1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Sách, Nhật Ký Xấu Nữ Thay Đổi Số Phận - Mạc Phi Hữu Ái (1.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Trận chiến mở màn

      Trong phòng này đại sảnh rất lớn, hai bên là các dãy bốn ghế tốt nhất được điêu khắc theo hình hoa hồng, phía bên phải phòng giá để đầy các bình hoa cổ lỗi thời, mà trong trung tâm đại sảnh tối kia là bình phong phiến ngọc thạch có thể hoàn toàn là được mài từ khối ngọc thạch, nhìn qua cũng thừa biết là quá xa xỉ.

      Mà lúc này hai ghế tựa bên trái có hai người ở đó, người là mỹ nhân cỡ chừng hơn hai mươi tuổi, nữ nhân khác chính là Lục Thanh Mễ. Lúc này nữ mỹ nhân hơn hai mươi kia thấy Lục Thanh Loan tiến vào thần sắc có chút được tự nhiên, mà sau đó lại đảo mắt mà tươi cười.

      "Tam tiểu thư sớm như vậy tới rồi, biết thân thể ngươi như thế nào?"

      Lục Thanh Loan nghĩ ngợi người này nhất định là Tiêu di nương, mà Lục Thanh Loan lại đối bà ta có chút hảo cảm nên chỉ gật đầu cho có lệ rồi lại đến bên ngược lại rồi ngồi xuống. Thấy vậy, Lục Thanh Mễ "Hừ" tiếng:" Ngươi biết phép tắc, mẫu thân ta với ngươi đấy!"

      Lục Thanh Loan ra vẻ kinh ngạc :" Mẫu thân(Vạn thị) còn phải là chưa có ra sao? Nàng làm sao mà có thể gì với ta?"

      "Ngươi..." Lục Thanh Mễ nghĩ tới Lục Thanh Loan có thể tự nhiên mà cãi lại nàng ta, cỗ khí tức giận liền ập tới nhất thời liền đứng lên.

      Tiêu di nương thấy vậy liền kéo nữ nhi của mình xuống, thấp giọng :" Đừng làm ồn, vừa rồi nàng ngươi cũng dám lớn tiếng ồn ào, bị phu nhân nghe thấy được hai mẹ con ta coi như xong."

      Lục Thanh Mễ lúc này phát mình mang chính mình sai nên liền ảo não ngồi xuống. Mà lúc này Lục Thanh Loan mặt vô hại cười, cũng thèm cái gì nữa.

      Chỉ chốc lát sau Lục Thanh Hạc cũng tới rồi, Lục Viễn Vinh đến nay cũng chỉ có độc là đứa con trai mà năm nay cũng tròn 10 tuổi. Con trai trưởng vậy vì tuỏi nên cưng chiều, vì thế tính cách có chút ngạo nghễ.

      Mà Tiêu di nương khi thấy mặt liền tươi cười :" Đại thiếu gia tới rồi."

      " Đại ca hảo." Lục Thanh Mễ bày ra bộ dáng nhu thuận khác xa so với bộ dáng mới vừa khi dễ Lục Thanh Loan.

      Lục Thanh Hạc thèm để ý, kiêu căng gật đầu rồi ngồi xuống vị trí bên phải sát bên vị trí trung tâm; vậy biết thế nào lập tức lại chui ra nha hoàn hướng mà châm trà.

      "Tử Diệp, mẫu thân như thế nào lại còn chưa tới?"

      Tử Diệp châm thêm trà hé miệng cười:" Đại thiếu gia, hôm nay lão gia hưu mộc( bạn nào biết dịch dùm mình chữ này) nên có thể trễ chút."

      Lục Thanh Loan lúc này mới để ý thấy trước mặt Tiêu di nương bọn họ đều có nước trà, vậy mà chỉ có chính mình bàn lại trống trơn. Nàng là định há mồm nhưng chung quy vẫn là nhịn xuống.

      Lục Thanh Phượng lúc này cũng vừa tới, định ngồi xuống lại thấy Lục Viễn Vinh cùng Vạn thị đến. Lục Viễn Vinh liếc mắt cái liền nhìn thấy ngồi ở ghế xa cuối cùng là Lục Thanh Loan nên mặt có thêm chút ý cười:" Loan nhi hôm nay thế nào lại tới, thoạt nhìn khí sắc có vẻ tốt hơn, ngươi còn cảm thấy chỗ nào khỏe ?"

      nghĩ tới Lục Viễn Vinh mở miệng ra câu đầu tiên là với Lục Thanh Loan, điều này làm cho mọi người ngồi nhất thời ngây ngẩn cả người. Mà Lục Thanh Phượng trong lòng tức giận, nặng nề mà "Hừ" tiếng rồi ngoắt đầu sang bên kia.

      Lục Thanh Loan thấy hài lòng tiến tới chỗ Lục Viễn Vinh cúi xuống hành lễ, lời ràng đáp:" Bẩm phụ thân, gần đây nhờ ơn mẫu thân luôn cho người mang cho con chút nước canh dưỡng bổ, nên con tốt hơn nhiều. Hôm nay khỏe lại liền muốn đến thỉnh an phụ thân với mẫu thân."

      Tiêu di nương lúc này hơi kinh hãi mà Vạn thị lại là có chút xấu hổ, Lục Viễn Vinh cũng hơi có chút chau mày nhưng bất quá vẫn giữ ôn hòa :" Ngươi từ thân thể yếu đuối, chờ ngươi hoàn toàn khỏe lại xuất môn cũng muộn, phu nhân ngươi thỉnh Hạ đại phu vào phủ xem bệnh cho Loan nhi xem sao."

      Lục Thanh Loan gương mặt nhắn vàng đen nhàn nhạt tươi cười, mà lúc này Vạn thị lại tràng mồ hôi đổ ở ngực, miễn cưỡng cười tuân theo:" Thiếp thân biết."

      Mọi người trong phòng ngồi làm sao mà hiểu được lời của Lục Thanh Loan. Vạn thị đều là luôn luôn phái người đến coi chừng Lục Thanh Loan, Lục Viễn Vinh chính cũng tự mình thăm nàng vài lần. Trong lòng có chút vui nhưng trước mặt mọi người cũng nhiều lời biểu ra ngoài, chính là vẫn nhìn Lục Thanh Loan với ánh mắt vô cùng nhu hòa.

      Lúc này, Lục Thanh Phượng tới chỗ Lục Viễn Vinh mà làm nũng :" Phụ thân, chúng ta khi nào khởi hành kinh thành a ?"

      Lục Viễn Vinh cười nhìn nữ nhi này mình cũng rất thương :" Năm ngày nữa ."

      Vạn thị sắc mặt dịu xuống chút mà cười :" Phượng nhi rất quý lão thái gia, ngày ngày ở bên ta cứ lải nhải muốn kinh thành thăm người nha~"

      Lão thái gia Lục gia kế thừa Xương Nghị bá, tổng cộng có ba người con, mà Lục Viễn Vinh xếp thứ ba. Con trưởng cùng con thứ hai đều ở tại Xương Nghị bá phủ, mà Lục Viễn Vinh làm Đồng Tri của Ký Châu ở cách kinh thành xa. Ngoài ra, Lục Tu Lâm thương nhất chính là Lục Thanh Phượng vì nghe nàng có diện mạo tương tự với nữ nhi chết non của .

      Lục Viễn Vinh tại trong lòng bận tâm về vấn đề của Lục Thanh Hạc, Vạn thị chuyên tâm vì mời thầy dạy giỏi nhất về giảng bài cho , mà Lục Thanh Phượng cũng có được học giáo trình chuyên môn nữ tập của phu tử, còn Lục Thanh Mễ do hay theo Lục Thanh Phượng nên cũng hưởng nhờ từ nàngkhông ít.

      Vạn thị cùng Lục Viễn Vinh ngồi bàn bạc :" Đợi hai năm nữa, Hạc nhi trở thành học trò,mà nghe lão thái gia định đưa Minh nhi vào Nhạc Cống thư viện, lúc đó chúng ta cũng đem Hạc nhi theo."

      Minh nhi là chi thứ hai trưởng tử( ta nghĩ là con trai trưởng nhị huynh của LVV), cũng là so với Lục Thanh Hạc lớn hơn tuổi; mà Nhạc Cống thư viện chính là thư viện nổi tiếng nhất kinh thành. Vạn thị lúc này có chút khó chịu, Hạc nhi là chí tôn ruột thịt cũng chưa được có cái đãi ngộ này, Minh nhi dựa vào cái gì lại có thể tốt số như vậy.

      Lục Viễn Vinh hơi hơi trầm ngâm:" Đem Hạc nhi đến đó tất nhiên là rất tốt nhưng ngươi theo vậy ai chiếu cố đây?"

      đến việc này Vạn thị lại là ập đến trận buồn bực, đại phòng thứ hai ở kinh thành là tại đại trạch. Mà bọn họ mỗi lần ở đây mọi việc đều phải tự lực cánh sinh, chưa kể bà cũng là con dâu đứng đắn của Lục phủ, mỗi lần hồi phủ dường như cố tình đối đãi giống làm khách.

      " Lão gia, ngươi nên với lão thái gia làm cách nào nghĩ ra biện pháp đem ngươi tiến vào kinh ." Vạn thị nhất nhất luôn suy nghĩ chính là chuyện này.

      Lục Viễn Vinh làm sao nghĩ tới, thở dài:" Việc này phải dễ dàng như vậy, cứ từ từ rồi tính."

      Nhà mẹ đẻ của Vạn thị cũng chính là gia cảnh bình thường, đúng là có biện pháp nào ép được Lục Viễn Vinh. Trong lòng bà thầm nghĩ đến, lần này vào kinh thành bất luận thế nào cũng muốn xem thử lão phu nhân như thế nào đây.

      Lục Viễn Vinh ánh mắt chợt dừng ở Lục Thanh Loan, giật mình :" Loan nhỉ cũng gần được năm tuổi, cũng nên theo các tỷ tỷ học tập."

      Vạn thị nghe vậy sắc mặt cứng đờ, gì.

      Lục Thanh Mễ nhu thuân nghểnh mặt cười ngọt ngào:" Phụ thân, tam muội tuổi còn quá , cái gì cũng đều hiểu, nếu phá hư tâm trạng của phu tử(thầy giáo) tốt lắm."

      Vạn thị trong lòng so đo, thuận thế :" Nguyên bản là nên đến Thượng Khuê học , nhưng là do Loan nhi cho tới bây giờ liền chưa học lễ nghĩa quy củ nên trực tiếp theo học sợ ổn. Chờ thiếp thân gọi Nhạc ma ma dạy nàng cấp bậc lễ nghĩa tốt, lúc đó học vẫn chưa muộn."

      Lục Viễn vinh vừa nghe thế, cũng thầm nghĩ đúng là có chuyện như vậy. Này tiểu nữ nhi từ tính tình ngơ ngác lại hướng nội nữa.

      Lục Thanh Loan có gì tỏ vẻ đáng thương mà còn có biểu cảm vui vẻ, nhàng :" Phụ thân, ta có thể cùng các tỷ tỷ học từ từ cũng được."

      Rồi đợi mọi người chuyện, nàng còn thêm:" Đại tỷ, nhị tỷ mong mọi người chiếu cố ta."

      Lục Thanh Phượng mắt trừng lớn, nhịn được : "Ai ta muốn dạy cái người quái dị như ngươi học?"

      Lục Thanh Loan vành mắt đỏ lên, cúi cái đầu xuống khẽ run run, mà Lục Viễn Vinh lúc này hướng Lục Thanh Phượng khẽ quát:" Phượng nhi sao lại chuyện như vậy, ngươi như vậy sao xứng đáng làm tỷ tỷ?"

      Lục Thanh Phượng từ được chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay, vậy Vạn thị cũng chưa từng nặng với nàng lời nào, cũng nghĩ tới hôm nay lại bị Lục Viễn Vinh kể lể mắng làm nàng bực bội :" Con như thế nào sao lại có xấu xí muội muội như vậy."

      " Phượng nhi!" Vạn thị kịp thời lên tiếng, liền nhìn nàng nháy mắt," Đứa này, cha ngươi ngươi phải nghe lời chứ."

      Lục Thanh Mễ lúc này biết lại bon chen đệm vào:" Cũng thể trách đại tỷ, vừa rồi Tiêu di nương với nàng mà nàng lại chịu để ý. Con nàng mà nàng còn cãi lại, như vậy chúng con nào dám dạy nàng."

      Cái gì gọi là phải lật ngược thành trái hôm nay cuối cùng Lục Thanh Loan cũng được biết đến, Lục thanh Phượng tuy rằng kiêu căng nhưng có gì là có mắt nhìn, muốn che dấu. Lục Thanh Mễ đanh đá thế mà kỹ thuật diễn kịch lại có cao hơn bậc.

      Lục Viễn Vinh chưa lên tiếng, liền nghe thấy Vạn thị nghiêm khắc mang theo thanh hưởng ứng mắng:" Loan nhi, ngươi là muội muội sao có thể tranh cãi với tỷ tỷ, có phải hay rát kỳ quái, nên. Đều là do ta thấy ngươi thân mình khỏe nên ngày thường hay quản ngươi, biết nếu được quản giáo tốt ngươi về sau như thế nào nữa?"

      Mẹ kiếp! phân tốt xấu liền nhất quyết đẩy tội cho nàng, Lục Thanh Loan căn bản nghĩ lại cùng bọn họ đấu sớm đến vậy, muốn gây ra hoài nghi nhưng là do nhìn thấy mặt Lục Thanh Mễ đắc ý muôn phần mà tươi cười, có cách nào nhẫn nhục được nha.

      " Là Thanh Loan biết cách cư xử sao?" Lục Thanh Loan quay sang nhìn lại Vạn thị :" Nhị tỷ là nương nàng chuyện với con, con thế nào lại để ý chứ, nhưng là lúc ấy mẫu thân vẫn chưa đến, con liền hỏi câu mẫu thân ở đâu?"

      Nàng bày ra bộ dáng đáng thương cùng mơ màng như biết gì, mặc cho ai cũng nhìn ra là nàng cố ý ra những lời này. Mà Tiêu di nương nghe xong lời này sắc mặt liền trắng bệch, vậy Lục Thanh Loan còn bày ra khuôn mặt nhắn tỏ vẻ ngây thơ hỏi:" Mẫu thân, Tiêu di nương là nhị tỷ nương, kia chẳng phải cũng gọi là mẫu thân ư, đến cuối cùng nên gọi thế nào?"

      Vạn thi cỗ tức giận, ngực ưỡn thẳng mà hùng hổ :" Mễ nhi, ngươi gọi ai mẫu thân?"

      Tại nơi này là niên đại cấp bậc phong kiến ràng,tỳ thiếp chỉ có thể gọi là di nương cho dù có là mẹ đẻ mạ của đứa cũng thể gọi là mẫu thân.

      Lục Thanh Mễ lúc này sớm bị dọa cho choáng váng, ngờ Lục Thanh Loan như thế nào lại mang nguyên văn ra. thế nàng còn bày ra bộ dáng biết ngu ngơ, mà bình thường đối với Lục Thanh Mễ câu cũng dám lại.

      Lục Viễn Vinh cũng trầm mặc, trầm hỏi Tiêu di nương:" Mễ nhi hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng hiểu sao?"

      Tiêu di nương miệng run run, vội vàng biện hộ :" đúng đúng, là nhị tiểu thư nhất thời lỡ lời sai, thiếp thân dám có ý tứ này."

      "Ngươi dạy nàng làm sao có thể năng lung tung." Vạn thi hung hăng liếc nàng cái,lại tiếp tục răn dạy Lục Thanh Mễ:" ngày đàng học sàn khôn, ngươi học nhiều sách vở như vậy, như thế nào cấp bậc lễ nghĩa lại giỏi như vậy."

      Lục Thanh Mễ hốc mắt đảo quanh sau hồi nước mắt rốt cục rơi xuống, khóc ai oán. Mà Vạn thị chút cũng mềm lòng, nếu phải có mặt Lục Viễn Ving, bà hết sức mà quở trách nặng nặng.

      Tiêu di nương bên nhìn thấy vừa đau lòng vừa căm phẫn, liền nửa câu cũng dám . Nàng ta ý liếc nhìn Lục Viễn Vinh liếc mắt cái, nghĩ tới có chút thương hoa tiếc ngọc, ngược lại còn phụ hoạ :" Phu nhân là."

      Sau hồi lại thêm nửa câu còn lại:" Ta thấy Loan nhi so với ngươi có vẻ tốt hơn, sau này liền cho Loan nhi cũng đến trường ."

      Vạn thị nguyên bản liền buồn bực, nghe như thế liền càng thêm tức giận nhưng miễn cưỡng đè xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thanh Mễ liếc mắt cái. Lục Thanh Loan cũng phải thứ khờ, nghe như thế vội vàng ngọt ngào cười :" Cám ơn phụ thân, cám ơn mẫu thân."

      Ngay tại lúc Lục Thanh Loan có thể nhập khuê học phong ba cũng chấm dứt, Lục Thanh Mễ bị cưỡng chế giam cầm trong phòng chép phạt nữ huấn, chỉ sợ qua mấy ngày nữa Vạn thị khả năng thực biết mang theo nàng hồi kinh, khóc đến nỗi chỉ thiếu chút nữa thở nổi.

      Tuy rằng lần này Lục Thanh Loan thắng ván nhưng nàng cũng có hết lo. Phải biết rằng nàng chỉ có thể dựa vào Lục Viễn Vinh, mà dù sao cũng là nam nhân có khả năng nhúng tay trong khu vực hậu cần, sinh hoạt đều là thủ hạ của Vạn thị, nhất thời làm mỗi khắc trong lòng run sợ a.
      Cỏ ÚTrâu thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :