1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      (2)


      Ngày hôm sau lúc Chu Thừa Vũ trở về, trong phòng của Hồ Ngọc Nhu bày biện mấy bồn băng. Y thôn dưới khảo sát lượt, mới quay về thư phòng tẩy rửa, tới khi bước vào phòng trời chạng vạng tối. Ở cổ đại chả có tiết mục giải trí gì cả, cả ngày Hồ Ngọc Nhu nhàm chán, chỉ có thể nằm dựa giường La Hán đọc sách.


      nhìn thấy chữ phồn thể là đầu đau mắt mỏi, cuối cùng chúng nhíp lại với nhau, nhắm mắt lại ngủ luôn.


      Chu Thừa Vũ vừa vào nội thất, liền thấy màng "Bức tranh mỹ nhân say nghỉ buổi trưa hè", mỹ nhân tuổi tròn mười lắm, môi son mà đỏ, mày vẽ mà cong, tóc đen trước gió lay đông mặt, bởi vì ngủ say mà ửng hồng như hoa hạnh đầu cành ngày xuân, kiều e ấp, tựa như chỉ cần có cơn gió , liền phiêu đãng rơi ...


      Rơi vào vai người, rơi vào lòng tay người, rơi vào tim người.


      Cào vào lòng khiến người ta ngứa ngáy...


      Chu Thừa Vũ bước tới, đứng cạnh giường và cúi xuống nhìn nàng.


      Bờ môi đỏ căng phồng, như bị người hôn sưng lên.


      Ma xui quỷ khiến, Chu Thừa Vũ cúi xuống hôn.


      Còn chưa chạm vào, mỹ nhân vung tay xoay người, mặt đối mặt với y. Y vô thức lùi lại bước, lại phát giác vì thay đổi tư thế, mắt dừng ngay tầm ngực nàng, có vẻ so với lúc nàng đứng hoặc ngồi bấy giờ nhìn nó có vẻ đồ sộ hơn hẳn.


      Loại kích thích này khiến y bất giác nhớ tới giấc mộng xuân kia.


      Đối với Chu Thừa Vũ, người luôn tự tin mình biết kiềm chế hơn người mà , chuyện này là khủng khiếp vô cùng.


      Thế nên Hồ Ngọc Nhu biết, chỉ vì tư thế ngủ của trong lúc vô tình, lại lần nữa dọa Chu Thừa Vũ chạy mất.


      Tú Vân và Tú Hương trơ mắt nhìn theo bóng lưng Chu Thừa Vũ .


      Mặt tú Hương đau khổ nhìn Tú Vân, "Tú Vân tỷ, giờ phải làm sao đây! Tỷ nhìn lão gia xem, tân hôn mới mấy ngày đâu, ra ngoài hằng đêm , bây giờ mới trở về phòng lập tức quay người mất, ràng đặt phu nhân vào trong mắt mà!"


      Tú Vân cũng sốt ruột muốn chết đây. Hôm nay, nàng đặc biệt chuẩn bị cho phu nhân bộ quần áo hơi lộ, vất vả lắm mới dỗ được phu nhân nằm giường La Hán đọc sách, chính là biết xuất thân phu nhân là con nhà thương, có lẽ đọc sách vào. Quản nhiên, phu nhân đọc chưa tới đâu buồn ngủ, đúng là thời cơ tốt nhất phô bày vừa đúng dịp lão gia quay lại


      Cơ hội như vậy, chẳng nhẽ phải là bắt gặp được phu nhân mỹ nhân ngủ say, cầm lòng đậu, thừa dịp ban ngày... làm mấy chuyện vui vẻ hay sao!


      Dựa vào lương tâm mà , phu nhân đủ đẹp rồi!


      Nếu ngay cả phu nhân mà lão gia còn chướng mắt, sợ là đời này nàng và Tú Hương chắc chắn có cơ hội.


      , nay nàng mười bảy, nàng mới muốn cứ như vậy mà bị thả. Ở cái tuổi này mà bị thả, mẹ nàng hoặc là gả nàng người nông dân bình thường, hoặc bà bán nàng cho thương gia nào đó làm mẹ kế hoặc dứt khoát đưa nàng làm thiếp, nàng muốn!


      Gặp qua nam nhân như lão gia, nàng làm sao chướng mắt bọn họ cho được.


      Mà lão gia còn là thiếu gia của hầu phủ kinh thành, nàng dám chắc chắn, sớm muộn gì ngài ấy cũng mang theo cả nhà trở lại kinh thành. Nàng muốn gả ra bên ngoài, muốn tương lai bị nhà mẹ đẻ xem như là cây rụng tiền mà bòn rút. Nàng muốn theo lão gia lên kinh thành, thế là nhà mẹ đẻ rốt cuộc gieo họa tới nàng được rồi!


      Tú Vân đột nhiên siết chặt bàn tay mình lại, với Tú Hương: "Muội ở lại trông phòng, ta gặp lão phu nhân cái."







      Chu lão phu nhân mắt lạnh nhìn Tú Vân quỳ trước mặt mình, đôi bàn tay bà trong tay áo kềm chết được run rẩy. Chuyện của trưởng tử, bà thực lòng lo lắng, cũng có dự cảm xấu trong lòng. Thế nhưng con nha hoàn Tú Vân này dám ở trước mặt bà đề cập tới, bà tài nào chịu được, trong lòng như có con dao cùn cứa tới cứa lui- đau tới nỗi thở được.


      Đó là đứa con cả của bà, từ lúc sinh ra tới lúc trưởng thành vô cùng ưu tú, liên tục bảo vệ bà và con thứ.


      Đó là niềm kiêu ngạo của bà đời này, là đứa con đời này bà coi trong nhất. Vậy mà giờ đây bị đứa nha hoàn nghi ngờ ...... bà làm mẹ nó, vậy mà lý do bác bỏ cũng tìm ra. Bà chỉ hận trời cao cớ sao trừng phạt bà, cớ sao hết lần này tới lần khác để con trai mình bị người đời coi thường như vậy, để người ta nhìn nó bằng ánh mắt khác chứ!


      Sau lưng Tú Vân từng đợt từng đợt đổ mồ hôi lạnh, ràng trong lúc hè nắng chói chang, nhưng nàng lại cảm thấy rét lạnh từng cơn. Nàng cúi đầu. Nặng nề dập đầu liên tiếp sàn đá cẩm thạchlạnh lẽo.


      Đập vài cái liên tục, trán đập tới rách da, máu lan theo khe ra ngoài.


      Nàng cố gắng khống chế thanh mình sao cho run rẩy, "Lão phu nhân, nô tỳ là ở nơi người ban ra, nô tỳ là loại người gì người khác biết còn người là ràng nhất. Nếu nô tỳ có lòng dạ xấu xa, ba năm rồi, nếu nô tỳ có lòng thiếu gì cơ hội. Vậy mà nô tỳ cái gì cũng làm…mắt thấy lão gia tới tuổi thành gia lập nghiệp, phu nhân cũng cưới rồi. Nếu thời gian lâu dài mà tin tức phát ra vẫn có, nô tỳ sợ người ta cười chê lão gia, thậm chí coi khinh ngài ấy!"


      xong, nàng ta tiếp tục dập đầu “cộp, cộp, cộp” mấy cái..


      Lúc Chu lão phu nhân giương mắt nhìn tới, trán Tú Vân bê bết máu chảy lan xuống. Thân là nữ tử, bất kể tuổi tác, ai mà thương tiếc dung nhan mình, Tú vân lại làm thế này ...... Chu lão phu nhân khép hờ mắt, bà biết nha đầu này từ lâu động tâm với con trai mình, lòng mong ước con trai mình tốt.


      "Ý ngươi là, lão gia chỉ liếc qua phu nhân cái rồi ra cửa?" Rốt cuộc Chu lão phu nhân cũng mở miệng.


      Trong lòng Tú Vân khấn phởi, song mặt ra vẻ cực kì nghiêm trọng: "Vâng, phu nhân hề biết lão gia hôm nay trở lại, vì trời nóng quá, nên ăn mặc mỏng chút ít. Thời điểm lão gia về tới, thấy phu nhân nằm giường La Hán nghỉ ngơi, ngay cả hớp miếng trà cũng , vội rời khỏi."


      Nhưng mà ràng ngày hôm đó chính miệng con trai với bà, nó thích vị đại tiểu thư Hồ gia này!


      Lẽ nào con trai lừa mình?


      Chắc là vậy, nếu , sao buổi chiều nó chạm vào A Nhu chứ?


      Nhưng mà nếu hạ dược con trai..…


      Nếu con trai bà mà biết, sợ là bà là mẹ của nó chăng nữa, nó cũng nổi giận, phải ?


      Nhưng mà con trai bà là đàn ông. là đàn ông, ai lại chịu được bản thân bị người khác nghĩ như vậy?


      Nhưng mà ...... chả lẽ bà chỉ có thể trơ mắt nhìn?


      Tú Vân đúng, con trai tới tuổi gây dựng nghiệp rồi, thể cứ để mãi như vậy nữa.


      "Ngươi lui , ta suy nghĩ thêm." Chu lão phu nhân cho hay.


      Tú Vân dám thêm, cố gượng đôi chân mềm nhũn lết ra ngoài.


      Chu lão phu nhân trằn trọc mãi vẫn chưa quyết định được, bà vốn đâu phải người có chính kiến, sau lại có con trai đứa sau xuất sắc hơn đứa trước, thành ra bà quen nghe lời của con mình. Hôm nay, có lẽ chỉ có thể cho gọi con dâu tới bàn bạc chút thôi.


      Chỉ thoáng chốc Tô thị tới. Nhe xong lời Chu lão phu nhân vậy mà nàng cảm thấy nực cười chút nào. Nàng biết mẹ chồng mình là người chính kiến, tìm nàng tới thương lượng là chuyện bình thường. Có điều nàng hơi khó , nàng thấy đại khái là đại bá có bệnh mà giấu thôi, nếu hai nha hoàn tư sắc Tú Vân và Tú Hương nũng nịu sớm tối hơn ba năm, sao có thể nhịn được ngay cả chạm 1 lần cũng ? Chỉ là Chu gia là tam phòng hầu phủ kinh thành, nếu mãi có con nối dòng, vậy bị đại phòng nhị phòng bên đó coi khinh vĩnh viễn.


      Nhưng mà, nàng lại càng mong đích trưởng tôn của tam phòng từ trong bụng nàng bò ra.


      phải nàng muốn tranh quyền hay tranh tiền, nàng chỉ muốn đứng vững gót chân ở Chu gia thôi, đơn thuần dựa vào quyền quản gia. Chưa kể bây giờ còn chưa biết ra sao nữa, quyền quản gia lung lay, nếu Hồ đại tiểu thư kia sinh được đích trưởng tôn, chỉ e là ở Chu gia này còn vị trí của nàng nữa.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao29 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Công nhận 1 chương mà dài , vất và cho b rồi, đừng nản nha =D
      Nhitocngan thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      (3)


      "A Tĩnh, sao con chuyện, nghĩ cho nương cách gì !" Chu lão phu nhân thấy Tô gì từ lúc tới cái gì cũng , khẽ thúc giục.


      Bỗng lúc này đầu Tô thị lóe lên ý.


      Nếu Hồ đại tiểu thư có con, liền chứng minh ra thân thể đại bá vốn có vấn đề, có thể làm phụ nữ mang thai. Chỉ là nếu Hồ đại tiểu thư sinh ...... đứa trẻ có vấn đề? Đó phải là cho dù vị đại tẩu này có làm chuyện gì chăng nữa, cũng hơn được nàng rồi?


      chỉ hơn được nàng, mà còn bị người đời dè bỉu, đời này đừng mong có thể ngẩng cao đầu!


      Tô thị nghĩ vậy, ý nghĩ từng chút từng chút lên ràng trong lòng nàng.


      Nàng chút cũng thấy tội lỗi, Hồ đại tiểu thư này tuổi còn mà tâm cơ thâm trầm, đoạt hôn tốt của em , vậy còn tính kế thành công khiến mẹ chồng và đại bá lòng dạ hướng về nàng ta. Dạng người này nếu từ đầu đàn áp được nàng vĩnh viễn đừng mong đứng dậy nổi, bằng sớm muộn gì nàng cũng áp chế được.


      Mà dù cho nàng ta bị người đời cười chê, âu cũng do nàng ta tự tìm, ai bảo ban đầu nàng ta tồn tâm tư xấu xa chứ!


      "Nương này, con thấy nha hoàn Tú Vân phải đấy, đại bá cũng sắp tới tuổi gây dựng nghiệp, nếu mãi có con, e là bên ngoài dù dám gì trước mặt đại bá, nhưng sau lưng thầm chỉ trỏ cũng ít đâu." Mặt Tô thị lộ vẻ lo lắng, ngẫm nghĩ lát rồi : "Đây chỉ chuyện thứ nhất, nhiều lắm đại bá bị coi thường, nhưng đường thăng quang tiến chức ít nhiều bị ảnh hưởng. Còn chuyện thứ hai, là bên phía đại phòng và nhị phòng bên kinh thành, tam phòng chúng ta vốn là con thứ, cha chồng lại còn.... Con dâu có lòng mà tranh nổi, tới nay bụng vẫn có động tĩnh gì, bây giờ người chịu thua kém ở tam phòng, chỉ còn mỗi đại tẩu mà thôi."


      Nếu ngày thường, Chu lão phu nhân đương nhiên trước tiên an ủi Tô thị phen. Song bấy giờ Chu lão phu nhân bị Tô thị hù sợ, bản thân bà lại hiểu biết gì, nhất thời sốt ruột biết làm gì cho phải!


      Bà ngỡ ngàng mở miệng: "Nếu ...... Nếu Thừa Vũ biết trách ta ......"


      Tô thị khi quyết định, thái độ nàng kiên quyết vô cùng, nàng bắt đầu khuyên lơn :"Nương đây cũng lòng muốn tốt cho bá ấy, đại bá nếu biết cũng chỉ giận dữ nhất thời, sau đó cẩn thận ngẫm lại thế nào đại bá cũng hiểu được. Lại , nương là mẹ ruột của bá ấy, giữa mẹ con với nhau nào có đêm thành thù chứ, nương sao có thể hại đại bá được? "


      Chu lão phu nhân vừa suy tư vừa gật đầu, muốn mở miệng gì đó, Tô thị chớp lấy mở miệng: "Hơn nữa, hôm qua trước khi đại bá trấn , còn sai người qua chỗ con lấy mấy bồn băng đây, bảo là mùa hè quá nóng, sợ đại tẩu thể chịu nổi. Có thể thấy ra trong lòng bá ấy có đại tẩu, chỉ là biết đâu ...... ". Làm em dâu, muốn kĩ hơn cũng khó mà mở miệng. Tô thị ngưng lại chút, trong chốc lát lại tiếp tục: "Loại chuyện này, trải qua thấy gì, khi nếm qua ngon ngọt, ắt biết được chuyện vui vẻ trong đó. Chúng ta lần này giúp đại bá tay, tự nhiên sau này chúng ta cần làm gì nữa. Biết chừng sau này, đại bá còn muốn cảm ơn ngài đấy chứ".


      Chu lão phu nhân dần dao dộng: "Vậy, chuyện lần này do con làm, thể cho bọn nha hoàn được, cũng được để Khổng ma ma biết. Con tự mình ra ngoài hỏi thăm chút, xem rồi mua dược hoặc mua hương gì đó, sau đó đích thân giao cho đại tẩu con. Chuyện này ngoại trừ ba kẻ chúng ta, tuyệt đối được cho người khác biết!"


      Tô thị sảng khoái đồng ý: "Vâng!"


      Tô thị ở lại đây lâu, tất nhiên, Tô thị nào nghe lời Chu lão phu nhân tiết lộ cho kẻ khác biết. Nàng làm em chồng, chuyện này lại thể qua tay nàng. Nếu ngày sau đại bá biết được, hơn nữa nếu đứa trẻ Hồ Ngọc Nhu sinh ra có vấn đề gì, khi đại bá trách tội, sợ là dù nhị lão gia có về ngăn cũng ngăn được.


      Cho nên, chuyện này nàng chỉ có thể trốn sau lưng mẹ chồng giao cho Khổng ma ma làm.


      Khổng ma ma giúp đỡ nàng quản gia hơn sáu năm nay, ở nhà này rất có mặt mũi. Coi như lỡ mà sau này chuyện có lộ ra ánh sáng, nàng cũng có sức mà bảo vệ Khổng ma ma. Vả lại, có chuyện gì đẩy mẹ chồng ra đứng đầu ngọn gió, sau đó mới tới Khổng ma ma chịu tội, tới lúc đó kiểu gì mẹ chồng cũng đứng ra che chở cả thôi.


      Nhưng mà, Khổng ma ma chưa chắc đồng ý với nàng làm như vậy, hơn nữa coi như đồng ý, mua bên ngoài thế nào cũng lưu lại dấu vết ...... có lẽ, nàng nên dùng đồ mẹ mình áp dưới đáy hòm lúc nàng xuất giá.


      Xuất thân Tô thị hề thấp, cha nàng là Lại Bộ Thị Lang quan tứ phẩm. Trong nhà ngoại trừ mẹ nàng là chính thất, còn có năm di nương bên người, thông phòng bốn người, mà huynh đệ tỷ muội vô số. Từ nàng lớn lên ở nơi như thế, mưa dầm thấm đất, cộng thêm mẹ nàng có vài phần bản lĩnh, tự nhiên nàng cũng học được phần chân truyền.


      Thời điểm xuất giá, dẫu hai mẹ con nàng biết biết nhân khẩu tam phòng đơn giản nhất, nhưng vì để phòng hờ, vẫn nên chuẩn bị đầy đủ thủ đoạn hơn.


      ·


      Hồ Ngọc Nhu bị A Quỳnh đánh thức.


      mơ màng mở mắt ra, thấy là A Quỳnh, hỏi: "Canh mấy rồi? Đại nhân bảo chập tối trở lại, về tới chưa?"


      A Quỳnh muốn khóc tới nơi, nàng mãi biết tại sao, tiểu thư nhà mình và đại nhân có duyên đến vậy! Hôm nay, nghe thấy tiểu thư than trời sao nóng bức thế, muốn ăn dưa hấu quá, vội tự thân xuống bếp dặn người ta tiếng. Ai biết được đâu nàng mới bước chân trước tiểu thư ngủ, tới lúc đại nhân về mà người cũng chả hay!


      "Trở về rồi." Giọng tiểu nha đầu buồn buồn, "Có điều Nhị phu nhân ở đây đấy, bảo có chuyện muốn trò với người kìa."


      Hồ Ngọc Nhu lẹ làng bật dậy, Tô thị tới à, phải lên tinh thần để nhìn thấu người này mới được.


      Trán Tú Vân bị thương, Tú Hương ở bên ngoài giữ cửa, do đó còn chưa chờ Hồ Ngọc Nhu phân phó dẫn Tô thị vào. Tô thị vừa tới thấy Hồ Ngọc Nhu mặc quần áo chỉnh tề ngồi giường La Hán, đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia khinh thường, ngoài mặt lại : "Hóa ra là ta đến khéo à, quấy rầy đại tẩu rồi"


      Hồ Ngọc Nhu là người tới từ đại, thời đại con người mặc quần short áo ba lỗ vẫn lướt ra phố như cơm bữa. Huống hồ bấy giờ người vẫn mặc nguyên quần áo, chẳng thấy chỗ nào thích hợp cả. Tuy nhiên, Tô thị như vậy hình như quá trớn rồi phải, cho dù khi nào nữa, chủ nhà còn chưa lên tiếng tự động vào nhà người khác, có vẻ hay lắm phải.


      Nơi này cũng chẳng có người ngoài, nghĩ tới Tô thị phải dạng tốt lành gì, cũng lên tiếng: "Dẫu sao có mình ta trong phòng sao, lỡ may đại nhân còn ở đây, đệ muội vào tự nhiên như vậy hợp lẽ phải."


      Nhất thời mặt Tô thị vẻ vui, nhưng mà nhìn bộ dạng câu người như vậy của Hồ Ngọc Nhu mà còn phải đợi hạ dược đại bá mới chịu chạm nàng ta, chỉ tưởng tượng tới cảnh đó thôi, cơn giận của nàng chốc lát bị bay sạch .


      Nàng cười tủm tỉm, : "Đại tẩu rất đúng, ta đây cũng vì chuyện này mới tới gặp tẩu thôi. Ôi ta đại ca cũng là, đại tẩu là mỹ nhân yểu điệu thế này, cớ sao đại ca cứ mãi muốn chạm đây?"


      Tú Hương với A Quỳnh đều giật mình sợ hãi.


      Có chuyện gì thế này?


      Tốt rồi, mấy lời bọc gai* thế này cũng được, phu nhân với nhị phu nhân, khi nào bất hòa vậy?

      *châm chọc, mỉa mai


      Hồ Ngọc Nhu lập tức chửi thầm cmn mấy trăm lần, ả họ Tô này! ! !


      Sỉ nhục! Đây tuyệt đối là sỉ- nhục- trần- trụi!


      Hồ Ngọc Nhu căn bản còn chưa làm tốt công tác tâm lý tiến hành giao lưu về chiều sâu. Dẫu sau trước giờ nàng thích là nhân vật trong sách, đến nỗi bản thân bị ta mê hoặc, thế nhưng suy cho cùng cảm giác này phải tình , tất nhiên thể nào có ý giao lưu chiều sâu liền và ngay cả.


      Mặc dù cực kỳ cực kỳ để ý Chu Thừa Vũ có về ngủ hay , nhưng sâu trong nội tâm luôn vô thức bỏ qua mấy chuyện này.


      Nhưng mấy lời Tô thị thốt ra, làm nghẹn lại.


      trả lời, lần này trả lời kiểu gì cũng tốt. Càng được lo lắng, càng vội, đồng nghĩa với việc Tô thị nắm thế chủ động trong tay.


      Hồ Ngọc Nhu hất cằm ra hiệu cho Tú Hương lui xuống, rồi gật đầu với A Quỳnh, ý theo .


      Tô thị thấy vậy, quay sang bảo Khổng ma ma cũng ra khỏi.


      Mặc dù Khổng ma ma thấy lời của cả phu nhân nhà mình hay đại phu nhân đều có vẻ hợp. Song nhớ tới mục đích phu nhân mình sang đây, hiểu ý ra phòng khép cửa lại.


      Thoáng cái trong phòng chỉ còn lại Hồ Ngọc Nhu và Tô thị, Hồ Ngọc Nhu bèn thèm khách sáo, bình chân như vại(26) ngồi xuống, nhìn thẳng Tô Thị, nhàn nhã : "Tướng công bảo, bây giờ ta còn quá , chàng lo lắng ta mang thai quá sớm tốt cho cơ thể. Đệ muội cũng biết đó, nữ nhân xuất giá tòng phu, ta chỉ có thể nghe lời chàng , chưa kể chàng ấy suy nghĩ thế cũng là vì ta. Thế nên hai chúng ta bàn bạc, đợi khi sức khỏe ta tốt lên rồi có con cũng muộn."

      (26) Bình chân như vại: vững lòng, yên trí, lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.


      Mặc kệ Hồ Ngọc Nhu Tô thị hề quan tâm tới, riêng con cái nàng thể.


      Con là vảy ngược của nàng!


      Nàng ràng là đại bá muốn chạm vào nàng ta, là chê nàng ta, là thèm coi trọng nàng ta, thế mà nàng ta......nàng ta quay ngang muốn có con? Đây là cố ý, là cố ý, là ...... Tô thị tức đến nỗi mặt mày xanh mét, đưa tay chỉa vào mặt Hồ Ngọc nhu, lâu lâu mà nên lời.


      Hồ Ngọc Nhu thấy ta như thế, trái lại có chút hối hận, có phải chuyện hơi đụng chạm quá ? Nhưng mà, chính Tô thị có ác ý với trước, mình lại phải là kẻ ngốc, người ta thích mình, tất nhiên mình biết chứ.


      Hình như, có vẻ, qủa đụng vào vết thương người ta rồi.


      Hồ Ngọc Nhu muốn lên tiếng xin lỗi, lại thấy Tô thị bỗng nhiên mỉm cười, chỉ là mặt kéo ra nụ cười, ý cười lại lan tới đáy mắt. Nàng ta nhìn Hồ Ngọc Nhu, từ từ : "Đại ca phải đấy, quả nên vậy, ta ngờ hóa ra đại ca còn đau đại tẩu đến vậy."


      Hồ Ngọc Nhu cười theo.


      Tô thị cũng ngồi xuống, cứ đứng đó, tiếp: "Nương vừa gọi ta qua bên đấy, bảo đại tẩu mới vừa cửa chưa lâu, đại ca vẫn chưa viên phòng với tẩu. Vốn là lo lắng mẫu thân tẩu ra sớm, có ai chỉ bảo mấy chuyện này, bảo ta tới dạy tẩu. Có điều đại tẩu bảo là đại ca thương tẩu, muốn đợi tẩu khỏe lên viên phòng, thế có chuyện của ta nữa. Chỉ là tuổi đại ca ngày càng lớn, dưới gối lại chẳng có đứa trai đứa nào, nếu đại tẩu tự nhận mình mỏng manh chịu nỗi, chớ nên học người ta mà đố kị. Trước mắt đại bá có Tú Vân và Tú Hương đấy, đều là người do bên nương tặng cho đại ca đấy, xưa chưa có ai làm chủ, còn nay đại tẩu vào cửa rồi. Ta áng chừng tẩu nên sớm chọn ngày lành tháng tốt cho hai nàng ấy nở mày nở mặt . Bên cạnh đại ca cũng thể ai hầu hạ được, bằng nương cũng chiều tẩu mãi được."


      xong tràng dài như vậy, cuối cùng Tô thị cũng thở hơi, vậy mà chờ Hồ Ngọc Nhu trả lời, ngay lập tức nàng tiếp: "Lời muốn ta cũng , còn làm như thế nào đại tẩu nên tự xem lại bản thân. Thân là em dâu, quản chuyện trong phòng đại ca đại tẩu nhiều ắt tốt. Thôi, đại tẩu nghỉ ngơi , ta cáo từ".


      Dứt lời liền xoay người , nàng muốn ở đây thêm khắc nào cả


      Bấy giờ Hồ Ngọc Nhu tí hối hận cũng còn, Tô thị này, chút cũng đoán sai, ả có thù với mà. còn chưa làm gì cả, ả tới kêu Chu Thừa Vũ nạp Tú Hương và Tú Vân. Bản thân ta được hạnh phúc vì có thứ nữ và di nương nên muốn cũng phải hạnh phúc theo à?


      Mà Tô thị vừa bước ra ngoài, gió nóng phả vào mặt, nhất thời nàng hối hận chết luôn.


      Vốn nàng muốn tự tay Hồ Ngọc Nhu động thủ, vừa đúng có mẹ chồng làm lá chắn, ấy vậy mà bị tức lựa lời. Bây giờ cũng rồi, chẳng nhẽ nàng biết xấu hổ mà còn quay lại sao? Vả lại, nàng quả giận muốn điên lên. Quả nhiên nàng nhìn lầm Hồ Ngọc Nhu, quả nhiên nhìn lầm, chuyện còn chưa ra sao, móng vuốt mèo lộ ra cào người rồi!


      Nàng , miễn là người bình thường chọn giữa tú tài với huyện lệnh, có ai lại chọn cái trước chứ. Hồ Ngọc Nhu này, thực nhân vật lợi hại. Quả vô cùng đáng tiếc, nếu Hồ tam tiểu thư gả sang đây, nàng chắc chắn cần phải phiền lòng bởi mấy chuyện này.


      Đến cùng tuổi nàng ta vẫn còn , giữ bình kĩnh được mấy khi đâu, sớm muộn gì cũng lòi đuôi cáo ra. Vừa vặn nàng ra tay thu thập nó. Để tránh con hồ ly nàng ngày càng lớn, lúc đó nàng muốn thu thập cũng thu thập kịp nữa.


      Tô thị cắn răng, thấy Tú Hương, A Quỳnh quay quanh Khổng ma ma chuyện đằng xa, ai phát nàng ra. Thế là nàng nhìn quanh, liếc nhìn trong phòng có động tĩnh gì, liền xoay chân và bước vội hướng về phòng Tú Vân.


      Tô thị ý đồ đến, đẩy lên người Chu lão phu nhân như thường lệ.


      Tú Vân hề nghi ngờ gì cả, tức khắc gương mặt tái nhợt chuyển sang quang cảnh tươi cười rạng rỡ. "Nhị phu nhân xin yên tâm, chuyện lão phu nhân nhắn nhủ, nô tỳ nhất định hoàn thành thỏa đáng."


      Tô thị mỉm cười rồi : "Ngươi là người có bản lĩnh, vậy chuyện này ta giao cho ngươi, ta chờ tin ngươi đấy."
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Khủng Long26 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      bà mẹ con mụ Tô thị càng đọc càng thấy ghét mụ. mong vụ này bị Chu Thừa Vũ phát đc xử mụ đó cjo nhà cửa sạch
      Khủng LongNhitocngan thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      thâm sâu như Tô thị sống tới cuối truyện lận
      Last edited: 20/10/18
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :