1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính - Hương Tô Lật

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      ☆. Chương 10: ngứa da muốn ăn đòn.
      Edit: Anita

      Đôi mắt to sáng rực rỡ của Bạch Khởi La hơi híp, bóp bóp nắm đấm, phát ra tiếng vang rôm rốp.

      Phùng Kiêu cười híp mắt nhìn , đưa ra lời bình cực đáng đánh đòn: "Giòn và ngọt ghê."

      Nếu đây gọi là khiêu khích, Bạch Khởi La đem đầu chặt xuống làm cầu đá.

      Cơn giận của dâng lên hừng hực, nhấn mạnh lên vai hề do dự: “ ra đây, tôi có lời muốn..."

      Phùng Kiêu giống như có chút sức lực nào, ngã thẳng vào ghế tựa của sô pha phía sau, Bạch Khởi La vừa chạm vào vai bị mất đà ngã nhào về phía trước ... Thời khắc mấu chốt, đưa tay chống lên lưng ghế sô pha, gần trong gang tấc.

      Mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Bạch Khởi La dựa vào quá gần, gần đến mức chỉ cần nhếch cánh môi là có thể hôn lên đôi môi mỏng cong cong của . Mà lúc này, càng thêm nhìn thấy nét giảo hoạt trong đôi mắt đen của cùng với vài sợi râu mới nhú ra khỏi cằm.

      Ánh mắt của Phùng Kiêu cực xấu xa, làm cho người ta bất an lại yên. Bạch Khởi La lập tức muốn đứng dậy ngay, nhưng chưa kịp hành động thổi cái, hàng mi của lập tức run run nhắm lại. Phùng Kiêu bật cười.

      Bạch Khởi La đỏ ửng cả mặt.

      "Hai người... làm gì đó?"

      giọng u vang lên, Bạch Tu Nhiên khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.

      Bạch Khởi La lập tức nhận ra tư thế tại của hai người mờ ám đến bực nào, hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Kiêu, nhanh chóng đứng dậy: "Cha, phải như cha thấy đâu, để con giải thích... Ngô."

      Phùng Kiêu vội vã đứng dậy theo, nhưng có lẽ do hành động quá nhanh, hai người biết va ở chỗ nào, ầm tiếng, lại đụng vào nhau.

      Bạch Khởi La ôm trán ngẩng đầu: " làm gì... sao chứ?"

      Phùng Kiêu ôm cằm vẻ mặt đầy đau đớn.

      Bạch Khởi La cũng phải hung hăng càn quấy biết phải trái: “ bị thương ở đâu vậy?”

      trực tiếp đưa tay kéo : "Để tôi xem nào, hay là kêu bác sĩ đến được ? ..."

      thanh lo lắng vẫn chưa hết, thấy mày của Phùng Kiêu cong cong, đuôi mắt tràn đầy ý cười kiềm chế được.

      cần thêm, chỉ bấy nhiêu thôi làm Bạch Khởi La hiểu , tên này lại lừa !

      Tên khốn kiếp này lại cố ý, ngứa da muốn ăn đòn chăng?

      Ánh mắt của Bạch Khởi La lúc này sắp bốc lửa, tức giận nhìn tên khốn kiếp trước mặt, vung nắm đấm ra, trực tiếp nện thẳng vào bụng , "Phùng Kiêu, là tên khốn kiếp !"

      Phùng Kiêu bị đấm mạnh vẫn còn có thể cười được: "... Ui da!"

      Bạch Khởi La lại vung nắm đấm tới, ầm cái đánh thẳng vào mặt .

      Phùng Kiêu che mặt, nhìn vẻ đau đớn khóc thành tiếng của , xem ra là bị thương rồi.

      "A La, đánh què quặt là được, đừng đánh chết cậu ta." Bạch Tu Nhiên cực hài lòng với hai đấm vừa rồi, y mỉm cười tao nhã, nhân tiện quan tâm Phùng Kiêu chút: "Phùng Kiêu, cháu sao chứ?"

      Loại câu hỏi này chỉ có cách trả lời, đó chính là: sao đâu ạ.

      Bằng phải làm sao, chẳng lẽ lại đáp: Bác trai, con rất ‘có sao’! Có thể như vậy được sao?

      Nếu Phùng Kiêu còn có chút đầu óc chỉ có thể sao. Mà thực tế, tuy rằng Phùng Kiêu trúng hai đấm, nhưng cũng bị đánh đến hỏng não, nên vẫn biết trả lời như thế nào.

      ngẩng đầu mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ mình sao.

      Mới vừa rồi là vờ bị đụng vào cằm, bây giờ là ... ổn lắm.

      xoa cằm, nhe răng buông lỏng tay ra, vết bầm xanh cằm rất ràng.

      Bạch Tu Nhiên tằng hắng cái, "A La, con cũng vậy nữa, sao lại đánh vào mặt."

      Bạch Khởi La hề hối cải chút nào, lại trừng mắt liếc Phùng Kiêu, hừ lạnh tiếng.

      Bạch Khởi La tuy rằng tức điên, nhưng xuống tay cũng quá nặng, nên tuy Phùng Kiêu bị trúng hai đấm, thực tế cũng đến mức bị thương. Chỉ là, bản thân người này hình như được may mắn cho lắm, nên khi nắm đấm của Bạch Khởi La vung đến lần thứ hai làm cắn trúng lưỡi.

      tại miệng đầy mùi máu tanh.

      " biết toilet..." cố nén cơn đau ở lưỡi, mở miệng hỏi, nhưng vừa mở miệng ra máu bắt đầu trào ra ở khóe miệng.

      Phùng Kiêu rất bình tĩnh, lấy khăn tay ra lau lau.

      mặt Bạch Tu Nhiên hề xuất chút xấu hổ hay ngượng ngùng nào, cực kì bình tĩnh chỉ điểm: " thẳng về phía trước rồi quẹo trái."

      Làm nhạc phụ, tự mình động thủ đánh y quá nhân từ với thằng ranh Phùng Kiêu này rồi.

      Dù sao cũng chết được.

      Bạch Tu Nhiên nhìn về phía Nhị phu nhân đứng bên cạnh, trách cứ: "Em cũng vậy, làm trưởng bối phải trông chừng đừng để tụi làm càn chứ.”

      Nhị phu nhân giọng: "Là lỗi của em."

      Tuy như thế, nhưng trong lòng Nhị phu nhân lại nghĩ, nếu còn có chuyện như thế này xảy ra thêm nữa Nhị phu nhân cũng dám đứng ra ngăn cản. Đừng chuyện khác, chỉ riêng chuyện người thanh niên cao to như Phùng công tử còn bị nắm đấm của A La đánh đến hộc máu, có thể thấy lúc ra tay đánh người tàn nhẫn đến bực nào.

      Nhị phu nhân vẫn chưa muốn chết.

      dám, dám đâu!

      Dáng vẻ liễu yếu đào tơ của mình chưa chắc chịu nổi 1 đấm của tiểu tổ tông kia!

      "Lão gia, dọn cơm lên bây giờ nhé?"

      Bạch Tu Nhiên gật đầu.

      Tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, Nhị phu nhân tiếp tục thấp giọng hỏi: "Như vậy, đêm nay Phùng công tử ngủ lại đây sao? Nếu Phùng công tử ở lại, em sắp xếp ngay."

      Bạch Tu Nhiên rất quyết đoán: " Đêm nay cậu ta ngủ lại đây đâu, em cần phải để ý đến."

      Nghe như thế, Nhị phu nhân thầm thở phào nhõm.

      Ở trong phủ này đa phần là phụ nữ, tuổi cũng lớn, nếu Phùng công tử ngủ lại đây thỏa đáng lắm. Dù sao, ta và A La còn vẫn chưa thành hôn, dù cho thành hôn rồi cũng khá khó xử.

      Nếu ở lại tốt quá rồi, mình cũng yên tâm hơn rồi.

      nhõm cả người, Nhị phu nhân lập tức tiếp đón: "Đến đây nào, A La đói bụng chưa? Đến đây .”

      Bạch Khởi La liếc mắt về hướng hành lang, ban nãy lúc ra tay cũng có tính toán sức lực, chẳng lẽ lỡ tay đánh ta hộc máu ư?

      Đừng Nhị phu nhân, ngay cả chính Bạch Khởi La cũng sinh lòng nghi hoặc.

      Chẳng lẽ... Thời gian gần đây ít đánh người nên ra tay kiềm chế sức lực?

      Bạch Tu Nhiên nhìn thấy ánh mắt của con cưng, trợn to đến mức sắp rớt luôn tròng mắt ra ngoài, y bình tĩnh : " chết đâu."

      Bạch Khởi La ra vẻ hung hăng, giơ nắm đấm hung hãn : "Đánh chết rồi con cần gả nữa!"

      Bạch Tu Nhiên bật cười, sâu sắc nhìn con cưng, chiêu trí mạng: "Đánh chết rồi con ôm bài vị nó để gả. Tóm lại, con phải gả cho Phùng Kiêu."

      Bạch Khởi La nháy mắt hóa đá: "... ... ... ..."

      Còn bạn Phùng mới vừa tới phòng khách: "... ... ... ... ..."

      "Được rồi, ăn cơm ."

      thể , ngoại trừ chuyện kết hôn ra, chuyện khác Bạch Tu Nhiên đối với con cưng nhà ông là chiều ngàn phần trăm.

      Phùng Kiêu nhìn cái bánh kem Tây dương tám tầng cao hơn mét trước mặt, lập tức cảm thấy chưa ăn đau răng rồi.

      Chưa từng thấy qua cái bánh nào cao như thế!

      Nhưng nhìn thấy số vợ bé của nhà họ Bạch từ đâu ào ra, cảnh tượng trước mắt lại trở nên bình thường, ai nấy đều nhiệt tình thôi, vuốt đuôi, nịnh bợ ngừng vang lên. Người biết còn tưởng Bạch Khởi La là tiểu tiên nữ từ trời giáng xuống.

      Mà lúc này, tiên nữ Bạch Khởi La cũng tỏ vẻ, tuy rằng mình biết luôn như thế này, nhưng mình vẫn chưa thể thích ứng nổi.

      Thực thích ứng nổi.

      Cũng may, dù thích ứng hay bữa cơm chiều hôm nay cả khách lẫn chủ đều vui vẻ hòa thuận.

      Bạch gia mừng rỡ náo nhiệt hoan nghênh Bạch Khởi La, cuối cùng cũng vì Bạch Khởi La có chút mỏi mệt nên mới tan tiệc.

      Siêu! Cấp! Viên! Mãn!

      Bạch Tu Nhiên viên mãn ở chỗ, con cưng rốt cục về rồi!

      Khách mời Phùng Kiêu viên mãn là, hôm nay xem diễn kịch hay quá.

      Nhóm vợ bé của Bạch gia viên mãn là, tiểu tổ tông hôm nay đập bánh ngọt, quậy ầm lên, viên mãn, rất viên mãn!

      Về phần nhân vật chính Bạch Khởi La viên mãn là, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

      Bạch Tu Nhiên thương con cưng, tất nhiên để mệt mỏi, vì thế, kết thúc trong vui vẻ.

      Phùng Kiêu xem như cũng là người thức thời, cũng ở lại Bạch gia lâu, Bạch Khởi La vừa lên lầu, cũng lập tức cáo từ. Bạch Tu Nhiên bảo tài xế đưa đến khách sạn Bắc Bình, Phùng Kiêu cũng phản đối.

      Bạch Tu Nhiên có đặt thuê phòng dài hạn tầng cao nhất của chỗ đó, bình thường mỗi khi Phùng Kiêu đến Bắc Bình đều ở lại nơi này. Kỳ ở đâu cũng được, nhưng nếu đến Bắc Bình rồi tất nhiên cũng có đạo lý đến chào hỏi nhạc phụ tương lai.

      Đừng tưởng con người Bạch Tu Nhiên mang theo ngạo khí của người ăn học, đối xử với người khác đều xa cách và khách sáo lễ độ. Nhưng đối với rất tốt, gần như đều sắp xếp thỏa đáng cho .

      Lần này kỳ Phùng Kiêu có lịch trình đến Bắc Bình, vốn định ở Thiên Tân xử lí xong công việc rồi quay về, chỉ là lại ngờ thần xui quỷ khiến gặp phải Bạch Khởi La.

      cởi áo khoác xuống, lại cởi bỏ dây lưng, đưa tay rút ra tùy ý ném sang bên cạnh, cũng biết ném đến đâu ngã người xuống giường.

      "Ăn no sao bằng ăn ngon, ngồi làm sao bằng nằm, haiiiz…”

      Lười biếng nằm trong chốc lát, tựa hồ nhớ đến chuyện gì, lười được nữa, chống tay ngồi dậy nhích đến bên giường gọi điện thoại.

      "Chuyển cuộc gọi của tôi đến phòng ban của sở cảnh sát Phụng Thiên."

      Phùng Kiêu bấm điện thoại, nằm nghiêng đem ống nghe điện thoại đặt lỗ tai, "Tôi là Phùng Kiêu, cho tôi gặp thiếu soái."

      Điện thoại tựa hồ đổi người nghe rất nhanh, giọng điệu hài hước của phái nam truyền đến: "Sao rồi, mẹ kiếp, cậu vẫn còn sống à?"

      Phùng Kiêu ồn ào: "Ngược lại tớ vẫn sống cực khỏe nhá! Cậu mong tớ chết lắm đúng ? Tớ biết mà, lão Tạ nhiều chuyện kia chắc chắn chạy thọc mạch với cậu ngay. Tên vô lương tâm này, uổng công tớ giúp y như thế.”

      Bên đầu kia điện thoại, Lục thiếu soái càng cười to hơn: "Ủa? Cậu làm như chỉ mỗi mình lão Tạ chắc?”

      Phùng Kiêu: "Mẹ kiếp, Từ Tiến Minh sao cũng nhiều chuyện như thế chứ. Đám thanh niên bây giờ sao lại thế này, thua gì mấy thím bảy tám ở chợ luôn.”

      Tiếng cười đầu điện thoại bên kia càng tăng lên thêm.

      Phùng Kiêu: "Được rồi, dù sao cậu cũng biết, chuyện bên Thiên Tân tớ rảnh xử lý, tớ phải hầu hạ cha vợ và vị hôn thê của tớ rồi. Cậu sắp xếp người khác qua đó . tại tớ ở Bắc Bình ."

      Lục thiếu soái: "Tớ biết rồi, việc này cần cậu quan tâm."

      Dừng chút, ta cười càng thêm ác ý, : "Ráng biểu tốt trước mặt dượng họ với em họ tớ nhiều vào, đỡ bị đánh chết."

      Phùng Kiêu: "... ... ... Lục lão tam, cậu coi chừng trời trả báo cậu đấy."

      Lục thiếu soái phởn phơ, mỉm cười: "Tóm lại, ít ra tớ có cha vợ quá mức thần thánh cùng vị hôn thê nóng tính nha."

      Phùng Kiêu đổi tư thế, đem điện thoại tiếp tục đặt ở lỗ tai bên kia, đắc ý dạt dào: "Tất nhiên, cậu làm gì có cha vợ biết đẻ trứng vàng cùng vị hôn thê đẹp như tiên nữ giống tớ chứ. Haiiiz, mà thôi, cậu đừng nữa, đừng nữa… Em họ của cậu, mẹ kiếp, đúng là đủ nóng tính mà!"

      Lục thiếu soái cười ha hả: "Cậu trêu chọc em ấy làm sao bị đòn chứ ?"

      Phùng Kiêu: "... ... ... ..."

      "Mẹ nó, cậu trêu con bé hả?" Lục thiếu soái vốn chỉ đùa, nhưng ngờ Phùng Kiêu dám làm !

      ta dám làm !

      "Cậu đúng là luôn thích tìm đường chết mà!” Phát ra lời cảm thán xuất phát từ tận đáy lòng.
      Dương Linh, yuki0129, meyil0841 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Phùng thích tìm chỗ chết quả là k hổ thẹn với tên mà :v
      Namam, levuongTypard thích bài này.

    3. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 11: Lại nổi giận rồi


      Editor: Typard

      Beta-er: Hằng Lê

      “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Khởi La nghiêng người kéo khóa sau lưng áo đầm lên, cất tiếng trong trẻo: “Vào .”

      Vào cửa là Nhị phu nhân, toàn thân mặc sườn xám nhung tuyết tay áo tám phân, bưng chén tổ yến trong tay, săn sóc đặt lên bàn , ôn hòa quan tâm: “Tối hôm qua A La ngủ có ngon ? Sớm nghĩ con đường xe vất vả hẳn là mệt mỏi, sáng sớm lúc cha con dùng cơm cũng kêu con. Đến đây, uống chén cháo tố yến cho ấm dạ dày.”

      Bạch Khởi La ngẩng đầu nhìn cái, mười giờ.

      Đúng là còn sớm.

      ngồi xuống, cúi đầu khuấy cái muỗng, nếm thử miếng.

      Nhị phu nhân thuận thế ngồi xuống ghế đối diện, nhìn thấy ăn nho nhã, trong lòng đoán có lẽ tâm tình vẫn tốt, thế nên khá yên tâm, tiếp tục mở miệng : “Cách đây lâu ba con chọn cho con mấy căn biệt thự, chẳng qua là sợ tùy tiện quyết định mà con thích, nên vẫn chờ con về đó. Đúng lúc Phùng công tử cũng ở đây, hay là để cậu ấy cùng con nhìn xem rồi lựa chọn được ?”

      Bạch Khởi La ăn dừng lại, giương mắt nhìn Nhị phu nhân.

      Trong lòng Nhị phu nhân giật mình cái, vội vàng cười bổ sung: “Tất nhiên, mẹ Hai biết hôm nay có lẽ con muốn qua bên chỗ quý Trần, chẳng qua là hôm qua quý Trần trở về, hẳn là muốn gặp vị hôn phu lần, hâm nóng tình cảm. Nếu sáng nay con qua đó, lỡ gặp phải, sợ là ổn lắm.”

      Nhị phu nhân muốn những lời này chút nào, ai lại tình nguyện đắc tội có tính tình nóng nảy này chứ!

      Nhưng mà được.

      Nhị phu nhân khá căng thẳng, thậm chí còn nghĩ rằng cái chén của tiểu tổ tông này ụp lên đầu mình.

      Chỉ là, ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ Bạch Khởi La nghe lọt tai, dừng lại trong chốc lát rồi đồng ý, sau đó tiếp tục ăn.

      Nhị phu nhân kinh ngạc chút, sau đó hít sâu hơi, cuối cùng cũng yên tâm.

      Nhị phu nhân: “Bên Mẹ Hai có mấy vé kịch của rạp hát Mỹ La, nếu các con xem nhà xong còn thời gian rảnh, nghe chút kịch cũng được. Gần đây thịnh hành “Đại ngọc táng hoa”, rất hay, chỗ ngồi cũng chật kín.”

      Bạch Khởi La: “Để sau.”

      Nhị phu nhân đặt vé kịch lên bàn, cười : ” là, người trẻ bây giờ đều thích xem chiếu bóng, người thích xem kịch chẳng có mấy. Có điều đổi khẩu vị giết thời gian chung cũng tốt. Mẹ Hai để đây cho con, muốn coi ngay, nếu muốn cho ai cũng được.”

      Làm xong tất cả những dặn dò của chồng mình, Nhị phu nhân đứng dậy, cười mỉm chi: “Vậy mẹ Hai xuống trước nha, để Phùng công tử ở dưới lầu mình hoài cũng ổn.”

      Bất kể Phùng công tử còn trẻ bao nhiêu, cũng là nam giới, mà nhà họ Bạch có thứ tiện chính là phụ nữ trong nhà quá nhiều, nếu là cùng tuổi với mình và em Ba cũng khá tốt, lớn hơn Phùng công tử hơn mười tuổi, cũng có gì để lo lắng. Thế nhưng, phần lớn nữ giới trong phủ còn trẻ. Đừng thấy tuổi của em Năm, Sáu, Bảy lớn, cũng khó bảo đảm xảy ra chuyện gì. Nếu để các em ấy chiêu đãi khách, cực kỳ khó xử.

      Dù sao cũng phải chú ý chút.

      Nhị phu nhân vội xuống lầu, chẳng qua là mới tới đầu cầu thang, giật mình trong lòng, chẳng biết Bát phu nhân xuống lầu lúc nào, đứng cách xa chuyện với Phùng công tử, mang mặt nụ cười ngượng ngùng ôn nhu uyển chuyển, nhìn cực kỳ gai mắt.

      Trong bụng Nhị phu nhân nổi cơn giận, chỉ có thể đúng là cái thứ an phận, nhưng mặt vẫn phải kiềm nén: “Em Tám, sao em lại xuống đây?”

      Hèn gì ban đầu lúc vừa cưới Bát phu nhân vào cửa tiểu tổ tông quậy dữ nhất. Bát phu nhân này đúng là xứng với đôi mắt hồ ly, an phận.

      Ánh mắt sắc bén, còn : “Vừa rồi em Bảy còn tìm em đó, là có đọc kiến thức trong cuốn sách muốn nhờ em chỉ cho, vậy mà chớp mắt tìm được em, nghĩ tới em ở trong phòng này. Em nhanh chỉ em ấy bài kia . Em ấy còn vội tìm quanh đó.”

      Những thứ này cũng chỉ là bịa, có điều mọi người đều hiểu trong lòng ra.

      Bình thường Bát di nương ăn mặc đơn giản, so với người khác trang điểm diễm lệ, bỗng dưng thêm mấy phần tinh tế hàm súc chọc người thương tiếc.

      Nghe thấy Nhị phu nhân , mặt mũi Bát phu nhân ảm đạm mấy phần, giọng vâng lời. Ả áy náy cười với Phùng Kiêu tiếng, thướt tha xoay người lên lầu. Chẳng qua là chưa được bao xa, thấy Bạch Khởi La dựa vào tay vịn lầu hai nhìn ả, trong mắt chứa ý giễu cợt đậm sâu.

      Ả lập tức biết ứng xử thế nào cho phải, đứng đó biết làm gì.

      Đại khái là ả quá kỳ lạ, Phùng Kiêu theo tầm mắt ả nhìn sang, nhíu nhíu mày.

      Bạch Khởi La chưa cho sắc mặt gì tốt, lạnh lùng xuống lầu, ngang qua Bát di nương, đột nhiên mở miệng: “Hứa Giai Di, nếu có thể quyến rũ Phùng công tử hủy bỏ hôn ước với tôi, tôi tôn làm hùng.”

      Cảnh sắc lập tức yên ắng lại, Bát di nương lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy thể tin, có điều rất nhanh biến thành tổn thương nồng đậm.

      Dù vào lúc như thế này, Nhị phu nhân cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài.

      Mình chỉ là mẹ kế, nhưng cũng chưa phải là chính thức, nên dám xen vào việc của người khác, vì thế cúi thấp đầu, tựa như mình hề tồn tại. Người làm trong nhà nghe câu này, càng dám thở mạnh.

      Phùng Kiêu nghiêng người dựa sát vào ghế salon, cánh tay nâng lên khoác sau ghế, cà lơ phất phơ nhìn Bạch Khởi La: “Tôi có thể hiểu là, tôi chuyện với người phụ nữ khác nên em ghen ?”

      Bạch Khởi La trợn mắt há hốc miệng, ý là vậy à?

      Sao người này có thể tự đề cao bản thân mình như thế chứ?

      bĩu môi, lời khó hết: “ tự luyến như vậy, sao chưa bị ai đánh chết thế?”

      Phùng Kiêu: “ ra rất nhiều muốn đến đánh chết tôi, có điều bọn họ nghe tôi có vị hôn thê đánh người rất giỏi, nên đành từ bỏ.”

      Bạch Khởi La: “... . . .”

      Phùng Kiêu mỉm cười: “Dù sao, nếu đánh chết tôi, vị hôn thê của tôi cũng chịu để yên đâu.”

      Bạch Khởi La từ đến lớn như thế này, cho tới bây giờ cũng chưa thấy người nào mặt dày như vậy. Trong lúc nhất thời lại cạn lời.

      Ngay cả Nhị phu nhân cũng cực kỳ kinh hãi, có điều cũng may là mình phản ứng nhanh hơn, dù sao nữa, mình ăn muối còn nhiều hơn này đường.

      Nhị phu nhân vội vàng hòa giải: “Phùng công tử giống A La nhà chúng tôi ghê, tính tình vui vẻ lại thích đùa, đúng là trời sinh đôi.”

      rồi tiến lên kéo Bạch Khởi La, cười : “Các con quen thuộc Bắc Bình lắm, để mẹ Hai đề cử cho các con chỗ ăn trưa ngon. Có quán cà phê Gaither ở bên kia cửa trước, khá được. Tuy là tiệm cà phê nhưng thức ăn cũng được, khá ngon. giống nhà hàng Tây dương, ăn nửa đời cũng quen, khiến người khác khó chịu.”

      Nhị phu nhân biết Bạch Khởi La thích ăn đồ Tây, bổ sung : “ ra thức ăn vị Trung, lại lấy tên Tây, có lẽ là theo trào lưu.”

      xong lại sai bảo tài xế lái xe, có điều bị Phùng Kiêu ngăn cản. Tuy quen đường, nhưng cũng đến nỗi nơi đó cũng nhìn thấy. Ăn chơi, cho đến bây giờ chưa từng thua kém ai.

      Hơn nữa, hai người bọn họ ra ngoài, lại có người tài xế theo, chung cũng hơi lúng túng.

      Phùng Kiêu kiên quyết: “Tôi tự lái .”

      Nhị phu nhân chần chờ chút, rồi dứt khoát đáp ứng.

      Mắt thấy hai người cùng lên xe ra ngoài, Nhị phu nhân lau mồ hôi trán chút, cảm thán: “Từ khi tiểu tổ tông này về đến giờ, tính tình tốt hơn chút.”

      Lại gặp Ngũ phu nhân từ lầu xuống, cười nhạt, : “Ái chà, nghe hôm trước còn đánh người mà. Em thấy á, là để ý tới chúng ta thôi...” Trề môi, hạ giọng: “Sao em cảm thấy, tiểu tổ tông hài lòng với gia, cẩn thận lại hư bột hư đường hết.”

      Nhị phu nhân nhíu nhíu mày, đáp lại: “Chị thấy hẳn, xưa có câu, đánh là thương mắng là , biết đâu bọn họ có duyên phận làm người nhà. Hơn nữa, gia này cũng phải người bình thường, bị đánh hộc máu mà cũng để ý, hôm nay mặt vẫn vui vẻ chào đón như cũ. Hôn này, khó mà chia rẽ. Với lại, tiểu nương nhà mình ngại ngùng thẹn thùng, có khi thích người ta mà cũng làm mình làm mẩy ấy chứ?”

      Dĩ nhiên, câu cuối cùng này, chính Nhị phu nhân cũng thấy khó tin lắm.

      Có lẽ cũng muốn bàn về Bạch Khởi La nhiều ở nhà, đến đây, cũng ngừng chủ đề này lại, nhắc tới chuyện khác: “Dì Tám đâu? Chị dặn lúc nhà có đàn ông tốt nhất nên xuống lầu, mà ta lại xem như gió thoảng bên tai, hoàn toàn để ý. Còn chạy tới trước mặt gia tương lai làm gì? Trong nhà chỉ còn mình ta chắc?”

      Nhị phu nhân cực kỳ bực bội.

      Nếu cứ để ta quyến rũ gia, như vậy chẳng phải tạo phản hay sao?

      Suy nghĩ chút lập tức lạnh mà run, đúng là an phận.

      tới đây, Ngũ phu nhân cũng sững sờ: “ ta điên rồi chăng?”

      Nhị phu nhân lại nhìn thấu Bát phu nhân, cười lạnh tiếng, : “ ta luôn giả bộ làm khuôn mặt đáng thương lừa gạt đàn ông, là bỉ ổi. , chúng ta lên lầu, chị phải hỏi ta kỹ chút, có phải biết xấu hổ là gì ?”

      Mấy Di phu nhân trong nhà rất ghét Bát di nương, mà lúc này Bạch Khởi La và Phùng Kiêu cũng đến Bát di nương.

      cười hỏi: “Vậy cái thứ đồ chơi xui xẻo đó gì tôi?”

      Phùng Kiêu nghiêng đầu nhìn , cười như cười: “Còn dám ghen hả?”

      Câu này, giống như bọn họ rất quen thuộc vậy.

      nghiêm túc: “ có tin . Tôi đạp từ xe xuống đó?”

      Phùng Kiêu nhìn vào mắt , sáng sủa trong suốt, gật đầu: “Tin.”

      Bạch Khởi La mỉm cười: “Tin cũng đừng tự cho là đúng.”

      Phùng Kiêu bình tĩnh: “Nhưng tôi cũng biết em làm thế.”

      cực kỳ tốt bụng chỉ ra: “Em nhìn gương chiếu hậu , chiếc xe phía sau em, chiếc xe đó theo chúng ta nãy giờ. Chủ nhân chiếc xe này là chủ tòa soạn báo lá cải đứng đầu thành Bắc Bình. Cực kỳ ưa thích tung chuyện của người nổi tiếng. Tôi thấy, bọn họ nghe em trở về, chuyên tâm theo em tìm tin tức đó!”

      Phùng Kiêu cười càng dữ: “Cho nên mới , chân trước em đạp tôi xuống, chân sau lập tức lên báo ngay.”

      Bạch Khởi La nhìn phía kính chiếu hậu, sau đó liếc mắt, cười lạnh, gằn từng câu từng chữ: “Có lẽ biết, tôi vốn là khách quen của đám báo chí đấy?”

      Dĩ nhiên Phùng Kiêu biết, tích Bạch tiểu thư gây ở đâu là nổi tiếng khắp Bắc Bình, Phụng Thiên cũng thế, ai là biết, ai là hiểu.

      “Nhưng mà...” Phùng Kiêu đánh tay lái, mỉm cười: “Lúc trước là báo tin em gây chuyện, tôi lăn từ xe xuống như vậy, sợ là có người nghi ngờ chúng ta làm chuyện khó tả gì ở xe thôi?”

      Bạch Khởi La đỏ mặt trong nháy mắt, tức giận : “Phùng Kiêu!”


      Góc PR của Editor: Đây là hố mới của toai, các thím vào ủng hộ nhé. Hố nông nông chứ sâu, nên yên tâm nhảy nhiệt tình vào. Nữ phụ muốn ly hôn - Ôn Dĩ
      Dương Linh, Alice Huynh, meyil0836 others thích bài này.

    4. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      ☆, Chương 12: Chia sẻ tâm tư
      Edit: Anita

      Bạch Tu Nhiên vừa ý bốn ngôi biệt thự Tây dương, dành cho Bạch Khởi La lựa chọn.

      Mà bốn ngôi biệt thự này dù là vị trí hay cách thức kiến trúc đều tệ. Mà cả 4 lại có cùng đặc điểm, đó chính là rất gần Bạch gia. Đương nhiên, tuy rằng rất gần Bạch gia, nhưng bốn ngôi nhà Tây dương này cũng liền nhau.

      Khi hai người xem xong là gần chiều, Bạch Khởi La nghe tiếng sôi ùng ục phát ra từ bụng mình, mới nhớ là bọn họ vẫn chưa ăn cơm trưa.

      Chén cháo tổ yến ăn sáng nay cũng tiêu hóa hết, chi là Phùng Kiêu.

      Bạch Khởi La: ", ăn cơm."

      Phùng Kiêu mỉm cười lên xe, hỏi: "Muốn ăn gì? Hay ta đến quán cà phê Gaither?"

      Tuy nghe nơi đó cũng phải cơm Tây, nhưng Bạch Khởi La lại cũng cảm thấy hứng thú, lắc đầu, : "Đói bụng rồi, tìm chỗ nào gần đây ."

      Nhìn thấy quán ăn cách đó xa, bên này vốn rất phồn hoa, nên các quán ăn cũng rất nhiều. Hai người hề do dự chọn ngay quán đó, dù sao bọn họ cũng rất đói, bởi vì qua thời gian ăn cơm, người trong nhà hàng nhiều lắm.

      Tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đón tiếp, Phùng Kiêu hỏi: "Có phòng trống ?"

      "Có, có, nhị vị mời lên lầu."

      Tuy tại là thời buổi tự do văn minh, nhưng dù sao đối với phái nữ, cũng nên cẩn trọng chút. Tiểu nhị dường như cũng quen với loại trường hợp thế này, nên cảm thấy ngoài ý muốn, dẫn hai vị khách lên phòng lầu.

      Phùng Kiêu đem thực đơn giao cho Bạch Khởi La chọn món.

      Bạch Khởi La cũng khách khí, chọn hai món mặn, món hấp, món canh, bánh ngọt tráng miệng, sau đó phá lệ dặn dò: "Làm nhanh chút."

      Tiểu nhị gật đầu lia lịa, lập tức chạy xuống bếp.

      Phùng Kiêu đứng dậy đến trước cửa sổ, nhìn về phía đường cái, sau đó quay đầu cười : "Bọn họ theo chúng ta cả ngày nay, biết lúc về viết thành như thế nào.”

      Bạch Khởi La nghiêng đầu, "Tôi cũng nho nhã lễ độ đấy chứ ?"

      Kỳ thanh danh cũng thể làm cơm ăn, cũng để ý lắm, câu vừa rồi chỉ là đùa thôi.

      Phùng Kiêu gật đầu, nghiêm trang : "Tương đương lễ độ, chỉ là..."

      nháy mắt với , dựa người vào bệ cửa sổ như xương, : "Bọn họ tám phần cho rằng chúng ta mua nhà xây tổ ấm tình ."

      Mặt của Bạch Khởi La lập tức biến sắc.

      Phùng Kiêu tiến lên bước, xoay người chống cằm nhìn , hỏi: "Em sợ à?"

      Bạch Khởi La bĩu môi : " Bạch Khởi La tôi sợ gì chứ? Tôi chỉ thích có người bám theo tôi giống như ruồi bọ thế thôi.”

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Vậy lát nữa tôi đuổi đám ruồi bọ đó giúp em nhé?”

      "Vậy sao vừa rồi đuổi?" Bạch Khởi La cũng phải bé ngốc, nhướng mày hỏi: "Phùng Kiêu, phải người tốt.”

      Phùng Kiêu bật cười, như có như .

      Bạch Khởi La nghiêm túc: "Theo lý thuyết tôi nên để xem nhà chung với tôi, nhưng có biết vì sao tôi lại làm như thế ? Bởi vì tôi cảm thấy, chúng ta cần chuyện với nhau chút."

      Phùng Kiêu gần như biết Bạch Khởi La muốn chuyện gì, bình tĩnh cười cười, ngồi xuống: "Được, em muốn cứ , tôi nghe."

      Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng đập cửa, tiểu nhị mang thức ăn lên. Bởi vì ít người nên thức ăn được làm khá nhanh, chỉ mới chốc mà thức ăn được mang lên đầy đủ.

      mùi hương thức ăn thơm nồng lập tức lan tỏa trong khí, làm cho người trong phòng cảm thấy con sâu thèm ăn trong người bắt đầu kháng nghị, muốn ăn sạch ngay lập tức.

      Bạch Khởi La cùng Phùng Kiêu liếc nhau, đồng thanh : "Ăn cơm trước."

      Đúng là nhất trí hiếm có.

      Bạch Khởi La tuy đói bụng, nhưng sức ăn có hạn, chưa ăn bao lâu liền buông đũa, cầm chung trà lên uống.

      Nhưng vị Phùng công tử ở đối diện cũng khách sáo chút nào, cũng biết là đói bụng hay thức ăn quá ngon, mình ăn sạch bốn món ăn bàn, ngay cả bánh ngọt tráng miệng cũng buông tha.

      Bạch Khởi La nhìn thấy Phùng Kiêu ăn như thế, rốt cục nhịn được: "Chậm chút, coi chừng nghẹn."

      phải vì quan tâm ta, chủ yếu vì thiện lương thôi.

      Rất hiển nhiên, Phùng Kiêu lập tức hiểu lầm, cười đầy mờ ám, sau đó sang sảng mở miệng: "Yên tâm, sao đâu, quen rồi."

      Bạch Khởi La nghi ngờ nhíu mày, giải thích: "Lúc đánh giặc đều phải ăn như thế này thành thói quen, sửa được.”

      Bạch Khởi La nháy mắt hiểu , chuyện này cũng từng nghe . Tuy nội dung trong quyển tiểu thuyết này là có thực, nhưng thời điểm tại của quyển sách quân phiệt san sát, thể biết được ai là người đột nhiên gây chiến trước. Mà quân đội mà Phùng Kiêu tham gia lại là phần của phương Bắc trong phạm vi thế lực của Lục hệ.

      Cũng chính là dượng họ của , Lục Hoán Lâm.

      Bạch Khởi La cầm chén trà cẩn thận nhớ lại nội dung của nguyên tác, , bất cứ ai lúc đọc sách cũng đều ít khi quan tâm nhân vật phụ ơi là phụ đó. Nên ấn tượng của đối với Phùng Kiêu cũng sâu lắm, nhưng trong sách ban đầu xác định là công tử thế gia bối cảnh hùng hậu gia thế hiển hách, thuộc hàng quan nhị đại chỉ biết ăn chơi, mà do ở nửa chừng bởi vì cha ta đứng sai hướng rồi gặp chuyện may, mình ta mình đứng ra gánh lấy Phùng gia, thời kì hiển hách nhất đó chính là đảm nhiệm chức nhị tướng quân bên quân của Lục hệ.

      Nhưng nếu như Bạch Khởi La là nhân vật số chuyên tìm đường chết nhất trong quyển tiểu thuyết dành cho nam chính có bàn tay vàng, chồng của Phùng Kiêu chính là nhân vật cực kì thích tìm đường chết thứ hai.

      Cho dù Phùng gia gặp chuyện may lạc đà gầy cũng quý hơn ngựa to (Đoạn này có thể hiểu là sa mạc dù ngựa to cũng bằng lạc đà gầy), gia sản dày đặc, đấy là còn chưa kể đến chuyện Phùng Kiêu và Lục thiếu soái thân như tay chân, đồng thời lại có Bạch gia là chỗ dựa. Nhưng ngay khi mỗi người đều nghĩ đến ta càng bước lên đỉnh cao hơn nữa lúc Phùng lão gia qua đời, Phùng Kiêu trực tiếp xuất ngũ rời khỏi quân.

      Nguyên nhân trong đó, làm cho người ta sao hiểu nổi.

      Bạch Khởi La nhìn Phùng Kiêu chăm chú, hồi tưởng laị nội dung của quyển sách, nhưng tình tiết chi tiết hơn dĩ nhiên hoàn toàn biết, nhưng cách nhìn chăm chú như thế dù là bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được.

      Huống chi Phùng Kiêu phải khúc gỗ, trực tiếp ngẩng đầu hỏi: "Đẹp trai ?"

      Bạch Khởi La cũng đáp trả, chỉ hỏi ngược lại: "Tại sao lại đồng ý cưới tôi? phải thích tôi đấy chứ?"

      Lúc đọc truyện, cũng biết Phùng Kiêu có thích Bạch Khởi La hay , tuy niên đại này phần lớn đều là loại nhận lệnh cha mẹ, ép duyên, nhưng cũng thiếu nam nữ thời đại mới xem trọng tự do luyến ái, tình đầu ý hợp.

      Mà loại đàn ông như Phùng Kiêu tất nhiên thiếu thiếu hồng nhan tri kỷ, có lẽ tình nhân của ta chắc bay đầy trời?

      nhếch miệng, muốn thuyết phục : "Tôi biết lúc đó bởi vì nóng lòng muốn cứu cha nên mới hứa hẹn với ba tôi, nhưng nghĩ lại xem, hai chúng ta ai quen biết ai, cưới đại gả càn như thế, cũng đâu có thích tôi, cần gì phải lãng phí cuộc đời mình chứ? Hơn nữa, cũng đừng nghĩ là tôi đổ hết trách nhiệm lên người , tôi đồng ý cùng tìm cha tôi. Hai người chúng ta ai muốn kết hôn, ông ấy làm sao còn khó xử chúng ta, chẳng lẽ để cho hai chúng ta trở thành đôi vợ chồng bất hạnh hay sao?"

      Phùng Kiêu bình tĩnh nghe Bạch Khởi La xong, chậm rãi mở miệng: "Sao em lại biết tôi muốn chứ?"

      Bạch Khởi La: "Hả?!"

      kinh ngạc nhìn Phùng Kiêu, ", cái gì?"

      " rất muốn cưới nha!"

      ! ! Tin!

      Bạch Khởi La hơi híp mắt, : "Phùng Kiêu, lần này là quá đáng rồi, dối là ngoan đâu.”

      Phùng Kiêu cong cong vành môi, giọng mang theo tia nghiền ngẫm, "Tôi dối chỗ nào?”

      nhìn thấy bộ dáng tức giận của , nhất thời cảm thấy cực kì thú vị: "Em chỉ thử xem, tôi dối chỗ nào?”

      "Sao lại đồng ý cưới tôi chứ! Chúng ta vừa quen cũng hiểu nhau, lại càng có chung sở thích." Bạch Khởi La lại tức giận.

      So với tính tình nóng nảy dễ giận của Bạch Khởi La, tính tình hòa nhã nhẫn nại của Phùng Kiêu làm cho người ta mở rộng tầm nhìn.

      nhướng mày, cách nhàng: "Nếu cần phải quen thuộc và hiểu lẫn nhau, thế tôi kết hôn với chị họ (*) chẳng phải xong sao?"

      (Nhân vật này có trong văn án, sau xuất )

      Bạch Khởi La bật người đứng dậy, ánh mắt xoay tròn, hừ tiếng: "Nếu muốn, tôi cũng phản đối!"

      Phùng Kiêu: "Tôi phản đối! Tôi cực lực phản đối, được chưa? Cũng như em vừa , chúng ta biết nhau, hiểu nhau, làm sao mà biết giữa chúng ta có cùng sở thích.Nếu tính tình của hai người hoàn toàn giống nhau như đúc, đâu còn gì vui nữa? Hơn nữa cứ coi như sao, tôi thấy em vừa hoạt bát vừa hiếu động, cảm thấy như thế là cực vừa ý, rất thích hợp với tôi."

      Ánh mắt của đen nhánh thấy đáy, kết thúc đoạn đối thoại dài dòng : “Dù em có chăng nữa, tôi cũng giải trừ hôn ước."

      Ngừng chút, giáng thêm đòn trí mạng: "Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy, em rất thích tôi.”

      Bạch Khởi La: "........."

      siết quả đấm trong tay, với tay nắm lấy cổ áo của Phùng Kiêu, hung hãn quát: “Tôi đánh nên cứ tưởng tôi là mèo bệnh đúng ?"

      rất khắc chế, cực kì khắc chế, nhưng tên ngứa da cần ăn đòn này, sao lại hoàn thành tâm nguyện chứ!

      "Dáng vẻ hung dữ như thế này của em cực kì xinh đẹp." Phùng Kiêu ngước mắt nhìn , ánh mắt tối đen sáng ngời.

      Tên này rất thích mở tròn mắt để nhìn người khác, làm cho người ta cảm thấy cực kì ngây thơ vô tội.

      Bạch Khởi La hít hơi sâu, xiết chặt cổ áo của , hung tợn : "Còn xinh đẹp nữa ?"

      Phùng Kiêu có chút thở hổn hển, nhưng vẫn là mạnh miệng : "Xinh đẹp..."

      Bạch Khởi La cực kỳ tức giận, vung tay nắm cổ áo lên ấn ở tường: "Còn bây giờ?”

      Phùng Kiêu: "Ai đừng mà, em làm thế này người bên ngoài nhìn vào tưởng rằng chúng ta hôn nhau đó..."

      Bạch Khởi La giận: " !"

      "Ủa?"

      Phùng Kiêu vốn đùa với , lơ đãng nhìn lướt qua khẽ nhíu mày, nghi hoặc: "Sao bọn họ lại ở cùng nhau?"

      Bạch Khởi La nhìn theo ánh mắt của , từ cửa sổ vừa vặn nhìn hấy hai người đàn ông trung niên vào quán trà phía đối diện.

      " quen à?"

      Phùng Kiêu kinh ngạc liếc nhìn cái, sau đó : "Đó là Chương tổng trưởng của cục cảnh sát."

      Ngừng chút, còn : "Cũng là dượng rể tương lai của em."

      Bạch Khởi La buông ra, nhìn xung quanh: "Tôi chưa từng gặp ông ta, nhưng có gì ổn sao?"

      hiểu vẻ mặt vừa rồi của khi nhìn thấy dượng rể tương lai của .

      "Cũng có gì." mỉm cười chỉnh chỉnh cổ áo sơmi, lầm bầm: “Em kéo quần áo tôi nhăn nhúm thế này, em xem người ngoài nghĩ như thế nào đây? Hay là chúng ta thay phiên nhau ra ngoài? Miễn cho ảnh hưởng thanh danh của em, dù sao bên ngoài còn có phóng viên của mấy tờ lá cải nữa."

      Bạch Khởi La cười lạnh tiếng, thẳng: "Vậy cũng được, tốt nhất là chúng ta đường ai nấy ."

      Phùng Kiêu khẽ chau mày.

      Bạch Khởi La: " tính tiền."

      Quay đầu liền .

      Phùng Kiêu lập tức giữ chặt lại, Bạch Khởi La xoay người cái, nhưng lại thể tránh thoát.

      Sau khi cơn kinh ngạc ngắn ngủi qua , lập tức hiểu ngay, Phùng Kiêu nhìn như đơn giản, nhưng bên trong chưa chắc đơn giản, dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp trường quân giáo, lại từng ra chiến trường. giữ vững tinh thần, hất mạnh tay lên, Phùng Kiêu thuận thế lui về phía sau, nhưng động tác giữ chặt lại hề ngừng, hai người va mạnh vào tường, đổ ập lên người nhau.

      "Ngài sao chứ?" Tiểu nhị nghe được động tĩnh nhanh chóng chạy đến, nhưng khi vừa vén mành lên lập tức bối rối...

      "Ngài, các ngài cứ tiếp tục, tôi, tôi, tôi, tôi nhìn thấy gì hết."

      Vèo tiếng, chạy mất dạng.

      Bạch Khởi La cảm thấy cơn giận của dâng tận trời: "Phùng Kiêu, ..."

      dán sát vào tai , : "Tôi dẫn em nghe lén."

      câu trúng ngay mục tiêu, Bạch Khởi La lập tức đờ người ra.

      đảo mắt nhìn quanh: "Tôi phải loại người như thế."

      Phùng Kiêu mỉm cười: "Vừa rồi em nôn nóng chạy như thế, chẳng lẽ phải vì chuyện này sao?"

      Bạch Khởi La đáp trả lại cách mỉa mai: " bảo chia nhau ra hành động, cũng phải là vì chuyện này sao?"

      Hừ, ai cũng đừng ai!

      Tác giả tâm : Đọc bình luận của mọi người, biết mọi người thích bộ truyện này mình cực kì vui, báo với mọi người tin là chương ra đều, gián đoạn, lại càng bỏ hố, câu chuyện phát triển theo chất lương, Phùng ngứa da cùng bé Khởi La cáu kỉnh đều có tính cách chứa bên trong của riêng mình, biểu của tại chưa chắc là toàn bộ, đồng thời, bọn họ cũng trưởng thành. Mọi người phải bình luận và like ủng hộ nha.

    5. Ttnguyen

      Ttnguyen New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      15
      Cứ để dành đọc lèo mấy chương liền, thích quá
      Typard thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :