1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Việt Ngự y Vương Phi - Mặt Thiển Thường (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 22: Tình cờ gặp Mặc Thiên Trần

      Edit: Tuyết Khanh


      "Giá. . . Mau tránh ra. . . tất cả mau tránh ra. . ." Hơn mười nam tử mặc trang phục màu đen cưỡi hắc mã hùng hổ chạy như bay đến. Chính giữa chiếc xe ngựa sang trọng, nạm bảo thạch, xa xỉ đến cực điểm, khóe miệng Tiếu Tĩnh khẽ nhếch, đó là xe ngựa của Thánh Khanh Vương phủ, cái này coi như là cần cùng thổ phỉ liều mạng, xe ngựa này thực là tới sớm bằng tới đúng dịp.

      "Mau tránh ra. . ." Phía trước nam nhân đầu quát lớn thị vệ Trấn quốc công phủ và thổ phỉ, có loại khí thế nếu tránh ra liền giết chết luận tội, Tiếu Tĩnh mỉm cười, gió mát từ từ thổi vào khiến quần áo bay tán loạn, giống như mới vừa tiên tử hạ phàm. Ánh mắt Tùy Phong ở người thị vệ và thổ phỉ bồi hồi vòng sau đó rơi vào người Tiếu Tĩnh, Tiếu Tĩnh mỉm cười đạm nhiên ưu nhã, mà lúc này Tùy Phong lại lòng nóng như lửa đốt "Tiếu đại tiểu thư, vương phủ có việc gấp, vẫn xin người cho qua được thuận tiện." Tiếu Tĩnh dù sao từng cứu , hơn nữa còn là con trọng thần triều đình thực thể đắc tội.

      "Ngài cũng nhìn thấy, ta hôm nay tự mình Khấn Châu tế bái mẫu thân lại bị thổ phỉ chặn đường đánh cướp, đều phải ta cho các vị qua . . ."

      Tiếu Tĩnh còn chưa hết Tùy Phong liền làm thủ thế đưa tới mười tên ám vệ mặc áo đen "Ngoại trừ người của Trấn quốc công phủ, còn lại giết chết cần luận tội!" Theo mệnh lệnh của Tùy Phong đám thổ phỉ còn biết tình huống gì liền ngã xuống, gió mát từ từ truyền đến nhè mùi máu tươi, Song Nhi và Bội Nhi trốn ở ở bên ói đến choáng váng, xe ngựa của Thánh Khanh Vương phủ từ từ lái qua hai bên trái phải của Tiếu Tĩnh, rèm cửa sổ xe ngựa của Tùy Phong bay lên, Tiếu Tĩnh xuyên thấu qua cửa sổ xe thấy được nam tử dung mạo tuấn mỹ sắc mặt tái nhợt, an tĩnh nằm bên trong xe ngựa, làm như tùy thời đều có thể ngừng hô hấp, tính mạng tựa hồ dần dần bị rút .

      "Chờ chút." Tiếu Tĩnh tự chủ được lên tiếng sau đó liền chay đến gần xe ngựa, Tùy Phong hơi sửng sờ giơ tay lên làm thủ thế xe ngựa liền ngừng lại, Tiếu Tĩnh hai lời liền xông về phía xe ngựa, Tùy Phong vội vàng đưa tay ngăn trở "Tiếu tiểu thư, phiền toái ta thay ngươi giải quyết, Vương gia nhà ta tính mệnh nguy hiểm phải sớm chiều, vẫn là Tiếu tiểu thư đừng làm khó Tùy Phong." Lúc này người Tùy Phong dâng lên sát khí, nàng lặp lặp lại nhiều lần gây phiền toái cho bọn nếu là đúng lúc đến Thiên Sơn, Vương gia phải làm sao bây giờ? Để Thánh Khanh Vương an toàn làm cái gì đều có thể.

      "Nếu như để cho ta xem chút, Vương gia các ngươi hẳn chết thể nghi ngờ. Vẫn là Tùy thống lĩnh nên đùa giỡn sinh mệnh Vương gia nhà các ngươi." Ánh mắt Tiếu Tĩnh kiên định, nhìn ra chút vết tích đùa giỡn."Có tin hay sau khi rời Vương gia nhà các ngươi thấy được hình dạng mặt trời mọc ngày mai." Sắc mặt Tiếu Tĩnh đạm nhiên, cầm quyền quyết định giao cho Tùy Phong. Tùy Phong nhìn Mặc Thiên Trần nằm ở bên trong xe, lui sang bên.

      Để cho Tiếu Tĩnh tới trước người sau đó rơi vào trầm tư, nhưng trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, chẳng lẽ số phận lại trêu cợt người như vậy sao?

      "Chuẩn bị giấy bút." Tiếu Tĩnh bình tĩnh ra lệnh, Tùy Phong xoay người phân phó thị vệ cầm giấy bút tới.

      Tiếu Tĩnh cầm bút lông giấy viết những chữ lớn nét chữ như rồng bay phượng múa, chữ của nàng hào khí ngất trời, mơ hồ lộ ra khí phách chút dấu vết lên đây là bút tích của nữ tử.

      " nên mang theo xa, tình huống tại của thích hợp đường xa, lập tức mang theo người trở về thành, cầm cái này đến Trấn quốc công phủ xin thuốc, thỉnh Lão Phu Nhân mang đơn thuốc này đến Mạn Đà Viên đưa cho Vương ma ma, nàng tự biết là có ý gì, mặt khác sau khi thuốc uống có hô hấp có mạch đập nằm ở giường hai mươi bốn canh giờ, nghìn vạn lần nên để cho người có lòng biết việc này, bằng lại rước lấy phiền phức cho Thánh Khanh Vương phủ." Sau khi hơi Tiếu Tĩnh vội vã xuống xe ngựa "Ngoài ra phu xe của ta thể dùng, có thể hay cho ta mượn người đánh xe, trước lúc trời tối ta phải chạy tới trấn kế tiếp đặt chân."

      ánh mắt của Tùy Phong ám vệ bên cạnh liền đứng ở phía sau Tiếu Tĩnh, Tùy Phong hướng Tiếu Tĩnh ôm quyền sắc mặt nghiêm túc ánh mắt chân thành tha thiết "Nếu là tiểu thư có thể làm cho Vương gia tỉnh lại, đừng người đánh xe, cho dù để Tùy Phong tìm cái chết Tùy Phong cũng chối từ, nếu là dùng phương thuốc của tiểu thư làm Vương gia xảy ra cái gì may, Tùy Phong coi như là liều mạng cũng muốn huyết tẩy Trấn quốc công phủ, vẫn là tiểu thư nên cân nhắc cẩn thận."

      "Ngươi cứ việc tới là được, ta nếu thể làm cho Vương gia nhà ngươi tỉnh lại, tới cửa tùy ngươi xử trí." Thấy sắc mặt Tiếu Tĩnh thong dong hề bối rối, Tùy Phong hơi yên tâm, mệnh lệnh đoàn xe trở về. Tiếu Tĩnh cũng lên xe ngựa chạy tới thành trấn kế tiếp đặt chân, sau khi thay đổi người đánh xe quả nhiên xe ngựa chạy nhanh hơn rất nhiều.









      chương thứ 2 của tuần này nhé. chúc mn đọc truyện zz

      Chương 23: Xông thẳng đến Trấn quốc công phủ

      Edit: Tuyết Khanh

      Dọc theo đường cũng do thị vệ Vân Ảnh do Tùy Phong phái đến đánh xe, đến Vân Ảnh, người này bí hiểm, ngừng đánh xe, công phu là nhất đẳng cao thủ, dọc theo đường bị ám sát, đánh cướp, hạ độc đều bị từng cái ngăn cản, cả ngày tấc cũng rời luôn theo bên người Tiếu Tĩnh che chở.

      Vào đêm dùng qua sau bữa cơm chiều khí trời nặng nề, Tiếu Tĩnh liền chỉ thị Bội Nhi dời cái giương đến trong viện Thừa Lương, Vân Ảnh như trước cầm trường kiếm hai tay ôm ngực thẳng tắp đứng sau lưng Tiếu Tĩnh, Bội Nhi nhìn thoáng qua thấy vô cùng chướng mắt, chạy đến bên cạnh Tiếu Tĩnh, giọng có chút vui hỏi "Tiểu thư, người làm gì thế sao lại đem cục gỗ này đặt ở bên người? Người xem chút, cái gì cũng làm, chỉ biết đánh xe, ăn, quấn quít lấy người."

      Tiếu Tĩnh nhìn cái miệng nhắn bĩu môi của nàng nhất thời cảm thấy buồn cười "Người ta là người của Thánh Khanh Vương phủ, ngươi cũng phải chưa từng nghe qua danh hiệu ám vệ của Thánh Khanh Vương phủ, lẽ nào ta còn có thể khẩn cầu người ta có thể giống như các ngươi ở bên cạnh ta hầu hạ?"

      "Tiểu thư. . . Ngươi xem lấm la lấm lét, nhãn thần lóe ra, nhất định là có rắp tâm bất lương với người." Bội Nhi khoa tay múa chân ra dấu, thỉnh thoảng còn xoay vòng. Chờ nàng xoay người lại định hỏi Tiếu Tĩnh có đồng ý hay ý của nàng ghế lại thấy người đâu, ngay cả khúc gỗ đều thấy.

      "Tiểu thư, tiểu thư. . . . Tiểu thư đâu? bị đầu gỗ bắt chứ?" Bội Nhi gấp đến độ xoay quanh.

      "Được rồi được rồi, ồn ào, lẽ nào tiểu thư có thể ngốc như ngươi sao?"

      "Ô ô ô. . . . Song Nhi, tiểu thư bị đầu gỗ bắt ." Bội Nhi dính vào người Song Nhi làm bộ đáng thương nhìn nàng trong mắt còn có ánh nước, tựa hồ giây kế tiếp là có thể chảy ra nước mắt thương tâm, Song nhi lại xem như có chuyện gì mà thoải mái xem kịch.

      "Tiểu thư thông minh như vậy tại sao có thể đần như nha đầu ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ chút, khối đầu gỗ kia theo hai chúng ta, ám sát, đánh cướp, hạ độc loại nào đều phải giải quyết? nếu là muốn hại tiểu thư như thế nào chờ cho tới hôm nay? Còn có, Vương gia nhà bọn chờ tiểu thư nhà chúng ta cứu, che chở tiểu thư còn kịp nữa làm sao xuống tay được, lẽ nào Vương gia nhà bọn muốn sống? Ngươi đúng là ngu ngốc." xong Song Nhi liền bưng mâm đựng trái cây , để ý đầu Bội Nhi lên đầy dấu chấm hỏi.

      ngày trước, Trấn quốc công phủ

      Quản gia thở hổn hển chạy đến thư phòng của Tiếu Chính Vấn, hai chân run rẩy hô "Lão gia, lão gia. . ."

      "Hoảng cái gì, bị chó đuổi theo sao?" Trấn quốc công ở thư phòng xử lý chính vụ ghét nhất bị quấy rầy, hôm nay quản gia lỗ mãng xông vào làm ông càng vui.

      "Lão gia, bên ngoài xảy ra chuyện lớn, Tùy thống lĩnh của Thánh Khanh Vương phủ tới, bảo là muốn tìm lão gia." Quản gia nghĩ đến điệu bộ của Tùy Phong tại cũng còn thấy sợ.

      "Thánh Khanh Vương phủ?" đại não Tiếu Chính Vấn nhanh chóng suy tư gần đây có từng đắc tội Thánh Khanh Vương phủ chưa, thế nhưng suy tư trăm lần vẫn có nghĩ ra chỗ nào đắc tội, ai cũng biết Thánh Khanh Vương phủ địa vị cao quý nhưng chưa bao giờ cùng những khác quý tộc có bất kỳ lui tới, bởi vì Thánh Khanh Vương bệnh nặng ít ra cửa, gặp qua càng có mấy người, thế nhưng ám vệ trong phủ củ được xưng là đệ nhất thiên hạ, thành Tây Hạ người nào dám chọc, nếu là truyền ra chút gây bất lợi cho Thánh Khanh Vương nhà kia liền thần biết quỷ hay biến mất. Ngẫm lại đều cảm thấy sợ.

      Tiếu Chính Vấn vội vàng chạy về phía phòng tiếp khách, Tùy Phong nguyên bản ngồi ở ghế , sau khi nhìn thấy Tiếu Chính Vấn vội vàng đứng dậy ôm quyền "Trấn quốc công."

      Tiếu Chính Vấn vội vàng giơ tay lên đỡ "Tùy thống lĩnh cần đa lễ, chẳng biết lần này tới quý phủ của ta biết có chuyện gì?" Nhìn phía sau mười tên thị vệ áo đen liền khiến Tiếu Chính Vấn cảm thấy áp lực.

      "Là như vậy, lần này mạo muội quấy rối là vì Vương gia nhà ta, Trấn quốc công nhìn chút đây chính là chữ viết của đại tiểu thư?"

      Trấn quốc công nhìn chữ viết tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa rất khí phách "Bản quan cũng biết ràng lắm, có thể gia mẫu và nhũ mẫu của Tĩnh nhi đến đây phân biệt thử xem."

      "Như vậy liền phiền phức Trấn quốc công."

      lâu lắm Lão Phu Nhân liền do Tương ma ma đỡ tới, Vương ma ma cũng rất nhanh đến, Trấn quốc công cầm tờ giấy giao cho Lão Phu Nhân "Mẫu thân nhìn xem đay là chữ viết của ai?"

      Lão Phu Nhân tiếp nhận nhìn kỹ liền nở nụ cười "Chính Vấn đùa à! Đây là chữ viết của Tĩnh nhi! vậy vị này chính là Tùy thống lĩnh !"

      "Đúng vậy, làm phiền Lão Phu Nhân." Tùy Phong trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Tiếu Tĩnh có thể cứu Vương gia?

      "Vương ma ma, nếu Tĩnh nhi để cho ngươi mang Tùy thống lĩnh lấy thuốc ngươi liền !" Lão Phu Nhân hiền hòa phân phó, y thuật của Tĩnh nhi bà biết, bình thường có đau xương sống thắt lưng hay chân cũng đều do nàng chữa trị, thấy hiệu quả cực nhanh bà cũng liền tín nhiệm nàng.

      Sau khi Vương ma ma thi lễ cái tiếp nhận phương thuốc trong tay Tùy Phong khẽ gật đầu "Vậy phòng thuốc của tiểu thư mỗi ngày đều phải chăm sóc, nô tỳ tất nhiên là biết, Tùy thống lĩnh mời theo ta." Vương ma ma hướng Trấn quốc công và lão phu nhân thi lễ cái sau đó liền dẫn Tùy Phong Mạn Đà Viên.

      Chương 24: Vương di nương tìm lỗi

      Lúc đến trước mộ phần Thượng Quan Vu Ngọc Tiếu Tĩnh khóc vô cùng thương tâm, nàng biết, phải là nước mắt của nàng, là nước mắt “Tiếu Tĩnh”, có phẫn nộ, thương tâm và hổ thẹn, càng nhiều hơn chính là thống hận bản thân nhu nhược.

      Bội Nhi và Song Nhi cũng khóc rất đau đớn cùng thương tâm, chỉ có Thanh Nhi quỳ theo ở trước mộ phần hùa theo mọi người, chỉ nghe được thanh của nàng ta nhưng lại nhìn thấy nước mắt của nàng ta, Vân Ảnh vẫn như trước cầm trường kiếm hai tay vòng ở trước ngực đứng ở phía sau chú ý hoàn cảnh chung quanh.

      Tế bái Thượng Quan Vu Ngọc xong sau đó Tiếu Tĩnh lại phân phó mọi người đường suốt đêm quay về thành Tây Hạ, Vân Ảnh lo lắng cho Mặc Thiên Trần dĩ nhiên là liều mạng đánh xe, sau khi trở lại phủ Trấn quốc công là hai ngày sau, trước thời hạn hơn nửa ngày.

      Tiếu Tĩnh vừa tới Mạn Đà Viên còn chưa kịp tắm rửa thay y phục liền bị Lão Phu Nhân gọi đến Bách Thọ Đường, Trấn quốc công cũng ở đây, Tiếu Tĩnh hơi thi lễ cái khuôn mặt có chút tiều tụy, Lão Phu Nhân có chút thương, Trấn quốc công hít hơi "Tĩnh nhi, hai ngày trước Tùy thị vệ của phủ Thánh Khanh Vương tới phủ Trấn quốc công, con cũng biết?"

      Tiếu Tĩnh còn chưa đáp lời Vương di nương khuôn mặt cười nhạt chen vào "Tiểu thư còn chưa được lão gia và Lão Phu Nhân đồng ý liền để cho người của phủ Thánh Khanh Vương vào phủ Trấn quốc công, nếu gây ra phiền toái gì, tiểu thư cũng có thể chịu trách nhiệm được sao." Hừ, nhiều ngày như vậy đều thể lấy được cái mạng của ngươi, quả là mạng của tiện nhân cũng đủ cứng rắn. Sau này thời gian còn nhiều hơn, chắc người nào cười đến cuối cùng đâu? (Tuyết Khanh: ghét con mụ Vương di nương này quá lòng dạ rắn rết)

      "Người cũng phải do Tĩnh nhi cố tình gây , chỉ vì đường tế bái mẫu thân gặp thổ phỉ, vừa vặn gặp gỡ Tùy thị vệ mang theo Vương gia bệnh nặng ngang qua cứu con, để hồi báo ân cứu mạng của con liền chẩn mạch cho Vương gia lúc đó mạng dang trong tình trạng sớm chiều rồi viết phương thuốc, bởi vì lúc đó tình huống khẩn cấp con vừa có mang thuốc theo bên người liền để cho Tùy thị vệ tự mình tới cửa tìm tổ mẫu, tin tưởng tổ mẫu có thể nhận ra chữ viết của con, qua nhiều ngày như vậy phủ Thánh Khanh Vương cũng có tìm tới cửa cũng lên phương thuốc con kê là đúng." Sắc mặt Tiếu Tĩnh uể oải lại mang theo dáng tươi cười thản nhiên có chút cung kính.

      Trấn quốc công cả kinh "Cái gì? như thế con chữa khỏi bệnh cho Thánh Khanh Vương?" Điều này sao có thể? luôn luôn để ý nữ nhi nhất định có thể chữa hết bệnh cho Thánh Khanh Vương.

      "Chữa bệnh khỏi hay con dám , nhưng ra bảo toàn sinh mệnh thành vấn đề." Tiếu Tĩnh ôn hòa lễ độ, lúc này mới khiến cho Trấn quốc công phát , đại nữ nhi của ông cũng ôn nhu khéo léo kém hơn những đích nữ của nhà khác.

      "Con có thể bảo đảm rằng mình bảo vệ được mạng của Thánh Khanh Vương?" Giọng của Trấn quốc công vẫn còn có chút hoài nghi, ám vệ phủ Thánh Khanh Vương hung tàn đến cực điểm nếu là chữa tốt bệnh của Thánh Khanh Vương phủ Trấn quốc công tùy thời đều có khả năng biến mất khỏi thành Tây Hạ, nhưng nếu là trị khỏi bệnh của lại khác, Thánh Khanh Vương thân phận cao quý, trước kia nếu phải bị bệnh hôm nay ngôi vị hoàng đế sợ cũng đến người hoàng đế nay, nếu có thể kết bạn với Thánh Khanh Vương, đó cũng là chuyện tốt thể tốt hơn.

      "Nữ nhi đương nhiên là chắc chắn." Tiếu Tĩnh gật đầu sắc mặt đạm nhiên*, có chút nào hoảng loạn, khiến người khác phải tin tưởng. (*bình tĩnh)

      "Tốt, nếu là có thể chữa được bệnh cho Thánh Khanh Vương đó là tốt chuyện nhất." Lão Phu Nhân gật đầu cười to, cháu của bà thực lên tiếng thôi tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc.

      "Truyền mệnh lệnh của ta, kể từ hôm nay bất luận kẻ nào cũng được đến Mạn Đà Viên làm phiền tiểu thư." Trấn quốc công nghiêm túc ra lệnh, tất cả mọi người đều cung kính trả lời “vâng”.

      "Con cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi ." Lão Phu Nhân cười hì hì phất tay để cho Tiếu Tĩnh lui xuống nghỉ ngơi. Nhưng là Vương di nương đột nhiên đứng lên "Tiểu thư có thể chữa được bệnh cho Thánh Khanh Vương tất nhiên là tốt, nếu thể chữa tốt bệnh đó là tội lớn có thể diệt cửu tộc, lẽ nào tiểu thư muốn làm cho cả phủ Trấn quốc công đều vì người mà chôn theo phải ?"

      "Làm càn, ngươi đây là nguyền rủa toàn bộ phủ Trấn quốc công sao?" Tiếu Tĩnh lạnh như băng quay đầu lại nhìn Vương di nương, là nàng ta sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, thầm nghĩ tiểu tiện nhân này từ khi nào mà có loại khí thế này?

      "Ý ta phải vậy." Vương di nương vội vàng nhìn Trấn quốc công lắc đầu, muốn dùng dáng dấp điềm đạm đáng để đả động Trấn quốc công. Nhưng ai biết Tiếu Tĩnh lại mỉm cười nới tiếp "Bệnh của Thánh Khanh Vương cũng phải ngày hai ngày mà hình thành, lẽ nào di nương còn muốn tay ta vung lên là có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia? Nếu trị hết liền diệt cửu tộc, phải các thái y trong cung đều chết sạch sao? Còn có nếu là bị diệt cửu tộc xin di nương hãy trở lại thắp nhiều hương bái Phật vì bản tiểu thư cầu khẩn mới đúng, nếu thời điểm diệt cửu tộc cũng thể thiếu di nương đâu." xong Tiếu Tĩnh liền mỉm cười rồi lễ phép thối lui ra khỏi Bách Thọ Đường.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Lại gặp Mặc Thiên Trần

      Edit: Tuyết Khanh

      Trở lại Mạn Đà Viên Tiếu Tĩnh mệt mỏi hết sức, tắm rửa thay y phục sau đó dùng chút cơm nước giản đơn liền ngủ, vì để cho bọn nha hoàn đều nghỉ ngơi tốt Tiếu Tĩnh liền lệnh cho các nàng cũng nghỉ ngơi sớm, đêm nay ngay cả nha hoàn gác đêm cũng có.

      Nửa đêm vì khát nước Tiếu Tĩnh định xuống giường rót nước, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cẩn thận nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của nàng, bàn tay đưa tới má của nàng định giúp nàng lau mồ hôi mặt, Tiếu Tĩnh mỉm cười "Ngươi tỉnh?" Nàng biết sau khi uống thuốc của nàng hôn mê hai mươi bốn giờ, sợ là mới vừa tỉnh lại bao lâu.

      Mặc Thiên Trần nhìn bàn tay ở trung của mình lúng túng thu hồi lại "Ừ." gật đầu trả lời. Tiếu Tĩnh mỉm cười nhìn nam nhân trước mắt, thân bạch y, sắc mặt tái nhợt giống như bị hút cạn máu, dung nhan tuyệt thế lại có chút uể oải, chính là Thánh Khanh Vương, là người tài hoa lại bị tương truyền rằng Thánh Khanh Vương sống quá hai mươi tuổi.

      Mà lúc này Tiếu Tĩnh lại có tâm tình thưởng thức dung nhan tuyệt thế đó của , tới bên cạnh cầm tay trái của bắt đầu thay bắt mạch, bàn tay dài bé tinh tế nắm lấy cổ tay lạnh buốt chút độ ấm của , Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy tay bé củ nàng truyền đến ấm áp nhè , đánh úp vào , từ khi nào bắt đầu, biết như thế nào là ấm áp, ngày hôm nay nữ nhân gầy yếu như nếu có cơn gió thổi qua là có thể thổi bay nàng lại cho ấm áp.

      "Bệnh này của ngươi là mắc từ khi ở trong bụng mẹ, nếu vẫn tiếp tục như vậy ta cam đoan ngươi sống qua được tháng này." xong trong lòng Tiếu Tĩnh xẹt qua nụ cười khổ, cũng vì mẹ nàng cũng bị bệnh giống cần chậm rãi điều trị bằng thuốc Đông y, nàng lựa chọn học đại học trung y, ai ngờ chờ nàng học xong kiến thức để cứu mẹ của nàng, mà lại cứu người xa lạ như vậy, chẳng lẽ là ý trời sớm quyết định hết thảy sao?

      Tiếu Tĩnh ngẩng đầu nhìn nam tử thân cẩm y trước mặt mình, cũng vì lời của Tiếu Tĩnh mà cảm thấy khổ sở, trái lại lại nở nụ cười nhàn nhạt, nếu là nữ tử định lực tốt sợ là bị câu mất ba hồn bảy vía rồi, lúc này người còn khí tức người lạ chớ đến gần? cũng có trả lời, mà vẫn nhìn Tiếu Tĩnh như cũ, Tiếu Tĩnh cũng chăm chú nhìn "Thân thể của ngươi cầu phải điều trị tốt, nếu muốn hoàn toàn khôi phục phải chờ đoạn thời gian rất dài, chỉ cần ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời của ta phải đúng hạn trị liệu, ta mặc dù thể bảo đảm chữa cho ngươi hoàn toàn khôi phục thế nhưng bảo mệnh vẫn thừa. tại tiệm thuốc ở Tây Hạ thiếu hụt rất nhiều dược liệu cần thiết mà ta cần, thế nhưng ta nghĩ biện pháp." Tiếu Tĩnh giống như cam kết ra mấy lời đó. Bản thân cứu được người có thân thể mắc trọng bệnh như mẹ nàng, hôm nay cứu coi như là đền bù tiếc nuối trong lòng mình .

      "Thái y ta sống quá hai mươi tuổi." Qua hồi lâu Mặc Thiên Trần mới chậm rãi ra.

      "Ta càng thêm tin tưởng nếu như ngươi gặp được ta ngươi chết rồi." Giọng Tiếu Tĩnh chút khách khí, nàng có đem người nam nhân trước mắt này là Vương gia cao cao tại thượng, mà xem thành người bệnh nhân bình thường thể bình thường hơn được."Lẽ nào ai cho ngươi biết ngươi bị hạ độc sao? Chuẩn xác mà là hạ độc mẫu thân của ngươi, ai vừa vặn biết được nàng mang thai, ngươi thay nàng chịu nửa độc, đó là lí do mà ngươi có thể sống lâu thêm được mấy năm."

      "Độc?" mặt của Mặc Thiên Trần xẹt qua tia khiếp sợ và hoài nghi.

      "Ừ, tại độc dung nhập vào trong huyết dịch* của ngươi, ta kê toa thuốc cho ngươi chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tính, qua đoạn thời gian còn phải đổi loại thuốc khác, hiệu thuốc bắc trong vài dặm tuy thiếu hụt dược liệu nhưng vẫn tương đối dễ dàng tìm được, thế nhưng ở trong tay ta còn thiếu hụt những dược liệu hết sức trân quý, cho nên ngươi nhất định phải kiên trì đến khi ta tìm được dược liệu mới thôi." Tiếu Tĩnh nhìn vào mắt của , bên trong đôi mắt đó có chút nào là sợ hãi, mà lại thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Tiếu Tĩnh. (*máu)

      Chương 26: Trò chuyện đêm khuya

      Edit: Tuyết Khanh

      Mặc Thiên Trần rơi vào trầm mặc, trúng độc? A. . . đột nhiên nhớ lại năm ấy trước khi mẫu phi mất, tuyết rơi rất nhiều, hoa mai nở trong lạnh lẽo, người lôi kéo đến trong viện ngắm hoa mai, người nhìn mình "Trần Nhi, nên cùng các ca ca đoạt ngôi vị hoàng đế, nên dùng mạng của mình đánh cuộc hư vô gì đó, sống tốt, sống khỏe mạnh so với cái gì đều quan trọng hơn." Sau đó lâu người liền qua đời, mang theo cười nụ, xinh đẹp gì sánh được ra , người đời này người sống có ý nghĩa nhất là người sinh ra Mặc Thiên Trần , mà phải là người thu được sủng ái nuông chiều nhất trong hậu cung của hoàng đế, bởi vì biết, mẫu phi cũng thích cuộc sống trong hoàng cung, người thích mặc hồng y cưỡi con ngựa trắng tự do tự tại xuyên qua những bụi mai trong rừng, người , trong hoàng cung cũng có rừng mai, đó là hoàng đế vì người trồng nên, đáng tiếc ông(hoàng đế) biết người thích hoa mai lại biết người càng thêm thích tự do, đích thân ông đem người nhốt vào hoàng cung giống như cái lồng giam này rồi lại vọng tưởng dùng khung cảnh rừng mai này lưu lại tim của người, đây phải là quá buồn cười sao?

      "Vương gia, người suy nghĩ gì vậy?" Tiếu Tĩnh giọng hỏi, nàng từ trong ánh mắt của Mặc Thiên Trần thấy được tịch cũng giống như mình, còn có cừu hận chỉ trong nháy mắt.

      "Ngươi nghĩ, cái gì quan trọng nhất?" Mặc Thiên Trần hỏi ra lời này đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nữ tử khuê các làm sao hiểu cái gì quan trọng nhất chứ? Tiền tài quan trọng, quyền lực quan trọng, phu quân cũng quan trọng, vinh hoa phú quý lại càng quan trọng hơn.

      " Cuộc sống là quý báu
      Tự do càng quý hơn
      Nhưng nếu vì tình ái
      Cả hai đều vứt luôn…."*

      Tiếu Tĩnh cười nhạt, giống như mưa phùn trong gió xuân vậy dao động lòng người, Mặc Thiên Trần nở nụ cười, cười chân thành, lòng dạ khuynh quốc khuynh thành, lời của nàng có sinh mệnh, có ái tình, có tự do nhưng lại có tiền tài, quyền lực và phu quân, càng có vinh hoa phú quý, đây là nữ tử như thế nào, có thể dính bụi trần như vậy.

      Tiếu Tĩnh vì mình và rót ly trà, Mặc Thiên Trần thưởng thức cái, phải là trà nổi tiếng gì lại tươi mát trong lành, khiến người ta cảm thấy thoải mái, giống như Tiếu Tĩnh vậy.

      “Lần trước ngươi cho ta ăn cái gì?" Mặc Thiên Trần hỏi.

      "Lại độc chết ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tiếu Tĩnh có chút vui nhìn cái.

      "Tại sao muốn cứu ta? Lẽ nào ngươi biết có bao nhiêu người hi vọng ta chết sao?" Mặc Thiên Trần cảm thấy trà uống ngon liền uống thêm ngụm.

      "Có hai nguyên nhân, thứ nhất, đối với tư cách của người đại phu mà trong mắt của có hoàng thượng, có Vương gia, có ăn mày, có cũng chẳng qua là bệnh nhân, thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, mẫu thân ta và ngươi cũng trúng cùng loại độc, loại chất độc này độc tính ôn hòa nhưng lúc phát tác thống khổ chịu nổi, tựa như a- xít sun-phu-rit hắt lên ngực vậy, ta biết ngươi biết cái gì là a- xít sun-phu-rit thế nhưng ngươi biết loại đau đớn này, ta xem rất nhiều sách thuốc, vắt hết vắt óc suy nghĩ trăm cay nghìn đắng tìm được phương pháp ‘người’ lại chết, ngươi ông trời có phải đùa giỡn với ta?" Tiếu Tĩnh giật khóe miệng lại cười đến có chút làm cho người khác đau lòng, còn nhớ năm đó nàng cùng mẹ* mình cùng nhau vượt qua bao thử thách, nàng tìm vô số loại hoa cỏ vô số loại dược liệu đem mình làm cho người ra người quỷ ra quỷ lại vẫn thể nào chữa khỏi cho mẹ, năm thứ hai đại học ấy, bác sĩ đưa cho nàng tài liệu viết tay do chính cả đời tích lũy được, nàng rốt cục tìm đượcphương pháp giải độc ở bên trong đó, nàng bất chấp người Cố gia phản đối thân người tìm dược liệu, rốt cục ở nơi xa xôi nơi cư trú vài bộ tộc thiểu số mà tìm được, nàng mừng rỡ thôi, thế nhưng lúc nàng chạy về mẫu thân qua nổi giày vò mà mất , cha bởi vì thương tâm quá độ cũng theo, để lại khoản di sản khổng lồ cùng với nàng, cuộc sống của nàng thoáng cái mất phương hướng, nàng đem tài sản cha mẹ lưu lại để lại cho nhi viện, sau đó tự mình coi thường mạng sống của mình, khi nàng từng bước hướng về phía biển tới lại gặp được , nàng cho rằng từ nay về sau bản thân còn mình.. . (là đến Vương Nam ở chương đầu tiên nhắc đến)

      Nghĩ tới những việc này nước mắt Tiếu Tĩnh liền rơi xuống, nàng biết đây là nước mắt của mình, có quan hệ gì với “nàng”.

      " có việc gì, còn có ta." Mặc Thiên Trần rốt cuộc ra những lời này, chính cũng biết mình tại sao phải ra những lời này, nhưng vẫn ra. Tiếu Tĩnh mỉm cười "Thất lễ." Nàng lại trực tiếp xem lời của , nàng sợ, nàng sợ lại tin tưởng nam nhân.

      *Nguyên văn đoạn thơ :

      "Sinh mệnh thành khả quý,
      Ái tình giới canh cao,
      Nhược vi tự do cố,
      Nhị giả giai khả phao."

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 29: Tiếu Tình bị coi thường

      Edit: Tuyết Khanh

      Thánh Khanh Vương vì Tiếu Tĩnh cầu quan khiến Trấn quốc công vui vẻ thôi, đặc biệt dẫn thăm quan phủ Trấn quốc công lần, Lão Phu Nhân lại sai người chuẩn bị bàn cơm nước, có thể so với mãn hán toàn tịch*.(* Khi người Mãn Châu thôn tính được Trung Quốc, họ chỉ dành cho người Hán các chức vụ do đó người Hán đấu tranh giành quyền lực. Vua nhà Thanh là Khang Hi muốn giải quyết tranh chấp và tổ chức buổi đại tiệc để giải quyết tranh chấp vào dịp sinh nhật thứ 66 của mình. Đại tiệc này bao gồm các món ăn Hán và Mãn, cả hai nhóm đầu bếp làm cùng nhau. Sau cuộc khởi nghĩa Vũ Xương, thường dân biết đến đại tiệc này. Buổi đại tiệc được tổ chức trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh….. Bữa tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa…. Muốn hiểu thêm vào đây để biết thêm nhé https://vi.wikipedia.org/wiki/Mãn_Hán_Toàn_Tịch )

      Tiếu Tĩnh cũng phân
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :