1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Việt Ngự y Vương Phi - Mặt Thiển Thường (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 17: Vương di nương xui xẻo
      Edit: Tuyết Khanh


      Sau khi Tiếu Tĩnh đỡ hắc y nhân đến phòng chứa củi lại về phòng của mình chuẩn bị thuốc, lúc này mới phát nha hoàn gác đêm chẳng biết nơi nào, trong lòng xẹt qua tia dự cảm xấu nhưng vẫn cầm thuốc đến phòng chứa củi, hắc y nhân ngực trúng kiếm, từ sau viện đến phòng chứa củi khắp nơi đều là máu của , Tiếu Tĩnh kéo y phục của vết thương rắc lên bột phấn màu trắng, lại thay băng bó chút, mới thoáng buông lỏng.

      " đáng tiếc, phải con tiện nhân kia trồng loại hoa rất đẹp sao? Thế nào đều đị chặt đứt, loại dã chủng thế này làm sao xứng so sánh đóa hoa xinh đẹp của mình, chỉ có ta mới có tài phối được hoa đẹp." Sau khi Tiếu Tình được thả ra chợt nghe hậu viện của Tiếu Tĩnh trồng rất nhiều đóa hoa đặc biệt, có hồng có trắng còn có màu xanh da trời, kỳ lạ hơn chính là còn có màu đen. Thực nhịn được nàng ta liền chuẩn bị nửa đêm đến trộm hoa, tuy rằng nương để cho nàng ta tự mình yên tĩnh được vọng động, thế nhưng len lén tới hẳn có người nào phát .

      Nghe được thanh oán trách Tiếu Tình, trong lòng Tiếu Tĩnh thầm kêu tốt, nếu là bị nàng ta nhìn thấy mình và nam tử áo đen đơn độc ở chỗ. Hơn nữa còn là ở trong phòng chứa củi, nàng dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch oan.

      Nam tử áo đen hơi mở mắt, nhìn chút máu mặt đất và vết thương người, vết thương ràng được xử lý qua, còn cầm máu, băng bó, thủ pháp rất chuyên nghiệp.

      "A!" Tiếng thét chói tai của Tiếu Tình vang lên. Nàng ta nhìn thấy vết máu đỏ tươi mặt đất, hắc y nhân cầm lấy kiếm ra sức đứng dậy, đem Tiếu Tĩnh kéo đến phía sau cửa, cố ý gõ hai cái vào cánh cửa, tiếng vang cánh cửa đưa tới chú ý của Tiếu Tình, Tiếu Tình cau mày cái, từng bước đến phòng chứa củi, hắc y nhân tay cầm đánh Tiếu Tình ngất xỉu "Đem nàng ta nâng vào bên trong ." Tiếu Tĩnh cũng lời vô ích. Đem Tiếu Tình nâng vào trong phòng, hắc y nhân kéo Tiếu Tĩnh định mang nàng rời khỏi phòng chứa củi, lại nhìn đến cách đó xa có vô số ánh sáng của những cây đuốc, còn có tiếng la của nữ nhân "Nhanh, tiểu thư bên kia, thích khách áo đen ra bên kia rồi. Nhưng nghìn vạn lần được xảy ra chuyện gì?" Giọng của nữ nhân bên ngoài còn có thanh của thị vệ. Tiếu Tĩnh khẽ cau mày, từ trước ngực hắc y nhân kéo xuống khối áo, hắc y nhân nhìn nàng "Ngươi làm gì?" Trong ánh mắt có chút phẫn nộ và nghi vấn, Tiếu Tĩnh mỉm cười "Ta giúp ngươi lần. Ngươi giúp ta lần cũng là tất nhiên . Đem giầy cởi ra." xong liền khom lưng đem giầy của hắc y nhân lấy xuống, hắc y nhân biết nàng muốn làm gì liền ngây ngốc để cho nàng lấy giầy của mình, ai biết Tiếu Tĩnh đem giầy ném tới bên người Tiếu Tình, thuận tiện cởi áo ngoài của Tiếu Tình ra, xoay người lôi kéo hắc y nhân rời phòng chứa củi.

      Bọn họ chân trước vừa rời Vương di nương chân sau liền mang theo bọn thị vệ xông về phòng chứa củi, thấy bên trong phòng chứa củi có nữ tử nằm ởtrên đất, hai bên trái phải còn có lả tả áo và giầy của nam nhân, áo ngoài của nữ nhân bị ném qua bên, trong lòng Vương di nương liền vui vẻ, Tiếu Tĩnh, ta tin ngươi lần này có thể tránh được. Vương di nương hai lời liền chạy vội qua "Tiểu thư, ngươi như thế nào nửa đêm ngủ ở đây? Đây là cái gì? áo còn có giầy của nam nhân, tiểu thư ngươi làm sao có thể làm ra loại tình này!" Vương di nương hét to, e sợ người khác nghe được tiếng thét của nàng ta, tiếng khóc rung trời nhưng có nửa giọt nước mắt, mà khi nàng ta đem nữ nhân kia lật lên định để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng xấu xí lúc này của Tiếu Tĩnh nàng ta liền choáng váng, lúc này Tiếu Tình hôn mê bất tỉnh sợi tóc mất trật tự áo ngoài bị ném ở bên, thực xấu xí.

      "Tĩnh nhi làm sao vậy?" Lý di nương đỡ Lão Phu Nhân chậm rãi vào phòng chứa củi, nhưng lại thấy Tiếu Tình quần áo xốc xếch nằm ở mặt đất, hai bên trái phải còn có áo và giầy của nam nhân, cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, loại này chuyện đồi phong bại tục này Tiếu Tình đều làm được, còn tới chỗ của bà là Tĩnh nhi xảy ra chuyện, đây phải là có ý định oan uổng Tĩnh nhi của bà sao? Lão Phu Nhân tức giận đến quải trượng đều cầm vững, toàn thân run rẩy, hận thể xông lên hai đánh Tiếu Tình tỉnh lại.

      ". . . phải như thế, Tình nhi là bị người oan uổng, là Tiếu Tĩnh, nhất định là Tiếu Tĩnh." Vương di nương run rẩy, nàng ta thực nghĩ ra đây là có chuyện gì xảy ra. ràng nhận được tin tức là Tiếu Tĩnh và người nam nhân ở phòng chứa củi, thế nào tại lại đổi thành Tình nhi?

      "Ngươi im miệng cho ta. Dạy dỗ nữ nhi biết liêm sỉ như vậy ngươi còn dám oan uổng Tĩnh nhi, thực là chẳng biết hối cải. Người đâu, gọi Tĩnh nhi ra, ta muốn xem Vương di nương còn có cái gì để ."

      lâu lắm Tiếu Tĩnh bị mời đến, sắc mặt được tốt lắm, làm như bị đánh thức tâm tình có chút tốt, Lão Phu Nhân đem nàng kéo đến bên người hỏi "Con vừa đâu?"

      "Tổ mẫu, ta có thể đâu được? Đều phải ở trong phòng ngủ ngon giấc sao?" Tiếu Tĩnh hơi chu cái miệng nhắn, thần sắc hết sức thanh tỉnh, tới bên cạnh Lý di nương nửa dựa vào người nàng ta, làm như có thể tùy thời ngủ, Lý di nương vỗ về lưng của nàng "Lão Phu Nhân, nhìn bộ dáng này của tiểu thư giống như còn chưa ngủ tỉnh! Làm sao có thể chạy đến nơi này làm loại chuyện này."

      "Ta tin, ngươi gọi nha hoàn gác đêm tới, là nàng ta tận mắt thấy Tiếu Tĩnh và người nam nhân ở chung với nhau." Vương di nương gào thét, phẫn nộ tới cực điểm, Tiếu Tĩnh mỉm cười, ra là thế.

      "Hôm nay chính là nô tỳ gác đêm, vết thương tiểu thư người vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, hôm qua khí trời tốt liền ở phía sau viện thời gian, sau đó dùng qua cơm chiều liền kêu mệt mỏi rồi ngủ sớm, chưa từng ra khỏi cửa phòng nửa bước." Bội Nhi vẻ mặt trấn định .

      Ánh mắt độc ác của Vương di nương bắn về phía Bội Nhi, ràng là phải nha hoàn này gác đêm "Tối hôm qua phải nha hoàn này gác đêm." Lần này Vương di nương rống còn lớn hơn nữa, hận thể xông lên cắn chết Bội Nhi.

      " phải Bội Nhi gác đêm chẳng lẽ là do Vương di nương tự mình qua đây trông coi?" Tiếu Tĩnh bĩu môi lầm bầm khe khẽ , giống như mớ, càng khiến Vương di nương tức giận muốn chết "Có bản lĩnh ngươi gọi mọi người trong Mạn Đà Viên ra để đối chứng."

      "Làm ra loại chuyện này lại còn đổ oan cho người khác, còn mau đem nàng(Tiêu Tình) mang về, chẳng lẽ còn muốn để cho nàng tiếp tục ở đây làm mất mặt xấu hổ phải ?" xong Lão Phu Nhân liền sờ sờ đầu của Tiếu Tĩnh phân phó Bội Nhi đỡ nàng trở về phòng sau đó giận đùng đùng rời khỏi Mạn Đà Viên, khóe miệng Tiếu Tĩnh khẽ nhếch, cùng loại thủ đoạn nho này để đối phó nàng, có phải hay quá coi thường nàng rồi? Vương di nương.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 18: Đệ nhất Vương gia

      Edit: Tuyết Khanh

      Thánh Khanh Vương phủ

      Mặc Thiên Trần có chút bất đắc dĩ nhìn Tùy Phong trước mặt, mặt tái nhợt lên vẻ ghét bỏ "Ngươi đây là đệ nhất ám vệ Thánh Khanh Vương phủ biết có phải là từ trong đống rác nhặt về ?" xong liền nghe được trận ho sặc sụa, lúc này từ khuôn mặt tuấn mỹ gì sánh được của có thể nhìn ra lúc này khó chịu vạn phần.

      "Vương gia, người sao chứ? Hay là ngày mai chúng ta Thiên Sơn xem chút ." Ở Thiên Sơn sư phụ của Mặc Thiên Trần, tinh thông y thuật lại đối với bệnh của Mặc Thiên Trần thúc thủ vô sách*.(*đai loại là cách nào chữa được)

      Mặc Thiên Trần có trực tiếp trả lời câu hỏi của Tùy Phong, mà lại bưng lên ly trà bàn uống ngụm " . Ngươi thế nào biến thành cái dạng này. Chẳng lẽ là đương vụng trộm bị chồng của người khác phát chạy trối chết? Vậy ngươi cũng phải nhớ kỹ đem giầy mang vào chứ." khuôn mặt tái nhợt xẹt qua tia trêu tức, có thể có cơ hội trêu chọc Tùy Phong nhiều lắm, làm sao có thể buông tha?

      "Vương gia. . ." Tùy Phong có chút bất đắc dĩ, sớm biết rằng như vậy khi trở lại liền đổi lại bộ quần áo khác, nhìn bộ dạng mình bây giờ, áo thiếu cái, trước ngực trúng kiếm còn bị lụa trắng quấn xung quanh, giầy thiếu chiếc, thấy thế nào đều có chút chẳng ra cái gì cả, đâu còn có dáng vẻ đệ nhất ám vệ Thánh Khanh Vương phủ.

      "Trước tiên chút chuyện gì xảy ra ." Thánh Khanh Vương tự động để ý đến bộ dáng đáng thương trực tiếp nhảy đến trọng tâm câu chuyện.

      "Thuộc hạ tuân theo phân phó của ngài vào Túy Hồng lâu điều tra thực hư, ai biết đúng như ngài sở liệu đó là địa bàn của Thụy Vương phủ, vốn cũng có gì đáng , thế nhưng hai ngày này Túy Hồng lâu phòng bị tăng cường rất nhiều, chung quanh có rất nhiều ám vệ thực lực bất phàm, thuộc hạ dò xét Trầm Thiên Kiều lại bị Mặc Kinh Dật phát , cùng ám vệ đường đuổi theo thuộc hạ, trong lúc đánh nhau thuộc hạ bị trúng kiếm, Mặc Kinh Dật sợ đây là kế điệu hổ ly sơn liền mình đuổi theo thuộc hạ đến Trấn quốc công phủ, thuộc hạ và ta ở phía sau viện đánh trận." Tùy Phong tự động bỏ qua chuyện gặp gỡ Tiếu Tĩnh, cái loại chuyện mất mặt này làm sao có thể cho Vương gia nhà biết chứ.

      "Trầm Thiên Kiều có lai lịch gì?" Mặc Thiên Trần hỏi tới Trầm Thiên Kiều khiến Tùy Phong thở phào nhõm. Nhưng Mặc Thiên Trần cũng hề buông tha tia biểu tình gì mặt .

      " Trầm Thiên Kiều đúng ba ngày trước bị đưa vào thành, là suốt đêm bị an bài tiến vào Túy Hồng lâu, tướng mạo rất tốt, khí chất quyến rũ, là nhất đẳng mỹ nhân, thế nhưng lại cự tuyệt tiếp khách, ngay cả cái ăn đều là do nha hoàn đưa vào, hơn nữa đưa đồ ăn ngay cả cửa đều mở cực , nàng cả ngày ở bên trong luyện tập lễ nghi cung đình, cửa cũng ra bước, thuộc hạ thực chẳng biết Thụy Vương là làm gì?" mặt của Tùy Phong trong nháy mắt liền lên vẻ trầm trọng.

      "Ừ." Mặc Thiên Trần gật đầu, kéo theo đó là trận ho sặc sụa, Tùy Phong tiến lên rót cho ly trà nóng mặt là lo lắng thôi "Vương gia. Hay là chúng ta chuyến đến Thiên Sơn tìm thần y ." Tùy Phong quyết định, lần này nếu vẫn đáp ứng đem người đánh ngất xỉu trực tiếp mang Thiên Sơn.

      "Ngươi ngươi và Mặc Kinh Dật ở Trấn quốc công phủ đánh trận, có thể bị Trấn quốc công phát sao?" Mặc Thiên Trần vẫn trực tiếp trả lời câu hỏi của Tùy Phong, mà là hỏi sang những chuyện khác, muốn tàn khốc cho (Tùy Phong) biết năm trước sư phụ cũng cho biết tính mệnh của mình kéo dài được bao lâu nữa, dù là tìm thần y cũng vô dụng thôi.

      " có, thế nhưng thuộc hạ lại phát việc kỳ lạ hơn, đó chính là tiểu thư Tiếu Tĩnh của Trấn quốc công phủ, thuộc hạ và Mặc Kinh Dật tranh đấu Mặc Kinh Dật dùng mười phần nội lực dùng thanh kiếm chém đứt tất cả các loại hoa của nàng, mà khi đó nàng ngồi ở bên cạnh giếng ngắm trăng, sau khi thấy hoa rơi đầy mặt đất liền cùng Mặc Kinh Dật rùm beng, thuộc hạ nội lực cũng dùng hết, cuối cùng Tiếu tiểu thư cứu thuộc hạ." Tùy Phong suy nghĩ chút vẫn là quyết định đem tình ra, có thể đây là phát rất quan trọng."Nàng bây giờ và nàng trước kia mà chúng ta điều tra được chênh lệch rất nhiều, nếu phải nàng bây giờ và nàng bức họa có vài phần tương tự cộng thêm thuộc hạ sau đó lại thấy được Tiếu Tình, thuộc hạ nhất định cho là nàng phải là Tiếu Tĩnh."

      “Có thể lúc trước chúng ta điều tra có chút sai lầm cũng có lẽ là nàng vì bảo mệnh* mà che giấu tài năng của mình mà thôi." Mặc Thiên Trần cũng có suy nghĩ nhiều, thời gian hữu hạn, có tâm tư suy nghĩ người khác bên trong chuyện.(*bảo toàn tính mệnh)

      "Thế nhưng chênh lệch cũng thực quá xa, nàng kia có thể hết sức nhanh mồm nhanh miệng, khéo léo, từ dưới kiếm của Mặc Kinh Dật có thể sống sót."

      "Vậy cũng xem là có chút thú vị." Mặc Thiên Trần mỉm cười, mặt lên tia hiếu kỳ, có thể từ dưới kiếm cảu Mặc Kinh Dật nhặt lại mạng, nữ tử như thế thế gian rất hiếm có.

      Thấy Thánh Khanh Vương ngừng ho khan, Tùy Phong càng kiên định chính ý nghĩ trong lòng mình, nhất định phải đưa người mang về Thiên Sơn.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19: Vương di nương bị để ý tới

      Edit: Tuyết Khanh

      Sáng sớm, Tiếu Tĩnh rời giường sớm tắm rửa thay y phục, thương thế tốt nên thỉnh an, qua hoa viên rất xa liền thấy Vương di nương mang theo Tiếu Tình về phía Bách Thọ Đường, Thanh Nhi bĩu môi "Da mặt là dầy, tối hôm qua mới vừa phát sinh loại chuyện đó hôm nay liền chạy ra ngoài, nếu là ta, ta sớm lặng lẽ tự mình trốn ở trong sân, đâu còn có mặt mũi ra ngoài?"

      "Lúc nào ngươi cũng trở thành nữ nhân bán cá ngoài chợ rồi?" Sắc mặt Tiếu Tĩnh bình thản, cũng bởi vì nhìn thấy Tiếu Tình mà mất hứng.

      "Tiểu thư. . ." Thanh Nhi vì tiểu thư các nàng mà cảm thấy phục, người khác thiết kế nàng như thế nàng lại chút biểu cũng có.

      "Việc này khi nào đến phiên ngươi lắm mồm? Có phải hay ta quá cưng chìu các ngươi?" Tiếu Tĩnh nhìn Bội Nhi thần sắc hơi tức giận, nàng cần phải là loại nha đầu này nghĩ muốn chi phối tư tưởng của chủ tử.

      “Đúng vậy." Thanh Nhi đột nhiên có chút sợ chủ tử của mình, từ lúc nào bắt đầu vị tiểu thư này chỉ cần ánh mắt cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

      Tiếu Tĩnh nhìn nàng ta cái, nàng ta run run chút cúi đầu xuống.

      Bội Nhi và Song Nhi quy củ theo sau lưng Tiếu Tĩnh, hai nàng đều là người hiểu chuyện luôn an phận, tất nhiên là biết cái gì nên cái gì nên .

      Vào Bách Thọ Đường, tất cả mọi người đều đến rồi, sau khi Tiếu Tình thấy Tiếu Tĩnh ánh mắt hung ác liền vọt tới, nếu là ánh mắt có thể giết chết người Tiếu Tĩnh sớm chết trăm nghìn lần rồi.

      "Đại tỷ tỷ thân thể thực là chậm chạp, đến giờ gì rồi giờ mới đến Bách Thọ Đường thỉnh an, sợ là bao lâu nữa ngay cả thỉnh an đều cần người mời đến ." Giọng của Tiếu Tình có chút kỳ lạ, muốn dùng lời gây xích mích khiến Lão Phu Nhân chán ghét Tiếu Tĩnh.

      "Cũng phải vì ai đó sao? Hôm qua ta ngủ ngon giấc lại nghe có người ở trong phòng chứa củi sau hậu viện của ta cùng nam nhân vụng trộm, ầm ĩ hết sức." xong Tiếu Tĩnh liền nhu nhu huyệt Thái Dương, dáng dấp mệt mỏi đến cực điểm.

      "Ngươi. . ." Nghe Tiếu Tĩnh Tiếu Tình liền phẫn nộ đến cực điểm, tay chỉ Tiếu Tĩnh, hận thể nhảy tới cắn chết nàng(Tiếu Tĩnh).

      "Tĩnh nhi hôm nay sắc mặt của con là có chút khó coi, có thể là chưa dùng qua đồ ăn sáng đúng ?" Giọng quan tâm của Lão Phu Nhân làm cho Tiếu Tình càng tức giận hơn, đều là tôn nữ* như nhau nhưng lão thái bà này tại sao có thể thiên vị như vậy.(*cháu …để như vậy cho giống cổ đại hì hì^_^)

      "Sao có thể như vậy? Hôm qua sau khi tỉnh liền ngủ lại được, nhiều ngày đều thường thường mơ thấy mẫu thân, sợ mẫu thân nhớ con." Vẻ mặt Tiếu Tĩnh ảm đạm, trong mắt còn mang theo nước mắt, dáng dấp điềm đạm đáng , Lão Phu Nhân nhìn liền thương vạn phần "Ai u, cháu đáng thương của ta, tính toán ngày cũng sắp đến ngày giỗ của mẫu thân con, trách được con lại nằm mơ thấy nàng đây. Sợ là nàng chắc cũng nhớ tới con, trở về chuẩn bị chuẩn , nhìn nàng cái ." Vẻ mặt Lão Phu Nhân ôn nhu, hiền lành ân cần .

      “Vâng ạ." Tiếu Tĩnh ôn nhu khéo léo thi lễ cái liền dẫn nha hoàn thối lui ra khỏi Bách Thọ Đường. Cử động này làm cho Vương di nương vui vẻ vạn phần, tốt quá, cái tiểu tiện nhân này rốt cục cũng chịu ra khỏi cửa, từ lúc Thượng Quan Vu Ngọc chết sau đó cái tiểu tiện nhân này ngay cả cửa lớn cũng ra cổng trong cũng chẳng bước, lần này ra cửa bất tri bất giác chết ở đường cũng có người phát , thực thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được.

      "Nếu tiểu thư phải ra khỏi phủ để tế bái phu nhân, nô tỳ xin giúp nàng chuẩn bị chút." Lý di nương cũng ôn nhu hào phóng hành lễ .

      " . Tận lực chuẩn bị thỏa đáng cho ta, chớ để xảy ra điều gì sơ suất." Sau khi Lão Phu Nhân căn dặn xong liền để cho nàng ta(Lý di nương) mang theo Tiếu Vũ xuống.

      "Lão Phu Nhân. Tình nhi. . ." Vương di nương còn chưa hết câu Lão Phu Nhân liền giơ tay lên để Tương ma ma đỡ .

      Vương di nương tức giận đến dùng sức giậm chân, trong lòng ngừng nguyền rủa Lão Phu Nhân được chết tử tế.(con mụ này độc ác thiệt=:))

      Tối hôm qua chuyện phát sinh Lão Phu Nhân thế nào có thể quên mất, thiên kim tiểu thư chạy đến phòng chứa củi sau hậu viện của đích tỷ hậu vụng trộm cùng nam nhân, còn giữ áo và chiếc giầy của nam tử, loại chuyện mất mặt như vậy như thế nào để bà quên mất được.
      Last edited: 11/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 20: Lý di nương quyến rũ

      Edit: Tuyết Khanh

      Tiếu Tĩnh nằm ghế quý phi tại chỗ xem bọn nha hoàn thu thập xuất hành dùng đồ vật, Lý di nương cố ý tới xem chút Tiếu Tĩnh còn có cái gì đặc biệt cầu, dù sao tại nàng ta (Lý di nương) ở Trấn quốc công phủ có vị trí nhất định, nha hoàn ma ma gác cửa cũng đều cho nàng ta mặt mũi.

      "Tiểu thư, nô tỳ ghé thăm người chút xem người còn có cái gì phân phó. Thiếu cái gì cho ta biết, ta lập tức sai người đưa tới cho người." Lý di nương đợi nửa ngày Tiếu Tĩnh mới chậm rãi đứng dậy phất phất tay "Các ngươi tất cả xuống , ta có lời muốn cùng di nương."

      Sau khi chờ nha hoàn ma ma gác cửa lui ra Tiếu Tĩnh vào nội thất lấy ra áo lụa nửa trong suốt đưa cho Lý di nương, Lý di nương nhìn áo lụa chút liền đỏ mặt, lúng túng nhìn Tiếu Tĩnh "Tiểu thư, đây là. . ."

      "Nam nhân đều thích cái này, di nương cũng nghìn vạn lần nên từng thấy qua nữ tử thanh lâu múa xiếc, các nam nhân đều nữ tử thanh lâu đê tiện chịu nổi, các nữ nhân đều các nàng là dụ dỗ nam tử, thế nhưng di nương thử ngẫm lại, người nam nhân nào bỏ thê tử của chính mình thanh lâu tìm niềm vui, nữ nhân nào muốn dụ dỗ nam nhân ôm lấy bản thân vào lòng? Chuyện khuê phòng dễ nắm lòng nam nhân ở chỗ tình thú, nam nhân đều mong muốn nữ nhân của mình ở trong khuê phòng quyến rũ nhiều vẻ, ở trước mặt người khác cao quý đoan trang, di nương cảm thấy thế nào?"

      Lý di nương tỉ mỉ suy nghĩ chút lời của Tiếu Tĩnh quả thực là như vậy, có phu nhân nào bị di nương cướp chồng mình mà ước ao các nàng trở nên trẻ lại như đóa hoa nở rộ và da thịt như tuyết chứ?

      "Di nương, ta dạy cho người cái này là sợ phụ thân lâu liền chán ghét người, nếu là có nhiều điều mới mẻ, người thế nào có đầy đủ thời gian vào ở trong lòng của ông chứ?" Tiếu Tĩnh cũng biết quyến rũ đáng để say đắm, thế nhưng nàng cũng chưa từng thử qua. Kiếp trước chính mình cũng có vui vẻ chơi mấy thứ này, nghĩ đến người nam nhân nào có thể chịu được cái này?

      "Cái này nô tỳ tất nhiên là biết." Lý di nương gật đầu.

      "Mặc vào xem chút . Ta chải giúp người búi tóc thích hợp." Tiếu Tĩnh hoàn hồn nhìn Lý di nương .

      Mấy ngày nay nàng luôn luôn nghĩ những chuyện bừa bộn, sau đó tư tưởng giải thích được như vào cõi thần tiên, cuối cùng hay đờ ra, nếu là nha hoàn gọi liền cứ như vậy ngốc nghếch ngây ngô ngày đêm.

      "Tiểu thư. . ." Lý di nương mặc áo lụa ra, thần sắc có chút ngượng ngùng, hai tay là che mặt cũng được, bưng bít phía dưới cũng phải. Áo lụa là do Tiếu Tĩnh vì nàng ta mà làm, mặc vào càng lộ ra nhiều vẻ quyến rũ của Lý di nương, vừa vặn buộc vòng quanh đường cong nữ tính, theo từng bước của Lý di nương thân thể mềm mại càng như như , giống như là hồ ly tinh câu hồn người.

      "Di nương có cái gì phải che che giấu giấu, ta cũng đâu có nhìn lén ngươi, lẽ nào di nương muốn dùng loại tư thế này đối mặt cha?" Tiếu Tĩnh nghĩ có chút buồn cười.

      “Đúng vậy. . ." Tay chân Lý di nương cứng ngắc tiêu sái đến trước mặt Tiếu Tĩnh, Tiếu Tĩnh bảo nàng ta ngồi xuống, giúp nàng ta chải kiểu tóc lập tức khiến nàng ta(Lý di nương) có vẻ mềm mại quyến rũ nhiều vẻ gì sánh được, trong lòng Lý di nương mừng như điên, Đại tiểu thư có đôi tay khéo léo, có thể làm cho nữ nhân thay đổi xinh đẹp, nhìn mình trong gương đồng, nàng ta cũng thể tin được đó là chính mình, bởi vậy nàng ta liền tín nhiệm Tiếu Tĩnh hơn . . .

      Sau khi giúp Lý di nương phân phó nàng ta thay y phục làm việc khác, Lý di nương cầm áo lụa cực kì cao hứng , Tiếu Tĩnh cầm sách lên kế tục nằm ghế quý phi tại chỗ xem, nha hoàn ma ma gác cửa tiếp tục thu dọn đồ đạc.

      Buổi chiều, Vương ma ma người đầy bụi đất trở về, mang theo lòng của Tiếu Tĩnh cuối cùng cũng rớt xuống, mặc kệ kết quả như thế nào, người trở về luôn luôn tốt, sau khi Vương ma ma cầm trà trong tay uống hơi cạn sạch vội vàng bẩm báo với Tiếu Tĩnh "Đúng như những gì tiểu thư nghĩ , lúc ta đến nhà Trần ma ma liền biết được phụ thân của nàng ta qua đời rất nhiều năm trước, hết thảy những gì nàng ta với Lão Phu Nhân đều là giả, mà nàng trở lại nhà vài ngày sau liền bị người giết chết, thế nhưng trước khi bị giết nàng ta đưa cho hàng xóm cái này, là nếu như tương lai có nữ tử tên là Tiếu Tĩnh tìm đến giao cái này cho nàng, ta nghĩ người nàng ta đến chắc là tiểu thư ."

      Tiếu Tĩnh tiếp nhận khối vải rách, mặt rậm rạp chằng chịt chữ viết "Tiểu thư, ma ma thực có lỗi với người, Vương di nương từng sai khiến ta giúp nàng diệt trừ phu nhân và người, ta dám chống đối cũng dám cho phu nhân biết, khi ta nhìn phu nhân bị chính tay Ngô ma ma đẩy xuống sông nội tâm của ta luôn tự trách làm cho ta cách nào an lòng, may ta cứu người, ta biết nàng ta bỏ qua cho ta, sở dĩ ta , ta muốn liên lụy đến người, cũng dám cho người biết Vương di nương là kẻ thù của người, ta sợ người làm chuyện điên rồ. Ma ma có lỗi với người, mong muốn có ngày người có thể thấy ma ma sám hối." Tiếu Tĩnh trầm mặc hồi lâu, nàng thể lý giải Trần ma ma tại sao phải làm như vậy, nhưng trong lòng càng thêm kiên định bỏ qua cho Vương di nương.

      Chương 21: Trong núi gặp thổ phỉ
      Edit: Tuyết Khanh

      Sáng sớm, Tiếu Tĩnh sớm tắm rửa thay y phục Bách Thọ Đường thỉnh an, Lão Phu Nhân sợ kéo dài thời gian liền sớm để cho lên đường, chuyến này Tiếu Tĩnh chỉ mang theo Bội Nhi Song Nhi và Thanh Nhi ở bên cạnh hầu hạ, Vương ma ma vừa trở về sợ nàng chạy mệt mỏi tiểu thư liền đem nàng lưu tại trong phủ nhìn, Lý di nương chuẩn bị rất thỏa đáng, xe ngựa tùy tùng đều chuẩn bị tốt, sợ đường Tiếu Tĩnh buồn bực nàng ta (Lý di nương) còn chuẩn bị thêm nước trà điểm tâm, hai mươi thị vệ theo che chở bốn phía của xe ngựa, sợ Tiếu Tĩnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nàng ta(Lý di nương) còn cầu xin Trấn quốc công hai mươi ám vệ theo, Vương di nương dĩ nhiên là biết chuyện này.

      Nhìn đường Thanh Nhi lấy lòng Bội Nhi thập phần khó chịu, thừa dịp Tiếu Tĩnh phân phó nàng ta rời chuẩn bị đồ đạc Bội Nhi mới ấp a ấp úng hỏi Tiếu Tĩnh "Tiểu thư, biết nàng ta là người của Vương di nương tại sao còn mang theo nàng ta? Như vậy chẳng phải là nguy hiểm hơn sao?" Tiếu Tĩnh mỉm cười để ly trà trong tay xuống nhìn Bội Nhi "Ngươi, cái nha đầu kia bình thường ít động não, lần này còn tưởng rằng ngươi có tiến bộ lớn chứ! nghĩ tới còn đần như vậy?" Nghe Tiếu Tĩnh trêu ghẹo Bội Nhi, ngược lại Song Nhi ở bên cười vui vẻ, Tiếu Tĩnh đột nhiên nhìn về phía nàng (Song nhi) "Ngươi tới chút ta vì sao phải mang theo nàng ta theo ?"

      "Đúng, có bản lĩnh ngươi tới ." Bội Nhi hai tay chống thắt lưng cái miệng nhắn vểnh lên, dáng dấp là khả ái.

      " Nguyên nhân tiểu thư mang theo nàng ta chính là là bởi vì biết nàng ta là người của Vương di nương, nàng ta nếu phải là người của Vương di nương tiểu thư chưa nhất định mang theo nàng ta theo đâu!" Song Nhi mặt mày hớn hở giải thích, làm như nhất định phải khiến cho Tiếu Tĩnh hài lòng.

      Nhìn dáng dấp của nàng ta (Song nhi) Tiếu Tĩnh hiểu ý cười gật đầu "Song Nhi ra rất thông minh, nếu là đoạn đường này thuận thuận lợi lợi đến được phần mộ tổ tiên để tế bái mẫu thân mà có thể an toàn trở về ta nghĩ đễ đàng như vậy, hôm nay Vương di nương hận thể ngay tức khắc trừ khử ta, nàng ta (Vương di nương) làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được chứ? Nếu ta ở đường giải thích được mà xảy ra chút chuyện ai có thể đổ hết trách nhiệm đến đầu của nàng ta chứ? Giữ lại Thanh Nhi ở trong phủ còn phải phiền phức Vương ma ma nhìn nàng ta, đề phòng, Vương ma ma vừa trở về nên nghỉ ngơi tốt vài ngày, nào có nhiều tinh lực mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng ta chứ?"

      "Nô tỳ hiểu." Bội Nhi thi lễ cái cao hứng lui sang bên.

      Tiếu Tĩnh lần thứ hai bưng ly trà vê vê cái, hôm qua Thanh Nhi ở ngay trước mặt Tiếu Tình tự mình xấu nàng ta (Tiếu Tình) khi đó nàng liền hoài nghi nàng ta, để cho Lý di nương tra xét nàng ta chút quả thực là hết sức khả nghi.

      Ba mươi dặm đường sau này cảnh tượng dần dần đen, xe ngựa rời khỏi đường lớn đổi sang đường , đường gần núi, Tiếu Tĩnh liền phân phó người đánh xe tăng nhanh tốc độ mau chóng chạy tới thành trấn kế tiếp đặt chân. Nhưng xe ngựa chẳng những có chạy nhanh hơn, trái lại triệt để ngừng lại, xe ngựa dừng đột ngột khiến bên trong xe nước trà điểm tâm đều vẩy đầy đất, Tiếu Tĩnh vội vã vén rèm xe lên, đập vào mi mắt là hơn ba mươi thổ phỉ cao lớn thô kệch, mỗi người vai khiêng đại đao cử chỉ thô tục thực xấu xí, Bội Nhi và Song Nhi vội vàng chạy tới che chở trước người của Tiếu Tĩnh, tuy rằng các nàng cũng rất sợ.

      Tiếu Tĩnh cử chỉ ưu nhã, sắc mặt đạm nhiên "Tiểu nữ tử ngang qua nơi đây, chẳng biết có thể có chỗ nào đắc tội với các vị sao?"

      "Đắc tội ngược lại thể , chỉ là các huynh đệ ở trong núi sinh hoạt gian nan. Lăn lộn vì miếng cơm ăn mà thôi." Tên thổ phỉ cầm đầu miệng đầy răng vàng, cười rộ lên mặt để lộ ra hung quang, chút nào có ý định bỏ qua cho Tiếu Tĩnh, Tiếu Tĩnh ngược lại cũng hoảng hốt "Các huynh đệ thế nhưng muốn lấy tiền tài người khác thay người ta tiêu sài?" xong ánh mắt Tiếu Tĩnh dừng lại ở người đánh xe run lẩy bẩy bên cạnh mình, đánh xe, tự nhiên biết nên như thế nào, xem ra gian tế chỉ có Thanh Nhi và người đánh xe ! Ánh mắt Tiếu Tĩnh dò xét người của bọn thị vệ, những người này sợ cũng thể dùng được, chỉ có hai mươi ám vệ Lý di nương lặng lẽ chuẩn bị có khả năng dùng được, thế nhưng lại có khả năng tuỳ tiện sử dụng, nhưng nếu là đến lúc cuối cùng chống đỡ nổi, cũng thể dùng.

      Thổ phỉ và bọn thị vệ đối diện nhau, ai cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn thị vệ chậm rãi lui về phía sau. Bọn thổ phỉ tiến tới gần thêm chút, ngăn chặn ở chính giữa con đường .
      Last edited: 14/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :