1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Việt Ngự y Vương Phi - Mặt Thiển Thường (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Hiệp nữ cũng có lúc hoa si

      lúc Tiếu Tĩnh cùng Thượng Quan Lam Tuyết đuổi tới đài luyện võ là lúc Sở Tiếu Tiếu cùng Ngô Vân tay nắm trường kiếm đứng ở chính giữa võ đài, Tiếu Tĩnh cứ tưởng rằng loại tỷ thí này chỉ là so vài chiêu rồi phân thắng bại ai ngờ hai người nhưng lại thực mang theo trường kiếm nhìn chăm chú vào đối phương, chỉ chờ thời đem đối phương chém thành hai mảnh , khí thế ấy dọa đến ít người.

      “Phu tử… này.” Thượng Quan Lam Tuyết đặt tay bé ở trước ngực làm như 1 giây tiếp theo tim của nàng nhảy ra ngoài.

      “Đừng lo lắng , nguwoif trẻ tuổi thôi đều như vậy.” Phu tử vui hớn hở an ủi Thượng Quan Lam Tuyết, làm như chút cũng lo lắng hai người kia náo ra cái trò gì.

      “Biểu tỷ cần lo lắng , phu tử có việc gì , kia liền khống có việc gì xảy ra.” Tiếu Tĩnh giọng an ủi Thượng Quan Lam Tuyết , nàng cũng nghĩ đến lão nhân này lại trơ mắt nhìn Sở Tiếu Tiếu cùng Ngô Vân đấu kiếm,thui ai diệt ai còn chưa biết đâu.

      “Sở tiểu thư , vì để công bằng.. Ngô mỗ nhường trước cho ngươi ba chiêu thế nào?”Khóe miệng Ngô Vân xẹt qua tia trào phúng , cũng phải cố ý khi dễ nữ nhi yếu đuối , mà là do nàng ta biết sống chết muốn đánh cùng nàng, cho dù nàng hôm nay chết tại đây đài này cũng là do nàng tự tìm đến , thể trách được.

      “Hừ…nam nhân biết sống chết, vẫn là để bổn tiểu thue nhường ngươi ba chiêu . Miễn cho ngươi thằng nhãi con này thua quá khó coi, làm xấu mặt phụ thân ngươi.”

      “Hừ dài dòng.” xong liền cầm kiếm phi thân mà đánh tới, Sở Tiếu Tiếu trong lòng cả kinh ,mủi chân khiểng về phía sau tránh né kiếm của Ngô Vân bây tới, liền ba chiêu Sở Tiếu Tiếu chỉ thủ chứ tấn công, ràng là nhường cho Ngô Vân ba chiêu, còn Ngô Vân xuát ra chiêu nào cũng ngoan độc, chiêu nào cũng đều là sát chiêu mà đánh vào Sở Tiếu Tiếu, Sở Tiếu Tiếu đều tránh thoát được tất cả, điều này làm cho mặt mũi của bị mất hết, nếu là về sau chuyện này bị truyền ra ngoài Ngô Vân đường đường là nam nhân cao bảy thước lại đánh lại nữ nhi tay trói gà chặt, kia làm thế nào có thể sống bình yên ở thành Tây Hạ này nữa.

      “Ngô công tử các ngươi đều là đồng môn cần gì các ngươi phải làm như thế .” Liền ngay cả Chu Cẩn Du đều nhìn được , Ngô Vân này là nam tử mà bằng cái thiên kim tiểu thư khuê các, để truyền ra ngoài biết làm cho bao nhiêu người cười nhạo ?

      “Hừ…là do nàng tự tìm , cùng ta có quan hệ gì đâu.” Ngô Vân ràng muốn nghe theo khuyên bảo của Chu Cẩn Du, lúc này làm sao còn nhớ được Sở Tiếu Tiếu là nữ nhi của Bộ binh thượng thư nữa? thầm nghĩ muốn lấy lại mặt mũi cho mình.



      chương 7.2:


      Edit : Tuyết Khanh

      "Hừ. . . Tiểu nhân bỉ ổi, bản tiểu thư lấy phong độ quân tử đối đãi ngươi, mà ngươi lại là kẻ tiểu nhân,đúng là thực lên được nơi thanh nhã." xong Sở Hân Nhiên liền khách khí với Ngô Vân, phi thân lên trung xoay vòng hoàn mỹ liền lộn trở lại đánh cước đá vào mặt Ngô Vân đồng thời cũng đánh rớt kiếm trong tay , Ngô Vân chuẩn bị đánh trả Sở Hân Nhiên là lúc nàng cầm kiếm để ở trước ngực của "Ngươi thua, sau này thấy bản tiểu thư nhớ đường vòng."

      Ngô Vân cúi xuống đầu ai nhìn biểu tình mặt .

      "Hừ. . ." Sở Hân Nhiên ném xuống kiếm trong tay vỗ vỗ tay vẻ mặt đắc ý xoay người chuẩn bị rời , đúng lúc này, Ngô Vân lại nhặt lên kiếm đất giống như người điên hướng sau lưng của Sở Hân Nhiên đâm tới, những người có mặt ở đây đều cả kinh, Thượng Quan Lam Tuyết càng sợ đến trái tim đều đập dồn dập "A. . . ."

      chậm mà xảy ra nhanh, tay áo Chu Cẩn Du bắn ra thanh phi đao cứng rắn đánh rớt kiếm của Ngô Vân đất, phi thân lên ôm lấy eo nhắn của Sở Hân Nhiên, hai người ở tại chỗ xoay hai vòng mới ngừng lại được, tạo thành hình ảnh tuấn nam cứu mỹ nữ vô cùng chói mắt .

      Tiếu Tĩnh há hốc mồm, nguyên lai hùng còn có thể như vậy cứu mỹ nhân?

      Thượng Quan Lam Tuyết nửa ngày nghe được tiếng kêu thảm thiết mới chậm rãi buông xuống tay che hai mắt lại, nhưng cảnh chứng kiến phải là máu tươi đầm đìa, mà là công tử văn nhã ôm nữ tử mặt trang phục màu đỏ, mà lúc này hai người, người vận thanh y còn nguồi vận hồng y phối cùng chỗ lại lên tục khí, mà cho người khác cảm thấy hai người xứng đôi.

      Sở Hân Nhiên ôm chặt cổ của Chu Cẩn Du, vừa rồi, ngay mới vừa rồi, cứu nàng, nàng cũng tỉ mỉ quan sát , vì sao đến Quốc viện nhiều ngày như vậy mà nàng cũng phát mỹ nam hoàn mỹ như thế chứ?

      "Sở tiểu thư, ngươi sao rồi." Nhìn khuôn mặt nhắn từ hung thần ác sát biến thành vẻ mặt bối rối cuối cùng là hai má xen lẫn chút hồng làm cho (Chu Cẩn Du)có loại được dự cảm tốt chứ?

      "Tạ ơn Chu công tử." Lúc này Sở Hân Nhiên lại giống như tiểu thư khuê các ưu nhã, cứ như vừa rồi nữ nhân hai tay chống thắt lưng cùng Ngô Vân cãi nhau phải là nàng ,nhưng cảnh tượng đó đx khắc sâu vào lòng mọi người muốn quên đều thể quên được.

      " cần." xong Chu Cẩn Du liền đẩy Sở Hân Nhiên ra hướng bên ngoài võ đường mà , cái miệng nhắn của Sở Hân Nhiên nâng lên, mắt đẹp nheo lại, nam nhân này là của nàng.

      Thượng Quan Lam Tuyết vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Tiếu Tĩnh hỏi "Chẳng lẽ. . . ."

      "Chuyện phát sinh chỉ có như vậy **." Tiếu Tĩnh gật đầu trả lời.

      "A. . . ." Thượng Quan Lam Tuyết nhịn được bật cười.

      "Chỉ sợ tình kết thúc ở đây,sau khi xảy ra chuyện này biểu tỷ cho rằng Sở tiểu thư có thể thuận lợi ở nhà đợi lang quân như ý tới cửa cầu thân sao? Chu công tử có thích nàng hay phải đợi sau này mới biết, sợ là từ giờ trở có người để mắt tới nàng." Tiếu Tĩnh thần sắc lạnh nhạt,nàng như là chuyện phiếm bình thường đáng để ý.

      "Muội là trong cung. . ." Thượng Quan Lam Tuyết như bừng tỉnh đại ngộ , bản thân chỉ là nhìn vẻ ngoài của việc, lại quên hướng đến chỗ sâu suy nghĩ chút, như vậy nàng ngay cả so với tiểu biểu muội của mình cũng bằng.
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tuyết Khanh
      chương 8: Di nương tham tài
      Sau khi cùng Thượng Quan Lam Tuyết Từ biệt Tiếu Tĩnh liền ngồi xe ngựa trở về phủ Trấn quốc công, sau khi đơn giản tắm rửa thay y phục liền đến Bách Thiện đường của lão phu nhân, còn chưa vào cửa liền nghe được bên trong truyền tới trận trận tiếng cười, Tiếu Tĩnh mỉm cười ưu nhã lạnh nhạt vào nội đường hành lễ "Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu, gặp qua cha!" Trấn quốc công đúng là hiếm khi có thời gian đến bồi lão phu nhân, ngày hôm nay nguyện ý dành thời gian để bồi bà, bà nhất định là rất vui mừng, thấy ai cũng thấy thuận mắt.

      Đúng vậy Tĩnh nhi tới, ngồi !" Lão phu nhân cao hứng cấp ghế cho Tiếu Tĩnh ngồi, Trấn quốc công cũng hướng nàng gật đầu, nhìn ra được ông cũng cao hứng.

      "Hôm nay có chuyện gì vậy. Hiếm khi thấy được tổ mẫu cao hứng như thế?" Tiếu Tĩnh dáng vẻ tươi cười khéo léo hỏi.

      "Vương di nương của ngươi vừa mới đưa tới sổ sách cửa hàng, thừa dịp lúc này ta liền mời đại phu nhìn xem thân thể của nàng, đại phu là hài tử trong bụng nàng rất khỏe mạnh, ta liền đem phụ thân ngươi mời tới, để bồi Vương di nương của ngươi nhiều chút." Lão phu nhân vui vẻ liền mạch.

      "Đó là đương nhiên, nếu là di nương có thể sinh cho Tĩnh nhi tiểu đệ đệ khả ái, cho dù là muốn Tĩnh nhi đến tự mình hầu hạ, Tĩnh nhi cũng là ngàn vạn sẵn lòng." Tiếu Tĩnh đứng ở bên người Vương di nương mặt tươi cười khéo léo trả lời, những lời này làm lão phu nhân vui vẻ ra mặt, nhìn Tiếu Tĩnh ánh mắt tràn đầy hài lòng "Ngươi hài tử này chỉ toàn bậy, dù thích tiểu đệ đệ như thế nào nữa cũng nên tự hủy thân phận chiếu cố di nương chứ?"

      Lão phu nhân thiếu chút nữa làm Vương di nương tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, cái gì gọi là tự hủy thân phận chiếu cố di nương, sau khi chính mình sinh hạ nhi tử nàng muốn làm phu nhân, tuyệt làm di nương.

      Tiếu Tĩnh tất nhiên biết lão phu nhân là có ý gì, nếu là sinh hạ nhi tử có thể mẫu bằng tử quý nhưng nếu ngược lại cái gì cũng có, nếu là còn chưa có sinh hạ được nhi tử xem chính mình thành nữ chủ nhân của Trấn quốc công phủ có chút hơi quá rồi.

      "Tổ mẫu đúng, là Tĩnh nhi quá mức cao hứng." Tiếu Tĩnh ưu nhã khéo léo tới vị trí ngồi xuống.

      "Tĩnh nhi đúng là đứa bé hiểu chuyện, hôm nay Vương di nương tự mình đưa tới sổ sách, ghi chép rất ràng, Vương di nương đúng là cực khổ rồi." hài tử trong bụng Vương di nương khỏe mạnh, nàng(Vương di nương) làm cái gì lão phu nhân đều thấy tốt.

      "Vì trấn quốc công phủ làm việc nô tỳ thấy khổ cực, chỉ cầu có thể cùng ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân và lão gia." Hừ. ngày nào đó ta muốn các ngươi ngược lại hầu hạ ta.

      Tiếu Tĩnh hiển nhiên nhận ra Vương di nương chỉ là gượng cười, ưu nhã uống hớp trà sau đó hỏi " biết Vương di nương có đem sổ sách những cửa hàng đồ cưới của mẫu thân ta tới ?" Tiếu Tĩnh hỏi khiến cho lão phu nhân phải nhíu mày, bà tự nhiên biết những cửa hàng đồ cưới của Thượng Quan Vu Ngọc có đến hơn chín mươi gian, khế ước mua bán nhà cùng khế đất canh cùng là nhiều đếm hết nếu so cùng Trấn quốc công phủ cũng chênh lệch bao nhiêu, có vô số vàng bạc châu bảo chất đầy khố phòng Trấn quốc công phủ. . . .

      "Thế nào? đồ cưới của Vu Ngọc cũng do Vương di nương xử lý sao? Tĩnh nhi mỗi tháng có thể đúng giờ kiểm toán ?" Lão phu nhân rất là khiếp sợ, đồ cưới nhiều như vậy tại sao có thể toàn quyền giao cho di nương xử lý, hơn nữa nàng ta (Vương di nương) cũng có cho mình xem qua sổ sách của cửa hàng.

      "Di nương từng Tĩnh nhi còn chưa đến tuổi cập kê, thể quản lý được sổ sách , đúng di nương?" Tiếu Tĩnh khóe miệng xẹt qua tia cười nhạt, nàng (TT) sớm biết rằng Vương di nương tưởng có thể lừa dối muốn chiếm đồ cưới của mẫu thân nàng thành của mình.

      "Cái này. . ." Vương di nương do do dự dự chẳng biết giải thích như thế nào, bà làm sao biết lão phu nhân lại đột nhiên từ chỗ Nhị lão gia trở về, trở về trở về nhưng Tiếu Tĩnh lại đột nhiên nhắc tới việc này, những đồ cưới đó nàng ta lấy ít, thậm chí chiếm thành của riêng mình, ở đâu ra còn để mà kiểm toán những đồ cưới đó còn bao nhiêu?

      "Tiểu thư hiểu làm sao xem sổ sách, lão gia lại công vụ bề bộn, lão phu nhân mới từ chỗ Nhị lão gia trở về, nô tỳ là muốn chờ qua ít ngày lão phu nhân thân thể tốt hơn lại đem đồ cưới phu nhân giao cho lão phu nhân xử lý." Vương di nương mặt đỏ tim đập nhanh dối, Tiếu Tĩnh mỉm cười đứng dậy hướng lão phu nhân thi lễ cái "Tổ mẫu, Vương di nương có khả năng là chuyện mọi người đều biết, nhưng hôm nay người mang thai như thế nào còn có thể làm lụng vất vả như vậy? bằng nhờ Lý di nương giúp đỡ chia sẻ ít công việc ?"

      "Ừ, Tĩnh nhi rất đúng! Lý di nương liền giúp đỡ chia sẻ chút!Hôm nay Vương di nương có thai, chuyện quản lý cửa hàng giao cho Lý di nương, còn những chuyện trong nhà liền giao cho Vương di nương xử lý, Lý di nương cũng cần xem sổ sách, mỗi ngày đem sổ sách cầm về cho ta là được."
      NgoUng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Trí đấu di nương

      "Cái gì? Lý di nương?" Vương di nương vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, tiện nhân Lý di nương cũng muốn cùng nàng Vương Tú Hà cùng nhau quản lý?

      “Đúng vậy, Lý di nương." Lão phu nhân gật đầu trả lời, đem cửa hàng bên ngoài giao cho Lý di nương là bởi vì nàng ta nhát gan dám động tay động chân, hơn nữa nàng ta cũng xem hiểu sổ sách, Lý di nương cũng từng là nha đầu trong phòng bà, tự nhiên biết được bà lợi hại, nhất định dám ở dưới mí mắt bản thân táy máy tay chân, thế nhưng Vương di nương bất đồng, nàng ta từng học qua quản lý sổ sách lại là người quỷ kế đa đoan, nhìn cũng biết nàng ta phải là an phận.

      "Lão phu nhân, phải là nô tỳ khinh thường Lý di nương, mà là Lý di nương ngay cả sổ sách cũng đều hiểu tại sao có thể trông coi cửa hàng bên ngoài?" Vương di nương vạn phần kích động, chính mình chưởng quản cửa hàng bên ngoài chẳng khác nào chính mình quản lý cả quyền lợi Trấn quốc công phủ, kẻ khác nhìn vào đều phải nịnh hót, thế nhưng bây giờ lại. . .

      lẽ ta có khả năng dạy nàng ta, chẳng lẽ Vương di nương nghĩ ta lão thái bà này dạy được nàng ta? Lý di nương là người từ trong phòng ta ra, chỉ là ta mấy năm nay thường sinh bệnh bỏ quên nàng, nàng có học được hay ta tất nhiên biết, cần ngươi phải quan tâm, có thời gian quan tâm quan tâm hài tử trong bụng ngươi ! Nào là đồ lót tiểu hài tử ngươi đều làm ít , dùng tiền mua được cho dù tốt cũng sánh bằng mẹ ruột tự mình làm đúng ?" Lão phu nhân khôn khéo có khả năng, lúc còn trẻ cũng là cao thủ trạch đấu, biết dã từng thu thập bao nhiêu di nương nghe lời mới có thể ngồi vị trí này cho tới hôm nay, tự nhiên là đối với mấy di nương có chút thành kiến, cho dù có hài tử, vậy cũng vẫn là di nương. cho nàng ta trông nom cửa hàng là muốn cảnh cáo nàng ta phải an an phận phân sinh hạ hài tử, cho nàng ta trông coi quản lý quyền lợi trong phủ là vì để cho nàng ta an tâm sanh con. Tiếu Tĩnh thở dài, lão phu nhân đúng là cao thủ a!

      Đứng ở trong góc Lý di nương cũng là kích động vạn phần, mình phải là nằm mơ chứ! Lão phu nhân để cho mình trông coi cửa hàng? cửa tiệm của Trấn quốc công phủ có hơn trăm gian a? Đều để cho mình quản lý , vậy sau này địa vị của mình và Vũ nhi ở trấn quốc công phủ có phải hay tốt hơn rất nhiều? Có phải hay sau này cũng bị Vương Tú Hà khi dễ nữa? Ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tiếu Tĩnh,nàng (Lý di nương) mặc dù là người chưa từng đọc sách thế nhưng có nghĩa là nàng(Lý di nương) ngu dốt, nàng(Lý di nương) biết đây hết thảy đều là do Tiếu Tĩnh thiết kế, nàng cũng biết Tiếu Tĩnh là muốn mượn hơi mình, thế nhưng Tiếu Tĩnh làm như vậy cũng đáng giá để bản thân tận tâm tận lực vì nàng ấy(TT) làm việc a!


      "Tổ mẫu, Tĩnh nhi nghĩ khố phòng bên kia cần phải tăng thêm người trông coi mới phải, tốt nhất là thị vệ trong phủ, hôm qua mình tôn nữ qua nhìn xem chút, trông coi khố phòng đều là mấy tiểu nô tài trong phủ, đồ cưới mẫu thân đều có kiểm kê tốt, nếu là mấy tiểu nô tài trông coi này trộm ột vài thứ làm sao bây giờ? Hoặc là nô tài nha đầu quét tước khố phòng mượn cớ quét dọn tiện tay lấy vài món đồ chúng ta cũng biết đúng ? Cũng phải là Tĩnh nhi keo kiệt, đây chính là đồ mẫu thân để lại cho Tĩnh nhi , Tĩnh nhi thiếu bạc, bản thân mình cũng dám cầm đổi lại, thực luyến tiếc để cho nô tài lấy ." Tiếu Tĩnh xong khóe mắt lại chảy xuống hai giọt lệ, nhìn cực kỳ đáng thương. Lão phu nhân vội vàng đứng dậy lau sạch nước mắt cho nàng "Ngươi nhắc nhở là ngược lại đúng lúc, Lý di nương a! Minh Nhi mình ngươi liền mang theo vài ma ma cùng ngươi kiểm kê đồ cưới phu nhân, bao gồm khế ước mua bán nhà, khế đất và cửa hàng đều kiểm lại chút, mỗi tháng đều đúng giờ đem sổ sách giao cho Tĩnh nhi nhìn chút, Tĩnh nhi cũng phải theo các quản ma ma học ít về quản lý sổ sách , ngươi là đích nữ, sau này gả tới nhà người khác luôn luôn phải biết quản gia*, cũng nhân cơ hội này mà hảo hảo học ít. Về phần Vương di nương liền ở trong phủ nghỉ ngơi cho khỏe !" Lão phu nhân những lời này coi như là đem Vương di nương đánh rớt xuống mười tám tầng địa ngục, cửa hàng để cho nàng ta trông nom , đồ cưới cũng để cho nàng ta trông nom , như vậy nàng sống thế nào, nhiều năm qua nàng ta và Tiếu Tình từng sinh hoạt vô cùng xa xỉ là vì dựa vào đồ cưới Thượng Quan Vu Ngọc để lại cho Tiếu Tĩnh, nhưng hôm nay cái gì cũng có.(Khanh: hai mẹ con nhà này vô liêm sỉ đó . đồ của người ta mà sài như đồ nhà mình vậy >:O bó tay)

      Tiếu Tĩnh nhìn nàng ta (Vương di nương) cười nhạt, nghĩ trời sập sao? , ngươi nghìn vạn lần đừng dễ dàng gục xuống như vậy, đặc sắc hơn vẫn còn ở ở phía sau nữa kìa!

      Ánh mắt Vương di nương hung ác hướng Tiếu Tĩnh bắn tới, ngươi cái tiểu tiện nhân, sớm biết có ngày này cho ngươi và mẹ ngươi cùng gặp diêm vương rồi, giữ lại đúng là tai họa.

      "Ta mệt rồi. Tất cả mọi người đều trở về !" Lão phu nhân xoa xoa huyệt thái dương sau đó liền lên tiếng.

      “Vâng." sau khi tất cả mọi người hành lễ đều cao hứng giải tán, duy chỉ có mình Vương di nương thất hồn lạc phách.

      Ra khỏi Bách Thọ đường, Tiếu Tĩnh tâm tình tốt, mới vừa giữa trưa, sau cơn mưa ,ánh nắng ấm áp chiếu vào người, làm nàng cảm thấy rất thoải mái.

      "Tiểu thư. Cái này là Vương di nương vừ mang đến." Vương ma ma cao hứng nhìn Tiếu Tĩnh , trong mắt lóe ra kiêu ngạo, hỗ là nữ nhi của phu nhân a!

      "Người làm gì mà gấp như vậy, danh sách đồ cưới của mẫu thân sớm mất, cùng lắm sau này nàng ta động tay chân mà thôi, nàng ta mang thai lão phu nhân bạc đãi nàng ta được, nhiều nhất cũng chỉ là mấy tháng có bạc xài mà thôi."

      "Vậy làm sao bây giờ, vạn lần thể để cho nàng ta đắc ý lấy đồ đạc của phu nhân đúng , vài thứ kia tùy tiện cầm món ra cũng đủ cho nhà bình thường trả chi phí trong nhà mấy năm." Vương Ma Ma nóng nảy nhìn Tiếu Tĩnh, nét mặt già nua gấp đến độ đều 囧 thành khối.

      Tiếu Tĩnh nhìn bà sau đó lấy tay khăn che miệng cười khẽ "Nhũ mẫu chớ vội, ta có biện pháp thu thập nàng ta, sớm muộn gì đem đồ cưới mẫu thân hết thảy đều cầm về, đập tan những mộng tưởng hão huyền thực tế của nàng ta."

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tuyết Khanh

      chương 10: Lão phu nhân giận dữ
      Trở lại Mạn Đà Viên sớm qua bữa trưa, Vương ma ma sợ Tiếu Tĩnh bị đói liền phân phó trù phòng làm cho Tiếu Tĩnh mấy thứ nàng thích, Tiếu Tĩnh mới vừa cầm lấy chiếc đũa Tiếu Vũ liền cười híp mắt tới, xem bộ dáng là có chuyện vui.

      "Đại tỷ tỷ, các ma ma tới chưa?" Tiếu Vũ đầu tiên là thi lễ cái sau đó cao hứng hỏi.

      "Ta còn dùng cơm mà. Ma ma chưa tới muội làm gì gấp như vậy." Tiếu Tĩnh mỉm cười, giọng có chút cưng chìu trả lời.

      "Ha ha." Tiếu Vũ chẳng biết nên cái gì liền gãi đầu cái cười khúc khích.

      "Đừng ngại, ngồi xuống bồi ta dùng bữa trưa ." Tiếu Tĩnh kéo nàng đến ngồi xuống bên người "Tiểu thư khuê các tại sao có thể tùy tiện quấy nhiễu vậy nữa? Ma ma thấy được còn biết muội như thế nào."

      “Vâng, đại tỷ tỷ." Tiếu Vũ nghe lời gật đầu, sau đó cầm lấy chiếc đũa giống như học theo Tiếu Tĩnh ăn.

      Tiếu Tĩnh bộ dáng thản nhiên điềm tĩnh nàng(TV) như thế nào đều học được, lẽ nào đây khác nhau giữa đích nữ và thứ nữ sao? trong lòng Tiếu Vũ xẹt qua tia khổ sở.

      Tiếu Tĩnh tất nhiên là thấy được ánh mắt mất mác của nàng (Tiếu Vũ), khẽ thở dài cái, bản thân nàng học ăn đều học hơn hai mươi năm rồi, từ lâu biến thành loại thói quen, nàng làm sao có thể sớm chiều liền học được chứ?

      Dùng xong bữa trưa ba vị ma ma liền tới, sau khi hành lễ liền bắt đầu dạy lễ nghi, bước , ăn, uống trà, hành lễ tất cả đều phải học, ma ma các dạy rất là nghiêm túc, Tiếu Tĩnh cùng Tiếu Vũ cũng học tập vô cùng nghiêm túc, lúc ma ma các khen các tiểu thư của Trấn quốc công phủ thanh khiết thông minh cũng là lúc người cước đem cửa đá văng ra xông vào "Tiếu Tĩnh, ngươi là tiểu tiện nhân." Người này ràng là Tiếu Tình, chỉ thấy nàng lúc này tay cầm trường tiên, sau khi thấy Tiếu Tĩnh liền giận đùng đùng hướng nàng chạy tới, Tiếu Tĩnh ở đàng xa tránh cũng tránh, tùy ý để trường tiên của Tiếu Tình quất vào ở người, nhất thời da tróc thịt bong, chỗ bị quất vào lập tức bị máu nhuộm đỏ, Tiếu Vũ hoàn hồn vội vã chạy đến trước mặt Tiếu Tĩnh thay nàng cản trường tiên, nhất thời bên trong Mạn Đà viên tiếng kêu thảm thiết liên tục,các nha hoàn ma ma vội vàng chạy vào sau khi thấy tình cảnh này nhất thời hốt hoảng, ba vị ma ma vội vã chạy chuẩn bị kéo Tiếu Tình ra, ai ngờ khí lực nàng ta quá lớn đẩy ma ma phía sau ra, quay người lại quất trường tiên vào các ma ma ."Nô tài đáng chết, các ngươi dám xen vào việc của người khác, xem ta đánh chết các ngươi." các Ma ma làm sao cũng nghĩ đến Trấn quốc công phủ lại bị loại đãi ngộ này, thoáng chốc chỉ cảm thấy trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, cái Nhị tiểu thư này đúng là điên rồi phải ?

      "Đứng ngốc ra đó làm gì, còn mau thỉnh Lão phu nhân qua đây chủ trì công đạo cho chúng ta." Trong đó ma ma lớn tuổi hướng về phía Song Nhi bên cạnh phân phó , Song Nhi vội vàng vâng sau đó hướng về Bách Thọ đường chạy như bay.

      Lúc Lão phu nhân chạy đến ,tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Tiếu Vũ ngồi dưới đất ôm Tiếu Tĩnh khắp người đầy máu , người bản thân khắp nơi cũng đều là thương tích, nhìn thôi cảm thấy cực kỳ dọa người, ba vị ma ma cũng ngồi dưới đất hừ lạnh, còn lại tất cả các nha hoàn ma ma quỳ đầy đất, đầu sỏ gây nên Tiếu Tình đánh đến mệt mỏi đầu đầy mồ hôi ngồi ở ghế nghỉ ngơi, thấy Lão phu nhân đến chào hỏi cũng đứng dậy hành lễ, bộ dáng nàng là lớn nhất.

      Lão phu nhân tức giận đến ngừng phát run "Cái. . . . Đây là có chuyện gì?"

      "Tổ mẫu, ngài đừng hỏi nhiều như vậy, mau truyền đại phu mau cứu đại tỷ tỷ ." Tiếu Vũ vẻ mặt đều là nước mắt, khóc đến muốn bao nhiêu thương tâm có bấy nhiêu thương tâm.

      Sau khi nghe được tiếng kêu của Tiếu Vũ Lão phu nhân chạy thẳng tới đến trước người Tiếu Tĩnh sờ đông sờ tây, chỗ này bị thương chỗ đó bị thương , sờ đến đâu cũng sợ nàng đau "Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, đây là thế nào, mau mời đại phu, mau, phái người cầm lệnh bài của ta cầu thái hậu, mau cứu cháu của ta." Lão phu nhân nước mắt rơi như mưa vào mặt của Tiếu Tĩnh, chảy đến môi của nàng: Mặn, nước mắt của lão phu nhân đúng là mặn. Trước đây nghe người khác ,” lệ thương tâm thủy thị mặn, vui vẻ thủy thị ngọt”, lão phu nhân là quan tâm mình.

      Nội viện Mạn Đà viên, nha hoàn, ma ma, di nương quỳ đầy đất, lão phu nhân ngồi ở phía sắc mặt uy nghiêm, hù dọa những người quỳ mặt đất ngay cả thở mạnh cũng dám "Ai có thể cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?" Những người quỳ gối ở trước mặt như trước run lẩy bẩy câu cũng dám . Lão phu nhân tức giận đến vỗ cái bàn. "Đều biết phải ? Nếu biết vậy kéo toàn bộ ra ngoài đánh chết."

      "Nô tỳ , nô tỳ . . ." Lúc này các nha hoàn ma ma lại giành lên trước , loạn thất bát tao lão phu nhân cũng nghe , liền nghe được Nhị tiểu thư cầm roi xông vào đánh tiểu thư và Tam tiểu thư còn có các ma ma.

      Lão phu nhân tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc khói "Đem Tiếu Tình mang lên cho ta, ngươi, kể cho ta nghe từ đầu tới đuôi mọi chuyện xảy ra." Sắc mặt Lão phu nhân trấn định ngón tay chỉ vào Vương ma ma , Vương ma ma dập đầu cái chút hoang mang "Thưa Lão phu nhân, chuyện là như thế này, tiểu thư giữ Tam tiểu thư dùng cơm trưa thấy Nhị tiểu thư chậm chạp đến tiểu thư liền phân phó các ma ma bắt đầu dạy lễ nghi, phân phó bọn nô tỳ ở ngoài cửa hầu hạ, cho quấy rối các ma ma dạy, ngờ lễ nghi học được nửa Nhị tiểu thư cầm roi xông vào Mạn Đà viên, là muốn đánh chết tiểu thư,bọn nô tỳ thị khuyên cũng khuyên được, cản cũng cản được, lại sợ làm Nhị tiểu thư bị thương, cuối cùng vẫn để Nhị tiểu thư vọt vào, ai biết sau khi Nhị tiểu thư vào “tiểu tiện nhân” rồi lấy trường tiên quất tiểu thư, may là Tam tiểu thư chạy lên trước thay người cản trường tiên,nếu tiểu thư sợ là . . . . Sau các giáo viên ma ma tiến lên định ngăn nhị tiểu thư lại, nhưng ai biết nhị tiểu thư khí lực rất lớn thoát khỏi các ma ma liền rút roi quất vào các ma ma ,rồi xoay người định đánh tiếp vào tiểu thư. . ." đến đây sắc mặt Vương ma ma vốn trấn định khóc thành tiếng.

      "Phản, thực là phản mà." Sau khi nghe xong Vương ma ma Lão phu nhân tức giận đến run rẩy, hận thể đánh chết Tiếu Tình.

      "Cẩu nô tài, là ai dạy ngươi năng bậy bạ, mang xuống loạn côn đánh chết." Vương di nương đột nhiên đứng lên mắng Vương ma ma, ngờ "Ba" tiếng tay của Lão phu nhân vỗ lên bàn "Có ta lão thái bà này ở đây liền cần ngươi làm chủ, ngươi quỳ xuống cho ta, dạy nữ nhi tốt, lo ăn năn lại còn có thời gian ở đây chửi bới người khác, người khác là cẩu nô tài, vậy là ngươi cái gì?" Như vậy bằng tên nô tài, câu cuối cùng của Lão phu nhân, là của người muốn vì nàng ta tích đức cho tôn tử sắp ra đời sao?

      "Tiếu Tình, ngươi là thứ muội lại đánh đích nữ và các ma ma hoàng gia, mang xuống đánh ba mươi đại bản, Vương di nương dạy nữ nhi, thu hồi quyền quản lý." Nếu phải là vì đứa bé trong bụng của nàng, lão phu nhân nhất định phạt nặng.

      "Dựa vào cái gì?Mẫu thân Đại tỷ tỷ để lại nhiều tài sản như vậy, chừa chút cấp Tình nhi làm sao? Dựa vào cái gì đều cho, số tài sản đó cho dù nàng ta dùng tám đời cũng dùng hết a." Tiếu Tình rốt cục ra nguyên nhân đánh Tiếu Tĩnh, ra là vì mơ ước đồ cưới thành công mà đánh người,sau khi nghe như thế các nha hoàn ma ma trong lòng đều cảm thấy khinh bỉ.

      " ra là thế, ngươi ta còn biết tâm tư rắn rết của ngươi, mộ thứ nữ nho mà lại dám mơ ước đồ cưới của đích nữ, kéo xuống cho ta sau khi đánh bốn mươi đại bản ném tới phật đường sám hối, vả miệng Vương di nương bốn mươi cái, các ngươi tốt nhất cầu khẩn Tĩnh nhi có việc gì, nếu là nàng có chút hay xảy ra, ta muốn các ngươi phải trả giá đắc." Sau khi xong liền trở về nội thất, hề để Vương di nương với Tiếu Tình cơ hội chuyện.
      sanone2112NgoUng thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11: Ám chỉ trong mộng
      Edit: Tuyết Khanh


      Vương di nương bị mấy ma ma thô sử đè quỳ gối ở trong sân, mặt truyền đến từng trận từng trận đau đớn, ánh mắt cũng hung ác nhìn ma ma dẫn đầu đứng ở phía trước, nàng ta(Vương di nương) muốn cố gắng nhớ kỹ gương mặt này, tương lai khi nàng ta trở lại ngày xưa nhất định hoàn trả gấp bội. Thế nhưng sắc mặt ma ma trước mặt vẫn trấn định nhìn Vương di nương, cũng vì ánh mắt của nàng ta mà cảm thấy sợ, mà khóe miệng lại xẹt qua trào phúng "Di nương hà tất phải làm vậy? Nô tỳ chỉ là nô tài hạ đẳng, đáng di nương dùng ánh mắt như vậy đối đãi."

      Sauk hi đánh xong ba mươi bạt tai khuôn mặt Vương di nương sớm sưng như đầu heo, đâu còn phong thái của ngày xưa? Mà nàng ta vẫn như trước cố gượng mà nhìn chằm chằm ma ma đứng đầu : "Ngươi tốt nhất cầu ta có ngày quật khởi, nếu ta nhất định cho ngươi sống bằng chết." Vương di nương vừa vừa sờ sờ bụng của mình, đây là con cờ chưa lật của nàng, cũng là lá cờ duy nhất của nàng, chỉ cần sanh ra được nhi tử, khi đó lão thái bà kia cũng phải xem sắc mặt của nàng ta mà sống.

      "Nô tỳ ở trước mặt di nương cầu khẩn Vương di nương thể đắc ý được, di nương hay là người trước cầu khẩn Nhị tiểu thư bình an ! Bằng nô tỳ sợ ngay cơ hội cả cầu khẩn di nương cũng có." xong ma ma dấn đầu liền dẫn mấy người ma ma thô sử lắc mông , bà ta sợ cái gì? Bà ta là người bên cạnh lão phu nhân, đừng di nương sinh ra nhi tử, dù là sinh hạ mười cái nhi tử nàng ta vẫn phải nhìn sắc mặt của Lão phu nhân mà sống, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử, nô tài vĩnh viễn là nô tài, đừng vọng tưởng dựa vào khối thịt trong bụng kia mà bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

      Vương di nương cắn răng cố sức đứng lên, chờ nàng trở lại ngày xưa cũng là ngày đám này cẩu nô tài này chết chỗ chôn thây.

      "Tình nhi. . ." Vương di nương như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì điên cuồng chạy ra bên ngoài, khi nàng ta(Vương di nương) chạy đến phật đường Tiếu Tình ngay cả đầu cũng ngóc lên nổi quỳ rạp mặt đất, cái mông bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, đau đến khí lực để nàng ta (Tiếu Tình) kêu to cũng có, sau khi nhìn thấy Vương di nương hướng mình chạy tới Tiếu Tình oa tiếng khóc lớn "Nương a! Tại sao có thể như vậy, con trước đây cũng từng giáo huấn con tiện nhân Tiếu Tĩnh kia a! Như thế nào lần này lại biến thành như vậy." Tiếu Tình đề cập tới việc này cũng tốt, vừa nhắc tới việc này Vương di nương liền tức đến hộc máu, tức giận nhưng vì nhớ trong người Tiếu Tình có thương tích dùng sức vỗ Tiếu Tình cái " Con như vậy biết xấu hổ? Có thể thông minh chút hay , bị tiểu tiện nhân Tiếu Tĩnh kia hãm hại con còn biết, con ràng bị nàng ta thiết kế, như vậy còn liên lụy đến nương mất việc chưởng quản trong phủ, sau này hai mẹ con chúng ta yếu thế làm thế nào sống sót trong Trấn quốc công phủ chứ?" Vương di nương có cảm giác mình may như thế nào sinh nữ nhi đần như vậy.

      "Nương, con đều trở thành như vậy người còn oán giận con, còn đánh con. . ." Nước mắt Tiếu Tình như mưa chảy xuống.

      Nhìn dáng vẻ Tiếu Tình Vương di nương khỏi đau lòng, ôm đầu của nàng ta vỗ lưng của nàng ta " có chuyện gì, chờ sinh ra tiểu đệ đệ tốt thôi." Tuy như vậy thế nhưng nếu sinh ra là nữ làm sao bây giờ? Vương di nương lần thứ hai cầu khẩn đứa bé trong bụng mình là nhi tử.

      "Nương, con đau quá." Tiếng khóc của Tiếu Tình dần dần ngừng hút hút mũi kêu lên.

      "Hảo hảo hảo, chúng ta lập tức trở về thoa thuốc, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để thoa, nếu để lại sẹo làm sao bây giờ?"

      "Ân ân ân ừ. . ." Tiếu Tình mang gật liên tục gật đầu, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, nếu lưu lại sẹo các công tử thế môn làm sao thích chính? Sợ là gả ra ngoài cho dù còn trong sạch cũng thất sủng. Mà khi Vương di nương cẩn thận đỡ nàng ta tới cửa phật đường hai ma ma thô sử mang theo mấy người thị vệ canh giữ ở cửa "Vương di nương, lão phu nhân phân phó, nhị tiểu thư nhất định phải ở phật đường hối lỗi cho đến khi Đại tiểu thư tỉnh lại mới được ra khỏi đây, xin Nhị tiểu thư và Vương di nương nên làm khó nô tỳ." Ma ma kia như đinh đóng cột xong, hề có ý định thả Tiếu Tình ra ngoài, Tiếu Tình nghe xong tức giận muốn nhảy dựng lên đánh chết ma ma kia nhưng lại động đến vết thương đau đến làm nàng ta ngừng nhe răng nhếch miệng, bộ dáng cực kỳ khó coi.

      Trong lòng Vương di nương lần thứ hai dâng lên trận tức giận, đều do cái tiểu tiện nhân Tiếu Tĩnh kia, nếu phải do ta Tình nhi từng hô phong hoán vũ nay sao uất ức như thế ngay cả mấy ma ma thô sử đều dám khi dễ Tình nhi, sớm biết nhu vậy tống nàng theo con tiện nhân Thượng Quan Vu Ngọc kia cùng lên Tây Thiên luôn tốt rồi.

      Vương di nương khẽ cắn môi" Tình nhi, con trước hết tạm thời ở phật đường đợi mấy ngày, giữ lại núi xanh sợ gì có củi đốt, mấy ngày nữa nương nhất định đến đón con về." xong liền bỏ lại Tiếu Tình mình rời , Tiếu Tình hai mắt đẫm lệ : " Nương, con thương Tình nhi sao? Người sao có thể bỏ lại con a? Thế nhưng con là nữ nhi thân sinh của người đó! Người thể bỏ con lại, cái phật đường lạnh như vậy con sợ lắm nương!"Cũng mặc kệ nàng ta la to Vương di nương cũng dừng lại, cũng chẳng quay đầu lại ra phía ngoài nhưng tâm lại rỉ máu: Tình nhi, con ở đây chờ nương vài ngày, mấy ngày là tốt rồi.

      Ghé vào cánh cửa Tiếu Tình hai mắt đờ đẫn bị các ma ma thô sử kéo vào nội đường của phật đường, người thất vọng rồi, trước đây mặc kệ nàng ta làm chuyện sai lầm gì nương cũng đều tha thứ cho nàng ta, cho dù là muốn sao trời nương cũng nghĩ biện pháp hái xuống đưa đến trước mặt nàng ta, còn nhớ năm bảy tuổi người coi trọng con diều của nhi tử quản gia liền bảo đưa cho nàng, nhưng chết sống cũng cho, nàng ta liền nhặt lên cục đá đất hướng đầu ném tới, bể đầu chảy máu nằm tạ chỗ máu nhiễm đỏ con diều ở bên cạnh , nàng ta lền nhặt lên, con diều rốt cục thuộc về nàng ta, mà chết, quản gia khóc lóc muốn thỉnh phụ thân cho công đạo, thế nhưng nương lại cho hơn mười lượng bạc để cho họ ngậm miệng, bằng liền giết toàn gia bọn họ, cho nên bọn họ thương tâm rời , chính nương mọi chuyện đều phải lỗi của nàng ta, nương lại phải nàng ta làm, mà nếu có trách trách bọn họ thức thời. Nương của nàng ta từng cưng chìu thương nàng ta như vậy vì sao ngày hôm nay lại bỏ lại nàn ở đây? Có phải hay người thương nàn ta nữa? Tiếu Tình lệ rơi đầy mặt.

      Mạn Đà viên

      Tiếu Tĩnh từ từ mở mắt, lúc này là nửa đêm, Lão phu nhân và Lý di nương sớm tự trở về viện của mình, bên giường chỉ có Vương ma ma và Bội Nhi ở bên cẩn thận hầu hạ, thấy Tiếu Tĩnh sau khi tỉnh lại Vương ma ma cuối cùng cũng thở phào nhõm "Tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh, thực là hù chết nô tỳ rồi."

      Tiếu Tĩnh mỉm cười "Lo lắng cái gì?" nàng sớm với bọn họ chính mình hôn mê vài canh giờ, biết Tiếu Tình thích dùng roi đánh người nên sớm chuẩn bị thuốc, sau khi uống vào đối với vết thương do roi tạo thành thương tổn giảm xuống thấp nhất, mà nhìn vết thương lại nghiêm trọng rất nhiều, sở dĩ Lão phu nhân cảm thấy Tiếu Tình tâm địa rắn rết muốn đưa Tiếu Tĩnh vào chỗ chết, cũng chỉ có như vậy Lão phu nhân mới có thể phạt các nàng nặng.

      " Tuy rằng biết trước, cũng là làm theo kế hoạch, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tiểu thư lúc đó đúng là hù chết nô tỳ."

      " Vú cần lo lắng. Đây phải là rất tốt sao?"Tuy rằng lần này ta bị thương ,nhưng hung hăng đả kích Vương di nương cũng thành công thu hồi đồ cưới của mẫu thân, Tiếu Tĩnh lần này bị thương coi như là khổ nạn, Lý di nương và Tiếu Vũ đều thu hoạch ngoài ý muốn, các nàng cũng biết đay là kế hoạch của Tiếu Tĩnh, Tiếu Vũ lúc đó lại dùng thân thể che chở Tiếu Tĩnh.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Mạn Đà viên đầy ấp người, lão phu nhân ân cần nhìn thái y bắt mạch cho Tiếu Tĩnh, Trấn quốc công cũng ngồi xuống bên cạnh, Lý di nương tới từ sớm, tự mình mang theo chén cháo , Tiếu Vũ cũng nằm ở giường như vậy nàng ta (lý di nương)phải nhanh trở về chiếu cố nàng ấy, Tiếu Vũ dù sao cũng là vì mình mới bị thương, Lý di nương có trách mình còn tốt với nàng hơn nữ nhi của nàng làm Tiếu Tĩnh có chút cảm động.

      " Tiểu thư vô , chỉ là bị thương ngoài da thôi, chỉ cần dùng thuốc uống thời gian tốt rồi, đây là cao dưỡng nhan thái hậu ban cho, có thể xóa vết sẹo người tiểu thư." Tiếp theo thái y ít việc cần chú ý sau đó liền rời , Lão phu nhân vội vàng tiến cung tạ ơn thái hậu cũng ở lâu, Trấn quốc công cũng có chính vụ bận rộn dặn dò Tiếu Tĩnh nghỉ ngơi nhiều sau đó liền cũng rời , nguyên bản phòng đầy người phút chốc lại chỉ còn lại Tiếu Tĩnh và mấy người nha hoàn ma ma.

      Buổi chiều Thượng Quan Lam Tuyết tự mình đến thăm Tiếu Tĩnh, thấy nàng nằm ở giường động đều động được thương vạn phần" Muội ở đây Trấn quốc công phủ rốt cuộc chỉ có mấy ngày, thế nào ngay cả thứ nữ đều có thể khi dễ muội như vậy, được, ta muốn quay về Trung Dũng Hầu phủ cho tổ mẫu và mẫu thân biết." xong Thượng Quan Lam Tuyết thực đứng dậy chuẩn bị rời , Tiếu Tĩnh vội vàng nắm được tay nàng(TQLT)" Muội sao, tỷ bây giờ mà trở lại cho ngoại tổ mẫu và mợ có ích lợi gì? Muội biết ngoại tổ mẫu và mợ thương muội nếu muội tiếp nhận người khác coi thường muội như thế nào?"

      Thượng Quan Lam Tuyết ngẫm lại cũng hiểu được, nếu để cho người khác biết đường đường là tiểu thư Trấn quốc công phủ có nhà trở về lại chạy đến nhà ngoại tổ mẫu ở người đời nghĩ như thế nào? Như vậy có thể còn bị Ngự Sử vạch tội Trấn quốc công phủ, làm ảnh hưởng tiền đồ của (Trấn quốc công), những ngày sau này của Tiếu Tĩnh trôi qua như thế nào?

      " Vậy muội muốn như thế nào? Cũng thể để cho các nàng vẫn khi dễ muội như vậy !" Thượng Quan Lam Tuyết lo lắng hỏi.

      " Đương nhiên, tỷ yên tâm !" Tiếu Tĩnh vỗ vỗ tay của Thượng Quan Lam Tuyết ánh mắt kiên định trả lời.

      Sau khi Thượng Quan Lam Tuyết rời Tiếu Tĩnh liền nhắm mắt lại vào mộng đẹp, đó là giấc mơ kỳ quái, nữ nhân cao quý đoan trang cười khanh khách xách theo thùng gỗ hướng bờ sông đến, sau cơn mưa đường trơn trợt, nữ nhân kia cẩn thận, sau khi tới con suối gần nhất nàng liền ngồi chồm hổm xuống thả con cá trong thùng gỗ lao tới trong nước bơi , mỉm cười khuynh quốc khuynh thành "Cá con, sau này trời mưa nghìn vạn lần đừng đến thượng nguồn, bị người bắt được có thể mất mạng." Vừa xong lão ma ma liền rón rén tới phía sau đẩy nàng, nữ nhân xinh đẹp liền trực tiếp ngã vào giữa sông, nàng biết bơi, hai tay mặt sông quơ loạn, càng ngày càng chìm xuống. . .

      Tiểu nương ở phía sau tảng đá chuẩn bị mở miệng gọi mẫu thân lại bị ma ma sau lưng che miệng lại, lôi kéo nàng, cho nàng chạy loạn ra ngoài, nàng cứ như vậy nhìn nữ nhân xinh đẹp chậm rãi chìm xuống thẳng đến khi biến mất, tiểu nữ hài hôn mê bất tỉnh, Tiếu Tĩnh vạn phần khiếp sợ, bởi vì kia lớn lên cùng mình khi còn bé giống nhau như đúc, nhất định là “Tiếu Tĩnh”, “Tiếu Tĩnh” kia. . .

      Tiếu Tĩnh bị dọa tỉnh lại, khóe mắt còn vương nước mắt, lẽ nào là “Tiếu Tĩnh” ám chỉ chính cái gì? Lẽ nào là cái chết của Thượng Quan Vu Ngọc có tình khác? Còn “Tiếu Tĩnh” là muốn chính mình thay nàng tìm hung thủ năm đó là ai?
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :