1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114: Mâu Thuẫn Gia Tăng, Núi Lửa Bùng Phát



      “Lee Yul, nhân lúc tôi có đây, cậu lại muốn bịa đặt sao?” Giọng Mặc Tử Hiên nhàn nhã ngạo mạn, tà mị cất lên.


      “Tôi bịa đật hay trong lòng biết .” Lee Yul hề tỏ ra yếu thế.


      Diệp Hân Đồng thấy sắc mặc cả hai người đều tốt, mặc dù là em sao họ có vẻ nóng nảy với nhau như vậy?


      Đúng lúc này, Kim Lệ Châu ngoi lên.


      leo lên đến nơi, cởi đồ lặn, nở nụ cười ung dung thanh lịch với Mặc Tử Hiên.


      “Lần này dưới biển em phát ra trò đùa.” Giọng Kim Lệ Châu du dương, hóa giải lúng túng.


      Diệp Hân Đồng lặng lẽ lùi khỏi nơi bọn họ đứng.


      “À? Trò đùa gì?” Mặc Tử Hiên tiếp lời , liếc Lee Yul cái.


      Kim Lệ Châu xòe hai tay, cầm viên trân châu trắng chừng 1cm, ngọt ngào cười với Mặc Tử Hiên “ xem, số em tệ, em dùng cái này làm thành dây chuyền, đeo cổ, kỷ niệm lần du lịch này.”


      ngụ ý điều gì đó.


      Lúc tạm dừng, mọi người lục tục lên thuyền, chốc lát đông đủ.


      Yoon Jin ngủ hết giấc trưa thuyền ra, vừa thấy viên trân châu tay Kim Lệ Châu tự nhiên nảy sinh lòng đố kỵ. nhìn sợi dây thừng đất, nảy sinh ý tưởng mờ ám.


      “Điện hạ.” ngọt ngào gọi, về phía Mặc Tử Hiên, qua chỗ dây thừng, cố ý mắc chân giả bộ vấp ngã lao về phía ta.


      Kim Lệ Châu đứng vững, nắm chặt trân châu, lùi về sau mấy bước, kéo dây thừng căng buồm, may mắn thoát nạn.


      Nhưng, Diệp Hân Đồng đứng đằng sau lại gặp họa, sợi dây thừng bắn lên làm giật mình, theo bản năng lùi lại, đúng lúc vấp phải sợi dây thừng, ngã văng xuống biển.


      Lee Yul nhanh tay nhanh mắt kéo Diệp Hân Đồng nhưng đủ lực cũng bị lôi luôn xuống nước.


      Mặc Tử Hiên cũng vội vàng nhảy xuống.


      Vừa rơi xuống nước, chân Mặc Tử Hiên co rút đau đớn, chìm xuống.


      quá nóng vội, quên mất mình bị thương, càng ra sức đạp, chân càng đau đớn.


      Diệp Hân Đồng vội bơi đến, giúp em nổi lên mặt nước.


      “Đau chân quá.” Mặc Tử Hiên ôm bả vai Diệp Hân Đồng kêu ầm lên.


      Diệp Hân Đồng cười cái “ còn tôi đần, chân bị thương mà cũng nhảy xuống làm gì, định cứu tôi hay gây thêm phiền toái cho tôi?”


      “Em là cảnh vệ của , cứu là trách nhiệm của em.”


      Diệp Hân Đồng cười, lôi đến chỗ thang cuốn.


      Yoon Jin áy náy tới kéo .


      Lee Yul ở mặt biển nhìn thấy tất cả, tâm tình tốt chút nào, cậu ghét phô trương của Mặc Tử Hiên.


      Mặt Kim Lệ Châu cũng tệ kém, ghen tị liếc nhìn Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng leo lên thuyền, quay lại kéo Lee Yul lên.


      Lee Yul kinh ngạc, định nắm lấy tay , Mặc Tử Hiên đột ngột lôi Diệp Hân Đồng .


      “Này, làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.


      “Em phải bôi thuốc giúp em, đều là lỗi của em.” la ầm lên, liếc mắt nhìn Lee Yul tự bò lên.


      Diệp Hân Đồng liếc nhìn chân , băng gạc ướt sượt, sâu trong đáy lòng có chút cảm động. vừa ngồi chồm hổm xuống, thả lỏng người.


      Yoon Jin cầm hòm thuốc tới.


      “Điện hạ, em giúp người bôi thuốc. Đó là lỗi của em.” Yoon Jin nũng nịu ngồi xổm xuống.


      Diệp Hân Đồng lập tức đứng dậy, về hướng khoang thuyền.


      Tâm trạng của Kim Lệ Châu rất phức tạp, và Diệp Hân Đồng bốn mắt nhìn nhau, biết vì sao, Diệp Hân Đồng lại có cảm giác áy náy khó giải thích với ta. Như thể có cảm giác xấu hổ của Tiểu Tam đối mặt với chính phòng, lập tức cúi đầu, thả ánh mắt vào cái chân của Mặc Tử Hiên.


      Băng gạc được tháo ra, mắt cá chân của vẫn sưng vù.


      Yoon Jin cẩn thận bôi thuốc rồi quấn băng khác.


      Thuyền nhổ neo, chạy , người thuyền mỗi người tâm trạng, có vui vẻ, có buồn bực, ghen tỵ có, xấu hổ cũng có, thậm chí cả mưu.


      Vừa về tới biệt thự, Diệp Hân Đồng nằm chết dí giường, mệt muốn lả , lấy cái hộp Lee Yul đưa từ dưới gối ra.


      Nhìn nó thở dài.


      “Bây giờ mình biết thế nào là củ khoai lang làm bỏng tay. Vật này, mình nên nhận, muốn trả lại sợ cái tính đa sầu đa cảm của . Aizz”

      Chương 115: Mâu Thuẫn Gia Tăng, Núi Lửa Bùng Phát (2)



      “Cộc cộc cộc” Có tiếng gõ cửa.


      Diệp Hân Đồng ném cái hộp giường, mệt mỏi bò xuống, lúc này còn ai tới tìm a!


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ ra mở cửa, lại thấy Kim Lệ Châu cười ngọt ngào đứng bên ngoài.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cảm thấy chẳng có gì để với ta.


      mời tôi vào sao?” Kim Lệ Châu cười hết sức thân thiện, lịch cao quý.


      “À” Diệp Hân Đồng lập tức cung kính nhường lối.


      Kim Lệ Châu vào nhà, liếc mắt cái thấy ngay cái hộp, mắt lóe lên tia tối tăm, cầm cái hộp lên, mở ra.


      Thấy viên hắc trân châu bên trong, tâm tình bất ổn, lộ ánh mắt ghen ghét. Nhưng rồi hít sâu hơi, ngụy trang bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng cái khuôn mặt này rất khó coi, bởi vì hô hấp của thể nào bình tĩnh được.


      “Cái dây chuyền này đẹp quá, là của Diệp Hân Đồng tiểu thư sao?” quay lưng về phía Diệp Hân Đồng hỏi, cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận.


      Sợi dây chuyền quý giá này nếu phải Mặc Tử Hiên là Lee Yul đưa, mà cả hai người đều là người đàn ông quan tâm, người , còn người nghĩ là vĩnh viễn .


      “Hả? À”


      “Pặp” Kim Lệ Châu đóng cái hộp, quay lại, nở nụ cười ưu nhã “Là thế này, thứ 6 tuần sau, có cuộc tụ tập ở nhà tôi, tôi muốn mời đến.”


      “Tôi ư? Tôi được, thứ 6 tuần sau tôi vẫn phải làm việc.”


      “Vậy chọn lúc phải làm việc .” Kim Lệ Châu tiếp tục nở nụ cười mê người.


      “Hả?” Diệp Hân Đồng rất nghi ngờ, có cảm giác đó là bữa tiệc Hồng Môn.


      “Ý tôi là muốn làm bạn với Diệp Hân Đồng tiểu thư, cho nên muốn tổ chức cuộc tụ tập, mời thêm vài người bạn của tôi cho đông vui.” Kim Lệ Châu giải thích.


      Làm bạn bè với ? Diệp Hân Đồng cảm thấy thể tin nổi.


      cần đâu, tôi là người Trung Quốc, chỉ đến Hàn Quốc làm nhiệm vụ thời gian rồi trở về, hơn nữa, chắc khó có cơ hội trở lại Hàn Quốc nữa, tấm lòng của tôi xin nhận.”


      Kim Lệ Châu quan sát Diệp Hân Đồng, này mặt ngoài trông ngu ngốc nhưng có vẻ phải như vậy.


      Kim Lệ Châu càng cười tươi hơn “Ý là tôi đủ tư cách làm bạn ư?”


      “Tôi có ý đó, Kim tiểu thư là lá ngọc cành vàng, tôi với tới.” Diệp Hân Đồng khiêm tốn .


      “Cộc cộc cộc.” Lại có tiếng gõ cửa.


      Diệp Hân Đồng căng thẳng trong lòn, muốn Kim Lệ Châu thấy Mặc Tử Hiên hay Lee Yul đến tìm , lúc này rất muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ.


      Kim Lệ Châu mắt đầy hận ý ra mở cửa.


      Yoon Jin nhìn Kim Lệ Châu kỳ quái sao ta lại ở đây. nhíu mày nhìn Diệp Hân Đồng vừa thở phào nhõm: “Chắc tôi nên


      Kim Lệ Châu thấy đó là Yoon Jin hận ý biến mất, ra khỏi phòng.


      “Sao ấy lại tìm đến ? Muốn hợp tác với chèn ép tôi sao?” Yoon Jin đứng ở cửa hỏi Diệp Hân Đồng.


      Lúc này Diệp Hân Đồng có cảm giác mình vô cùng bất lực, cuộc đấu tranh giữa những người phụ nữ này quá phức tạp.


      phải, là ấy định mời tôi đến cuộc họp mặt, nhưng tôi từ chối.” Diệp Hân Đồng quay vào thu xếp đồ đạc.


      “Đó là muốn lôi kéo đối phó với tôi. Tôi dễ dàng bỏ qua cho ta.” Yoon Jin phẫn hận nhìn hướng Kim Lệ Châu biến mất.


      Diệp Hân Đồng thể làm gì, họ chẳng qua muốn tranh giành Mặc Tử Hiên, muốn, lôi vào làm gì.


      Lúc ra, Kim Lệ Châu kép tay Mặc Tử Hiên vào xe, Yoon Jin cũng chen vào.


      Cái cục diện này, nên tránh.


      Diệp Hân Đồng chờ hai chiếc xe cao cấp chuyển bánh, xe của Lee Yul dừng trước mặt , cậu ta dịu dàng : “Lên


      Diệp Hân Đồng vẫn nhớ vừa rồi quên mình cứu , nhưng mà lên xe của , chỉ khiến cho quan hệ trở nên phức tạp. chỉ nhàng lễ phép gật đầu, nhưng đến chiếc xe phía sau, trèo lên.


      Mặc Tử Hiên ngừng nhìn qua gương chiếu hậu, cười vui vẻ, hài lòng với hành động của Diệp Hân Đồng.


      thanh thản dựa vào ghế nghỉ ngơi, mặc cho hai ả xe gầm gừ nhau.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 116: Mâu Thuẫn Gia Tăng, Núi Lửa Bùng Phát (3)



      Xe đưa Kim Lệ Châu về trước.


      “Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu từ ghế lái phụ quay đầu xuống gọi.


      Mặc Tử Hiên mở mắt, nhếch miệng cái nhạt toẹt, ánh mắt sâu hun hút, chờ Yoon Jin .


      “Người lấy Kim Lệ Châu ư? Vậy em làm thế nào?” Yoon Jin khóc nức nở, nước mắt lã chã rất sinh động.


      Mặc Tử Hiên trả lời, đáy mắt trở nên thâm trầm, như nghiền ngẫm vấn đề này.


      “Kim Lệ Châu trông thế, nhưng người đừng tưởng ấy là mẹ hiền vợ đảm, chờ sau khi kết hôn với người, tha cho em, cộng với thực lực của cha ấy, biết sau này em chết thế nào? Điện hạ, đừng lấy ấy được ?” Yoon Jin tiếp tục rất oan ức.


      “Về thôi.” Mặc Tử Hiên nhạt nhẽo , như thể cũng lo lắng vấn đề này, giọng điệu có vẻ nặng nề. Con ngươi sâu thẳm bị bịt kín bởi sắc thái bất đắc dĩ.


      “Điện hạ…” Yoon Jin vẫn tiếp tục thỉnh cầu.


      Mặc Tử Hiên giơ tay trái lên, ý bảo đừng nữa, nằm ghế, tiếp tục nhắm mắt.


      Lúc trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Diệp Hân Đồng cũng về trước.


      về phía phòng Diệp Hân Đồng, Hàn thượng cung ngăn trước mặt , cung kính : “Lý Trí vương rằng tối nay ăn tối ở Tử Hiên điện.”


      “Biết rồi.” Mặc Tử Hiên xong để ý tới ta, tiếp tục tới phòng Diệp Hân Đồng.


      “Cảnh vệ Diệp cùng đến đó.”


      Mặc Tử Hiên dừng bước, cau mày quay đầu lại “ ấy chắc đủ mệt rồi, cần trực. chuẩn bị chút gì ăn , chắc ấy đói rồi.”


      “Lần này Lý trí vương cầu cảnh vệ Diệp cùng dùng cơm.” Hàn thượng cung cung kính trả lời.


      “Tôi biết rồi, lát nữa tôi và ấy cùng .” Mặc Tử Hiên nghi ngời tới phòng Diệp Hân Đồng.


      Lý trí vương vì sao muốn mời Diệp Hân Đồng ra mặt, bữa tiệc này có sóng gió gì, chẳng lẽ kẻ nào lợi dụng chuyện Lee Yul bị hại ra bàn tán, có linh cảm lành.


      đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng mở được ra.


      Hơi buồn bực, gõ cửa phòng Diệp Hân Đồng.


      “Này, ở nhà cần thiết phải khóa cửa ? Đề phòng ai? Yên tâm, chân bị thương, phải là đối thủ của em, mở cửa nhanh.”


      Diệp Hân Đồng mở cửa.


      Mặc Tử Hiên thấy trong khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc rối tung cùng với bộ đồ ngủ rộng thùng thình.


      “Quát cái gì thế? Tôi ngủ đấy.” xong, Diệp Hân Đồng chút hình tượng ngáp cái, để vào, nằm lại lên giường, nhắm mắt.”


      Mặc Tử Hiên thấy cái, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn.


      kéo tay “Này, đừng ngủ nữa, sửa sang chút , tối nay Lý trí vương mời em ăn cơm.”


      Diệp Hân Đồng lập tức mở mắt kinh ngạc kêu lên: “Lý trí vương mời tôi ăn cơm? Vì sao?”


      cũng lắm, có lẽ liên quan đến chuyện dũng cứu Lee Yul, cũng có thể là chuyện lần trước của em, quy củ trong Hoàng thất rất nhiều, nhìn bộ dạng lười biếng của em kìa, còn ? Mau dậy .”


      “À, có thể được ? Lý trí vương của các cũng kinh khủng như Vũ Văn Thành vậy.” Diệp Hân Đồng uất ức phiền não.


      Mặc Tử Hiên dùng tay chặn miệng , sắc mặt trở nên nặng nề, nghiêm túc “Những lời như thế được , cẩn thận tai vách mạch rừng, biết đâu lại bị kẻ nào đó bụng dạ khó lường truyền đến tai Lý Trí vương.”


      Diệp Hân Đồng lại lần nữa nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của , thoáng cảm giác rung động trong lòng.


      “Ừ, tôi biết rồi. ra ngoài trước , tôi thay quần áo ngay.”


      Mặc Tử Hiên đặc biệt thích dáng vẻ khéo léo của , nở nụ cười, ánh mất long lanh lóe ra ánh sáng rực rỡ.


      Diệp Hân Đồng lườm cái “Cười cái gì mà cười, khó hiểu.”


      xuống khỏi giường, dùng nước lạnh té lên mặt rồi tự nhiên chải đầu.


      Mặc Tử Hiên đứng ở cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực quan sát . Đột nhiên như nghĩ đến cái gì hỏi: “Quần áo mua cho em ở Trung Quốc, em có mang theo ?”


      “Hả?Có” Diệp Hân Đồng gật đầu.


      “Đồ trang sức nữa”


      “Ừm, tối nay có phải đeo cái đó ? Nặng chết!” thờ ơ.


      “Thôi, chúng ta ra ngoài mua sắm chút .” gì kéo tay .


      “Này, làm ơn , để tôi mặc đồ ngủ mua sắm hay sao? Với lại, cần đâu, chỉ là bữa cơm, tôi chỉ là thân phận cảnh vệ, xuất với bộ dạng rườm rà quá, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.” Diệp Hân Đồng nghi vấn.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, có ý muốn bị chế nhạo, nghe cảm thấy có lý, là cảnh vệ mà trang phục cao quý quá quả thực thích hợp.


      “Được rồi, em thay quần áo , ra cửa chờ em.”

      Chương 117: Mâu Thuẫn Gia Tăng, Núi Lửa Bùng Phát (4)



      Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên đến Tử Hiên điện.


      Lý Trí vương cười tán gẫu với Thái Hậu. bàn ăn, Kim Lệ Châu cũng đến, bọn họ ai cũng trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy.


      Mặc Tử Hiên chào Lý trí vương rồi ngồi xuống, họ ngồi bên cạnh Kim Lệ Châu, đối diện Lee Yul.


      “Khụ khụ” Sắc mặc Lee Yul được tốt, liên tục ho khan.


      “Xem ra chơi 2 ngày, ngờ điện hạ của chúng ta ngã bệnh rồi sao.” Thái Hậu quan tâm hỏi. Bà tiếng Hàn, Diệp Hân Đồng hiểu gì, ngồi nghiêm chỉnh, lên tiếng.


      “Nhưng con thấy rất ý nghĩa. Cảm ơn Mặc Tử Hiên tổ chức cuộc vui này.” Lee Yul ho xong, bằng tiếng Trung.


      “À, xem ra chỉ có ta biết chơi rất lý thú.” Thái hậu rất có hứng bằng tiếng Trung.


      Mỗi lúc như thế này, Diệp Hân Đồng đặc biệt cảm ơn Lee Yul, hiểu bọn họ gì, khiến rơi vào cảnh túng lúng và nhàm chán.


      mỉm cười với Lee Yul, cậu ta lại nhịn được tiếp tục ho.


      ho là vì rơi xuống biển với sao? Diệp Hân Đồng nghe tiếng ho đơn của hắng có chút đau lòng.


      Đỡ chút, Lee Yul lại mỉm cười với Thái Hậu: “Ở cuộc du lịch ngắn này, con cảm thấy lòng người rất đáng quý, chút tình cảm tốt đẹp khiến con bớt cảm thấy đơn.”


      Nghe thấy hai chữ đơn, sắc mặt Lý Trí vương được tốt lắm.


      Diệp Hân Đồng cúi đầu? sao? có chút thụ sủng nhược kinh (được quý quá phát sợ). Nhưng giải thích có vẻ kỳ cục.


      “Ha ha ha, Lee Yul tìm được tình sao?” Thái Hậu nghi ngờ nở nụ cười hiền hậu.


      Phụt, Diệp Hân Đồng thiếu chút nữa hộc máu.


      “Là tình bạn ạ!” Diệp Hân Đồng kích động .


      Tất cả mọi người nhìn Diệp Hân Đồng, tự nhiên có vẻ đường đột, Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tức giận và mang ý cảnh cáo.


      Bộ dạng đó của làm giật mình, chỉ câu, có cần thiết phải nghiêm trọng đến thế ?


      Thôi im miệng . Diệp Hân Đồng lúng túng cúi đầu, loại tiệc tùng thế này chỉ tổ làm người ta đau dạ dày.


      Lee Yul dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng tiếp: “Người kia có thể chủ động tiếp nhận người đơn như con, ngần ngại nhận quà tặng của con, để ý người khác nghĩ gì đến gần con, luôn đồng cảm khi tiếp xúc với con, trong lúc nguy cấp càng để ý đến an nguy của bản thân mà cứu con, khiến con có cảm giác được coi trọng, được quan tâm như thế, sau hai mươi mấy năm, cuối cùng con biết được cái gì là quý giá.”


      càng , sắc mặt Mặc Tử Hiên càng tệ, thở phì phò nhìn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng cảm thấy cái ánh mắt nóng rẫy kia sắp nướng cháy , len lén liếc nhìn Lee Yul, nào có tốt như vậy, như thể vĩ đại lắm.


      “khụ khụ” Lee Yul xong tiếp tục ho.


      “Đứa bé của ta trưởng thành rồi. Ta sơ sót, với số tuổi của con, đáng lẽ ta nên sắp đặt chuyện hôn rồi.” Lý trí vương đột nhiên nghiêm trọng.


      Thái Hậu cũng gật đầu.


      “Con cần. Con chấp nhận bất kỳ hôn nào mà Hoàng thất sắp đặt, trong Hàn cung vắng lạnh đủ phiền muộn rồi, nếu hôn nhân cũng bị định đoạt, Hàn cung chẳng còn lý do gì để giữ con lại nữa.” Lee Yul ưu thương thẳng thắn .


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Lee Yul, quá kích động rồi, vì tình tự do mà bác bỏ ngay trước mặt Lý Trí vương, Diệp Hân Đồng thích thú với bộ dạng kiên quyết đó của , dũng khí này hoàn toàn ngược với bề ngoài của .


      hay quá.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười, khẽ tru mỏ reo lên.


      “Á” Vừa tru xong chân bị Mặc Tử Hiên đạp mạng ột phát, trong khí nặng nề phát ra tiếng kêu to.


      lên tiếng để giảm bớt xấu hổ.


      Khi tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt kỳ quái, Lee Yul đột nhiên vui vẻ cười, tiếp “Ở đâu có ở đó ngột ngạt, có năng lực biến mục nát thành thần kỳ. Luôn khiến cho người ta phải cười.”


      Thái Hậu nghi ngờ hỏi tiếp: “Vậy ý con là cái người đến gần con, quan tâm đến con, thương cảm con là cảnh vệ Diệp hả?”


      Diệp Hân Đồng kinh hoàng, thích bị chú ý nhé. nóng vội giải thích: “ phải, phải tôi ạ, tôi làm tất cả chỉ là trách nhiệm của cảnh vệ thôi.”


      Thái Hậu càng thêm nghi ngờ, nhìn Lý Trí vương thâm trầm. Hai người liếc nhau cái, ý vị sâu xa.


      “Khụ khụ khụ” Lee Yul lại bắt đầu ho.


      “Con ở trong chuyến này cũng rất có cảm xúc.” Kim Lệ Châu đột nhiên lên tiếng thu hút tầm mắt của mọi người.


      “Con xem nào.” Thái hậu rất có hứng thú, người lớn tuổi thường cảm thấy nhàn chán, lúc tụ hội thích trò bát quái.


      Kim Lệ Châu dịu dàng cười tiếng, ngọt ngào khéo léo.


      “Trong chuyến du lịch này con rốt cuộc hiểu ra vấn đề mà trước đó rất đau đầu, lòng người khi rời xa, thể nào cân nhắc, có những thứ thể cầu toàn, nếu nghĩ thoáng chút, buông bỏ có lẽ được nhiều hơn.”


      rất chung chung, nhưng người hiểu nội tình biết chuyện giữa với Lee Yul, xem ra hoàn toàn muốn rời bỏ Lee Yul rồi.


      Thái Hậu cái hiểu cái , đưa mắt nhìn Mặc Tử Hiên, cười : “Lần này con tổ chức, con lại bị thương nặng nhất, rốt cuộc có cảm xúc thế nào?”


      Mặc Tử Hiên cười tà mị, dùng giọng vui vẻ nhõm : “Bà ngoại, con thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (thân thể để nơi, đầu óc để nẻo), luôn nghĩ sao bà ngoại có tới cho nên mới bị trật chân.


      “Ha ha ha ha” tinh nghịch của làm Thái Hậu cười ngớt “Vậy có tin đồi gì thú vị ?”


      “Tin đồn thú vị ạ? Có người tự mình đa tình, có người lại có chút thiện cảm, cũng có người có chút nhớ nhung mơ mộng, rốt cuộc con được xem cả vở tuồng, hôm nào đến với bà ngoại, ở đây tiện.” Mặc Tử Hiên cười hì hì đùa cợt.


      “Ha ha ha, được, ăn cơm thôi.” Thái Hậu vừa , từng món ăn lần lượt được bê lên.


      Cuối cùng cũng được ăn, Diệp Hân Đồng đói muốn chết ròi.


      ra lần này con còn có thỉnh cầu hơi đặc biệt” Kim Lệ Châu dịu dàng .


      Diệp Hân Đồng nhìn , đến lúc ăn rồi vẫn còn , mấy người này thấy đói à?


      .” Lý trí vương hiền hậu gật đầu.


      Diệp Hân Đồng mặc kệ họ làm ra vẻ nho nhã, cứ ăn .


      “Lần này du lịch, con phát người rất thú vị, con muốn làm bạn của ấy, thứ sáu tới con có tổ chức buổi tụ họp, con hi vọng ấy tới tham gia.”


      Diệp Hân Đồng nhìn lại Kim Lệ Châu, ta muốn gì đây? Nghĩ làm thế đến buổi tụ tập này sao? cũng cảm thấy có thể có quan hệ như vậy với ta.


      “Con cảnh vệ Diệp sao?” Thái Hậu kinh ngạc .


      “Vâng, con rất có thành ý muốn mời, ngày đó Lee Yul, Mặc Tử Hiên cũng đến, chính là ăn mừng con tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật điện ảnh”


      cần phải cố ý mời, ấy là cảnh vệ của , tiệc chúc mừng em nhất định tham gia, ấy cũng đến cùng thôi.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười kỳ quái, có chút hả hê cảnh cáo Kim Lệ Châu.


      Kim Lệ Châu cúi đầu cười yếu ớt, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt, móng tay bập cả vào thịt.


      Yoon Jin cười hì hì ăn cơm, chờ đợi xem kịch vui.


      đường trở về, Diệp Hân Đồng ngồi ở ghế lái phụ, Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên ngồi đằng sau, hai người đều gì, sắc mặt cũng tệ, như thể có khoảng cách giữa nam với nữ.


      Diệp Hân Đồng nhìn họ qua gương chiếu hậu, cái khí lạnh đến rùng mình khiến cũng cảm thấy rét.


      thuận tay tăng nhiệt độ trong xe.


      Đến nhà Kim Lệ Châu, xuống xe, chẳng chẳng rằng thẳng, cũng thèm quay đầu lại, bộ dạng có thể thấy là tức giận mà .


      Mặc Tử Hiên cũng chẳng gì, với lái xe thẳng về Nguyệt Hàng Hành cung.


      Vừa về đến cung, Mặc Tử Hiên liền xoay người, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay ra “Đưa quà Lee Yul cho ra đây.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 116: Mâu Thuẫn Gia Tăng, Núi Lửa Bùng Phát (3)



      Xe đưa Kim Lệ Châu về trước.


      “Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu từ ghế lái phụ quay đầu xuống gọi.


      Mặc Tử Hiên mở mắt, nhếch miệng cái nhạt toẹt, ánh mắt sâu hun hút, chờ Yoon Jin .


      “Người lấy Kim Lệ Châu ư? Vậy em làm thế nào?” Yoon Jin khóc nức nở, nước mắt lã chã rất sinh động.


      Mặc Tử Hiên trả lời, đáy mắt trở nên thâm trầm, như nghiền ngẫm vấn đề này.


      “Kim Lệ Châu trông thế, nhưng người đừng tưởng ấy là mẹ hiền vợ đảm, chờ sau khi kết hôn với người, tha cho em, cộng với thực lực của cha ấy, biết sau này em chết thế nào? Điện hạ, đừng lấy ấy được ?” Yoon Jin tiếp tục rất oan ức.


      “Về thôi.” Mặc Tử Hiên nhạt nhẽo , như thể cũng lo lắng vấn đề này, giọng điệu có vẻ nặng nề. Con ngươi sâu thẳm bị bịt kín bởi sắc thái bất đắc dĩ.


      “Điện hạ…” Yoon Jin vẫn tiếp tục thỉnh cầu.


      Mặc Tử Hiên giơ tay trái lên, ý bảo đừng nữa, nằm ghế, tiếp tục nhắm mắt.


      Lúc trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Diệp Hân Đồng cũng về trước.


      về phía phòng Diệp Hân Đồng, Hàn thượng cung ngăn trước mặt , cung kính : “Lý Trí vương rằng tối nay ăn tối ở Tử Hiên điện.”


      “Biết rồi.” Mặc Tử Hiên xong để ý tới ta, tiếp tục tới phòng Diệp Hân Đồng.


      “Cảnh vệ Diệp cùng đến đó.”


      Mặc Tử Hiên dừng bước, cau mày quay đầu lại “ ấy chắc đủ mệt rồi, cần trực. chuẩn bị chút gì ăn , chắc ấy đói rồi.”


      “Lần này Lý trí vương cầu cảnh vệ Diệp cùng dùng cơm.” Hàn thượng cung cung kính trả lời.


      “Tôi biết rồi, lát nữa tôi và ấy cùng .” Mặc Tử Hiên nghi ngời tới phòng Diệp Hân Đồng.


      Lý trí vương vì sao muốn mời Diệp Hân Đồng ra mặt, bữa tiệc này có sóng gió gì, chẳng lẽ kẻ nào lợi dụng chuyện Lee Yul bị hại ra bàn tán, có linh cảm lành.


      đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng mở được ra.


      Hơi buồn bực, gõ cửa phòng Diệp Hân Đồng.


      “Này, ở nhà cần thiết phải khóa cửa ? Đề phòng ai? Yên tâm, chân bị thương, phải là đối thủ của em, mở cửa nhanh.”


      Diệp Hân Đồng mở cửa.


      Mặc Tử Hiên thấy trong khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc rối tung cùng với bộ đồ ngủ rộng thùng thình.


      “Quát cái gì thế? Tôi ngủ đấy.” xong, Diệp Hân Đồng chút hình tượng ngáp cái, để vào, nằm lại lên giường, nhắm mắt.”


      Mặc Tử Hiên thấy cái, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn.


      kéo tay “Này, đừng ngủ nữa, sửa sang chút , tối nay Lý trí vương mời em ăn cơm.”


      Diệp Hân Đồng lập tức mở mắt kinh ngạc kêu lên: “Lý trí vương mời tôi ăn cơm? Vì sao?”


      cũng lắm, có lẽ liên quan đến chuyện dũng cứu Lee Yul, cũng có thể là chuyện lần trước của em, quy củ trong Hoàng thất rất nhiều, nhìn bộ dạng lười biếng của em kìa, còn ? Mau dậy .”


      “À, có thể được ? Lý trí vương của các cũng kinh khủng như Vũ Văn Thành vậy.” Diệp Hân Đồng uất ức phiền não.


      Mặc Tử Hiên dùng tay chặn miệng , sắc mặt trở nên nặng nề, nghiêm túc “Những lời như thế được , cẩn thận tai vách mạch rừng, biết đâu lại bị kẻ nào đó bụng dạ khó lường truyền đến tai Lý Trí vương.”


      Diệp Hân Đồng lại lần nữa nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của , thoáng cảm giác rung động trong lòng.


      “Ừ, tôi biết rồi. ra ngoài trước , tôi thay quần áo ngay.”


      Mặc Tử Hiên đặc biệt thích dáng vẻ khéo léo của , nở nụ cười, ánh mất long lanh lóe ra ánh sáng rực rỡ.


      Diệp Hân Đồng lườm cái “Cười cái gì mà cười, khó hiểu.”


      xuống khỏi giường, dùng nước lạnh té lên mặt rồi tự nhiên chải đầu.


      Mặc Tử Hiên đứng ở cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực quan sát . Đột nhiên như nghĩ đến cái gì hỏi: “Quần áo mua cho em ở Trung Quốc, em có mang theo ?”


      “Hả?Có” Diệp Hân Đồng gật đầu.


      “Đồ trang sức nữa”


      “Ừm, tối nay có phải đeo cái đó ? Nặng chết!” thờ ơ.


      “Thôi, chúng ta ra ngoài mua sắm chút .” gì kéo tay .


      “Này, làm ơn , để tôi mặc đồ ngủ mua sắm hay sao? Với lại, cần đâu, chỉ là bữa cơm, tôi chỉ là thân phận cảnh vệ, xuất với bộ dạng rườm rà quá, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.” Diệp Hân Đồng nghi vấn.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, có ý muốn bị chế nhạo, nghe cảm thấy có lý, là cảnh vệ mà trang phục cao quý quá quả thực thích hợp.


      “Được rồi, em thay quần áo , ra cửa chờ em.”

      Chương 117: Mâu Thuẫn Gia Tăng, Núi Lửa Bùng Phát (4)



      Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên đến Tử Hiên điện.


      Lý Trí vương cười tán gẫu với Thái Hậu. bàn ăn, Kim Lệ Châu cũng đến, bọn họ ai cũng trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy.


      Mặc Tử Hiên chào Lý trí vương rồi ngồi xuống, họ ngồi bên cạnh Kim Lệ Châu, đối diện Lee Yul.


      “Khụ khụ” Sắc mặc Lee Yul được tốt, liên tục ho khan.


      “Xem ra chơi 2 ngày, ngờ điện hạ của chúng ta ngã bệnh rồi sao.” Thái Hậu quan tâm hỏi. Bà tiếng Hàn, Diệp Hân Đồng hiểu gì, ngồi nghiêm chỉnh, lên tiếng.


      “Nhưng con thấy rất ý nghĩa. Cảm ơn Mặc Tử Hiên tổ chức cuộc vui này.” Lee Yul ho xong, bằng tiếng Trung.


      “À, xem ra chỉ có ta biết chơi rất lý thú.” Thái hậu rất có hứng bằng tiếng Trung.


      Mỗi lúc như thế này, Diệp Hân Đồng đặc biệt cảm ơn Lee Yul, hiểu bọn họ gì, khiến rơi vào cảnh túng lúng và nhàm chán.


      mỉm cười với Lee Yul, cậu ta lại nhịn được tiếp tục ho.


      ho là vì rơi xuống biển với sao? Diệp Hân Đồng nghe tiếng ho đơn của hắng có chút đau lòng.


      Đỡ chút, Lee Yul lại mỉm cười với Thái Hậu: “Ở cuộc du lịch ngắn này, con cảm thấy lòng người rất đáng quý, chút tình cảm tốt đẹp khiến con bớt cảm thấy đơn.”


      Nghe thấy hai chữ đơn, sắc mặt Lý Trí vương được tốt lắm.


      Diệp Hân Đồng cúi đầu? sao? có chút thụ sủng nhược kinh (được quý quá phát sợ). Nhưng giải thích có vẻ kỳ cục.


      “Ha ha ha, Lee Yul tìm được tình sao?” Thái Hậu nghi ngờ nở nụ cười hiền hậu.


      Phụt, Diệp Hân Đồng thiếu chút nữa hộc máu.


      “Là tình bạn ạ!” Diệp Hân Đồng kích động .


      Tất cả mọi người nhìn Diệp Hân Đồng, tự nhiên có vẻ đường đột, Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tức giận và mang ý cảnh cáo.


      Bộ dạng đó của làm giật mình, chỉ câu, có cần thiết phải nghiêm trọng đến thế ?


      Thôi im miệng . Diệp Hân Đồng lúng túng cúi đầu, loại tiệc tùng thế này chỉ tổ làm người ta đau dạ dày.


      Lee Yul dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng tiếp: “Người kia có thể chủ động tiếp nhận người đơn như con, ngần ngại nhận quà tặng của con, để ý người khác nghĩ gì đến gần con, luôn đồng cảm khi tiếp xúc với con, trong lúc nguy cấp càng để ý đến an nguy của bản thân mà cứu con, khiến con có cảm giác được coi trọng, được quan tâm như thế, sau hai mươi mấy năm, cuối cùng con biết được cái gì là quý giá.”


      càng , sắc mặt Mặc Tử Hiên càng tệ, thở phì phò nhìn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng cảm thấy cái ánh mắt nóng rẫy kia sắp nướng cháy , len lén liếc nhìn Lee Yul, nào có tốt như vậy, như thể vĩ đại lắm.


      “khụ khụ” Lee Yul xong tiếp tục ho.


      “Đứa bé của ta trưởng thành rồi. Ta sơ sót, với số tuổi của con, đáng lẽ ta nên sắp đặt chuyện hôn rồi.” Lý trí vương đột nhiên nghiêm trọng.


      Thái Hậu cũng gật đầu.


      “Con cần. Con chấp nhận bất kỳ hôn nào mà Hoàng thất sắp đặt, trong Hàn cung vắng lạnh đủ phiền muộn rồi, nếu hôn nhân cũng bị định đoạt, Hàn cung chẳng còn lý do gì để giữ con lại nữa.” Lee Yul ưu thương thẳng thắn .


      Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Lee Yul, quá kích động rồi, vì tình tự do mà bác bỏ ngay trước mặt Lý Trí vương, Diệp Hân Đồng thích thú với bộ dạng kiên quyết đó của , dũng khí này hoàn toàn ngược với bề ngoài của .


      hay quá.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười, khẽ tru mỏ reo lên.


      “Á” Vừa tru xong chân bị Mặc Tử Hiên đạp mạng ột phát, trong khí nặng nề phát ra tiếng kêu to.


      lên tiếng để giảm bớt xấu hổ.


      Khi tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt kỳ quái, Lee Yul đột nhiên vui vẻ cười, tiếp “Ở đâu có ở đó ngột ngạt, có năng lực biến mục nát thành thần kỳ. Luôn khiến cho người ta phải cười.”


      Thái Hậu nghi ngờ hỏi tiếp: “Vậy ý con là cái người đến gần con, quan tâm đến con, thương cảm con là cảnh vệ Diệp hả?”


      Diệp Hân Đồng kinh hoàng, thích bị chú ý nhé. nóng vội giải thích: “ phải, phải tôi ạ, tôi làm tất cả chỉ là trách nhiệm của cảnh vệ thôi.”


      Thái Hậu càng thêm nghi ngờ, nhìn Lý Trí vương thâm trầm. Hai người liếc nhau cái, ý vị sâu xa.


      “Khụ khụ khụ” Lee Yul lại bắt đầu ho.


      “Con ở trong chuyến này cũng rất có cảm xúc.” Kim Lệ Châu đột nhiên lên tiếng thu hút tầm mắt của mọi người.


      “Con xem nào.” Thái hậu rất có hứng thú, người lớn tuổi thường cảm thấy nhàn chán, lúc tụ hội thích trò bát quái.


      Kim Lệ Châu dịu dàng cười tiếng, ngọt ngào khéo léo.


      “Trong chuyến du lịch này con rốt cuộc hiểu ra vấn đề mà trước đó rất đau đầu, lòng người khi rời xa, thể nào cân nhắc, có những thứ thể cầu toàn, nếu nghĩ thoáng chút, buông bỏ có lẽ được nhiều hơn.”


      rất chung chung, nhưng người hiểu nội tình biết chuyện giữa với Lee Yul, xem ra hoàn toàn muốn rời bỏ Lee Yul rồi.


      Thái Hậu cái hiểu cái , đưa mắt nhìn Mặc Tử Hiên, cười : “Lần này con tổ chức, con lại bị thương nặng nhất, rốt cuộc có cảm xúc thế nào?”


      Mặc Tử Hiên cười tà mị, dùng giọng vui vẻ nhõm : “Bà ngoại, con thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (thân thể để nơi, đầu óc để nẻo), luôn nghĩ sao bà ngoại có tới cho nên mới bị trật chân.


      “Ha ha ha ha” tinh nghịch của làm Thái Hậu cười ngớt “Vậy có tin đồi gì thú vị ?”


      “Tin đồn thú vị ạ? Có người tự mình đa tình, có người lại có chút thiện cảm, cũng có người có chút nhớ nhung mơ mộng, rốt cuộc con được xem cả vở tuồng, hôm nào đến với bà ngoại, ở đây tiện.” Mặc Tử Hiên cười hì hì đùa cợt.


      “Ha ha ha, được, ăn cơm thôi.” Thái Hậu vừa , từng món ăn lần lượt được bê lên.


      Cuối cùng cũng được ăn, Diệp Hân Đồng đói muốn chết ròi.


      ra lần này con còn có thỉnh cầu hơi đặc biệt” Kim Lệ Châu dịu dàng .


      Diệp Hân Đồng nhìn , đến lúc ăn rồi vẫn còn , mấy người này thấy đói à?


      .” Lý trí vương hiền hậu gật đầu.


      Diệp Hân Đồng mặc kệ họ làm ra vẻ nho nhã, cứ ăn .


      “Lần này du lịch, con phát người rất thú vị, con muốn làm bạn của ấy, thứ sáu tới con có tổ chức buổi tụ họp, con hi vọng ấy tới tham gia.”


      Diệp Hân Đồng nhìn lại Kim Lệ Châu, ta muốn gì đây? Nghĩ làm thế đến buổi tụ tập này sao? cũng cảm thấy có thể có quan hệ như vậy với ta.


      “Con cảnh vệ Diệp sao?” Thái Hậu kinh ngạc .


      “Vâng, con rất có thành ý muốn mời, ngày đó Lee Yul, Mặc Tử Hiên cũng đến, chính là ăn mừng con tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật điện ảnh”


      cần phải cố ý mời, ấy là cảnh vệ của , tiệc chúc mừng em nhất định tham gia, ấy cũng đến cùng thôi.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười kỳ quái, có chút hả hê cảnh cáo Kim Lệ Châu.


      Kim Lệ Châu cúi đầu cười yếu ớt, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt, móng tay bập cả vào thịt.


      Yoon Jin cười hì hì ăn cơm, chờ đợi xem kịch vui.


      đường trở về, Diệp Hân Đồng ngồi ở ghế lái phụ, Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên ngồi đằng sau, hai người đều gì, sắc mặt cũng tệ, như thể có khoảng cách giữa nam với nữ.


      Diệp Hân Đồng nhìn họ qua gương chiếu hậu, cái khí lạnh đến rùng mình khiến cũng cảm thấy rét.


      thuận tay tăng nhiệt độ trong xe.


      Đến nhà Kim Lệ Châu, xuống xe, chẳng chẳng rằng thẳng, cũng thèm quay đầu lại, bộ dạng có thể thấy là tức giận mà .


      Mặc Tử Hiên cũng chẳng gì, với lái xe thẳng về Nguyệt Hàng Hành cung.


      Vừa về đến cung, Mặc Tử Hiên liền xoay người, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay ra “Đưa quà Lee Yul cho ra đây.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118: Cố Tình Gây



      Mặc Tử Hiên cả người lạnh như băng đối mặt với Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay dứt khoát về phía “Đưa đồ của Lee Yul ra đây.”


      “Cái gì? muốn cái gì? có” Diệp Hân Đồng để ý đến , về phía phòng mình.


      Cổ Phi và Lão Kim từ trong phòng nghe thấy tiếng tranh cãi ra.


      Mặc Tử Hiên đuổi theo, kéo bả vai , ánh mắt sắc nhọn đầy cảm giác áp bức: “Lấy ra”


      Diệp Hân Đồng hất tay .


      đừng cố tình gây được ?” xong, quay người nhanh về phòng mình.


      Mặc Tử Hiên tức giận chẳng thèm quan tâm đến cái chân bị thương, đuổi theo .


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng về đến phòng, thấy vội vàng đuổi theo có chút hả hê trong lòng, đóng sầm cửa trước mặt .


      “Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên gõ mạnh cửa.


      “Mở cửa, em lấy ra cho tôi.” quát.


      Cổ Phi và Lão Kim thấy vậy nhìn nhau quay lại phòng, bọn họ thấy Mặc Tử Hiên cãi nhau với Diệp Hân Đồng lại cảm thấy vui vẻ.


      “Bịch” Mặc Tử Hiên chuyển sang đá cửa “Em rốt cuộc có mở cửa ra ?”


      “Này, đừng có tức nhau với Kim Lệ Châu lại đổ lên đầu tôi, có bản lĩnh tìm ấy mà gây ” Giọng Diệp Hân Đồng buồn buồn truyền đến.


      “Uỳnh” Cửa bị đạp tung ra. Mặc Tử Hiên tức giận đến đỏ cả mắt, trông rất đáng sợ.


      “Em, cái con người này còn hiểu tình hình, ai là người chọc giận tôi phải em biết đấy chứ? Lee yul rốt cuộc tặng quà gì cho em? Em thế nào lại nhận của , thương cảm rồi à?” quát lên.


      Diệp Hân Đồng giờ mới nhớ tới những lời Lee Yul trong bữa tiệc khiến lúng túng, vô lực : “Cái đó à? phải tôi. Có thể là Kim Lệ Châu.”


      “Đừng có ngụy biện, quà tặng đâu? Lấy ra cho tôi.”


      Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng chẳng hề có ý định lấy ra, tức nổ mắt nhảy về phía , lật giường, lật gối, tìm cả dưới đệm và va ly quần áo của .


      Quần áo bị tung đầy nhà, cả nội y cũng bị giày xéo thương tiếc.


      Diệp Hân Đồng tức giận! đúng là muốn cố tình gây mà.


      “Này, đừng có như kẻ điên như thế được ?”


      Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn , đứng dậy, đến bên cạnh quan sát toàn thân, thấy bàn tay nắm chặt có thể đoán được đồ ở chỗ nào.


      Diệp Hân Đồng lập tức giấu tay ra sau lưng.


      “Đưa đây” ra lệnh. Ánh mắt phát ra toàn tức giận làm thấy sợ.


      , đó là đồ của tôi phải của .”


      trách làm việc nghĩa chùn bước hóa ra là thế? Tôi lần cuối, đưa đây.”


      , có nhận đồ của cậu ta hay là quyền tự do của tôi, can thiệp làm gì, ai cần lo.” Diệp Hân Đồng cũng quát lại.


      Mặc Tử Hiên giận dữ đến tóm lấy ta , Diệp Hân Đồng nhanh nhẹn tránh thoát.


      Hai người từ chỗ mèo vờn chuột trở thành đánh nhau.


      Bùm bụp, từng tiếng phát ra ngoài cửa.


      Mặc Tử Hiên rốt cuộc tung người nhào tới, đẩy Diệp Hân Đồng ngã lăn ra giường, khóa tay khiến thể nhúc nhích.


      “Đưa đây.” Mặc Tử Hiên quát.


      cầm, á” Mặc Tử Hiên kéo ngược tay lên , Diệp Hân Đồng rất đau. trừng mắt nhìn , càng như vậy, càng đưa đấy.


      Mặc Tử Hiên muốn phải lấy bằng được. cưỡng chế gỡ tay ra thấy viên hắc trân châu vô cùng xa xỉ.


      Đột nhiên, trong lòng có cảm giác khổ sở như bị phản bội.


      trách được, em chịu nhận của tôi.”


      Chuyện hiếm thấy, Mặc Tử Hiên lấy sợi dây chuyền tay mà buông ra.


      Diệp Hân Đồng lập tức ôm sợi dây chuyền vào ngực.


      Mặc Tử Hiên như bị tổn thương, xoay người, bỏ .


      Diệp Hân Đồng ngạc nhiên trước hành động của , nếu là trước kia chắc chắn cướp lấy giật đứt mới hả dạ, nhưng lúc này chẳng lời nào mà bỏ , Diệp Hân Đồng cảm thấy rất khó tin.


      mở cửa nhìn Mặc Tử Hiên, thấy , chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác mất mát.

      Chương 119: Cố Tình Gây (2)



      Hôm sau, vừa ra cửa, Hàn thượng cung cho biết Mặc Tử Hiên ra ngoài.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy là lạ, nhưng được ra là cái gì.


      Đén trưa, Mặc Tử Hiên cũng về, ngược lại có vị khách mời mà đến, Hồ Bưu.


      “Điện hạ ngã bệnh, chịu uống thuốc, phiền cảnh vệ Diệp đến thăm chút.” Hồ Bưu cách vô cảm, trong mắt có cảm giác…rất lạnh khiến vết thương sau lưng Diệp Hân Đồng đột nhiên nhói đau.


      chịu uống thuốc truyền là được, thân phận của tôi thích hợp đến chỗ Lee Yul điện hạ.” Diệp Hân Đồng từ chối thẳng thừng.


      Khí lạnh trong mắt Hồ Bưu càng tăng lên “Điện hạ vì mà bị cảm, bên cạnh người có lấy người thân thích chăm sóc, cảnh vệ Diệp cảm ơn người khác như vậy sao?”


      “Trong cung có nhiều thượng cung như vậy, ai cũng biết chăm sóc, cậu ta khỏi nhanh thôi.” thực muốn dính dáng gì đến Lee Yul cả.


      “Nếu điện hạ có thể dễ dàng tiếp nhận người khác như thế trong Hàn cung này đơn như vậy. Phiền cảnh vệ Diệp lát, chỉ cần cậu ấy chịu uống thuốc là được, cậu ấy càng ngày càng ho dữ dội, thân thể vốn yếu ớt, coi như tôi nhờ vào .” Hồ Bưu thành khẩn .


      Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút xúc động.


      nhìn đồng hồ tay, nghĩ Mặc Tử Hiên chắc về sớm, cộng với Lee Yul vì mà bị bệnh, chắc nên lúc.


      Đây là lần đầu tiên tới tẩm cung của Lee Yul, ở đây có cảm giác rất đơn trống trải.


      Biệt viện này lớn gấp đôi Nguyệt Hàng Hành cung, nhưng có ai cả, cũng bày trí sặc sỡ, toàn là những tảng đá hình thù kỳ quái khiến biệt viện vốn vắng ngắt nhìn càng thấy đơn.


      Hồ Bưu đưa Diệp Hân Đồng đến phòng Lee Yul, mở cửa để vào.


      Diệp Hân Đồng qua mấy lần cửa mới đến chỗ Lee Yul ngủ.


      Vừa nhìn thấy co quắp trong chăn, quay lưng ra cửa, tiếng ho khiến căn phòng vắng lặng càng thêm tịch mịch.


      bàn bày đầy cái loại thuốc, cả chén nước hề động tới.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy như vậy đáng thưowng.


      lẳng lặng đến bên giường “Các thượng cung tỷ tỷ của người đâu? Lee Yul sinh bệnh khiến người ta phải đau đầu.”


      Diệp Hân Đồng vẻ quan tâm.


      Lee Yul nghe thấy giọng Diệp Hân Đồng, vừa ho vừa ngồi dậy, khuôn mặt vốn xanh xao càng thêm yếu ớt.


      Cậu nở nụ cười nhạt nhẽo “Sao lại đến đây?”


      Diệp Hân Đồng ngồi xuống, đọc hướng dẫn sử dụng ghi ngoài vỏ, đáng tiếc toàn tiếng Hàn, nhưng mấy chữ số Ả rập hiểu, đổ ra số lượng như hướng dẫn, đưa đến trước mặt Lee Yul, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có cậu bé ngoan, nên tôi phải tới xem thế nào”


      Lee Yul cầm đống thuốc Diệp Hân Đồng đưa cho, hề phản kháng uống luôn, bỏ cốc xuống, mặt cười vui vẻ.


      phải tôi ngoan, mà muốn xem, nếu tôi uống thuốc, bệnh nặng thêm có đến thăm tôi khong, kết quả thực đến.”


      “Tôi thấy cậu quá tùy hứng so với tưởng tượng đấy, về sau đừng có như vậy, tự thương lấy mình quan trọng hơn tất cả.” Diệp Hân Đồng nhàng .


      “Tùy hứng, cũng chỉ có người quan tâm đến tôi như mới dễ dàng tha thứ, có nhiều người quan tâm đến tôi như vậy, cho nên, hãy tha thứ cho tôi phóng túng lần .” Cậu vẻ thương cảm.


      “Tôi, ở lại Hàn cung của cậu lâu, cần phải hi vọng vào tôi nhiều như vậy, đến lúc chia tay càng thương cảm hơn.” Những điều “Nhưng có thể biết Lee Yul là điều vinh hạnh của tôi, ở đây cậu trong mắt người khác chính là thần tượng ở rất xa thể chạm tới, có lẽ sau này tôi cũng chỉ có cơ hội nhìn cậu TV, cho nên, mỗi ngày ở Hàn cung tôi đều quý trọng, về sau hãy biết thương bản thân hơn, cười vui nhiều, giống như người khác nghĩ cho Lee Yul, như vậy nhất định được đền đáp.”


      an ủi tôi sao?” Lee Yul thương cảm .


      “Hả? Tôi an ủi cậu, thẳng ra là tôi muốn cậu hãy sống khỏe và vui vẻ. Sau đó tìm được người mà mình thương.” Những lời của đều là tâm huyết.


      Lee Yul cúi đầu, càng thêm u buồn, đột nhiên cậu ngẩng lên nhìn , trong ánh mắt đầy tình cảm khiến Diệp Hân Đồng cảm thấy có gánh nặng, đứng dậy.


      “Tôi phải về nếu với cái tính tình hỏa bạo của Mặc Tử Hiên lại nổi đóa lên, tôi chịu nổi.” Diệp Hân Đồng xong, quay người .


      Lee Yul nhìn theo bóng suy tư.


      vừa ra Hồ Bưu vào.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121: Thắng Lợi Trong Trận Đầu



      Diệp Hân Đồng sửng sốt, nhịp tim lại tự chủ được tăng nhanh, nhưng vẫn rất lý trí, nở nụ cười sáng láng, rút tay lại: “Nếu sợ vợ tương lai của mình tức giận cứ làm .”


      thể bỏ được em” Mặc Tử Hiên , khuôn mặt tà mị có phần thương cảm.


      đời, có bữa tiệc nào đến lúc tàn, cảnh sát quèn có cơ hội bảo vệ cho Hàn vương là ký ức cả đời của tôi.” cười , có vẻ cố chấp.


      muốn trở thành ký ức.”


      “Đừng như vậy, hôm qua chúng ta ràng rồi. Nếu còn tiếp tục như thế, làm cho chúng ta mỗi lần gặp nhau trở nên lúng túng.” Diệp Hân Đồng lại cười, rất rực rỡ, nghĩ đến gì khác.


      biết rồi, đùa thôi, ha ha ha ha.” Mặc Tử Hiên khôi phục bộ dạng lỳ lợm bất cần, tà mị lại có chút xấu xa rất đáng .


      Diệp Hân Đồng cũng cười, nhưng trong tim lại tránh khỏi phiền muộn, thương cảm.


      Sau khi ăn xong, bọn họ lái xe đến nhà Xa Thắng Nhân.


      Căn nhà của ông nằm bờ biển, vừa bước xuống khỏi xe thấy nặng mùi cá.


      bờ biển trải rất nhiều lưới cá, ngư dân rất nhiều người quăng lưới, dưới ánh mặt trời phơi rất nhiều loại tôm, cá , bên bờ biển nhiều thuyền câu trở về từ sáng sớm, nhiều ngư dân vận chuyển chút cá còn sót lại, lựa chọn, phân loại.


      Xa xa, chiếc thuyền cá lớn vẫn bận rộn thu gom cá để bán cho nơi khác.


      Lần đầu tiên Diệp Hân Đồng thấy cảnh tượng như thế, cảm thấy rất mới lạ.


      Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng qua mấy ngõ , đến căn nhà mái ngói, thoạt nhìn rất lớn, chỉ hơi cũ kỹ.


      Mặc Tử Hiên lễ phép gõ cửa, bà lão mặc Hanbok ra mở.


      “Xin hỏi cậu tìm ai?” Bà cung kính hỏi bằng tiếng Hàn.


      “XIn hỏi có phải nhà cuả Xa Thắng Nhân tiên sinh ?” Mặc Tử Hiên lễ độ trả lời, giống chút nào với kẻ kiêu ngạo bất cần, quái đản biết vâng lời mọi ngày.


      “Lão gia nhà tôi vẫn nghỉ ngơi, vào nhà đợi lát.” Lão phu nhân mở cửa.


      Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng vào, Diệp Hân Đồng vì hiểu họ gì nên đành nghe lời Mặc Tử Hiên, đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.


      Vào cưa, căn nhà có rất nhiều phòng, bên trong có chừng 5-6 người phơi cá khô, làm các loại tương, những nguyên liệu truyền thống này hấp dẫn chú ý của Diệp Hân Đồng.


      Lão phu nhân dẫn họ đến căn phòng.


      Bên ngoài trông có vẻ căn nhà ngói cũ nát, nhưng bên trong lại được sửa sang trông rất sạch .


      “Hai người vừa gì vậy?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên cười “Ông ta nghỉ ngơi, chúng ta ngồi đây chờ.”


      “Tôi có thể xem bên ngoài chút ?” Diệp Hân Đồng cảm thấy rất hứng thú với việc làm những sản phẩm truyền thống của Hàn Quốc.


      “Ừ, đừng có làm loạn lên là được.” Mặc Tử Hiên cười.


      “Thôi , tưởng tôi giống chắc? Tôi di xem chút.” Diệp Hân Đồng đứng dậy ra bên ngoài, mọi người đều bận rộn làm việc của mình.


      Đầu tiên, Diệp Hân Đồng đến chỗ làm mấy loại nước sốt, thấy người mặc Hanbok dùng cái muỗng khuấy đều, bên trong là cây đậu, tôm, đỗ tương, … rất nhiều loại thực phẩm.


      Diệp Hân Đồng cười với người đó cái, bà lão cũng cười lại với , múc thìa đưa tới trước mặt Diệp Hân Đồng, thân thiện huyên thuyên câu gì đó, đáng tiếc Diệp Hân Đồng hiểu gì cả.


      cười hì hì mình là người Trung Quốc nghe hiểu tiếng Hàn, câu này cũng mới học được. Bà lão giật mình nhưng lại rất nhiệt tình.


      Diệp Hân Đồng nếm thử, nước sốt này rất ngon, tương đối chuẩn vị, mấy đồ trong siêu thị cũng đầy đủ hương vị nhưng thể tươi ngon bằng.


      Diệp Hân Đồng dùng ngón tay cái khoa múa ý chỉ rất tuyệt.


      Bà lão lại dắt đến khu sau nhà, nơi dó có rất nhiều loại vại, lão phu nhân lại múc ra chút đưa cho Diệp Hân Đồng.do pha chế


      Diệp Hân Đồng ngửi thấy mùi nước tương, TV bây giờ thị trường nước tương đều là sản phẩm hóa chất từ việc pha chế rượu, ở đây là gia đình tự làm theo kiểu truyền thống, nếm thử, mùi vị rất thơm ngon, vị cây đậu còn nguyên, còn nhìn thấy que gỗ nho dùng để khử mùi tanh của nước tương.


      Bà lão còn nhiệt tình đưa xem quá trình làm mấy món chua. Diệp Hân Đồng nhìn say sưa. Thời gian trôi qua rất nhanh, đột nhiên nhớ ra, vị Xa Thắng Nhân kia chắc cũng tỉnh rồi.


      “Tôi muốn quay lại, chắc Xa Thắng Nhân tiên sinh cũng tỉnh dậy rồi?” Vừa xong bằng tiếng Trung, Diệp Hân Đồng mới ý thức được là họ hiểu, lại từ ngủ, rồi khoa tay múa chân hồi, bà lão lập tức hiểu, kép tay , mở cửa ra chỉ vào ruộng ngô.


      “Bà Xa Thắng Nhân ở đâu cơ?” Diệp Hân Đồng lại khoa tay múa chân hỏi.


      Bà lão cười hì hì gật đầu.


      Diệp Hân Đồng cúi người chào bà, cảm ơn bằng tiếng Hàn.


      nhanh chóng chạy đến phòng Mặc Tử Hiên chờ, Mặc Tử Hiên vẫn ngồi mình ở đó, kiên nhẫn chờ.


      Diệp Hân Đồng kéo tay nào, vị tiên sinh kia bây giờ ở ruộng ngô đằng sau. ngồi đây chờ đến tối cũng chẳng gặp.”


      “Làm sao em biết?”


      “Bà nội bên kia vậy.”


      Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng về phía ruộng ngô, tìm rất lâu mà thấy.


      “Cái nhóc đần độn này, chắc lại bị lừa rồi?” Mặc Tử Hiên cũng tức giận với Diệp Hân Đồng.


      cũng nghi ngờ mình bị gạt, nhưng mà có lý do gì a!


      xin lỗi, chúng ta mau quay lại thôi, nếu uống công đợi bao lâu rồi.” Diệp Hân Đồng áy náy.


      Mặc Tử Hiên cũng gấp gáp, thoải mái cười với Diệp Hân Đồng “Ông ta muốn gặp, chúng ta có ở đó chờ mười ngày nửa tháng cũng gặp được.”


      “Chân thành sở tới (chân thành có kết quả), hãy kiên trì. Tôi chờ với .” Diệp Hân Đồng rất nghiêm túc.


      “Ừ” Tâm tình của Mặc Tử Hiên cũng chưa đến nỗi tệ “Quay lại , chỗ này nắng quá, xem mặt em cháy đỏ rồi kìa.”


      Diệp Hân Đồng xoa xoa mồ hôi mặt “Tôi sao”


      Bọn họ chuẩn bị từ ông lão từ trong ruộng ngô chui ra, ông ta đội nón cỏ, khuôn mặt dầm mưa dãi nắng lâu ngày mà đen sạm, tay kéo sọt ngô lớn.


      Mặc Tử Hiên kinh ngạc, lập tức cung kính đứng gọi tiếng.


      Ông lão cũng kinh ngạc kém, nhìn lướt Mặc Tử Hiên, rồi lạnh lùng thẳng về phía trước.


      Diệp Hân Đồng kịp nghĩ ra đây hẳn là Xa Thắng Nhân tiên sinh, Mặc Tử Hiên cung kính sau ông ta.


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên cái, bình thường chẳng phải giỏi sai bảo lắm sao? Sao tự nhiên lại tỏ ra cung kính đến mức đần độn ra thế?


      cười hì hì chạy tới bên cạnh Xa Thắng Nhân, đoạt lấy cái sọt buộc vào lưng ông, tiện thể bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.


      Xa Thắng Nhân kinh ngạc, nhưng cũng từ chồi, tiếp tục .


      Trở vào nhà, người trong nhà rất cung kính với ông, chỉ có bà lão mỉm cười nhận sọt ngô từ tay Diệp Hân Đồng, bọn họ theo ông đến phòng khách.


      Bà lão bưng nước lên. Xa Thắng Nhân thoải mái cởi mũ, thái độ có vẻ lãnh đạm.


      “Tôi biết cậu đến đây là có mục đích, , xem cậu lấy lý do gì để thuyết phục tôi.” XaThắng Nhân bằng tiếng Hàn.


      Mặc Tử Hiên rất nghiêm túc, cũng rất cung kính.


      “Tôi thể cam kết báo đáp cho ông bao nhiêu tiền bạc, cũng thể cam kết nâng cao giá cả thị trường, càng dám cam kết gia tăng vào đầu tư ngư nghiệp thế nào, điều tôi có thể cam kết với ông, chính là để cho biển bị ô nhiễm hơn, tôi phê duyệt những đề án khai phá, cũng cho phép các tiểu thương lợi dụng việc tàn phá biển để phát tài.”


      rất chân thành thẳng thắn, trông rất có mị lực, Diệp Hân Đồng nhìn thay đổi của thấy tim đập nhanh hơn.


      “Nếu điều kiện duy nhất để tôi ủng hộ là nâng cao giá thủy hải sản sao? có biết những ngư dân ở đây sớm về trễ, đánh cuộc mạng sống với sóng to gió dữ ? Nhưng chúng tôi chưa từng hưởng ngày sung túng, lợi ích có được chỉ là những nụ cười.”


      Diệp Hân Đồng nghe hiểu bọn họ gì. Nhưng cảm thấy cái lão già quái dị này tính khí có vẻ tốt, cái mặt nghiêm nghị cùng giọng ngang ngược như giáo huấn. Mặc Tử Hiên có vẻ khó xử.


      Mặc Tử Hiên suy tư phút sau đó khom người chào Xa Thắng Nhân “ xin lỗi, tôi thể đồng ý với ông. Nếu giá cá tăng lên, mức chi của dân chúng cũng tăng theo, rất nhiều gia đình nghèo khó chẳng được ăn con cá ngon, điều tôi muốn làm là giảm bớt chênh lệch giàu nghèo, gia tăng các tổ chức từ thiện, những điều này thể hoàn thành trong sớm chiều, nhưng có thể cam kết với ông trong vòng mười năm, Hàn Quốc có những tổ chức từ thiện và các nhà dưỡng lão, chỉ cần có sức lao động được hưởng cuộc sống sung túc.”


      Mặc Tử Hiên đứng dậy, Diệp Hân Đồng cũng đứng lên theo.


      “Chúng tôi xin cáo từ.” Mặc Tử Hiên cung kính , xoay người kéo Diệp Hân Đồng .


      “Ở lại ăn cơm tối .” Xa Thắng Nhân đột nhiên .


      Mặc Tử Hiên kinh ngạc quay đầu, Xa Thắng Nhân nở nụ cười đầu tiên. “Cũng từng có người đến thuyết phục tôi, tôi đều thể cùng thái độ, nhưng chỉ có những người có tấm lòng thương đồng bào mới có thể đứng lên nắm quyền.”


      Mặc Tử Hiên cũng nở nụ cười sáng lạn, trận đầu thu được kết quả thắng lợi.

      Chương 122: Thắng Lợi Trong Trận Đầu (2)



      Lúc ăn tối, tất cả mọi người đều quây quần chỗ, Diệp Hân Đồng tuy hiểu họ những gì, nhưng cảm giác khí rất tốt, so với cái Hàn cung hoa lệ kia, nơi này ấm áp hơn nhiều.


      Sau khi ăn xong, lúc ra về, bà lão chỉ đường đó đưa cho Diệp Hân Đồng rất nhiều đồ chua, nước tương, Diệp Hân Đồng liên tục giải thích, nhưng lại có cách nào biểu đạt được những suy nghĩ trong lòng, người dân ở đây quá chất phác, ở thành thị lâu, quen với những con người lạnh lùng, nhiệt tình như vậy làm cho lòng ấm áp lạ thường.


      Lúc trở về, Diệp Hân Đồng ngân nga bài hát.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên quẹo tay lái, rẽ vào khách sạn ven đường.


      “Tại sao lại dừng?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi, có chút căng thẳng, kháng cự.


      Mặc Tử Hiên cười tà mị “ lái xe cả ngày, mệt chết , tối nay ngủ ở đây đêm.”


      ……………………………………………….


      Phục vụ trả lại thẻ căn cước cho Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên nhận thẻ mở phòng, tà mị cười cười về phía thang máy.


      thể lấy hai phòng được sao?” Diệp Hân Đồng phía sau la ầm lên.


      “Phục vụ thẻ căn cước chỉ thuê được phòng, ai bảo em mang theo.” Mặc Tử Hiên cười xấu xa, bước vào thang máy, nhấn tầng 11, cười hì hì chờ Diệp Hân Đồng vào.


      choáng với , chúng ta ra ngoài tôi mang thẻ căn cước làm gì? thể dùng đặc quyền của điện hạ được sao?” Diệp Hân Đồng la hét vào thang máy.


      “Ai bảo em đần như vậy, hiểu là di truyền từ ai? Heo à?” cười hì hì quở trách .


      “Sao tự nhiên lại mắng tôi, tâm trạng tốt cũng mắng chửi người khác mà tốt cũng mắng chửi người khác à?”


      “Ding” Cửa thang máy mở ra.


      Mặc Tử Hiên mở cửa phòng, chính quyết định chỉ lấy phòng.


      Diệp Hân Đồng sững sờ đứng bên ngoài “Thôi, tôi vào xe ngủ, đưa chìa khóa cho tôi.”


      “Vào , đảm bảo đụng vào em, bật điều hòa ngủ xe dễ trúng độc lắm.” Mặc Tử Hiên vào trước.


      Diệp Hân Đồng còn do dự đứng ngoài.


      Mặc Tử Hiên về phía giường ngồi xuống, đá văng giầy, nhìn cái chân bị thương “Đứng ngoài làm gì đó, em chẳng phải nên vào bôi thuốc giúp à?” gọi ra phía cửa.


      Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ vào, đóng cửa lại.


      Cầm bình xịt trong túi xách, ngồi xổm xuống, xịt hai nhát “Xem ra sắp lành rồi.”


      Diệp Hân Đồng , Mặc Tử Hiên vẫn nhìn cười “Hôm nay có thể thỏa thuận thuận lợi đều là công lao của em, , em muốn gì? Hay để lấy thân báo đáp cũng được.”


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ lườm phải công lao của tôi, đều là do hay.”


      đứng lên, nam quả nữ ở chung phòng khiến lúng túng, đứng dậy mở TV>


      “Tiếng Hàn học đến đâu rồi, có thể xem được TV ?”


      Diệp Hân Đồng lại lườm , cầm điều khiển TV, mở lung tung “Dĩ nhiên thể, nghĩ tôi là thần đồng à?”


      “Em xem , tắm trước.” Mặc Tử Hiên vừa đến tắm, Diệp Hân Đồng lập tức liên tưởng linh tinh, mặt đỏ rần lên.


      “Cái đó…. nhớ mặc quần áo tử tế rồi hãy ra.” Diệp Hân Đồng liếm đôi môi khô khốc.


      tới, đun nước nóng.


      Ngồi giường, nhìn lung tung nhưng tai lại vô tình lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.


      Trong phòng tắm còn tiếng động gì, Mặc Tử Hiên sắp ra rồi. cảm thấy hơi căng thẳng, ngất quá, cũng phải lần đầu ở chung phòng với , lần này sao lại thấy căng thẳng như thế. phải là bạn bè bình thường hay sao? Mặc Tử Hiên từ phòng tắm ra, bất giác nhìn về phía .


      Cái tên nam này quấn chiếc khăn tắm vào, khăn quấn rất thấp có thể thấy cơ bụng cùng hình dáng khêu gợi.


      Diệp Hân Đồng liếm môi, quay mặt chỗ khác rồi rót nước.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị trong sáng, đột nhiên tới bên cạnh chỗ Diệp Hân Đồng rót nước, cảm nhận được khí nóng ẩm ướt người “Nghĩ gì mà lại đỏ mặt” nhếch mày hỏi xấu xa.


      “Đỏ mặt bao giờ, ở đây điều hòa đủ mát, khát quá.” Diệp Hân Đồng xong hạ thấp nhiệt độ, rồi uống nước.


      “Phụt!” Nóng quá, quên mất là nước vừa đun.


      “Cái người này sao cứ vội vàng như thế?” Mặc Tử Hiên quan tâm hỏi, nụ cười nhẫn.


      Diệp Hân Đồng lườm “Vội vàng cái đầu , tôi tắm”


      gì nữa, Diệp Hân Đồng chạy vào phòng tắm. Trong phòng tắm, quần áo của ném lung tung.


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ phì cái, đây là bộ quần áo duy nhất, mai còn phải mặc.


      nhặt từng chiếc quần áo của lên, phát hơi ướt rồi, thôi, tốt tốt đến cùng, giặt giúp vậy.


      Diệp Hân Đồng giúp giặt quần áo trước, giặt xong mới ra, ra ngoài thấy Mặc Tử Hiên nằm giường xem TV, trông rất ung dung tự tại a!


      Lại vào, Diệp Hân Đồng cẩn thận cởi quần áo, đặt ở chỗ cao, mở vòi hoa sen tắm. Nước ấm áp dội tóc ướt nhẹp.


      “Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên tới gõ cửa.


      “Tôi tắm, làm gì thế?” Diệp Hân Đồng phiền não kêu.


      đột nhiên đau bụng, muốn toilet” Mặc Tử Hiên rên rỉ.


      phải chứ, chờ chút” Diệp Hân Đồng nhíu mày, ra ngoài với tên nghiệt này, có lần nào được yên bình, tắt voi nước, chuẩn bị mặc quần áo.


      “Cộc cộc cộc, nhanh lên chút, nhanh lên nào. A” Mặc Tử Hiên thúc giục.


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ, thể làm gì khác đành quấn cái khăn tắm, ra mở cửa.


      Cửa vửa mở, Mặc Tử Hiên nhanh chóng dùng cơ thể chặn Diệp Hân Đồng lại.


      kinh ngạc “ làm cái gì thế, phải đau bụng sao?”


      Vừa dứt lời, Mặc Tử Hiên hôn lên, chặn miệng lại, tay dùng kỹ thuật thành thục nhất cởi khăn tắm của ra, khăn tắm rơi xuống.


      Diệp Hân Đồng biết mình bị lừa.


      ra sức đẩy Mặc Tử Hiên, nhưng thể đẩy được, tay chạm vào da thịt như có điện chạy qua.


      Cơ thể bị trêu chọc thuần thục của trở nên bất lực.


      Rốt cuộc Mặc Tử Hiên cũng rời môi ra, khàn khàn “Chỉ cần em bảo ngừng, ngừng lại.”


      Lửa nóng nơi nào đó vô tình hữu ý ma sát vào nơi mềm mại nhất của , làm sao còn có thể suy nghĩ được nữa.


      thừa nhận đầu óc có chút suy nghĩ lệch lạc, khát vọng ở nơi nào đó thân thể đánh vào lý trí, do dự, hô hấp cũng trở nên dồn dập.


      Đột nhiên, trong đầu nhớ đến Kim Lệ Châu làm cho bừng tỉnh.


      , được, chúng ta thể như vậy” rốt cuộc quay ngoắt .


      muốn em” buông tha, tiếp.


      “Nếu dừng lại, chúng ta có thể làm bạn cả đời, nếu tiếp tục, sau này chỉ có tổn thương và tự trách, cũng khiến chúng ta cách nào hòa thuận ở cạnh nhau.” Diệp Hân Đồng dịu dàng .


      “Em nhất định phải lý trí như vậy sao?” Mặc Tử Hiên khẽ cau mày, vẻ khổ sở.


      “Em có thể lý trí được sao? Kim Lệ Châu là người duy nhất có thể làm vợ , coi em là cái gì? Tình nhân? Tiểu tam? Là công cụ phát tiết của ?” ra những lời này, Diệp Hân Đồng tránh khỏi thương cảm.


      em” Mặc Tử Hiên .


      Tim, đập rất nhanh.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, hơi thở gấp gáp. Nhưng trong nháy mắt lại tỉnh táo.


      “Đó phải là , chỉ là lòng tự kiêu của đàn ông, vì có được, nên mới mãnh liệt chinh phục, nhưng có được rồi đương gì cả, đây chính là bản chất của các công tử đào hoa.” Diệp Hân Đồng xong đẩy ra.


      “Vậy, hỏi em câu cuối cùng, em hãy trả lời thành .” Mặc Tử Hiên khôi phục lại bình thường, chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng: “Em có thích ?”


      “Thích, đương nhiên thích, là Điện hạ lá ngọc cành vàng, lại thân thiết như người hàng xóm, cho em ăn ngon, tặng em quà, dĩ nhiên em thích.”


      chỉ muốn ở phương diện nam nữ” Mặc Tử Hiên phiền não khổ sở ,


      Diệp Hân Đồng ngồi xổm xuống, nhặt khăn tắm lên quấy lấy người, cũng chăm chú nhìn lại Mặc Tử Hiên “Thích, nhưng chỉ đến đây thôi, thể tiếp, bởi vì chỉ là chồng của người khác.”


      “Thế là ý gì?” Tim cũng cuồng loạn.


      “Ý là em thích , rất thích , nhưng, muốn , chỉ dừng lại ở thích thôi, phần thích này để em làm bạn của , cần cầu xin quá nhiều, phần thích này em cũng thành tâm chúc phúc cho và Kim Lệ Châu, phân thích này cũng khiến em khổ sở vì phải chia lìa.”


      muốn em vô cùng nghiêm túc, trong mắt như mặt trời chói lọi làm tan chảy băng tuyết trong , nhưng vô cùng tình táo, tuyết gặp phải ánh mặt trời, mặc dù lưu luyến ấm áp này, nhưng kết cục chỉ có diệt vong.


      Diệp Hân Đồng lắc đầu, đẩy cơ thể cứng ngắc của ra.


      Mặc Tử Hiên sững sờ đứng ở đó.


      Diệp Hân Đồng vừa ra mới sực nhớ mình còn chưa tắm xong lại quay vào.


      có phải nên ra ngoài , em còn phải tắm tiếp” trợn đôi mắt vô tội,


      Mặc Tử Hiên cũng ý thức được mình nên tránh, đứng dịch sang, để Diệp Hân Đồng vào.


      “Này” cam lòng quay đầu lại gọi Diệp Hân Đồng, “Nếu từ bỏ tất cả mọi thứ trở về Trung Quốc, em có ?”Diệp Hân Đồng định đóng cửa, nghe vậy, hơi sửng sốt.


      . Điều kiện tiên quyết phải kẻ đào hoa, chỉ mình em.” Diệp Hân Đồng cười đùa , dù sao cũng là thể.


      đóng cửa, khóa chặt.


      Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.


      Vẻ mặt Mặc Tử Hiên rất nặng nề, tròng mắt thâm thúy phủ kín sắc thái mờ mịt.


      Diệp Hân Đồng ra ngoài, tựa giường xem tư liệu của nghị viên.


      Thoáng nhìn cái, Diệp Hân Đồng quấn khăn tắm, đem quần áo giặt xong treo lên giá.


      Bị nhìn, Diệp Hân Đồng rất tự nhiên, cũng thèm nhìn , chui vào trong chăn.


      biết vì sao, hôm nay cảm thấy đặc biệt tự nhiên.


      Đột nhiên, Mặc Tử Hiên qua chăn đè lên người , giật mình, mặt đỏ bừng.


      làm gì thế?” cảnh giác hỏi, vì hơi căng thẳng, giọng có chút khàn khàn.


      nở nụ cười tà mị “ hơi đói bụng, em đói ?”


      “Chúng ta ăn mặc thế này thể ra ngoài. Nhịn , ngủ giấc là đến sáng rôi.” xong trùm chăn lên mặt.


      phả hơi thở lên mặt làm nhịp tim của trở nên rối loạn, tránh né.


      Mặc Tử Hiên lập tức vén chăn.


      “Này, làm gì thế?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngồi dậy với chăn.


      “Pha mỳ ăn liền cho rất tội lại có vẻ làm nũng.


      , tự làm nằm xuống, tiếp tục trùm chăn lên đầu.


      “Giữa mùa hè em trùm chăn làm gì?” Mặc Tử Hiên lại kéo ra.


      Lần này để chăn xuống mà tay khư khư giữ góc, chính là để Diệp Hân Đồng giật được.


      Diệp Hân Đồng nóng nảy đứng lên giành.


      Mỗi lần định cướp, Mặc Tử Hiên lại giơ lên cao.


      như thể cố ý trêu , nở nụ cười hài hước nhìn sung sục trước mặt.


      Đột nhiên chiếc khăn tắm của vì lực mạnh tuột ra.


      Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay kéo lên, che bộ ngực.


      tươi cười tà mị đến gần khuôn mặt hoang mang sợ hãi: “Đừng cố ý tính toán sức mạnh của , đối với em lực nào có thể .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :