1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Bạch Khởi La nhìn chung quanh vòng, toàn người quen nhưng cũng có thêm hai gương mặt xa lạ.

      Tuy rằng cùng Chương cảnh trưởng quen biết nhau, nhưng tóm lại xem như cách cửa sổ gặp qua, nên vừa liếc mắt nhận ra gã.

      Chương cảnh trưởng mặc người bộ y phục kiểu Tôn Trung Sơn, dáng người vừa phải, khuôn mặt tuy rằng bình thường, nhưng đại khái là bởi vì thân phận thấp, vì thế mang theo mấy phần tự tin của người chỉ huy. Tổng thể thoạt nhìn tính kém, chỉ là, tóc người này khá thưa thớt, gần như là hói hẳn.

      Gã ngồi đó, gương mặt gã luôn mang theo nụ cười, mà ngồi bên cạnh gã chính là dì Trần Mạn Du của , dì của luôn mang mặt nụ cười dịu dàng, mang theo vẻ ngọt ngào đằm thắm của người phụ nữ chìm đắm trong tình .

      Bạch Khởi La: "Cha, chúng con về rồi. Mọi người chờ tụi con có lâu ?”

      cười tủm tỉm chắp hai tay, vừa ngọt ngào vừa nhu thuận lại vừa đáng : "Làm trễ thời gian dùng cơm chiều của mọi người, thực xin lỗi nga."

      Bạch Tu Nhiên mỉm cười nhã nhặn: " muộn, dù sao mọi người cũng đói."

      Lòng mọi người đều kêu gào: , chúng tôi rất đói!

      Tầm mắt của Bạch Tu Nhiên dừng lại y phục mà Bạch Khởi La mặc, tươi cười sâu hơn ít: "Hôm nay lúc A Chu dọn dẹp phòng cẩn thận làm đổ rương hành lý của con, Nhị di nương của con cũng biết bên trong có vật quan trọng gì hay , lại dám tùy tiện mở ra, cả ngày hôm nay đều đứng ngồi yên. Đúng lúc con vừa về, con lên lầu xem thử .”

      Bạch Khởi La ồ tiếng, mỉm cười ngọt ngào, quả đáng , lúc tươi cười rực rỡ khoé môi có hai lúm đồng tiền như như .

      Nhị di nương lập tức bước lên vòng tay qua tay Bạch Khởi La: "Chúng ta lên lầu ."

      Bạch Tu Nhiên tiếp tục: "Phùng Kiêu ngồi cháu, đứng đó làm gì, ở đây đều là người nhà mình, xa lạ như vậy làm gì."

      Phùng Kiêu cười vâng, bước vào bên cạnh Chương cảnh trưởng: "Dượng rể đúng ạ ? Ngài nhích vào bên trong chút, để tôi ngồi kế ngài."

      Sô pha to đùng như thế này, cậu ngồi sát bên tôi làm gì?!

      Chương cảnh trưởng trong lòng vui, nhưng cũng chỉ cười cười, : "Đây là cháu rể đúng ? Đúng là thanh niên tài tuấn, sớm nghe danh Phùng công tử phong thái tú dật, tuấn lãng vĩ, hôm nay nhìn quả đúng như lời đồn. khà khà, khà khà khà."

      "Làm gì có, ngài quá khen rồi."

      Tuy như thế, nhưng dường như Phùng Kiêu lại rất thích nghe mấy lời này, lại còn kéo tay Chương cảnh trưởng lại: "Bên ngoài còn đồn tôi gì nữa ?"

      Chương cảnh trưởng: "........."

      Cậu mặt dày !

      Hai người chuyện, khoé mắt của Bạch Tu Nhiên nhìn thấy bóng của con cưng biến mất ở cầu thang lầu hai, y đột ngột a lên tiếng lạnh như băng.

      Tất cả mọi người ở trường lập tức cảm nhận được nhiệt độ khí tựa hồ lập tức giảm xuống mấy độ, ánh mắt đồng loạt tập trung ở người y.

      Bạch Tu Nhiên tháo kính mắt xuống, lấy vải ra lau lau mắt kính, lau xong, đem mắt kính đặt lên bàn trà, thuận tay cầm dao gọt trái cây lên, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào Phùng Kiêu.

      Phùng Kiêu cảm thấy, nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống thêm mấy độ.

      Nụ cười của Bạch Tu Nhiên lúc này lạnh đến mức có thể kết thành băng.

      "Phùng Kiêu!"

      Phùng Kiêu lập tức ngồi thẳng, nhưng cũng buông bàn tay nắm lấy tay của Chương cảnh trưởng, "Nhạc phụ đại nhân!"

      Chương cảnh trưởng muốn rút tay mình ra khỏi tay , nhưng lại phát Phùng Kiêu nắm càng lúc càng chặt, tựa hồ rất khẩn trương, trong lòng gã lại càng nổi giận: Mẹ kiếp thằng gà mái này, mày sợ kệ mày, nắm tay tao làm gì!

      Nhưng lúc này ai rảnh để chú ý đến hành động hay biểu của Chương cảnh trưởng.

      Bạch Tu Nhiên ngắm nghía con dao sắc nhọn tay, đột nhiên liền nổi giận: "Thằng chết tiệt này ~ Đừng gọi tôi!"

      Con dao tay y bay vút qua!

      Phùng Kiêu lập tức né sang bên, con dao sắc nhọn cắt đứt dúm tóc của Chương cảnh trường đường bay của nó, cắm phập vào ghế sa lon bằng da , nhưng thân dao vẫn ngừng run rẩy. Có thể thấy được dùng sức nhiều như thế nào!

      "Câu ăn gan hùm mật gấu đúng ? Tôi bảo cậu mang A La dạo chung quanh để bồi dưỡng tình cảm. Nhưng đâu có bảo cậu đến giờ này mới về!"

      Y nhặt quả táo bàn uống trà lên, ném mạnh về phía Phùng Kiêu, lập tức lắc mình tránh thoát, trùng hợp, quả táo lập tức đập trúng …. Chỗ thể đó của Chương cảnh trưởng. Sắc mặt Chương cảnh trưởng lập tức tái mét, liều mạng rút tay mình ra, còn quan tâm gì đến tư thế, che đũng quần đổ mồ hôi lạnh.

      Mẹ nó ~ xui gì mà trùng hợp dữ vậy?!

      ", phải, cháu có thể giải thích..."

      "Cậu giải thích cái mông ấy, tôi thấy cậu đúng là có ý định tốt mà, thằng lưu manh kia! Tôi ra tay, cậu cứ tưởng tôi là mèo bệnh đúng ?"

      Bạch Tu Nhiên tựa hồ hoàn toàn phát Chương cảnh trưởng bị ngộ thương, y bước nhanh tới vươn tay ra muốn chộp lấy Phùng Kiêu, Phùng Kiêu lập tức đẩy Chương cảnh trưởng ra làm lá chắn, Bạch Tu Nhiên thiếu chút nữa đánh trúng gã, thanh của y cũng hề khách sáo: "Lão Chương, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, cũng đừng bao che cho thằng quỷ này! Tôi biết vừa gặp nó thương, nhưng hôm nay tôi đánh chết thằng quỷ sống này nó còn nghĩ nó muốn làm gì làm."

      Bạch Tu Nhiên vươn tay kéo Chương cảnh trưởng qua bên, cũng biết tại sao y lại có sức mạnh lớn như vậy, Chương cảnh trưởng kỳ cũng phải là người đàn ông ốm yếu tay trói gà chặt, nhưng hiểu sao bị y kéo đến lảo đảo.

      tức đến sắp chết rồi, ai muốn bảo vệ thằng nhóc con kia chứ.

      Giọng gã mang theo chút trầm: "Tôi..."

      đợi gã xong, Bạch Tu Nhiên thèm để ý tới gã nữa, tiếp tục vươn tay bắt Phùng Kiêu.

      Phùng Kiêu bay qua sô pha, trốn ra xa, nài nỉ: "Nhạc phụ, nhạc phụ đại nhân, chú thực hiểu lầm cháu rồi!"

      Bạch Tu Nhiên: "Cậu mang con tôi ra ngoài chơi đến tận giờ này mới về đó chính là lỗi của cậu!"

      Phùng Kiêu né tránh quá nhanh, Bạch Tu Nhiên thở hào hển, xoay người chạy đến góc phòng khách, trực tiếp lôi cây đao của quan công ra, hề khách sáo, chém thẳng về hướng Phùng Kiêu.

      Phùng Kiêu: "Má ơi..."

      lập tức chạy vào đám người đứng xem để trốn, trường trở thành mảnh hỗn loạn, Lục thiếu soái quả quyết giữ chặt chị cả nhà mình, lui về phía sau vài bước, : " Chị, chị vẫn còn chưa khỏi hẳn, qua bên kia ngồi . Nhìn tương đối an toàn hơn."

      Lục Mỹ Lệ bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ đến ngây người!

      giữ chặt tay em trai lo lắng : "Hay em qua giúp Tiểu Ngũ Tử tay ..."

      Lục thiếu soái quả quyết cự tuyệt: "Thanh quan cũng khó xử việc nhà, vả lại, cậu ta bị đánh cũng đâu có oan."

      Người khác biết, nhưng biết rất , Bạch Tu Nhiên tức giận bởi vì Bạch Khởi La ở chung phòng khách sạn Bắc Bình với Phùng Kiêu. Cho nên, chuyện này tiện nhúng tay vào, dù sao đánh chết!

      Có lẽ thấy ngay cả Lục thiếu soái cũng chạy trốn, những người khác lập tức cũng lặng lẽ né tránh, sợ muộn bước.

      Chương cảnh trưởng cũng tìm nơi để trốn, nhưng biết Phùng Kiêu chạy đến trước mặt của gã từ lúc nào, đầu gã ong ong, cảm thấy ổn rồi.

      Quả nhiên, Bạch Tu Nhiên giơ đại đao hùng hổ uy mãnh chém tới.

      chòm tóc, nhàng rơi xuống đất.

      Chương cảnh trưởng: "Fu*k!"

      Phùng Kiêu lập tức buông Chương cảnh trưởng ra, bản thân lại tiếp tục chạy trốn, nhưng cũng biết ta có phải ngốc hay , trốn khỏi rồi, nhưng lại chịu chạy ra ngoài.

      "A La, cứu mạng..." Phùng Kiêu gào lên hề có chút hình tượng nào.

      Bạch Tu Nhiên giận đến mức tóc tai dựng ngược, "Cái thằng ranh con này, cậu còn dám tìm người giúp đỡ nữa sao? Hôm nay nếu tôi đánh chết cậu, cậu cũng đừng hòng..."

      "Cha!"

      Bạch Khởi La vội vàng xuất tại cửa thang lầu, vẻ mặt đồng ý: "Cha làm gì thế!"

      "A La trở về phòng, để cha giáo huấn con thỏ chết bầm này, đừng để ngộ thương con." Ngay cả khi tức đến như vậy, nhưng Bạch Tu Nhiên đối với hài tử nhà mình vẫn cực kì ôn hòa.

      Nhưng Bạch Khởi La lại vội vàng chạy xuống lầu, kiên định: "Cha, chẳng qua chỉ về trễ chút mà thôi, sao cha lại đánh ấy!"

      lập tức bước đến bên cạnh Phùng Kiêu, đẩy ta: " mau nhận lỗi với cha ."

      Phùng Kiêu: "Tôi nhận lỗi rồi, cũng xin lỗi luôn, Nhạc... Nhạc phụ, con thực biết lỗi rồi!"

      Bạch Tu Nhiên cười lạnh: "Tôi thấy cậu hề biết lỗi chút nào, xin lỗi cũng thành tâm chút nào, biết sai ở đâu chứ?"

      Đại đao của y lại chém về phía Phùng Kiêu, nhưng dường như sợ làm bị thương con cưng, đao phong này liền lệch nghiêng sang bên kia.

      "Đông!"

      Đao phong vẫn chưa kịp giáng xuống, Bạch Khởi La vung chân đạp tới, động tác của cực kì nhanh nhẹn, cú tung mình lên trung đá ngược tuyệt đẹp, trọng lực làm cho đại đao lập tức bay ra ngoài, Chương cảnh trưởng chạy về hướng đám đông, cây đao quan công khoảng 1m5 vùn vụt bay tới, tuy gã sống an nhàn sung sướng rất nhiều năm, nhưng rốt cuộc cũng có chút công phu, gã bùm cái nằm sấp xuống, cây đao bay vụt qua ầm tiếng nện vào bình hoa to đùng được trưng bày ở góc tường.

      Chương cảnh trưởng vừa nằm sấp xuống, bình hoa lớn lập tức ngã xuống, trực tiếp nện lên đầu của gã rồi vỡ nát, sau đó... Máu tươi chảy thành dòng.

      Mọi người: "........."

      Chương cảnh trưởng ngao tiếng, lúc này đám người Bạch Tu Nhiên tựa hồ mới phát thảm trạng của Chương cảnh trưởng.

      Y biến sắc, lập tức : "Lão Chương, sao yên lành ở nhà mà cũng bị té ngã thế này?”

      Bạch Khởi La: "Ai nha, dượng rể, ngài có chuyện gì chứ? Để cháu đến đỡ ngài, để cháu đến đỡ ngài."

      lập tức chạy đến bên cạnh Chương cảnh trưởng, Chương cảnh trưởng vừa ngồi dậy, muốn khen bé này tệ, bé’ đó bị vướng bình hoa vấp cái, lảo đảo chút, chân vô tình dẫm mạnh lên đùi Chương cảnh trưởng.

      Chương cảnh trưởng: "A! ! ! ! ! !"

      Phát ra tiếng thét tựa như giết heo.

      Hốc mắt Bạch Khởi La lập tức đỏ ửng: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, dượng rể, thực thực xin lỗi, để cháu đỡ ngài dậy!"

      Chương cảnh trưởng cảm thấy chân của mình sắp đứt lìa, gã miễn cưỡng: "Dượng sao!"

      Bạch Khởi La kéo cánh tay của y lên, "Để cháu đỡ ngài."

      Phùng Kiêu chẳng biết trôi dạt đến bên người Bạch Khởi La từ lúc nào, nhanh tay giữ chặt lại: "Bên này đều là mảnh vỡ của bình hoa, rất an toàn, em mau qua bên kia , để đỡ dượng rể."

      Bạch Khởi La: "Là tôi cẩn thận đạp trúng dượng, nên để tôi đỡ. Sao tôi có thể nhường cho ? mau trốn giữ mạng đúng hơn."

      Phùng Kiêu: "Thực sao mà, em để tôi đỡ cho."

      dùng sức kéo Chương cảnh trưởng lại, Bạch Khởi La buông tay, cũng dùng sức kéo Chương cảnh trưởng về phía mình.

      Chương cảnh trưởng: "A! ! ! ! !"

      Thanh thê thảm lại vang lên lần nữa.

      Bạch Tu Nhiên: "Hai đứa các con mau buông tay cho ta."

      Y chạy nhanh đến đỡ lấy Chương cảnh trưởng: "Lão Chương, có chuyện gì chứ? Được rồi, để tôi đưa đến bệnh viện, để thế này là được!"

      Máu thấm ướt khắp gương mặt của Chương cảnh trưởng, tại chân nhói đau, cánh tay trật khớp, nhìn khá là thê thảm.

      Chương cảnh trưởng nhịn được nữa, muốn mở miệng ...

      "Lão Chương! Lão Chương, lão Chương, hu hu đừng làm em sợ mà, đừng có chuyện gì nha, đừng bao giờ có chuyện gì nha!" Trần Mạn Du đột nhiên vọt tới!

      nhào vào lòng Chương cảnh trưởng, Chương cảnh trưởng đứng vững, lui về phía sau hai bước, "Ầm", cái ót đập mạnh lên tường, sau đó ngã xuống đất, gã giống như con cá chết chìm, rốt cục thể chống chọi nổi nữa, ngất xỉu!

      trường rơi vào yên lặng đến quỷ dị.

      Mà mấy vị khách khác đều thể tin vào xui xẻo mà Chương cảnh trưởng vừa gặp phải.

      Bạch Tu Nhiên lập tức : "Còn đứng ngây ở đó làm gì, mau đưa đến bệnh viện ngay!"

      Trần Mạn Du khóc như mưa rơi đóa hoa lê: "Để em đưa ấy đến bệnh viện, để em tự đưa ấy đến bệnh viện."

      Bạch Tu Nhiên: "Hay để ..."

      Bạch Khởi La: "Cha, trong nhà còn có khách mà, cha xem cha đó, ầm ĩ làm gì.”

      giữ chặt Phùng Kiêu, quyết đoán : "Để con và Phùng Kiêu cùng với dì đưa Chương cảnh trưởng đến bệnh viện. Ngài vẫn nên ở nhà chiêu đãi khách, khách trong nhà cũng rất quan trọng cha à."

      Bạch Tu Nhiên hung hăng trợn mắt liếc Phùng Kiêu cái, cố đè nén cơn giận: "Đồ ranh con, chờ lần sau tôi lại tính sổ với cậu."

      "Tính sổ cái gì chứ! Chẳng qua chỉ về trễ xíu thôi, cha có giận tính sổ với con nè. Ăn hiếp Phùng Kiêu làm chi."

      Bạch Tu Nhiên lập tức nổi cơn giận dữ, y quay đầu tìm thứ gì đó tiện tay, tính tiếp tục giáo huấn thằng ranh Phùng Kiêu này.

      Bạch Khởi La lập tức bước lên giữ chặt ba , ai nha tiếng, : "Được rồi, được rồi mà, cha xem cha đó, để người ta cười kìa. Con biết là cha lo lắng cho con, nhưng chúng con thực chỉ xem phim nên về trễ thôi, phải cố ý. Con sai rồi, cha tha lỗi cho con được ? Cha ~ "

      lay lay ống tay áo Bạch Tu Nhiên, Bạch Tu Nhiên vốn giận dữ lập tức xìu rất nhanh, nhưng y vẫn còn vờ xụ mặt.

      Bạch Khởi La giơ tay lên thề, "Sau này con làm cha giận nữa, con thề..."

      Bạch Tu Nhiên lập tức giữ chặt tay của con lại, chút do dự: " cần thề, trẻ con phạm lỗi là chuyện bình thường. phải là đại gì. Nếu cha cãi nhau với con là do cha vẫn chưa đủ chính chắn, thể đổ lỗi do con được! Chỉ có thể , cha cần phải rèn luyện bản thân nhiều hơn nữa. Vả lại, cha lớn như thế này rồi, ai lại giận đứa trẻ như con chứ? Vậy phẩm chất của cha cũng quá thấp kém rồi.”

      Người của Bạch gia thấy mãi thành thói quen, mà khách của Bạch gia lại tỏ vẻ: Ông đây trở mặt nhanh ! Vừa rồi người vừa có tu dưỡng vừa có phẩm chất phải là ông sao? Ông cũng quá mức bên trọng bên khinh rồi! Hèn chi bảo bối nhà các người luôn ra ngoài gây chuyện, có ai làm cha như ông vậy ?

      Uy nghiêm đâu?

      Nhưng đây là việc riêng của nhà người ta, bọn họ đúng là tiện nhiều lời!

      Lỡ như nhà bọn họ cẩn thận, rồi loạn thành kết cục xui xẻo như Chương cảnh trưởng, đúng là tai bay vạ gió.

      Mọi người nghĩ lung tung như thế nào, Bạch Khởi La mới thèm bận tâm, nhìn thấy Bạch Tu Nhiên quả nhiên bình thản xuống, tức giận nữa, còn , "Vậy cha cũng tha thứ cho Phùng Kiêu luôn nha, có được cha? Có được cha!"

      Bạch Tu Nhiên mỉm cười ôn hòa: "Được, được, tha thứ, tha thứ..."

      Mọi người: "! ! !" Cái gì vậy!

      Phùng Kiêu vừa nghe mình được tha thứ, nhanh chóng chạy đến cúi đầu: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân!"

      chậm rãi đến thể nhiệt tình: "Để con đỡ dượng rể!"

      đưa tay đem Chương cảnh trưởng kéo đến cạnh mình, sau đó mang gã ra ngoài.

      Máu đầu Chương cảnh trưởng vẫn ngừng tích tác mặt đất, tựa như trường giết người, mà kẻ sát nhân giấu xác.

      "Phùng Kiêu, có thể cõng dượng ấy lên ? Như thế này nhìn rất kỳ cục." Bạch Khởi La chỉ huy.

      Phùng Kiêu: "Được chứ!"

      cõng Chương cảnh trưởng lên, chỉ là cũng biết có phải do vừa rồi chạy trốn nên mất sức nhiều quá hay , thân thể lảo đảo ngã nhào về phía trước, thân thể cao lớn của Chương cảnh trưởng theo quán tính lập tức cũng đổ theo. Trái tim của mọi người lập tức nhảy vọt tới cổ họng.

      "Phanh!"

      Chương cảnh trưởng bị "Rơi xuống" mặt đất.

      "Fu*k, lão Chương ông có sao !" người đàn ông với gương mặt khá lạ lẫm lên tiếng, tuy rằng ngoài miệng quan tâm, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn!

      Quản gia nhanh chóng chạy đến: "Người đâu, người đâu rồi, mau tới hỗ trợ..."

      Đoàn người vội vàng ra cửa.

      Bạch Tu Nhiên lúc này khôi phục lại tư thế nho nhã của người có học, y với vẻ áy náy: "Hôm nay làm cho mọi người chế giễu, quấy rối hưng phấn của mọi người, là lỗi của Bạch mỗ tôi. Đến đây, ngồi vào bàn nào, tiệc tối bắt đầu ngay.”

      Bạch Khởi La: "Cha, con và Phùng Kiêu theo dì đến bệnh viện, trễ xíu trở lại."

      Bạch Tu Nhiên thân thiết dặn dò: "Nhất định phải bảo bác sĩ kiểm tra kỹ, lão Chương gần đây đúng là xui xẻo bình thường luôn."

      Phùng Kiêu cùng Bạch Khởi La sóng vai đứng chung chỗ, cười : "Nghe nếu như người gặp phải chuyện vui lớn những phương diện khác kém may mắn hơn chút, ban đầu tôi còn tin, bây giờ là tin rồi."

      Lời này, có ý vị rất thâm sâu nha.

      Cũng biết là Chương cảnh trưởng hay chính .

      Nhưng đúng là, vận khí của Chương cảnh trưởng hôm nay quả là kém đến thể tin được.

      Trong thành Bắc Bình này nào có cái gì gọi là bí mật, hôm nay ở địa bàn của Chương cảnh trưởng xảy ra chuyện, bọn họ đều nghe sót từ. Đêm nay lại chính bản thân lại xảy ra chuyện, vận khí quả phải dùng từ kém là có thể hình dung!

      "Tính của lão Chương từ trước đến nay luôn tin quỷ thần, lần trước lúc chúng tôi cùng đến chùa Triều Dương, dì kêu ấy cúi đầu lạy, nhưng ấy lại xoay sang bên, còn tin thần phật, chỉ tin chính mình gì đó. là người hận ấy ít, biết có bao nhiêu người thắp hương cầu Phật hận vì sao ấy chịu chết sớm, nếu linh nghiệm, sao ấy còn sống yên lành như thế. Cháu thử xem, có ai chùa chiền mà ăn như vậy ? Làm dì sợ gần chết luôn."

      Trần Mạn Du ở bên cạnh thở dài, bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Cháu xem, mới bao lâu, ấy liền bị thương ngoài ý muốn rồi. Dì thể bậy bạ ở những nơi như thế, dì lạy thần tài, ấy còn chê cười dì mê tín. là... Ai nha, ủa, mà mình mấy vụ này làm gì nhỉ, chúng ta nên nhanh chóng đến bệnh viện , chạy nhanh nào!”

      Đoàn người nhanh chóng lên xe, xe lập tức khởi động gào thét lao .

      Bạch Tu Nhiên nhìn theo bóng dáng xe xa, hơi híp mắt, sau đó lập tức tươi cười, quay đầu lại : "Vào đây, vào đây, mời lão Từ, mời thiếu soái... là làm cho chư vị chê cười."

      Đối mặt với phòng khách hỗn độn, Bạch Tu Nhiên vẫn còn có thể cực kì bình tĩnh, "Mọi người xem, trong cái rủi đúng là còn có cái may, nhà ăn vẫn hề bị ảnh hưởng chút nào!”

      biết vì sao lại trùng hợp như thế, cả đám bọn họ đều ai chạy về hướng này!

      Bạch Tu Nhiên: "Chúng ta ăn trước , tôi thấy lão Chương hôm nay chắc thể quay lại rồi, ấy đúng là có phúc ăn mà, đây là bữa tiệc tôi đặc biệt cầu được đặt từ nhà hàng lớn nhất của quốc đó, mùi vị ăn cũng được lắm.”

      "Quả tệ, lão Chương đúng là có lộc ăn..." Từ Đạt từ nãy đến giờ liên tục cảm tạ bản thân hôm nay biết vì sao cứ kiên trì đến dù được mời! Nếu sao có thể nhìn thấy trường xui xẻo đầy sinh động của lão Chương hói chứ!

      Sảng khoái, là sảng khoái!

      Nhưng cũng may mà lão Bạch đồng ý cuộc hôn nhân giữa hai nhà bọn họ!

      Nếu , người bị đánh hôm nay, ở tại nơi này, chừng là Từ Tiến Minh con của ông.

      Nhân họa đắc phúc, đúng là nhân họa đắc phúc mà!

      (Kiểu như trong cái rủi có cái may)

      ******

      Lúc này ở bệnh viện, Bạch Khởi La kiên trì: " được, vẫn nên bó hết lại . Bị thương nặng như thế, nếu bó bột lại hết, dì yên tâm."

      Bác sĩ: "Nhưng mà vết thương như thế này cũng cần..."

      Trần Mạn Du phối hợp với Bạch Khởi La, che mặt khóc: "Bị thương nặng đến như vậy, bác sĩ làm ơn thương xót. Chúng tôi trả thù lao thêm có được ? Chúng ta trả thêm nhiều tiền, van xin ngài!"

      Bác sĩ: "... Bó bó!"

      Mỹ nữ khóc như mưa rơi đóa hoa lê, luôn làm cho người ta thể cự tuyệt.

      Chương cảnh trưởng nhanh chóng biến thành xác ướp, chỉ chừa hai mắt nhìn người, miệng và lỗ mũi để thở mà thôi.

      Người bình thường nhìn thấy, đúng là nhận ra!

      "Vì sao lại bị thương nặng đến vậy? Đánh nhau à?" Sau khi băng bó đến còn chỗ để bó nữa, bác sĩ mới cùng bọn họ hàn huyên.

      Trần Mạn Du dùng khăn che mặt, vẫn đẫm lệ như cũ: "Làm gì có! Tính tình ấy bao giờ đánh nhau. Là do nhà bà con đánh con cháu của họ, ấy đứng bên cạnh nhìn, ai ngờ lại trùng hợp như thế chứ, ấy bị té ngã. Đúng là khi may uống nước cũng bị mắc nghẹn mà, ngay lúc ấy vừa ngã xuống bình hoa ở gần đó cũng đúng lúc ngã ầm cái, đập lên đầu ấy, máu tươi văng tung toé! Bác sĩ xem, có phải đúng là quái lạ hay ?”

      Bác sĩ sợ ngây người: Còn có loại … chuyện trùng hợp đến vậy sao?”

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Xin chào phùng nhanh nhẹn! May mà cậu nhanh tay nhanh chân lẹ mắt chứ k người nằm trong bệnh viện là cậu rồi. :yoyo59:Chương này cậu phải nhân vật chính nhưng giành góc máy hơn nhiều đấy, lần sau rút kinh nghiệm nhé!:yoyo53::yoyo53:
      Xin chào ngài chương xui xẻo!:yoyo27: Hôm nay đúng xui mà....:hoho::hoho:à bây giờ nên gọi ngài là chương xác ướp đúng hơn. :061:Thôi...chúc ngài may mắn lần sau!!!:030::030:
      Anhdva, huyen1604, Hale2054 others thích bài này.

    3. Chloebui

      Chloebui New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      17
      :))) vẫn còn thấy hài với biệt danh mới của A La nương "Bạch cá nóc" :))))
      Hên là diễn, chứ ngày nương ra mặt xin cha tha cho Phùng ngứa da chắc có ngày đó quá, đáng thương thay cho chàng trai họ Phùng
      huyen1604, Hằng Lê, levuong2 others thích bài này.

    4. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 23.1: Màu sắc cầu vồng

      Editor: Typard

      Beta-er: Hằng Lê


      Vận số gần đây của Chương Cảnh trưởng cực kỳ tệ!

      Tệ đến mức nào? Buổi chiều sòng bạc bị người ta gây rối, buổi tối bị đánh vào bệnh viện. Nếu là người bình thường, gã băm thành tám khúc làm mồi cho cá. Nhưng nguyên nhân khiến gã xui xẻo hết lần này đến lần khác như vậy lại là người nhà họ Bạch.

      Đúng là... chỉ có thể nuốt răng gãy và máu vào lòng.

      Mà càng làm cho gã tức giận là, người ngoài lại cảm thấy là người nhà họ Bạch sai, chỉ cảm thấy gã bị xui xẻo!

      Trong lòng Chương Cảnh trưởng u nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đợi đến mấy ngày nữa gã trả lại gấp trăm ngàn lần, bất kể là con đàn bà ngu xuẩn Trần Mạn Du, hay là người nhà họ Bạch. Gã bày mưu tính kế hoàn hảo, ngày tân hôn đó, lạy thiên địa xong sắp xếp người bắt Trần Mạn Du , đến lúc đó trực tiếp mang người bắt được đến Thiên Tân, chỉ cần hãm hại tên ngu xuẩn nhà họ Tạ kia, gã có lý do ra tay với sản nghiệp nhà họ Tạ ở Bắc Bình.

      Nhà họ Tạ là thế gia vọng tộc ở Thiên Tân vệ, sản nghiệp phong phú, nếu Trần Mạn Du bị “Tạ lão Nhị” xâm phạm, vậy bọn họ Thiên Tân vệ làm khó dễ, cũng có thể lột lớp da của nhà họ Tạ. Lợi ích trong đó, có thể tưởng tượng được.

      Rồi sau đó gã so đo việc Trần Mạn Du thất thân, vẫn đối xử tốt với ta như cũ, như thế tất nhiên Trần Mạn Du cũng cảm động. Phải biết Trần Mạn Du chỉ là hạng đàn bà con , nhưng lúc ta lấy chồng nhà họ Trần vẫn còn giàu mạnh, đồ cưới của ta cũng phong phú. Sau đó ta lại lấy chồng thêm bốn lần nữa, tài sản trong tay khiến người ta đỏ mắt. Nếu tính kĩ Chương Cảnh trưởng tự nhận cẩn thận mưu đồ nhiều năm như vậy, cũng chưa chắc có tiền tài và tư sản bằng được ta. Mà đợi đến lúc sáp nhập tư sản của Trần Mạn Du vào danh nghĩa của mình, gã bỏ qua cho con đàn bà kia, mặc kệ gã bóp tròn bóp dẹp, hẳn là ta cũng dám ra ngoài tiếng nào.

      Trừ hai chỗ tốt này, chính là nhà họ Bạch, bọn họ vì để gã đối xử tốt với Trần Mạn Du thất thân, mà ly dị, tất nhiên cực kỳ nhượng bộ. Nhà họ Trần càng dễ , gia thế lớn bằng lúc trước, cho dù vắt sạch cũng chỉ nặn được chút xíu mỡ. Nhưng nhà họ Bạch lại khác, Bạch Tu Nhiên là thần tài kiếm tiền, rất bảo vệ Trần Mạn Du, nếu có thể nghiêng về phía gã lợi ích trong đó, càng đếm xuể, thể đo lường.

      Nghĩ đến đây, Chương Cảnh trưởng hết sức hài lòng. Cũng chỉ có nghĩ tới những chuyện này, gã mới có thể thoải mái chút, đến nỗi vì mình bị quấn thành xác ướp mà căm ghét con đàn bà ngu đần như heo Trần Mạn Du kia.

      “Lão Chương!” Chương Cảnh trưởng mưu tính, thấy cửa phòng được đẩy ra, ngoài cửa toàn thân mặc sườn xám tinh xảo phải ai khác, chính là Trần Mạn Du.

      Hôm nay Trần Mạn Du mặc đồ thanh nhã màu xanh da trời, tóc búi cẩn thận, ngay cả trang điểm cũng điềm đạm hơn, tương đối ôn nhu uyển chuyển, xách hộp thức ăn vào phòng, ôn nhu: “Hôm nay thân thể có khỏe hơn ?”

      Chương Cảnh trưởng đè vui trong lòng xuống, ôn hòa: “Sao em lại đến?”

      Trần Mạn Du liếc gã cái, dịu dàng: “Xem gì vậy, bị thương thành dạng này, em tới chăm sóc , ai chăm sóc đây?”

      đặt hộp thức ăn xuống, lại : “Bác sĩ , dù bị thương nặng, nhưng phải kiêng ăn, thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ. Em đặc biệt bảo vú Ngô nấu cháo trắng cho .”

      ngồi ở trước giường, nhàng khuấy cái muỗng, mỉm cười: “Đến đây, em đút cho .”

      Chương Cảnh trưởng: “ cần...”

      Trần Mạn Du lập tức rơi lệ, giọng: “Nhất định là trách em, nếu phải vì em, cũng đến dự tiệc nhà họ Bạch; nếu dự tiệc nhà họ Bạch, cũng gặp phải chuyện rể đánh đứa ; nếu phải gặp rể đánh đứa , cũng bất ngờ ngã xuống mà bị thương. Đều là em sai, tất cả đều là em sai...”

      Chương Cảnh trưởng tức giận thở mạnh, nhưng nếu để gã trắng ra là người nhà họ cố ý, gã lại thành lời!

      Trong lúc nhất thời kìm nén đến mặt bỏ bừng, rất tức!

      Nhưng bất kể gã kiềm nén đến đỏ bao nhiêu, bị bọc như xác ướp, nhìn chỗ nào ra được?

      “Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Mạn Du lập tức quay đầu: “Ủa? Là A La và tiểu Ngũ tử à!”

      cười dịu dàng, ôn nhu: “Sao các con lại tới?”

      Nhìn ra phía sau, thấy mấy chục người của cục cảnh sát, mặt tối thui.

      Bạch Khởi La giòn giã: “Dù sao dượng rể bị thương ở nhà họ Bạch tụi con, sao tụi con có thể quan tâm được? Chứ đừng tới chúng ta còn là thân thích! À đúng rồi, vừa rồi con ở dưới lầu gặp bọn họ đến thăm bệnh, nên dẫn mọi người cùng tới.”

      Mọi người thấy Chương cảnh trưởng bị quấn thành như vậy, sợ hết hồn: “Trời ơi, Cảnh trưởng, ngài bị thương nặng như vậy sao?”

      Chương Cảnh trưởng uy nghiêm: “Tàm tạm, đáng là bao. Nhưng Mạn Du yên tâm, nên bác sĩ mới quấn kín chút.”

      Trong lòng mọi người: Đây phải là kín, mà là quá kín rồi.

      Phùng Kiêu cười nhắc nhở: “Dì , cũng thể để mọi người đứng ở hành lang nha.”

      “À đúng đúng, mọi người mau vào đây ngồi. Ôi, cậu xem các cậu đó, tới được rồi, mang nhiều đồ thế làm gì.” Trần Mạn Du mời đoàn người vào, : “Mau ngồi .”

      Trong phòng lập tức đông nghìn nghịt, giống như đàn kiến.

      “Cảm ơn Cảnh trưởng phu nhân.”

      Trần Mạn Du dịu dàng: “Nhìn các cậu xem, gọi kiểu gì vậy. Các cậu cũng theo lão Chương vào sinh ra tử, mọi người đều là em, kêu Cảnh trưởng phu nhân khỏi quá lạnh nhạt. Từ nay về sau cứ gọi tôi là chị dâu. Nếu tôi tức giận. đúng ?”

      tới đây, Trần Mạn Du quay đầu hỏi tiếng, Chương Cảnh trưởng nhếch miệng, ừ tiếng.

      Cho dù bất mãn trong lòng, nhưng cũng tiện lộ ra quá mức trước khi cưới.

      Con đàn bà ngu xuẩn Trần Mạn Du này, đúng là khiến người ta coi thường!

      Chương Cảnh trưởng là ai, người theo gã sao mà biết, nhưng lúc này cũng vứt mặt mũi của Trần Mạn Du, cũng cười mang theo mấy phần lúng túng: “Chị dâu.”

      Trần Mạn Du đáp tiếng, mỉm cười: “Tôi lấy trái cây cho các cậu.”

      Phó Cảnh trưởng dẫn đầu, vội cản: “Chị dâu đừng khách sáo, chúng tôi đều ăn cơm rồi mới tới, ăn trôi đâu.”

      Cảnh trưởng phu nhân mới nhiệt tình ôn nhu như vậy, lại khiến bọn họ biết thế nào cho phải, hơn nữa ràng Cảnh trưởng muốn gặp bọn họ, mọi người dứt khoát đưa tiền rồi .

      suy nghĩ chút, móc bao tiền lì xì ra, : "Đây là chút tâm ý của tôi và các em, phía là tôi, phía dưới là các em cùng nhau góp chút lòng thành, cái này. . ."

      Đặc điểm lớn nhất của gã Chương Cảnh trưởng này chính là tham tiền, giọt nước cũng lọt, ngay cả bọn họ cũng buông tha. Coi như là mổ bụng, cũng phải lột lớp mỡ thăm bệnh này từ bọn họ. Nhất quyết tha, vì vậy lần này bọn họ cũng chỉ có thể đau khổ chuẩn bị tiền.

      Mà Phó Cảnh trưởng như , lại phải nhiều hơn người ngoài ít.

      Nhưng khi vừa móc tiền ra, thấy sắc mặt Trần Mạn Du lập tức lạnh xuống, nặng nề hừ tiếng, : "Mau cất tiền ngay!"

      Chương Cảnh trưởng: "! ! !"

      Trần Mạn Du: "Các cậu làm gì vậy! Xem lão Chương là ai? ấy là Cảnh trưởng, kiếm nhiều hơn các cậu biết bao nhiêu. Sao còn có thể lấy tiền của các cậu?"

      Chương Cảnh trưởng: "! ! !"

      Bạch Khởi La ở bên cạnh cười híp mắt bổ sung: "Dì của tôi đúng, dượng rể luôn là tấm gương thanh liêm, quan tâm cấp dưới, tất nhiên nhận tiền của các . Với lại, chẳng lẽ dượng rể tôi còn thiếu chút tiền kia của các sao?"

      Chương Cảnh trưởng cảm thấy mình có chút khó thở, ánh mắt gã nhìn chằm chằm hai bao tiền lì xì đỏ chót kia, liếc mắt thôi cũng đủ ước lượng bên trong có ít nhất ngàn khối!

      Ánh mắt thèm khát nham hiểm của ra nhìn mãi dời nổi mắt!

      “Tấm lòng của các em sao mình có thể phụ được, thấy. . ." Chương Cảnh trưởng mới phân nửa.

      Phùng Kiêu đặt mông ngồi ở mép giường, thấu hiểu vỗ lên vai Chương Cảnh trưởng, cực kì có thâm ý: "Tôi biết tâm tư của dượng mà."

      quay đầu: "Cháu thấy, dì còn chưa hiểu hết tâm tư dượng rể đâu. Vẫn là đàn ông càng hiểu đàn ông. Các em tới tới rồi, hơn nữa mọi người đều mang tấm lòng đến, nếu nhận lấy, phải phụ lòng của mọi người sao?"

      Chương Cảnh trưởng lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chính là ý này!"

      Mọi người yên lặng gật đầu, à à.

      Phùng Kiêu tiếp tục: "Đến đây, tôi làm chủ nhận giúp dượng rể cho!”

      Phùng Kiêu đứng dậy rút bao lì xì trong tay Phó Cảnh trưởng ra, quay đầu nhìn về phía Chương Cảnh trưởng, cả hai đều nhìn nhau cười.

      Nhưng khi xác ướp cười lên là vừa quỷ dị vừa kinh khủng, Phùng Kiêu cũng giao bao lì xì cho Chương Cảnh trưởng, mà lại là trực tiếp rút tiền ra, đứng đếm ngay trước mọi người.

      Mọi người: Mẹ kiếp! Gã kì quái này ở đâu chui lên thế?

      Phùng Kiêu đếm xong, quay đầu lại : "Dượng rể, tổng cộng ngàn."

      Chương Cảnh trưởng hơi híp mắt, kiểm tra lại cái, cảm thấy số tiền này cũng tàm tạm, coi như bọn họ biết điều.

      "Lòng thành của mọi người, tôi nhận."

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Thấy chưa, dượng rể nhận lòng thành của mọi người rồi, mọi người có thể yên tâm!"

      chỉnh sửa tiền chút, xoay lại đưa cho Phó Cảnh trưởng: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, vừa rồi dượng rể có nhận tấm lòng thành của các . Còn đây là thứ mà Chương Cảnh trưởng đáp lại tấm lòng của các . Đây, đây, mấy em cầm tiền này mua chút đồ ăn !"

      Mọi người: "! ! !"

      Chương Cảnh trưởng ngơ ngẩn tin nổi: "Chờ chút, chờ. . ."

      Phùng Kiêu như vừa chợt hiểu: "À à, đúng rồi, xem tôi này! Sao có thể xử lý chuyện này như vậy! đúng là mất mặt mà."

      quay đầu đến vách tường bên cạnh, lập tức tìm được quần áo của Chương Cảnh trưởng, thuận tay móc bóp da của gã ra.

      Cuối cùng Chương Cảnh trưởng yên tâm lại, bây giờ mới đúng! Nên để tiền của tôi vào trong đó!

      Phùng Kiêu lấy tất cả tiền trong bóp da ra đếm, thể , Chương Cảnh trưởng mang theo người tương đối ít, lại có ba trăm khối.

      Phùng Kiêu rút tiền ra, cùng bỏ vào ngàn vừa rồi kia, lúc này mới đưa cho Phó Cảnh trưởng: "Đây đây đây. Dượng rể là Cảnh trưởng, các cho ngàn, nếu dượng chỉ có thể đáp lại ngàn, đây phải là đánh vào mặt dượng hay sao? Nào có chuyện như thế! ổn, hết sức ổn! Đây là ngàn ba, đến đây, người em, cầm . Trở về phân cho các em mua phần đồ ăn sáng, tuy ngàn này ba cũng nhiều, nhưng dù sao cũng là chút tâm ý của Cảnh trưởng các ! Mọi người đừng bao giờ chê ít nhé. lấy chính là xem thường Cảnh trưởng của các !"

      Lúc này mọi người dám nhìn sắc mặt của Chương Cảnh trưởng nữa, có điều. . . À, ra cũng thể nào nhìn thấy sắc mặt được, vì được quấn băng kín như thế cơ mà!

      Phùng Kiêu nghiêm túc: "Các xem thường Cảnh trưởng của các đúng !"

      Phó Cảnh trưởng: "... . . . phải!"

      Đội trưởng mập theo sau lưng Phó Cảnh trưởng: . . . Cả cái nhà này hình như biết giá của bữa điểm tâm sáng là bao nhiêu à?

      "Cầm , cầm , dượng rể, vẫn là tôi hiểu ý ngài nhất đúng ?" Phùng Kiêu mỉm cười, Chương Cảnh trưởng giận đến mức thể thành lời. Gã tức nhìn như con cóc, phập phà phập phồng!

      "Nhìn dượng rể cảm động kìa, chỉ có tôi mới biết tâm tư của dượng rể nghĩ thế nào thôi."

      Phó Cảnh trưởng: "... . . ."

      đám cảnh sát: "... . . ."

      Đây tuyệt đối tuyệt đối phải cảm động!

      Bạch Khởi La vào trong đứng chút, mắt nhìn thấy Phùng Kiêu lại all kill lần nữa, loại người ăn chơi phong lưu như mà lại luôn có thể all kill tất cả đàn ông trong phòng này hay ở bất kỳ trường hợp nào, lại là vị hôn phu của , ánh mắt ba quả nhiên quá chất mà!

      nhìn lướt qua Chương cảnh trưởng, suy đoán khả năng Chương cảnh trưởng có thể bị tức chết hay ?

      Nhìn lướt qua, cũng có thể lắm chứ!

      Phùng Kiêu: "Các người mau. . ."

      "Chờ chút!" Trần Mạn Du lên tiếng: " ngàn ba sao coi được chứ!"

      quay đầu mở chiếc ví da tinh xảo lóe sáng của mình ra, xoạt xoạt móc ra thêm bảy trăm, đặt chung chỗ: "Mới ba trăm, phải đánh vào mặt lão Chương nhà tôi sao? Dù sao tôi cùng lão Chương là người nhà, tiền này tôi cho."

      ". . ." Chương Cảnh trưởng hấp hối kinh hoảng ngồi dậy.

      Bạch Khởi La đưa tay đè người lại, mỉm cười: "Dượng rể cần khách sáo!"

      Trần Mạn Du kín đáo đưa tổng cộng hai ngàn đồng cho Phó Cảnh trưởng: "Được rồi, được rồi, đều cầm lấy , mua chút đồ ăn sáng!"

      Đồ ăn sáng, lại là đồ ăn sáng!

      Phó Cảnh trưởng yên lặng nhận lấy tiền, trong lòng có chút huyễn hoặc, biết tại sao, hành động này của Trần Mạn Du lại khiến bọn họ có loại ảo giác Cảnh trưởng được bao nuôi.

      Cho nên mới , tìm người phụ nữ có tiền quan trọng đến nhường nào!

      Cảnh trưởng của bọn họ. . . Đào được mỏ vàng rồi!

      Trần Mạn Du cảm thán: "Từ nay trở về sau, các cũng săn sóc Cảnh trưởng của các cho tốt, vận khí của Cảnh trưởng các gần đây tốt."

      Trần Mạn Du lo lắng, nhìn như sắp khóc!

      đám cảnh sát: Nhìn xem gã Cảnh trưởng đê tiện kia của chúng ta tìm được người phụ nữ tốt biết bao!

      Bạch Khởi La nhàng nắm bờ vai Trần Mạn Du, giọng: "Dì đừng lo lắng, dượng rể nhất định gặp dữ hóa lành."

      xong, Bạch Khởi La đưa tay vỗ mạnh lên vai Chương Cảnh trưởng, : "Dượng rể, từ nay về sau dượng thể làm dì đau lòng vì dượng, nếu , cháu này là người đầu tiên chấp nhận!"

      Chương Cảnh trưởng bị vỗ thiếu chút nữa thở nổi, này có bàn tay gấu sao!

      Chương Cảnh trưởng miễn cưỡng ngồi dậy: "Con đừng vỗ..."

      Bạch Khởi La: "Dượng rể. . ."

      "Cẩn thận!" Đột nhiên Phùng Kiêu liền ôm lấy Bạch Khởi La, nhào sang bên cạnh... ... "Pằng!"

      tiếng súng vang lên.

      "A a a a a!"

      Chương Cảnh trưởng phát ra tiếng thét chói tai như gà tây.

      Bạch Khởi La ngẩng đầu lên nhìn, thấy cánh tay gã bị súng bắn trúng.

      A La: "... . . ."

      Trời đất chứng giám, lần này thực là ngoài ý muốn!

      "Pằng! Pằng!"

      Phùng Kiêu ôm Bạch Khởi La vào lòng trốn vào sát cạnh giường, đám cảnh sát lúc này gào khóc rối loạn.

      Có người dũng cảm bắt đầu bắn trả, trường lúc này giống như cái chợ cá, nên ai quan tâm đến Chương Cảnh trưởng.

      Người có mắt đều nhìn ra được, có người muốn giết Bạch tiểu thư!

      Mà giải thưởng cao ngất ngưỡng của Bạch gia vẫn còn dán khắp mọi nơi đó!

      Nên tại cái bọn họ nhìn thấy phải là nghi phạm, mà là tiền giấy sáng bóng đó!

      Trong phòng nhiều người nên tiện cho mọi người phát huy, nên hầu hết mọi người đều xông thẳng ra ngoài, trường loạn thành nùi.

      Phùng Kiêu kêu: "Dì, dì cách A La xa chút an toàn hơn!"

      Trần Mạn Du lập tức hiểu ngay, chạy sang chỗ khác núp.

      trường hỗn loạn khiến người ta hoảng hốt, nhưng thời khắc như vậy cũng kéo dài lâu lắm. lâu sau, tất cả bình tĩnh trở lại.

      Đánh chịu thôi, cảnh sát quá nhiều!

      Phùng Kiêu ôm Bạch Khởi La, vỗ về hỏi: "Sao rồi?"

      Bạch Khởi La khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Phùng Kiêu, chỉ thấy mặt mũi nghiêm túc, lúc này còn nụ cười bất cần thường thấy. Mà thêm mấy phần nghiêm túc.

      Quỷ xui ma khiến, đột nhiên : "Có phải đời trước thiếu nợ tôi ?"

      Phùng Kiêu "Hả?" tiếng, nhướng mày.

      "Nếu , sao mỗi lần tôi xảy ra chuyện, cũng có thể cứu tôi trong phút nguy hiểm nhất vậy!"

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Vậy em lấy thân báo đáp nhé?"
      Last edited: 17/3/19
      meyil08, Phong Vũ Yên, Anhdva30 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương cảnh trưởng: tiền của tôi!!!:yoyo2::yoyo2:
      Nếu ánh mắt có dao Chương cảnh trưởng skill all (n lần) rồi!
      Đổi trưởng béo: đây là tiền ăn sáng sao????:yoyo48:
      huyen1604, TypardHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :