1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: Mâu Thuẫn Tăng Lên (2)



      ngẩng đầu nhìn mắt nghi hoặc của Mặc Tử Hiên, tiếp: “Tháng sau bạn thân em đám cưới, em muốn tặng áo cưới cho ấy.”


      “Ừ, được, tôi cùng em.”


      Xe nhanh chóng tiến về tiệm áo cưới, nhưng Kim Lệ Châu lại vào, “ phải chỗ này… em nhìn thấy chiếc ở cửa hiệu khác.”


      Mặc Tử Hiên có chút nghi ngờ, nhưng vẫn .


      Kim Lệ Châu ngọt ngào kéo tay Mặc Tử Hiên vào tiệm áo cưới “Bà chủ, bộ váy cưới tôi đặt lần trước xong chưa?”


      “Xong rồi. Vóc dáng với bạn khác nhau lắm, có cần thử ?” Bà chủ cười a dua.


      Kim Lệ Châu đắm đuối liếc mắt đưa tình với Mặc Tử Hiên đáp “Được, Tử Hiên, chờ em chút, em ran gay.”


      Kim Lệ Châu theo bà chủ vào thay quần áo, Mặc Tử Hiên ngồi ghế salon, nhìn cách bài trí của tiệm áo cưới, đột nhiên đứng lên, cảm thấy bên cửa sổ có bộ váy vô cùng thích hợp với Diệp Hân Đồng.


      đến bên chiếc áo cưới, qua lớp kính, đột nhiên, chiếc kính phản chiếu hình ảnh đám phóng viên lén lút chạy như bay tới đây.


      Mặc Tử Hiên nhíu mày, sắp xếp trùng hợp như vậy chắc chắn là có mưu.


      nghĩ phải nhanh chóng tránh né theo dõi của giới truyền thông, nhưng lại nghĩ đến nụ hôn bị chụp trộm kia, nhếch miệng, ánh mắt u.


      Kim Lệ Châu ngọt ngào bước ra từ phòng thay quần áo, mặc chiếc váy cưới đứng đó chói lọi y như công chúa chân chính.


      Ký giả từ bốn phương tám hướng xông lại, nhân viên bảo vệ ngăn họ ở cửa.


      “Xin hỏi có phải các vị thử áo cưới là sắp có chuyện vui ?”


      “Xin hỏi hôn lễ của các vị tổ chức ở đâu?”


      “Tạch tạch tạch” Báo chí, nhiếp ảnh ùn ùn kép đến, Kim Lệ từ từ khoác vào cánh tay Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh, trả lời gì cả, với dẹp đường của nhân viên bảo vệ về phía xe.


      Đột nhiên, biết Kim Lệ Châu cố ý hay bị trật chân, đứng im tại chỗ.


      Mặc Tử Hiên quay đầu nhìn, lóe lên chán ghét nhưng nhanh chóng biến mất, đến bên, bế lên đặt vào trong xe.


      Xe nhanh chóng rời khỏi trường.


      Sau khi lên xe, Mặc Tử Hiên dựa vào thành ghế, tròng mắt thâm thúy sâu hun hút, thần sắc nặng nề khiến dám lời nào.


      Xe chạy được khoảng 5p, Mặc Tử Hiên quay đầu nhìn Kim Lệ Châu


      “Chuyện này là mưu của ai?”


      Kim Lệ Châu kinh ngạc, cúi đầu uất ức “Là Cổ Phi.”


      Mặc Tử Hiên buồn bã nhưng nhanh chóng biến mất, nhếch miệng, vui vẻ sáng láng, Kim Lệ Châu thể nắm bắt được tâm trạng thực của .


      hãy bỏ qua cho Cổ Phi, ba em với em, nếu em cưới , ông giúp ngồi vào ngai vàng. Vì thế Cổ Phi mới đưa ra hạ sách này. Đừng tức giận được ?” Kim Lệ Châu kéo áo Mặc Tử Hiên nũng nịu.


      Mặc Tử Hiên có chút biểu cảm, nhưng ánh mắt cũng hề vui vẻ, ôm chầm lấy Kim Lệ Châu “ làm sao có thể tức giận? cũng rất muốn cưới em, em là duy nhất xứng với , nếu chuyện như thé, vào buổi họp mặt gia đình thứ 6, tuyên bố hôn lễ của chúng ta trước mặt mọi người.”


      “Có ?” Kim Lệ Châu nở nụ cười ngọt ngào, nằm yên trong ngực Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên nặng nề nhìn ra bên ngoài, đáy mắt có ánh khổ sở thể che giấu, chân mày rối rắm.


      Xe đến khu vực đông đúc, cảnh vệ kiêm lái xe hỏi “Điện hạ, bây giờ chúng ta đâu?”


      Kim Lệ Châu đắm đuối đưa tình nhìn Mặc Tử Hiên.


      “Đến nhà tổng thống.”


      Kim Lệ Châu có chút khó hiểu mở to mắt nhìn Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên cười dịu dàng “ muốn về bàn bạc với mẫu thân chuyện kết hôn, còn sắp xếp thông cáo báo chí, nếu ngày mai lên trang nhất, rất khó xử lý.”


      “Vâng” Kim Lệ Châu khéo léo gật đầu, tiếp tục nằm trong ngực Mặc Tử Hiên, thẹn thùng như con chim .


      Xe đến cửa nhà Kim Lệ Châu, Mặc Tử Hiên xuống xe mà thẳng.


      Qua khu vực sầm uất, nghĩ Diệp Hân Đồng còn chưa có điện thoại, liền sai cảnh vệ mua cái rồi trở về Hàn cung.


      Về tới Nguyệt Hàng Hành cung, chạy thẳng tới phòng Cổ Phi, vừa vào đến nơi thấy tấm hình hôn Kim Lệ Châu tay Cổ Phi, Lão Kim cung kính đứng bên cạnh, hai người chuyện Mặc Tử Hiên đột nhiên vào nên tạm ngừng


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, vào, mà tựa khung cửa “ phải chỉ là cưới Kim Lệ Châu sao? Cưới là được rồi, cần gì phải tốn công tốt sức đẩy con ra đầu sóng ngọn gió, đứng vách núi lựa chọn, nổi.”


      “Tử Hiên, chúng ta là đều lo lắng cho con.” Cổ Phi để tấm ảnh xuống, đứng lên giải thích.


      “Con biết rồi, cho nên biết ơn mọi người khiến con còn đường lựa chọn.” Mặc Tử Hiên cười lớn hơn, nhìn được tâm trạng thực.


      “Chúng ta muốn tổ chức hôn lễ cho con vào 15 tháng sau, lúc này phải tranh thủ ủng họ của các nghị viên, có thế cơ hội tiếp nhận vị trí của Lý Trí vương mới vững chắc.” Cổ Phi lời thấm thía, hiền hậu đến nắm bả vai Mặc Tử Hiên.


      “Mọi người quyết định rồi cứ thế , con tuyên bố trong bữa tiệc gia đình tối thứ 6, còn nữa, trừ chuyện này ra, những chuyện khác làm ơn để con tự quyết được ?”


      “Điện hạ, ý người là chuyện của Diệp Hân Đồng sao?” Lão Kim lạnh mặt .


      được, cần ấy phải công nhận con, kìm kẹp ta càng gọn gàng nhanh chóng hơn.” Cổ Phi nghiêm nghị .


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng cười: “Mọi người muốn con cái gì cũng nghe lời ư? Thế đoạt được ngôi vị có ý nghĩa gì. Mẫu thân, người nên nghe lời nhi tử.”


      Mặc Tử Hiên xoay người, Cố Phí kéo lại “Con là có ý gì?”


      Mặc Tử Hiên gì, mặt có chút bi thương.


      “Điện hạ có ý là tự mình quyết định” Lão Kim phía sau.


      Cổ Phi u buồn xuống nước “Được rồi, hôn lễ được sắp xếp vào 15 tháng sau, những chuyện khác con tự quyết.”


      Cổ Phi chờ Mặc Tử Hiên lời giải thích, ai ngờ thẳng vào phòng Diệp Hân Đồng.


      Cổ Phi nóng nảy muốn đuổi theo.


      “Cổ Phi” Lão Kim lên tiếng gọi lại “Chúng ta có thể thầm sắp đặt, cứ để Điện hạ .”


      Cổ Phi nhíu mày, cũng làm gì khác được đành gật đầu.


      ……………………………………


      Mặc Tử Hiên vào phòng Diệp Hân Đồng, bàn trước mặt để rất nhiều loại thuốc.


      tới bên đầu giường, nhìn Diệp Hân Đồng vẫn còn truyền nước, thỉnh thoảng cau mày, đôi môi trắng bệch như muốn gì. Mặc Tử Hiên đau lòng cúi xuống, ghé sát tai vào môi .


      “Đau quá”


      Mặc Tử Hiên cảm giác lòng mình còn đa hơn. Ngồi xuống, nắm tay Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng từ từ mở mắt, nhìn vào mắt Mặc Tử Hiên.


      nở nụ cười rực rỡ “Em đói ?”


      Diệp Hân Đồng yếu ớt lắc đầu.


      “Em là đồ ngốc, người ăn nhiều như em bỗng nhiên ăn gì sao lại đói bụng, bảo bọn họ chuẩn bị chút.” Mặc Tử Hiên đứng lên muốn dặn dò cung nữ.


      “Tôi uống.” Diệp Hân Đồng .


      “À” Mặc Tử Hiên lập tức rót nước, đỡ dậy uống.


      Diệp Hân Đồng uống vìa ngụm, thần trí có vẻ tỉnh táo hơn nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhìn Mặc Tử Hiên : “Tôi chết được, nếu dũng hi sinh sao, chết vì ẩu đả, Vũ Văn Thành và đồng nghiệp mà biết chê cười, cha mẹ tôi cũng thể yên lòng.”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt “Cái đầu ngốc của em lại nghĩ gì vậy?”


      “Dù sao tôi cũng thể chết được, tôi muốn ăn cơm, muốn bình yên trở về cần danh dự.” Diệp Hân Đồng kiên quyết .


      Mặc Tử Hiên vô cớ bật cười: “Được, nghe lời em.”


      Mặc Tử Hiên ra ngoài chuẩn bị cho bữa ăn dinh dưỡng.


      Diệp Hân Đồng ăn uống say sưa, ăn rất nhiều, miệng ngừng nhai.


      “Em đúng là tham ăn.” Mặc Tử Hiên giọng cưng chiều.


      “Nếu phải làm sao? Ở đất nước lạ lẫm, người thân bạn bè chỉ có thể tự chăm sóc mình, có cơ hội ăn phải ăn, chứng trong cung đình phức tạp này cũng có thể bị bỏ đói như chơi.” Diệp Hân Đồng vừa ăn vừa , ăn được chút, tinh lực có phần hồi phục.


      phải bạn bè của em sao?” Mặc Tử Hiên có vẻ mặt làm nũng.


      có còn hơn! Bạn bè gì muốn chọc tôi xuất huyết.” Diệp Hân Đồng cuối cùng ăn no, thở ra hơi, nở nụ cười thỏa mãn “No rồi, lưng cũng thấy đau nữa.”


      Mặc Tử Hiên hơi xấu hổ, cũng có chút thương cảm.


      “Diệp Hân Đồng” nghiêm túc kêu tên .


      Diệp Hân Đồng nghi hoặc nhìn định gì lại thôi.


      “Muốn .”


      xin lỗi, bắt em ký thỏa thuận đó, xin lỗi em cả những chuyện trước đấy.” tỉnh lược vài ngàn chữ.


      Diệp Hân Đồng nhớ lại cảnh máy bay, trong lòng có chút đau đớn, nhưng nhanh chóng ép mình coi thường, nở nụ cười sáng láng “Đều là người trưởng thành rồi, có gì. mới phí sức, tôi chỉ hưởng lợi thôi! Còn nữa, tôi cũng phải xử nữ, về sau vạch giới hạn là được rồi.”


      Tại sạo khi những lời này, trong lòng lại đau đớn thể giải thích.


      Nỗi đau này làm khó chịu. muốn lảng sang chuyện khác, chỉ cần nghĩ đến khổ sở.


      “Phải rồi, tôi có chuyện nhờ .” Diệp Hân Đồng như ánh mặt trời.


      “Cái gì?” Ngược lại trong lòng lại buồn buồn, bị xem trọng khiến vô cớ rầu rĩ.


      “Tôi cũng muốn học tiếng Hàn, dù sao bên cạnh cũng có nhiều người biết cả Trung lẫn Hàn, phải người dạy cho tôi, tôi bị thương cũng thể làm cảnh vệ cua , để cho tôi học tiếng Hàn cũng giết thời gian.”


      “Được.” Mặc Tử Hiên dịu dàng đồng ý.


      “Bây giờ tôi muốn ngủ thêm chút, ngủ nhiều mới nhanh khỏe.”


      “Ừ”


      ta từ lúc nào lại dễ chuyện như vậy? Có chút quen.


      Diệp Hân Đồng nằm xuống, quay lưng về phía Mặc Tử Hiên.


      chỉ muốn nghĩ đến gì nữa, chỉ cần ngủ là tốt rồi, thời gian hòa tan những cảm giác lạ lùng kia. tin là mình có thể làm được.


      ………………………


      giường ngây ngốc ngày lại cảm thấy nhàm chán, cũng may cũng có thể nghĩ tới mọi chuyện chú tâm học tập, có môi trường nên học rất nhanh.


      Sau hai ngày ở chỗ, nghỉ ngơi tốt, có thể xuống giường rèn luyện chân tay.


      Mặc Tử Hiên mấy ngày nay biết biến mất ở đâu.


      Diệp Hân Đồng ép chân, trong miệng còn lẩm bẩm mấy từ tiếng Hàn.


      Cổ Phi đột nhiên vào, đứng sau lưng nhìn Trung Quốc này như có điều suy nghĩ, đúng là chịu khó học hỏi, đáng tiếc thân phận của khể khiến bà có cảm tình.


      “Mau chuẩn bị , nghỉ ngơi cũng đủ rồi, có thể làm.” Cổ Phi .


      Đột nhiên có tiếng làm Diệp Hân Đồng giật mình.


      “A” kinh ngạc xoay người lại, thấy Cổ Phi lập tức cung kính “Vâng”


      Cổ Phi nhíu mày có vẻ bất mãn ‘Làm gì mà phải kinh ngạc sợ hãi như thế, lúc nữa, lão Kim dẫn ra.”


      “Vâng” Diệp Hân Đồng hơi nghi ngờ, phải là cảnh vệ của Mặc Tử Hiên sao? Lão Kim đưa đâu? Nhưng mà, khống chế được cá tính lỗ mãng của mình, tin là có hỏi Cổ Phi, bà cũng trả lời, xe ra bà ta thích .


      Diệp Hân Đồng theo Lão Kim, Lão Kim sắp xếp để làm cảnh vệ vòng trong, điều nữ cảnh vệ ra, Diệp Hân Đồng được thay thế vào đại sảnh.


      Trong đại sảnh, có cái bàn lớn dài chừng 5 thước, rất nhiều nhân viên, Thái Hậu, Lý Trí Vương, Lee Yul, Mặc Tử Hiên, Cổ Phi, Kim Lệ Châu, còn vài người mà Diệp Hân Đồng biết.


      Mặc Tử Hiên thấy Diệp Hân Đồng vào với vị trí cảnh vệ vòn trong kinh ngạc, hiển nhiên là xuất của nằm trong dự tính, nhìn lại Cổ Phi có vẻ rất bình tĩnh, nhíu mày, con ngươi thâm đen với cảm xúc chán chường lộ ra ngoài.

      Chương 97: Hãy Để Tôi Trở Về



      Hân Đồng cảm thấy Mặc Tử Hiên có chút khác thường, vốn là bữa tiệc vui vẻ mà lời nào, cúi đầu trầm tư.


      Kết thúc bữa cơm, Cổ Phi nhìn về phía Mặc Tử Hiên, nhắc nhở chuyện hôn lễ, Mặc Tử Hiên cúi đầu làm bộ nhìn thấy.


      Cổ Phi cùng Kim Lệ Châu đều chờ đợi.


      Nhưng Mặc Tử Hiên vô cùng bình tĩnh, giống như hề thấy ám hiệu của họ, bưng ly rượu lên, nở nụ cười tà mị, phản bội rồi làm hơi cạn sạch.


      Cổ Phi phiền não dùng ánh mắt cảnh cáo nên ra hơn.


      Nhưng, Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn bà, dựa lưng vào ghế, mặc kệ bà căng thẳng.


      “Hoàng thượng, Hiên nhà chúng tôi có chuyện muốn công bố trong bữa tiệc hôm nay.” Cổ Phi mỉm cười hiền từ, lần nữa đưa Mặc Tử Hiên ra trước mũi nhọn có đường lùi.


      “À, chuyện gì vậy? Chắc là chuyện tốt?” Lý trí vương hiền từ nhìn về phía Mặc Tử Hiên.


      Diệp Hân Đồng hoàn toàn hiểu hết những gì họ . Nhưng nhìn tất cả mọi người đều hướng về Mặc Tử Hiên, sắc mặt lại có vẻ kỳ cục.


      Mặc Tử Hiên đặt tay lên tay Kim Lệ Châu, lạnh nhạt nhìn Lý Trí vương “Con có thỉnh cầu.”


      Kim Lệ Châu cùng Cổ Phi nhìn nhau cười.


      Mặc Tử Hiên nhếch khóe miệng, nụ cười của bất kể ở góc độ nào cũng đều hoàn mỹ tì vết, nhưng trong lòng Diệp Hân Đồng lại cảm thấy thé, nụ cười này của khẳng định là ó chuyện gì ổn.


      “Thời gian rời Hàn cung sang Trung Quốc, thấy rất nhiều người thân, bạn bè cũng cùng nhau du lịch, có thể vui vẻ giải trí, gia tăng tình cảm, con muốn cùng Lee Yul du lịch thời gian ngắn, hẹn xong bạn bè lên đường.”


      Kim Lệ Châu giấu được thất vọng, điểm đạm đáng nhìn Mặc Tử Hiên.


      Cổ Phi sắc mặt xanh mét.


      Lý Trí vương do dự.


      “Con cũng muốn , lâu rồi được du lịch với , vậy chắc cảnh ở đó rất đẹp.” Lee Yul nhàng .


      Lý Trí vương nhìn Lee Yul với ánh mắt vô cùng hiền từ.


      “Được, vừa đúng ngày mai là thứ 7, vậy hai ngày cuối tuần , lịch trình giao cho Mặc Tử Hiên sắp xếp.”


      …………………………………


      Sau bữa tiệc, Kim Lệ Châu được cảnh vệ hộ tống về nhà.


      Vừa về tới Nguyệt Hàng Hành cung, Cổ Phi vung cái tát “Con nên cái gì phải biết chứ?”


      Sắc mặt Cổ phi rất khó coi, Diệp Hân Đồng đứng ở cửa hơi kinh ngạc, theo bản năng, xoay người ra khỏi cửa.


      Mặc Tử Hiên hề xấu hổ, con mắt thâm đen bướng bỉnh lỳ lợm có chút uể oải.


      “Chẳng phải con theo ý mọi người ư, tại sao lại tôn trọng con, để Diệp Hân Đồng đến bữa tiệc mà được đồng ý của con.”


      Cổ Phi tức giận mặt xanh mét.


      Diệp Hân Đồng nghe được tên mình được phát bằng tiếng Hàn, thò đầu vào, quan sát xem rốt cuộc là tình huống gì/


      khí giữa bọn họ có vẻ gì tốt.


      Đột nhiên Mặc Tử Hiên xoay người kéo Diệp Hân Đồng thập thò ở cửa ra ngoài.


      “Này, làm gì thế? Buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng giãy giụa quay đầu lại nhìn sắc mặt Cổ Phi, bà tức sắp phát nổ rồi, biết vì sao, Diệp Hân Đồng cảm thấy họ cãi nhau là vì .


      Mặc Tử Hiên kéo lên xe, tự lái , phóng ra khỏi Hàn cung.


      Sắc mặt tốt, Diệp Hân Đồng nhíu mày hỏi: “Sao vậy? tức giận cũng cần kéo tôi theo chứ? Tôi phải cái đệm lưng của .”


      Mặc Tử Hiên gì, vẫn nhìn về phía trước.


      Diệp Hân Đồng cau mày suy nghĩ, dừng chút, nghi ngờ hỏi: “ bàn cơm mọi người gì vậy? Xem ra ở đó có sóng ngầm mãnh liệt.”


      có gì, chỉ ngày mai cùng ra ngoài chơi.” Mặc Tử Hiên giọng chẳng có gì tốt, cúi đầu, hỏ CD vào ổ.


      Diệp Hân Đồng cười nhạt: “Chơi á. lừa gạt tôi, nếu chơi sao Cổ Phi phải đánh , chẳng lẽ cưỡng gian Kim Lệ Châu mà nhận?”


      Mặc Tử Hiên nhịn được thẳng thắn của Diệp Hân Đồng, cười khổ: “Trí tưởng tượng của phong phú, tôi cũng cần phải dùng sức mạnh với người khác sao?”


      cần dùng sức mạnh, chỉ cần lời ngon ngọt là có người lên giường với , sau đó phủi mông chạy, làm tình với cũng chỉ như ăn cơm, thế nào mấy ngày nay nếm sơn hào hải vị, chắc mùi vị cũng tệ?” Diệp Hân Đồng đùa cợt.


      Mặc Tử Hiên phát miệng lưỡi lưu loát của mình phản bác được, đột ngột dừng xe ven đường, cởi dây an toàn, quay đầu nghiêm túc chăm chăm nhìn Diệp Hân Đồng.


      “Vậy và em lên giường, có phải là lừa em ?”


      Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ, nhắc tới làm gì, nghĩ lại giải thích nổi, như bị quỷ nhập vào người: “Tôi khác với họ”


      “Phải, giống nhau, cho nên, em cho rất nhiều dư vị, có hứng thú hô mưa gọi gió , còn rất nhiều kỹ xảo chưa kịp phát huy.” Mặc Tử Hiên như trút giận, bình thường cợt nhả.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy tâm trạng hôm nay tốt, thể tức giận, chỉ nặng nề hỏi: “ hôm nay rốt cuộc sao vậy?”


      Mặc Tử Hiên đột nhiên ôm chặt Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng giật mình, lấy tay chống ngực phản đối.


      lúc thôi, chỉ lúc là được rồi.” Mặc Tử Hiên thầm.


      Diệp Hân Đồng buông lỏng tay.


      Mặc Tử Hiên ôm Diệp Hân Đồng, nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của .


      Rất lâu sau, buông ra, có chút mệt mỏi.


      “Hỏi em câu.” Bộ dạng rất chăm chú, khí trở nên nặng nề.


      “Cái gì?” Diệp Hân Đồng bất giác cảm thấy căng thẳng.


      “Nếu cho em quyền lợi của thê tử, nhưng cho em danh phận đó, em có theo ?”


      Phụt! Quả nhiên, câu hỏi của làm hộc máu.


      Diệp Hân Đồng nở nụ cười giễu cợt: “ có não à, cho tôi làm thê tử của tôi còn chưa muốn huống hồ là tiểu tam, nhanh nhanh trở về , ăn tối rồi, tôi còn chưa ăn.”


      “Khụ khụ” Mặc Tử Hiên hắng giọng “Nếu câu trả lời của em là như vậy, cũng còn gì phải nghĩ ngợi rối rắm nữa.”


      rối rắm cái gì? Có liên quan đến việc hôm nay Cổ Phi đánh sao?” Diệp Hân Đồng hỏi với vẻ vô tội.


      Mặc Tử Hiên liếc , khởi động xe, nhanh chóng dừng ở quán ven đường.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98: Hãy Để Tôi Trở Về (2)



      “Hôm nay mời em ăn tối, em đến nơi với , tâm trạng tốt.” Bộ dạng Mặc Tử Hiên nhìn cái thấy tâm trạng tốt, may quá phải là người chọc , cho nên nổi giận với .


      Diệp Hân Đồng cởi dây an toàn của mình ra. Bất đắc dĩ : “Tôi có quyền cự tuyệt hay sao? Chỉ có cầu, hãy giữ mạng mình cho tốt, đừng để bệnh tim của tôi tái phát, thân thể tôi chưa gánh nặng được.”


      Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trả lời, cái biểu cảm ai sánh nổi đó của khiến Diệp Hân Đồng cảm giác như con nít, lưng mặc dù tốt hơn, nhưng cảm giác đau trong lòng vẫn còn mờ ảo.


      Diệp Hân Đồng tìm chỗ ngồi xuống, Mặc Tử Hiên với chủ quán vài câu, ông chủ nhanh chóng bê vài thứ gọi lên.


      loại bánh mật hồng hồng cùng với loại nấu linh tinh những gì, cả hai chai rượu.”


      Mặc Tử Hiên mở rượu, tự rót ình.


      Diệp Hân Đồng ngăn lại.


      lái xe mà uống rượu, ở Trung Quốc là bị bắt tù rồi đấy.”


      “Tôi gọi người lái thuê rồi.” Mặc Tử Hiên uống hớp rượu, mở chai khác ra rót cho Diệp Hân Đồng.


      Ông chủ lúc sau mang món xào lên, ngửi có vẻ thơm, có cảm giác giống món ăn gia đình…


      Thấy món ăn thích, Diệp Hân Đồng ăn say sưa ngon lành, rượu pha Hàn Quốc nồng độ cao, uống vào có vẻ ảnh hưởng gì.


      Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng, nhìn ăn hồn nhiên. nhíu mày tò mò hỏi: “Em từng phiền não vì chuyện gì chưa? Ngày nào cũng thấy em như kẻ ngốc ấy.”


      thần kinh à, là tâm trạng tốt chứ có phải tôi đâu?”


      Lúc câu này, ông chủ bưng ra chén có thứ gì ngọ nguậy.


      Diệp Hân Đồng dùng chiếc đũa lật lật lại “Đây là cái gif?”


      “Rượu Chương ngư” Mặc Tử Hiên quan tâm đến cái này, lại chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng hỏi: “ muốn biết em rốt cuộc từng đau lòng bao giờ chưa? Vũ Văn Thành đối với em như vậy, em cũng chút thương tâm, em ta hay là mất cảm giác.”


      “Này” Diệp Hân Đồng để đũa xuống “ hôm nay làm sao thế? cần phải vì mình vui mà muốn mọi người đều thế chứ, tôi biết vì sao vui nhưng đừng lôi tôi vào.”


      “Lần đầu tiên gặp phải người con mạnh mẽ như em.” Mặc Tử Hiên phiền não gắp con Chương ngư đưa vào miệng.


      “Tôi mạnh mẽ, chỉ là nghĩ đến là được rồi, muốn phiền.” Diệp Hân Đồng lần nữa dùng đũa lật qua lật lại Chương ngư, dám ăn.


      “Có số việc phải cứ nghĩ là có thể giải quyết được.” Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng cứ lật qua lật lại “Làm gì thế? Đây là món ăn nổi tiếng ở quán này, phải em thích đồ ăn ngon sao?”


      “Trông ghê ghê, cứ như là con đỉa ấy.”


      Mặc Tử Hiên dùng cái thìa, múc ít đưa tới trước mặt Diệp Hân Đồng: “Chỉ cần nghĩ đến là được rồi.”


      Diệp Hân Đồng há mồm, ăn.


      Chương ngư động đậy, có vị rượu cay cay lại hơi tanh tanh.


      “Ọe” muốn ói.


      “Đừng ọe ra, nhai .” Mặc Tử Hiên lo lắng đưa nước ra.


      Diệp Hân Đồng ra sức nhai, đầu lưỡi lan ra thứ vị rất ngon “Ừm, nếu vượt qua được sợ hãi ban đầu, mùi vị rất được.”


      Mặc Tử Hiên nhìn đôi môi đỏ mọng của , trong lòng xao động, có thể do uống chút rượu, cũng có thể do phiền não, đứng dậy, hôn lên môi .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trong lòng thoáng chút xao động, nhưng nghĩ đến quan hệ của với Kim Lệ Châu, nhanh chóng chuyển thẹn thành giận, ra sức đẩy mặc, dùng mu bàn tay lau miệng, trừng trừng nhìn Mặc Tử Hiên quát: “ làm cái gì thế?”


      dùng ngón tay sờ sờ môi mình, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn Diệp Hân Đồng “Việc lúc nãy .”


      “Cái gì?” tâm trạng tốt, đừng có chọc vào, là đừng có động vào , đừng có mập mờ với rồi, nghe hiểu à?


      “Em để cho trở về như cũ, lưu luyến.” nghiêm túc.


      Tim Diệp Hân Đồng đập nhanh hưn, nhưng chỉ trong phút chốc, nở nụ cười vô vị, bất đắc dĩ với Mặc Tử Hiên: “ được chơi trò mập mờ với phụ nữ chết à? Cảnh cáo đây là lần cuối cùng.”


      phát ra thích cái kiểu phản kích như mèo hoang của , như vậy làm rất vui, tâm trạng cũng tốt hơn, cười : “Nếu phải là lần cuối cùng em làm sao? giết chăng?”


      “Tôi đúng biết nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ lúc cuối cùng tuyên bố “Tôi lập tức trở về Trung Quốc, chúng ta cả đời cũng gặp lại nhau.”


      nhíu mày cười, có vẻ hài lòng “Đáng tiếc có lệnh của , em thể nào rời Hàn Quốc được.”


      Diệp Hân Đồng ra vẻ rất bất đắc dĩ, cười khổ “Cho nên chọc ghẹo tôi là niềm vui thú của sao?”


      vô liêm sỉ gật đầu: “Ừ, vốn tâm trạng tồi tệ, giờ tốt hơn rồi.”


      “Stop” phát ra giọng mũi, tỏ vẻ khinh thường “Cầu xin hãy kiềm chế, chẳng bao lâu trở thành chồng người khác rồi.”


      “Trái tim bị kẻ ngốc cướp .” vừa xong, điện thoại đổ chuông, trả lời bằng tiếng Hàn.


      Diệp Hân Đồng nên tin mấy lời ngon tiếng ngọt của , biết vì sao, kể từ khi ngủ với , tâm tình của trở nên kỳ lạ.


      thôi! Người lái thuê tới rồi.” Mặc Tử Hiên đứng dậy, lấy trong túi áo ra mấy tờ tiền rồi lôi .


      Diệp Hân Đồng rút tay ra, theo lên xe.


      Người lái thuê là người đàn ông Hàn Quốc điển hành, nhìn qua gương chiếu hậu cười híp mắt, cười cái mắt thành đường.


      trao đổi vài câu với Mặc Tử Hiên bằng tiếng Hàn, có lẽ là hỏi đâu… HÌnh như cũng hỏi đến , vì mấy từ bạn xinh đẹp gì đó nghe cũng hiểu mang máng.


      Hơn nữa, Mặc Tử Hiên cũng có vẻ tán thành.


      Diệp Hân Đồng nhìn ra bên ngoài, để ý đến họ.


      Xe nhanh chóng đến con phố xa hoa trụy lạc, phần lớn là các quán bar. Nhìn mấy kẻ mơ mơ màng màng, Diệp Hân Đồng cũng đoán được đó là chỗ nào.


      Mặc Tử Hiên đeo kính, mở hộp trong xe, thấy chiếc điện thoại di động, nhét vào tay “Đây là điện thoại di động của em, quên đưa cho em.”


      Diệp Hân Đồng đặt lại xe của “Tôi bây giờ dùng cái này tiện, tới quán bar làm gì?”


      “Phóng túng” Mặc Tử Hiên lôi , vừa vào đến quán bar, nhạc heavy metal ầm ĩ làm tim nhảy chồm chồm.


      Mặc Tử Hiên thẳng về phía sân khấu.


      Trong gian mờ tối, ánh đèn lập lòe, giữa đám đông chật chội, mặt mũi ai với ai, đây quả là thế giới bí mật, phóng túng.


      Diệp Hân Đồng lắc eo theo tiếng nhạc, tiến gần đến chỗ Mặc Tử Hiên nhảy quên mình.


      Vừa đến bên cạnh, Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị, thầm bên tai : “Eo của em cứng quá, bảo sao làm tình lưu loát.”


      Phụt, muốn thổ huyết, ai muốn nhảy, chẳng qua là muốn bảo vệ mà thôi.


      Diệp Hân Đồng lườm cái.


      Tay đặt eo , thò đầu vào gần tai : “Nhìn xem, lắc eo cũng có độ cong, biết bạn trai cũ dạy dỗ em thế nào.”


      bị kích động rồi. Muốn khiêu vũ, sao khôn biết, dù sao cũng chẳng khác gì tập võ.


      Diệp Hân Đồng bắt đầu uốn éo vòng eo, mê hoặc như người rắn, kéo tay , thỉnh thoảng nâng hông, vô tình ma sát cơ thể .


      Đột nhiên, đè eo tiến sát lại gần.


      Diệp Hân Đồng còn kinh ngạc, đột nhiên phát mông mình có vật cứng rắn đâm vào.


      muốn ngất .


      Nhưng eo bị giữ chặt.


      “Buông tôi ra!” kêu lên, giọng bị chôn vùi trong nhạc ầm ĩ.


      Mặc Tử Hiên chà sát thân thể , đầu lại tựa lên vai : “Cứ kêu , ai nghe thấy đâu.”

      Chương 99: Hãy Để Tôi Trở Về (3)



      bị làm sao vậy? Hôm nay bị cái gì đả kích? Nếu còn quấy rầy như vâyh, cũng phải dễ chọc, Diệp Hân Đồng ột cùi chỏ về đằng sau, dễ dàng tránh né.


      Diệp Hân Đồng thừa dịp để ý, xoay người lại đối mặt , tung đấm vào ngực, túm được tay , kéo xuống, khuôn mặt áp sát , cả người tựa vào thân thể , ràng cảm nhận được nhu cầu của .


      Mặt đỏ mặt đẩy ra, ngờ bị kéo lại.


      “A” đụng ngay phải vật cứng.


      là quá đáng. Diệp Hân Đồng muốn đá vào bộ hạ của , nhưng sắp đá trúng lại dừng lại, nếu đức vua tương lai bị bất lực, có tội lớn.


      Thừa lúc do dự, Mặc Tử Hiên lại ôm lấy “Tại sao đá, vì nỡ ư?” khàn khàn bên tai .


      quả hết ý kiến, tung chân đá vào bụng .


      Đột nhiên lùi về đằng sau, tím lấy chân giơ lên đình đầu. Tiến sát vào người , cười tà mị: “Tư thế này cũng tồi.”


      Diệp Hân Đồng giận .


      hôm nay muốn trêu tôi à? đủ hay chưa? Tôi phải là chỗ trút giận của .”


      Mặc Tử Hiên cảm nhận được tức giận, buông chân ra.


      chỉ đùa thôi.”


      “Đừng có đùa kiểu đấy, tôi thích, rất thích, đừng bắt tôi làm đồ vật cho quăng ném, phải ai cũng tiếp nhận.” Diệp Hân Đồng tức giận quay , vừa ra khỏi sàn nhảy có người đàn ông tiến lại gần.


      tức giận lại hiểu cái gì, trừng mắt quát lên: “Cút .”


      Người đàn ông kia kinh ngạc, chưa kịp phản ứng bị Mặc Tử Hiên giáng ột cú đấm ngã lăn ra đất.


      Mặc Tử Hiên tức giận túm cổ áo kéo lên, định đấm thêm quả nữa, Diệp Hân Đồng túm lại, quát lên: “ điên à, định đánh chết người à?”


      “Ai bảo dám đến gần người phụ nữ của ” Mặc Tử Hiên lạnh lùng .


      Diệp Hân Đồng lườm : “Tôi thèm quan tâm đến .”


      xoay người, ra khỏi quán bar, đến cửa, khí mát mẻ hơn nhiều, xô bồ như ở bên trong.


      ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, tại sao, mới chỉ rời Trung Quốc mấy ngày, muốn trở về biết bao.


      ra ngoài được 3p Mặc Tử Hiên ra.


      Diệp Hân Đồng thèm liếc , thẳng ra xe.


      Mặc Tử Hiên nhanh chóng theo, nhìn được tức giận của .


      đến cạnh xe, đứng đó, chờ Mặc Tử Hiên mở cửa.


      Xe được mở khóa.


      Diệp Hân Đồng ngồi lên, Mặc Tử Hiên cũng lên chỗ ngồi phía sau.


      Diệp Hân Đồng lườm cái, thở phì phò.


      “Tôi muốn biết rốt cuộc hôm nay bị cái gì đả kích?” Diệp Hân Đồng hỏi.


      Mặc Tử Hiên mỉm cười: “Em quan tâm đến nên mới hỏi sao?”


      phải, từ sau lần bị ám sát phải cách xa chút, tránh bị vạ lây.” Diệp Hân Đồng vẫn thở phì phì.


      Mặc Tử Hiên hơi thương cảm, ngồi thẳng lên, nhìn phía trước, thản nhiên : “Ở trong vương thất, mình được quyết định cái gì, luôn bị đinh đoạt cách bất đắc dĩ, muốn mở miệng lại phát người thân nhất chặn họng, loại cảm giác này rất tệ.”


      Diệp Hân Đồng từ từ nhìn về phía Mặc Tử Hiên có chút ưu sầu, nhíu mày: “Nếu như vậy, sao nghĩ đến cách tìm người khác hộ, tùy hứng, trêu đùa tôi giúp thoát khỏi cuộc sống của mình.”


      “Bởi vì chỉ có em mới làm vui vẻ cười to, chỉ có em mới làm cho tâm trạng của tốt lên.” Mặc Tử Hiên cao giọng.


      Tim Diệp Hân Đồng đập mạnh. Nhưng mà, trong đầu lại có tư tưởng ngược lại, là bậy thôi. đều mập mờ như vậy với các khác.


      Diệp Hân Đồng hít sâu mootk hơi, mệt mỏi với những lời của , “Trở về thôi, đừng uống phí thời gian với tôi, những lời này khiến tôi mệt mỏi.”


      nghiêm túc nhìn Diệp Hân Đồng, tròng mắt thâm đen lóe sáng, theo truyền thuyến đó là vì con ngươi bị phóng đại.


      thích em” sợ người khác làm phiền.


      “Được rồi, cảm ơn thích, chúng ta về thôi.” chán chường qua loa.


      giữ gáy, định hôn lên môi , còn chưa kịp đến gần, tức đến óc, hiểu tiếng người sao, thèm nhìn sắc mặt nữa.


      Thấy đôi môi đỏ kia mỗi lúc tiến gần, Diệp Hân Đồng giơ chân đá mạnh vào bụng .


      Mặc Tử Hiên bị lực mạnh lao ra khỏi xe, quỳ gối ôm bụng.


      Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm, có vẻ khổ sở đứng lên nổi.


      Đáng đời.


      Lúc này điện thoại đổ chuông, Mặc Tử Hiên ôm bụng, vất vả lôi điện thoại ra. huyên thuyên vài câu, tiếp tục ngồi chồm hổm mặt đất.


      Diệp Hân Đồng hết tức “Đừng có giả bộ, mau dậy , tôi muốn về.”


      Mặc Tử Hiên nhíu mày nhìn , sắc mặt tái nhợt, trán dường như đổ mồ hôi hột.


      Diệp Hân Đồng nhận ra có vẻ bất thường, có dự cảm chẳng lành. Bực bội hoàn toàn biến mất.


      sao chứ, chỉ đá vào bụng thôi mà.”


      Mặc Tử Hiên nhíu chặt mày, vịn cửa xe vất vả đứng dậy, ngồi vào trong xe, để ý đến Diệp Hân Đồng, tay vịn thành ghế, tay ôm bụng.


      “A” khổ sở rên rỉ.


      sao vậy?” Diệp Hân Đồng căng thẳng.


      “Đau bụng” Mặc Tử Hiên yếu đuối .


      “Thể chất của kém như vậy à, chịu nổi cú.” Diệp Hân Đồng nhàng vỗ vỗ lưng Mặc Tử Hiên, quan tâm: “Aizz, thôi, tôi đưa bệnh viện.”


      Diệp Hân Đồng lấy chìa khóa trong túi áo , Mặc Tử Hiên túm lấy tay lúc nữa người lái thuê đến.”


      Nhắc tào tháo, tào tháo xuất , là người lái thuê lúc nãy.


      Xe nổ máy hướng về phía bệnh viện.


      Diệp Hân Đồng thấy Mặc Tử Hiên đau như vậy rất áy náy.


      xin lỗi, tôi nên ra tay nặng như thế, dù sao cũng chỉ đùa thôi.” chân thành nhận lỗi.


      Mặc Tử Hiên cau mày nhìn Diệp Hân Đồng, tay dịu dàng vuốt tóc , như muốn an ủi “ phải là do em, từ hôm qua bị đau rồi.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100: Nham Thạch Sau Tà



      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trong lòng có chút áy náy, nước mắt ngân ngấn, giọng nghẹn ngào “ có thể chết sao?”


      Mặc Tử Hiên miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt “Yên tâm, nếu bị bệnh chết, ai bị liên lụy. Em cũng thuận lợi thoát khỏi .”


      Nghe đến cái chết dễ dàng như thế, nước mắt rơi xuống, mơ hồ đau lòng.


      Mặc Tử Hiên sững sờ nhìn Diệp Hân Đồng, nụ cười mặt càng rộng, mặc dù đau, nhưng trong lòng vui vẻ.


      dùng ngón tay lau nước mắt mặt Diệp Hân Đồng, cảm thấy nơi ướt át, nụ cười rất đẹp.


      cứ tưởng là ngày mình chết, có ai khóc, bây giờ thấy rồi, em đúng là có tình cảm với .” khẳng định câu.


      Diệp Hân Đồng muốn cãi lại, vì bệnh, muốn cãi lại, có lẽ vì đúng. đối với chút để ý.


      Mặc Tử Hiên ôm chầm lấy Diệp Hân Đồng, nằm vai , trong lòng trăm mối ngổn ngang.


      Áy náy với Kim Lệ Châu, thương tâm vì bệnh của Mặc Tử Hiên, bàng hoàng với tình cảm mà mình dành cho .


      Xe đến bệnh viện hoàng gia, bác sĩ tận tình kiểm tra lượt, bụng Mặc Tử Hiên cò đau như vừa rồi nữa.


      Lúc này, họ ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, nghe chẩn đoán.


      Bác sĩ có chút biểu kỳ quái, làm Diệp Hân Đồng tâm hồn ngây thơ, chỉ sợ nghe được tin dữ ung thư giai đoạn cuối, còn trẻ như vậy, phong thái xuất sắc như vậy.


      “Điện hạ, bao lâu rồi người giải phóng rồi?” Bác sĩ hỏi mập mờ.


      Giải phóng? Diệp Hân Đồng đỏ mặt, phản ứng đầu tiên là chuyện nam nữ. Chẳng lẽ bụng bị thương lại có liên quan đến chuyện đó?


      Mặc Tử Hiên hơi xấu hổ “Bởi vì gần đây hơi bận, làm việc, ăn uống và nghỉ ngơi có giờ giấc, nên hơi táo bón.”


      ra là giải phóng cái đó. Diệp Hân Đồng mặt đỏ bừng.


      “À, sao, chỉ là trong ruột chất đống nhiều đồ bỏ quá.” Bác sĩ lấy ra lọ thuốc màu trắng “Hôm nay uống ba viên, buổi tối có thể hơi khó chịu, sáng sáng mai thải độc ra còn vấn đề gì nữa.”


      Diệp Hân Đồng thở phào nhõm, sao là tốt rồi.


      Mặc Tử Hiên cười kỳ quái nhìn Diệp Hân Đồng. lườm cái, cảm thấy là lạ.


      Lúc trở về, Mặc Tử Hiên tự lái. Suốt dọc đường đều cười híp mắt.


      chết được nên tâm trạng tốt lắm à?” Diệp Hân Đồng trêu chọc.


      phải, vì thấy kẻ ngốc vì rơi nước mắt nên thấy vui vẻ” Mặc Tử Hiên tâm trạng rất tốt, ngay cả chuyện cũng cười.


      đừng có tự mình đa tình, tôi thấy con chó chết ven đường cũng chảy nước mắt” Diệp Hân Đồng lúng túng nhìn ra cửa sổ.


      Ngoài cửa sổ là khoảng đen kịt, Mặc Tử Hiên chỉ cười .


      Diệp Hân Đồng bắt đầu nghịc điện thoại Mặc Tử Hiên đưa cho, mở danh bạ chỉ có mỗi số của , đột nhiên nhớ lời dặn của Vũ Văn Thành lúc chuẩn bị .


      “Điện thoại này có gọi về Trung Quốc ?”


      “Chức năng này bị khóa rồi, sao, nhớ cái tên núi băng đó à?” Giọng điệu là lạ.


      “Đúng vậy đó, cấp có núi băng khuôn mặt tuấn đóm bây giờ biết làm gì? Có nhớ tôi ?” cố ý ăn lung tung theo ý của .


      Mặc Tử Hiên phát ra giọng mũi.


      “Em nằm mơ à, sao mà nghĩ đến em được, lúc này chẳng bị Đề Na làm cho đầu óc choáng váng, có khi còn chẳng xuống nổi khỏi giường.” cười xấu xa, tiếp tục : “Kỹ thuật giường của Đề Na rất tốt. Vũ Văn Thành nhất định sướng muốn chết.”


      “Kỹ thuật tốt, chỉ có người từng trải qua mới biết, mấy ngày sau mới xuống được khỏi giường?” Diệp Hân Đồng châm chọc, lườm cái.


      bị quăng ột câu, nghẹn được gì.

      Chương 101: Nham Thạch Sau Tà (2)



      Lúc họ về đến Hàn cung 2 giờ sáng, nhưng Cổ Phi và Lão Kim vẫn ngồi chờ ở sảnh.


      Nhìn thấy họ trở về, sắc mặt Cổ Phi tốt chút nào, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng.


      về phòng trước .” Cổ Phi .


      Diệp Hân Đồng cúi đầu biết điều rời , chuyện giữa bọn họ, người ngoài như thể nhúng tay vào.


      Mặc Tử Hiên mỉm cười, ngạo mạn ngồi lên ghế salon, hơi hất cằm lên, lỳ lợm bướng bỉnh, tỏ phản nghịch.


      “Con rốt cuộc nghĩ gì vậy?” Cổ Phi nổi nóng lớn tiếng hỏi.


      “Con đừng can thiệp vào kế hoạch của con, nếu mất nhiều hơn được.” Mặc Tử Hiên lạnh nhạt .


      “Sau khi con , Tổng thống Kim gọi điện đến đây, tỏ ra rất tức giận, nếu nịnh bợ ông ta, chúng ta thể chạm đến mục tiêu được.”


      Mặc Tử Hiên cười châm chọc “Nếu quả có chuyện đó, ông ấy gọi trực tiếp cho con, phải nhờ người thuật lại.”


      Cổ Phi tức giận nắm quả đấm “Con ép ta đấy à?”


      Mặc Tử Hiên thấy Cổ Phi tức giận, trong lòng dịu lại “Mẫu thân, cứ để con làm theo ý mình , con để người thất vọng, nếu còn làm người thất vọng nữa, con làm mọi chuyện theo ý người.”


      “Con nghĩ rằng chúng ta có nhiều thời gian lắm sao? Bác sĩ riêng của Lý Trí vương cho ta biết, người thể quá được nửa năm nữa.” Cổ Phi lo lắng .


      Mặc Tử Hiên cũng thoáng cảm giác căng thẳng “Cho nên, những ngày tới con nhanh hơn. Bây giờ khuya rồi, ngày mai còn du lịch, con ngủ trước đây.”


      Mặc Tử Hiên mệt mỏi đứng dậy, để ý tới tức giận của Cổ Phi, chỉ có Lão Kim vẻ mặt hề thay đổi, người lão luyện như ông tự có kế sách riêng.


      Mặc Tử Hiên trở về phòng rồi, lão Kim thầm vào tai Cổ Phi.


      Ánh mắt Cổ Phi mỗi lúc thâm sâu “Cứ như vậy , Tử Hiên, mẹ cũng chỉ là vì con.”


      …………………………………………………………………


      Sáng sớm hôm sau, Diệp Hân Đồng bị Hàn thượng cung đánh thức, hôm qua ngủ khuya, nên hơi nhức đầu.


      Đợi thay đồng phục ra, thấy Mặc Tử Hiên cũng mệt mỏi đứng đó.


      sao vậy? Sắc mặt được tốt.” Diệp Hân Đồng quan tâm hỏi.


      sao. Tối qua đau bụng cả đêm ngủ được.”


      Diệp Hân Đồng nhớ tối qua bác sĩ có đến “Vậy hôm nay bài độc chưa?”


      “Rồi.” Mặc Tử Hiên lúng túng rồi ra ngoài.


      Hàn thượng cung cho hành lý của Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng bỏ vào xe, đưa mắt nhìn họ rời .


      Xe là chỗ ngủ tốt nhất, mới lúc, Diệp Hân Đồng thấy buồn ngủ.


      Mặc Tử Hiên dịu dàng vuốt ve đầu , để tựa lên bả vai mình “Ngủ thêm lúc , còn lâu mới đến bờ biển.”


      Diệp Hân Đồng thoáng rung động, ngáp cái, giãy giụa đựa vào Mặc Tử Hiên ngủ thiếp .


      Mặc Tử Hiên cũng dựa vào cửa xe ngủ.


      “Điện hạ, Điện hạ” Cảnh vệ bên ngoài cung kính gọi.


      Mặc Tử Hiên mở mắt, vừa cử động, Diệp Hân Đồng lập tức đứng dậy.


      “Này” Mặc Tử Hiên gọi Diệp Hân Đồng lại.


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ngay đến bàn tay dùng ngón cái lau miệng .


      ý thức được mình có lẽ chảy nước miếng. Mặt đỏ lên, xấu hổ xuống xe.


      Vừa ra khỏi xe, bị khung cảnh hùng vĩ trước mắt làm cho kinh ngạc.


      Mười mấy chiếc xe đỗ chỉnh tề bờ cát, mặt quay về phía biển, sóng biển rì rầm chào đón, biệt thự tráng lệ hướng ra mặt biển.


      Gió biển thổi tới, xua cái nóng bức của mùa hè, mang đến mát mát.


      Kim Lệ Châu bước xuống từ chiếc xe, cùng hai chị em nữa, thấy Mặc Tử Hiên, che giấu bất mãn, mỉm cười tới.


      Trong lòng Diệp Hân Đồng lại xuất thử cảm giác là lạ đó.


      hất đầu, mình là cảnh vệ, làm tốt công việc của mình là được rồi.


      Diệp Hân Đồng đứng bãi cát, xa xa đám thanh niên nam nữ hò hét, cười đùa, chạy ngược chạy xuôi bãi cát. Kim Lệ Châu cũng kéo theo Mặc Tử Hiên, hai người ngọt ngào mỉm cười.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: Nham Thạch Sau Tà (3)



      “Thân thể khá hơn chưa?” Lee Yul biết từ lúc nào xuất bên cạnh .


      “Cám ơn cậu quan tâm, tốt hơn nhiều. Sao cậu cùng chơi đùa với bọn họ?”


      Lee Yul vẫn thoáng vẻ u buồn “Có thể là tôi thích hợp với náo nhiệt đó, tôi thích yên tĩnh chút.”


      “Vậy tại sao cậu lại đồng ý du lịch lần này?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.


      “Bởi vì muốn gặp người” Ánh mắt Lee Yul nhìn ra biển.


      Diệp Hân Đồng cho là cậu ta đến Kim Lệ Châu, nhìn về phía ta. ấy đúng là bé đơn thuần, nụ cười ngây thơ nợ rộ quanh Mặc Tử Hiên, thoạt nhìn rất vui vẻ.


      Đột nhiên Mặc Tử Hiên quay đầu lại, ánh mắt dường như giao với ánh mắt của Diệp Hân Đồng trong khí.


      Diệp Hân Đồng quay , đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lee Yul, nhớ ra lúc nãy mình chảy nước miếng, chắc là chưa lau sạch, lập tức dùng ngón tay lau khóe miệng, lúng túng cười: “Có phải mặt tôi được sạch ?”


      Lee Yul đột nhiên cười hỏi “ muốn học tiếng Hàn ? Tôi có thể dạy


      Diệp Hân Đồng khoát tay “ cần, Mặc Tử Hiên tìm Hàn thượng cung làm giáo viên giúp tôi rồi, trong môi trường tiếng Hàn, học cũng dễ hơn.”


      “Xem ra tôi lại chậm bước rồi.” Lee Yul ngồi xuống bãi cát, dùng hòn đá vạch vài nét.


      Sau đó, cậu ta cậu ta vẽ tòa thành theo duy nghĩ của mình.


      “Oa, Lee Yul, cậu có tài làm họa sĩ” Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn cậu ta có thể vẽ bức tòa thành như vậy.


      Lee Yul cười nhạt “Thời Trung Quốc cổ đại có vị Hoàng đế tên là Chu Do Hiệu, tinh thông nghề mộc, nhưng vì quá đam mê mà để cho thái giám cướp quyền, cho nên , mặc dù rất thích làm kiến trúc, nhưng tôi cũng đành phải kìm nén sở thích của mình.”


      “Chờ sau này cậu già , làm thêm cái sở thích nghiệp dư này cũng tồi.” Diệp Hân Đồng ngồi chồm hổm xuống cùng cậu ta ngắm tòa lâu đài cát.


      Đột nhiên, đôi giày da cùng đôi dày cao gót 10cm xuất trước mặt họ, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu.


      Sắc mặt của hai bọn họ đều tốt, đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh của Mặc Tử Hiên.


      Diệp Hân Đồng lập tức đứng dâyh, Lee Yul thờ ơ tiếp tục vẽ tòa thành của mình.


      Cảnh vệ Diệp, công việc của là chơi à? là cảnh vệ của tôi, lại ngồi đây chơi cùng kẻ khác, có nên sa thải ?” Mặc Tử Hiên giọng điệu chút thiện ý.


      Diệp Hân Đồng tự biết đuối lý gì.


      Mặc Tử Hiên xoay người, về phía bờ biển. được 2 bước phiền não quay đầu lại nhìn Diệp Hân Đồng vẫn đứng tại chỗ: “Còn mau theo?”


      ………………………………………………………………


      Ăn đồ nướng bãi cát là việc rất đáng hưởng thụ, nhưng đối với cảnh vệ đó là việc đau khổ.


      chỉ có thể nhìn bọn họ nhộn nhịp ăn uống, cũng may là nhịn đói cùng còn có Yoon Jin, chỉ có điều hôm nay là ngày nghỉ phép nên Yoon Jin mặc đồng phục, mà mặc chiếc váy đỏ cao quý thanh lịch, xinh đẹp như sao biển, đặc biệt còn đeo bộ trang sức đắt giá, chắc ai nghĩ lại là cảnh vệ.


      “Hôm nay ra ngoài chơi mà lại ăn mặc như vậy, rốt cuộc là nghèo quá hay thẩm mỹ có vấn đề?” Lần gặp này, Yoon Jin rất hả hê vênh váo.


      Diệp Hân Đồng để ý tới , quay , nhìn Mặc Tử Hiên chăm chú nướng thịt, người Hàn Quốc thích gói thịt nướng với rau xà lách, lúc này Kim Lệ Châu đắm đuối đưa tình gói miếng, đưa tới trước mặt Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên do dự chút, liếc khéo Diệp Hân Đồng cái “Nhanh lên” Kim Lệ Châu thúc giục.


      Mặc Tử Hiên há mồm.


      Bạn bè họ trêu đùa bằng tiếng Hàn, bầu khí rất vui vẻ.


      Diệp Hân Đồng có chút phiền não, lần nữa quay chỗ khác.


      Sắc mặt Yoon Jin cũng khó nhìn chẳng kém “Tỏ vẻ cái gì? Nếu phải đó là con tổng thống, bộ trang sức này của tôi cũng là do Điện hạ tặng đấy.”


      Yoon Jin lẩm bẩm bằng tiếng Trung Quốc, cố ý cho Diệp Hân Đồng nghe thấy.


      Diệp Hân Đồng trong lòng càng thêm phiền muộn, giải thích nổi tâm tình của mình.


      “Các cùng đến đây ăn .” Giọng dịu dàng của Lee Yul đột nhiên truyền tới. Cậu ta còn mang theo nụ cười ấm áp “ cùng chơi, xem như là bạn bè, quên thân phận lúc này của các , cùng nhau vui chơi nào.”


      Ở đây, Lee Yul có vị trí lớn nhất, lời của cậu ta ai dám phản bác.


      Yoon Jin cười hì hì đứng bên cạnh Mặc Tử Hiên, mặt là nụ cười sáng lạn.


      Diệp Hân Đồng đứng đại vào chỗ trống, tay cầm cánh gà, đặt toàn bộ suy nghĩ lên đống cánh gà nướng, là người ham thích thức ăn ngon, biết làm thế nào để nướng cho ngon.


      tới chỗ để đồ uống, chọn chai cola, lau sạch.


      Rất nhiều người chăm chú nhìn , Lee Yul và Mặc Tử Hiên cũng vậy.


      Mặc Tử Hiên muốn đến chỗ , nhưng Kim Lệ Châu kẹp chặt lấy .


      tieuthutrieugia.wordpress


      )


      “Nhìn ngon quá, tôi đổi mấy cái nướng xong với được ?” Lee Yul cầm trong tay mấy xiên thịt nấm hương và cá mực nướng.


      Diệp Hân Đồng cầm cánh gà lên “Cái này cho cậu”


      Lee Yul cầm lên ăn “Ừ, ngon quá, có thêm vị ngọt, làm cho thịt càng tươi ngon hơn.”


      “Nếu cậu thấy ngon, tôi nướng thêm cho cậu.” Diệp Hân Đồng cười lấy thêm cánh gà ra nướng.


      Lee Yul suy nghĩ chút, cầm lá xà lách sạch, gói miếng thịt nước, quệt chút gia vị, đưa tới miệng Diệp Hân Đồng “Ăn , ở đây chắc cũng chưa kịp ăn gì, nhất định là đói rồi.”


      Giọng cậu ta rất dịu dàng, cùng nụ cười ấm áp, tươi mát thoải mái như nước biển.


      Mặc Tử Hiên, Yoon Jin cả Kim Lệ Châu đều nhìn, mỗi biểu kiểu, Yoon Jin chỉ đơn thuần ghen tị, Kim Lệ Châu hơi khổ sở, giống như món đồ chơi mình quý trọng bị kẻ khác cướp mất, còn Mặc Tử Hiên chỉ muốn ném cái cục thịt xà lách trong tay Lee Yul lên chin tầng mây rồi cảnh cáo , đừng có tùy tiện ăn đồ của người đàn ông khác.


      Lee Yul cảm thấy khí có phần lúng túng, ép Diệp Hân Đồng mà đưa cục thức ăn dúi vào tay , cười: “ ăn trước rồi dạy tôi làm cách nào nướng được món cánh gà thế này, xem ra được trời phú cho khả năng làm thức ăn ngon.”


      Diệp Hân Đồng cũng đói bụng , cắn miếng thịt xà lách, nhưng cái loại đồ ăn này hơi có vị khó chịu.


      Đột nhiên, miếng rau xà lách bị Mặc Tử Hiên cướp .


      Sắc mặt tốt tí nào.


      sợ ăn cái này đau bụng à?” Đôi mắt toàn phát ra những tia tức giận.


      Kim Lệ Châu và Yoon Jin đều quăng ánh mắt hồ nghi đến, như thể rất tò mò Mặc Tử Hiên sao lại đối xử với như vậy.


      Diệp Hân Đồng hơi lúng túng, cướp lại miếng xà lách trong tay Mặc Tử Hiên “Tôi thích tôi thích, đau bụng là chuyện của tôi, còn tốt hơn bị táo bón.”


      xong nhét cả cục xà lách vào miệng.


      Mặc Tử Hiên tức giận được câu gì, vừa định phát giận, Kim Lệ Châu khoác tay mặc, hiền hòa : “Sao vậy?”


      Mặc Tử Hiên ý thức được luống cuống của mình, ôm bả vai Kim Lệ Châu, nhìn Diệp Hân Đồng : “ có gì, chỉ là muốn những kẻ thấp hèn đê tiện tham gia cuộc tụ họp cao cấp này thôi.”


      “Tử Hiên.” Kim Lệ Châu kinh ngạc với lời của Mặc Tử Hiên, luôn luôn đối xử công bằng, phân biệt cao thấp cơ mà.


      Diệp Hân Đồng tức giận .


      hít hơi sâu, khinh khỉnh cười, cúi đầu nướng cánh gà.


      Mặc Tử Hiên rất muốn gì đó, nhưng thấy Diệp Hân Đồng nhìn mình cách bất chính, lại thể mở miệng, ôm cục tức trong lòng.


      “Bình dân chính là bình dân.” Yoon Jin bên cạnh khinh thường bồi thêm, tiếng Hàn, mấy câu này Diệp Hân Đồng có thể hiểu.


      Diệp Hân Đồng sắc lạnh nhìn Yoon Jin khiến ta kinh ngạc.


      muốn xông tới, dùng vũ lực vật cái kẻ chế giễu kia xuống đất, để họ phải cầu xin tha thứ, nhưng hổ lạc bình dương bị khuyển khi (hổ lạc bị chó khinh rẻ), phải là đối thủ của Mặc Tử Hiên, hai là, đây là địa bàn của ta, tức giận cũng chỉ trút được lên đống cánh gà, cho nên lần này nướng tử tế mà rắc đầy muối vào, cười khoái trá.

      Chương 103: Nham Thạch Sau Tà (4)



      Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu đứng bên cạnh nhìn Diệp Hân Đồng nướng. khí có vẻ kỳ quái, Diệp Hân Đồng nhìn đống cánh gà trong tay, nghĩ vừa rồi cho nhiều muối thế bản thân cũng dám ăn.


      “Xong chưa?” Lee Yul dịu dàng hỏi.


      “Rồi, nhưng mà” Diệp Hân Đồng còn chưa kịp hết, cả ba cái cánh gà trong tay đều bị Mặc Tử Hiên cướp mất, cho Yoon Jin cái, cái cho Kim Lệ Châu còn giữ lại cái ình.


      Diệp Hân Đồng nhẫn nhịn trong lòng xem kịch vui, ai bảo dám khinh rẻ , cho nên, cho bọn họ ăn muối nướng.


      Quả nhiên.


      “Ọe” Cả ba người đều ói như điên.


      Tồi tệ nhất là Yoon Jin, ta nhét cánh gà vào người Diệp Hân Đồng, bộ đồng phục của dính đầy dầu.


      cố ý hả” Yoon Jin tức giận đẩy Diệp Hân Đồng cái.


      Diệp Hân Đồng biết ta ỷ được quý trọng nên kiêu, làm việc sai có Mặc Tử Hiên che chở, cho nên, bị đẩy lùi về sau hai bước chỉ đành né tránh tiếp.


      “Tướng bại dưới tay thuộc hạ. Đánh tôi lại nên dùng muối, hèn hạ.” Yoon Jin đấm vào ngực Diệp Hân Đồng, tiếp tục lùi về sau, nhưng nhẫn nại đến giới hạn.


      làm mất thể diện người Trung Quốc” Yoon Jin xong những lời này, Diệp Hân Đồng nhanh chóng đạp 1 phát, Yoon Jin ngã lăn ra đất, chổng 4 vó lên trời.


      “Đầu óc có vấn đề à, cánh gà tôi nướng cho các người ăn, tự cướp lấy, lần trước đẩy tôi xuống giếng cạn chẳng qua tại vết thương cũ chưa lành, cái gì tướng bại dưới tay thuộc hạ, tôi rồi, chờ khỏe lại tôi tỉ thí với , cũng phải thái giám, cần gì phải vội vã như vậy?” Diệp Hân Đồng phủi tay, qua chỗ Yoon Jin nằm dưới đất, trở lại chỗ bếp, tiếp tục nướng.


      Yoon Jin hết sức lúng túng, tức giận đằng đằng nắm chặt quả đấm, vung về phía Diệp Hân Đồng.


      Thấy ta định dánh tiếp, Mặc Tử Hiên túm lấy cánh tay, mặt lóe tia phiền não nhanh chóng biến mất: “Được rồi, định để người khác kéo đến xem vụ ầm ĩ này sao?”


      “Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu kêu lên.


      Kim Lệ Châu nở nụ cười châm chọc với Yoon Jin, đứng bên cạnh Mặc Tử Hiên, bình tĩnh, yên lặng, ưu nhã cao quý, khí chất thoát tục.


      “Đủ rồi, đừng gây với ấy nữa, đây là mệnh lệnh.” Mặc Tử Hiên thâm trầm , nhưng chỉ cần , Yoon Jin liền nghe. uất ức gật đầu.


      Lee Yul cầm đồ uống đất lên cho Diệp Hân Đồng, dịu dàng “Có muốn uống chút gì ?”


      Diệp Hân Đồng nhận lấy, mở nắp uống.


      Sauk hi ăn xong, cả nhóm vào biệt thự chọn phòng.


      Vì Yoon Jin từ chối ở cùng phòng với Diệp Hân Đồng cũng vì Mặc Tử Hiên có chút tư tưởng cá nhân, cho nên Yoon Jin và Diệp Hân Đồng ở riêng mỗi người phòng đối diện nhau ở cuối hành lang.


      Sau khi nghỉ trưa, Diệp Hân Đồng ra cửa, tới đại sảnh, thấy bọn họ quây lại đánh bài. Kim Lệ Châu kéo Mặc Tử Hiên ngồi bên cạnh, Yoon Jin đứng sau lưng , bộ dạng nhàn nhã của giống hệ vương cung hoàng giả hưởng thụ mỹ nữ trái ôm phải ấp.


      Bọn họ chơi bài, tiếng Hàn Diệp Hân Đồng hiểu, đứng ở góc đại sảnh càng thêm xấu hổ, chi bằng về phòng ngủ cho xong.


      Vừa định về phòng, thấy Lee Yul mang theo nụ cười ấm áp từ trong phòng ra.


      “Có thể dạo với tôi ?” Lee Yul mỉm cười.


      cũng đanh rảnh rỗi, buồn chán nên đồng ý ‘Được”


      Diệp Hân Đồng vừa định quay người ra đại sảnh, Lee Yul nhàng chạm vào tay từ cửa sổ phòng tôi, để đám người ngoài kia nhìn thấy lại thi nhau khiêu khích.”


      Diệp Hân Đồng do dự lát, theo cậu ta như vậy có vẻ nguy hiểm, chẳng may có vấn đề gì, ai phát bị ngộ hại.


      Lee Yul có vẻ mất mát, cười nhạt.


      “Thôi sao, từ đại sảnh cũng được.”


      Nhớ đến Mặc Tử Hiên ở cùng với đám phụ nữ ngoài kia, cùng nụ cười hiền hòa của Lee yul, Diệp Hân Đồng cảm thấy có chút phiền não.


      “Thôi, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, từ phòng cậu .”


      Lee Yul trước chui ra khỏi cửa sổ, giơ tay đỡ Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng do dự chút, cần, nhảy thẳng từ bệ cửa sổ xuống.


      Gọn gàng, dứt khoát.


      Cách đó xa, bãi biển mấy thanh niên cùng chơi dùa, Diệp Hân Đồng lại nhớ lần bơi ở Trung Quốc, suy nghĩ miên man.


      “Chúng ta ra bờ biển tản bộ nhé.”


      Lee Yul đột nhiên , phá vỡ suy nghĩ của Diệp Hân Đồng, lập tức cung kính “Được”


      “Cảm ơn nhận đồ của tôi cách kiên quyết trước mặt ấy như vậy.” Lee Yul vừa vừa , hai người chuyện vui vẻ.


      “Cái gì?” Vừa nghe Diệp Hân Đồng liên tưởng đến chuyện rau xà lách, lập tức tiếp lời “ chuyện đó à? ta quá đáng”


      “Phải, nhưng cách thức như vậy lại có thể đạt được nhiều thứ ấy muốn.”


      Diệp Hân Đồng cảm giác Lee Yul có địch ý với Mặc Tử Hiên, biết gì. Chỉ cúi đầu bước theo.


      Hai người song song cạnh nhau.


      Đột nhiên, có tiếng xả nham thạch đằng sau, thanh này làm cho Diệp Hân Đồng lập tức đỏ mặt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: Tôi?



      Diệp Hân Đồng do dự chút, mặt đỏ ửng quay .


      Lee Yul cũng xấu hồ xoay người. Hai người liếc nhau cái, lúng túng cười.


      Diệp Hân Đồng vừa ngẩng đầu phát Mặc Tử Hiên tới với nụ cười quỷ dị, khóe miệng nhếch nhưng ánh mắt đông lạnh khiến người ta chết rét, vô tình cho rất nhiều áp lực.


      Mặc Tử Hiên tới trước mặt họ, cũng chú ý tới khối ‘nham thạch’ khác thường đằng sau. nghiêng đầu nhìn Lee yul với nụ cười ma mãnh.


      “Rình người khác có vẻ thích thú nhỉ, chuyện tốt như thế sao gọi tôi cùng? Gọi đần độn theo có phải mất hứng rồi ?”


      Mặc Tử Hiên vừa , hai khối nham thạch kích tình đằng sau cũng ngừng động tác, tiếng rên rỉ thở dốc cũng kết thúc.


      Diệp Hân Đồng vô cùng lúng túc, chỉ cần lặng lẽ bỏ là được rồi, hẳn là họ cũng ngại bị phát ra.


      Lee Yul cười nhạt “Quên mất, gọi lại xem là thích hợp.”


      Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng, giữ chặt lấy , tiếp tục cảnh cáo “Đừng cố gắng trêu chọc người phụ nữ nào bên cạnh tôi, cậu trêu nổi đâu.”


      Diệp Hân Đồng muốn hất tay ra, nhưng lại gắt gao túm được, đành từ từ gỡ từng ngón tay .


      “Tôi chỉ chân thành muốn kết bạn mà thôi.” Lee Yul tức giận, vẫn duy trì hình tượng ôn tồn nho nhã.


      “Đừng nên phí công, Kim Lệ Châu thích cậu, ấy cũng vậy.” Mặc Tử Hiên khẳng định.


      Diệp Hân Đồng rốt cuộc cũng đẩy được tay ra, tức giận : “Ai bảo, cũng phải là người tôi thích, tôi thích loại nào, có thích hay thích cậu ta biết sao được?”


      Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng lại phản bác vào lúc này, muốn túm lại tay , nhưng bị Diệp Hân Đồng nhanh chóng phát . cũng chịu thua nhìn Mặc Tử Hiên “Lee Yul, chúng ta thôi.”


      “Em dám” Mặc Tử Hiên giọng lạnh lùng tới cực điểm, lên tiếng cảnh cáo.


      “Tôi phải là cảnh vệ chính của , sao tôi dám, tính lỗi của tôi hay phạt tôi ra sao chỉ có cấp của tôi có quyền.” Diệp Hân Đồng mặt cười nhưng trong bụng giả lả bước di.


      Lee Yul thoáng suy nghĩ sâu xa nét mặt, sau đó cười thầm, so với nụ cười dịu dàng thường ngày có chút khác nhau.


      Cậu bước theo Diệp Hân Đồng.


      Mới được đầy 100m, Mặc Tử Hiên xông tới, kéo tay Diệp Hân Đồng bỏ chạy.


      “Buông tôi ra, làm gì thế?”


      “Chúng ta phải chuyện ràng.” Mặc Tử Hiên nặng nề , nhẫn nhịn lửa giận.


      “Chúng ta chẳng có gì phải .” Diệp Hân Đồng dừng lại, nhưng Mặc Tử Hiên vẫn nhìn bằng ánh mắt kiên định.


      Hai người giằng co, ai chịu thua ai.


      Lee Yul thong thả bước tới, tay đút trong túi, cười nhạt.


      “Buông ấy ra , nắm sắp đứt tay ấy rồi.” Giọng cậu ta rất , tuy nhiên cả hai người đều nghe thấy.


      Mặc Tử Hiên cũng ý thức được là mình dùng hơi quá sức, vội vàng buông ra, tay quả nhiên hằn đỏ, khiến đau lòng.


      “Cái quả dưa ngốc này, làm gì mà phải kiên cường như vậy.” Mặc Tử Hiên thương tiếc muốn xem vết đỏ tay .


      Diệp Hân Đồng thu tay lại, tránh né. Trong mắt đầy hỏa khí.


      “Có vài kẻ bá đạo vô lý, nhưng luôn đổ lỗi cho người khác.” Diệp Hân Đồng quát lên.


      Mặc Tử Hiên biết tức giận, vẻ mặt áy náy.


      “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, là lỗi của tôi. Bây giờ cùng tôi chuyện cho , được ?” Giọng điệu của vô cùng ngon ngọt. Vẻ mặt cũng thành khẩn.


      Lee Yul liếc mắt nhìn phía xa, cười nhạt “Kim Lệ Châu tới.”


      Mặc Tử Hiên sửng sốt, đứng thẳng người, cứng ngắc, vẻ mặt đội nhiên lạnh như bắng, ánh mắt do dự.


      Diệp Hân Đồng cảm thấy đau lòng, hừ lạnh tiếng như muốn châm chọc .


      Lee Yul vẫn cười nhạt “Mặc Tử Hiên, phụ nữ bên cạnh quá nhiều, khó mà chọn hay bỏ đúng ?”


      “Cậu” Mặc Tử Hiên phiền não nhìn Lee Yul được lời nào.


      “Tôi sao?” Lee Yul tiếp tục cười giễu cợt: “ nào cũng có tư cách được làm người duy nhất của ai đó. Mà thể mang tới cái này, vừa xem trong nồi vừa ăn trong bát, Mặc Tử Hiên thể có tất cả được.”


      Lee Yul cười qua người Mặc Tử Hiên, về phía biệt thự.


      Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, cũng muốn .


      “Diệp Hân Đồng”. Mặc Tử Hiên gọi tên , có vẻ lấy lòng.


      “Đứng yên đó , Kim Lệ Châu sắp tới đó, đừng làm ấy hiểu lầm, nếu vị trí ngai vàng khó mà ngồi vững.” Diệp Hân Đồng châm chọc bước vượt qua.


      ra Kim Lệ Châu đến , Lee Yul chỉ bừa, Diệp Hân Đồng cũng chỉ cố ý châm chọc Mặc Tử Hiên.


      Nhưng, giây phút bước , Mặc Tử Hiên cảm thấy đau lòng giải thích nổi, luồng máu nóng dồn lên não.


      lần nữa kéo tay Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm, giãy giụa, nhìn bằng ánh mắt khinh khỉnh, ép buông tay.


      “Đến đến, quan tâm, vị trí ngai vàng hay tổng thống, hoàng đế gì cũng chẳng có quan hệ với , nếu ngay cả người trong lòng cũng thể giữ lại, ngôi vị hoàng đế có ý nghĩa gì.” Mặc Tử Hiên kích động .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, lòng bị đả kích nặng nề, máu chảy ngược lên đầu, ta vậy là có ý gì? Thổ lộ ư? Hay đùa cợt?


      thích em, Diệp Hân Đồng, thực thích em” Mặc Tử Hiên im lặng chút rồi nghiêm túc .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, bàng hoàng, nghĩ được gì, biết được là hay giả. Do dự tầm 1p, hơi khác thường: “Trong lòng có quá nhiều người, cần thích tôi.”


      Mặc Tử Hiên hôn lên môi Diệp Hân Đồng, vừa chạm môi bị đẩy ra. phòng bị phồi phịch xuống đất.


      “Đừng như vậy” Diệp Hân Đồng quát lên với rồi chạy về phía biệt thự.


      Mặc Tử Hiên phiền não nhíu mày, cũng đứng lên chạy về phía đó.


      Mặc Tử Hiên vừa vào đến biệt thự định tìm Diệp Hân Đồng Kim Phủ Điền cầm bóng chuyền ra đứng trước mặt “Mặc Tử Hiên, chúng ta đánh bóng chuyền .”


      Trong biệt thự, mọi người lục tục ra.


      Kim Lệ Châu cũng tới, dịu dàng khoác Mặc Tử Hiên, dịu dàng hỏi: “ vừa đâu vậy?”


      ra ngoài hóng mát chút.” phiền não tìm Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng từ từ ra, tựa vào tường hành lang, sắc mặt rất tệ.


      Đương nhiên sắc mặt thể tốt, Mặc Tử Hiên vừa thổ lộ với , bây giờ lại cùng Kim Lệ Châu em em, tin những lời đó mới lạ, chỉ dám nghĩ đó là hư tình giả ý của .


      thôi,chúng ta ra ngoài chơi bóng.” Kim Phủ Điền vui vẻ to, chạy ra khỏi biệt thự đầu tiên, đám con trai lục tục đuổi theo phía sau.


      “Chúng ta cũng thôi.” Kim Lệ Châu cũng vui vẻ lây, kéo Mặc Tử Hiên ra ngoài.


      Lee Yul đến bên cạnh Diệp Hân Đồng “Chúng ta cũng ra xem .”


      Diệp Hân Đồng rã rời phờ phạc lắc đầu. Trong lòng có chút tức giận.


      , ở biệt thự mình rất buồn.” Lee Yul vẫn dịu dàng mời mọc.


      Diệp Hân Đồng lúc này cũng suy nghĩ lung tung, muốn thoát khỏi mớ bòng bong này.


      gật đầu, ra ngoài.


      Đám con trai chia làm hai đội so tài.


      Tất cả đám con đều đứng bên đội Mặc Tử Hiên cổ vũ.


      Diệp Hân Đồng vừa nhìn thấy Mặc Tử Hiên lại có chút phiền muộn, ngẩng đầu với Lee Yul: “Tôi muốn mình.”


      “Tôi cùng ” Lee Yul vẫn nhàng, quân tử.


      cần”


      “Lúc tôi buồn bực đồng ý theo tôi, lúc vui tôi cũng muốn chia sẻ với .”


      Diệp Hân Đồng lúng túng cười “Tôi có cái gì vui đâu, chỉ cảm thấy hơi phiền cho nên muốn dạo.”


      “Tôi cùng , cũng đúng lúc tôi có cái này cho .” Lee Yul cười nhạt.


      “Vậy cũng được.” Thịnh tình khó chối, Lee Yul cứ nhiệt tình như vậy làm khó có thể từ chối đành đồng ý.


      Bọn họ cùng quay , muốn rời khỏi cái chỗ náo nhiệt này.

      Chương 105: Tôi? (2)



      “Lee Yul, cùng chơi ” Mặc Tử Hiên đột nhiên gọi to Lee Yul, trong mắt đầy sát khí, nhưng miệng lại tươi cười.


      chơi.” Lee Yul từ chối thẳng.


      “Lee Yul, cùng chơi mà. Mặc Tử Hiên lợi hại, đến dập tắt nhuệ khí của ta .” Kim Phủ Điền thêm gì liền kéo Lee Yul qua.


      Lee Yul nhìn Diệp Hân Đồng, nhàng gật đầu, như thể đồng ý.


      Diệp Hân Đồng đứng ở bên đội Lee Yul.


      Mặc Tử Hiên đánh bóng hiểm hóc, quả nào cũng đầy sát khí đánh về phía Lee Yul.


      Trông Lee Yul rất yếu, Diệp Hân Đồng tỏ ra lo lắng, càng lo lắng, Mặc Tử Hiên càng tức giận, sức phát bóng của ngày càng nặng hơn.


      Rốt cuộc, quả bóng bay tới, Mặc Tử Hiên chớp thời cơ, nhảy lên đập lại, quả bóng đập mạnh vào người Lee Yul.


      Nhưng lúc nhảy xuống, chân vững, Mặc Tử Hiên ngã lăn ra đất.


      Tình hình bắt đầu hỗn loạn, đám con chạy về phía Mặc Tử Hiên, ân cần hỏi han.


      Diệp Hân Đồng liếc cái, do dự chạy về phía Lee Yul, lo lắng hỏi “Cậu sao chứ?”


      Lee Yul vuốt ngực, lắc đầu.


      Diệp Hân Đồng tức giận trừng mắt với Mặc Tử Hiên.


      Mặc Tử Hiên cũng vừa trừng lại , chân bị thương mà lại chạy tới chỗ kẻ địch, cảm giác bị người phản bội khiến tức muốn hộc máu.


      Hai người tức giận nhìn nhau, toàn mùi thuốc súng.


      Kim Phủ Điền làm trọng tài, hỏi Lee Yul trước xem có sao .


      Lee Yul dịu dàng cười lắc đầu.


      Mặc Tử Hiên đau mắt cá chân, tức giận nhìn Diệp Hân Đồng và Lee Yul thèm gì.


      mặc kệ mắt cá chân sưng vù tiếp tục tranh tài.


      hiểu do bất tiện hay là cố ý, nhiều lần đánh bóng rất khó khăn.


      quả bóng chuyền tới, Mặc Tử Hiên ra sức đánh lại rồi ngã lăn ra đất, bóng bay lên, Kim Phủ Điền mạnh tay đập lại, Mặc Tử Hiên chưa kịp né tránh, bóng đập thẳng vào ngực.


      “A” Mặc Tử Hiên bực bội kêu lên, nằm vật xuống đất, đám người lại xô tới, trừ Lee Yul vẫn rất bình tĩnh và Diệp Hân Đồng tức giận.


      Diệp Hân Đồng châm chọc cười: “Đáng đời”


      xong về phía biệt thự, Mặc Tử Hiên có nhiều người quan tâm hỏi han ân cần rồi, thể chết được.


      Mặc Tử Hiên nhìn qua kẽ hở giữa đám đông nhìn bóng lưng Diệp Hân Đồng bỏ , cảm thấy tim mình còn đau hơn thân thể rất nhiều.


      Diệp Hân Đồng trở lại phòng của mình, cảm thấy tâm trạng phiền muộn, chỉ muốn gọi điện cho bạn thân tiểu Khả.


      nghĩ có thể mượn điện thoại Lee Yul nên hào hứng chạy về phía phòng cậu ta, đẩy cửa vào đúng lúc Lee Yul thay quần áo.


      Cậu ta ràng rất gầy nhưng bụng có tới bảy tám múi cơ.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay mặt : “Xin lỗi, tôi biết cậu thay quần áo.”


      Lee Yul thong thả mặc áo sơ mi vào, nở nụ cười rạng rỡ.


      xấu hổ à? Xong rồi, có thể quay lại.”


      Diệp Hân Đồng quay lại, mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình làm nhìn càng gầy, có lẽ vì khung người lại thêm vẻ u buồn khiến có cảm giác trông mỏng manh yếu đuối.


      Diệp Hân Đồng vẫn nhìn chằm chằm Lee Yul.


      Lee Yul cười “Sao?”


      chợt nhớ ra mục đích của mình “Lee Yul, điện thoại của cậu có thể gọi về Trung Quốc ?”


      “Có”


      “Có thể cho tôi mượn chút ? Tôi trả tiền điện thoại cho cậu.” Diệp Hân Đồng rất mong chờ.


      Lee Yul lấy điện thoại từ túi áo vest đưa cho Diệp Hân Đồng.


      “Vậy tôi về phòng nhé. lát nữa mang trả cậu.”


      Lee Yul hơi do dự rồi gật đầu.


      Diệp Hân Đồng vui vẻ cầm điện thoại về phòng.


      nhanh chóng bấm số tiểu Khả.


      “Alo, Tiểu Khả, Hân Đồng đây, mình vừa mượn được điện thoại nên gọi về, ha ha, mình nhớ cậu quá.” Diệp Hân Đồng vui vẻ .


      “Cái con nha đầu hư đốn này, bao nhiêu ngày rồi mới thèm gọi về, mình cũng nhớ cậu quá , mình sắp bị Vũ Văn Thành quấy rầy chết rồi, ngày nào cũng hỏi cậu có gọi về ?”


      ta hỏi mình làm gì, à phải, ta bận với bạn à?” Diệp Hân Đồng đùa cợt.


      “Cái đó biết, nhưng bình thường ta ở phòng làm việc, bận rộn suốt ngày, giờ ngày nào cũng thò mặt ra, khiến mọi người chết rét.”


      “Ha ha ha ha, lạnh như thế, cục cảnh sát cần mở điều hòa, tiết kiệm cho quốc gia được ối tiền điện.” Diệp Hân Đồng trở nên rất vui vẻ, có số việc chỉ cần thèm nghĩ nữa, cũng khổ sở phiền muộn.


      “Cậu ở bên đó thế nào, có ai dám bắt nạt ?”


      Tiểu Khả thôi tự nhiên hỏi khiền Diệp Hân Đồng nhớ tới tình cảnh bây giờ cũng có chút phiền muộn. “Haiz, đừng nữa, ngôn ngữ biết, cũng ai dễ chuyện, mình nhớ cậu quá, tiểu Khả.”


      “Ừ, mình cũng thế.”


      Lúc này điện thoại rung lên, Diệp Hân Đồng nhìn lại, có cuộc gọi khác chờ, sửng sốt, ý thức được có lẽ mình làm việc nên.


      Điện thoại của Lee Yul chắc có nhiều cuộc gọi quan trọng và tin tức cơ mạt, trách được lúc muốn mang lại do dự, nhưng vẫn đưa điện thoại cho , ý là tin tưởng sao.


      Sao lại nghĩ ra chứ? Trong lòng đột nhiên cảm động.


      “Tiểu Khả, thôi mình tiếp được, điện thoại của người ta có cuộc gọi đến, lúc nào có cơ hội mình gọi lại.” Diệp Hân Đồng vội vàng cúp điện thoại, cầm sang phòng Lee Yul.


      Cuộc gọi vẫn còn tiếp tục đổ chuông, vội như vậy chắc là có chuyện quan trọng.


      Diệp Hân Đồng lần này nhớ gõ cửa, Lee Yul ra mở.


      Diệp Hân Đồng lúng túng đưa điện thoại cho cậu ta.


      Lee Yul cầm điện thoại, nhận cuộc gọi trước mặt .


      “Điện hạ, tôi tra ra thân phận của Diệp Hân Đồng.” Đối phương bằng tiếng Hàn.


      Lee Yul cảnh giác nhìn Diệp Hân Đồng, ý thức được nên ra ngoài nên quay người .


      “Diệp Hân Đồng, chờ tôi chút được ?” Lee Yul gọi .


      Diệp Hân Đồng lúng túng đứng lại.


      Lee Yul dùng tiếng Hàn tiếp tục vào điện thoại: “


      ấy là con Diệp Thiểu Hoa, ông ta ngày trước là bạn thân của cha Mặc Tử Hiên, nếu đoán nhầm mục đích Mặc Tử Hiên tiếp cận Diệp Hân Đồng là có liên quan đến kho báu.” Đối phương tiếp tục bằng tiếng Hàn.


      “Ta biết rồi, ngươi tiếp tục điều tra , tìm ra ba ta chưa?” Lee Yul ám chỉ ba Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng cũng chỉ nghe được vài ba chữ.


      “Chưa! Nhưng gần đây xuất người phụ nữ thần bí, cụ thể chưa báo cáo được.”


      “Tiếp tục .” Lee Yul xong cúp điện thoại.


      Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ.


      Lee Yul đến giường lấy cái hộp ở dưới gối, đưa đến trước mặt Diệp Hân Đồng.


      Diệp Hân Đồng có linh cảm đây là loại trang sức quý giá, nhận chỉ lúng túng cười: “Vô công bất thụ lộc”


      “Lưng bị thương có thể là do tôi gây nên, nhận tôi mới yên tâm.” Lee Yul nhàng .


      Diệp Hân Đồng kinh ngạc, như vậy là trước mặt thừa nhận chính sai người ám sát Mặc Tử Hiên, nếu việc bại lộ, danh diệu quân vương của cũng có thể tiếp tục giữ.


      Trong lòng bị tôn trọng cùng thẳng thắn của làm cho cảm động.


      “Cầm lấy , coi như là tôi hối lộ, nếu bị chuyện này ra, tôi bị toàn dân chỉ trích và bị tù.”


      Diệp Hân Đồng do dự, ra Mặc Tử Hiên cũng sớm biết là , chuyện này cũng cần phải .


      Lee Yul cười nhạt “Vậy tôi kiểu khác, cảm ơn biết tôi là kẻ địch sau lưng Mặc Tử Hiên vẫn đồng ý đứng với tôi.”


      Những lời này giống như muốn mua chuộc , quà tặng đó càng thể nhận, chỉ giữ thái độ trung lập.


      “Tôi thể nhận, cuộc tranh chấp chính trị giữa hai người có liên quan đến tôi.”


      “Vậy cảm ơn ở bên cạnh tôi khi cả hai chúng tôi đều bị thương” Lee Yul có chút nóng vội.


      “Là lỗi của ta, cái này cần cảm ơn, nếu còn việc gì nữa, tôi muốn về phòng.” Diệp Hân Đồng quay .


      “Tại sao ai cũng muốn nhận quà của tôi, Kim Lệ Châu cũng thế, cũng vậy, chẳng lẽ trong mắt mọi người tôi là kẻ thể chịu nổi sao?” Lee Yul thương cảm .


      Ý phải như vậy! Diệp Hân Đồng xoay người, nhìn cặp mắt mông lung kia, lại biết lòng trắc từ đâu tới, cầm lấy cái hộp trong tay .


      “Được rồi, tôi nhận là được.”


      Lee Yul nở nụ cười sảng khoái.


      “Tôi về phòng tắm, lúc nữa là bữa tối rồi.”


      Diệp Hân Đồng mở hộp, quay người về phòng mới mở ra xem.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :