1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Việt Ngự y Vương Phi - Mặt Thiển Thường (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 12: Di nương cầu cứu
      Edit: Tuyết Khanh

      Vương di nương đem phong thư đặt vào cái hộp xinh đẹp đem hộp giao cho nhũ mẫu mình tín nhiệm nhất "Đem cái hộp này đến Vân Châu giao cho cha ta, sau khi ông nhìn tín biết nguyên nhân mọi chuyện, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh, chớ làm trễ nãi làm lỡ chánh ."

      "Tiểu thư yên tâm." Nhũ mẫu tiếp nhận hộp xoay người rời , nàng là bà vú của Vương di nương, sau khi theo Vương di nương gả đến Trấn quốc công phủ trở thành tâm phúc của nàng ta(vương di nương). Có thể Vương di nương muốn bà canh ba chết bà tuyệt sống đến canh thứ năm.

      Nhìn nhũ mẫu rời Vương di nương than ngồi lên ghế, nghĩ tới, nàng Vương Tú Hà thông minh đời lại hồ đồ nhất thời, rơi xuống hôm nay hi vọng nhà mẹ đẻ giúp đỡ, nàng ta cả đời cũng nghĩ quay về nhà mẹ đẻ. Nhưng là vì Tình nhi và hạnh phúc tương lai của mình nàng ta thể làm như vậy, đưa tay lần thứ hai vuốt bụng: Ngươi(ý chỉ bản thân) nhất định được thua kém, nhất định phải là nhi tử.

      Vương ma ma đỡ Tiếu Tĩnh tới trước bàn, thấy Tiếu Tĩnh mỗi khi cử động liền đau đến nhíu mày bà thực xót "Tiểu thư, là chuyện quan trọng gì mà người lại muốn đứng lên, nếu như vết thương rách ra làm sao bây giờ?"

      " có việc gì, nhũ mẫu quên sao? Ta biết y thuật." Tiếu Tĩnh mỉm cười an ủi bà.

      "Vậy là chuyện gì khiến tiểu thư lại phải bất chấp đau nhức chứ?" Lẽ ra bị thương nặng như vậy nên nằm ở giường mười ngày nửa tháng mới có thể rời giường, nhưng tiểu thư ngày hôm nay muốn cho bà đỡ nàng đứng lên, cái gì cũng chịu nằm ở giường.

      Tiếu Tĩnh trả lời câu hỏi của nhũ mẫu, mà cầm lên bút làm bằng than nàng sớm bảo Ngọc Bội chuẩn bị, ở tờ giấy trắng vẽ lên, bao lâu tờ giấy trắng liền xuất bức họa của nữ nhân trung niên, Vương ma ma kinh ngạc vạn phần "Tiểu thư. Ngươi vẽ chân dung Trần ma ma làm gì?" Trần ma ma là nhũ mẫu theo bên người Thượng Quan Vu Ngọc, nàng là người Thượng Quan Vu Ngọc tín nhiệm nhất, thế nhưng sau khi Thượng Quan Vu Ngọc qua đời nàng ta (Trần ma ma) liền phụ thân trong nhà té gảy chân nhất định phải trở về, nhưng vậy mà lại ba năm, chưa bao giờ gặp lại được nàng.

      Tiếu Tĩnh cau mày cái "Nhũ mẫu còn nhớ vị Trần ma ma này?" Nếu người như thế, suy đoán của mình chắc là đúng, giấc mơ kỳ quái đó là “Tiếu Tĩnh” ám chỉ cho bản thân.

      "Tất nhiên là nhớ, Trần ma ma là thân tín phu nhân tin tưởng nhất, địa vị cao hơn nô tỳ, sau khi phu nhân qua đời nàng phụ thân tuổi già còn bị té gảy chân, nhất định phải trở lại chiếu cố. Vì vậy lão phu nhân liền cho, nhưng ai biết nàng nhưng ngờ chuyến đó là ba năm hề trở lại." Vương ma ma trả lời tỉ mỉ nghiêm túc.

      Nghe Vương ma ma trả lời Tiếu Tĩnh rơi vào trầm tư, Trần ma ma tại sao trở lại? nguyên nhân nàng ta rời có hay cùng cái chết của mẫu thân có quan hệ? Nếu phải tại sao nàng lúc đó lại che miệng Tiếu Tĩnh, nếu như vậy Tiếu Tĩnh sợ là chết, nàng ta vì sao cứu Tiếu Tĩnh mạng sau đó liền vội vã rời ? Nguyên nhân nàng rời rốt cuộc là bởi vì phụ thân bị gãy chân hay là vì cứu Tiếu Tĩnh? Hai cái này có hay có quan hệ?

      Tiếu Tĩnh lại cầm lấy bút ở tờ giấy trắng vẽ hồi, tờ giấy trắng lại xuất bóng lưng của nữ nhân trung niên, nhưng rất mơ hồ, trong mộng nàng chỉ thấy được bóng lưng.

      "Nhũ mẫu, người tìm người đáng tin cậy đến quê nhà Trần ma ma tìm xem nếu là tìm được bà ta rồi bí mật đem bà ta mang về." Tiếu Tĩnh biết đây là hy vọng xa vời, thế nhưng nàng nhất định phải tra nguyên nhân cái chết của Thượng Quan Vu Ngọc, nàng chiếm thân thể của “Tiếu Tĩnh”, mẫu thân của nàng ấy cũng là mẫu thân của nàng, hơn nữa "các nàng" đều là “Tiếu Tĩnh”.

      "Nô tỳ ngay." Vương ma ma làm như biết có chuyện quan trọng sau khi phân phó Ngọc Bội chiếu cố tốt Tiếu Tĩnh liền ra cửa.

      Vương ma ma rồi lâu sau Lý di nương liền tới, như trước mang theo cháo tự tay nàng ta (Lý di nương)nấu, Lý di nương nấu cháo uống rất ngon, Tiếu Tĩnh rất thích. . .

      Thấy Tiếu Tĩnh chịu nằm ở giường mà lại chạy đến bên cửa sổ ngồi Lý di nương vội vàng cầm cái chăn đắp lên đùi của Tiếu Tĩnh "Tuy là mùa hè nhưng hôm nay khí trời lạnh rất, ngươi vừa bị thương trong người tại sao có thể chạy đến đây hóng gió?" xong liền từ hộp đựng thức ăn lấy ra cháo và mấy món ăn sáng bỏ lên bàn để cho Tiếu Tĩnh ăn.

      Tiếu Tĩnh cầm lấy chiếc đũa rồi lại buông ra "Nếu di nương xem Tĩnh nhi là người ngoài, Tĩnh nhi cũng xem di nương là người ngoài, di nương cũng biết Trần ma ma bên cạnh mẫu thân ta?"

      Lý di nương chút nghĩ ngợi liền trả lời "Dĩ nhiên là biết, sau khi phu nhân gả vào Trấn quốc công phủ vẫn do Trần ma ma chăm sóc người, khi đó ta còn là nha hoàn trong phòng Lão phu nhân, thường xuyên thường gặp được Trần ma ma."

      " ra là thế! Nhiều năm gặp Trần ma ma, ta cũng muốn gặp nàng lần." Tiếu Tĩnh dời trọng tâm câu chuyện, nàng tạm thời vẫn thể hoàn toàn tín nhiệm Lý di nương, dù sao việc này liên quan đến mẫu thân của nàng, Lý di nương và mẫu thân đều là nữ nhân của cha, ai có thể bảo đảm các nàng chưa từng tranh đấu chứ? Ai có thể bảo đảm nàng ta(Lý di nương) chưa từng đố kị với mẫu thân chứ? Hỏi nàng có biết Trần ma ma hay chỉ là vì nàng ta(lý di nương) nhìn thấy bức tranh bàn, nàng thể để cho bất luận kẻ nào biết nàng tìm Trần ma ma.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: Truyền thuyết hoa bỉ ngạn

      Sau khi ở mạn đà viên nghỉ ngơi hơn mười ngày vết thương người Tiếu Tĩnh cũng tốt, Lão phu nhân vì muốn cho nàng nghỉ ngơi tốt liền mở miệng miễn việc thỉnh an buổi sáng của nàng, nhìn khí trời buổi sáng tốt Bội Nhi liền đỡ nàng đến hoa viên ngắm hoa, từng loại hoa ở đây đều do Tiếu Tĩnh tự tay trồng, giống nhiều lắm, vài cây hoa hồng và cả vườn hoa cà độc dược và hoa mạn châu sa, mảnh trắng và mảnh đỏ khiến người khác cảm thấy thập phần quái dị, tên cái vườn này cũng là Tiếu Tĩnh tự mình đặt, tới lúc này cũng có người chú ý tới cái vườn này của nàng.

      "Đại tỷ tỷ. . . Hôm nay như thế nào hăng hái chạy đến hậu viện ngắm hoa a?" Giữa lúc Tiếu Tĩnh nhìn gốc cây cà độc dược ngây ngô Tiếu Vũ chạy đến phía sau tò mò hỏi, kỳ thực điều nàng(TV) tò mò phải Tiếu Tĩnh, mà là cả cái vườn hoa kỳ quái, các tiểu thư quý tộc đều thích các loại hoa như cây mẫu đơn màu sắc diễm lệ cao quý. Nhưng cả vườn hoa của đại tỷ tỷ nàng này hoặc là mảnh hồng hoặc là mảnh trắng, hai bên trái phải còn có hoa màu đỏ và màu lam còn có màu đen kỳ quái, nhìn ngược lại cũng đẹp.

      Tiếu Tĩnh nghe được giọng của Tiếu Vũ liền hồi thần "Cũng có cái gì hăng hái, Bội Nhi thấy hôm nay khó có được khí trời tốt liền đỡ ta ra ngoài phơi nắng, Vũ muội muội như thế nào lại tới?"

      "Di nương làm điểm tâm, để cho ta cầm vội đến cho đại tỷ tỷ nếm thử. . ."

      Từ sau khi thương lành Tiếu Vũ hầu như mỗi ngày đều tới mạn đà viên bồi Tiếu Tĩnh tâm cả ngày, từ khi Lý di nương tiếp quản cửa hàng bên ngoài cả ngày vội vàng chân chạm đất tất nhiên là có thời gian đến xem nàng, nàng cũng trò chuyện.

      "Đại tỷ tỷ, đây là hoa gì a? Lớn lên xinh đẹp nhưng màu sắc lại khác thường, Vũ nhi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua." Tiếu Vũ khuôn mặt kinh ngạc .

      Tiếu Tĩnh khóe miệng mỉm cười "Cái này gọi cây hoa hồng, đỏ kêu hoa hồng đỏ, đại biểu cho tình chân thành và lời giao hẹn, có người rất thời xa xưa có quốc gia lưu truyền chuyện xưa, thần tình A Phù La Địch Đế là nữ thần xinh đẹp nhất, ngay cả vua của chúng thần Zeus đều nàng. Nhưng A Phù La Địch Đế thầm mỹ thiếu niên A Đa Ni Tư, cự tuyệt tình của Zeus. Zeus bởi vì sinh hận, ép buộc A Phù La Địch Đế gả cho nhất Hỏa thần Hách Phỉ Tư Thác Tư xấu xí, A Phù La Địch Đế phi thường thống khổ, của tình nàng thủy chung cũng có buông xuống. Nhưng chuyện bất hạnh xảy ra. ngày, A Đa Ni Tư xa săn thú bị thương, máu chảy ngừng, phát ra tiếng gọi thảm thương—— A Phù La Địch Đế. Nghe được tình nhân kêu thảm, A Phù La Địch Đế chạy như bay. Trong rừng rậm hòn đá và bụi gai cắt rách chân và tay của nàng, máu tươi giọt đường. Thế nhưng chờ nàng chạy tới bên người A Đa Ni Tư , chảy hết máu và chết. A Phù La Địch Đế cao lớn tiếng khóc, theo tiếng khóc của nàng, tại nơi máu tươi giọt dọc theo đường , nở ra từng bụi từng bụi hoa hồng đỏ tươi ướt át. Từ đó, hoa hồng đỏ được tượng trưng cho tình chung thủy thay đổi."

      Tiếu Vũ chưa từng nghe qua chuyện xưa như vậy, tất nhiên là rất tò mò, tuy rằng nàng biết vì sao tên nhân vật trong chuyện xưa tại sao dài như vậy, thế nhưng sau khi nghe được chuyện xưa lại thích hoa hồng đỏ.

      "Đại tỷ tỷ, vậy màu xanh nhạt vậy là hoa gì?" Tiếu Vũ chỉ vào hoa hồng lam cách đó xa hỏi.

      "Đỏ là hoa hồng đỏ, vậy muội lam là cái gì?" Tiếu Tĩnh buồn cười hỏi.

      "Hoa hồng lam?" Tiếu Vũ khuôn mặt lên cái dấu chấm hỏi.

      "Ừ." Tiếu Tĩnh gật đầu "Chỉ là ta chưa từng có gặp qua hoa hồng lam chân chính, có thể có loại hoa này . Cây hoa hồng màu xanh nhạt này vốn là màu trắng, là ta dùng thuốc nước đem nó nhuộm thành màu lam."

      "Như vậy đại biểu cái gì chứ? Có chuyện xưa sao?" Tiếu Vũ cực kỳ thích nghe chuyện xưa.

      "Đại biểu tình thanh thuần và đôn hậu thiện lương." Kiếp trước nàng cực kỳ thích hoa hồng lam, thế nhưng đường bán đa số đều là nhuộm, cây hoa hồng màu xanh nhạt tự nhiên nàng chưa từng thấy qua.

      "Nó có chuyện xưa gì sao?" Tiếu Vũ quan tâm vĩnh viễn là chuyện xưa.

      "Hoa hồng lam chuyện xưa rất nhiều, sợ là ba ngày ba đêm đều hết."

      "Như vậy màu đen cây hoa hồng gì?"

      "Đó cũng là ta phối thuốc nước nhuộm." Dù sao cây hoa hồng đen chỉ là truyện thần thoại, có ai gặp qua chân chính cây hoa hồng đen chứ?" Cây hoa hồng đen hoa ngữ là ác ma mà lại là vật sở hữu, cao quý mà thần bí ta rất thích."

      "Như vậy trắng mảnh hồng mảnh là hoa gì?"

      "Đó là hoa bỉ ngạn, về hoa bỉ ngạn, có truyền thuyết. Tương truyền trước đây có hai người tên phân biệt là bỉ và ngạn, trời quy định hai người bọn họ vĩnh viễn thể gặp lại. Bọn họ tâm tư luyến tiếc, thương mến nhau, rốt cục có ngày, bọn họ để ý quy định trời cao, len lén gặp lại. Giống như than giao cách cảm, sau khi bọn họ gặp mặt, Bỉ phát Ngạn đúng nữ tử xinh đẹp như hoa, mà Ngạn cũng đồng dạng phát Bỉ là thanh niên tuấn tiêu sái, bọn họ nhất kiến chung tình, sinh lòng ái niệm, liền kết gắn bó suốt đời, quyết định đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở cùng chỗ.

      Kết quả là định trước, bởi vì trái với giới luật của trời, đoạn này cảm tình cuối bị vô tình bóp chết. Thiên đình hạ xuống nghiêm phạt, cho hai người bọn xuống lời nguyền vô cùng tàn nhẫn, nếu bọn họ để ý giới luật của trời muốn vụng trộm lại, liền để cho bọn họ biến thành gốc cây, hoa và lá cây, chỉ là hoa này kỳ lạ, có hoa có lá, lá sinh gặp hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa lá hai nơi cách biệt

      Truyền thuyết lưu truyền nhiều vô số kể, có ngày phật tới nơi này, nhìn thấy gốc cây hoa khí độ phi phàm, đỏ rực như lửa, phật liền tới đến trước mặt nó tỉ mỉ quan sát, chỉ vừa nhìn liền nhìn thấu huyền bí trong đó. Phật cũng bi thương, cũng phẫn nộ, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, thân thủ đem hoa này nhổ từ dưới đất. Phật đem hoa đặt ở trong tay, cảm khái rằng: "Kiếp trước các ngươi được gặp lại, sau vô số luân hồi, nhau được gần nhau, phân phân hợp hợp bất quá là duyên sinh duyên diệt, người ngươi có lời nguyền thiên đình, cho các ngươi duyên tận cũng tàn, duyên diệt cũng phân ly, ta thể giúp ngươi cởi ra thần chú tàn nhẫn này, liền mang bỉ ngạn, cho ngươi nơi nơi hoa nở khắp . Phật đường bỉ ngạn, ngang qua địa phủ dặm tam đồ sông, cẩn thận bị nước sông làm ướt y phục, mà nơi bị ướt chính là nơi phật mang theo bụi cây này, chờ phật tới bỉ ngạn cởi ra y phục nhìn túi hoa , phát màu đỏ của đóa hoa thay đổi thành thuần trắng, phật trầm tư chỉ chốc lát, cười to : Đại hỉ bằng Đại Bi, nhớ bằng quên, thị thị phi phi, làm sao có thể phân đây, hoa đẹp, hoa đẹp nha. Phật đem hoa này trồng ở bỉ ngạn, gọi nó mạn đà la, kêu nó hoa bỉ ngạn. Thế nhưng phật biết, ở tam đồ sông, bị nước sông phai màu hoa đem sở hữu màu đỏ rơi vào trong nước sông, suốt ngày khóc thét ngừng, kẻ khác nghe thấy đau thương, mà Bồ Tát thần thông phi thường, biết được mạn đà la sinh, liền tới đến bờ sông, xuất ra mầm móng ném vào trong sông, chỉ chốc lát, đóa đỏ tươi hơn đóa hoa trước từ trong nước dài ra, Bồ Tát đem nó bắt được trong tay, than thở đến: Ngươi thoát thân , phải tự do, vì sao phải đem theo vô biên hận ý ở lại nơi vốn là biển khổ vô biên trong địa ngục chứ? Ta cho ngươi làm sứ giả dẫn đường, chỉ dẫn bọn họ về phía luân hồi, hãy nhớ kỹ ngươi đây chỉ có màu sắc , bỉ ngạn có mạn đà la, vậy gọi ngươi là hoa mạn sa châu . Từ nay về sau, trong thiên hạ có hai loại hoa bỉ ngạn hoàn toàn bất đồng, sinh trưởng ở bỉ ngạn, sanh ở tam đồ bờ song

      Lại qua rất nhiều năm, thiên hạ có hai người rất nhau, thế nhưng có năm, nam đến ở bên ngoài làm việc bất hạnh gặp nạn, tới tam đồ bờ sông, thấy trong mắt màu đỏ tươi, ngực đau thương gì sánh được, khóc rống : "Ta nên luân hồi, ta phải về tìm thê tử của ta, nàng còn ở nhà chờ ta." lảo đảo nghiêng ngã tới chỗ mạnh bà ở đây, uống xong canh vong tình, hỏi mạnh bà, vì sao thiên hạ, cuối cùng phải uống canh vong tình. Mạnh bà cười mà , chỉ là muốn uống nhanh, ngơ ngác nhìn chén thuốc, : "Mọi người phải quên, ta quên, sau khi luân hồi, ta muốn tìmthê tử của ta." sau khi thê tử nam nhân biết được tin cái chết của , bi thương vô cùng, vài lần tìm chết đều bị người nhà nam tử cứu được , sau cùng nữ tử đáp ứng hề phí hoài bản thân mình,th ế nhưng muốn cả đời thủ tiết. Người nhà nam tử nhìn tính cách cương liệt của nàng, sợ nhắc lại chuyện xưa, lại khiến nàng thương tâm, liền tạm thời đáp ứng nàng, chờ sau khi nàng tâm tình ổn định lại khuyên nàng tái giá cũng muộn. Cứ như vậy, nữ nhân liền ở nhà nam tử để lại, dựa vào may vá mà sống. Còn nam tử này sau khi luân hồi, đúng là lần nữa sanh ra ở nơi và nữ tử cùng nhau sinh sống trước đây, có ngày xuất môn qua trước cửa nhà nữ tử thủ tiết, cảm giác được ngực là lạ, liền dừng lại nhìn thoáng qua, này vừa nhìn sao cả, vừa vặn bị nữ tử trước mặt thấy. Sau luân hồi, nam tử này tướng mạo khí chất đều thay đổi hoàn toàn, thế nhưng nữ tử vừa nhìn thấy , nước mắt liền ào ào chảy xuống, nàng tới trước mặt nam tử, câu: "Ngươi tìm đến ta." Liền té xỉu đất. Nam tử nhìn hồi cũng nhận thức được lão bà đảo ở trước mặt mình, vội vàng sợ hãi rời khỏi chỗ đó. Sau này người nữ trọng bệnh dậy nổi, đến trước khi chết cũng lặp lặp lại cái gì, thế nhưng thanh quá , ai nghe , sở dĩ cũng có để ý, này cuối cùng hai hàng huyết lệ, đời nhà ma. Nữ tử tới địa phủ, thấy mạnh bà, đột nhiên rất hỏi nàng: "Lão bà bà, trước kia có phải có nam tử ở chỗ này cho ngươi biết, quên ta, nhất định quay về tìm ta?" Mạnh bà gật đầu. Nữ tử thương phi thường, nức nở : " Vì sao trở về lại chịu nhận thức ta, dù cho với ta câu, trước khi ta chết cũng tốt nha." Mạnh bà vỗ vỗ bả vai của nàng, : "Các ngươi rất nhau, ta rất thưởng thức dũng khí của các ngươi, như vậy , hai mươi năm sau ta đáp ứng cho ngươi xem chút đáp án, chỉ là trước lúc đó ngươi cách nào đầu thai, phải ở chỗ này chịu khổ hai mươi năm, ngươi nguyện ý ?" Nữ tử : "Ta nguyện ý, biết được đáp án, ta bỏ xuống được tình đối với , cho dù đầu thai chuyển thế, cũng phải đau lòng đời." Vì vậy nàng bị mạnh bà an bài nhổ cỏ ở cạnh hoa bỉ ngạn, kỳ thực cây cỏ hết cây này lại mọc ra cây khác, nàng vừa nhổ xong cây cây cỏ này nó lại mọc cây cỏ khác, vĩnh viễn cũng nhổ xong, cứ như vậy ngày qua ngày, năm rồi năm.

      Hai mươi năm sau, mạnh bà mang nàng tới trước cửa luân hồi, : "Ngươi đứng ở chỗ này nhìn, nhưng được , thời gian hai mươi năm của các ngươi, sắp tới." Nữ tử kích động đứng đều đứng yên, vất vả bình phục lại tâm tình, khẩn trương đứng ở nơi đó chờ người nàng xuất . Rốt cục tới, nguyên lai bị bệnh, có chữa cho tốt, ngoài bốn mươi, lại chết. tới trước mặt nàng và mạnh bà, mạnh bà đem canh vong tình đưa cho , cầm lấy định uống, nữ tử nóng nảy, : "Ngươi quên lời hứ của ngươi sao?" Nam tử nhìn nàng cái, cầm bát thuốc trong tay trong uống hơi cạn sạch, tiếp tục vào cánh cửa luân hồi.

      Mạnh bà nhìn nữ tử thất hồn lạc phách, , tình là cái gì? Bất quá như chén nước mà thôi, ngươi cũng uống , có thể quên hết hay đều do ngươi định đoạt, có kiếp này, đời, ngay cả ngươi nhớ kỹ, nếu như quên, cùng thực quên lại có gì khác nhau?"

      Sau khi nghe Tiếu Tĩnh xong Tiếu Vũ liền rơi vào trầm tư, thân thủ vuốt ve hoa bỉ ngạn, đột nhiên cảm thấy vườn hoa bỉ ngạn của đại tỷ tỷ đẹp hơn rất nhiều, giống vườn hoa của Nhị tỷ tỷ đủ mọi màu sắc, nhìn đều thấy tục khí.

      "Thực là thê mỹ. . ." Thượng Quan Lam Tuyết đứng ở phía sau từ lâu cảm thán, vốn là đến thăm Tiếu Tĩnh xem thân thể nàng khỏi hay chưa, sau khi đến mạn đà viên Vương ma ma báo cho nàng biết Tiếu Tĩnh ở phía sau viện ngắm hoa, nhưng ai biết sau khi vừa nhìn lại bị hoa viên của Tiếu Tĩnh hù dọa, hoa viên của các tiểu thư trong toàn bộ Tây Hạ thành chỉ sợ cũng chỉ có Tiếu Tĩnh đặc biệt nhất mà cũng đơn điệu nhất.

      Sau khi nghe được giọng của Thượng Quan Lam Tuyết, Tiếu Tĩnh mỉm cười quay đầu lại thi lễ cái" Biểu tỷ tới, thế nào cũng báo tiếng, ta và Vũ muội muội chuyện trời dưới đất nên có chú ý."

      "Đều là người trong nhà hà tất khách khí như vậy, ngươi chuyện xưa làm ta cảm động, đâu có thời gian báo tiếng."Thượng Quan Lam Tuyết trêu ghẹo , nàng đúng là hiếu kỳ, Tiếu Tĩnh từ lúc nào trở nên học rộng tài cao như vậy."

      "Tới tới tới, mau ngồi . Lý di nương làm bánh ngọt ăn ngon, tỷ cũng nếm thử xem." xong liền đem Thượng Quan Lam Tuyết kéo đến bên cạnh ghế đá ngồi xuống, nha hoàn ma ma giữ cửa liền tiến lên châm nước trà, Tiếu Vũ đem bánh ngọt từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra, vẫn còn chút hơi nóng, nhìn là biết vừa ra lò, Lý di nương ở bên người Lão phu nhân tất nhiên giỏi về làm bánh ngọt, Vương di nương quản gia cực lực chèn ép bà, nhưng hôm nay bà trông nom cửa hàng bên ngoài của Trấn quốc công phủ cũng có quyền lực, muốn làm bánh ngọt vật liệu tự nhiên thiếu, Tiếu Tĩnh biết, nàng là mượn những bánh ngọt đến cảm tạ bản thân, sau này mình cũng còn cần dùng đến bà, tự nhiên là cự tuyệt.

      Nhìn Tiếu Tĩnh ăn điểm tâm, Tiếu Vũ mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành nàng nghìn vạn muốn đối địch với Tiếu Tĩnh.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 14: Vì Tiếu Tình cầu tình

      Sau khi ăn xong bánh ngọt Tiếu Vũ thấy Thượng Quan Lam Tuyết có chuyện muốn với Tiếu Tĩnh liền thức thời tìm cái cớ lui xuống, chờ sau khi nàng Thượng Quan Lam Tuyết lôi kéo Tiếu Tĩnh "Nghe , Vương di nương có thai?" Tuy là tiểu thư chưa xuất giá, nhưng nàng(TQLT) cũng biết ý nghĩa này, Vương di nương có thai, coi như là có phạm lỗi lớn hơn nữa Lão Phu Nhân cũng nhìn ở hài tử trong bụng bà ta(Vương di nương) mà bỏ qua cho bà ta(Vương di nương), dù sao còn muốn phải dựa vào bụng của bà ta để sinh nhi tử đấy!

      Tiếu Tĩnh gật đầu "Đúng là như vậy, có thai hai tháng. Trong khoảng thời gian này Vương di nương cũng phá lệ cẩn thận, ngay cả cái ăn đều tìm người thử qua bà ta mới dám yên tâm ăn vào, từ khi bị Lão Phu Nhân sai người vả miệng sau đó nàng liền ngay cả Liên Tú Hà viện đều ra, sợ là chờ sau khi qua ba tháng mới ra." Ánh mắt Tiếu Tĩnh lên tia cười nhạt, trước bão tố luôn luôn bình tĩnh, với tính tình của Vương di nương làm sao có thể đành lòng đem ái nữ nhét vào phật đường mặc kệ hỏi hơn mười ngày? Sợ là sớm có đối sách để đối phó mình.

      "Tìm người thử đồ ăn? Nếu là có người hạ độc vậy chẳng phải là muốn chết nhiều người vô tội sao?" Thượng Quan Lam Tuyết sinh ra ở Trung dũng Hầu phủ, từ cẩm y ngọc thực bị người nâng ở lòng bàn tay trong che chở mà lớn lên, tự nhiên là tính tình đơn thuần thiện lương, hôm nay nghe được Vương di nương tìm người sống thử đồ ăn đúng là giật mình vô cùng.

      "Để có thể cho bà ta và hài tử của bà ta sống tốt, đừng là tìm người thử đồ ăn sợ là tự tay giết người bà ta cũng nguyện ý." Tiếu Tĩnh như có điều suy nghĩ .

      Vừa nghe Tiếu Tĩnh Thượng Quan Lam Tuyết giật mình vội vã đứng lên " như thế muội chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" xong lại kéo tay của Tiếu Tĩnh làm như là phải lôi nàng , Tiếu Tĩnh nhàng rút tay lại, Thượng Quan Lam Tuyết từ liền hạnh phúc gì sánh được, Trung dũng hầu và Trung dũng Hầu phu nhân xử phạt hạ nhân chưa bao giờ lại phạt ở trước mặt của nàng(TQLT), nàng tự nhiên cho là nhà của nàng hòa thuận giống như thiên đường, biết có bao nhiêu người nhớ mong vị trí ở Trung dũng hầu.

      "Biểu tỷ chớ hoảng sợ, cái di nương nho còn có thể đem ta Đại tiểu thư này ăn sao?" Nét mặt Tiếu Tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng lại lạnh đến như băng, Vương di nương sợ là ngừng muốn ăn mình thịt, sợ là ngay cả máu cũng cuồn cuộn muốn buông tha, hôm nay Tiếu Tình bị giam ở phật đường hơn mười ngày, bà ta sớm đem món nợ này ghi lên đầu của mình, sợ là tương lai vừa có cơ hội bà ta liền để cho mình muốn sống cũng được, đây chẳng phải còn muốn cho nàng khoái hoạt sao?

      "Muội có cách đối phó?" Thượng Quan Lam Tuyết nhìn chằm chằm mặt của Tiếu Tĩnh hỏi, buông tha tia biểu tình mặt nàng(Tiếu Tĩnh), e sợ cho nàng vì để cho chính mình(TQLT) an tâm mà lừa gạt mình.

      "Đây là đương nhiên, Tỷ chờ mở rộng tầm mắt ." Sắc mặt Tiếu Tĩnh hiền hoà, ánh mắt thản nhiên vỗ tay của Thượng Quan Lam Tuyết tỏ vẻ thoải mái.

      "Như vậy tốt, thời gian cũng còn sớm, buổi chiều còn phải học thêu, tỷ liền về trước, lúc rảnh rỗi trở lại thăm muội." Thượng Quan Lam Tuyết biết nhiều lời cũng vô ích liền muốn cáo từ, nàng sao lại biết Tiếu Tĩnh là an ủi nàng? nữ tử chưa lấy chồng sao đấu thắng di nương đê tiện vô sỉ. Nàng nhất định phải trở lại cho mẫu thân và tổ mẫu chuyện của Tiếu Tĩnh từng có cuộc sống như thế nào ở Trấn quốc công phủ, trước đây Tiếu Tĩnh bị di nương khi dễ đó là Trung dũng Hầu phủ bọn họ có chú ý nàng, có chăm sóc cho nàng, hôm nay biết nàng sống ở hoàn cảnh như vậy làm sao có thể ngồi xem mặc kệ chứ?

      "Muội tiễn tỷ." xong liền kéo cánh tay của Thượng Quan Lam Tuyết yên tĩnh ưu nhã cầm tay của nàng(TQLT) tiễn tới ngoài cửa, sau khi nhìn nàng xa khỏi khẽ thở dài cái.

      "Tiểu thư, Ngô ma ma bên người Vương di nương trở về." Bội Nhi cẩn thận đỡ Tiếu Tĩnh, chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm rách vết thương.

      "Ừ." Tiếu Tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng lại suy tư mục đích lần này Ngô ma ma ra cửa, chỉ sợ phải là chuyện gì tốt.

      Sáng sớm mặt trời lên cao

      Bách Thọ Đường

      Nhìn vết thương người tốt sai biệt lắm Tiếu Tĩnh liền sớm đến Bách Thọ Đường thỉnh an Lão Phu Nhân, Lão Phu Nhân nhìn nàng đỡ trong lòng là vui vẻ "Con tới rất đúng dịp." Tiếu Tĩnh nhìn bọn nha hoàn trong tay bưng vài bộ đồ mới và đồ trang sức, Tiếu Tĩnh liền hiểu vì sao Lão Phu Nhân vui vẻ. Mấy ngày nữa là sinh nhật Lão phu nhân, Trấn quốc công phủ những năm gần đây việc vui ít, lần này nhất định là muốn tổ chức lớn.

      "Lý di nương làm việc cẩn thận tỉ mỉ, chuyện thọ yến của tổ mẫu Tĩnh nhi sợ phiền phức có cơ hội hỗ trợ cái gì." Tiếu Tĩnh cười khanh khách, dáng dấp khiến cho người mến.

      "Nhìn nha đầu kia cũng biết a!" Lão Phu Nhân vẻ mặt vui mừng nhìn Lý di nương trêu ghẹo .

      " Vết thương người tiểu thư chưa hoàn toàn khôi phục, chuyện thọ yến giao cho nô tỳ là được." Lý di nương tươi cười khéo léo trả lời, hơn nửa tháng qua bà buổi tối mỗi ngày đều đến Mạn Đà Viên thăm hỏi, nhưng ra là bị Tiếu Tĩnh chăm sóc dạy bảo cách để bản thân quyến rũ mà mất đoan trang, nhìn cũng kém hơn Vương di nương bao nhiêu, hơn nữa Vương di nương mang thai, Trấn quốc công gần đây đều là ngủ lại ở trong viện của bà, nhìn sắc mặt bà hồng nhuận chỉ biết bà gần đây trôi qua rất thoải mái, đối với Tiếu Tĩnh cũng là càng ngày càng tốt.

      "Như vậy làm phiền di nương." xong Tiếu Tĩnh nhìn về phía Vương di nương đứng ở trong góc, sắc mặt bà ta buồn vui rất là bình tĩnh."Hôm nay thân thể Tĩnh nhi tốt, chuyện muội muội chịu phạt cũng đủ rồi, sắp tới lại là sinh nhật tổ mẫu, hay là đem muội ấy thả ra !" Sau khi nghe Tiếu Tĩnh Vương di nương ngẩng đầu cái ánh mắt hung ác bắn về phía Tiếu Tĩnh, tiểu tiện nhân, còn dám tại đây giả bộ làm người tốt.

      Sau khi Lão Phu Nhân nghe được Tiếu Tĩnh mặt lộ ra nụ cười vui mừng, đích nữ chính là đích nữ, chỉ có đoan trang cao quý còn lòng dạ rộng lượng, giống như cái di nương và thứ nữ biết quy củ phép tắc."Ừ, Tĩnh nhi phải, nếu để cho người khác biết thứ nữ Trấn quốc công phủ đem đích tỷ đánh hôm nay còn bị nhốt tại phật đường đối với mặt mũi trong phủ sợ là tốt, vẫn là Tĩnh nhi hiểu chuyện, Vương di nương hồi liền đem nàng đón về !"

      “Vâng! Tạ lão phu nhân tiểu thư khai ân." đến ba chữ tiểu thư Vương di nương cố ý đặc biệt đem ba chữ này nhấn mạnh, ta lại để cho ngươi đắc ý vài ngày.

      "Ừ, đem nàng giám sát chặt chẽ, chớ để lại xảy ra sai lầm mất mặt gì. Tất cả xuống !" xong Tương ma ma bên người Lão Phu Nhân liền đem Lão Phu Nhân đỡ vào nội thất.

      Tiếu Tĩnh mỉm cười dẫn đầu ra khỏi Bách Thọ Đường, Vương di nương nhìn Lý di nương cười nhạt "Nếu biết ngươi có ngày hôm nay, ta giữ lại ngươi?"

      Lý di nương mỉm cười phong tình vạn chủng " Hồng ngược lại phải cám ơn Vương tỷ tỷ hạ thủ lưu tình." xong liền xoay người lắc lắc eo bước , tại bị Tiếu Tĩnh huấn luyện thành hồ ly tinh phong tình vạn chủng.

      "Tiện nhân." Vương di nương tại ngoại trừ mắng hai chữ tiện nhân ra bà ta cũng có cách nào khác.

      Mạn Đà Viên

      "Vừa rồi chẳng biết vì sao tiểu thư phải mở miệng xin Lão Phu Nhân đem nhị tiểu thư thả ra?" khuôn mặt Lý di nương thắc mắc hỏi, vất vả mới đưa nàng ta(Tiếu Tình) đưa đến phật đường mới được an tĩnh vài ngày, vậy mà hôm nay lại chủ động mở miệng cầu tình đem nàng thả ra.

      "Nguyên nhân vừa rồi lão phu nhân cũng qua, dù cho ta hôm nay mở miệng xin thả Lão Phu Nhân cũng đem nàng ta thả ra, còn bằng ta mở miệng cấp Lão Phu Nhân cái bậc thang."

      Lý di nương gật đầu " ra là thế."

      "Mấy ngày nay cha đều ngủ lại trong phòng của di nương, di nương cần phải nắm chặc cơ hội mới được a!" Tiếu Tĩnh đột nhiên sang chuyện khác làm rối loạn suy nghĩ của Lý di nương, mặt bà đột nhiên dâng lên đỏ ửng, bà mấy ngày này quả thực trải qua rất hạnh phúc, Tiếu Chính Vấn đối với bà cũng rất là ôn nhu.

      "Ý tiểu thư là..." Trấn quốc công tại mỗi ngày đều ở lại trong phòng bà, bà tin tưởng mình sớm muộn gì cũng có, ngược lại cũng gấp, nên gấp chính là cái bụng của Vương di nương, nếu bà ta sinh hạ nhi tử trước, như vậy địa vị ở Trấn quốc công phủ liền vững vàng, đến lúc đó còn biết thế đối phó các nàng như thế nào đâu!

      "Ta biết di nương suy nghĩ gì, thời gian còn dài, tình luôn chuyển biến." Tiếu Tĩnh mỉm cười an ủi Lý di nương, nàng biết Lý di nương là sợ đến lúc đó Vương di nương sinh hạ nhi tử bà ở Trấn quốc công phủ khó mà sống.

      “Đúng vậy." Lý di nương thi lễ cái, thầm bội phục cách đoán ý qua lời và sắc mặt của Tiếu Tĩnh.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 15:đêm gặp gỡ thế tử
      Edit: Tuyết Khanh

      Sau khi tiễn Lý di nương Tiếu Tĩnh nằm ghế quý phi yên lặng xem sách, Bội Nhi và vài cái nha hoàn ở cách đó xa vừa giọng chuyện phiếm vừa làm công việc thêu thùa may vá, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười. . .

      "Tiểu thư, Tương ma ma tới." Song Nhi tới phía sau Tiếu Tĩnh giọng bẩm báo, an tĩnh chờ Tiếu Tĩnh đáp lời.

      "Mời bà vào ." Qua hồi lâu Tiếu Tĩnh mới chậm rãi để sách xuống trả lời, thần sắc lại có chút hùng hồn.

      "Vâng nô tỳ ." xong liền chậm rãi hướng bên ngoài viện chạy , Bội Nhi và vài cái nha hoàn cũng tán gẫu nữa, có trật tự làm công việc bản thân nên làm, người châm trà, người làm cỏ, trong lúc nhất thời toàn bộ hậu viện đều bận rộn, Tiếu Tĩnh mỉm cười, đám tiểu nha đầu này ngược lại làm mình có thể diện.

      "Nô tỳ gặp qua tiểu thư." Tương ma ma sắc mặt trấn định, chút nào bởi vì đợi lâu mà bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng ra là do ở lâu trong phủ nên cũng già dặn kinh nghiệm.

      "Ma ma cần đa lễ, vừa rồi tiểu nữ nghỉ ngơi chút, bọn nha hoàn sợ đem ta đánh thức, ngược lại để cho ma ma đợi lâu." Tiếu Tĩnh yếu ớt cười khanh khách vừa nâng Tương ma ma dậy, vừa phân phó Bội Nhi đưa đến cái ghế cho bà, Song Nhi dâng trà. Tương ma ma ngược lại cũng khách khí, sau khi nhấp ngụm trà mặt mang theo nụ cười ấm áp "Hôm nay là Lão Phu Nhân phái ta vội tới đưa thiếp mời cho tiểu thư."

      "Thiếp mời? Thiếp mời gì?" Tiếu Tĩnh chân mày hơi nhíu lại.

      “Đúng vậy Hoàng hậu nương nương mở Hội ngắm hoa, mấy năm trước đều là nhị tiểu thư thay ngài , nhưng năm nay Lão Phu Nhân dù vì cái gì đều muốn ngài tự mình chuyến, cũng thể hàng năm đều báo bệnh ?" Trước đây nhị tiểu thư cũng chưa bao giờ hỏi qua tiểu thư có nguyện ý hay liền đem thiệp mời cướp , hôm nay Lão Phu Nhân sợ nhị tiểu thư lại như trước kia như vậy liền chỉ thị bà tự mình chuyến, dặn tiểu thư lần này dù cái gì cũng thể lại để cho nhị tiểu thư giành .

      "Ta biết, tất cả đều nghe tổ mẫu an bài." Tiếu Tĩnh thản nhiên ôn hòa gật đầu, Tương ma ma cao hứng thi lễ cái "Như vậy nô tỳ trở về báo lại cho Lão Phu Nhân, Lão Phu Nhân các sư phụ mời thượng y Phó Minh Nhi đến trong phủ chuyến vì ngài đo thân đặt làm vài bộ xiêm y, vẫn chờ ở Mạn Đà Viên của tiểu thư."

      "Ta biết." Nhìn bộ dáng vui mừng cười khanh khách của Tương ma ma tâm tình của Tiếu Tĩnh cũng tốt hơn nhiều, sau khi lệnh Song Nhi tiễn Tương ma ma Bội Nhi ngoan ngoãn đứng ở bên người Tiếu Tĩnh, nụ cười mặt che nổi.

      "Ngươi vui vẻ cái gì, nửa đường nhặt được hoàng kim?" Tiếu Tĩnh hài hước hỏi.

      "Tiểu thư, lần này ta so với nhặt hoàng kim còn cao hứng hơn, hàng năm đều là nhị tiểu thư thay người , năm nay chính ngài ta đương nhiên ta vui vẻ a." Bội Nhi vừa giúp Tiếu Tĩnh quạt vừa như con chim líu ríu liên tục.

      Tiếu Tĩnh vội vàng dùng tay ra hiệu làm nàng dừng lại "Được rồi, xong chưa a?"

      " xong xong, ta muốn vì tiểu thư tìm son bột nước tốt nhất, được rồi, còn phải xem bây giờ các tiểu thư đều thích búi tóc gì, được rồi được rồi còn có hương. . ." Chờ thời điểm nàng quay đầu lại "A? Tiểu thư đâu? Tiểu thư. . . Ngươi chờ ta chút a."

      Tiếu Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, mình phải là quá nuông chiều những tiểu nha đầu này rồi.

      Trở về nội thất, Song Nhi từ lâu trở về chờ Tiếu Tĩnh "Tiểu thư, ta hỏi qua Tương ma ma, bà nhị tiểu thư sau khi biết chuyện liền ở Tú Hà Viên phát hỏa là lớn, Tam tiểu thư lại có phản ứng gì, vẫn ở trong chính viện học tập lễ nghi."

      "Cái này cũng rất bình thường, Tam muội muội tính tình đơn thuần, nếu như Nhị muội muội và Tam muội muội giống nhau có phản ứng mới là khác thường, chỉ sợ nếu Vương di nương ngăn cản nàng ta(Tiếu Tình) sớm lại đến tìm phiền toái." Tiếu Tĩnh ngồi xuống nhấc quân cờ hạ bàn đánh cờ. Vương ma ma tìm Trần ma ma đến nay vẫn có tin tức gì, Tiếu Tĩnh khỏi hơi lo lắng.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 16: Đêm gặp gỡ thế tử 2

      Edit: Tuyết Khanh


      Nhìn sách ngày Tiếu Tĩnh hơi mệt, phân phó Bội Nhi bưng cơm chiều lên đơn giản dùng liền lên giường ngủ, nửa đêm sau khi gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc Tiếu Tĩnh chỉ cảm thấy khó chịu vạn phần, khuôn mặt mồ hôi và nước mắt lẫn lộn khiến cho nàng có chút phiền, nha hoàn gác đêm từ lâu ngủ say truyền đến tiếng hít thở đều đều, bốn phía vô cùng an tĩnh, nhưng lại khiến Tiếu Tĩnh cảm thấy đơn, cầm lấy áo khoác vòng qua nha hoàn tới phía sau viện đến bên cạnh giếng lấy nước rửa mặt, trong nháy mắt cảm thấy cảnh vật thanh vắng, trở lại cũng ngủ được nàng ở bên cạnh giếng ngắm trăng, vài tia gió thổi đến hai bên khiến nàng cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, cũng làm khô bọt nước mặt của Tiếu Tĩnh.

      "Soàn soạt soàn soạt. . ." trung đột nhiên xuất hai đạo bóng dáng, đen lam, bóng dáng màu lam ra sức đuổi theo bóng đen trước mặt, bóng đen hành động có chút chần chờ giống như là bị trọng thương, lúc bóng dáng màu lam đuổi tới cũng là lúc rút ra trường kiếm cùng bóng dáng màu lam đánh nhau, trung phát tiền binh khí chạm nhau, trong nháy mắt Tiếu Tĩnh cảm thấy rất tò mò, đây là chơi game sao? Bay tới bay lui thể tin được.

      giây tiếp theo, hai đạo bóng dáng rơi xuống cách chỗ nàng ngồi xa, cư nhiên rút kiếm hướng về phía, xoẹt xoẹt bóng dáng của bọn cắt đứt hoa bỉ ngạn nàng tỉ mỉ quý, Tiếu Tĩnh thương vạn phần, đây chính là bông hoa nàng tống biết bao nhiêu tâm tư mới trồng được! Chết tiệt. . .

      "Xoẹt. . . ." Thanh kiếm nam tử áo lam đảo qua, đóa hoa hồng lam thành hai nửa, trong lòng Tiếu Tĩnh tê rần, đó là đóa hoa tốt nhất! biết phải bồi dưỡng bao lâu mới có thể được bông như thế!

      "Tất cả dừng tay cho ta." Tiếu Tĩnh biết lấy đâu ra dũng khí la lên, hai gã nam tử đột nhiên phát xa có bạch y nữ tử, ánh trăng chiếu vào bộ đồ trắng của nàng lên tầng ánh sáng rực rỡ, càng tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng, vô cùng mịn màng. Nam tử áo lam xoay người trường kiếm thẳng tắp gác ở cổ Tiếu Tĩnh, kiếm đụng tới da thịt truyền đến nhè lạnh lẽo. Tiếu Tĩnh bây giờ muốn trốn cũng trốn thoát, nhìn lại chút thi thể đóa hoa đáng thương nằm ở trước mặt mình, nàng xoay người nhìn Mặc Kinh Dật, trong ánh mắt có kinh ngạc, có ái mộ, chỉ có lạnh lẽo xen lẫn hận ý.

      Nhìn đóa hoa màu lam nằm dưới chân mình, lại nhìn lại thẻ bài ngang hông của Mặc Kinh Dật, mặt có khắc ký hiệu của Thụy Vương phủ, mà chữ Thụy trong vương phủ dám mặc ngọc cẩm đem theo lệnh bài rêu rao khắp nơi hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy chỉ có tên bại hoại Thụy Vương thế tử này, đương nhiên, trong lòng quý tộc tiểu thư ở Tây Hạ cũng chỉ có Tiếu Tĩnh nghĩ tên bại hoại.

      "Thế tử đây là ý gì, chẳng lẽ còn muốn ở Trấn quốc công phủ giết người sao?" Tiếu Tĩnh sắc mặt lạnh nhạt, chút nào tỏ ra sợ kiếm trong tay Mặc Kinh Dật, mặc dù chỉ cần khẽ động kiếm mạng của nàng liền có thể mất.

      "Lẽ nào nương sợ chết hay sao?" Trong nụ cười của Mặc Kinh Dật mang theo đùa giỡn tàn bạo, lúc này xem Tiếu Tĩnh là cố làm ra vẻ, giả vờ rụt rè là muốn khiến cho chú ý, giả vờ trấn định là muốn khiến cho hiếu kỳ, nữ nhân này làm như thế bằng kiếm giải quyết nàng, đỡ phải khiến nhìn thấy nhìn liền phiền.

      "Nếu ta mình sợ chết thế tử bỏ qua cho ta phải ?" Tiếu Tĩnh chỉ cảm thấy buồn cười, Tiếu Tĩnh trước đây làm sao thích loại nam nhân này, đơn giản là kẻ bại hoại.

      "Đương nhiên là ." Sắc mặt Mặc Kinh Dật đắc ý trả lời.

      "Vậy ta đây sợ có ích lợi gì?" Khóe miệng Tiếu Tĩnh mỉm cười tràn đầy trào phúng. "Còn nữa, thế tử đừng quên, đây là Trấn quốc công phủ, mặc dù thua hoàng gia tôn quý là ngươi nhưng cũng là quý tộc đẳng nhất, gia phụ là trọng thần trong triều, thế tử giết nữ nhi của còn muốn khiến hỗ trợ cho ngươi? A. . . Trước kia để mượn hơi Trấn quốc công phủ thế tử ngay cả Tiếu Tĩnh đều muốn lấy, mượn hơi thất bại liền từ hôn, hôm nay con ông giải thích được chết ở trong nhà, thế tử nghĩ ngươi có thể chối bỏ trách nhiệm sao? Sợ là người khác cho rằng thế tử là ghi hận trong lòng muốn lui hôn còn muốn giết nữ nhi của , chỉ sợ đến lúc đó Tây Hạ thành liền náo nhiệt. "Tiếu Tĩnh yếu ớt cười, làm cho mắt của nàng nheo lại.

      "Ngươi là Tiếu Tình?" Mặc Kinh Dật suy nghĩ hồi lâu chỉ cảm thấy người này là Tiếu Tình thể nghi ngờ, trấn quốc công cũng chỉ có ba nữ nhi, đại nữ nhi Tiếu Tĩnh tính cách nhu nhược nào có biết ăn như vậy, tiểu nữ Tiếu Vũ địa vị thấp hay khúm núm sợ là có được khí chất như vậy, chỉ có Tiếu Tình, nàng là nữ nhi của Vương di nương, Vương di nương ở Trấn quốc công phủ được Trấn quốc công sủng ái. Con của nàng bình thường đều xuất ở các loại yến hội, nhận được đãi ngộ của đích nữ, chỉ sợ là thiếu nữ trước mắt này. Nghĩ như vậy Mặc Kinh Dật càng đắc ý.

      "Thế tử nghĩ sao là hư thế!" xong liền đến bên cạnh nam tử áo đen, bị thương căn bản khôn thể hành động, nếu rơi vào trong tay Mặc Kinh Dật chỉ có con đường chết, Tiếu Tĩnh cúi người nâng đứng dậy, đag định đem mang , nhiều năm học y, nếu là gặp người bị thương mà thấy chết cứu được nàng cắn rứt lương tâm, hơn nữa người này và Mặc Kinh Dật là kẻ thù, kẻ thù của hẳn là quá xấu.

      "Ngươi. . ." Mặc Kinh Dật nhìn Tiếu Tĩnh đỡ hắc y nhân lên muốn rời , tức giận muốn phun ra lửa.

      "Thế tử tin hay chỉ cần tiễu nữ hô tiếng liền có vô số thị vệ xông đến." Sắc mặt Tiếu Tĩnh lạnh nhạt chút hoang mang cũng có vẻ sợ hãi.

      Mặc Kinh Dật cắn răng hung hăng trợn mắt nhìn Tiếu Tĩnh liếc mắt cái, lắc mình bay . Tiếu Tĩnh mỉm cười, cái viện này làm gì có thị vệ, từ xuống dưới cũng chỉ có hơn mười nữ nhân tính luôn cả nàng trong đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :