1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 31.1


      “Chuyện gì đây?”

      Phùng Kiêu nhìn cái ly, rồi lại nhìn Bạch Khởi La, hết sức “tốt bụng” cho : “Ly này tôi uống rồi.”

      Chẳng qua là lúc này Bạch Khởi La cũng quan tâm gì, trực tiếp đặt tờ báo ngay trước mặt Phùng Kiêu, hỏi: “Chuyện liên quan tới ta, biết được bao nhiêu?”

      Phùng Kiêu kéo tờ báo gần như muốn dán lên mặt mình ra, : “Người ở Tùng Nguyên tỉnh Cát Lâm, Nhị tiểu thư của nhà họ Vu thương hội Tùng Nguyên, có điều ta do lão gia và vợ sinh ra, được Vu lão gia thích lắm. Nhưng chị dâu là người tốt, đối xử với ta tệ. Cho nên quan hệ chị em của bọn họ vô cùng tốt. Sau đó chị dâu vì sảy thai mà thân thể ngày càng xấu , bị bác sĩ chẩn đoán là thể sinh con được nữa. Nhà họ Vu từng đưa Vu Lãnh Tâm đến soái phủ Phụng Thiên ở. Tâm tư của nhà họ Vu là gì, cần cũng biết. Chẳng qua là Đại soái và Thiếu soái cũng có ý này. Chuyện này cũng xong. Về sau chị dâu bị bệnh qua đời, Vu Lãnh Tâm từng công khai chỉ trích soái phủ sát hại Vu Du Tâm chị ta.”

      tới đây, Phùng Kiêu giễu cợt nhếch nhếch khoé miệng, tiếp: “Bởi vì chuyện này, thiếu chút nữa ta bị Vu lão gia đánh chết, trở về Cát Lâm tĩnh dưỡng năm mới khoẻ. Sau đó trở về Phụng Thiên nhận sai, học trường nữ Phụng Thiên, sau khi tốt nghiệp ở lại Phụng Thiên, nhờ vào quan hệ với nhà họ Lục, bây giờ cũng xem như là trong những danh viện của thành Phụng Thiên.”

      Bạch Khởi La nghiêng đầu, mắt to ngập nước ướt nhẹp hỏi: “ phải ta làm giáo viên sao?”

      nhớ, nguyên tác ràng là vậy nha!

      Phùng Kiêu nhìn ra tình trạng của Bạch Khởi La hơi sai sai, say à?

      lắc đầu: “Em nghe ai ? phải, ta có công việc .”

      Đầu óc Bạch Khởi La dính như tương hồ, à , là trong đầu có nùi len sợi, rối bời, làm sao cũng gỡ ra được. nhếch miệng, dùng sức hồi tưởng, làm giáo viên tức là vẫn chưa biết ba sao? Bọn họ quen biết trong buổi bán hàng từ thiện của nhà trường.

      Cho nên bây giờ còn chưa biết nhau.

      Trong nháy mắt đến gần, níu lấy cổ áo Phùng Kiêu, gần như dán vào mặt : “ thích... ức!”

      hơi rượu, khuôn mặt nhắn đỏ thêm mấy phần, dùng sức bình phục chút, : “ thích ta nha, tại sao vậy?”

      hiểu Phùng Kiêu nhất, mặc dù chưa hề xấu Vu Lãnh Tâm lời nào, nhưng lại cảm giác được trong giọng Phùng Kiêu thích.

      , tại sao!”

      lại đến gần thêm chút nữa, dường như Phùng Kiêu cảm giác được đôi môi mềm nhũn của chạm phải môi , nhìn chăm chú vào mắt , chỉ thấy đôi mắt to lúc nào cũng trong sáng lấp lánh giờ đây lộ vẻ mờ mịt, thậm chí rất giống phủ tầng sương mù, mà gương mặt càng thêm đỏ ửng mất tự nhiên, tựa như quả đào mật vừa non vừa ngọt.

      Chắc là vì trả lời, lông mi của run rẩy, lông mi dài như cây quạt nhanh chóng chớp hai cái: “Phùng Kiêu!”

      say rồi!

      Trong nháy mắt Phùng Kiêu biết, say!

      hết sức quân tử động đậy, giọng hơi khàn khàn: “Sao lại hỏi về ta?”

      Bạch Khởi La nặng nề vỗ bả vai : “Bảo ! Sao lại nhiều như vậy! Là tôi hỏi !”

      còn có thể hung dữ đó!

      làm bộ hung dữ như muốn ăn thịt người: “Rốt cuộc hay !”

      Phùng Kiêu lại nở nụ cười, nụ cười của rực rỡ sạch : “ , em muốn hỏi tôi cái gì, tôi đều cho em!”

      Bạch Khởi La hài lòng gật đầu, cực kỳ đắc ý là mình uy hiếp có hiệu quả, có điều... bám vào mặt , : “ đừng đung đưa đầu, tôi thấy .”

      Phùng Kiêu nghe lời: “Được, đung đưa. Tôi thích ta là bởi vì cảm thấy ta tâm thuật bất chính. Vậy đó, tôi thẳng thắn biết gì nấy như vậy, em có nên cho tôi biết vì sao em lại hỏi thăm ta ?”

      Bạch Khởi La căn bản nghe được câu sau của , vẫn đắm chìm trong đánh giá của về Vu Lãnh Tâm.

      rũ đầu, lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu: “ ta rất xấu xa à?”

      Phùng Kiêu: “ phải xấu xa, là tâm thuật bất chính, đây là hai khái niệm. Xấu xa hay , trái lại tạm thời chưa đến.”

      Trong nháy mắt Bạch Khởi La tựa vào bả vai , Phùng Kiêu: “... . . .”

      Trán Bạch Khởi La tựa vai Phùng Kiêu, buồn bã: “Xong rồi xong rồi, nếu ta là phụ nữ xấu xa, lừa ba tôi sao đây?”

      Phùng Kiêu: “? ? ? ? ? ? ?”

      Mặt mũi chợt loé, nhàng đỡ Bạch Khởi La, giọng mang chút mê hoặc: “Em xem, tôi đều cho em chuyện về ta. Còn em có muốn cho tôi ? Em đừng có mà nghĩa khí như vậy chứ?”

      nhàng vỗ lưng , giống như dỗ đứa bé: “Em... ôi!”

      Đột nhiên Bạch Khởi La thoáng chốc đẩy Phùng Kiêu ra, Phùng Kiêu hề phòng bị, nên trực tiếp ngã xuống đất.

      “Tôi phải cho ba tôi!”

      Bạch Khởi La đứng dậy trong nháy mắt, xông ra ngoài như làn khói.

      Phùng Kiêu nhanh chóng bò dậy, để ý tới kinh ngạc mà vội đuổi theo. Đầu óc Bạch Khởi La mơ mơ màng màng, lúc này mặc dù đầu rất lộn xộn, nhưng vẫn còn niềm tin, đó chính là nhanh chóng cho ba rằng cái Vu Lãnh Tâm đó phải là người tốt.

      “Em họ à?”

      Lục Thiếu soái mới từ trong thang máy ra thấy Bạch Khởi La nhấn nút thang máy cạch cạch.

      Bạch Khởi La quét cái, cẩn thận phân biệt, suy nghĩ chút, níu lấy bả vai Lục Thiếu soái: “ họ.”

      Lục Thiếu soái hơi cau mày: “Đúng vậy, họ. Em uống rượu hả?”

      Mùi rượu người nặng, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt đỏ bừng kia của cũng biết say.

      xê ra, đừng cản đường tôi.”

      “A La!” Lúc này Phùng Kiêu đuổi kịp, thấy vẫn chưa xuống lầu, cuối cùng thở ra hơi: “A La... mẹ kiếp!”

      chưa kịp đỡ Bạch Khởi La thấy nắm đấm của Lục Thiếu soái vung tới, nếu phải kịp thời né tránh, khuôn mặt này của cũng hư luôn!

      “Này đúng, đánh tôi làm gì chứ!”

      Sắc mặt Lục Thiếu soái khá khó coi, lạnh lùng mở miệng: “Cậu chuốc say con bé là muốn làm gì!”

      Phùng Kiêu: “... ... ... ... . . . “

      bị chụp mũ, nặng tựa núi Trường Bạch!

      ấm ức: “Ôi phải, đầu óc có bệnh à? Tại sao tôi phải làm như vậy? A La, em hãy cho tên họ ngu đần này của em, tôi có chuốc rượu cho em ! Đúng là oan ức tôi mà!”

      Phùng Kiêu ấm ức rất muốn vẽ vòng ở góc tường.

      Có điều hình như Bạch Khởi La nghe được , căn bản trả lời, kiên định lầm bầm: “Tôi muốn tìm ba tôi!”

      qua loa nhấn nút thang máy.

      Phùng Kiêu: “Được được được, tìm ba em, tôi tìm cho em.”

      vội vàng tiến vào thang máy: “Lão Lục, tôi đưa ấy tìm ba ấy, về .”

      Lục Thiếu soái động đậy, rất bình tĩnh: “Tôi yên tâm về nhân phẩm của cậu.”

      trực tiếp nhấn lầu , : “Tôi cùng hai người.”

      Phùng Kiêu: “... ... Tôi cũng phải là biết xấu hổ như vậy, cũng thể suy bụng ta ra bụng người như vậy!”

      Lục Thiếu soái quả quyết mở miệng, tuỳ , tóm lại yên tâm.

      “Lục Hiếu Lệ, thất đức vừa thôi”

      Sĩ quan phụ tá đứng trong góc: “... ...”

      Thiếu soái của bọn họ, vừa ý Bạch tiểu thư sao? Nếu như vừa ý, tại sao tình huống trước mắt lại... đáng sợ như vậy?

      Thang máy nhanh chóng dừng lại, căn bản Bạch Khởi La cũng quan tâm người bên cạnh, gấp gáp xông ra ngoài, người chờ ngoài cửa bị bọn họ làm cho sợ hết hồn, muốn mắng câu, nhưng hình như nhận ra Lục Thiếu soái và Phùng Kiêu, lại gì nữa, yên lặng né tránh.

      Đoàn người xuyên qua đại sảnh, nhanh chóng đến cửa, Bạch Khởi La quá nhanh, bọn họ đuổi theo được!

      “Đùng!” tiếng súng vang lên.

      Ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Khởi La đạp cho Lục Thiếu soái cước, lập tức ngã nhào xuống, bị bắn trúng.

      Tay súng cách đó xa, lúc này viền mắt gã đỏ tươi, hận ý lộ : “Vừa hay tụi mày đều ở đây, vậy chết chung, chết chung !”

      Gã bóp cò lần nữa, tiếng súng dày đặc vang lên, hoàn toàn nhắm vào Lục Thiếu soái và Phùng Kiêu.

      Mặc dù Bạch Khởi La uống say đến đầu óc mơ hồ, nhưng động tác lại phá lệ bén nhạy, thuận tay nhặt lên chậu bông bên cửa lớn, lập tức quăng ra ngoài.

      Chậu bông cao chừng nửa thước, người đàn ông còn khiêng nổi, nhưng Bạch Khởi La lại tốn chút sức mà quăng ra, ngay lúc tên sát thủ kinh ngạc, đuổi theo mấy bước xông lên trước, bốp chiêu đánh lên mặt tên sát thủ.

      Tay súng giơ tay lên muốn giết người, động tác của lại nhanh hơn, trở tay cái nắm được cổ tay gã, “rắc” tiếng, dường như có người nghe được tiếng xương gãy.

      Trong nháy mắt súng rơi xuống đất.

      Bạch Khởi La đá cước vào bên hông của gã, đè cái làm người quỵ xuống đất, theo sau là hai quả đấm, mắt sát thủ nổ đom đóm, phì tiếng, miệng phun máu!

      “A La!” Phùng Kiêu vội vàng đến cạnh , lạnh lùng: “Lương Đại.”

      Lúc này Lương Đại bị đánh nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn căm hận: “Phùng Kiêu, có bản lãnh giết tao !”

      “Chát!” bạt tai của Bạch Khởi La lại rơi mặt gã: “Mày ầm ĩ với ai đấy! Đánh chó phải ngó mặt chủ, ai bảo mày làm hại Phùng Kiêu hả?”

      Lương Đại bị đánh ngu luôn, gã cà lăm: “Mày là, mày là Bạch Khởi La...”

      Cuối cùng gã cũng biết bé này là ai, nhưng rất nhanh, gã trừng mắt muốn nứt ra nhìn chằm chằm Bạch Khởi La, oán hận: “Chính là mày, chính là tụi mày cùng hại chết cha tao! Tụi mày đều đáng chết!”

      Gã giãy giụa muốn phản kháng, Bạch Khởi La bạo lực trấn áp.

      Lương đại bị đè xuống đất ma sát, gã ầm ĩ: “Mày đừng đắc ý, xem như tao thất thủ, em trai tao ! Bạch Tu Nhiên nhất định chết, Bạch Tu Nhiên nhất định chết! Bạch Khởi La, mày hại tao có cha, cha mày cũng phải chết. cũng sống được! Mày cũng giống thế có cha! Ha ha ha, há há há há há ~~~”
      Trúc Khải, ly sắc, KhaiDoanh_34723 others thích bài này.

    2. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      :yoyo36::yoyo36: Ôi chết mất bà A La có món tuý quyền trong truyền thuyết à = ))))
      Typard thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là khi đầu óc mơ mang tay chân nhanh nhẹn ko kịp luôn nhỡ, kaka
      Typard thích bài này.

    4. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 31.2


      Bạch Tu Nhiên là người thân quan trọng nhất của Bạch Khởi La, hề nghĩ ngợi, trong nháy mắt đập cho phát.

      Lương Đại phịch tiếng, ngất .

      Chuyện quanh mình xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa thấy rốt cuộc có chuyện gì người cũng bị Bạch Khởi La bắt lại, đánh ngất!

      Ngoại trừ Phùng Kiêu, dường như có ai là khiếp sợ.

      Bạch Khởi La hoảng hốt đứng dậy: “Ba tôi...”

      Bọn chúng còn phái người giết ba , bọn chúng muốn giết ba !

      “Lên xe, tôi lái xe!”

      Lục Thiếu soái lập tức mở miệng, quay đầu dặn dò sĩ quan phụ tá: “Cậu xử lý Lương Đại!”

      Quay đầu muốn gì nữa thấy Bạch Khởi La kéo cửa xe ra, trực tiếp ngồi ở ghế lái, trong nháy mắt đạp phanh, Phùng Kiêu xông lên xe như bay.

      Mới vừa nhào lên xe, thấy xe phóng ra ngoài như mũi tên! Lục Thiếu soái căn bản kịp lên xe!

      Phùng Kiêu: “Hôm nay ba em có ở Toà thị chính, hôm nay ông cắt băng khánh thành cho bách hoá Xương Đạt, tôi biết đường, em để tôi lái cho!”

      Chưa từng nghe Bạch Khởi La biết lái xe, mà thực tế, quả Bạch Khởi La có bằng lái, cho nên hiếm khi lái xe. Nhưng có bằng lái có nghĩa là biết lái xe. Trước kia chị họ Bạch Khởi La quen ít bạn trai, trong đó có thanh niên có nghề tay trái là đua xe, để nịnh bợ em vợ, dạy cho Bạch Khởi La ít thứ.

      Nhưng khi đó vì Bạch Khởi La đủ tuổi nên đăng ký thi bằng lái xe, rồi sau đó, sau đó xuyên , lại càng cần thi bằng lái!

      Lúc này, chỉ nhớ mình biết lái xe, còn lại chẳng nhớ gì cả: “Mất thời gian, chỉ đường cho tôi.”

      Phùng Kiêu nhìn quẹo trái quẹo phải như bay, trông bộ dạng đúng là biết lái xe, dù trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng cũng : “Bên trái!”

      Vừa dứt lời, thấy xe ngoắt đuôi quẹo qua, vì cua nhanh mà xe phát ra thanh chói tai.

      thanh chói tai như vậy cũng ngừng lại, nhưng biết là Bạch Khởi La may mắn hay tài lái xe của rất tốt mà xe nhanh như gió thổi, tung hoành ngang dọc. Cứ thế chẳng xảy ra vấn đề gì. Xe quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc tới bách hoá Xương Đạt, lúc này chung quanh bách hoá Xương Đạt tiếng người ồn ào, đương trường có rất nhiều nhân sĩ thương giới và quản lý cấp cao của Toà thị chính, trong đó có Bạch Tu Nhiên đứng.

      Mà trừ điều này ra, nơi đây còn có nhiều phóng viên đếm hết, người trong đó đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm máy ảnh, đôi mắt tràn đầy u ám và thù hận.

      Đây phải ai xa lạ, chính là Lương Nhị, hai người con trai của nhà họ Lương, so với người cả của tên lỗ mãng, có tiền đồ hơn nhiều, cũng đọc rất nhiều sách. vẫn luôn là kiêu ngạo của cha , thậm chí cha còn hoạch định tương lai đầy rực rỡ cho . có thể có được vị trí cao ở Lục hệ, rất có thể là do nhận được giúp đỡ từ nhà vợ.

      Chỉ cần bọn cẩn thận nấp, im lặng chờ thời, ngay cả nhà họ Lục cũng có thể chiếm lấy.

      Thành Phụng Thiên có nhà họ Lục, có nhà họ Phùng, chỉ có mình nhà họ Lương, cũng chỉ có nhà họ Lương bọn họ!

      Tất cả những thứ này đều tốt đẹp như vậy, tất cả đều đắc chí như vậy.

      Nhưng Bạch Tu Nhiên từ chối lời cầu hôn của nhà bọn .

      Mà bây giờ, thi thể cha bị tên cẩu tặc Lục Hiếu Lệ đó đưa đến Phụng Thiên, hẳn là bị Bạch Tu Nhiên giết! Vì đề phòng bị trả thù mà hai em bọn hoảng hốt chạy trốn cả đêm. Nhưng đến chạy trốn, có thể trốn đâu đây?

      Bọn phải báo thù, Lục Hiếu Lệ niệm chút tình xưa đáng chết, Phùng Kiêu thấy sắc quên nghĩa đáng chết, tên đầu sỏ Bạch Tu Nhiên lại càng đáng chết hơn!

      Hơn nữa, nếu ban đầu nhà họ Bạch cự tuyệt cầu hôn nhà bọn đâu đến nông nỗi như thế này? Đây chính là mở đầu tất cả bất hạnh của bọn .

      Cho nên, muốn đích thân giết Bạch Tu Nhiên, mà , cái tên lỗ mãng phụ trách đối phó Lục Hiếu Lệ và Phùng Kiêu. là người có học, mặc dù từng học chút quyền cước, thân thủ tệ, nhưng quen dùng súng, nên bỏ qua Lục Hiếu Lệ và Phùng Kiêu, mà kỹ thuật bắn súng tệ, thích hợp đối phó bọn họ hơn.

      Tất nhiên, cũng muốn tự mình giải quyết tên tiểu nhân hiểm Bạch Tu Nhiên này.

      lạnh lùng nhìn Bạch Tu Nhiên kiêu ngạo cách đó xa, y là người có học, chừng ba mươi tuổi, hết sức văn nhã, nhưng Lương Nhị ràng nhìn thấy được vẻ hiểm tiểu nhân hèn hạ mặt y.

      nắm chặt con dao giấu trong tay áo và bên hông, Bạch Tu Nhiên phải Lục Hiếu Lệ, bên cạnh y có vệ sĩ, chỉ cần chớp lấy thời cơ, giết người rồi thừa dịp hỗn loạn trốn , thể tốt hơn được nữa.

      Ánh mắt lập loè, lại dịch chuyển về phía trước chút.

      Cũng may, hôm nay nhiều phóng viên, người người đều muốn giành được tin tức độc nhất, tất cả đều lao về phía trước, làm như vậy cũng quá đặc biệt.

      “Ẻn ẻn ẻn...”

      Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, mặc dù bên này cũng khá náo nhiệt, nhưng thanh chói tai bén nhọn như vậy luôn làm người ta thoải mái, có người nhìn tới, chỉ thấy xa xa có chiếc xe tới, xe lái rất nhanh, rất giống như hoàn toàn quan tâm đến người đường.

      Người chung quanh sợ hết hồn, bắt đầu vội vàng tránh né.

      Mà lúc này người ở cổng chính chuẩn bị cắt băng cũng đều rối rít nhìn về hướng kia.

      Thời khắc như vậy là tốt nhất, chừng người xe kia còn có thể trợ giúp, nghĩ tới đây, Lương Nhị đập máy ảnh vào Bạch Tu Nhiên cái, chút khách khí nâng dao xông tới: “Bạch Tu Nhiên, mày chịu chết !”

      Mặc dù Bạch Tu Nhiên để ý chiếc xe, nhưng có nghĩa là hề có cảm giác gì với chung quanh mình, máy ảnh vừa thoáng qua, mắt thấy phóng viên đội mũ lưỡi trai nâng dao xông tới, nghiêng người tránh né. Dao quẹt trúng người đàn ông đỏm dáng bên cạnh Bạch Tu Nhiên, gào khóc thét chói tai, nghiêng ngả bò .

      Lương Nhị thèm quan tâm những chuyện đó, hề do dự tiếp tục vung dao của mình, tay trái tay phải của đều có thể sử dụng, mỗi tay con dao, hai con dao nhắm vào Bạch Tu Nhiên, dao nào cũng đòi mạng.

      “Ba!”

      Bạch Khởi La dừng xe cái két, màn cha bị ám sát khiến gan mật muốn vỡ nát, điên cuồng lao về phía hai người, Lương Nhị nghe được tiếng “ba” này, cũng bị phân tâm. Chẳng qua lưỡi dao còn kịp chạm vào Bạch Tu Nhiên, bị đạp mạnh cái.

      Dường như Bạch Khởi La dùng hết sức lực, phi , biến mình thành vũ khí, trực tiếp nhảy lên đạp về phía Lương Nhị.

      Lương Nhị bị đạp mạnh cái, giơ tay lên muốn vung dao, nhưng Bạch Khởi La lại đạp tới.

      Có điều chỉ số võ lực của Lương Nhị thấp như Lương Đại, động tác của khá nhanh nhẹn, mau chóng né qua, đồng thời vung dao lần nữa. Võ công của hai người ngươi tới ta , Bạch Khởi La tiện tay nhặt dây pháo đốt lên, xem như vũ khí, dùng rất tiện tay, chẳng qua ràng pháo phải là đối thủ của dao, lại là dao sắc bén.

      Lương Nhị chém dao xuống, pháo biến thành hai nửa.

      Lương Nhị đắc ý, lao đến Bạch Khởi La chém xuống, nhưng còn chưa chém trúng Bạch Khởi La, trong nháy mắt xoay người, đâm về phía Bạch Tu Nhiên. Hoá ra vừa rồi tấn công Bạch Khởi La chỉ là động tác giả, người muốn giết tất nhiên là Bạch Tu Nhiên.

      “Thằng khốn kiếp!” Bạch Khởi La giận dữ, rút cái giá đỡ cổng đình nghỉ mát, giá đỡ cố định chắc chắn lại bị điên cuồng rút ra, đợi Lương Nhị đâm vào Bạch Tu Nhiên. gậy sắt của Bạch Khởi La đập vào người .

      “Dám ám sát ba tao à? Tao thấy mày chán sống rồi!”

      Lương Nhị lảo đảo mấy bước, quỳ chân đất, nhưng dù vào lúc này, cũng biết mình ngàn vạn lần thể rơi vào tay bọn họ. Mà lúc này cũng càng thêm căm ghét thiếu nữ trước mặt.

      nhanh chóng xông về phía Bạch Khởi La, chỉ cần bắt được Bạch Khởi La, tất nhiên là có thể an toàn.

      Tim của những người vây xem dâng tới cổ họng, bé, sao chứ?

      Hai người giằng co lần nữa, nhưng mọi người nhanh chóng phát , hoá ra lo lắng sai rồi, sát thủ quả rất lợi hại, nhưng... Bạch Khởi La lại càng trâu bò hơn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vốn là đánh nhau biến thành bên đánh, mặc dù tay cầm cặp dao, nhưng Lương Nhị cũng phải đối thủ của Bạch Khởi La tay cầm gậy sắt.

      ràng gầy yếu như thế, nhưng cây gậy sắt lớn bằng nắm tay lại có thể được vung vẩy đầy uy vũ, giống như đây chỉ là cây trúc thông thường.

      Mà Lương Nhị kêu hai tiếng chứng minh, đây căn bản phải là gậy trúc gì đó.

      hề nể nang, đánh Lương Nhị gào khóc.

      Tình huống dần được khống chế, dường như mấy phóng viên rốt cuộc có phản ứng, bọn họ run run rẩy rẩy giơ tay lên. Tách tách tách, chụp mấy tấm hình. Tuy rằng... chụp cũng chưa chắc được phép phát tán ra ngoài, nhưng cũng tốt hơn là chụp gì, chụp trước sau.

      Tiếng “hú hú” vang lên, lúc cuộc chiến diễn biến vô cùng ác liệt, rất nhiều cảnh sát thổi còi chạy tới.

      Lúc này mọi người mới phát , chẳng biết từ lúc nào xung quanh xuất mấy chiếc xe, vị hôn phu của Bạch tiểu thư kia, vị Phùng tiên sinh kia dựa xe, khoanh tay, nhếch khoé miệng, thậm chí nở nụ cười đắc ý.

      Đắc ý á! ! ! ? ? ? ?

      Mà mấy chiếc xe dừng xung quanh cũng phải nhân vật đơn giản, là Lục Thiếu soái của Lục hệ từ Phụng Thiên tới! Trừ ra, còn có Tiến Minh công tử tiếng tăm lừng lẫy thành Bắc Bình và mấy vị khác quá quen thuộc, nhưng chỉ nhìn quần áo, chung cũng đoán được phải người có liên quan đến Lục hệ cũng là công tử nhà giàu.

      Mà lúc này, những người này rất an tĩnh.

      Điểm giống an tĩnh là đều yên lặng nhìn trường chỉ có bên đánh, có ai tiến lên giúp đỡ. Bạch Khởi La cũng đánh lâu, chủ yếu do Lương Nhị phải là đối thủ của . Mắt thấy Lương Nhị hoàn toàn ngất , Bạch Khởi La ném gậy sắt , lập tức vọt vào trong ngực Bạch Tu Nhiên, khóc nức nở: “Huhu, hức hức hức. Ba sao chứ? Hù chết con rồi! Con để ba xảy ra chuyện gì, con bảo vệ ba!”

      Chỉ câu như vậy, trong nháy mắt Bạch Tu Nhiên đỏ vành mắt, y lập tức vỗ lưng con , dịu dàng dỗ dành : “ khóc khóc, mấy tên đó đều là người xấu, côn đồ mất trí như vậy có kết quả tốt. A La của chúng ta sợ, sợ nha!”

      “Con muốn mất ba, huhuhu...”

      Trong thoáng chốc dường như Bạch Khởi La thấy được kiếp trước, lúc trước khi ba đưa đến đội xạ kích, nơi đó phải ở lại, tháng ông ấy mới đến thăm lần, giống như ngồi tù vậy. Mặc dù trong đội xạ kích ai cũng đối tốt với . Nhưng vẫn rất đau khổ, cảm thấy mình bị ba bỏ rơi.

      ràng còn chưa tới mười tuổi nha, ba cũng cần !

      Chính vì vậy, sau khi xuyên ba muốn đưa ra nước ngoài, hề do dự mà đồng ý.

      À, lại bị vứt bỏ lần thứ hai.

      Vì cái gọi là mùa xuân thứ hai, ba luôn vì mùa xuân thứ hai mà vứt bỏ !

      hề muốn quay trở lại, nhưng vì ngăn được mình nhớ người thân, mà sau khi trở về mới phát ra ba rất thương . Hơn nữa, dựa theo giải thích của Phùng Kiêu, chuyện của Bát di nương chắc chắn có gì đó mờ ám ở bên trong. Mặc dù vẫn biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng phản ứng tự nhiên của con người lừa được người.

      Ba rất thương , cho nên muốn ba gặp chuyện đâu!

      khóc dữ dội: “Ba, ba đừng chết, ba đừng chết được ? Huhuhu, hức hức hức...”

      Quần chúng vây xem: Hai cha con nhà họ Bạch khóc cũng ghê thiệt. Đặc biệt là Bạch tiểu thư, giống như là xả lũ vậy!

      Phùng Kiêu cũng tiến lên, vẫn tựa cửa xe, toàn thân nhìn Bạch Khởi La, trong mắt lộ vẻ đau lòng dễ thấy.

      Mà lúc này, có người mè nheo đến bên cạnh Phùng Kiêu, đẩy đẩy : “Lão Ngũ, cậu qua khuyên nhủ à?”

      Đây là Tạ Dương.

      Sáng hôm nay Tạ Dương từ Thiên Tân vệ lên đường chạy tới Bắc Bình, buổi chiều vừa mới tới khách sạn Bắc Bình thấy Bạch Khởi La đạp cước đá bay Lục lão Tam, cứu . Rồi sau đó giống như đại lực sĩ dùng chậu bông đập Lương Đại.

      Bây giờ cùng tới, lại thấy điên cuồng đánh Lương Nhị.

      Đáng sợ, đámg sợ.

      Cho dù bây giờ khóc lê hoa đái vũ, cũng là đáng sợ.

      “Cậu qua à?”

      Phùng Kiêu để ý tới Tạ Dương, chỉ nhìn Bạch Khởi La, hề dời mắt phân nào.

      Tạ Dương xoa xoa đầu, yên lặng nhanh lẹ tránh ra, cha con nhà họ Bạch vẫn còn khóc đấy!

      “Con muốn ba chết đâu!”

      chết chết, có chết cũng là người khác, A La đừng khóc!”

      Vì con khóc, Bạch Tu Nhiên cũng khóc dữ dội theo, người đàn ông, lại để ý quanh mình có ai, khóc còn thảm hơn Bạch Khởi La: “Ba cũng chỉ có người thân là con ! A La à con cũng phải khoẻ mạnh, hai cha con mình sống nương tựa lẫn nhau, ba chết, con cũng chết...”

      Bạch Khởi La khóc oà lên: “Nhưng ba còn tái hôn, ba cưới vợ, sau đó sinh đứa con khác, con bị bỏ rơi. Ba lại vì mùa xuân thứ hai mà vứt bỏ con, con cũng biết mình có ai thương. Con chính là cây cải trắng khổ sở...”

      Mọi người xung quanh: Đây chính là nhà giàu có, quả nhiên cũng giống nhà người bình thường như chúng ta vậy, dù là nhà giàu có... Đại tiểu thư nhà giàu có mẹ là thảm!

      Trong nháy mắt, mọi người quên mất Bạch Tu Nhiên vô số lần dọn dẹp tàn cuộc cho Bạch Khởi La, cũng quên vừa rồi Bạch Khởi La như đại lực sĩ rút cái giá đỡ gậy sắt đánh sát thủ. Bọn họ chỉ nhớ trước mặt là bé đáng thương, bé đáng thương có mẹ, cha cưới người rồi lại thêm người...

      Thảm, thảm.

      Quần chúng vây xem cảm thấy Bạch Khởi La thảm, Bạch Khởi La cũng cảm thấy mình thảm: “Hic... Ba có đứa con khác, ba thương con nữa... có ai cần con hết!”

      Khóc oà lên, thảm thiết đến kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ.

      Bạch Tu Nhiên cũng khóc theo, nét mặt vốn dịu dàng kiêu ngạo cũng vì khóc lóc mà thêm mấy phần mông lung.

      “A La đừng khóc, ba bao giờ cần con. Con thích. Ba cũng tái hôn, dù là tiên nữ cũng cưới, có được ? A La khóc nha!”

      Bạch Khởi La có chút phân đây là thực hay xuyên qua, kêu la: “Sao lại chứ! Ba cũng phải ông già bảy tám chục tuổi, tất nhiên có thể sinh! Chờ sinh được con trai, ba cần con nữa!”

      hoảng hốt, lời của họ hàng kiếp trước truyền vào tai , các bà ấy cắn hạt dưa có ý tốt kéo lại : “A La à, ba con luôn muốn có đứa con trai, chờ ông ấy tái hôn sinh được con trai, có lẽ cần con nữa đâu. Tiền của nhà con ấy à, tất cả đều của người ngoài.”

      Những người đó hẳn là xấu, nhưng lời nhảm lại như vậy.

      Ba con có đứa con trai khác, ba con muốn sinh đứa con trai...

      Bạch Khởi La sụp đổ: “Con biết, bọn họ hết rồi, ba muốn sinh đứa con trai...”

      Quần chúng vây xem yên lặng gật đầu: Đúng rồi, có tên đàn ông nào muốn có con trai chứ?

      Lúc này Bạch Tu Nhiên cuối cùng cũng nghe , y thở hổn hển, siết chặt nắm đấm: “Ai với con vậy? Ai với con ba muốn sinh con trai?”

      Sắc mặt y lúc này càng tái nhợt, tức giận!

      Bạch Khởi La: “Khi còn bé, rất nhiều họ hàng, rất nhiều người đều như vậy. Con lén trốn trong chăn khóc, con rất lo lắng cho rằng ba cần con...”

      Khi còn bé!!!

      Sắc mặt Bạch Tu Nhiên càng trắng thêm chút, vẻ mặt y cực kỳ khó xem!

      Y nhàng đỡ vai con , ôm vào ngực, nghiêm túc: “Ba muốn con trai gì hết, tên khốn kiếp nào vậy, con cho ba, ba giết chết chúng!”

      Nghĩ đến con nhà mình khi còn bé chỉ biết lo lắng bị mình vứt bỏ, nước mắt y lại tuôn trào, chỉ cảm thấy mình quả nhiên phải người ba tốt! Thế mà lại biết có người dám chuyện này cho con . Suy nghĩ chút cũng phải là có khả năng... dù sao khi đó họ hàng của nhà họ Bạch, nhà họ Trần cũng thường qua lại.

      Nếu có người ngấm ngầm gì đó với A La, rất có khả năng!

      Bạch Tu Nhiên: “Ba hề muốn con trai, ba chỉ có đứa con là con, ba chỉ thương mình A La! Những người khác đều bậy, A La ngàn vạn đừng để trong lòng. Chẳng lẽ cha mẹ lại thương đứa con của mình hay sao? Con tin ba hay tin những lời nhảm kia đây?”

      Bạch Khởi La kiên định: “Tin ba!... Hức!”

      Bạch Tu Nhiên nhàng vỗ lưng con , : “Đừng khóc đừng khóc, con khóc toàn thân ba đều khó chịu, con tin tưởng ba, ba lừa gạt con, ba thể có đứa con khác nữa!”

      Bạch Khởi La bẹt bẹt miệng, gì, tiếp tục khóc!

      Bạch Tu Nhiên: “Con tin ba , ba thích con trai. Ba cũng còn khả năng sinh con nữa! Năm đó sau khi con ra đời, ba buộc ga rô* rồi!”

      Buộc ga rô á?

      Buộc ga rô là cái gì?

      Đó là thứ gì vậy?

      Chưa từng nghe qua!

      (* buộc ga rô (hay còn gọi là thắt ống dẫn tinh) là phương pháp triệt sản ở nam giới, dành cho những người muốn có con hoặc mắc những bệnh có tính di truyền nguy hiểm như tâm thần, HIV-AIDS... thể sinh ra những đứa con bình thường. Ưu điểm: có hiệu quả tránh thai cao hơn những phương pháp khác ( 99,5%). Nhược điểm: đau (tất nhiên rồi), có thể xảy ra các biến chứng như chảy máu, sưng tấy, bầm tím, viêm nhiễm, hoặc hối hận sau khi phẫu thuật. Thắt rồi vẫn có thể phẫu thuật nối lại nếu lại muốn có con, nhưng rất khó và chắc chắn có hiệu quả.)
      Last edited: 30/7/19
      Trúc Khải, ly sắc, thuann22 others thích bài này.

    5. hell_angelkid

      hell_angelkid New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      ĐÂY ràng là cảnh buồn. CẢNH BUỒN.phải cảm động!! Mà sao tui ko nhịn phì cười thế này
      Hale205Typard thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :