1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Thêm biệt danh mới, Phùng cướp tiền :yoyo60:
      Chloebui, levuongTypard thích bài này.

    2. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 21.2: Thư Hùng song sát


      Editor: Typard


      Beta-er: Hằng Lê


      Cũng biết chơi bao lâu, sắc mặt đen đúa của Bạch Khởi La ngày càng tối xuống!

      nhìn túi tiền của mình, túi tiền mà Phùng Kiêu để lại cho chỉ còn lại tờ, mắt thấy túi tiền trống trơn, lại nhìn lướt qua cái tên chỉ chăm chăm đặt cược ngược lại với mình sát bên, tên khốn biến mình thành sao chổi, càng rầu hơn.

      Túi tiền của người ta cũng phồng lên màu mỡ thế mà!

      Sao vận đánh cược của kém như vậy!

      Sao lại kém như thế!

      Bài bạc đúng là đáng ghét mà!

      tức giận liếc người này cái, quay đầu tiếp tục giơ tay lên: “Tôi đặt...”

      Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía , chờ động tác của . Trong thời gian ngắn, truyền thuyết xui xẻo đặt đâu thua đó của trong chớp mắt vang danh khắp sòng bạc.

      “Đặt Tài!” Phùng Kiêu tới bên cạnh , cầm tay , đặt vào ô Tài.

      Bạch Khởi La: “...”

      Đừng tưởng rằng thời khắc mấu chốt như vậy tôi biết lén sàm sỡ tôi!

      “Chú em này, chú là ai?”

      Phùng Kiêu nhe răng cười tiếng, răng trắng đối lập với khuôn mặt đen thui, người chung quanh: “...”

      “Chúng tôi cùng nhau, ông già này bị câm điếc.”

      Người chung quanh đồng loạt ồ tiếng, bừng tỉnh hiểu ra, hèn gì tiếng nào, hóa ra là người câm.

      tên đàn ông cao lớn làm như thân thuộc : “Đây là cha chú hả?”

      Phùng Kiêu: “... ... ...”

      Ông bị ngu hả?

      “Cha chú là người cực kỳ tốt, khi nào hai người tới chơi nữa nha!” nhiệt tình khuyến khích, dù sao, người xui xẻo như thế cũng nhiều, có người tham khảo thế này tốt biết bao nhiêu.

      “Sáu bảy tám, Tài!”

      “Mẹ nó!” Chung quanh lập tức nhìn về phía Bạch Khởi La, thể tin nổi, đây là lần đầu tiên sau khi vào cửa đến giờ đặt trúng!

      Lần đầu tiên đó!

      Bạch Khởi La thắng mà trong lòng chút gợn sóng, Phùng Kiêu gian lận mà, ha ha!

      Phùng Kiêu mỉm cười: “Cầm !”

      Bạch Khởi La giống như tượng gỗ, lùa tiền thắng cược về phía mình, Phùng Kiêu lại đưa tay cầm lấy tay , tiếp tục đặt Tài, mỉm cười: “Như cũ.”

      Mặc dù có sai lầm lần, nhưng mọi người vẫn chưa tin vận may của ông già đen đúa con, rối rít đặt Xỉu.

      “... Tài!”

      Phùng Kiêu “ngạc nhiên mừng rỡ” : “Wow, em nhìn vận may của chúng ta xem, tốt ghê luôn!”

      tiếp tục: “Vẫn Tài nhé!”

      ... Mở mười lần đều là Tài có cảm giác gì? Trước đây biết, nhưng bây giờ cảm nhận được, mọi người lặng lẽ dùng ánh mắt kính nể nhìn Phùng Kiêu. Nếu như “cha ” xui như sao chổi, đứa “con trai” này may mắn như thần tài.

      Mọi người do dự: “ phải chứ, chẳng lẽ đặt tài nữa sao?”

      Phùng Kiêu hỏi ngược lại: “Sao lại ? Tôi cảm thấy, ít nhất có thể mở Tài hai mươi lần!”

      nhìn về phía nhà cái, mỉm cười: “Tiếp tục !”

      Mọi người cảm thấy hai người nhà này có chút quỷ dị, sòng bạc nhiều, đều biết cái gọi là vận may, trước đây thắng ít, sau đó cũng thua mất nửa. Lần này... chần chừ chút, dứt khoát đặt theo Phùng Kiêu.

      Còn chuyện gì khoa trương bằng mở mười tám lần Tài hay sao?

      Có, hẳn là mở được hai mươi lần đó.

      Nếu Phùng Kiêu mở hai mươi lần Tài, túi tiền của Bạch Khởi La lập tức phồng đến mức tràn ra ngoài.

      Chẳng qua là khác thường như vậy, chung quanh lớp côn đồ vây quanh, chúng nhìn hai người chằm chằm.

      Bạch Khởi La hết hứng thú với chuyện thắng thua Tài Xỉu, gian lận, đều là gian lận!

      rũ đầu, chú ý đều đặt mấy tên côn đồ quanh mình, chỉ chờ bọn chúng ra tay, cũng khách sáo!

      Mà lúc này Phùng Kiêu tiếp tục tìm chỗ chết sờ cằm, mỉm cười : “Tôi cảm thấy, ba mươi lần Tài cũng có thể có, dù sao, vận may của tôi hôm nay có thể phá tan cả bầu trời, ai địch nổi!”

      “Chờ chút!” Quản lý sòng bạc tới, đầu bóng như trâu liếm, đôi mắt phiếm vàng, hiểm nhìn chằm chằm hai người Phùng Bạch, giọng như rặn từ trong họng ra, lộ vẻ cay nghiệt chói tai: “Tôi nghi ngờ các người gian lận!”

      Phùng Kiêu phì cười, gõ mặt bàn, : “Sòng bạc của mấy người phải là thua hết tiền đó chứ? Sao chúng tôi thắng chút tiền mà chúng tôi gian lận chứ? Ông có bằng chứng ? Con mắt nào của ông nhìn thấy hả? Hay là các người thấy mọi người chúng tôi đều thắng tiền, nên muốn giở trò hả? Vốn nghe sòng bạc trong thành này cực kỳ mờ ám, tôi còn tin! Bây giờ tôi thấy quả đúng là có chuyện như thế mà. Xúc xắc này ở trong tay các người, mở ra là bao nhiêu tôi có thể quyết định hay sao? Sợ là tôi thể quyết định được, mà các người lại có thể đó?”

      Phùng Kiêu mắng suốt hơi dài, quả nhiên khiến quản lý tức giận.

      ha ha cười nhạt, : “Tao mày gian lận, mày chính là gian lận, hôm nay tụi mày cho ra nhẽ với tao, đừng hòng !”

      Mấy bàn tay lập tức vây lại, mấy tay cờ bạc vốn đứng bên cạnh hai người Phùng Bạch nháy mắt ồ cái tản ra.

      Phùng Kiêu lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Mày phải phải hay sao? Tao thấy chỉ cần là người thắng tiền đừng mong ra khỏi chỗ này của mày đúng ? Nhưng tao cho mày biết, tụi tao cũng dễ chọc đâu. Cũng hỏi thăm thử xem lai lịch của tao như thế nào! Tao thấy tụi mày chán sống rồi!”

      đúng là có khả năng toét miệng mà phách lối.

      Bạch Khởi La nghĩ, nhất định là Phùng Kiêu lấy bản năng công tử bột ngang ngược của mình ra ứng đối.

      “Lai lịch của mày là gì? Thằng nhà quê như mày mới nên hỏi thăm kĩ xem sòng bạc Trường Hưng tụi tao có lai lịch gì! Dám gian lận ở chỗ tụi tao, tao thấy mày mới chán sống có! Động thủ cho tao!”

      Trong nháy mắt vỗ tay, côn đồ chung quanh lập tức xông lên.

      Phùng Kiêu chớp mắt bẻ tay tên, đập xuống cái rầm: “Được thôi, tụi mày còn dám động thủ! Ông nội bọn mày cũng chưa từng bị ấm ức thế này!”

      trực tiếp móc cây búa sau lưng ra.

      Mọi người: “... Má ơi!”

      Lạch cạch tiếng, dẫn đầu đạp lên bàn đánh cược: “Tới đây!”

      “Lên cho tao!”

      Đám côn đồ chen nhau lên, trường lập tức đánh nhau loạn cả lên, máy chém, tao đâm, vô cùng náo nhiệt.

      Bạch Khởi La lại có công cụ tiện tay như cây búa, nhưng loại đồ vật như chiếc ghế này dùng rất được nha! Tới tên đánh tên, tới đôi đánh đôi.

      Vốn là sòng bạc phồn hoa náo nhiệt lập tức biến thành đánh nhau hỗn loạn, búa của Phùng Kiêu chém người, nhưng vốn là người rất thiếu đạo đức nha, chỉ thích chém đồ đạc của người ta.

      Ví như... đồ trang trí.

      Lại ví như... bàn đánh cược.

      Cả cái chuông lớn kia cũng bị chém nát.

      Tức giận, cực kỳ tức giận!

      Đây chủ yếu là phá hoại, thế nên trường càng đánh càng hỗn loạn.

      Đừng coi Phùng Kiêu lấy phá hoại làm vui , nhưng cái kiểu đánh người chùn tay, so với Bạch Khởi La còn đánh đẹp mắt, đánh thực dụng ra chiêu dồn dập. Dù côn đồ lợi hại, nhưng ngăn được đồng đen gặp phải vương giả (*).

      (ý câu này chắc chắn gặp thất bại)

      lâu sau, đám côn đồ gục đầy đất, mặt mũi tên nào cũng bầm dập.

      Phùng Kiêu níu tên quản lý chuẩn bị chạy, cả giận : “Mày còn dám oan cho tao ?”

      kiên định, mình rất vô tội.

      Trong lòng quản lý tràn đầy giận dữ, ngoài mặt cũng dám , chỉ : “ dám dám! Ngài tha cho tôi , là tôi có mắt mà thấy núi cao.”

      Phùng Kiêu vỗ vỗ mặt : “Lần đầu ông nội mày xuống núi mà mày lại làm tao mất thể diện, sao nào? Chúng ta ai mất thể diện hơn hả? Còn dám lớn lối ?”

      “Em sai rồi em sai rồi, đều là em sai!” ( xin lỗi em !!!!)

      Lúc này, ràng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

      Bạch Khởi La đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn rất cảnh giác.

      “Hú, húhú...”

      loạt tiếng còi hú vang lên, biết ai gân cổ kêu tiếng: “Cảnh sát tới rồi!”

      Trong lòng quản lý vui mừng, muốn cứng rắn lên, Phùng Kiêu đập tay cái, trực tiếp đánh người bất tỉnh, ném cái búa, kéo Bạch Khởi La chạy đến cửa sau...

      “Đuổi, đuổi theo...” Có mấy tên côn đồ thở hổn hển kêu lên, nhưng cũng tên nào đứng lên nổi.

      Như làn khói lướt qua, hai người nhanh chóng biến mất, thấy bóng dáng.

      Hai người Phùng Bạch thoát ra sau hẻm, Phùng Kiêu leo lên tường trong chớp mắt, mới vừa đưa tay cho Bạch Khởi La, xoay người nhảy lên, hai người lập tức quay đầu chạy về sân sau, chạy đến bụi hoa bên tường, lấy bọc quần áo ra: “ thôi!”

      Hai người tiếp tục leo tường đến bên kia đường mòn, chay bao xa, Bạch Khởi La nhìn thấy chiếc xe Phùng Kiêu lái lúc sáng.

      cảnh giác: “Lên xe cho phép hôn tôi!”

      Chuyện lần trước đúng là làm người ta thể quên được.

      Phùng Kiêu cười hì hì: “Em nhớ kĩ quá nha... Ui da!”

      Cánh tay bị Bạch Khởi La nhéo cái chút do dự, lập tức đỏ mảng.

      Phùng Kiêu: “... Bất kể thiếu nữ có công phu cao cường đến cỡ nào, cũng có đặc thù của con , thích nhéo người khác.”

      Bạch Khởi La lười để ý : “Mau lái xe !”

      Phùng Kiêu lập tức lái xe, như làn khói vọt ra ngoài, đến khi xe dừng lại, Bạch Khởi La hỏi: “Sao lại tới khách sạn lớn Bắc Bình?”

      Phùng Kiêu: “Chúng ta đến phòng của tôi tắm rửa trước, nếu trở về dễ gây rắc rối. Nếu để ba em biết dẫn em phá quán người ta, phỏng chừng có thể bóp chết tôi.”

      Bạch Khởi La: “Tôi có thể tự đặt phòng cho tôi!”

      kiên quyết muốn ở cùng phòng với .

      Cánh tay Phùng Kiêu khoác lên lưng , chậm rãi : “Em cảm thấy em làm như vậy... bị ai để ý hay sao? Chương cảnh trưởng quản lý khu vực Bắc Bình đó!”

      Bạch Khởi La nhếch miệng.

      “Hai chúng ta cất xe xong từ cửa sau lên, em yên tâm , tôi khẳng định chiếm tiện nghi của em là được. Chao ôi ta , sang năm chúng ta kết hôn rồi, tôi cưới em, làm gì em mà được! Sao bây giờ phải ăn đánh của em và ba em? Tôi cũng phải là heo. Em yên tâm ! Với lại nếu em trở về với cái bộ dạng này, lỡ bị các di nương nhà em nhìn thấy rồi đồn đại ra ngoài sao? Trông có vẻ đáng tin lắm đâu.”

      Mặc dù lời của Phùng Kiêu cực kỳ khiến người ta nghi ngại, nhưng vẫn thuyết phục được Bạch Khởi La.

      Bạch Khởi La lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu làm bậy, tôi biến thành thái giám!”

      Phùng Kiêu lạp tức cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn nghiêm túc giơ tay lên, làm dáng vẻ thề thốt: “Tôi phải loại người như vậy.”

      Hai người lén lút lẻn vào khách sạn Bắc Bình, vì tránh bị người khác phát , thang máy cũng dám ngồi, lén lén leo thang bộ lên lầu.

      Đánh nhau thế nào cũng mệt mỏi, nhưng leo cầu thang lại khiến hai người mệt đến mức thở hồng hộc.

      Phùng Kiêu lập tức ngã xuống giường, khoát tay: “Tôi mệt quá, em tắm trước .”

      Bạch Khởi La nhúc nhích.

      Phùng Kiêu: “Sao thế?”

      có quần áo.”

      Phùng Kiêu tùy ý chỉ cái: “Túi to bên kia là đồ của em.”

      Chân mày Bạch Khởi La hơi nhướng lên, chậm rãi : “Hóa ra, còn có sở thích giả !”

      Phùng Kiêu: “???!!!”

      Bạch Khởi La tiếp tục: “Đàn ông giả !”

      Dù Phùng Kiêu hiểu lắm, nhưng lập tức cảm thấy bốn chữ này phải thứ gì tốt, liên kết với câu trước, ngồi dậy, bắt đầu mở dây lưng quần: “Tôi phải chứng minh tôi là ười đàn ông đích thực, tuyệt đối có thứ sở thích này!”

      Bạch Khởi La: “ dám làm bậy tôi đá chết !”

      Phùng Kiêu hơi nheo mắt, tưởng tượng nổi: “... Úi chà, tôi chỉ muốn cho em nhìn thử xem, để em biết kích cỡ quần áo này tôi mặc đâu có vừa?”

      lộ ra nụ cười cổ quái: “Có phải em... hiểu lầm ?”

      Bạch Khởi La lạnh lùng nhìn , nhìn thấu người này cố ý mánh khóe.

      Tên xấu xa!

      mưu đen tối!

      “Bây giờ trễ hơn năm giờ, nếu em tắm rửa, ba em tìm tới." hết sức tốt bụng nhắc nhở.

      Bạch Khởi La giận muốn xịt khói, sau đó xách túi nặng nề tới phòng tắm, mới vừa tới cửa, quay đầu cảnh cáo: "Thứ nhất cho phép nhìn lén; thứ hai cho phép chơi trò mèo giấu đồ, tôi cũng phải biết Chương cảnh trưởng có gì."

      Phùng Kiêu: "... Em nghi ngờ cũng quá nặng rồi. Chờ em cùng nhau xem, được chưa?"

      khoát khoát tay: "Tắm nhanh chứ? Em tắm xong tôi còn phải tắm nữa. Đưa em về nhà trễ, phỏng chừng ba em có thể động thủ."

      Suy nghĩ chút tính cách của cha vợ đại nhân, xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình có chút đau đầu.

      Bạch Khởi La nhanh chóng vào phòng tắm, nhưng rốt cuộc vẫn yên tâm, két tiếng, khóa cửa.

      Phòng tắm nhanh chóng truyền tới tiếng nước chảy, Phùng Kiêu nhìn về phía bọc đồ, chần chờ chút, ngẩng đầu lại nhìn phòng vệ sinh, tựa hồ xác nhận Bạch Khởi La ra, mở bọc ra, lấy chồng hình trong đó ra, sau đó cột bọc lại lần nữa, nhét hình vào dưới giường.

      Phịch tiếng, lại ngã xuống giường, tiếp tục nằm như xác chết.

      Cũng biết nằm bao lâu, thấy Bạch Khởi La rốt cuộc ra, thay quần áo phương Tây màu vàng mềm mại, vừa vừa lau đầu.

      Phùng Kiêu lơ đãng liếc cái, ánh mắt thâm thúy mấy phần, tràn đầy kinh ngạc trước nhan sắc của . Cục xương ở cổ họng giật giật, ngồi dậy.

      "Nhìn cái gì vậy, còn mau tắm !" Bạch Khởi La hung hăng.

      "Tôi cảm thấy em mặc bộ quần áo này đặc biệt đẹp, quả nhiên ánh mắt tôi rất tốt."

      Bạch Khởi La nhướng mày, trả lời.

      Phùng Kiêu lại tiếp tục khoác lác: "Em xem, tôi chọn kích cỡ cũng vừa vặn ghê, cho nên mới đôi mắt này của tôi tinh tế nha, liếc mắt liền nhìn ra em thích hợp mặc kích thước nào!"

      Bạch Khởi La: " muốn khoe với tôi là duyệt qua vô số người, cho nên có thể nắm giữ chính xác kích thước của phụ nữ hả?"

      Phùng Kiêu: ". . . Quả nhiên phái nữ là động vật phức tạp nhất, trời đất chứng giám, tôi có! Nhưng em giễu cợt tôi như vậy, tôi cao hứng."

      Bạch Khởi La dâng lên dự cảm bất thường.

      Quả nhiên, mỉm cười: "Tôi biết em ghen!"

      nháy mắt mấy cái, giọng: "Có phải cảm thấy tôi sắp xếp tất cả cực kỳ hoàn mỹ, nên sinh ra hảo cảm vượt quá tình bạn với tôi đúng ?"

      " hay !" Bạch Khởi La cắt đứt lời của , chỉ chỉ thời gian: " sáu giờ rưỡi, chắc chắn còn muốn lề mề hả?"

      Phùng Kiêu "Mẹ kiếp" tiếng, lập tức chui vào phòng tắm, "Xong đời, ba em có thể bóp chết tôi!"

      Từ trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy lần nữa, Bạch Khởi La nhịn được khẽ bật cười, muốn xoay người đến cửa sổ nhìn thử, nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

      Bạch Khởi La nghi ngờ tới cửa, thản nhiên mở cửa: " tìm. . ."

      Người ngoài cửa, là Lục thiếu soái.
      yuki0129, meyil08, Phong Vũ Yên28 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      A kiêu đâu em?
      ấy tắm...
      1 người mới tắm xong, 1 người tắm. Họ làm j mà phải tắm??? Lục thiếu soái mờ mịt tự hỏi:018::018:
      Chloebui, angelachau20, Hale2052 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @levuong chính nhân quân tử cmn luôn mờ mịt tự hỏi. Người làm cha như Bạch Tu Nhiên nhà chúng ta, luôn là thanh niên trí thức có ăn học, dùng nắm đấm, đấm sứt mỏ thằng dám lơij dụng con ông mọi nơi mọi lúc
      angelachau20, linhdiep17, levuong2 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      mình nghi ngờ tập ảnh bị giấu là của A La lắm nhé.
      dehanmingukmanseTypard thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :