1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 123: Nhân Vật Thần Bí



      Diệp Hân Đồng cúi đầu đẩy mặt ra.


      “Được rồi được rồi, em cho ăn mỳ ăn liền” chạy đún nước, cầm hộp mỳ ăn liền ở trong tủ ra. Xé nắp hộp, đổ gia vị ra.


      là lười, đơn giản như vậy cũng muốn làm, chỉ biết trêu cợt người ta.” Diệp Hân Đồng lẩm bẩm.


      Mặc Tử Hiên ôm lấy từ sau lưng.


      “Cảnh tượng lúc này giống hai vợ chồng nhỉ.” Mặc Tử Hiên thở dài .


      “Này, cút ngay”. Diệp Hân Đồng gầm , lại rất im lặng như thể nghe thấy lời .


      “Ôm chút, em mềm mại ôm rất thích”. tiếp tục dính chặt lấy , để đầu vào cổ .


      Diệp Hân Đồng lấy tay đẩy đầu ra.


      “Tôi đếm đến ba, nếu , đừng trách tôi.” Diệp Hân Đồng lạnh lùng .


      “Ba”


      Mặc Tử Hiên vẫn nhúc nhích.


      “Hai”


      ôm càng chặt.


      ! buông ra ?” Diệp Hân Đồng đe dọa.


      “Kể cả bạn bè cũng có thể ôm cái, em vì sao cho ôm?” nũng nịu ăn vạ.


      Diệp Hân Đồng có cách nào khai thông đầu , ra sức đạp phát vào cái chân đau.


      “A” kêu rên, nhưng tay càng ôm chặt hơn, nhất định chịu buông ra.


      “Đếm tới ba, nếu bỏ ra, cái đạp tiếp theo như thế.” Diệp Hân Đồng cắn cắn môi, máu lạnh .


      “Ba”


      “Biết vợ chỉ có thể là Kim Lệ Châu” vẫn ôm .


      “Hai” Diệp Hân Đồng chỉ nghe.


      “Biết thể thích em”


      giơ chân lên.


      “Nhưng mà, chỉ muốn ôm em, muốn em, muốn cứ vô liêm sỉ như vậy quấn quýt lấy em”


      Diệp Hân Đồng cuồng loạn trong lòng, nghe nhiều lời mập mờ của , thấy nhiều biểu đào hoa của , thể nào tin nổi.


      Chân hung hăng đạp xuống.


      “A” rên rỉ, biểu lộ chút thương cảm, sâu trong ánh mắt bịt thần thái khác thường “Đạp , đạp mạnh vào, tốt nhất hãy để lại vết sẹo vĩnh viễn, đó là ký ức đáng giá nhất của .”


      Khuôn mặt lãnh đạm của Diệp Hân Đồng cũng có chút thương cảm.


      “Đừng như vậy. Chúng ta làm bạn bè. Em biết đây là tình giả hay những lời lòng của , nếu là tình giả, đừng lãng phí thời gian quý báu, còn nếu là lòng, hãy dừng lại cái ý tưởng nực cười đó, em rồi, kết cục định, quá trình có đẹp đến đâu cũng chỉ tăng thêm bi thương mà thôi, chỉ lời, chúng ta thể nào.” Diệp Hân Đồng ra sức cậy ngón tay của ra.


      đến chỗ ấm nước sôi, rót vào hộp mỳ, đậy kín nắp.


      Nét mặt có vẻ đau thương. Mặc Tử Hiên cũng thế.


      ngồi trở lại lên giường, thương cảm nhìn Diệp Hân Đồng bận rộn.


      “Ngày mai ở công viên Kinh Xuyên Quyền Niệm Tuệ đến ký tặng sách, chúng ta đến đó.” Mặc Tử Hiên .


      “Ừm” Diệp Hân Đồng ừm đại cái.


      “Bà ấy là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, có cơ hội nghe lần cũng tệ.” Mặc Tử Hiên sang chuyện khác.


      “Ừm, tôi ngâm xong rồi, tôi mệt quá, ngủ trước.” Diệp Hân Đồng nhạt nhẽo , chờ Mặc Tử Hiên đồng ý, leo lên giường trùm chăn lên đầu.


      muốn nghĩ gì cả, nhưng trong lòng lại rất đau khổ, loại đau khổ thể giác thích làm bị đè nén.


      Nước mắt chảy ra, lau khô, hít hơi sâu, im lặng nằm trong chăn, chỉ nghe thấy tiếng ăn mì.


      Được rồi, coi như rất thích tên nam đó. Nhưng cũng rất lý trí biết người đàn ông này phải của , nên cũng khong muốn nghĩ ngợi những điều hay giả, là hư tình hay tâm.


      Nước mắt Diệp Hân Đồng lại chảy xuống.


      Được rồi, lần này ở đây rất muốn khóc, vậy khóc , từ ngày mai, giữ vững tâm tinh với .


      Diệp Hân Đồng che miệng, để ình khóc thành tiếng, để tổn thương của mình lộ ra trước mặt .


      khóc đến thương tâm, nước mũi cũng chảy ra, Diệp Hân Đồng vươn tay ra khỏi chăn, sờ soạng bên cạnh giường, tìm được hộp giấy ăn lôi vào trong chăn.


      Xì mũi.


      Đột nhiên có tiếng xì mũi trong chăn làm Mặc Tử Hiên giật mình, cứ nghĩ ngủ thiếp .


      thả cái thìa trong tay xuống, đúng lúc vừa ăn xong.


      “Em sao vậy?” kinh ngạc hỏi.


      “Hơi cảm chút” lấy cớ bằng giọng múi.


      “Ai bảo em để điều hòa lạnh như thế.” Mặc Tử Hiên quan tâm tăng nhiệt độ điều hòa.


      Sau đó tới bên giường, nhìn nằm trong chăn.


      “Đừng có vùi mình trong chăn thế, trời nóng như vậy phát bệnh ra.” Mặc Tử Hiên kéo chăn của ra.


      Diệp Hân Đồng hoảng hốt giữ chặt chăn.


      Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc tự nhiên giật lấy chăn.


      lại kéo mạnh, Diệp Hân Đồng lăn theo nhưng nhất định buông cái chăn.


      Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ cười tà mị, về phía chân giường, chui vào chăn từ phía sau.”


      Diệp Hân Đồng cảm thấy vén chăn, cuống lên, đá lung tung, muốn để vào.


      “A, mũi tôi” Mặc Tử Hiên khổ sở chui ra khỏi chăn.


      “Máu, máu, Diệp Hân Đồng” kêu thảm thiết.


      Diệp Hân Đồng vội vàng lật chăn ra, đến trước mặt , quan tâm dí sát mặt vào.


      mặt có máu, còn nở nụ cười xấu xa, nhưng nhìn mắt đỏ mọng, nụ cười ngưng bặt, hơi kinh ngạc.

      Chương 124: Nhân Vật Thần Bí (2)



      “Diệp Hân Đồng, em sao vậy?”


      Diệp Hân Đồng lườm cái, nước mắt suýt nữa lại chảy xuống, kìm nén quát: “Trêu tôi, thực thích thú lắm sao?”


      Mặc Tử Hiên lập tức đứng dậy, mặt toàn là áy náy và đau lòng.


      xin lỗi, chỉ là đùa em chút”


      “Đùa, biết mấy giờ rồi à? Nửa đêm canh ba, tìm quỷ mà chơi. Thần kinh” Diệp Hân Đồng hầm hừ nằm xuống, dùng giấy xoa đại cái mặt, nhắm mắt lại, chẳng muốn làm gì hết.


      Mặc Tử Hiên có tâm trạng vô cùng khác thường, chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng nhắm mắt: “Vì sao em lại khóc?”


      Tim Diệp Hân Đồng lỡ nhịp.


      mở mắt, đầu óc chuyển động rất nhanh “Tôi nhớ nhà, nhớ tiểu Khả, nhớ mẹ”


      xin lỗi, trêu em nữa, chỉ là có lúc… muốn làm cho em vui vẻ, lại quên mất suy nghĩ của em, làm em bị tổn thương, sau này như vậy.” Mặc Tử Hiên trầm ổn .


      “Đừng khắp nơi dở trò mập mờ như vậy là tốt rồi, nhận thức thân phận Điện hạ của mình tùy ý thổ lộ làm người ta cảm thấy gánh nặng.” Diệp Hân Đồng vẫn nằm giường .


      Mặc Tử Hiên trầm tư rất lâu “ tùy ý thổ lộ. Thôi, xin lỗi em, sau này như vậy. đảm bảo.”


      “Ừ. Ngủ .” Diệp Hân Đồng lại trùm chăn vào.


      muốn cuối tuần này bí mật về Trung Quốc với em, thăm người thân của bạn chút, ngồi máy bay cũng chỉ mất hơn 2 tiếng.” Mặc Tử Hiên muốn bồi thường cho .


      “Đừng” Diệp Hân Đồng vội vàng ngồi dậy. “Đừng vì tôi mà bí mật trở về, lỡ có vấn đề gì, tôi gánh vác được.”


      “Nếu bí mật , ai biết, chúng ta nhanh về nhanh.” Mặc Tử Hiên nỡ thấy khóc.


      “Này” Diệp Hân Đồng cảm thấy lý với đặc biệt chán.


      đúng là tùy hứng, chỉ cần lên máy bay, bất kể là tư hay công, hành tung của cũng bại lộ, bây giờ lại là thời điểm quan trọng, xảy ra chuyện gì biết làm sao? Còn biết lũ gián điệp biết thân phận của hay chưa, xin , về sau hãy tự lấy tính mạng của mình.”


      “Nhưng mà, muốn thấy em đau khổ.”


      “Nếu lòng muốn thấy tôi khổ, nhanh chóng xử lý cho tốt công việc ở Trung Quốc, đừng trở lại Trung Quốc nữa.” Diệp Hân Đồng ràng.


      Mặc Tử Hiên thương cảm ngồi lại đầu giường.


      “Được rồi, còn sớm nữa, ngủ nhanh lên. Nhanh nhanh giải quyết băn khoăn của ở Hàn Quốc, trở về Trung Quốc giải quyết cho ổn thỏa, ngồi lên vị trí hoàng đế của , hoàn thành mong muốn của . Tôi muốn ngủ.” Diệp Hân Đồng hơi rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía .


      Mặc Tử Hiên nghe được quyết định có có chết cũng muốn dính vào của đột nhiên cảm thấy đau khổ trong lòng, cũng leo lên giường quay lưng lại phía .


      Tối qua ngủ hơi muộn, Diệp Hân Đồng tự nhiên tỉnh lại hơn 10 giờ, Mặc Tử Hiên ăn mặc chỉnh tề đọc tài liệu, hơi cau mày, sắc mặt có vẻ nặng nề.


      Diệp Hân Đồng lo lắng tỉnh ngủ, rửa mặt mũi, thay quần áo.


      Xong xuôi, co cảm thấy có cảm giác quen.


      Bình thường mặc nhất định vây bốn phía sai bảo, hôm nay lại yên tinh, chẳng lẽ làm đúng như lời tối qua chơi trò mập mờ với , trêu chọc nữa?


      Đáng ra nên vui mừng, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy mất mát to lớn như vậy.


      Mặc Tử Hiên đứng lên, ra ngoài, lên xe, lái xe, liền mạch nửa lời với .


      Diệp Hân Đồng thở ra hơi, người ơi, là bị coi thường, lúc bên cạnh ríu ra ríu rít, bực vì làm phiền, nhưng lúc nghiêm trang, lại uất ức như bị bỏ rơi.


      Diệp Hân Đồng lắc đầu cái, đừng suy nghĩ nữa. Bọn họ chính là thể nào.


      len xe, ngồi ở ghế sau, dựa vào ghế giả vờ ngủ.


      Mặc Tử Hiên nhìn qua gương chiếu hậu, tâm trạng có chút nặng nề, muốn làm vui vẻ lại nghĩ đến lời cam kết của mình, gì, im lặng lái xe.


      Xe được nửa đường, bụng Diệp Hân Đồng réo ùng ục.


      từ lúc thức dậy đến giờ chưa ăn cái gì.


      “Đói bụng à?” Mặc Tử Hiên quan tâm hỏi.


      sao, sáng sớm phải gọi tôi dậy chứ, bây giờ mới tới cũng trễ lắm rồi, gặp Quyền Niệm Tuệ rồi ăn cơm cũng được.” Diệp Hân Đồng nhìn thời gian 2h rồi.


      Mặc Tử Hiên quan tâm nhìn cái, tăng tốc.


      Nhưng mà, đến được công viên Kinh Xuyên buổi ký tặng cũng kết thúc.


      Mặc Tử Hiên bình tình tới.


      Diệp Hân Đồng nghe hiểu tiếng Hàn, nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ, chắc là còn vé nữa.


      xin lỗi, tại tôi mà đến muộn” Diệp Hân Đồng đau lòng xin lỗi Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên ngược lại nở nụ cười đẹp mắt “Liên quan gì chứ…, cái bé ngốc này, kể cả gặp được, nếu ấy dễ dàng thuyết phục chẳng chờ đến bây giờ.”


      hề chấp nhặt.


      bỏ lỡ cơ hội, chờ chút.” Diệp Hân Đồng xong, vội vàng chạy đến chỗ bán vé gặp người phụ tá dọn dẹp.


      Mặc Tử Hiên nhìn quơ tay múa chân hỏi câu gì làm buồn cười, đúng là đáng .


      lát sau, Diệp Hân Đồng quay lại.


      “Tôi vừa hỏi, Quyền Niệm Tuệ nghỉ ở khách sạn bên kia, bây giờ chúng ta sang đó.”


      Mặc Tử Hiên đứng tại chỗ, có vẻ muốn .


      Diệp Hân Đồng nóng nảy lôi tay , bắt lái xe.


      rất ngạc nhiên, em gì với người phụ tá đó.” Mặc Tử Hiên nhất thời buông lỏng hỏi.


      “Tôi với ấy, tôi từ Trung Quốc tới, vô cùng thích Quyền Niệm Tuệ, sau đó ba hoa chích chòe cầu khẩn.” Diệp Hân Đồng nhìn ngoài cửa sổ tìm khách sạn, vừa tìm vừa .


      ra cũng liên quan, hôm nay đọc tài liệu về Quyền Niệm Tuệ, cảm thấy rất kỳ quái, ấy có 30 năm có ghi chép gì, có lẽ phải biết được khoảng thời gian 30 năm này mới có thể thuyết phục được, cần nóng vội.” Mặc Tử Hiên trầm ổn .


      “30 năm ghi chép gì này nếu có thể dễ dàng tìm những thuộc hạ kia của cũng sớm tìm thấy rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?” Diệp Hân Đồng chèn ép.


      Mặc Tử Hiên gật đầu “Em quả nhiên có lý”


      Xe dừng ở cửa khách sạn, Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng dễ dàng hỏi được Quyền Niệm Tuệ ở phòng 1809.


      Bọn họ hào hứng chạy đến cửa phòng thấy 4 nhân viên an ninh canh cửa, kiên quyết từ chối để họ vào phỏng vấn.


      Diệp Hân Đồng chỉ muốn đánh ngất mấy nhân viên an ninh này nhưng Mặc Tử Hiên ngăn lại.


      cần, dưa hái xanh ngọt” Mặc Tử Hiên ngược lại rất thờ ơ.


      “Chẳng qua là muốn hai tờ vé vào cửa mà cũng được sao?” Diệp Hân Đồng liếc bốn người kia, với Mặc Tử Hiên.


      “Thôi, nếu thuyết phục ta đơn giản sớm rồi, em đói à, dẫn em ăn cái gì .” Mặc Tử Hiên cười hì hì.


      đối với tốt, càng muốn giúp , dù sao lần này gặp được cũng là tại .


      Diệp Hân Đồng ngoài mặt theo Mặc Tử Hiên, nhưng trong lòng nghi làm cách nào gặp được Quyền Niệm Tuệ.


      Xuống lầu dưới, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn phòng 1809, thấy cửa sổ mở, trong lòng nảy lên ý tưởng.


      kéo vạt áo Mặc Tử Hiên.


      “Nhìn kìa, cửa sổ phòng ấy mở.”


      Mặc Tử Hiên nhìn nơi chỉ, cười yếu ớt, mở cửa xe “Cửa sổ mở có gì lạ sao?”


      thuê phòng bên cạnh phòng ta, hoặc phòng bên cạnh nữa cũng được, tôi có thể chui từ cửa sổ vào.” Diệp Hân Đồng đầy lòng tin.


      Trong lòng Mặc Tử Hiên có chút rung động, rồi tức giận kéo Diệp Hân Đồng lên xe “Em điên rồi à? 18 tầng rơi xuống, em chỉ có tan xương nát thịt.”


      , làm sao tôi rơi được chứ. Yên tâm, đâu.” Diệp Hân Đồng nhao nhao muốn thử.


      được, đồng ý, em nghe đây, Quyền Niệm Tuệ ngày mai có buổi ký tặng sách ở quảng trường Hán Đạt nữa, mai chúng ta đừng đến trễ là được rồi.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc, ánh mắt kiên quyết cho phép được mạo hiểm.


      Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ chững chạc nghiêng nghiêng của nhịp tim lại tăng nhanh. đúng là điên rồi, sao cứ cảm thấy người đàn ông này có cảm giác an toàn.


      Diệp Hân Đồng lập tức ngừng ngay cái ý tưởng đáng của mình.


      “Thôi vậy, thế mà chẳng sớm, hại tôi vội vàng.”


      Diệp Hân Đồng lườm cái, cài dây an toàn của mình.


      Mặc Tử Hiên mỉn cười, lái xe, đến quán ăn nổi tiếng lân cận.


      tieuthutrieugia.wordpress


      cầu phòng riêng, gọi rất nhiều món ăn nổi tiếng ở đây.


      “Này, có phải gọi nhiều quá rồi ?” Diệp Hân Đồng kéo tay ngăn gọi tiếp.


      “Em chỉ cần nếm miếng là được rồi, hiểu vì sao, muốn đưa toàn bộ thức ăn ngon ở đây cho em ăn thử” cười hì hì .


      Tim Diệp Hân Đồng lại đập nhanh, rụt tay về, thương cảm : “ phải mập mờ với tôi nữa sao?”


      “Cái gì mà mập mờ, chỉ muốn nhét đầy cái bụng heo của em, nếu có thế mà cũng được nữa chẳng biết cái gì với em nữa, có lẽ mỗi lần chuyện đều phải thận trọng, suy nghĩ lại, chắc mệt chết luôn.” Mặc Tử Hiên trả thực đơn lại cho phục vụ.


      cũng có vẻ có lý.


      Diệp Hân Đồng nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng hai người ngồi chờ ăn cơm có chút xấu hổ.


      “Tôi ra toilet.” Diệp Hân Đồng .


      “Ừ” Mặc Tử Hiên chiều đồng ý.


      Diệp Hân Đồng làm gì được cười.


      đến toilet, người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt ra ngoài.


      Người phụ nữ này có mái tóc đen uốn sóng to, dài đến eo, vóc người tuyệt đẹp, khuôn mặt có thể hình dùng bằng từ kinh ngạc, mí mắt to, lạnh lùng, mũi cao, độ dày đôi môi cũng vừa đẹp.


      Diệp Hân Đồng cưỡng lại được liếc nhìn .


      Kỳ lạ là người phụ nữ coi trời bằng vung ấy cũng quay lại nhìn Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng cười lễ phép, nhìn sang chỗ khác, tới toilet.


      Thấy Diệp Hân Đồng , người phụ nữ cũng quay trở vào toilet, đứng bên cạnh rửa tay.


      được tiếng Trung ?” Người phụ nữ này đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung.


      Diệp Hân Đồng giật mình “Biết, cũng là người Trung Quốc ư?”


      Người phụ nữ này thoáng nét kinh ngạc, ánh mắt còn lạnh lùng và lóe lên vẻ sầu não. “…”


      có vẻ muốn gì nữa, nhưng lại thôi.


      Diệp Hân Đồng rửa sạch tay, lấy khăn lau. Chuẩn bị .


      bao nhiêu tuổi rồi?” Người phụ nữ đó cũng lau tay, lại hỏi.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc đường đột “21”


      xong ra khỏi toilet. Người phụ nữ lạnh lùng đó tỏ ra rất khiếp sợ, lùi hai bước, vịn vào bồn rửa tay. Trong mắt cực kỳ buồn khổ. đau khổ đó như được tôi luyện qua sương gió.


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ quay đầu lại liếc nhìn phòng toilet, thấy người phụ nữ đó ra.


      kinh ngạc, lập tức chạy về phía phòng ăn của mình.


      Vừa đến nơi, thấy Mặc Tử Hiên lại nghiên cứu tài liệu của nghị viên.


      ngồi xuống, cười với Mặc Tử Hiên: “Vừa rồi tôi gặp phụ nữ quái dị ở toilet.”


      “Hả?” Bất kể cái gì, Mặc Tử Hiên cũng cảm giác mình rất hứng thú, để tài liệu xuông, chờ .


      ấy đột nhiên hỏi tôi có tiếng Trung , bao nhiêu tuổi, như thể là biết tôi vâyh, nhưng tôi chắc chắn là biết người đó. Chỉ là, hình như gặp ở đâu đó?” Diệp Hân Đồng cười.


      “Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa.


      “Mời vào” Là phục vụ.


      Nhưng cũng có người đàn ông mặc âu phục.


      “Phu nhân của tôi muốn mời tiểu thư xuống.” Người đàn ông kia bằng tiếng Trung.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc cùng Mặc Tử Hiên 4 mắt nhìn nhau. cảm thấy có chút giải thích được, ở Hàn Quốc quen biêt ai, tại sao lại có người muốn mời .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 125: Bắt Nạt



      “Có chuyện gì mời phu nhân đến đây . Tôi là ông chủ.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị, dựa vào ghế, như vậy luôn tạo cho người khác áp lực vô hình.


      Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn , có chút nào ghét bộ dạng của lúc này, ngược lại cảm thấy đặc biệt đàn ông.


      Người đàn ông mặc âu phục kia có chút xấu hổ, ra khỏi phòng họ.


      Người đó vừa , Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị, chắp tay trước ngực chống vào cằm “Em sau lưng làm cái gì?”


      “Nào có? Tôi đoán chừng là người này nhận nhầm người, với tuổi của ta, cộng với diện mạo đó chắc phải là người có quen biết tôi.” Diệp Hân Đồng chẳng chút quan tâm.


      Lại có tiếng gõ cửa.


      Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên hẹn cùng nhìn về phía cửa, muốn biết người phụ nữ kia gì.


      Mở cửa vào là phục vụ.


      Trái với trông ngóng của bọn họ.


      /Em làm gì mà căng thẳng như vậy?” Hai người trăm miệng lời y như nhau.


      “Stop! Tôi chỉ hiếu kỳ thôi.” Diệp Hân Đồng liếc cái.


      Mặc Tử Hiên xé gói khăn ướt, nở nụ cười ai sánh kịp “ cũng tò mò như vậy.”


      Phục vụ bê thức ăn lên.


      Người đàn ông mặc âu phục khi nãy lại xuất lần nữa, đến trước bọn họ.


      Đưa chiếc phong bì tinh xảo đặt lên bàn ăn của họ “Phu nhân nhà tôi đưa”


      Người này xong cũng ra ngoài, cho bọn họ đường cự tuyệt.


      Mặc Tử Hiên mở ra nhìn, hơi giật mình.


      “Cái gì vậy?” Diệp Hân Đồng tò mò hỏi.


      Mặc Tử Hiên đưa phong thư cho Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng mở ra cũng kinh ngạc.


      “Năm vé xem biểu diễn dương cầm hạng nhất” Mặc Tử Hiên nặng nề .


      Diệp Hân Đồng lại cười “ mòn giày sắt chẳng gặp nổi, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức. tốt quá, đúng ?”


      Mặc Tử Hiên nặng nề nhìn Diệp Hân Đồng “Vé vào cửa của Quyền Niệm Tuệ rất khó mua, đừng là chỗ ngồi VIP, người vừa rồi em gặp rốt cuộc là thần thánh phương nào a?”


      “Xem ra người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đó, nếu so với Đề Na khác là mấy, nhưng có vẻ chin chắn hơn, lạnh lùng và đẹp hơn.” Diệp Hân Đồng nhớ lại.


      Mặc Tử Hiên tìm kiếm người như vậy, đột nhiên nghĩ có thể chính là người.


      Mặc Tử Hiên lật lại tài liệu, tìm tấm hình của Quyền Niệm Tuệ.


      “Là người này ư?” đưa cho Diệp Hân Đồng.


      Mặc Tử Hiên dù ảnh trong tài liệu là đen trắng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này Diệp Hân Đồng lập tức nhận ra.


      há hốc mồm “ trách được, tôi nhìn thấy ta cảm giác gặp ở đâu rồi, ra là nhìn trong tài liệu của . Tại sao ta lại muốn gặp tôi?”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc nhìn , tròng mắt thâm thúy lóe tia sáng khôn khéo.


      30 năm hề ghi chép, kho báu bí mật người Diệp Hân Đồng, cha biến mất, cảm thấy những điều này có liên quan đến nhau.


      Diệp Hân Đồng đột nhiên cũng như bừng tỉnh: “30 năm trống của ta liên quan đến tối chứ?” suy đoán lung tung.

      Chương 126: Bắt Nạt (2)



      “Ngày biểu diễn dương cầm là chủ nhật, lúc đó xem ta hỏi cái gì?”


      “Ừm” Diệp Hân Đồng ăn cơm, bụng đói lắm rồi.


      Ân xong họ trở lại Hàn cung 5h chiều.


      Về đến Nguyệt Hàng Hành cung, sắc mặt của Phi tốt chút nào.


      Thấy Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng cùng trở về, lập tức nạt nộ: “Kim Lệ Châu giận con, đáng ra con nên mời nó ăn cơm chứ phải biến mất 2 ngày.”


      Mặc Tử Hiên cười sang sảng “Hai ngày qua con thuyết phục được Xa Thăng Nhân ủng hộ, còn lấy được vé VIP của Quyền Niệm Tuệ”


      Mặc Tử Hiên xong giơ vé ra trước mặt Cổ Phi.


      Cổ Phi tức giận đem đống vé quăng xuống đất.


      được tổng thống ủng hộ, những thứ này đều cần, đừng có để mất dưa hấu lượm hạt vừng, lại còn khoe khoang trước mặt ta.” Cổ Phi quát Mặc Tử Hiên.


      Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên nặng nề, nhặt phong bì dưới đất lên, nhìn vào đó lạnh lùng : “Con tự biết tính toán.”


      “Tính toán của con là cái gì? cho con biết, được tổng thống ủng hộ, con có ngồi lên ngai vàng cũng ra làm sao, còn nữa, con nghĩ rằng ủng hộ của tổng thống, Lý Trí vương nhường ngôi cho con ư, cái Người mong muốn chỉ là kho báu cha con để lại, con tỉnh lại .” Cổ Phi còn lý trí quát lên.


      Mặc Tử Hiên liếc nhìn Diệp Hân Đồng sững sờ tại chỗ, biểu của hiển nhiên có chút giật mình.


      Mặc Tử Hiên khẽ cắn răng, lạnh lùng “Rốt cuộc nên làm thế nào, người cần dạy con, có làm Hoàng đế hay cũng là việc của con.”


      “Cái gì?” Cổ Phi khàn cả giọng gào lên “Con quên mất từng phải chịu phạt khổ sở, chúng ta trải qua những ngày bị người ta chèn ép, ta và cha con rời xa nhau ra sao, rốt cuộc bây giờ trong đầu con nghĩ cái gì? Hay là con bị ta cho bùa mê thuốc lúc, quên mất cả sứ mạng của mình rồi?”


      Ngón tay Cổ Phi chỉ về phía Diệp Hân Đồng quát lớn.


      Mặc Tử Hiên để ý tới Cổ Phi, dắt Diệp Hân Đồng về phòng.


      Hàn thượng cung vội vã chạy tới rầu rĩ “Lee Yul đại nhân ở cửa muốn gặp cảnh vệ Diệp”


      Cổ Phi kỳ thị nhìn Diệp Hân Đồng.


      “Người nào là dưa hấu, kẻ nào là vừng, con tốt nhất suy nghĩ cho kỹ càng, nếu đừng trách mẫu thân ép con.” Cổ Phi quăng lại cay nghiệt rồi trở về phòng.


      Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đợi trả lời Hàn thương cung, ánh mắt có chút cảnh cáo.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi mệt mỏi, lễ độ với Hàn thượng cung: “Xin trả lời Lee Yul giúp tôi là tôi vừa trở về, hơi mệt, hôm khác tôi đến hỏi thăm sau.”


      Mặc Tử Hiên dường như mỉm cười, câu trả lời của rất hài lòng.


      Diệp Hân Đồng mệt mỏi trở về phòng mình, Mặc Tử Hiên cũng theo.


      Đột nhiên, Diệp Hân Đồng quay lại, chăm chú nhìn Mặc Tử Hiên, “ ra nếu đứng đại cục suy tính, Cổ Phi rất có lý, tổng thống là người mấu chốt.”


      Mặc Tử Hiên có phần thương cảm, nặng nề, như ngẫm lại những lời của bà hoặc suy tư.


      Diệp Hân Đồng cười nhạt “ quyết định hướng chính, đừng làm phức tạp thêm. So với quyền lợi, có gì quan trọng, tình cũng chỉ là sớm nở tối tàn, còn nữa, từng , là làm được, hai người về sau rất nhau, nhạc đệm phù hợp khiến phim truyền hình càng thêm hoàn hảo. , nên hò hẹn với Kim Lệ Châu rồi.”


      Diệp Hân Đồng rộng lượng .


      Mặc Tử Hiên do dự nhìn .


      Diệp Hân Đồng mỉm cười, khoát tay với .


      Mặc Tử Hiên quay lại quay lại nhìn Diệp Hân Đồng, tiếp tục cười phất tay với .


      Sắc mặt Mặc Tử Hiên càng thêm nặng nề, ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung.


      Diệp Hân Đồng xoay người vào phòng mình, tâm tình nặng trĩu.


      Cổ Phi ra từ góc tối, khuôn mặt so với khi nãy bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà lại trở về phòng mình.


      Diệp Hân Đồng lật xem tiếng Hàn, nghiêm túc học, muốn nghĩ đến cái gì khác.


      Học hai tiếng rồi, giở đồng hồ ra xem, uống ngụm nước lại tiếp tục học.


      Đến tận 12h đêm, Diệp Hân Đồng vẫn còn học.


      Trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở, trễ thế này Mặc Tử Hiên vẫn chưa về, định lấy lòng Kim Lệ Châu thế nào đây? Có phải cùng Kim Lệ Châu ở phòng, đêm nay về.


      Tim càng nghĩ càng đau.


      Diệp Hân Đồng gõ mạnh đầu mình cái.


      “Kẻ đần độn này, là mày muốn ấy , còn đau khổ cái gì? Còn nữa, ấy thể nào thích mày, chỉ là vui đùa chút thôi, đừng tự mình đa tình làm gì.”


      Tự an ủi mình xong, lòng vẫn vô cùng đau khổ.


      quyết định tập trung toàn bộ vào bài học tiếng Hàn, đọc to lên, hết trang này tới trang khác.


      Đột nhiên, nghe có tiếng xe bên ngoài.


      để sách xuống, vội vàng chạy , thấy Mặc Tử Hiên trở về, yên tâm rồi, lập tức chạy về phòng, đóng cửa lại, bò lên giường.


      “Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên gõ cửa phòng .


      “Ừm, chuyện gì đó? Tôi ngủ rồi.” Diệp Hân Đồng tìm cớ rất hợp lý.


      vừa nhìn thấy em rồi.” Giọng Mặc Tử Hiên có chút mệt mỏi.


      “A” Diệp Hân Đồng mở cửa ra, thấy có chút xấu hổ “Mâu thuẫn giữa và Kim Lệ Châu giải quyết xong chưa?” hỏi.


      “Ừ, vốn cũng phải là mâu thuẫn gì, mua cho ấy mấy bộ quần áo, xem phim.” giải thích vào, thoải mái ngồi ghế salon.


      định về phòng tắm sao?” Diệp Hân Đồng nghe giải thích như vậy trong lòng rất thoải mái.


      “Muốn nhìn em chút rồi về, sau khi , em làm gì?” hứng thú hỏi.


      “Học tiếng Hàn, môi trường tốt như vậy, coi như tự học được kỹ năng rồi.” Diệp Hân Đồng cố ý ngáp cái “ mau về ngủ …., tôi buồn ngủ quá.”


      “Thứ sáu, Kim Lệ Châu cố ý mời em , em có thể , em mệt” Mặc Tử Hiên quan tâm , thực ra muốn chuyện với , muốn .


      “Tại sao ? ấy cũng phải là cọp, chẳng lẽ tôi sợ ấy ăn thịt? có việc gì, đừng khiến tôi trở nên hẹp hòi, là bạn tôi, ấy tương lai là vợ , cũng là bạn của tôi, nếu ấy muốn làm bạn với tôi tôi phải chứ.” Diệp Hân Đồng trả lời như sao cả.


      “Em giơ khẩu hiệu đấy à? Bạn bè , bạn bè cũng bị em xoay chóng cả mặt rồi. Em nghỉ ngơi , cũng về.” Mặc Tử Hiên đứng dậy, mặt rất mệt mỏi.


      chỉnh đốn suy nghĩ của mình, dứt khoát muốn để ý.


      trèo lên giường, che đầu ngủ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 127: Bắt Nạt (3)



      Ngày hôm sau dậy rất trễ.


      Rửa mặt xong ra ngoài thấy Lee Yul ngồi trong phòng khách của Nguyệt Hàng Hành cung.


      Lee Yul thấy dịu dàng cười.


      “Mặc Tử Hiên đâu?” Diệp Hân Đồng hỏi Hàn thượng cung vừa ra.


      “Điện hạ ra ngoài rồi.” Hàn thượng cung vừa mới xong.


      “Mặc Tử Hiên được phép gọi à? Hãy gọi là Điện hạ.” Cổ Phi đột nhiên ra, quái gở .


      “Vâng ạ” Diệp Hân Đồng ý thức được mình gọi sai, cung kính đáp.


      Cổ Phi liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng “ và Lee Yul muốn chuyện ra ngoài, Hành cung của tôi muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt ghê tởm.”


      “Dạ” Diệp Hân Đồng nghe ra giọng giễu cợt của Cổ Phi, người ở dưới mái hiên thể cúi đầu.


      Lee Yul lại tới đòi gặp, Diệp Hân Đồng có cách nào cự tuyệt, lên xe của .


      “Ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung ! Người ở đó có vẻ hoan nghênh ” Lee Yul dịu dàng với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng hiểu Lee Yul muốn tìm có chuyện gì, hi vọng khiến cảm thấy gánh nặng.


      sao, tôi cũng ở lại Hàn cung lâu.” Diệp Hân Đồng cự tuyệt hàm ý tốt của cậu.


      Trong mắt Lee Yul có vẻ u vì bị từ chối.


      Diệp Hân Đồng thấy xe ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung “Hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì ?”


      “Tối mai dự yến tiệc mà còn chưa có lễ phục, tôi dẫn mua.” Lee Yul tao nhã .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhất định thể nhận quà của .


      “Vô công bất thụ lộc, cần đâu, lễ phục tôi có rồi, hơn nữa tôi với tư cách là cảnh vệ, cần mặc lễ phục.” Diệp Hân Đồng vội vàng cự tuyệt.


      “Coi như là tạ lễ vì cứu tôi được ?” Lee Yul lại có chút ưu thương.


      cần, lúc tôi rơi xuống biển cậu cũng cứu tôi, chúng ta huề nhau. Nếu có việc gì nữa, chúng ta trở về Hàn cung, tôi muốn học tiếng Hàn” Diệp Hân Đồng thẳng thắn, dám ở cùng với Lee Yul quá lâu.


      ăn với tôi bữa cơm được ?” Lee Yul thương cảm .


      “Cái này…”


      ra với Diệp cảnh vệ, tôi cũng chỉ là Lee Yul ai muốn thích”


      Lần nào cũng kiểu tự giận mình như thế, Diệp Hân Đồng cảm thấy có chút khổ sở “Được rồi…, tôi ăn cơm với cậu là được chứ gì.”


      Lee Yul lập tức mỉm cười.


      Xe đến nhà hàng, Diệp Hân Đồng vừa mới gọi món, Hồ Bưu đột nhiên tới, giao cho Lee Yul cái hộp được đóng gói đẹp mắt rồi luôn.


      Lee Yul mỉm cười đẩy chiếc hộp đến trước mặt Lee Yul.


      chịu theo tôi mua, tôi đành mua đại cái, xem có thích ?”


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc khép được miệng. Lần nào cũng ép vào đường cùng thể cự tuyệt.


      Diệp Hân Đồng nhận cũng được mà nhận cũng chẳng xong.


      Lee Yul mỉm cười đặt cái hộp lên bàn ăn cạnh Diệp Hân Đồng.


      Bọn hò vừa bắt đầu ăn.


      Kim Lệ Châu cũng kéo tay Mặc Tử Hiên tới.


      Vừa liếc thấy Diệp Hân Đồng, Mặc Tử Hiên kìm chế tức giận tới cười tà mị: “ ngờ lại gặp phải Lee Yul và cảnh vệ của tôi ở đây.”


      Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm Diệp Hân Đồng, mắt đầy ý cảnh cáo.


      Diệp Hân Đồng cũng kinh ngạc, ra từ sáng sớm thấy đâu hóa ra là hẹn hò với Kim Lệ Châu. nhẫn nhịn khổ sở nở nụ cười nhạt.


      “Đúng vậy! trùng hợp!” Diệp Hân Đồng .


      Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn cái hộp bàn, mở ra xem, là bộ dạ phục satanh màu trắng ánh vàng.


      nở nụ cười khinh khỉnh châm chọc


      “Bộ lễ phục này có vẻ phù hợp với cấp bậc ròi.” tiện tay ném , hộp lễ phục rơi ngay vào bát canh đầy váng mỡ.


      “Á” Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi của , lập tức giật lại bộ lễ phục, bộ váy satanh đắt giá dính đầy dầu mỡ.


      “Này, Mặc Tử Hiên, có phải hơi quá đáng rồi ?” Diệp Hân Đồng quát lên với Mặc Tử Hiên.


      Kim Lệ Châu thoáng tia hận Diệp Hân Đồng trong ánh mắt.


      là vô trách nhiệm” Diệp Hân Đồng tức giận ngồi xuống, sau đó quay ra với Lee Yul “Lee Yul, chúng ta thôi.”


      xách túi chuẩn bị đứng dậy.


      Mặc Tử Hiên túm lấy tay .


      “Buông tay ra, ăn cơm với bạn , con người này sao cứ thích gây chuyện thị phi, có nhiều người chịu nổi đâu, hãy quý trọng người bên cạnh mình.” Diệp Hân Đồng lườm cái, vô duyên vô cớ nổi giận.


      “Em là cảnh vệ của tôi, để em nghỉ ngơi nhiều quá đúng là tôi tắc trách rồi, bây giờ làm việc .” Mặc Tử Hiên cũng nổi giận có lý do, đáy mắt đầy tức giận, lực nắm tay càng chặt.


      “Nào có ai như , cho nghỉ là nghỉ, là thời gian tự do của tôi, tôi có quyền ăn cơm với bạn bè, dạo phố, thậm chí làm gì tôi muốn, liên quan gi đến , cũng có quyền.” Diệp Hân Đồng cũng kém phần quát lại.


      “Bây giờ làm luôn, nếu tôi với Trung Quốc là thất trách.” càng tức giận, đáy mắt kiên quyết cho phép cự tuyệt.


      Diệp Hân Đồng hất mạnh tay .


      “Tùy , muốn làm sao làm.” Diệp Hân Đồng kiêng dè tiếp tục quát.


      Mặc Tử Hiên giận phát điên, cầm điện thoại trước mặt gọi cho Tổng cảnh ti.

      Chương 128: Bắt Nạt (4)



      Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn , có chút giận dỗi, xem rốt cuộc có làm .


      “Đừng như vậy! Tử Hiên” Kim Lệ Châu bước tới, dịu dàng ghìm lại điện thoại của Mặc Tử Hiên, mỉm cười tiếp tục với : “Tính cách ấy rất kiên cường, chịu khuất phục, có nguyên tắc của bản thân, em rất thích cá tính đó. thấy cảnh vệ Diệp như thế chẳng phải tốt hay sao, chúng ta hiếm có dịp vô tình gặp nhau thế này, hay là cùng ăn cơm , xem ra họ cũng vừa mới bắt đầu ăn.”


      Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng tức sôi máu, có chút hòa hoãn.


      “Vậy cùng ăn.”


      Kim Lệ Châu kéo cái ghế cạnh Diệp Hân Đồng. Lee Yul nãy giờ vẫn gì, từ từ uống rượu.


      Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu ngồi vào chỗ, bỏ hết chỗ thức ăn dở, gọi cái mới.


      Diệp Hân Đồng cũng thèm động đũa, tức đến chẳng tiêu hóa nổi.


      trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, ràng sai lè ra, lại còn vô duyên vô cớ nổi giận, thể làm bạn với cái tên Mặc Tử Hiên lúc nào cũng cố tình gây như vậy, tâm trạng lúc trước giải thích nổi đúng là điên rồi.


      làm sao lại có thể thích cơ chứ.


      Kim Lệ Châu mỉm cười nhìn Diệp Hân Đồng, dịu dàng “Buổi tụ tập của tôi chỉ là hình thức thôi, cần gò bó, cần thiết phải chuẩn bị dạ phục.”


      “Nếu tất cả mọi người đều mặc dạ phục, người mặc bị lạc lõng thích ứng được với khí xung quanh” Lee Yul mỉm cười thản nhiên nhấp hớp rượu đỏ.


      Kim Lệ Châu kinh ngạc nhìn Lee Yul lại trực tiếp vạch trần . cười dịu dàng với cậu “Lee Yul tốt bụng, hiểu tâm tư con quá.”


      “Tôi chỉ hiểu rất ai đó thôi.” Lee Yul những lời này với vẻ thương cảm.


      Kim Lệ Châu kìm nén tức giận, mỉm cười quay sang Diệp Hân Đồng.


      sao, thích mặc gì cũng được, vóc dáng cảnh vệ Diệp đẹp như vậy, kể cả mặc đồng phục cũng vẫn đẹp nghiêng ngả.”


      Diệp Hân Đồng cũng có ý định háo thắng.


      “Tôi vốn là cảnh vệ. Mặc đồng phục mới phù hợp với thân phận của tôi.” Diệp Hân Đồng khách khí với Kim Lệ Châu.


      Trong lúc đợi món ăn bưng lên, khí vô cùng lún túng, mỗi lúc như thế này, Diệp Hân Đồng lại muốn trốn toilet.


      “Tôi vệ sinh”. Diệp Hân Đồng đứng lên.


      “Tôi cũng vậy.” Kim Lệ Châu dịu dàng mỉm cười.


      Diệp Hân Đồng hơi kinh ngạc, trước về phía toilet.


      “Lee Yul thích chứ?” Vừa đến toilet, Kim Lệ Châu hỏi luôn.


      “Hả? . Chúng tôi chỉ là bạn bè thông thường thôi.” Diệp Hân Đồng nóng nảy giải thích.


      “Giữa nam nữ có tình bạn thông thường, tôi hiểu Lee Yul, tính cậu ấy rất thẳng thắn, thích ai đối xử tốt với người đó, trong mắt cậu ấy còn người con nào khác.” Kim Lệ Châu cười nhạt.


      “Hả? phải đâu, tôi ở đất nước này chẳng bao lâu, có thể làm bạn bè trong thời gian ngắn như thế dễ dàng rồi, phải cho rằng… có quan hệ kia chứ. Hơn nữa, tính Lee Yul thế nào cũng biết, cậu ta dễ dàng thay đổi tình .” Diệp Hân Đồng rất muốn phủi sạch mối quan hệ của mình với Lee Yul.


      “Thế còn và Tử Hiên sao? Cũng là quan hệ bạn bè ư?” Kim Lệ Châu cười hì hì, nhưng Diệp Hân Đồng cảm thấy ta như con dao bọc trong bông vải.


      Vừa rồi ta còn giữa nam nữ có tình bạn đơn thuần, nhanh như vậy chụp cho cái lồng.


      phải, tôi chỉ là cảnh vệ của ta.” Diệp Hân Đồng tránh né trả lời.


      “Tử Hiên rất thích chơi trò mập mờ với cảnh vệ, Yoon Jin là trong số đó, nhưng tôi cũng giận, bởi vì trong lòng Tử Hiên rất ràng, vợ tương lai của ấy là ai.” Kim Lệ Châu là cười hì hì.


      Thế ra là ta vội vã theo để ra oai với sao?


      “À, ừm, Điện hạ thích đùa chút, chỉ là…” tự nhiên tìm được lý do thoái thác. Lúng túng do dự chút rồi cười “Tính tình của ta chẳng mấy ai chịu được. Chỉ mong sớm sớm thoát khỏi ta.”


      Kim Lệ Châu kinh ngạc quan sát Diệp Hân Đồng. Khẽ nheo mắt lại.


      sao?” ta nghi ngờ hỏi lại, giọng điệu chút tin tưởng.


      “Cái gì mà với giả? Cá kẻ tính khí bốc đồng, quái đản, tính khí như con nít kia, lần nào cũng làm người khác tức muốn hộc máu.” Diệp Hân Đồng muốn tiếp tục buôn chuyện với Kim Lệ Châu, biết ta thử dò xét mình, chẳng ngu ngốc đến mức ấy.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng vào phòng vệ sinh, nhanh chóng ra, nhanh chóng rửa tay, thay vì mình đấu khẩu với Kim Lệ Châu, thà ở cùng với tất cả còn hơn.


      Diệp Hân Đồng quay lại bàn ăn.


      Lee Yul à Mặc Tử Hiên nhìn nhau, chẳng ai gì.


      Cái khí này làm người ta chết rét.


      “Ăn cơm cùng với hai người, tôi chắc chắn tiêu hóa nổi.” Diệp Hân Đồng trề môi ra .


      Mặc Tử Hiên lặng lẽ đá vào chân .


      “A” Diệp Hân Đồng phòng bị ngồi phệt xuống đất.


      nổi trận lôi đình đứng dậy “Đầu óc có bị bệnh đấy? Thần kinh”


      cái gì?” Ánh mắt nhất thời sắc lạnh khóa chặt hai con mắt của .


      , ở Hàn Quốc vốn đơn, bị phụ nữ chèn ép còn chưa tính, người trước giờ luôn chơi trò mập mờ với như Mặc Tử Hiên cũng bắt nạt .


      Diệp Hân Đồng cảm thấy uất ức.


      xin lỗi, tôi thực thể cùng ngồi ăn với loại người như được.” Diệp Hân Đồng cầm túi đứng lên.


      Lee Yul lập tức đuổi theo.


      “Lee Yul, cậu đuổi theo Diệp Hân Đồng với mục đích là kho báu chứ gì?” Mặc Tử Hiên lạnh lùng gọi Lee Yul lại.


      Lee Yul nghiêng người, nhưng quay đầu lại, vẫn tiếp tục đuổi theo ra ngoài.


      Mặc Tử Hiên lại quăng bộ lễ phục màu trắng lần nữa. Vô cùng tức giận.


      “Lễ phục tôi mua cho ì xèo chịu nhận, người khác đưa cho liền hớn hở cầm, cái gì là chỉ là bạn” Mặc Tử Hiên tức giận đứng lên, mặc kệ Kim Lệ Châu còn chưa ra ngoài, cũng đuổi theo ra bên ngoài.


      thấy bóng dáng cả Lee Yul lẫn Diệp Hân Đồng đâu cả.


      cầm điện thoại gọi cho Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng về hướng Hàn cung, thấy cuộc gọi của Mặc Tử Hiên, chút suy nghĩ liền cúp máy.


      Mặc Tử Hiên điên cuồng nổi giận, gọi lại.


      Diệp Hân Đồng tắt máy.


      “Sao vậy? Mọi người đều ở đây?” Kim Lệ Châu ra cửa .


      “Bây giờ phải về cung , tối mai đến đúng giờ, tiễn em về được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng tốt chút nào, cho xong.


      Kim Lệ Châu đứng ở cửa nhà hàng, ánh mắt tăm tối, tay nắm chặt, móng tay gắt gao găm vào da thịt cũng thấy đau.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 129: Nhìn Mối Quan Hệ



      Diệp Hân Đồng vừa về đến Hàn cung, Lee Yul cũng lái xe đến.


      “Diệp Hân Đồng” Cậu gọi Diệp Hân Đồng định vào cung.


      Diệp Hân Đồng quay đầu lại, hơi xấu hổ chờ Lee Yul tới.


      xin lỗi, Mặc Tử Hiên làm hỏng bữa ăn này rồi, kẻ đó thể lý lẽ được, lần sau, tôi nhất định mời.” Diệp Hân Đồng cảm thấy áy náy.


      Lee Yul cười nhạt.


      “Nếu bây giờ tôi muốn mời đến thăm Hàn cung, chắc là muốn rồi.” Lee Yul dò la.


      “Hả? Tâm tình tốt của tôi đều bị Mặc Tử Hiên phá hư rồi. là…” Diệp Hân Đồng có hàm ý từ chối.


      sao, chẳng phải từng ư, chúng ta là bạn bè, thực hi vọng có chuyện gì tâm cùng tôi, vui vẻ cũng tốt mà ưu sầu cũng được, chúng ta đều có thể chia sẻ.” Lee Yul vẻ thành khẩn.


      “Cảm ơn cậu, tôi biết rồi, nghĩ lại ở Hàn cung này Lee Yul chính là người bạn duy nhất của tôi.” Diệp Hân Đồng cười yếu ớt.


      “Vậy người bạn duy nhất này muốn hỏi số điện thoại của , có cho ?” Lee Yul cười rất vô hại.


      Diệp Hân Đồng hơi do dự, nhớ những lúc đối xử tốt với , lại ánh mắt thành khẩn lúc này, thể từ chối.


      cầm điện thoại ra, đưa cho Lee Yul.


      Lee Yuk bấm số di động của mình, gọi sang, sau đó trả lại, trông cầm điện thoại trong tay có vẻ quý trọng lạ thường.


      Diệp Hân Đồng nhận lấy điện thoại, lịch cảm ơn.


      Lee Yul cười sảng khoái rời .


      Diệp Hân Đồng quay lại phòng mình, trong bụng chưa có cái gì, cảm thấy hơi đói.


      nằm dài giường, nhìn khoảng trước mặt, tự nhiên ở đó xuất khuôn mặt tà ác của Mặc Tử Hiên.


      “Mặc Tử Hiên, thạt tồi tệ, tôi chưa từng gặp người nào tồi hơn , so với Vũ Văn Thành còn hư hỏng hơn cả trăm lần, tôi sao lại thích kẻ quái gở như .” lầu bầu lẩm bẩm.


      Bên ngoài có tiếng gõ cửa.


      Diệp Hân Đồng liếc cửa cái, nghe cái kiểu ra sức gõ cửa thế này dùng ngón chân cũng đoán được là ai.


      trùm chăn, thèm để ý đến tiếng gõ cửa như mưa to gió lớn kia.


      Đột nhiên, tiếng gõ ngừng lại.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc thò đầu ra, theo cá tính vô lại của phải gõ đến khi mở mới thôi, sao thế, nghĩ thông suốt rồi chăng?


      Diệp Hân Đồng để ý tới , cẩm quyển tiếng Hàn đầu giường nghiêm túc xem.


      “Tạch…” Mặc Tử Hiên cầm chìa khóa trong tay tới với nụ cười tà mị.


      Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nhìn , cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục xem sách.


      “Đừng tức giận nữa, nhận quà của Lee Yul nên cũng có thể tức giận mà.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.


      Diệp Hân Đồng hừ lạnh tiếng, lắc đầu, cũng thèm để ý, tiếp tục xem sách.


      “Đừng giận nữa mà. biết là nên cố ý làm em bị ngã, tình huống đó nổi giận với chút rồi tha thứ cho .” Mặc Tử Hiên tiếp tục cười nham nhở.


      Diệp Hân Đồng chẳng chẳng rằng, bỏ qua luôn.


      Mặc Tử Hiên giật lấy quyển sách của .


      Diệp Hân Đồng lườm cái, nằm vật xuống giường.


      Mặc Tử Hiên ngồi lên giường, kéo kéo áo “Thôi mà! Em biết tự nhiên thấy em và Lee Yul với nhau, tức giận đến thế nào ? Em còn nhận quà của , lại còn gây gổ với trước mặt , đảm bảo sau này bắt nạt em nữa.”


      Diệp Hân Đồng tiếp tục để ý, nhắm mắt giả vờ ngủ.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên hôn lên má cái.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trợn mắt. Ngồi dậy, dùng mu bàn tay thô lỗ lau mặt, càng thấy phiền phức hơn.


      “Mấy lời cam đoan, quyết định của cứ như đồ ăn thừa qua đêm, chẳng dùng được tí nào, ngoài việc khiến người ta đau bụng, chỉ có thể vứt .” liếc mắt .


      “Em muốn thế nào? để em vật ngã, như thế được ?” Mặc Tử Hiên lấy lòng.


      cần, là Điện hạ, thích gì làm nấy à? Là tôi nên lớn tiếng chuyện với , bây giờ xin hỏi Điện hạ, muốn tôi làm hay tiếp tục để cho tôi nghỉ?” Diệp Hân Đồng ràng tâm trạng vẫn chưa tốt.


      Chỉ có hiểu lòng mình, tức giận này có quá nhiều nguyên nhân, quá nhiều điều như ý.


      “Em nghỉ ngơi .” giọng bất đắc dĩ.


      “Thế mời ra ngoài, bây giờ là thời gian tự do của tôi, tôi muốn ngủ.” Diệp Hân Đồng nghiêm túc .


      Mặc Tử Hiên dừng chút.


      “Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện, xin lỗi, cảnh vệ Diệp, phải làm thêm giờ.”

      Chương 130: Nhìn Mối Quan Hệ (2)



      Phụt, nghe những lời vô lại như thế, Diệp Hân Đồng muốn hộc máu, rất muốn quát lên với Mặc Tử Hiên, chỉ muốn làm mụ đàn bà chanh chua chửi đổng kẻ cẩu huyết lâm đầu (đầu toàn máu chó) như .


      Mặc Tử Hiên chẳng thèm quan tâm chút nào đến tức giận của , đứng lên “ thôi, bây giờ tôi muốn ra ngoài.”


      Diệp Hân Đồng tức xanh cả mặt, đá tung chăn, mạnh mẽ xuống giường, phủi phẳng quần áo, đứng bên giường, quay mặt lại nhìn Mặc Tử Hiên với tâm tình bất mãn.


      Mặc Tử Hiên ra ngoài, Diệp Hân Đồng theo, mặt dài như bơm, câu cũng .


      Mặc Tử Hiên lên xe, ngồi vào ghế lái phụ, im lặng.


      Mặc Tử Hiên bằng tiếng Hàn đến trung tâm thương mại.


      Câu này Diệp Hân Đồng hiểu, liếc Mặc Tử Hiên cái, cười hì hì nhìn , ngoảnh chẳng thèm gì.


      Mặc Tử Hiên đến trung tâm thương mại, lượn qua lượn lại mấy gian dạ phục nữ.


      “Em thích kiểu nào?” Mặc Tử Hiên quay đầu hỏi Diệp Hân Đồng vẫn nghiêm mặt.


      Diệp Hân Đồng khoanh tay trước ngực, căn bản chẳng thèm nhìn .


      Mặc Tử Hiên quan sát dáng người Diệp Hân Đồng, tà mị với cửa hàng trưởng, “1.7m, mỗi kiểu lấy chiếc”


      Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn Mặc Tử Hiên.


      “Kể cả có mua tất cả, tôi cũng mặc.” Sắc mặt chẳng có chút hữu hảo nào.


      “Tùy em, dù sao cũng mua cho em, em mặc vứt hết .” Mặc Tử Hiên vẻ sao cả.


      Diệp Hân Đồng là bất lực đối với loại đàn ông như vậy, cười khổ, kẻ có tiền đều tiêu sài như vậy, đúng là phá gia.


      Diệp Hân Đồng tiện tay cầm chiếc váy màu đỏ trễ ngực “Lấy cái này .”


      Nụ cười mặt Mặc Tử Hiên rộng hẳn.


      “Phục vụ, gói cái này lại.” Mặc Tử Hiên khóa chặt mặt Diệp Hân Đồng .


      Diệp Hân Đồng lườm cái, muốn chuyện.


      Mặc Tử Hiên xách cái túi váy, trước.


      Diệp Hân Đồng vẫn sau.


      rẽ mấy chỗ, vào thang máy lên tầng 5, đây là tầng ăn uống.


      vào tiệm cơm, Diệp Hân Đồng do dự theo vào.


      Mặc Tử Hiên ngồi xuống, đứng sau lưng , ngồi.


      “Ngồi .” Mặc Tử Hiên cầm lấy thực đơn trong tay phục vụ.


      dám, tôi là cảnh vệ, dám vượt quyền.” Diệp Hân Đồng kiên cường , sắc mặt chẳng có lấy nét tốt.


      Mặc Tử Hiên cười, như thể phản ứng của đoán trước rồi.


      “Tôi lại mời em lần, ngồi xuống ăn , tôi đãi, ăn xong đừng tức giận nữa.” Mặc Tử Hiên nhìn cái bàn .


      “Tôi dám ăn cơm với điện hạ tôn quý” Diệp Hân Đồng châm chọc , nhìn chỗ khác.


      Mặc Tử Hiên lại vô thức mỉm cười, biết vì sao, kể cả phát cáu với , vẫn thấy vui vẻ, chỉ cần ở cùng với người đàn ông khác, còn thế nào cũng được.


      Mặc Tử Hiên lại cầm thực đơn lên “Canh cá triều đình, thả nhiều loại băm viên, oa, còn cá viên nữa? Nấu chung với đầu cá đến khi nhừ nhục, sau đó thêm ít gia vị, nhìn rất ngon.”


      Mặc Tử Hiên cố ý miêu tả từng loại đồ ăn.


      Diệp Hân Đồng vốn có tình lớn với các loại đồ ăn ngon, cái bụng đói của réo ầm ĩ.


      trợn mắt nhìn gáy Mặc Tử Hiên, giơ quả đấm lên, hận thể cho đấm ngất luôn.


      Phục vụ bưng thức ăn lên, Diệp Hân Đồng liếc cái, vừa nhìn thèm rồi.


      Món ăn khác lại được bưng lên, mùi thơm nức mũi.


      Diệp Hân Đồng đói cồn cào.


      Mặc Tử Hiên cũng thèm nhìn Diệp Hân Đồng lấy cái, ăn trước.


      “Ừm, ngon quá, nhà hàng này tệ, trách được lại buôn bán tốt như vậy.” Mặc Tử Hiên cố ý lẩm bẩm.


      Diệp Hân Đồng nhìn xung quanh bốn phía, chiều rồi mà chỗ này vẫn khá đông.


      sờ sờ bụng, đói quá.


      Có lẽ cũng vì buổi chiều, quá đông khách nên phục vụ lại bưng đồ ăn lên.


      Diệp Hân Đồng ngửi thấy mùi đó, bụng kháng nghị ùng ục.


      ra tôi cũng có thể lần nữa, chỉ càn người khác tức giận, có thể ăn cơm chung.” Mặc Tử Hiên vẫn thưởng thức món ăn.


      Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng , hơi do dự.


      phải vì tham lam mà ăn chung với . Mà là cảm thấy cần thiết phải giận dỗi làm gì, thể ngày nào cũng mang cái tâm trạng đó bảo vệ .


      Nếu có thể, hi vọng chung sống hòa bình đến khi kết thúc nhiệm vụ bảo về, từ đó cả đời cũng gặp nhau nữa.


      Diệp Hân Đồng ngồi xuống chỗ đối diện với , tự nhiên ăn đồ bàn.


      Đầu cũng thèm ngẩng lên, căn bản thèm liếc Mặc Tử Hiên cái.


      Mặc Tử Hiên cười nhìn , đột nhiên, đặt tay lên tay , nũng nịu: “Đừng giận nữa mà”


      Diệp Hân Đồng kéo tay về “Tôi giận, sao tôi dám tức giận”


      “Ắn xong bữa cơm này, em được nghỉ.” dịu dàng .


      Diệp Hân Đồng chẳng thèm để ý, chăm chú ăn.


      Ăn xong, tuân thủ thỏa thuận đưa về Nguyệt Hàng Hành cung.


      “Tối mai tham gia tiệc của Kim Lệ Châu, cho người dẫn em trang điểm, cùng được.” Ở xe, Mặc Tử Hiên suy tư .


      cần, tôi cảm thấy mặc đồng phục cảnh vệ là thích hợp rồi, cần phức tạp hóa vấn đề.”


      “Kim Lệ Châu mời toàn Hào Môn quý tộc, em mà mặc cảnh phục khiến người ta chăm chú châm chọc, Lee yul rất đúng.”


      “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Tiệc tùng của các là lắm, lại phiền toái chết được.” Diệp Hân Đồng còn kiên nhẫn.


      Vừa về đến Nguyệt Hàng Hành cung thấy chiếc hộp gói ghém rất đẹp đặt ở đại sảnh.


      Mặc Tử Hiên đến cầm lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn thượng cung “Ai mang cái này đến?”


      Hàn thượng cung cung kính “Cái này là đại nhân Lee Yul đưa tới cho cảnh vệ Diệp”


      Mặc Tử Hiên vứt cái hộp lên bàn, bực tức với Hàn thượng cung “Sau này Lee Yul mang cái gì đến cũng đừng có nhận, chỗ của tôi phải thùng rác.”


      Hàn thượng cung cúi đầu gì.


      Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Hân Đồng đổ chuông.


      Mặc Tử Hiên tức giận nhìn , số di động này chỉ mình nên biết mới phải.


      Mặc Tử Hiên lập tức theo ra ngoài.


      nhận được dạ phục chưa? Xem có thích ?” Lee Yul dịu dàng hỏi.


      “À, cái này thực ra cần, tôi có dạ phục rồi.” Diệp Hân Đồng lúng túng từ chối khéo.


      “Tôi cảm thấy cái này đặc biệt thích hợp với Diệp Hân Đồng . Mặc vào chắc chắn đẹp lắm.”


      mang đến đây rồi, Diệp Hân Đồng làm sao có thể từ chối nữa.


      Đột nhiên điện thoại bị Mặc Tử Hiên đằng sau cướp .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn giật lại.


      Mặc Tử Hiên đẩy người ra, cẩn thận chạm vào bộ ngực mềm mại của .


      Diệp Hân Đồng giận dữ quát: “ đây chỗ nào đấy?”


      Mặc Tử Hiên nhìn sang Diệp Hân Đồng, vào điện thoại “Dạ phục của ấy tôi mua, đồ của cậu tôi ném vào thúng rác rồi, về sau phiền cậu đừng xum xoe quanh người phụ nữ của tôi.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: Nhìn Mối Quan Hệ (3)



      Ai là phụ nữ của ! chuyện biết che đậy miệng.


      “Này, trả điện thoại cho tôi.” Diệp Hân Đồng quát.


      “Có phải phụ nữ của hay phải là đúng, mục đích của đối với ấy thế nào trong lòng biết , bây giờ tôi cho biết, tôi thích ấy, liên quan gì đến kho báu cả.” Lee Yul ung dung bình tĩnh, cười nhạt.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt “Cậu ấy bỏ qua Kim Lệ Châu? Bỏ qua Kim Lệ Châu tương đương với bỏ luôn ngôi vị hoàng đế.”


      Diệp Hân Đồng nghe được lời Mặc Tử Hiên cũng sửng sốt, đứng ở bên cạnh , nhíu chặt mày nhìn , vậy là có ý gì?”


      “Cái ngôi vị hoàng đế đó vốn chẳng có quan hệ gì với tôi, tôi có cố gắng hơn nữa cũng chỉ vô ích, thay vì như vậy, tìm ình người phụ nữ mình lòng , sống cuộc sống yên bình vui vủ.” Lee Yul nhã nhặn .


      Mặc Tử Hiên giận điên lên. cười lạnh giễu cợt: “Cậu quả chính là người mơ mộng viển vông, ấy thể nào thích cậu.”


      “Tôi tin là chân thành có thể khiến ấy cảm động, còn kẻ đào hoa như , cuối cùng lại ngồi lên ngôi hoàng đế, khiến vĩnh viễn giữ được ấy bên cạnh.”


      Diệp Hân Đồng biết Lee Yul gì, chỉ thấy Mặc Tử Hiên tắt máy.


      Nhưng phân tích những lời của Mặc Tử Hiên chẳng phải Lee Yul thích sao?


      Cái này sao có thể, dáng dấp bình thường, tính khí tốt, trừ có chút tinh thần trọng nghĩa chẳng còn gì nữa.


      Chắc người bọn họ phải . Diệp Hân Đồng cũng nên tự mình đa tình.


      vươn tay, giọng điệu tốt “Trả điện thoại cho tôi.”


      Mặc Tử Hiên giơ điện thoại của lên, tâm trạng rất tốt nhìn Diệp Hân Đồng tức giận chất vấn: “Ai cho phép em đưa số điện thoại cho Lee Yul?”


      “Điện thoại là của tôi, tôi thích cho ai cho.” Diệp Hân Đồng lườm cái, tức giận chém lại.


      Mặc Tử Hiên tránh qua làm Diệp Hân Đồng giật hụt.


      “Em chỉ cho làm bạn, cho động vào, cho ôm, thậm chí cho những lời mập mờ, đều là vì Lee Yul sao, em thích à?”


      quả là cố tình gây .


      Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn , từ chối vì biết chắc trở thành chồng người khác, từ chối vì trong lòng bắt đầu nảy sinh tình cảm, từ chối vì muốn để thích biến thành .


      Diệp Hân Đồng cười lạnh, ngờ lại cho là như thế, muốn nghĩ thế nào mặc kệ , có giải thích, phản bác cũng xong.


      Diệp Hân Đồng vươn tay, lạnh lùng “Trả điện thoại cho tôi.”


      “Bịch” Mặc Tử Hiên đập điện thoại xuống đất.


      Điện thoại rơi xuống nhưng vỡ, điện thoại bây giờ chất lượng cũng tốt ghê.


      Diệp Hân Đồng cũng chẳng sợ tức giận, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại.


      để kịp nhặt, Mặc Tử Hiên cầm lên, vẻ mặt tức giận : “Tối nay tôi mua điện thoại mới cho em.”


      Diệp Hân Đồng cười lạnh “ cần, được tự do chuyện, điện thoại có hay cũng chẳng khác gì nhau.”


      Mặc Tử Hiên tức giận nhét điện thoại vào tay “Nhưng tôi muốn bảo đảm có thể liên lạc được với em.”


      Diệp Hân Đồng lại hừ lạnh tiếng, gì, vào nhà.


      Mặc Tử Hiên bước nhanh túm lấy tay “Em còn chưa có thích hay ?”


      Diệp Hân Đồng lườm cái “Tôi nhớ từng hỏi câu tương tự. Câu trả lời vẫn thế, thích, người biết nghĩ cho người khác như thế sao khiến người ta thích cho được.”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, Diệp Hân Đồng hất tay ra, về phòng mình.


      Mặc Tử Hiên vô cùng phiền muộn, giơ tay lên nhìn thời gian rồi vào phòng mình.


      “Rầm” đóng mạnh cửa, mượn cái này trút giận trong lòng.


      tieuthutrieugia.wordpress


      Buổi tối ăn cơm, Mặc Tử Hiên thấy Diệp Hân Đồng, lạnh mặt hỏi Hàn thượng cung “Diệp Hân Đồng đâu?”


      “Cảnh vệ Diệp vẫn nghỉ trong phòng, sai người mang đến phòng ấy.”


      “Ừ” Mặc Tử Hiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nặng nề nghiêm túc nhìn ra được nghĩ gì.


      “Ngày mai là tiệc mừng tốt nghiệp của Kim Lệ Châu, tiệc mừng chuẩn bị xong chưa?” Cổ Phi hỏi Mặc Tử Hiên.


      “Rồi, lần trước ấy tìm được hạt trân châu ở biển, con tìm người làm dây chuyền, mai là lấy được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng có vẻ tốt trả lời.


      “Ta đặt hàng Cadillac cts-v coupe số lượng hạn chế (chạ biết là cái giề, nhưng cứ nghe đến từ số lượng hạn chế là thấy đắt rồi), sáng sớm mai đến, con mang đến cho Kim Lệ Châu luôn.”


      Mặc Tử Hiên nhàn nhạt nhìn Cổ Phi, trả lời, Cổ Phi tính toán gì trong lòng biết , chỉ có điều bây giờ rảnh để suy nghĩ.


      Sauk hi ăn cơm xong, trở về phòng mình, nhưng lại đứng trước cửa do dự hồi, quay sang phòng Diệp Hân Đồng, gõ cửa.


      Cửa khóa chặt.


      “Đừng tức giận nữa, ra ngoài ăn cơm tối .” Mặc Tử Hiên lại thỏa hiệp.


      Cửa vẫn đóng.


      “Em thích ai cũng được, Vũ Văn Thành cũng được, miễn phải là Lee Yul, vị trí của cậu ta sớm muộn cũng làm em bị tổn thương.” Mặc Tử Hiên phiền não vọng từ cửa vào.


      Diệp Hân Đồng đứng ở cửa, chảy nước mắt.


      Hẳn bảo thích ai cũng được, ràng thèm để ý đến , lúc trước với toàn lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng mập mờ, tất cả đều là trò đùa của , lòng cũng đừng đến trêu chọc chứ.


      Còn nữa, cái gì mà vị trí cuả Lee Yul làm tổn thương, ý là xứng chứ gì? Trong lòng , chỉ có Kim Lệ Châu người duy nhất đủ tư cách, cái gì cũng có.


      Nhờ việc che chở cho Yoon Jin, xác định , trong lòng chẳng là gì, chỉ là hạt đậu phộng lúc buồn chán mang ra giải trí, chỉ là chấm thể trèo lên bữa tiệc cao quý. Tự lý giải cho bản thân.


      Diệp Hân Đồng lau khô nước măt, muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa, cũng dao dộng, với Mặc Tử Hiên chẳng qua là quan hệ Điện hạ với Cảnh vệ mà thôi.

      Chương 132: Trò Chơi Nguy Hiểm



      Mặc Tử Hiên phiền não về phòng.


      Sáng sớm hôm sau lúc dậy Diệp Hân Đồng vẫn nhốt mình trong phòng.


      Mặc Tử Hiên lại đến cửa phòng , giơ tay lên nhưng gõ xuống.


      “Tôi ra ngoài đây, em hãy nghỉ ngơi , xế chiều tôi cho người tới đón.” Mặc Tử Hiên xong liền xoay người .


      Cả ngày hôm nay, Mặc Tử Hiên cứ có cảm giác lơ ngơ, mặc dù Kim Lệ Châu cười rất ngọt ngào, tâm trạng cũng chẳng có chút sáng sủa, luôn vô thức nghĩ đến tức giận của Diệp Hân Đồng, nhớ tới dáng vẻ buồn bã, nhớ lúc khóc.


      “Tử Hiên, cảm ơn tặng em món quà này, em rất thích.” Kim Lệ Châu vuốt ve cái vòng ngọc trai tay.


      Mặc Tử Hiên cười, trong lòng lại chẳng chút vui vẻ.


      “Xe thích ?” (À hóa ra cái phiên bản hạn chế kia là cái xe ợ)


      “Nhìn cái thấy tuyệt, chỉ cần là tặng em, em nhất định rất thích, tối nay em cũng lên rất nhiều tiết mục, vừa đúng dịp chơi với .” Kim Lệ Châu dịu dàng mỉm cười, ánh mắt tươi tắn long lanh.


      “Là những tiết mục gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      Kim Lệ Châu cười gì, dùng tay ve vãn khuỷu tay “Tối nay tổ chức tiệc ở viện khác, biệt viện ít người qua lại, tuyệt đối đặc sắc, rồi thấy.”


      ……………………………………..


      Mặc Tử Hiên giơ tay nhìn đồng hồ. Trong cung điện tới, Diệp Hân Đồng lên đường, nhìn thời gian cũng sắp đến rồi.


      Lee Yul cũng có vẻ chờ đợi Diệp Hân Đồng đến, ánh mắt trông ngóng ra ngoài cửa.


      “Oa. ấy xinh đẹp quá.”


      Đám đông bắt đầu xôn xao.


      Lee Yul nhìn lên sân khấu, Kim Lệ Châu mặc bộ lễ phục trễ ngực màu đỏ, mái tóc hơi quăn được xử lý càng thêm mềm mại, đầu đeo vương miện thể thân phận, như nàng công chúa chân chính, cao quý trang nhã lại vô cùng xinh đẹp.


      “Cảm ơn mọi người tham gia bữa tiệc.” cười ngọt ngào rồi dịu dàng tiếp “Bởi vì vẫn còn người chưa đến, mọi người cứ tự nhiên trước, tôi chuẩn bị rất nhiều tiết mục thú vị, bây giờ xin mời MC.”


      MC mặc lễ phục màu vàng bước ra, chuyên nghiệp những lời mở đầu, làm nóng khí cả hội trường.


      Tuy cuộc tụ họp bình thường nhưng đây là bữa tiệc vô cùng xa hoa, khác hẳn những cuộc tụ hội buôn bán khác, khách mời hầu hết là những người trẻ tuổi.


      Mặc Tử Hiên lại phiền não nhìn đồng hồ đeo tay, hướng mắt ra cửa.


      Kim Lệ Châu dịu dàng khoác vai ấy chắc sắp tới rồi nhỉ?”


      Biểu của Mặc Tử Hiên có chút xấu hổ, nhìn mặt Kim Lệ Châu, nhàng uống ngụm rượu trong tay “ biết”


      Kim Lệ Châu tựa đầu vai Mặc Tử Hiên, ánh mắt nhìn về phía Lee Yul vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, có chút thương cảm: “Em nghĩ xác định tình cảm của mình rồi, sau này để cho cảm thấy khó chịu.”


      “Tình cảm của em chắc chắn là ràng rồi, cần thiết như vậy, nhiều người đàn ông thích em, cũng thấy gánh nặng.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng cũng nhìn về phía Lee Yul .


      “Nhưng, em cũng hi vọng giống em làm tình cảm của mình, vui đùa với người phụ nữ khác em đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hi vọng người phụ nữ cuối cùng ở bên chỉ có em.” Kim Lệ Châu rất êm ái.


      Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên trầm trọng, tròng mắt thâm thúy kín như bưng, hơi nhíu mày “Vị trí đó vĩnh viễn vì em giữ lại. Em cần lo lắng.”


      “Nhưng bây giờ em lo lắng. Nếu chỉ vì vị trí đó, em lấy Lee Yul có thể tiện cả đôi đường, nhưng người em chỉ có , em bắt chỉ mình em, chỉ hi vọng người muốn ngoài em còn người phụ nữ nào khác.” Kim Lệ Châu cũng đưa mắt ra cửa.


      “Bên cạnh Yoon Jin, Đề Na, Ngô Mỹ Tuệ, Anger, Phác Mỹ Lệ, … em đều quan tâm, sau khi kết hôn, em muốn chơi cũng ngăn cản, nhưng có thể đồng ý với em, người phụ nữ nào khác ?” Kim Lệ Châu tiếp.


      Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt ra cửa, sâu xa, phức tạp “Ừ” thuận miệng trả lời.


      Đúng lúc này Diệp Hân Đồng bước vào, mặc chiếc váy trắng satanh đắt tiền, đằng trước đính pha lê vừa đủ ôm trọn bầu ngực tuyệt đẹp, qua hồi trang điểm từ xuống dưới khiến như biến thành xinh đẹp như tiên giáng trần, so sánh với tất cả phụ nữ ở đây, còn có phong độ hơn hẳn.”


      Mắt Mặc Tử Hiên phụt ra núi lửa tức giận.


      Chiếc váy mặc phải là của mua.


      Mặc Tử Hiên muốn ra, Kim Lệ Châu kéo tay , ngẩng đầu mỉm cười: “Quả nhiên người đẹp vì lụa, cảnh vệ Diệp ăn mặc thế này như biến thành người khác, cái giống duy nhất có lẽ là ánh mắt đơn thuần ngay thẳng.”


      “Ừ” Mặc Tử Hiên đồng ý đại.


      thôi, chúng ta chào hỏi, ấy lần này là khách quý của em, em hi vọng cả đời có thể hòa bình với ấy.” Kim Lệ Châu câu đôi nghĩa.


      Bọn họ tiến đến Lee Yul đứng trước mặt Diệp Hân Đồng.


      “Cám ơn .” Lee yul cười dịu dàng với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng hiểu ra sao.


      “Cái gì? Cảm giác lời cảm ơn của hơi nhiều.” Diệp Hân Đồng thả lỏng .


      “Lễ phục này mặc rất đẹp.” Lee Yul cười .


      “À? Cảm ơn con mắt của cậu Lee Yul, rất đẹp.” Diệp Hân Đồng khách khí trả lời.


      “Nhưng tôi cảm thấy màu đỏ thích hợp với em hơn, em vốn ngu ngốc rồi, còn mặc đồ trắng, em sợ người khác biết mình rất ngu ngốc sao?” Mặc Tử Hiên nhếch miệng vừa tới vừa , nụ cười mặc khinh khỉnh châm chọc.


      Diệp Hân Đồng liếc qua Mặc Tử Hiên cái, cũng bận tâm.


      thôi, Lee Yul” Diệp Hân Đồng .


      về phía giữa đại sảnh.


      Kim Lệ Châu đột nhiên ngăn trước mặt . Nụ cười ngọt ngào dịu dàng, cằm hơi nâng lên.


      “Cảm ơn có thể lộng lẫy đến đây. Hôm nay tôi sắp xếp số trò chơi, có lẽ là thích hợp với Diệp cảnh vệ.”


      “Được, những bữa tiệc của xã hội thượng lưu có ý nghĩa đối với tôi, tôi thích trò chơi hơn.”


      Diệp Hân Đồng vừa xong, Kim Lệ Châu quay sang sân khấu gật đầu với MC.


      “Các vị, sau đây chúng ta cùng chơi trò chơi mạo hiểm. Sau biệt thự này có mê cung, mọi người có thể phối hợp 2 người hoặc mình vào mê cung. Trong mê cung có thể có những người áo đen đột ngột nhảy ra, nếu bị họ bắt được đồng nghĩa với thua cuộc, người ra ngoài đầu tiên hoặc cặp đầu tiên ra nhận được quà tặng giá trị. Quà tặng chính là chiếc Cadillac số lượng có hạn.” MC tuyên bố.


      Mặc Tử Hiên cúi đầu nhìn Kim Lệ Châu “Chiếc Cadillac đó chẳng phải là chiếc đưa em sao?”


      Kim Lệ Châu ngọt ngào cười: “Em vốn định chuẩn bị quà tặng là sợi dây chuyền này, nhưng mà, đối với em nó rất đáng quý, chỉ là sợi dây chuyền bình thường, mà là vật kỷ niệm có ý nghĩa nhất giúp em biêt tình cảm của mình, cho nên, em đổi quà tặng.”


      Mặc Tử Hiên hừ lạnh cười, ánh mắt thay đổi sắc bén phức tạp. “Nếu em thích chiếc xe kia, có thể đổi cái khác cho em.”


      phải, em rất thích, phải dùng mồi dụ bằng đồ quý giá sợ mất em mới cố gắng hết mình” Kim Lệ Châu câu hai nghĩa.


      “Được rồi, để em an tâm, là người đầu tiên ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ là cái mê cung ấu trĩ mà thôi.”


      “Lần này, em muốn cùng tỷ thí, chúng ta là đối thủ, phải đồng đội.” Kim Lệ Châu tự tin .


      Kim Lệ Châu nở nụ cười kín đáo lần nữa nhìn về phía MC.


      “MC, dẫn mọi người ra hậu viện”


      Diệp Hân Đồng cùng Lee yul, Mặc Tử Hiên cũng tham gia, Kim Lệ Châu thoáng nở nụ cười hiểm, hôm nay có đầy đủ điều kiện để thiết kế bàn cờ.


      “Nếu ai muốn tham gia vui lòng ký tên, bên trong rất nguy hiểm, nếu xảy ra vấn đề an toàn, muốn chú thích là mọi người tự nguyện tham gia, có liên quan đến ai.” MC khi thấy mọi người chuẩn bị vào.


      Mặc Tử Hiên và Lee Yul cùng quay đầu nhìn Kim Lệ Châu, mặt nở nụ cười vô hại.


      Mặc Tử Hiên và Lee Yul lại liếc nhau cái, hai người đều có tâm riêng.


      “Diệp Hân Đồng, chúng ta chơi cùng nhau.” Lee Yul dịu dàng với Diệp Hân Đồng.


      cần, Lee Yul, chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu tôi ra ngoài trước, mời tôi ăn , nếu ra ngoài trước, tôi nợ hai bữa.” Diệp Hân Đồng vui vẻ .


      Mặc Tử Hiên nhìn hai bọn họ, trong lòng thể chấp nhận nổi. nắm chặt quả đấm, nỗi tức giận mơ hồ tồn tại giữa ngực, đột nhiên bùng phát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :