản ứng lại, trực tiếp vào mà kéo tay lên xe.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đám truyền thông cũng kém phần. Các ký giả nhạy bén cặp mắt hưng phấn khác thường.


      Những hộ vệ khác của Hàn cung ngăn trở đám ký giả, Mặc Tử Hiên lái xe vào.


      kéo tay tôi làm gì? Nếu mai ảnh tôi bị đăng lên, lại có đống scandal, thấy mình chưa đủ nổi tiếng hay sao?” Diệp Hân Đồng oán trách.


      Mặc Tử Hiên thấy cáu nhàu, mơ hồ nở nụ cười.


      phải cách xa chút sao? Còn nhảy xuống giúp làm gì?”


      “Vì đạo đức nghề nghiệp của tôi quá mạnh.” Diệp Hân Đồng tru mỏ.


      Mặc Tử Hiên biết nghĩ đến cái gì? chứa nụ cười nhạt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146: Thực Tăng Lực (2)



      Diệp Hân Đồng lườm cái, buồn cười mà dám cười.


      Xe đến Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên mơ hồ cảm thấy có cái gì khác thường.


      4 chiếc xe đỗ chỉnh tề ở cửa cung.


      “Đây là?” Diệp Hân Đồng cũng cảm thấy kỳ lạ.


      Mặc Tử Hiên cười lạnh “Xem ra, bà nên ép tôi đối mặt với truyền thông rồi.”


      Mặc Tử Hiên cau mày vào.


      Suy nghĩ của Diệp Hân Đồng có chút phức tạp, rất muốn tránh , bước chân lại vô thức theo .


      Mặc Tử Hiên vào cửa, thấy Cổ Phi ngồi giữa đại sảnh, Kim Lệ Châu ngồi bên cạnh cười yếu ớt.


      7, 8 người vây quanh .


      Thấy Mặc Tử Hiên vào, Cổ phi đứng lên, hiền từ giới thiếu đay là tạp chí của đài phát thanh nào đó, ra vẻ rất muốn công khai.


      Mặc Tử Hiên lạnh lùng dò xét bốn phía, nhếch miệng.


      Mỗi lần nhếch miệng, Diệp Hân Đồng biết lại sắp có hành động tà ác nào đó.


      Mặc Tử Hiên tới cửa, kéo Diệp Hân Đồng ngồi xuống, Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn đứng lên. Nhưng mà, tay bị Mặc Tử Hiên nắm chặt.


      Cổ Phi kìm nén tức giận, mỉm cười cao quý với giới truyền thông.


      Các ký giả nhìn nhau, cung kính hỏi Cổ Phi: “Lần này Hoàng thất định công bố hôn vào lúc nào? Quốc dân đều rất quan tâm, cũng chúc phúc.”


      Cổ Phu ôn hòa cười, để tay cánh tay Kim Lệ Châu.


      ra, Tử Hiên cùng Lệ Châu cũng qua lại nhiều năm rồi, hôn lễ lần này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Ta cũng rất muốn Lệ Châu theo ta vào cung, ta có bạn để trò chuyện, Lệ Chây vừa khéo léo lại khiến người khác quý.”


      Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn Cổ Phi xong, nhếch miệng, nụ cười tà mị, cuồng ngạo kiềm chế được.


      “Thế hôn lễ sắp được cử hành rồi phải ? theo hình thức nào ạ?” Ký giả hỏi nhanh.


      “Sắp rồi, vì là Hoàng thất, nên vẫn muốn kết hôn kiểu truyền thống.” Cổ Phi trả lời.


      “Vậy chắc cũng sớm sinh con?” nữ ký giả hỏi.


      “Sinh con? Ha ha ha.” Cổ Phí cúi đầu nhìn Kim Lệ Châu xấu hổ, tiếp: “Trẻ con, dĩ nhiên hi vọng sớm có, Hoàng thất cũng náo nhiệt hơn.”


      “Sauk hi Điệnhạ kết hôn, cũng được phong hiệu Thái tử phải ?” ký giả khác hỏi.


      “Dĩ nhiên, kết hôn là biểu thị trưởng thành, về sau, Tử Hiên hết sức với trách nhiệm của cậu ấy, làm người chồng, người cha tốt, tận tâm vì công việc quốc gia”. Cổ Phi tiếp tục trả lời.


      “Điện hạ và Kim Lệ Châu tiểu thư nhất định là cặp đôi hạnh phúc nhất. Có thể chụp tấm ảnh cả gia đình ?” Ký giả hỏi.


      “Dĩ nhiên là được, Tử Hiên” Cổ Phi dắt Kim Lệ Châu đứng dậy, vui vẻ gọi Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên vẫn ngồi ghế salon, hất cằm lên, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng.


      Cuối cùng, nhếch miệng “Gọi con có ích gì? Người cũng thay con trả lời tất cả các câu hỏi của giới truyền thông nên kết hôn thay con luôn.”


      Từ đầu tới cuối, bọn họ đều tiếng Hàn, Diệp Hân Đồng mặc dù hiểu hết, nhưng cảm giác được khí giữa bọn họ, hơn nữa Mặc Tử Hiên nắm tay chặt hơn.


      Cổ Phi lúng túng cười với giới truyền thông “Con gì vậy? Ta chỉ là trưởng bối trả lời câu hỏi của Quốc dân, mau tới chụp hình .”


      “Câu hỏi của Quốc dân là cái gì? Cái gì thời điểm kết hôn, cái gì thời điểm sinh con? Những thứ này mẫu thân người đều làm hộ con


      Cổ Phi hơi biến sắc.


      Bà xuống nước, dẫn Kim Lệ Châu ra sau lưng Mặc Tử Hiên, mặt lạnh : “Cứ chụp thế này cũng được.”


      xong, Cổ Phi liếc nhìn Diệp Hân Đồng, mặt chán ghét: “Cảnh vệ Diệp, chúng tôi chụp ảnh gia đình, có thể ra


      Diệp Hân Đồng đau xót trong lòng. phải đứa ngốc, nghe hiểu lời của Cổ Phi, có tư cách ở đây.


      Diệp Hân Đồng đứng lên, lại bị Mặc Tử Hiên kéo ngồi xuống.


      trợn mắt nhìn .


      Trong nháy mắt, Mặc Tử Hiên nâng khuôn mặt lên, đặt nụ hôn.

      Chương 147: Thực Tăng Lực (3)



      Diệp Hân Đồng mở to hai mắt, quên cả giãy giụa.


      Ngay trước giới truyền thông, trước mặt Cổ Phi và Kim Lệ Châu, hôn nghĩa là sao?


      Mặc Tử Hiên tà mị nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, từ từ đảo mắt về phía đám phóng viên.


      Đám phóng viên cũng sợ ngây người đều nhìn sắc mặt Cổ Phi, bọn họ nghe mệnh lệnh của bà mà làm việc.


      “Chụp , tại sao chụp? Ảnh này khẳng định được lên trang nhất.” Mặc Tử Hiên châm chọc.


      Cổ Phi vô cùng tức giận nhưng cũng bình ổn lại hô hấp.


      Nhóm phóng viên cũng ngơ ngác nhìn nhau.


      “Các ngươi trước , nhớ cho kỹ ngày mai đưa tin đừng có viết lung tung.” Cổ Phi sắp bùng phát tức giận.


      Nhóm phóng viên tâm trạng bất an, vội vàng chuồn mất.


      Mặc Tử Hiên đứng lên, lỳ lợm nhìn Cổ Phi “Bây giờ người hài lòng rồi chứ?”


      “Bốp” Cổ Phi quăng cái tát nặng nề lên mặt .


      “Nếu phải đám ký giả kia là người của ta, ngày mai biết xảy ra chuyện đáng sợ gì.” Cổ Phi quát lên.


      Mặc Tử Hiên quay mặt lại đối mặt với Cổ Phi, trong mắt đầy lạnh lùng, khát máu.


      nhếch miệng, có ý châm chọc.


      “Những chuyện người lo lắng, sớm muộn cũng xảy ra.”


      “Con cái gì?” Cổ Phi nổi nóng.


      Kim Lệ Châu ghen ghét nhìn Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng ngổn ngang trăm mối.


      “Con , những chuyện người lo lắng sớm muộn xảy ra, con cưới Kim Lệ Châu.” Mặc Tử Hiên giơ tay nắm tay Diệp Hân Đồng lên “ ấy mới là thê tử đời này của con.”


      Tim Diệp Hân Đồng đập mãnh liệt, nhìn vẻ kiên định của Mặc Tử Hiên, nước mắt ngân ngấn, lần này phải đau khổ mà là khó có thể kìm nén xúc động.


      thể ngờ, giữa ngôi vị hoàng đế và , Mặc Tử Hiên lại chọn , giờ phút này, trái tim hoàn toàn bị chiếm đoạt.


      “Bốp” Cổ Phi tiếp tục giáng cái tát.


      “Con quên chức trách của mình rồi sao?” Cổ Phi gào lên đinh tai nhức óc.


      Mặc Tử Hiên lại đối mặt với bà.


      “Chức trách đó là người gán cho con, phải mong muốn cuả con.”


      Cổ Phi lại tức giận giơ tay lên, nhưng Diệp Hân Đồng tóm lấy.


      quay về phía Cổ Phi phớt tỉnh : “Tôi là hộ vệ Trung Quốc phái tới bảo vệ Mặc Tử Hiên, có tôi ở đây, kẻ nào được làm tổ thương ấy, ngoại trừ ai kể cả bà.”


      Cổ Phi tức đến nỗi chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.


      có thân phận gì tự nhiên có thể vậy với tôi.” Cổ Phi tức giận loạng choạng. Kim Lệ Châu trợn mắt nhìn Diệp Hân Đồng, lập tức đỡ Cổ Phi.


      “Thân phận của tôi là cảnh viên Trung Quốc, số 12847 Diệp Hân Đồng” Diệp Hân Đồng vẻ bình thản nhất.


      Cổ Phi rút tay về, hừ lạnh tiếng, khinh thường và châm chọc “Cũng chỉ là nhân viên bảo vệ, ngươi lại dám bắt tay ta, phạm thượng, nên cách chức.”


      Diệp Hân Đồng cười vẻ bất cần “Thân phận cao quý của bà chỉ có giá trị với Hàn cung, đáng tiếc, tôi là người Trung Quốc, trong mắt tôi, bà là gì cả.”


      Cổ Phi giận điên lên.


      “Người đâu, đuổi con bé này .”


      Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng.


      cần, chúng tôi .”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười lãnh đạm kéo Diệp Hân Đồng ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung.


      Giây phút này, Diệp Hân Đồng cảm thấy vĩ đại, nam tính, ấm áp, đáng .


      Nhưng, đưa lên xe ra khỏi Hàn cung, Diệp Hân Đồng lại có phần lo lắng.


      “Sao phải làm như vậy?” hiểu.


      Mặc Tử Hiên liếc nhìn , mơ hồ nở nụ cười “Nếu trắng trợn làm thế, em theo tên Lee Yul bụng dạ khó lường kia, thay vì thấy em bị kẻ khác khinh rẻ phụ bạc, tự làm còn hơn, em quá ngu ngốc, theo người khác yên lòng.”


      Mặc Tử Hiên dù lời của rất khó nghe, nhưng Diệp Hân Đồng lại cảm thấy sao ngọt ngào đến thế.


      hề tức giận.


      Bất đắc dĩ cười “Em đâu có đần đến mức ấy. Chúng ta cứ như thế này, em lo là thẻ của bị đóng băng.”


      Diệp Hân Đồng thở dài.


      Mặc Tử Hiên dí đầu .


      “Em nghĩ cái gì đây? Hối hận vì theo người có khả năng bị đuổi khỏi hoàng thất xu dính túi sao?” Mặc Tử Hiên trêu chọc.


      Diệp Hân Đồng cười lườm cái: “Đúng vậy a, em tức giận vì sau này lại phải làm việc để nuôi kẻ ăn bám như .”


      “Yên tâm, ở Hàn Quốc có thể còn gì, nhưng trở lại Trung Quốc vẫn là sếp tổng giàu có.”


      Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, tưởng tượng nếu phải là Hoàng thất Hàn Quốc tốt biết mấy.


      có thể còn khoảng cách.


      Diệp Hân Đồng tự giác tựa đầu lên bả vai .


      Mặc Tử Hiên cúi đầu hôn lên trán .


      rất muốn nghe em rằng em làm nũng.


      “Đừng ồn ào…., bây giờ chúng ta đâu.” Diệp Hân Đồng nhìn con đường phía trước.


      muốn nghe, em biết cái câu nếu làm cảnh vệ cũng chỉ là bạn của em khiến tổn thương đến thế nào ?”


      “Tổn thương cái gì chứ? biết là em cố ý muốn giữ khoảng cách với mà.” Diệp Hân Đồng lúc này cảm thấy buồn cười.


      “Đây là vết thương , lúc em thích Vũ Văn Thành mới làm nổi điên, bây giờ phải nghe thấy em em thích , em .” Mặc Tử Hiên nhất quyết tha.


      “Ai da, đừng mà, ngại quá.” Diệp Hân Đồng cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ.


      hỏi em, em từ lúc nào, vừa thấy sao?” Mặc Tử Hiên có vẻ hài lòng.


      Cái bộ mặt kia muốn đánh ột cái.


      “Thôi , còn lâu, em rồi, diện mạo, mị lực, nhân cách của kém xa cấp của em.” Diệp Hân Đồng cố ý nhạo báng.


      “Cái gì? mà thua kém ?” Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng cửa kính.


      Diệp Hân Đồng cố ý lắc đầu : “ ta trưởng thành, , dáng dấp ta cương nghị, … Aizz, bây giờ em muốn xác định lại xem có đúng là thích , , thể chịu nổi cái tính tự tung tực tác của , cái gì mà vừa thấy ? Đúng hơn vừa nhìn thấy muốn ói.”


      Diệp Hân Đồng cố ý vậy, nhưng trong lòng lại vô thức cảm thấy vui vẻ, khóe miệng tươi cười.


      Mặc Tử Hiên cũng biết đùa.


      “Này” gọi .


      “Sao?” Diệp Hân Đồng nghiên đầu nhìn khuôn mặt đột nhiên tà mị của .


      nhíu mày cười “ muốn em. Từ lúc đến Hàn Quốc, có phải em đẩy quá xa ?”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      lại những chuyện đó? Nhưng mà, lần này lại thấy khác, hình như cũng có chút mong đợi…

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147: Thực Tăng Lực (3)



      Diệp Hân Đồng mở to hai mắt, quên cả giãy giụa.


      Ngay trước giới truyền thông, trước mặt Cổ Phi và Kim Lệ Châu, hôn nghĩa là sao?


      Mặc Tử Hiên tà mị nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, từ từ đảo mắt về phía đám phóng viên.


      Đám phóng viên cũng sợ ngây người đều nhìn sắc mặt Cổ Phi, bọn họ nghe mệnh lệnh của bà mà làm việc.


      “Chụp , tại sao chụp? Ảnh này khẳng định được lên trang nhất.” Mặc Tử Hiên châm chọc.


      Cổ Phi vô cùng tức giận nhưng cũng bình ổn lại hô hấp.


      Nhóm phóng viên cũng ngơ ngác nhìn nhau.


      “Các ngươi trước , nhớ cho kỹ ngày mai đưa tin đừng có viết lung tung.” Cổ Phi sắp bùng phát tức giận.


      Nhóm phóng viên tâm trạng bất an, vội vàng chuồn mất.


      Mặc Tử Hiên đứng lên, lỳ lợm nhìn Cổ Phi “Bây giờ người hài lòng rồi chứ?”


      “Bốp” Cổ Phi quăng cái tát nặng nề lên mặt .


      “Nếu phải đám ký giả kia là người của ta, ngày mai biết xảy ra chuyện đáng sợ gì.” Cổ Phi quát lên.


      Mặc Tử Hiên quay mặt lại đối mặt với Cổ Phi, trong mắt đầy lạnh lùng, khát máu.


      nhếch miệng, có ý châm chọc.


      “Những chuyện người lo lắng, sớm muộn cũng xảy ra.”


      “Con cái gì?” Cổ Phi nổi nóng.


      Kim Lệ Châu ghen ghét nhìn Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng ngổn ngang trăm mối.


      “Con , những chuyện người lo lắng sớm muộn xảy ra, con cưới Kim Lệ Châu.” Mặc Tử Hiên giơ tay nắm tay Diệp Hân Đồng lên “ ấy mới là thê tử đời này của con.”


      Tim Diệp Hân Đồng đập mãnh liệt, nhìn vẻ kiên định của Mặc Tử Hiên, nước mắt ngân ngấn, lần này phải đau khổ mà là khó có thể kìm nén xúc động.


      thể ngờ, giữa ngôi vị hoàng đế và , Mặc Tử Hiên lại chọn , giờ phút này, trái tim hoàn toàn bị chiếm đoạt.


      “Bốp” Cổ Phi tiếp tục giáng cái tát.


      “Con quên chức trách của mình rồi sao?” Cổ Phi gào lên đinh tai nhức óc.


      Mặc Tử Hiên lại đối mặt với bà.


      “Chức trách đó là người gán cho con, phải mong muốn cuả con.”


      Cổ Phi lại tức giận giơ tay lên, nhưng Diệp Hân Đồng tóm lấy.


      quay về phía Cổ Phi phớt tỉnh : “Tôi là hộ vệ Trung Quốc phái tới bảo vệ Mặc Tử Hiên, có tôi ở đây, kẻ nào được làm tổ thương ấy, ngoại trừ ai kể cả bà.”


      Cổ Phi tức đến nỗi chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.


      có thân phận gì tự nhiên có thể vậy với tôi.” Cổ Phi tức giận loạng choạng. Kim Lệ Châu trợn mắt nhìn Diệp Hân Đồng, lập tức đỡ Cổ Phi.


      “Thân phận của tôi là cảnh viên Trung Quốc, số 12847 Diệp Hân Đồng” Diệp Hân Đồng vẻ bình thản nhất.


      Cổ Phi rút tay về, hừ lạnh tiếng, khinh thường và châm chọc “Cũng chỉ là nhân viên bảo vệ, ngươi lại dám bắt tay ta, phạm thượng, nên cách chức.”


      Diệp Hân Đồng cười vẻ bất cần “Thân phận cao quý của bà chỉ có giá trị với Hàn cung, đáng tiếc, tôi là người Trung Quốc, trong mắt tôi, bà là gì cả.”


      Cổ Phi giận điên lên.


      “Người đâu, đuổi con bé này .”


      Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng.


      cần, chúng tôi .”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười lãnh đạm kéo Diệp Hân Đồng ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung.


      Giây phút này, Diệp Hân Đồng cảm thấy vĩ đại, nam tính, ấm áp, đáng .


      Nhưng, đưa lên xe ra khỏi Hàn cung, Diệp Hân Đồng lại có phần lo lắng.


      “Sao phải làm như vậy?” hiểu.


      Mặc Tử Hiên liếc nhìn , mơ hồ nở nụ cười “Nếu trắng trợn làm thế, em theo tên Lee Yul bụng dạ khó lường kia, thay vì thấy em bị kẻ khác khinh rẻ phụ bạc, tự làm còn hơn, em quá ngu ngốc, theo người khác yên lòng.”


      Mặc Tử Hiên dù lời của rất khó nghe, nhưng Diệp Hân Đồng lại cảm thấy sao ngọt ngào đến thế.


      hề tức giận.


      Bất đắc dĩ cười “Em đâu có đần đến mức ấy. Chúng ta cứ như thế này, em lo là thẻ của bị đóng băng.”


      Diệp Hân Đồng thở dài.


      Mặc Tử Hiên dí đầu .


      “Em nghĩ cái gì đây? Hối hận vì theo người có khả năng bị đuổi khỏi hoàng thất xu dính túi sao?” Mặc Tử Hiên trêu chọc.


      Diệp Hân Đồng cười lườm cái: “Đúng vậy a, em tức giận vì sau này lại phải làm việc để nuôi kẻ ăn bám như .”


      “Yên tâm, ở Hàn Quốc có thể còn gì, nhưng trở lại Trung Quốc vẫn là sếp tổng giàu có.”


      Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, tưởng tượng nếu phải là Hoàng thất Hàn Quốc tốt biết mấy.


      có thể còn khoảng cách.


      Diệp Hân Đồng tự giác tựa đầu lên bả vai .


      Mặc Tử Hiên cúi đầu hôn lên trán .


      rất muốn nghe em rằng em làm nũng.


      “Đừng ồn ào…., bây giờ chúng ta đâu.” Diệp Hân Đồng nhìn con đường phía trước.


      muốn nghe, em biết cái câu nếu làm cảnh vệ cũng chỉ là bạn của em khiến tổn thương đến thế nào ?”


      “Tổn thương cái gì chứ? biết là em cố ý muốn giữ khoảng cách với mà.” Diệp Hân Đồng lúc này cảm thấy buồn cười.


      “Đây là vết thương , lúc em thích Vũ Văn Thành mới làm nổi điên, bây giờ phải nghe thấy em em thích , em .” Mặc Tử Hiên nhất quyết tha.


      “Ai da, đừng mà, ngại quá.” Diệp Hân Đồng cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ.


      hỏi em, em từ lúc nào, vừa thấy sao?” Mặc Tử Hiên có vẻ hài lòng.


      Cái bộ mặt kia muốn đánh ột cái.


      “Thôi , còn lâu, em rồi, diện mạo, mị lực, nhân cách của kém xa cấp của em.” Diệp Hân Đồng cố ý nhạo báng.


      “Cái gì? mà thua kém ?” Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng cửa kính.


      Diệp Hân Đồng cố ý lắc đầu : “ ta trưởng thành, , dáng dấp ta cương nghị, … Aizz, bây giờ em muốn xác định lại xem có đúng là thích , , thể chịu nổi cái tính tự tung tực tác của , cái gì mà vừa thấy ? Đúng hơn vừa nhìn thấy muốn ói.”


      Diệp Hân Đồng cố ý vậy, nhưng trong lòng lại vô thức cảm thấy vui vẻ, khóe miệng tươi cười.


      Mặc Tử Hiên cũng biết đùa.


      “Này” gọi .


      “Sao?” Diệp Hân Đồng nghiên đầu nhìn khuôn mặt đột nhiên tà mị của .


      nhíu mày cười “ muốn em. Từ lúc đến Hàn Quốc, có phải em đẩy quá xa ?”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      lại những chuyện đó? Nhưng mà, lần này lại thấy khác, hình như cũng có chút mong đợi…

      Chương 148: Sầu Triền Miên



      Mặc Tử Hiên cười vui vẻ quan sát vẻ lúng túng của Diệp Hân Đồng.


      “Đỏ mặt, em cũng rất mong đợi?”


      Diệp Hân Đồng lườm .


      có”


      “Phụ nữ càng làm càng , nghi ngờ là em cũng như vậy nên mới .” Mặc Tử Hiên nhìn về phía trước, cười to hơn.


      phải” Diệp Hân Đồng hét, mình như đúng rồi, đâu có.


      Mặc Tử Hiên chỉ cười gì. dừng xe trước cửa khách sạn.


      Diệp Hân Đồng ngồi xe, nhìn tòa nhà bắt mắt trong lòng khỏi căng thẳng.


      Mặc Tử Hiên dừng xe xong, mở cửa giúp .


      “Công chúa quý của , xuống xe.” Mặc Tử Hiên mỉm cười.


      Diệp Hân Đồng đỏ mặt, thò chân xuống, đứng lên.


      cắn cắn môi, có vẻ xấu hổ: “ gấp quá, em mang hộ chiếu theo.”


      Mặc Tử Hiên tươi cười “Có đây, để em ngủ đường, mặc cho em giày xéo”


      càng làm lúng túng, giày xéo gì chứ, chẳng phải luôn giày xéo sao.


      Mặc Tử Hiên vào thuê phòng.


      Phục vụ thấy Mặc Tử Hiên mắt đều sáng lên.


      Diệp Hân Đồng ngồi ở ghế salon chờ.


      Lúc này, Mặc Tử Hiên là nhân vật làm mưa làm gió, báo chí truyền hình náo nhiệt như vậy, Diệp Hân Đồng rất sợ bọn họ bị nhận ra.


      Mặc Tử Hiên lấy phòng xong, cầm thẻ từ vào thang máy, Diệp Hân Đồng lập tức theo, lúc vào, ánh mắt đám phục vụ rất quái dị làm cho cảm thấy được tự nhiên.


      Mặc Tử Hiên tươi cười đặt tay lên vai “người nào đó bây giờ căng thẳng quá”


      “Nào có? Em chỉ lo lắng nếu bọn họ nhận ra , sau đó lại thấy em ở cùng với , biết gây ra sóng gió thế nào.”


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười khinh khỉnh.


      “Họ làm như vậy cũng nên ngờ tới kết quả như thế này, mặc kệ họ , dù sao, cùng người hương thụ từng giây từng phút.” Nửa câu sau nhìn với nụ cười xấu xa.


      được, chúng ta chia giường ngủ như lần trước ấy.”


      “A, lát nữa em muốn làm gì làm, nghe theo em.” tà mị , mặt vẫn cười xấu xa, trong lòng Diệp Hân Đồng có chút ngây ngốc, sao những gì cảm giác chẳng giống những gì nghe được.


      Cửa mở ra.


      Lập tức, nụ hôn của ập xuống.


      Ngang ngược và triền miên. Cái lưỡi mát dịu ngang nhiên cạy hàm răng trắng bóng của như hạn gặp vưa rào, điên cuống cướp lấy từng hơi thở trong miệng


      “Ưm” Diệp Hân Đồng nhàng chống ngực , có chút ngoan cường, phải sợ, mà cảm thấy ngang ngược giống những lần trước.


      Hô hấp của trở nên dồn dập, có phần vội vàng cuồng dã.


      Lúc sắp thở nổi nữa, đột nhiên ngửa cổ ra, để khe hở trêu chọc đầu lưỡi của .


      “Ưm, ưm” Diệp Hân Đồng kháng nghị đẩy ra.


      Mặc Tử Hiên đổi tay đặt ở ngang hông , rời môi ra. Hơi thở nặng nề phả lên mặt , ánh mắt trở nên mơ màng.


      “Ngốc quá, cả biết nhận nụ hôn thế nào” Đáy mắt tươi cười, nhíu mày đầy cưng chiều thương say đắm.


      Diệp Hân Đồng hít mạnh hơi, lườm .


      “Có ấy, nào có ai như , hôn cũng ngang ngược, làm người ta thở nổi. Làm ơn, thay đổi , có thể lấy hơi được ?” Diệp Hân Đồng trách cứ.


      “Được, chúng ta thử lại” Mặc Tử Hiên cười nhàng chiếm lấy môi , nhàng gặm mút, sâu, cũng chặn miệng .


      “Á, đau” Diệp Hân Đồng kêu lên.


      Mặc Tử Hiên buông ra. Đôi môi đỏ mọng của bị hôn sưng cả lên.


      Diệp Hân Đồng dùng ngón tay trỏ sờ sờ môi dưới, đỏ bừng mặt oán trách: “ chút được à, đừng có như muốn nuốt môi người ta, em nuốt môi nhá.”


      “Được, đồng ý” Mặc Tử Hiên khom người xuống, phù hợp với chiều cao của , chu môi, cười xấu xa. Diệp Hân Đồng sửng sốt đỏ mừng cả mặt.


      từ từ đến gần , có thể cảm nhận ràng tim mình đập thình thịch.


      Chạm vào đôi môi mềm mại của , trong lòng Diệp Hân Đồng đột nhiên ấm áp, mút mát nhàng, có thô lỗ như .


      phối hợp khiến Mặc Tử Hiên vốn muốn bùng nổ trở nên căng thẳng, thân nhiệt chớp mắt trở nên tăng cao.


      Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận được bộ phận nào đó đâm vào bụng mình, kinh ngạc, buông môi ra.


      “Chẳng thú vị gì cả” quay .


      nhanh chóng ôm eo từ sau lưng, giọng trở nên khàn đặc, thà.


      “Nếu em mạnh hơn chút tốt” .


      Mặt nóng bừng, cơ thể run rẩy, tâm trạng khó giải thích, như khát khao lại như phản đối.


      thô lỗ thò tay vào áo , dùng lực thích hợp ve vuốt nơi mềm mại ấy.


      Động tác mập mờ thân mật này khiến Diệp Hân Đồng ngừng run rẩy, dòng nước ấm kỳ lạ từ bụng lan ra toàn thân, cảm giác cực kỳ kích động, mãnh liệt muốn , nhưng lại muốn gạt khiến xấu hổ.


      “Mặc …Tử Hiên, … muốn” vừa ra, thẹn thùng muốn cắn rơi miệng mình, choáng váng, tại sao run rẩy, tại sao lại căng thẳng?


      Mặc Tử Hiên nhếch khóe môi lẳng lơ, nở nụ cười xấu xa, sức mạnh ở tay tăng lên mấy phần “Đừng cái gì? Nếu lúc này em bảo ngừng, theo em.”


      Các câu này sao quen thế nhỉ.


      Choáng, nghĩ là lúc máy bay trêu đùa từng .


      Lần này, sao lại cảm thấy có khả năng từ chối , có lẽ lần này, muốn dừng lại.


      Trong lúc do dự, chờ đợi, tay đưa xuống dưới, đột nhiên động chạm bộ phận nhạy cảm nhất của , nhanh chóng dò xét vào.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, phản xạ tiến lên bước, rời khỏi bàn tay quỷ dữ của .


      Mặc Tử Hiên hề tức giận, nở nụ cười hài lòng xấu xa.


      “Lấn này thực có phản ứng rồi” thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng lúng túng của .


      “Khụ khụ” hắng giọng.


      “Em tắm rửa quay nhanh phi vào phòng tắm.


      đuổi theo.


      “Cùng tắm


      đợi Diệp Hân Đồng kịp phản ứng, Mặc Tử Hiên ôm lấy vào phòng tắm, nhàng đặt vào bổn, thử độ ấm của nước.


      Diệp Hân Đồng lập tức nhảy khỏi bồn tắm.


      ngốc à, chúng ta chỉ có bộ quần áo người.” Diệp Hân Đồng sang chuyện khác.


      “Tối nay em giặt, mai chúng ta mua, tâm, thô lỗ xé rách.” Mặc Tử Hiên xong cố định vòi hoa sen, tà mị đến gần Diệp Hân Đồng.


      Lúng túng, lúng túng, chỉ có lúng túng, chân lại thể cất bước, từ đáy lòng có chút mong đợi.


      Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, ngượng ngùng.


      chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của mình.


      Tim Mặc Tử Hiên cũng đập cuồng loạn.


      Đột nhiên, Diệp Hân Đồng ngừng lại ở ngực. Dừng chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt mơ màng của Mặc Tử Hiên.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149: Sầu Triền Miên (2)



      còn đứng đây làm gì? ra ngoài


      Mặc Tử Hiên nhanh chóng giam cầm trong vòng tay mình.


      “Chẳng phải rồi sao? Đừng suy đoán khản năng bình tĩnh của đối với em, hoàn toàn thể bình tĩnh được.” xong, tay nhanh chóng cởi cúc áo , vội vàng hôn xuống.


      Nhột, nhột quá.


      Diệp Hân Đồng cười đẩy đầu ra.


      “Buồn quá, đừng thế mà.”


      Mặc Tử Hiên thèm để ý, chóng cởi quần áo người.


      Diệp Hân Đồng ngượng ngùng quay mặt chỗ khác, cũng phải lần đầu tiên cùng , sao lại ngượng ngùng khác thường thế này.


      Mặc Tử Hiên cởi xong, ôm eo nhấc lên, tay kéo khóa quần .


      Biết ngay sau đó là lửa cháy, Diệp Hân Đồng cũng chấp nhận, mặc muốn làm gì làm.


      Nước được xả đầy bồn tắm,lúc hai người bước vào, tràn ra ngoài.


      “Tư thế này có thích ?”


      Trong lúc chuyện, Mặc Tử Hiên ôm hông để ngồi xuống.


      “Hả? À? Tạm được” làm ra vẻ dày dặn kinh nghiệm.


      Nhưng vừa ngồi xuống lại thấy hơi đau, co người lại, rên lên tiếng. Nhìn vào đôi mắt , trong đó tựa như có ngon lửa thiêu đốt cơ thể làm bùng phát lên nhiệt tình của .


      hơi nhấc tay lên, bị dẫn dắt theo tiết tấu nhấp nhô.


      Nước như cuộn sóng với những hình dạng tuyệt đẹp, vỗ về, gào thét, phối hợp, ham muốn.


      còn sức lực nằm người , khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt ngọt ngào khó thấy ở ngày thường lại ở đây với .


      “Nằm xuống được ?” Mặc Tử Hiên chiều mỉm cười, dịu dàng, thuàn thục thể so sánh được.


      Ánh mắt thâm thúy như có ma lực khiến say mê, phụ thuộc. Mặc Tử Hiên dù biết tư thế này rất ngượng, nhưng tự chủ được lại làm theo ý .


      Mặc Tử Hiên xuyên qua làn nước, ánh mắt càng trở nên mơ màng, lấp lánh.


      Trong nháy mắt, tiếng vào, hưởng thụ tiếng rên rỉ, mềm mại, chặt chẽ của .


      Sau trận cuồng phong bạo vũ, kết thúc bằng cái gầm .


      Diệp Hân Đồng mệt mỏi leo ra khỏi bồn tắm.


      Vừa bước ra, thân thể nóng bỏng của tiến lại gần, dính chặt lên làn da nhẵn mịn của .


      “Thích ? Lần này để em thất vọng” Giọng vẫn khàn khàn, nhưng mê người như hương vị của thứ rượu ngon.


      “Ừm” đồng ý xong lập tức hắng giọng cái “Cũng tạm được, thông qua, lần sau tiếp tục cố gắng.” Diệp Hân Đồng cũng dám nhìn .


      Cánh tay Mặc Tử Hiên lập tức bò bên eo, ôm chặt lấy “Bây giờ vẫn có thể cố gắng hơn nữa.”


      như thề thốt, khóe miệng nở nụ cười hài hước, lẳng lơ lại đẹp khác thường.


      cần” bắt đầu lắp bắp.


      phải làm cho em hài lòng nhất mới thôi, nếu , tên bạn trai ở nước ngoài trở về, em chạy mất làm sao?” Mặc Tử Hiên hài hước, nụ cười càng thêm rực rỡ.


      “A. Làm gì có. Lần trước em chỉ lừa gạt thôi.”


      “Vũ Văn Thành này, Lee Yul này, dáng dấp đẹp bằng bọn họ, dù sao cũng phải có thứ mạnh hơn chứ.” Mặc Tử Hiên tiếp tục nhạo báng.


      Diệp Hân Đồng biết cố ý đùa bỡn .


      “Ừ, đúng vậy a, em còn chưa biết kỹ thuật của bọn họ thế nào, lúc nào nếm thử cho biết những chỗ cần cải tiến.” tiếp lời , dù sao cũng chỉ là chơi, lại cần chịu trách nhiệm.


      Sức lực tay Mặc Tử Hiên tăng thêm.


      “Em dám, em chỉ có thể cùng với ngang ngược bên tai . Đầu lưỡi dọc theo tai xuống.


      “Để trừng phạt, muốn em ngày mai cũng xuống giường nổi.” khàn khàn .


      Môi rơi vào bên tai , nhột.


      Diệp Hân Đồng đấy ra, quay “Được rồi, được rồi, em đùa thôi, đừng mà.” thẹn thùng .


      Mặc Tử Hiên nắm lấy tay , đặt vào bộ phận khổng lồ nào đó của mình.


      phải chứ, vừa mới làm xong, có phải quá tăng lực rồi .


      Diệp Hân Đồng vẫn còn kinh ngạc, nụ hôn của ập xuống.


      ôm lấy , đến bên giường.


      “Lần này em muốn tư thế nào, chỉ cần em nghĩ ra, làm theo ngay” Mặc Tử Hiên khàn khàn .


      Diệp Hân Đồng khẽ nhíu mày, mắt chớp chớp.


      Mặc Tử Hiên nhịn được bật cười.


      “Em thực nghĩ à? Ha ha ha ha.” vô cùng vui vẻ đặt lên giường. Cái miệng cứ toét ra sinh động như vậy, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành vì nụ cười mà càng thêm điên đảo chúng sinh.


      “Sao lại muốn, là , đương nhiên em phải suy nghĩ kỹ, nếu làm sao đề cao được tài năng của .” biết trêu mình, tiếp lời, biết bị trêu chọc, sao có thể ngây ra mặc kệ được.


      “Ha ha, tốt…, ta làm chứ?” Mặc Tử Hiên cười to, đôi con ngươi đậm màu lóe sáng, tin là lại có thể ra vế sau đó.


      “Khụ khụ” Diệp Hân Đồng hắng giọng tiếp “ nằm xuống cho em chơi, bất kể thế nào cũng được dị nghị” đỏ mặt.


      “Được, cầu cũng thấy. Em muốn đứng, ngồi hay nằm?” Mặc Tử Hiên tâm tình vui vẻ , ngừng cười, tin thực biết làm.


      Diệp Hân Đồng lườm cái, cưỡi hổ khó xuống, liếc lên đầu giường “ nằm xuống”


      “Hả” giấu nụ cười, nằm xuống.


      thích biểu cảm lúng túng xấu hổ của .


      Diệp Hân Đồng ghé mắt nhì gương mặt xấu xa của “Nhắm mắt lại”.

      Chương 150: Sầu Triền Miên (3)



      “Được” nhắm mắt lại, đôi mi dài chớp động nhịn cười, cũng tin được là có thể thế này.


      Diệp Hân Đồng lườm cái, đem gối đặt lên ngực , nhìn khuôn mặt tươi cười kia thể xuống tay được.


      “Khụ khụ” hắng giọng “Chuẩn bị xong chưa, bắt đầu nhé, được động đậy”. lại lần nữa cường điệu.


      “Nhanh lên nào, cần nhân từ nương tay, tận tình chơi. Ha ha ha ha.” tin chắc là dám, mấy cân mấy lạng rất ràng. có bạn trai mà cũng dám mạnh miệng có, muốn xem chống đỡ thế nào.


      Diệp Hân Đồng nhìn cơ thể , chính xác là rất ngượng ngùng.


      Hít sâu, có gì. TV phải cũng thế sao? thể để xem thường.


      Diệp Hân Đồng cúi đầu hôn lên bộ phận giữa hai chân .


      “Hả?” đột nhiên lên tiếng, ngồi dậy.


      “Diệp Hân Đồng…” Vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng xúc động, lại có chút cảm động.


      Diệp Hân Đồng xin lỗi quay muốn thôi vậy”


      bước xuống khỏi giường.


      “Muốn, muốn, đương nhiên là muốn” nhanh chóng kéo lấy tay , tròng mắt đậm màu sâu thẳm dịu dàng hơn nhiều.


      thích thẳng thẳn của , thẹn thùng và đặc biệt dịu dàng.


      “Thế muốn ngồi, đứng hay là nằm” cũng cười xấu xa hỏi.


      “Ngồi, muốn nhìn em làm.” Bàn tay nóng bỏng của vuốt ve gò má mềm mại của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :