1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Phùng thiếu lại thèm đòn rồi :))))
      huyen1604Typard thích bài này.

    2. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      Thích nhất là mỗi lần thấy thông báo Anita và Typard trả lời vào chủ đề, hê hê.
      huyen1604, TypardHằng Lê thích bài này.

    3. Chloebui

      Chloebui New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      17
      Cái gì cũng làm tiền ăn sáng :)))
      huyen1604Typard thích bài này.

    4. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 23.2: Màu sắc cầu vồng

      Editor: Typard

      Beta-er: Hằng Lê


      Bạch Khởi La trực tiếp trợn trắng mắt, "Cút sang bên !"

      "A a a a a. . ." Tiếng thét thảm thiết của con gà tây Chương Cảnh trưởng lại vang vọng khắp bên trong phòng lần nữa, Phó Cảnh trưởng vội vàng : "Cảnh trưởng, ngài sao chứ?"

      Gã quay đầu hét to: "Bác sĩ, bác sĩ mau đến xem. . ."

      Bác sĩ nhanh chóng vào cửa, lâu sau, Chương Cảnh trưởng bị đẩy tới phòng phẫu thuật.

      Sau đó tất cả bình tĩnh lại, những người trong phòng trố mắt nhìn nhau.

      Trần Mạn Du đột nhiên òa khóc, lấy khăn che mặt, bờ vai run rẩy kịch liệt, "Vận số của lão Chương, sao cứ xấu như vậy chứ! Mọi người xem sao lại xấu như vậy. . . Cả phòng đầy người, sao hết lần này tới lần khác là chỉ mình ấy bị bắn trúng chứ!"

      Tiếng khóc nghẹn ngào đó, nghe thôi đủ biết ấy đau khổ đến chừng nào.

      Mỹ nhân khóc nức nở như thế, khiến người ta đau lòng.

      Phó Cảnh trưởng muốn an ủi chút gì đó, nhưng cuối cùng hóa thành câu: "Chùa lần trước hai người lạy đó, tên là gì?" :))))

      Bờ vai Trần Mạn Du run rẩy càng thêm kịch liệt: "... Chùa Triêu Dương."

      Phó Cảnh trưởng rất trịnh trọng gật đầu, nên đến đó nghiêm túc cúng kiếng rồi!

      Đội trưởng mập chủ động dẫn người đuổi theo rất nhanh trở lại, thở hồng hộc, : "Người tìm được rồi, có điều. . ."

      hơi cau mày, : " chết."

      Phùng Kiêu lập tức: "Xảy ra chuyện gì!"

      Gương mặt đội trưởng mập bối rối, : "Tất cả mọi người cùng nổ súng, cũng biết ai có kỹ thuật bắn súng giỏi, trực tiếp bắn chết. . ."

      ra chuyện này trách được bọn họ, ai biết sát thủ tới giết Bạch Khởi La vào lúc này, mà trường có chừng ba mươi bốn mươi cảnh sát. Đây phải là Độc Cầu Tử (*) sao? Ai lại muốn thừa cơ hội này bắt người nhận tiền chứ.

      (đoạn này nghĩa là: tự mình vào chỗ chết, nhưng do tác giả cố tình viết kiểu mượn nhân vật Độc Cầu Bại (1 nhân vật võ hiệp cực nổi tiếng) nên mình giữ nguyên tác để giữ độ hài hước mà tác giả muốn )

      Mọi người cũng quá dũng mãnh, kết quả nhất thời lỡ tay, giết chết sát thủ!

      Phùng Kiêu VS Bạch Khởi La: "..."

      Phùng Kiêu: "Chết cũng sao, hẳn là kẻ đích thân hạ thủ cũng phải chủ mưu. Đầu tiên các kiểm tra xem người có vết thương cũ do đạn bắn hay , nếu phải cùng người lần trước. Ngoài ra phải tìm được thân phận người này. Tôi tin rằng nhất định vẫn còn chủ mưu sai khiến ở phía sau. Tóm lại tìm được sát thủ cũng phải mục đích cuối cùng, người giật dây mới là cực kỳ quan trọng. Tôi nghĩ rằng ý của cha vợ đại nhân cũng giống như thế."

      "Đúng, đúng, đúng, Phùng công tử đúng."

      "Tiểu Ngũ, dì thấy, hay là con mang A La trở về nhà họ Bạch ? Có người muốn giết A La, tóm lại đây phải chuyện , các con cũng thể lơ ngơ để làm mục tiêu sống cho người ta ngắm bắn được. Các con có thể tránh được lần, hai lần, nhưng chưa chắc lần nào cũng có thể tránh khỏi. Hay là trở về trước, chuyện bên này, các con cần quan tâm." Lúc này Trần Mạn Du buông khăn xuống, mặt hề có nước mắt, lo lắng cho cháu , : "Nghe dì , trở về ."

      Đội trưởng mập lập tức : "Chúng tôi hộ tống hai người trở về."

      Phùng Kiêu nhìn Bạch Khởi La chút, sau đó : "Được!"

      Hai người cũng trì hoãn nữa, được đám cảnh sát hộ tống rời .

      Chẳng qua là chân trước bọn họ vào cửa, chân sau thấy xe cha cũng vào sân.

      Ấn đường của Bạch Tu Nhiên nhíu chặt, cực kì nghiêm túc.

      Nếu là lần đầu tiên vội vàng như sấm rung chớp giật, lần này chính là bình yên trước giông bão.

      Bạch Tu Nhiên: "Làm phiền nâng tất cả tiền thưởng lên gấp bội cho tôi."

      Lúc ngang qua đội trưởng mập, y trực tiếp dặn dò, xong liền vào cửa.

      Đội trưởng mập: "... ... . . ."

      Mẹ ơi!

      Có tiền tự do phóng khoáng!

      gần như dám nghĩ gấp bội là bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy Bắc Bình sắp nổ tung rồi!

      cũng dám trì hoãn, lập tức đáp: "Tôi trở về xử lý ngay đây."

      Đoàn người đội trưởng mập nhanh chóng rời .

      Bạch Khởi La giọng: "Ba."

      Bạch Tu Nhiên: "Mấy ngày sắp tới nên ra ngoài."

      Bạch Khởi La: "Cũng thể vì chuyện mà bỏ việc lớn."

      Ba người cùng vào cửa, Bạch Tu Nhiên hết lòng khuyên : "Ba biết trói buộc con như vậy cũng tốt lắm, nhưng con cố kiên nhẫn chút được ? Ít cùng lắm là năm ba ngày, nhiều lắm là bảy tám ngày. Có lẽ đủ để có kết quả. Đến khi bắt được hung thủ, con muốn sao cũng được, nha?"

      Bạch Khởi La nhướng mày: "Cha có chắc đúng như thế ?"

      Bạch Tu Nhiên: "Cha nâng tiền thưởng lên gấp bội! Với số tiền thưởng tại, đừng Bắc Bình, dù là Thượng Hải và Phụng Thiên cũng chưa từng có. đến thời gian ngày, những tay thợ săn tiền thưởng toàn quốc nhất định đồng loạt đến Bắc Bình. Dám khi dễ con của Bạch Tu Nhiên ta, cũng phải nghĩ xem có cái mạng đó ."

      Sau đó lại xoay sang chuyện khác, y lại mở miệng : "A La, coi như con tội nghiệp người cha già nua, đầu hai thứ tóc như cha có được con? Nếu con có mệnh hệ gì, cha cũng muốn sống nữa. . ."

      tới đây, mắt rưng rưng ngấn lệ.

      Bạch Khởi La vội vàng : " Được."

      giọng: "Cha, cha đừng đau lòng, con hứa với cha, được ?"

      Bạch Tu Nhiên gật đầu: "Cha biết A La của cha luôn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời nhất mà."

      Vị cha già đầu hai thứ tóc nào đó vui vẻ gật đầu.

      Phùng Kiêu ngồi ở bên, mở miệng : "Cha vợ thưởng bao nhiêu tiền, con thưởng bấy nhiêu. Cha bảo họ tăng thêm gấp đôi tiền thưởng nữa , A La là hôn thê của con, ra tay liên tiếp như vậy, chỉ là nể mặt nhà họ Bạch, mà cũng hề nể mặt nhà họ Phùng. Mặc dù cha con còn là tướng soái chiếm cứ phương, nhưng cũng có nghĩa là nhà họ Phùng chúng con hoàn toàn sa sút. Nếu Phùng Kiêu con ngay cả vợ cũng che chở được, còn có thể làm chuyện gì nên hồn."

      Bạch Tu Nhiên hài lòng gật đầu, y mỉm cười : "Vậy mới là đàn ông."

      Bạch Khởi La nhìn bên này chút, nhìn bên kia chút, đau lòng ôm đầu: "Con thấy các người có bao nhiêu khí khái đàn ông, chỉ thấy các người lại khoe giàu!"

      Phùng Kiêu cực kì nghiêm túc: "Chúng ta cần khoe, vì vốn giàu."

      Bạch Khởi La lườm cái, hừ tiếng, : " hay rồi."

      Phùng Kiêu dựa vào ở ghế sa lon, nhìn cười ôn hòa, Bạch Khởi La khó hiểu cũng có chút đỏ mặt, lập tức hung hăng: " nhìn cái gì vậy!"

      vụt đứng dậy, hít hơi sâu, : "Tôi lên lầu thay đồ đây."

      Nhắc tới quần áo, biểu tình của Bạch Tu Nhiên yên lặng thay đổi thêm lần nữa, mắt thấy Bạch Khởi La lên lầu, y hơi híp mắt, nhìn chăm chú vào Phùng Kiêu.

      Nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.

      Phùng Kiêu là quỷ nhanh trí, lập tức : "Cha vợ, con có thể giải thích chuyện hôm qua."

      đặt hai tay ở đầu gối, nghiêm túc: " che giấu cắt bớt, nghiêm túc giải thích, bảo đảm khiến ngài hài lòng."

      Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Cậu cần khẩn trương như vậy, tùy tiện chút là được."

      Y nhìn đồng hồ đeo tay cái, : "Tôi cho cậu thời gian ba tiếng, cậu có thể từ từ ."

      Phùng Kiêu: "... . . ."

      Đây đâu phải là tùy tiện đâu!

      Thời khắc mấu chốt, Bạch Khởi La mà trở lại, : "Cha, đột nhiên con nghĩ đến chuyện."

      Bạch Tu Nhiên: "Sao vậy?"

      Bạch Khởi La nghiêm túc: "Quà ạ!"

      cười híp mắt: "Con vẫn chưa đưa quà con chuẩn bị cho ngài!"

      mang theo khá nhiều lễ vật, vẫn chưa đưa cho ba !

      Nhắc tới cái này, Bạch Tu Nhiên lập tức đứng dậy: "Đúng !"

      Hết sức nôn nóng, chân y bước hơi vội, đợi tới đầu cầu thang, có vẻ rốt cuộc cũng nghĩ tới con rể tương lai cũng ở đây, : "Phùng Kiêu cùng tôi lên lầu xem chút . Chẳng qua là A La cũng mang quà gì cho cậu, cậu cũng đừng buồn quá."

      Phùng Kiêu: ". . . dám buồn đâu ạ!"

      Cha vợ . . . Khoe khoang với ?

      Sở thích của đàn ông trung niên, là khiến người ta khó hiểu.

      Bởi vì Bạch Tu Nhiên muốn khoe khoang, Phùng Kiêu lại có cơ hội bước vào phòng riêng của Bạch Khởi La, vừa vào cửa thấy cái túi lớn.

      Có lẽ là bởi vì Bạch Tu Nhiên trở về, mấy Di phu nhân cũng xuống lầu, thấy bọn họ tụ tập ở bên này, tất cả đều theo tới, cũng vây xem bên cạnh.

      Bạch Khởi La lảm nhảm: "Vốn con muốn mang quà về cho ba, nhưng cẩn thận nên mua quá nhiều, có cách nào mang được, cho nên gởi qua bưu điện về."

      lấy cái hộp hình vuông tinh xảo, đưa cho Bạch Tu Nhiên: "Ba, ba nhìn thử!"

      mặt Bạch Tu Nhiên cố giữ tỉnh bơ, nhưng ánh mắt y lại bán đứng y, cực kì vui vẻ, trong mắt lóe ánh sao .

      Mở hộp ra, bên trong vẫn còn có hộp khác, cái hộp tương đối mắc tiền mặt là mảnh vải nhung tơ vàng, y mở ra, ngạc nhiên mừng rỡ: "Là khuy măng sét (nút áo)!"

      Bạch Khởi La gật đầu, vui vẻ: "Đúng rồi."

      Bạch Tu Nhiên theo thứ tự mở từng cái hộp ra, đều là khuy măng sét cùng kiểu, màu sắc khác biệt, nhưng trong khiêm tốn lộ ra xa hoa.

      Bạch Tu Nhiên tương đối thỏa mãn: "Ba rất thích, tốt lắm!"

      Bạch Khởi La tiếp tục lục: "Còn gì nữa nhỉ?"

      lại móc ra cái hộp: "Cái này là bút máy bản số lượng hạn chế, ngài viết chữ nhiều, dùng tốt."

      Bạch Tu Nhiên: "! ! ! ! ! Đẹp lắm!"

      "Còn nữa! Con mua áo sơ mi cho cha nữa nè!" Bạch Khởi La lấy cái hộp trong chồng hộp ra: "Con mua bảy màu, màu nào cũng rực rỡ chói lóa hết á. Hầu hết âu phục của cha đều là trắng đen u tối, điểm chút màu sắc ở trong đó vừa vặn có thể thấy được sức sống của ngài. ra ba của con già chút nào, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai!"

      Ba mươi lăm tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của đàn ông!

      mở cái. . . Màu xanh lá cây!

      "Ba xem, rất đẹp, rất tươi mát."

      Phùng Kiêu nhìn áo sơ mi nào là màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, sờ mũi, gì.

      Rốt cuộc có thể chứng kiến bản thực của màu sắc chiếc cầu vồng!

      Có dám mang lương tâm ra , cái màu xanh lá cây đó có thể mặc ra ngoài hay !

      À đúng, màu xanh lá cây phải là đáng sợ nhất, màu cam mới là đáng sợ nhất! ! ! (Typard: Cam xinh mà - 1 thanh niên cuồng cam cho hay.)

      Các vị Di phu nhân bị thưởng thức thần kỳ này làm sợ ngây người! Hoá ra, quà ngày hôm qua phải là cố ý hành hạ bọn họ đâu!

      Bạch Tu Nhiên cảm động muốn khóc: "Vẫn là con ba hiểu ba nhất! Chọn màu sắc cũng đẹp mắt như vậy!"

      Phùng Kiêu: "... . . ."

      "À, đây là cái mũ phớt màu tím, do bậc thầy thủ công nổi tiếng ở quốc làm ra, con xếp hàng đặt năm mới được, cha nhìn thử xem có đẹp ?"

      Đây là chiếc mũ cực kì sang trọng! Nhưng mà. . . Màu tím á hả?

      Bạch Tu Nhiên: "A La của chúng ta biết mua đồ ghê, tất cả mọi thứ đều rất hợp ý ba. là quá tốt!"

      Quà mình mua mà được người khác thích, tâm tình Bạch Khởi La đặc biệt tốt, vui vẻ: "Còn nữa! Con mua nhiều đồ cho ba lắm!"

      Bạch Tu Nhiên liếc con rể cái, đắc ý: "Có phải con tôi là tốt nhất trong thiên hạ ?"

      Phùng Kiêu dứt khoát: "Dạ!"

      Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Thằng nhóc cậu may mắn quá trời rồi!”

      Phùng Kiêu muốn lên tiếng, thấy Bạch Khởi La cầm cái túi ra: "Đây là túi con mua cho ba."

      Bạch Tu Nhiên: "Ba sớm thích cái kiểu này! ! ! ! Ánh mắt của A La chúng ta là quá tuyệt!"

      Phùng Kiêu: "... ... ... ... . . ."

      Mẹ tôi ơi!

      Lúc này cuối cùng Phùng Kiêu cũng hiểu được thế nào là "Cưng chiều" trong truyền thuyết.

      cũng tin rằng, Bạch Tu Nhiên là cảm thấy tệ mới có thể chọn làm con rể.

      Dẫu sao, đây chính là đứa con cưng, mà chỉ trời mới có, dưới đất thể có của bên nhà vợ!!!!!

      "Phùng Kiêu, cậu cảm thấy, ngày mai tôi mặc cái áo sơ mi màu nào được hơn?"

      Phùng Kiêu: "... . . ."

      Câu này, cháu có cách nào trả lời được!

      Mà đám màu sắc rực rỡ đó, có cái nào là khiêm tốn nhất, Phùng Kiêu cũng cảm thấy mình rất khó cái gì, yên lặng chút, kiên định: "Tướng mạo vóc người và khí chất của ngài đều rất tốt, mặc cái gì cũng đẹp. Huống chi, A La mua, có màu nào xấu đâu ạ?"

      Bạch Tu Nhiên gật đầu liên tục, đồng ý: "Đúng vậy, dù sao cậu cũng có."

      Phùng Kiêu: ". . ." xin lỗi, cháu cần đâu ạ!

      Bạch Tu Nhiên ướm áo sơ mi lên người khoa tay múa chân, vừa quay đầu hỏi chư vị Di phu nhân: "Các em cảm thấy tôi nên mặc cái nào trước?"

      Chư vị Di phu nhân trong nháy mắt sửng sốt chút, đột nhiên dâng lên oán giận với chính mình. êm đẹp, tới xem náo nhiệt làm gì chứ? Sao có thể chọn đây, đều là màu chói mắt, mặc ra ngoài bị chê cười hay sao?

      Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhị di nương, đành chịu thôi, ai bảo Nhị phu nhân lớn nhất chứ!

      Nhị phu nhân cũng muốn quan tâm, nhưng Nhị phu nhân cũng thể coi thường ánh mắt sáng ngời kia của lão Bạch nhà , cố gắng chống đỡ: "Đỏ, màu đỏ ."

      Tam phu nhân vừa nghe, cảm thấy lời này đúng! Sao lại phải cùng cùng màu với quà của Nhị phu nhân l chứ?

      Hừ, đừng hòng!

      Tam phu nhân lập tức : "Em thấy hay là màu cam !" Giống màu của em đẹp hơn!

      "Ai chứ, màu xanh lá cây mới đẹp!" Lúc này Bát phu nhân cũng nhanh chóng gia nhập vào tranh đoạt.

      "Cút con mẹ đê, nhất định là màu vàng là đẹp nhất, chấp nhận phản bác!" Lục phu nhân xuất thân từ chợ búa, chuyện cũng được lịch lắm!

      "Chị Sáu, chị vậy nghe sao được! Em thấy màu xanh lá đẹp nhất. . ."

      "Các rốt cuộc có mắt thế, có thể chọn được , tôi thấy. . ."

      Trong lúc nhất thời, mọi người vì Bạch Tu Nhiên mặc áo màu gì trước cãi nhau rùm beng.

      Bạch Khởi La: "... Cái này, chuyện gì vậy?"

      Bạch Tu Nhiên: "Quả nhiên con của ba chọn đồ đặc biệt đẹp, mọi người đều cảm thấy đẹp mắt, tranh giành rồi!"

      Phùng Kiêu, Phùng Kiêu rất muốn châm điếu thuốc, trong lòng có chút mệt mỏi. . .
      Last edited by a moderator: 24/3/19
      yuki0129, Phong Vũ Yên, Anhdva28 others thích bài này.

    5. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Tuôi đến bị chuột rút cơ mồm vì nhà họ Bạch mất thôi các bác ơi :hoho::hoho:
      huyen1604, TypardHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :