1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hóng chương mới naaaa

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 20. Đại tẩu cũng thiệt là, ngay cả lúc ăn cơm cũng quên nhìn đại ca.


      Tú Vân tự mình tới thưa: "Lão gia phải tập quyền rồi ạ, mỗi sáng lão gia luyện quyền nửa canh giờ. Chốc nữa ngài ấy tới thư phòng bên đó tắm rửa rồi thẳng tới chỗ lão phu nhân. Có lẽ phu nhân nên trực tiếp qua bên đó, e là sáng nay người nhà phải ăn sáng bên lão phu nhân, nô tỳ hầu hạ người qua đó? ”


      Ngày thứ hai tân hôn cùng ba ngày lại mặt, bởi vì chuyện thân phận chưa làm nên Chu Thừa Vũ cho qua bên lão phu nhân dùng bữa, còn hôm nay chạy trời khỏi nắng rồi.


      Dù A Quỳnh còn chưa mấy chuyện tìm hiểu được với Hồ Ngọc Nhu, nhưng Tú Vân với Tú Hương tướng mạo như vầy bày ở đây, tuổi tác như vầy bày ở đây. Dẫu cho xưa nay chỉ đọc ngôn tình sủng ngọt, cũng biết e là hai nàng này được chỉ định làm di nương của Chu Thừa Vũ trong tương lai.


      Chỉ là ... hẳn là Chu Thừa Vũ còn chưa thu hai nàng này nhỉ?


      Trong ký ức ban đầu của tiểu nguyên chủ vẫn còn sống động trong đầu , bên cạnh Chu Thừa Vũ có phụ nữ nào.


      nhìn ra được Tú Vân này khôn khéo hơn hẳn Tú Hương và rất ràng là Tú Hương rất nghe lời ấy. làm mấy chuyện châm ngòi ly gián, hơn nữa cũng cần thử thái độ Chu Thừa Vũ với các ấy ra sao. Mặc dù thích tướng công mình bị mấy khác vây quanh, nhưng Hồ Ngọc Nhu dám làm bậy.


      Mà muốn làm quen dung nhập vào Chu gia càng sớm càng tốt, vậy tránh khỏi phải dùng người ở đây.


      "Tốt, vậy ngươi với ta vậy." Hồ Ngọc Nhu chọn Tú Vân.


      Trong mắt Tú Vân nhanh chóng lóe lên tia kinh hỉ, sau đó tới bàn trang điểm xem xét, "Phu nhân, lão phu nhân thưởng trâm cài tóc hồng ngọc rất thích hợp phối với giày vải bồi hôm nay. Vả lại người mới thành thân, nên ăn mặc vui mừng chút mới phải. Nếu được nô tỳ cài trâm giúp người?"


      Vốn dĩ hôm nay Hồ Ngọc Nhu muốn dùng đồ trang sức mà Chu lão phu nhân thưởng, bây giờ nghe thấy vậy nên cũng gật đầu. Chỉ là mò ra được manh mối gì, cớ sao hôm nay Tú Vân mới bước vào nhà lập tức lấy lòng như vậy, thái độ lật mặt thế này hơi bị nhanh phải.


      Có ý đồ gì đây?


      Tú Vân có ý đồ gì chăng nữa cũng trực tiếp ra.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ, đặt khôn khéo này dưới mí mắt, có à A Quỳnh ở đây nhìn chằm chằm. Cho dù ta có ý đồ xấu xa gì chắc chắn có thể phát kịp trước khi ta thực .


      Sửa soạn chỉnh tề, lại sờ sờ trâm hồng ngọc cài đỉnh đầu, Hồ Ngọc Nhu nhấc chân ra khỏi cửa. Đường qua chỗ Chu lão phu nhân qua lại cũng bốn lần rồi, ngay cả khi Tú Vân dẫn đường, Hồ Ngọc Nhu cũng tìm được chỗ.


      đến sớm nhất, chờ lúc, Chu lão phu nhân mới bước ra.


      Mặc dù Chu lão phu nhân phải góa phụ, nhưng bởi vì trước kia Chu lão thái gia làm chuyện bằng súc sinh kia, vì thế bà xem chồng bà như người chết, thường ngày ăn mặc giản dị như người ở góa. Mặc người bộ xanh thẫm thêu như ý cát tường vươn tới đế giày, đầu cài duy nhất cây trâm bạc màu tro, từ xuống dưới chỉ có cổ tay đeo cặp ngọc bích là có chút màu.


      Bà trông thấy Hồ Ngọc Nhu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trong ánh mắt bà tràn ngập ý áy náy.


      Hồ Ngọc Nhu thế nhưng hề biết, bởi vì tối qua và Chu Thừa Vũ vẫn chưa có viên phòng, lão phu nhân lại suy nghĩ nhiều là do thân thể con trai bà ấy. Còn chỉ cho là lão phu nhân có chỗ nào mất hứng, hay khó chịu chỗ nào, bước lên lễ phép chào hỏi bà: "Nương, đại nhân ngài ấy...... phải, sáng sớm tướng công luyện quyền rồi, cho nên con sang đây trước."


      Chu lão phu nhân kéo tay Hồ Ngọc Nhu, thắm thiết vỗ tay: "Đứa trẻ ngoan, đói bụng chưa? Buổi sáng con thích ăn cái gì? Để dặn dò người ở dưới làm?" Vừa vặn trông thấy Tú Vân đứng đằng sau Hồ Ngọc Nhu, bà liền phân phó: "Phu nhân nhà các ngươi thích ăn cái gì, có thói quen gì, các người phải nhớ kĩ, hầu hạ cho tốt. Nếu hầu hạ tốt, phu nhân nhà các ngươi khó chịu chỗ nào, coi chừng ta tìm các ngươi đấy!"


      Tin tức mà Hồ gia bàn giao lúc trước, có vẻ như là sở thích của Hồ tam tiểu thư?


      Sở thích và thói quen của vị tân phu nhân chân chính này, các nàng đúng là biết thiệt.


      Tú Vân mặt chột dạ mặt vội : "Vâng ạ, nô tỳ nhớ kỹ rồi ạ, nô tỳ nhất định hầu hạ phu nhân chúng nô tỳ tốt."


      Hồ Ngọc Nhu cười : "Nương đừng bận lòng ạ, tại con là người Chu gia rồi, tự nhiên khách sáo với người Chu gia ạ. Có điều ăn sáng con thực chú ý lắm, bánh bao màn thầu gì con cũng ăn tất, trong bếp có gì ăn nấy, con kén ăn."


      kiểu này, trong mắt Chu lão phu nhân nhìn ngay lập tức ánh nước pha vẻ đau lòng.


      Nếu người bình thường vậy, Chu lão phu nhân chỉ cho rằng người đó tính tình tốt, yếu ớt khó chịu. Nhưng Hồ Ngọc Nhu , bà lãi nghĩ nàng sống trong tay mẹ kế, ngày tháng đó ngày nào tốt, ăn cái gì là đồ thừa trong phòng bếp.


      "Vậy tốt, lát nữa ăn sáng con nhìn xem, thích ăn cái gì rồi nương gọi nhà bếp làm nhiều hơn cho con ăn." Bà kéo tay Hồ Ngọc Nhu, nhéo tay cái, "Con gầy quá, phải ăn nhiều có thịt thà hơn chút."


      Hồ Ngọc Nhu vội gật đầu, nhiệt tình cỡ này khiến có chút chống đỡ nỗi.


      May mắn thay, bên ngoài cửa truyền tới giọng của bé ngọt ngào, "Tổ mẫu, tổ ...... mẫu, tiểu Chiêu tới rồi...... ......"


      Hồ Ngọc Nhu và Chu lão phu nhân nhìn qua, thấy tiểu Chiêu biết khi nào thoát khỏi Thanh di nương và bà vú, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy tới. Tiểu nương chưa đầy ba tuổi, lớn lên có gương mặt tròn vo như bánh bao, trắng nõn nà như tuyết, búi tóc trái đào, mỗi bên tết cộng dây đỏ, khi chạy mũm ma mũm mĩm, muốn bao nhiêu đáng có bấy nhiêu đáng .


      Chu lão phu nhân rất thích đứa cháu này, nhưng tuổi tác bà lớn nên chạy chẳng nổi, cách nào khác vẫy tay: "Chậm lại, chậm lại!"


      Hồ Ngọc Nhu buông tay bà ra ra, bước lên hai bước, dừng lại trước mặt tiểu Chiêu nhấc bổng bé lên.


      Tiểu Chiêu mặc dù vẫn còn , song ràng có người dạy qua bé, cũng khóc, chỉ là tò mò nhìn Hồ Ngọc Nhu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi : "Đại ...... bá mẫu?"


      quá đáng , Hồ Ngọc Nhu cũng thích vô cùng, "Đúng rồi, là đại bá mẫu. Tiểu Chiêu thông minh quá!"


      Tiểu Chiêu cười lên, thấy Chu lão phu nhân tới, liền dang tay muốn nhào vào lòng bà.


      Chu lão phu nhân cực kì thương đứa cháu duy nhất này, ngay lập tức ôm bé qua, còn khen ngợi, "Tiểu Chiêu thông minh,chỉ gặp đại bá mẫu lần nhớ, lát nữa tổ mẫu thưởng cho tiểu Chiêu bánh tàu hủ con thích nhé?"


      Tiểu Chiêu gật đầu, manh manh giơ hai ngón tay ra, "hai!"


      Chu lão phu nhân cười, đồng ý: "Được rồi! Cho tiểu Chiêu ăn hai bánh bao tàu hủ ky!"


      Hai bà cháu cùng nhau cười vui vẻ.


      Thanh di nương và bà vú của Tiểu Chiêu- Thôi thị vội vàng chạy tới, Thanh di nương chạy lên trước, bộ dáng sốt ruột biết làm sao cho phải. Vẫn là Thôi thị mở miệng: "Lão phu nhân à, Chiêu tỷ nhi ăn nhiều có chút nặng, người để nô tỳ ôm cho, được ạ?"


      Tiểu Chiêu quả thực có chút nặng, Hồ Ngọc Nhu lúc nãy ôm qua quả thực có chút hết sức.


      Đương nhiên Chu lão phu nhân ôm nổi nữa, bà muốn giao tiểu Chiêu qua, nhưng bà thấy tiểu Chiêu nhăn mũi xíu mình, lại còn hừ cái. Biết được vui, bà đành gác lại tư tâm này, dỗ dành : "Được được được, Chiêu tỷ nhi nhà chúng ta nặng chút nào, rất , rất rất rất xinh đẹp đấy!"


      Bấy giờ tiểu Chiêu mới vui vẻ, bé hôn bên má Chu lão phu nhân cái, cười khanh khách.


      Chỉ là Hồ Ngọc Nhu phát tay lão phu nhân có chút run, tuột xuống dưới, để bà bớt mỏi. Biết là lão phu nhân rất thương cháu , Hồ Ngọc Nhu đành vòng vo: "Tiểu Chiêu này, đại bá mẫu mới gặp con lần đầu mà thích con rồi đấy. Nào đến đây cho đại bá mẫu ôm con cái, được nào?"


      Chu lão phu nhân khen ngợi nhìn con dâu, rồi quay qua Tiểu Chiêu dỗ: "Đến hôn hôn đại bá mẫu con với."


      Tiểu Chiêu đắn đo lúc lâu rồi mới nể mặt Hồ Ngọc Nhu, xờ tay nhào vào ngực nàng .


      Cơ thể này của Hồ Ngọc Nhu mới mười lăm tuổi, lại chỉ nuôi dưỡng chốn khue phòng nên vô cùng mảnh mai. Thế nên tiểu Chiêu vừa mới hôn xong, bèn dụ con bé chơi trò trốn tìm.


      Chu lão phu nhân xem cười ha hả, trái lại quan tâm Thanh di nương đứng bên cạnh, chỉ : "Bây giờ, ta chỉ mong A Nhu có thể sinh cho Chu gia chúng ta nhất nam bán nữ *, bộ xương già của ta thỏa mãn lắm rồi. Tới lúc đó ta mà có chết cũng có thể nhắm mắt, còn gì nuối tiếc cả."


      Thanh di nương vốn gọi là Tú Thanh, là trong tứ đại nha hoàn của Chu lão phu nhân. Song kể từ khi nàng được lão phu nhân ban cho nhị lão gia Chu Thừa Vệ, lại sinh tiểu Chiêu và được cất nhắc lên di nương, thân phận thay đổi, tự nhiên cơ hội chuyện trò với lão phu nhân cũng khó có. Hôm nay, Chu lão phu nhân bỗng cất tiếng thở dài, Thanh di nương còn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng nàng phát giác ra chỉ còn bản thân mình và Thôi thị, liền đáp lại lời.


      "Lão phu nhân yên tâm, đại phu nhân nhà chúng ta chắc chắn sinh con trai cho Chu gia." Nàng lên tiếng.


      Chu lão phu nhân gật gù cười. "Chậc chậc, ta cũng nghĩ thế."


      Song mọi người đương mải mê xem Hồ Ngọc Nhu và Tiểu Chiêu chơi vui vẻ, ai ngờ tới Tô thị chạy sang đứng phía sau hai người, đúng lúc nghe cuộc đối thoại của hai người. Khuôn mặt nhìn Hồ Ngọc Nhu và Tiểu Chiêu chơi với nhau đột nhiên trầm xuống, lập tức mây đen vây kín, chiếc khăn tay trong chớp nhoáng suýt bị xé thành trăm mảnh.


      Ả tiện tỳ Tú Thanh này, câu này có ý gì, ý là nàng sinh được con trai cho Chu gia à?


      Còn có mẹ chồng! Nàng vì Chu gia vất vả nhiều năm nay, ấy thế mà bà ta ... lời vậy mà cũng ra được...


      Khổng ma ma liếc nhìn, vội nắm lấy cánh tay Tô thị, siết chặt.


      Tô thị khó khăn bước tới, nụ cười xuất mặt, tiến tới hành lễ với Chu lão phu nhân: "Đại tẩu tới sớm ghê, nương chê cười con tới muộn đấy chứ?"


      Chu lão phu nhân cũng cười :" muộn muộn, con bận rộn tối ngày, thậm chí có tới trễ chăng nữa, nương cũng chờ được con. Trong nhà này, chuyện vất vả gì cũng ở người con cả."


      Tim Tô thị nhất thời nhảy lên.


      Lời này của mẹ chồng có ý gì? Chẳng lẽ đại tẩu mới vào cửa mấy ngày, muốn tới đoạt quyền của nàng sao?


      Nụ cười mặt nàng nhất thời cũng miễng cưỡng theo.


      Chu Thừa Vũ cũng qua rất nhanh, quả nhiên y tắm qua. người khoác áo ngoài xanh thẫm viền cây trúc, eo vẫn đeo ngọc bội đổi, khối ngọc bích chạm lá trúc, nhưng được thay bằng màu bạch ngọc ấm áp hơn. Phối thêm cái hầu bao, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức ra ngoài phục vụ nhân dân.


      Ở đằng xa xa y nhìn thoáng qua Hồ Ngọc Nhu, thấy nàng với cháu chơi vui vẻ, khóe miệng cong lên, dường như muốn cười vậy mà cuối cùng lại kìm lại cười ra.


      Cả gia đình ngồi quanh bàn cơm phòng khách của Chu lão phu nhân.


      Chu lão phu nhân tự nhiên ngồi ghế chủ vị, bên là Tộ thị và Thanh di nương ngồi, bên còn lại là Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngồi. Còn về tiểu Chiêu, với đứa cháu duy nhât của mình nên Chu lão phu nhân tự nhiên để con bé ở bên cạnh mình, tiểu nương hai tuổi rưỡi dẫu chưa tự mình húp cháu được nhưng cầm bánh bao gặm vấn đề gì. Chu lão phu nhân cũng cần chăm sóc gì con bé, chỉ cần vừa ăn vừa nhìn con bé là được.


      Trong tay Hồ Ngọc Nhu cũng cầm cái bánh bao tàu hủ ky, bánh bao vừa mịn vừa mỏng, nhân bánh lại ngọt ngào, hương vị thực ngon cực. Chỉ là vừa cắn miếng, đôi mắt lại kìm được liếc tới Chu Thừa Vũ, người đàn ông này kì ghê, hôm qua lên giường ngủ thôi, sáng nay dậy sớm chưa tính, vậy mà từ lúc qua đây tới giờ, cái liếc mắt cũng chả thèm cho là sao?


      Có vẻ như là ...chả lẽ mình vô tình đắc tội ta?


      Người kì!


      Hồ Ngọc Nhu thôi nhìn, vừa quay đầu lại đụng phải ánh mắt Tô thị nhìn qua.


      Tô thị chớp chớp mắt bèn chuyển sang Chu lão phu nhân, nàng cười với bà: "Nương, người nhìn đại tẩu cũng thiệt là, ngay cả lúc ăn cơm cũng quên nhìn đại ca, cảm tình cỡ này làm người ta ghen tị quá mất."
      Last edited: 7/10/18
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao28 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Bị bắt quả tang chắc là 1 trận đỏ mặt đây:v k biết bao giờ mới viên phòng nhở
      Nhitocngan thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương sau dài gấp 2 chương thường
      (●°u°●). hẹ gặp 2 ngày tới
      hthuqttn, Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 21. Bờ môi đỏ căng phồng, như bị người hôn sưng lên.

      (1)

      Lời Tô thị vừa ra, ai bàn cũng đều nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, bao gồm cả Chu Thừa Vũ.


      Hồ Ngọc Nhu theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn giao thoa với Chu Thừa Vũ giữa trung.


      Đối mặt với ánh mắt thắc mắc nhìn mình, Hồ Ngọc Nhu chỉ cảm thấy gương mặt mình như thể bị cháy lên, như ngồi đống lửa, hận thể đứng dậy chạy khuất bóng. Thế nhưng bây giờ bàn cơm, ai ai cũng ở đây, ngay cả người lớn vẫn còn. Nếu bỏ chạy , khỏi quá mức thiếu lễ phép.


      Thế là đàng phải cúi đầu, lặng lẽ gặm bánh bao.


      Chu lão phu nhân lại cười ha hả lên, : "Phu thê mới kết hôn, còn chưa quen thuộc, nhìn kỹ mới rốt, nhìn kỹ mới tốt." Bà vừa vừa lắc đầu với Tô thị, ra hiệu nàng đừng chọc ghẹo Hồ Ngọc Nhu nữa. Nàng dâu mới da mặt mỏng, lúc này tiếp lời gì cũng hay.


      Tô thị hạ mắt che giấu tâm tình nổi lên dưới đáy mắt. Nàng che miệng cười ha ha, lên tiếng nữa.


      Vị đại tẩu này, nhìn kiểu này, những có chút dáng vẻ của tiểu nương mười mấy tuổi còn giống con thương gia. Đáng lý ra, gặp nàng ghẹo mấy câu như vầy, tiểu nương còn chưa làm con dâu Chu gia “”, phải bị mất mặt mà xù lông, cũng vì xấu hổ mà thất lễ mới phải!


      Nhưng nàng ta chỉ biểu ra bộ dáng e lệ xấu hổ mà thôi...


      Có vẻ như nàng phải về suy ngẫm cho tốt, ngày tháng sau này ở Chu gia mình đường thế nào mới phải.


      Nàng có con là điểm yếu trí mạng. Nếu ngay cả quyền quản gia cũng bị tước đoạt, nàng...


      Nàng còn có ích gì chứ?


      Trong lòng Hồ Ngọc Nhu có chút thích Tô thị, có lúc nào nhìn chằm chằm Chu Thừa Vũ đâu chứ. Chỉ là ngẫm về chuyện hôm qua, hôm nay ngó ta hai lần thôi. Tô thị này cũng hay , giữa chồng và em dâu, đùa giỡn thế này, chắc tốt nhở?


      Cũng đâu phải trưởng bối với vãn bối mà mấy câu như vậy.


      Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ ghim Tô thị 1 cái trong lòng, dẫu biết mình đắc tội ta lúc nào, ở đâu, nhưng chính cảm nhận được ta dường như thích . Nghĩ như vậy, trong lúc ăn cơm, hề ngó Chu Thừa Vũ nữa, trái lại nhìn Tô thị nhiều hơn mấy lần.


      Cái nhìn này, ít nhất giúp nhìn thấu số thứ.


      Chu lão phu nhân thương Tiểu Chiêu, đặt bên người gần gũi chăm chút. Tô thị thỉnh thoảng nhìn sang, ấy thế mà trong mắt chứa đầy oán giận và hận ý. Phát này làm bất ngờ vô cùng, bởi vì Tô thị luôn bày ra vẻ ôn hòa phóng khoáng, cho dù có ghét , nhưng bề mặt hề lộ ra. ngờ tới, nội tâm ta lại có thái độ khác biệt lớn tới vậy.


      Tuy nhiên, Hồ Ngọc Nhu ít nhiều có thể hiểu được.


      Tiểu Chiêu là do Thanh di nương sinh, con thứ mà, Tô thị ghen ghét đó cũng là lẽ thường.


      Song đôi mặt còn kèm theo hận ý, có vẻ hơi bất thường rồi, sau này cẩn thận ta tốt hơn.


      Cơm nước xong, Chu Thừa Vũ quả nhiên muốn xuất phủ, y trước khi nhìn Hồ Ngọc Nhu chút. Nhớ lại sau khi Tô thị câu đó bàn cơm, Hồ Ngọc Nhu chốt lát lại nhìn Tô thị. Y bất giác nhíu mày. Tính tình vợ này của mình y còn chưa nắm được, chớ vì người ta đùa giỡn hai câu, sinh lòng bất mãn với người ta.


      Nhân khẩu Chu gia đơn giản, em trai lại rời nhà quanh năm, Tô thị gánh vác trong sáu năm nay cũng vất vả khôn nguôi, có lẽ cũng mong ngóng y cưới vợ về đỡ đần tay. Nếu hai người có xích mích, khó mà bắt tay làm việc, có vẻ như y nên dành chút thời gian chuyện với Hồ Ngọc Nhu vậy.


      Có điều tại...Chu Thừa Vũ miễn nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, liền phản xạ nhớ tới giấc mộng lúng túng đêm qua, y cảm thấy tốt hơn là bớt tiếp xúc với nàng lại.


      Y gọi Tú Vân qua, bảo:"Hôm nay ta có việc trấn , đêm nay về, nếu sớm nhất có lẽ quay lại vào chiều mai, lát nữa quay về báo với phu nhân tiếng."


      Tú Vân vội gật đầu, đề cập tới việc thu xếp hành lý, nàng hiểu bây giờ Chu Thừa Vũ liền, cũng tức là hành lý sớm dặn dò Lô Nghiễm sửa soạn rồi.


      Chỉ là trong lòng nàng sốt ruột thôi, mới thành hôn bao lâu đâu, phân giường ngủ với thê tử, ngay cả trốn được cũng trốn luôn. Bây giờ nàng phải làm sao đây, chẳng lẽ phải nghe theo nha hoàn Tú Hương ngu ngốc kia à, ra ngoài mua hương gì đó về bỏ vào phòng, lão gia phu nhân mới chịu làm chuyện tốt sao?


      , , nếu chuyện này bị lộ ra, lão gia chắc chắn đem hai nàng bán!


      Trừ phi...chuyện này được lão phu nhân chống lưng.


      Chu Thừa Vũ nhìn Tú Vân, y nhìn Hồ Ngọc Nhu ở đằng xa xa. Lúc cúi xuống nhìn Tú Vân, Tú Vân cúi đầu, y thấy vẻ mặt đúng của Tú Vân.


      "Đúng rồi, mấy ngày nay trời chuyển nóng, lát nữa ngươi qua bên nhị phu nhân tiếng, để nhị phu nhân sai người đen bồn băng sang phòng cho phu nhân." Y hơi dừng lại rồi tiếp tục giao phó, "Nhớ buổi tối đặt hơi xa chút, chú ý đừng để ban đêm trở lạnh."


      Hả? Đây ràng là quan tâm phu nhân mà!


      hề nghe lầm!


      Tú Vân vui mừng ngẩng đầu, gật đầu liên tục: "Dạ dạ, nô tỳ nhớ kỹ. Lão gia yên tâm, nô tỳ nhất định qua báo với nhị phu nhân ạ."


      Trái lại Chu Thừa Vũ hiểu, chỉ là đặt mấy bồn băng thôi, có cần vui tới vậy ?


      Y gì, phất phất tay, quay người .


      Cho đến khi Tú Vân đến , Hồ Ngọc Nhu biết, hóa ra Chu Thừa Vũ ra ngoài tới ngày mai mới trở lại, gì mà khảo sát ở trấn , tới lui lời giải thích cũng ràng.


      Người này có vẻ như bực mình gì đấy.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu nghĩ muốn nát óc, cũng biết ta bực mình chỗ nào cả, vậy chỉ có chuyện của Triệu Tịch Nghiêm thôi. Chẳng lẽ nhìn bề ngoài ta kiểu quan tâm, nhưng thực tế lòng vẫn luôn để ý? chắc vậy rồi, đàn ông mà, là người đàn ông, ai lại hy vọng trong lòng vợ mình vấn vương người khác.


      Xem ra mình phải lên kế hoạch "Quên Triệu Tịch Nghiêm càng sớm càng tốt." mới được.


      Tú Vân giọng bẩm báo: "Phu nhân, lão gia là quan tâm người ấy, vừa rồi còn dặn nô tỳ, bảo nô tỳ qua bên nhị phu nhân lấy băng về đặt trong phòng người ạ. Ngài ấy bảo trời dạo này quá nóng, lão gia sợ người bị nóng ạ."


      Hở?


      ta vậy ...Hồ Ngọc Nhu có hơi mơ màng rồi.


      Đoán trúng tâm tư Chu Thừa Vũ, cũng đoán trúng tâm tư của Tú Vân luôn.


      Ban đầu cho rằng Tú Vân hẳn là kiên quyết leo lên giường người nọ. Thế mà giờ có vẻ ấy vui mừng hơn mình là sao nhỉ, liệu có khi nào mình hiểu nhầm ấy ?


      Nghĩ tới đây, bỗng nhớ tới Thanh di nương và con ruột nàng ta Tiểu Chiêu, cùng với ánh mắt Tô thị nhìn Tiểu Chiêu bàn cơn lúc nãy. Nhắc tới Tô thị âu cũng là người mệnh khổ, trước kia nghe Tú Vân kể lại ta cũng gả tới Chu gia hơn sáu năm, vẫn có con.


      Mà Tiểu Chiêu à, Thanh di nương chỉ với nhị lão gia lần cách đây ba năm vậy mà dính ngay. Vậy coi ra, vấn đề phải người nhị lão gia. Chỉ có thể nó nằm người Tô thị. Ở cổ đại này, con là tội lớn nhất để bỏ vợ, Tô thị gả qua Chu nhiều năm vậy, áp lực hẳn là lớn tả nổi.


      Cho nên , phải mau chóng sinh con mới được à?


      Nghĩ tới cơ thể của tiểu nguyên chủ mới 15 tuổi, như vậy mà sinh con quá nguy hiểm. Hơn nữa điều kiện y tế ở cổ đại hề tốt, phụ nữ sinh con như dạo vòng ở cửa quỷ môn quan (cửa phủ). Nếu được, Hồ Ngọc Nhu hi vọng mình tới 18t mới có con.


      Nhưng lỡ may cứ sinh như vậy, có vẻ như Tú Vân và Tú Hương này, ắt hẳn chiếu theo lẽ thường nên chảy tóc cho hai người họ nhỉ? Hồ Ngọc Nhu hề muốn thấy cảnh đó tí nào, cho dù đây là cổ đại, vẫn như cũ chỉ muốn chế độ vợ chồng.


      Phiền não quá mất.


      Mà giây phút bị phiền não quấn lấy, Hồ Ngọc Nhu hơi đồng tình với Tô thị.


      ·


      Hồ Ngọc Nhu gặp Quản ma ma.


      Quản ma ma hơn 30 tuổi, bà là mẫu phụ nữ trung niên hơi mập mạp. Tiết thị cho người đánh bà hơi bị dã man, bây giờ chỉ có thể nằm giường. Khi Hồ Ngọc Nhu đến, bà chống người muốn đứng dậy, vẫn là Hồ Ngọc Nhu nhanh chân chạy lại đè bà xuống, phen ép buộc bà mới nghe lời.


      Hồ Ngọc Nhu ngồi đầu giường đánh giá bà, bà rơi nước mắt ngừng, "Tiểu thư ngoan của ta......tốt rồi, tốt rồi!" Tiết thị và tam tiểu thư tính kế tiểu thư, nhưng ngờ tiểu thư được Chu đại nhân thích, chắc chắn là do phu nhân trời phù hộ, "Tiểu thư, đây là trong họa được phúc, sau này chúng ta trải qua tháng ngày tốt lành, người ngàn vạn nên quên tất cả chuyện cũ trước kia , từ nay về sau sống vui vẻ với Chu đại nhân."


      Chuyện của Hồ Ngọc Nhu, hôm qua Quản ma ma cố chống đỡ gặng hỏi A Quỳnh tất.


      Bà dặn dặn lại Hồ Ngọc Nhu, đừng nhớ tới Triệu Tịch Nghiêm nữa.


      Quản ma ma là bà vú của Hồ Ngọc Nhu, giây phút vừa nhìn thấy bà ấy, Hồ Ngọc Nhu liền có cảm giác quen thuộc ập tới. Cộng với ánh mắt quan tâm chút giả dối, được người ta đặt trong lòng, đặc biệt là người thiếu thốn tình thương mẹ như Hồ Ngọc Nhu mà , nhất thời cảm động khôn nguôi, nước mắt vỡ òa rơi tí ta tí tách.


      “Ma ma yên tâm, con hiểu mà.” gật đầu liên tục, mặc dù biết tiếng ma ma này phải nghĩa ma ma ở đại, nhưng bụng bảo dạ dặn lòng xem Quản ma ma là mẹ của mình.


      Quản ma ma thấy Hồ Ngọc Nhu sống sốt, tâm được đặt xuống, bà vội giục Hồ Ngọc Nhu về lẹ, "Người mau trở về , bây giờ gả cho người ta, làm dâu nhà người khác, chuyện gì cũng cần phải cẩn thận. Giờ người là đại phu nhân Chu gia, còn nô tỳ là hạ nhân, người ở lâu trong phòng nô tỳ tốt. Ngoan nào, nghe lời ma ma, chuyện gì hiểu thương lượng với A Quỳnh, nếu thương lượng có kết quả sai A Quỳnh tới với nôt ỳ, nô tỳ nghĩ kế giúp người. Chờ thân thể nô tỳ khá lên. Nô tỳ lập tức tới hầu hạ bên cạnh người."


      Quản ma ma và A Quỳnh, hai người này vô cùng tốt với , thực tế mà hai người họ tốt với bé nguyên chủ mà thôi. Song Hồ Ngọc Nhu nhận hết, nhất định đối xử với họ tốt hơn cả bé nguyên chủ. Thực chất họ hề giống hạ nhân của tiểu nguyên chủ chút nào, trái lại giống người thân của nhau hơn.


      Chồng và con của Quản ma ma vì gặp cố mà chết hết, nên bà gần như xem tiểu nguyên chủ là con mà chăm sóc. Vì thế Hồ Ngọc Nhu cũng dám nán lại lâu, sợ Quản ma ma phát ra sơ hở. "Ma ma ở đây ráng dưỡng thương cho tốt, đừng vội. Bên cạnh con có người hầu hạ rồi, chừng nào thương tích của ma ma hoàn toàn bình phục cho là tốt rồi về. Chuyện rắc rối của con sau này con nhiều, đợi làm phiền ma ma đấy."


      Tiểu thư trưởng thành rồi, biết lo lắng cho bà, quan tâm bà.


      Quản ma ma nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng ấm áp.


      Sau khi ra ngoài, Hồ Ngọc Nhu gọi tiểu nha hoàn hầu hạ Quản ma ma tới, tỉ mỉ dặn dò phen, mới dẫn A Quỳnh về.


      p/s: Vì hơn 7k chữ nên mình chia làm 3 phần, nay edit 2p, sợ mấy bạn trông nên mình đăng lên trước, nay mình biết tự giác lắm, còn ngóng động phòng mấy bạn cứ chờ từ từ
      (❁´◡`❁)
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :