1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Mình là người văn minh, được đánh người, nhưng đó là heo với lũ chó theo đuôi vẫn đánh được:die::die:
      Hằng LêTypard thích bài này.

    2. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 3: Vị hôn phu

      Editor: Typard

      Betaer: Hằng Lê


      Giọng của người đàn bà mập mạp sang trọng xa hoa rất lớn, thu hút khách xung quanh nhìn sang.

      Người phục vụ vội bước đến: “Phu nhân à, ngài như vậy hình như hơi ồn ào...”

      “Chát!” Bà ta đánh bạt tai, vênh váo nghênh ngang: “Cũng nhìn thử bà đây là ai, tao là Tạ Nhị phu nhân nhà họ Tạ. Tiệm cơm này cũng là sản nghiệp nhà họ Tạ, cút cho tao!”

      Người phục vụ bị tát cái, dám nhiều những chuyện khác, khổ sở lui vào góc.

      Tạ phu nhân vênh cằm đắc ý, thét lên the thé với Bạch Khởi La: “Bây giờ mà mày ràng cho tao, tao cũng đùa với mày đâu! Sao nào? Dám đánh con trai tao? Cũng hỏi xem tao là ai! Bây giờ nếu tao cho phép, tụi mày cũng đừng mong rời khỏi Thiên Tân vệ!”

      Bà ta vỗ tay cái, lập tức có hai mươi mấy tên mặc áo khoác đen vọt tới, hóa ra chuẩn bị từ trước.

      Bạch Khởi La lấy cái ghế ra, siết siết nắm đấm, cười khẽ: “Người do tôi đánh đó, sao?”

      Tạ phu nhân vừa nghe là , tức đến đỏ cả mắt, bà ta giận dữ : “Sao? Mày đánh con trai tao chút, tao tháo luôn chân mày, ném mày vào kỹ viện!”

      Bà ta giơ tay: “Ra tay cho tao!”

      Mấy tên mặc đồ đen ùa lên, những người khách khác thấy chuyện ầm ĩ như vậy, đồng loạt xông ra ngoài.

      Có điều Bạch Khởi La lại sợ, mượn thế đạp cái, trong nháy mắt cái ghế đụng ngã tên đồ đen, Bạch Khởi La thuận thế đè lại cái ghế, nhấc chân đá cái. Trong thời gian đánh tên này, cánh tay kia nhanh chóng quét qua tên khác.

      Trong chớp mắt quật ngã ba người.

      Mắt thấy có người muốn bắt Trần Mạn Du, nhanh chóng xoay người lại, đá phát, đem Trần Mạn Du đến bên cạnh mình để che chở.

      Trần Mạn Du đúng là cực tin tưởng cháu mình, lo lắng chút nào.

      Tên áo đen bị đá trúng lùi về sau mấy bước, trực tiếp va phải người đàn bà mập Tạ phu nhân. Vóc người Tạ phu nhân vốn đẫy đà, lại mang giày cao gót, bây giờ bị va phải, rầm tiếng, té ngã đất, phát ra tiếng thét chói tai như giết heo.

      Bạch Khởi La tiện tay rút hoa hồng trong bình hoa bàn, nể nang gì xông lên người tên đồ đen.

      Thân ra với bản lĩnh của Bạch Khởi La, đối phó với những kẻ này quá dư sức, nhưng kẹt dì Trần Mạn Du, tóm lại thể buông lỏng hoàn toàn mà đánh. Lúc này, đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất. Bạch Khởi La hề do dự, trực tiếp móc ra súng lục tự động, đợi mọi người phản ứng, bắn phát súng về phía chiếc đèn treo.

      “Đoàng!”

      Tiếng súng bén nhọn vang lên, chiếc đèn chùm lộng lẫy cực lớn, hoàn toàn rơi xuống cách bất ngờ, trong nháy mắt rơi trúng năm sáu người.

      “A...” Tiếng thét chói tai vang lên lần nữa, Tạ phu nhân cũng bị đập trúng, nhưng bị hoảng sợ mà gào khóc.

      Trong lúc nhất thời, dù mọi người nhốn nháo muốn thử, nhưng cũng ai dám tiến lên, ai có thể ngờ, sức chiến đấu của tiểu nha đầu lại mạnh như vậy, huống chi, tay còn có súng. Đồ chơi kia có mắt, nếu lỡ cẩn thận đánh trúng, chỉ có thể là mình xui xẻo.

      Bạch Khởi La lắc lư súng lục tay, quay đầu trấn an Trần Mạn Du: “Dì đừng sợ, mấy thứ này đều là chuyện .”

      Trần Mạn Du: “...”

      Bạch Khởi La: “Được rồi, tụi mày nhanh lên chút, rốt cuộc có đánh nữa hay . đánh lại về tìm người giúp, chần chờ do dự như thế làm gì?”

      Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn , rồi cùng nhau nhìn Tạ phu nhân.

      Tạ phu nhân gào lên: “Con đĩ này, tao tha cho mày, tao chặt tay chân mày... A...”

      Bạch Khởi La trực tiếp đạp cái ghế qua, cái ghế lạch cạch nện vào người Tạ phu nhân, cuối cùng bà ta cũng im lặng như gà ngậm mỏ.

      “Mang bà ta cút mau.” Bạch Khởi La lười để ý mấy kẻ này.

      Nếu tại sao thời thế loạn lạc chứ?

      Ác ôn quá nhiều, hung bạo chút cũng được!

      lúc mọi người yên tĩnh dám động đậy dám lên tiếng, đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào ngoài cửa.

      Bạch Khởi La nhướng mày nhìn về phía cửa, súng lục trong tay nhanh chóng lên nòng, mà ánh mắt chạm đến Tạ phu nhân, cũng nhanh chóng cân nhắc xem có thể bắt bà ta làm con tin hay .

      Dù sao, đây cũng là địa bàn của người ta.

      Cửa bị đẩy ra, nghe thấy giọng người đàn ông trong số đó: “Chờ chút nữa dọn phòng tiếp khách tầng cùng , ngoài ra bảo tiểu Phượng Tiên mang hai chị em tới, à đúng rồi, này... Chết tiệt!”

      Mắt mấy người mới vào cửa nhìn thấy trường, giọng hơi ngừng lại.

      Toàn cảnh trường bừa bộn.

      Tên áo đen thấy người tới, giống như thấy cứu tinh, lập tức cực kì cung kính tiến lên: “Đại thiếu gia.”

      Người được gọi là Đại thiếu gia chính là người vừa chuyện kia, tầm mắt cũng dừng người tên áo đen, lại nhìn về phía Trần Mạn Du, sau cái chớp mắt kinh ngạc lập tức nở nụ cười, khách sáo: “Ủa, quý Trần, ngài xem ngài đó, sao qua Thiên Tân vệ cũng với tôi tiếng, để tôi đặc biệt cho người tới đón ngài chứ?”

      nhìn lướt qua quanh mình, trực tiếp tiến lên đạp cái: “Xảy ra chuyện gì?”

      Áo đen vội vàng ghé vào tai Tạ Đại thiếu gia mấy câu, hơi cau mày, nghe xong miệng rộng lập tức quát ra.

      “Tụi mày ăn tim gấu gan báo hả? Cũng hỏi thử đây là ai dámtùy tiện ra tay? Có biết đây là ai ? Có biết ? Quý Trần Mạn Du, dì họ của Thiếu soái. Tụi mày điên rồi phải ?”

      Sau đó đạp chân tới: “Mẹ nó, tụi mày còn dám nổ súng, tụi mày chán sống rồi phải ? Hả?”

      Áo đen ấm ức thiếu chút nữa bật khóc, bọn họ thực hề đụng vào cái thứ đó mà, “ phải...”

      “Còn dám mạnh miệng!” Lại thêm bạt tai.

      “Cút nhanh lên!”

      lòng tên áo đen cũng biết biết giải thích ra sao, chần chờ nhìn Tạ Nhị phu nhân, nhưng thấy Đại thiếu gia để ý đến, lập tức vươn tay nhấc lên, kéo bà ta ra bên ngoài.

      Cũng may, người bên cạnh vị Tạ Đại công tử này lại nhanh tay lẹ mắt, giúp đỡ mang người bất tỉnh ra ngoài.

      Tạ đại thiếu: “Quý Trần, ngài xem thím Hai nhà chúng tôi đúng là hiểu chuyện mà, tôi thay mặt bà ta nhận lỗi với ngài. Mong đừng để trong lòng. Còn em họ tôi, hôm khác tôi mang đến tận nhà chịu đòn nhận tội với ngài...”

      Trong lúc chuyện, tầm mắt rơi vào thiếu nữ bên cạnh Trần Mạn Du, đèn lớn vỡ nát, mấy ngọn đèn quanh mình dù có thể thấy người, nhưng lại mờ mờ ảo ảo, khiến người ta có phần khó nắm bắt.

      biết tại sao, Tạ đại thiếu cảm thấy người này có chút quen mắt.

      quen mắt.

      biết vị tiểu thư này là...”

      Trần Mạn Du cười , chậm rãi : “Vị này là cháu tôi, thiên kim của Phó Giám đốc Bạch - Bạch tiểu thư.”

      Ý cười trong mắt Tạ đại thiếu trong nháy mắt rạn nứt, há to miệng, thể tin nổi nhìn chăm chú vào Bạch Khởi La, giống như cá chết chìm thở được.

      Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng đậu xe.

      Tiếng đàn ông cười sang sảng vang lên, phòng khách vốn yên tĩnh, khiến tiếng cười kia trở nên ràng.

      “Tiến Minh, tôi với cậu, lần trước tôi tới, lão Tạ bảo hát bài cho tôi nghe, úi chà giọng hát đó, đúng là tệ. Cậu phải nghe kỹ, , giọng tốt...”

      “Hát với hò gì, hát cái gì trong lòng cậu tự hiểu, tưởng tôi biết cậu là loại người nào sao. Mẹ kiếp cậu đừng làm bộ làm tịch với tôi.”

      “Ơ phải, sao cậu lại nghĩ oan cho tôi chứ! Tôi là chính nhân quân tử đó...” Trong lúc chuyện, hai người vào cửa, người đàn ông đầu đùa: “Ôi , lão Tạ, cậu đứng ở cửa nháy nháy mắt làm gì? Chết tiệt, cậu để người ta đập phá ở đâyà? Đây chẳng phải là địa bàn của cậu sao?”

      Mặc dù lời thốt ra hề đứng đắn, nhưng toàn thân mặc áo choàng dài màu xám, vai rộng eo hẹp, dáng người rất cao, ngạo nghễ thẳng tắp như cây tùng cứng cáp.

      Lướt mắt qua nhìn, da cổ màu đồng, góc cạnh ràng, sống mũi cực cao, đôi mắt đen tối như mực. Đúng là người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ cường tráng, nhưng có lẽ vì gương mặt có chút lười biếng cười hài hước, lại khiến khí chất dễ chung sống của mềm mấy phần. Bỗng dưng thêm mấy phần ngả ngớn phóng đãng kiềm chế được.

      “Ủa phải hả? Mắt cậu bị sao vậy?”

      Mắt Tạ đại thiếu giống như rút gân, dùng sức nháy, chẳng qua là bọn lão Ngũ hoàn toàn cảm nhận được dụng tâm lương khổ của , còn lải nhải: “Ủa phải, phải để Tiến Minh tìm hiểu tiểu Phượng nhi sao? Người đâu?”

      Tầm mắt rơi vào người Bạch Khởi La, lập tức huýt sáo cái: “Wow, tiểu mỹ nhân đẹp quá !”

      Con bé này dáng vẻ tuyệt, mi mắt nhàng linh hoạt như nước, da thịt nõn nà như sứ, dung mạo xuất trần động lòng người.

      mang từ mà mình có thể hình dung ra hết, cảm thấy cũng hình dung nổi phần của , chính xác phải gọi là sắc nước hương trời.

      vui: “Lão Tạ, cậu như vầy là hơi thất đức, lần trước tôi tới, sao cậu tìm tiểu nương dáng dấp đẹp mắt như vậy chứ? Tôi...”

      ngậm điếu thuốc rồi đốt: “Cậu như vậy tôi ghen tỵ đó nha!”

      Cuối cùng Tạ đại thiếu nhịn được nữa, dùng sức kéo Phùng lão Ngũ ngừng tìm chỗ chết, từng chữ từng câu, cắn răng nghiến lợi : “Đây là
      Bạch! Tiểu! Thư! Vợ! Chưa! Cưới! Của! Cậu!”

      Điếu thuốc miệng Phùng lão Ngũ rơi cái cạch xuống đất, cứng ngắc quay đầu, tầm mắt rơi vào người Bạch Khởi La.

      Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Khởi La nhếch mép lên, hờ hững bật cười...

      “Xin chào, tôi là Bạch Khởi La.”


      Tác giả có lời muốn : Tìm chỗ chết · ba hoa · phóng đãng kiềm chế được.

      Phùng: Hình như tôi hơi muốn lên sàn diễn nữa.
      Dương Linh, Alice Huynh, yuki012940 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Xin chào phùng ưa tìm chỗ chết!!!:yoyo60::yoyo60:
      Hằng LêTypard thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Phùng xin chết:yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      Hằng LêTypard thích bài này.

    5. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 4: Bạch Tu Nhiên
      Edit: ANITA

      Bạch Khởi La cười khẽ, xinh xắn lại ngọt ngào, nếu người đại sát tứ phương vừa rồi ở trong này là , như vậy có người chịu tin.

      Tầm mắt của đảo qua vị hôn phu danh nghĩa này, nghiêng đầu cười khẽ hỏi: "Như thế nào? Là muốn tôi cũng ở chỗ này cùng nhau chờ Tiểu Phượng tiên sao?"

      Phùng Kiêu chỉ xấu hổ trong nháy mắt, nhưng cũng gần như trong khoảnh khắc thoát khỏi đờ đẫn xấu hổ của mình, lập tức lại nở nụ cười thân thiết hoà nhã, làm cho người ta cảm thấy như mình được tắm trong gió xuân ấm áp: "Được chứ, đương nhiên được ."

      bước lên vài bước, : "Xin chào, tại hạ là Phùng Kiêu. ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại là ở nơi này. Nhưng bất cứ việc gì cũng đều phải đến duyên phận, có thể gặp nhau ở đây cũng là có duyên. Vừa rồi sao chứ? Ăn cơm chiều chưa?"

      Bạch Khởi La lắc đầu.

      "Vậy đúng lúc cũng nên nếm thử mấy món ăn nổi tiếng ở nơi này, mỗi lần tôi tới đây ăn đều cảm thấy cực ngon. Tôi thấy lầu này được. Nhưng sao, để tôi bảo lão Tạ chuẩn bị 1 phòng. Lát nữa nhóm Tiểu Phượng có đến, du học sinh như em đừng chê nha, cứ nghe thử , tôi thấy tệ đâu."

      xoay người: "Lão Tạ, nơi này loạn như vậy, có thể tìm phòng thích hợp để ngồi xuống ?”

      Tạ đại thiếu đờ đẫn gật đầu, cảm thấy mình có chút theo kịp tiết tấu của Phùng lão ngũ này.


      "Đúng rồi, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là của bọn tôi, Tạ Dương, đây là Tạ lão tứ, Từ Tiến Minh, tên tự là Tế Liêm. Vị này là vị hôn thê của tôi Bạch tiểu thư, đây là dì của Bạch tiểu thư, Trần tiểu thư. Sau này mọi người cứ gọi như tôi, cùng nhau kêu dì là được, người nhà cần khách sáo."

      Trời ơi ~ con mẹ nó! Cái gì gọi là người nhà cần khách sáo?

      Thái độ tự làm thân cùng tự cho mình là người nhà của Phùng Kiêu chỉ làm cho Trần Mạn Du nghẹn họng nhìn trân trối, mở rộng tầm nhìn. Ngay cả Tạ đại thiếu cùng Từ Tiến Minh đều đồng loạt cảm thấy nếu người mà có da mặt dày quá đáng làm gì cũng đều thuận lợi hơn.

      Bạch Khởi La cũng ngờ"Vị hôn phu" này của đúng là nhanh chóng tự hòa hợp với trường. biết, còn cho là giữa bọn họ chắc thắm thiết nhau lắm. Mà thực tế, bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên

      Mặc dù có hôn ước, nhưng lúc định ra chuyện này bị ngất xỉu, phải dưỡng thương ở bệnh viện, gặp bất cứ ai, rồi sau đó lại xách hành lý ngoan ngoãn chạy ra nước ngoài. Cũng chính vì thế, nếu bọn họ chính thức gặp mặt nhua thực

      Bất quá cũng rụt rè, mỉm cười trêu chọc: " có người xuất la lối quấy rối nữa chứ ?"

      Nụ cười của Phùng Kiêu mang theo chút nghịch ngợm của trẻ con, nhướng mày: "Chuyện đó chắc chắn rồi, Lão Tạ tất nhiên cho phép ai đến đây quậy phá khách sạn của y đâu nhỉ?"


      Tạ đại thiếu lúc này rốt cục hoàn hồn, lập tức cười cười, gật đầu ‘tất nhiên’, sau đó : "Như vậy , để tôi cho người chuẩn bị gian phòng ở lầu ba, cho mọi người, nơi đó bình thường tôi chỉ dùng để chiêu đãi bạn bè, đúng lúc mọi người cũng là người nhà... Khụ khụ, người nhà nên ngồi chung. Tôi với Tiến Minh còn có việc, nên quấy rầy các người."

      Tạ đại thiếu cũng sắp xếp người phục vụ nào khác, tự mình dẫn mọi người lên lầu.

      "Két két..." Vừa bước lên thang lầu, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe chói tai.

      Ngay sau đó là loạt tiếng kèn xe vang lên.

      Bạch Khởi La như cảm nhận được điều gì, dừng bước lại, nhìn về hướng cửa.

      Quả nhiên, cửa mở ra, người đàn ông trung niên người mặc bộ âu phục màu đen, mắt đeo kính gọng vàng, nho nhã thanh nhuận phải là ai khác, đó chính là cha của Bạch Tu Nhiên.

      Bạch Tu Nhiên mỉm cười nhã nhặn ấm áp, gọi: "A La."

      Bạch Khởi La sửng sốt, sau theo đó chạy nhanh xuống bậc thang, trực tiếp nhảy vào trong lòng Bạch Tu Nhiên: "Cha."

      Bạch Tu Nhiên cười vỗ vỗ lên lưng con cưng, cười ôn hòa: "Làm sao vậy? Bị ăn hiếp?"

      Ánh mắt vốn dĩ ôn hòa lập tức sắc bén, y nhìn lướt qua những người có mặt tại trường, ánh mắt sắc bén đó gần như có thể nhìn đến thủng người đối diện, làm cho người ta rét mà run.

      Bạch Khởi La khẽ gật đầu cái, trong lòng khó nén kích động

      Nhiều năm gặp cha như thế, trong lòng làm sao kích động chứ! Tuy rằng lúc ở nước ngoài có thể thuyết phục mình phải thực là Bạch Khởi La, và đây cũng phải là cha của . Nhưng chân chính gặp mặt lại khác hẳn.

      Ai đây phải là cha của chứ?

      ràng là người.

      Vành mắt ngập nước mắt, thấp giọng: "Con nhớ cha."

      Bạch Tu Nhiên đờ người ra, nhưng rất nhanh, y cảm nhận được bờ vai mình ướt đẫm, y ôm vai con đẩy ra nhìn thử, quả nhiên, mặt đẫm đầy nước mắt.

      Con bé khóc đến mức độ này, có thể thấy được mấy năm nay khi sống ở nước ngoài gian nan đến dường nào.

      Y lập tức khó chịu đứng lên, "A La đừng khóc, đừng khóc nha!"

      Bạch Khởi La lau qua loa cái, muốn lau sạch nước mắt, nhưng làm sao cũng lau khô được, nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt, càng lau càng tuôn ngừng.

      Bạch Tu Nhiên nhìn thấy con cưng của y khóc đáng thương, cũng cảm thấy đau lòng thôi, vành mắt y ửng đỏ, thấp giọng : "Là cha tốt, là lỗi của cha, cha nên đưa con ra nước ngoài. Con còn như thế, lại là yếu đuối, sao lại để con xuất ngoại mình được chứ. Cha đúng là bị mỡ heo che lương tâm mà!”

      Càng càng đau lòng, nước mắt của Bạch Tu Nhiên cũng rớt xuống.

      HHai cha con ôm nhau khóc òa lên.

      Trần Mạn Du thấy hai cha con như thế, cũng đau lòng nhưng dù sao cũng mở miệng : " rể à, chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này, nhìn kỳ lắm. Hay là..."

      chần chờ chút, do dự tính xem nên đến phòng ai thích hợp hơn, chợt nghe Phùng Kiêu tiếp: "Vẫn là đến lầu hai ."

      HHắn nháy mắt ra hiệu với Tạ đại thiếu, Tạ đại thiếu lập tức : "Chư vị, xin mời."

      đem mấy vị khách quý dẫn tới phòng khách ở lầu hai, nơi này cũng hướng ra bên ngoài, vốn dĩ luôn dùng nơi này để chiêu đãi bạn bè. Mặc dù thoáng đãng như lầu 1, lại phú quý xa hoa.

      Hai cha con gặp lại nhau, nếu ở lại đây cũng ổn thỏa lắm.

      "Chú Bạch, Bạch tiểu thư cùng Trần tiểu thư nãy giờ vẫn chưa ăn gì. Cháu nghĩ, ngài tàu xe mệt nhọc lại đây, nhất định cũng chưa ăn. Để cháu xuống lầu chuẩn bị thức ăn cho mọi người chút." Phùng Kiêu vừa cung kính vừa khách sáo.

      Bạch Tu Nhiên cuối cùng cũng ngừng khóc, y nhìn về phía Phùng Kiêu, có chút nghi hoặc vì sao tên này lại xuất ở nơi này, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu: " ."

      Phùng Kiêu cùng Tạ đại thiếu cùng nhau xuống lầu, Tạ đại thiếu hít hơi sâu cảm khái: "Trăm nghe bằng thấy, đúng là ngờ Bạch Tu Nhiên là người như vậy."

      Bạch Tu Nhiên là ai, Phó giám đốc của bộ tài chánh, tất nhiên, ở nơi ngọa hổ tàng long như thành Bắc Bình Phó giám đốc của bộ tài vụ cũng phải là nhân vật cộm cán gì. Nhưng ngược lại Bạch Tu Nhiên lại là người ‘thần thánh’ đến thế.

      Thần thánh đến mức độ nào à?

      Biến đá thành vàng đó!

      Cho dù ông ta mua là tảng đá, nhưng hôm sau có thể mài thành kim cương!

      Ở niên đại loạn lạc như nay, tuy nhìn như bình yên hạnh phúc lắm, nhưng những thế lực ngầm nhiều đến kể xiết. chăng nữa ai cũng qua khỏi hai điều: là quyền hai là tiền, cái đầu tiên luôn cần cái sau để duy trì.

      Cho nên giá trị con người của Bạch Tu Nhiên lập tức khác hẳn.

      Dù là quan to quyền quý, hào môn hay thương nhân, thấy y đều quấn quýt buông.

      Người ta đồn rằng, vị nhân huynh này tồn tại giống như vị thần trong truyền thuyết.

      Tất nhiên, lời đồn đều là bừa, khi gặp mặt mới biết, đó là người đàn ông hay khóc.

      "Ban nãy lúc ông ta khóc, làm đây giật cả mình..." Tạ đại thiếu líu lưỡi.

      “Ông ấy chỉ là đau lòng con cưng thôi." Phùng Kiêu lại bình tĩnh lạ thường.

      Tạ đại thiếu hừ tiếng, giễu cợt: "Đau lòng con cưng đâu có tuyển thằng khốn như cậu làm chồng con y chứ?"
      Last edited by a moderator: 9/1/19
      inbeibe, Dương Linh, Alice Huynh46 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :