1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: Tôi?



      Diệp Hân Đồng do dự chút, mặt đỏ ửng quay .


      Lee Yul cũng xấu hồ xoay người. Hai người liếc nhau cái, lúng túng cười.


      Diệp Hân Đồng vừa ngẩng đầu phát Mặc Tử Hiên tới với nụ cười quỷ dị, khóe miệng nhếch nhưng ánh mắt đông lạnh khiến người ta chết rét, vô tình cho rất nhiều áp lực.


      Mặc Tử Hiên tới trước mặt họ, cũng chú ý tới khối ‘nham thạch’ khác thường đằng sau. nghiêng đầu nhìn Lee yul với nụ cười ma mãnh.


      “Rình người khác có vẻ thích thú nhỉ, chuyện tốt như thế sao gọi tôi cùng? Gọi đần độn theo có phải mất hứng rồi ?”


      Mặc Tử Hiên vừa , hai khối nham thạch kích tình đằng sau cũng ngừng động tác, tiếng rên rỉ thở dốc cũng kết thúc.


      Diệp Hân Đồng vô cùng lúng túc, chỉ cần lặng lẽ bỏ là được rồi, hẳn là họ cũng ngại bị phát ra.


      Lee Yul cười nhạt “Quên mất, gọi lại xem là thích hợp.”


      Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng, giữ chặt lấy , tiếp tục cảnh cáo “Đừng cố gắng trêu chọc người phụ nữ nào bên cạnh tôi, cậu trêu nổi đâu.”


      Diệp Hân Đồng muốn hất tay ra, nhưng lại gắt gao túm được, đành từ từ gỡ từng ngón tay .


      “Tôi chỉ chân thành muốn kết bạn mà thôi.” Lee Yul tức giận, vẫn duy trì hình tượng ôn tồn nho nhã.


      “Đừng nên phí công, Kim Lệ Châu thích cậu, ấy cũng vậy.” Mặc Tử Hiên khẳng định.


      Diệp Hân Đồng rốt cuộc cũng đẩy được tay ra, tức giận : “Ai bảo, cũng phải là người tôi thích, tôi thích loại nào, có thích hay thích cậu ta biết sao được?”


      Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng lại phản bác vào lúc này, muốn túm lại tay , nhưng bị Diệp Hân Đồng nhanh chóng phát . cũng chịu thua nhìn Mặc Tử Hiên “Lee Yul, chúng ta thôi.”


      “Em dám” Mặc Tử Hiên giọng lạnh lùng tới cực điểm, lên tiếng cảnh cáo.


      “Tôi phải là cảnh vệ chính của , sao tôi dám, tính lỗi của tôi hay phạt tôi ra sao chỉ có cấp của tôi có quyền.” Diệp Hân Đồng mặt cười nhưng trong bụng giả lả bước di.


      Lee Yul thoáng suy nghĩ sâu xa nét mặt, sau đó cười thầm, so với nụ cười dịu dàng thường ngày có chút khác nhau.


      Cậu bước theo Diệp Hân Đồng.


      Mới được đầy 100m, Mặc Tử Hiên xông tới, kéo tay Diệp Hân Đồng bỏ chạy.


      “Buông tôi ra, làm gì thế?”


      “Chúng ta phải chuyện ràng.” Mặc Tử Hiên nặng nề , nhẫn nhịn lửa giận.


      “Chúng ta chẳng có gì phải .” Diệp Hân Đồng dừng lại, nhưng Mặc Tử Hiên vẫn nhìn bằng ánh mắt kiên định.


      Hai người giằng co, ai chịu thua ai.


      Lee Yul thong thả bước tới, tay đút trong túi, cười nhạt.


      “Buông ấy ra , nắm sắp đứt tay ấy rồi.” Giọng cậu ta rất , tuy nhiên cả hai người đều nghe thấy.


      Mặc Tử Hiên cũng ý thức được là mình dùng hơi quá sức, vội vàng buông ra, tay quả nhiên hằn đỏ, khiến đau lòng.


      “Cái quả dưa ngốc này, làm gì mà phải kiên cường như vậy.” Mặc Tử Hiên thương tiếc muốn xem vết đỏ tay .


      Diệp Hân Đồng thu tay lại, tránh né. Trong mắt đầy hỏa khí.


      “Có vài kẻ bá đạo vô lý, nhưng luôn đổ lỗi cho người khác.” Diệp Hân Đồng quát lên.


      Mặc Tử Hiên biết tức giận, vẻ mặt áy náy.


      “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, là lỗi của tôi. Bây giờ cùng tôi chuyện cho , được ?” Giọng điệu của vô cùng ngon ngọt. Vẻ mặt cũng thành khẩn.


      Lee Yul liếc mắt nhìn phía xa, cười nhạt “Kim Lệ Châu tới.”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, đứng thẳng người, cứng ngắc, vẻ mặt đội nhiên lạnh như bắng, ánh mắt do dự.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy đau lòng, hừ lạnh tiếng như muốn châm chọc .


      Lee Yul vẫn cười nhạt “Mặc Tử Hiên, phụ nữ bên cạnh quá nhiều, khó mà chọn hay bỏ đúng ?”


      “Cậu” Mặc Tử Hiên phiền não nhìn Lee Yul được lời nào.


      “Tôi sao?” Lee Yul tiếp tục cười giễu cợt: “ nào cũng có tư cách được làm người duy nhất của ai đó. Mà thể mang tới cái này, vừa xem trong nồi vừa ăn trong bát, Mặc Tử Hiên thể có tất cả được.”


      Lee Yul cười qua người Mặc Tử Hiên, về phía biệt thự.


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, cũng muốn .


      “Diệp Hân Đồng”. Mặc Tử Hiên gọi tên , có vẻ lấy lòng.


      “Đứng yên đó , Kim Lệ Châu sắp tới đó, đừng làm ấy hiểu lầm, nếu vị trí ngai vàng khó mà ngồi vững.” Diệp Hân Đồng châm chọc bước vượt qua.


      ra Kim Lệ Châu đến , Lee Yul chỉ bừa, Diệp Hân Đồng cũng chỉ cố ý châm chọc Mặc Tử Hiên.


      Nhưng, giây phút bước , Mặc Tử Hiên cảm thấy đau lòng giải thích nổi, luồng máu nóng dồn lên não.


      lần nữa kéo tay Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm, giãy giụa, nhìn bằng ánh mắt khinh khỉnh, ép buông tay.


      “Đến đến, quan tâm, vị trí ngai vàng hay tổng thống, hoàng đế gì cũng chẳng có quan hệ với , nếu ngay cả người trong lòng cũng thể giữ lại, ngôi vị hoàng đế có ý nghĩa gì.” Mặc Tử Hiên kích động .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, lòng bị đả kích nặng nề, máu chảy ngược lên đầu, ta vậy là có ý gì? Thổ lộ ư? Hay đùa cợt?


      thích em, Diệp Hân Đồng, thực thích em” Mặc Tử Hiên im lặng chút rồi nghiêm túc .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, bàng hoàng, nghĩ được gì, biết được là hay giả. Do dự tầm 1p, hơi khác thường: “Trong lòng có quá nhiều người, cần thích tôi.”


      Mặc Tử Hiên hôn lên môi Diệp Hân Đồng, vừa chạm môi bị đẩy ra. phòng bị phồi phịch xuống đất.


      “Đừng như vậy” Diệp Hân Đồng quát lên với rồi chạy về phía biệt thự.


      Mặc Tử Hiên phiền não nhíu mày, cũng đứng lên chạy về phía đó.


      Mặc Tử Hiên vừa vào đến biệt thự định tìm Diệp Hân Đồng Kim Phủ Điền cầm bóng chuyền ra đứng trước mặt “Mặc Tử Hiên, chúng ta đánh bóng chuyền .”


      Trong biệt thự, mọi người lục tục ra.


      Kim Lệ Châu cũng tới, dịu dàng khoác Mặc Tử Hiên, dịu dàng hỏi: “ vừa đâu vậy?”


      ra ngoài hóng mát chút.” phiền não tìm Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng từ từ ra, tựa vào tường hành lang, sắc mặt rất tệ.


      Đương nhiên sắc mặt thể tốt, Mặc Tử Hiên vừa thổ lộ với , bây giờ lại cùng Kim Lệ Châu em em, tin những lời đó mới lạ, chỉ dám nghĩ đó là hư tình giả ý của .


      thôi,chúng ta ra ngoài chơi bóng.” Kim Phủ Điền vui vẻ to, chạy ra khỏi biệt thự đầu tiên, đám con trai lục tục đuổi theo phía sau.


      “Chúng ta cũng thôi.” Kim Lệ Châu cũng vui vẻ lây, kéo Mặc Tử Hiên ra ngoài.


      Lee Yul đến bên cạnh Diệp Hân Đồng “Chúng ta cũng ra xem .”


      Diệp Hân Đồng rã rời phờ phạc lắc đầu. Trong lòng có chút tức giận.


      , ở biệt thự mình rất buồn.” Lee Yul vẫn dịu dàng mời mọc.


      Diệp Hân Đồng lúc này cũng suy nghĩ lung tung, muốn thoát khỏi mớ bòng bong này.


      gật đầu, ra ngoài.


      Đám con trai chia làm hai đội so tài.


      Tất cả đám con đều đứng bên đội Mặc Tử Hiên cổ vũ.


      Diệp Hân Đồng vừa nhìn thấy Mặc Tử Hiên lại có chút phiền muộn, ngẩng đầu với Lee Yul: “Tôi muốn mình.”


      “Tôi cùng ” Lee Yul vẫn nhàng, quân tử.


      cần”


      “Lúc tôi buồn bực đồng ý theo tôi, lúc vui tôi cũng muốn chia sẻ với .”


      Diệp Hân Đồng lúng túng cười “Tôi có cái gì vui đâu, chỉ cảm thấy hơi phiền cho nên muốn dạo.”


      “Tôi cùng , cũng đúng lúc tôi có cái này cho .” Lee Yul cười nhạt.


      “Vậy cũng được.” Thịnh tình khó chối, Lee Yul cứ nhiệt tình như vậy làm khó có thể từ chối đành đồng ý.


      Bọn họ cùng quay , muốn rời khỏi cái chỗ náo nhiệt này.

      Chương 105: Tôi? (2)



      “Lee Yul, cùng chơi ” Mặc Tử Hiên đột nhiên gọi to Lee Yul, trong mắt đầy sát khí, nhưng miệng lại tươi cười.


      chơi.” Lee Yul từ chối thẳng.


      “Lee Yul, cùng chơi mà. Mặc Tử Hiên lợi hại, đến dập tắt nhuệ khí của ta .” Kim Phủ Điền thêm gì liền kéo Lee Yul qua.


      Lee Yul nhìn Diệp Hân Đồng, nhàng gật đầu, như thể đồng ý.


      Diệp Hân Đồng đứng ở bên đội Lee Yul.


      Mặc Tử Hiên đánh bóng hiểm hóc, quả nào cũng đầy sát khí đánh về phía Lee Yul.


      Trông Lee Yul rất yếu, Diệp Hân Đồng tỏ ra lo lắng, càng lo lắng, Mặc Tử Hiên càng tức giận, sức phát bóng của ngày càng nặng hơn.


      Rốt cuộc, quả bóng bay tới, Mặc Tử Hiên chớp thời cơ, nhảy lên đập lại, quả bóng đập mạnh vào người Lee Yul.


      Nhưng lúc nhảy xuống, chân vững, Mặc Tử Hiên ngã lăn ra đất.


      Tình hình bắt đầu hỗn loạn, đám con chạy về phía Mặc Tử Hiên, ân cần hỏi han.


      Diệp Hân Đồng liếc cái, do dự chạy về phía Lee Yul, lo lắng hỏi “Cậu sao chứ?”


      Lee Yul vuốt ngực, lắc đầu.


      Diệp Hân Đồng tức giận trừng mắt với Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên cũng vừa trừng lại , chân bị thương mà lại chạy tới chỗ kẻ địch, cảm giác bị người phản bội khiến tức muốn hộc máu.


      Hai người tức giận nhìn nhau, toàn mùi thuốc súng.


      Kim Phủ Điền làm trọng tài, hỏi Lee Yul trước xem có sao .


      Lee Yul dịu dàng cười lắc đầu.


      Mặc Tử Hiên đau mắt cá chân, tức giận nhìn Diệp Hân Đồng và Lee Yul thèm gì.


      mặc kệ mắt cá chân sưng vù tiếp tục tranh tài.


      hiểu do bất tiện hay là cố ý, nhiều lần đánh bóng rất khó khăn.


      quả bóng chuyền tới, Mặc Tử Hiên ra sức đánh lại rồi ngã lăn ra đất, bóng bay lên, Kim Phủ Điền mạnh tay đập lại, Mặc Tử Hiên chưa kịp né tránh, bóng đập thẳng vào ngực.


      “A” Mặc Tử Hiên bực bội kêu lên, nằm vật xuống đất, đám người lại xô tới, trừ Lee Yul vẫn rất bình tĩnh và Diệp Hân Đồng tức giận.


      Diệp Hân Đồng châm chọc cười: “Đáng đời”


      xong về phía biệt thự, Mặc Tử Hiên có nhiều người quan tâm hỏi han ân cần rồi, thể chết được.


      Mặc Tử Hiên nhìn qua kẽ hở giữa đám đông nhìn bóng lưng Diệp Hân Đồng bỏ , cảm thấy tim mình còn đau hơn thân thể rất nhiều.


      Diệp Hân Đồng trở lại phòng của mình, cảm thấy tâm trạng phiền muộn, chỉ muốn gọi điện cho bạn thân tiểu Khả.


      nghĩ có thể mượn điện thoại Lee Yul nên hào hứng chạy về phía phòng cậu ta, đẩy cửa vào đúng lúc Lee Yul thay quần áo.


      Cậu ta ràng rất gầy nhưng bụng có tới bảy tám múi cơ.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay mặt : “Xin lỗi, tôi biết cậu thay quần áo.”


      Lee Yul thong thả mặc áo sơ mi vào, nở nụ cười rạng rỡ.


      xấu hổ à? Xong rồi, có thể quay lại.”


      Diệp Hân Đồng quay lại, mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình làm nhìn càng gầy, có lẽ vì khung người lại thêm vẻ u buồn khiến có cảm giác trông mỏng manh yếu đuối.


      Diệp Hân Đồng vẫn nhìn chằm chằm Lee Yul.


      Lee Yul cười “Sao?”


      chợt nhớ ra mục đích của mình “Lee Yul, điện thoại của cậu có thể gọi về Trung Quốc ?”


      “Có”


      “Có thể cho tôi mượn chút ? Tôi trả tiền điện thoại cho cậu.” Diệp Hân Đồng rất mong chờ.


      Lee Yul lấy điện thoại từ túi áo vest đưa cho Diệp Hân Đồng.


      “Vậy tôi về phòng nhé. lát nữa mang trả cậu.”


      Lee Yul hơi do dự rồi gật đầu.


      Diệp Hân Đồng vui vẻ cầm điện thoại về phòng.


      nhanh chóng bấm số tiểu Khả.


      “Alo, Tiểu Khả, Hân Đồng đây, mình vừa mượn được điện thoại nên gọi về, ha ha, mình nhớ cậu quá.” Diệp Hân Đồng vui vẻ .


      “Cái con nha đầu hư đốn này, bao nhiêu ngày rồi mới thèm gọi về, mình cũng nhớ cậu quá , mình sắp bị Vũ Văn Thành quấy rầy chết rồi, ngày nào cũng hỏi cậu có gọi về ?”


      ta hỏi mình làm gì, à phải, ta bận với bạn à?” Diệp Hân Đồng đùa cợt.


      “Cái đó biết, nhưng bình thường ta ở phòng làm việc, bận rộn suốt ngày, giờ ngày nào cũng thò mặt ra, khiến mọi người chết rét.”


      “Ha ha ha ha, lạnh như thế, cục cảnh sát cần mở điều hòa, tiết kiệm cho quốc gia được ối tiền điện.” Diệp Hân Đồng trở nên rất vui vẻ, có số việc chỉ cần thèm nghĩ nữa, cũng khổ sở phiền muộn.


      “Cậu ở bên đó thế nào, có ai dám bắt nạt ?”


      Tiểu Khả thôi tự nhiên hỏi khiền Diệp Hân Đồng nhớ tới tình cảnh bây giờ cũng có chút phiền muộn. “Haiz, đừng nữa, ngôn ngữ biết, cũng ai dễ chuyện, mình nhớ cậu quá, tiểu Khả.”


      “Ừ, mình cũng thế.”


      Lúc này điện thoại rung lên, Diệp Hân Đồng nhìn lại, có cuộc gọi khác chờ, sửng sốt, ý thức được có lẽ mình làm việc nên.


      Điện thoại của Lee Yul chắc có nhiều cuộc gọi quan trọng và tin tức cơ mạt, trách được lúc muốn mang lại do dự, nhưng vẫn đưa điện thoại cho , ý là tin tưởng sao.


      Sao lại nghĩ ra chứ? Trong lòng đột nhiên cảm động.


      “Tiểu Khả, thôi mình tiếp được, điện thoại của người ta có cuộc gọi đến, lúc nào có cơ hội mình gọi lại.” Diệp Hân Đồng vội vàng cúp điện thoại, cầm sang phòng Lee Yul.


      Cuộc gọi vẫn còn tiếp tục đổ chuông, vội như vậy chắc là có chuyện quan trọng.


      Diệp Hân Đồng lần này nhớ gõ cửa, Lee Yul ra mở.


      Diệp Hân Đồng lúng túng đưa điện thoại cho cậu ta.


      Lee Yul cầm điện thoại, nhận cuộc gọi trước mặt .


      “Điện hạ, tôi tra ra thân phận của Diệp Hân Đồng.” Đối phương bằng tiếng Hàn.


      Lee Yul cảnh giác nhìn Diệp Hân Đồng, ý thức được nên ra ngoài nên quay người .


      “Diệp Hân Đồng, chờ tôi chút được ?” Lee Yul gọi .


      Diệp Hân Đồng lúng túng đứng lại.


      Lee Yul dùng tiếng Hàn tiếp tục vào điện thoại: “


      ấy là con Diệp Thiểu Hoa, ông ta ngày trước là bạn thân của cha Mặc Tử Hiên, nếu đoán nhầm mục đích Mặc Tử Hiên tiếp cận Diệp Hân Đồng là có liên quan đến kho báu.” Đối phương tiếp tục bằng tiếng Hàn.


      “Ta biết rồi, ngươi tiếp tục điều tra , tìm ra ba ta chưa?” Lee Yul ám chỉ ba Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng cũng chỉ nghe được vài ba chữ.


      “Chưa! Nhưng gần đây xuất người phụ nữ thần bí, cụ thể chưa báo cáo được.”


      “Tiếp tục .” Lee Yul xong cúp điện thoại.


      Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ.


      Lee Yul đến giường lấy cái hộp ở dưới gối, đưa đến trước mặt Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng có linh cảm đây là loại trang sức quý giá, nhận chỉ lúng túng cười: “Vô công bất thụ lộc”


      “Lưng bị thương có thể là do tôi gây nên, nhận tôi mới yên tâm.” Lee Yul nhàng .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, như vậy là trước mặt thừa nhận chính sai người ám sát Mặc Tử Hiên, nếu việc bại lộ, danh diệu quân vương của cũng có thể tiếp tục giữ.


      Trong lòng bị tôn trọng cùng thẳng thắn của làm cho cảm động.


      “Cầm lấy , coi như là tôi hối lộ, nếu bị chuyện này ra, tôi bị toàn dân chỉ trích và bị tù.”


      Diệp Hân Đồng do dự, ra Mặc Tử Hiên cũng sớm biết là , chuyện này cũng cần phải .


      Lee Yul cười nhạt “Vậy tôi kiểu khác, cảm ơn biết tôi là kẻ địch sau lưng Mặc Tử Hiên vẫn đồng ý đứng với tôi.”


      Những lời này giống như muốn mua chuộc , quà tặng đó càng thể nhận, chỉ giữ thái độ trung lập.


      “Tôi thể nhận, cuộc tranh chấp chính trị giữa hai người có liên quan đến tôi.”


      “Vậy cảm ơn ở bên cạnh tôi khi cả hai chúng tôi đều bị thương” Lee Yul có chút nóng vội.


      “Là lỗi của ta, cái này cần cảm ơn, nếu còn việc gì nữa, tôi muốn về phòng.” Diệp Hân Đồng quay .


      “Tại sao ai cũng muốn nhận quà của tôi, Kim Lệ Châu cũng thế, cũng vậy, chẳng lẽ trong mắt mọi người tôi là kẻ thể chịu nổi sao?” Lee Yul thương cảm .


      Ý phải như vậy! Diệp Hân Đồng xoay người, nhìn cặp mắt mông lung kia, lại biết lòng trắc từ đâu tới, cầm lấy cái hộp trong tay .


      “Được rồi, tôi nhận là được.”


      Lee Yul nở nụ cười sảng khoái.


      “Tôi về phòng tắm, lúc nữa là bữa tối rồi.”


      Diệp Hân Đồng mở hộp, quay người về phòng mới mở ra xem.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106: Tôi? (3)



      Sau khi mở cái hộp, lại hối hận, đây là viên trân châu đường kính 1cm, phối hợp với Kim Cương thành sợi dây chuyền, viên trân châu này có giá trị hơn ngàn vạn, sau có thể nhận thứ quý giá như vậy.


      Nếu trả lại, Lee Yul lại cảm thấy tổn thương.


      Diệp Hân Đồng tự đánh vào tay mình “ tùy tiện, ai bảo cầm, lần này cảm giác gánh nặng rồi.”


      Diệp Hân Đồng để sợi dây chuyện vào lại chiếc hộp, để xuống dưới gối.


      cởi quần áo chuẩn bị vào tắm, lúc định ra khóa cửa Mặc Tử Hiên đẩy cửa bước vào.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, muốn sập cửa lại, nhưng thò chân vào, mắt cá chân được băng bó, sưng to gấp đôi trước kia.


      Thấy chân bị kẹp ở bên trong cửa, dám đóng lại, buông tay, xoay người.


      tới làm gì?” vừa vừa .


      Mặc Tử Hiên cợt nhả xông vào “Thấy bị thương rồi đừng tức giận nữa.”


      “Tôi tức giận” Chẳng qua là cảm thấy bực mình giải thích nổi, muốn cho thấy sắc mặt mình.


      “Còn nữa, em tức giận mà mặt lại đỏ bừng bừng như con heo con thế kia.” tận lực lấy lòng.


      Diệp Hân Đồng vẫn cảm thấy phiền não, nhíu mày nhìn bộ mặt tươi cười như hoa “ tới làm gì, nếu có việc gì tôi muốn tắm.”


      phải làm sao em mới hết giận?” Mặc Tử Hiên khẩn cầu làm nũng.


      “Tôi thực tức giận, chỉ thấy làm số việc hơi quá đáng.” Diệp Hân Đồng muốn tâm tư phức tạp của mình.


      Mặc Tử Hiên cho là chuyện đánh bóng chuyền vào Lee Yul, trước đây che chở cho đối thủ của , cũng thèm so đo, nhưng bây giờ vẫn vậy, trong lòng lại bốc hỏa, chỗ nào cũng đến Lee Yul, rốt cuộc là người của ai.


      Mặc Tử Hiên xị mặt xuống, ánh mắt trở nên đông lạnh.


      “Em chuyện của Lee Yul sao? ám sát phải là chuyện quá đáng ư?” Giọng điệu của chút nào vui mừng.


      Diệp Hân Đồng sửng sốt, trong lòng cũng chịu nổi “Mấy cái nguyên nhân chính trị của các người quá phức tạp.”


      xong phiền não ngồi xổm xuống chỗ va ly lấy quần áo tắm, muốn tiếp tục tranh cãi với nữa.


      “Cho nên em cảm thấy ám sát được, còn đánh trả chút xíu là quá đáng?” Mặc Tử Hiên để ý chuyện vụn vặt, tâm tình thể bình tĩnh, cao giọng.


      Diệp Hân Đồng nghe những lời cực đoan của tức lên tận óc, giận dỗi bỏ quần áo trong tay xuống, quay lại nghiêm nghị nhìn Mặc Tử Hiên, năng hùng hòn: “Tôi chuyện quá đáng phải là chuyện này, đừng tự ình là đúng được ?”


      “Thế là cái gì?” Mặc Tử Hiên thấy bộ dạng như vậy quát lên.


      ràng sắp kết hôn với Kim Lệ Châu, ta là người duy nhất có tư cách làm vợ , tại sao còn trêu chọc tôi?” Diệp Hân Đồng cũng quát lại.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, nét mặt rất phức tạp, vội vàng giải thích “Lúc câu này là bị Lee Yul làm cho kích động, chỉ muốn bóp chết nhuệ khí của .”


      “Nhuệ khí? bảo vệ vật sở hữu của mình sao? cảm thấy những người từng lên giường với , ai cũng là đồ chơi của ? Chỉ cần có người nhớ thương lại gây như đứa trẻ con, chúng tôi phải là những con rối, phải muốn thế nào phải như thé, nếu bản thân thấy thư thái, thể cho riêng ai cũng cần phải trêu đông chọc tây, làm vậy càng làm tôi thấy gánh nặng thêm, ghét.” Diệp Hân Đồng hầm hừ lèo.


      Mặc Tử Hiên hơi sửng sốt, trêu mặt lại từ từ xuất nụ cười: “Em, là ghen ư?”


      Nghe thấy từ đó, Diệp Hân Đồng cũng kinh ngạc, thèm suy nghĩ gì, lườm Mặc Tử Hiên cái tức giận phản bác: “Ghen cái đầu .”


      “Bởi vì em , cho nên mới quan tâm đến , dám lên giường với vì sợ thân thể thuộc về , trái tim cũng thuộc về .” Mặc Tử Hiên cảm thấy thực thích , càng càng vui vẻ.


      càng , Diệp Hân Đồng càng cảm thấy đầu mình muốn vỡ ra, muốn nghe, muốn xác định lời . ngoảnh mặt .


      “Em cho nên quan tâm đến từng lời của , cố ý cùng vơi Lee Yul là để trêu tức …”


      “Này, đừng tự cho là đúng, tôi làm sao thích được.” Diệp Hân Đồng nóng nảy quay lại, cắt lời, càng càng quá đáng rồi.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười xấu xa.


      “Nếu lên giường với , nếu dám đích thực là em ,”


      quả tự cao quá rồi.


      “Lên lên”. Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm quát lên.

      Chương 107: Lên Lên



      Vừa ra mồm, Diệp Hân Đồng liền hối hận, đúng là bị mấy lời xằng bậy của chọc tức rồi.


      “Thôi, tôi so đo với nữa.” Diệp Hân Đồng lập tức sửa lời.


      Mặc Tử Hiên sao có thể dễ dàng bỏ qua, cưỡng chế hôn lên môi , luồn đầu lưỡi vào.


      tức giận, làm sao có thể để cho như ý.


      Diệp Hân Đồng ra sức đẩy Mặc Tử Hiên, vẫn hề nhúc nhích. Tay mân mê ở ngực , môi luẩn quẩn quanh xương quai xanh của .


      Cảm giác tê dại lan tỏa từ bụng lên, Diệp Hân Đồng phải vô tri vô giác, cho nên càng gấp gáp muốn đẩy Mặc Tử Hiên ra.


      “Tránh ra, Á” Diệp Hân Đồng ra sức đẩy.


      Mặc Tử Hiên dùng dục vọng nóng bỏng kia chà xát bụng , rục rịch ngóc đầu dậy.


      “Kêu tiếp , bất kể em kêu cái gì cũng thích.” Giọng khàn khàn tà mị, cặp mắt mê hoặc khiến người ta chìm đắm trong dụ dỗ.


      thở hổn hển hôn lên bộ ngực mềm mại của qua lớp áo.


      dòng điện chạy dọc thân, Diệp Hân Đồng kinh ngạc.


      thể tiếp tục như vậy được, cảm thấy dục vọng nguyên thủy trong người bị đốt lên, gắng dùng chút lý trí cuối cùng cắn môi đạp lên chân .


      nhẫn nhịn chịu đau, rên lên tiếng, tay vẫn tiếp tục, thuần thục cởi cúc quần áo ra, thò tay vào.


      Diệp Hân Đồng cuống lên, tiếp tục tăng lên…


      đạp thêm phát nữa vào cái chân bị thương của .


      “Á” Mặc Tử Hiên đứng vững, ngồi bệt xuống đất.


      “A” ôm chân “Đau quá, bị thương mà.”


      “Đáng đời” Diệp Hân Đồng thoáng tia đành lòng, nhưng muốn tiếp tục những động tác hèn hạ kia, kiên cường quay , mặc quần áo vào.


      “Cái này sao lại tàn nhẫn như vậy? là chồng được chỉ hôn của em. Em mưu sát chồng mình đấy.” Mặc Tử Hiên vừa vừa khổ sở nhìn chân mình.


      “Hôn cái đầu , tôi chỉ là vì danh trừ hại.”


      muốn gãy chân rồi, em là vợ gì mà mặt chẳng có chút ánh sáng” Mặc Tử Hiên tiếp tục khoe mẽ.


      “Yên tâm, sắc mặt có ánh sáng cũng phải là tôi, là Kim Lệ Châu tương lai của . Bây giờ có thể ra.” Diệp Hân Đồng xong ra mở cửa.


      Vừa mở ra, thấy Kim Lệ Châu đứng bên ngoài, giật mình.


      Kim Lệ Châu nở nụ cười ngọt ngào.


      “Vừa rồi nghe giọng Mặc Tử Hiên, cho nên tôi tới xem sao.” giải thích với Diệp Hân Đồng.


      Sau đó ta cười dịu dàng về phía Mặc Tử Hiên, êm ái thổi chân giúp , đỡ dậy, còn uốn éo làm nũng “Sao lại ở phòng cảnh vệ Diệp vậy?”


      Bọn họ xem ra rất xứng đôi.


      Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút chua chat, ngây ngốc nhìn Kim Lệ Châu cao quý, mềm mại như nước, xinh đẹp như tiên nữ như vậy mới đủ tư cách làm vợ Mặc Tử Hiên.


      nên tự mình đa tình, cũng may, còn chưa như vậy, trừ việc lên giường giải thích nổi, có trời mới biết hối hận đến xanh cả ruột rồi.


      “Chúng ta thôi.’ Kim Lệ Châu cười ngọt ngào đỡ Mặc Tử Hiên ra cửa.


      Diệp Hân Đồng tự giác nhường đường, cúi đầu gì.


      Mặc Tử Hiên rối rắm quay đầu lại nhìn , mong đợi cái gì, đợ xông lên kéo lại ư, giống như mạnh mẽ ướt át xưng hùng xưng bá.


      Nhưng lại nhạt nhẽo nên có chút mờ mịt.


      ra khỏi phòng, cửa đóng lại.


      Diệp Hân Đồng xối vòi hoa sen vào đầu mình.


      HÍt sâu, hít sâu.


      thể nào bình tĩnh, vỗ vỗ vào mặt, càng lúc càng nhanh.


      kiên quyết tự nhủ: “Mình cái quả dưa ngốc này, nên tin lời Mặc Tử Hiên, chính là đại thiếu đào hoa, thích chơi trò mập mờ với phụ nữ, nếu phải mình, nhân công quét rác cũng có thể bị mị lực đàn ông của làm cho thỏa mãn. lừa gạt mình, chỉ là vui đùa chút với mình thôi chứ chẳng có tâm gì đâu.” Diệp Hân Đồng tự lẩm bẩm với mình.


      Lần nữa hít sâu, trong lòng tốt hơn nhiều.


      “ok, ở cùng chỗ với ai liên quan rắm gì đến mình, cứ duy trì vai trò của cảnh vệ đơn thuần, chờ đợi về nước. Hì hì.” Tâm trạng tốt rồi, thèm nghĩ đến nữa, quên được là tốt.


      Diệp Hân Đồng rửa mặt xong, lúc tắm đến ngực lại nhớ đến nụ hôn của , trong lòng lại trầm xuống, rùng mình cái, lắc đầu. Tăng lực kỳ cọ.


      Lúc mặc chiếc sơ mi trắng ra, tất cả mọi người ở bên ngoài.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Lên Lên (2)



      Mấy chiếc bàn lớn được bày thức ăn tối.


      Lee Yul ngồi cùng bàn Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng bỏ qua bàn đó, đến bên bàn toàn phụ nữ, vừa được vài bước, ngồi vào chỗ trống duy nhất còn sót.


      Diệp Hân Đồng biết đó là ý phản đối ngồi vào hay , nhìn hai bàn khác, bàn Kim Phủ Điền đầy, còn cái bàn khác toàn con trai vẫn trống hai chỗ.


      Diệp Hân Đồng về phía bên kia, đột nhiên thò chân ra, phát được, dừng trước mặt kẻ đó.


      Diệp Hân Đồng sắc bén nhìn thò chân ra, sau đó nhìn lại cả bàn, có cần thiết phải nhằm vào thế ? vô hại với bọn họ, họ lại muốn bắt nạt kẻ lạ nước lạ cái chỗ nương tựa sao?


      Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười, khinh thường bước qua chân ta.


      “Diệp Hân Đồng, ngồi đây.” Lee Yul gọi .


      Diệp Hân Đồng phiền não đứng tại chỗ, tất cả đều nhìn .


      Diệp Hân Đồng chần chừ mấy giây, sau đó xoay người, cung kính đáp “Vâng, điện hạ.”


      Lee Yul cảm nhận được tức giận của , có chút khó hiểu.”


      Diệp Hân Đồng tới, kia lại thò chân ra, Diệp Hân Đồng vờ như thấy, đá cái.


      “A” kia gào toáng lên.


      xin lỗi” Diệp Hân Đồng bằng tiếng Hàn rồi giả bộ cười vô tội.


      kia lườm cái.


      Diệp Hân Đồng chẳng thấy làm sao, sợ cường quyền, kẻ nào muốn nhằm vào , muốn xếp hàng khiển trách đến đây hết , đến nhiều vào.


      ngồi xuống bên cạnh Lee Yul.


      Yoon Jin nhìn cái áo sơ mi của Diệp Hân Đồng cười khinh bỉ, cao ngạo bằng tiếng Trung: “Chim sẻ đòi chen vào vòng Phượng Hoàng, chỉ càng thêm mặc cảm tự ti”.


      Diệp Hân Đồng lời nào, xem như là chó sủa.


      hiểu là do vóc người xấu xí mặc được y phục cao qúy hay là bẩm sinh có số bị coi thường.” Yoon Jin tiếp tục châm chọc.


      ta khó nghe , Diệp Hân Đồng nhìn, nhếch khóe miệng châm chọc. Nhưng vẫn chẳng gì, cầm thìa lên múc canh.


      Yoon Jin vội vã chặn cái thìa của , liếc mắt nhìn tay Diệp Hân Đồng đeo gì cả: “Tay tại sao lại thô ráp như vậy, có phải lúc bé phải làm việc đồng áng ? Cảnh vệ Diệp có phải là đứa nhóc chui ra từ núi ?”


      ta tiếp tục chanh chua.


      Lee Yul hơi cau mày.


      Diệp Hân Đồng thể chịu đựng thêm, cười : “Đúng vậy, tôi từ núi chui ra, líu la líu lô như chim sẻ trong bữa cơm của người khác.”


      ” Yoon Jin tức giận vứt cái thìa lên bàn.


      Thấy ta tức giận, Diệp Hân Đồng rất sảng khoái, điềm nhiên múc thìa canh đưa vào miệng, hài lòng : “Ngon .”


      Yoon Jin nheo mắt lại châm chọc: “Ngon ăn nhiều vào, bần dân như khó mà có cơ hội ăn bữa cao cấp như thế này.”


      “Ừ, đúng vậy, vì tôi bao giờ cầu những thứ xa vời với mình.” Diệp Hân Đồng ra vẻ hề tức giận, câu hai nghĩa.


      Yoon Jin liếc mắt về phía Mặc Tử Hiên, hiểu Diệp Hân Đồng muốn ám chỉ gì, khoác lên tay Mặc Tử Hiên, nũng nịu: “Điện hạ, ta bắt nạt thần.”


      Kim Lệ Châu phiền não nhìn Yoon Jin cái.


      Diệp Hân Đồng quan sát được sắc mặt Kim Lệ Châu, bất đắc dĩ lắc đầu, cái bàn ăn này tranh đấu gay gắt, tốt nhất nên ăn nhanh chút kẻo chẳng tiêu hóa nổi.

      Chương 109: Lên Lên (3)



      Mặc Tử Hiên cười mỉm nhìn Diệp Hân Đồng, là con mèo hoang, chẳng hề lo lắng Yoon Jin có thể bắt nạt được .


      “Tôi có chuyện muốn ” Lee Yul đột nhiên , hóa giải khí lúng túng.


      Tất cả đều nhìn Lee Yul, cậu quay đầu dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tình cảm, Diệp Hân Đồng có linh cảm những lời sắp có liên quan đến mình.


      Lee Yul khẽ mỉm cười: “Tôi muốn dùng thân phận của quân vương Hàn Quốc mời Diệp Hân Đồng trở thành khách tham quan hoàng thất Hàn Quốc, từ hôm naym còn là cảnh vệ, mà là khách của chúng tôi, ở Hàn cung hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.”


      Diệp Hân Đồng đại khái hiểu những lời của Lee Yul, thấy cảm động, vừa rồi Yoon Jin cười là chim sẻ, cậu ta giúp đánh trả. Nhưng mà, nếu đồng ý, khác nào trần trụi từ phe Mặc Tử Hiên nhảy sang phe Lee Yul. Diệp Hân Đồng cảm kích, nhưng thể đồng ý.


      tìm lời lẽ thích hợp để giải thích.


      “Điện hạ?” Yoon Jin thể tin nổi kêu lên.


      Kim Lệ Châu cũng hiểu nhìn Lee Yul, trong mắt xen lẫn ghen tỵ và thương cảm.


      Mặc Tử Hiên dựa vào ghế, có vẻ lỳ lợm, mắt nheo lại, tâm trạng chả ra sao khẽ nhếch miệng “ ấy thể đồng ý, tôi đưa ấy từ Trung Quốc sang đây, thân phận thế nào chỉ có bên TQ mới có thể định đoạt, nếu cậu thực muốn thay đổi thân phận cảnh vệ của ấy sang TQ thỏa thuận , tôi thông báo.”


      “Tại sao? nỡ lòng nào nhìn ấy bị chế nhạo, vở hài kịch này tò mò muốn xem lắm sao?” Lee Yul xuống nước, nhìn thẳng Mặc Tử Hiên.


      “Gọi ấy tới bàn này là cậu chứ phải tôi, chờ đợi hài kịch cũng là cậu phải tôi, người nào có lòng dạ nhen mọi người đều .” Mặc Tử Hiên phản bác.


      khí có vẻ căng thẳng.


      “Chẳng lẽ từ đáy lòng cảm thấy ấy là phượng hoàng trong mình chim sẻ.”


      cần phải khích bác bới móc câu từ, cậu làm vậy là muốn rằng cậu có hứng thú với mọi phụ nữ bên cạnh tôi sao. Thế nghĩa là chuyện gì cũng muốn tranh giành với tôi.”


      Mọi người đều nín thở ai gì, tiếng Trung bọn họ khôn hiểu nên sắc mặt có vẻ ngơ ngác, chẳng chẳng rằng, ai động đũa, trong phòng rất yên tĩnh, như thể chỉ có Mặc Tử Hiên và Lee Yul ở đây.


      “Tôi chỉ đưa người phụ nữ lên làm công chúa, đứng núi này trông núi nọ, di tình biệt luyến (chia cắt tình ), để ấy chịu tổn thương, cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt, nếu cảm thấy như thế là tranh giành, tôi tranh với .” Lee Yul kiên định nhìn mặc, khí phách kiên cường này khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày.


      Kim Lệ Châu có chút cảm động, cúi đầu.


      Mặc Tử Hiên cũng cảm thấy thổ lộ với Kim Lệ Châu, chẳng biết tại sao, trong lòng có phần thoải mái thở phào nhõm. Tâm trạng cũng còn tệ như vừa rồi.


      Diệp Hân Đồng biết là cho Kim Lệ Châu nghe, ra nàng rất thích thú với người đàn ông si tình như thế.


      ai gì, khí càng trở nên đặc quánh, ai cũng ngồi sững sờ, gì.


      “Ăn cơm , nguội hết rồi.” Kim Phủ Điền vui vẻ hớn hở kêu lên tiếng, hóa giải cái khí thể thở nổi này.


      Diệp Hân Đồng bắt đầu ăn.


      Lee Yul lại u buồn lo lắng, nhíu mày.


      di tình biệt luyến, tôi thu hồi những lời này.” Lee Yul xong cũng bắt đầu ăn.


      Kim Lệ Châu nhìn Lee Yul có vẻ phức tạp uất ức, cậu ta làm ra vẻ thấy.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy câu sau cùng của là lạ, nhìn qua Kim Lệ Châu cái, cũng thế, ta gần như là vợ của Mặc Tử Hiên rồi, cậu ta muốn di tình biệt luyến cũng chẳng có gì sai. Nhưng lại cảm thấy Lee Yul có vẻ giận bản thân nên cố ý như vậy cho Kim Lệ Châu nghe.


      Con người, hiểu là được rồi. Giống như , ít suy nghĩ vui vẻ.


      Diệp Hân Đồng cắm cúi ăn, nhanh quá đến mức sặc.


      “Khụ khụ khụ”


      Lee Yul lập tức êm ái vỗ lên lưng , tay còn lại đưa khăn ăn.


      Ho xong, Diệp Hân Đồng cầm chiếc khăn trong tay cậu lau miệng, nở nụ cười sáng lạn.


      Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn bọn họ, ngọn lửa trong lòng vừa dập tắt lại bùng cháy lên. cố gắng tiêu hóa những lời của Lee Yul, chỉ đưa người lên làm công chúa, để ấy bị tổn thương, cho phép kẻ nào bắt nạt. Là Kim Lệ Châu hay Diệp Hân Đồng.


      “Lee Yul, chúng ta đấu . Nếu tôi thắng, cậu hãy tránh xa những người phụ nữ quanh tôi chút.”


      Lee Yul chẳng thèm để ý, bình tĩnh nhìn Mặc Tử Hiên “ bị thương, cứ chăm sóc chân mình cho tốt .”


      “Tôi chân cũng thắng được cậu.” Mặc Tử Hiên tự phụ .


      Lee Yul cười nhạt “Đừng trẻ con như thế được , kể cả tôi thắng cũng thắng cần dùng võ.”


      Diệp Hân Đồng nhìn hai em họ thủy hỏa tha, xem ra là vì Kim Lệ Châu, lại sắp gây chiến, sợ nuốt nổi nữa, để cái thìa xuống.


      “Tôi no rồi, các vị cứ từ từ ăn.”


      đứng dậy gì, bỏ .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110: Lên Lên (4)



      “Tôi cũng no rồi” Yoon Jin cũng đứng lên theo Diệp Hân Đồng. bước nhanh chân đuổi theo Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng quay người vào phòng, Yoon Jin có chút xấu hổ đứng ngoài cửa.


      có chuyện gì ?” Diệp Hân Đồng chẳng có ấn tượng gì tốt với ta, vẻ mặt cũng chẳng ôn hòa.


      thấy hai điện hạ cãi vã vì Kim Lệ Châu sao? Chúng ta nên hợp sức đánh bật Kim Lệ Châu, thấy sao?” Yoon Jin nghiêm túc .


      Diệp Hân Đồng liếc mắt “ xin lỗi, tôi chẳng có hứng thú gì với vị Điện hạ kia, làm ơn đừng vì tên đàn ôn xấu xa đó mà nhằm vào tôi.”


      Diệp Hân Đồng đóng cửa, Yoon Jin hiểu đẩy cửa hồ nghi nhìn Diệp Hân Đồng.


      “Nhưng mà phải cũng là người phụ nữ của Điện hạ sao?”


      “Măt thế nào lại nhìn ra tôi là người phụ nữ của ta, tôi cùng chỉ có 8 chữ - hợp, được chưa?”


      “Lúc ở Trung Quốc, các người biến mất sau bữa tiệc, rồi trở về muộn như thế mà chưa xảy ra chuyện gì sao? Còn nữa, máy bay riêng của Điện hạ phải người phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện lên đó.” Yoon Jin phản bác.


      Diệp Hân Đồng nhớ đến mấy lần giải thích được, có chút phiền não “Đó là vì tôi là cảnh vệ Trung Quốc của ta, cũng như các theo bảo vệ. Dù sao tôi chỉ câu, người đàn ông bỉ ổi như thế tôi chẳng lạ.”


      Diệp Hân Đồng cao giọng xong đóng cửa lại.


      “Xấu xa? Bỉ ổi? ta ai vậy?” Yoon Jin liếc nhìn cánh cửa phòng Diệp Hân Đồng, hấp tấp uốn mông trở về phòng mình.


      ……………………………………………………………


      Buổi tối sau khi nghỉ lấy sức, đến tiết mục ca hát, nhóm người ở đại sảnh kêu gào inh ỏi. Diệp Hân Đồng ra ngoài liếc mắt nhìn, mấy ả nước lạ ầm ĩ này có vẻ muốn tha cho .


      Cho nên quay vào phòng, bật TV, xem đại kênh.


      Ngôn ngữ hiểu, là mệt mỏi.


      Diệp Hân Đồng nằm dài giường, tiếng động đinh tai nhức óc truyền từ ngoài vào làm thể ngủ nổi.


      bực mình đạp tung chăn ra, đến bên cửa sổ, kéo rèm, bên ngoài trăng rất sáng, chiếu xuống mặt biển cuồn cuộn, có vẻ đẹp kỳ lạ.


      mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.


      Gió biển ban đêm thổi vào, mang theo khí ẩm ướt, rất thoải mái.


      Bên ngoài yên tĩnh.


      về hướng bờ biển, ánh trăng kéo dài bóng , đơn độc, tha hương mà bảo độc là giả, nhưng đây là trách nhiệm của , chẳng có cách nào.


      Diệp Hân Đồng nghe thanh của sóng biển, cảm nhận trăng dịu dàng, lại tới chỗ tảng đá buổi trưa, cảm thấy đến chỗ này có chút xấu hổ, trong bóng tối, ở chỗ yên tĩnh tránh được có những việc khó tưởng tượng.


      Diệp Hân Đồng chuẩn bị quay đầu.


      “Lee Yul, ^*^(&)(*_)(*&%$”. chỉ nghe hiểu hai chữ Lee Yul, câu tiếng Hàn sau đó hiểu. Mà giọng dịu dàng như nước đó chẳng phải là Kim Lệ Châu?


      nghe lén, mặc dù chẳng hiểu họ gì.


      Aiz, quan hệ ba người bọn họ quá phức tạp, chẳng liên quan gì đến .


      Diệp Hân Đồng chuẩn bị .


      “Diệp Hân Đồng $&^%*^()*_&”. vừa lại nghe Kim Lệ Châu nhắc đến tên mình, là người mà, ai chẳng tò mò người khác gì sau lưng mình.


      Cho nên Diệp Hân Đồng rón rén trốn sau tảng đá.


      Thấy Kim Lệ Châu có vẻ như chất vấn Lee Yul, Lee Yul chẳng gì, chỉ thấy vẻ u buồn.


      phải Lee Yul thích Kim Lệ Châu còn Kim Lệ Châu thích Tử Hiên sao? Cảnh tượng này lại có vẻ kỳ lạ, có cảm giác như Kim Lệ Châu thích Lee Yul vậy.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn chỉ nghe thấy Lee Yul câu gì đó, trông Kim Lệ Châu rất thương tâm. ta uất ức nhìn Lee Yul phút, Diệp Hân Đồng cũng căng thẳng thay bọn họ.


      Đột nhiên, Kim Lệ Châu nâng mặt Lee Yul, nhón chân hôn lên đó.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, che miệng mình, quay nhìn nổi nữa.


      Đầu sắp nổ tung.


      Theo hoàn cảnh này, Kim Lệ Châu và Lee Yul đều tình nguyện, trước đây hoàn toàn hiểu ngược lại.


      đột nhiên cảm thấy Mặc Tử Hiên đáng thương, Kim Lệ Châu ngoài mặt ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, dịu dàng săn sóc, sau lưng lại hôn người đàn ông khác.


      Thế ta ở bên Mặc Tử Hiên là vì cái gì?


      ta có thể yên tâm Lee Yul, lại ở bên Mặc Tử Hiên, mà Mặc Tử Hiên với Lee Yul lại đối địch nhau vì ngôi hoàng đế, thù hận còn khiến Lee Yul nổi máu ám sát, nghĩ tới đây, lòng Diệp Hân Đồng trầm xuống, cố lo lắng ặc, nhanh chóng chạy về biệt thự.


      Kim Lệ Châu chủ động hôn Lee Yul, ngoài dự đoán của lại bị Lee Yul đẩy ra.


      Kim Lệ Châu càng uất ức nhìn .


      “Đây là lần thứ hai hôn tôi, tôi phải vật thay thế của Mặc Tử Hiên, cũng phải là con rối mà cảm thấy sắp mất lại túm về. Nụ hôn của ư? Nếu hãy đến bên tôi.” Lee Yul từng chữ lạnh lùng.


      Kim Lệ Châu bất động tại chỗ.


      Lee Yul nở nụ cười nhạt thương cảm.


      “Chẳng phải thích Mặc Tử Hiên ư? Người mà ba nhìn ra là có thể kế thừa nghiệp thống nhất đất nwocs, mà phải là cái tên quân vương từ bị cha ghét bỏ là tôi đây”


      “Tôi…” Kim Lệ Châu đối mặt với tỉnh táo của Lee Yul thể nào phản bác, suy nghĩ lúc “Em cảm động với những lời vừa ở bữa ăn.”


      “Cảm động có thể khiến kiên quyết theo tôi ?” Lee Yul hỏi ngược lại.


      Kim Lệ Châu sửng sốt biết trả lời ra sao.


      Lee Yul vẫn cười nhạt “ cần trả lời, phản ứng của cho tôi đáp án, tôi tha thứ, dù sao Mặc Tử Hiên trong cảm nhận của cũng là bạch mã hoàng tử, mà tôi chỉ là cái vỏ chai chỉ cần nụ cười là có thể thu mua.”


      “Em nghĩ như vậy.” Kim Lệ Châu cảm thấy mình thể cãi lại.


      “Vậy nghĩ thế nào, nghĩ tốt cho tôi sao?” gây


      “Em, em…” Kim Lệ Châu có vẻ gánh nổi áp lực của . “Em muốn làm bạn với Lee Yul, giữa người và bạn bè, em chỉ có thể để vị trí cho .”


      cần, trừ thân phận làm chồng, những thứ khác tôi đều cần, bởi vì tương lai của tôi do vợ tôi quyết định, tôi chỉ có thể người, để trong lòng người thôi.” Lee Yul kiên định , kiênquyết và lạnh lùng.


      “Lee yul…” Kim Lệ Châu vẫn muốn gì, nhưng lời đến miệng lại thấy có gì cũng đều dư thừa, trừ phi đồng ý đến bên , nhưng trong lòng , chỗ sâu nhất vẫn là cái tên đào hoa xấu xa Mặc Tử Hiên đó.


      cần phải cảm thấy gánh nặng. Những lời tôi trong bữa cơm phải cho nghe.” đến lúc này, Lee Yul càng tỏ ra lãnh đạm.


      Kim Lệ Châu có vẻ chịu nổi lùi về sau hai bước, “ cho Diệp Hân Đồng nghe? Vậy sao lúc nãy tôi hỏi lại . Để tôi hiểu lầm nên chủ động hôn , ra chỉ muốn xem tôi lúng túng thế nào thôi phải ?”


      Kim Lệ Châu để ý tới lý trí, nhíu chặt mày, giọng sắc nhọn lúc bé hoàn toàn từ bỏ từ khi được bồi dưỡng thành tiểu thư cao quý.


      Lee Yul thản nhiên cười thương cảm “ cảm thấy những lời đó có phải cho nghe hay , bây giờ có khác gì nhau?”


      “Tôi chỉ hỏi câu, những lời kia có phải là cho Diệp Hân Đồng nghe ?” Kim Lệ Châu có chút bá đạo nhìn chằm chằm vào mắt Lee Yul.

      Chương 111: Rốt Cuộc Ai Mới Là Người Em ?



      Lee Yul do dự nhìn Kim Lệ Châu, mỉm cười thản nhiên, có chút u sấu thương cảm.


      “Nếu cảm thấy thế là như thế.”


      “Rốt cuộc có phải hay , lập lờ nước đôi như thế làm tôi đau đớn.” Kim Lệ Châu biến thành kẻ gây .


      “Vậy sao? Nhận quà của tôi, chủ động hôn tôi, lại ngọt ngào kéo Mặc Tử Hiên bỏ , thái độ lập lờ đó của làm ngước khác hao tổn tình thần ư? Nếu nhất định muốn có câu trả lời, tôi cũng ràng cho biết, từ lâu còn ở trong tim tôi nữa.”


      Kim Lệ Châu rơi nước mắt, từng giọt lẫn vào trong cát.


      Lee Yul quay đầu, bước qua ra khỏi bãi đá. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng Diệp Hân Đồng vội vã chạy về biệt thự.


      Trong lòng cậu có linh cảm chẳng lành, ấy nghe được bao nhiêu, thấy được những gì? , ấy nghe hiểu, vậy nhìn thấy gì? Lê Yul căng thẳng trong lòng, nhanh chóng chạy về phía biệt thự.


      …………………………………………………


      Diệp Hân Đồng vội vàng xông vào biệt thự, liếc cái thấy Mặc Tử Hiên ca hát.


      Mặc Tử Hiên dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Sao lại từ bên ngoài vào? phải ngủ sao?” Mặc Tử Hiên ngẫm lại, có thể ra từ cửa sổ, có chút bất đắc dĩ.


      Diệp Hân Đồng thấy Mặc Tử Hiên nhưng biết phải mở miệng thế nào, chẳng lẽ thẳng ra là người phu nữ có tư cách duy nhất kia có gian tình với Lee Yul ư? Như thế tưởng là thích , cố ý bêu xấu người khác.


      Mặc Tử Hiên thấy khác thường của Diệp Hân Đồng “ sao vậy? Ở bên ngoài gặp phải chuyện gì à, sao có vẻ vội vàng như thế?”


      Diệp Hân Đồng do dự lúc, nhíu mày “ có gì? hát , tôi ra ngoài hóng mát chút.”


      Diệp Hân Đồng xong ra hướng hành lang.


      Lee Yul thở hổn hển chạy vào, nhanh chóng tìm thấy Diệp Hân Đồng.


      “Diệp Hân Đồng.” nóng nảy gọi tên .


      Mặc Tử Hiên vô cùng giận “ ra phải mình hóng mát à?”


      châm chọc.


      Diệp Hân Đồng lườm Mặc Tử Hiên cái “Tôi mình, dừng ngay cái tư tưởng bẩn thỉ kia lại. theo tôi.”


      “Diệp Hân Đồng…” Lee Yul làm bộ đáng thương nhìn .


      Diệp Hân Đồng nhìn, có chút phiền não với thâm hiểm của cậu ta.


      phải như những gì nghĩ đâu, thực phải.” Lee Yul biết nhìn được bao nhiêu, chỉ có thể nước đôi.


      Diệp Hân Đồng khẽ nhíu mày, trả lời, quay .


      Mặc Tử Hiên cũng nghi ngờ, tập tễnh theo Diệp Hân Đồng.


      “Diệp Hân Đồng, dìu tôi, chân tôi đau.” ốm mà kêu rên loạn lên.


      Diệp Hân Đồng quay lại dìu .


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, ngờ lại dìu , ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.


      cần đỡ sao.” Diệp Hân Đồng lườm cái.


      phải, em sao vậy? Sao tự nhiên lại dịu dàng với như thế, có chút quen.” Mặc Tử Hiên cợt nhả.


      Là vì cảm thấy có chút đáng thương, phụ nữ thường thông cảm cho những kẻ yếu.


      Diệp Hân Đồng đỡ đến phòng , toàn mùi thuốc xộc đến. để ngồi lên ghế salon, kéo rèm, mở cửa sổ ra.


      Mặc Tử Hiên nhìn tự nhiên dịu dàng, trong lòng có chút cảm động, nhớ lại lúc ở chân núi, chẳng để ý thân thể đau đớn, chạy gọi người, lúc đó cũng cảm động như bây giờ.


      “Em muốn gì với ?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      Diệp Hân Đồng sắc mặt nặng nề đến trước mặt Mặc Tử Hiên, chăm chú nhìn : “Ngôi vị hoàng đế có phải rất quan trọng với ?”


      Mặc Tử Hiên ngờ lại đột nhiên hỏi câu này, vẻ mặt cũng nghiêm trọng như thế.


      nghiêm túc gật đầu.


      “Cẩn thận những người bên cạnh , chiếm lấy vị trí quan trọng trong lòng phụ nữ, đừng tam tâm lưỡng ý làm cho người khác cũng như vậy.” Diệp Hân Đồng kiểu lập lờ nước đôi.


      “Người phụ nữ em là?” Mặc Tử Hiên hỏi.


      phải là người hay buôn chuyện, muốn xấu sau lưng người khác “ cứ nhớ những lời tôi là được.”


      “Em muốn hỏi vì sao nhất định phải đoạt được ngôi hoàng đế ư?”


      “Lại cho hay, chẳng qua là ham muốn bản thân cần tìm lý do đàng hoàng giải thích, tôi muốn nghe. Dù sao, nhớ những lời tôi là được rồi.”


      Diệp Hân Đồng ra cửa. hiểu gì cả, Mặc Tử Hiên cảm thấy tâm trạng nặng trĩu.


      đứng lên, bước vài bước ôm lấy vai Diệp Hân Đồng.


      “Cùng hát , tâm trạng của bây giờ rất khó chịu.”


      “Này, có thoải mái hay liên quan gì đến tôi, tôi , các hát tiếng Hàn tôi cũng hiểu gì.” Diệp Hân Đồng đẩy ra.


      “Vậy tắt đèn, nhảy


      “Chân nhảy được ?” Diệp Hân Đồng rất muốn chọc ghẹo .


      “Vậy giường XXOO, để phát tiết , tâm trạng lúc này rất tệ.” Mặc Tử Hiên nhíu mày, phiền não mở cửa.


      Diệp Hân Đồng giữ cửa “Tôi biết tâm tình tốt, đừng ấu trĩ như vậy, đề phòng Kim Lệ Châu và Lee Yul thôi. Quan hệ của họ đơn giản như nghĩ, đừng tưởng rằng mị lực của có thể làm điên đảo mọi phụ nữ, lạm dụng tình cảm chính là con dao, khiến chêt thảm.” vốn muốn toẹt ra như vậy, tại sao thấy phiền não lại dao động rồi.


      Mặc Tử Hiên sửng sốt “Vừa rồi em ở bên ngoài nhìn thấy gì? Thấy Kim Lệ Châu hôn Lee Yul? Hay là thấy họ quấn lấy nhau?”


      Diệp Hân Đồng cảm giác mình thực là bà tám rồi.


      “Khống thấy gì cả, coi như tôi chưa gì”. Diệp Hân Đồng muốn ra ngoài.


      Mặc Tử Hiên ôm lấy , biết vì sao lại có vẻ hả hê khó giải thích, làm cho Diệp Hân Đồng hiểu lầm Kim Lệ Châu và Lee Yul ở chung chỗ, tâm trạng trở nên rất tốt.


      “Làm gì thế, buông tôi ra.”


      “Cùng hát .” Mặc Tử Hiên mở cửa, đẩy ra ngoài.


      “Này, tôi muốn.” Diệp Hân Đồng ngại ngùng gỡ tay ra.


      “Coi như em an ủi trái tim tổn thương của được ? bị cắm sừng mà.” Mặc Tử Hiên cợt nhả.


      Diệp Hân Đồng lườm , làm gì có kẻ nào biết mình bị cắm sừng mà cười tươi như thế được.


      Mặc Tử Hiên khập khễnh tới chỗ hát.


      Diệp Hân Đồng hơi do dự, nhìn cái kẻ độc khập khễnh , trong lòng cảm thấy có chút đáng thương, cho nên theo .


      Vừa đến nơi, Lee Yul và Kim Lệ Châu cũng đều ở đó, mặt họ có chút xấu hổ cùng buồn bã.


      Lee Yul thấy Diệp Hân Đồng tới, đứng lên, muốn chuyện với lại thôi.


      Mặc Tử Hiên ngang nhiên chọn bài hát nước ngoài, trong đó có tiếng Trung, lập tức chọn vài bài, đưa mic cho Diệp Hân Đồng.


      “Hát cho nghe.” nở nụ cười sáng lạn.


      nam như vậy khiến Diệp Hân Đồng thể tự chủ, bất đắc dĩ cười với .


      Nổi tiếng ở Hàn Quốc đều là những bài hát Tiếng Trung nổi tiếng, Diệp Hân Đồng nghe nhiều nên thuộc.


      vừa mở miệng, hát tệ. Rất nhiều thanh niên bắt đầu nhảy múa, khí lập tức sôi động.


      Kim Lệ Châu lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng, trong lòng có chút oán giận khó giải thích, đặc biệt thấy Mặc Tử Hiên đối xử với cũng bình thường.


      cầm mic lên cùng hát với Diệp Hân Đồng, muốn phân tranh cao thấp.


      khí mỗi lúc high, cả nhóm hát hò đến tận 12h mới kéo thân thể mệt mỏi trở về.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: Rốt Cuộc Ai Mới Là Người Em ? (2)



      Sáng sớm, Diệp Hân Đồng ngủ tự nhiên tỉnh lại, rửa mặt ra ngoài 10 rưỡi, rất nhiều người vẫn còn ngủ, những người dậy tụ tập lại chỗ đánh bài, có người nghịch điện thoại di động.


      Mặc Tử Hiên vẫn chưa dậy, Diệp Hân Đồng cũng biết nhân vật chính sắp xếp chương trình tiếp theo là gì, nhưng đói bụng, lần mò vào nhà bếp.


      Hai đầu bếp nam nữ bận rộn nấu nướng, mùi thơm phức.


      Diệp Hân Đồng suy nghĩ hai chữ điểm tâm thế nào.


      “Cơm trưa lúc nữa là có rồi.” Người phụ nữ với bằng tiếng Trung.


      “A, vậy có bữa sáng ? Tôi hơi đói.” Diệp Hân Đồng hỏi.


      “11 giờ có thể ăn cơm, Diệp Hân Đồng tiểu thư kiên nhẫn chờ đợi, bữa trưa nay đều là món Trung Quốc, Điện hạ cố ý dặn thế.” Người phụ nữ tay vẫn ngừng làm.


      “Được” Nếu họ như vậy, Diệp Hân Đồng cũng đành đợi chút, lúc ra, Mặc Tử Hiên khập khễnh tới, thấy chui từ nhà bếp ra, cười vui vẻ.


      “Hôm nay bảo nhà bếp chuẩn bị món Trung Quốc, để em giải trừ nỗi khổ tương tư.” Mặc Tử Hiên lấy lòng.


      “Vậy cảm ơn …, sau đó sắp xếp chương trình gì?” Diệp Hân Đồng hỏi.


      Mặc Tử Hiên liếc cái chân bị thương của mình. Thở dài cái, có chút phô trương “Vốn định lặn, nhưng có vẻ phải đứng nhìn rồi.”


      “Ai bảo đùa giai, đáng đời. Ác giả ác báo.” Diệp Hân Đồng cười hì hì liếc .


      “Có thể như vậy cũng chỉ có mình em, nếu là cảnh vệ khác mang ra ngoài bắn chết rồi.” Mặc Tử Hiên cười, làm dấu tay tự sát dí vào cổ.


      “Bởi vì tôi là người Trung Quốc, sợ hoàng tử nhà .” Diệp Hân Đồng cũng cười ha ha.


      Nhìn khí hai bọn họ rất tốt.


      Lee Yul đứng ở hành lang, sắc mặt tốt lắm. Diệp Hân Đồng liếc thấy cậu ta, thản nhiên nhìn cái, vô cùng xa cách. gì với mà tiếp tục với Mặc Tử Hiên: “ chuẩn bị món Trung Quốc, sao chuẩn bị đồ ăn sáng, bụng tôi réo ầm ĩ rồi.”


      Mặc Tử Hiên cũng liếc Lee Yul, làm bộ nhìn thấy, với Diệp Hân Đồng: “Biết rồi, có vài người thể để bụng đói được, ăn tham như heo ấy.”


      xong mở cửa phòng bếp, hô lên: “Đem luôn những món nấu xong lên .”


      Diệp Hân Đồng trong lòng có tí cảm động, vì được đặc biệt chăm sóc.


      Rất nhanh, lên cũng bị gọi lên.


      Mọi người vẫn ngồi như bữa tối hôm qua.


      “Diệp Hân Đồng, tôi có lời muốn với .” Trước mặt mọi người, Lee Yul với Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng nhìn , mặc dù muốn, nhưng mà lên tiếng, nháy mắt nhìn theo, chờ .


      Lee Yul nhìn bốn phía xung quanh, thấy Mặc Tử Hiên có vẻ chờ xem kịch còn Kim Lệ Châu vẻ mặt rất phức tạp.


      nhàng nắm quả đấm, phát mình có cách nào mở miệng.


      Diệp Hân Đồng cũng chẳng mong đợi gì, chẳng lẽ trước mặt mọi người là đề nghị giữ bí mật?


      Sau khi ăn trưa, Mặc Tử Hiên bảo mọi người chọn đồ lặn, kiểm tra tất cả bình dưỡng khí.


      Lúc Diệp Hân Đồng ra cửa, phát biển có chiếc du thuyền tư nhân chờ sẵn.


      “Cái này đến từ lúc nào vậy?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi Mặc Tử Hiên.


      “Lúc em còn chìm trong giấc mộng, hôm nào chân tốt lên, sắp xếp những chương trình tuyệt vời cho hai chúng ta chơi” Mặc Tử Hiên mặt mày hớn hở.


      “Chơi? Điện hạ, ngươi rảnh rỗi quá.” Diệp Hân Đồng chuyện thấy Kim Lệ Châu hằm hằm từ trong phòng ra, nhanh chóng ngậm miệng, đứng cách xa Mặc Tử Hiên chút.


      Du thuyền chạy chừng giờ, dừng ở giữa biển.


      “Ở đoạn này, ước chừng lặn xuống 30 thước có bãi đá ngầm. Mọi người xuống , hai giờ sau quay lại.” Mặc Tử Hiên giải thích.


      Mọi người thay đồ lặn, đặc biệt Kim Lệ Châu, lấy đồ của mình đầu tiên, tâm trạng rất tốt, từ lúc lên thuyền chẳng câu gì.


      “Điện hạ, tôi ở đây với người.” Yoon Jin nũng nịu nằm ghế Mặc Tử Hiên ngồi, cầm đồ uống giơ lên trước mặt .


      Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng, cũng nhìn bọn họ, nhìn ra phía biển, ngày trước ở trường học cũng từng lặn mấy lần, thế giới yên tĩnh dưới đó quả rất đẹp.


      cười hì hì thay đồ lặn, lúc ra thấy Kim Lệ Châu nhảy xuống đầu tiên.


      Diệp Hân Đồng nghi ngờ sao ta lại có thái độ như vậy? Như thể mọi người đều nợ tiền ta, người hôm qua vụng trộm là ta, chẳng lẽ lại phát ra mình nghe trộm?


      “Này, ở lại tiếp à?” Mặc Tử Hiên gọi to .


      Diệp Hân Đồng lườm Mặc Tử Hiên, bây giờ là hưởng thụ chăng? Tiếp, tiếp cái đầu .


      thản nhiên đeo mặt nạ an toàn vào, nhảy xuống.

      Chương 113: Rốt Cuộc Ai Mới Là Người Em ?(3)



      “Ùng ục ục ục”


      Bọt khí nổi lên , từ từ chìm xuống, hưởng thụ cảnh biển đặc sắc tĩnh lặng.


      Mọi người nhảy xuống túm năm tụm ba cùng nhau, quan tâm, mình càng tự do.


      Xuống đáy, Diệp Hân Đồng mình từ từ lặn, thám hiểm đời sống sinh vật biển mới mẻ.


      Lee Yul nhìn thấy từ đằng xa, bơi về phía , Diệp Hân Đồng cũng nhìn thấy quay đầu về phía .


      Đột nhiên biết từ đâu có 3 người bơi đến, bọn họ bơi cùng với nhau về phía Lee Yul, Diệp Hân Đồng cho rằng đó là bạn , quay . Tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.


      Đột nhiên, đám cá trước mặt có vẻ kinh sợ cuống quýt trốn tránh, Diệp Hân Đồng quay đầu nhìn lại phía Lee Yul, ba kẻ kia quấn lấy .


      Bọt nước ùng ục nổi lên ở chỗ đó, Diệp Hân Đồng nhìn tình cảnh, mới đầu cho là bạn bè họ nô đùa, nhưng càng nhìn càng thấy có gì bất thường, như thể họ đánh nhau.


      Đột nhiên, trong số đó dứt đứt bình dưỡng khí của Lee Yul, bình khí của như bị mở nắp.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng qua đó, những kẻ đó thấy có người, cuống quýt bỏ chạy.


      Lúc Diệp Hân Đồng bơi đến nơi, Lee Yul có vẻ thở được, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm lại, miệng mím chặt, bọt khí từ mũi nổi lên.


      Diệp Hân Đồng hề do dự nhét bình dưỡng khí của mình vào miệng .


      Lee Yul hít lấy hít để, 30 giây sau khôi phục tri giác.


      Diệp Hân Đồng rút lại bình khí.


      ra dấu lên, bảo yên tâm, giúp. Nhưng biết có hiểu ý hay .


      Lee Yul gật đầu.


      Diệp Hân Đồng chống chọi với áp lực, cùng Lee Yul dùng chung bình dưỡng khí ngoi lên.


      Áp lực trong nước rất lớn, cộng thêm bọn họ bơi nhanh, Diệp Hân Đồng cảm thấy mình thích ứng nổi, gắng gượng cùng Lee Yul nổi lên mặt nước.


      Mặc Tử Hiên thấy họ đều chụp bình dưỡng khí kinh ngạc.


      Thấy máu mũi Diệp Hân Đồng, càng kinh ngạc hơn.


      “Các người làm sao vậy?”


      Với giúp đỡ của mọi người, họ leo lên thuyền.


      Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên cái, cầm khăn bông chùi máu chảy từ mũi và tai ra, quay đầu lại nhìn Lee Yul “Cậu sao chứ?”


      Lee Yul cũng lau máu mũi, lắc đầu với .


      “Rốt cuộc thế nào?” Mặc Tử Hiên lo lắng hỏi.


      Thế nào? Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên, vừa chuyện Lee Yul và Kim Lệ Châu có gian tình với , Lee Yul lập tức xảy ra chuyện, hơn nữa là nơi chọn, còn biết thế nào? Chẳng lẽ muốn trước mặt mọi người lên án ý đồ giết người của ?


      “Còn sao, phải chứ” Diệp Hân Đồng thèm để ý tới , về phía phòng nghỉ trong thuyền.


      Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Lee Yul rất bình tĩnh, nhìn thấy bình dưỡng khí của cậu bị dứt đứt, đại khái biết Diệp Hân Đồng hiểu lầm chuyện gì?


      nhíu mày, thoáng nỗi trức giận, nhưng nhanh chóng bị kiềm chế.


      về phía phòng nghỉ của Diệp Hân Đồng.


      khóa chặt cửa, Mặc Tử Hiên gõ cửa.


      Nhưng Diệp Hân Đồng ra, càng lúc càng gõ mạnh.


      “Mở cửa ? muốn chuyện với em” Mặc Tử Hiên vừa gõ cửa vừa từ ngoài vào.


      Mở cửa ra, Diệp Hân Đồng thay quần áo xong.


      Mặc Tử Hiên vào, đóng cửa lại.


      “Có phải em hiểu lầm gì ?” Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ hỏi.


      “Hiểu lầm hay trong lòng tự biết, nhất định phải bắt tôi ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?” Tâm trạng Diệp Hân Đồng rất tốt, trước mặt trơ trẽn mưu sát, trơ trẽn tương tàn huynh đệ.


      Mặc Tử Hiên thở dài “Em biết là em giật bình dưỡng khí của Lee Yul”


      “Quả nhiên là , phải thừa nhận sao?” Diệp Hân Đồng trừng mắt với Mặc Tử Hiên, rất bất mãn.


      “Nghe giải thích? phải , thể nào là


      “Vậy sao biết?” Diệp Hân Đồng có vẻ ngang ngược.


      “Kẻ ngu mới nhìn thấy bình dưỡng khí của cậu ta bị giật ra rồi hai người có bộ dạng này mà biết xảy ra chuyện gì! phải , tuyệt đối phải . Nếu là , làm ở nơi nhiều người như vậy, lại còn đúng lúc bị người có vận số tốt như em đụng phải.”


      Diệp Hân Đồng sửng sốt “Ý là chính cậu ta tự sắp xếp sao? Cậu ta cần làm thế, hơn nữa nếu tôi giúp cậu ta sao?”


      có thể đoán được em khoanh tay đứng nhìn.” Mặc Tử Hiên khẳng định.


      thể nào, cậu ta làm vậy làm gì? Uy hiếp tôi được chuyện và Kim Lệ Châu cho ư, thế cậu ta chỉ việc giật bình dưỡng khí của tôi ra là được, cần gì phải phức tạp như vậy?” Diệp Hân Đồng năng hùng hồn.


      Mặc Tử Hiên biết thể cho hiểu “Vậy cũng biết, dù sao cũng phải là .”


      “Nhưng cực kỳ khả nghi.”


      Mặc Tử Hiên hiểu người thường dễ nghĩ như vâyh, nhưng muốn Diệp Hân Đồng hiểu lầm.


      chăm chú nhìn .


      “Nghe đây, trong tay tổ chức bí mật, muốn lấy mạng Lee Yul dễ như trở bàn tay, nhưng muốn dùng thủ đoạn như vậy, mặc dù có địch ý với , nhưng vẫn là trong số những người thân ít ỏi của .”


      Diệp Hân Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn Mặc Tử Hiên, cố gắng tiêu hóa những gì .


      rất có lý, nhưng để tin là Lee Yul tự làm, có vẻ thể tưởng tưởng nổi.


      “Vậy , cảm thấy có thể là ai?” Giọng Diệp Hân Đồng dịu lại “Liệu có phải Cổ Phi?”


      “Bọn họ cũng đến nỗi đần như vậy. Hơn nữa, đồng ý của , họ dám.”


      Càng nghĩ càng phức tạp.


      “Haizz, mặc kệ , tôi ra ngoài hóng mát” Diệp Hân Đồng ra khỏi cửa trở lại boong thuyền.


      Gió biển nhè thổi, sóng gợn lăn tăn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, còn màu xanh dương đậm nữa.


      Lee Yul cũng thay quần áo xong, tới cạnh .


      “Cảm ơn .” dịu dàng .


      “Hả? cần, bất luận ai nhìn thấy cũng cứu , có gì, chỉ là cái nhấc tay thôi.” Diệp Hân Đồng cười hì hì trả lời.


      “Lúc sắp thở được nữa, tôi nghĩ, nếu tôi cứ thế mà chết, có lẽ mọi người đều vui vẻ.” thản nhiên , có chút thương cảm.


      đâu, đừng nghĩ vậy, nếu cậu chết, Kim Lệ Châu khổ, ba cậu cũng khổ, bà nội cậu cũng thế.” Diệp Hân Đồng an ủi.


      có khổ ?” chăm chú nhìn .


      “Đương nhiên có thể khổ sở. Ở Hàn Quốc chưa lâu, nhưng lại được Lee Yul cậu chăm sóc, chúng ta là bạn bè, phải sao?” hớn hở.


      ngờ người đó lại muốn tôi chết. Tình thân bạc nhược, nhưng cũng chẳng trách , tôi cũng từng làm như vậy.” Lee Yul thương cảm .


      phải Mặc Tử Hiên đâu. Đừng nghĩ như vậy.” Diệp Hân Đồng sau khi được Mặc Tử Hiên giải thích, rất tin tưởng .


      “Ngoài ta còn ai vào đây? Mặc dù tôi có nhiều bạn bè, nhưng chưa bao giờ thù địch với ai, đối địch với tôi bây giờ chỉ có Mặc Tử Hiên.” khẳng định.


      “Mới đầu tôi cũng cho là như vậy, nhưng mà, ngấm lại nếu ta muốn giết cậu, làm ở chỗ nhiều người thế này, để cậu còn cơ hội sống. Đừng đoán mò, sau khi về phải thêm mấy cảnh vệ nữa là được.”


      tin như vậy sao?” Trong mắt Lee Yul có chút tinh tế nào.


      Diệp Hân Đồng do dự chút, “Người kia mặc dù tùy hứng, mặc dù ngạo mạn, mặc dù tính tình trẻ con, nhưn tôi tin ta ra lệnh ám sát. Nếu có thể tôi muốn , vị trí cao cao tai thượng đó nên giành bằng năng lực bản thân, bơi vì nếu giành được bằng cách ám sát người khác, sau này về già tiếc nuối mình chiến đấu cách chân chính, đạo lý chỗ cao thoát khỏi lạnh chỉ khi ở chỗ ới hiểu.” Diệp Hân Đồng cười nhạt, tiếp “Lại , cậu rất có ưu thế, bẩm sinh là máu mủ chính thống, nhận được ủng hộ của nhiều nghị viên, cộng thêm tình của Kim Lệ Châu, khả năng thắng rất lớn.”


      “Tôi và Kim Lệ Châu có gì. Hôm đó ta cưỡng hôn tôi, nhưng tôi cự tuyệt.” Lee Yul giải thích có chút kích động.


      “Hả?” Diệp Hân Đồng sửng sốt, nghi ngờ hỏi “ phải cậu luôn thích ấy sao?”


      ấy cuối cùng vấn là thích Mặc Tử Hiên, tôi muốn trở thành con rối cho ấy đùa bỡn” Lee Yul thương cảm rất nghiêm túc, vẻ mặt rất thành .


      Diệp Hân Đồng hiểu.


      “Lee Yul, nhân lúc tôi có đây, cậu lại muốn bịa đặt sao?” Giọng Mặc Tử Hiên nhàn nhã ngạo mạn, tà mị cất lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :