1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 132: Trò Chơi Nguy Hiểm



      Mặc Tử Hiên phiền não về phòng.


      Sáng sớm hôm sau lúc dậy Diệp Hân Đồng vẫn nhốt mình trong phòng.


      Mặc Tử Hiên lại đến cửa phòng , giơ tay lên nhưng gõ xuống.


      “Tôi ra ngoài đây, em hãy nghỉ ngơi , xế chiều tôi cho người tới đón.” Mặc Tử Hiên xong liền xoay người .


      Cả ngày hôm nay, Mặc Tử Hiên cứ có cảm giác lơ ngơ, mặc dù Kim Lệ Châu cười rất ngọt ngào, tâm trạng cũng chẳng có chút sáng sủa, luôn vô thức nghĩ đến tức giận của Diệp Hân Đồng, nhớ tới dáng vẻ buồn bã, nhớ lúc khóc.


      “Tử Hiên, cảm ơn tặng em món quà này, em rất thích.” Kim Lệ Châu vuốt ve cái vòng ngọc trai tay.


      Mặc Tử Hiên cười, trong lòng lại chẳng chút vui vẻ.


      “Xe thích ?” (À hóa ra cái phiên bản hạn chế kia là cái xe ợ)


      “Nhìn cái thấy tuyệt, chỉ cần là tặng em, em nhất định rất thích, tối nay em cũng lên rất nhiều tiết mục, vừa đúng dịp chơi với .” Kim Lệ Châu dịu dàng mỉm cười, ánh mắt tươi tắn long lanh.


      “Là những tiết mục gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      Kim Lệ Châu cười gì, dùng tay ve vãn khuỷu tay “Tối nay tổ chức tiệc ở viện khác, biệt viện ít người qua lại, tuyệt đối đặc sắc, rồi thấy.”


      ……………………………………..


      Mặc Tử Hiên giơ tay nhìn đồng hồ. Trong cung điện tới, Diệp Hân Đồng lên đường, nhìn thời gian cũng sắp đến rồi.


      Lee Yul cũng có vẻ chờ đợi Diệp Hân Đồng đến, ánh mắt trông ngóng ra ngoài cửa.


      “Oa. ấy xinh đẹp quá.”


      Đám đông bắt đầu xôn xao.


      Lee Yul nhìn lên sân khấu, Kim Lệ Châu mặc bộ lễ phục trễ ngực màu đỏ, mái tóc hơi quăn được xử lý càng thêm mềm mại, đầu đeo vương miện thể thân phận, như nàng công chúa chân chính, cao quý trang nhã lại vô cùng xinh đẹp.


      “Cảm ơn mọi người tham gia bữa tiệc.” cười ngọt ngào rồi dịu dàng tiếp “Bởi vì vẫn còn người chưa đến, mọi người cứ tự nhiên trước, tôi chuẩn bị rất nhiều tiết mục thú vị, bây giờ xin mời MC.”


      MC mặc lễ phục màu vàng bước ra, chuyên nghiệp những lời mở đầu, làm nóng khí cả hội trường.


      Tuy cuộc tụ họp bình thường nhưng đây là bữa tiệc vô cùng xa hoa, khác hẳn những cuộc tụ hội buôn bán khác, khách mời hầu hết là những người trẻ tuổi.


      Mặc Tử Hiên lại phiền não nhìn đồng hồ đeo tay, hướng mắt ra cửa.


      Kim Lệ Châu dịu dàng khoác vai ấy chắc sắp tới rồi nhỉ?”


      Biểu của Mặc Tử Hiên có chút xấu hổ, nhìn mặt Kim Lệ Châu, nhàng uống ngụm rượu trong tay “ biết”


      Kim Lệ Châu tựa đầu vai Mặc Tử Hiên, ánh mắt nhìn về phía Lee Yul vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, có chút thương cảm: “Em nghĩ xác định tình cảm của mình rồi, sau này để cho cảm thấy khó chịu.”


      “Tình cảm của em chắc chắn là ràng rồi, cần thiết như vậy, nhiều người đàn ông thích em, cũng thấy gánh nặng.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng cũng nhìn về phía Lee Yul .


      “Nhưng, em cũng hi vọng giống em làm tình cảm của mình, vui đùa với người phụ nữ khác em đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hi vọng người phụ nữ cuối cùng ở bên chỉ có em.” Kim Lệ Châu rất êm ái.


      Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên trầm trọng, tròng mắt thâm thúy kín như bưng, hơi nhíu mày “Vị trí đó vĩnh viễn vì em giữ lại. Em cần lo lắng.”


      “Nhưng bây giờ em lo lắng. Nếu chỉ vì vị trí đó, em lấy Lee Yul có thể tiện cả đôi đường, nhưng người em chỉ có , em bắt chỉ mình em, chỉ hi vọng người muốn ngoài em còn người phụ nữ nào khác.” Kim Lệ Châu cũng đưa mắt ra cửa.


      “Bên cạnh Yoon Jin, Đề Na, Ngô Mỹ Tuệ, Anger, Phác Mỹ Lệ, … em đều quan tâm, sau khi kết hôn, em muốn chơi cũng ngăn cản, nhưng có thể đồng ý với em, người phụ nữ nào khác ?” Kim Lệ Châu tiếp.


      Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt ra cửa, sâu xa, phức tạp “Ừ” thuận miệng trả lời.


      Đúng lúc này Diệp Hân Đồng bước vào, mặc chiếc váy trắng satanh đắt tiền, đằng trước đính pha lê vừa đủ ôm trọn bầu ngực tuyệt đẹp, qua hồi trang điểm từ xuống dưới khiến như biến thành xinh đẹp như tiên giáng trần, so sánh với tất cả phụ nữ ở đây, còn có phong độ hơn hẳn.”


      Mắt Mặc Tử Hiên phụt ra núi lửa tức giận.


      Chiếc váy mặc phải là của mua.


      Mặc Tử Hiên muốn ra, Kim Lệ Châu kéo tay , ngẩng đầu mỉm cười: “Quả nhiên người đẹp vì lụa, cảnh vệ Diệp ăn mặc thế này như biến thành người khác, cái giống duy nhất có lẽ là ánh mắt đơn thuần ngay thẳng.”


      “Ừ” Mặc Tử Hiên đồng ý đại.


      thôi, chúng ta chào hỏi, ấy lần này là khách quý của em, em hi vọng cả đời có thể hòa bình với ấy.” Kim Lệ Châu câu đôi nghĩa.


      Bọn họ tiến đến Lee Yul đứng trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Cám ơn .” Lee yul cười dịu dàng với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng hiểu ra sao.


      “Cái gì? Cảm giác lời cảm ơn của hơi nhiều.” Diệp Hân Đồng thả lỏng .


      “Lễ phục này mặc rất đẹp.” Lee Yul cười .


      “À? Cảm ơn con mắt của cậu Lee Yul, rất đẹp.” Diệp Hân Đồng khách khí trả lời.


      “Nhưng tôi cảm thấy màu đỏ thích hợp với em hơn, em vốn ngu ngốc rồi, còn mặc đồ trắng, em sợ người khác biết mình rất ngu ngốc sao?” Mặc Tử Hiên nhếch miệng vừa tới vừa , nụ cười mặc khinh khỉnh châm chọc.


      Diệp Hân Đồng liếc qua Mặc Tử Hiên cái, cũng bận tâm.


      thôi, Lee Yul” Diệp Hân Đồng .


      về phía giữa đại sảnh.


      Kim Lệ Châu đột nhiên ngăn trước mặt . Nụ cười ngọt ngào dịu dàng, cằm hơi nâng lên.


      “Cảm ơn có thể lộng lẫy đến đây. Hôm nay tôi sắp xếp số trò chơi, có lẽ là thích hợp với Diệp cảnh vệ.”


      “Được, những bữa tiệc của xã hội thượng lưu có ý nghĩa đối với tôi, tôi thích trò chơi hơn.”


      Diệp Hân Đồng vừa xong, Kim Lệ Châu quay sang sân khấu gật đầu với MC.


      “Các vị, sau đây chúng ta cùng chơi trò chơi mạo hiểm. Sau biệt thự này có mê cung, mọi người có thể phối hợp 2 người hoặc mình vào mê cung. Trong mê cung có thể có những người áo đen đột ngột nhảy ra, nếu bị họ bắt được đồng nghĩa với thua cuộc, người ra ngoài đầu tiên hoặc cặp đầu tiên ra nhận được quà tặng giá trị. Quà tặng chính là chiếc Cadillac số lượng có hạn.” MC tuyên bố.


      Mặc Tử Hiên cúi đầu nhìn Kim Lệ Châu “Chiếc Cadillac đó chẳng phải là chiếc đưa em sao?”


      Kim Lệ Châu ngọt ngào cười: “Em vốn định chuẩn bị quà tặng là sợi dây chuyền này, nhưng mà, đối với em nó rất đáng quý, chỉ là sợi dây chuyền bình thường, mà là vật kỷ niệm có ý nghĩa nhất giúp em biêt tình cảm của mình, cho nên, em đổi quà tặng.”


      Mặc Tử Hiên hừ lạnh cười, ánh mắt thay đổi sắc bén phức tạp. “Nếu em thích chiếc xe kia, có thể đổi cái khác cho em.”


      phải, em rất thích, phải dùng mồi dụ bằng đồ quý giá sợ mất em mới cố gắng hết mình” Kim Lệ Châu câu hai nghĩa.


      “Được rồi, để em an tâm, là người đầu tiên ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ là cái mê cung ấu trĩ mà thôi.”


      “Lần này, em muốn cùng tỷ thí, chúng ta là đối thủ, phải đồng đội.” Kim Lệ Châu tự tin .


      Kim Lệ Châu nở nụ cười kín đáo lần nữa nhìn về phía MC.


      “MC, dẫn mọi người ra hậu viện”


      Diệp Hân Đồng cùng Lee yul, Mặc Tử Hiên cũng tham gia, Kim Lệ Châu thoáng nở nụ cười hiểm, hôm nay có đầy đủ điều kiện để thiết kế bàn cờ.


      “Nếu ai muốn tham gia vui lòng ký tên, bên trong rất nguy hiểm, nếu xảy ra vấn đề an toàn, muốn chú thích là mọi người tự nguyện tham gia, có liên quan đến ai.” MC khi thấy mọi người chuẩn bị vào.


      Mặc Tử Hiên và Lee Yul cùng quay đầu nhìn Kim Lệ Châu, mặt nở nụ cười vô hại.


      Mặc Tử Hiên và Lee Yul lại liếc nhau cái, hai người đều có tâm riêng.


      “Diệp Hân Đồng, chúng ta chơi cùng nhau.” Lee Yul dịu dàng với Diệp Hân Đồng.


      cần, Lee Yul, chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu tôi ra ngoài trước, mời tôi ăn , nếu ra ngoài trước, tôi nợ hai bữa.” Diệp Hân Đồng vui vẻ .


      Mặc Tử Hiên nhìn hai bọn họ, trong lòng thể chấp nhận nổi. nắm chặt quả đấm, nỗi tức giận mơ hồ tồn tại giữa ngực, đột nhiên bùng phát.

      Chương 133: Trò Chơi Nguy Hiểm (2)



      Trò chơi bắt đầu, rất nhiều người chui vào mê cung.


      Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, vạch dấu vết lên tường, phát tường có rất nhiều dấu vết, mọi người đều quá đần.


      Đột nhiên, người áo đen nhảy ra.


      Diệp Hân Đồng nhìn thẳng , nở nụ cười tự tin, những kẻ áo đen này muốn bắt được phải dễ dàng.


      Người áo đen xông lại, Diệp Hân Đồng bình tĩnh tung cú đá, dễ dàng đánh bại kẻ kia.


      khoảng 5p, Diệp Hân Đồng gặp Lee Yul cũng tìm cửa ra, Lee Yul cầm chiếc bút máy trong tay để vạch dấu vết, cậu liếc mắt nhìn chiếc vòng tai trong tay Diệp Hân Đồng, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục lối của mình.


      Khoảng 3p sau, đèn trong mê cung vụt tắt.


      Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, đột nhiên có cảm giác trời đất quay cuồng, có cảm giác có hơi thở dốc nặng nề của ai đó tràn đầy sát khi đến gần .


      cảm thấy mùi dao lóe sát qua mặt mình.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Kim Lệ Châu phải quá đáng như thế chứ.


      căng thẳng, Diệp Hân Đồng lại cảm thấy con dao kia lao về phía mình, tóm lấy tay người đàn ông này, vừa chế ngự đèn vụt sáng, kẻ áo đen khác lại cầm dao đâm về phía .


      Có ánh đèn, bản lĩnh của Diệp Hân Đồng có thể phát huy.


      trái vung quả đấm, phải tung cú đá, đánh rất có hứng.


      Kẻ áo đen công phu như mèo ba chân này phải là đối thủ của . bị thua chạy trốn.


      Diệp Hân Đồng đuổi theo, đột nhiên lại có hai người áo đen chạy xuống.


      Diệp Hân Đồng sửng sốt cũng chạy theo.


      vách tường rơi xuống sau lưng Diệp Hân Đồng, ngăn đường thông ra mê cung.


      Diệp Hân Đồng đuổi xuống dưới, đột nhiên dưới đất có khoảng rộng sáng sủa, ở đây xuất 5 kẻ áo đen, kẻ nào cũng cầm dao tay.


      Sau lưng mấy kẻ áo đen có 5 tấm cửa đá. Đây có vẻ là mê cung thực dưới lòng đất.


      Diệp Hân Đồng nhìn 5 kẻ áo đen mặt đầy sát khí, liên tưởng đến mục đích Kim Lệ Châu muốn mời mình đến. thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ với bề ngoài cao quý ngọt ngào như thế lại có thể ra tay hạ sát .


      Năm kẻ kia thoáng liếc nhau rồi đột nhiên cùng phản công về phía .


      Dao trong tay họ đường nhắm thẳng vào mặt .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đúng là ra tay .


      ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn khéo léo lăn qua kẽ hở.


      Với sức người thể chống lại 5 người đàn ông cường tráng, thế chỉ có chạy.


      Diệp Hân Đồng hề do dự vào trong 5 chiếc cửa đá.


      5 người kia muốn đuổi theo nhưng chỉ chạy đến cửa dừng lại.


      Bọn họ tháo mặt nạ.


      “Làm thế nào?” người trong số đó hỏi.


      “Đây là nơi huấn luyện quân sĩ của tổng thống, nghe có thể an toàn ra ngoài đến 10%, chúng ta nên ra ngoài.”


      “Phải báo cáo với Kim tiểu thư thế nào?” tên áo đen lo lắng.


      .”


      Người áo đen quay trở lại lầu .


      Diệp Hân Đồng vào bên trong, ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhưng tường có để sắn ít đuốc và diêm.


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ, sau lưng 5 kẻ áo đen đuổi theo, đây là trong nội dung trò chơi hay thực là việc ngoài ý muốn?


      Diệp Hân Đồng cầm cây đuốc và diêm tiếp vào bên trong.


      khoảng 2 thước, trước mặt lên ba con đường, Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, biết từ lúc nào rơi mất cái.


      Với bộ váy toàn pha lệ, tiếp tục về phía trước, đánh dấu hiệu lên tường.


      Được khoảng 5p, càng càng có nhiều lối, nơi này và mê cung phía phức tạp hơn rất nhiều, cứ khoảng 2 thước lại có bốn lối mở ra.


      Đột nhiên trước mặt dường như có đống đồ mặt đất.


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ tới, cái đó mặc bộ âu phục, chắc là người, ai lại nằm ở đây?


      Diệp Hân Đồng đến gần.


      “A” giật mình, lấy tay bịt miệng.


      Đố là cái xác người khô, tính thời gian người này ít nhất chết 5 năm, chỉ còn lại bộ xương khô.


      Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Hân Đồng phát bức tường chỗ bộ xương có bản đồ vẽ bằng than.


      Xem ra có vẻ giống với bản đồ mê cung, chỗ nào là đường cụt, chỗ nào có thể thông qua.


      Bản đồ chưa vẽ xong, chỉ có chút ghi chú, Diệp Hân Đồng biết là ý gì, nhưng phát rất nhiều chỗ tường đều có rất nhiều ký hiệu.


      Nhìn kỹ vật còn sót lại bộ xương kia, tay tái cầm con dao, tay phải là bình nước.


      Diệp Hân Đồng cúi lạy cái xác cái, sau đó cầm con dao trong tay , cắt bớt đuôi váy rườm rà, dùng mẩu than từ ngọn đuốc, chép lại tấm bản đồ lên vải.


      Diệp Hân Đồng tiếp tục lên đường, càng , càng phát đuốc để tường mỗi lúc thưa hơn, khoảng chừng nửa giờ, dẫm vào tảng đá dưới chân, trong lòng có linh cảm lành.


      Biểu tượng đó ra là cái này.


      Diệp Hân Đồng dám nhấc chân lên, nhưng nếu nhấc thể tiếp.


      quan sát bốn phía, phát tường có rất nhiều lỗ.


      Hô hấp trở nên khó khăn, chỗ này là chỗ nào, sao lại giống nơi họ từng đặc huấn (huấn luyện đặc biệt) như vậy.


      Diệp Hân Đồng quan sát vị trí các lỗ, theo sắp xếp này chỗ an toàn, phải dùng tốc độ rất nhanh mới mong thoát được đến chỗ an toàn kia.


      Trong đầu đếm thầm 1, 2, 3.


      Diệp Hân Đồng liên tiếp lộn hai vòng ra sau.


      Vài chục mũi tên đồng thường lao ra khỏi lỗ lướt qua sau lưng , dạ phục rách nát, may bị thương.


      ngoái đầu nhìn lại mặt đất, phát rất nhiều mũi tên rơi đó, là quá sốt ruột tìm đường ra nên mới phát được hỗn loạn mặt đất.


      Diệp Hân Đồng xoay người nhìn mảng váy lưng bị xé nát, trong lòng đột nhiên sợ hãi.


      ngờ phải dũng hi sinh, mà chết vì tham gia trò chơi biến thái. Tin này truyền về nước, các đồng nghiệp chắc cười nhạo đến chết.


      Diệp Hân Đồng yếu ớt tiếp tục về phía trước.


      rất chậm, chú ý từng chi tiết , đặc biệt những chỗ kỳ quái bản đồ ghi chú, cả những biến đổi rất tường, chỉ cần chút thay đổi ngay sau đó là cái bẫy.


      Rốt cuộc cũng được đến cuối tấm bản đồ, trước mặt có ba lối .


      Diệp Hân Đồng cảm thấy rất mệt mỏi, dựa vào tường trượt xuống.


      Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, muốn ngủ, đốt 5 cây đuốc, có nghĩa là cũng 5 tiếng rồi.


      Cuối cùng mệt rã rời, ngủ mê man.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134: Trò Chơi Nguy Hiểm (3)



      Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào.


      Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, gần giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.


      Mặc Tử Hiên tâm trạng bất ổn, để ly rượu trong tay xuống, quay lại phía mê cung.


      Vừa đến cửa mê cung bị Kim Lệ Châu chặn trước mặt.


      “Sao vậy? Trò chơi kết thúc, còn vào làm gì?” Kim Lệ Châu vẫn cười ôn hòa.


      “Con bé ngu ngốc kia vẫn chưa ra ngoài, phải vào cứu ấy.” Mặc Tử Hiên nóng nảy muốn vào.


      “Ha ha ha.” Kim Lệ Châu bật cười “Cảnh vệ Diệp thể nào vẫn còn ở trong đó, ấy là người thông minh, mấy tên áo đen cũng phải đối thủ của ấy, chắc ấy đều thấy chúng ta ra, hơi mất mặt nên chắc là lén trốn mất rồi.”


      nghĩ ngợi lúc, lập tức gọi điện về cung.


      “Có phải quá quan tâm đến cảnh vệ Diệp rồi ?” Kim Lệ Châu hỏi rất bất mãn.


      Mặc Tử Hiên nhìn , điện thoại vừa kết nối lập tức hỏi: “Diệp Hân Đồng về chưa?”


      “Dạ chưa! Cổ Phi có thể chơi về trễ” Hàn thường cung còn chưa xong, Mặc Tử Hiên nóng nảy cúp điện thoại vào mê cung.


      “Tử Hiên, có thể ấy đường về, theo bản lĩnh của cảnh vệ Diệp chắc có vấn đề gì.”


      Mặc Tử Hiên để ý, phăm phăm vào.


      Ánh mắt Kim Lệ Châu càng trở nên đen tối.


      thanh niên mặc âu phục nhìn quanh thấy ai chạy lại.


      “Tiểu thư, đó chạy xuống mê cung dưới đất rồi.” Kẻ này cung kính bẩm báo.


      “Cái gì? hủy hoại khuôn mặt của ta chưa?” Kim Lệ Châu nghiêm nghị hỏi.


      Kẻ kia cúi đầu “Chưa ạ, nhưng mà vào mê cung dưới đất cũng đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Đoán chừng có khả năng sống sót.”


      Kim Lệ Châu buồn rầu lo lắng hồi, sắc lạnh với người thanh niên này: “Đứng canh ở cửa ra, nếu ta còn sống ra, nhất định phải hủy hoại dung nhan.”


      “Chúng tôi hề biết lối ra ở đâu?” Người thanh niên cúi đầu .


      Kim Lệ Châu vừa định nổi giận, ngẩng đầu phát Lee Yul đứng cách đó xa.


      Trong mắt Lee Yul đầy ngỡ ngàng thể tin nổi, đầy bi thương khổ sở.

      Chương 135: Em



      Kim Lệ Châu quay mặt với thuộc hạ trẻ tuổi: “Cậu trước .”


      Lee Yul buồn rầu về phía Kim Lệ Châu: “Để ấy ra .”


      “Tôi hiểu gì?” Kim Lệ Châu ngụy biện, sắc mặt sám ngoét.


      “Vị trí hoàng hậu ai có thể chiếm được của , cần làm thế với ấy, chẳng phải là người rộng lượng sao, vì sao lần này lại thiếu lý trí như vậy?” Lee Yul rất bận tâm.


      “Nếu người kia lên ngôi hoàng đế? Vị trí hoàng hậu của tôi có thể giữ được sao?” Kim Lệ Châu rớt nước mắt nỏi ngược lại.


      Lee Yul cười châm chọc “Cho nên mới lăn tăn giữa tôi và Mặc Tử Hiên. biết cha tôi thầm truyền ngôi cho Mặc Tử Hiên, nên xác định hướng ình?” Lee Yul càng bi thống.


      phải, là ba tôi nhìn trúng Mặc Tử Hiên, ông chưa tỏ quan điểm là bởi vì vẫn quan sát.” Kim Lệ Châu kích động ra.


      “Quan sát? Quan sát cái gì? Quan sát xem cha tôi truyền ngôi cho tôi hay ? Yên tâm , có khả năng này xảy ra. Thả ấy ra . Tôi lấy tình hữu nghị mấy chục năm giữa chúng ta để cầu xin .” Lee Yul thương cảm .


      Kim Lệ Châu quay : “Tôi cũng bất lực, tôi chỉ muốn tiểu trừng đại giới (trừng phạt nho để cảnh cáo), ngờ ta lại chạy vào mê cung dưới đất.”


      “Có bản đồ ?” Lee Yul lo lắng hỏi.


      “Cái mê cung đó là nơi huấn luyện tử sĩ của cha tôi, ai vào đó đều cửu tử nhất sinh, chỉ cha tôi mới có bản đồ.” Đột nhiên Kim Lệ Châu giống như nghĩ đến cái gì, bước nhanh tới trước mặt Lee Yul, ngẩng đầu hỏi rất điềm đạm đáng : “ cho Mặc Tử Hiên chứ, nếu cho ấy biết tôi xong rồi.”


      Lee Yul đau lòng nhìn Kim Lệ Châu, ánh mắt u oán khiến vô thức cúi đầu.


      “Nếu muốn phá hủy giấc mộng của tôi tôi cũng còn cách nào, nhưng mà, tình cảm của tôi đối với xưa nay vẫn chân .” Kim Lệ Châu khéo léo động lòng người, ngẩng đầu lên .


      Lee Yul cười lạnh, vô cùng thê lương.


      “Thế chúng ta thỏa thuận, lấy bản đồ cho tôi, tôi giữ bí mật cho , từ giờ về sau, chúng ta còn gì để với nhau.”


      Kim Lệ Châu hơi do dự.


      “Cho tôi mấy tiếng, tôi đến chỗ cha lấy trộm.”


      Kim Lệ Châu liếc mắt nhìn cửa mê cung, nhấn nút.


      Lee Yul biết làm gì, đành chờ đợi với tâm trạng phức tạp.


      Mặc Tử Hiên thấy đèn đột tắt rồi đột nhiên sáng lại.


      tìm dấu vết Diệp Hân Đồng để lại dưới mặt đất, ở ngay cửa động tìm thấy chiếc vòng tai của .


      Do dự giây vào.


      cảnh giác nhìn lên tường, Diệp Hân Đồng vào đây, dấu vết để lại đều rất mới, theo hướng của , thấy bộ xương khổ dưới đất.


      Nhíu chặt mày, quan sát tấm bản đồ để lại, nhắm mắt, ghi nhớ lại trong đầu.


      theo quỹ đạo bản đồ vạch ra, vừa vừa quan sát dấu hiệu tường, cũng nhìn thấy những mũi tên đất, thấy hơi lửa các vách tường, càng càng thấy kinh hồn bạt vía, càng càng lo lắng cho an nguy của Diệp Hân Đồng.


      Rốt cuộc hơn 1 tiếng đồng hồ, nhìn thấy Diệp Hân Đồng nằm dưới đất.


      “Diệp Hân Đồng” Mặc Tử Hiên kêu lên chạy tới, vỗ vỗ lên mặt Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng yếu ớt tỉnh lại thấy ngay khuôn mặt ân cần của Mặc Tử Hiên.


      “Làm sao tìm được tôi?” cười nhạt tỉnh lại, thấy trước mặt vẫn còn năm cửa động, nụ cười ngưng bặt.


      ra vẫn chưa ra khỏi mê cung” Diệp Hân Đồng với vẻ mất mát.


      Mặc Tử Hiên lập tức ôm vào ngực, bất cứ cái gì chỉ ôm chặt.


      “Sao vậy? cũng ra ngoài à? cần gấp, chỉ có phần thưởng mà thôi, chúng ta nhận thua, có người dẫn chúng ta ra ngoài.” Diệp Hân Đồng mỉm cười nhưng trong lòng cảm thấy chua xót.


      Thực ra cũng cảm thấy, mê cung này phải là trò chơi đơn giản.


      “Yên tâm, dẫn em .” Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy cam kết.


      Lần này, cũng từ chối bộ ngực của , an tĩnh nằm im đó.


      “Cảm ơn tìm thấy tôi.” Diệp Hân Đồng chua chát .


      Mặc Tử Hiên nhìn tình trạng thảm hại của , nắm chặt quả đấm “Cảm ơn em bị thương.”


      Diệp Hân Đồng mở tấm bản đồ trong tay “ có bản đồ, chúng ta thế nào?”


      Mặc Tử Hiên hít sâu hơi, buông ra, nhặt cục đá mặt đất, ném vào cửa động.


      “Cộp, cộp cộp” Tiếng động vang rất xa.


      Diệp Hân Đồng mệt mỏi dựa tường đứng lên.


      “Nghe có vẻ khác nhau lắm”


      Sắc mặt Mặc Tử Hiên nặng nề: “Em chọn cái, chúng ta theo hướng em chọn.”


      Diệp Hân Đồng quan sát lại các cửa động, từng cái cửa có khác biệt mấy, chỉ là treeb mỗi cửa có những vết khắc khác nhau.


      bồi hồi đứng trước từng cái cửa “ 5 cửa này đều có những vết khắc khác nhau, đếm thử cửa số 2 số 3 có vẻ nhiều nhất. 1, 2, 3…” Diệp Hân Đồng tỉ mỉ đếm từng cái “Ởcửa thứ 3 có sáu vết khắc, thứ 2 có 5. chọn .”


      Mặc Tử Hiên cũng liếc mắt nhìn, dắt tay Diệp Hân Đồng về phía cửa thứ 3.


      Trước cửa là đường rộng, nhưng càng vào sâu đường càng hẹp, địa thế xuống, càng lúc càng ngoằn nghoèo.


      Mặc Tử Hiên dẫn đường phía trước đột nhiên dừng lại.


      “Sao vậy?” Diệp Hân Đồng hỏi.


      “Ở đây có cái hỗ sâu chừng 3.2m, để nhảy xuống.” Mặc Tử Hiên bỏ cây đuốc xuống, ước chừng độ cao.


      “Ừm, được”


      Mặc Tử Hiên nhảy xuống, vươn tay: “Nhảy xuống , đỡ em”


      cần, độ cao này có vấn đề gì” Diệp Hân Đồng phóng khoáng .


      “Đừng cậy mạnh, rất cao, đỡ em.” Mặc Tử Hiên cứng rắn .


      Diệp Hân Đồng do dự chút, nhảy xuống, Mặc Tử Hiên thuận lợi đón được.


      dịu dàng nhìn mặt , buông ra.


      “Thả tôi xuống .” Diệp Hân Đồng giãy giụa muốn xuống.


      “Để cho ôm chút được ? Nếu quay lại tìm, sợ là mất em.” dịu dàng .


      Diệp Hân Đồng rung động trong lòng.


      Vốn thể muốn phủi sạch quan hệ với , nhưng lúc này tim lại đập loạn vì .


      “Buông ra …, lúc nào cũng quên mập mờ với phụ nữ xung quanh.” Diệp Hân Đồng như oán trách.


      , em, phải giả dối, phải mập mờ, phải lời ngon tiếng ngọt, là thực em.” Mặc Tử Hiên buông Diệp Hân Đồng ra.


      “Làm ơn , con người này, thời điểm này tôi chẳng có chút cảm giác nào, hiểu chuyện, phải tìm đường ra ngoài quan trọng hơn.” Diệp Hân Đồng lựa chọn tin.


      phải hiểu chuyện, mà sợ nếu ra còn cơ hội.” Mặc Tử Hiên sầu não .


      đâu, chỉ là trò chơi thôi, mất thời gian tìm chút, ra ngoài.” Diệp Hân Đồng tự an ủi.


      xong muốn vào bên trong.


      Mặc Tử Hiên lại kéo lấy .


      hỏi em câu, hãy thành trả lời, muốn chết mà nhắm mắt.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc .


      “Cái gì?” Lòng Diệp Hân Đồng cũng vô thức trở nên trầm trọng.


      và Lee Yul, rốt cuộc em thích ai?”


      Diệp Hân Đồng cười bất đắc dĩ, lại đem vấn đề rối rắm này vào đây, cần thiết.


      “Đều quý như bạn bè thôi. có ai đặc biệt.”


      Mặc Tử Hiên lo lắng kéo tay Diệp Hân Đồng.


      Tay cầm đuốc hướng về đằng trước.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, mặt đất đầy những bộ xương khô.


      “Tại sao đều chết ở đây?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên nhíu chặt mày, dường như cũng suy tư điều gì.


      Trong mắt lần đầu tiên xuất cảm giác bi ai “Có khả năng chúng ta bước thêm bước nữa chết, vậy em muốn cho biết hay chưa?”


      Diệp Hân Đồng hơi sợ, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, tròng mắt phức tạp sâu hun hút.


      “Vậy em hỏi , thích em ư? So với Kim Lệ Châu, thích ai hơn?”


      “Em” trả lời dứt khoát.


      “Nếu so với ngôi vị hoàng đế”


      “Vị trí kia thể làm” cũng trả lời do dự.


      Diệp Hân Đồng do dự, cúi đầu hỏi: “Vì sao lại thích em? Em ưu tú, mọi mặt đều bằng Kim Lệ Châu.”


      biết, chỉ cần thấy em mặc quần áo Lee Yul tặng, ghen tức đến sắp phát điên rồi, chỉ biết là vô cùng muốn gặp em, muốn ngày ngày được ôm em, em, khát vọng em, gặp em thấy lòng mình vui vẻ, chỉ muốn cả đời chiếm giữ em, còn em sao? Cho câu trả lời chân , biết là đối với , em cũng phải có cảm giác.”


      “Em ” Diệp Hân Đồng cướp lời .


      nhìn nghiêm túc “Nhưng em lại thể , thể mơ ước chồng của người khác. Kể cả phải đau lòng, cũng làm những chuyện thương tổn đến người phụ nữ khác.”


      Mặc Tử Hiên ôm chặt .


      “Ôm chặt lấy ” Mặc Tử Hiên thâm tình .


      Diệp Hân Đồng buông thõng tay, gì.


      “Sau khắc, chúng ta có thể chết, phải chồng người khác, thể mở rộng lòng mình lần sao?” Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ .


      Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, vươn tay, cũng ôm chặt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 136: Em (2)



      “Được chôn cùng huyệt với em, cảm giác cũng tệ lắm” Mặc Tử Hiên đột nhiên vẻ nhạo báng.


      “Aizz” Diệp Hân Đồng thở dài.


      “Tại sao lại thở dài?” Mặc Tử Hiên cố thả lỏng.


      “Ra quân chưa thắng trận chết, ngôi vị hoàng đế của phải thế nào? Mẹ em phải làm sao?” Diệp Hân Đồng cũng rất buồn cười, nhưng tâm trạng quá nặng nề, lòng bị đè nén cảm thấy rất đau.


      Mặc Tử Hiên dắt tay .


      “Chúng ta cùng đối mặt”


      Hai người tay trong tay tiếp.


      Mỗi bước của họ đều dè dặt cẩn trọng, Mặc Tử Hiên bước bước, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.


      Bước thêm bước.


      “Ầm ầm” Tiếng nổ vọng tới.


      Mặc Tử Hiên quan sát mọi nơi, rốt cuộc thấy chỗ cao ba mét, khối đá tròn chuyển động về bên cạnh


      xong rồi, đó là cửa đá cảm ứng, chúng ta mau quay lại .” Mặc Tử Hiên kéo Diệp Hân Đồng bỏ chạy.


      Vừa dứt lời, lước lũ ồ ạt tràn vào.


      Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng chạy đến chỗ nhảy xuống, đẩy cho bò lên .


      Nước tràn đến rất nhanh, Diệp Hân Đồng vừa bò lên đến nơi, nước ngập đến cổ mặc.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng nằm bò ra mặt đất, kéo Mặc Tử Hiên lên.


      Đến khi kéo được Mặc Tử Hiên lên, Diệp Hân Đồng kiệt sức, nằm vật ra mặt đất.


      Nước dập tắt ngọn đuốc, khắp nơi tối đen như mực.


      “Đây là trò chơi sao?” Diệp Hân Đồng nằm mặt đất thở hổn hển.


      “Đáng lẽ em nên vào mê cung bí mật này” Mặc Tử Hiên thâm trầm .


      “Cái trò chơi này quá đáng, nếu có 5 người áo đen cầm dao lao về phía em, em chạy vào đây làm gì.” Diệp Hân Đồng lờ mờ biết chuyện gì, nhất định Kim Lệ Châu muốn cho thua.


      “Diệp Hân Đồng, có thể đồng ý với , nếu có cơ hội ra ngoài…”


      “Bỏ qua cho Kim Lệ Châu đúng ?” Diệp Hân Đồng cướp lời.


      Mặc Tử Hiên im lặng trong bóng tối.


      Diệp Hân Đồng bò dậy.


      “Yên tâm, tôi làm khó vợ chưa cưới của , nếu có chết cũng là đáng đời tôi, biết tính tôi xui xẻo mà.” Diệp Hân Đồng quay lưng , nước mắt biến mất trong bóng tối.


      Mặc Tử Hiên ôm lấy lưng .


      phải lo lắng cái này, mà lo lắng em bị hãm hại. Thế lực của Kim Thụy Tường trước mắt có cách nào chống lại, bảo vệ được em.” Mặc Tử Hiên dịu dàng .


      Nước mắt Diệp Hân Đồng càng đổ ra nhiều hơn. Những giọt nước ấm áp rơi vào tay .


      Lòng căng thẳng, dùng ngón tay lau khô nước mắt cho “Đồ ngốc, lần đó khóc trong khách sạn, thực vì nhớ nhà ư?”


      phải, là vì ” Diệp Hân Đồng thẳng thắn.


      Mặc Tử Hiên ôm chặt hơn, tròng mắt sâu thẳm lóe lên sắc thái khác thường.


      “Chúng ta mau trở lại chỗ cũ chọn động khác , trong động càng lâu càng nguy hiển, thể lực của chúng ta cũng ngày càng suy kiệt.” Diệp Hân Đồng lấy lại tinh thần.


      Mặc Tử Hiên dắt tay , hai người cùng bước trong bóng tối.


      “Em có tin ? Tâm trạng lúc này rất tốt.” Mặc Tử Hiên vừa vừa , cố gắng khiến cho tâm trạng vui vẻ.


      so với bất kỳ kẻ nào cũng dễ dàng tìm được niềm vui trong đau khổ, lại càng biết che giấu cảm xúc chân .” Diệp Hân Đồng sau trả lời.


      phải, vì em . Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời .”


      Nhớ lại? Tại sao nghe thấy từ này, trong lòng Diệp Hân Đồng lại đè nén cảm giác khổ sở.


      Bọn họ ra ngoài, nhặt cây đuốc còn sót lại.


      “Có muốn nghỉ chút hay tiếp?” Mặc Tử Hiên hỏi Diệp Hân Đồng có vẻ mệt.


      Diệp Hân Đồng lắc đầu “ tiếp thôi, lần này chúng ta chọn cửa nào đây?”


      “Thứ hai”


      Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên, mỗi bước của họ đều cẩn thận, vì biết trước có chuyện gì xảy ra.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên dừng bước.


      Vì động tương đối rộng, Diệp Hân Đồng bến bên cạnh .


      Nhìn sang bên cạnh, thấy bộ xương nằm đất.


      “Thế này con đường này cũng đúng phải ?” Diệp Hân Đồng nở nụ cười vô cùng thảm đạm.


      Mặc Tử Hiên nhìn về phía trước, suy nghĩ. lại quan sát bốn phía, kéo Diệp Hân Đồng núp vào tảng đá trồi lên.


      Nhìn thần sắc nặng nề của Mặc Tử Hiên, dáng vẻ chăm chú suy nghĩ của luôn vô cùng hấp dẫn .


      Tim đập thình thịch, lại thích , trước khi chết được hưởng thụ tình chân chính, cũng coi như ông trời ưu ái rồi.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên cởi quần áo người.


      làm gì thế?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi, cởi hết quần áo ra thành trần truồng rồi, chẳng lẽ trước khi chết lại lại muốn cùng … như thế sao?


      Mặc Tử Hiên để ý đến Diệp Hân Đồng, cầm quần áo vứt về phía trước.


      “Pằng pằng pằng” loạt tiếng súng vang dội trong sơn động.


      Diệp Hân Đồng kinh sợ “Chắc thoát khỏi cái động này mất.”


      Mặc Tử Hiên cười, tiếng cười trong hang động có phần kỳ bí, tự tin : “ biết làm sao để ra ngoài.”


      “Hả?” Nghe được lời đó, Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm, mặc dù ba lăng nhăng, tùy hứng, nhưng những thời điểm mấu chốt rất manly.


      Mặc Tử Hiên dắt Diệp Hân Đồng ra ngoài, tiếp tục tiến vào cửa động thứ 3


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc “ có phải bị hù dọa phát điên rồi ?”


      “Đường ra khẳng định là ở đây”


      “Chỗ này còn chưa vào, làm sao có thể khẳng định như vậy?”


      Mặc Tử Hiên tự tin cười “Thế em ngồi đây nghi ngơi chút, chờ


      Diệp Hân Đồng hiểu gì, chỉ thấy mặc vào cửa thứ nhất rồi ra, cứ vậy vào cửa thứ tư, thứ năm rồi ra.


      đến trước mặt Diệp Hân Đồng với ánh mắt chiến thắng “ thôi, nếu dự đoán của chính xác, đường ra chính là cái miệng cống đó.”


      “Tại sao?” Diệp Hân Đồng hiểu gì


      “Tất cả các thi thể trong động đều khớp với số vết khắc cửa động, trừ cửa động thứ 3, nơi đó chỉ có 5 thi thể, lại có 6 vết vạch, có nghĩa là có người ra khỏi từ chỗ đó.”


      rất có lý” Diệp Hân Đồng cũng nở nụ cười hi vọng.


      Bọn họ lại vào cửa động thứ 3.


      Mực nước trong động ở hai vị trí 2 thước, bắt đầu giảm xuống, mực nước giảm tảng đá tròn kia cũng từ từ đóng lại.


      “Chờ đến khi mực nước ở 1,6 thước, nhảy xuống trước, em giẫm vai giống như vừa rồi chúng ta bò lên.” Mặc Tử Hiên dặn dò.


      “Ừ” hoàn toàn tin tưởng, tin đưa ra ngoài, chỉ có điều sau khi ra khỏi đây, đối mặt với ra sao.


      Mặc Tử Hiên nhảy xuống, Diệp Hân Đồng cũng nhảy xuống.


      Mấy cái xác dập dềnh mặt nước, kỳ bí khác thường.


      Cây đuốc của Mặc Tử Hiên bị dạt về cuối tường.


      Diệp Hân Đồng leo lên trước, sau khi leo lên phát mình ở trong ao nước tương tự, có thể đứng thẳng được chỉ có chỗ cửa đá, ít điểm có thể đứng được, có nghĩa là chẳng có cách nào kéo được Mặc Tử Hiên lên.


      thể bỏ lại được, chết cũng .


      Diệp Hân Đồng cởi giầy ra, nhảy lên.


      “Sao vậy?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      Diệp Hân Đồng để ý đến , hạ lưng xuống, dùng đầu gối chống.


      “Lên ” Diệp Hân Đồng kêu.


      “Em có thể ?” Mặc Tử Hiên lo lắng hỏi.


      “Có thể” cố gắng hết sức.


      Mặc Tử Hiên kéo tay . liều mạng dùng tất cả sức lực kéo lên, cảm giác như từng đốt xương sắp chịu nổi.


      “Khục” Cổ tay, cổ chân cũng đều bị trẹo.


      Rốt cuộc kéo được lên, lại yếu ớt trượt xuống…

      Chương 137: Mỗi Thế Giới Chỉ Có Hoa



      Mặc Tử Hiên nhanh tay túm được chân Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng bị kéo ngược lên người .


      sao là được rồi.” yếu ớt .


      Mặc Tử Hiên đỡ , nhìn về phía trước phát ao nước.


      Nếu lối ra của cái động này là con đường chết, thế có nghĩa là, bọn họ bị nhốt trong cái mật thất này rồi chết chìm trong nước.


      “Chúng ta phải nhanh hơn, mực nước tăng rất nhanh”. Mặc Tử Hiên


      , đừng lo cho em” biết đầu gối bị mài đến nổi, cũng chẳng còn sức mà .


      Mặc Tử Hiên lời nào vác lên lưng, nhanh chóng chạy về phía trước.


      Diệp Hân Đồng tựa lưng , khuôn mặt tươi cười, cảm giác yên tâm.


      “Lát nữa em nhảy xuống trước, được ?” Mặc Tử Hiên hỏi Diệp Hân Đồng.


      “Ừ”


      Mặc Tử Hiên để Diệp Hân Đồng ra cửa, cũng leo ra theo.


      Rốt cuộc, hai người trồi lên mặt hồ.


      Đây là cái hồ ở biệt thự.


      Mặc Tử Hiên đỡ Diệp Hân Đồng lên bờ, hai người mệt mỏi nằm vật xuống.


      Nhìn lên trời, vẫn trắng xóa như thế.


      Mệt quá, buồn ngủ quá.


      Mặc Tử Hiên mệt mỏi đứng lên, kéo Diệp Hân Đồng: “Đừng ngủ ở đây, cảm đấy, biệt thự ở trước mặt rồi, chỉ cần kiên trì 5p thôi.”


      Diệp Hân Đồng muốn đứng dậy, nhưng còn sức mà đứng.


      Mặc Tử Hiên cõng về phía biệt thự.


      ………………………………………….


      “Cái gì, có bản đồ?” Lee Yul kinh ngạc nhìn Kim Lệ Châu vừa trở về.


      “Ba tôi vậy, ông cho dù Mặc Tử Hiên ra ngoài được ông cũng giúp được gì.” Kim Lệ Châu với vẻ rối rắm.


      Lee Yul sửng sốt, về hướng mê cung.


      “Lee Yul, vào đó là cửu tử nhất sinh, nếu Mặc Tử Hiên ra được cũng là chuyện tốt với , cần gì phải mạo hiểm vào đó.” Kim Lệ Châu nóng nảy .


      Lee Yul do dự mấy giây rồi vào trong.


      “Lee Yul” Giọng yếu ớt của Diệp Hân Đồng truyền đến.


      Lee Yul và Kim Lệ Châu đồng thời quay đầu lại, thấy Mặc Tử Hiên cõng Diệp Hân Đồng đứng đó, Kim Lệ Châu kinh ngạc biến sắc, biết Mặc Tử Hiên nghe được bao nhiêu.


      mạnh mẽ kéo ra nụ cười “Sao mọi người lại từ ngoài vào?”


      “Chúng tôi bây giờ mệt chết , muốn nghỉ ngơi.” Mặc Tử Hiên mệt mỏi .


      “À, tầng có phòng.” Kim Lệ Châu lập tức .


      Mặc Tử Hiên cõng Diệp Hân Đồng về phòng. “Tự mình tắm rửa vấn đề gì chứ?”


      Diệp Hân Đồng lắc đầu.


      Mặc Tử Hiên đóng tất cả cửa sổ, kiểm tra kỹ từng chỗ.


      “Có chuyện gì gọi , ở phòng sát bên, nhớ khóa cửa.” Mặc Tử Hiên xong, sang phòng bên cạnh.


      Vừa vào đến cửa, Kim Lệ Châu xông vào, ôm từ đằng sau.


      Mặc Tử Hiên phiền não đẩy tay ra “ rất mệt, cần nghỉ ngơi.”


      Kim Lệ Châu lại ôm lên “Để chúng ta cùng nghỉ .”


      ngay cả sức ôm em cũng có, đừng ồn ào.” Mặc Tử Hiên cởi mớ quần áo ướt của mình vào phòng tắm.


      cõng Diệp Hân Đồng lâu như vậy mà có sức để ôm em nghe chẳng buồn cười quá .” Kim Lệ Châu như sắp phát khóc.


      Mặc Tử Hiên gì, vào phòng tắm.


      Lúc ra, Kim Lệ Châu vẫn đứng đó, để ý, vén chăn lên dường nằm dài ra.


      “Lấy em được ? Em cầu xin hãy lấy em.” Kim Lệ Châu với Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên hề để ý, chìm vào giấc ngủ.


      “Nếu lấy em, chúng ta chia tay .” Kim Lệ Châu chảy nước mắt, vẻ mặt rất tuyệt tình. Trong lòng như suy tính gì.


      nhìn đôi mắt khép chặt của Mặc Tử Hiên, chờ đợi câu trả lời.


      Nhưng hơi thở đều đều của cho biết, ngủ rồi.


      Kim Lệ Châu ngồi ở đầu giường, lẳng lặng, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống. rất muốn đánh thức Mặc Tử Hiên, tâm trạng phức tạp khiến hiểu nổi mình muốn gì.


      Cả đêm qua cũng chưa hề ngủ. Nhìn lại Mặc Tử Hiên ngủ say, ý tưởng ác độc lóe lên trong đầu .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 138: Mỗi Thế Giới Chỉ Có Hoa (2)



      Kim Lệ Châu cởi quần áo của mình, nằm bên cạnh Mặc Tử Hiên, thả chăn vào ngực, để lộ rãnh ngực vừa đủ, lấy điện thoại di động, hướng về phía ống kính nở nụ cười ngọt nào đơn thuần.


      Tấm hình này được truyền , biết là có ý nghĩa gì.


      Nếu thể giữ được lòng đàn ông, cũng phải giữ được vị trí cao quý nhất.


      Diệp Hân Đồng ngủ thẳng giấc đến lúc chạng vạng mới tỉnh lại vì đói quá.


      Bước xuống khỏi giường, toàn thân xương cốt như vỡ vụn, mỗi bước là đau ê ẩm.


      đầu giường có quần áo, biết là ai để đây.


      thay quần áo xong, kéo rèm cửa sổ, mặt trời sắp xuống núi, phía tây nhuộm đỏ rực cả trời mây.


      Diệp Hân Đồng nhìn xuống, thấy Kim Lệ Châu đứng với Lee Yul, hai người dương như gì. Nhớ lại từng chút của ngày hôm qua, cảm thấy đau lòng.


      thổ lộ với Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên cũng thổ lộ với , giữa còn Kim Lệ Châu, và cả ngai vàng, thân phận của họ thể ở cùng chỗ với nhau, về sau phải đối mặt với nhau thế nào đây.


      Diệp Hân Đồng đè tay lên trái tim.


      Biết lại thể , cảm giác này là đau khổ, Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.


      Vừa định mở cửa ra ngoài.


      Mặc Tử Hiên đứng ở cửa, mặt là nụ cười tà mị, đầy ý vị sâu xa.


      tới làm gì?”


      Vừa dứt lời, Mặc Tử Hiên tiến lên bước, dùng tay phải chặn lấy đầu , dựa lưng vào cửa, đóng cửa lại, hôn lên môi.


      Tất cả động tác này đều liền mach.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn đẩy ra.


      “Đừng cự tuyệt .” hổn hển .


      Tay vẫn đè chặt gáy .


      “Chúng ta thể.” bằng lý trí, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.


      có gì thể, em.” Mặc Tử Hiên xong lại tiếp tục hôn .


      Diệp Hân Đồng quay mặt , mặt thể lý trí: “Hãy quên ngày hôm qua . Tất cả chỉ tồn tại trong mê cung, ra khỏi đó em còn gì cả.”


      Mặc Tử Hiên từ từ buông Diệp Hân Đồng. Mặt cũng nặng nề nghiêm túc hỏi : “Thế em hi vọng phải làm sao?”


      hi vọng gì cả, cứ làm theo ý mình. Suy nghĩ của em liên quan đến .” Những gì đều là những lời thực tốt ình.


      So với quyền lợi, mọi thứ đều bé. cũng muốn trở thành gánh nặng của .


      Chỉ là lần đầu say đắm, có gì, mới mấy ngày thôi, trôi qua rất nhanh.


      thể ở lại bên sao? Em chiếm vị trí độc nhất vô nhị trong lòng , Hàn cung cũng có vị trí cho em.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc.


      Diệp Hân Đồng nhìn , đột nhiên cười nhạt.


      “Vị trí nào? Tử phi? Thê thiếp? Hay là thân phận chưa thể truyền ra ngoài? Hoặc là trái bom của để quốc dân công kích. Mặc Tử Hiên đủ rồi, em cũng chưa sâu sắc, có cần thiết phải chia sẻ chồng với người khác , còn nữa…” Diệp Hân Đồng do dự.


      “Còn cái gì?” Ánh mắt thâm trầm của Mặc Tử Hiên lóe lên ý gì, những lời cuả nhưng động vào tâm linh của .


      “Giữa và Vũ Văn Thành, em thích Vũ Văn Thành hơn, vô duyên vô cớ lên giường với chỉ là để trả thù Vũ Văn Thành. Bây giờ thanh toán xong với phản bội của ấy, sau này em ấy nhiều, lòng dạ với ấy, chúng ta chỉ nên dừng ở đây.” Diệp Hân Đồng trái với lương tâm của mình.


      Ánh mắt thâm trầm của Mặc Tử Hiên nổi lên lửa giận “ thể nào, tin.”


      “Tin hay tùy . Em và ấy biết nhau hơn chục năm, em vẫn luôn thích ấy, có biết là ấy thổ lộ em vui biết nhường nào ? Cảm giác như muốn tuyên bố với cả thế giới mà phải là thứ tình nông cạn như với .” cố hết sức làm cho tin.


      “Nếu quả thực em ta như vậy, tại sao lúc thấy với Đề Na em chẳng hề thương tâm, bây giờ em thế là vì cái gì? tin những điều hôm qua em đều là .” Mặc Tử Hiên còn giữ được bình tĩnh.


      “Đồ ngốc, gần như sắp chết, em chỉ lừa thôi, đều tin hay sao? May quá, nếu mọi người đều ai chết, vậy hãy sống với cuộc sống của mình thôi.” Diệp Hân Đồng bày ra dáng vẻ ‘chuyện thôi’


      “Cái gì gọi là lừa ? tin” rối rắm kéo Diệp Hân Đồng lại. “Nhìn thẳng vào mắt , em có thể lặp lại câu em Vũ Văn Thành ?”


      Diệp Hân Đồng nhìn vào đáy mắt có phần chấp nhặt khổ sở của , lòng cũng co rúm, nhưng, biết nếu thừa nhận , bọn họ cũng chẳng thể ở bên nhau.


      Trừ khi rời bỏ ngai vàng, nhưng điều này với thể nào, khống muốn hại .


      Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, trả lời: “Vũ Văn Thành đối với em, giống như bạch mã hoàng tử trong mộng, có thể ấy là việc em ước mơ từ lâu, còn , chỉ là chấm xa vời thể chạm tới, cũng thể xuất trong mộng, chúng ta thể đến với nhau, cũng có tương lai, vẫn là câu kia, nếu thể là bạn bè, em cũng đành chỉ làm cảnh vệ của .”


      “Em tàn nhẫn, máu lạnh, thể cho người ta chút ấm áp.” Mặc Tử Hiên như bị đả kích đa đớn, xoay người mở cửa. Vừa ra khỏi cửa thấy Kim Lệ Châu và Lee Yul tới.

      Chương 139: Mỗi Thế Giới Chỉ Có Hoa (3)



      hơi ngẩn người, quay lại nhìn Diệp Hân Đồng giống như mất hồn “Chuẩn bị , chúng ta về, mai còn có việc phải làm.”


      Diệp Hân Đồng nhớ ngày mai phải nghe buổi diễn tấu dương cầm.


      “Được, tôi biết rồi.”


      Mặc Tử Hiên ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng, thèm nhìn Kim Lệ Châu lấy cái, thẳng xuống lầu.


      Bóng lưng có vẻ độc.


      Kim Lệ Châu do dự chút rồi chạy theo.


      Diệp Hân Đồng sững sờ tại chỗ, nên cho bọn họ thời gian, nhưng sao tim lại đau như thế.


      Chỉ muốn khóc, nhìn Lee Yul cái, rồi đóng cửa khóc thút thít.


      Lee Yul đẩy cửa. Sững sờ nhìn vẻ vô cùng đau khổ của Diệp Hân Đồng.


      nhíu mày, nghi ngờ hỏi “ phải là thích Mặc Tử Hiên chứ?”


      Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, nhưng cách nào lấy lại cân bằng cho nội tâm đau đớn của mình, cảm thấy bị đè nén nặng nề, đè nén đến mức trái tim đau tahwts.


      lại lần nữa đem người mình cho kẻ khác.


      chất vấn bản thân, tại sao thể ích kỷ, thể ôm chặt lấy , đòi hỏi , cảm thấy uất ức thay ình, vô cùng bất lực. sợ rằng nếu ích kỷ kết cục còn đau lòng gấp mấy lần, nếu kết quả như vậy, sao còn làm ình lúng túng.


      Nước mắt tuôn rơi.


      Lee Yul thấy dáng vẻ đau đớn của vô cùng kinh ngạc: “ thực sứ thích Mặc Tử Hiên?”


      “Tôi rất muốn phủ nhận, tôi mực phủ nhận, nhưng tôi thực thích ấy, tình cảm này so với tưởng tượng của tôi còn sâu nặng hơn. Lần đầu tiên say đắm người sao lại khổ như thế.” Diệp Hân Đồng vừa khóc vừa .


      “Nếu ta muốn làm Hàn vương, Kim Lệ Châu nhất định là người vợ duy nhất, ta tốn công chuẩn bị nhiều năm như vậy cũng chỉ vì vị trí này, thể vì mà buông tha được.” Lee Yul rất phức tạp.


      “Tôi biết rồi, cho nên tôi dám cho ấy biết tôi ấy, tôi là tự chuốc lấy đau khổ.” Diệp Hân Đồng ngồi lên giường vẫn ngừng khóc.


      Lee Yul đến bên, cười khổ: “ so với tưởng tượng của tôi còn ngốc hơn. Tôi cũng như vậy.”


      “Tôi ngốc, bởi vì ngốc cho nên mới muốn thu hồi lại tình dành cho ấy. Nhất định phải thu hồi.” Diệp Hân Đồng hít sâu hơi, lau qua loa mặt mũi, giống như tự nhủ với mình.


      “Nếu như, thực nghĩ vậy, hãy ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung, đừng nên gặp ta, đừng nhớ tới ta, cũng đừng vì ta mà làm gì.” Tâm trạng Lee Yul cũng rối rắm chẳng kém.


      “Nhưng, tôi là cảnh vệ của ấy.” Diệp Hân Đồng băn khoăn.


      “Cảnh vệ cũng cần phải sớm chiều bên cạnh, chỉ cần lúc làm việc theo là được, hoặc là, trở về Trung Quốc , vĩnh viễn đừng gặp lại ta nữa.” Lần đầu Lee Yul chuyện to tiếng, nhưng mà, bộ dạng vô cùng khổ sở, dường như so với còn khổ hơn.


      “Lee Yul…” Diệp Hân Đồng muốn hỏi làm sao nhưng lại sợ nghe thêm đáp án nặng gánh nữa, cuối cùng cũng im lặng.


      Lee Yul tiếp tục cười khổ.


      “Chẳng lẽ phải theo ta cùng về nữa, cùng xem cái chương trình diễn tấu gì đó sao? Thế làm sao có thể thu lại trái tim mình. Mặc Tử Hiên vốn là đại thiếu đào hoa, biết làm cách nào để phụ nữ thích mình.” Lee Yul rối rắm tiếp: “Tôi cũng ghét đần độn của mình, làm được cái gì, vĩnh viễn chỉ là vật phòng bị của kẻ khác, vĩnh viễn thể người phụ nữ mình thích.”


      Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy đáng thương. Chắc đến Kim Lệ Châu.


      thích Kim Lệ Châu nhiều năm như vậy, mà mình thích Mặc Tử Hiên cùng lắm chỉ tháng, mới tháng thương tâm như vậy huống chi là .


      Diệp Hân Đồng nghĩ đến tình cảm của đột nhiên thấy bản thân được an ủi, còn đau khổ như vậy nữa.


      “Lee Yul, tối nay chúng ta chơi , chơi cả đêm, đến ngày mai, đều bắt đầu lại, những kẻ biết quý trọng chúng ta hãy vứt sang bên.” Diệp Hân Đồng nước mắt còn chưa khô bắt đầu an ủi người khác.


      Lee Yul kinh ngạc. Năng lực điều chỉnh bản thân của ấy cũng quá mạnh rồi.


      …” Lee Yul quá kinh ngạc .


      Diệp Hân Đồng như bật cười “ Tôi, tôi sao, so với Lee Yul, tôi cảm thấy tình của mình chẳng thấm vào đâu. có gì. Ngay mai tốt thôi.” Mặc dù trong lòng vẫn chua chát.


      Lee yul đột nhiên cảm thấy có chút may mắn.


      Hai bọn họ xuống lầu, vừa lúc thấy Kim Lệ Châu ôm Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên nặng nề, đứng thẳng.


      Lòng Diệp Hân Đồng lại lay động, đau khổ chỉ là giả dối.


      “Chúng ta thôi.”Lee Yul dịu dàng .


      May có Lee Yul kéo lại lý trí, nếu , nước mắt bị kìm nén của lại trào ra.


      Tình sao đau khổ, sau này cũng thèm.


      Diệp Hân Đồng quay đầu về phía Lee Yul cười rực rỡ.


      thôi.”


      “Hai người đâu?” Mặc Tử Hiên đẩy Kim Lệ Châu ra, tức giận .


      Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn Kim Lệ Châu tối sầm mặt mũi, rất nhiều thứ cần ra nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu .


      “Tôi ra ngoài cần phải báo cáo với người, điện hạ.” Diệp Hân Đồng nhíu chân mày vẻ mệt mỏi phiền não.


      “Nếu bây giờ em cần trở lại Nguyệt Hàng Hành cung nữa, ngày mai về Trung Quốc luôn .”


      Diệp Hân Đồng quay lại nhìn Mặc Tử Hiên, mặt nở nụ cười ‘ sao cả’, những gì trùng với suy nghĩ của . “Điện hạ, phải giữ lời. Dù sao tôi cũng muốn phục vụ người.”


      Diệp Hân Đồng tiếp, Lee Yul nhanh chóng đuổi theo.


      Hai người cùng nhau lên xe, Lee Yul sai cảnh vệ của về phía nhà hàng.


      “Sau khi trở về Trung Quốc, tôi hi vọng có thể gặp lại .” Lee Yul với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn Lee Yul, lúng túng cười “Có lẽ sau này còn cơ hội, tôi vốn là cảnh viên gây trở ngại ở cục cảnh sát, kể cả tiếp đãi người, tôi cũng sợ là mình đủ tư cách.”


      Lee Yul đột nhiên bật cười.


      “Cười cái gì?” Diệp Hân Đồng càng thêm lúng túng


      “Người quý ở chỗ tự biết mình là ai, nhưng mà, nếu quá khiêm nhường, thành tự ti, trong mắt tôi, cảnh vệ Diệp vô cùng xuất sắc.”


      “Mỗi khi nghe những lời này của cậu, tôi thât hi vọng cậu là cấp của mình.” Diệp Hân Đồng cũng vui vẻ .


      Chỉ có điều trong đầu tự nhiên xuất hình ảnh của Mặc Tử Hiên, những lời Mặc Tử Hiên , mỗi lần nhớ tới , trong lòng lại đau khổ.


      “Tôi cũng hi vọng như vậy. Nếu thế tôi có thể đưa về tẩm cung của mình, cái tẩm cung đó cũng nhờ thế mà có nhiều tiếng cười tiếng , cũng bị những người trong nội cung chỉ trích là cái cung chết.” Lee Yul vẻ thương cảm.


      “Cung chết? Làm sao có thể thế được? Lee Yul rất thân thiện, hòa ái, hiểu lòng người, chỉ là quá u buồn, các cung nữ sợ làm tổn thương cậu, cho nên mới phải cẩn thận để ý như thế, thực tế tất cả mọi người đều quý cậu. Nếu là cuộc khảo nghiệm, số phiếu của Lee Yul chắc chắn hề kém Mặc Tử Hiên.” Diệp Hân Đồng mỉm cười .


      “Nếu chọn quân vương chọn tôi hay Mặc Tử Hiên?” Lee Yul dò xét hỏi thử.


      Diệp Hân Đồng sửng sốt.


      “Tôi phải là người Hàn Quốc, có tư cách bỏ phiếu” giả bộ ngây ngô để lừa gạt.


      “Tôi chỉ muốn biết bỏ phiếu cho ai thôi.” Lee Yul tự dưng có ý tưởng như thế.


      “Tôi cũng biết, chỉ là xác định, bất kể ai trong hai người làm vua, cũng làm tốt.” Diệp Hân Đồng vẫn thẳng vào vấn đề.


      nhìn Lee Yul như có vẻ suy tư, tiếp: “Làm nặng nề vấn đề lên làm gì, nghe qua câu thuận theo lẽ tự nhiên chưa, bất kể tương lair a sao, chỉ cần tại tốt là được, lúc này tôi chỉ nghĩ đến ăn sao cho ngon thôi, để tôi mời.”


      Diệp Hân Đồng cười rực rỡ, nụ cười có ma lực khiến người ta quên hết u sầu.


      “Ừ”


      Hai người vừa vào nhà hàng, điện thoại của Lee Yul đổ chuông.


      Lee Yul nhìn điện thoại, muốn nhận.


      “Có phải vì có tôi bên cạnh nên cậu tiện nghe , sao, tôi ở đây chờ, cậu cứ nghe .” Diệp Hân Đồng nhìn .


      “Là Mặc Tử Hiên” Lee Yul với .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 140: Chỉ Là Bạn Bè.



      “Đừng nghe, cái tên đó chẳng có gì tốt lành cả.” Diệp Hân Đồng trực tiếp quyết định thay Lee Yul.


      Lee Yul từ chối trả lời Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên lại gọi.


      Diệp Hân Đồng và Lee Yul liếc nhau, chẳng thèm để ý, chọn lấy chỗ ngồi.


      Lee Yul nghe điện thoại.


      “Các người bây giờ ở đâu? Đưa điện thoại cho Diệp Hân Đồng, tôi muốn chuyện với ấy.” Mặc Tử Hiên như ra lệnh.


      Lee Yul cười nhạt, im lặng chờ xong.


      cảm thấy tôi với chúng tôi ở đâu sao?”


      “Đưa điện thoại cho ấy.” Mặc Tử Hiên quát.


      cảm thấy tôi đưa sao?” Lee Yul vẫn cười nhạt, nho nhã .


      “Cậu cảm thấy mình quá hèn hạ à, tranh thủ lúc tôi với ấy cãi nhau chen chân vào, cho cậu biết, Lee yul, đừng uổng phí công sức, hôm qua ấy tôi.”


      Lee Yul cười khinh thường.


      “Hôm qua, các người ở giữa ranh giới sống chết, ấy vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đừng nên quá tự tin, Mặc Tử Hiên. phải đoạt được ngôi vị hoàng đế, tôi cho , nhưng thể cầu toàn. Còn nữa, tôi cũng điều tra ra mục đích giữ Diệp Hân Đồng bên cạnh là gì, tôi cũng điều tra được giao dịch giữa và phụ thân tôi, ai chết trong tay ai, vẫn còn chưa ? Lee Yul bình tĩnh .


      “Đừng làm tổn thương ấy.” Mặc Tử Hiên lo lắng quát.


      “Yên tâm, tôi thực thích ấy. Ngôi vị hoàng đế muốn lấy , tôi bây giờ sao cả, tìm được kho báu kia rồi, tôi và người phụ nữ mình muốn làm gì cũng được.” Lee Yul cố ý kích thích Mặc Tử Hiên.


      “Lee Yul, cậu bao giờ như vậy, cậu là kẻ luôn giấu mưu. Ngôi vị hoàng đế cậu có nhường cũng chỉ là tình thế bắt buộc, chúng ta bây giờ chuyện chút .” Mặc Tử Hiên đột nhiên giọng hòa hoãn.


      “Tùy nghĩ thế nào nghĩ. Tôi cúp đây, hi vọng đừng gọi tới nữa, nếu tôi cho vào blacklist.”


      Lee Yul cúp điện thoại.


      Mặc Tử Hiên ảo não cúp máy, hơi thở gấp gáp, bóp chặt nắm đấm. Do dự hai phút, lại cầm điện thoại lên.


      “Điều tra vị trí tạo của Lee yul, tôi muốn có câu trả lời trong vòng 1 giờ.” Mặc Tử Hiên gọi điện cho tổ chức bí mật của mình.


      Lee Yul trở lại vị trí, nở nụ cười nho nhã.


      “Tôi gọi chút món ngon mà tôi thích, Lee yul ngại chứ?” Diệp Hân Đồng cười hì hì.


      thích là tốt rồi.” Lee Yul dịu dàng .


      Cậu dừng lại chút, nhìn Diệp Hân Đồng, dịu dàng hỏi: “Tôi rất muốn biết về thời thơ ấu của Diệp Hân Đồng tiểu thư, có thể cho tôi biết được ?”


      “Tôi ư? Lúc tôi còn bé chẳng có chuyện gì đáng nhớ cả. Nguyện vọng của cha tôi chính là tôi trở thành cảnh sát, kế thừa truyền thống gia đình, sau đó tôi liền cố gắng học, tập võ, thi vào trường cảnh sát, làm cảnh sát. Đây là toàn bộ.”


      “Ba trước đây là cảnh sát phải ?” Lee Yul hỏi tiếp.


      “Ba tôi là quân nhân, giải ngũ xong về làm hộ vệ, vì nhiệm vụ mà bỏ mạng ngoài ý muốn. Tôi sau này cũng muốn chết khi thi hành nhiệm vụ, như vậy mới làm cha tôi mất thể diện.” Diệp Hân Đồng nhớ lại thời điểm ấy có chút thương cảm.


      “Quân nhân?” Lee Yul như có điều suy nghĩ.


      “Ngoài ra, có gì đặc biệt nữa sao?” Lee Yul hỏi tiếp.


      “Đặc biệt?” Diệp Hân Đồng hồ nghi nhìn Lee yul, hỏi chuyện Hồng sắc Yên Nhiên ư? biết vì sao nhưng muốn .


      có gì đặc biệt. Tôi cảm thấy mặc dù ba sớm rời bỏ tôi, nhưng tình mẹ dành cho tôi là đủ rồi. Có thể coi như thế là hạnh phúc.” Diệp Hân Đồng cười hì hì.


      Phục vụ bưng thức ăn lên.


      “Ừ, vậy so với tôi vẫn hạnh phúc hơn, vì khó sinh tôi nên mẹ tôi qua đời, phụ thân xa cách, lại bận việc quốc , người thân duy nhất của tôi chỉ có Hồ Bưu. Đó là người tự nguyện vì tôi mà từ bỏ người thân.” Lee Yul với vẻ thương cảm.


      “Hạnh phúc hay chỉ là loại cảm giác, hi vọng ít hạnh phúc nhiều, có nhiều người có tất cảm nhưng vẫn thấy hạnh phúc vì họ vẫn chưa thấy đủ, có những người có gì cả nhưng lại cảm thấy hạnh phúc vì họ chỉ muốn thứ, có lẽ bữa cơm cũng đủ khiến người ta hạnh phúc.” Diệp Hân Đồng cười.


      “Cho nên Diệp Hân Đồng tiểu thư là người hạnh phúc phải ?”


      “Dĩ nhiên”


      Điểm này rất hả hê, tim phổi đầu óc, ít nghĩ ít lo lắng, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.


      “Tối nay chúng ta chơi ở đâu?” Lee Yul bị lây tiếng cười của .


      “Tôi nghe nhà tắm hơi rât nổi tiếng ở Hàn Quốc, tôi muốn đến thử.” Diệp Hân Đồng vẫn cười.


      “Được, chỉ cần nghĩ đến Diệp Hân Đồng cùng, tôi đều thấy chơi gì cũng vui.”


      Diệp Hân Đồng khẽ liếc , tức giận, ngược lại còn cười rộng hơn.


      “Chơi vui? Tôi là món đồ chơi chắc?”


      “Ý tôi phải như vậy!” Lee Yul vội vàng giải thích.


      “Vậy ý cậu tôi là người hài hước sao? Chúng ta cùng chơi trò chơi được Lee Yul?” Diệp Hân Đồng vẻ giảo hoạt, đôi mắt lóe ra tia khôn khéo.


      “Cho tôi đồng xu. Cậu đoán xem nó ở bên tay nào của tôi. Cậu đúng tôi uống rượu, cậu sai tự uống.” Diệp Hân Đồng .


      “Xem ra khó lắm.” Lee Yul hỏi phục vụ lấy tiền xu cho Diệp Hân Đồng.


      Lee Yul đoán tay trái, có. uống rượu.


      Liên tiếp 3 lần đoán sai.


      Diệp Hân Đồng cười hì hì “Nếu tôi lý do với . Bữa cơm này có thể do mời , bởi vì tôi nhớ ra mang tiền theo.”


      “Hả? Tôi cũng mang”


      phải chứ?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc kêu lên, nhìn cảnh vệ của Lee Yul “Hỏi mượn ta xem, về tôi trả lại cho .”


      Lee Yul cười lộ cả hàm răng: “ lừa gạt, tôi cũng biết thừa là để xu vào lòng bàn tay.”


      “Hả? Vậy sao vẫn chơi. Biết thua?” Diệp Hân Đồng hơi ngượng ngùng.


      “Tôi phải muốn thua hay thằng mà chỉ muốn nụ cười của . Như thế tôi thấy vui vẻ.”


      Những lời này khiến Diệp Hân Đồng thấy hơi quái đản.


      lúng túng cười, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.


      Sau khi ăn uống xong, theo Lee Yul đến nhà tắm hơi, bên trong rất nhiều nam nữ ngồi chuyện phiếm với nhau, bên cạnh họ có đồ uống và trứng gà.


      “Thực ra những người cao huyết áp và mỡ trong máu cáo nên ăn nhiều trứng gà” Diệp Hân Đồng với Lee Yul.


      “Ở nhà tắm hơi rất nóng, mất nươc trong thời gian dài, cho nên bổ sung trứng gà. Phòng thay quần áo nữ bên kia, chúng ta tắm xong gặp nhau ở đây.” Lee Yul dịu dàng .


      “Ừ”


      Mỗi người ngả, lúc ra thấy bóng dáng quen thuộc.


      Sao Mặc Tử Hiên lại ở đây? Quá là trùng hợp chẳng lẽ theo dõi mình?

      Chương 141: Chỉ Là Bạn Bè (2)



      Diệp Hân Đồng muốn lẩn trốn nhưng may Mặc Tử Hiên nhìn thấy, tức giận mấy bước đuổi kịp , ra sức kéo tay, đẩy vào tường.


      “Em có phải muốn phát điên mới vui ?” Mặc Tử Hiên quát.


      Diệp Hân Đồng sửng sốt. Cúi đầu : “ điên hay chẳng liên quan gì đến tôi, bỏ ra nếu tôi kêu lên đấy.”


      “Kêu , dù sao bây giờ cũng điên rồi, em thích làm gì làm.” Mặc Tử Hiên hề có ý định buông tay Diệp Hân Đồng ra.


      Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên “ rốt cuộc muốn làm gì? Nên hiểu ràng mình muốn làm gì chứ?”


      “Chúng ta có thể có tất cả” Mặc Tử Hiên nặng nề .


      “Có tất cả? có tất cả là cái gì? Là cưới Kim Lệ Châu, thừa kế ngai vàng, tôi làm tình nhân bí mật của , hay là từ bỏ ngôi hoàng đế cùng tôi trở về Trung Quốc.”


      “Em nhận được tất cả tình của tôi, như vậy còn thỏa mãn sao?” Mặc Tử Hiên rối rắm .


      Diệp Hân Đồng cười nhạt, có chút châm chọc cũng có chút bất đắc dĩ.


      tôi hay quan trọng, thực quan trọng, hãy đối xử tốt với Kim Lệ Châu, ấy dường như cũng phải người phụ nữ có thể nắm giữ.”


      Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng “Em ép tôi lựa chọn?”


      phải, tôi chưa từng muốn lựa chọn. Buông tôi ra, có người nhìn kia kìa.” Diệp Hân Đồng lại .


      Mặc Tử Hiên tức giận hôn lên cái miệng quật cường của . Đột nhiên, Lee Yul kéo Diệp Hân Đồng ra.


      sao chứ?” Lee Yul dịu dàng hỏi Diệp Hân Đồng.


      sao. Chúng ta .” Diệp Hân Đồng với Lee Yul ra hướng đại sảnh.


      và Lee Yul vưa ngồi xuống, Mặc Tử Hiên quay đầu lại nhìn họ.


      Hít sâu, hít sâu, hít sâu hồi. Cợt nhả ngồi bên cạnh , chen giữa với Lee Yul.


      đặt xuống trứng gà vừa mua. Xoay người cười hì hì về phía Diệp Hân Đồng, như thể tức giận lúng túng vừa rồi chưa hề có.


      “Được rồi, chúng ta chỉ là bạn.”


      Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn Mặc Tử Hiên, sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh .


      cười khổ, giây sau, cầm trứng gà đập mạnh lên đầu Mặc Tử Hiên.


      “A” Mặc Tử Hiên ôm lấy đầu.


      sớm như vậy có tốt hơn , đừng có trở lại như trước, tôi sợ thể ở cạnh được.” Diệp Hân Đồng lườm cái.


      Mặc Tử Hiên nhìn sang Lee Yul, cầm quả trứng đập lên đầu cậu ta.


      “A” Lee Yul ôm đầu.


      làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.


      “Hôm nay muốn so đo chuyện lúc trước với em, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần là bạn bè, Lee Yul, căn cứ vào tuổi tác, cậu phải gọi tôi là trai.” Mặc Tử Hiên ngây thơ cười nhìn Lee Yul.


      Lee Yul cười khinh thường, cũng nhanh chóng cầm trứng đập lên đầu Mặc Tử Hiên.


      “A” Mặc Tử Hiên bị trúng đầu.


      “Mặc Tử Hiên, , tôi là Thái Tử, vai vế của cao hơn tôi, nhưng danh hiệu của tôi cao hơn .” Lee Yul cười.


      cần biết, hôm nay xem xét những cái đó.” Mặc Tử Hiên la ầm lên như đứa trẻ cáu giận.


      khí lúc này tốt, bọn họ như là em .


      Trong lòng Diệp Hân Đồng ràng, lần này có lẽ là lần duy nhất họ hòa thuận ở bên cạnh nhau, về sau dù có là nguyên nhân gì, bọn họ cũng thể như vậy được nữa.


      Diệp Hân Đồng nằm xuống sàn nhà ngủ, Lee Yul nằm bên cạnh .


      “Có thể nằm cạnh cảm giác rất kỳ lạ.” Lee Yul dịu dàng mỉm cười với .


      Vừa xong, Mặc Tử Hiên cầm ba cốc đồ uống ngồi giữa họ, đưa cho Diệp Hân Đồng cốc, đưa cho Lee yul cốc.


      Lee Yul hơi do dự.


      “Sao? Sợ tôi hạ độc? uống trả lại tôi.” Mặc Tử Hiên cướp lại.


      Lee Yul quay : “ phải, tôi nghĩ, đây là lần đầu tiên uống đồ của , lần sau tôi mời lại.” Lee Yul xong hít hơi.


      Diệp Hân Đồng ngồi dậy uống.


      “Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ ngủ được. Chúng ta đánh bài .” Diệp Hân Đồng đề nghị.


      “Trò này chẳng có hứng thú gì. Tôi vẫn muốn có cơ hội tỉ thí với Lee Yul, ở đây chúng ta bắt đầu .” Mặc Tử Hiên với Lee Yul.


      Lee Yul suy nghĩ chút cười : “Đánh nhau chán chết. lầu có tennis, tỷ thí cái này, dám ?”


      Mặc Tử Hiên cười: “Được, nếu thua cách xa người phụ nữ của tôi chút.”


      “Thắng, để Diệp Hân Đồng ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung” Lee Yul cũng .


      Ngất, khí vừa tốt được tí, bây giờ lại nhắc tới , là đồ vật chắc?


      “Này, đừng có lôi tôi ra làm phần thưởng . Các người thắng hay thua thay đổi được suy nghĩ của tôi.” Diệp Hân Đồng quát lên với bóng lưng của bọn họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :