1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên việt để phục cừu - Quyết Tuyệt (c64.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62


      Xe ngựa cũng nhanh, người Tiền gia bị nàng dọa sợ, duy chỉ có Triệu Dương vẫn tỏ ra bình thường.

      “Đại tiểu thư, sao người dọa được bọn họ?” Ánh Lan rốt cuộc nhịn nổi hỏi, Nhi cũng chớp chớp mắt nhìn Triệu Tình, chờ đáp án.

      “Ta được sư phụ núi dạy cho.” Triệu Tình bấy nhiều liền im lặng – có đôi khi, giải thích nhiều, nhưng ngược lại người khác tự tưởng tượng ra lý do dùm nàng.

      Ánh Lan quả nhiên hỏi , chỉ là có chút kính sợ nhìn Triệu Tình: “Đại tiểu thư có thể học được bản tốt quá, về sau phu nhân và thiếu gia cũng có thể sống những ngày tháng an bình.” Nghe tiền triều còn có nữ tướng quân, nếu tiểu thư nhà nàng cũng có thể làm được đến đó, còn gì tốt hơn chứ!

      “Đúng vậy, đều phải dựa vào Tình nhi cả, ta bệnh chết ở núi rồi.” Trương Thục , sau đó hỏi thăm tình hình mấy năm gần đây của Ánh Lan.

      Có đôi khi càng nhiều càng dễ dàng mắc sai lầm, Triệu Tình cũng liền thêm cái gì, cầm quyển [Y độc bách khoa toàn thư] ra xem.

      Quyển sách này chỉ tốn trăm điểm, vốn Triệu Tình còn cảm thấy mình quá tiện nghi, nhưng chờ xem rồi nàng liền trợn tròn mắt – nó có khoảng ngàn bản, mỗi bản mỗi khác, tuy nàng có kỹ năng nhìn là quên nhưng cũng cần thời gian lý giải…… Mấy cái tên thảo dược nàng còn chưa nghe qua, đâu tìm nó bấy giờ?

      Triệu Tình khẽ thở dài cái, chỉ sợ tốn công học cái này nàng trở thành danh y.

      Tiền Lâm từng làm quản Triệu phủ, tuy rằng hai năm này khiến trầm mặc rất nhiều, nhưng cũng ngốc, lúc chọn đường , chờ đến cái thôn Triệu Tình cho ít tiền, nhờ mua cái xe ngựa khác.

      Triệu Tình thiếu tiền, cho nên họ ở trọ, thức ăn cũng rất phong phú – mỗi khi đến chỗ, Triệu Tình nhờ Tiền Lâm mua ít thức ăn ngon, khiến mấy đứa con nít ăn đến phình bụng, kết quả nhi tử Ánh Lan ăn đến nỗi khó tiêu luôn.

      Thường thường ăn đạm bạc, bây giờ thức ăn quá dinh dưỡng, khẳng định xảy ra vấn đề, hơn nữa tự tiểu hài tử biết tiết chế, Ánh Lan thương xoa xoa bụng nó, đương nhiên tránh khỏi tiêu chảy, may mắn Triệu Tình nhờ quyển sách mà cũng biết cây gì trị được, hái ở ven đường rồi cho nó ăn, càng khiến Ánh Lan càng thêm sùng bái nàng.

      “Tiền thẩm, sư phụ ta còn dạy y thuật nên ta có thể trị khỏi cho đệ đệ nữa.” Triệu Tình .

      Ánh Lan vừa mừng vừa sợ: “Thiếu gia liền trông cậy vào tiểu thư rồi! Thiếu gia vốn thông minh, biết đâu sau này có thể đề tên lên bảng vàng!”

      “Đệ đệ nhất định làm được.” Triệu Tình , nếu đệ đệ bị ngốc hẳn là Triệu Bình Huy đuổi mẹ con nàng ra khỏi phủ.

      Triệu Dương ăn viên dược xong là khỏi, nàng còn giả bộ kêu họ mua thêm thuốc kỳ thực là cho họ dùng, sức khỏe cả nhà họ cũng tốt lắm.

      Triệu Tình kinh hỉ vẫn là chuyện trong sách có dạy cách chế tạo mặt nạ để dịch dung, chẳng qua cần nhiều thời gian và tài liệu, cho nên tạm thời làm được mà thôi. Để tránh những phiền toái cần thiết nàng cần phải dùng…… Nàng mới làm tám nhiệm vụ có nhiều bản như vậy, nếu làm nhiều hơn sao? Đến lúc đó còn sợ Triệu Bình Huy nữa sao?

      Chạy suốt mười ngày, ít lần xe ngựa, rốt cuộc bọn họ đến chỗ Vu ma ma.

      Vu ma ma hơn năm mươi tuổi, nhưng coi như khỏe mạnh, bà hiển nhiên biết Triệu phủ phát sinh cái gì, cho nên nhìn thấy Trương Thục rồi có chút khác thường vẫn kêu là phu nhân, còn mời Trương Thục vào nhà ngồi trước. Thẳng đến khi Trương Thục tình huống, bà mới ngạc nhiên chửi ầm lên, mắng Triệu Bình Huy và tiện nhân Trương Nhu.

      Có người nhục mạ phụ thân hẳn là ai cũng khó chịu, nhưng lúc này Triệu Tình lại cảm thấy cao hứng, bất quá thần sắc Trương Thục cổ quái: “Bà vú, lúc trước bà đâu có mắng ai như thế.”

      “Phu nhân…… , tiểu thư, khi đó là còn trong phủ, mà lúc này ở nông thôn!” Vu ma ma : “Tiểu thư, người yên tâm , về sau cứ buôn bán ở đây, ta có cách nhập các người vào hộ tịch.”

      Vu ma ma và Trương Thục bắt đầu thương lượng, tốn bao nhiêu thời gian liền bàn xong, Triệu Tình nhìn Vu ma ma bộ liền biết đối phương có tâm tư hại bọn họ, cũng là thực lòng đối xử tốt với bọn họ, nhưng bộ dáng nhi tử Vu ma ma nàng còn chưa biết.

      Nhà của Vu ma ma cũng lớn, có thể cho đám người ở thoải mái, nhưng nếu muốn làm hộ tịch nên làm ở trong thành, nơi này hoang vu hẻo lánh khiến người dân xung quanh chú ý.

      Nhi tử Vu ma ma ở trong thị trấn, Vu ma ma vội vã gọi về, cho nên tối hôm nay mọi người tụ tập đông đủ.

      Thôn thực tĩnh lặng, biết có vài cái thân thích của Vu ma ma đến đây, còn có người đưa đồ ăn đến cho bà chiêu đãi khách nhân, bất quá Triệu Tình lại càng dám ở nơi này lâu thêm nữa.

      Đến buổi tối, sau khi tách ra với đám người Tiền gia, dỗ đệ đệ ngủ, nàng lại dạy mẫu thân luyện phương pháp nọ.

      “Đây là cái gì?” Trương Thục nhìn Triệu Tình bày ra mấy động tác kỳ quái.

      “Nếu nương luyện cũng lợi hại y như ta vậy.” Triệu Tình nở nụ cười, Trương Thục lớn tuổi, đánh nhau được có thể kéo dài tuổi thọ, mà chờ nương luyện xong nàng có thể dạy võ cho bà.

      Trương Thục nhìn hai đứa con, lòng rất nhanh quyết tâm, càng nghĩ đến tương lai sau này càng kiên định.

      Nghe Vu ma ma , con trai bà làm ăn rất tốt, sinh ý tốt sao dám đắc tội với Triệu Bình Huy? Vu ma ma đối xử với họ rất tốt, nhưng con trai bà đâu giống vậy…… Đương nhiên, có khả năng Triệu Bình Huy thèm quan tâm. Nghĩ đến đây, Triệu Tình bắt đầu tính toán. Nàng có nên làm nhiệm vụ để đạt thêm nhiều lợi ích?

      “Tình nhi, ngươi mau ngủ .” Trương Thục mắt thấy đêm khuya liền khuyên nàng.

      Triệu Tình vốn quyết định làm nhiệm vụ tiếp, nghe xong nàng gật gật đầu: “Nương, ta ngủ đây.”

      Vu ma ma dọn sạch ba phòng, phòng cho cả nhà họ Tiền, hai phòng để cho ba mẹ con nàng, vốn nương ngủ với nàng nhưng lâu ở gần nhi tử cho nên muốn ngủ với Triệu Dương.

      Nằm giường rồi nàng cầu nguyện với ác ma…… Nháy mắt, nàng liền xuất tại gian hư vô đó.

      Bên này Triệu Tình yên ổn xong, bên kia Triệu Bình lại ầm ĩ chịu được.

      Triệu Tình và Trương Thục vừa mang người , Trương quản lập tức cho người hồi phủ bẩm báo, ngay từ đầu Triệu Bình Huy tin, dù sao Trương Thục và Triệu Tình rời thôn trang đó còn chỗ nào có thể , cho người lên núi tìm ông ta tin phần nào.

      Hai năm này Triệu Bình Huy sống rất thoải mái, có thêm ấu tử , cưới được thê tử cũng là người ông ta vốn luôn nhớ thương, cho nên lâu rồi nhớ đến mẹ con Trương Thục, tại nghe được tin này phẫn nộ. Hai người đó biết an phận sao? Ngại ông ta còn chưa đủ mất mặt? Tuy Triệu Bình Huy phẫn nộ, nhưng đánh mất lý trí, thầm cho người đuổi theo và điều tra.

      Sau khi tra được ông ta biết có mỹ nữ võ công lợi hại, cứu Trương Thục từ núi xuống, sau đó mang Triệu Dương và cả nhà Tiền Lâm chạy trốn.

      Còn nữ nhi ông ta đâu?

      Triệu Bình Huy tra được đến chỗ chiếc xe ngựa bị cướp mất dấu họ.

      hơn mười ngày sao chút tin tức cũng chẳng có?” Triệu Bình Huy cau mày nhìn Trương quản .

      “Đúng vậy, chỉ có nữ nhân và đứa bé mà tìm ra nữa là sao?” thê tử Triệu Bình Huy nay là Trương Nhu cả người phi thường nhu hòa, nhưng bà ta liếc Trương quản cái, lại khiến Trương quản có chút co quắp.

      Bà ta nhìn Triệu Bình Huy: “Tướng công, tỷ tỷ và Tình nhi đều là nữ nhân, Dương nhi lại càng cần …… Mấy ngày nay, mỗi ngày ta đều lo lắng đề phòng, sợ bọn họ gặp chuyện may.”

      “Đúng là cái lũ ra gì!” Triệu Bình Huy mắng câu, lại nhìn về phía thê tử mình: “Sức khỏe nàng tốt, ra đây làm gì.” Ông ta vốn định tìm mấy người đó nhưng giờ muốn bọn chúng tự sinh tự diệt.

      “Tướng công, điều này sao có thể, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ta! Tướng công, tại ta đặc biệt lo lắng, nếu họ gặp phải kẻ xấu…… Nay thế đạo loạn lạc, nếu tỷ tỷ ra thân phận……” Bà ta tiếp, lại lo lắng nhìn Triệu Bình Huy.

      Thấy Trương Nhu còn nhớ thương người thân, Triệu Bình Huy có chút đau lòng, bất quá đối phương vừa khiến ông ta nhớ lại chuyện – nếu Trương Thục và Triệu Tình đụng phải cường đạo, bởi vì sợ hãi đem tên ông ta khai ra…… Vậy mặt mũi mình còn biết để đâu?

      “Tướng công, nhất định phải tìm tỷ tỷ trở về mới được…… Nếu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, thiếp hận bản thân lắm.” Trương Nhu lấy tay khăn bưng kín hai mắt của mình.

      “Nhu nhi, nàng nghỉ ngơi , việc này ta xử lý tốt.” Triệu Bình Huy an ủi.

      Thấy Trương Nhu về phòng, Triệu Bình Huy lập tức kêu người đến, cho người lan tin thê tử bệnh chết núi.

      Bọn chúng chết chẳng phải liên quan đến ông ta nữa rồi sao. Triệu Bình Huy lại dặn câu: “Đừng cho phu nhân, ta muốn nàng thương tâm.” Phu nhân ông ta cái gì cũng tốt, nhưng mà hơi thiện lương quá.

      Hạ nhân kia ra ngoài rồi quay lại chỗ Trương Nhu.

      Bà ta chậm rãi uống ly trà lài trong tay, Trương Nhu nhìn về phía người nọ: “Lão gia như vậy?”

      “Phu nhân, lão gia đúng là như vậy.” Hạ nhân kia lập tức khẳng định.

      “Vậy ngươi cho người tiếp tục tìm .” Trương Nhu .

      Chờ người nọ rồi với vị ma ma kế bên bà ta: “Lý mụ, ngươi đáng giận hay chứ? Ta vốn tưởng rằng hai mẹ con nó chết đói núi rồi, hay bị đông chết ở nơi nào đó, nhưng tại các ả lại chạy khỏi!”

      “Phu nhân bớt giận, chỉ là hai nữ nhân, mấy ả có thể chạy bao xa? Chuyện này đáng để phu nhân lo đâu.”

      “Ai ta lo? Những người đó có ả được kẻ khác cứu !” Trương Nhu hận thể nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa phen.

      “Phu nhân, ta thấy hai mẹ con ả thông đồng với thôn dân chừng!” Lý ma ma đột nhiên lại : “Cho dù vậy, Triệu Đức bị nương đánh, thôn trang nhiều nam nhân như vậy mà bắt nổi hai nữ nhân…… Chẳng nhẽ ả lên giường chúng khiến chúng vui vẻ bỏ qua?”

      Trương Nhu nghe như thế, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, lập tức nở nụ cười: “Lý ma ma, ngươi xem kết cục của ả là gì?”

      “Hai nữ nhân có thể có kết cục gì? chừng bị bán vào kỹ viện!” Lý ma ma nở nụ cười.

      Trương Nhu che miệng cười: “Đúng là, nhưng tên Triệu Đức kia cứ luôn kể khổ, tại bị gãy chân cũng đừng mời đại phu trị cho !”

      “Phu nhân minh! Trương quản giấu ít bạc của thôn trang đó đâu, nghe Trương Thục còn cho nha hoàn Ánh Lan ít vốn riêng……”

      “Lý ma ma, những người này bảo hộ được tỷ tỷ, đương nhiên phải xử phạt, ngươi dẫn người đến đó chuyến .” Trương Nhu lại , bà ta biết Lý ma ma tham tiền, nhưng bà ta luôn đối xử với người hữu dụng rất hào phóng.

      Về tên Trương quản …… Có hai nữ nhân mà chẳng quản được, thành kẻ vô dụng mất rồi?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      63 thiếu

      Chương 64.1 - Nhiệm vụ thứ chín (Phần 1)


      Lần này là đại, dạng tổng giám đốc văn ngôn tình.

      Nữ chính trong đây chỉ là bình thường, tên Nhạc Linh, năm mười tám tuổi lúc tham dự tiệc tốt nghiệp, cùng đám bạn đến phòng KTV, bởi vì uống say nên ra ngoài hóng mát chút, ai mà ngờ lúc trở về nhầm phòng, lúc vừa gõ cửa bị tên đàn ông say xỉn kéo vào…

      Hôm sau, nữ chính tỉnh dậy thấy người đàn ông xa lạ nằm kế, sợ quá lập tức rời khỏi chỗ ấy, cũng ngờ trong bụng lưu lại giọt máu của . Vốn dĩ đậu vào trường đại học lớn thứ hai cả nước, nhưng bởi vì có thai với mà việc học trở nên dang dở, thậm chí còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.

      Bươn chải kiếm sống để nuôi bản thân và con, sau chín tháng mười ngày nữ chính sinh ra cậu con trai, cuộc sống vốn dĩ vô cùng cực khổ, nhưng chờ đứa bé lớn thêm chút đỡ hơn nhiều lắm, bởi vì con thiên tài!

      Lúc còn rất , đứa bé này biết tranh thủ tình cảm của già trẻ lớn bé, cho nên họ nguyện ý giữ nó cho có thời gian làm, thằng bé biết giúp người còn được trả thù lao, còn vì muốn tiết kiệm cho mẹ nên học lớp mầm mà học luôn tiểu học, ở tiểu học lại còn quan tâm bạn học, khiến mấy bé ngưỡng mộ nó thôi, thậm chí tặng quà cho nó tới tấp…
      Ngay thời gian này, nữ chính được bạn mình giới thiệu vào làm trong công ty —— công ty hậu cần siêu cấp lớn, vừa vặn , vừa hay nam chính lại là tổng giám đốc của công ty này, tên là Âu Dương Thiên.


      Âu Dương Thiên vừa thấy nữ chính hơi quen mắt, sau khi biết mọi chuyện đem nữ chính về sống chung với mình……

      câu chuyện con quạ đen biến thành phượng hoàng, ra chuyện này cũng hay, nhưng người ủy thác lại là nữ phụ trong câu chuyện này, đúng là quá xui xẻo mà.

      Nữ phụ là hôn thê của Âu Dương Thiên, vô dùng xinh đẹp, lúc đầu là chọn , bởi vì cảm thấy chỉ có mới xứng với , cho nên cũng thương gì, khi nữ chính Nhạc Linh xuất mọi ánh mắt của đều đổ dồn lên ấy.

      Sở Diễm Âu Dương Thiên, nhưng biết bên cạnh còn có phụ nữ khác, cho đến có ngày cha muốn đầu tư vào lĩnh vực nọ, bởi vì thiếu hụt vốn cho nên kêu mời Âu Dương Thiên hợp tác cùng.

      Sở Diễm vui vẻ tìm chồng tương lai theo lời cha, kết quả thấy cảnh Nhạc Linh hôn Âu Dương Thiên.

      Lần đó là do ép Nhạc Linh nhưng biết. Trong mắt , chỉ nghĩ ta muốn cướp người chồng tương lai của mình, kể từ đó có ác cảm với Nhạc Linh, khi biết Nhạc Linh là bà mẹ độc thân cầm mấy cọc tiền mặt đến và cầu ta rời khỏi Âu Dương Thiên, cuối cùng Nhạc Linh lấy số tiền đó rồi nộp đơn từ chức —— Khi biết Nhạc Linh có con với hai mẹ con biến mất dấu vết.

      Nhạc Linh rồi, Âu Dương Thiên mới phát mình có tình cảm với ta, cực hận Sở Diễm nhưng biểu ra, chờ cha hết vốn rồi mới ra tay.

      Cha Sở Diễm rất tin tưởng chàng rể tương lai, hoàn toàn hoài nghi lời Âu Dương Thiên , kết quả khi đầu tư hết vốn rồi, Âu Dương Thiên trở mặt, bắt đầu thu mua cổ phần công ty ông…

      Ông nghĩ phi vụ này vốn chỉ có nhưng lời mười, kết quả Âu Dương Thiên quậy ra thành như vậy, còn làm cho công ty chia năm xẻ bảy, đúng là cạn tàu ráo máng…

      Cha Sở Diễm phá sản, tất cả tư sản còn lại đều thuộc về Âu Dương Thiên. Sở Diễm thể chấp nhận nên tìm , khi đến biệt thự nơi tận mắt trông thấy gia đình ba người nhà sống rất hạnh phúc. chạy đến trước mặt rồi chất vấn, nhưng bị cảnh cáo. Thừa lúc mất bình tĩnh vu cho bị tâm thần rồi tống vào trại.

      Lúc ở trong trại, bị “chiếu cố” biết bao lần, năm năm sau lặng lẽ giã từ cuộc sống, lúc còn hơi thở cuối cùng, người mà hận nhất chính là Âu Dương Thiên. hi vọng Âu Dương Thiên bị phá sản, hi vọng mất tất cả, còn mong rằng với bị giam chung trại.

      Biết được cốt truyện cũng như ký ức của Sở Diễm, Triệu Tình có hơi tức ngực.

      Đánh giá nhân vật chính ra sao cũng hay, càng muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn, nhưng liên lụy đến người khác là chuyện xấu, Âu Dương Thiên - người đàn ông này lạnh lùng vô tình, trở mặt nhận người, tên khốn nạn.

      Nếu có bộ mặt tuấn đó với tính cách kia nhà tù là chỗ mà nên đến.

      Lúc nàng đến đây bấy giờ cái Nhạc Linh rời khỏi công ty……

      ***

      P/s: làm dc nhiêu up nhiêu nhé, bận quá xá r.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64.2 - Nhiệm vụ thứ chín


      Sở Diễm ngây thơ nghĩ rằng Nhạc Linh rồi, mình và Âu Dương Phi Thiên tốt lại, đâu ngờ vẫn dịu dàng quan tâm nhưng lại cho cha kích trí mạng.

      Lúc tỉnh lại, nàng ở trong phòng Sở Diễm, vốn cuộc đời ấy rất hoàn hảo, dáng dấp đẹp, cho nên từ được cha mẹ cưng chìu, là con , theo lý thừa kế gia nghiệp mà có hứng trong việc kinh doanh, cha mẹ cũng ép buộc, chẳng qua giúp lấy được chồng giỏi kinh doanh, kết hôn xong giao lại cho hai vợ chồng quản lý.

      Âu Dương Phi Thiên luôn biểu tốt trước mặt hai vị trưởng bối khiến hai người càng an tâm, chính vì vậy tin tưởng vô điều kiện để rồi mất tất cả.

      “Diễm Diễm, mau rời giường con, Phi Thiên chờ con đó.” Nàng nằm hồi nghe mẹ Sở Diễm gọi, nàng chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mẹ , vì nàng là vị hôn thê tương lai cho nên mới đến đón nàng.

      Vốn mẹ của rất thích nàng, nhưng sau đó lại thích Nhạc Linh hơn, bởi vì ta sinh cháu trai cho bà ấy, nhưng trong trí nhớ của Sở Diễm, bà bắt đầu thích hoàn toàn phải vì cha phá sản.

      Sở Diễm vốn vô cùng xinh đẹp, hào quang bắn ra tứ phía, mặc dù Âu Dương Phi Thiên luôn xem nàng là cái bình hoa di động, nhưng khó có ai sánh bằng vẻ đẹp của . Bấy giờ Sở Diễm càng đẹp thêm cũng bởi vì được Triệu Tình nhập vào.

      Tất cả phục trang trong tủ đều tôn lên dáng người hoàn hảo của , cũng quá lộ liễu để người đối diện nghĩ rằng chẳng đoan trang, Triệu Tình tự nhận về phương diện này nàng hoàn toàn thua kém, cho nên mặc bộ trang phục chuẩn bị sẵn từ trước, đồng thời bôi bôi trét trét vài loại mỹ phẩm để càng làm cho bản thân thêm chỉnh chu hơn.

      là, nàng rất bội phục có thể bỏ rơi xinh đẹp này, ngược lại chọn có nhan sắc bình thường, hơn nữa còn cảm thấy đối phương rất quen thuộc… Nhắc mới nhớ, Âu Dương Phi Thiên cũng là kẻ có lắm bóng hồng, sao thấy ai quen thuộc?

      “Diễm Diễm, sao con chậm quá vậy, Phi Thiên nó chờ con sắp bốc khói rồi này." Mẹ Sở Diễm trợn mắt nhìn nàng, sau đó vội vàng bưng trà lên cho .

      “Bá mẫu, sao đâu, cho dù lâu hơn nữa cũng chả sao.” Âu Dương Phi Thiên đáp, nhìn về phía Triệu Tình.

      Ánh mắt sâu thẳm, trước kia Sở Diễm luôn cho rằng đó là thâm tình, nhưng bây giờ Sở Diễm là Triệu Tình, nàng biết đó là chán ghét — Âu Dương Phi Thiên nhẫn nhịn nàng?

      “Phi Thiên, em nhớ là hẹn lúc chín giờ mà.” Triệu Tình cười ngọt ngào, sau đó nhìn về phía chiếc đồng hồ treo cổ, bấy giờ mới có tám giờ rưỡi. Âu Dương Phi Thiên dựng lên hình ảnh chàng rể quý đấy à, nhưng cách làm khiến Triệu Tình khinh thường.

      Ở yến hội, nhất định tìm Nhạc Linh, nàng để hai người họ sớm bàn chuyện đương.

      Sắc mặt chuyển sang bộ dạng hối lỗi: “Xin lỗi, do nhớ nhầm.”

      sao.” Triệu Tình cười cười:“Em có đặt báo thức, tám giờ rưỡi ăn sáng…” Vốn là do đến sớm nên Sở Diễm phải mang bụng đói đến dự tiệc, đương nhiên bây giờ Triệu Tình để bản thân chịu thiệt.

      “Là do đến sớm, chờ em. ” Mắt Âu Dương Phi Thiên thoáng qua tia lãnh ý.

      Triệu Tình gì thêm, cười cười gọi người đem bữa sáng lên, ăn xong mới chầm chậm cùng ra khỏi cửa.

      Ở Sở gia, Âu Dương Phi Thiên luôn bày ra bộ dáng chăm sóc , nhưng vừa ra khỏi cửa liền thay đổi, lý do là muốn duy trì hình tượng lạnh lùng của .

      Sở Diễm luôn tin tưởng , còn nàng . Sở Thành bắt đầu, biết dự án đó kiếm ra tiền, Âu Dương Phi Thiên hứa hẹn góp vốn cùng, dưới tình huống như thế, Sở Thành tuyệt dễ dàng buông tha.

      Trong ký ức của Sở Diễm, sau khi thâu tóm công ty cha , vẫn thực dự án đó rồi đưa công ty lên vị trí lớn thứ hai thế giới, mọi việc bây giờ chẳng dễ dàng gì, nàng phải nghĩ cách khiến cha ngừng góp vốn vào, hoặc là thay cha kiếm thêm tiền. Nhưng khoản tiền quá lớn biết lấy ở đâu ra?

      Triệu Tình chìm vào suy nghĩ của mình, xe đột nhiên dừng lại, mặt tài xế tái nhợt, ông quay đầu xin lỗi Âu Dương Phi Thiên, sau đó nhìn bé trai đằng trước, vừa giận vừa sợ:“Thằng nhóc thúi, mày có mắt hã, sao mày đứng giữa đường!” Suýt nữa tông chết nó, tay ông vẫn còn run đây này!

      Thằng bé đó lạnh lùng liếc ông cái, khinh thường :“Tài xế kém như vậy, xem ra ông chủ cũng khá hơn tý nào, mẹ tôi vì ông ta mà đau khổ, đáng!” Bề ngoài lẫn cái tính cách kia cực giống Âu Dương Phi Thiên.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :